1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 81: Ép buộc

      Lâm Tử Hàn có cách nào, đành phải năm mười đem quá trình từ việc đưa tài liệu rồi cầm nhầm túi cho nghe, cuối cùng, lần nữa nhắc lại : “Em thấy trong túi có kim cương gì hết, phải tin tưởng em”.


      Đỗ Vân Phi trầm ngâm nữa ngày, vỗ vỗ tay trấn an : “ làm sao lại tin em, chính là, chỉ cần người tin tưởng em có ích lợi gì? Chuyện hôm nay còn có thể xảy ra liên tiếp em cũng biết mà”.

      Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt rụt cổ, vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ?”

      “Mặc kệ em có đồng ý hay , cuốn vào trận phong ba kim cương này, cuộc sống lại có khả năng thái bình”. Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm : “Vì để an toàn, em hay là dọn đến nơi nào đó ở lại thôi, dù sao nhà của cũng rất lớn”.

      “Hay là từ bỏ”. Lâm Tử Hàn được tự nhiên mà cự tuyệt: “Người cũng bắt, em nghĩ chắc là còn người nào tới tìm em muốn kim cương” Ở cùng chỗ với ? sợ bản thân chịu nổi đến chết, cũng sợ bị Tô Lâm Lâm hủy xương khớp!

      “Làm sao em biết có người kế tiếp chứ?” Đỗ Vân Phi buồn bực ra, hận chết loại tính cách của bao giờ cũng cự tuyệt ra ngoài nghìn dặm.

      “Cũng bởi vì em căn bản là ỷ lại người thầm bảo vệ sao?”

      “Em biết cái gì?” Lâm Tử Hàn giọng thầm: “Chính em cũng biết vừa nãy ai cứu mình”.

      “Em biết? thấy ngoại trừ Lãnh Phong có ai? Kỹ thuật bắn súng của Lãnh Phong có tiếng rất chuẩn, vừa nãy phải ta còn có ai dám nổ súng đối với phạm nhân như thế?” Vừa vặn phát súng kia, có chút cẩn thận lại có thể làm cho đứa bé bị thương hoặc là tính mệnh của gã đàn ông dùng súng, chỉ phát súng kia lại vừa vặn bắn vào cánh tay của gã đàn ông kia.

      “Vân Phi, cảm ơn vừa nãy cứu em, xin nên ép hỏi em nữa, em xin thề, em cùng Lãnh Phong thực cái gì cũng có, về phần có đúng ta cứu em hay , em thực thực biết”.

      Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm , vừa khẩn trương lại vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu thở dài ra ngoài. Có người bảo hộ , xem ra cũng cần mù quáng ở chỗ này khẩn trương, bởi vì người ta căn bản là cần!

      Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào bóng dáng rời của , đánh giá bốn phía gian nhà, , trong lòng của vẫn còn rất sợ hãi, màn vừa rồi là quá dọa người.

      Sau khi khẽ hít hơi, bắt đầu lau sạch vết máu mặt đất.

      ~~~~~~~~~~~~

      Lâm Tử Hàn luyện đàn, để chuẩn bị cho giải thi đấu đàn piano ngày kia tổ chức, tên cũng báo rồi, tham gia cũng được.

      Vương Văn Khiết tới lúc lại nghe đến chuyện xảy ra hôm qua, lại vội vàng đùng đùng vào trong phòng .

      Đầu tiên là kinh hồn bạt vía đánh giá Lâm Tử Hàn, vẻ mặt hoảng sợ : “Tử Hàn, em đừng rước lấy bọn xã hội đen nào đó nửa đêm đốt nhà của chị, phòng của chị ”.

      Nếu như đúng như thế, vậy chị có thể mệt lớn.

      đâu”. Lâm Tử Hàn tức giận , người ta muốn kim cương, đốt phòng ở để làm chi.

      “Chị thấy em hay là dọn đến nhà Đỗ Vân Phi ở thời gian thôi, có ấy bảo hộ em cũng an toàn rất nhiều đó”. Vương Văn Khiết khuyên nhủ.

      nam quả nữ, nhiều điều tốt nha”.

      “Lúc này em còn chú ý cái đó? Mạng quan trọng hơn? Tất cả mọi người đều biết em tiện mệnh đáng tiền, nhưng mà Tiểu Thư Tuyết sao?”

      “Văn Khiết, chị cứ móc em ”. Lâm Tử Hàn vô cùng buồn chán nằm nhoài lên bàn, chu cái miệng nhắn .

      Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà liếc nhìn cái : “Chị em vì sao bày đặt cần người đàn ông tốt như vậy, Đỗ Vân Phi ấy có điểm nào xứng với em?”

      “Là em xứng với ấy”.

      ấy cho tới bây giờ cũng hề cảm thấy em xứng với ấy, em cũng đến lúc nên tìm người đàn ông để gả , Tiểu Thư Tuyết nhanh học, em cuối cùng cũng thể để cho nó đời này lớn lên trong hoàn cảnh có cha chứ? Hơn nữa, Đỗ Vân Phi thương Tiểu Thư Tuyết, em còn do dự cái gì?”

      “Nhưng em ấy, ấy chính là Tô Lâm Lâm”. Lâm Tử Hàn nhún nhún vai bất đắc dĩ .

      “Lẽ nào em thể vì Tiểu Thư Tuyết mà cố gắng ấy sao? Phụ nữ đời này thể rời khỏi đàn ông, em hiểu hay ? Đỗ Vân Phi chính là em, em quản Tô Lâm Lâm làm gì?” Vương Văn Khiết càng càng kích động, hận thể lập tức mang tảng đá đánh tỉnh .

      “Coi như là hồi báo mảnh chân tình của Đỗ Vân Phi thôi, người đàn ông ưu tú như vậy, chị tin em ấy”.

      “Em biết là chị tốt với em, em suy nghĩ”. Lâm Tử Hàn vỗ vỗ tay chị cho có lệ, đương nhiên biết Đỗ Vân Phi , cũng tin tưởng gả cho nhất định có thể hạnh phúc, chỉ là, cảm thấy chính mình có điểm quá ích kỷ, đối với Đỗ Vân Phi cũng là rất công bằng.

      Bóng dáng của Tạ Vân Triết đột nhiên nhảy vào trong đầu , Tạ Vân Triết kia vẫn còn si ngốc tìm kiếm nha! Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng của còn có chút thích .

      Tình của , điểm so với Đỗ Vân Phi cũng ít! Chỉ tiếc, đời này đều có khả năng trở thành vợ của .

      muốn giao quãng đời còn lại của mình cho Đỗ Vân Phi ? Vì con? Vì cuộc sống sau này của ?

      ~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm thứ hai, khi Lâm Tử Hàn ra khỏi phòng, xe Vương Văn Khiết ở trong sân, kinh hãi, bước nhanh qua cửa.

      Nghĩ thầm người này mặc kệ mà đẩy đến như thế chứ?

      Xe của Đỗ Vân Phi ngoài ý muốn xuất tại cửa chính, chủ nhân chiếc xe mỉm cười với . Lâm Tử Hàn sửng sốt, hỏi: “Vương Văn Khiết đâu?”

      Đỗ Vân Phi buông tay xuống, mở cửa xe cho : “ ấy trong khoảng thời gian này ấy phải đến công ty sớm, để đưa đón em cả ngày”.

      Viện cớ! Lâm Tử Hàn vừa nghe liền biết là Vương Văn Khiết cố ý, nhưng trong lòng có chút cảm động, đứa con đáng thương của , vì mỗi ngày phải ra ngoài sớm hơn, cũng khó cho nó.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 82: Giải thi đấu đàn piano

      Đỗ Vân Phi nhìn từ xuống dưới trang phục rất mỹ lệ cao quý của , nghi hoặc hỏi: “Làm gì vậy? Hôm nay muốn xem mắt?”


      vào lúc này, tóc xoăn sóng lớn chải thành kiểu tóc công chúa, lễ phục bằng lụa tuyết trắng hoàn mỹ, ra tư thái xinh đẹp của , vai gợi cảm trắng mịn mê người, cao quý giống như công chúa Bạch Tuyết trong truyền thuyết.

      Mà ngay cả biết hơn ba năm, cũng nhịn được mà bị mê hoặc sâu đậm.

      “Xem cái đầu của ấy!” Lâm Tử Hàn cười khúc khích, lên xe : “Em ngày hôm nay xin nghỉ, trực tiếp lái xe đến rạp hát lớn ”.

      rạp hát lớn để làm gì?” Trái tim Đỗ Vân Phi suýt bị bắt vào mê thất, càng thêm nghi hoặc.

      Lâm Tử Hàn suy nghĩ chút, ha ha cười : “Xem thi đấu đàn piano nha”. Cũng thể cho biết phải dự thi, nếu như nắm được phần thưởng rất mất mặt nha.

      Đỗ Vân Phi thiếu chút nữa bị nước bọt trong miệng nuốt nghẹn chết, trêu đùa: “Cuộc sống đều nhanh qua nổi, còn có phần lịch tao nhã khi nhàn rỗi này sao!”

      Lâm Tử Hàn tức giận mà cắt ngang : “ biết cái gì, cái này gọi là biết hưởng thụ cuộc sống, Văn Khiết , con người ta sống phải vui vẻ mà sống”.

      Đỗ Vân Phi lại thiếu chút nữa bị lời của làm cho mắc nghẹn, nghĩ đến tên Vương Văn Khiết kia, chuyện gì ở trong mắt ấy xem đều rất tốt đẹp, hổ là phụ nữ hiểu biết cuộc sống!

      Tại bên trong rạp hát, Lâm Tử Hàn nhận số thứ tự của mình, trốn vào hậu trường trang điểm, bởi vì giải thi đấu đàn piano này phát sóng trực tiếp TV.

      Khi báo danh là dùng giấy chứng minh của Vương Văn Khiết, ngày hôm nay lên sân khấu, cố ý tự chế cái mạng che mặt mang ở đầu, vừa vặn có thể che khuất toàn bộ khuôn mặt.

      Khi các khác đều tỉ mỉ trang trí hoa văn lên khuôn mặt, cũng chỉ ngồi ở hậu trường chờ lên sân khấu là xong. Mãi đến khi sân khấu truyền đến giai điệu đẹp của tiếng đàn piano, trái tim bắt đầu khẩn trương dần, dù sao cũng là lần đầu tiên lên sân khấu.

      đứng lên tới trước gương, đánh giá bản thân qua gương, ở trong gương, vẫn tuổi trẻ xinh đẹp như cũ.

      Nhớ tới ba năm trước đây, từng ở Lâm gia cơm no áo ấm, cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư, đó là cuộc sống vô lo biết bao nhiêu.

      Tuy rằng Lâm phu nhân đối với phải tốt lắm, gian nhà lớn như vậy, cố gắng chỉ lẩn quẩn xung quanh bà, tận lực chạm mặt bà là được.

      Mà hôm nay, cuộc sống như thế lại vĩnh viễn từ bỏ khỏi , chỉ có nghĩ đến Tiểu Thư Tuyết kia làm cho vừa vừa hận, trong lòng mới có thể phiền muộn.

      Chỉ cần nghĩ đến Tiểu Thư Tuyết, cảm thấy qua loại cuộc sống vì ba bữa cơm mà bôn ca cũng là đáng giá.

      Giữa lúc trầm tư, liền đến lượt lên sân khấu, phát bản thân khẩn trương giống như vừa nãy, ung dung sàn sân khấu, ngồi trước đàn piano ba góc ngà voi trắng.

      Từ thích đàn piano, tài nghệ so sánh với những người kia kém chút nào, tiếng đàn du dương vang vọng trong toàn bộ rạp hát lớn.

      Khi lên sân khấu người dự thi đánh đàn cho phép vỗ tay, vẫn còn có rất nhiều người nhịn được cố vỗ tay. Bởi vì tạo hình kỳ dị, càng là bởi vì đầu ngón tay di chuyển ra những luật tuyệt vời.

      Cả thể xác và tinh thần Lâm Tử Hàn từ lâu nhập vào giữa luật của mình, cũng bị tạp bên ngoài quấy rầy, tất cả, đều thuận lợi như vậy.

      Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại đầu ngón tay của , khom người chào khán giả vỗ tay nổ lên như sấm, lui xuống.

      Lựa chọn bản Sonat Ánh trăng, hoàn toàn là bởi vì từ thích luật đẹp đẽ này.

      Nghĩ ra khúc nhạc này còn có thể biễu diễn cách xuất sắc như vậy, nghĩ tới đây, tâm tình của Lâm Tử Hàn càng thêm nhảy nhót lên, dọc đường ngâm nga ca khúc vào trong nhà.

      “Ái chà, hẹn hò à?” Văn Khiết ở trong sân rửa xe đánh giá thân trang phục đẹp của trêu chọc .

      cho chị”. Lâm Tử Hàn hi hi cười , giơ gói bánh sừng bò trong tay lên: “Đây là món ăn chị thích nhất, mua rất nhiều cho chị đó”.

      Vương Văn Khiết cười giễu cợt tiếng, càng thêm hồ nghi: “Tử Hàn, ngày hôm nay mặt trời cũng mọc lên từ hướng Tây, em mời chị ăn cái gì? Ba năm qua cũng chưa có chuyện này xảy ra”.

      “Chị cần, em tự ăn vậy”. Miệng nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên, vào trong phòng.

      “Ai chị cần”. Vương Văn Khiết chặn đuổi theo, đoạt ngay túi bánh sừng bò, dùng cằm hếch vào xe: “, rửa tiếp ”.

      “Trước tiên có thể để em nhìn qua Tiểu Thư Tuyết hay , còn thay lại quần áo rồi rửa?” ngày nhìn thấy nha đầu kia, trách sao lại nhớ con bé.

      , cho em năm phút đồng hồ”.

      “Tạ ơn đại ân đại đức của chủ tử!” Lâm Tử Hàn thoải mái làm cái vái lạy siêu cấp tiêu chuẩn, vào trong phòng.

      ~~~~~~~~~~~

      Trong phòng làm việc kiến trúc kiểu Ý, bốn phía gian phòng ra đầy những hình ảnh khác nhau trong máy vi tính, Lãnh Phong lười biếng ngồi ở chính giữa sofa, mặc kệ cảnh sát vẫn còn điều tra hành tung của Lâm ca, nó đều ở trong lòng bàn tay của .

      Mỗi màn hình đều ra tin tức chuẩn xác mà muốn.

      Thân ảnh quỷ mị của A Nghị lặng lẽ xuất ở cửa gian phòng, thời gian huấn luyện dài khiến cho ta cho dù là giày da, cũng có thể thần biết quỷ hay nhàng tới phía sau người khác, phát ra chút tiếng động nào.

      “Bị thương ?” Lãnh Phong lãnh đạm hỏi thăm, ràng lời quan tâm, từ trong miệng của ra lại có chút nhiệt độ nào.

      “Cảm ơn thủ lĩnh, có”. A Nghị cúi đầu thấp chút .

      “Lâm Tử Hàn bây giờ có tốt ?” Lãnh Phong liếc ta cái, vân đạm phong khinh .

      A Nghị chần chờ lúc, : “Quả nhiên như ngài dự đoán, đều muốn tìm kim cương ở chỗ ta, nhưng mà, bên cạnh ta có Đỗ Vân Phi, tình hình giờ chắc là nguy hiểm đến tính mạng”.

      Nghe đến ba chữ Đỗ Vân Phi, tim của đập hơi trật nhịp, cỗ lửa đố kị chẳng biết tại sao mà chạy tán loạn trong lòng. Chính cũng cảm thấy nghi hoặc trước loại phản ứng này, nhất định là bởi vì nguyên do đối phương là Đỗ Vân Phi thôi?

      Đàn piano ba góc ngà voi trắng:

      [​IMG]

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 83: Tính tình của nữ vương

      “Thủ lĩnh, chúng ta vẫn tiếp tục bảo vệ ta sao?” A Nghị theo dõi sắc mặt thay đổi của hỏi.


      “Phái vài người , chính cậu cũng cần tự mình , tiếp tục tìm Ngôi sao thiên thần”. Lãnh Phong phân phó, Ngôi sao thiên thần, vốn dĩ thuộc về sở hữu của , sau khi lưu lạc ở bên ngoài hơn mười năm, lại có thể lần nữa mất tích, lúc này đây, nhất định phải tìm nó trở về.

      Chỉ là, Ngôi sao thiên thần rốt cuộc ở nơi nào đây? Ngay cả Lâm ca cũng huy động nhiều nhân lực như vậy cũng thấy, lẽ nào lại lần nữa muốn biến mất trái đất sao?

      mặt A Nghị luôn luôn cương quyết hiếm khi xuất chút ý cười, : “Em trai của thủ hạ Lâm ca kia bị bắt, có thể lộ ra sào huyệt của Lâm ca, đây đúng là cơ hội lớn để diệt trừ Lâm ca”.

      Lãnh Phong liếc ta, lúc lâu sau khóe môi nhếch lên nụ cười: “Ở trong mắt của cậu, Lâm ca là người dễ đối phó như thế sao? Lão hồ ly xảo quyệt này có rất nhiều bản lĩnh”.

      “Bây giờ cảnh sát so với thổ phỉ có gì là làm được, muốn bức cung người khó sao?”

      “Đây là chỗ lợi hại của Lâm ca”. Lãnh Phong bưng cốc cafe bàn khẽ uống ngụm, khẽ cười : “Lão ta có thể đem em của thủ hạ chăm sóc huấn luyện thành tử sĩ, trung thành và tận tâm với mình, cho dù giao tính mạng của mình ra cũng thèm quan tâm.

      A Nghị sửng sốt, cả kinh : “Ý của ngài là, người nọ chết?”

      “Khi được đưa đến bệnh viện cũng nhảy lầu tự sát”.

      “Quả nhiên có nghĩa khí”. A Nghị sững sờ mà mở miệng, ràng cũng bị Lâm ca đuổi tận giết tuyệt, đến phút cuối cùng cũng quên trung thành với tổ chức của mình.

      ~~~~~~~~~~~

      Trong phòng làm việc, Lâm Tử Hàn tìm danh sách nhân cho quảng cáo tiếp theo, lục lọi mấy lần đều tìm thấy, bắt đầu nóng nảy, thái dương thậm chí có mồ hôi nóng từ từ chảy ra.

      “Tử Hàn, tìm thấy sao?” Từ Nhạc Phong giương giọng hỏi.

      “Em nhớ kỹ em đặt mặt bàn mà”. Lâm Tử Hàn sờ mồ hôi đầu, tiếp tục tìm kiếm nhưng kkhông có kết quả.

      Cạnh bàn làm việc của Từ Nhạc Phong, ánh mắt Tiêu Ký Phàm rơi vào tờ giấy A4 mặt bàn, cười lạnh tiếng nắm góc trang giấy, lướt qua trước mặt Từ Nhạc Phong.

      Từ Nhạc Phong sửng sốt, làm sao lại ở mặt bàn của chứ? Vỗ đầu, áy náy với Lâm Tử Hàn: “ cần tìm, ở chỗ của ”.

      “Hả?”

      “Xin lỗi, vừa rồi tự ý cầm tới, lại có thể quên mất”.

      Lâm Tử Hàn còn cách nào khác mà trợn trắng mắt, hại tìm nửa ngày, ra danh sách căn bản là có ở chỗ .

      Giữa lúc giận dữ, “ầm” tiếng lớn xẹt qua phòng làm việc yên tĩnh, cánh cửa kính đột nhiên bị lực mạnh mẽ đâm thủng, sau đó là những tiếng động mảnh thủy tinh rào rào tản ra sàn nhà.

      Ba người trong phòng làm việc đều bị hù dọa, sững sờ mà nhìn chằm chằm tư thế nữ vương cứng cỏi của Vương Văn Khiết xuất ở cạnh cửa. Vương Văn Khiết lúc này, như con sư tử nổi giận, duy ngã độc tôn mà đứng sừng sững ở giữa những mảnh thủy tinh.

      “Lâm Tử Hàn! Em lại có thể vì năm vạn mà đem chị bán !” Vương Văn Khiết sải bước tiến lên, đem tờ báo cầm trong tay hung hăng mà vứt mặt bàn của Lâm Tử Hàn.

      Lâm Tử Hàn bị nóng nảy của chị dù dọa, chầm chậm cầm lấy tờ báo, tiêu đề trang đầu kia “Nữ vương đàn piano Vương Văn Khiết” mấy hàng chữ đậm nét thình lình xuất trước mắt .

      Trời ạ! lại có thể đoạt giải, nhưng làm sao lại đăng báo? Hơn nữa còn là đầu đề?!

      “Văn Khiết, Tử Hàn làm gì em?” Từ Nhạc Phong nhìn mảnh thủy tinh dưới sàn , thần thánh ơi, tính khí của người phụ nữ này! Cũng quá kinh người!

      Vương Văn Khiết chuyển hướng ta, khi ánh mắt lại rơi vào người Tiêu Ký Phàm bỗng nhiên kinh ngạc, quay người lại liếc mắt những mảnh thủy tinh đầy sàn.

      Da đầu trận tê dại mà nịnh nọt cười: “Ha ha, Tiêu tổng, thực xin lỗi, tôi bồi thường!”

      Len lén thè lưỡi, quay người bước nhanh qua cửa chuồn , khi qua đống mảnh thủy tinh, quay người lại nhìn Lâm Tử Hàn, dùng cằm hếch cái vào cửa kính bị đánh vỡ, ra lệnh : “Thu dọn chút, tiện thể nghiên cứu xem bồi thường như thế nào”.

      “Em bồi thường?” Lâm Tử Hàn lấy tay chỉ chỉ vào mình.

      “Lẽ nào chị bồi thường sao? Tối nay về nhà tính toán sổ sách với em”. Vương Văn Khiết ném ra những lời này, nổi giận đùng đùng rời .

      “Vì sao em phải bồi thường”. Vẻ mặt Lâm Tử Hàn buồn rười rượi ai thán , năm vạn tệ tiền thưởng của , biết có đủ bồi thường cánh cửa này ? Trời ơi!

      Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân ảnh của Tiêu Ký Phàm xuất trước mắt , lấy tờ báo trong tay nhàn nhạt liếc liếc mắt, châm biếm mở miệng: “Năm vạn tệ, đủ để bồi thường cánh cửa này”.

      Lâm Tử Hàn cả kinh, đoạt lại tờ báo, đem nó ra sau lưng, có chút sợ trừng mắt với . ta biết là chứ? Đáng chết, tại sao lại đăng báo chứ?

      “Tôi bồi thường”. Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm lớn tiếng , phải chỉ là cánh cửa sao, phải là mấy vạn tệ sao, ô…

      “Đó là điều tốt nhất”. Tiêu Ký Phàm khẽ cười tiếng, bước ra ngoài khỏi gian phòng đầy mảnh thủy tinh, hơi hơi nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.

      Tin tức Vương Văn Khiết trở thành nữ vương đàn piano thoáng cái nổ tung ở trong công ty, trong công ty có cuộc thảo luận, đại đa số đều tỏ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

      Duẫn Ngọc Hân liếc nhìn tờ báo, hất cốc café lên bức ảnh chụp khổ lớn, cho là đúng : “Có gì đặc biệt hơn người chứ! phải chỉ là giải thi đấu cấp tỉnh thôi sao”.

      Trợ lý Tiểu Vân vội chạy tới thu dọn café đầy bàn, nhìn ta cái chần chừ mở miệng : “Giám đốc Duẫn, chị cảm thấy kì lạ sao? Khi giải thi đấu đàn piano ngày hôm qua tổ chức, cả ngày hôm qua Giám đốc Vương đều ở nơi làm việc.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 84: Mập mờ
      “Đúng rồi, chị tại sao lại nghĩ đến chứ?” Duẫn Ngọc Hân vô cùng kinh ngạc .


      “Hơn nữa sáng hôm nay em qua phòng làm việc của đạo diễn Từ, nghe thấy giám đốc Vương nổi giận, cái gì mà trợ lý Lâm vì năm vạn đem chị ấy bán ”. Tiểu Vân vì để làm cho Duẫn Ngọc Hân vui lòng, đem hết những chuyện bát quái tất cả đều ra.

      “Có ý gì?” Duẫn Ngọc Hân nheo đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm ta.

      Tiểu Vân lắc đầu, tỏ ý .

      Duẫn Ngọc Hân vội : “Nhanh tìm cho chị tờ báo mới lại đây”.

      Tiểu Vân gật đầu, bước nhanh ra ngoài, lúc tiến vào trong tay có thêm tờ báo mới. Duẫn Ngọc Hân nhìn lúc lâu, đưa tới trước mặt ta nghi hoặc : “Đây phải là Lâm Tử Hàn sao? Nha đầu xấu xí kia nào có dáng người đẹp như vậy? Đúng rồi, ta ngày hôm qua có làm ?”

      lưu ý, để em ra kiểm tra giờ làm việc”. Tiểu Vân cầm lấy điện thoại lại bắt đầu bấm số điện thoại, hỏi cho ràng sau đó cúp máy, nhìn Duẫn Ngọc Hân : “Trợ lý Lâm ngày hôm qua làm”.

      Duẫn Ngọc Hân thể tin mà trừng mắt nhìn người phụ nữ như thiên thần mang theo mạng che mặt tờ báo, cảm thấy như thế nhìn quen mắt chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng Tiểu Vân : “Em đem hình quảng cáo của công ty Dĩ Tinh để cho chị kiểm tra”.

      Tiểu Vân vì sao muốn hình quảng cáo, nhưng ta hỏi nhiều, máy vi tính in ra tấm hình quảng cáo. Duẫn Ngọc Hân cầm lấy tờ báo, tỉ mỉ đối chiếu giữa hình quảng cáo và tay đàn piano, quả nhiên thấy dáng vẻ cùng thủ pháp đều rất giống nhau.

      ta khiếp sợ mà đứng tại chỗ, loạt các hình ảnh về Lâm Tử Hàn như bộ phim lướt qua trong đầu ta lần. Vẫn như cũ tin nữ thủ đàn piano trong hình quảng cáo chính là Lâm Tử Hàn kia mà ta coi thường thời gian dài.

      Duẫn Ngọc Hân bước nhanh ra phòng làm việc, qua phòng nhiếp ảnh. Từ Nhạc Phong ở trong phòng studio cho các diễn viên diễn tập động tác quảng cáo.

      Sau khi thấy vẻ mặt giận dữ của Duẫn Ngọc Hân, với mọi người vung tay : “Nghỉ ngơi trước chút”.

      Sau khi mọi người tản , Từ Nhạc Phong liếc mắt nhìn tờ báo ta đưa tới trước mắt, là có ý gì. ra, cũng rất khiếp sợ, Vương Văn Khiết vô duyên vô cớ thành nữ vương đàn piano, Lâm Tử Hàn ngày hôm qua xin nghỉ, hóa ra là dự thi.

      “Nhạc Phong, cho em biết, tay đàn piano cho phim quảng cáo của công ty Dĩ Tinh có đúng là Lâm Tử Hàn hay ?” Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng chất vấn.

      Từ Nhạc Phong hoảng sợ, ấy làm sao đột nhiên hỏi cái này? Chẳng lẽ xem tờ báo lại liên tưởng đến? Nếu cũng giấu diếm được, thể làm gì khác hơn là sờ sờ mũi gật đầu.

      Duẫn Ngọc Hân bị đả kích lớn lùi về phía sau bước, hầm hầm trừng mắt với : “Tốt rồi, Từ Nhạc Phong, lại có thể dám lừa em!”

      “Ngọc Hân! phải là muốn lừa em, là Lâm Tử Hàn muốn để cho người khác nhận ra ấy, ấy muốn hình tượng thấp…”

      ta muốn hình tượng xấu? Muốn hình tượng xấu vừa TV lại vừa truyền hình!”

      “Đó là có cách nào khác thôi, tạm thời tuyển được người, thể làm gì khác hơn là để cho ấy lên”. Từ Nhạc Phong vội giải thích: “Hơn nữa, cũng may là có ấy, phải sao”.

      “Em thà rằng để đoạn quảng cáo này quay, em cũng muốn để ta thay thế!” Duẫn Ngọc Hân giận dữ .

      có ai biết là ấy quay”.

      “Ký Phàm?”

      xin thề, cậu ấy tuyệt đối biết”. Từ Nhạc Phong giơ tay phải lên, thành khẩn tuyên thề .

      Duẫn Ngọc Hân thực là mau tức giận bùng nổ, hóa ra Lâm Tử Hàn ngốc nghếch đơn giản chỉ là phiên bản thực tế của bé lọ lem, ta nhớ đến chuyện Tiêu Ký Phàm vì ta mà tiếc buông tha cho đơn đặt hàng mười vạn, biết có sớm biết thân phận của Lâm Tử Hàn chưa?

      Nếu vì sao phải làm như vậy? Càng nghĩ càng giận, hận thể lập tức đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi công ty.

      ~~~~~~~~~~

      vất vả mới đến thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn khẩn trương mong muốn có thể thoát khỏi truy sát của Vương Văn Khiết, nhưng cũng cố ý chậm mười phút mới xuống lầu.

      tới chỗ thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, kinh hoảng kêu tiếng vọt tới, cũng quản chen vào thang máy có gây bị thương cho mình hay , liền đưa tay duỗi vào.

      Cửa thang máy đinh tiếng mở ra hai bên, thổi bàn tay bị kẹp đau nhức vào bên trong, bên trong thang máy lớn như vậy chỉ có người là Tiêu Ký Phàm.

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, cúi đầu lễ phép gọi tiếng: “Tổng tài” sau đó lùi đến trong góc thang máy đứng.

      Tiêu Ký Phàm đáp lại , sau khi im lặng hai giây bước lên bước, đưa tay ra, dùng ngón trỏ nâng cằm lên, tỉ mỉ mà đánh giá.

      Đánh giá mắt kính che hơn phân nửa khuôn mặt của , khóe môi của hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt có thể khiến cho người ta lơ là. phải chưa từng thấy qua gương mặt của , cũng phải biết tay đánh đàn piano cho quảng cáo kia chính là , nghi ngờ chính là, vì sao phải biến mình thành cái dạng như này.

      Lâm Tử Hàn kinh ngạc mà đợi , ta làm gì đó? Trời ạ! Dù cho biết người báo chính là , cũng cần trực tiếp mà đánh giá như thế chứ?

      Lâm Tử Hàn muốn lùi về phía sau bước, phía sau cũng có đường lui, cằm bị ta hơi nâng lên, phải nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai của .

      Mặt của rất đẹp, đó là điều sớm phát , nhưng mà, cũng là lần đầu tiên phát ra ánh mắt của thâm túy mê người như vậy, ta là muốn dùng chiêu này để mê chết phải ?

      Lâm Tử Hàn vì hóa giải thời khắc xấu hổ này, giả bộ bộ dạng tức giận : “Biết lớn lên rất đẹp trai rồi, cần bức tôi nhìn!”

      lúc tập trung suy nghĩ bị lời khiến phải hộc máu kéo tư tưởng dạo chơi hoàn hồn lại, mặt chút thay đổi mà nâng tay kia lên, lấy mảnh giấy trắng xuống, đưa vào trong tay : “ phải là lúc cha mẹ chết, cần đeo hoa giấy, đặc biệt là màu trắng”.

      Lâm Tử Hàn lập tức làm động tác hộc máu, hóa ra… Hóa ra người ta chỉ là nhìn hoa trắng đầu , còn tưởng rằng…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 85: Nhẫn kim cương

      Nhớ tới dạng si mê vừa nãy của bản thân, cảm thấy trận xấu hổ vô cùng, khi con ngươi nâng lên, lại phát người phía sau đáng có vẻ mặt cười tà mà nhìn mình.

      May là lúc này tầng vắng người, thang máy ngày hôm nay hình như đặc biệt chậm, lúc rảnh rỗi phải tìm bộ phận kỹ thuật mới được. Nghĩ, cúi đầu tranh ra ngoài trước với Tiêu Ký Phàm.

      Làm cho trăm triệu lần nghĩ tới chính là, người như lôi hỏa đợi mình ở tầng . Lâm Tử Hàn cố sức quay người , để trốn tránh phóng viên thành đoàn đội ở tầng kia.

      Tiêu Ký Phàm nhíu mày, nhìn quét qua mảnh hỗn loạn trong đại sảnh. đoàn phóng viên lớn gắt gao bao vây Vương Văn Khiết ở giữa, đám câu hỏi lớn như dời núi lấp biển hướng tới người chị ấy.

      Lâm Tử Hàn trốn ở phía sau Tiêu Ký Phàm, bước nhanh qua hướng cửa lớn lẩn .

      làm cái gì đó?” Tiêu Ký Phàm trừng mắt với Lâm Tử Hàn lén lén lút lút bên cạnh giận dữ .

      Lâm Tử Hàn hắc hắc cười, ôm quyền : “Mượn thân thể của dùng chút, chỉ lúc này thôi”. cũng thể để cho Vương Văn Khiết thấy mình, thấy thảm rồi.

      Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết bị bao vây rất thảm kia, quan tâm tới , tách đoàn người ra tới cửa chính.

      “Xin lỗi, tôi phải về nhà, thực rất xin lỗi….” Vương Văn Khiết với đám phóng viên kia, cố gắng thoát khỏi đoàn người, nhưng vẫn thành công, hai mắt sáng như tuyết vẫn phát ra Lâm Tử Hàn trốn bên người Tiêu Ký Phàm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Vương, xin hãy cho chúng tôi phương thức học đàn và tâm đắc của được ?”

      “Xin lỗi. Tôi có phương thức và tâm đắc gì”.

      “Vậy lúc nào đó có thể thực nghiệm đàn cho chúng tôi nghe khúc được ?”

      “Xin lỗi…”

      Giọng của Vương Văn Khiết rất nhanh mà tan , Lâm Tử Hàn áy náy mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết trừng mắt với , dằn lòng lại, chạy là thượng sách.

      “Cảm ơn ha”. Khi tới cửa chính, Lâm Tử Hàn nịnh nọt cười với Tiêu Ký Phàm.

      Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm , còn chưa kịp mở lời, bên cạnh truyền đến giọng của Đỗ Vân Phi: “Tử Hàn”. Hai người đồng thời nhìn về phía bên trái, xe Audi, Đỗ Vân Phi hàm chứa ý cười vẫy Lâm Tử Hàn.

      “Vận đào hoa của cũng tồi”. Giọng Tiêu Ký Phàm mỉa mai liếc mắt Lâm Tử Hàn cái, giọng điệu chua xót ngay cả chính cũng đều cảm thấy hiểu vì sao.

      Quay người, tiến vào xe, tài xế vững vàng lái xe lướt qua trước mắt , nghênh ngang trước.

      “Có ý gì chứ”. Lâm Tử Hàn thấp giọng lảm nhảm tiếng, quên , mặc kệ là ta có ý gì, vẫn nên về nhà trước, bảo dưỡng tinh thần tốt chuẩn bị được giáo huấn!

      Như đoán, Đỗ Vân Phi xe cũng dùng loại cười như cười này, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu đánh giá bản thân, cười : “Vương Văn Khiết nhất định là ở nơi nào đó nổi điên đúng ?”

      “Đừng nữa, em trước tiên chuẩn bị để cho chị ấy thiên đao vạn quả thôi”. Lâm Tử Hàn thở dài tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi. Vốn dĩ vì năm vạn tệ tiền thưởng, bây giờ có rồi, còn chưa đủ bồi thường cánh cửa kính.

      Đỗ Vân Phi cười tiếng: “ rồi, em nghe giải thi đấu đàn piano cũng cần mặc thành như vậy”.

      Lâm Tử Hàn ôm lấy đầu của mình, dùng sức lắc lắc, bực bội mà la hét: “Phiền chết rồi! được nhắc lại nữa!”

      “Được, nhắc tới”. Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay , vẫn cười như cũ. Chỉ trầm mặc nửa phút đồng hồ, lần nữa mở miệng : “ lại hiểu, em vì sao dùng thân phận của bản thân chứ? Bây giờ nổi danh, còn có thể dựa vào việc này để kiếm tiền, bao giờ phải làm việc tại Tiêu thị nữa”.

      Lâm Tử Hàn tựa ở cửa sổ xe trả lời , dĩ nhiên hiểu. làm sao có thể dùng thân phận của bản thân lên sân khấu? Bị mẹ nhìn thấy còn gì nữa chứ?

      Cho dù mẹ để ý tới , Tạ Vân Triết sao? Haizz! Xem ra chỉ có thể cả đời này đều vụng vụng trộm trộm như thế mất!

      ~~~~~~~~~~

      Trong thư phòng biệt thự bên sườn dốc, Tiêu Ký Phàm đứng bên gương lớn bên cửa sổ trầm mặc nhìn vết thương vai, vết thương đau, nhưng mà có lẽ vĩnh viễn lưu lại vết sẹo có khả năng biến mất.

      Nhìn chằm chằm vết sẹo trong kính, mi tâm của nhíu chặt lại, nhớ tới người đơn thuần đến ngu xuẩn Lâm Tử Hàn kia, vết sẹo này có được là do ban tặng.

      Trong lòng ràng nên giận dữ, nghĩ đến người ở chung gần tuần kia, khóe miệng lại tự giác được mà lên chút ý cười.

      lắc đầu, mặc áo ngủ vào ngồi trước bàn làm việc chuẩn bị làm việc.

      Đưa tay vào ngăn kéo lấy tài liệu ngón tay cẩn thận chạm vào khối lạnh lẽo gì đó, là nhẫn kim cương mà suýt nữa quên mất, nhẫn kim cương vẫn còn có vầng sáng chói lọi như thế, hai ngón tay nhón lấy, hình ảnh ba năm trước ở khách sạn lại lần nữa nhảy vào trong đầu, người phụ nữ cả gan dám đem trở thành con vịt để sử dụng kia!

      lúc thất thần, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy vào, ngay sau đó là thân ảnh đẹp mỹ lệ của Duẫn Ngọc Hân vào, cười tủm tỉm : “Ký Phàm, làm sao còn chưa ngủ?”

      Tiêu Ký Phàm kinh sợ, còn chưa kịp thu hồi nhẫn kim cương trong tay, liền bị Duẫn Ngọc Hân chặn lại đoạt .

      Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc đánh giá nhẫn kim cương trong tay, hưng phấn đến nhào vào người Tiêu Ký Phàm, dâng cho đôi môi thơm sau đó thoải mái : “Ký Phàm, nhẫn kim cương này đẹp, cảm ơn !”

      Tiêu Ký Phàm sửng sốt, tuyệt đối ngờ ta đột nhiên xông tới, càng nghĩ đến ta cho rằng nhẫn kim cương kia là mua cho mình.

      “Ký Phàm, em rất ”. Duẫn Ngọc Hân cảm động mà ôm , ở bên tai .

      “Ngọc Hân, đưa nhẫn cho ”. Tiêu Ký Phàm nhàn nhạt mở miệng .

      Duẫn Ngọc Hân cũng đưa nhẫn cho , lùi ra từ trong ngực , đem nhẫn đeo vào ngón áp út, hưng phấn : “Ký Phàm, biết chọn, cư nhiên lại vừa vặn nha”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :