1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 86: Nhẫn kim cương 2


      Tiêu Ký Phàm nâng tay ta lên, tâm trạng có chút rung động, chiếc nhẫn này đeo tay của ta lại có thể vừa vặn như vậy. Điều này, cũng rất trùng hợp thôi? Tay của ta lại có thể giống như tay người đàn bà kia?

      “Làm sao vậy?” Duẫn Ngọc Hân thấy thất thần, nghi hoặc mà đánh giá .

      Tiêu Ký Phàm thoáng cái hoàn hồn, nhìn nhẫn kim cương đầu ngón tay ta, lãnh đạm : “Cái nhẫn này hợp với em, em bảo nhà thiết kế thiết kế lại từ đầu nhé”. xong động thủ lấy cái nhẫn trong tay ta.

      Duẫn Ngọc Hân tránh thoát khỏi tay của chuẩn bị rời , thoải mái cười: “Em cảm thấy rất đẹp, thiết kế cũng rất đặc biệt, em rất thích nó, cần thiết phải thay đổi nữa”.

      Tay Tiêu Ký Phàm lấy hụt dương cao, có chút bối rối: “Ngọc Hân, chiếc nhẫn này kim cương quá , thích hợp với thân phận của em, mau đưa cho ”.

      “Nhưng mà em rất thích”. Duẫn Ngọc Hân tình nguyện chạm vào ngón tay, nhìn nhẫn kim cương: “Hơn nữa viên kim cương này cũng , chừng bốn cara”.

      “Đưa lại đây!” Tiêu Ký Phàm nhịn được mà ra lệnh.

      đưa!” Duẫn Ngọc Hân lùi về phía sau bước, tủi thân trừng mắt với : “Em chờ nửa năm, cuối cùng cũng chờ được, lại muốn lấy ?”

      Kim cương đối với ta điểm căn bản là có vấn đề gì, kim cương đối với ta mà , quá bình thường. ta muốn chẳng qua là tự tay đưa cho ta nhẫn kết hôn mà thôi, dù cho có kim cương, cũng rất vui vẻ.

      Tiêu Ký Phàm nhìn khẽ hít hơi, giọng ủ rũ : “Cuối tuần, nhất định mua cho em cái đẹp hơn, đưa cái này cho ”.

      “Xác định?” Duẫn Ngọc Hân dám tin tưởng mà liếc , dựa vào thường ngày lui tới, nhất định là có thể kéo dài ra, cuối tuần nhất định có thể quay về.

      “Xác định”.

      Duẫn Ngọc Hân “ưhm” tiếng, tháo nhẫn kim cương trong tay xuống, nghe muốn mà đưa tới trước mắt . Tiêu Ký Phàm nhận lấy nhẫn kim cương, dùng vải nhàng phủ lên.

      phải có thời gian mua nhẫn kim cương, chẳng qua gần đây càng ngày càng muốn kết hôn mà thôi, nguyên bản vẫn đều theo ý của Tiêu phu nhân thuận theo tự nhiên mà thôi. Nhưng mà gần đây đột nhiên bắt đầu chán ghét loại sắp xếp này, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tử Hàn đột nhiên lên trong đầu .

      Trong lòng kinh hãi, lắc lắc đầu, làm sao lại nghĩ đến vào lúc này chứ? Là bởi vì gần đây tiếp xúc với nhiều quá sao?

      Tối hôm qua bị trận pháo oanh của Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn thiếu ngủ nghiêm trọng vào tòa cao ốc của công ty, chưa bao giờ mua báo chí nhưng ngày hôm nay ngoại lệ mua tờ báo giải trí.

      Nhìn ảnh chụp của Vương Văn Khiết hoang mang, hoảng sợ trang nhất, nhịn được mà cười ra tiếng.

      “Em lại có thể cười được?” Tiếng cao vút của Vương Văn Khiết thoáng cái vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, nụ cười mặt cứng nhắc, vẻ mặt vô tội nhìn chị, nịnh nọt : “Chủ tử, em bao giờ… cười nữa”.

      Vương Văn Khiết căm giận trừng mắt với , : “Em có biết , có quỹ nhi đồng mời chị chủ nhật này đến đó đàn khúc, nếu như chỗ nào cũng mời hay rồi, phải từ chối sao đây, đến quỹ nhi đồng này, chị sợ nhân dân toàn quốc đều khinh bỉ chị!”

      “Chị ngày hôm qua phải tuyên bố từ nay về sau chạm đến đàn nữa sao?” Lâm Tử Hàn rụt rè hỏi thăm, ngày hôm qua chị ấy chính là rất lớn tiếng tuyên bố, từ nay về sau rút khỏi làng giải trí.

      Mới nổi danh rút khỏi, khiến cho đoàn phóng viên kia suy nghĩ miên man.

      chung chị lần này là bị em hại thảm”. Vương Văn Khiết nghiến răng nghiến lợi : “Em chờ coi, ngày nào đó chị ăn miếng trả miếng!” xong, giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu mà bước hướng tới phòng làm việc.

      Lâm Tử Hàn chà chà cánh tay, lời của chị, làm cho nổi da gà khắp người, quay người chuẩn bị hướng tới phòng làm việc của mình. Đường trước mặt đột nhiên bị chặn lại, Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá , lúc lâu sau cười giễu cợt tiếng : “Nữ vương đàn piano! Đứng ở Tiêu thị cảm thấy tủi thân sao?” Trong giọng lộ vẻ ganh ghét.

      cảm thấy”. Lâm Tử Hàn đáp: “Nếu như giám đốc Duẫn có chuyện gì, tôi trước làm việc”.

      Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn bóng dáng rời , vừa tức lại biết làm sao. ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cho cút ra khỏi Tiêu thị!

      Lâm Tử Hàn hôm nay qua coi như thuận lợi, sau khi đúng giờ tan việc đưa Tiểu Thư Tuyết dạo qua siêu thị, lâu đưa con bé dạo, trong lòng có chút áy náy.

      Tuy rằng ra ngoài xuất huyết nhiều (ý là tốn tiền), vì để tiểu công chúa hài lòng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

      Khi tiến vào trước cửa hàng, Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu chăm chú mà đếm ra: “Mẹ, con muốn mua bóng nhiều màu, còn muốn mua chocolate, còn muốn mua…”

      “Dừng!” Lâm Tử Hàn quan sát con bé, tức giận : “Mẹ con phải quỷ, cảm phiền con hợp tác”.

      “Mẹ mọn!” Tiểu Thư Tuyết bĩu môi mất hứng , sau đó khuôn mặt lập tức cười tươi tắn kêu lên: “Chú Lãnh!”.

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, ngẩng đầu mới phát Lãnh Phong biết khi nào xuất trước mặt . Lãnh Phong xoa đầu Tiểu Thư Tuyết, hướng Lâm Tử Hàn mỉa mai : “Lần trước phát súng kia phải bắn lên người , nên coi đó là bài học đúng ?”

      “Hả?” Lâm Tử Hàn trong lúc nhất thời hiểu ý , sau khi suy nghĩ chút mới bừng tỉnh hiểu ra, hắc hắc cười : “Lần trước thực cám ơn nha, nhưng mà người nọ phải bị bắt sao?”

      “Người muốn kim cương phải chỉ có người là ”.

      “Thực ra có việc gì nữa”. Lâm Tử Hàn cho là đúng, đánh giá : “ sao lại xuất ở chỗ này?”

      Lãnh Phong cười lạnh tiếng, kéo tay , đem sấp tiền cầm trong tay nhét vào trong tay của , thản nhiên : “Tôi tới là trả lại tiền, tôi cũng muốn có danh tiếng bất lương do thiếu nợ trả”.

      “Danh tiếng của vốn cũng tốt”. Lâm Tử Hàn lẩm bẩm .

      cái gì?” Mắt Lãnh Phong nghiêm lại, trừng mắt với . Lâm Tử Hàn vội xua tay, ha ha cười :

      “Tôi thực ra tiền này có thể trả, mọi người đều là bạn bè”. Lời còn ở trong miệng, tiền nhét vào trong ví. = =”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 87: Khách hàng cũ

      “Chú Lãnh, chú còn chưa đưa cháu ăn bánh pudding xoài”. Tiểu Thư Tuyết kéo ống quần Lãnh Phong lớn tiếng : “Người khác đều đưa cháu đó”.

      Lâm Tử Hàn vỗ mông con bé cái : “Chú Lãnh thiếu nợ chúng ta nhưng trả hết”.

      “Nhưng mà người ta muốn ăn”. Tiểu Thư Tuyết mất hứng .

      mặt Lãnh Phong lộ ra nụ cười nhạt như có như , tay ôm con bé từ mặt đất lên, cất bước nhanh về phía trước. Lâm Tử Hàn quýnh lên, đuổi theo : “Phong ca, phải là muốn đưa nó chứ, đừng bị nó lừa, bọn tôi đều bị chiêu này của nó lừa qua”.

      Lãnh Phong cũng dừng bước, đến nhà hàng xa hoa, Lâm Tử Hàn thể làm gì khác hơn là theo vào nhà hàng, ngồi đối diện với .

      “Nhìn xem muốn ăn cái gì”. Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn, rất đúng lúc đưa menu vào tay .

      “Tôi muốn xuất cơm chiên trứng”. Lâm Tử Hàn hắc hắc cười , cơm ở đây nhất định rất đắt, có lẽ đừng để cho người ta tốn kém tốt hơn, tuy rằng thoạt nhìn giống như người nghèo túng.

      “Xin lỗi, tiểu thư, ở chỗ này có cơm chiên trứng”. Bồi bàn áy náy mở lời.

      “Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, thứ đơn giản như vậy cũng có?

      Lãnh Phong liếc mắt nhìn , với bồi bàn: “Cho ấy phần bò bít tết chín bảy phần”.

      cái gì?” Lãnh Phong cười như cười nhìn chằm chằm .

      “A, có gì, tôi là thần”. Lâm Tử Hàn vội xua tay, lập tức đánh giá nghi hoặc : “ phải vì đưa tôi hơn ngàn tệ, đặc biệt chạy tới nơi này chứ?”

      “Tôi vừa nãy , thích thiếu tiền người khác, nhất là phụ nữ”. Lãnh Phong vẫn thản nhiên ra, muốn thừa nhân là đột nhiên muốn gặp , mới mượn cớ xuất ngăn ấy, chết cũng nhận!

      “Ha ha, có cá tính, được rồi, gần đây có bận cái gì ? Còn tìm châu báu sao?”

      nên về việc có hứng thú”.

      “Tôi có hứng thú, chỉ là cảm thấy rất thần bí, muốn gặp lần hình như rất khó khăn”.

      Gặp ? Lãnh Phong nghi hoặc, lấy bút từ trong túi ra, viết chuỗi dãy số giấy ăn, đưa đến trước mắt của , : “Nếu như muốn gặp, chỉ cần gọi đến số điện thoại này”.

      chỉ vừa như thế, nghĩ tới muốn gặp nha, Lâm Tử Hàn chần chờ tiếp nhận giấy ăn, vì nể mặt ta, thể làm gì khác hơn là làm bộ dạng nhận lấy.

      “Mẹ, bánh pudding xoài, ăn rất ngon”. Tiểu Thư Tuyết vùi đầu xuống hết mức, ngẩng mặt như hoa lên hướng Lâm Tử Hàn cười hì hì.

      “Người ta trả thứ gì đó đều ăn rất ngon”. Lâm Tử Hàn lên tiếng, tiện tay lấy giấy ăn ra lau mặt con bé.

      Chờ chút, làm sao lại cảm thấy lạnh cả toàn thân vậy, Lãnh đại ca thân ái làm sao vậy? Tại sao lại dùng loại ánh mắt hàn băng lạnh đến thấu xương nhìn ?

      Quay đầu lại, gặp ánh mắt của nhìn mặt cùng tờ giấy ăn di chuyển, Lâm Tử Hàn sửng sốt, lúc này mới phát giác giấy ăn trong tay hề giống những loại giấy ăn khác nha, mặt còn lưu lại chữ người nào đó tự tay viết.

      “Ha ha, tôi sai rồi”. Lâm Tử Hàn cười gượng hai tiếng, lần nữa nhét giấy ăn vào trong túi xách.

      Ba người ăn xong bữa cơm sau đó ra nhà hàng, bên cạnh là quán tạp hóa quần áo thấp kém ở chợ đêm, Tiểu Thư Tuyết chỉ cái vòng ở các quầy hàng nũng nịu : “Mẹ, con muốn tiểu trư trư”.

      Lâm Tử Hàn liếc nhìn con heo con màu trắng kia, con bé cầu vô số lần, cũng tiêu qua ít tiền, nhưng lại có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của nó, thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ : “Mẹ thử lần nữa, nhưng chỉ tiêu tệ thôi nhé”.

      “Được!” Tiểu Thư Tuyết thoải mái .

      Lâm Tử Hàn ngửa đầu cười với Lãnh Phong : “Hôm nay có ở đây, có lẽ tôi có vận may”. xong vui vẻ với ông chủ: “Ông chủ, tôi muốn tệ tiền vòng”.

      “Được rồi, tệ năm cái, bởi vì là khách hàng cũ, đặc biệt tặng thêm cái”. Ông chủ cười tủm tỉm mà đưa sáu cái vòng trúc cho , ông ta rất vui mừng khi thấy hai mẹ con này, bởi vì tiền của rất dễ kiếm được!

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn ửng hồng mảnh, làm sao trước mặt người kia để cho mình có mặt mũi như thế, cần phải ra là khách quen ở đây sao.

      Muốn đến, vẫn còn cười ngọt ngào với ông chủ: “Cảm ơn ông chủ”.

      xong liền vung vòng tre lên, ngắm nhìn phải trái, nhắm ngay con heo màu phấn hồng. “Mẹ, cố gắng lên!” Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng .

      “Hôm nay mang con heo màu phấn hồng này về được”. Lâm Tử Hàn hướng tới con heo sứ phấn hồng “vù” tiếng, vòng trúc lại hợp tác mà rơi ở bên cạnh.

      “Haizz —- ” Tiểu Thư Tuyết giống như tiểu đại nhân, lắc đầu thở dài.

      “Con đừng nhanh thất vọng về mẹ như vậy nha, phụ nữ thất bại cần cổ vũ” Lâm Tử Hàn vội la lên.

      “Nhưng mà mẹ thực rất vô dụng nha”.

      Khá lắm, chút mặt mũi cũng cho, hôm nay giành được thành tích gì được, Lâm Tử Hàn căm giận trừng mắt với con heo phấn hồng hợp tác kia thầm nghĩ.

      Khi tung vòng tre thứ hai, đều chồng lên cái thứ nhất, dứt khoát trúng mục tiêu mà nhắm vào, sau đó là cái thứ ba, thứ tư… Cho đến khi cái vòng tre cũng còn, mới nhụt chí mà sụp hai vai xuống.

      Được rồi, thừa nhận mình thực rất vô dụng! Thế , dùng giọng điệu năn nỉ với ông chủ quầy hàng: “Ông chủ, xin ngài thương xót, bán con heo kia cho tôi , mười tệ với ông mua còn được sao?” Con heo kia xem ra nhiều nhất cũng chỉ có giá hai tệ.

      Chú thích:

      Bò bít tết chín bảy phần còn gọi là Filetsteak là thịt đùi trong, mềm và ngọt thịt hơn lại mỡ, thích hợp ăn giảm béo, bảo trì vóc dáng cho phụ nữ.

      Bò bít tết chín năm phần còn gọi là Sirloin Steak dùng thịt đùi sau của bò, mềm và dai, thích hợp cho người trẻ tuổi và có răng tốt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: Khách hàng cũ 2

      Ông chủ giả bộ khó xử trầm ngâm chút : “ à, việc buôn bán có nguyên tắc của việc buôn bán, như vậy , mua mười tệ tiền vòng, sáu mươi vòng dù sao cũng có cái có thể”.


      Ông chủ xong nhét xấp vòng vào trong tay , bên hắc hắc cười, giỡn sao, kiếm tiền tốt như vậy ông ta làm sao lại cam lòng mà buông tha chứ, chiếu theo kiểu tay của , cho sáu trăm cái vòng nữa cũng chưa chắc có thể trúng.

      Ông ta rất thích loại khách hàng này.

      “Vòng tre này của ông căn bản là có vấn đề”. Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ nhận vòng tre ông ta đưa tới, thầm.

      Nếu như phải vòng có vấn đề, làm sao có thể ném nhiều như vậy có cái nào trúng chứ! Những người này chỉ biết lừa gạt người thành !

      “Vòng tròn có vấn đề, tay lại càng có vấn đề hơn”. Vẫn mở lời nãy giờ, Lãnh Phong giọng mỉa mai. Sau khi xong, cầm vòng tre trong tay Lâm Tử Hàn lên, cúi đầu với Tiểu Thư Tuyết: “Cháu là muốn con heo kia sao?”

      Tiểu Thư Tuyết gật đầu, lớn tiếng : “Chú Lãnh, chú có ngốc giống như mẹ cháu ?”

      “Đương nhiên , chú cùng mẹ cháu phải đồng loại”. Lãnh Phong khẽ cười tiếng , khi Lâm Tử Hàn há miệng bất mãn còn chưa kịp mắng ra vòng tre trong tay được ném ra, vững vàng mà chụp lên con heo phấn hồng, cũng thuận tiện lấp kín miệng Lâm Tử Hàn.

      “Rất tốt!” Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mà nhảy dựng lên: “Chú Lãnh rất khỏe”.

      “Đây là đồ chơi của trẻ con, chỉ thích hợp để trẻ con chơi đùa, có cái gì mà phải ngạc nhiên chứ”. Lâm Tử Hàn đồng ý .

      “Chú Lãnh, cháu còn muốn con chó kia”. Sau khắc, con chó cũng được.

      Tiểu Thư Tuyết càng thêm vui vẻ, vừa nhảy vừa lớn tiếng : “Cháu còn muốn con mèo con kia, còn muốn con thỏ trắng kia, còn muốn…!”

      Lãnh Phong cười khẽ, những chiếc vòng theo lời hô của con bé ngừng được ném ra, mỗi lần đều trúng vào mặt thứ mà Tiểu Thư Tuyết muốn.

      Lâm Tử Hàn nhìn đến ngây người, ánh mắt đăm đăm, máy móc mà tính qua những vòng tròn trong tay , trời ạ! Thủ pháp này! Thực là quá dọa người.

      “Chú Lãnh, tất cả cháu đều muốn!” Tiểu Thư Tuyết oa oa kêu lên, ông chủ đần người ra cùng giống như ánh mắt đăm đăm của Lâm Tử Hàn, mồ hôi lạnh ứa ra : “ bạn, hạ thủ lưu tình nha!”

      Tiểu Thư Tuyết hưng phấn, tiếng cười như có ma lực, thúc đẩy Lãnh Phong dừng được động tác tay.

      “Lão gia, hạ thủ lưu tình nha!” Ông chủ gấp đến độ sắp khóc, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy? Gặp quái nhân như thế!

      Sáu mươi vòng tre vừa vặn trúng vào toàn bộ những thứ mặt đất, Lâm Tử Hàn cùng Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mà vỗ tay kêu to lên: “Rất khỏe nha! Tất cả đều trúng”. xong chuyển hướng ông chủ hưng phấn : “Ông chủ, tôi còn muốn mua mười tệ tiền vòng!”

      “Xin lỗi, sắc trời tối, tôi muốn thu quầy”. Ông chủ vội vã bắt đầu thu dọn đồ vật, tháng này ông ta có thể lỗ vốn.

      “Mẹ, nhiều quá!” Bốn túi quần của Tiểu Thư Tuyết đều đầy các đồ vật, trong lòng còn ôm đống lớn, vui mừng đến đầu óc choáng váng.

      “Làm sao để chuyển về nhà đây?” Lâm Tử Hàn nhìn đống hàng mỹ nghệ nhắn đến phát sầu, kéo góc áo Lãnh Phong hi hi cười : “ có thể làm thêm việc, giúp tôi chuyển những thứ này về nhà nhé”.

      “Cũng được”. Lãnh Phong liếc mắt nhìn , bắt đầu bấm điện thoại, sau khi dặn bảo hai câu, cúp điện thoại cười : “Lúc nữa có người giúp đem về, chúng ta trước thôi”.

      Lãnh Phong từ khi vào chợ đêm này cảm thấy cả người được tự nhiên, người đông nghìn nghịt, đúng là khắc cũng muốn đứng ngốc ở đây nữa.

      “Bên kia còn có”. Lâm Tử Hàn chỉ vào mấy quầy hàng cách đó xa hi hi cười , thủ pháp của chuẩn như vậy, ném phen quá đáng tiếc.

      “Đúng vậy nha! Chú Lãnh, chú mau tới đây !” Tiểu Thư Tuyết hài lòng mà hướng Lãnh Phong vẫy tay, bên chạy tới những chỗ đó .

      Lãnh Phong bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là kéo tay khẽ run lên của Lâm Tử Hàn, bản năng mà đẩy ra, nhưng mà lại bị nắm chặt. Lãnh Phong cười tà tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua khuôn mặt nhắn ửng hồng, cũng muốn buông ra theo ý của .

      Lần đầu tiên bị người đàn ông nắm tay như thế, Lâm Tử Hàn chỉ có khuôn mặt ửng hồng, ngay cả tim cũng đập nhanh lên. Tay ấm áp, rất tinh tế, rất…

      Lâm Tử Hàn nâng tay trái lên “ba” cái, tát cho mình cái tát, mắng thầm trong lòng : có tiền đồ, cũng là mẹ của trẻ con rồi còn mê trai như vậy! phải chỉ là ngoại hình đẹp trai chút thôi sao!

      làm cái gì đó?” Bên tai vang lên giọng mỉa mai của Lãnh Phong, ngẩng đầu lên thấy cười như cười nhìn mình. Lâm Tử Hàn sửng sốt, vỗ vỗ má trái bị tát đau ha ha cười khan : “Muỗi! Đúng! Vừa mới đánh muỗi, con muỗi rất lớn!”

      Lãnh Phong chỉ cười , cũng mở miệng chuyện, kéo đến trước quầy hàng của người phụ nữ. Tiểu Thư Tuyết giơ hai tay lớn tiếng với bà chủ : “Dì ơi, cháu muốn sáu mươi cái vòng”.

      Bà chủ liếc mắt nhìn con bé cái, lại nhìn phía Lâm Tử Hàn và Lãnh Phong, lập tức nở nụ cười: “ bạn , cháu lại tới sao? Ba mẹ có cho cháu tiền ?”

      “Hóa ra còn là khách quen ở đây nữa”. Lãnh Phong liếc liếc mắt với Lâm Tử Hàn khẽ cười .

      “Thực ra cũng đúng, tuần tối đa tới hai lần”.

      Tiểu Thư Tuyết kéo quần Lâm Tử Hàn, lắc lắc : “Mẹ, dì ấy đòi tiền” Lâm Tử Hàn vội gật đầu, cầm mười tệ đưa cho con bé: “Ừ, cho con tiền”.

      Bà chủ toét miệng cười đánh giá Lãnh Phong, cười nịnh bợ với Lâm Tử Hàn: “Đưa theo chồng ra ngoài, ra tay rất phóng khoáng ha, cảm ơn em”. xong đếm năm mươi vòng tre đưa cho .

      Lâm Tử Hàn lúng túng, rất nhanh mà liếc mắt nhìn Lãnh Phongtrước sau vẫn duy trì nụ cười nhạt, thấp giọng : “ ấy phải chồng của em”.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 89: Hôn kiểu Pháp “tiêu chuẩn”.


      “Vậy là nhân tình?” Bà chủ buột miệng ra, đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời, xấu hổ cuống quít xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi , tôi có ý đó, ý của tôi là…”

      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn vẻ mặt xanh đen của Lãnh Phong, ý trêu đùa từ trong miệng tràn ra, hi hi : “Tôi còn quan tâm còn quan tâm đến cái gì chứ? Hơn nữa, đừng trách người ta hiểu lầm, ai bảo lớn lên giống con… vịt như vậy”. Hai chữ cuối cùng Lâm Tử Hàn mấp máy môi ra, bởi vì thấy sắc mặt xanh đen của Lãnh Phong chuyển sang màu đen.

      lại còn lớn lên giống con vịt? Lửa giận trong lòng Lãnh Phong hừng hực bốc cháy, trời mới biết có bao nhiêu ghê tởm danh từ con vịt này. Nhớ lại tình cảnh ba năm trước chính mình bị sử dụng như con vịt, hôm nay lại có thể bị người ta gọi là con vịt?

      “… Con vịt của ông chủ”. Lâm Tử Hàn thấy phát hỏa, vội bổ sung : “Nghĩa là ông chủ của khách sạn, dù sao cũng là kẻ có tiền, hiểu chứ?”

      Sắc mặt của Lãnh Phong thoáng hòa hoãn ít, tay nâng cằm của , nhàng ra hai chữ: “ hiểu”. Nhìn khả năng ứng biến cũng tệ lắm của , tạm thời để cho đường lui.

      hiểu là tốt rồi, hắc hắc!” Lâm Tử Hàn cười , đem vòng tre cầm trong tay nhét vào trong tay , đứng bên làm khán giả.

      Bà chủ vốn còn đắc ý bị thủ pháp trăm phát trăm trúng của Lãnh Phong dọa cho sợ ngây người, há mồm há miệng thể ra lời, mắt mở trừng trừng nhìn đám đồ vật trong cái túi lớn ra , thân thể mập mạp yếu đối ngồi xuống mặt đất.

      “Đúng rồi, lại trúng toàn bộ!” Lâm Tử Hàn sớm đem xấu hổ quên ở sau đầu, cùng Tiểu Thư Tuyết đồng thời vui vẻ và sôi nổi lên.

      khi vui vẻ quên hình thức, kích động mà ôm cánh tay Lãnh Phong, cười ha ha : “Phong ca, tôi thực rất , cuối cùng cũng giúp tôi rửa nhục”.

      “Vậy sao?” Lãnh Phong dừng lại nhìn miệng cười như hoa của , cảm thấy có phần ngây dại.

      Lâm Tử Hàn dồn sức gật đầu: “ cũng biết, bọn họ trước đây bắt nạt tôi thế nào đâu, bọn họ…” Cái miệng nhắn ngừng đột nhiên bị vật gì đó chặn lên, Lâm Tử Hàn kinh hãi, liền thấy khuôn mặt đẹp trai kia của Lãnh Phong gần trong gang tấc.

      Trời ạ! hôn ? Có lầm hay , hơn nữa lần này lại trước mắt công chúng! Môi mềm mại khẽ hôn , muốn thối lui, lại bị nhốt lại vào trong lòng.

      May mắn thay, đến nửa phút đồng hồ buông ra, Lâm Tử Hàn sau đó lùi bước, chỉ vào cười ha ha : “Hôn kiểu Pháp! Ha ha! nhất định trước đây qua Pháp chơi có đúng hay ! Ha ha! Lễ nghi bên đó cảm nhận tốt, ha ha…”

      Môi lần thứ hai bị chặn lại, Lâm Tử Hàn mộng, giương mắt to trừng khuôn mặt gần trong gang tấc, làm sao lại còn chứ!? Hơn nữa, vì sao nụ hôn của lại có thể làm cho có loại cảm giác khác thường, là thích sao, hình như là như vậy.

      Gần gũi đến toàn bộ là mùi vị của , mùi vị khiến cho lòng say mê, khi chuẩn bị đắm chìm vào nụ hôn của , Lãnh Phong đột nhiên buông ra, nhìn thở gấp ngớt, sắc mặt đỏ bừng, cười tà tiếng : “Đây là kiểu Trung Quốc, có muốn thử lại kiểu khác ?”

      cần!” Lâm Tử Hàn hét lên tiếng lùi hai bước, trời ạ! Còn kiểu khác! vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên, xấu hổ thầm nghĩ tìm cái hang để tiến vào.

      “Phong ca, chúng ta có thể ”. Giọng A Nghị vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, khi quay đầu lại người đàn ông lạnh lùng ngồi ôm Tiểu Thư Tuyết, đem mặt của nó ôm vào trong lòng, chỉ chiếc xe tải bên cạnh, tất cả đều đầy những đồ chơi của Tiểu Thư Tuyết.

      Lại quan sát bốn phía chút, tất cả chủ quầy hàng đều kêu khổ thấu trời, chúa ơi! Người đàn ông lạnh lùng này phải đem toàn bộ các quầy hàng càn quét lần chứ?

      Để tránh hình ảnh thích hợp với nhi đồng, A Nghị thể làm gì khác hơn là ôm Tiểu Thư Tuyết vào trong lòng, Tiểu Thư Tuyết nghe theo, cái đầu vùng ra khỏi ngực của ta, chỉ vào chiếc xe tải hưng phấn : “Mẹ, mẹ xem, chú Nghị lấy tất cả cho con”.

      Lâm Tử Hàn sững sờ đáng giá xe đầy những hàng mỹ nghệ nhắn, lắp bắp : “Đây… sao nhiều, con muốn dọn sạch hết đống này sao?”

      “Người ta thôi”. Tiểu Thư Tuyết lẩm bẩm , Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ gật đầu: “Quên , con vui vẻ là được rồi”. Ánh mắt lạc hướng tới A Nghị ha ha cười : “Chú Nghị, a… đúng, Nghị có khỏe , nhất định gọi là Lãnh Nghị đúng , trai của Lãnh Phong? Hay em trai…?” Đều là người lạnh lùng như thế, chắc là như vậy thôi.

      “Cậu ta phải trai của tôi, cũng phải em trai của tôi, gọi cậu ta A Nghị là được”. Lãnh Phong trầm giọng , gọi cậu ta là Nghị thân mật như thế? Cũng thấy gọi Phong nha.

      “À, A Nghị!” Lâm Tử Hàn cười hi hi lớn, người phía sau chỉ trầm tĩnh gật đầu cái, thực là máy móc, cười cái cũng biến thành ngu ngốc, Lâm Tử Hàn thầm nghĩ trong lòng.

      Khi xe tải vào trong sân, Vương Văn Khiết đứng cái thang tre lau rửa bên ngoài kinh hoàng chỉ vào xe tải oa oa kêu lên: “Này… Này… nhầm cửa rồi, mau ra …! Này… Đừng đụng vào tôi…!”

      Xe dừng lại ở trong sân, bốn cánh cửa đồng thời được đẩy ra, dũng mãnh tiến ra nhóm đàn ông cao to uy mãnh, động tác nhanh nhẹn bắt đầu dọn đồ vật ra ngoài.

      “Này, các làm gì?!! Lâm Tử Hàn có nhà! Các muốn giết ấy róc xương ấy mời hôm khác quay lại! Này!”

      Những gã đàn ông đó để ý đến kêu la, với tốc độ nhanh nhất dọn hết mọi thứ xe, lại với tốc độ nhanh nhất lên xe, rời ! Toàn bộ quá trình cũng đến ba phút đồng hồ.

      Vương Văn Khiết liếc mắt nhìn hộp này hộp kia, hổn hển chỉ vào xe phóng nhanh mắng: “Các bị bệnh thần kinh! Các đây là coi thường… quân uy của tôi! A —— ”

      tiếng hét chói tai như phá trung! Bởi vì động tác quá lớn, chị người khống chế được cân bằng, cả người cả thang thẳng ngã xuống mặt đất.

      Chú Thích:

      Quân uy: Uy quyền của Quân Vương.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 90: Phong ba nhẫn kim cương.

      kịp hô lên hai chữ “Cứu mạng”, “Bịch” tiếng vang lớn, đó là thân thể của chị và thang tre đồng thời nện lên đống chó, mèo, heo kia.


      Sau khi Lâm Tử Hàn cùng Tiểu Thư Tuyết vừa vào sân thấy tình cảnh khổ sở này, lớn hai người đồng thời sợ ngây người, há hốc miệng sững sờ mà nhìn chằm chằm đống mảnh mặt đất.

      “Tiểu Thư Tuyết, chó, mèo, heo của con tất cả còn rồi…” Lâm Tử Hàn ngơ ngác mà mở miệng .

      “Người đâu cứu mạng…” Vương Văn Khiết nằm sấp giữa đống mảnh hữu khí vô lực rên rỉ, Lâm Tử Hàn chết tiệt này, rốt cuộc là chó mèo của ấy quan trọng hay là mạng người quan trọng đây!

      “Con muốn trư trư của con… Con muốn cẩu cẩu…. Ô…., dì Văn Khiết hư…” Tiểu Thư Tuyết giương miệng khóc lớn lên, vất vả mới lấy những thứ đó về được, còn chưa chạm tới nát rồi.

      “Người đâu cứu mạng…” Vương Văn Khiết căm giận gia tăng lượng, Lâm Tử Hàn lúc này mới thoát ra khỏi suy nghĩ, vội vọt tới, đem chị từ trong đống mảnh ra.

      “Vương bát đản! Em tại sao lại mang nhiều hộp này hộp kia về làm gì! Ai ui… Tay của chị… Ai ui… Mặt của chị đau quá… bị trầy xước mặt chứ… Ai ui…” Vương Văn Khiết vừa tức vừa nôn nóng rên rỉ, để Lâm Tử Hàn đỡ vào trong phòng.

      trầy, trầy, ngoan…” Lâm Tử Hàn dụ dỗ, trong lòng lại lo lắng muốn chết, tay Vương Văn Khiết, chân, thậm chí mặt, khắp nơi đều là vết máu đậm nhạt, ít nhất phải biến dạng trong tuần.

      “Lâm Tử Hàn! Em có thể sớm dọn đến nhà Đỗ Vân Phi ở được ? Chị với em xung khắc! Ai ui… Đau chết mất…”

      Nhưng mà chị cũng phá hỏng các thứ mà, Lâm Tử Hàn chỉ dám nghĩ ở trong lòng yếu thế , tiếng khóc của Tiểu Thư Tuyết ngoài cửa chút cũng so hơn với khó nghe của khóc tang.

      ~~~~~~~~~~~

      Ngày hôm đó Lâm Tử Hàn và Vương Văn Khiết giống như người bị cuộn băng toàn thân cùng vào phòng khách tầng của công ty, bên cạnh truyền đến tiếng cười trộm của phụ nữ: “Nhìn xem, nữ vương đàn piano làm sao lại bị thương thành như vậy. Rất buồn cười đó”.

      Vương Văn Khiết nghe tiếng cười trộm phía sau, chớp mắt quay người lại, trừng mắt nổi giận với bọn họ : “Thế nào? Nữ vương đàn piano thể cẩn thận ngã sao?”

      Lâm Tử Hàn cười tiếng, cúi đầu xuống qua hai bên mấy đó, nhìn nhìn lại gương mặt dán đầy mảnh dán màu trắng, cố nén cười.

      Trong thang máy, sau khi Duẫn Ngọc Hân nhìn thấy khuôn mặt của chị, vốn gương mặt cười đến giống như được ăn xuân dược càng thêm thoải mái hơn, thực là ông trời có mắt, cuối cùng thay mình trừng phạt ta.

      “Văn Khiết, mặt của em làm sao vậy?” Từ Nhạc Phong cố nhịn cười hỏi, vết thương này để ý kỹ trông cũng quá đáng đó chứ?

      “Bị chó, mèo, heo cắn”. Vương Văn Khiết tức giận nghiến răng nghiến lợi .

      “Cái gì?” Từ Nhạc Phong nghe hiểu, nghi hoặc nhìn chằm chằm chị.

      “Bị luân gian”. Lâm Tử Hàn cố nhịn cười đến đau cả bụng, miệng .

      Vương Văn Khiết cau mày, nhìn chằm chằm , lạnh lùng : “Lâm Tử Hàn, chị cho rằng em nên hổ thẹn mà đứng ở góc phòng nào đó chứ, chí ít phải ngậm miệng thối của em lại”. Hại chị thành như vậy, lại có thể còn cười được!?

      “Chị cũng đập hỏng các thứ của em mà, Tiểu Thư Tuyết vất vả mới giành được con heo phấn hồng, kết quả bị người kia đập bể thành bột phấn hồng, tối hôm qua con bé vẫn khóc cả đêm”. Lâm Tử Hàn cúi đầu .

      “Đúng rồi, tối hôm qua quên hỏi em, em sao lại có nhiều đồ chơi như vậy”. Vương Văn Khiết nhìn chằm chằm , tối hôm qua chỉ chú ý đến vết thương mặt mình, căn bản để ý đến vấn đề này.

      “Là…” Lâm Tử Hàn sửng sốt, ánh mắt có chút rối loạn, nên đem việc biết Lãnh Phong ra chứ? Ánh mắt cẩn thận chạm vào mặt của Tiêu Ký Phàm vẫn lên tiếng. A? tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ?

      Vẻ mặt của vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lại như lưỡi đao tập trung nhìn , làm gì chứ? sai cái gì sao?

      “Đỗ – Vân – Phi mua”. tự giác được mà mở miệng, cuống quít tách khỏi tầm mắt của Tiêu Ký Phàm.

      cặp điên rồ!” Thang máy “đinh” tiếng lên tầng cao nhất, Vương Văn Khiết mỉa mai , bước trước ra ngoài.

      Lâm Tử Hàn và Từ Nhạc Phong cùng nhau trở lại phòng làm việc, thói quen cầm lấy cái chén của Từ Nhạc Phong giúp cho thêm sữa vào, tại phòng trà nước trùng hợp gặp trợ lý Tiểu Vân của Duẫn Ngọc Hân, ngồi chổm hổm mặt đất nhặt vật gì đó.

      “Trợ lý Lưu, buổi sáng tốt lành”. Lâm Tử Hàn lịch .

      Lưu Tiểu Vân làm như nghe thấy, đứng thẳng người lên kinh hoảng kêu lên: “Trời ạ, nhẫn kim cương của ai vậy? Làm sao lại rơi ở chỗ này?”

      Ánh mắt của Lâm Tử Hàn nhìn lại về phía tay ta, quả nhiên là chiếc nhẫn có viên kim cương rất lớn, cũng biết là hay giả: “ xem là ai đánh rơi?” Lưu Tiểu Vân kinh ngạc .

      “Hỏi qua mọi người chút biết thôi”. Lâm Tử Hàn , nghĩ thầm trợ lý Lưu này lòng dạ cũng xấu, nếu đổi lại là người khác, đoán chừng sớm bỏ vào trong túi của mình rồi.

      đẹp, nhất định là được làm ra từ nhà thiết kế”. Lưu Tiểu Vân hi hi cười đeo vào ngón tay, đáng tiếc là ngón tay quá to, căn bản thể đeo vào.

      “Aizzz, đeo vừa, thử đeo vào tay chị xem có được ”. Lưu Tiểu Vân khỏi phân trần kéo tay Lâm Tử Hàn qua, đeo nhẫn kim cương vào trong tay .

      “Các làm gì đó?!” tiếng rống giận vang lên từ phía sau, hai người phụ nữ bị dọa cho hoảng sợ, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Duẫn Ngọc Hân ôm ngực dựa vào chỗ cánh cửa.

      “Cư nhiên trong giờ làm giám trốn ra đây chuyện phiếm?” Duẫn Ngọc Hân nghiêng người đánh giá hai người, khi ánh mắt rơi vào tay Lâm Tử Hàn, kinh ngạc mà nắm lấy tay , reo lên: “Vì sao nhẫn của tôi lại ở tay của ?! Tôi ràng đặt ở bàn làm việc!”

      “Tôi…” Lâm Tử Hàn bị tức giận của ta dọa cho sợ hãi, nhìn về phía Lưu Tiểu Vân xin viện trợ, trong phòng trà nước rộng như vậy, thấy bóng dáng của ta?

      Trong đầu Lâm Tử Hàn ầm ầm tiếng, trống rỗng, hóa ra tất cả đều là mưu!

      Chú thích:

      Luân gian: Luân phiên cường gian (chị Khiết bị đám trư trư, cẩu cẩu luân gian, sặc chết mất)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :