1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 105: Trúng kế 4

      Cho dù ngẩng đầu, Lãnh Phong cũng có thể cảm giác được đến là ai trốn ở phía sau cửa, cũng ngẩng đầu lên lạnh lùng mở miệng : “Đừng trốn, có chuyện gì thẳng”

      Lâm Tử Hàn xấu hổ ra từ phía sau cửa, đứng ở giữa cửa, ngọt ngào gọi: “ Phong. . .” Tay bé nắm vạt áo váy ngủ, nâng váy ngủ lên tới đầu gối.

      Lãnh Phong bị giọng khác thường của khiến cho toàn thân nổi da gà, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt dừng lại chân trắng nõn thon dài của , dừng lại lâu.

      Đáng ghét! Còn nhìn có ích lợi gì nha! Làm sao còn tiến hành động tác bước tiếp theo? Lâm Tử Hàn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là chỉ lộ chút như thế để ta phát ra dục vọng sao?

      Được rồi, lại hi sinh chút nữa vậy, váy chậm rãi hướng lên , lộ ra bắp đùi càng thêm mê người, tiện thể mà bày ra tư thế chêu trọc người khác.

      Nếu như lần này ta còn hành động, vậy ta lãnh đạm hoặc vô năng! ^^

      Dường như qua thế kỷ, lâu đến Lâm Tử Hàn còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, ánh mắt của Lãnh Phong cuối cùng từ đùi của thu trở về, khẽ động khóe môi cười tiếng : “Bức tranh cũng tồi”

      Cái gì mà bức tranh cũng tồi? Lâm Tử Hàn khó hiểu nhìn phía , vẻ mặt của làm sao lại đình trệ như vậy? Cúi đầu nhìn phía cặp đùi đẹp của mình, mặt chân tuyết trắng, con rùa bốn chân rất sống động khắc ở bên .

      “Lâm Thư Tuyết!” tiếng hét dài tràn ra từ trong miệng , thân thể như lốc xoáy nhằm phía tên tiểu hỗn đản chết tiệt kia!

      Vọt tới trước mặt Tiểu Thư Tuyết liền lấy hai tay bóp lên cổ của bé, loạng choạng, hét lớn: “Con là tiểu sát tinh! Tức chết mẹ mất!” Lại có thể dám vẽ tranh con rùa người khi ngủ. Hại mất thể diện trước mặt Lãnh Phong!

      Tiểu Thư Tuyết bị bóp đến nhất thời thở nổi, lớn tiếng ho khan, Lâm Tử Hàn nghìn vạn lần muốn buông con bé ra. Nhìn thấy vô tội và mờ mịt mặt nó muốn thổ huyết!

      “Chính con nhìn !” Lâm Tử Hàn chân sải bước lên giường lớn, để cho con bé thưởng thức kiệt tác của mình.

      “Mẹ, có đẹp hay ?” Tiểu Thư Tuyết toe toét cười hì hì nhìn , vẻ mặt có bộ dạng đắc ý dào dạt. Người ta vẽ bức tranh đẹp như vậy, làm sao lại khen người ta chút chứ?

      “Nhìn đẹp cái đầu con ấy! Nhiều giấy như vậy con vẽ! Sao lại vẽ đùi mẹ!” Lâm Tử Hàn điên cuồng gào thét, lần thứ hai bóp lên cổ con bé.

      muốn bóp chết nó sao?” Lãnh Phong cười lạnh ngăn tay , : “ rốt cuộc muốn làm cái gì? thẳng phải tốt hơn sao? Làm sao phải mệt mỏi dùng chiêu lưu được như vậy?”

      “Tôi. . . Tôi mới muốn làm gì!” Mặt Lâm Tử Hàn nóng nảy, vội vàng giải thích.

      “Vậy sao? như vậy để cho tôi thưởng thức bức tranh?” Lãnh Phong cười tà tiếng, ôm lấy thân thể của đến phòng bên cạnh.

      muốn làm gì?” Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ trừng mắt với , nhìn vẻ mặt của làm cho lòng người sợ hãi!

      “Làm chuyện em muốn làm” Lãnh Phong dùng chân đóng sầm cửa lại, trực tiếp tới hướng giường lớn. Lâm Tử Hàn nôn nóng, tuy rằng đây là kết quả muốn, nhưng mà, chân chính tới giờ khắc này, sao lại khẩn trương như thế?

      muốn làm chuyện gì, chỉ là muốn cởi quần áo của , sau đó xem vết thươngtrên lưng với dấu đỏ buổi tối ngày hôm trước cắn lên, hơn, nhưng mà tại nhìn vẻ mặt của , hình như dự định muốn buông tha cho .

      “Tôi muốn làm chuyện gì! Thực muốn…” vội vàng giải thích, nhìn được sao? Chỉ cần thả ra ngoài, muốn nhìn!

      “Em vừa nãy phải quyến rũ tôi sao? Bây giờ tôi cắn câu, em làm sao phải sợ?” Giọng tà mị vang ở bên tai, thân thể Lâm Tử Hàn bị để lên giường lớn, ngay sau đó là được thân thể nặng nề của Lãnh Phong đè lên.

      “Tôi. . . Tôi quyến rũ !” Lâm Tử Hàn mặt giãy dụa, mặt hét lên: “Người đâu cứu mạng! Lâm Thư Tuyết! Mau tới cứu mẹ của con. . . A . . .”

      Hai tay của bị Lãnh Phong gắt gao khống chế, chỉ có thể giãy dụa thân thể biểu thị kháng nghị của mình, Lãnh Phong hạ xuống những nụ hôn nguyên sơ như mưa xối xả mặt của , cổ . . .

      Bình tĩnh, bình tĩnh! Chân tướng ngay trước mắt, Lâm Tử Hàn căn dặn bản thân ở trong lòng, bắt đầu thả lỏng thần kinh khẩn trương, đại não ở trạng thái thiếu dưỡng khí khôi phục lại.

      Nụ hôn của cực nóng mà điên cuồng, hỗn loạn đến Lâm Tử Hàn sợ run liên tục, trong cơ thể có cỗ dị dạng gì đó cuồn cuộn lưu động. Ý thức giãy dụa quanh mơ hồ và thanh tỉnh, qua nhiều năm như vậy đều “Thủ thân như ngọc”, vừa kinh vừa sợ đối với chuyện tiếp theo phải xảy ra.

      Lúc trước khi làm loại chuyện này cùng con vịt kia, ngoại trừ cảm giác được đau đớn ra, ngay cả cảm giác gì cũng có. . .

      Bàn tay lớn của Lãnh Phong phủ lên quần áo thân thể của , cuối cùng dừng lại tại ngực của , nhàng mà đụng chạm. Lâm Tử Hàn bị loại cảm giác như điện giật này làm cho bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy ra ngồi dậy.

      “Làm sao vậy?” ngồi dậy theo, hôn bên tai .

      “Chân tôi ngứa” Lâm Tử Hàn hắc hắc cười gượng, đưa tay gãi chân, gãi sau lúc giả tạo cười duyên ôm cổ của , ngọt ngào mở miệng : “Chúng ta làm lại”.

      Lãnh Phong cười tiếng, tiếp tục hôn lên thân thể của , bàn tay lớn tìm kiếm cổ áo của , từng nút áo ngủ được cởi ra.

      Lâm Tử Hàn học theo đưa tay cởi nút áo của , tim đập dồn dập, biết là bởi vì Lãnh Phong khiêu khích hay là vì chân tướng sắp xuất ở trước mắt.

      Nếu như bọn họ là cùng người? Làm sao bây giờ? Nếu như phải cùng người, làm sao bây giờ? như vào cõi thần tiên, Lãnh Phong cởi cúc áo của ra hoàn toàn, bàn tay lớn cũng di chuyển đến bộ ngực của .

      Vãi mồ hôi! Động tác nhanh như vậy! Lâm Tử Hàn khẽ nguyền rủa tiếng, chẳng qua mới cởi cúc áo của , lại có thể cởi ra toàn bộ cúc áo của mình.

      “A! Chân ngứa!” Lâm Tử Hàn lớn tiếng kêu lên tại lúc muốn bước vào động tác tiếp theo.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 106: Trúng kế 5

      Lãnh Phong bất mãn tách ra khỏi thân thể , Lâm Tử Hàn cười gượng kéo áo ngủ người, tay giả bộ gãi chân, tay kia rất nhanh đem cài lại cúc áo đầy đủ.

      Lãnh Phong căm giận đè quay về giường lần thứ hai, túm lên vạt áo của hăng hái kéo, cúc áo tựa như vỏ đậu bị bung ra, rơi lả tả ra bốn phía.

      ” Lâm Tử Hàn tức giận trừng mắt với , áo ngủ này chính là mượn tới nha!”

      “Tôi làm sao vậy?” Lãnh Phong lộ ra vẻ mặt tà ác.

      có gì” Lâm Tử Hàn kiều mị cười cái, hai tay sờ lên cúc áo trước ngực , tiếng quát cả giận: “Thân ái, tôi tới giúp cởi quần áo thôi”.

      Lãnh Phong do dự chút, kéo tay xuống lại cười : “Tôi tự mình làm được rồi, ngoan, nhắm mắt lại”.

      Kẻ ngu si mới có thể nhắm mắt lại! Lâm Tử Hàn sắp bị chọc giận đến thổ huyết, giằng co nửa ngày, cư nhiên ngay cả áo của cũng chưa từng cởi ra! là cố ý trêu đùa sao?

      Người sau căn bản để ý tới tức giận của , nhìn chăm chú vào da thịt trắng nõn lỏa lồ trong khí của , thân thể như xử nữ tiên diễm sâu sắc mê hoặc mỗi dây thần kinh của .

      Dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể ngo ngoe lưu động, thúc đẩy cúi người xuống, bắt đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp. [tách, tạch tạch, nữa mà *đỏ mặt*]

      “Rất ngứa! Chân rất ngứa!” Tiếng quát to phá vỡ toàn bộ quang cảnh trong phòng, trừng mắt với khuôn mặt nhắn vô tội kia, Lãnh Phong giận dữ mà rống giận: “Chết tiệt! Em ngứa đủ rồi chứ!”

      “Người ta rất ngứa mà!” Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt hầm hầm của , thấp giọng .

      “Chịu đựng cho tôi!” Lãnh Phong tàn bạo xong, bắt đầu lần cướp đoạt mới, phát thề! Nếu như còn dám cắt đứt chuyện tốt của , lập tức đem ném xuống biển.

      tên Vương bát đản này! Ngay cả ngứa chút cũng được, ô…!” Lâm Tử Hàn ra bộ đau thương làm ồn, Lãnh Phong căn bản để ý tới , cánh tay dài vung lên, kéo váy ngủ người ra ném mặt đất.

      bên tiếp tục khiêu khích thân thể của bên rất nhanh mà bỏ quần áo người, vốn dĩ Lâm Tử Hàn oa oa kêu to thấy cởi quần áo, lập tức ngậm miệng, trợn tròn hai mắt đợi kết quả mình muốn.

      Ánh mắt khi tiếp xúc với vết thương bị súng bắn và dấu đỏ vai nhất thời choáng váng! Tuy rằng tưởng tượng qua bọn họ là cùng người, nhưng mà sau khi chân chính xác nhận, vẫn bị sợ ngây người.

      Bọn họ quả nhiên là cùng người? Nhưng mà vì sao sau khi mình biết kết quả này ngoại trừ kinh ngạc, còn có loại thương cảm chứ?

      “Mặc kệ em nghĩ đến cái gì đến cái gì, xin hãy tin, phải cố tình muốn gạt em” Bên tai vang lên giọng trầm thấp mà bất đắc dĩ

      Lâm Tử Hàn lúc này mới phát giác, Lãnh Phong biết khi nào ngừng toàn bộ động tác, dùng ánh mắt thâm tình dừng ở bản thân mình.

      “Vì sao?” Lâm Tử Hàn sững sờ mà theo dõi , vì sao muốn dùng thân phận hai người tiếp cận ? Vì sao lại muốn làm ra loại chuyện này với ?

      “Trước khi biết em, vẫn luôn dùng hai thân phận, khéo chính là hai thân phận lại cùng thời gian biết em”. Biết đột nhiên muốn tới nơi này vì cái gì, vẫn để cho tới. Biết quyến rũ là vì xem vết thương người mình, cũng tùy , bởi vì muốn lừa gạt nữa.

      tiếp cận tôi, cũng là bởi vì Ngôi sao thiên thần có đúng ?” Mắt Lâm Tử Hàn bị tầng hơi nước bao phủ, trong lòng rất ràng, mình là thích Lãnh Phong.

      Trái tim Lãnh Phong đông cứng lại, có chút lo lắng : “Tử Hàn, em hãy nghe , vừa mới bắt đầu đúng là bởi vì Ngôi sao thiên thần mới tiếp cận em, nhưng mà bao lâu sau, tin người em có kim cương”

      “Biết người của tôi có kim cương, vì sao còn muốn tiếp cận tôi?”

      “Bởi vì thích em” Lãnh Phong rất nhanh tiếp lời, trước muốn ở trước mặt biểu lộ tiếng lòng của mình, là bởi vì vấn đề mặt mũi, hôm nay, cố được nhiều hơn nữa.

      Lâm Tử Hàn kinh ngạc theo dõi , vừa cái gì? thích ? Làm sao có thể chứ? Duẫn Ngọc Hân xinh đẹp cao quý, cùng so sánh với , bản thân là quá bé đáng kể.

      phải muốn đính hôn với giám đốc Duẫn sao?” Ở trong công ty, ta và Duẫn Ngọc Hân vẫn như hình với bóng, làm sao có thể lăng nhăng như thế?

      đính hôn với ấy” Lãnh Phong ôn nhu hứa hẹn, bàn tay ấm áp phủ lên da thịt của .

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà” Lãnh Phong trầm giọng , cúi đầu dùng môi ngăn chặn miệng nhắn của , hôn sâu.

      Lâm Tử Hàn lòng rối loạn, biết rất nhân vật nguy hiểm, tâm hồn thiếu nữ cũng nghe sai khiến mà lại đắm chìm vào. Biết có vị hôn thê, biết làm như vậy là đúng, lại vẫn như cũ thần phục dưới khiêu khích thân thể của .

      Trái tim của , kể cả thân thể cùng đắm chìm giữa nhu tình của , khóe mắt có nước mắt rơi xuống, muốn khóc, có lý do mà muốn khóc. Nếu như đủ lý trí, nên dứt ra rời vào giờ khắc này, sau đó vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của , mặc kệ là Lãnh Phong hay là Tiêu Ký Phàm, đều có liên quan gì đến ! Đáng tiếc chỉ là phụ nữ bình thường, phụ nữ bé gặp gỡ ái tình chỉ số thông minh biến thành số , trốn thoát vũng bùn ái tình này. Thậm chí còn đưa tay ôm lấy lưng , đáp lại nhiệt tình của , cùng nhau diễn trận chi hoan giường này với .

      “Tử Hàn” Lãnh Phong khẽ gọi tên , ôn nhu hôn tới giọt nước mắt khóe mắt : “ vẫn nghĩ thế giới này có tình , chỉ tới sau này gặp em, mới phát giác bản thân sai rồi”

      gạt người” Lâm Tử Hàn nức nở , từng cưng chiều Duẫn Ngọc Hân như vậy, cuối cùng cư nhiên cũng thay lòng đổi dạ, tên đàn ông lăng nhăng, hư hỏng, chịu trách nhiệm, lại có thể tuỳ tiện mà bắt lấy tâm hồn thiếu nữ.

      có lừa em” Lãnh Phong ôm thân thể run rẩy ngừng của , tại mỗi vị trí người , đều có thể cảm giác được thuần khiết thuộc về xử nữ. mặt của sâu nghi hoặc, tuy rằng trọng nữ sắc, nhưng cũng có nghĩa là ba mươi năm tới gần qua nữ sắc, mà dưới thân thân thể này, lưu loát giống như chẳng bao giờ trải qua tình trạng . Hai tấm chân tình, chăm chú mà dán hợp cùng nhau, cuộc sống sau đó như thế nào, ai cũng suy nghĩ qua, vào giờ khắc này, tư tưởng hai bên sớm bị kích tình bao trùm.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 107: Trúng kế 6

      Khi Lãnh Phong rời khỏi thân thể Lâm Tử Hàn sớm đỏ từ mặt đến ngón chân, đưa tay kéo qua chăn qua gắt gao bọc lấy toàn thân, xấu hổ thầm nghĩ tìm góc đâm đầu chết .

      Lãnh Phong hôn xuống từng mảnh ửng hồng mặt , đứng dậy kéo áo ngủ bên giường khoác người đến phòng tắm, Lâm Tử Hàn thấy vào phòng tắm, chịu đựng khó chịu trong cơ thể cuống quít xuống giường chạy , kịp cảm thụ đau nhức cơ thể, liền vội vã bỏ chạy qua cửa.

      Chỉ tiếc, tay còn chưa kịp chạm tới cửa, thắt lưng liền bị đôi cánh tay vững chắc ôm từ phía sau tiến vào trong ngực, tay Lãnh Phong kéo chăn người , để ý tới tiếng thét chói tai của ôm ngang lấy thân thể đến phòng tắm.

      còn muốn làm gì?” Lâm Tử Hàn giãy dụa trong lòng ngực của , ban ngày ban mặt lõa thể trước mặt người đàn ông, cảm giác này thực là quá tệ hại, ô…

      “Lâu lắm làm loại chuyện này, ngâm nước nóng em cảm giác thoải mái hơn”. Lãnh Phong ôm chặt thân thể của bình tĩnh , cúi người trước bồn tắm lớn, đem toàn bộ thân thể bỏ vào trong nước ấm.

      cỗ cảm giác thư thái tràn ngập toàn thân, Lâm Tử Hàn thực cảm giác toàn thân cao thấp thoải mái hơn. Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn , “Làm sao biết em lâu lắm làm loại chuyện này?”

      Lúc thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, thảo luận loại vấn đề này với người đàn ông lạnh lùng, rất mất mặt!

      “Thân thể của em cho biết” Lãnh Phong khẽ cười tiếng, lấy tay thử chút nước ấm : “Em là muốn giúp em tắm hay là tự mình tắm?”

      “Tự mình tắm!” Lâm Tử Hàn lớn tiếng , trừng mắt với , ước gì có thể lập tức rời khỏi tầm mắt của mình! Lãnh Phong cũng làm khó dễ , gật đầu xoay người ra ngoài. Lâm Tử Hàn thở ra hơi, ngơ ngác dùng khăn mặt chà lau thân thể, mỗi tấc da thịt người đều lưu lại mùi vị của Lãnh Phong. Nhớ tới tình cảnh hoan ái vừa nãy, mặt của trận hỏa nhiệt, dùng khăn mặt hung hăng xoa thân thể bị cướp đoạt.

      Chỉ tới khi tự nhận là tắm rửa sạch , mới lau khô nước người, mặc quần áo ra ngoài.

      Ngâm nước nóng nhưng người vẫn có chút đau nhức đến lợi hại như cũ, Lâm Tử Hàn chống tường trở lại giường, vin vào góc cánh cửa nhìn Tiểu Thư Tuyết vẫn ở giường nỗ lực vẽ tranh như trước.

      “Mẹ, mẹ vừa làm gì vậy?” Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm hỏi.

      “Lão nương của con vừa bị dã lang lăng nhục, ô” oa tiếng khóc lên, qua ôm lấy thân thể bé của Tiểu Thư Tuyết khóc rống lên. Tiểu Thư Tuyết bị bộ dạng của dọa, bắt chước mà vỗ lưng của trấn an : “Mẹ khóc, mẹ ngoan nhất”

      “Mẹ phải về nhà, mẹ bao giờ muốn đứng ở trong ổ sói này nữa” Lâm Tử Hàn dùng lực mạnh lay thân thể Tiểu Thư Tuyết, đời này ngốc nhất khẳng định là , vội tới cửa nhà cho người ta bắt nạt.

      “Đây phải là ổ sói, tương lai là nhà của em!” Lãnh Phong mới từ trong phòng tắm ra tới cuống quít cứu Tiểu Thư Tuyết từ trong lòng ra, ôm trấn an .

      Có lẽ vừa nãy có chút quá kích động, nhưng cũng phải dã lang như , cũng phải lăng nhục , bởi vì , cho nên mới làm như vậy.

      nghĩ tới làm bị thương tâm thành như vậy, thấy nước mắt , trong lòng của nhói lên tia cảm giác có tội.

      “Đừng khóc” Lãnh Phong dùng ngón tay lau giọt nước mắt mặt .

      “Em phải về nhà!”

      “Được, đưa em về nhà” Chỉ cần khóc, nghĩ muốn làm cái gì cũng có thể.

      tên khốn nạn này!” vùi khuôn mặt đầy nước mắt vào trong ngực của nức nở, nắm tay nặng nề nện ở lưng của , người sau chỉ ôm , tùy ý để đem tất cả tâm tình dưới đáy lòng trút ra người mình.

      Lâm Tử Hàn hối hận muốn chết, cũng hận muốn chết, lại hiểu tại sao mà thất thân, ràng chính là biết mưu kế của , cư nhiên còn bố trí ván cờ chờ nhảy vào! Quá đáng ghét!

      ^^^^^^^^^

      Tiêu phu nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm vẻ mặt trầm tĩnh của Tiêu Ký Phàm, dám tin mà lắp bắp: “Ký Phàm, con biết chính mình cái gì ?” Cùng kinh ngạc giống bà — khuôn mặt nhắn của Duẫn Ngọc Hân trắng xanh, ngã ngồi ghế sofa.

      “Ngọc Hân, xin lỗi, thể đính hôn với em” Tiêu Ký Phàm nhìn Duẫn Ngọc Hân lần thứ hai dùng giọng nghiêm túc .

      “Vì sao?” Tiêu phu nhân vội la lên: “ đính hôn với Ngọc Hân chung quy cũng phải có lý do chứ?”

      “Bởi vì con thích ấy” Giọng của vẫn còn lạnh lùng vô tình như vậy, dường như có kim châm chui vào trong lòng Duẫn Ngọc Hân, đau đến mấy lần hít thở thông. Tiêu Ký Phàm biết nhất định thương tâm, đau đớn, nhưng mà muốn lưu cho bất luận niệm tưởng gì, cũng chỉ có thể cự tuyệt lưu tình chút nào như vậy. Cùng ấy ở chung nhiều năm như vậy, cảm tình là có, nhưng đây phải là tình , đây là thứ cảm nhận từ người Lâm Tử Hàn.

      “Trước đó phải vẫn tốt sao? Ký Phàm, chuyện chiếc nhẫn Ngọc Hân nhận sai với con, con là đại nam nhân, làm sao lại thể tha thứ cho nó lần này chứ?” Tiêu phu nhân dìu Duẫn Ngọc Hân lệ rơi đầy mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Ký Phàm trách cứ.

      “Chuyện chiếc nhẫn có vấn đề gì, con , là bởi vì con căn bản Ngọc Hân, cho nên con thể đính hôn với ấy”. Tiêu Ký Phàm xong, bước những bước chân trầm ổn lên lầu.

      “Ký Phàm!” Duẫn Ngọc Hân quýnh lên, đuổi theo, lệ rơi đầy mặt kéo tay khóc ròng : “Ký Phàm, em sai rồi, em thực sai rồi, xin hãy tha thứ cho em”.

      Tiêu Ký Phàm dùng khăn tay lau nước mắt mặt , mặt chút thay đổi : “Em có sai, ai cũng sai. Sai chính là duyên phận!”

      Duẫn Ngọc Hân khóc rống hét lên: “Ký Phàm, chỉ thích Lâm Tử Hàn thôi, em bao giờ cố tình gây nữa, chỉ cần đính hôn với em, muốn thích ai cũng có thể, van cầu !”
      ThuNguyen14 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 108: Chịu nhục

      “Ngọc Hân, lẽ nào em còn sao?” Tiêu Ký Phàm nắm hai vai của , dừng ở khuôn mặt đầy lệ của : “Bởi vì thích em, cho nên thể kết hôn cùng em, cho tới nay cảm thấy lấy em là đương nhiên, đó là bởi vì nghe theo an bài của trưởng bối, mù quáng mà nghe theo”

      “Em mặc kệ, em quan tâm hay em, bởi vì em là rất , hy mọng mất !”

      Tiêu phu nhân nhìn lướt qua. Trách cứ : “Ký Phàm! Mẹ cho phép con hồ đồ như thế!”

      Tiêu Ký Phàm gỡ tay Duẫn Ngọc Hân xuống, chạy lên lầu, là người có máu lạnh, kinh doanh lạnh lùng! Lúc giết người lạnh lùng! Liên quan đến tình cảm, vẫn còn lạnh lùng vô tình như vậy.

      “Ký Phàm, con được lắm, Tiêu gia chỉ nhận thức con dâu là Ngọc Hân, ngoại trừ con bé! Ai cũng có tư cách đặt chân vào bước!” Giọng của Tiêu phu nhân rất kiên quyết, việc hôn nhân của Tiêu gia và Duẫn gia từ cách đây rất lâu được thỏa thuận ngầm, làm sao có thể thay đổi thất thường chứ? Bà tuyệt đối đồng ý!

      Tiêu Ký Phàm cũng chịu uy hiếp của bà, vững vàng bước , cái nhà này sớm thành có gì đáng giá để lưu luyến, rời khỏi, có khi lại là loại giải thoát.

      Giọng điệu của Tiêu phu nhân lạnh lùng cứng rắn, trong lòng lại tinh tường biết, bà căn bản là xen được vào việc của con trai, ba mươi năm này, Tiêu Ký Phàm chỉ biểu ra là kính trọng bà, dưới đáy lòng vẫn đều cho bà là khí.

      “Bác …” Duẫn Ngọc Hân nhào vào trong lòng bà khóc rống lên, Tiêu Ký Phàm vẫn đều là lạnh như băng với , cũng quen chấp nhận lạnh lùng của . Nhưng mà bất kể như thế nào cũng ngờ, lại đột nhiên cho , đính hôn với .

      như vậy, thích như vậy, thực dám nghĩ những ngày sau đó như thế nào.

      “Ngọc Hân, con yên tâm, Ký Phàm nhất định là nhất thời hồ đồ, nó rời khỏi con” Tiêu phu nhân vỗ tay an ủi.

      Duẫn Ngọc Hân chỉ có thể gật đầu, hy vọng là như thế này thôi, hy vọng chỉ là nhất thời bị Lâm Tử Hàn mê hoặc, đợi được ngày nào đó tỉnh táo lại.

      ~~~~~~~~~~~

      Lâm Tử Hàn ôm tập tài liệu Tiêu Ký Phàm cần, do dự vào giữa gian nhà, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, càng sợ nhìn thấy hơn trước đây.

      nhất định cảm thấy mình là người phụ nữ tùy tiện sao? là loại phụ nữ bình thường đến thể bình thường hơn, tại đường có thể tiện tay tóm ôm lớn, làm sao có thể thích ?

      “Ầm!” tiếng vang lớn, trận đau nhức truyền đến từ trán, Lâm Tử Hàn khẽ kêu tiếng, bưng cái trán bị đụng đau trừng mắt nhìn cửa thủy tinh trước mắt.

      Trước đây thời gianthân thiết cùng Duẫn Ngọc Hân cũng thấy đóng cửa! Ngày hôm nay làm sao… Đau chết mất…

      “Cánh cửa lần trước em chưa bồi thường, phải em quên đó chứ?” Trước bàn làm việc, Tiêu Ký Phàm liếc cười tà . Người phụ nữ này! Khi làm tâm hồn cứ treo ngược cành cây!

      Lâm Tử Hàn cười gượng hai tiếng, đặt tài liệu cầm trong tay lên mặt bàn của : “Tổng tài, đây là tài liệu muốn, có việc gì tôi về trước làm”.

      Khi chuyện xoay người bước nhanh qua cánh cửa.

      “Tử Hàn!” Phía sau truyền đến tiếng gọi cấp bách của Tiêu Ký Phàm, Lâm Tử Hàn kinh hãi, sau khi ngừng giây xoay người, vẻ mặt nghiêm túc theo dõi : “Xin hãy gọi là trợ lý Lâm!”

      Tiêu Ký Phàm sửng sốt, khóe môi khẽ động, lộ ra dáng tươi cười đẹp trai: “Trợ lý Lâm”

      “Có chuyện gì ?”

      “Sặc…” Tiêu Ký Phàm suy nghĩ chút, căn bản có chuyện gì, chỉ là thấy vội quá, vô ý thức gọi lại mà thôi. “Phiền em giúp pha cốc cà phê thôi”

      Được lắm! Lâm Tử Hàn thở ra hơi ra ngoài, vào gian trà nước, ngoài ý muốn thấy Duẫn Ngọc Hân ngồi ở ghế nghỉ ngơi mắt lạnh lùng liếc mình. Xem ra tựa hồ cố gắng chờ , tim Lâm Tử Hàn đập dồn dập, bởi vì sắc mặt của ta rất dọa người, hai mắt sưng đỏ tràn đầy tất cả đều là lửa giận.

      Duẫn Ngọc Hân “Ầm!” tiếng đóng sầm cánh cửa phòng trà nước, cánh tay vung lên, hất nước trong chén lên mặt Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn hô tiếng, bọt nước chảy xuống dọc theo mặt gò má của , đọng lại quần áo của .

      “Tiện nhân! trà trộn vào Tiêu thị chính là vì cám dỗ Ký Phàm sao?” Duẫn Ngọc Hân khinh thường liếc : “ hãy nhìn bản thân xem có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng ! Dù cho là nữ vương đàn piano, cũng chỉ là người nghèo bò ra từ đẳng cấp thấp hèn, có tư cách gì đoạt lấy người đàn ông của tôi!?”

      Lâm Tử Hàn nổi giận, chút nào tỏ ra yếu thế mà rống lại: “ giữ được người đàn ông của mình, vì sao lại trút hết giận lên đầu tôi!? Tôi thuộc đẳng cấp thấp hèn, có ngăn trở gì sao?”

      Trước đây ta đánh , mắng , cũng có thể trả lại, tại trực tiếp vũ nhục tới nhân cách của , phải phản kháng chút.

      “Ký Phàm là vị hôn phu của tôi! cám dỗ ấy! Tại sao lại cản trở tôi chứ? Nếu như phải , Ký Phàm làm sao có thể với tôi muốn đính hôn với tôi, tôi thấy điên rồi, muốn gả cho kẻ có tiền điên sao?!” Duẫn Ngọc Hân giận dữ quát.

      Tiêu Ký Phàm đính hôn với ta? Lâm Tử Hàn hơi ngẩn người, ngày đó với ? là thực thích sao?

      đột nhiên thông cảm cho Duẫn Ngọc Hân, trong lòng thậm chí có chút xấu hổ, nếu như Tiêu Ký Phàm là bởi vì mà bỏ Duẫn Ngọc Hân. Như vậy Duẫn Ngọc Hân mắng , hận chút cũng quá đáng.

      Cho tới nay, đều hận thấu xương đối với kẻ thứ ba cướp đoạt hạnh phúc của người khác, ngày hôm nay, chính lại thành người như thế.

      “Chột dạ?” Duẫn Ngọc Hân trừng mắt với : “Tôi cho biết! Đời này cũng có khả năng gả vào Tiêu gia, bởi vì căn bản là xứng với Ký Phàm. Nếu như đủ thông minh, nên mang theo đứa con của chồng trước cút khỏi cuộc sống của Ký Phàm ”.

      Lâm Tử Hàn gắt gao nắm chặt chiếc cốc nhựa, cốc nhựa bị nắm cho méo mó, lòng của lại đau đến lợi hại. Duẫn Ngọc Hân cũng biết, người như gả vào nhà giàu có là có khả năng, hơn nữa riêng Tiểu Thư Tuyết, người bình thường cũng tiếp thu!

      Vì sao Lãnh Phong lại là Tiêu Ký Phàm chứ? Chí ít Lãnh Phong có vị hôn thê, cũng cần bị người ta phỉ nhổ là kẻ thứ ba.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 109: Cầu hôn

      “Tiêu gia bị nháo loạn đến được an bình, cho biết, Tiêu phu nhân tiếp mẹ con các đâu”.

      “Tôi biết” Lâm Tử Hàn thấp giọng , lòng của rất loạn, đau quá!

      “Hiểu là tốt rồi, nên thức thời chút” Duẫn Ngọc Hân ném những lời này, đóng cánh cửa lại ra ngoài.

      mặt Lâm Tử Hàn ẩm ướt mảng, phân là nước mắt hay là nước, chuyện tình cảm đáng sợ nhất đời người, đừng nên người nên .

      Mà bi kịch của , đến khi nào mới có đoạn kết đây?

      Duẫn Ngọc Hân rất đúng, nếu như đủ thông minh, nên rời khỏi cuộc sống của Tiêu Ký Phàm, trở lại trước đây. Nhà giàu có đối với có bất luận lực hấp dẫn gì, cái loại cuộc sống như nuôi heo này cũng phải sở thích của .

      Ba năm qua tuy rằng tính là giàu có, nhưng mà cũng rất đầy đủ, rất vui vẻ, nên giữ nguyên mới đúng!

      Thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn cố ý chậm chạp kéo dài đến cùng mới ra khỏi phòng làm việc, mặt là bởi vì muốn thấy ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, về phương diện khác vì để tách ra khỏi cơ hội có thể chạm mặt với Tiêu Ký Phàm.

      Đáng tiếc người nào đó hết lần này tới lần khác theo an bài của , khi bước vào thang máy, lấy loại tư thế của thân sĩ xuất ở trước mặt .

      Lâm Tử Hàn hơi sửng sốt, làm sao lại ở trong thang máy? phải là cố gắng đợi chứ?

      “Đợi ngày, cũng đợi được cà phê của , vì sao?” Tiêu Ký Phàm nâng tay chạm lên mặt của , nhìn chằm chằm hỏi.

      Lâm Tử Hàn nghênh đón tầm mắt của , thản nhiên : “Xin lỗi, tôi quên”

      “Tránh mặt như vậy, lại là vì sao?” dừng ở , ngón tay quét qua môi đỏ mọng của , kích động hôn xuống.

      “Tôi có” Lâm Tử Hàn lui về phía sau bước, tách ra khỏi kiềm chế của . Buông mắt xuống trầm mặc hai giây ngẩng đầu theo dõi , hỏi: “Người nào mới là bộ dạng chân thực của ?” vốn quên hỏi vấn đề này, lúc trước bởi vì quá kinh ngạc, căn bản nghĩ đến muốn hỏi.

      “Em cứ ?” Tiêu Ký Phàm cười tiếng .

      tại” Lâm Tử Hàn suy nghĩ nhiều , sát thủ đều là tương đối thần bí, sớm nghĩ như vậy, Tiêu Ký Phàm gật đầu cái, cùng ra khỏi thang máy.

      đưa em về” dắt tay đến cửa công ty, xe của đậu ở trước cửa. Lâm Tử Hàn rút tay ra khỏi bàn tay , lễ phép : “Cám ơn tổng tài, cần”

      xong, trực tiếp đến chiếc xe Audi ở ven đường, Tiêu Ký Phàm được tự nhiên rũ tay phải trống rỗng xuống, mắt mở trừng trừng nhìn lên xe của Đỗ Vân Phi. Ghen tuông cùng lòng đố kị tại cùng thời gian dồn lên ngực, ép tới khi đau như kim châm.

      tránh , cố ý kéo xa quan hệ với , chính là vì tên Đỗ Vân Phi kia sao?

      Lâm Tử Hàn theo dõi thân ảnh ngây ngốc của từ kính chiếu hậu, có chút đành lòng, nhưng mà phải làm như vậy, lời Duẫn Ngọc Hân , lần nữa lại quanh quẩn khắp nơi trong đầu .

      “Tử Hàn, em làm sao vậy?” Đỗ Vân Phi nhanh chóng liếc mắt nhìn , .

      Lâm Tử Hàn lắc đầu: “ có gì” muốn cho biết tâm của mình, càng thể cho biết chuyện thực ra Tiêu Ký Phàm và Lãnh Phong là cùng người.

      Đỗ Vân Phi cũng trực tiếp về nhà, mà là cho xe chạy đến trước cửa hàng, Lâm Tử Hàn nghi hoặc đánh giá cửa hàng xa hoa, hỏi: “Vân Phi, dẫn em tới nơi này làm cái gì?”

      “Tử Hàn, lẽ nào em nhớ hôm nay là ngày nào sao?” Đỗ Vân Phi mỉm cười dẫn vào phòng.

      thăng quan? Hay là phát tài?”

      Đỗ Vân Phi lắc đầu, vỗ vỗ bàn tay, nhân viên phục vụ liền đẩy toa ăn mỹ lệ chậm rãi đến, toa ăn bày chiếc bánh gatô, 24 ngọn nến nhiều màu tản ra ánh sáng dịu .

      “Sinh nhật vui vẻ” Đỗ Vân Phi cúi người, hôn xuống mặt .

      Lâm Tử Hàn kinh ngạc há hốc miệng, ngày hôm nay phải sinh nhật của nha, lúc trước khi hỏi, chẳng qua là thuận miệng đại ngày mà thôi, mà lại có thể…

      “Tử Hàn, đừng quá cảm động, trước tiên thổi nến ” Đỗ Vân Phi đẩy đến bên cạnh bàn.

      mảnh tâm ý của Đỗ Vân Phi, thể lãng phí như thế, nghĩ, Lâm Tử Hàn ước ba nguyện vọng, hơi thổi tắt toàn bộ ngọn nến.

      “Cám ơn , Vân Phi” Lâm Tử Hàn cảm động quan sát , thời gian thương tâm nhất, có mưu đồ khiến cảm động chết sao?

      “Tử Hàn, thời gian dài như vậy, biết em chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Đỗ Vân Phi dịu dàng , nâng tay phải lên, nâng lên trước mắt chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.

      Lâm Tử Hàn lại kinh ngạc thêm trận, cầu hôn với sao? Nhưng mà bản thân căn bản là thích . Người , có lẽ vĩnh viễn đều có khả năng cầu hôn với , nhưng cũng thực .

      Gả cho Tiêu Ký Phàm, đây là chuyện cho tới bây giờ cũng dám suy nghĩ, muốn rời khỏi cuộc sống của , biện pháp tốt nhất chính là tìm người để lấy, Đỗ Vân Phi thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

      Đỗ Vân Phi như vậy, làm như vậy là lợi dụng , lừa dối tình cảm của ! Đối với Đỗ Vân Phi chút cũng công bằng!

      “Tử Hàn” Đỗ Vân Phi khẽ gọi tiếng, chờ đợi mà nhìn , cùng đợi tiếp nhận nhẫn của mình.

      Lâm Tử Hàn thở sâu, luống cuống : “Vân Phi, việc này quá đột nhiên, để em suy nghĩ hai ngày được chứ?” Trực tiếp cự tuyệt có điểm tàn nhẫn, phải nghĩ lý do hoàn mỹ mới được.

      “Được, chờ em hai ngày”. Đỗ Vân Phi thu hồi nhẫn, loại kết quả này là trong dự liệu của , nhưng vì đoạt lấy trước Lãnh Phong, phải có tốc độ nhanh hơn.

      Hai đều có tâm mà ăn bữa cơm trong ánh nến, tiếng đàn piano nhàng trải rộng mỗi ngõ ngách gian phòng, lãng mạn tràn ngập phòng lại lãng phí giữa trầm lặng.

      Thâm tình của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn vẫn đều nhìn ra, cảm giác ở trong lòng, thế nhưng, cũng thể do cảm động mà đồng ý lời cầu hôn của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :