1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 120: Tình

      Thấy Lãnh Phong chút ý muốn buông tay ra nào, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt lên nhìn phía , đột nhiên bị nhu tình sâu trong mắt của hấp dẫn.


      cúi người xuống, hôn lên môi , lần nữa thưởng thức hương vị thuộc về , hương vị kia vĩnh viễn đều nếm đủ.


      Lâm Tử Hàn trừng trừng hai mắt dưới thế tiến công nhu tình của , yếu ớt nhắm mắt lại, hai tay tự chủ được ôm lấy tấm lưng trần của , thâm tình đáp lại nụ hôn của .


      “Lại để ý tới người ta!” Tiểu Thư Tuyết bất mãn lầm bầm, vui ngồi ở bãi cát tự chơi mình.


      Sau hồi, Lãnh Phong buông môi ra, dừng ở vẻ mặt e thẹn của , cười : “Em sao lại luôn luôn dễ dàng đỏ mặt như vậy?”

      Lâm Tử Hàn càng thêm quẫn bách, ban ngày ban mặt cùng người đàn ông ôm tới ôm lui, đỏ mặt mới là lạ, cho rằng ai cũng giống như da mặt dày sao!

      “Em là tới với tiếng, em cần phải trở về” Vì để cho mình xấu hổ chết, phải nhanh mà sang chuyện khác, thấy sắc mặt của lại bắt đầu thay đổi, vội : “Em đồng ý với , tái giá!”


      “Chuyện em đồng ý phải vài câu có thể chân chính làm được” Lãnh Phong nhìn chằm chằm mỉa mai , trước cũng đồng ý với trốn tránh , kết quả sao? Trốn dưới gầm bàn giáo đường!


      nên như vậy nha, người ta cũng có nỗi khổ” Lâm Tử Hàn mất hứng , làm sao lại thậm tệ như vậy!


      “Em có nỗi khổ gì, nghe chút?”


      “Người ta thực phải về! Em cứ như thế, Văn Khiết nhất định lo lắng cho em” Đỗ Vân Phi nhất định lo lắng muốn chết, thương tâm muốn chết, nửa câu sau dám ra khỏi miệng, cũng muốn có thể rước lấy tức giận của ác ma này!


      “Em xác định em có thể làm được, có bất cứ quan hệ nào với Đỗ Vân Phi?” Lãnh Phong nhìn lần nữa xác nhận: “ trước, hôn lễ ngày hôm nay thành, nếu như em còn dám có quan hệ gì với …”


      cần phải đe dọa em nữa! Em biết lợi hại!” Hơn nữa biến thái! Tên đàn ông biến thái chuyện gì đều cũng làm được!


      “Biết là tốt rồi, chân trời góc biển, đời này em cũng đừng mong trốn được !” Lãnh Phong rất tàn nhẫn, cũng là từ trong lòng, chính là nghĩ như vậy!


      “Em dùng cuộc sống thê thảm bi thương của mình đảm bảo, tuyệt đối lấy chồng!” Lâm Tử Hàn lớn tiếng hứa hẹn.


      Lãnh Phong thoả mãn gật đầu, khẽ cười : “Hy vọng lời đảm bảo của em hữu dụng, nếu cho cuộc sống thê thảm bi thương của em càng thêm thê thảm!”


      Đe dọa rất dọa người! Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt lùi cổ.

      ~~~~~

      Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết vào sân, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Văn Khiết chờ ở bậc thang trước phòng, nhìn thấy trái tim treo ngược lên cuối cùng cũng rơi xuống, kinh ngạc mà đánh giá , nghiêm túc : “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


      “Văn Khiết, em cũng nghĩ tới xảy ra loại tình này” Lâm Tử Hàn vô tội nhìn chị.


      “Quên , em vào trước , ngày mai cho chị biết là được rồi” Vương Văn Khiết chỉ gian nhà nhìn liếc Lâm Tử Hàn, nháy mắt với .


      Trong lòng Lâm Tử Hàn lo lắng, sau khi do dự chút vào phòng trong, phòng trong, các loại hoa, đồ dùng hôn lễ rơi lả tả xuống đất. chậm rãi vào phòng ngủ, nhìn Đỗ Vân Phi ngơ ngác ngồi ở ghế sofa.


      Đỗ Vân Phi thấy trở về, mặt lộ ra dáng tươi cười ôn nhu, đứng dậy yếu ớt về phía . Sau đó dắt tay , ôn nhu : “Tử Hàn, khuya, chúng ta về nhà thôi” xong, dùng tay kia dắt tay Tiểu Thư Tuyết.


      “Vân Phi!” Lâm Tử Hàn áy náy khẽ gọi tiếng, rút tay bé bị nắm tại bàn tay rộng lớn: “Vân Phi, xin lỗi…”


      “Tử Hàn, vì sao phải xin lỗi với ?” Đỗ Vân Phi sâu lắng dừng ở hỏi, thoạt nhìn rất trầm tĩnh, nhưng mà, có ai biết được trong lòng của có bao nhiêu hoảng sợ, hoảng sợ đến run lên.


      “Vân Phi, em chính là Lãnh Phong, vẫn đều chỉ ấy, cho nên em thể gả cho


      biết” Đỗ Vân Phi nâng mặt lên, dịu dàng : “ phải rồi sao? cho em thời gian quên , mặc kệ bao lâu”


      “Em quên được ấy” Lâm Tử Hàn nghênh đón ánh mắt của , buồn bã mà lắc đầu.


      Đỗ Vân Phi nóng nảy, gầm : “Em thể thích Lãnh Phong! tội phạm sống ở bên bờ sinh tử, ngày nào đó rơi vào lưới pháp luật”


      “Em biết! Em cái gì cũng biết! Vân Phi, xin đừng nữa, em muốn nghe!” muốn nghe đến lời kinh tâm động phách như thế, sợ hãi nghe loại lời như thế! Lãnh Phong trải qua cái gì ràng lắm, nhưng mà, lại là tâm mà lo lắng xảy ra chuyện!


      Đỗ Vân Phi chăm chú nắm hai vai loạng choạng: “Tử Hàn, xin em hãy hiểu thực chút có được hay ?”


      “Vân Phi! Em biết là em có lỗi với ! Nhưng mà em muốn nghe đến ấy tốt, bởi vì ấy ở trong lòng em vẫn đều rất tốt…”


      “Em hết thuốc chữa!” Đỗ Vân Phi nổi giận gầm lên tiếng, buông vai ra.


      “Mặc kệ là kết quả gì, đều là chính em lựa chọn” Lâm Tử Hàn nức nở : “Vân Phi, trở về , chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi, em nghĩ tới xảy ra loại chuyện này”


      “Lãnh Phong! Đều là Lãnh Phong kia làm hại! bỏ qua cho !” Đỗ Vân Phi tàn bạo mà xong, xoay người ra ngoài. Nếu như ta, và Lâm Tử Hàn là vợ chồng!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 121: Bị đánh lần thứ N

      Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cuộc sống luôn luôn phải qua , làm cũng phải tiếp tục . Lâm Tử Hàn vô tình ra khỏi nhà chuẩn bị làm, lại ngoài ý muốn thấy thấy Tô Lâm Lâm vốn nên bay Ý đứng ngoài sân, vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn mình.



      Lâm Tử Hàn sững sờ, dè dặt gọi tiếng: “Lâm Lâm”



      “Cậu đứa vô sỉ này!” Tô Lâm Lâm người cất bước tiến lên. Hung hăng tát lên mặt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn hét lên tiếng, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.



      Ô… Má trái đáng thương của , đều nhanh bị đánh sưng phồng!



      Tô Lâm Lâm chưa hết giận hướng rống giận: “Lâm Tử Hàn! Cậu sao lại có thể làm ra chuyện quá đáng như thế? Chuyện biến thành như vậy, cậu bảo Vân Phi biết để mặt vào đâu!?”



      “Mình…” Lâm Tử Hàn muốn lại thôi, muốn phải cố ý, nhưng mà, xác xác là từ chối Đỗ Vân Phi, xác xác là khiến cho chịu nổi.



      “Cậu muốn lấy chồng, lúc trước lẽ ra nên đồng ý với ấy! Mình đem ấy tặng cho cậu, nhưng cậu lại đối xử với ấy như vậy!?” Tô Lâm Lâm tức giận .



      “Lâm Lâm!” Vương Văn Khiết tới từ phía sau vội vàng kéo Tô Lâm Lâm kích động ngừng, : “Chuyện liên quan Tử Hàn, tình huống lúc đó cậu tận mắt thấy, có quan hệ gì tới Tử Hàn”



      Tô Lâm Lâm bỏ tay chị ra, vẫn như cũ căm tức nhìn Lâm Tử Hàn: “Vậy bây giờ sao? Bây giờ cậu phải nên ở trong nhà Đỗ Vân Phi sao?”



      “Lâm Lâm”





      “Văn Khiết, chị cần nữa” Lâm Tử Hàn với Vương Văn Khiết: “Là em có lỗi với Vân Phi, em sai rồi, em nên nhất thời xung động đồng ý lời cầu hôn của ấy”



      “Lâm Tử Hàn! Hoặc là cậu từ nay về sau vui vẻ cùng sống với ấy, hoặc là cút khỏi cuộc sống của ấy!”



      “Mình… Mình từ nay về sau cút khỏi cuộc sống của ấy” Lâm Tử Hàn chỉ chần chờ như vậy chút, liền ra miệng.



      “Hy vọng cậu có thể nhớ kỹ lời cậu ngày hôm nay” Tô Lâm Lâm xong, cuối cùng sau khi liếc mắt nhìn xoay người rời , Lâm Tử Hàn làm ra loại chuyện này, cảm thấy bản thân cần phải… nhường nhịn nữa, bằng Đỗ Vân Phi sớm muộn có ngày bị làm thương tổn đến chết!



      Lâm Tử Hàn xoa má trái nóng bỏng, ngồi ở trước bàn làm việc chỉnh lý lại ngăn tủ tài liệu, Từ Nhạc Phong nhìn thương cảm, cầu giúp đỡ, mình ra ngoài làm việc.



      Đương nhiên, có quên báo cáo với tổng tài đại nhân thân ái chút chuyện bát quái.



      Chân trước mới vừa , Tiêu Ký Phàm liền xuất ở trước mặt , đánh giá má trái sưng đỏ của , đè xuống cảm giác đau lòng, dùng khẩu khí cực kỳ có nhân tình : “Em lại trêu chọc ai?”



      trêu chọc ai, sáng sớm hôm nay thức dậy nhớ tới chuyện thiếu đạo đức hôm qua làm, tức giận rất nhiều thưởng bản thân cái tát” Lâm Tử Hàn tức giận , đời này xung khắc với phụ nữ ! Khắp nơi luôn nhận được cái tát.



      “Lần sau khi người khác muốn đánh em, chủ động dâng má phải lên, cho má trái thời gian bảo dưỡng chút” Giọng tà mị rất tự nhiên nhàng ra từ miệng .



      Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt với , đúng là có lòng đồng tình nha! Nếu như phải bởi vì , có bị tát thành như vậy ?



      “Hình như em mỗi lần chịu đòn, đều là tạo thành mà?” Lâm Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi , còn có mặt mũi ở chỗ này móc ?



      Thẹn ý lên vẻ mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, tới từ bên cạnh bàn làm việc, bóp thuốc mỡ, dùng ngón trỏ chạm lên mặt , nhàng xoa tới.



      Thân thể Lâm Tử Hàn vô ý thức tới gần, loại động tác thân mật tiếp xúc này bị đồng nghiệp thấy tốt. Tiêu Ký Phàm lãnh đạm liếc nhìn , : “Yên tâm , thuốc này là dùng riêng cho em, có bôi qua chân”



      Còn dùng riêng cho chứ, Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa văng ra, nhưng rất nhanh liền bị nhu tình của chinh phục. Hóa ra là đặc biệt vội tới đưa thuốc cho , sao phải đối với mình tốt như vậy? Khiến cho muốn oán hận đều hận nổi.



      “Cám ơn cảm kích quan sát .



      Tiếng cám ơn này của chỉ biết khơi mào hài lòng của Tiêu Ký Phàm, cái gì mà cần giúp đỡ, bởi vì rất thích nghe đến lời xa lạ như vậy từ miệng ra.



      “Sau này khi em muốn cám ơn , chỉ cám ơn trong lòng là được” Tiêu Ký Phàm lạnh lùng mở miệng .



      Cám ơn ở trong lòng, đó có ý gì, Lâm Tử Hàn đương nhiên biết trong lòng suy nghĩ gì, nhưng mà vẫn còn có thói quen thân cận với thân phận tổng tài của . lúc này, làm cho cảm thấy mình rất đê tiện, dù sao thiếu chút nữa chính là vị hôn phu của Duẫn Ngọc Hân.



      Nhớ tới Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn đứng lên : “Tổng tài, về trước , em muốn làm việc” Duẫn Ngọc Hân chắc chắn đặt đầy cơ sở ngầm bên cạnh , thấy Tiêu Ký Phàm giúp xoa thuốc như vậy, tức điên mới là lạ!



      Tiêu Ký Phàm nhìn , lập tức gật đầu: “ cũng được, thời gian tan ca chờ , biết ?”



      biết” Mỗi lần đồng ý chuyện gì đều rất lớn tiếng, thế nhưng có mấy lần làm được.



      Chờ mới là lạ! Thời điểm mới vừa mới tan ca, Lâm Tử Hàn liền lấy túi xách lên chuồn mất. phải là bởi vì muốn, là mấy ngày nay trong lòng rất mâu thuẫn, căn bản có tâm tư chuyện đương!



      Đỗ Vân Phi nhiều ngày an tĩnh cuối cùng lần nữa xuất ở trước mặt Lâm Tử Hàn, sau khi trải qua kiện kia, mặt của có thêm loại gọi là ưu thương.



      Loại này, cuối cùng có thể làm cho trong lòng Lâm Tử Hàn càng thêm khó chịu, đều là bởi vì mới có thể biến thành như vậy.



      “Ba ba Đỗ, con rất nhớ ba nha” Tiểu Thư Tuyết nhào vào trong lòng của , rất xun xoe reo lên.



      “Đúng ? Ba ba Đỗ cũng nhớ Tiểu Thư Tuyết” Đỗ Vân Phi bế thân thể bé của con bé lên, cười ra ngoài.



      Lâm Tử Hàn quýnh lên, đuổi theo: “Vân Phi, muốn dẫn nó đâu?”



      Đỗ Vân Phi xoay người lại nhìn , cười khổ : “Tử Hàn, chỉ là giống thường ngày đưa nó ra ngoài chơi, em sao lại khẩn trương thành như vậy?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 122: Mưu kế của Đỗ Vân Phi

      “Ặc , em phải khẩn trương, chỉ là…” Lâm Tử Hàn được tự nhiên ha ha cười .



      “Tử Hàn, chúng ta lâu cùng ra ngoài chơi” Đỗ Vân Phi có chút van nài trông mong nhìn , Lâm Tử Hàn biết tâm tư của , sững sờ đứng tại chỗ do dự. tại ra ngoài cùng tựa hồ quá thích hợp, nhưng mà, nếu như từ chối



      “Mẹ, mau lên!” Tiểu Thư Tuyết giục, cảm thấy chơi là chuyện nó vui sướng nhất, quản gì đến các trạng thái của người lớn lúc đó là cái gì, có quan hệ gì tới nó!



      Lâm Tử Hàn nhìn ánh mắt hưng phấn của Tiểu Thư Tuyết, nhìn nhìn lại biểu tình chờ đợi của Đỗ Vân Phi, thể làm gì khác hơn là theo, lên xe Đỗ Vân Phi đỗ trước sân.



      Đỗ Vân Phi và Lâm Tử Hàn mỗi người nắm tay Tiểu Thư Tuyết, vào khu vui chơi của trẻ em, nhìn Tiểu Thư Tuyết chơi như điên như dại, mặt tự giác lộ ra nụ cười.



      Nếu như có thể như vậy qua hết cả đời, tốt biết bao nhiêu! Đỗ Vân Phi nhìn Lâm Tử Hàn bên cạnh, loại nguyện vọng này, tựa hồ có khả năng.



      Muốn mộng tưởng trở thành , chỉ có nhanh bắt Lãnh Phong thu vào lưới pháp luật, nhưng mà, việc này cũng phải dễ dàng như vậy, Lãnh Phong, là quá mức thần bí.



      “Tử Hàn, em và Lãnh Phong tại ở chung phải ?” bàn cơm, Vân Phi mỉm cười hỏi. Lâm Tử Hàn sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn , sao lại đột nhiên hỏi về Lãnh Phong? Hơn nữa chỉ dùng khẩu khí yên trầm tĩnh như vậy để hỏi.



      Đỗ Vân Phi nhìn biểu tình kinh ngạc của , ôn nhu cười : “ nghĩ thông suốt, dưa hái xanh ngọt, chuyện tình cảm phải thuận theo tự nhiên mới tốt”



      trách em?” Lâm Tử Hàn dè dặt hỏi thăm, nhanh như vậy nghĩ thông suốt?



      Đỗ Vân Phi lắc đầu: “ cho tới bây giờ có trách em, nên ngăn em Lãnh Phong, nên biết em ta còn muốn em kết hôn với mình”



      “Cám ơn , Vân Phi” Lâm Tử Hàn cảm động nhìn , chỉ cần nghĩ thông suốt là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi!



      “Chúng ta vẫn giống như trước, vẫn là bạn tốt, được chứ?” Đỗ Vân Phi xòe bàn tay ra, phủ lên bàn tay bé của , thà .



      Lâm Tử Hàn ra sức mà gật đầu, đây là điều hy vọng nhất nha, làm bạn tốt giống như trước! mừng rỡ của , lại làm cho Đỗ Vân Phi càng thêm đau lòng. nhịn xuống bụng đau lòng, tiếp tục : “Cho nên, tại chỉ lấy thân phận bạn tốt quan tâm em, bởi vì biết Lãnh Phong là nhân vật rất nguy hiểm”



      “Em và ấy… rất tốt” Lâm Tử Hàn thấy quan tâm, cảm động ở trong lòng.



      ta đối xử tốt là với em an tâm rồi” Đỗ Vân Phi buông mắt xuống, trong đầu suy tư kế tiếp nên cái gì: “ ta vẫn rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng, có lẽ là tìm tìm Ngôi sao thiên thần”



      “Bọn họ còn chưa tìm được Ngôi sao thiên thần sao? Vật kia rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người? Tất cả mọi người lại liều mạng tìm nó” Chỉ là viên kim cương thôi, người có tiền như Tiêu Ký Phàm, mua bao nhiêu mà nổi?



      Đỗ Vân Phi nhíu mày, cân nhắc chút mở miệng : “Cụ thể cũng biết” Khi chuyện chạm vào tay Lâm Tử Hàn, nghiêm mặt : “Tử Hàn, em có thể giúp chuyện hay ?”



      Lâm Tử Hàn cả kinh, rút tay bị nắm: “ muốn em giúp cái gì?”



      Đỗ Vân Phi nhìn liếc tay trống rỗng, buồn bã : “Cảnh sát tuy rằng mực truy tìm tung tích Ngôi sao thiên thần, lại ngay cả nó rốt cuộc có ảo diệu gì, thế nào cũng tìm ra, muốn biết nó rốt cuộc là thứ gì”



      Lâm Tử Hàn bật cười dùng ngón trỏ chỉ mình: “Vân Phi, tìm nhầm người rồi? Em ngay cả Ngôi sao thiên thần bộ dáng gì nữa cũng biết, làm sao có thể biết nguồn gốc hay bí mật của nó?”



      Đỗ Vân Phi cười : “Em muốn biết còn dễ dàng sao? Trong tay Lãnh Phong có phần tư liệu về Ngôi sao thiên thần, bên trong ghi lại cụ thể bí mật và nguồn gốc của Ngôi sao thiên thần”



      cho , bên trong còn ghi cụ thể lại tất cả phong ba những năm gần đây Ngôi sao thiên thần gây nên, bao gồm hành vi phạm tội trùng trùng của Lãnh Phong.



      muốn em theo Lãnh Phong lấy tư liệu của Ngôi sao thiên thần?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn , Lãnh Phong luôn luôn thích hỏi đến chuyện viên kim cương, làm sao có thể cho tư liệu?



      Đỗ Vân Phi lắc đầu: “Em ở cùng ta ràng, ta khẳng định cho em, nhưng mà em có thể cầm bản gốc tài liệu lén photo phần ra, cũng có thể trong máy vi tính lưu trữ, em chỉ cần dùng USB copy ra là được”



      “Như vậy được, quên , chúng ta nên biết rằng tốt hơn” Muốn trộm thứ gì đó của Lãnh Phong, dù sao vẫn cảm thấy làm như vậy tốt, hơn nữa bị Lãnh Phong phát , tiêu diệt mới là lạ.



      Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay an ủi: “Chỉ là phần tư liệu về kim cương, có ảnh hưởng gì tới ta, rất muốn biết Ngôi sao thiên thần là thứ gì, em giúp mà”



      Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt van nài trông mong của , gắng gượng gật đầu cái: “Để em xem xem, nếu có cơ hội, giúp photo phần”





      tốt quá, cám ơn em” Đỗ Vân Phi thoải mái , chỉ cần biết Lãnh Phong từng nay làm qua cái gì, chỉ cần tìm chứng cứ là được.



      “Vật kia thực ảnh hưởng tới Lãnh Phong ?” Lâm Tử Hàn lo lắng xác nhận , cũng quên, là cảnh sát, cục diện cùng Lãnh Phong là thế bất lưỡng lập. ( đứng chung với nhau được, đối nghịch với nhau – hay tương tự như câu “ đội trời chung”)

      “Đương nhiên có, chỉ là giới thiệu phần tư liệu Ngôi sao thiên thần mà thôi” Đỗ Vân Phi lộ ra bộ dạng tùy ý, cười giả dối.



      “Đúng ?”



      “Tử Hàn, lừa em khi nào chưa?”



      Hình như là có lừa dối, Lâm Tử Hàn lúc này mới gật đầu, vùi đầu dùng đũa gắp đồ ăn.



      Đỗ Vân Phi cũng trầm mặc, nếu như Lâm Tử Hàn có thể giúp việc này, tốt quá. Tư liệu của Ngôi sao thiên thần, chắc hẳn cũng xem hiểu, cho nên cần phải lo lắng bởi vì phát dị thường mà giao cho mình.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 123: Si tình*

      Đỗ Vân Phi nhìn Tô Lâm Lâm đứng ở cửa, có chút mất tự nhiên để vào trong nhà, đương nhiên biết tại sao tới, bởi vì phải kẻ ngu si, Tô Lâm Lâm sâu đậm như vậy có khả năng cảm thấy.

      "Vân Phi, Tử Hàn đối với như thế, vì sao vẫn còn ra buông cậu ấy ra?” Tô Lâm Lâm thẳng vào vấn đề hỏi, Lâm Tử Hàn làm ra loại chuyện này với , lại giống người vô , mang theo và Tiểu Thư Tuyết cùng ra ngoài chơi như xưa, người bình thường đều có khả năng khoan dung đến như vậy?

      “Bởi vì thực rất ấy” Đối với chất vấn của , Đỗ Vân Phi chỉ cười khổ.

      “Dù cho cậu ấy, cũng nên để mình bị cậu ấy thương tổn như thế chứ?” Tô Lâm Lâm chạy đến trước mặt , hai tay nắm lấy cánh tay nghiêm mặt nhìn .

      Đỗ Vân Phi hơi tránh tay : “Lâm Lâm, biết mình làm cái gì”

      “Nhưng mà em nhìn thấy bị đùa bỡn như vậy, trong lòng em khó chịu!” Tô Lâm Lâm khẽ , mặt Đỗ Vân Phi lên tia kinh ngạc, kinh ngạc phải thích , mà là, cuối cùng ra tình cảm của mình với .

      Bản thân Tô Lâm Lâm cũng sửng sốt, nhiều năm như vậy cũng dám lộ tình cảm ra ngoài, ngày hôm nay lại nhất thời kích động chạy đến đây, còn chính miệng ra lời như thế với !

      Nếu cũng trắng ra, như vậy có đúng là có thể quang minh chính đại mà , quan tâm hay ? cần giống như trước len lén mà nhìn vui vẻ hoặc là thương tâm như vậy.

      sai, Vân Phi, em chính là , so với Tử Hàn còn sâu đậm hơn…” thâm tình nhìn cúi đầu mở miệng .

      Chân tình của khiến Đỗ Vân Phi có chút luống cuống, áy náy né tránh ánh mắt nóng bỏng của , : “Lâm Lâm, em biết, chính là Tử Hàn”

      “Nhưng mà Tử Hàn cậu ấy thích mà, ấy từ chối !”

      “Đây là ngoài ý muốn!” Đỗ Vân Phi hổn hển đề cao lượng: “Nếu như phải Lãnh Phong xuất , và Tử Hàn là vợ chồng!” Nhắc tới Lãnh Phong, lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể lập tức đem thu vào lưới pháp luật.

      Tô Lâm Lâm học đề cao lượng, : “ đừng ở chỗ này lừa mình dối người, Lâm Tử Hàn bây giờ trở về, nhưng mà cậu ấy cũng đồng ý làm vợ của , cậu ấy căn bản là người đàn ông cướp dâu kia!”

      Tử Hàn Lãnh Phong, đương nhiên biết, có lẽ như thế này lừa mình dối người thôi, khi cha sứ hỏi Lâm Tử Hàn có đồng ý lấy hay , do dự của Lâm Tử Hàn cũng sâu làm tim của đau đớn.

      đồng ý lời cầu hôn của , vốn là bởi vì hành động theo cảm tình mới đồng ý.

      “Em cho rằng trái tim nên làm cái gì bây giờ đây?” buồn bã nhìn .

      Tô Lâm Lâm kéo tay , thà : “Quên cậu ấy! Cậu ấy căn bản là hiểu phải quan tâm , hiểu phải lo lắng cảm thụ của phải sao?”

      Quên? dễ vậy sao, sâu đậm người, quên là có thể quên được sao?

      “Vân Phi, em khuyên như vậy, cũng phải vì mình, là bởi vì nhắc tới cách làm của Lâm Tử Hàn là khiến cho trái tim người ta băng giá, thay cảm thấy khổ sở”

      biết” Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay : “Cám ơn quan tâm của em, em yên tâm , tự biết làm thế nào”.


      Người bình thường đều nghe được ra đây là cho có lệ, Tô Lâm Lâm buồn bã rũ tay xuống, xoay người ra ngoài, cảm thấy bản thân có điểm quá mức đa tình, người ta căn bản là mình!

      [[ —. —— ]]

      “Ngôi sao thiên thần…” Lâm Tử Hàn đường mặc niệm qua phòng làm việc của Lãnh Phong, tay của có tư liệu về Ngôi sao thiên thần sao? Mặc kệ, tìm rồi , tiếp, bước nhanh hơn.

      Dưới mọi tình huống, Lãnh Phong đều là cho tới gần phòng làm việc, nhưng là người trời sinh lòng hiếu kỳ lớn, càng cho chỗ nào càng thích .

      thông qua hành lang thư phòng chỉ có mấy đèn tường là sáng lên, mảnh mờ mịt, muộn thế này, hẳn là có ở bên trong thôi? Lâm Tử Hàn suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên giọng đạm mạc của người: “Lâm tiểu thư! làm cái gì?!”

      Lâm Tử Hàn bị giọng này làm cho hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu lại, liền thấy A Nghị mặt chút thay đổi nhìn mình chằm chằm, dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt của ta dọa người.

      “Ực…” Lâm Tử Hàn xấu hổ cười gượng hai tiếng, được tự nhiên mở miệng : “Tôi… Tôi chuẩn bị tìm Phong ca tán gẫu chuyện phiếm”

      Mặt A Nghị vẫn chút thay đổi như cũ mà nhìn chằm chằm , cũng mở miệng , Lâm Tử Hàn bị nhìn trong lòng sợ hãi, lần thứ hai cười gượng hai tiếng mở miệng : “ Nghị, nếu chúng ta chuyện phiếm

      Khóe miệng A Nghị giật giật, lạnh lùng : “Hai người từ từ mà trò chuyện, tôi về trước ngủ” xong xoay người rời .

      thong thả…” Lâm Tử Hàn h giương giọng với cái bóng của an, đưa tay vỗ vỗ trái tim bị dọa cho sợ hãi, nặng nề thở hắt ra.

      muộn thế này ta sao lại đây? Lòng Lâm Tử Hàn sinh nghi, nâng bước tiếp tục đến phòng cuối cùng.

      Ánh đèn lờ mờ tràn ra từ trong thư phòng, bắn ra hành lang gấp khúc, hóa ra Lãnh Phong còn ở thư phòng! Lâm Tử Hàn luồn đầu vào khe cửa, chút liền tiếp xúc ánh mắt cười như cười của Lãnh Phong.

      sửng sốt, nghĩ tới nhanh như vậy phát ra mình, thể làm gì khác hơn là thoải mái đứng thẳng người, hi hi cười : “Phong ca, muộn thế này còn ngủ, em mang cà phê tới cho

      Lãnh Phong liếc mắt nhìn hai tay trống rỗng của , cau mày : “Cà phê đâu?”

      “Cà phê?” Lâm Tử Hàn nhìn tay trống của mình, giả vờ nghi hoặc : “Kỳ quái, vừa nãy ràng ở nha! A… , nhất định là quên ở phòng bếp, em bưng đến ngay bây giờ ” xong xoay người muốn chạy trốn.

      Lẽ ra lại là Mưu Kế của Đỗ Vân Phi, mình k thấy liên quan j, nên lại mạn phép đổi tiêu đề cho hợp

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 124: Trộm cướp thất bại
      “Lâm Tử Hàn!” tiếng gầm điên cuồng truyền ra từ trong thư phòng, phía sau lưng Lâm Tử Hàn cứng đờ, xoay người lại nhìn nổi giận. Lẽ nào ai cho biết sao? Tức giận rất dễ đoản mệnh!

      Lãnh Phong liếc , nghiến răng nghiến lợi : “Em lại đây cho !”

      Lâm Tử Hàn dám chậm trễ, do dự bước tới trước mặt , nhìn lén chút mà thôi, cần phải nổi giận như vậy chứ?

      Lãnh Phong đưa tay, chạm vào cánh tay của cố sức kéo, Lâm Tử Hàn liền thẳng tắp ngã vào lòng . Trán chạm vào ngực , đau nhức nhất thời khiến mắt lên ngôi sao.

      chật vật bò ra từ trong lòng , bưng trán đau đớn ngớt, chột dạ dám nhìn tới mặt của .

      Lãnh Phong ôm yên ổn tiến vào trong lòng, nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc của , lạnh lùng : “Lẽ nào trong mắt em, người ngu ngốc sao?”

      ở trong mắt em chính là vị thần” Lâm Tử Hàn quan sát nghiêm trang .

      Còn dám ba hoa với !? Lãnh Phong cảm thấy nhẫn nại của mình sắp đến cực hạn, sợ mình lại nhất thời kích động chém chết !

      “Vậy sao em còn dùng những lời dối ngu ngốc này tới lừa gạt ?” Lãnh Phong cưỡng chế kích động muốn bóp chết , cắn răng . Vừa rồi bà vú với hành tung quái dị của Lâm Tử Hàn, rất ngạc nhiên xem muốn làm gì.

      “Đây là lời dối thiện ý” Lâm Tử Hàn tồi tệ biết xấu hổ .

      , em lén lút rốt cuộc muốn làm gì?”

      Lâm Tử Hàn giãy dụa thân thể, tại trong lòng ngực của tìm vị trí thư thái, giả vờ mềm mại : “Người ta chỉ là nhớ thôi”

      Lời dối này quả nhiên đủ lực sát thương, thành công giảm lửa giận mặt Lãnh Phong phân nửa, chưa hẳn là tâm, nhưng nghe lại vẫn cảm thấy dễ nghe, hai bàn tay kìm chặt lưng áo tự giác cũng thả lỏng.

      Lâm Tử Hàn thấy hiệu quả quả tồi, vội mở miệng lần thứ hai : “Thêm nữa, em có thể làm được cái gì, ngoại trừ gây , quấy rầy chút, cũng làm ra đại gì”

      “Đúng ?” Lãnh Phong cau mày, nhìn vẻ mặt vô hại của .

      Lâm Tử Hàn gật đầu, cũng len lén lưu ý ánh mắt của , bị phát tâm tư của mình xong, may là, nay xem ra cũng có hoài nghi cái gì, xem ra phải tìm thời gian khác mới được.

      Lãnh Phong cười tiếng, cúi người liền muốn hôn môi , Lâm Tử Hàn đưa tay, lấy ngón tay ngăn môi lại, vui cười : “Phong ca, đúng là có thể thay đổi mọi bộ dạng nha”

      Lãnh Phong bắt hạ , tức giận : “ cũng phải thần tiên!”

      “Nhưng mà bộ dạng của bây giờ rất đẹp trai, cũng thể giúp em cũng biến dạng, em muốn biến thành Trương Mạn Ngọc là được rồi” Lâm Tử Hàn kích động .

      “Biến em thành Dương quý phi có được hay ?” Lãnh Phong mỉa mai , cho rằng dịch dung là chuyện dễ dàng như vậy, là chuyện đùa sao?

      “Nếu biến em biến thành tuyệt thế mỹ nữ cũng được nha” Tốt nhất xinh đẹp hơn Duẫn Ngọc Hân! Lâm Tử Hàn phát hài lòng, tiếp tục to mộng tưởng hão huyền của mình.


      Lãnh Phong bị khuôn mặt tươi cười phấn khởi của mê hoặc, lấy tay chạm lên mặt , ôn nhu : “Em rất đẹp, cần thay đổi nữa”

      Mặt Lâm Tử Hàn hơi đỏ lên, là lần đầu tiên khen , quả nhiên so với lúc mắng êm tai hơn, chỉ bất quá lại làm cảm thấy chịu nổi mà thôi.

      khó thấy được thời khắc nhu mì, khóe môi Lãnh Phong khẽ nhếch, lộ ra dáng tươi cười mộng ảo, đáy mắt thẳng tắp. Lâm Tử Hàn bị nụ cười của mê hoặc, thế cho nên khi nụ hôn của hạ xuống đều quên phải quản chế.

      Lãnh Phong hôn môi rất sâu, mặt của , sau lúc hôn, cuối cùng khống chế được bản thân, ôm lấy thân thể của đến phòng ngủ.

      ///////[[ ^.~]]\\\\\

      Sáng sớm, sau khi cho người đưa mẹ con Lâm Tử Hàn , Lãnh Phong xoay người vào trong phòng, lại ở cạnh cửa thấy thân ảnh A Nghị, hơi ngây ra lúc, nhìn cậu ta hỏi: “Có chuyện gì ?”

      Nếu có việc gì, A Nghị chắc là biết xuất ở trước mặt .

      “Thủ lĩnh, lẽ nào cảm thấy hành vi của Lâm tiểu thư quái dị sao?” A Nghị quan sát thà .

      “Hành vi của ấy cho tới bây giờ có bình thường qua” Lãnh Phong lưu tâm , ngày nào mà bình thường, mới hẳn là cảm thấy kỳ quái.

      A Nghị buông mắt xuống, nhắc nhở : “Lâm tiểu thư gần đây rất thân cận với Đỗ Vân Phi, có việc gì cũng bắt đầu thích chạy qua đây”

      Lãnh Phong sững sờ, quan sát cậu ta. Lâm Tử Hàn và Đỗ Vân Phi rất thân cận? lại còn dám thân cận với ? Nhưng còn cố gắng thân cận với

      Thích chạy qua đây ra có điểm ngoài dự liệu của , ở công ty luôn luôn trốn tránh như ôn thần, hai ngày nghỉ lại có thể còn chủ động cầu đến đây chơi.

      Chuyện này, có chuyện sao? và Đỗ Vân Phi trước đó có vấn đề gì? Nếu có hẳn là nên sớm hành động mới đúng.

      “Thủ lĩnh cẩn thận chút vẫn tốt” A Nghị thấy giác ngộ, biết nghe vào lời của mình, chung, cảm thấy Lâm Tử Hàn rất có chuyện.

      Lãnh Phong gật đầu cái, : “Tôi biết”

      A Nghị thèm nhắc lại, xoay người lui xuống.

      ////[[ ^.~]]\\\\

      Xe bình ổn đường quốc lộ ven núi, Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết đường hát vang như giết heo, bộ dạng rất vui sướng.

      “Hai vị đại ca, các có muốn nghỉ ngơi chút hay ?” Lâm Tử Hàn hảo tâm với hai vị mặc trang phục vệ sĩ , lái xe lâu như vậy, khẳng định mệt chết thôi.

      Hai người đàn ông mặc đồ đen đồng thời lắc đầu, vẫn , dọc theo đường bọn họ ngay cả nửa câu cũng qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :