1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 76: Chạm vào vết thương

      Vương Văn Khiết cưỡng chế lửa giận ngụ ở trong lòng, nhếch khóe môi lên, cười lạnh : “Em vấp vào giám đốc Duẫn bước, chẳng lẽ xin lỗi người ta sao? Mẹ em dạy em qua lễ phép cơ bản nhất sao?”


      “Hả?” Lâm Tử Hàn dương miệng lên, nhất thời có chút phản ứng kịp, chờ khi phản ứng kịp nhìn về phía Duẫn Ngọc Hân, ta sớm chuyển sang xanh mặt môi phát tím ra.

      cũng thể đổ thêm dầu vào lửa nữa, lùi đến bên cạnh Vương Văn Khiết ngoan ngoãn đứng cạnh.

      Duẫn Ngọc Hân tủi thân mà nhìn theo Tiêu Ký Phàm từ lúc đó đến giờ vẫn trầm lặng , hi vọng có thể vì mình mà ra mặt chuyện, đáng tiếc người kia căn bản có hứng thú với việc bé này đó .

      Lâm Tử Hàn cũng liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đứng đối diện, cùng mọi người lên tầng hai tám, Duẫn Ngọc Hân theo Tiêu Ký Phàm vào phòng tổng tài.

      Sau khi đợi Tiêu Ký Phàm ngồi xuống ôm trọn lấy thân thể của từ phía sau, bất mãn ra: “Ký Phàm, Vương Văn Khiết kia quá đáng ghét, cũng thể cho ta thôi giữ chức vụ đó sao?”

      Tuy rằng hiểu chuyện xảy ra, Tiêu Ký Phàm vẫn cảm thấy phiền chán hoặc bất mãn, luôn luôn dung túng với ta, ôn nhu cười : “Vương Văn Khiết thông minh, năng lực làm việc cao, có lý do gì để cho ấy thôi giữ chức vụ, phải sao?”

      “Nhưng mà ta luôn luôn nhằm vào em”. Duẫn Ngọc Hân bất mãn hừ tiếng, tựa vào vai .

      Khi bàn tay bé của ta tính là dịu dàng đụng xuống, chỗ vai trận đau đớn kéo đến, Tiêu Ký Phàm nhíu mày, kêu lên tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa đều muốn rơi xuống.

      “Ký Phàm, làm sao vậy?” Duẫn Ngọc Hân lo âu đánh giá mi tâm (vùng giữa hai đầu lông mày) của nhíu chặt, đây là khó chịu ở chỗ nào?

      Sau khi đau đớn giảm chút, Tiêu Ký Phàm giãn vùng xung quanh lông mày ra, với ta: “ sao, em về trước chuẩn bị chút lễ phát hành thôi”.

      “A, được”. Duẫn Ngọc Hân nghe được Tiêu Ký Phàm còn nguyện ý đem công việc giao cho mình, tâm lý có phần ấm áp dào dạt. công việc, năng lực công tác của ta cũng phải kém như vậy, chẳng qua là Tiêu Ký Phàm cầu cao mà thôi.

      Duẫn Ngọc Hân hướng tới phòng làm việc của mình, vừa lúc đụng vào Lâm Tử Hàn mới cắm hết hoa chuẩn bị trở về phòng làm việc, nguyên bản tâm tình chẳng phải phiền muộn sau khi nhìn thấy lại nhớ tới việc ban nãy.

      “Giám đốc Duẫn”. Lâm Tử Hàn cung kính chào tiếng, chỉ sợ làm cho ta hài lòng.

      Chỉ tiếc người kia vào trúng lúc hài lòng, khẽ mỉm cười : “Lâm Tử Hàn, lễ phát hành quảng cáo đêm nãy vừa lúc thiếu nhân viên vệ sinh có kinh nghiệm, hi sinh chút ở lại nhé”.

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, vô thức lắc đầu: “Tôi đêm nay rảnh, có thể xin nghỉ hay ?”

      thể!” Thanh lạnh lùng vang lên, Duẫn Ngọc Hân lướt qua , quay về phòng làm việc.

      “Người phụ nữ xấu xa!” Dưới đáy lòngLâm Tử Hàn chửi câu, ta trong phút chốc cũng muốn sống dễ chịu! Tiêu thị nhiều nhân viên vệ sinh như vậy, làm sao có thể thiếu chứ! Nhất định là cố ý!

      Tiểu Thư Tuyết của đáng thương, lại phải tăng ca theo mình, nghĩ tới đây, lại đột nhiên lại có loại kích động muốn khóc lớn.

      Sau khi tan ca, Lâm Tử Hàn quả nhiên bị chị Lệ gọi vào tổ Vệ sinh, qua việc chuyển công tác, chị Thanh khách khí hơn với .

      Khi quét sân khấu chữ T, điện thoại của Vương Văn Khiết gọi tới, để cho ra cửa đón người.

      “Mẹ, dì Văn Khiết mẹ chọc vào nữ quỷ, có đúng hay ?”. Khi đường quay về trường lễ phát hành, Tiểu Thư Tuyết ngửa đầu hỏi.

      Lâm Tử Hàn vội làm động tác im lặng đối với con bé, hạ giọng : “ được lung tung, cẩn thận bị nữ quỷ nghe thấy được ăn con”.

      “Mẹ, con muốn nhìn chút nữ quỷ là dạng gì”.

      “Nữ quỷ ăn thịt người, con thể nhìn”.

      “A”. Tiểu Thư Tuyết nghĩ đến mà sợ lui lui cái cổ, Lâm Tử Hàn len lén nắm tay con bé chuồn mất tiến về phía hậu trường. Bởi vì dựa theo quy định công ty, người nhà có khả năng tùy tiện vào công ty.

      “Thư Tuyết ngoan, ngồi ở chỗ này được di chuyển, chờ mẹ trở về biết ?” nghiêm túc mà dặn dò.

      Tiểu Thư Tuyết đánh giá gian nhà xa lạ này, rất hợp tác mà gật đầu. Lâm Tử Hàn lại hiểu con bé, nhưng mà muốn con bé yên tĩnh ngồi ở chỗ này chờ, sau đó nhất định mạo phạm.

      Cứ thế quay người đối diện vẻ mặt hoài nghi của chị Lệ : “Chị Lệ, chị ở phía sau sân khấu, phiền chị tiện thể giúp em trông con bé, đừng để cho nó chạy loạn khắp nơi”.

      “Đây là con của em?” Chị Lệ trợn trừng hai mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, nhìn nhìn lại Lâm Tử Hàn.

      “Ngoại hình có điểm giống, đứa con này lớn lên giống ba nó”. Lâm Tử Hàn hi hi cười , mọi người đều con trai giống mẹ, con giống ba, nhất định lớn lên giống ba nó.

      Lập tức : “Tiểu Thư Tuyết, gọi dì Lệ”.

      “Chào dì Lệ”.

      Chị Lệ sững sờ mà gật đầu: “Ngoan, Tử Hàn em bận , chị giúp em trông”.

      “Cảm ơn chị Lệ”. Lâm Tử Hàn cảm kích lớn tiếng , ra ngoài giúp tay. Bởi vì là bạn hàng chính của Tiêu thị, cho nên có rất nhiều khách nước ngoài đến, tất cả cũng đều cầu phải cực nghiêm ngặt.

      Người tới sai biệt lắm, Lâm Tử Hàn đặt đồ uống lạnh và bánh ngọt, Từ Nhạc Phong và Tiêu Ký Phàm đến từ cửa chính, liếc mắt liền thấy Lâm Tử Hàn bận việc

      Từ Nhạc Phong sửng sốt, nghi hoặc đánh giá thân quần áo lao động của : “Tử Hàn, em tại sao lại ở chỗ này?”

      Lâm Tử Hàn bị giọng đột nhiên xuất lại càng hoảng sợ, đứng thẳng người : “Giám đốc Duẫn để cho em đến đây giúp đỡ, cho nên mới đến”.

      “Nhạc Phong, phải là đau lòng chứ?” Giọng của Duẫn Ngọc Hân vang lên ở phía sau, mọi người nhìn lại qua cửa. Duẫn Ngọc Hân đỡ tay vị phu nhân bươc tới hội trường.

      Phu nhân toàn thân mặc lễ phục màu đen khí tức quý phái, nước da được chăm sóc thỏa đáng, ngược lại nhìn ra tuổi tác. Lâm Tử Hàn vừa lúc gặp đại nhân vật chỉ nghe tiếng gọi nhàn nhạt của Tiêu Ký Phàm: “Mẹ, mẹ tới rồi”.

      ra là hoàng thái hậu của Tiêu thị, Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, tiếp tục bắt tay vào làm việc.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 77: Đại náo lễ phát hành

      “Ký Phàm, làm sao hôm nay uống chút rượu chuyện cùng với khách vậy?” Tiêu phu nhân cười tủm tỉm .


      Tiêu Ký Phàm khẽ cười tiếng, qua đoàn người, quay về chỗ từng bạn hàng bắt tay chào hỏi.

      Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, chuyển hướng Tiêu phu nhân : “Bác , chúng ta chúng ta tới chỗ bên cạnh ngồi chút thôi”.

      Tiêu phu nhân cũng gì theo ta ngồi xuống bên cạnh, mà là bắt đầu chuyển hướng đám đông bắt đầu chào hỏi khách hàng, những lời khách sáo.

      Bà ấy hiếm khi lộ diện tại công ty, mặt vẫn luôn giữ được vẻ mạnh mẽ và quyết đoán, giàu kinh nghiệm, do đó ai nấy cũng thấy được, đây là người phụ nữ từng lăn lộn thương trường.

      Bên trong sân khấu càng ngày càng náo nhiệt lên, Lâm Tử Hàn cầm khay ngang qua giữa đoàn người, bận đến đầu óc choáng váng.

      “Ái chà! Vân Triết, cháu cuối cùng cũng tới!” Tiêu phu nhân tao nhã nghênh đón, nhìn Tạ Vân Triết vừa mới tới, cười : “Lâu như vậy, làm sao đến nhà của chúng ta chơi chứ?”

      “Bác , hoàn toàn là bởi vì Ký Phàm cậu ấy rảnh chuyện với cháu nha”. Tạ Vân Triết liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đangnói chuyện với khách hàng, khẽ cười .

      “Nó từ sáng tới tối bận bịu, nhưng bác rất sẵn lòng chuyện với cháu”. Tiêu phu nhân vỗ vỗ tay của mình vui vẻ .

      “Sau này nhất định hàng ngày đến”. Tạ Vân Triết ha ha cười .

      rồi nhất định phải giữ lời đó”

      Lâm Tử Hàn mới từ trong phòng cất trữ rượu ra nhìn thấy người thân ảnh cao to đẹp trai ba năm gặp kia kinh hãi sau đó sửng sốt hai giây. Buông rượu xuống cúi đầu xoay người bước nhanh vào trong phòng cất trữ, bị phát ra mình, có thể kết thúc.

      May là con mắt của đủ sáng sủa, vỗ vỗ ngực, giữa lúc đắc ý, cẩn thận chạm vào người. lại kinh ngạc, hề ngẩng đầu, chỉ xin lỗi. Dù sao ở chỗ này bất kể chạm phải người nào, xin lỗi là đúng có sai.

      “Thế nào? Sợ lão tổng trước đây bắt đền vật phẩm sưu tầm sao?” Thanh trêu chọc vang lên từ đỉnh đầu.

      Lâm Tử Hàn sợ hãi, ngẩng đầu tiếp xúc với vẻ mặt đẹp trai cười như cười của Tiêu Ký Phàm, cười căng hết khóe môi cho xem so dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, nịnh nọt mà hi hi nở nụ cười. Sau đó lập tức cúi đầu, cúi đầu đến bên cạnh .

      Trời ạ! Hy vọng ta là đại nhân rộng lượng, phải chứ!

      “Ký Phàm, em lại sững sờ cái gì?” Tạ Vân Triết trêu đùa tới, liếc mắt nhìn về hướng .

      “Em suy nghĩ, tới là sớm”. Tiêu Ký Phàm nhìn ta, giọng mỉa mai ra.

      Tạ Vân Triết vô tội mà nhún nhún vai : “Điều này thể trách , đường kẹt xe”.

      “Trách em?” Tiêu Ký Phàm tức giận , khẽ uống ngụm vang đỏ. Tạ Vân Triết cao giọng cười to, lấy ly rượu từ trong tay bồi bàn bưng tới, uống hơi cạn sạch.

      Lâm Tử Hàn trốn ở trong phòng cất trữ, cũng dám ra ngoài nữa, may là nhân viên công tác đều vội, ai lưu ý đến lười biếng.

      Nghe tiếng động ồn ào của mọi người bên ngoài, còn có giọng ôn nhu của người chủ trì, Lâm Tử Hàn khó chịu cực kỳ, chỉ hận vì sao khai mạc lễ phát hành lại còn phải chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy.

      Cuối cùng cũng bị hầm đến khi lễ phát hành hoàn tất, tới khi mọi người bắt đầu chuyện phiếm, Lâm Tử Hàn xoa xoa cẳng chân đau đến khổ sở, chuẩn bị len lén chuồn xem tiểu Quỷ láu lỉnh ngoan nhà mình.

      Mới vừa ra khỏi cửa phòng cất trữ, hội trường truyền đến tiếng thét chói tay của Duẫn Ngọc Hân: “Ai nha! Con cái nhà ai vậy? Làm sao chạy vào đây?”

      Trong đầu Lâm Tử Hàn ầm ầm rung động tiếng, thiếu chút nữa hôn mê, trời ạ! Đừng đùa nữa! Trong lòng ai than thở tiếng.

      Bên phải hội trường gần chỗ để bánh ngọt, cũng biết Tiểu Thư Tuyết làm thế nào bò lên ghế tựa cao. ngồi ở ghế, tay cầm bánh ga-tô chocolate, tay cầm bánh ga-tô hạt dẻ, lần lượt ăn vào trong miệng.

      mặt có nửa điểm khẩn trương, tự nhiên giống như là ở trong nhà mình.

      Sau khi Duẫn Ngọc Hân kêu to tiếng, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn sang đó, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá đứa bé vẫn ăn liên tục như cũ.

      Tạ Vân Triết và Tiêu Ký Phàm chuyện phiếm cũng thuận tiện tới, khi nhìn đến Tiểu Thư Tuyết Tiêu Ký Phàm sững sờ trong lòng, ánh mắt như kiếm nhọn nhìn thẳng về phía người Lâm Tử Hàn vẻ mặt lo lắng trốn ở trong đám người.

      Tiêu phu nhân từ trước đến nay luôn thích trẻ con “Ôi” tiếng, lại muốn đưa tay sờ khuôn mặt nhắn dễ thương xinh đẹp kia: “ bạn đáng , bạn , ba mẹ của con đâu?”

      Tiểu Thư Tuyết nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân, tay bé vừa nâng lên, bánh ga-tô chocolate toàn bộ trát lên quần áo của Tiêu phu nhân. Sau khi trát xong, nhìn kiệt tác của mình khanh khách nở nụ cười.

      Vốn dĩ Lâm Tử Hàn khẩn trương đến hai chân phát run, lúc này càng thêm có phần đứng thẳng được, trời ạ! tại sao có thể mang con bé tới chỗ như này chứ? Tại sao có thể tin tưởng lời của nó, tin tưởng nó ngoan ngoãn ở lại hậu trường chứ!

      “Này, tiểu tử kia, cháu làm sao lại lễ phép như vậy?” Duẫn Ngọc Hân quát, cuống quít lấy khăn tay thay Tiêu phu nhân lau bánh ga-tô quần áo.

      Tiểu Thư Tuyết bị ta gào to như thế, lập tức ngưng cười, nghĩ mà sợ nhìn chằm chằm ta.

      Tiêu phu nhân lại chút cũng hề tức giận, vẫn cười tủm tỉm mà hỏi thăm: “ bạn , ba mẹ của con đâu? Ở nơi nào?”

      “Ba mẹ?” Tiểu Thư Tuyết lặp lại, lập tức bắt đầu chuyển động đầu nhắn của mình, tìm kiếm. Khi ánh mắt rơi vào người Lâm Tử Hàn Lâm Tử Hàn quýnh lên, đặt ngón trỏ môi, thỉnh cầu nó để cho bản thân con ngựa.(nôm na là để cho tỷ ấy đường sống)

      Tiểu Thư Tuyết rất ăn ý mà rời ánh mắt , lần nữa bắt đầu tìm kiếm con mồi của mình, cuối cùng, tay bé nâng lên, chỉ hướng Tiêu Ký Phàm lớn tiếng hô lên: “Ba ba Tiêu!”

      Đoàn người tuôn ra trận kinh hô, che tiếng động người nào đó mạnh mẽ nện xuống sàn nhà, Lâm Tử Hàn ngã ngồi xuống đất, tựa ở đầu tường hít thở sâu.

      Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào mặt Tiêu Ký Phàm, người sau lại dở khóc dở cười mà nhìn chằm chằm tiểu quỷ gây kia, dù cho con bé có muốn mến mẹ già này của nó, cũng cần hại như thế chứ?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Đại náo lễ phát hành 2

      Vẻ mặt Tiêu phu nhân càng ngạc nhiên mà nhìn về phía con trai mình, trời ơi, nó lúc nào sinh xinh đẹp như vậy chứ? Nhưng, nếu như là , vậy tốt quá, bà đêm nay có thể ôm trở về nhà.


      “Bé con! Cháu lại bậy bạ gì đó?” Duẫn Ngọc Hân hổn hển trách cứ, phải chết ta cũng tin, Tiêu Ký Phàm lại có con lớn như vậy.

      “Còn , ngoại hình rất giống”. Tạ Vân Triết chưa e sợ thiên hạ loạn mà vui cười , “Nhìn ánh mắt kia, thực là cực kỳ giống”.

      Tiêu Ký Phàm trừng mắt liếc cái: “ muốn ở chỗ này ngẩn ngơ chứ? Đừng để em tới tìm bảo vệ khiêng ra ngoài”.

      ! cần!” Tạ Vân Triết ha ha cười xua tay.

      “Vân Triết, đâu giống chứ, em xem chút cũng giống”. Duẫn Ngọc Hân mười phần ghen ghét trừng mắt với .

      Tiêu phu nhân lần nữa đánh giá Tiểu Thư Tuyết, kinh ngạc : “Sao lại giống? Bác thấy cũng rất giống nha, thực là càng nhìn càng giống!”

      Tiểu Thư Tuyết hiếu kỳ mà đánh giá đám người điên này, sau lúc quan sát cảm thấy thú vị, cúi đầu bắt đầu ăn tới chocolate nó thích nhất.

      Các người cũng đừng giống ! Vẻ mặt Lâm Tử Hàn đau khổ, dưới đáy lòng điên cuồng hô.

      Tiêu Ký Phàm khẽ cười tiếng, : “Mẹ, mẹ nhìn đứa bé nhà ai cũng đều cảm thấy giống con trai mình, nếu như con có con lớn như vậy, còn sớm ôm về cho mẹ nuôi”.

      Ôm đến chỗ khác nuôi, cũng tốt hơn để con bé theo người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tử Hàn sinh sống rồi, lần nữa liếc liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn chấn kinh quá độ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ý cười mỉa mai.

      “Ai nha! Tiểu tổ tông à! Cháu làm sao lại chạy đến nơi đây chứ!” Giọng hổn hển truyền đến, chị Lệ thân thể có vẻ hơi mập mạp chen vào đoàn người, bế Tiểu Thư Tuyết từ ghế xuống.

      người cúi đầu xuống xin lỗi mọi người: “Xin lỗi! Thực rất xin lỗi! Tôi tới đây đem con bé ”. xin lỗi xong, kéo Tiểu Thư Tuyết ra khỏi hướng về sau sân khấu.

      Trời ạ! Chị ấy chẳng qua là xuống dưới chút, tiểu tử này làm sao lại bỏ chạy ra ngoài gây họa chứ?

      “Con muốn ăn! Con muốn ăn chocolate…!” Tiểu Thư Tuyết vung vẫy chân tay, nghe theo mà giãy dụa, chị Lệ bị dọa đến vội vàng tăng bước chân, cúi đầu yên lặng tiếng động bước về phía sau sân khấu.

      Tiết mục xen giữa bé này cũng ảnh hưởng đến trình tự bình thường của lễ phát hành, mọi người bắt đầu thân thiện như trước, nhiệt tình mà bắt chuyện, uống rượu.

      Nguyên bản Duẫn Ngọc Hân bụng tức giận sau khi đứa bé rời cũng lén lút thở phào nhõm, mặt lộ ra dáng tươi cười mỹ lệ.

      Chỉ có Tạ Vân Triết ngừng nhìn xung quanh hướng sau sân khấu, cười tà lấy khửu tay đụng vào người Tiêu Ký Phàm, dùng giọng điệu cực kỳ ái muội : “Đứa bé này phải là con của em chứ? em ba ngày công tác hai nơi, hóa ra là sinh con”.

      có ham mê vu tội cho người khác từ khi nào thế?” Tiêu Ký Phàm liếc lạnh lùng , ánh mắt lại tự chủ được mà liếc nhìn hướng sau sân khấu, bất ngờ phát ra tư tưởng của mình, thực ra chút cũng bài xích Tạ Vân Triết như vậy.

      Tiểu Thư Tuyết đích thực rất đáng , Lâm Tử Hàn đơn thuần, trong nháy mắt lên trong ý nghĩ của . vội vàng lắc đầu, nỗ lực đẩy những tư tưởng quái dị này ra.

      “Nếu con bé làm sao lại gọi em là ba ba!” Tạ Vân Triết hề đem lạnh lùng của để vào mắt, tiếp tục trêu chọc. vất vả mới bắt được cơ hội chế nhạo bất cẩu ngôn tiếu (giống như cười tùy tiện, nghiêm túc) của Tiêu Ký Phàm, làm sao lại tùy ý bỏ qua chứ.

      “Đứa bé này có thói quen tốt, gặp ai cũng gọi ba ba”. Tiêu Ký Phàm vô thức buột miệng ra lời giải thích, sau khi xong chính mình cũng rất sửng sốt, trông về phía Tạ Vân Triết mỉm cười càng thêm tà ác.

      “Khẳng định là tâm lý bình thường…” tình nguyện mà bổ sung thêm, Tiểu Thư Tuyết bị bệnh tâm thần, quả thực là phải nguyện ý à! Haizzzz, đứa bé đáng thương!

      Khi tới gần mười giờ, lễ phát hành cuối cùng cũng tan cuộc, Lâm Tử Hàn kéo Tiểu Thư Tuyết đêm nay đặc biệt cho kinh hỉ lớn men theo cửa sau của tòa cao ốc ra ngoài.

      Mãi sau khi có bất luận kẻ nào lưu ý tới, mới vỗ ngực thở ra hơi.

      Hình bóng hai người lớn trong bóng đêm, ánh sáng mờ của đèn đường chiếu vào mặt hai người bày ra sung sướng, Tiểu Thư Tuyết cầm que kem vừa nhảy vừa múa ở phía trước, Lâm Tử Hàn chạy mà theo ở phía sau.

      “Mẹ, mẹ nhanh lên chút nha”. Tiểu Thư Tuyết khanh khanh cười quay đầu lại hướng .

      Lâm Tử Hàn bên cầm điện thoại di động bấm lên số liên lạc, bên bước nhanh theo phía sau con bé : “Bảo bối, dì Văn Khiết rảnh, gọi ai tới đón chúng ta đây?”

      “Con muốn ba ba Đỗ!” Tiểu Thư Tuyết chút do dự lớn tiếng .

      “Vậy ba ba Đỗ, nhưng mà muốn con tới với ba ba nha”. Sau khi Lâm Tử Hàn gọi điện thoại thông, đưa vào trong tai con bé như ném củ khoai lang nóng.

      Tiểu Thư Tuyết thành thạo tiếp nhận điện thoại đặt ở bên tai, vẫn như cũ dùng giọng điệu vui sướng của nó với đầu kia điện thoại: “Ba ba Đỗ, con và mẹ về được, mẹ muốn nhân tiện bảo ba ba tới đón chúng ta…”

      “Này…!” Lâm Tử Hàn sửng sốt, trừng mắt với bóng dáng con bé, nó lại muốn làm gì?!

      Tiểu Thư Tuyết căn bản coi lời của như gió thoảng bên tai, nghiêng đầu nghiêm trang mà tiếp tục : “Ba ba Đỗ, ba ba muốn tới đón mẹ? được, được… Con và mẹ còn muốn xem cá heo biểu diễn nữa, ba ba Trương ba ba mua vé…” A? Phía trước làm sao có đường? Nguyên bản đường vẫn còn rộng lại có thể bị bốn cái chân ngăn cản!

      Mặc kệ, nhét điện thoại vào trong túi, hai tay bé vịn vào để ra, thực ra là ngăn cách hai người qua hai bên.

      “Đừng!” Lâm Tử Hàn kinh hãi, làm gì có người dã man như thế! Hơn nữa chủ nhân của bốn cái chân… Lại có thể là Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân! Trời ạ! Ngày nay vẫn còn thịnh hành việc tản bộ dưới ánh trăng sao? Ô…

      “Này, cháu làm cái gì đó?” Duẫn Ngọc Hân bị đẩy lui ra khỏi bên người Tiêu Ký Phàm bước, tức giận , lại là đứa bé đáng chết này!

      “Cháu muốn qua!” Tiểu Thư Tuyết vô tội ngửa đầu lên, chớp cặp mắt to trong veo như nước, khuôn mặt nhắn tủi thân nhìn Tiêu Ký Phàm yên lặng phía sau, ngay lập tức vẻ mặt tươi cười mà ra, chuẩn bị tới câu vô cùng thân thiết: Ba ba Tiêu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 79: Khó có được ấm áp

      Lâm Tử Hàn đoán được con bé muốn làm cái gì, mạnh mẽ xông lên che miệng con bé , vội vàng dỗ dành : “ chú dì khỏe, mau ”. xong áy náy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Ký Phàm, cùng với vẻ mặt giận dữ của Duẫn Ngọc Hân.

      “Chú dì khỏe, dìơi cháu muốn qua”. Tiểu Thư Tuyết vẫn như cũ ngửa cổ lên, trông mong .

      “Đường lớn như vậy, cháu tại sao cần phải qua giữa chúng ta chứ?” Duẫn Ngọc Hân bất mãn , cúi đầu xuống xem xét váy của mình có bị làm bẩn hay .

      chiếc váy phấn hồng, kem sữa trắng ra ràng, phát này làm cho ta càng thêm căm tức.

      “Xin lỗi… Xin lỗi…” Lâm Tử Hàn vội cúi đầu bắt đầu xin lỗi liên tiếp, rút khăn tay ra quỳ mặt đất thay ta lau xuống.

      “Tôi làm sao lại xui xẻo như vậy! Mỗi lần gặp phải chưa từng có chuyện tốt!” Duẫn Ngọc Hân trừng mắt căm giận mà ra, Lâm Tử Hàn câu cũng dám , quỳ gối dưới chân ta ra sức chà lau lên vết bẩn. Trời ạ! làm sao lại sinh ra oan gia như thế!

      “Mẹ, dìấy chính là nữ quỹ sẽăn thịt người mà dì Văn Khiết sao?”Đổi lại là lời như sấm vang rất tự nhiên mà nhảy ra từ trong miệng Tiểu Thư Tuyết.

      “Cháu cái gì? Vương Văn Khiết ta là nữ quỷ!?” Duẫn Ngọc Hân tức giận đến nắm đưa tay ra bắt lấy Tiểu Thư Tuyết vẻ mặt hiếu kỳ màđánh giá mình, Tiểu Thư Tuyết nghĩ mà sợ lùi đến bên người Tiêu Ký Phàm, nắm lấy ống quần tây trang của , đầu giấu ở phía sau , sợ hãi mà nhìn chằm chằm Duẫn Ngọc Hân nổi bão.

      “Lâm Thư Tuyết!” Lâm Tử Hàn quát lớn tiếng, tức giận đến phát run: “Mẹđời này thất bại nhất chính là sinh ra con tiểu hỗn đản như vậy!”

      Lâm Thư Tuyết lúc này đổi lại càng thêm sợ hãi, lắc lắc mặt ấp úng khiến cho người ta phun hết máu ra: “Mẹđừng nổi cáu, mẹ lần sau cần sinh con ra tốt rồi”.

      “Nó là con của ?” Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc liếc nhìn , ta lại có thể có con lớn như vậy? Trong lòng đột nhiên có chút may mắn, biết Tiêu Ký Phàm có khả năng thích Lâm Tử Hàn, ta vẫn còn có chút lo lắng. Nếu côđã là người phụ nữ có gia đình, ta cũng cần lo lắng Tiêu Ký Phàm ngày nào đó uống lộn thuốc mà bị côấy câu dẫn.

      Vẻ mặt Lâm Tử Hàn cầu xin, áy náy mà cúi đầu xuống, lần này xong rồi!

      tại sao có thểđưa con đến công ty? Còn nữa! biết nó buổi tối hôm nay thiếu chút nữa chuẩn bị phá hỏng lễ phát hành chưa?!” Duẫn Ngọc Hân nhìn xuống côồn ào, lập tức chuyển hướng sang Tiêu Ký Phàm vẫn trầm mặc, giọng điệu nũng nịu : “Ký Phàm, công ty làm sao có thể lưu lại loại nhân viên vi phạm nghiêm trọng chếđộ công ty được?”

      “Xin lỗi, tôi hôm nay có biện pháp nào, ai giúp tôi trông đứa , tôi chỉ còn cách mang tới công ty. xin lỗi, tôi lần sau bao giờ mang đến nữa”.

      “Đâu còn có lần sau! lần cũng đãđủđể rời !” Duẫn Ngọc Hân quát xong, nhìn về phía Tiêu Ký Phàm, hy vọng có thể câu, đưa ra khỏi Tiêu thị.

      Tiêu Ký Phàm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết. mặt lãnh đạm lộ ra nụ cười ấm áp, lấy kem trong tay Tiểu Thư Tuyết xuống, cưng chiều mà ra: “Buổi tối trời lạnh, thểăn kem, biết ?”

      Khi chuyện, dùng khăn tay lau tay bé dính đầy kem, chút nào đểýđếnsự kêu gào của Duẫn Ngọc Hân .

      “Chú Tiêu, Tiểu Thư Tuyết biết”. Tiểu Thư Tuyết ngọt ngào nở nụ cườiở trong lòng ngực .

      Hai người phụ nữ cùng lúc ngạc nhiên mà nhìn phía Tiêu Ký Phàm, nụ cười của , mê người, các cho tới bây giờđều chưa từng thấy qua.

      Duẫn Ngọc Hân mỗi ngày ở cùng chỗ với , cũng chỉ là lần đầu tiên thấy cười như vậy với đứa trẻ, cưng chiều như vậy. Nguyên bản bị mê hoặc sâu sắc, nhưng nghĩđến đứa trẻ là con của Lâm Tử Hàn, ghen tuông lại bắt đầu tỏa ra, say đắm mặt bị tức giận che .

      lúc lâu, Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vươn tay áy náy với Tiêu Ký Phàm: “Tiêu tổng, thực rất xin lỗi, giao cho tôi”.

      “Mẹ, con muốn chú Tiêu ôm thôi”. Tiểu Thư Tuyết rụt vào trong lòng Tiêu Ký Phàm.

      Hai mắt Lâm Tử Hàn nghiêm khắc, chuẩn bị phát cáu, chiếc xe Audi két tiếng dừng lại bên cạnh, ngay sau đó là thân ảnh đẹp trai của Đỗ Vân Phi xuất trước mắt mọi người.

      Lâm Tử Hàn nhìn xe là biết của Đỗ Vân Phi, trong lòng nghi hoặc ấy làm sao nhanh như vậy.

      “Tử Hàn, em tại sao lại muộn như vậy mới tan ca?”Đỗ Vân Phi quay lại dò xét mọi người, ánh mắt rơi vào người Lâm Tử Hàn.

      “Em…”

      “Ba ba Đỗ, con muốn xem cá heo biểu diễn!” Lâm Tử Hàn còn chưa kịp mở miệng liền bị Tiểu Thư Tuyết cắt ngang, tiểu tử kia lúc này lại cần Tiêu Ký Phàm bế.

      “Được, ngày mai đưa con ”. Đỗ Vân Phi cười đưa tay ra đón lấy thân thể của bé, lịch gật đầu cái vớiTiêu Ký Phàm. Tiêu Ký Phàm giao Tiểu Thư Tuyếtvào trong tay của , mắt nhìn hai tay trống rỗng, chỉ cảm thấy trong lòng cũng là khoảng trống , giống như đứa trẻ bị người khác đoạt món đồ chơi.

      “Tử Hàn, lên xe thôi”. Đỗ Vân Phi thay mở cửa xe, ôm Tiểu Thư Tuyết lên xe.

      “A” Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm cùng sắc mặt chuyển biến tốt rất nhiều của Duẫn Ngọc Hân cái, xe lập tức khởi động.

      “Chú Tiêu hẹn gặp lại!” Tiểu Thư Tuyết ghé vào cửa sổ xe, hướng Tiêu Ký Phàm ngoài cửa vẫy tay hét lớn. mặt Tiêu Ký Phàm vẫn là dáng tươi cười ấm áp, chỉ tới khi xe biến mất ở trong bóng đêm, mới khôi phục thành thói quen lạnh giá.

      ra ta chính là ông xã của Lâm Tử Hàn?” Duẫn Ngọc Han cười tủm tỉm , thoạt nhìn cũng tồi, lại đẹp trai có tiền, Lâm Tử Hàn chắc là rời khỏi ta mới đúng.

      Tiêu Ký Phàm chẳng qua chỉ xem thường mà cười lạnh tiếng, trả lời vấn đề của ta, về hướng phía ga ra.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 80: Uy hiếp

      Trong xe, Đỗ Vân Phi thỉnh thoảng lại đánh giá Lâm Tử Hàn từ kính chiếu hậu, thận trọng lái xe. Lâm Tử Hàn phát giác ánh mắt của , chỉ ôm Tiểu Thư Tuyết xao động bất an tựa lưng vào ghế ngồi, giằng co cả đêm, thiếu chút nữa bằng hù chết , mệt chết .


      Tiểu Thư Tuyết ghé vào cửa sổ xe trong suốt chỉ ra hướng ngoài cửa sổ, quay đầu lại với Lâm Tử Hàn: “Mẹ, người nước ngoài”.

      Lâm Tử Hàn vẫn tựa lưng vào ghế ngồi như cũ, lưu tâm : “Người nước ngoài có gì nghiêm trọng, con tới nước ngoài, con cũng là người nước ngoài”.

      Tiểu Thư Tuyết “hư” tiếng, lần nữa nằm úp sấp quay về hướng cửa trong suốt.

      “Tử Hàn, ra ông chủ của các em có vợ?”

      “Có chứ, làm sao vậy?” Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn .

      có việc gì, chúc cho bọn họ thiên trường địa cửu thôi” Đỗ Vân Phi ha ha cười , dẫu gì lần trước ta đưa mẹ con Lâm Tử Hàn của về nhà, vẫn còn chút khó chịu, ra người ta có vợ.

      “Thói xấu”. Lâm Tử Hàn cười trừng mắt với cái.

      Xe chậm rãi dừng lại trước sân nhà Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn đẩy cửa xuống xe, Tiểu Thư Tuyết lại trượt xuống chạy chậm vào trong nhà.

      “Cảm ơn ”. Lâm Tử Hàn cúi người xuống với Đỗ Vân Phi.

      cần cảm ơn …” Đỗ Vân Phi hề gì, còn trong miệng, trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Thư Tuyết: “Mẹ ——!”

      Hai người ngoài sân cả kinh, Lâm Tử Hàn vội phóng vào trong phòng, trong phòng khách tối om, thân ảnh cao lớn của người như như , trong ngực của ta, là Tiểu Thư Tuyết múa máy chân tay giãy dụa ngớt

      “Mẹ… Mẹ ơi…” Tiểu Thư Tuyết bị dọa đến oa oa khóc lớn lên.

      “Tách” tiếng động vang lên, ánh đèn sáng rực tản ra toàn bộ phòng khách, Lâm Tử Hàn trừng mắt với gã đàn ông giống như từng quen biết, kinh hãi : “ là ai!”

      Gã đàn ông trong phòng khách vẻ mặt nghiêm trọng, tay cầm súng vung lên, chỉ hướng Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn vô thức lùi về sau bước, kinh hoàng mà theo dõi .

      “Buông con bé ra!” Sau đó Đỗ Vân Phi đuổi vào vội dùng súng chỉ hướng gã đàn ông kia ra lệnh.

      Gã đàn ông mang súng mặc cho Tiểu Thư Tuyết khóc nháo, càng ghìm chặt thân thể nhắn của con bé, họng súng nhắm thẳng vào ót Lâm Tử Hàn, lạnh lùng : “Đem kim cương giao ra đây! Nếu tao bóp chết nó!”

      nên!” Lâm Tử Hàn luống cuống, gấp đến độ nước mắt chuyển quanh viền mắt: “Tôi biết kim cương gì đó, tôi có kim cương”.

      cuối cùng cũng nghĩ tới, người trước mắt này là gã đàn ông ngày đó đánh nhau với Lãnh Phong trong khách sạn, làm sao lại xúi quẩy mà cầm nhầm túi của chứ?

      “Kim cương gì chứ, Tử Hàn! Em làm sao lại có kim cương?” Đỗ Vân Phi nắm lấy hai vai của Lâm Tử Hàn, lớn tiếng hỏi, sợ gã đàn ông kia kích động thực mà bóp chết Tiểu Thư Tuyết.

      “Em biết, em có kim cương theo như lời ”. Lâm Tử Hàn chảy nước mắt liều mạng lắc đầu, xoay người đối diện gã đàn ông dùng súng cầu xin: “Van xin được thương tổn con bé, được thương tổn nó nha!”

      Gã đàn ông lắc đầu, tàn bạo : “ cầm đúng , tao…”

      “Dừng tay!” Gã đàn ông vừa mới giương cao tay muốn bóp cổ Tiểu Thư Tuyết, Đỗ Vân Phi liền lạnh giọng quát: “ nếu làm thương tổn đến con bé, tôi lập tức đưa vào trong tù”.

      “Dù sao nếu mang kim cương trở về tao cũng chết! Lâm ca bỏ qua cho tao! Là mày hại tao mất kim cương, cho dù chết, tao cũng muốn kéo theo mày!” Gã đàn ông đếm xỉa đến, nếu như phải người phụ nữ này cầm túi của , có thể vẹn toàn mà báo cáo kết quả nhiệm vụ, làm sao lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?

      lúc đó căn bản là trong túi có kim cương, tôi làm sao biết chứ”. Lâm Tử Hàn giải thích.

      “Ít nhảm! Mày mau nhận lấy cái chết !” Gã đàn ông đặt ngón tay vào trong móc của khẩu súng lục ấn xuống, Đỗ Vân Phi kinh hãi, nhanh chóng ôm thân thể Lâm Tử Hàn đờ ra qua bên trốn .

      “Ai ôi!” tiếng gào lên kèm theo “Bang bang” hai tiếng súng nổ truyền vào tai mọi người, gào lên là tiếng của gã đàn ông bị thương ở tay tràn ra, súng trong tay trượt xuống, che lấy vết thương cánh tay máu tươi đầm đìa quỳ rạp xuống đất.

      Mà gã chịu viên đạn bắn trượt qua kia vững vàng đứng trước cửa gỗ, Đỗ Vân Phi và Lâm Tử Hàn quay người ghé vào góc tường, bị tình cảnh bất thình lình kia chấn động.

      “Mẹ!” Tiểu Thư Tuyết được tự do, khóc lớn hướng tới trong lòng Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn tay ôm lấy con bé vào trong lòng, run giọng đau xót, hai mẹ con đều bị tình huống mạo hiểm vừa nãy làm cho sợ hãi!

      Đỗ Vân Phi xoay người, đoạt lại khẩu súng lục mặt đất của gã đàn ông, động tác nhanh nhẹn mà lấy ra còng tay mang theo bên người đem hai tay của xoay ra phía sau, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu bấm xuống 120 số điện thoại cấp cứu.

      Gã đàn ông mặt đất hề lên tiếng, tựa như từ lâu coi cái chết.

      Bận rộn làm xong chuỗi những động tác này, Đỗ Vân Phi mới giật mình cảm thấy việc phát sinh có chút kỳ lạ, vừa nãy ràng là hai tiếng súng đồng thời vang lên, là ai nổ súng bắn gã đàn ông này? Là ai cứu bọn họ?

      “Tử Hàn, trong nhà của em có người khác sao?” Đỗ Vân Phi biết có khả năng có người, những vẫn rất ngu ngốc hỏi lên, bởi vì ngoại trừ lý do này, nghĩ ra cái khác.

      Lâm Tử Hàn nhìn vết thương tay gã đàn ông, vẻ mặt cũng nghi ngờ, lấy mắt kính xuống sờ vào nước mắt sau đó lắc đầu.

      “Vì sao lại có người cứu em? Em biết người nào sao?” Đỗ Vân Phi chăm chú mà tập trung nhìn , đáy lòng mơ hồ có chút bất an.

      Lâm Tử Hàn bị hỏi cho sửng sốt, người đầu tiên nghĩ đến là Lãnh Phong, nhung mà, ta còn bị thương, có khả năng tới cứu .

      Xe cứu thương mang gã đàn ông dùng súng khống chế , trong phòng lâm vào hồi tĩnh lặng, trong bình hoa thủy tinh trước cửa, Ngôi sao thiên thần tỏa ra ánh sáng chói lòa, giữa nhật nguyệt luân hồi, vẫn có người chú ý đến tồn tại của nó.

      “Em biết ai cả”. Sau khi Lâm Tử Hàn giả bộ suy nghĩ lâu, lắc đầu.

      “Đúng ? Lãnh Phong kia?”

      Lâm Tử Hàn hoảng sợ, vội : “Em lâu chưa gặp ta”.

      Đỗ Vân Phi vỗ vai của , khẽ thở dài sau đó dịu dàng : “ cho biết, tất cả là chuyện gì xảy ra, vì sao em lại có liên quan với Ngôi sao thiên thần”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :