1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân - An Kỳ (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.1

      đáng ghét! Em ghét nhất!”

      Bữa tối bàn, tóc xoăn xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi chu cái miệng nhắn đỏ au, nắm tay đập bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận.

      “Thuần Thuần của chúng ta làm sao vậy? Ai khiến con tức giận vậy?” Mẹ Đinh từ phòng bếp mang ra đồ ăn mà nữ nhi thích, thương hỏi.

      “Đều tại trai! Mẹ, mẹ giúp con mắng được ?”

      con lại làm sao vậy?” Mẹ Đinh thở dài hỏi.

      em bọn họ gần đây sao lại thường xuyên cãi nhau như vậy?

      “Mẹ, mẹ biết quá đáng thế nào sao? dám phái người đến bệnh viện con thực tập, cầu viện phương được bắt con làm việc quá mệt, còn muốn viện trưởng lệnh cho y tá trưởng, đừng cho con làm những việc mà phải nhìn thấy máu, mọi người đều cho rằng con có đặc quyền, tại tất cả đều để ý tới con rồi!” Đinh Thuần Thuần chu cao cái miệng nhắn cáo trạng với mẹ.

      là sinh viên hộ giáo, thực tập.

      Hoàn cảnh mới thích ứng dễ, vất vả lắm mới thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn, cùng mọi người trở thành bạn bè, tại bị trai làm rối loạn, bọn họ lại bắt đầu xa lánh rồi.

      việc chính là như vậy, mặc kệ là chuyện gì đều phải can thiệp, bảo hộ quá mức, quả thực biến thành đứa trẻ có năng lực!

      Trước kia khi học ở Đài Loan, mặc kệ đến trường, tan học đều là tự mình đưa đón, sau xuất ngoại du học, thể lại tự đưa đón, hơn nữa cực lực tranh thủ, mới miễn cưỡng đáp ứng cho tự mình đến trường.

      Chẳng qua, tính cách thay đổi, ở nước ngoài còn có thể nghĩ ra chủ ý đứng đắn, sau lại cư nhiên đem chủ ý đưa vào trường học.

      phái người tạo áp lực với hiệu trưởng, “mời” hiệu trưởng đừng làm cho mệt nhọc, cũng khiến được hưởng đặc quyền như những học sinh khác. Chẳng những toàn bộ công việc quét tước phải làm, ngay cả hoạt động ngoại khóa cũng có thể phải tham gia, lý do là thân thể tốt!

      thân thể tốt? Cả ngày vui vẻ, giống như con chim sẻ linh hoạt, ngoại trừ lá gan , sợ hãi khi nhìn thấy máu cùng những con sâu đáng sợ, thân thể của chút tật xấu cũng có!

      “Hạo Luân làm như vậy là quá đáng rồi, nhưng nó cũng là có ý tốt nha! Nó sợ con quá mệt mỏi, thân thể chịu đựng được, hoặc là nhìn thấy máu lại té xỉu, nó lo lắng thôi! Có phải hay , Hạo Luân?” Mẹ Đinh ngầm đẩy bàn tay đứa con trai, muốn với Thuần Thuần vài lời.

      Thân là mẹ của , bà như thế nào biết con trai mình Thuần Thuần, sâu sắc, khổ tâm?

      Bà cũng biết con bảo hộ em hơi quá, nhưng lại đành lòng giúp vài câu hay.

      “Mẹ đúng.” Đinh Hạo Luân bất đắc dĩ thở dài tiếng, : “Thuần Thuần, phải cố ý can thiệp vào chuyện của em, cho em tự do, chỉ lo lắng cho em, sợ thân thể em chịu đựng được, cho nên mới phải làm như vậy. Em đừng giận nữa, được ?”

      Đinh Thuần Thuần bĩu môi liếc mắt nhìn biểu tình nhận sai của trai, tức giận trong lòng dần dần bình ổn.

      Haiz, chính là có biện pháp giận lâu!

      “Được rồi! Em đây tha thứ cho lần, về sau được làm như vậy nha!” vung chiếc đũa, còn cẩn thận dặn dò.

      biết rồi.”

      Đinh Hạo Luân cũng biết tuy rằng tại mình đáp ứng, nhưng rất nhanh vẫn phạm phải sai lầm tương tự.

      Ở trong cảm nhận của , vĩnh viễn là bé bất lực, nhu nhược, cần được người cẩn thận che chở như năm đó, quên dần dần lớn lên, có bạn bè cùng cuộc sống riêng, thể là bầu trời duy nhất trong cuộc đời của nữa.

      Vì thế thấy hụt hẫng, thể chịu đựng được nỗi đau mất , cho nên cố gắng khống chế cuộc sống của , nghĩ tới hành động điên cuồng của , lại làm càng muốn trốn, có thể ràng cảm giác được, lòng của cách càng lúc càng xa, thậm chí cảm thấy… trốn !

      quả thực thể tưởng tượng, chính mình nếu mất , cuộc sống trở nên vô cùng trống trải, đơn nha!

      bưng bát cơm lên, vô ý thức đưa cơm vào trong miệng mình.

      Đinh Thuần Thuần trộm ngắm liếc mắt cái, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, thử hỏi: “, vì sao tìm bạn ạ?”

      Kỳ muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là vẫn ngại mở miệng.

      Thấy dần trưởng thành, mà vẫn hề thấy có bạn , có thời gian còn có suy nghĩ vớ vẩn, nghĩ rằng trai là đồng tính, thích phụ nữ, chỉ đàn ông!

      “Bạn ?” Đinh Hạo Luân ngẩn người, biểu tình mặt dần dần cứng ngắc.

      “Đúng rồi! , gần hai mươi tám tuổi, sớm nên tìm bạn rồi chứ, hơn nữa vừa cao vừa đẹp trai, hẳn là có rất nhiều thích mới đúng nha, vì sao vẫn có bạn ?

      Có phải quá khó tính nên chưa gặp được đối tượng vừa ý ? Nếu là vậy em có vài người bạn học rất được, có thể giới thiệu cho , để em giúp làm mai mối nhé!”

      nghĩ đơn giản rằng, sở dĩ có bạn , là vì tìm thấy.

      tin tưởng chỉ cần có bạn , về sau quản lý nữa.

      “Cám ơn ý tốt của em, nhưng…… cần! thiếu bạn , nếu cần, chính mình tìm.” bưng bát mà tay run nhè .

      vạn vạn nghĩ tới, em quý của muốn ném ra ngoài, chẳng lẽ cảm thấy luyến tiếc chút nào sao?

      “Ừ nhỉ! Cũng đúng… à, đúng đúng!” Đinh Thuần Thuần gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được rồi, nhưng sau khi ngẫm lại, lại vội vàng lắc đầu.

      rằng đến thời điểm thích hợp có bạn , nhưng chừng nào mới có bạn đây? gần hai mươi tám tuổi rồi, nếu tìm đối tượng, về sau những xinh đẹp đều bị người ta rước mất, đến lúc đó có vợ đâu!”

      Nhiệt tình của làm giật mình. “Em hy vọng có bạn như vậy sao? Nếu em muốn có, lập tức tìm người!”

      Đinh Thuần Thuần nghe ra tức giận trong lời của , còn sửa lại: “Tìm cái gì? định là tìm á! như vậy khiến người khác nghĩ tùy tiện đó, nếu thích mà nghe được, nhất định rất tức giận!”

      à?” cúi đầu cười khổ.

      Người con khác có tức giận, cũng mặc! thế giới này, chỉ quan tâm đến cảm nhận của Thuần Thuần, phụ nữ khác nghĩ gì, căn bản rảnh để ý tới.

      “Đúng! nên dịu dàng chút, có đôi khi em thấy đối với phụ nữ hung dữ, bọn họ tới gần chỉ vì thích thôi, làm sao có thể trưng ra bộ mặt sắt để dọa khiến người ta chạy?”

      “Về sau chú ý.” nhìn gương mặt đáng hồng nhuận như cây táo của , trong lòng dấy lên cảm giác chua xót.

      Bọn họ kiếp này quả thực vô duyên sao?
      Last edited: 12/10/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.2

      Đinh Thuần Thuần thấy trai dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, lập tức cúi đầu trốn tránh.

      Gần đây, thường dùng ánh mắt này nhìn , cảm thấy đó phải là ánh mắt của trai nhìn em nên có chút sợ hãi.

      “Em…… Ăn no rồi, em muốn lên lầu.” ngập ngừng , xong rời bàn ăn, chuẩn bị lên lầu.

      Đinh Hạo Luân đột nhiên gọi : “Thuần Thuần!”

      “Dạ?” Đinh Thuần Thuần dừng lại, nhìn đứng trong phòng ăn.

      “Em xác định em hy vọng có bạn ?” dường như xác định, hỏi lại.

      “Đương nhiên rồi! Nếu có bạn , em nhất định rất vui vẻ.” dùng sức gật đầu.

      Trong khắc, Đinh Hạo Luân nghe thấy thanh đổ vỡ trong lòng.

      “Được…… Nếu làm như vậy có thể làm cho em vui vẻ, có bạn .”

      giả bộ tươi cười, cùng em thảo luận cách vui vẻ, tiếc rằng nụ cười gượng ép của , cũng thể thê lương, chẳng qua là cười khổ.

      “Cái gì? có bạn rồi?”

      Nghe xong Đinh Hạo Luân ra chuyện về Thư Cẩn Dư, Đinh Thuần Thuần miệng ngậm chiếc đũa, ánh mắt mở to trừng , đôi môi vì vui sướng mà run run, thiếu chút nữa vui quá mà khóc.

      luôn phía sau , giống như lão gà mái bảo hộ quá độ, hơn nữa người thề sống chết bảo vệ , rốt cục cũng nguyện ý buông tha cho những ý niệm đáng sợ trong đầu, tìm người bạn cho mình rồi?

      Chẳng lẽ là ông trời nghe được lời cầu nguyện của mỗi đêm?

      Ôi! nhất định phải quỳ xuống, dáng vóc tiều tụy cảm tạ ông trời ban cho ân điển!

      “Sao nào? Nghe giọng điệu của em, cứ như tin có bản lĩnh lớn như vậy.” Đinh Hạo Luân cố ý cốc đầu , thuận tiện gắp miếng thịt nướng vào bát , cố gắng che dấu bộ dáng đau thương.

      Xem kìa, bộ dáng của vui vẻ! Chẳng lẽ luyến tiếc tình cảm em sắp bị khác chia cắt sao?

      “Đương nhiên phải!” Đinh Thuần Thuần xoa xoa đầu, tiếp tục truy hỏi: “À! , hai người hẹn hò bao lâu rồi?”

      “Đại khái gần tháng rồi!” lại gắp rau xào cho , nhún nhún vai, quá để tâm vào câu trả lời.

      “Đại khái? phải ngay cả ngày bắt đầu quen bạn cũng nhớ đấy chứ?” Đinh Thuần Thuần bất mãn thầm.

      công tác bận rộn như vậy, làm gì có khả năng để cái việc nhặt này trong lòng?”

      cũng phải thích kia, chỉ là vì làm cho em vui vẻ và còn có chút ích kỷ, mới mở miệng cầu cùng ta hẹn hò.

      Từ tận đáy lòng, chỉ có mỗi Thuần Thuần, nhưng lại thể quang minh chính đại biểu đạt tình đối với , chỉ có thể quan tâm danh nghĩa, và chôn chặt tình nồng cháy trong lòng.

      kia giống như vậy! có bộ dáng rất giống Thuần Thuần, hơn nữa phải người thân của , đối với ta, có thể thoái mái, ta có thể thay thế Thuần Thuần, giúp phát tiết hết tình cảm trong lòng.

      Cho nên cần kia, cần ta đến giúp tiếp nhận những tình cảm sắp thể khống chế mà dành cho Thuần Thuần, về sau bao giờ cần che dấu tình cảm đau khổ của mình nữa, bởi vì tìm được người thay thế rồi!

      được! quá bất cẩn, nếu còn tiếp tục, ấy nhất định bị người khác cướp mất đó!” Đinh Thuần Thuần đe doạ.

      “Hẳn là .” nhắm mắt lại, hình ảnh Thư Cẩn Dư che kín khuôn mặt đỏ ứng liền lên ở trước mặt .

      Đinh Hạo Luân cảm thấy có chút kì lạ, ngờ còn nhớ diện mạo của ta!

      rất kỳ quái!

      Tuy rằng ngày đó trời tối, rất mong muốn đặt mối quan hệ với ta, nhưng sâu trong nội tâm của , kỳ vẫn có vài phần do dự.

      xác định có phải muốn chia sẻ tình dành cho Thuần Thuần cho người con khác hay , vì thế cho dù ta để lại số liên lạc, cũng chưa từng gọi.

      ! Em thấy tốt nhất nên nhanh gọi điện thoại chị ấy , tránh để cho chị ấy nghĩ quan tâm đến chị ấy mà hẹn hò với người khác, đến lúc đó thảm rồi!” Đinh Thuần Thuần nhiệt tâm cổ vũ.

      “Ít lời vô nghĩa ! Ngày mai phải tốt nghiệp sao? Nhanh ăn cơm xong rồi ngoan ngoãn học bài !” Đinh Hạo Luân sờ sờ cái mũi đáng của , giọng trách mắng.

      “Biết rồi mà!” Đinh Thuần Thuần nhanh tay cầm bát cơm vẫn còn đồ ăn chạy ra khỏi phòng, miễn cho lại xung phong nhận việc giúp học bổ túc văn.

      Có người giúp học văn rất tốt, nhưng vấn đề là trình độ văn của được cao, mà nội dung dạy thường thường quá khó, căn bản có nghe mà có hiểu, cho nên tốt nhất tự mình ôn tập đến nơi đến chốn!

      Ăn no xong, đột ngột nghĩ ra ý tưởng với : “Đúng rồi! , hôm nay là mười lăm lịch, bên ngoài trăng vừa tròn vừa to, có muốn cùng chị Cẩn Dư ra ngoài ngắm trăng giải sầu? Dưới ánh trăng tâm tình, quá lãng mạn!”

      “Ngoan ngoãn đọc sách ! Đừng đưa mấy ý kiến vớ vẩn nữa, bằng giúp em học bổ túc văn!” giả vờ trầm giọng quát, Đinh Thuần Thuần sợ tới mức vội vàng chạy lên lầu.

      cần!” cũng muốn học bổ túc văn!

      Đinh Hạo Luân bật cười lắc đầu, đúng là tiểu nha đầu Thuần Thuần, thời đại gì rồi mà còn dưới ánh trăng tâm tình?

      quay đầu nhìn phía cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ có vòng ánh trăng ở cao, những tia sáng bạc rơi đầy sân, đêm nay ánh trăng đẹp lắm, có lẽ nên ra ngoài tản bộ.

      Đáy lòng , lên gương mặt tròn tròn, thanh lệ ngượng ngùng của Thư Cẩn Dư.

      Vì thế lấy điện thoại di động ra, sau tháng xa cách, lần đầu gọi cho

      Thư Cẩn Dư ngồi trước máy tính, mái tóc đen dài được dùng cây trâm búi lên gọn gàng, lộ ra cái cổ đẹp tinh tế duyên dáng. Hai mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, bàn tay trắng nõn bé linh hoạt lướt bàn phím, soạn báo cáo.

      Nhân lúc phải làm ca tối, liền gõ hết những bài tập cần nộp vào tuần sau.

      Hồi lâu sau, khi thấy mệt, ánh mắt cũng díp vào, mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, uống chén trà cho thông họng.

      nâng chung trà lên, tầm mắt tự chủ được mà dừng ở chiếc di động đặt mặt bàn.

      vẫn liên lạc……

      nhấm nháp chén trà, đôi mắt xinh đẹp thoáng chút buồn, vì chính mình đa tình mà cảm thấy thương tâm.

      thương tâm cái gì chứ? nên biết từ trước, cái người tên Đinh Hạo Luân kia hoàn toàn có khả năng gọi cho !

      cái gì muốn hẹn hò với , kết quả sao? Xoay người cái, có thể tháng liên lạc, hoàn toàn đúng, chẳng quan tâm, chẳng lẽ đây là cái mà cái gọi là “hẹn hò” à?

      Những gì với , tám phần là nhất thời buột miệng, làm sao có thể là lòng cơ chứ?

      từng có vài lần muốn chủ động gọi điện thoại cho , may mắn cuối cùng có tia thẹn tâm ngăn lại.

      đều bỏ qua mọi thứ, rồi cả thái độ lạnh lùng hờ hững, gọi điện thoại cho liệu thay đổi được cái gì? chừng còn có thể lãnh đạm hỏi… là ai?

      thẳng ra có số đào hoa ! Tâm lặng như nước qua hai mươi hai năm, chưa bao giờ nếm thử tư vị tình , lần đầu tiên rung động trước người, lại gặp phải kết quả này, có lẽ có duyên phận được !

      lại nhấp miệng trà, tiếng chuông di động vừa lúc vang lên.

      hoảng sợ, thiếu chút nữa đánh rơi cốc trà trong tay.

      nhanh chóng cầm di động lên, nhìn thấy người gọi, kia phải số điện thoại của người quen, nửa tò mò, nửa nghi hoặc tiếp điện thoại, đoán rằng đối phương gọi sai số rồi.

      “Alô?”

      “Cẩn Dư sao?” tiếng trầm thấp dễ nghe truyền vào trong tai .

      Thanh này Thư Cẩn Dư có thể nhận sai được, là Đinh Hạo Luân!

      là……”

      là Hạo Luân, còn nhớ ? Đinh Hạo Luân!”

      “Em nhớ.” đương nhiên nhớ ! Thư Cẩn Dư cười có chút chua xót.

      “Ăn cơm chiều chưa?” Giọng điệu của cứ như là hôm qua bọn họ vừa mới gặp mặt, chút áy náy cũng có.

      “Ăn rồi. — tìm em có việc?” cẩn thận hỏi, sợ chính mình lại nghĩ lệch lạc đâu.

      “Đêm nay ánh trăng rất đẹp, có hứng thú ra ngoài ?”

      “Ánh trăng?” Thư Cẩn Dư nhìn ra cửa sổ thủy tinh ở nhà trọ của mình, vòng ánh trăng cao phía chân trời, phát ra những ánh sáng màu bạc, thoạt nhìn lãng mạn.

      mở miệng mời ra ngoài sao? Có thể xem như hẹn hò ?

      “Được — tốt lắm!” cảm thấy may vì gọi điện hẹn , nếu phát khuôn mặt của đỏ đến mức có thể dọa được người.

      “Em ở đâu? qua đón em.”

      “Em ở tại……”

      Thư Cẩn Dư địa chỉ cho , sau khi cúp máy lập tức mở tủ quần áo, trong tủ quần áo ít ỏi đếm được đầu ngón tay, chọn ra vài bộ âu phục đẹp nhất.

      Nhưng chọn rồi lại chọn, tuyển lại tuyển, cuối cùng vẫn bỏ lại hết những bộ âu phục xinh đẹp nhưng vướng chân vướng tay này, chỉ mặc áo sơ mi trắng phối với quần bò.

      sợ chẳng may xe máy đến, như vậy chọn âu phục trở thành trò cười mất.

      Văn bản quy tắc giao thông ràng quy định, ghế ngồi sau xe máy được ngồi nghiêng, cũng dám tưởng tượng chính mình mặc âu phục xinh đẹp phiêu dật, lại bày ra bộ dáng dạng hai chân xấu xí, như vậy giận dữ và xấu hổ mà chết mất!

      Nhưng mà chứng minh, băn khoăn của là dư thừa! Khi phóng chiếc BMW màu đen đến đứng trước mặt , khiến há hốc miệng, đủ để nhét cả quả trứng chim.

      “Sao vậy? nhận ra à”

      Đinh Hạo Luân mở cửa, xuống xe, thấy mở lớn miệng nhìn , bộ dáng dám tin, làm khỏi bật cười.

      “Sao lại xe này?” hoảng sợ, nhìn như là đến đây phải bằng ô tô, mà là bằng chiếc xe tăng a.

      “Đây là ngươi mượn của người khác ạ? Ngồi xe tốt cũng rất nguy hiểm, lại thể tùy tiện dừng lại, nhỡ mà bị hỏng làm sao bây giờ? Em nghĩ vẫn nên mang trả người ta !” lo lắng khuyên nhủ.

      “Mượn?” trong mắt Đinh Hạo Luân xuất chút vui.

      cả đời chưa từng mượn xe ai, ngay cả xe đạp cũng !

      Ngay đến người hầu nhà cũng dùng ô tô thay bộ, chẳng qua chỉ mở kho xe ra lấy đại chiếc, dọa thành như vậy, biết nên ngây thơ, hay là chưa từng nhìn ra thế giới này?

      “Chiếc xe này phải mượn, mà đây là của ! Chiếc xe này mua được hai ba năm rồi, sớm nên đổi, cho dù bị hỏng cũng phải tiếc.” liếc nhìn liếcmột cái, kiên nhẫn giải thích.

      “Chiếc xe này của ? phải chỉ là viên chức bình thường sao?”

      Thư Cẩn Dư hoài nghi đánh giá chiếc xe lượt, xác nhận xem nó có phải hàng , cùng lắm mới chỉ hai mươi mấy tuổi, lại là viên chức nhoi, làm sao mà có khả năng mua được chiếc xe đắt thế này?

      là viên chức à?” Đinh Hạo Luân có chút dở khóc dở cười, chưa từng như vậy mà?

      phải ạ?”

      phải!” Đinh Hạo Luân cũng muốn ra thân phận và địa vị của mình, nhưng cho rằng nếu còn tính tiếp tục cùng gặp mặt, nên làm sáng tỏ mọi thứ.

      “Như vậy là……” cẩn thận hỏi.

      đơn giản, là quản lí của công ty Chấn Tinh, nhưng thực ra, chủ tịch của công ti là bố , nhưng chức vị của , là quản lý bộ phận kế hoạch.”

      “Quản lí?” Thư Cẩn Dư giống như con vẹt, ngơ ngác lặp lại lời của .

      phải nhân viên văn phòng bình thường sao? Từ khi nào biến thành quản lí của cả công ti kinh doanh rồi?

      “Đúng vậy.” Thấy bày ra bộ dáng kinh ngạc đáng , ngực Đinh Hạo Luân thoáng chốc nóng lên.

      Thời điểm mở to mắt, thoạt nhìn rất giống người thương, cùng ở cùng chỗ, giống như ở cùng đứa em mà vĩnh viễn chiếm được, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.

      “Có muốn uống cà phê ?” hỏi.

      “Nhưng là……” là thiếu chủ của công ty kinh doanh Chấn Tinh, còn chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, cũng có nhan sắc đăc biệt hơn người, như vậy, xứng đôi với sao?

      Đinh Hạo Luân nhìn ra chần chờ của , trêu tức : “Sao vậy? Biết là con trai của chủ tịch tập đoàn công ti liền cần nữa hả?”

      phải!” nuốt xuống ngụm nước miếng.

      Phải là ghét bỏ , cần mới đúng chứ!

      khi như vậy, có cái gì phải chần chờ? Hay em sợ ăn thịt em?”

      “Em như vậy!” sợ gia cảnh cách biệt, về sau hẹn hò có trở ngại.

      “Nếu biết, vậy ngoan ngoãn lên xe, biết chỗ có cà phê rất ngon.”

      “Được thôi!”

      Bị như vậy, rốt cuộc còn lời nào để , đành phải ngoan ngoãn nghe theo , trong đầu lên giá tiền của chiếc xe, nơm nớp lo sợ đưa tay đặt ở đầu gối rồi ngồi xuống, động cũng dám động, cứ nghĩ đến việc nếu làm hỏng chiếc xe sang trọng này, cho dù đổi mười năm tiền lương cũng đủ để trả là thấy sợ rồi!

      “Em giống xác ướp quá thôi, bị bỏ bùa làm thân thể bất động à?” buồn cười, tà nghễ nhìn .

      “Em sợ làm hỏng xe thôi, thực đắt tiền!”

      “Ngốc ạ!” nhịn được bật cười, lái xe khỏi.

      Ở cùng chỗ với thoải mái, có lẽ hôm nay buổi tối tốt lành.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.1

      Sau khi dạy xong lớp cuối cùng, Thư Cẩn Dư lập tức chạy về nhà, tắm bằng tốc độ nhanh nhất, thay chiếc áo tay màu vàng nhạt, cùng chiếc quần soóc màu trắng, rồi lao nhanh xuống lầu, chuẩn bị chơi cùng Đinh Hạo Luân.

      Khi thở hồng hộc chạy xuống, thấy xe của chờ sẵn ở cửa.

      “Hạo luân!” nở ra nụ cười ngọt ngào, vừa vẫy vẫy bàn tay bé, vừa bước nhanh tới chỗ .

      Đinh Hạo Luân thay mở cửa xe, ngồi vào, lập tức đưa cho đồ uống lạnh.

      Đây là dựa theo thói quen mười mấy năm qua của Thuần Thuần, mùa hè đưa đồ uống lạnh, mùa đông đưa trà nóng, nay đem thói quen còn nguyên này chuyển cả vào .

      “Cám ơn!” bên ngoài nóng quá, Thư Cẩn Dư tiếp nhận đồ uống lạnh, hút ngụm lớn hồng trà chanh.

      chu đáo!

      Hơn nữa phát , mình càng ngày càng ! Mỗi lần thấy , lòng của cũng tự kiềm chế được mà run run, khi nhìn , ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng hậu, làm cho cảm thấy bản thân mình được thương. Mặc dù đôi khi đột nhiên có cảm giác nhìn như nhìn người con khác mà biết .

      “ Muốn đâu ăn cơm? ” Đinh Hạo Luân hỏi.

      Cùng nhau ăn cơm, là hình thức cố định mà từ khi hai người hẹn hò đặt ra.

      “ Chúng ta đến Sâm Chi ăn cơm thịt nướng có được ? ” biết thích món cơm thịt heo nấu với gừng và bia ở nơi đó.

      “ Được, vậy Sâm Chi. ” vui vẻ đồng ý.

      Sâm Chi là địa điểm quen thuộc của cả hai, nên khi đến nơi, mỗi người tự gọi phần cơm, rồi nhàn nhã hưởng thụ gian yên tĩnh cùng nhạc du dương.

      “ Hạo luân, hôm nay công việc thế nào? ” dịu dàng hỏi.

      “Hoàn hảo! Vốn có công việc khó giải quyết, nhưng trước khi tan tầm giải quyết xong rồi.” Đinh Hạo Luân hồi đáp, cũng hỏi: “ Cẩn Dư, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, tương lai có dự định gì ? ”

      “ Em học hệ kinh doanh, học chỉ đủ dùng thôi, tương lai đương nhiên làm những việc liên quan đến phương diện tài chính, gần đây có bàn bạc cùng giáo sư và tìm hiểu số công ty, em nghĩ hẳn là tìm được cơ hội công tác phù hợp, cho dù có, em cũng tính bắt đầu lên lịch phỏng vấn rồi.”

      “Như vậy… có muôn đến Chấn Tinh công tác ?” có thể xếp vào vị trí tốt.

      !” ngoài ý muốn của , Thư Cẩn Dư cự tuyệt.

      “Cám ơn ý tốt của , nhưng em muốn dựa vào chính sức mình để tìm việc. Em biết có rất nhiều người hâm mộ em có bạn trai là thiếu gia nhà giàu, thậm chí có bạn học trêu em căn bản cần tìm công tác, chỉ cần ngồi ở trong nhà chờ làm thiếu phu nhân là tốt rồi, nhưng đây phải ý muốn của em!

      Thời gian bốn năm này, em thực học tập nghiêm túc, nên đương nhiên hy vọng có thể có cơ hội phát huy những gì học được, nếu làm cùng công ty với , em nhất định cả ngày nghĩ đến , thể chuyên tâm công tác, vì thế em nghĩ vào Chấn Tinh, hy vọng cần để ý!” đỏ mặt thừa nhận.

      Khí cốt của , làm nhìn với cặp mắt khác xưa.

      đương nhiên để ý, có lòng muốn tôi luyện chính mình là tốt, ủng hộ em!” gật đầu tán dương.

      “Cám ơn!” tặng cho nụ cười ngọt ngào.

      thấy mình thực may mắn, có người bạn trai quan tâm chăm sóc, lại trăm phần trăm ủng hộ mình.

      Phần cơm được đưa tới, Đinh Hạo Luân nhìn Thư Cẩn Dư : “Em là y tá, hôm nay nó thay phiên đồng nghiệp làm ca đêm, chút nữa muốn đưa ấy làm, cho nên sau khi ăn xong, đưa em về!”

      “Được.” Thư Cẩn Dư lập tức gật đầu đáp ứng.

      biết rất quan tâm đến em , cho nên cũng tranh giành nguwofi , mà là dùng loại thái độ khoan dung, để xem xét tình cảm giữa bọn họ.

      như vậy thức thời, làm cho Đinh Hạo Luân cảm thấy thực vừa lòng.

      đúng là cần người chơi trò tranh giành người , khóc lóc om sòm tranh cãi ầm ĩ mà biết phối hợp diễn! Mà làm tốt lắm!

      _____

      Đô đô……

      5 giờ chiều, máy nội bộ bàn của Thư Cẩn Dư vang lên, đưa tầm mắt dời khỏi màn hình máy tính, thuận tay tiếp điện thoại.

      “Phòng kế toán xin nghe, tôi là Thư Cẩn Dư.”

      Năm trước tốt nghiệp, nhưng cũng có đến công ty nhà bạn trai là Đinh Hạo Luân làm, mà tiến vào xí nghiệp nổi danh, đảm nhiệm công tác của chuyên viên kế toán.

      “Cẩn Dư, còn chưa tan tầm à?”

      Nghe ra đây là thanh của bạn học kiêm bạn tốt của – Tô Tuyết Lương, Thư Cẩn Dư lập tức lộ ra tiếng cười chân thành.

      “Chưa. Còn cậu sao, Tuyết Lương?”

      “Tớ á? Gần đây cũng bận lắm. Đúng rồi, là thế này! Quyên Linh gần đây học nghề từ chỗ bố, muốn thử làm bánh bao chiên cho chúng mình ăn, ngay tại nhà nó, Quyên Linh muốn tớ gọi điện hỏi cậu có ?”

      “Hôm nay sao? được đâu, tớ…… Có việc!” Buổi chiều Đinh Hạo Luân gọi điện tan tầm tới đón ăn cơm.

      “Ôi, tình !” Tô Tuyết Lương ái muội trêu chọc.“Kỳ quái! Hai người nhau lâu rồi mà chán đối phương à? Có rảnh cũng phải cùng bọn tớ tụ họp chứ, bằng bọn tớ chỉ có thể kiến nghị lên Đinh đại thiếu gia thôi.”

      “Còn dám trách tớ à! Nếu phải cậu và Quyên Linh liên thủ đẩy tớ vào hố lửa, tại tớ cũng vì tình quên bạn đâu, đều là các cậu tự làm tự chịu.” Thư Cẩn Dư thẹn thùng oán giận.

      “Ấy, lại đổ lỗi cho bọn tớ rồi, cũng ngẫm lại xem nhờ ai se chỉ luồn kim, hai người mới có thể tấu nên khúc nhạc tình ngọt ngào như thế này.”

      “Thôi được rồi! Cảm tạ đại ân đại đức của cậu và Quyên Linh được ? Phiền cậu dùm với Quyên Linh hộ tớ, hôm nay tớ rảnh, thể ghé qua, để lúc khác tớ mời ăn cơm.” Thư Cẩn Dư vội xin tha.

      “Là rượu mừng sao?”

      “Tuyết Lương!” xấu hổ hét lớn.

      “Được được, cãi nhau với cậu nữa, tớ phải đây, nếu cậu thay đổi chủ ý, gọi điện thoại lại cho bọn tớ nhá.”

      “Ừ. Cảm ơn cậu! Thay tớ hỏi thăm Quyên Linh nhé.”

      “Biết rồi, tạm biệt!”

      “Bye.”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.2:

      Thư Cẩn Dư gác điện thoại, thấy thân ảnh trong khung hình đặt bàn làm việc, khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      Thời gian trôi nhanh, và Đinh Hạo Luân đương gần hai năm rồi, trải qua hai năm, bọn họ đều trưởng thành ít.

      Đinh Hạo Luân từ quản lý bộ phận kế hoạch của công ty, thăng chức lên tổng giám đốc, dưới dẫn dắt của , thành tích của công ty Chấn Tinh đột nhiên tăng mạnh với kết quả vô cùng ấn tượng.

      Nay dựa vào chính sức mình, đạt được ít tràng vỗ tay, từ nước ngoài về nước có mấy năm ngắn ngủi, nhưng thành công đứng ở đỉnh tháp của các xí nghiệp tinh .

      Còn ?

      Đinh Hạo Luân trưởng thành rất nhiều, đương nhiên cũng tạm dừng ở chỗ cũ.

      Trải qua hơn năm ngừng tôi luyện, từ con nhóc còn chưa dứt hơi sữa, nay có hơi thở của nữ nhân. Tóc cũng dài ra, mọi người càng lúc càng xinh đẹp, càng lúc càng có khí chất.

      thực thích chính mình bây giờ!

      Đô đô……

      Điện thoại bàn lại vang lên, lần nữa tiếp điện.

      “Phòng kế toán xin nghe, tôi là Thư Cẩn Dư.”

      “Là .”

      “Hạo Luân!” vui vẻ hô.

      ở dưới lầu, em xuống dưới nhanh !”

      “Vâng!”

      Thư Cẩn Dư lập tức gác điện thoại, mặc áo khoác, cầm túi da chạy vội xuống lầu.

      Trước cửa lớn dưới lầu, chiếc xe màu đen của Đinh Hạo Luân chờ ở đó.

      “Hạo Luân! có lỗi, chờ lâu rồi sao?” bước nhanh tới.

      cũng vừa đến.”

      tại là rét đậm, nhiệt độ bên ngoài còn đến 15oC, sau khi lên xe, lập tức đem bình đựng trà sữa nóng đưa cho .

      “Cám ơn!” Thư Cẩn Dư mở bình ra, từ từ nhấm nháp trà nóng, trong lòng tràn đầy ấm áp.

      Trải qua thời gian hai năm, tình cảm của với chỉ có tăng chứ chưa hề giảm, mặc dù có thời điểm cảm thấy tình cảm dành cho kém xa tình trao cho , nhưng vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần vẫn thực lòng thương , đến ngày nhận ra!

      “Hôm nay chúng ta đâu ăn cơm vậy?” thuận miệng hỏi.

      “Nghe khu phía đông mới mở gian nhà hàng Nhật Bản, có món cua đế vương của Hokkaido, đặt phòng rồi, chúng ta đến đó nếm thử.” quyết định như thường lệ.

      “Được.” gật đầu.

      cá tính dịu ngoan, chỉ cần là quyết định, bình thường phản đối, cho nên về sau hỏi ý kiến của nữa, mà trực tiếp quyết định luôn.

      đường đến nhà hàng, chuyên chú lái xe, còn ánh mắt của cũng muốn xa rời .

      “Vì sao cứ nhìn suốt thế?” Thừa dịp chờ đèn đỏ, Đinh Hạo Luân quay đầu hỏi.

      “Bởi vì em phát em rất , em thực !” hề ngần ngại biểu đạt tình với .

      biết!” mỉm cười, nụ cười có chút thê lương.

      Nếu những lời này là Thuần Thuần với , có phải tốt biết bao nhiêu ?

      Đúng vậy! Trải qua hai năm dài đằng đẵng, người nhất vẫn là em – Đinh Thuần Thuần.

      thừa nhận, Thư Cẩn Dư là rất tốt, tình của dành cho , cũng phải , nhưng con người chính là loài động vật kỳ quái như vậy, thứ mình nắm được trong tay biết quý trọng, ngược lại thứ chiếm được, lại luôn cố gắng có được.

      Chẳng lẽ đúng như lời người ta – thứ mà ta chiếm được mới là tốt nhất?

      thở dài, vẫn , rốt cuộc mình muốn cái gì?

      Là tình cảm em? Hay là tình nam nữ?

      Đến nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, người phục vụ mặc kimono dẫn hai người vào bàn đặt trước, bọn họ cởi áo khoác, ngồi xuống cái bàn trước mặt .

      lâu sau, lẩu cua được mang tới.

      Hương vị của cua Nhật Bản khác lạ, cua rất ngọt vị, bọn họ ăn vui vẻ, lần sau còn muốn đến ăn nữa.

      Sau khi tưởng thức món trà kem cuối cùng, Thư Cẩn Dư thấy thời gian còn sớm, liền chờ mong hỏi: “Đợi lát nữa, chúng ta còn đâu nữa?”

      Đinh Hạo Luân nhớ tới, đáng lẽ hôm nay Thuần Thuần tan ca sớm, nhưng là bởi vì nhân lực đủ, sau khi tan tầm lại lưu lại tăng ca, nhưng cũng có thể sắp đến giờ tan tầm rồi. muốn đón , liền uyển chuyển cự tuyệt: “Hôm nay chúng ta ăn bữa cơm là được rồi, lần sau rảnh rủ em ra ngoài.”

      phát chính mình vừa xong những lời này, Thư Cẩn Dư nụ cười chờ mong ở mặt lập tức biến mất, từ lúc ấy, thêm câu nào nữa.

      Sau khi rời nhà hàng, Đinh Hạo Luân lái xe đưa Thư Cẩn Dư về nhà. “Đến rồi! Em xuống xe , ngủ ngon!”

      Thư Cẩn Dư yên lặng xuống xe, có chút ai oán liếc cái, sau đó ảm đạm xoay người trở về nhà trọ.

      Hành động của làm cho Đinh Hạo Luân cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc trước ở nhà hàng phải vẫn tươi cười chuyện sao, tại sao bây giờ lại hết vui vẻ rồi?

      nhìn đồng hồ, nếu đón em muộn mất, nhưng bộ dáng của Thư Cẩn Dư, làm cho yên lòng, đem tình hỏi ràng, cũng cách nào yên tâm làm chuyện của mình!

      Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, vẫn quyết định làm sáng tó mọi chuyện.

      “Cẩn Dư!” bước nhanh tới, bắt lấy gần tiến vào trong nhà, kéo ra.“Cẩn Dư, em làm sao vậy? làm chuyện gì, chọc giận em sao?” hỏi gọn gàng dứt khoát.

      Thư Cẩn Dư lắc đầu, hỏi cái gì cũng trả lời.

      “Vậy em rốt cuộc làm sao vậy?” Đinh Hạo Luân lần đầu tiên có xúc động tưởng chừng muốn vò đầu bứt tóc, nỗi lòng của phụ nữ quả nhiên khó có thể hiểu, người xưa : “ Nữ nhân tâm, hải để châm ” ( Dò tâm người phụ nữ như là mò kim đáy biển). là quá đúng!

      “Trời ơi, em rốt cuộc vì chuyện gì mà vui, mau cho biết !” nắm chặt cánh tay gầy gò của , hạ quyết tâm nếu ràng, thả người.

      Thư Cẩn Dư lại đau thương nhìn cái, mới cúi đầu, dùng thanh thể nghe thấy để hỏi: “ hẹn hò với em, là lòng sao?” Đinh Hạo Luân ngẩn người, mới gầm tiếng: “ – đương nhiên là lòng! Em căn cứ vào cái gì mà cho là lòng?”

      “Em cảm thấy đối với em, có cảm giác của tình cuồng nhiệt. Em thấy đồng học, đồng , những ai đều có bạn trai cả ngày luôn quấn quít với bọn họ, ngày hai mươi bốn giờ còn thấy thiếu thời gian, mà chúng ta đương hai năm, mỗi lần hẹn hò đều là ăn bữa cơm, sau đó đưa em về nhà, thậm chí…… Thậm chí có hôn em! Em càng lúc càng hoài nghi, thích em sao?”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.3

      Lúc ban đầu, hài lòng với hình thức hẹn hò như vậy, chỉ cần có thể ngẫu nhiên thấy , cũng rất vui vẻ rồi.

      Nhưng con người vốn rất khó thỏa mãn thực, thời gian kết giao càng lâu, càng cảm thấy tình dành cho đủ, ngoài việc ngẫu nhiên gặp mặt ăn bữa cơm, gọi điện cho lúc làm, than thở về việc lúc nào cũng nhớ , thậm chí chưa từng hôn .

      Nếu , sao lại biểu lãnh đạm như thế được?

      đương nhiên là thích em!” Đinh Hạo Luân thể mình nhưng việc thích ở chung với là điều thể hoài nghi.

      “Nhưng em hoàn toàn cảm nhận được, rất bình tĩnh, hoàn toàn giống như rơi vào lưới tình, em nghĩ…… Nếu phải lòng, chi bằng chúng ta chia tay !” Tuy rằng lúc đầu hơi khó khăn, nhưng vẫn là nên lãng phí thời thanh xuân,“Em cho rằng chia tay đối với chúng ta…… Có lẽ tốt hơn!”

      “Tốt cái gì mà tốt?!” Đinh Hạo Luân vừa sợ vừa giận liền rống lên.

      muốn chia tay, luôn có thói quen có trong cuộc sống!

      Trải qua hai năm ở chung, bọn họ khá là ăn ý, ở cùng thực rất mái khoái trá, chỉ cần gặp , có thể tạm thời quên những công việc phiền lòng ở công ty.

      Hơn nữa sau khi có , chú ý của đối với Thuần Thuần tựa hồ còn mãnh liệt như trước, vì thế trong lúc đó tình cảm của và Thuần Thuần tăng lên ít, thể làm cho quan hệ vất vả lắm mới hồi phục được với Thuần Thuần lại lần nữa tan vỡ và chuyển biến xấu.

      Dù như thế nào, cũng thể mất Cẩn Dư!

      “Em cho rằng quan tâm em? Em oán giận chưa từng hôn em?” Đinh Hạo Luân bình tĩnh từng bước tới gần .“Vậy rất đơn giản, hôn em là được!”

      giống như sợ đột nhiên biến mất, gắt gao chế trụ hai tay , sau đó đột nhiên cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi non mềm, trực tiếp cắn mút hai cánh hoa.

      cần, đau quá!” cực lực giãy dụa, đem hết toàn lực đẩy ra.

      “Tại sao lại như vậy chứ?” lấy tay xoa đôi môi bị cắn đau, bi phẫn hét lên: “Em để ý đến việc có hôn em hay , mà là tâm của đối với em! Chúng ta quen biết hai năm, nhưng thời gian ở chung được bao nhiêu, ngẫu nhiên cùng nhau ăn bữa cơm cũng tính là đương, nhiều nhất chỉ có thể xem như bạn tốt, rốt cuộc xem em là bạn bè hay bạn , bây giờ ràng !”

      Đinh Hạo Luân trả lời, chăm chú nhìn , trầm mặc .

      Thời gian từ từ trôi qua, Thư Cẩn Dư thất vọng nhắm mắt lại, ảm đạm xoay người rời .

      Nhưng vào lúc này, Đinh Hạo Luân bỗng nhiên bước bước xông lên phía trước, đem kéo vào trong lòng, sau đó lại cúi đầu, hôn trụ đôi môi .

      Chỉ là lần này hề thô lỗ làm đau , mà dùng hết mọi nhu tình, an ủi đôi môi mềm mại của , nhiệt tình nhưng lỗ mãng, lòng muốn tặng cảm thụ đẹp đẽ nhất.

      hôn bạn bè bình thường như vậy, cho nên em đừng phải rời khỏi nữa, cần như vậy!” ôm chặt thân thể yếu ớt của , run rẩy cầu.

      Vừa rồi vào khắc xoay người , trong lòng tràn ngập sợ hãi, rất sợ cứ như vậy xoay người mà , vĩnh viễn hề quay đầu lại!

      sợ, muốn mất !

      Thư Cẩn Dư bị ôm vào trong ngực, ôm rất nhanh, cơ hồ thể hô hấp, bên tai truyền đến tiếng trái tim đập mạnh mẽ, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc người , loại cảm giác hạnh phúc dần dần lan tỏa.

      rốt cục cảm nhận được tình cảm của rồi! Cuối cùng người này bỏ chiếc áo khoác bình tĩnh, để lộ ra tình cảm chân .

      cần em, em đừng rời bỏ nữa, được ?” chân thành khẩn cầu.

      “Được.” Thư Cẩn Dư lại bị đả động phương tâm, vì , nguyện ý quên hết mọi chuyện từ trước, cùng bắt đầu lại.

      Nhưng đâu biết, tình cảm lưu luyến nhưng chua xót cho dù lần nữa tăng nhiệt độ, vẫn chỉ là chua sót.

      Sau nhiều lần trải qua đau thương, mới giật mình hiểu được đạo lý này.

      Từ sau ngày đó, Đinh Hạo Luân xác thực cải biến rất nhiều, đối với càng thêm dịu dàng, hơn nữa so với trước đây, rút ra càng nhiều thời gian làm bạn .

      tại ngoài ăn cơm, bọn họ còn có thể xem phim, giao du khắp nơi, có đôi khi chỉ là nắm tay tản bộ, Thư Cẩn Dư cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

      So với trước kia chỉ có ăn cơm là hình thức hẹn hò, nay mới được chân chính tính là đương!

      “Cẩn Dư, đồ uống của em!” Đinh Hạo Luân bưng hai chén đồ uống đến bên cạnh rồi ngồi xuống, đưa cho ly nước có ga.

      “Cám ơn!”

      Thư Cẩn Dư tiếp nhận đồ uống lạnh, ngọt ngào cười với .

      Hôm nay là ngày cuối tuần, muốn xem gấu Koala và chim cánh cụt, Đinh Hạo Luân liền lái xe đưa đến sở thú Đài Bắc, bọn họ mới từ khu của chim cánh cụt ra, nhiệt độ giữa bên trong và ngoài trời chênh lệnh rất lớn khiến nhiều người phải hét lên, cho nên lập tức mua đồ uống cho giải khát.

      “Mát quá!”

      Thư Cẩn Dư bướng bỉnh hút ngụm coca lớn, sau đó thừa dịp môi vẫn còn lạnh, bất ngờ hôn lên đôi má ấm áp của .

      “Có đủ lạnh ?” cười hì hì hỏi.

      đủ.” Con ngươi đen của Đinh Hạo Luân bỗng dấy lên ngọn lửa, ánh mắt rạng rỡ, tham lam nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng mê người của .

      “Như vậy mới đủ –” mở nắp đồ uống, dùng miệng cắn viên đá, sau đó lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai buộc phải hé mở đôi môi, đem viên đá đưa vào trong miệng .

      sợ hãi kêu lên tiếng, sợ tới mức nhảy dựng lên, khiến ngừng cười ha ha.

      Trong khi chơi đùa vui vẻ, di động của Đinh Hạo Luân vang lên.

      “Là ai nhỉ?” Đinh Hạo Luân thống khổ rên rỉ tiếng, lấy di động trong túi ra.

      “Alo! Mẹ? Chuyện gì…… Cái gì?! Xảy ra lúc nào?”

      đột nhiên nâng cao lượng, biểu tình mặt có vẻ vô cùng kinh hoảng khiếp sợ, Thư Cẩn Dư khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn nghe điện thoại.

      “Vừa rồi? Được, con lập tức trở về!” Đinh Hạo Luân cất máy sau đó nhanh chóng đứng dậy.

      “Hạo Luân, làm sao vậy?” Thư Cẩn Dư thấy mày nghiêm trọng, vẻ mặt lo lắng, vì thế quan tâm hỏi.

      “Thuần Thuần xảy ra tai nạn giao thông, bị đưa đến bệnh viện, phải lập tức qua mới được!”

      sao? Có nặng lắm ?”

      nguy hiểm, chẳng qua nó bị hoảng loạn, muốn qua đó chăm sóc.”

      “Có cần em cùng ?”

      cần! Em cứ ở lại , chơi xong rồi bắt taxi về được ? có lỗi!” áy náy .

      sao, em cũng phải trẻ con, tự mình trở về thành vấn đề.”

      trước nhé!”

      nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về phía cổng ra vườn bách thú.

      rồi, Thư Cẩn Dư cũng còn hứng thú xem động vật nữa, chuẩn bị lại chút, cũng rất nhanh rời khỏi vườn bách thú.

      Ngày hôm sau, nghe Đinh Thuần Thuần về nhà tĩnh dưỡng, vì thế tan tầm liền mua hoa qua nhập khẩu từ Nhật Bản, đến nhà họ Đinh thăm Đinh Thuần Thuần, thuận tiện chào hỏi luôn cha mẹ Đinh Hạo Luân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :