1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân - An Kỳ (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Hạ Tuyết: Chương này làm ta tức hộc máu ! chị ý rồi mà vẫn nhận ra, vẫn cố chấp, mê muội với em mình. coi người ta như thế phẩm lại còn đối xử chả ra gì nữa chứ. * dậm chân *, * gặm máy *…

      Chương 4.1

      Hẹn hò cùng Đinh Hạo Luân hai năm, Thư Cẩn Dư chưa bao giờ đến thăm hỏi nhà họ Đinh, bởi vì Đinh Hạo Luân đề cập đến, cũng phải biết xấu hổ mà chủ động cầu, cho nên người trong nhà họ Đinh chỉ nghe kể về , chứ chưa từng gặp mặt. Nay thấy đến thăm, vô cùng vui vẻ, hơn nữa Đinh Thuần Thuần lại hưng phấn thôi.

      “Chị Cẩn Dư tốt quá, trai có phúc!” Thuần Thuần hì hì cười .

      Ngày trai có bạn , thời gian can thiệp vào chuyện của ít nhiều, bởi vậy đối với Thư Cẩn Dư như cứu tinh. “Đúng vậy! Con mắt của Hạo Luân rất chuẩn.” Vợ chồng họ Đinh hề có định kiến về gia cảnh, thấy Cẩn Dư dịu dàng đoan trang, tướng mạo xinh đẹp, tự nhiên ngừng gật đầu hài lòng, thẳng thắn khen ánh mắt con trai tốt, chọn được bạn tốt như vậy.

      “Cám ơn mọi người! Cháu cũng tốt đến như vậy đâu……” Thư Cẩn Dư bối rối trước những lời khen ngợi của họ.

      quay đầu nhìn bốn phía, thấy bóng dáng Đinh Hạo Luân, liền hỏi: “Ơ? Hạo Luân có nhà ạ?”

      “Vừa rồi nha đầu Thuần Thuần kia đột nhiên thèm ăn, muốn ăn mì ở Tây Môn, đúng lúc người hầu đều tan tầm hết, nên Hạo Luân liền lái xe mua.”

      “Thuần Thuần hạnh phúc, được Hạo Luân thương em như vậy.” Thư Cẩn Dư hâm mộ .

      Nếu cũng có người trai thương mình như vậy, nhất định chết vì sung sướng.

      “Đúng vậy! ấy hiểu em nhất, mặc kệ là em muốn cái gì, ấy đều nghĩ đủ mọi cách giúp em mua, em muốn ăn gì đó, cho dù quý đến đâu ấy cũng bận tâm. Chỉ cần ấy đừng quá can thiệp vào tự do của em, nhất định là người trai hoàn hào nhất!”

      Đó là điều tự hào nhất của Đinh Thuần Thuần, trong thiên hạ, thể tìm thấy người trai nào thương như vậy nữa.

      đúng đó!” Mẹ Đinh thương vuốt ve những sợi tóc quăn của con , giữa chân mày nhíu lại có chút ưu sầu, giống như lo ngại điều gì.

      Vẻ mặt ưu sầu của bà làm Thư Cẩn Dư cảm thấy có chút nghi hoặc.

      trai thương em chẳng lẽ được? Nhưng cũng hỏi nguyên nhân, hơn nữa cũng tiện hỏi.

      cùng ba người nhà họ Đinh chuyện, trong chốc lát, nghe được ở phía ngoài sân có tiếng ô tô truyền đến, Đinh Thuần Thuần nghe thấy, lập tức vui mừng hô: “ về!”

      Quả nhiên lát sau, thân ảnh của Đinh Hạo Luân liền xuất ở phòng khách.

      “Thuần Thuần, mì mua về rồi…”

      vừa ngẩng đầu, thấy Thư Cẩn Dư ở phòng khách, ngay lập tức gương mặt tươi cười liền biến mất, thay bằng cứng ngắc và lạnh lùng.

      “Tại sao em lại ở đây?”

      lập tức giận tái mặt, thích việc riêng của nhà mình bị người ngoài xâm nhập.

      “Em nghe Thuần Thuần bị tai nạn giao thông ở nhà tĩnh dưỡng, cho nên mua hoa quả đến thăm ấy. Thực xin lỗi! Chưa với tự tiện tới, có lỗi.”

      Thư Cẩn Dư mẫn cảm nên nhận thấy được có vẻ vui, vì thế vội vàng xin lỗi. Chỉ là tuy xin lỗi, nhưng cơn giận của Đinh Hạo Luân vẫn chưa tiêu tan.

      “Thuần Thuần hôm nay vừa mới từ bệnh viện về nhà tĩnh dưỡng, lại bắt nó ra ngoài tiếp khách, phải là có ý định hại thương thế của nó tăng thêm sao? bảo em đến thăm Thuần Thuần, tình trạng trước mắt của nó thích hợp tiếp khách, sao ngay cả đạo lý ấy em cũng hiểu?”

      “Em…”

      Mẹ Đinh nghe con chuyện như vậy, vội vàng trách cứ : “Hạo Luân, sao con lại như vậy? là rất bất lịch ! Cẩn Dư có ý tốt tới thăm Thuần Thuần. Chưa đến việc ấy là bạn của con, con sớm nên đưa Cẩn Dư về cho chúng ta gặp mặt, nhưng mỗi lần như thế con đều người ta rảnh, tại Cẩn Dư tự mình đến đây, phải tốt lắm sao?”

      Đinh Thuần Thuần thấy Thư Cẩn Dư cúi đầu, vẻ mặt lộ ra biểu tình khổ sở, trong lòng cảm thấy cực kì áy náy, lại đau lòng, liền nổi giận hướng trai quát: “ đáng ghét! Người ta mỗi lần muốn gặp chị Cẩn Dư, đều ra sức khước từ đưa chị ấy đến gặp em, tại chị ấy vất vả mới đến đây được, còn mắng chị ấy! Hơn nữa người ta kỳ nghiêm trọng như vậy, đều là quá lo lắng, cho em ra ngoài, tại cư nhiên còn nghi ngờ chị Cẩn Dư hại em bệnh tình tăng thêm, phá hư ! Em để ý tới nữa!”

      Nghe thấy em nổi giận, Đinh Hạo Luân nhất thời trở nên khẩn trương.“Thuần Thuần, em trăm ngàn lần đừng giận nha!”

      “Nếu sợ em giận, phải giải thích với chị Cẩn Dư.”

      “Thuần Thuần…”

      “Nếu xin lỗi, em chuyện với !” Đinh Thuần Thuần chu cái miệng nhắn, đầu xoay qua bên, thể việc rất nghiêm trọng.

      ……” Đinh Hạo Luân lòng tự trọng cao, bắt xin lỗi Thư Cẩn Dư trước mặt mọi người, rất khó làm được.

      sao đâu, mọi người đừng nên ép ấy!” Thư Cẩn Dư đành lòng thấy khó xử, lập tức : “Cháu biết Hạo Luân cố ý như vậy, mọi người đừng trách ấy! Cháu thực cũng có lỗi, lo lắng đến thương thế của Thuần Thuần vốn thích hợp để tiếp khách tự tiện chạy tới, người lễ phép là cháu, cháu mới phải xin lỗi. Thực xin lỗi, gây cho mọi người nhiều phức tạp, cháu xin phép về trước!”
      Last edited: 12/10/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.2:

      cố gắng nặn ra nụ cười, vội vã cúi chào, rồi nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa nhà họ Đinh.

      Mẹ Đinh thấy thế, lập tức nhận mì trong tay con : “Con còn đứng sờ sờ ở đó làm cái gì? Mau đưa Cẩn Dư về ! trễ thế này, nhờ xe rất nguy hiểm.”

      Đinh Hạo Luân lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, xoay người đuổi theo.

      “Cẩn Dư, đưa em về!”

      Thư Cẩn Dư tạm dừng chút, nhưng là cũng có quay đầu, lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.

      cần, em đón tắc xi là được rồi.”

      “Con độc thân nhờ xe buổi tối rất nguy hiểm, để đưa em về!” đuổi theo hô lên.

      cần, trở về chăm sóc Thuần Thuần !” vẫn như cũ, quay đầu .

      “Em rốt cuộc làm sao vậy? Em …”

      Đinh Hạo Luân tức giận xông lên trước, dùng sức xoay thân thể của , vốn định mở miệng mắng to, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt , những lời chỉ trích sắp vọt tới đầu lưỡi, thoáng chốc ngưng kết toàn bộ.

      khóc!

      Hai hàng nước mắt sáng trong như ngọc chảy dài mặt, đôi mắt đỏ bừng như chỉ trích tàn khốc của , cắn chặt hai cánh môi hồng, cố gắng chịu đựng khóc ra tiếng.

      Đinh Hạo Luân đột nhiên cả kinh, theo bản năng vội buông tay.

      Lúc này, Thư Cẩn Dư rốt cuộc nhịn được ủy khuất trong lòng, nghẹn ngào xoay hướng ra bên ngoài.

      Đinh Hạo Luân nhìn thân ảnh mảnh mai biến mất, tim đập mạnh và loạn nhịp, nắm chặt tay mình.

      khiến khóc!

      Nửa đêm vắng vẻ, người trong nhà họ Đinh sớm vào giấc ngủ, chỉ có Đinh Hạo Luân còn ngồi trong phòng khách, cầm ly rượu, ngụm rồi ngụm uống.

      Nghĩ đến chuyện xảy ra vài giờ trước, lại phiền não khó ngủ.

      Cẩn Dư khóc!

      , thực kinh ngạc, bởi vì cùng hẹn hò hai năm, chưa bao giờ thấy khóc. Trong ấn tượng của , luôn mang theo nụ cười yếu ớt, cá tính rất tốt đến mức khó tin, cứ như có chút tình cảm nào.

      Nhưng cũng biết, phải có tình cảm, mà là bao dung có chừng mực.

      Đúng là bởi vì tính bao dung của , cho nên lợi dụng điểm ấy, cho dù làm ra chuyện gì với , cũng vĩnh viễn nổi giận.

      Nhưng đêm nay…

      khóc! Là ngoài ý muốn của , vẫn cho rằng chính mình để ý đến những khác ngoài Thuần Thuần, nghĩ tới nước mắt của Cẩn Dư, lại làm cảm thấy chút đau lòng.

      Nghĩ đến cắn chặt môi, bộ dáng cố nén dám khóc thành tiếng, liền cảm thấy đau lòng, bất an.

      Có lẽ rất ích kỷ rồi!

      chỉ lo lắng đến tâm tình phức tạp của mình, muốn cho cùng Thuần Thuần gặp mặt, cho nên để ý cảm giác của , trước mặt mọi người trách cứ , khó trách thương tâm mà rơi nước mắt.

      Đinh Hạo Luân buông chén rượu đến phía trước cửa sổ, lấy tay vén bức màn, nhìn ánh trăng sáng cao trời.

      Nhớ buổi tối đầu tiên hẹn gặp mặt, cũng là đêm trăng sáng ngời như vậy, khi đó nụ cười của đẹp và ngọt ngào quá, mà giờ phút này hẳn là ở nhà khóc?

      Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ấy, vẻ mặt bi thương rơi lệ của , tựa như những hình ảnh được soi qua kính lúp, ngừng khuếch trương phóng đại ở trong lòng , từng giọt từng giọt lệ của làm bỏng trái tim .

      “Cẩn Dư!” rốt cuộc thể chịu đựng được nội tâm tra tấn, cầm chìa khóa ra ngoài.

      muốn gặp ! tại phải nhìn thấy !

      Đinh Hạo Luân lòng muốn gặp Thư Cẩn Dư, nhưng lái xe tới chỗ ở của , vẫn đứng trước cửa nhà , biết có nên vào hay .

      Nên vào tìm sao?

      trễ thế này, chắc ngủ rồi.

      Vậy trở về sao?

      ! Nghĩ đến khả năng ở trong mộng cũng mang theo nước mắt, đành lòng rời .

      hy vọng rơi nước mắt thẳng đến bình minh, cho nên vẫn là quyết định lập tức giải thích với , hy vọng có thể tha thứ cho , đừng thầm rơi lệ nữa.

      hít hơi, kiên định ấn chuông cửa.

      Tiếng leng keng của chuông cửa, khiến Thư Cẩn Dư bừng tỉnh, xoa xoa hai mắt sưng đỏ, đứng lên, mơ mơ màng màng ra ngoài mở cửa.

      “Ai vậy?” tựa người lên phía sau cửa, cất giọng hỏi.

      Con độc thân thuê nhà trọ, nhất định phải đặc biệt cẩn thận cửa nẻo, hơn nữa tại lại là nửa đêm, trừ phi nhận ra người quen, nếu thể tùy tiện mở cửa.

      “Là , Hạo Luân.”

      “Hạo Luân?” Đột nhiên nghe được thanh của Đinh Hạo Luân, Thư Cẩn Dư vừa giật mình vừa vui, bởi vì từ trước đến nay chỉ chờ dưới lầu, chưa từng lên.

      Nhưng nghĩ lại lúc nãy rất tức giận, nụ cười mặt lại tiêu tan.

      Chắc phải là thương thế của em tăng thêm, cho nên mới có thể ở nửa đêm chạy tới tìm , hung hăng mắng chút đó chứ?

      Tayđặt cửa, chần chờ dám mở.

      “Cẩn Dư, mở cửa được ?”

      Đinh Hạo Luân nghĩ đến việc chịu mở cửa là vì còn giận, cho nên lại gõ cửa, hơn nữa đè thấp giọng mở miệng, trong giọng mang theo tia cầu xin.

      khẩn cầu quả nhiên hiệu quả, Thư Cẩn Dư tuy rằng sợ hãi tức giận, nhưng vẫn mở cửa.

      “Cẩn Dư!” Đinh Hạo Luân vừa vào cửa, lập tức tiến lên đánh giá mặt Thư Cẩn Dư, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên từng khóc.

      “Em khóc?” Đinh Hạo Luân sợ nàng còn giận , cho nên lo lắng hỏi: “Cẩn Dư, em còn giận sao?”

      , em có giận. Tùy tiện chạy tới là em quá thất lễ, em có tư cách giận.”

      Đúng là cảm thấy khổ sở vì thái độ lạnh băng của lúc trước, nhưng cũng giận , bởi vì cho rằng mình đích thực cũng có lỗi, nên hỏi qua tự tiện đến nhà họ Đinh.

      “Ngốc ạ! Em sai, em là bạn của , em đến nhà là bình thường, cần gì phải giải thích? mới cần xin lỗi vì thái độ vô lễ của mình, em làm như vậy… phải làm cho càng áy náy sao?” ôm thân mình gầy gò của , kích động dán vào cổ thầm: “Thực xin lỗi! Cẩn Dư, xin lỗi!”

      cần như vậy, em cũng có sai! tại tình nếu qua, chúng ta cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, được ?” ôn nhu . Cho dù lòng từng có tia đau thương, nhưng đến gặp , cũng vì xoa dịu nỗi đau xót, vết thương này đủ để khỏi hẳn rồi!

      “Em khờ!” nhịn được đau lòng hôn lên mí mắt .

      nhắm mắt lại, ngửa đầu, mềm mại nghênh đón nụ hôn của .

      rên rỉ tiếng, đem môi chuyển qua làn môi ngọt ngào, bắt đầu nhàng hút.

      “Hạo Luân……”

      Thư Cẩn Dư hé mở đôi môi, rụt rè đáp lại chiếm đoạt của , bàn tay to cũng vội vàng khẽ vuốt qua lại sau lưng .

      tình sinh ý động, dục vọng tuôn ra làm cho bức thiết muốn có được .

      “Có thể chứ?” hôn lên vành tai non mềm của ám chỉ, vội vàng ở bên tai nỉ non: “Cẩn Dư, em nguyện ý đem chính mình cho sao?” Cùng hẹn hò hai năm, tuy rằng từng ngẫu nhiên hôn , nhưng vẫn giữ lễ nghĩa, chưa bao giờ vượt qua lễ tiết, nay bị tình dục thúc giục, khẩn cấp muốn có được toàn bộ của .

      Đối mặt với nhu cầu của , Thư Cẩn Dư có chút kinh hoàng, lại càng thêm ngượng ngùng.

      “Cẩn Dư?” ngừng hôn môi, nhìn vào mắt .

      đợi… chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần gật đầu cái, chút do dự giữ lấy tất cả của .

      Hai mắt như tỏa sáng, tựa hai ngọn lửa rực cháy, bộc lộ ra khát vọng muốn được thân thiết với .

      Thư Cẩn Dư e lệ thôi, dám ngẩng đầu nhìn thẳng .

      “Em…… em nguyện ý.” nhắm mắt lại, tựa đầu mình vào trong lòng Đinh Hạo Luân.

      nguyện ý hề giữ lại chút gì đem chính mình trao cho , chỉ vì những thương của trong giờ phút này, cho dù tương lai mà tan xương nát thịt, cũng oán hối hận.

      “Cẩn Dư!”
      Last edited: 12/10/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.3:

      Đinh Hạo Luân gầm tiếng, lại hôn lên môi , hơn nữa chặn ngang ôm lấy , bước tới phía chiếc giường đôi trong phòng.

      nhàng trút quần áo của cả hai, dùng đôi môi hôn lên mỗi tấc da thịt của , dùng ngọt lửa kích tình đốt cháy thân thể lẫn trái tim , dẫn dắt cùng nhau tiến đến thiên đường tình ái rực rỡ……

      Cứ tưởng rằng sau khi có thân mật, quan hệ của bọn họ càng thêm ngọt ngào trôi chảy, nhưng hoàn toàn như vậy!

      Căn nguyên dẫn đến cãi nhau vẫn tồn tại như cũ, cho nên vấn đề thủy chung có biện phải giải quyết.

      Đinh Hạo Luân tuy rằng hoàn toàn có được thân thể lẫn trái tim của Thư Cẩn Dư, nhưng vẫn thể thoát ra khỏi cố chấp với Thuần Thuần, mỗi khi nghĩ đến tình cảm vô duyên của mình với Thuần Thuần, tâm tình của trở nên hỗn loạn phiền muộn, cảm xúc cực kỳ ổn định, thậm chí thường thường khống chế được mà phát giận.

      Tuy rằng tính tình của bất định, nhưng vẫn ỷ lại vào Thư Cẩn Dư!

      Mỗi khi tâm tình cuồng loạn, chỉ cần nhìn thấy Thư Cẩn Dư dịu dàng mềm mại, mọi cảm xúc phiền toái dần dần bình tĩnh trở lại, bởi vậy ngoài công ty và ở nhà, thường đến nơi nữa, chính là chỗ ở của .

      Thư Cẩn Dư cứ như thế bao dung hết thảy, vui, giận, buồn, oán, đều nhận lấy tất, chỉ vì thương !

      Nhưng đâu biết, tình của , kết quả lại gây cho thương tổn lớn đến như vậy?

      Thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát năm.

      Đinh Hạo Luân cùng Thư Cẩn Dư hẹn cùng ăn đồ ăn Thái Lan.

      “Hạo Luân, tôm cho này.” Thư Cẩn Dư biết thích ăn tôm, múc riêng tôm he, bỏ vào trong bát .

      Sống trong tình , Thư Cẩn Dư càng thêm xinh đẹp, gầy hơn rất nhiều, nguyên bản khuôn mặt tròn như quả táo trước kia, bởi vì gầy , dần dần tiêu giảm thành gương mặt trái xoan, da thịt trắng hồng như ngọc, ngay cả những người ngang qua cũng hận thể sờ thử, mà vòng eo của tinh tế tựa như dương liễu, gập lại liền đứt đôi…… Chỉ cần xuất ở trước công chúng, nhất định có nhiều ánh mắt ái mộ đưa tới, tỷ như tại.

      Nhóm nam sinh mấy bàn gần đó, ai cũng lộ ra biểu tình thưởng thức ngắm nhìn , nhưng đối với Đinh Hạo Luân mà , lại tình nguyện để có gì thay đổi!

      , vì cái gì mà thay đổi?

      tại, hoàn toàn có bóng dáng của Thuần Thuần! Ở người , thể tìm thấy được gương mặt tròn khó quên nữa, phát này làm cho càng lúc càng sợ hãi.

      Gần đây ở cùng chỗ với , thể khiến trở nên bình tĩnh, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy phiền toái tưởng chừng như muốn nổi cáu, tính tình nóng giận lại lần nữa phát tác.

      Đinh Hạo Luân phát chẳng những đem tôm cho , gọi cơm cũng chỉ ăn nửa rồi hạ đũa, khỏi nhướn mi lớn tiếng chất vấn: “Vì sao ăn nữa?”

      “Em…… em ăn no rồi.” Đối với cơn giận ràng của , có chút lúng túng, gần đây giống như thực dễ dàng phát giận.

      “Em phải ăn no rồi, mà là cố ý giảm béo! Em rốt cuộc như thế nào lại biến mình thành bộ dáng này, rất giống dân chạy nạn, khó coi chết được!” trách cứ , vì càng lúc càng giống Thuần Thuần mà giận tím mặt.

      “Em căn bản mập nha, vì cái gì phải cố ý giảm béo? Em làm chính mình trở nên gầy như vậy, cảm thấy đẹp mặt sao? Theo thấy, như vậy quá khó coi!”

      “Vì cái gì mà phải như vậy?” Mặt thoáng chốc trắng bệch, đôi môi run nhè . “Em phải cố ý giảm béo, mà là ăn vào, vì cái gì mà phải em quá đáng như vậy?”

      “Bởi vì tin em cố ý giảm béo!”

      “Em có nha!” trừ bỏ khuôn mặt có vẻ mượt mà ở ngoài, thân thể cùng tứ chi căn bản mập, giảm béo làm gì?

      “Tóm lại thích bộ dạng tại của em!” tức giận buông chiếc đũa, hét: “ muốn em cam đoan với , phải cố gắng ăn uống, muốn thấy gương mặt tròn trịa đáng trước kia của em!”

      Thư Cẩn Dư tuy rằng đối với tính tình lẫn tình cảm của có chút kì lạ, nhưng vẫn ôn nhu chịu tội: “Thực xin lỗi! Em phải cố ý làm chính mình trở nên gầy như vậy. Trước mắt công ty bề bộn nhiều việc, em thường thường lưu lại tăng ca, ngay cả cơm cũng có thời gian ăn, chắc là vì vậy mới thành thế này. Nếu thích, em cố gắng ăn cho béo.”

      “Tốt nhất là như vậy!” Nghe xong lời của , sắc mặt mới khá lên chút.“Về sau em được biến mình giống dân chạy nạn, thích mặt của em tròn chút, béo chút, như vậy tốt nhất, hiểu ?”

      “Ừm, em biết.”

      Thấy gật đầu thuận theo, Đinh Hạo Luân mới lộ ra nụ cười.

      “Vậy, ăn nhiều chút?”

      “Được.”

      Tuy rằng cái bụng muốn đầy ăn nữa, nhưng để làm cho cao hứng, Thư Cẩn Dư lần nữa cầm lấy chiếc đũa, đem những miếng rau vừa rồi ăn xong nhét vào trong bụng.

      Cho dù bụng ăn no làm cho muốn phun ra, bất quá chỉ cần tâm tình của có thể chuyển biến tốt, như vậy bụng hơi khổ sở chút, chắc cũng sao đâu?

      Chỉ tiếc lúc khí dần chuyển biến tốt, di động của Đinh Hạo Luân liền vang lên.

      Thư Cẩn Dư cần chờ tiếp điện thoại cũng biết, nhất định là người nhà của lại vì chuyện của em mà tìm.

      Quả nhiên!

      vừa xong điện thoại, liền xin lỗi : “ có lỗi! Cẩn Dư, xe của Thuần Thuần hỏng rồi, phải đón ấy về nhà, em ăn xong rồi chưa? thuận đường đưa em về.”

      “Được.” còn biết cái gì? Chỉ có thể cười khổ.

      Loại tình hình này xảy ra chỉ lần, hẹn hò tốt đẹp đến cuối cùng, cũng luôn là kết thúc vội vàng, chỉ vì nếu phải em bảo bối của phải là nhìn thấy máu tươi liền té xỉu, chính là làm cần đưa đón, nếu nữa chính là có đống vấn đề cần ra mặt giải quyết.

      giống như vĩnh viễn cũng học được cách để em tự sống độc lập, nên đem ấy trở thành đứa , cẩn thận che chở.

      muốn cho thấy mình quá nhen, cho nên đối với việc thường xuyên bỏ giữa lúc hẹn hò, cũng có nửa câu oán hận. Chính là oán hận, cũng có nghĩa là đối với chuyện này có cảm giác, với em quá tốt, khó tránh khỏi làm cho có chút ghen tị, hơn nữa cũng có chút lo lắng.

      Tương lai sau này bọn họ kết hôn, còn có thể giống bây giờ, gần như điên cuồng mà chiều chuộng em sao?

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.1

      Tiếng chuông tan tầm vang lên, Thư Cẩn Dư đem phần văn kiện cuối cùng để lên kệ, sau đó mở ngăn kéo, bắt đầu thu dọn vật dụng cá nhân, chuẩn bị về nhà.

      Hôm nay là sinh nhật của , Hạo Luân đáp ứng thời gian hôm nay của đều là của , ở bên qua cả đêm, thẳng đến bình minh!

      rất hạnh phúc, bởi vì từ lâu với chưa từng ở với nhau qua đêm, đối với , đó là buổi đêm vô cùng đáng để chờ mong!

      mặt nở nụ cười vui sướng, đôi chân nhàng bước đường về nhà.

      Hôm nay để Hạo Luân tới công ty đón, mà cầu trực tiếp đến chỗ ở của , bởi vì muốn về trước chuẩn bị tốt, tạo cho cảm giác mới mẻ.

      Khổ tâm của có uổng phí, khi nhìn cố ý ăn mặc xinh đẹp, trong mắt toát ra tán thưởng chút nào che dấu, biết mình làm đúng rồi!

      Vì sinh nhật của , Đinh Hạo Luân đưa tới hàng ăn vô cùng độc đáo ở ngoại thành, thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, nhà hàng này được biết đến với gian lãng mạn và thức ăn ngon, hơn nữa còn tặng chín mươi chín đóa hồng, cùng chiếc vòng cổ kim cương thanh lịch, càng làm cho vui vẻ từ tận đáy lòng thôi.

      Vốn tưởng rằng đây mới chỉ là khúc nhạc dạo cho buổi tối tốt đẹp, ngờ tới niềm hạnh phúc của vừa mới bắt đầu, liền kết thúc ngay! Bởi vì điện thoại của lại vang lên vào đúng lúc này.

      Thư Cẩn Dư buông dao nĩa, ngẩng đầu nhìn , trong lòng tràn ngập bất an.

      Căn cứ kinh nghiệm trong dĩ vãng, khi có điện thoại gọi đến, cứ mười cuộc có đến chín cuộc phải chuyện tốt, hầu hết đều là người của nhà họ Đinh gọi cho , Đinh Thuần Thuần lại xảy ra chuyện gì, cho nên bình thường chỉ cần tiếp điện thoại, rồi ngay lập tức rời .

      Quá khứ có thể chịu được, nhưng hôm nay là sinh nhật của , luôn có lòng tham muốn chiếm được toàn bộ chú ý của , hoàn toàn muốn bị quấy nhiễu!

      “Đừng tiếp được ?” giữ tay Đinh Hạo Luân, giọng cầu xin.

      hy vọng niệm tình hôm nay là sinh nhật của , ở lại ít nhất là đêm nay cũng tốt lắm rồi!

      “Nhưng là…” Đinh Hạo Luân nhìn ánh sáng từ màn hình ngừng lóe lên, trong lòng nôn nóng bất an.

      đáp ứng với Cẩn Dư, đêm nay chỉ ở bên , nhưng số điện thoại này là từ người nhà của , mà biết , bọn họ vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến quấy rầy hẹn hò, trừ phi là Thuần Thuần xảy ra chuyện, bọn họ mới có thể vội vã gọi điện thoại tìm .

      Nội tâm hai bên tranh đấu, muốn tiếp, lại thể tiếp, lo lắng trong chốc lát, vẫn là nhanh chóng cầm điện thoại.

      “Hạo Luân…” Thư Cẩn Dư vội vàng gọi tên .

      “Có lẽ có việc gì, em đừng khẩn trương!” để ý ánh mắt cầu xin của , vẫn cố ý ấn nút nghe.

      “Alo, mẹ? Chuyện gì… Cái gì? Thuần Thuần té xỉu ở bệnh viện?”

      Nghe được tiếng kinh hô của Đinh Hạo Luân, Thư Cẩn Dư biết, buổi tối tốt đẹp của sắp sửa tan biến.

      “Được! Con lập tức qua đó.”

      Đinh Hạo Luân cắt đứt điện thoại, lập tức đứng dậy : “Thuần Thuần ngất ở bệnh viện, phải qua đó ngay!”

      “Xin đừng được ? ràng đáp ứng với em, hôm nay toàn bộ đều ở cạnh em, vì cái gì đột nhiên lại thay đổi? quên lời hẹn của mình sao?” Thư Cẩn Dư buồn rầu nhìn .

      chịu đủ những lần hẹn hò đều bị người khác quấy nhiễu, em trưởng thành, hẳn là phải buông tay để ấy độc lập chứ!

      Đinh Hạo Luân đương nhiên biết mình hứa hẹn cái gì, trong lòng cũng rất áy náy, chỉ là vì nghe được lời chỉ trích của , tính phòng vệ lợi ích lập tức trỗi dậy, chống đỡ lời lên án của .

      biết mình đáp ứng cái gì, nhưng nay tình huống giống như trước! Thuần Thuần té xỉu, chuyện như vậy rất nghiêm trọng, thể lo!”

      “Còn có hai bác phải sao? trai của Thuần Thuần, nhưng bọn họ là cha mẹ của Thuần Thuần! Chẳng lẽ ngoài ra, vốn có người nào có thể hỗ trợ xử lý chuyện của Thuần Thuần sao?”

      “Em cái gì? Em sao lại có thể ra như vậy!” Đinh Hạo Luân giận lên trách cứ : “Lòng dạ của em hẹp hòi đó! Thuần Thuần là em , ấy xảy ra chuyện, lập tức qua đó xử lý có gì là đúng? Em như thế nào lại so đo cùng bệnh nhân té xỉu? thực thất vọng về em!”

      “Em vẫn tự bảo mình cần so đo, cho nên trong quá khứ, đường rời , em đều oán mà để , nhưng hôm nay là sinh nhật em, trong ngày hôm nay, em chỉ muốn lo nghĩ gì mà chuyên tâm ở bên cạnh em, như vậy là quá đáng sao?”

      “Căn bản đây là hai chuyện khác nhau, em đừng đánh đồng.” thấy phiền toái, muốn nhìn gương mặt rơi lệ của .

      “Hạo Luân, em là người, phải là thần, em cũng có cảm xúc vui buồn, hờn giận, ghen tị, thể cầu em, cho dù có bị xem cũng có phản ứng gì. Nghe tin Thuần Thuần té xỉu, em đương nhiên cũng lo lắng, nhưng ấy ngất phải lần đầu tiên, ấy chỉ nhìn thấy máu tươi là té xỉu, đây là chuyện ai cũng biết! Nhưng ấy là y tá, cơ hội thấy máu tươi so với người thường nhiều hơn, vì thế thường xuyên té xỉu là chuyện thể tránh, cần gì phải quá mức khẩn trương?”

      “Đúng vậy! Thuần Thuần phải em em, em đương nhiên có thể ra những lời lạnh lùng như vậy!” lạnh lùng lẫn trào phúng :

      vốn tưởng, nếu tương lai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em là chị dâu của Thuần Thuần, nhưng nay xem ra, em có đủ rộng lượng để cất chứa Thuần Thuần! có thể thành cho em, địa vị của Thuần Thuần ở trong lòng , so với cái gì cũng là quan trọng nhất, có thể buông tha cho thứ quý giá nhất trong tay, duy nhất thể buông tha cho ấy! Nếu em còn muốn hèn hò với , phải hiểu rằng, trong lòng , có bất kì kẻ nào, chuyện nào có thể so được với Thuần Thuần.”

      “Nhưng có thể bảo hộ ấy được bao lâu đâu? Thuần Thuần cũng là người trưởng thành rồi, tương lai cũng có bạn trai, thậm chí kết hôn, sinh con, có khả năng bảo hộ ấy cả đời!”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.2:

      ấy !” cương lãnh nghiêm mặt, dám tưởng tượng có ngày Thuần Thuần thương rời , cái loại cảm giác này đáng sợ.

      ấy đương nhiên có! Thiếu nữ trưởng thành, tìm được chốn về riêng của họ, Thuần Thuần cũng phải ngoại lệ…”

      ấy !”

      “Hạo Luân, phải nghĩ bảo hộ ấy cả đời chứ? Tương lai ấy gặp được người mình thích, đến lúc ấy có muốn giữ cũng giữ được…”

      “Câm mồm!” Đinh Hạo Luân đột nhiên cuồng loạn hét lớn, dọa Thư Cẩn Dư choáng váng.

      “Hạo Luân?”

      bảo em câm mồm! Thuần Thuần gả cho người khác, ấy rời bỏ !” Đinh Hạo Luân xoay người trốn tránh, ra phía cửa. “ phải xem Thuần Thuần thế nào, muốn nhiều lời nữa!”

      “Hạo Luân!” Thư Cẩn Dư sắc mặt tái nhợt nhìn theo bóng rời .

      Trước kia như thế nào phát , bạn trai của mình đối với em vốn là tình cảm cố chấp?

      Đây là lần đầu tiên phát tình cảm dành cho Thuần Thuần dị thường, trước kia cũng cho rằng điều này có gì đúng, trai thương em là chuyện thường tình, chỉ là so với người thường càng thêm thương em thôi! Vốn có gì lạ hay kỳ quái.

      Nhưng tại… cảm thấy càng lúc càng khả nghi.

      rất thương Thuần Thuần, sợ ấy lạnh, sợ ấy đói, lớn hai mươi mấy tuổi, còn kiên trì mỗi ngày đưa đón ấy làm, bất luận ấy làm cái gì, nhất định cẩn thận chú ý từng hành động, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, nhất định lập tức dứt bỏ hết thảy, chạy tới bảo vệ thân thể ấy.

      Trong quá khứ, loại tình hình này chỉ phát sinh lần, khi đó đều nghĩ rằng đó là vì thương em , cho nên chưa bao giờ cảm thấy quái dị, nay cẩn thận suy nghĩ, tình xác thực hoàn toàn như vậy.

      đến tột cùng là thương em , hay là… em ?

      Khi ý tưởng hoang đường này dâng lên trong lòng , lập tức liền bị lắc đầu xua .

      sao lại có thể có suy nghĩ vớ vẩn như vậy? đương nhiên chính là thương em ! Nếu đối với em mình có tình cảm gì khác ngoài tình em, đó phải là loạn luân rồi sao?

      tin tưởng con người , tuyệt đối thể như vậy, đó chỉ là hồ đoán loạn tưởng của thôi, có khả năng là .

      Đúng!

      Tuyệt đối thể…

      Vốn tưởng rằng ngày đó tranh chấp chỉ là nhất thời khống chế được cảm xúc, chờ thêm vài ngày tâm tình của khôi phục bình tĩnh, tự nhiên tìm đến .

      Thư Cẩn Dư vẫn ôm chặt loại ý tưởng này, chiều nào đến giờ tan tầm cũng hy vọng, hy vọng khi ra đến cửa công ty thấy thân ảnh tuấn dật quen thuộc, nhưng…

      Nháy mắt mười ngày trôi qua, vẫn có nhìn thấy xuất , từng thử gọi điện thoại cho , nhưng thư kí của luôn rảnh nghe, tuy rằng vậy, Đinh Hạo Luân lại lần cũng hồi phục.

      sầu lo, khẩn trương, bi thương, có nhiều loại cảm xúc đan xen, bắt đầu sinh bệnh rồi.

      bỗng trở nên thèm ăn, ăn cái gì liền nôn cái đó, thân thể vốn gầy nay càng thêm gầy yếu, cuối cùng bạn tốt Tuyết Lương cùng Quyên Linh đến gặp, thấy bộ dáng của mới ép bệnh viện, lúc ấy phát ra chuyện kinh người.

      “Cậu mang thai rồi?” Tô Tuyết Lương cùng Đào Quyên Linh thét chói tai.

      thể nào! Mới khoảng thời gian gặp, mà thành mẹ rồi?

      “Mình mang thai rồi?” Thư Cẩn Dư chính mình cũng thực kinh ngạc.

      Bọn họ vẫn có dùng biện pháp tránh thai, trừ bỏ có lần uống rất nhiều rượu, nửa đêm đột nhiên chạy đến chỗ ở của , lần đó bọn họ căn bản kịp sử dụng biện pháp tránh thai…

      Chẳng lẽ là lần đó?

      Tay khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, khó có thể tưởng tượng bên trong có sinh mệnh nho .

      Ôi! Sinh mệnh là kỳ diệu.

      “Cẩn Dư, tại cậu tính làm sao bây giờ?” Tô Tuyết Lương cẩn thận hỏi. “Cậu … bỏ đứa chứ?”

      “Đương nhiên !” Thư Cẩn Dư tràn ngập tình thương của mẹ bảo vệ bụng của mình.“Nó là con của mình, bất luận như thế nào, mình đều phải sinh nó.”

      “Đinh đại thiếu gia biết ?” Đào Quyên Linh vẽ rắn thêm chân, bổ sung câu. “Đứa hẳn là của chứ?”

      Những lời này vừa phát ra, Tô Tuyết Lương liền đưa đến ánh mắt rất ràng. “Cậu nghĩ Cẩn Dư là người tùy tiện như vậy sao? Cậu ấy cả đời này chỉ có bạn trai là Đinh Hạo Luân thôi!”

      “Mình biết! Vậy, Cẩn Dư, cậu có muốn cho Đinh Hạo Luân biết ?” Đào Quyên Linh lại hỏi.

      “Mình… Chắc là thôi!”

      “Đúng vậy! Loại tình này nhất định phải cho nam nhân biết, bọn họ đừng tưởng rằng có thể gieo mầm mống ở mọi nơi, mà chịu trách nhiệm!”

      “Tuyết Lương!” Đào Quyên Linh cùng Thư Cẩn Dư thiếu chút nữa té xỉu.

      Đây là điều mà nên ra sao?

      “Cứ vậy ! Cẩn Dư, cậu cứ việc tìm Đinh Hạo Luân, chọn đúng thời điểm, mình có thể cùng cậu !”

      “Cũng phải lấy lại công đạo, cậu theo làm gì? Vẫn là an phận chút, để Cẩn Dư cùng Đinh Hạo Luân tự mình xử lý là tốt rồi!”

      Đào Quyên Linh hiểu , những đôi tình nhân trong lúc đó thể quyết đoán, theo lý mà còn phát sinh tâm tình phức tạp, duy nhất chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình cảm giác ràng mà thôi.

      “Được rồi! Cẩn Dư, nếu cậu cần bọn mình hỗ trợ, đừng khách khí, cứ tận lực mà nhé!”

      “Mình biết, cám ơn các cậu!”

      Thư Cẩn Dư cảm kích cười.

      Chỉ là nhớ tới Đinh Hạo Luân biến mất gần hai tuần, hoàn toàn có liên lạc, đột nhiên có loại cảm giác bất an.

      Nếu biết mang thai nghĩ như thế nào?

      vui vì đứa sao?

      Lại đợi thêm tuần, Đinh Hạo Luân vẫn hề có tin tức, Thư Cẩn Dư rốt cục nhịn được lại đến Đinh gia.

      Đinh mẫu nghe thấy người giúp việc đến đây, gương mặt vốn ưu sầu lập tức lộ ra nụ cười hoan nghênh.

      “A, là Cẩn Dư à? Mau vào !” Đinh mẫu mở rộng cửa giúp vào.

      “Bác , cháu đến tìm Hạo Luân. Xin hỏi ấy có nhà ạ?”

      “Nó ở bên trong. Cháu vào nhà rồi sau!”

      Thư Cẩn Dư tiến vào phòng khách, trước là vấn an Đinh phụ, sau đó mới quay sang nhìn chăm chú Đinh Hạo Luân.

      “Hạo Luân?”

      ngồi sô pha, sắc mặt ảm đạm, hai mắt vô thần, mạch chăm chú nhìn vách tường phía trước, bộ dạng còn biết đến cái gì vui đời. Biết đến đây, cũng chỉ là nghiêng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn cái, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm vách tường.

      Thư Cẩn Dư nhìn dáng vẻ của vui, nhịn được quay đầu hỏi Đinh mẫu: “Bác , Hạo Luân rốt cuộc làm sao vậy?”

      … Aiz, chuyện này có liên quan đến Thuần Thuần, hẳn là nên bắt đầu từ nó. Thuần Thuần, con bé…”

      Dưới giải thích của mẹ Đinh, Thư Cẩn Dư mới hiểu được bí mật nhà họ Đinh che giấu hơn hai mươi năm.

      Hóa ra Thuần Thuần cũng phải cốt nhục của Đinh gia, mà là bọn họ nhận nuôi từ nhi viện, vốn chuyện này vẫn bị giấu giếm rất kỹ, ngay cả bản thân Thuần Thuần cũng biết, nhưng trai của Thuần Thuần đến đây lâu, hy vọng em nhận thức tổ tông, Thuần Thuần khi biết mình phải con của nhà họ Đinh, liền bỏ .

      Mẹ Đinh từ sau khi Thuần Thuần bỏ , Đinh Hạo Luân chưa từng trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn ngồi ở phòng khách chờ em trở về.

      Thư Cẩn Dư hiểu rằng trong lòng chịu thống khổ, thương Thuần Thuần như thế, nhất định muốn nhìn đến bị tố giác! đến bên cạnh ngồi xổm xuống, ôn nhu với : “Hạo Luân, phải phấn chấn lên! Em biết luyến tiếc Thuần Thuần rời , nhưng việc xảy ra, cho dù khổ sở, thống khổ, cũng vô ích, bằng vực tinh thần dậy, đối mặt chuyện kế tiếp tốt. nghĩ xem có đúng hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :