1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 130: hùng cứu mỹ nhân
      “Đúng thế nào?” thân cận với ai, hình như cần ông ta quản thôi?


      “Nhưng mà con biết Lãnh Phong là hạng người gì ?” Lâm ca có chút hấp tấp , ông cũng thể trơ mắt nhìn con của mình đến con đường cùng.


      “Tôi biết, là tội phạm! Sát thủ!” Nhưng chính là thích , , mà , tuy rằng tính tình nóng nảy chút, báđạo chút, đối với thế là tốt lắm rồi.


      “Biết? Vậy con còn ởcùng chỗ với ?” Lâm ca giải thích được nhìn chằm chằm .


      “Bởi vì tôi ấy”


      “Tạ Vân Triết kia cóđiểm nào kém hơn ? Chíít Tạ Vân Triết bị nguy hiểm tính mạng, mà Lãnh Phong, thời điểm nào cũng có thể biến mất thế giới này”


      Những lời này côđã nghe đủ, Đỗ Vân Phi cũng qua với dưới trăm lần. Chỉ là, ông sao lại nhắc tới Tạ Vân Triết? Lẽ nào ông ta biết mình đoạn quá khứ hoa hoa lệ lệ kia của mình?


      cần nhắc đến Tạ Vân Triết với tôi, bởi vìđóđã là chuyện quá khứ” Hơn nữa, thích , lúc trước chỉ có chút hảo cảm, sau khi gặp Lãnh Phong cũng biến mất thấy.


      “Tạ Vân Triết lại dám đối với con như thế, ta tha cho !” Lâm ca nghiến răng nghiến lợi , lại dám ngang nhiên đuổi con của ông ra khỏi nhà như thế!


      “Chuyện của tôi cần ông quan tâm!” Lâm Tử Hàn vội la lên: “Chuyện này có bất cứ quan hệ nàovới Tạ Vân Triết, tôi cũng muốn cho ấy biết tung tích của tôi, cho nên, xin đừng nhúng tay vào chuyện của tôi”Động cái nghĩđến dùng võ lực để giải quyết vấn đề, thổ phỉ vẫn là thổ phỉ!


      Lâm ca bất đắc dĩ lắc đầu: “Con chính là quá thiện lương”


      “Chuyện này lúc đầu là lỗi của tôi, tôi cũng oán ai!” Lâm Tử Hàn đứng dậy, : “Tôi bây giờ muốn về nhà, cho Lãnh Phong tôi rất an toàn” Lâm ca cắt đứt tất cả công cụđể liên lạc ra ngoài, điểm này làm cho rất tức giận!


      “Trong lòng của con, cũng chỉ có Lãnh Phong sao?” Lâm ca lo lắng , Lãnh Phong cũng phải người đáng giá giao phó cả cuộc đời, điểm này ông rất lo lắng!


      Lâm Tử Hàn chỉ là tức giận trừng mắt với ông, tại căn bản có biện pháp tiếp thu chuyện ông là ba mình, màông, cũng bắt đầu đến cuộc sống cá nhân của


      Khi hai người đối mặt, vị mặc đồđen tới, nhìn Lâm Tử Hàn với bộ dạng muốn lại thôi. Cuối cùng đến bên Lâm ca, cúi xuống ghé vào tai ông ta hồi.


      Lâm ca hơi sửng sốt, biểu tình mặt biến đổi, sau khi cân nhắc hai giây xoay mặt với Lâm Tử Hàn: “Tóm lại ba là hi vọng con sống tốt, con nhất định phải suy nghĩ cho ràng, chọn con đường tốt cho mình, được rồi, con chơi


      Lời nhàng thân thiết của ông kích động đến trái tim Lâm Tử Hàn, cho tới nay thiếu khuyết tình thương của cha, chưa từng có cảm thụ qua loại quan tâm thân tình này, trong lòng nhiều ít còn có chút cảm động. chỉđem phần cảm động nho này chôn giấu dưới đáy lòng, biểu ra ngoài, xoay người xuống dưới lầu.


      Lâm ca nhìn bóng dáng Lâm Tử Hàn biến mất tại cầu thang, mặt biến thành lạnh lùng, giương mắt nhìn chằm chằm thuộc hạ trước mắt: “Cậu Lãnh Phong tự mình đến nhàđòi người?”


      “Vâng” Thuộc hạ thấp đầu chút , Lâm ca đứng dậy, bước chân trầm ổnđi tới trước cổng canh gác, cười lạnh nhìn chằm chằm hình ảnh sống động màn ảnh.


      “Ta ngược lại muốn nhìn chút, muốn lấy thân phận gì tới đòi người từ chỗ ta!” Giọng lạnh lùng vang lên, ông ta đưa tay, nắm ống nghe tường đặt ở bên miệng: “Để cho tiến vào!”


      Xe chạy thẳng đến trước nhà chính, gãđàn ông thủ vệ tiến lên mở cửa xe, Lãnh Phong lạnh lùng bước ra xe, ăn ý giơ hai tay lên cho gãđàn ông mặc đồđen soát người.


      Sau khi cảm thấy có vấn đề gì, gãđàn ông mặc đồđen mới dẫn Lãnh Phong đến tầng hai. Trong đại sảnh tầng hai, Lâm ca lười biếng ngồi ghế sofa da thuộc, hai bàn tay tàn bạo khoát lên hai bên tay vịn, hai tròng mắt như sao thẳng tắp bắn về phía Lãnh Phong.


      Lắc đầu cười tiếng : “Có chuyện gì sao! làm cho Lãnh tiên sinh ngài tự thân xuất mã chạy tới thăm lão già tôi?!”


      Lãnh Phong đứng lạitrước mặt ông ta, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm, ngay cả giọng cũng lộ ra nồng đậm sát khí: “Nghĩ ra Lâm ca cũng ngày làm ra chuyện hồđồ, lặng yên tiếng động bắt phụ nữ của tôi?”


      “Phụ nữ của cậu?” Lâm ca “Phốc” cười tươi tiếng, đánh giá người thanh niên trước mắt rất có phong phạm vương giả này: “Dựa vào cái gì ta là phụ nữ của cậu? Tôi bắt ta tới, có liên quan gìđến cậu?”



      “Ý của Lâm ca là thả người?” Lãnh Phong cau mày, liếc ông ta, biểu tình mặt là lãnh đạm, nhưng mà, trong lòng lại bởi vì lo lắng cho an toàn của Lâm Tử Hàn mà bất an tới cực điểm.


      “Cậu yên tâm, ta ở chỗ này qua rất tốt, so với theo cậu còn tốt hơn” Lâm ca đứng dậy, đãđi đến hướng cửa sổ, cánh tay dài vung lên, rèm cửa sổ tuyết trắng đãđược kéo sang hai bên.


      Đập vào mắt hai người chính là ba người hai lớn nhỏđang chơi đùa trong hoa viên, sắc mặt Lãnh Phong trong nháy mắt thay đổi, từ lo lắng ban đầu chuyển sang buông lỏng rồi lại đến tức giận, các ngón tay do nắm chặt chuyển sang trắng bệch, cố nén xung động muốn lao xuống đánh người phụ nữđang cười đến thiên hôn địa ám kia trận.


      Mệt lo lắng ngày đêm, mà , lại ở chỗ này sống như thần tiên! phải bị trói tới nơi này sao? Sao mà người bị bắt cóc còn có thể cười đến vui vẻ như vậy? biết khác hẳn với người thường, nhưng đến mức ngu ngốc đến loại trình độ này chứ?


      “Lãnh tiên sinh bây giờ có thể yên tâm trở về chứ?” Lâm ca khẽ cười tiếng , muốn để Lâm Tử Hàn chủđộng rời khỏi Lãnh Phong là có khả năng, ông bây giờ muốn biết nhất chính là, Lâm Tử Hàn ở trong lòng Lãnh Phong, đến tột cùng là có địa vị gì.


      đến, tôi định tay trở về” Tuy rằng biểu của người phụ nữ rất muốn bịđánh, nhưng vẫn đem hết toàn lực mang côđi. “Mục đích Lâm ca bắt côấy tới, phải là bởi vì kim cương sao? Nếu biết người côấy có, sao lại thả côấy chứ?”


      “Lẽ nào cậu đúng là nhìn ra sao? Chính ta nguyện ýở lại chỗ này”


      “Chính là tôi thểđể cho côấy ở lại chỗ này” Lãnh Phong lạnh lùng kiên định , vẫn đều cho rằng Lâm ca giam lỏng Lâm Tử Hàn, chỉ là muốn đạt được kim cương người , dù sao, lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng kim cương làở người Lâm Tử Hàn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 131: hùng cứu mỹ nhân 2
      Dưới loại tình huống này, làm sao có thể lo lắng cho ? mang theo côđi?


      “Nếu như tôi thả người?”


      “Vậy tốt nhất ngay cả tôi cũng bắt lại, bằng . . . Phải làm gì tạm thời tiếp” Lãnh Phong liếc mắt nhìn ông ta cái, lãnh tĩnh ra những lời này.


      Lâm ca cười ha ha, cười đồng thời dùng ngón trỏ chỉ lên ngực của : “Ha ha, vị thanh niên này! Cậu làm tôi sợ!”


      “Ông có thể cho rằng là tôi hù dọa ông, tại tôi chỉ muốn hỏi câu, người, ông là thả hay thả?”


      “Chúng ta sao hỏi xem Lâm tiểu thư cóđồng ýđi theo cậu hay ?” Lâm ca ngừng cười, quan sát hỏi.


      “Nếu như Lâm Tử Hàn muốn , cũng là bởi vì cho do ông giở thủđoạn!” Lãnh Phong lần thứ hai nhìn phía Lâm Tử Hàn ở hoa viên, : “Lâm ca, kỳ thực chúng ta có thể cần đối địch, giống như trước, làm bạn, cũng làm kẻ thù!”


      Lâm ca thầm hít hơi, nếu như là bởi vì Tử Hàn là con ruột của ông ta, ông ta mới thèm quản , cũng để Lãnh Phong đến nơi đây.


      Thoạt nhìn tình cảm của Lãnh Phong với Tử Hàn giống như là giả, chỉ là, tình cảm dù có , cũng là sát thủ mang trọng án trong người, sát thủ vĩnh viễn cũng khiến cho người khác được hạnh phúc!


      Ông thiếu chút nữa cảnh cáo tránh Lâm Tử Hàn xa chút, đến bên miệng lại nên lời, ông nhớ tới oán hận của Lâm Tử Hàn với mình, chửi mình thổ phỉ trơ trẽn.


      Nó nhất định muốn để cho người khác biết nó có người ba như vậy thôi?


      ~~~~~~~~~~~

      Trong hoa viên, A Nghịđứng cách Lâm Tử Hàn mười mét gọi: “Lâm tiểu thư, Phong ca tới đón về” Lời còn trong miệng, chỉ nghe “Bịch” tiếng, là tiếng quả bóng đụng trúng đầu .


      A Nghị kêu lên tiếng đau đớn, mặc dù luyện tập được bản lĩnh công phu tốt cũng có bởi vậy mà ngã xuống đất. Vốn có biểu tình gìbây giờ vẻ mặt càng thêm khó coi, hài lòng mà quay đầu lại, trừng mắt đầu sỏ gây nên mắt tròn mắt dẹt ở phía sau. Lâm Tử Y kinh hoảng nhìn , vôý thức lui về phía sau bước, há hốc miệng, lời xin lỗi lại thế nào cũng ra khỏi miệng.


      Cái vợt tennis nâng cao lên quáđầu trượt từ phách do hai tay xuống, chuẩn xác có nhầm lẫn rơi trúng chân, tiếng kinh thiên động địa tru lên xuyên qua vạn dặm trời xanh, hướng về phía chân trời.


      “Tử Y, đau lắm hả?” Lâm Tử Hàn cuống quít chạy lên đây, nhanh tay lấy chiếc vợt đè lên chân ấy.


      “Rất đau…” Lâm Tử Y nháy hai mắt nước mắt lớn tiếng nức nở, giơ tay lên chỉ nhắm ngay A Nghị: “Đều là tại ta làm hại…”


      Đàn ông khi thấy phụ nữ vừa khóc vừa nháo cũng có cách nào, gắng sức khóc, chừng là có thể tránh thoát khỏi gãđàn ông như khối băng trước mắt kia mắng chửi! Tuy rằng, chân của thực rất đau…


      A Nghị chịu hết nổi rồi nhìn , chịu đòn chính là mà, thế nào mà người khóc lớn khóc nhiều ngược lại là ta? Phụ nữđều là thể trêu chọc vào, càng thêm xác định ý nghĩ của bản thân này!


      Nghị, mau xin lỗi người ta !” Lâm Tử Hàn thấy Lâm Tử Y khóc “Ruột gan đứt từng khúc” như vậy, bắt đầu đứng lên bênh vực kẻ yếu.


      A Nghị liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt giả mù sa mưa của Lâm Tử Y, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi ra ba chữ: “Rất xin lỗi”


      sao” Lâm Tử Y cũng rất thông minh, biết đạo lý có chuyển biến tốt hãy thu vào này.


      Lâm Tử Hàn thấy cuối cùng cũng có việc gì, hì hì cười tiến lên : “A Nghị, đây là em em Lâm Tử Y, Tử Y, đây là Lãnh Nghị”


      “Chào Nghị” Lâm Tử Y vừa nãy còn khóc đến lê hoa đái vũ lúc này là vẻ mặt tươi cười.


      “Tôi tên là Vương Nghị” A Nghị lạnh lùng sửa đúng, có liếc mắt nhìn hai nữa.


      “Chú Nghị, cháu muốn tìm chú Lãnh…” Tiểu Thư Tuyết kéo quần tây của A Nghị nũng nịu .


      “Được” A Nghị cúi người, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết ra bên ngoài hoa viên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, đuổi theo sau lo lắng hỏi: “Phong ca ấy ởđây?” thực chạy đến đây? biết lão già kia có làm khó hay ?


      Còn có, phải là biết là con của Lâm lão tặc chứ? Lâm Tử Hàn cũng phải suy nghĩ giống Lâm ca, sợ bản thân có người cha ở hắc đạo mà cảm thấy mất mặt. Mà là, nếu nhưđể Lãnh Phong biết quan hệ của và Lâm ca, nhất định có rất nhiều phiền phức tưởng tượng được xuất .


      Tuy rằng hiểu nhiều chuyện trong hắc đạo, nhưng biết Lãnh Phong và Lâm ca biểu ra có xung đột gì, nhưng cá nhân cũng đấu tranh ngừng!


      cần chờ A Nghị gật đầu, thân ảnh thon dài tàn bạo đẹp trai của Lãnh Phong liền xuất trước mắt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn vui vẻtrong lòng, muốn xông lên ôm thân mật, cánh tay lại đột nhiên bị người khác nắm lấy, bước cũng bịép ngừng lại.


      Lâm Tử Hàn xoay người lại trừng mắt với Lâm ca giữ chặt mình tha, giận dữ hô: “Lão đầu đáng chết! Tôi cũng biết ông, sao lại còn thả tôi ?”


      Trong lòng Lâm ca sững sờ, nhìn vẻ mặt quật cường của , quả nhiên là muốn nhận người ba này, có chút khổ sở mở miệng: “Lâm tiểu thư, xác định muốn cùng sao?”


      Lâm Tử Hàn cốý nhìn ông ta, chuyển hướng sang Lãnh Phong gắt gao nhìn mình chằm chằm, tiếp xúc với ánh mắt đầy bất mãn của , sau đó kiên quyết gật đầu.


      Lãnh Phong hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười như có như , cái gật đầu của , đại biểu cho việc cũng gay go như tưởng tượng.


      về phía trước vài bước, nắm tay bé của Lâm Tử Hàn khẽ cười tiếng với Lâm ca: “Chúng tôi quấy rầy nữa” xong dắt Lâm Tử Hàn đến hướng xe đỗ.


      Nghị, chờ em chút!” Lâm Tử Y thét chói tai đuổi theo A Nghị ngồi lên ghế trước xe, đầu thò ra từ cửa sổ xe, muốn lời tạm biệt với Lâm ca. Cái miệng nhắn lại bị Lâm Tử Hàn che lại, Lâm Tử Hàn lớn tiếng : “ được lời tạm biệt với ông ta! Đừng quên là ông ta bắt chúng ta tới”


      Lâm Tử Y sửng sốt chút, hiểu “À” tiếng, đầu lùi về bên trong xe.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 132: Khả nghi
      “Lâm Trúc vì sao bắt em đến đây?” Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết xao động bất an, nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hàn.


      Lâm Tử Hàn biết hỏi như vậy, cho nên sớm nghĩ ra bản thảo dối, mặt đỏ tim đập mà mở miệng : “Việc này còn hỏi sao? Ngoại trừ kim cương còn có thể có cái gì?”


      “Chị, kim cương gì thế?” Lâm Tử Y quay người lại hiếu kỳ hỏi thăm, khi Lâm ca và Lâm phu nhân cãi nhau cũng nhắc tới kim cương, thực hiếu kỳđó là bảo bối gì mà quan trọng như vậy.


      “Làm sao chị biết được, hỏi Nghịđi” Lâm Tử Hàn dùng cằm chỉ A Nghịđang chuyên chú lái xe.


      Lâm Tử Y lập tức xoay người sang chỗ khác, cũng quản người ta cóđang lái xe hay , lắc lắc cánh tay : “Lãnh Nghị, Nghị”


      “Tôi là Vương Nghị!” A Nghị vẫn nhìn phía trước như cũ, hờ hững mà sửa lại.


      “Được, em nhớ kỹ tên , mau cho em biết kim cương gìđi” Lâm Tử Y vẫn lắc lắc cánh tay cậu như cũ. Chỉ tiếc mặc cho côđau khổ dây dưa thế nào, A Nghị thủy chung cũng câu mà lái xe, hoàn toàn bị côảnh hưởng.


      “Em có em đúng ?” Lãnh Phong giải thích được nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn nhắm mắt dưỡng thần, vấn đề bối cảnh gia đình vẫn quên mà chúýđến.


      thấy bọn em lớn lên có giống nhau , em ấy chẳng qua là tên hơi giống em, bị cái lão đầu đáng chết kia sai bắt đến” Lâm Tử Hàn xong, áy náy len lén liếc mắt nhìn Lãnh Phong, bản thân ở trước mặt tựa hồ dối quá nhiều, mà , lại luôn luôn tin tưởng như vậy.


      Lãnh Phong cũng hoàn toàn tin lời , dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá . mặt của , cũng có biểu dối, mấy lời A Nghị mấy hôm trước trở lại trong đầu , Lâm Tử Hàn là phụ nữ rất có vấn đề!


      Chỉ là, vấn đề của tựa hồ hềở người Lâm Trúc, mà là người Đỗ Vân Phi.


      tin, có thể hỏi em ấy” Lâm Tử Hàn chỉ vào Lâm Tử Y, rất sợ hoài nghi cái gì, : “Hoặc là dẫn bọn em làm giám định” Dù sao xác thực phải chị em ruột, kiểm tra thế nào cũng sợ.


      rể, phải tin tưởng chị của em, chị của em với em, chịấy chưa bao giờ dối” Vẻ mặt Lâm Tử Y ái muội nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, dùng giọng trêu đùa .


      Đáng chết! Lại dám ngầm chế nhạo ? Lâm Tử Hàn căm giận trừng côấy cái.


      Lãnh Phong nhìn khuôn mặt nhắn hay biến đổi của , đưa tay, gạt sợi tóc trán , cười : “ tin em”


      tin ? Lâm Tử Hàn sửng sốt, đáy lòng càng thêm áy náy, càng tin tưởng, trong lòng lại càng dễ chịu.


      “Cám ơn” giương mắt nhìn chăm chú vào , mũi có chút chua xót khổ sở khó chịu, bởi vì cảm động…


      Chỉ là, cảm động quá sớm, Lãnh Phong thể ngu ngốc như vậy, tùy ýđể lừa dối như thế. gì thêm, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.


      Hồi lâu sau, A Nghịchậm rãi dừng xe ở ven đường, hờ hững với Lâm Tử Y bên cạnh: “ có thểxuống xe!”


      Lâm Tử Y sửng sốt, giải thích được mà nhìn : “Em vì sao phải xuống xe?”


      “Lẽ nào còn muốn tôi đưa về nhà?” A Nghị liếc châm chọc .


      “Chị, người ta nỡ xa chị…” Lâm Tử Y xoay người, lo lắng nhìn Lâm Tử Hàn, mới cần trở lại ngôi nhà khí trầm lặng kia!


      “Em sợ mẹ em lo lắng sao?” Lâm Tử Hàn khó xử mà nhìn lại .


      “Mẹ của em bàấy mỗi ngày bận đánh bài, rảnh quản em, chị, em về nhà chị giúp chị trông baby nhé”


      Lâm Tử Hàn trộm liếc mắt nhìn Lãnh Phong vẫn như cũ nhắm hai mắt, nới với A Nghị : “Để cho em ấy và em cùng nhau quay về thôn Ninh Thủy nhé”


      Lâm Tử Y vui mừng thoải mái cười ha ha, liếc mắt nhìn A Nghị mặt chút thay đổi lớn tiếng: “Chị! Em so với rể lại càng chị hơn!”


      “Khụ… , ấy phải rể của em” Lâm Tử Hàn được tự nhiên sửa lại.


      “Nếu như em muốn gây phiền phức cho nữa, ngoan ngoãn theo quay về biệt thự cạnh biển ” Lãnh Phong nhìn chằm chằm , nghiêm túc .


      “Biệt thự cạnh biển? Chơi rất vui sao?” Lâm Tử Y kinh ngạc hỏi thăm, nghe tựa hồ rất vui nha.


      “Chơi vui” Lâm Tử Hàn tức giận , bất mãn chuyển hướng Lãnh Phong: “Em biết lần này gây phiền toái rất lớn cho ,xin lỗi làđược thôi, nhưng em còn thích sống ở thôn Ninh Thủy”


      “Vì sao?” Biểu tình mặt Lãnh Phong lên tia hài lòng, tốt nhất nên là bởi vìĐỗ Vân Phi, bằng tha cho !


      “Em còn muốn làm…”


      “Em ba ngày hai ngày bỏ bê công việc, công ty cho em thôi việc rồi” Giọng hời hợt.


      cho em thôi việc?” Lâm Tử Hàn hổn hển quát, ưm… , lại phải đối mặt với chuyện thất nghiệp!


      “Đúng vậy” Lãnh Phong đểý tới tức giận của , báđạo tuyên bố.

      ==== ^ . ^ ======

      Xe dừng trước cửa chính, khi cửa xe được mở ra, chị em Lâm gia đầu tiên ra khỏi xe, Lâm Tử Y sớm bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, oa oa kêu loạn chay qua phương trời xanh thẳm kia.


      Lãnh Phong nhìn liếc mắt chị em trước sau xa, trầm tĩnh với Nghị: “Lâm Tử Y giao cho cậu tới “Chiếu cố’” Khi , còn kéo dài hai chữ “‘Chiếu cố”.


      hiểu” A Nghị gật đầu.


      Lãnh Phong thở ra hơi, ánh mắt lần thứ hai rơi vào người Lâm Tử Hàn bãi biển, do dự chút sau đó : “Bối cảnh gia đình Lâm Tử Hàn, tư liệu trưởng thành, mau chóng chuẩn bị phần kỹ càng đưa ra cho tôi”


      biết mình nên làm như vậy, cũng vẫn có bắt tay vào điều tra qua , nhưng là vì tự bảo vệ mình, thể làm như vậy.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 133: Khả nghi 2
      A Nghị hơi sửng sốt, từ giữa kính chiếu hậu nhìn cái, trước đây bản thân vẫn kiến nghị điều tra Lâm Tử Hàn, đều bị cựtuyệt, ngày hôm nay cuối cùng cũng thông suốt?


      Lãnh Phong mở cửa xe, ôm Tiểu Thư Tuyết ngủ say đến phòng ngủ, Lâm Tử Hàn! bây giờ là triệt đểỷ lại , chỉ lo chơi đùa, ngay cả con cũng đểý!


      “Chị, chị sao lại muốn lừa rể nhiều chuyện như vậy?” Lâm Tử Y nằm úp sấp ở giường, đánh giá bàn chân nho của Lâm Tử Hàn lay động trước mắt mình.


      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn , tức giận : “ phải với em rồi sao? ấy phải rể của em”


      “Nhưng em coi ấy là rể của em mà” Lâm Tử Y chớp chớp mắt nhìn : “Đúng là nhìn ra chị còn có tài, quyến rũđược đàn ông thuộc hàng thượng đẳng”


      “Quyến rũ cái gì?! Em còn lung tung nữa chịđá em về nhà!” Lâm Tử Hàn tức giận đến đưa tay chộp cái gối ghế sofa, đập vào gáy .


      Lâm Tử Y rất nhanh mà lăn vòng qua bên cạnh, lánh , dí dỏm mặt giảm: “Chị cho em vì sao phải dối, em đây tìm rể uống trà chuyện phiếm vậy.


      “Em dám?!”


      “Em dám!”


      Lâm Tử Hàn hiểu côấy, có chuyện thiếu đạo đức gì là côấy làm được, cho nên, thể làm gì khác hơn là thu hồi tức giận dùng được. tình nguyện : “Lẽ nào em đúng là nhìn ra Lãnh Phong cùng ba của chịđối đầu với nhau sao?”


      “Chị là sợ ấy biết cần chị sao?”


      “Có chút, chị càng sợ chính là ấy sau khi biết chuyện này, hoài nghi mục đích chịở bên cạnh ấy” Trọng yếu hơn là, như vậy khiến Lãnh Phong ngờ vực vô căn cứ vềthân phận của , chỉ riêng đoạn quá khứ hoa lệ lệ kia cũng rất có thể bị tìm ra . Điều quan trọng nhất là, Tạ Vân Triết và là bạn tốt! Trời ạ, nhớ tới vấn đề lớn liên tiếp này, đầu bắt đầu tê dại!


      “Chị, chị vốn rất ngốc! Chị cứđánh như thế biến thành ngốc đấy!” Lâm Tử Y vội kêu lên, lại đánh xuống đầu mình như thế, lúc sau chắc phải đưa viện.


      Lâm Tử Y khí thế hừng hực vỗ ngực: “Yên tâm , ấy dám cần chị, em liều mạng với ấy!” Bởi vì vỗ có chút dùng sức, hơi thở thiếu chút nữa thuận, ghé vào mép giường từng ngụm từng ngụm thở phì phò.


      Lâm Tử Hàn mỉa mai liếc nhìn côđang sống bằng chết, kiểu như này, còn muốn liều mạng với người ta?! Quả nhiên là cách nghĩ rất Lâm Tử Y!


      “Em gây thêm phiền cho chị, chịđã rất vui mừng” Lâm Tử Hàn chui vào ổ chăn, hề phản ứng .


      “Này, chị ngủở giường em để làm chi?” Lâm Tử Y tay lấy cái chén cốc lên người , lớn tiếng : “ Nghị , gian phòng này tạm thời thuộc về em”


      “Chúng ta còn phân cái gì mà chị em chứ, cùng nhau ngủđi” Lâm Tử Hàn hi hi cười , bởi vì Nghị phân phòng cho , Lâm Tử Y, Lâm Thư Tuyết đều có, lại có!


      rể người ở tầng hai lạnh lẽo, rất thương cảm nha” Lâm Tử Y cười gian kéo xuống giường, đẩy qua cửa.


      ấy mới cần thương xót…!” Lâm Tử Hàn bị đường đẩy ra khỏi cửa phòng như thế, hổn hển kêu lên: “Này…! Lâm Tử Y! Em có thểthu hồichuyện bà tám của em lại ?”


      Đáp lại côlà tiếng “Rầm” cửa bịđóng sầm, Lâm Tử Hàn ôm gối đầu như thế thương cảm, yên lặng đứng bên cửa gỗ khắc hoa.


      Ngây người lúc, thần trí Lâm Tử Hàn mới trở lại thực tàn khốc gì sánh được, bên cạnh phòng rất nhiều, nhưng mà người có thể mở ra.


      Cảnh này khiến phải hoài nghi Lãnh Phong rắp tâm, muốn mở miệng mắng, phía sau lại truyền tới người giọng của phụ nữ: “Lâm tiểu thư, tiên sinh mời côđến phòng ngủ của ngài”


      Lâm Tử Hàn xoay người lại, nhìn nữ hàu biết còn hỏi : “Đến phòng ngủ của ta làm gì?” Nữ hầu hiểu mà lắc đầu: “Xin lỗi, tiên sinh cũng gì”


      Nghe thấy Lâm Tử Hàn “À” tiếng, nữ hầu mới cúi đầu lui xuống.


      Đáng ghét, người ta vất vả có thể lý trí lúc, lại còn dám dùng đến chiêu này, Lâm Tử Hàn căm giận mắngtrong lòng. rất ràng, chuyến này những thể phản kháng lại, còn bị ăn sạch !


      Tuy là nghĩ như vậy, bước chân lại tự chủđược lên tầng hai, cánh cửa phòng ngủ Lãnh Phong khép hờ, Lâm Tử Hàn dè dặt ghé vào khe cửa nhìn xung quanh .


      “Rầm” tiếng rung động, là tiếng động vật nặng nện lên cửa gỗ, cửa gỗ lay động, vừa vặn chạm lên mũi người.


      “A ——!”Lâm Tử Hàn sau khi thét chói tai tiếng, lấy tay bưng mũi bịđụng đau, phẫn hận dùng chân đá văng cửa gỗ, nhìn thoáng qua quyển sách mặt đất, trừng mắt nhìn Lãnh Phong tựa ởđầu giường nhàn nhã xem tạp chí.


      Nghiến răng nghiến lợi mắng: “Vương bát đản ——!”


      Lãnh Phong ngay cả con mắt cũng ngẩng lên chút, tiếp tục lật tờ tạp chí kinh tế tài chính, thanh ôn hoà : “ cho biết, em chừng nào mới có thể bỏ thói quen lén lút này ?” xong câu đó, mới giương mắt hài lòng liếc .


      “Em vừa rồi làm cái gì” Lâm Tử Hàn đứng cạnh cửalầm bầm.


      “Tóm lại, loại thói quen này của em tốt” cũng dám cam đoan ngày nào đó ngủ mơ mơ màng màng, khi nhìn thấy bóng người rút súng bắn chết .


      “Em sửa làđược thôi!” Sao lại hạ thủđến cái mũi của người ta, là xấu!


      Lãnh Phong thoả mãn cười tiếng, “Soạch” tiếng khép tạp chí trong tay lại: “ còn sớm, lại đây ngủ thôi”


      Mời ngủ? Nghe khẩu khí sao lại giống như mời ăn cơm vậy? là gãđàn ông biết xấu hổ! Lâm Tử Hàn quẫn bách hi hi cười gượng hai tiếng : “Cám ơn ý tốt của , cũng là tự mình ngủđi”


      “Nếu như em muốn ngủ, mời tự giác chút ra đứng ở sân thượng ”. “Tạch” tiếng, toàn bộđèn đều tắt. Trong nháy mắt bóng tối bao phủ khắp ngõ ngách gian phòng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 134: Khả nghi 3
      Đáng ghét! Lại có thể dùng chiêu này đối phó ! Lâm Tử Hàn gắt gao bóp gối đầu ở trong lòng, nhịn xuống bất mãn dưới đáy lòng : “Em đến chỗ tiểu quỷ gây kia, nó người dám ngủ”


      “Nó ngủ” Lãnh Phong ngại phiền , vừa rồi đãđi xem qua con bé, còn phái người canh giữở bên người Tiểu Thư Tuyết. Chính cũng , vì sao lại tự chủđược mà muốn quan tâm bé.


      Lâm Tử Hàn đương nhiên biết tiểu tử kia ngủ, bởi vì cũng phải vô lương tâm như vậy, mặc kệ hỏicon của mìn, trước khi ngủ nhìn qua nó, bản thân cũng ngủ được mà.


      Nhưng Lãnh Phong cũng như thế, lấy cớ này tựa hồ cũng thể thực được, cũng thể thực chạy đến sân thượng đứng thôi?


      do dự chút, do dự màsờ soạng đến bên giường, nghiêm trang : “Phong ca, chúng ta chuyện phiếm , chỉ chuyện phiếm cóđược hay ?” quyết định, nhất định phải ý chí kiên cường bị thân thể mê hoặc, bởi vì mỗi lần XXX lần, hung hăng tự trách mình ba ngày.


      Lãnh Phong mơ hồ cười cái, cánh tay dài chụp tới, tay ôm lên giường, cười tà : “Em muốn trò chuyện cái gì? Trò chuyện quá khứ hay làtrò chuyện tương lai?”


      trò chuyện quá khứ” Lâm Tử Hàn vôý thức thốt ra, xong mới giật mình cảm giác bản thân tựa hồ có chút dị thường, hi hi cười lên. Quá khứ của , thực quá muôn màu muôn vẻ, thực muốn trò chuyện đến.


      Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu vào hai người, Lãnh Phong hơi khởi động thân thể, mơ màng đánh giá khuôn mặt nhắn của : “Vì sao? Lẽ nào em cóẩn tình gì muốn ai biết?”


      Lâm Tử Hàn nhanh chóng lắc đầu, đối với vẻ mặt tín nhiệm của , hơi có chút hoảng loạn, vội la lên: “Phong ca, cóđúng là lại tin em hay ? Lại hoài nghi em?”


      Là em lại dối! Lãnh Phong cười tiếng, nóiở trong lòng, lại chỉ lắc đầu, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhắn của . Người phụ nữđang nằm trong lòng , rốt cuộc là dạng gì?


      “Em có sợ điều tra quá khứ, và tại của em hay ?” Bên tai , vang lên lời nhu hòa của , lại nhưđao nhọn đâm vào tai .


      nên…” Lâm Tử Hàn luống cuống, nóng nảy! biết nổi lên lòng nghi ngờ với mình, bằng bản lĩnh của , muốn điều tra ra quá khứ của rất dễ dàng.


      Trong lòng Lãnh Phong kinh sợ, ánh trăng lại chiếu xuống, hai tròng mắt chớp động như hai ngôi sao óng ánh sáng lên. Lâm Tử Hàn, quả nhiên là người phụ nữ có mục đích, có cố !?


      “Vì sao nên?” bị nước mắt của côđảđộng, dù cho đoán được phải người phụ nữđơn giản, vẫn tiếp tục tàn nhẫn để tâm tới, đành lòng dựa theo quy củ màđểý tới .


      Bởi vì, là thực , dưới đáy lòng, nổi lên tia đau đớn, tia bất đắc dĩ, bất đắc dĩ với .


      Lâm Tử Hàn nhìn , thà : “ cũng phải là lo trong quá khứ em làm cái gì. chung em ăn trộm ăn cướp, có gì tiền án gì làđược”


      “Như vậy tại sao?”


      tại…?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà quan sát , lần thứ hai lắc đầu, tại làm sao vậy? Vẫn rất an phận nha.


      “Nếu chưa làm qua cái gì, vì sao muốn nhắc tới, cũng cho điều tra?”


      Lâm Tử Hàn vọt từ giường ngồi dậy, dùng hai mắt rưng rưng trừng mắt với , hổn hển : “Tóm lại! thểđi điều tra chuyện của em! Bằng , nhất định hối hận! Hối hận vì biết em, em!”


      Lãnh Phong bị phản ứng quá kích quá kích của làm cho càng hoảng sợ, ngồi dậy, nhìn chằm chằm vẻ mặt hổn hển của . Lâm Tử Hàn bỗng nhiên nhào vào trong ngực , gắt gao ôm cổ : “Lãnh Phong, em làm chuyện gì thương tổn , tương lai cũng làm…”


      Những lời này của , khiến thân thể Lãnh Phong hơi run lên, côthật có sao? Là mình đa tâm sao? hồn nhiên, thiện lương của , vẫn còn thuộc về ?


      rất muốn tin tưởng , thực rất muốn! Hai tay ôm eo , cúi đầu, dùng dấu hôn ôn nhu mà trấn an bất an của .

      ~~~~~~~~~

      Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị chuông điện thoại di động đánh thức, theo bản năng ngồi dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể xích lõa của mình, xấu hổ vội túm chăn khóa lại cả người.


      nắm điện thoại di động mặt bàn, sau khi thấy màn hình điện thoại làĐỗ Vân Phi, hơi sửng sốt chút, nhanh chóng nhìn liếc mắt Lãnh Phong bên cạnh chìm trong giấc ngủ, chạy chậm đến nhà vệ sinh.


      Phía sau, Lãnh Phong bỗng dưng mở mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất trong nhà vệ sinh. Đặc điểm lớn nhất của sát thủ chính là ngủ phải tỉnh, tính cảnh giác cao, thị giác nhạy cảm.


      “Vân Phi, tìm em có chuyện gì ?” Lâm Tử Hàn nghe điện thoại sau đó hạ giọng .


      Đỗ Vân Phi khẽ cười tiếng, : “ có chuyện gì, chỉ là vài ngày gặp em, muốn biết em có khỏe hay muốn hỏi chuyện tư liệu sớm bị Lâm Tử Hàn để qua sau đầu, lại biết mở miệng như thế nào.


      “Em khỏe, cám ơn” Lâm Tử Hàn cảm kích .


      “Em ở trong nhà Lãnh Phong sao?” Đỗ Vân Phi cố nén đố kị dưới đáy lòng, dùng giọng trầm tĩnh hỏi.


      “Vâng”


      Bên kia trầm mặc hai giây, tiếp: “Rất nhớ Tiểu Thư Tuyết, lúc nào đó có thểđưa nó ra cho gặp chứ?”


      “Ưm.. đợi xem xét rồi hãy ” Tử Hàn áy náy , bởi vì cũng dám cam đoan, Lãnh Phong có thểđể cho rời khỏi đây hay . Dù cho đồng ý cho côđi ra, sau khi biết phải gặp Đỗ Vân Phi, chắc chắn hung hăng mà chỉnh đốn .


      “Ừ, chỉ cần em sống tốt làđược, vậy… Cứ như vậy thôi”Đỗ Vân Phi chung quy mở miệng hỏi chuyện muốn biết. Nghĩđến nếu như lấy được, Lâm Tử Hàn nhất định chủđộng ra.


      Sau khi gọi điện thoại đến, Lâm Tử Hàn cuối cùng nhớ tới từng đãđồng ý với chuyện, gần đây bởi vì nhận ra ba, lại có thểđem việc này quên còn mảnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :