1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 91: Phong ba nhẫn kim cương 2

      “Dám trộm nhẫn của tôi?! Mau trả lại cho tôi!” Duẫn Ngọc Hân kéo ra giữa phòng trà nước, dùng sức rút nhẫn trong tay ra, lại làm thế nào cũng kéo ra được.

      Trời ơi! phải là trùng hợp như thế chứ, tuy rằng bộ dạng của ta chỉ là rút chiếc nhẫn ra, nhưng mà ta cảm thấy chiếc nhẫn dường như thực rút ra đươc. ta phải sợ nếu rút về được, chỉ là kinh ngạc thế nào tay lại cùng giống như tay mình chứ.

      Vừa nãy ta chỉ là phân phó cho Lưu Tiểu Vân nghĩ biện pháp ném nhẫn lên người , nghĩ ra… Thực là trời cũng giúp ta.

      “Tôi trộm…” Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy ngón tay đều nhanh bị chặt đứt, biết là bởi vì đau đớn, hay là nóng lòng, viền mắt bắt đầu tụ đầy nước mắt oan ức.

      Người bên cạnh càng ngày càng vây quanh đông hơn, tựa hồ như là cảm thấy hứng thú đối với trò khôi hài này.

      “Nghĩ ra công ty của chúng ta lại có thể che giấu kẻ trộm như thế, gọi Vương Văn Khiết đến, để chính ta nhìn xem tuyển người như nào vào đây!” Duẫn Ngọc Hân căm giận mà gào thét, giọng lớn đến khiến cho cả khu làm việc đều chấn vang lên.

      Tiêu Ký Phàm làm sao còn ra vậy! Duẫn Ngọc Hân ở trong lòng thầm nghĩ .

      “Tôi trộm nhẫn, là lúc nãy trợ lý Lưu nhặt được mặt đất đeo vào tay của tôi…” Lâm Tử Hàn hoảng loạn giải thích, tuy rằng biết giải thích như vậy rất yếu ớt vô lực, nhưng mà vẫn còn nỗ lực giải thích.

      còn muốn dựa vào người khác? Nhẫn ràng tay ! Người khác nhặt được sao có thể đeo tay chứ?!” Duẫn Ngọc Hân thấy Tiêu Ký Phàm cuối cùng từ trong phòng làm việc tới, hô hoán càng thêm ra sức, vừa hô hoán đồng thời cũng quên dương tay, hung hăng tát lên mặt Lâm Tử Hàn.

      Lâm Tử Hàn kinh hô tiếng, thân thể lùi sau vài bước, đỡ lấy tường mới miễn cưỡng ngã xuống.

      “Tranh luận chuyện gì?” Tiêu Ký Phàm mắt lạnh đánh giá người tủi thân gần như rơi lệ và gương mặt hung hăng vênh váo của Duẫn Ngọc Hân, mặt lạnh lùng ràng chút hài lòng.

      Cái miệng nhắn của Duẫn Ngọc Hân hơi bĩu ra, bỏ Lâm Tử Hàn vươn tay hướng về bên người Tiêu Ký Phàm, : “ ngày hôm nay mới mua nhẫn đính hôn cho em, em vừa mới để ở phòng làm việc đến mười phút đồng hồ, bị ta trộm ”.

      “Tôi có…” Lâm Tử Hàn gấp đến độ chỉ biết mấy chữ này, đột nhiên bị người toàn công ty nhìn thành kẻ trộm, tư vị này so với tát cho cái cũng dễ chịu.

      có? Sáng sớm hôm nay chỉ mình đến phòng làm việc của tôi!”

      “Tôi cắm hết hoa ra, căn bản thấy chiếc nhẫn, nhẫn là trợ lý Lưu nhặt được ở phòng trà nước, ta muốn tôi đeo cho ta xem có được hay ”. Lâm Tử Hàn nhìn đoàn người vây xem, cố đấu tranh.

      “Trợ lý Lưu đến công ty bị tôi kêu lên tầng 21 làm việc, còn muốn dựa vào ấy?” Duẫn Ngọc Hân hùng hổ bức người, để có mảy may lý do phản bác nào.

      Tiêu Ký Phàm tiến lên bước, nâng tay trái của Lâm Tử Hàn lên, nhìn chằm chằm ngón áp út đỏ lên của , nhìn chằm chằm nhẫn kim cương lóe sáng ngón áp út. Chiếc nhẫn kim cương này đeo ở tay của ấy lại có thể thích hợp như vậy, tay của ấy lại có thể giống như tay của Duẫn Ngọc Hân!

      thế giới này, phụ nữ có ngón tay đồng dạng nhau làm sao lại nhiều như vậy? Trong đầu đột nhiên ra hình ảnh người, viên kim cương bốn cara đeo tay của ấy, cũng thích hợp như thế sao? Duẫn Ngọc Hân đeo vừa vặn, ấy sao? Đáp án là thể nghi ngờ.

      Tay bé của Lâm Tử Hàn bị nâng lên bởi bàn tay to kia, người khẽ run lên, tay rất ấm áp, biết trái tim của , có ấm áp như thế hay ? Duẫn Ngọc Hân như thể rất , mà nhẫn đúng là ở tay của mình, nhất định tin tưởng mình giống như mọi người mà thôi?

      “Ký Phàm”. Duẫn Ngọc Hân gọi, lại ngây ngẩn cái gì chứ, làm sao lại nhìn chằm chằm vào tay của ta chứ?!

      Tiêu Ký Phàm bị ta gọi như thế, đột nhiên thanh tỉnh, nhìn xuyên qua kính, nhìn nước mắt chứa trong mắt của Lâm Tử Hàn, nhìn tủi thân của , bất lực của .

      “Tôi có”. Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, kiễng chân trông mong nhìn , nghẹn ngào .

      Tiêu Ký Phàm buông mắt xuống, hai ngón tay nắm nhẫn, ôn nhu chút chút di chuyển chiếc nhẫn, thành công lấy nhẫn từ ngón tay ra. Sau đó cầm lấy tay của Duẫn Ngọc Hân, đeo nó lên ngón áp út của ta.

      “Ký Phàm, người như thế có thể lưu lại trong công ty sao? Quá nguy hiểm”. Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, bất mãn .

      Tiêu Ký Phàm nhìn Lâm Tử Hàn tội nghiệp cái, tia thương nhợt nhạt xẹt qua đáy lòng, mở miệng : “Lâm Tử Hàn và Lưu Tiểu Vân ai đúng ai sai, triệt để điều tra ràng, việc này dừng ở đây”.

      “Chuyện đều , còn có cái gì để điều tra?” Duẫn Ngọc Hân mất hứng , tâm lý nhất thời có cỗ tức giận, lại giúp ta giải vây! Lại giúp ta!

      “Điểm nào ?!” Bên ngoài đoàn người vang lên giọng của Vương Văn Khiết, mọi người rất tự giác tránh ra hai bên. Vương Văn Khiết đưa tay che khuôn mặt đầy “miếng vá ”, đến : “Giám đốc Duẫn, thông minh như vậy, làm sao ngay cả lẽ thường cơ bản nhất cũng phân đây? Có người trộm nhẫn lại lập tức đeo tay mình sao?”

      ta…” Duẫn Ngọc Han còn chưa kịp ra lời, Vương Văn Khiết liền cắt đứt ta : “Lâm Tử Hàn là tôi tuyển vào, tôi chịu trách nhiệm đối với hành vi của ấy, biết giám đốc Duẫn có thể chịu trách nhiệm đối với hành vi của Lưu Tiểu Vân?”

      có ý gì?” Duẫn Ngọc Hân chán nản mà trừng mắt với chị.

      “Ý rất đơn giản, tổng tài đáp ứng điều tra việc này, cũng đừng vội đuổi Lâm Tử Hàn , nhiều lắm nhẫn nại hai ngày thôi, nếu ấy phải thời gian ngày tuyệt đối cũng lưu lại”. Vương Văn Khiết cười lạnh xong, nắm tay Lâm Tử Hàn, tách ra khỏi đoàn người.

      Duẫn Ngọc Hân sững sờ trừng mắt nhìn hai người rời , tức giận đến cả người phát run, tủi thân mà gọi: “Ký Phàm…” Quay đầu lại mới phát Tiêu Ký Phàm biết từ khi nào.

      “Đều trở về làm việc !” ta căm giận mà hét lớn tiếng, nổi giận đùng đùng qua phòng tổng tài, vừa vào cửa khe khẽ : “Ký Phàm, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy? Đây là chiếc nhẫn vất vả lắm em mới đợi được! Em…”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 92: Phong ba nhẫn kim cương 3

      “Được rồi!” Tiêu Ký Phàm nổi giận gầm lên tiếng, mặt lạnh lùng tràn đầy vể giận dữ, sít sao tập trung nhìn ta: “ cần suốt ngày làm những việc nhặt này tới làm phiền ! có thời gian chơi đùa với em!”

      Duẫn Ngọc Hân bị tức giận của làm cho hoảng sợ, là lần đầu tiên phát hỏa với ta, có phải là Tiêu Ký Phàm ôn nhu, nho nhã kia ?

      Là người vô luận ta có làm sai chuyện gì, thậm chí còn thiếu chút nữa phá hỏng buổi ghi hình quảng cáo cũng ta nửa câu – Tiêu Ký Phàm sao?

      “Ký Phàm, thà rằng tin tưởng ta cũng tin em sao?” Duẫn Ngọc Hân tuy rằng sợ hãi tức giận, trong miệng vẫn quên vì mình mà cãi lại.

      Tiêu Ký Phàm liếc nhìn , lạnh lùng : “Lẽ nào em thực hy vọng tìm nhân viên điều tra đến đây điều tra sao? sợ đến lúc đó bẽ mặt chính là em”.

      “Em là hỏi , vì sao chỉ tin tưởng lời của ta!” Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng , ta quản được việc này sao.

      “Bởi vì chỉ cần phải ngu ngốc, đều có thể thấy của chuyện này!” Tiêu Ký Phàm cũng tùy đề cao lượng, chính cũng biết vì sao lại tức giận nhiều như vậy, khuôn mặt nhắn, điềm đạm đáng của Lâm Tử Hàn cứ như thế mực trong đầu của có chuyển cũng được, lý do, nhất định tin tưởng .

      Tuy rằng rất tiền, rất ham món lợi , nhưng mà nhất định nguyện ý tin tưởng , tuyệt đối có khả năng trộm nhẫn.

      thích ta có đúng hay ?” Duẫn Ngọc Hân chảy nước mắt, nghẹn ngào hỏi ra những lời này. Ánh mắt ai oán chăm chú mà theo dõi , sợ hãi, lại bức thiết muốn biết đáp án của .

      Tiêu Ký Phàm sững sờ, tia được tự nhiên lên đôi mắt băng lãnh kia, tức là bị ta hỏi cho sụp đổ. Phủ nhận nhưng nên lời, thích ấy sao? Thích ấy sao?

      từng hỏi bản thân, vấn đề này là chưa từng nghĩ tới, luôn luôn có hứng thú với nữ sắc, cho tới bây giờ chân chính thích người, hoàn toàn cảm thụ được loại cảm giác này, cho nên, căn bản đáp lại được.

      Trong đầu cuối cùng vẫn lên hình bóng của Lâm Tử Hàn và Tiểu ThưTuyết như vậy có tính ? Cuối cùng vẫn tìm các lý do ngớ ngẩn chạy tìm ấy có tính đây…

      ấy ở lúc cấp bách giúp quay quảng cáo, ấy là nữ vương đàn piano, em cái gì cũng phải! Chỉ biết tìm phiền toái cho ! Cho nên chán ghét em, có đúng hay ?”

      “Nếu như em có thể đem tâm tư tranh cãi coi thường Lâm Tử Hàn vào công việc, công việc của em có hỏng hết ?” Tiêu Ký Phàm bực bội mở miệng , tuy rằng ta là thiên kim tiểu thư tùy hứng, nhưng dù sao cũng là thành viên của đại học tài chính trong nước, làm sao lại làm việc mất lòng nhau như thế.

      “Lần trước quay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh, trong lòng của thực ra có ý kiến với em đúng ?”

      “Phim quảng cáo kia rất thành công, hơn nữa qua”. Tiêu Ký Phàm nặng nề ngồi ghế ông chủ, lạnh lùng với ta: “ ra ngoài làm việc thôi!”

      Thấy nước mắt của Duẫn Ngọc Hân, trong lòng của ít nhiều có chút chột dạ, cho nên chỉ có thể dùng thói quen lạnh lùng che giấu chột dạ của mình. muốn liếc nhìn ta cái nữa.

      Duẫn Ngọc Hân nhìn , cuối cùng chịu nổi tuyệt tình của , che miệng khóc chạy ra ngoài.

      ~~~~~~~~~

      “Mẹ kiếp em chính là cha chết hay là mẹ chết đây, sao lại khóc thành như vậy!?” Trong phòng vệ sinh, an ủi lúc lâu chút hiệu quả Vương Văn Khiết nhịn được quát.

      Lâm Tử Hàn dùng ánh mắt đầy lệ nhìn chằm chằm chị, tức giận : “Chị coi như em chết cha là được rồi”. Dù sao người cha lương tâm kia, nguyền rủa ông ta chết tuyệt quá mức.

      “Em lại rơi xuống giọt nước mắt cho chị xem xem!” Vương Văn Khiết chỉ lên mũi mắng: “Tiểu nương ta cầm kéo đâm mi đến chết”.

      Lâm Tử Hàn phút chốc thu hồi nước mắt, kinh khủng trừng mắt nhìn Vương Văn Khiết cầm kéo đặt lên tay . Tại sao lại có mệnh khổ như vậy, bị người ta vây xem biến thành kẻ trộm, ngón tay cũng sắp bị cắt đứt, khóc chút còn phải lọt vào đe dọa của Vương Văn Khiết.

      “Người ta lâu khóc, nghĩ tới lại nghiện như vậy thôi”. vô tội lầm bầm mở miệng.

      Vương Văn Khiết ném kéo vào thùng rác “Cạch” tiếng, ném chút giấy lên người , chịu hết nổi : “Em biết cái con Duẫn Ngọc Hân kia là cái thứ tốt đẹp gì, gặp người bên cạnh nó nên tránh xa chút chứ? Mỗi lần đều ràng biết mà đâm đầu vào họng súng của nó như vậy, em lại thể thông minh chút sao?”

      ta cố tình muốn đuổi em , em cẩn thận có ích lợi gì?” Hơn nữa chiếc nhẫn này, còn kịp phản ứng, bị Lưu Tiểu Vân nhét vào tay rồi.

      chung muốn ở lại chỗ này phải thận trọng, sau này cẩn thận chút là được”.

      “Biết sai rồi”. Lâm Tử Hàn rầu rĩ lên tiếng.

      “Biết sai? Em mỗi lần đều biết sai, làm sao lại thấy em sửa sai chứ?” Vương Văn Khiết thóa mạ , nhìn bộ dạng vô tình của , bỗng nhiên thần bí mà cười cái, giọng hỏi: “Aizz, viên kim cương kia lớn, là hay giả?”

      “Em làm sao biết là hay giả, em cũng nhìn”.

      “Em chẳng phải đeo qua sao, cảm giác thế nào?” Vương Văn Khiết bà tám đánh giá .

      “Vương Văn Khiết!” Lâm Tử Hàn nổi giận gầm lên tiếng, bà tám này…!! Thực là tức chết !

      Vương Văn Khiết bị tiếng gầm như thế của , thân thể đứng thẳng khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, : “Lau sạch nước mắt , trở về làm việc thôi”. xong, quay người ra ngoài cửa phòng vệ sinh, khi ra quay người lại dùng ngón trỏ ấn cái: “Đừng để cho chị nhìn thấy em khóc nữa, hận nhất loại tiền đồ này, động cái là khóc”.

      Lâm Tử Hàn “ưhm” tiếng, mở vòi nước, hất nước lên mặt lau nước mắt. Vừa rồi bị Duẫn Ngọc Hân tát bên má trái cái, bắt đầu có chút sưng đỏ lên.

      Khuôn mặt này của cũng xui xẻo, luôn bị Duẫn Ngọc Hân tát, nếu tiếp tục đứng ở Tiêu thị, sớm muộn cũng bị ta đánh cho nở hoa.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 93: Khoảnh khắc nhu tình

      Thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn muốn cho Đỗ Vân Phi thấy bộ dạng tại của mình, gọi điện thoại cho dối muốn dạo phố, mình ra đại sảnh của công ty.

      Tức chết , cho tới nay đều hy vọng Đỗ Vân Phi tới đón mình, nhưng Đỗ Vân Phi thế nào cũng nghe, cuối cùng với lý do lo lắng an toàn của , vì lý do vững vàng này của mà đưa đón làm việc.

      Đúng là lúc cao điểm khi tan ca, trạm xe buýt đầy ắp người, trong đó có phần là nhân viên Tiêu thị. Xa xa thấy Lâm Tử Hàn tới, lại bắt đầu sôi nổi thảo luận tiếp.

      Lâm Tử Hàn cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người, dừng bước chân tới bến xe.

      mình người rầu rĩ bên cạnh đường cái lớn, hồi tưởng chuyện phát sinh hôm nay, bên ảo não nghĩ mình tại sao lại ngốc như vậy, vừa nghĩ mình có cần phải rời khỏi Tiêu thị ?

      Cùng lắm để Vương Văn Khiết giúp tìm công việc mới, cùng lắm trở lại cửa hàng ăn uống làm việc… Cửa hàng ăn uống… Gã đàn ông đầu hói… Nghĩ tới đây cũng sắp phát điên, tình nguyện bị Duẫn Ngọc Hân bắt nạt đến chết cũng !

      “A ——!” Lâm Tử Hàn quay người rất nhanh vào dòng xe cộ hét dài tiếng, để trút ra phiền muộn trong lòng.

      Vốn dĩ rất thong thả nhưng chiếc xe Porsche có rèm che “két” tiếng dừng lại trước mặt , cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, xuất trước mặt chính là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, dường như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ rất nhiều.

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, cuống quít xua tay với : “Xin lỗi! Tôi vừa nãy phải gọi …”

      “Lên xe…” Tiêu Ký Phàm dùng giọng điệu ra lệnh với .

      Lâm Tử Hàn lùi về phía sau bước, trừng mắt với vô thức kêu lên: “Tôi cần!” nhất định là muốn kéo đến cục cảnh sát rồi, khẳng định là như vậy!

      “Ở đây cấm đỗ xe, nhanh lên chút!” Trong giọng Tiêu Ký Phàm chứa kiên nhẫn, phát giác muốn đối phó với người phụ nữ này cần phải cứng rắn mới được. Lúc này, Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua hai bên trái phải đường cái, quả nhiên nghe lời mà lên xe.

      Xe bình ổn mà chạy ở đường, Lâm Tử Hàn khẩn trương nhìn , : “ phải muốn bắt tôi đến cục cảnh sát chứ?”

      Tiêu Ký Phàm đáp, hỏi lại: “Lẽ nào định cứ như thế sao?”

      “Cái gì?” hiểu.

      con đường này đoạn dài có bến xe buýt và taxi qua, biết sao?” Tiêu Ký Phàm nhanh chóng liếc mắt nhìn .

      Lâm Tử Hàn sững sờ, : “Tôi… biết”. phải biết, mà là căn bản có nghĩ đến vấn đề này, để cho lên xe, lẽ nào chỉ là vì vấn đề này sao? ta vì sao phải giúp mình? chính là kẻ trộm vừa mới trộm nhẫn kim cương của vị hôn thê ta mà.

      “Cám ơn , bến xe phía trước có thể thả tôi xuống”. Lâm Tử Hàn cảm kích .

      Tiêu Ký Phàm suy nghĩ chút, chuyển tay lại dừng xe ở ven đường.

      “Cám ơn”. Lâm Tử Hàn lời cám ơn lần thứ hai, chuẩn bị mở cửa xuống xe, cửa xe mở thế nào cũng được? Quay người lễ phép mở miệng: “Tổng tài, phiền mở cửa xe chút”.

      Tiêu Ký Phàm cũng nghe lời , lẳng lặng dừng ở má trái sưng đỏ của , nghĩ thầm cái tát kia của Duẫn Ngọc Hân tàn nhẫn.

      “Đau ?” Trong lòng hiếm thấy đau lòng, thân thiết hỏi ra khỏi miệng.

      quan tâm của , ra dọaLâm Tử Hàn, liều mạng lắc đầu: “ đau, da của tôi dày! chút cũng đau!”

      đưa tay, bàn tay lớn chạm vào người của , thản nhiên : “Vì sao luôn luôn học bảo vệ mình chứ?” Ở công ty cũng thế, khi sinh hoạt cũng thế, lẽ nào biết mình sống ở nơi nước sôi lửa bỏng sao? Nếu như phải lấy danh nghĩa của Lãnh Phong cảnh báo, nhắc nhở người theo đuổi kim cương cách xa chút, nếu như phải phái người thầm bảo vệ , còn có mạng để sống ?

      nghĩ tôi trộm nhẫn của giám đốc Duẫn ?” Lâm Tử Hàn đón nhận con ngươi thay đổi nhiều lần của , cúi đầu hỏi thăm.

      “Tôi tin”.

      “Vì sao?” Viền mắt Lâm Tử Hàn nóng lên, trong khoảng khắc bị tầng hơi nước bao phủ, nghẹn ngào mở miệng: “Ngoại trừ Vương Văn Khiết, ai tin tôi”.

      “Tôi chỉ tin cảm giác của bản thân”. Tiêu Ký Phàm ngắn gọn.

      “Cám ơn bằng lòng tin tôi”. Lâm Tử Hàn bị cảm động, hy vọng nhường nào người trong công ty có người tin . Chỉ tiếc, ngoại trừ Vương Văn Khiết người cũng có, nhớ tới đoàn người chỉ trỏ mình lúc nãy, cảm thấy tủi thân đến cực điểm.

      Người cảm động, đầu óc dễ dàng bãi công, làm việc cũng dựa theo lẽ thường. Lâm Tử Hàn cũng như vậy, khẽ động đến tình cảm là đem khuôn mặt nhắn hướng tới trong lòng người ta lấp đầy nước mắt, toàn bộ thưởng lên người nào đó bằng lòng tin tưởng mình.

      “Ô… Vì sao mỗi lần bị giám đốc Duẫn hãm hại đều là giúp tôi? ta mới là vị hôn thê của phải sao?”

      Tiêu Ký Phàm bị động tác thình lình phát sinh của khiến cho sửng sốt, giơ tay lên trung, biết có nên chạm vào vai của hay .

      Giằng co mười giây đồng hồ, tay mới ôn nhu mà chạm vào vai của , ôm , vỗ về sợi tóc của , tiếng động an ủi .

      “Đừng khóc, tôi trả lại công bằng cho ”. Tiêu Ký Phàm giọng bên tai .

      Lâm Tử Hàn được an ủi như thế, lý trí đột nhiên khôi phục lại, thần thánh ơi! làm cái gì?! lại có thể ôm người đàn ông lạnh lùng mà bản thân sợ hãi khóc, còn biến áo sơ mi trắng như tuyết của ta ướt mảng lớn.

      ta cho rằng nhào vào lòng ta, cố ý cám dỗ ta chứ? Người đàn ông ưu tú như thế, có phụ nữ làm như vậy chắc chắc phải có sắp đặt mới đúng.

      Nghĩ tới đây, đột nhiên khóc lớn tiếng hơn, mặt mồm miệng mơ hồ : “Vân Phi, cảm ơn , đối với em tốt quá!”

      Mới vừa gọi xong, liền cảm giác được thân thể Tiêu Ký Phàm khẽ run lên, sau đó vô tình mà đẩy từ trong lòng ra, lạnh lùng : “Nhìn cho , tôi phải là Vân Phi gì đó”.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 94: Ghen

      Lâm Tử Hàn giả vờ vô tội dùng ánh mắt phủ đầy nước mắt nhìn , áy náy : “Xin lỗi, vừa nãy nghĩ tới là cám ơn sai người”. Thấy bộ dạng tức giận của , lại có thể cảm thấy thêm phần hứng thú, phải là sai tên người thôi sao, sao lại phải tức giận như thế chứ?

      “Vân Phi nhà mỗi ngày đều ôm như thế sao?” Tiêu Ký Phàm liếc rầu rĩ ra, biết vấn đề này hỏi rất chua xót, nhưng nhất định muốn biết đáp án.

      Lâm Tử Hàn khẽ nhăn nhó chút, ha ha cười : “ có nha, ngẫu nhiên ôm chút”.

      Còn ngẫu nhiên ôm chút!? Tiêu Ký Phàm chỉ cảm thấy cỗ đố kị từ ngực chảy ra, hận thể dùng phát súng diệt tên Đỗ Vân Phi kia.

      “Xuống xe!” đẩy cửa xe, lạnh lùng quát tiếng với Lâm Tử Hàn.

      như thế nào trở mặt liền trở mặt vậy, có ý tứ! Lâm Tử Hàn thầm nghĩ ở trong lòng, thân thể hướng bên ngoài xe thăm dò. A, làm sao thể xuống?

      Quay đầu lại, phát hóa ra Tiêu Ký Phàm tức giận kéo sau áo , cánh tay dài của vừa thu lại, thân thể Lâm Tử Hàn liền lần nữa ngã về chỗ ngồi.

      Lại làm sao vậy? phải chính ta để cho người ta xuống xe sao?

      Tiêu Ký Phàm khẽ thở ra hơi, cảm giác mình vừa rồi là quá mức khác thường, ôm người đàn ông khác, liên quan gì đến mình chứ? Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân chán ghét tên Đỗ Vân Phi kia?

      Biểu tình mặt hòa hoãn hơn chút, từ trong ngăn lấy ra tuýp thuốc mỡ tốt nhất, ấn vào tuýp thuốc chút, sau đó xoa lên mặt .

      Cơ thể Lâm Tử Hàn hơi nghiêng, tránh né khỏi buột miệng kêu lên: “Có xoa qua chân chưa?!”

      Mắt Tiêu Ký Phàm nghiêm lại, trừng mắt nhìn , phát giác thực sực có tố chất khiến cho mình phát hỏa! Đưa tay, nhàng bôi thuốc mỡ lên má trái sưng đỏ của .

      Hóa ra ta cũng có khoảng thời gian ôn nhu, cẩn thận tỉ mỉ như này! Lâm Tử Hàn ngơ ngác mà nhìn khóe môi vểnh lên, khuôn mặt đẹp trai của .

      ra nếu khi xụ mặt, nhìn cũng đáng sợ như vậy”. Lâm Tử Hàn ngu ngốc nịnh nọt.

      “Tôi bình thường rất đáng sợ sao?”

      “Rất đáng sợ, nhưng, tôi biết là người tốt”. Nịnh nọt tới cùng!

      Tiêu Ký Phàm đóng nắp tuýp thuốc, khởi động động cơ : “Xem nỗ lực khen tôi, tôi làm người tốt triệt để, đưa trở về”.

      “Phiền , tôi rất xấu hổ” Lâm Tử Hàn có chút xấu hổ ra, tuy rằng vừa những lời rất nịnh nọt, nhưng đều xuất phát từ nội tâm.

      Sau khi đưa Lâm Tử Hàn trở về, Tiêu Ký Phàm hướng xe đến quốc lộ, tình hình sáng sớm hôm nay lần thứ hai lại xuất trong đầu .

      Nhẫn kim cương đeo tay của Lâm Tử Hàn chính xác rơi vào trong đầu của , xe đỗ sát ven đường, lấy điện thoại di động rất nhanh bấm tám dãy số.

      “Thế nào? Muốn mời uống rượu sao?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng thoải mái của Tạ Vân Triết.

      Tiêu Ký Phàm để ý đến trêu đùa của , thẳng vào vấn đề : “ cỡ của chiếc nhẫn, đại khái có bao nhiêu phụ nữ có thể đeo vừa?”

      Tạ Vân Triết cười đến vui vẻ: “Ha ha, mua nhẫn cho Ngọc Hân sao? Xem em là bạn tốt của , tự mình thiết kế đôi nhẫn cho các em nhé, làm quà mừng cho hai người”.

      “Trả lời vấn đề của em!” Tiêu Ký Phàm nhịn được .

      Tạ Vân Triết thu hồi nụ cười, quyết định đùa , hề nghĩ ngợi : “Rất nhiều, nhẫn chỉ thiết kế theo vài kích thước, nhưng bán ra với số lượng lớn”.

      Tạ thị là chuyên làm về châu báu, cho nên Tiêu Ký Phàm mới nghĩ tới hỏi ấy. Nghe đáp án như thế, trong lòng cảm giác , mình tại sao lại nghĩ tới Lâm Tử Hàn.

      Giống như kiểu phụ nữ ngay cả ấm no cũng thành vấn đề, làm sao có thể người có nhẫn kim cương chứ? Lúc trước nghe được khẩu khí của người đàn bà kia chính là chán muốn chết, có nhẫn đính hôn quý trọng như thế, nhất định là xuất thân từ danh môn mới đúng.

      Dù cho phải xuất thân từ danh môn, cũng là nhà giàu có.

      Vừa nghe Tạ Vân Triết như thế, càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình, tuyệt đối có khả năng là Lâm Tử Hàn.

      “Ký Phàm…”

      có việc gì!” Tiêu Ký Phàm hờ hững hết, cúp điện thoại, lần nữa khởi động xe khỏi.

      ~~~~~~~

      Ngày thứ hai, Lâm Tử Hàn vừa vào phòng làm việc, Từ Nhạc Phong liền dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá , Lâm Tử Hàn bị quan sát đến cực kỳ tự nhiên, tức giận : “Vì sao lại nhìn em như thế? Em là quá cao hay quá béo?”

      nghĩ đến em chí ít cũng phải trốn ở nhà khóc lóc ba ngày”. Từ Nhạc Phong ha ha cười .

      Ba ngày? Lâm Tử Hàn làm động tác phun máu: “Em có nhiều hơi như vậy”.

      “Xem ra tâm tình của em khôi phục rất nhanh”.

      “Tổng tài phải đáp ứng điều tra việc này sao? Em làm sao phải khóc ba ngày?” Chuyện cùng lắm chỉ thế này, tại chính là chút cũng quan tâm, chỉ nghĩ đến ôn nhu hôm qua Tiêu Ký Phàm đối với , trong lòng có điểm chậm rãi xoay chuyển.

      “Trợ lý Lưu ôm hết trách nhiệm về mình, hôm nay cũng chưa tới làm”. Từ Nhạc Phong lại cười : “Chúc mừng em nha”.

      ta người chịu trách nhiệm? Duẫn Ngọc Hân đúng là giảo hoạt, trong lòng Lâm Tửu Hàn thầm nghĩ. Trong miệng lại hắc hắc cười : “Cùng vui, cùng vui”.

      có cái gì vui mừng đây?” Từ Nhạc Phong chẳng biết tại sao .

      “Thủ hạ của thành tiểu tặc, phải là thành vương tặc sao?”

      Từ Nhạc Phong cười ha ha tiếng : “Được rồi, đừng ba hoa, buổi tối chuẩn bị chút, theo gặp khách hàng”. Duẫn Ngọc Hân đều sắp khóc đến mù mắt, nhưng, ta cũng là đúng người đúng tội.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 95: Say rượu

      “Lại phải cái loại phòng ở quán bar gì gì đó sao?” Lâm Tử Hàn hỏi, loại chỗ kia cũng muốn .

      “Loại chỗ đó làm sao?”

      “Em mới cần, các mỗi người ôm , em chỉ có thể bên ôm gối bên buồn chán, hơn nữa chỗ kia chút cũng thích hợp để em ”.

      Từ Nhạc Phong suy nghĩ chút, đáp ứng : “ trước tiên xem chút, cố gắng để em có được ?” Loại chỗ kia xác thực thích hợp để đến, hơn nữa có còn có thể hạn chế khách.

      “Cám ơn”.

      “Ừ, vừa nãy Ký Phàm gọi em qua chuyến, em trước ”.

      Lâm Tử Hàn kinh ngạc, gọi tới? Để làm chi? Trải qua chuyện tối hôm qua, so với trước kia càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy . Tuy rằng thần kinh của cũng khá lớn, nhung người ta đem phần nhu tình mật ý kia ra, có cảm giác đúng là ngu ngốc.

      ta phải là uống nhầm thuốc chứ? Hay là căn bản do suy nghĩ nhiều, hay là ta chỉ vời vì muốn chuộc tội cho Duẫn Ngọc Hân mới có thể đối tốt vài phút như vậy với ?

      Lâm Tử Hàn mặt phỏng đoán, mặt hướng đến phòng tổng tài. Hóa ra do suy nghĩ quá nhiều, nhìn vẻ mặt như người chết kia, làm sao có thể thích kẻ khác chứ!

      “Làm sao lại có bộ dạng tức giận trừng mắt nhìn tôi chứ?” Tiêu Ký Phàm cười như cười nhìn .

      có sao? Lâm Tử Hàn vô thức xoa mặt chút, biểu tình mặt hòa hoãn hơn, lễ phép hỏi: “Xin hỏi tổng tài đại nhân tìm tôi có chuyện gì?”

      “Tôi tìm lúc nào?” Tiêu Ký Phàm sửng sốt chút, đánh giá , lập tức hiểu được. Là Từ Nhạc Phong tên kia muốn tự mình xin lỗi Lâm Tử Hàn.

      Truyện cười! xin lỗi ?! mua nhẫn còn phạm pháp sao? Coi như là phạm pháp, cũng tuyệt xin lỗi phụ nữ!

      tìm tôi?” Lâm Tử Hàn cũng nghi ngờ, : “Tôi về trước làm việc”. xong rất nhanh đến hướng cửa.

      “Chờ chút”. Tiêu Ký Phàm gọi lại, cười lạnh tiếng : “Bảo Từ Nhạc Phong có ý kiến gì tự mình đến đây , chừng tôi thỏa mãn cầu của cậu ấy”.

      Lời này nghe rất kỳ quái, nhưng vẫn quản, Lâm Tử Hàn gật đầu, rời .

      ~~~~~~~~~

      Thời gian tan ca buổi tối, Đỗ Vân Phi giống thường ngày tới cửa Tiêu thị đón Lâm Tử Hàn, thẳng từ lúc Lâm Tử Hàn lên xe vẫn có bộ dạng rầu rĩ vui.

      Lâm Tử Hàn thân thiết nhìn , hỏi: “ làm sao vậy? Viên kim cương ngôi sao hải dương kia… đúng, cái gì mà Ngôi sao thiên thần lại làm gì ?”

      “Chuyện Ngôi sao thiên thần cảnh sát điều tra, tại bây giờ muốn biết nhất em chừng nào trở thành phụ nữ của Lãnh Phong?” Đỗ Vân Phi chạy xe đến ven đường dừng lại, khẩn thiết tập trung nhìn .

      “Em trở thành phụ nữ của Lãnh Phong?” Lâm Tử Hàn giải thích được nhìn , chuyện gì xảy ra?

      “Em lại giả bộ với !” Đỗ Vân Phi căm giận trừng mắt nhìn .

      “Em cái gì”. Vẻ mặt Lâm Tử Hàn rất vô tội: “ mỗi ngày đều nhìn thấy em, thấy em lúc nào gặp qua Lãnh Phong?” trước đó vài ngày gặp qua chút chút mà thôi.

      Điểm này Đỗ Vân Phi cũng ràng, tại mỗi ngày là đón Lâm Tử Hàn tan ca, mới vừa nghe được người trung gian hắc đạo như vậy, cũng buồn bực lâu.

      Mà Lãnh Phong cũng tuyên bố với bên ngoài như thế, ta rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ là vì đơn thuần muốn bảo vệ , hay là cho rằng kim cương xác thực ở tay của ?

      ^^^^^^^^^^

      Thời gian khuya, Lâm Tử Hàn chuẩn bị lên giường ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy Từ Nhạc Phong gọi, vội bấm nút nghe, đầu kia điện thoại truyền đến giọng áy náy của Từ Nhạc Phong: “Tử Hàn, xấu hổ, em ngủ chưa?”

      “Chưa, có chuyện gì ?” Lâm Tử Hàn hỏi, muộn như vậy gọi điện thoại cho , phải là bị các lấy sạch, về nhà được chứ?

      “Em có thể đến đây chuyến được ? Ngay trước phòng KTV 303, vị khách này có phần khó khăn”. Từ Nhạc Phong .

      “Đánh nhau sao? Em ”. Lâm Tử Hàn cẩn cẩn dực dực .

      cần em đánh nhau, lập tức tới ngay thôi, tiền taxi công ty trả”. Từ Nhạc Phong xong liền cúp điện thoại.

      Công ty chi trả phí taxi? Việc này cũng khác biệt nhiều, Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết ngủ, suy nghĩ chút sau đó ôm lấy thân thể đến nhà bên cạnh.

      “Tử Hàn, cháu muốn ra ngoài?” Bà Vương đánh giá .

      Lâm Tử Hàn gật đầu, cười tủm tỉm : “Vị khách kia có chút việc, muốn cháu qua xử lý chút”.

      “Muộn như vậy, cẩn thận chút”. Bà Vương dặn bảo, ôm Tiểu Thư Tuyết trong lòng vào trong phòng.

      “Cám ơn dì”. Lâm Tử Hàn cảm kích với bà, trở về phòng thay bộ quần áo ra khỏi nhà. Bởi vì lần trước đến chỗ này, cho nên thoáng cái tìm được phòng 303.

      Lúc này chính là thời gian khiêu vũ náo nhiệt, đám cánh tay của mỹ nữ lướt qua thân thể , Lâm Tử Hàn thu hồi toàn thân da gà, gõ cánh cửa, có ai đáp lại, như thế, quyết định tăng độ mạnh yếu, vẫn có người nào.

      thể làm gì khác hơn là tự ý đẩy cửa tiến vào, bên trong gian phòng, có hình bóng của vị khách nào, mà ngay cả Từ Nhạc Phong cũng có.

      ghế sofa dài, chỉ có xinh đẹp ướt át ghé vào bên người vị sắc nam nào đó động tay động chân. Nghe được có người vào, quay đầu lại liếc mắt nhìn sau đó cúi đầu tiếp tục.

      quay đầu lại, Lâm Tử Hàn thấy người đàn ông ghế sofa, hóa ra là Tiêu Ký Phàm?! ta tại sao lại ở chỗ này? Từ Nhạc Phong đây là làm cái quỷ gì chứ?

      Xem ra Tiêu Ký Phàm là uống say, dựa người vào vị mỹ nữ kia.

      Lâm Tử Hàn có cỗ khí làm tinh thần hăng hái thêm vọt tới, nắm vai mỹ nữ, mạnh mẽ đẩy ta ra khỏi lồng ngực của Tiêu Ký Phàm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :