1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 135: Kinh động nhẫn kim cương
      ảo não vỗ vỗđầu heo của mình, ra nhà vệ sinh. Ánh mắt khi nhìn thấy Lãnh Phong vẫn ‘Ngủ say’ dừng bước lại, khẽ cười tiếng tới, đùa dai cắn cổ cái.


      Lãnh Phong bịđau, mày kiếm vừa nhíu, xốc qua cánh tay của tay vứt lên giường, xoay người đè lên thân thể , tàn bạo : “Lại dám trêu chọc ? Chán sống sao?”


      “Quỷ hẹp hòi! Người ta biết sai rồi mà” Bị ném xuống khiến cho đầu mọc lên mấy ngôi sao lóng lánh. Lâm Tử Hàn bất mãn bĩu môi la lên, mỗi lần đều hạ thủ nặng như vậy, chẳng qua là cắn cái nhè , cần thiết phải như vậy ?


      “Biết sai, nhưng biết hối cải?” Lãnh Phong lạnh lùng nhìn gần , đừng tưởng rằng biết vừa rồi là ai gọi điện thoại tới.


      “Em sửa làđược, đừng đè nặng em, em sắp thở ra hơi rồi!” Lâm Tử Hàn oa oa kêu to, người sau lại hoàn toàn đểý tới thở ra hơi, hôn lên thân thể như sóng triều bàn bài sơn đảo hải[Dời núi lấp biển]. Mang theo đầy ngập lửa giận, bởi vì ngoại trừ trừng phạt như vậy, thực tìm được biện pháp khác tốt hơn.


      Lẽ nào thực giống như sao? hối hận vì gặp ! Hối hận vì ! Nhất định phải như vậy sao?!


      ~~~~~~~~~~~~

      Khi đêm khuya, Lâm Tử Hàn thừa dịp Lãnh Phong tắm, len lén đến thư phòng, bởi vìđãđến qua vài lần, dù cho ánh sáng rất mờ, cũng có thể rất nhanh tìm được vị trí thư phòng.


      Thư phòng chỉ bật đèn , Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn thư phòng lớn, trong khoảng thời gian ngắn biết nên bắt đầu tìm từđâu.


      Tư liệu ngôi sao thiên thần, thứ trọng yếu như vậy nhất định sẽđặt ở chỗ bí mật nhất mới đúng, Lâm Tử Hàn nghĩ. Tùy ý tìm kiếm mặt bàn, sau khi chuyển hướng, ánh mắt rơi vàongăn kéo phía dưới bàn, bất ngờ, ngăn kéo cũng khóa lại.


      Đắc ý khẽ mở ra, mở ngăn kéo bắt đầu chăm chú tìm kiếm.


      Trong phòng làm việc bí mật khác, Lãnh Phong nắm chặt hai tay đến gân xanh lộ ra, chăm chú nhìn màn hình. Theo màn hình, hình ảnh ngừng chiếu ra, sắc mặt của từng chút bắt đầu xanh ra, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút khẽ run lên.


      Đây chính là người phụ nữ duy nhất mà sao? Là người phụ nữ nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm tính mạng cứu, đưa về? Tối hôm qua, làm ra chuyện gì thương tổn , lại có thể tin, cảm động!


      Hóa ra là và Đỗ Vân Phi có quan hệ đồng nhất, lúc trước A Nghị nhắc nhở , thậm chí chút cũng tin!


      A Nghị nhìn thoáng qua sắc mặt tái mét của Lãnh Phong, có mở miệng , cậu có thể lý giải tâm tình của , bị người phụ nữ mình lừa dối, là chuyện khiến người ta đau lòng cỡ nào!


      Vì an nguy của Lãnh Phong, cậu phải để cho Lãnh Phong nhận ra bộ mặt của Lâm Tử Hàn, tuy rằng làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà cuối cùng so với vô duyên vô cớ màảnh hưởng đến tính mạng còn tốt hơn!


      “Tôi nên giết côấy sao?” Lãnh Phong nhắm mắt, run giọng . Vấn đề này thực quáấu trĩ, giết ? đời này cũng có khả năng hạ thủđược.


      Giết , chẳng khác nào giết mình!


      Lâm Tử Hàn bị cảnh tượng trong ngăn kéo là cho sợ, súng ống đủ loại kiểu dáng, đầy đủđạo cụđược cất trong ngăn kéo. Kinh ngạc đến còn quên cầm lấy súng, bày ra các loại động tác tự tiêu khiển tự vui sướng tàn bạo đẹp trai gì sánh được ra.


      Nhiều như vậy, nhất định phải tìm cơ hội cùng Phong nắm lấy, côâm thầm tính toán. Tay trái cầm lấy dao găm sắc nhọn, sau khi làm loại động tác tự sát cũng muốn buông ra.


      quan sát biểu diễn, khóe miệng Lãnh Phong càng ngừng co quắp, nghĩ thầm thực là người phụ nữ ngu ngốc, ngay cả trộm đồ vật cũng có thể chuyên tâm như vậy.


      Luôn luôn có biểu tình lạnh lùng, A Nghị cuối cùng nhịn được, tiếng cười từ trong miệng của cậu tràn ra, người phụ nữ này, cũng rất đáng , đáng tiếc….


      Lâm Tử Hàn chơi đủ rồi, vỗ vỗ tay mở ngăn kéo thứ ba, liếc mắt liền nhìn thấy bốn chữ lớn Ngôi sao thiên thần, trong lòng vui vẻ, nhịn được : “Cuối cùng cũng tìm ra mày”

      cũng biết, đây là Lãnh Phong cốýđặt ở phía cùng để cho trộm, Đỗ Vân Phi muốn thứ gì, sớm đãđoán được là cái này.


      Đếm, đại khái có hai mươi mấy trang, Lâm Tử Hàn rất nhanh mà photo phần. Để tư liệu gốc lại chỗ cũ.


      vốn mang theo thàng quả chuẩn bị rời , rất sợ mình bỏ qua thứđồ tốt, quỳ ngồi dưới đất tìm kiếm.


      Xốc lên toàn bộ mọi thứ, trong góc ngăn kéo bỗng nhiên xuất hộp trang sức màu đỏ, Lãnh Phong còn đeo đồ trang sức? Lâm Tử Hàn nghi hoặc mở hộp ra. Bên trong là chiếc nhẫn kim cương hào quang chói lóa, cầm nhẫn trong tay, nâng lên dưới ánh đèn, sau khi nhìn thấy ràng, sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, đây phải là nhẫn của sao! Tạ Vân Triết tự tay thiết kế nhẫn cho !



      Bởi vì quáđặc biệt, cho nên, liếc mắt là có thể nhận ra. lúc trước nhất thời kích động thưởng cho con vịt kia, nhưng mà, sao lại ởtrong tay Lãnh Phong?


      run rẩy đeo nhẫn lên ngón áp út, chiếc nhẫn lạnh buốt truyền từđầu ngón tay côđến tận trái tim, làm cho trái tim băng giá!


      Lãnh Phong nhìn thấy khác thường của , trong lòng cũng nghi hoặc theo. Vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là bởi vì nhìn thấy nhẫn sau đó vui mừng, bởi vìđây phải là chiếc nhẫn bình thường, đủđể cho trải qua cuộc sống thần tiên trong nhiều năm!


      Biểu tình thất thường của có chút khó hiểu, Lãnh Phong nhịn được nâng hai chân thon dài lên, trầm ổn đến thư phòng.


      Lâm Tử Hàn mới vừa rút nhẫn từđầu ngón tay ra, thân ảnh Lãnh Phong liền xuất trước mặt , kinh hãi! Vôý thức giấu tay phải sau lưng, kinh hoảng nhìn .


      Trời ạ! sao lại đột nhiên xuất ở thư phòng?! Lâm Tử Hàn liếc liếc mắt nhìn tập tư liệu photo đặt ở mặt bàn, đầu “oanh” tiếng vang, đáy lòng thầm kêu tiếng: Xong!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 136: Kinh động nhẫn kim cương 2
      Lãnh Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm , đưa tay, lấy tư liệu sao chép của Ngôi sao thiên thần, khẽ lật ra, giọng lạnh lùng tới cực điểm tràn ratừ miệng : “Muốn đưa tôi vào chỗ chết? Em quá ngây thơ rồi!” Xoẹt xoẹt vài tiếng, tập photo thành đống giấy vụn, Lãnh Phong dương tay, đem đám giấy lộn đó ném vào thùng rác.


      Lâm Tử Hàn nhìn biểu tình lạnh lùng của , sợ hãi, vôý thức lùi về phía sau bước, vẫn là vẻ mặt kinh hoảng. lắc đầu, lắp bắp : “Em… Em muốn chết… có…”


      có!” Lãnh Phong nhìn chằm chằm , hai tròng mắt tràn đầy lửa giận, càng nhiều hơn, làđau lòng! “Em giúp Đỗ Vân Phi trộm tư liệu, chẳng lẽ đúng là muốn cho tôi chết sao?”


      “Em…” Cổ họng Lâm Tử Hàn giống như bị thứ gì chặn lại, ngay cả cũng được, muốn chết mà! làm sao có thểđể cho chết chứ!


      Lãnh Phong liếc liếc mắt tay phải phía sau lưng , quát lạnh : “Đem thứ trong tay em lấy ra !”


      Lâm Tử Hàn liều mạng lắc đầu, lại lần nữa lùi bước, toàn thân tản mát ra lửa giận, vô tình đốt cháy thần kinh . Lâm Tử Hàn chưa từng sợ hãi như thế!


      “Em muốn nó cóđúng ?” Lãnh Phong cốý dùng ngôn ngữ kích thích , bởi vì cảm giác được côchắc chắn có quan hệ vớichiếc nhẫn.


      “Nhẫn này là của em!” Lâm Tử Hàn run giọng , cũng muốn trộm nhẫn! phải kẻ trộm! Lúc trước trộm. Nhưng mà, lần này là tìm thấy nhẫn từ ngăn kéo, cầm nhẫn của , trong khi liều mạng bắt gặp! Ngay cả lý do giải thích đều tìm được! gấp đến độ sắp khóc lên!


      Lãnh Phong kinh sợ, khiếp sợ nhìn chằm chằm ! chiếc nhẫn này là của ? Như vậy, ba năm trước đây…!


      mặt của lộ vẻ biểu tình thể nào tin tưởng, nhưng mà, trong lòng lại chờđợi , hi vọng chính là người đàn bà từng mực tìm kia!


      “Nhẫn của em, sao lại ở trong tay người khác?” Lãnh Phong giả vờ trầm tĩnh hỏi.


      “Em… Em lúc trước bởi vì thiếu tiền mới làm mất” Lâm Tử Hàn thuận miệng liều.


      dối!” Lãnh Phong lạnh lùng , ýđồ dùng lửa giận tới bức ra lời của , nghiến răng nghiến lợi mà ra: “Em muốn biết tôi là từđâu mà cóđược nhẫn ?”


      Lâm Tử Hàn lắc đầu, biết, nhưng rất muốn biết! Lúc trước côđem nhẫn thưởng cho cha của Tiểu Thư Tuyết, lẽ nào ta bán ?


      “Là ba năm trước đây mua từ tay con vịt” Lãnh Phong cúi người, lạnh lùng nóibên tai . xong lui người, nhìn sợ hãi mặt , đây đúng là phản ứng đợi.


      Lâm Tử Hàn nhắm mắt kinh sợ mà há miệng, trong lòng thoá mạ:Bà nó! ta mang chỗ khác mà bán? Lại để người đàn ông trước mắt này mua được!


      “Nếu như em thích, trả lại cho em thôi” Lãnh Phong cười tiếng, xoay người ra thư phòng.


      Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm cái bóng của biến mất tại cửa thư phòng, muốn cho biết! thích chiếc nhẫn này, cũng cóý muốn chiếm giữ nó. biết lúc này Lãnh Phong nghe vào bất luận giải thích gì, hiểu lầm ! hề tin tưởng !


      Lâm Tử Hàn hối hận đến thể lập tức chết , sụp đổ lao ra ban công, nhưng mà, thư phòng làở tầng hai, dù cho nhảy xuống, cũng chết được!


      giật giật tóc, nức nở trượt ngồi dưới đất, thực hối hận đãđồng ý lời đề nghị của Đỗ Vân Phi!


      Lãnh Phong sau khi ra thư phòng, trực tiếp đến gian phòng của Tiểu Thư Tuyết, Tiểu Thư Tuyết ngủ, nữ hầu sau khi nhìn thấy vẻ mặt hàn băng Lãnh Phong, thức thời mà lánh ra ngoài cửa.


      Dừng ở khuôn mặt nhắn trắng mịn đáng của Tiểu Thư Tuyết, Lãnh Phong xúc động đưa tay ra, xoa lên. Nó là con của mình sao? Nếu vì sao chỉđộc có nuông chiều nó? Là nguyên nhân huyết mạch tương liên sao?


      Bình thường, phải người xa lạ cũng quá nuông chiều đứa trẻ phải mình sinh ra sao?


      ~~~~~~~~~~~~~~

      “Thủ lĩnh, kết quả giám định đây” A Nghịđứng ở cạnh cửa, cung kính nhìn Lãnh Phong quay lưng với mình. Bên cạnh cửa sổ lớn, làm nổi bật thân ảnh cao to vĩ ngạn của Lãnh Phong.


      Chỉ là, khối thân thể cao ngạo đời này, lúc này lại lộ ra nồng đậm ý hài lòng. Nghe được hai chữ kết quả, thân thể Lãnh Phong hơi run lên, xoay người lại nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của A Nghị.


      Trong mắt của bỗng nhiên tràn đầy khẩn trương, cũng tránh hai mắt A Nghị, mấy ngày nay, cậu thấy nhiều thất thường của Lãnh Phong, cho nên, thấy nhưng thể trách!


      Vươn hai tay, trình lên kết quả giám định mới lấy từ bệnh viện. Đêm hôm qua, cậu tìm tới bác sĩ lấy máu của Lãnh Phong và Tiểu Thư Tuyết, dưới bức hiếp của cậu, kết quả rất nhanh có.


      Lãnh Phong nhìn chằm chằm kết quả trước mắt, chậm chạp dám tiếp nhận, cưỡng chế kích động ngụởđáy lòng, : “ cần, cậu cho tôi biết kết quả làđược”


      “Tiểu Thư Tuyết là con ruột của ngài” A Nghịmang theo nụ cười thản nhiên ra những lời này, Lãnh Phong đối với Tiểu Thư Tuyết lý do mà nuông chiều, ra là có nguyên nhân, đây là cái gọi là huyết mạch tương liên!


      Trái tim Lãnh Phong vốn dĩđang kích động, đập lên càng thêm lộn xộn, nghìn vạn loại cảm giác bài sơn đạo hải đè lên tim , khiến mấy lần hít thở thông.


      ra Lâm Tử Hàn chính là người phụ nữ ba năm trước đây gặp gỡ đêm, Tiểu Thư Tuyết là con mà thất lạc hai năm dài!


      lại có thể mặc kệ cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài hơn hai năm, qua cuộc sống nghèo khó gian khổ!


      Lãnh Phong thở sâu, bước đãđi đến phòng ngủ, trong phòng ngủ, Lâm Tử Hàn ngơ ngác chơi các loại đồ chơi ở giường với Tiểu Thư Tuyết.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 137: Trừng phạt
      Khi nhìn đến Lãnh Phong mạnh mẽ vọt tới, ôm cánh tay cấp thiết mở miệng: “Phong ca! Xin tin tưởng em, em muốn chết, cũng muốn trộm nhẫn!” là thực tức giận, hềđểý ! Nghĩ vậy, Lâm Tử Hàn đau lòng muốn chết.


      Tối hôm qua đến bây giờ, cũng chịu gặp , cũng muốn nghe câu giải thích.


      Lãnh Phong ngay cả con mắt cũng có liếc mắt nhìn , từ khi vào cửa đến bây giờ, ánh mắt vẫn dừng lại người Tiểu Thư Tuyết. chút nào đểý tới nước mắt rơi xuống gò má , vô tình giật tay từ cánh tay của mình ra, nâng bước đến giường lớn.


      “Chú Lãnh, chú chừng nào mới mua cho cháu máy bay lớn đây?” Tiểu Thư Tuyết giơ máy bay loại trong tay, lộ ra chiêu bài tươi cười với Lãnh Phong.


      Lãnh Phong nhu hòa cười tươi, nắm tay chụp tới, đem thân thể bé của bé ôm lấy, ôn nhu : “Chúng ta ta sẽđi ngay bây giờ” xong xoay người qua bên người Lâm Tử Hàn, qua cửa phòng ngủ.


      “Được nha! Chú Lãnh tốt hơn mẹ!” Tiểu Thư Tuyết được tiện nghi, quên bắt đầu nịnh nọt.


      “Phong ca…” Lâm Tử Hàn nghẹn ngào gọi, bất đắc dĩ vừa vội vừa cấp thiết nhìn bóng dáng Lãnh Phong ra ngoài.


      Đáp lại , là giọng vẫn ôn nhu như cũ: “Bảo bối, cho chú Lãnh, con còn muốn cái gì? Chú Lãnh đều đồng ý với con”


      “Cháu muốn nhiều nhiều chocolate, cháu muốn nhiều nhiều đá nhiều màu, cháu còn muốn nghe tiếng chuông nước Ý…” Giọng càng ngày càng , cuối cùng biến mất tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc.


      Lâm Tử Hàn lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít đuổi theo, đáng tiếc, khi côđuổi tới cửa chính. Lãnh Phong đãôm Tiểu Thư Tuyết lên xe, xe nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chính!


      “Lâm Thư Tuyết! Con trở về! Trở vềđi!” Lâm Tử Hàn đuổi theo xe hổn hển mà hô, mắt mở trừng trừng nhìn xe biến mất sau cửa chính, hai đầu gối mềm nhũn, như thế trực tiếp ngã ngồi xuống đất.


      Vì sao lại có loại dự cảm tốt chứ? Vì sao lại có loại dự cảm Tiểu Thư Tuyết vĩnh viễn cách xa ?


      “A Nghị!” Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm tiếng, đúng, sai, tìm ta biện hộ cho , có lẽ Lãnh Phong nghe lời của ta, bỏ qua cho hành vi ngu xuẩn lần này của !


      Nghĩ tới đây, dùng tay xoa qua loa xóa nước mắt mặt, đứng dậy đến hậu viện. A Nghị trong mọi tình huống đều ở hậu viện, nơi đó cũng là chỗ làm việc của .


      May là, A Nghị cũng khỏi biệt thự, Lâm Tử Hàn lảo đảo chạy ào vào phòng làm việc của , gắt gao mà nắm cánh tay loạng choạng, cầu xin: “A Nghị, xin giúp em cầu xin Lãnh Phong, tư liệu là em trộm, có liên quan gì tớiTiểu Thư Tuyết! nên ôm nóđi! Van xin !”


      A Nghị nhìn liếc mắt khuôn mặt lê hoa đái vũ của , lãnh đạm : “Yên tâm , ấy làm gì với Tiểu Thư Tuyết” hiểu lầm Lãnh Phong, Lãnh Phong sao lại làm gì với con ruột của mình chứ?


      “Nhưng ấy ôm con của em mà…” Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống lên: “Các có thể giết em, đánh em, nhưng van xin các nên dùng thủđoạn tàn nhẫn như thế dằn vặt em…” Muốn mất Tiểu Thư Tuyết, bằng giết côđi, Tiểu Thư Tuyết là trụ cột của côđể những này sống qua ngày! có nó, sống còn cóý gìđây?


      “Phong ca chỉ là mang nóđi ra ngoài vui đùa chút, trở về” A Nghị có chút luống cuống, đời này, hận nhất chính là thấy phụ nữ chảy nước mắt!


      “Đúng ?” Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, thực trở về sao? Đúng! Chẳng qua là mang theo Tiểu Thư Tuyết mua máy bay lớn thôi. Côđang khẩn trương cái gì? Khóc cái gì? Trước Lãnh Phong bình thường đều có mang côđi ra ngoài chơi mà!


      Bọn họ nhất định trở về! Lâm Tử Hàn tự an ủi mình, thân thể lảo đảo ra phòng làm việc của A Nghị. tới cửa chính biệt thự, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm kia cánh cửa sắt đóng chặt kia. Chờ mong nó có thể mở ra, sau đó nghe được Tiểu Thư Tuyết vui vẻ gọi MẸ!


      Thời gian từng chút trôi qua, chỉ tới đêm tối, cửa sắt lớn chung quy có mở ra, ngay cả sợi lông tơ của Tiểu Thư Tuyết cũng nhìn thấy.


      Lâm Tử Hàn vốn hoảng loạn, trong lòng càng thêm luống cuống, Lãnh Phong chỉ có nhốt , còn sai người thu tất cả công cụ liên hệ thư từ qua lại ra ngoài.


      tại ngay cả tư cách gọi điện thoại cho Lãnh Phong đều bị tước đoạt, đây chính là trừng phạt giành cho sao? Rất tàn nhẫn…!


      ———— ^^ ———

      Trong sân bay, Tiểu Thư Tuyết hưng phấn chỉđường trượt máy bay lớn, hét lên: “Chú Lãnh! Chú mau nhìn này! Máy bay lớn!”


      bé là lần đầu tiên nhìn thấy máy bay lớn như vậy, kích động hoa tay múa chân ra. Lãnh Phong ôm bé, hôn cái khuôn mặt nhắn của nó, dụ dỗ : “Ngoan, gọi ba ba”


      “Ba ba?” Tiểu Thư Tuyết mịt mờ nhìn , tuy rằng nó biết qua ba ba ít, đều là ngay cả họ cũng gọi. Từ ba ba này, đối với nó mà quá xa lạ, thế cho nên nó rất khó gọi ra khỏi miệng.


      “Ba ba mang con ngồi máy bay lớn, nghe tiếng chuông nước Ý cóđược ?” Chỉ cần nó muốn, đều cho nó, dùng hết mọi biện pháp bổ sung tình thương hơn hai năm qua thiếu nó.


      “Cám ơn ba ba” Kẻ phản bội bé thoải mái gọi lên. Được chơi, được ăn, muốn nó gọi Ngọc hoàng đại đế cũng có vấn đề gì.


      Lãnh Phong thoả mãn khẽ cười tiếng, ôm bé lên máy bay Ý.


      Trong khoang hạng nhất, Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên cửa sổ vẻ mặt kinh ngạc nhìn đám mây tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại quay đầu lại hỏi: “Ba ba, đây là chỗ Tôn Ngộ thường tới à?”


      Lãnh Phong cười nhạt , nhấp ngụm cà phê, Tiểu Thư Tuyết thiên chân khảái, khiến nhớ tới Lâm Tử Hàn phản bội mình.


      Nếu đổi lại là người khác, chút suy nghĩ nào cho chết, nhưng mà, Lâm Tử Hàn cũng phải người khác, là người phụ nữ , hơn nữa là mẹ của Tiểu Thư Tuyết.


      Dù cho hận côđến tận xương tủy, vẫn muốn hạ thủ sát hại !

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 138: Trừng phạt 2
      “Ba ba, mẹ trời thần tiên ở, vì sao con thấy được thế?” Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai quay đầu lại, lắc vai hỏi vấn để mình hiểu.


      Lãnh Phong ôn nhu cười : “Mẹ là ngu ngốc, trời cũng có thần tiên” Nhắc tới Lâm Tử Hàn, trong đầu của bị vật gì nho tác động cho giật mình, biết, bản thân vẫn nghĩđến .


      biết tại thế nào rồi? Nhất định sắp điên rồi? Đây chỉ là trừng phạt nho giành cho , trừng phạt mình mang con !


      bạn , như vậy rất nguy hiểm nha” Giọng tiếp viên hàng ngọt ngào vang lên, Tiểu Thư Tuyết nghi hoặc mà quay đầu lại, sau khi nhìn người vừa tới, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt cười rạng rỡ, cao giọng hô: “Dì Lâm Lâm…”


      Tô Lâm Lâm kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Tiểu Thư Tuyết cười đến dị thường hưng phấn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Lãnh Phong, trời ạ! Sao lại là ta? Người đàn ông bị câm điếc… hự… soái ca từng được Lâm Tử Hàn giấu qua đêm ở nhà?


      “Tiểu Thư Tuyết, cháu sao lại ở chỗ này?” Tô Lâm Lâm lắp, bởi vì biết ngôn ngữ của người câm điếc, cho nên biết nên chuyện với Lãnh Phong như thế nào.


      “Ba ba muốn mang cháu nghe tiếng chuông nước Ý” Tiểu Thư Tuyết đắc ý dào dạt .


      Ba ba? Tô Lâm Lâm càng thêm nghi hoặc, người bịđiếc… hự… soái ca lúc nào thăng cấp làm ba ba Tiểu Thư Tuyết? Lẽ nào Lâm Tử Hàn chính là bỏ trốn cùng ta?


      “Nghe tiếng chuông nước Ý, dì Lâm Lâm cho cháu nghe làđược rồi, sao còn muốn đích thân chạy ? Đúng rồi, mẹ cháu đâu?”


      “Ba ba mẹ thích ” Tiểu Thư Tuyết nghiêm trang .


      Trời ạ! phải là bị bắt cóc chứ? Tô Lâm Lâm thầm nghĩ, đánh giá vẻ mặt trầm mặc của Lãnh Phong, lúc sau hoa tay múa chân : “ muốn dẫn con béđi nơi nào? Tôi cho biết, tôi báo cáo với cơ trưởng chuyện này, tốt nhất nên động chủý gì”


      Lãnh Phong cười như cười mà nhìn chằm chằm , : “Phiền cho tôi cốc nước lọc”


      “A? phải người điếc sao?” Tô Lâm Lâm lần thứ hai ngạc nhiên theo dõi .


      “Tôi khôi phục bình thường”


      muốn dẫn Tiểu Thư Tuyết nơi nào? Tử Hàn đâu? làm gì cậu ấy?” Tuy rằng hận chết Lâm Tử Hàn, nhưng cũng nghĩ tới muốn côấy chết.


      yên tâm, ấy tại rất tốt”


      “Tôi tin” Tô Lâm Lâm lần thứ hai nhìn phía Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ : “Thư Tuyết ngoan, cho dì Lâm Lâm, mẹ tại ở nơi nào?”


      “Mẹở nhà”


      Tô Lâm Lâm vẫn có bộ dạng tín nhiệm như cũ, nhìn liếc mắt vẻ mặt đầy ý cười của Lãnh Phong, tức giận : “ đừng đắc ý, máy bay vừa hạ cánh xuống đất tôi gọi cho Tử Hàn, nếu như dám làm gì với mẹ con cậu ấy, tôi cũng cho ramáy bay!”


      “Xin cứ tự nhiên” Lãnh Phong quan trọng nhún nhún vai, tại trừ ra, có ai có thể liên lạc với Lâm Tử Hàn! “Tiểu thư, nước lọc của tôi đâu?” lần thứ hai nhắc nhở.


      Tô Lâm Lâm mắt nhìn đội trưởng trừng mắt với mình, tình nguyện xoay người vào lấy nước lọc cho .


      Vừa xuống máy bay, Tô Lâm Lâm liền bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm Tử Hàn, gọi mấy lần đều là tắt máy. Chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết ra khỏi sân bay.


      Vì vậy, chuyển sang gọi cho Đỗ Vân Phi, lại phen miêu tảđặc thù bên ngoài của Lãnh Phong, điện thoại đầu kia trầm mặc ba giây, đau buồn : “ chính là Lãnh Phong”


      ta chính là Lãnh Phong cướp dâu?” Tô Lâm Lâm thể tin tưởng mà trợn trừng mắt, còn tưởng rằng cướp dâu là phú hào thân béo thể tròn, vẻ mặt dữ tợn!


      “Đúng vậy”Đỗ Vân Phi sau khi phun ra hai chữ, cúp điện thoại.


      Tô Lâm Lâm biết mình lại khơi mào chuyện thương tâm của , trong lòng rất xấu hổ, nên về Lâm Tử Hàn với . Đều là bởi vì vừa rồi bản thân quá mức sốt ruột, kết quả là, lo lắng của hóa ra là dư thừa!


      ~~~~~~~~~~~

      Lâm Tử Hàn nằm trong phòng ngủ, hai ngày cũng qua câu gì, cóđi ra khỏi cửa phòng. biết ngày như vậy còn phải qua bao lâu, đau khổ chờđợi như vậy ngày đêm.


      Thời gian hai ngày, lại cảm giác so với hai năm còn dài hơn, mỗi phút mỗi giây đều là gian nan!


      “Lâm tiểu thư, qua dùng cơm thôi” Nữ hầu đồng tình mà liếc mắt nhìn , đặt cơm nước bàn trà thủy tinh. Lâm Tử Hàn đờđẫn tới, bưng bát lên rưng rưng nuốt chửng cơm.


      muốn chết, còn muốn chờ Thư Tuyết của trở về, cho nên, phải ăn cơm, mới có khí lực chờ, mới có thể sống nuôi nấng con bé trưởng thành!


      Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết , hai ngày, bọn họđang ở nơi nào? thực rất muốn biết!


      “Lâm tiểu thư, tiên sinh bảo nghe” vị nữ hầu đến, đưa điện thoại cầm trong tay tới trước mặt Lâm Tử Hàn.


      “Lãnh Phong?” Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh hoảng mà tiếp nhận điện thoại, vội la lên: “Lãnh Phong! trả lạiconcho em! Hai người ở nơi nào——?”


      Đầu kia điện thoại truyền đến giọng hưng phấn của Tiểu Thư Tuyết: “Mẹ, ởđây chơi rất thích, chuông lớn lớn, phòng ở xinh đẹp…”


      “Thư Tuyết!” Lâm Tử Hàn kích động hô: “Thư Tuyết, hai người ở nơi nào? Mẹ nhớ con, thể trở về…”


      “Ba ba mang Thư Tuyết đến chơi nhiều chỗ…!”


      “Bảo bối, chúấy phải ba ba của con…” Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống lên, nó sao lại có thể gọi Lãnh Phong làm ba ba? Nhất định là xui khiến! rốt cuộc muốn làm cái gì!


      “Mẹ khóc, Thư Tuyết mua nhiều quà cho mẹ” Tiểu Thư Tuyết ngồi ở trong lòng Lãnh Phong, nghiêm trang mà trấn an.


      Lâm Tử Hàn ngồi dưới đất, gấp đến độ sắp tắt thở, nức nở: “Mẹ cái gì cũng muốn, mẹ chỉ cần con trở về! Thư Tuyết, con cần mẹ sao?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 139: Trừng phạt 3
      “Thư Tuyết muốn mẹ, ba ba chúng ta rất nhanh trở về”


      “Thư Tuyết ngoan, để cho… Ba ba nghe, mau để cho ba ba nghe…” Lâm Tử Hàn lau nước mắt mặt, vội vàng căn dặn.


      Tiểu Thư Tuyết “À” tiếng, giơđiện thoại lên trước mặt Lãnh Phong vẻ mặt trầm tĩnh khẽ nhấp cà phê, : “Ba ba, mẹ muốn chuyện với ba”


      Lãnh Phong chần chờ chút, cười lạnh buông chén, tiếp nhận điện thoại trong tay Tiểu Thư Tuyết, nghe Lâm Tử Hàn hổn hển hò hét cũng động lòng.


      Hóa ra, cũng có lúc sợ, cũng có lúc lo lắng!


      “Phong ca! Van xin trả con lại cho em, em biết sai rồi, em nên đồng ý giúp Đỗ Vân Phi việc này, em sai rồi”


      “…”


      được đáp lại, Lâm Tử Hàn càng thêm lo lắng: “Lãnh Phong! Các người rốt cuộc ở nơi nào ——?”


      “Em muốn biết sao?” Lãnh Phong cuối cùng mở miệng, trước sau như vẫn lạnh lùng!


      Lâm Tử Hàn liều mạng mà gật đầu, sau khi phát đối phương căn bản nhìn thấy, mới lớn tiếng : “Muốn… Em muốn!”


      “Vậy——, đợi năm giây nữa được ?”


      Lâm Tử Hàn lo lắng, biết là cóý gì, khi vừa định mở miệng hỏi, đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng chuông vang dội có quy luật, tiếng lại tiếng.


      Tiếng chuông nước Ý! Lâm Tử Hàn sợ ngây người, tiếng chuông này rất quen thuộc, Tô Lâm Lâm bình thường hay cho Tiểu Thư Tuyết nghe tiếng chuông, Tiểu Thư Tuyết cả ngày ở bên miệng tiếng chuông nước Ý…


      Bọn họ tại ởÝ? Tiểu Thư Tuyết của sao lại chạy ra nước ngoài chứ?


      Lâm Tử Hàn tức giận đến cả người run rẩy, rống lớn : “Lãnh Phong! sao lại có thểđưa nóđi Ý? Vì sao phải dẫn nóđi xa như vậy?”


      Đầu kia điện thoại, ngoại trừ tiếng “Keng, Keng”, có bất luận thanh gì, lại cúp điện thoại, lại đểý tới ! Lâm Tử Hàn chuẩn bị nhắc lại quá khứ, mới phát điện thoại di động trong tay căn bản bị tắt máy.


      hung hăng ném điện thoại cầm trong tay xuống mặt đất, điên cuồng gào thét tiếng: “Lãnh Phong! là tên Vương bát đản!”Điều này cũng thể trút hết hận của , hai tay vung lên, hất cơm nước bàn xuống mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên!


      ~~~~~~~~~~~~

      Bên kia, Lãnh Phong dắt Tiểu Thư Tuyết đường phố nước Ý phồn hoa, trong đầu quẩn quanh là tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Tử Hàn.


      Vừa nãy biểu ra ngoài lạnh lùng, chẳng qua là cho xem mà thôi, thực tế, cũng phải hềđộng lòng như vậy.


      biết lo lắng, cũng có thể thể lĩnh hội sựđau lòng do mất con của . Chỉ là, tại chỉ mới có hai ngày, cùng ba năm kia của , quá mức đáng giá nhắc tới!


      Xem ra, còn phải cám ơn tấm lòng tiểu nhân của Đỗ Vân Phi, bằng , mình còn biết khi nào mới có thểphát Lâm Tử Hàn chính là người đàn bà năm biến làm con vịt.


      mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm thấy được chẳng tốn công! Hóa ra, người tìm là người gối đầu bên cạnh.


      “Ba ba, con nhớ mẹ!” Bên chân, vang lên giọng non nớt của Tiểu Thư Tuyết, ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn Lãnh Phong: “Mẹ vừa khóc nhè”


      Lãnh Phong hoàn hồn, cười ôn nhu với cái, gật đầu: “Chúng ta ngày mai thìđi trở về, cóđược hay ?” cũng nhớ , thực rất nhớ.


      Cho dù biết vàĐỗ Vân Phi làđồng đảng, vẫn còn tàn nhẫn hạ quyết tâm xử tội , thậm chí mới khỏi hai ngày, mà bắt đầu nhớ .


      “Được!” Khuôn mặt Tiểu Thư Tuyết giãn ra nụ cười, nắm tay Lãnh Phong ở giữa đường sôi nổi lên. Sau đó chỉ vào gian cửa hàng đồ trang sức bên cạnh, hưng phấn : “Ba ba, con muốn mua”


      thôi” Bàn tay Lãnh Phong buông lỏng, Tiểu Thư Tuyết liền giống uyên ương thoát chỉ, đãđi đến cửa hàng trang sức.


      Chủ là người phụ nữ trung niên, thấy Tiểu Thư Tuyết đáng xinh đẹp, liền nhịn được đưa tay đến ôm nó, khiến Tiểu Thư Tuyết sợ hãi, mở to đôi mắt to kinh sợ trừng mắt với bà.


      “Baby, cháu bao tuổi” Bà chủ cười tủm tỉm dùng tiếng địa phương hỏi.


      Tiểu Thư Tuyết nghe hiểu ngôn ngữđịa phương, chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn Lãnh Phong phía sau, Lãnh Phong lại cười : “Mau cho dì, con hai tuổi”


      Tiểu Thư Tuyết nghe lời mà gật đầu, xoay người lại vươn hai tay bé hướng bà chủ, : “Dìà, dì có thể thả cháu xuống ?”


      Sau khi được bên thứ ba phiên dịch, bà chủ mới cười ha ha mà thả bé xuống mặt đất, Tiểu Thư Tuyết vừa được tự do, liền tới gần quầy hàng. Đáng tiếc chiều cao quá thấp, cái gì cũng nhìn thấy.


      Lãnh Phong thể làm gì khác hơn làôm lấy bé, làm bạn để giúp nó chọn vật phẩm trang sức mình thích.


      Lãnh Phong chưa từng đưa ai dạo phố, cho nên, đối đủ loại kiểu dáng vật phẩm trang sức nữ tính thực rất lạ mắt. Hơn nữa có chút hoa mắt, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng của Tiểu Thư Tuyết, trong lòng bất giác cũng hài lòng theo.


      “Ai nha, rơi rồi” Tiểu Thư Tuyết chỉ vào vòng tay rơi mặt đất : “Ba ba, mau giúp con nhặt lên


      biết” Lãnh Phong xoa mũi bé, cúi người nhặt trang sức bị rơi xuống. Đó là chuỗi vòng tay màu bạc đính trân châu, viên trân châu màu đen móc thêm viên màu trắng nhìn rất làđẹp.


      Thấy nhiều vàng bạc châu báu của tập đoàn Tạ thị, đột nhiên thấy loại trang sức giá trị rẻ tiền này, trong lúc nhất thời có cảm giác mới mẻ.


      “Đây là vòng tay mới đưa ra thị trường, chỉ có cái, cho nên…” Bà chủáy náy mà chỉ chỉ bảng giá, đúng là so với cái khác đắt hơn ba bốn lần.


      Dừng chút sau đó cam lòng mà lần thứ hai mở miệng: “Tiên sinh có thể mua cái đưa cho bà xã của mình, côấy nhất định thích”


      Lãnh Phong cười tiếng, hơi nhấc vòng trang sức trong tay lên, đưa tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết bận bịu, hỏi: “Bảo bối, mẹ thích sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :