1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân - An Kỳ (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.3:

      Tầm mắt Đinh Hạo Luân chuyển hướng đến rồi dại ra, làm như thấy mặt .

      “Thuần Thuần rồi.” đờ đẫn .

      “Em biết.”

      ấy trở về.”

      Ngữ điệu tuyệt vọng, làm mũi cay cay như muốn khóc.

      ! ấy nhất định trở về.” kích động bảo chứng, nắm tay , kề sát vào ngực mình. “Tin tưởng em! Thuần Thuần phải người vô tình, tại ấy thể chấp nhận chuyện này, chờ ấy nghĩ thông suốt xong, nhất định trở về!”

      ?” vẫn ôm hy vọng.

      Thả chú chim ra khỏi lồng, làm gì có chuyện nó bay về?

      “Đương nhiên! phải tin tưởng em, cũng tin tưởng Thuần Thuần, ấy tuyệt đối thể bỏ mọi người, ấy tuy rằng phải cốt nhục của nhà họ Đinh, nhưng cũng là người ở cùng nhà hai mươi mấy năm, ấy đối với cả nhà nhất định là có tình cảm nồng hậu, thể dứt bỏ, cho nên em nghĩ ấy nhất định trở về!”

      Đinh Hạo Luân nghe xong lời của , trầm mặc , nhưng hiển nhiên hiểu được.

      Mẹ Đinh cảm kích thôi, lời cảm ơn với Thư Cẩn Dư: “Cám ơn cháu, Cẩn Dư.” Lời của cho mọi người ít an ủi!

      Đúng lúc này… biết là trùng hợp hay ông trời nghe thấy lời của Thư Cẩn Dư, Thuần Thuần rời nhà hai ngày nay trở lại!

      “Ba, mẹ, con trở về!” Đinh Thuần Thuần vừa vào cửa hốc mắt liền rưng rưng kêu lên.

      “Thuần Thuần?!”

      Thấy Thuần Thuần trở về, người trong Đinh gia mừng rỡ, đều ôm khóc rống.

      “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”

      Ba Đinh và me Đinh hốc mắt cũng ươn ướt, bọn họ nhìn đứa con ra nay về, vội cảm tạ ông trời để bọn họ mất .

      “Thuần Thuần…”

      Đinh Hạo Luần đơn tiều tụy vừa thấy trở về, lập tức chạy lại bắt lấy tay vui sướng hô: “Thuần Thuần, em trở lại! tốt quá, đừng rời xa nữa, được ?”

      , làm em đau!”

      được rời xa ! Thuần Thuần, những gì cho em, cũng có thể cho, em đừng theo , ở lại bên cạnh , em!” lại bắt lấy tay cổ tay , cuồng loạn mà dồn dập năn nỉ .

      , cần bậy! Mau thả em ra, đau quá!” Đinh Thuần Thuần vô cùng kinh ngạc, dùng sức bỏ tay ra, bỗng nhiên thấy Thư Cẩn Dư sắc mặt tái nhợt dọa người, cảm thấy khổ sở thay Cẩn Dư.

      trai vì cái gì mà biết quý trọng?

      ,… Sao có thể với em những lời này? có chị Cẩn Dư rồi mà!”

      ! Em đừng hiểu lầm, ấy chỉ là người thay thế em thôi, căn bản thương ấy!”

      cái gì?!”

      Lời Đinh Hạo Luân vừa ra, những người có mặt ở đấy lập tức chấn kinh, đương nhiên người chịu tổn thương nhất, chính là Cẩn Dư!

      “Lúc trước em hy vọng có bạn , mà bộ dạng ấy lại trùng hợp có điểm giống em, mới có thể cùng ấy hẹn hò. Kỳ người là em, phải ấy!”

      …”

      Đinh Thuần Thuần sợ hãi nhìn người mà gọi là trai suốt hai mươi mấy năm, trong mắt chỉ toàn là cuồng loạn, cố chấp liều lĩnh này làm sợ hãi.

      cần như vậy! Xin đừng như vậy…” mặt lắc đầu, mặt lui về phía sau.

      “Thuần Thuần, có thể lập tức rời bỏ ấy, chỉ cầu em trở lại bên cạnh !” Đinh Hạo Luân vẻ mặt cuồng loạn bước tới gần. “ thể mất em! Nếu mất em, nhất định phát điên mà chết.”

      trai của em. Em chỉ xem như trai thôi!”

      “Nhưng đó phải ý muốn của ! em, muốn em ở bên cạnh . Gả cho , Thuần Thuần!”

      , đừng ra những lời đáng sợ như vậy!” sợ hãi, người luôn gọi là trai nay lại muốn lấy làm vợ?

      “Thuần Thuần, đừng bỏ ! Được ?” Đinh Hạo Luân kích động nhanh chóng cầm lấy tay nàng, thấy đau vội hô tiếng, nhịn được liền khóc. “Đau quá…”

      “Buông ấy ra! Nếu tôi liền chém đứt tay .”

      phía sau Đinh Thuần Thuần, người đàn ông cao lớn tuấn lãng, y phát làm đau Thuần Thuần, sắc mặt phát lạnh, lập tức bảo hộ phía trước, ôm giấu trong lòng.

      “Đinh Hạo Luân, ấy ràng rồi, còn nghe hiểu sao?! ấy thương , từ đầu tới cuối, người ấy phải là , cho dù có chết cũng vô dụng, ấy trở lại nhà họ Đinh, càng thể gả cho , bởi vì ấy là vợ của Thần Dã Lam tôi!” Đinh Hạo Luân giống như bị đả kích lớn, hoảng sợ nhìn chằm chằm vài giây, mới chậm rãi quay đầu nhìn Đinh Thuần Thuần.

      ? Em… Thương ?”

      Đinh Thuần Thuần chút do dự gật đầu. “Đúng vậy, em thương ấy! Đời này, em chỉ thương người, là ấy!”

      Thần Dã Lam thỏa mãn lại đắc ý tà nghễ nhìn Đinh Hạo Luân. “Sao nào? Cái này nên tin tưởng, ấy dù có như thế nào cũng thể ở cùng chỗ với ? Tôi khuyên vẫn nên từ bỏ , huống hồ… bên cạnh cũng tệ!”

      cố ý nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của Thư Cẩn Dư, liếc mắt cái, ám chỉ bảo Đinh Hạo Luân nên quý trọng tốt.

      Nhưng… Đinh Hạo Luân hoàn toàn liếc mắt nhìn Cẩn Dư cái, bị tình của Đinh Thuần Thuần với Thần Dã Lam đánh bại rồi.

      hết lời rồi, chúng ta thôi!” Thần Dã Lam kéo tay Đinh Thuần Thuần, ra khỏi cửa Đinh gia.

      “Thuần Thuần, đừng ! thể mất em, Thuần Thuần…”

      Đinh Hạo Luân đột nhiên chạy lên trước, ý đồ cản Thần Dã Lam mang Thuần Thuần rời . Tiếc rằng cho dù có điên cuồng gào thét như thế nào, Thần Dã Lam cũng để Thuần Thuần quay đầu lại, Đinh Hạo Luân lảo đảo ngã ngồi mặt đất, biết chính mình rốt cuộc giữ được Thuần Thuần.

      mất Thuần Thuần rồi!

      Giấc mộng của bị phá hủy rồi, mà Thư Cẩn Dư cũng biết làm sao. thể thừa nhận chuyện bạn trai mình, thừa dịp mọi người hoang mang, tán loạn, như du hồn rời nhà họ Đinh.

      Đây là mộng sao?

      Người bạn trai mà , hẹn hò ba năm, trong lòng có thương người con nhưng lại phải là , mà là em cùng quan hệ huyết thống của !

      dựa vào chút sức lực cuối cùng để chống đỡ về nhà, sau đó suy sụp té xỉu.
      Last edited: 12/10/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.1

      Từ sau ngày đó, thời gian đối với Thư Cẩn Dư mà , trở nên vô cùng dài.

      Trước kia, luôn than thở có đủ thời gian, nay bỏ công việc, mỗi ngày đều ngồi trong phòng người đến thăm, chờ đợi kỳ tích xuất .

      đợi, chờ Đinh Hạo Luân giải thích với .

      đến cho , ngày đó tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, người thủy chung là , tuyệt đối phải Thuần Thuần!

      Nhưng mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngày ngày qua, vẫn đợi được Đinh Hạo Luân đến, cứ như biến mất trong khí, bao giờ xuất trước mặt nữa.

      Tại sao có thể như vậy?

      phải bạn trai của sao?

      Bọn họ phải người sao?

      Vì sao có thể tuyệt tình chặt đứt tin tức với , chút nào lưu luyến?

      có lúc nào là nhớ , lại có thể làm như biết , cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cũng có, người đàn ông cùng từng thương nhau ba năm, đến tột cùng là ở nơi nào?

      càng nghĩ càng sợ, căn bản dám phỏng đoán, cần nữa?

      !

      trốn trong nhà mà khóc, mà phỏng đoán tâm tư của , phải trực tiếp đến hỏi ràng, cho dù quyết định chia tay, cũng nên cho câu công đạo nha!

      Thư Cẩn Dư mở tủ quần áo lấy ra bộ âu phục rộng thùng thình thay vào, quyết định đến nhà họ Đinh tìm .

      thể trách có khí phách, Đinh Hạo Luân ở trong lòng , so với bất kỳ cái gì cũng là quan trọng nhất! tình nguyện để ý tôn nghiêm của mình, tìm , cẩn thận hỏi ràng, cũng muốn cứ như vậy mà mất .

      Thay quần áo xong, thang máy, cẩn thận xuống lầu.

      Cho dù lại nhận lấy thương tâm khổ sở chăng nữa, cũng quên mình có mang có bầu, quyết định bảo hộ đứa tốt, cho đến lúc bình an sinh hạ.

      Lần thứ ba vào nhà họ Đinh, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Hai lần trước đến nơi này, cuối cùng đều là rơi lệ mà rời , lúc này còn có đả kích gì chờ đây?

      vươn bàn tay run run ấn chuông, người hầu của nhà họ Đinh rất nhanh ra mở cửa, hơn nữa lập tức thông báo cho mẹ Đinh.

      “Cẩn Dư?” Mẹ Đinh nghe được người hầu thông báo, lúc thấy , bà có vẻ rất kinh ngạc.

      ấy đến đây! Chẳng lẽ ấy hận Hạo Luân phụ bạc tình cảm của ấy sao?

      “Bác !” Thư Cẩn Dư cúi đầu hô.

      “Cẩn Dư, Cháu…… Là tới tìm Hạo Luân sao?” Mẹ Đinh cười khổ hỏi.

      “Vâng…… ấy ở nhà ạ?”

      “Ở nhà, chẳng qua……”

      “Làm sao vậy ạ?”

      “Chỉ sợ nó có cách nào gặp khách, bởi vì nó say rượu.”

      “Say rượu?”

      Thư Cẩn Dư biết phải cái loại đàn ông ham rượu, trừ phi tâm tình rất loạn, nếu tùy tiện tìm đến rượu, càng thể làm cho mình say.

      “Đúng vậy! Cho nên chỉ sợ……”

      Thư Cẩn Dư nhìn mẹ Đinh, giọng cầu: “Bác , ngại quá, nhưng xin bác cho cháu gặp ấy, có số việc…… Cháu muốn tự mình chuyện với ấy.”

      “Cũng tốt. Cháu theo bác đến đây!” Mẹ Đinh than tiếng, để vào cửa, xuyên qua đại sảnh trực tiếp lên lầu hai.

      Đến lầu hai, mẹ Đinh đến trước cửa phòng con trai, gõ cửa hô: “Hạo Luân? Hạo Luân? Cẩn Dư đến đây.”

      Trong phòng đáp lại, mẹ Đinh lại hô vài tiếng, bên trong vẫn có tiếng vang, bà đành phải hô: “Nếu con trả lời, mẹ để cho Cẩn Dư vào.”

      Bà mở cái cửa khóa, với Thư Cẩn Dư: “Cháu vào thôi!”

      “Cám ơn bác!”

      Thư Cẩn Dư tiến vào phòng Đinh Hạo Luân, thiếu chút nữa bị mùi rượu làm choáng váng.

      Mùi rượu nồng nặc làm buồn nôn, dùng ngón trỏ ấn cái mũi, cẩn thận tránh bảy tám bình rượu nằm la liệt mặt đất, thẳng đến cạnh giường Đinh Hạo Luân.

      “Hạo Luân?”

      Đinh Hạo Luân tứ chi duỗi thẳng, nằm ngửa ở giường, hai mắt nhắm nghiền, biết là uống rượu đến mức nào mà vẫn ngủ.

      “Hạo Luân?” ngồi xổm xuống bên giường, dịu dàng nhìn bộ dáng của .

      trở nên chật vật! Hai gò má gầy, râu mọc đầy mặt, dưới hốc mắt còn có quầng thâm đen xì, dễ dàng nhìn ra được lâu ngủ đủ giấc ngon lành. thương tiếc vuốt ve gương mặt , phát mặt đọng lại giọt nước.

      Đó là mồ hôi hay là lệ? biết!

      lấy từ tờ giấy từ trong ví da, nhàng thay lau giọt nước khả nghi.

      “Hạo Luân? Là em…… Em đến đây, tỉnh được ?”

      cầm cánh tay , dùng sức lay động, Đinh Hạo Luân nghe được thanh của , lại cảm giác được trận choáng váng, nhíu mày lẩm bẩm vài câu, mới từ từ tỉnh.

      mở mắt ra thấy ngồi xổm bên giường, lập tức kinh ngạc đứng lên.

      “Cẩn Dư, em ở trong này làm cái gì?”

      “Em tới tìm .” đứng dậy .

      “Tìm ?” Đinh Hạo Luân lười biếng, nhìn hỏi: “Em tìm có chuyện gì?”

      Thư Cẩn Dư thống khổ nhắm mắt, cảm thấy tâm đau. Chẳng lẽ hoàn toàn nghĩ đến sao?

      “Em muốn cùng chuyện…… Có liên quan chuyện của chúng ta! Em biết, tình cảm của chúng ta trong lúc đó…… tính làm sao bây giờ?”

      “Ngày đó, lời của , em hẳn là nghe được, chẳng lẽ em chút cũng giận sao?”
      Last edited: 12/10/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.2:

      Ngày hôm ấy, sau khi khôi phục bình tĩnh, mới phát rời từ khi nào, nhưng bởi vì tâm tình hỗn độn, cho nên cũng tìm , vốn tưởng rằng đời này đại khái để ý đến nữa, nghĩ tới cư nhiên lại đến tìm .

      “Em tức giận, em chỉ là khổ sở.” thống khổ cười, nước mắt sắp tràn mi mà ra. “Em biết ba năm cùng hẹn hò, lại chính là người thay thế Thuần Thuần.”

      Đinh Hạo Luân áy náy giải thích: “ em là người thay thế Thuần Thuần, hơi quá đáng! Kỳ em và Thuần Thuần cũng giống nhau lắm, chính là cười rộ lên có điểm rất giống mà thôi. thích Thuần Thuần, hơn nữa thích bộ dáng khi ấy cười. Đêm đó, ở quán cà phê, nhìn thấy nụ cười của em, cảm thấy rất giống với Thuần Thuần, vừa lúc bạn học của em thay tạo cơ hội, liền thuận thế đáp ứng. Kỳ cũng phải thích em, mà là…… ngắn lại là thực xin lỗi em, lợi dụng em!”

      Cho dù sớm biết thương , nhưng nay chính tai nghe được như vậy, tim của Thư Cẩn Dư vẫn giống như bị đâm cái, vô cùng đau đớn.

      “Vì sao? Em có điểm nào tốt, vì cái gì thể…… Thử em?”

      Thư Cẩn Dư cắn chặt môi, muốn nhịn xuống nước mắt, nhưng chúng vẫn nghe lời, cố tình chảy.

      ngừng với chính mình: “Đừng khóc nha! Đừng khiến ấy nghĩ rằng mày dùng nước mắt để lấy lòng thương của ấy.”

      “Em tốt lắm, ! thể cùng em đến đầu bạc răng long, là tổn thất của , nhưng Thuần Thuần nhiều năm như vậy, thể thu hồi tình của mình. cũng từng thử em, nhưng phát kết quả còn nghĩ em là ấy, cho nên phụ bạc em, , có lỗi!”

      “Ý của là…… Chia tay em?” trợn to hai mắt đẫm lệ mờ sương, vẫn thấy gương mặt .

      Đó là gương mặt sâu đậm nhất!

      “Phải!” Đinh Hạo Luân quay đầu sang hướng khác, quyết tâm : “ thử ba năm, vẫn là thể quên Thuần Thuần, cho nên chúng ta chia tay !”

      “Cho dù vĩnh viễn chiếm được tình của Thuần Thuần, vẫn kiên quyết chia tay em?”

      “Đúng vậy. biết làm khổ em rất nhiều, mặc kệ em cầu bồi thường thế nào, cũng đều nguyện ý đáp ứng, chỉ cần có thể bù đắp lại cho em.”

      “Bồi thường? Bù lại?” Thư Cẩn Dư thê lương cười. “Ba năm thanh xuân, có thể sử dụng cái gì để bù lại? Bao nhiêu giá trị mới có khả năng mua được tình cảm thuần khiết, trong sáng tỳ vết của em? thể! có cái gì có thể bồi thường thương tổn em phải chịu, cho nên xin đừng cách này để vũ nhục cảm tình của em.”

      Đinh Hạo Luân biết chính mình lỡ lời, vội vàng : “Thực xin lỗi! Cẩn Dư, phải cố ý như vậy, chỉ là…… Chỉ là muốn nghĩ tốt cho em chút.”

      cần! Ba năm nay, em dùng toàn bộ nhiệt tình để đương cùng , cần trả giá này nọ để bồi thường em. Chẳng qua, em chỉ muốn hỏi chuyện, ba năm nay… vui vẻ sao?”

      Đinh Hạo Luân chăm chú nhìn khuôn mặt của , chân thành tha thiết cười : “Rất vui vẻ! Thời gian ở cùng chỗ với em, làm người ta hoài niệm. Tuy rằng thường nổi giận, nhưng tất cả đều là bởi vì tính tình tốt, phải lỗi của em. Hãy tin , em là tốt, em rất đáng có được người đàn ông em thực lòng.”

      “Em hiểu rồi, cám ơn câu trả lời của .”

      Thư Cẩn Dư cắn chặt đôi môi run run, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt thi nhau chảy xuống.

      Tình cảm hai người dây dưa suốt ba năm, rốt cục đến hồi kết thúc, có những lời này của , có thể cam tâm buông tay rồi.

      “Như vậy em phải ! Từ nay về sau, phải chiếu cố thân thể mình cho tốt, đừng nữa uống nhiều rượu như vậy, bác rất lo lắng.”

      biết.” Tầm mắt Đinh Hạo Luân yên lặng đảo qua mỗi tấc đường cong mặt , giống như cố gắng nhớ kỹ. “Chúng ta còn có thể là bạn bè?”

      “Đương nhiên!” Thư Cẩn Dư lau nước mắt, cười với . “Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè! Bất luận tương lai phát sinh chuyện gì, em đều hy vọng có được hạnh phúc.”

      cũng vậy! Chúc em mau chóng tìm được …… người đàn ông thực lòng em!”

      biết vì sao, cảm thấy khó khăn khi những lời này.

      Có lẽ là rất ích kỷ, ràng quyết định chia tay với , lại hy vọng người nào chiếm được .

      biết , khi khôi phục tự do, nhất định có rất nhiều thằng đàn ông xếp hàng theo đuổi.

      nén cảm xúc kì quái này xuống đáy lòng, gượng cười chúc phúc cho .

      “Cám ơn !”

      tia hy vọng cuối cùng mà mong chờ, hoàn toàn tiêu tan rồi.

      lưu luyến nhìn cái, sau đó chậm rãi xoay người, rời khỏi phòng.

      Hẹn gặp lại, người mà em nhất!

      Sau khi kết thúc tình cảm với , tâm tình của Đinh Hạo Luân chẳng những thoải mái, ngược lại càng thêm bất an lo lắng.

      ngừng ngửa đầu uống rượu, rượu tràn ra ngoài môi, dọc theo cổ họng chảy tới trước ngực, dính ướt cả chiếc áo sơmi sang trọng.

      Rốt cuộc sao lại thế này?

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.3:

      Hẹn gặp lại, người mà em nhất!

      Sau khi kết thúc tình cảm với , tâm tình của Đinh Hạo Luân chẳng những thoải mái, ngược lại càng thêm bất an lo lắng.

      ngừng ngửa đầu uống rượu, rượu tràn ra ngoài môi, dọc theo cổ họng chảy tới trước ngực, dính ướt cả chiếc áo sơmi sang trọng.

      Rốt cuộc sao lại thế này?

      Cẩn Dư rồi, hẳn là sung sướng nhảy dựng lên mới đúng, vì sao lại có loại cảm giác như trái tim bị cướp chứ?

      uống hết chai rượu, ném cái vỏ rỗng sang bên cạnh, ngược lại cầm lên chai rượu khác, mở ra tiếp tục cuồng ẩm.

      chỉ nguyện say, muốn tỉnh!

      “Hạo Luân, con làm cái gì vậy?!”

      Mẹ Đinh vào phòng ngủ của con, thấy ôm chai rượu liên tiếp uống.

      “Mau dừng tay! Đừng uống nữa!”

      Mẹ Đinh giật chai rượu tay , vứt qua bên, cho tiếp tục say.

      “Mẹ, nâng cốc với con!”

      “Hạo Luân, con rốt cuộc là làm sao vậy? Con bình thường ngay cả rượu cũng rất ít uống, vì sao gần đây cứ uống rượu liên tục như vậy hả, con rốt cuộc làm cái gì? Con muốn hủy hoại chính mình sao?” Mẹ Đinh hai mắt đẫm lệ hỏi.

      “Mẹ, con Thuần Thuần!” dùng cánh tay che khuất hai tròng mắt, thanh đau đớn, mặt lộ bi thương.

      khổ sở! xác định chính mình giờ phút này đau lòng là vì cái gì, nhưng nghĩ, nhất định là bởi vì mất Thuần Thuần.

      Dù sao hai mươi mấy năm!

      “Mẹ biết! Nhưng con cũng biết, Thuần Thuần là cái người Nhật Bản kia, vì sao con thể nghĩ thông suốt, đời còn có rất nhiều tốt. Thí dụ như…”

      Thí dụ như Cẩn Dư!

      Bà rất thích kia! tốt như Cẩn Dư có nhiều, nhưng con trai cố tình thích người ta, còn chính là lợi dụng ấy để quên Thuần Thuần, cái này chẳng những Thuần Thuần chiếm được, ngay cả Cẩn Dư cũng bị dọa cho chạy mất, bà biết con trai rốt cuộc nghĩ như thế nào!

      ấy vì sao con? Con có điểm nào bằng cái người Nhật Bản kia?” thống khổ thào.

      “Chuyện tình cảm, vốn rất khó ……” Mẹ Đinh cũng biết nên khuyên con như thế nào để thông suốt.

      Đinh Hạo Luân thê lương lắc đầu cười. “Có lẽ con bằng cái người Nhật Bản kia! Nếu vì sao mới gặp Thuần Thuần hai tháng ngắn ngủi, Thuần Thuần liền dễ dàng , mà con với Thuần Thuần có cảm tình hai mươi mấy năm, mà vẫn chiếm được lòng của ấy?”

      “Trăm ngàn đừng như vậy! Hạo Luân, con phải biết mình có bao nhiêu vĩ đại, con có bằng nước ngoài hạng nhất, còn có năng lực công tác cao siêu, cùng thế hệ con, có rất ít người được đến vậy.”

      “Vậy Thuần Thuần vì sao thương con?” phẫn nộ rống to.

      “Cái này…… Tình liên quan đến tài năng, có tài năng có nghĩa dễ dàng có tình , tình là từ ý thức chủ quan, cũng phải có là có được, mà năng lực công tác là khách quan, công bằng cho mọi người cùng nhìn thấy…”

      “Mẹ, đừng nữa! Dù sao con cũng là nam nhân vô dụng, ngay cả người con mình cũng giữ được.”

      “Con có làm gì nên tội đâu? Hạo Luân…” Đứa bà sinh dưỡng gần ba mươi năm, mà chưa từng nghe những lời nản lòng nhụt chí như vậy, khỏi khiến bà khiếp sợ.

      “Hạo Luân, con phải tỉnh lại, đứng lên! đời còn có rất nhiều tốt, con thể vì Thuần Thuần mà cam chịu!” Bà sợ nghĩ quẩn.

      “Nếu có được tình của Thuần Thuần, cho dù có được cả thế giới, cũng có ý nghĩa gì?”

      “Hạo Luân……” Mẹ Đinh lúc này mới hiểu được, con mình có biết bao sâu đậm!

      Bà ngồi chồm hỗm ở bên giường, khẽ vuốt râu của con, rồi đến hai má gầy yếu lại tiều tụy, lòng đau tựa như đao cắt.

      là cốt nhục bà mang thai chín tháng mười ngày! Nguyên bản là người trẻ tuổi tuấn lãng đầy hứa hẹn, tại biến thành kẻ thất hồn lạc phách, bộ dáng cam chịu, bảo bà làm sao mà đau lòng?

      khỏi đỏ hốc mắt.

      “Hạo Luân, con bảo mẹ phải làm thế nào để giúp con? Rốt cuộc mẹ phải làm như thế nào, con mới có thể tỉnh lại đứng lên?”

      “Con muốn Thuần Thuần! có Thuần Thuần, cho dù còn sống cũng có ý nghĩa.” Mẹ Đinh đành lòng thấy con tiếp tục sa sút tinh thần, liền : “Được! Mẹ giúp con đưa Thuần Thuần trở về.”

      “Thuần Thuần về.” Đinh Hạo Luân trả lời.

      “Mẹ có biện pháp.”

      Đinh Hạo Luân lúc này mới ngạc nhiên sung sương nhảy dựng lên.“Mẹ, mẹ làm như thế nào?”

      “Ngoan! Con cần hỏi nhiều, ở nhà chờ tin tức tốt của mẹ, mẹ đưa Thuần Thuần tới trước mặt con.”

      Mẹ Đinh thương tiếc vỗ vỗ hai gò má con, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

      Bà biết mình nên làm như vậy, nhưng vì con, bà quyết định làm người mẹ ích kỷ, cho dù bị người người thóa mạ, bà cũng hề có nửa câu oán hận.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1

      “Cục cưng, uống sữa thôi.”

      Thư Cẩn Dư bưng cốc sữa vừa pha, ngồi ghế bành, nhấm nháp ly sữa nóng.

      thỏa mãn vuốt ve cái bụng hơi nhô ra, giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh bé bên trong hoạt động.

      Từ lần cuối cùng nhìn thấy Đinh Hạo Luân, đảo mắt lại qua tháng. Trong thời gian tháng này, cố gắng tự thuyết phục mình từ bỏ mọi hy vọng, cần có ảo tưởng gì với nữa.

      Bắt trong khoảng thời gian ngắn phải hoàn toàn quên , xác thực có chút khó khăn, cho nên khóc, hận, oán, nhưng chẳng giúp ích được gì.

      Cuộc sống là chặng đường dài, cả ngày nhớ thương, thống khổ, cũng thể làm cho chính mình khá hơn, là người phụ nữ bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, vì thế vẫn tự với mình, đừng suy nghĩ những chuyện làm người ta khổ sở nữa.

      Cả ngày bi thương rơi lệ, bằng đem hy vọng ký thác vào tương lai.

      Dù sao còn có đứa nha! Đứa chính là bảo vật trân quý mà ông trời ban cho .

      Uống xong sữa, muốn đem cái cốc vào phòng bếp để rửa, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

      “Kỳ quái, là ai nhỉ?” nghi hoặc nhướn đôi mi thanh tú.

      Buổi tối Quyên Linh cùng Tuyết Lương mới đến tìm , thay mắng tên Đinh Hạo Luân vô tình kia suốt cả đêm, cũng vừa mới trở về, cho nên tại người đến ấn chuông tuyệt đối thể là bọn họ.

      mình ở Đài Bắc, người quen cũng nhiều, nếu phải Quyên Linh và Tuyết Lương, là ai?

      Tuy rằng cảm thấy hoài nghi, nhưng vẫn đặt ly xuống để mở cửa, nhưng chỉ mở cửa trong, cẩn thận để lại cánh cổng sắt ngăn chặn.

      Khi mở cửa, nhìn thấy người đứng đằng sau cánh cổng sắt kia, khỏi nghi ngờ mà chớp mắt vài cái.

      “Hạo Luân?”

      “Cẩn Dư.” sửa sang đầu tóc, cạo lại râu, tuy rằng vẫn hơi gầy, nhưng trông có vẻ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn có tinh thần hơn. “! Sao lại tới đây?” cứ tưởng rằng vĩnh viễn đến tìm nữa, nghĩ tới sau khi chia tay tháng, lại đột nhiên xuất .

      “Em… Gần đây có khỏe ?” Đinh Hạo Luân hỏi có chút được tự nhiên.

      “Tốt lắm. Còn ? A, có muốn vào ngồi chút …”

      định mở cửa sắt cho vào, nhưng lại bị cự tuyệt.

      cần! chỉ tới thăm em chút, thuận tiện cho em chuyện, khuya rồi, vào đâu.”

      có cảm giác kỳ lạ, chỉ cần vào phòng ở của , nhất định muốn xa rời nhu tình ấy, cho nên thay đổi quyết định ban đầu, mà nghĩ thay đổi quyết định là tốt!

      muốn cho em biết chuyện gì?” Thư Cẩn Dư cảm thấy tò mò.

      Bọn họ phải chia tay rồi sao? Còn có chuyện gì đáng giá để nửa đêm chạy tới cho ? Chẳng lẽ… là vui vẻ, trái tim tĩnh mịch lại lần nữa đập loạn nhịp.

      Đêm khuya đột nhiên chạy tới tìm , rốt cuộc là có chuyện gì?

      “Cẩn Dư, đến cho em chuyện, là sắp kết hôn rồi!”

      Trái tim Thư Cẩn Dư vừa mới đập mãnh liệt, lại lần nữa yên lặng.

      ? Chúc mừng! dâu là… Thuần Thuần sao?” cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười, muốn cho biết chuyện này đối với vẫn có lực sát thương. Tình nhân cũ sắp kết hôn, dâu phải , chợt nghe tin tức như vậy, dù cho người nghe là ai đều cảm thấy khổ sở.

      “Ừ.” Đinh Hạo Luân cẩn thận xem kỹ biểu tình mặt , muốn tìm ra tia khác thường, nhưng biểu rất khá, cái gì cũng nhìn ra, chỉ thấy gương mặt tươi cười.

      “Thuần Thuần ấy… Đồng ý gả cho rồi?” Ở trong ấn tượng của , Thuần Thuần dường như có ý trung nhân.

      “Ừ.”

      chưa mẹ vì để vực dậy, tiếc dùng áp lực của người thân, cầu xin Thuần Thuần, ép ấy đồng ý hôn này, cuối cùng thậm chí tiếc phải quỳ xuống, khiến Thuần Thuần thể thỏa hiệp.

      biết vì ích kỉ của mình làm cho hai người con hạnh phúc, nhưng muốn suy nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ giấc mộng suốt hai mươi mấy năm qua sắp hoàn thành, được cưới Thuần Thuần mà thương làm vợ.

      “Vậy là… Chúc mừng! Hôn lễ khi nào cử hành?” Trái tim ràng rỉ máu, lại vẫn giả bộ chút nào để ý, bày khuôn mặt tươi cười, rất khổ!

      “Thứ bảy tuần này, hôn lễ cử hành ở biệt thự nhà họ Đinh.”

      “Được rồi! Em… Có thể có việc thể , tiền biếu em nhờ người đưa qua…”

      phải đến để hỏi tiền biếu!” Đinh Hạo Luân đột nhiên rống to.

      khắc kia, tức giận. Nhưng hỏi vì sao giận? lại biết sao.

      Đối mặt tình nhân cũ sắp kết hôn, người bình thường phải hẳn là có phản ứng đặc biệt sao?

      Thí dụ như: Tức giận, phẫn nộ, ghen tị…

      thậm chí tình nguyện bị chửi ầm lên phụ lòng, chứ biểu tình giống như thế này của , kẻ mọi việc còn tưởng người sắp kết hôn là bạn bè tốt của chứ phải bạn trai hẹn hò ba năm.

      “Thực xin lỗi!” Biết mình làm mất hứng, Thư Cẩn Dư theo thói quen lập tức giải thích. “Em biết phải người để ý tiền tài vật chất, em chỉ… biết lời chúc phúc của em như thế nào.”

      Thực ra phải muốn tươi cười chúc phúc cho , mà là khóc lóc cầu xin đừng rời xa ! Nhưng tự tôn của chịu đựng quá nhiều thương tổn, cho phép lại lần nữa để ý đến tôn nghiêm mà mở miệng khẩn cầu.

      “Kỳ em cần cho quà chúc phúc, là thiếu em nhiều lắm.” Khoan dung của làm xấu hổ.

      “Chuyện tình cảm vốn thể đến hai chữ công bằng, có công bằng, tự nhiên có ai thua thiệt ai.”

      “Em có thể cần để ý đến những việc như vậy ? Nếu em đánh mắng chút, thấy tốt hơn chút. Em cứ thế… rất khó chịu!”

      cũng biết, em mắng chửi người, nhưng em có thể cam đoan với , nhất định cố gắng chăm sóc tốt bản thân, cần lo lắng.”

      “Cẩn Dư…” Hốc mắt Đinh Hạo Luân khỏi đỏ lên.

      có tài đức gì mà có thể quen biết với tốt như vậy, mà … Thế nhưng lại vì người khác mà ruồng bỏ ?

      Có khi ngẫm lại, ngay cả chính cũng thể tưởng tượng nổi, đột nhiên bắt đầu hoài nghi, tình dành cho Thuần Thuần có sâu sắc, sâu sắc đến nỗi có thể từ bỏ tốt như Cẩn Dư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :