1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Mộc Yêu (98 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80



      Đường Chá phủi tay Lâm Vũ Mặc ra, xoay người vọt vào phòng bệnh, khi Đường Chá vào đến giường ngây dại.

      "Phong Nhi đâu? ấy lại lần nữa né tránh tôi?" Lâm Vũ Mặc lo âu . bị Phong Nhi hù dọa đủ rồi, hết lần này đến lần khác bỏ qua , hại lật khắp thế giới tìm . cũng chẳng muốn để cho Phong Nhi chạy lung tung nữa, bởi như vậy, điên.

      "Đường Chá, mới vừa rồi cậu thấy Phong Nhi chạy ra sao?" Lâm Vũ Mặc cam lòng hỏi.

      "Tôi mới toilet về. Sau đó vẫn ngồi ở chỗ này, còn có rời . Phong Nhi có thể chạy lúc tớ vào nhà vệ sinh." Đường Chá cũng gấp đến độ toàn thấy toát mồ hôi lạnh.

      Nếu như Phong Nhi chạy mất lời , bọn họ còn có thể dễ dàng tìm ra sao?

      Phong Nhi ôm bụng lớn như vậy, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm phải làm sao?

      Lâm Vũ Mặc thấy có hỏi Đường Chá cũng ra kết quả gì, liền xoay người vọt ra khỏi bệnh viện, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trong miệng của ngừng la thét tên Tiểu Phong, nhưng tìm bao nhiêu ngày, cũng tìm gặp .

      Tần Phong giống như rời khỏi thế giới này, cũng chẳng ai nghe thấy .

      Lần này, Lâm Vũ Mặc hoàn toàn tuyệt vọng, bỏ tất cả, lưu lạc khắp thế giới, khắp nơi tìm bóng dáng quen thuộc.

      Khi Trầm Kiệt biết được biết được tin tức chị Tiểu Phong mất tích, thiếu chút nữa nổi điên, nghiệp của cậu có thể hủy, nếu có mẹ Thẩm bên cạnh chăm sóc, có lẽ cậu sớm sụp đổ. may là cậu lại đứng lên. Nhờ vào lần đả kích này, cậu càng trở nên thành thục, mặt tăng thêm cỗ tang thương, ngược lại khiến cho gương mặt thanh tú của cậu càng thêm vài phần sức quyến rũ. Sau mấy năm ngắn ngủi, cậu trở thành đại minh tinh của châu Á.

      Mặc dù tiền kiếm ít, nhưng tim của cậu vẫn chẳng vui vẻ.

      Kể từ khi mất Tiểu Phong, cậu vẫn buồn bực vui, trừ diễn, rất ít khi xuất nụ cười. Vì để cho mình quên phiền não, cậu liều mạng đùa giỡn cuộc đời, khiến cho mọi ngày đều bận rộn. Chỉ vì có thể để cho tấm lòng kia ít đau chút, nhưng khi cậu ở mình, phần độc và bi thống trong trái tim cậu lại lên.

      Mà Đường Chá, vì thay ba chuộc tội, đem sản nghiệp của ba hủy mất, đem công ty bán . còn lấy số tiền bán công ty lập quỹ từ thiện mang tên của Tần Phong, đặc biệt giúp đỡ những đứa bé cha mẹ.

      Mà chính , lấy năng lực của mình tự mở công ty riêng, chuyên về công nghệ cao, trong thời gian hai năm ngắn ngủn, công ty của trở thành công ty kiệt xuất trong giới, mà chính , cũng trở thành thần quỷ trong giới công nghệ.

      Mặc dù nghiệp tương đối thành công, nhưng trong đầu của vẫn là những đau thương ngày cũ. Vì hôn lễ thể hoàn thành mà đau lòng, vì người thương còn bên cạnh mà tiếc thương.

      Phong Nhi, em ở nơi đâu?

      Em có biết, có nhiều người lo lắng cho em, quý mến em, đợi em trở về ?

      Cho đến năm năm sau…. ngày kia, cái mà mọi người mong chờ, cuối cùng mới có chút tin tức.

      ngày, Trầm Kiệt đến bãi biển để quay quảng cáo. Đám người bọn họ vừa tới bờ biển, Trầm Kiệt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nô đùa với con . Bóng dáng quen thuộc ấy là của bà mẹ trẻ.

      "Lâm Khả Nhi, con đứng lại đó cho mẹ! Bắt được con, xem mẹ trị con thế nào!" Trầm Kiệt nghe được giọng trong trẻo của đối phương, trong lòng khỏi mừng như điên.

      Là chị Tiểu Phong sao?

      Giọng kia rất giống!

      Chỉ thấy đối phương bước nhanh đến trước mặt , tay bế bé, cố ý làm bộ như tức giận, : "Lâm Khả Nhi, hôm nay con rất ngoan, lại đem dâu tây mẹ tự tay làm ăn sạch!"

      "Mẹ tha mạng! Hi hi hi, ai bảo mẹ làm thức ăn ngon như vậy? Nếu Khả Nhi ăn hết, chẳng phải là phụ ý tốt của mẹ sao?" Chỉ nghe ấy trả lời tựa mật ngọt, còn tạo ra bộ mặt hả hê.

      "Được! Vật , mau xin lỗi mẹ !" Người phụ nữ cao giọng .

      "Ai nha, mẹ, Khả Nhi làm sai, lần tới nhất định ăn hết, chừa lại ít cho mẹ, có được hay ?" nháy mắt nhìn mẹ.

      Trầm Kiệt mặc dù thấy được gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng từ bóng lưng cùng giọng , cậu hoàn toàn có thể kết luận đó là chị Tiểu Phong mà cậu tìm kiếm bao năm qua. Nhất định là ! sai!

      Bỏ xuống hàng loạt công việc, Trầm Kiệt sải bước hướng về phía bóng lưng kia.

      "Chị Tiểu Phong!" Trầm Kiệt ôm lấy thân thể kia từ phía sau, kích động gọi tên.

      Đối phương nghe được tiếng gọi của Trầm Kiệt ngây ngẩn cả người, ôm con của mình, dám tin tưởng khẽ gọi tiếng: "Em Kiệt?"

      "Là em, chị Tiểu Phong! Chị để em phải phải tìm mãi!" Trầm Kiệt kích động đến rơi nước mắt.

      "Em Kiệt" đột nhiên nhìn thấy Trầm Kiệt, tâm tình Tần Phong cũng vô cùng kích động, tựa như du khách lưu lạc nhiều năm, đột nhiên gặp được người thân thất lạc nên vô cùng vui vẻ.

      ôm lấy con , dám tin nhìn Trầm Kiệt.

      Mặc dù qua truyền thông và ti vi, vẫn thường thấy bóng dáng của em Kiệt, nhưng bên ngoài và phim ảnh giống nhau, tivi và truyền thông nhìn thấy em Kiệt lạnh lẽo, cảm xúc, mà giờ khắc này, đứng ở trước mặt em Kiệt sinh động và dịu dàng.

      Nhìn Trầm Kiệt, nước mắt của Tần Phong lặng lẽ chảy dài.

      "Mẹ khóc, Khả Nhi khóc." Chỉ thấy Lâm Khả Nhi dùng tay bé vì Tần Phong mà lau nước mắt, cũng nhàng thổi khô dòng lệ mặt .

      Trầm Kiệt nhìn trước mặt, dịu dàng mà hỏi: "Chị Tiểu Phong, đây chính là đứa bé năm đó sao?"

      "Ừ." Tần Phong kiêu ngạo gật đầu cái, nếu phải là bởi vì đứa con bảo bối này, mới có thêm sức mạnh để mình ngã xuống.

      Năm đó sau khi thoát khỏi bệnh viện, liền trốn đến nơi này. mình sinh con, mình nuôi con đên tận ngày hôm nay.

      Nhìn con càng ngày càng hơn đáng , càng ngày càng thân thiết hơn, tâm tình của mới dần dần nhõm. Con là ánh mặt trời của , là liều thuốc tốt nhất giúp quên thù hận.

      "Mẹ, ấy là ai?" Lâm Khả Nhi tò mò nhìn Trầm Kiệt, đột nhiên hưng phấn hét lên tiếng, kêu to : "Mẹ, đây là đẹp trai ti vi đó sao! , ẫm ẫm!" Lâm Khả Nhi hướng về phía Trầm Kiệt, đưa tay bé của mình ra, muốn được ẫm.

      Trầm Kiệt khẽ cười đón lấy bóng dáng nhắn, cọ qua cọ lại ở chóp mũi của : " thể gọi là phải gọi là cậu."

      "Cậu? sao lại già thế?" Lâm Khả Nhi dẩu môi hỏi.

      "Cậu và ma mi của con cùng tuổi, con xem như vậy có phải là gọi cậu ?" Trầm Kiệt cười hỏi. này đúng là bản sao của chị Tiểu Phong, vô cùng hoạt bát và đáng .

      "Vậy thể làm gì khác hơn là con chịu thua thiệt chút. haizzzz" Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhắn, vui .

      "Đứa tinh nghịch, còn mau xuống!" Tần Phong cười nhìn chằm chằm con , quở trách.

      "Con chịu!" Lâm Khả Nhi hướng Tần Phong làm mặt quỷ. Bé quay đầu hướng Trầm Kiệt : "Cậu, cậu có thể làm ba của Khả Nhi ?"

      "Được! Cậu cầu mong còn được! Khả Nhi có thể thuyết phục mami giúp cậu ?" Trầm Kiệt hưng phấn hỏi. Nếu như chị Tiểu Phong có thể lấy cậu, cậu nhất định vui vẻ đến mất ngủ.

      "Cái này à? Con thử chút nha." Lâm Khả Nhi lặng lẽ tựa vào bên tai Trầm Kiệt , " cho cậu bí mật , mẹ thường xem ti vi rồi khóc, bị Khả Nhi chọc vậy thích khóc. giống người lớn chút nào cả."

      " sao?" Trầm Kiệt đau lòng nhìn Tần Phong, đưa ánh mắt si tình nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tần Phong, lập tức tránh khỏi tầm mắt của cậu, đối với Trầm Kiệt : "Em Kiệt, em đừng tin lời con bé ."

      "Chị Tiểu Phong, em là nghiêm túc." Trầm Kiệt nắm tay Tần Phong, thâm tình : "Gả cho em ."

      "Mẹ gả !" Lâm Khả Nhi cũng đây ồn ào lên, "Khả Nhi muốn có ba! Nhanh đáp ứng , mẹ."

      Tần Phong nhìn đôi mắt khẩn trương của con , hiểu Khả Nhi từ có cha, nên vô cùng hâm mộ những đứa bé có đủ cha lẫn mẹ. có thể đem toàn bộ tình thương của mẹ giao cho Khả Nhi, nhưng có cách nào thay thế cha của bé.

      "Chị Tiểu Phong, nhanh gật đầu chấp nhận ạ!" Trầm Kiệt đưa gương mặt chờ mong . Cậu hy vọng chị Tiểu Phong đồng ý lấy cậu, vậy tháng ngày sau của cậu vô cùng hạnh phúc.

      "Em Kiệt, đừng ồn ào." Tần Phong nũng nịu. Trong lòng của vất vả mới lấy lại được bình tĩnh, muốn phá hư cảm xúc thăng bằng của mình.

      "haizzz" Trầm Kiệt ôm Lâm Khả Nhi, đáng thương khóc thúc thít: "Tiểu Khả Nhi, cậu chưa thể khiến cách mạng thể thành công, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng."

      "Dạ, con ủng hộ cậu." Lâm Khả Nhi cười duyên đưa tay bé đánh vào bàn tay Trầm Kiệt.

      Lúc này, nơi xa nhân viên làm việc gọi Trầm Kiệt, muốn cậu vào: "Trầm Kiệt, mau tới đây, phải lập tức khai mạc."

      "Biết!" Trầm Kiệt quay đầu hướng về phía nhân viên trả lời, lại yên tâm đối với Tần Phong : "Chị Tiểu Phong, chị cần tránh né em, em lập tức giải quyết mọi chuyện."

      "Ừ. Chị Tiểu Phong chờ em." Tần Phong khẽ gật đầu cái.

      Chương 81

      Kể từ khi Trầm Kiệt biết được Tần Phong ở đây, liền ngày ngày chạy đến nhà .

      Hôm nay Trầm Kiệt và Lâm Khả Nhi kết thành đồng minh, mỗi ngày hai người đều muốn ép Tần Phong gật đầu đồng ý gả cho Trầm Kiệt. Tần Phong biết,con mình rất muốn người cha, mà Trầm Kiệt lại thương bé như vậy, đương nhiên bé muốn Trầm Kiệt làm ba của bé rồi.

      Nhưng bây giờ tâm bình lặng, muốn đến chuyện tình cảm nữa. Tình cảm với Lâm Vũ Mặc và với Đường Chá vẫn rất rối rắm, khiến cho đánh mất lòng tin vào tình . chẳng còn biết mình có năng lực để người nữa hai .

      Ngày này, Trầm Kiệt mang theo bó hoa tươi đến nhà của Tần Phòng, vừa vào cửa, đòi ôm cái, sau đó thâm tình : "Chị Tiểu Phong, sinh nhật vui vẻ!"

      "Em Kiệt, chị rất cảm động! ngờ nhiều năm như vậy, em Kiệt vẫn nhớ ngày sinh của chị." Tần Phong cảm động lau mắt nước khóe mắt, cười duyên .

      "Giả sử chưa tới trăm năm, Kiệt vẫn nhớ sinh nhật của chị Tiểu Phong." ánh mắt Trầm Kiệt sáng quắc mà nhìn Tần Phong.

      "Ba Sở!" Tần Phong còn chưa tới kịp lời cảm động, thân thể nhắn của Lâm Khả Nhi chen vào giữa hai người. Bé lập tức nhảy vào lòng Trầm Kiệt, cho cậu nụ hôn nhiệt tình: "Ba Sở, Khả Nhi cũng muốn cho hoa."

      "Ha ha ha! Đứa tinh nghịch." Trầm Kiệt vui sướng cười lớn, đưa bó hoa lớn trong tay cho Lâm Khả Nhi, với bé: "Con thấy hoa như thế nào? Rất đẹp phải ?"

      "Dạ." Lâm Khả Nhi gật đầu, hả hê , "Cái này lạ lắm! Về sau ba Sở muốn mua hoa, nhất định phải mua hai bó hoa, nếu con gọi ba là ba Sở nữa."

      "À? Ba Sở là sợ." Trầm Kiệt làm bộ sợ sệt .

      "Hi hi hi." Lâm Khả Nhi cười duyên .

      "Chị Phong Nhi, em sắp xếp mọi chuyện xong rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn ." Trầm Kiệt ngẩng đầu lên, với Tần Phong.

      "Được rồi, em Kiệt." Tần Phong gật đầu đồng ý.

      Ba người bọn họ, có cả ngày cùng chơi vô cùng vui vẻ, buổi chiều còn mang Khả Nhi khu vui chơi. Lâm Khả Nhi đừng hỏi là vui mừng bao nhiêu, bé quả giống như chú rồng , ngừng thét lên và bay lượn. Ba người bọn họ tựa như gia đình, vui vẻ mà dạo chơi khắp nơi.

      Mặc dù Trầm Kiệt đeo kính, nhưng vẫn bị vài người tinh mắt phát ra. Đối phương cầm máy chụp hình nhắm ngay ba người bọn họ chụp vài tấm.

      "Ha ha ha! Hôm nay sao tôi lại may mắn như thế, đem những tấm ảnh này đưa cho độc giả. Có lẽ tôi nổi tiếng! Ha ha ha!" ra đó là phóng viên chuyên tin tức giải trí. Phát hôm nay khiến ông rất vui mừng.

      Ngày thứ hai, trang tạp chí lớn viết: "Thiên vương mang theo người tình bí mật và con riêng ra ngoài."

      Tin tức này oanh động thiên hạ, khiến rất nhiều người cảm động đến khiếp sợ. Tất cả mọi người cho là Tần Phong là người tình bí mật của Trầm Kiệt, còn Tiểu Khả Nhi chính là con chung của hai người.

      Tần Phong buồn cười nhìn tin tức kia, than thở về tâm của những phóng viên bây giờ, bọn họ thực là suy nghĩ quá phong phú! Đem tất cả những chuyện mình suy nghĩ viết ra ngoài, xong cũng chả quan tâm độ chính xác của nó.

      Có được chút tiếng thơm trong giới tin tức giải trí, người đàn ông nữa bước chân vào nồi lá cải.

      Ngày nay, Tần Phong vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Phong tranh thủ thời gian với đứa con vẫn còn ngồi chơi trò chơi: "Khả Nhi, giúp mẹ mở cửa, có thể là cậu Sở đến đó."

      "Dạ ạ." Lâm Khả Nhi nhảy xuống khỏi ghế cao, bé nhanh chóng chạy ra ngoài, hào hứng mở cửa.

      "Ba Sở" Khi bé nhìn người đàn ông trước mắt ngây người. Người tới thế nhưng phải ba Sở, bé vốn cho là ba Sở là người vô cùng tuấn rồi, ngờ người đàn ông này còn mê người hơn ba Sở. Chú ấy là ai? Lâm Khả Nhi nhẹo đầu nhìn đối phương. Mà đối phương cũng mở miệng, chỉ dùng cặp mắt tà mị nhìn chằm chằm vào trước mặt.

      "Đây chính là bảo bối của bọn họ sao?" Lâm Vũ Mặc kích động nhìn bé đáng , gương mặt trắng như bột, cho là Phong Nhi hư thai rồi. Thế nhưng rốt cuộc tìm ra , vợ của , con của . Lần này, vô luận như thế nào, cũng đưa mẹ con về nhà.

      "Này! Chú tìm ai. Sao chú như đầu gỗ nó gì hết vậy?" Lâm Khả Nhi bất mãn ngẩng cằm lên, kháng nghị hỏi.

      Lâm Vũ Mặc đưa tay ra bế nhắn lên, kéo bé vào trong lòng ngược của mình: "Bảo bối, kêu cha."

      "Cha? Cháu có ba Sở rồi, chú cũng là cha cháu sao?" Lâm Khả Nhi bồn chồn hỏi.

      Mặc dù người đàn ông này cũng đủ tuấn, đúng là vẫn đủ quy chuẩn làm cha bé, nhưng bản thân bé vẫn thích chú Sở hơn.

      "Cha chỉ có ? Đường nhiên ba chính là ba ruột của con!" Lâm Vũ Mặc hếch mày lên, vui . Tiểu bảo bối của thế nhưng lại gọi Trầm Kiệt là cha, chẳng lẽ cậu ta cưới Phong Nhi rồi sao?

      được!

      Nhất định ngăn cản bọn họ!

      Phong Nhi là của vợ của , đừng ai nghĩ đến chuyện giành với !

      "Tiểu Khả Nhi, là ai?" Tần Phong thấy con vẫn chưa vào nhà, vì vậy liền tò mò ra khỏi phòng bếp, nhìn quanh nhà, nhìn thấy hình ảnh kia, tâm đột nhiên trở ngớ ngẩn.

      Thời gian tựa như lắng đọng. Hai người đưa mắt nhìn nào, trong đầu là mớ hổn độn.

      Trong lòng Lâm Vũ Mặc thoáng qua hồi mừng như điên. là Phong Nhi của , đây phải là mộng, xuất trước mắt .

      Phong Nhi thay đổi, càng trở nên mê người, trong con mắt của càng trở nên quyến rũ mê người. Năm năm chia lìa, năm năm tương tư, hôm nay rốt cuộc có thể thôi đợi chờ. Lần này, vô luận như thế nào cũng buông tay ra.

      Trong mắt Tần Phong Lâm Vũ Mặc cũng thay đổi rất nhiều, biến thành người đàn ông thành thục, toàn thân tràn đầy vẻ mê hoặc lòng người. Vì sao người lại toát ra cỗ cảm giác tang thương, chẳng lẽ là dấu vết của tháng năm lưu lại người ?

      Lâm Vũ Mặc bước nhanh về phía Tần Phong, giờ phút này hận thể đem Tiểu Phong đến trong cơ thể mình, để cho bọn họ hòa làm , như thế Tiểu Phong thể né tránh . muốn ôm chặt lấy , muốn suốt cuộc đời mình có thể tỉ mỉ che chở cho Tiểu Phong.

      Tần Phong nhìn thấy Lâm Vũ Mặc bước về phía mình, hốt hoảng xoay người né ra. Nhưng chưa được mấy bước, liền bị lâm vào tình trạng bị vây chặt trong bốn phía

      "Phong Nhi, tìm kiếm em rất lâu rồi." Lâm Vũ Mặc dán chặt người mình lưng của Tần Phong, bên tai lời kích động.

      Tần Phong nhắm đôi mắt đẹp lại, mặc cho nước mắt tràn ra hốc mắt.

      "Phong Nhi, em nhẫn tâm, cam tâm bỏ rơi nhiều năm như vậy!" Lâm Vũ Mặc đau lòng chất vấn. Khi Phong Nhi rời khỏi, cơ hồ mang toàn bộ niềm vui của , mấy năm nay đem tất cả chuyện công ty vứt cho Đường Chá giải quyết giúp, khắp thế giới tìm Phong Nhi. Chỉ cần có ai dường như thấy giống Phong Nhi, lập tức chạy đến đó để kiếm.

      Trong những giấc mộng đêm, trong đầu cũng toàn hình bóng của Phong Nhi. Những khác, bất luận tài giỏi, xinh đẹp hơn nữa, cũng chỉ là cặn bã trong mắt của , di dời được lực chú ý của

      "Buông tôi ra!" Tần Phong hít mũi cái, lạnh lùng với Lâm Vũ Mặc. Tâm tình của dễ dàng mới trở nên bình tĩnh như thế, cần Lâm Vũ Mặc xuất làm nhiễu loạn tim của . xuất của , chỉ khiến cho thêm nhiều đau đớn mà thôi, nghĩ tới chuyện ngày trước, nước mắt của liền rơi lã chã.

      càng nhớ đến câu chuyện tổn thương năm đó, có cam lòng. Ban đầu nếu Lâm Vũ Mặc làm ra chuyện tuyệt tình như thế, có lẽ vô tình đến vậy, dù sao người vô tình cũng là Lâm Vũ Mặc, phải Tần Phong - !

      có từng nghĩ tới, những chuyện kia làm tổn thương tim mình đến thế nào . Nhiều năm như vậy, mỗi lần vào giấc mộng, lại nhớ về , tim lại đau nhói. Nỗi đau theo như hình với bóng, muốn chạy trốn cũng trốn thoát. Nhưng khi đứng trước mặt lại chẳng có khí thế trách cứ .

      " thả! Phong Nhi, lần này, em có đánh chết ... cũng để em rời khỏi lần nữa!" Lâm Vũ Mặc chuyển đến thân thể Tần Phong, hai đôi tay nâng gương mặt của lên. Ánh mắt của tham lam nhìn vẻ băn khoăn của , muốn đem nụ cười nhăn nhúm của khắc sâu trong lòng, lấy đó an ủi cho những năm tương tư của .

      " ở đây kể khổ gì chứ? Nếu năm đó biết quý trọng tôi, làm sao có chuyện đau khổ như tại hả??" Tần Phong vừa khóc vừa chất vấn. Hai người chẳng có duyên phận, nên buông tay, tội gì quấn quýt si mê? Tần Phong lạnh lùng với Lâm Vũ Mặc: " , đừng tìm đến tôi nữa."

      "! Phong Nhi, em đừng độc ác như thế, đừng cự tuyệt như vậy." Lâm Vũ Mặc hoảng hốt kéo Tần Phong vào trong ngực của mình, điên cuồng đặt những nụ hôn mặt .

      Động tác của chỉ khiến cho Tần Phong càng khóc lớn hơn.

      "Tránh ra! Cái người bại hoại này! Tại sao lại khiến cho mẹ tôi khóc?" giọng nũng nịu truyền đến từ sau lưng Lâm Vũ Mặc, cảm thấy eo ếch của mình bàn tay hung hăng đánh tới. buông tay Tần Phong ra, nhìn kia, cúi đầu xuống, tràn đầy cưng chiều nhìn đứng bên cạnh. Tại sao có thể quên bé cơ chứ? Đây chính là tiểu bảo bối của ! thể ngờ bé lớn như thế rồi

      cúi thấp người, bế con lên, ôm chặt bé. Lâm Vũ Mặc cảm động : "Bảo bối, ba con!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82

      “Bảo bối, nhớ kĩ, ta là cha con, Lâm Vũ Mặc.” Lâm Vũ Mặc bị lời của con chọc cười. Tiểu bảo bối này, khuôn mặt ngạo khí có điểm giống . điểm cái mũi của con , : “Cha con chỉ có mình ta,về sau cho phép nhận cha loạn nữa. Tên Thẩm Kiệt đó, con phải gọi là chú, thể gọi cha, hiểu chưa?”

      Lâm Khả Nhi nhướn mày lên hỏi: “Tại sao? Cha Thẩm rất thương con. Mới giống chú, dữ như vậy, vừa gặp làm cho mẹ khóc. Con muốn chú làm cha của con, con muốn cha Thẩm cơ.”

      Tần Phong nghe được lời con , vui vẻ cười lớn. Tiểu bảo bối của , lời làm cho người ta kinh ngạc chết cũng chịu ngừng a.

      đoạt lấy con từ trong ngực Lâm Vũ Mặc, hướng : “ nghe rồi chứ, ngả cả tiểu Khả Nhi cũng muốn , còn thưc thời mau. Nếu như tôi phải gả cho hai, người đó là Thẩm Kiệt, phải . Cả hai mẹ con tôi đều thích ấy, nghe rồi chứ.”

      Lâm Vũ Mặc nghe lời lại dường như ảnh hưởng chút nào, khẽ nở nụ cười. tà mị tới bên cạnh , tràn đầy uy hiếp : “Tiểu Phong Nhi thân ái, em tốt nhất nên biết em thích người nào, phải gả cho người nào?”

      Trong mắt Tần Phong lóe ra tia sáng tinh nghịch, đáp lại: “Đương nhiên! Tiểu Khả Nhi muốn ai làm cha nó tôi gả cho người đấy. Tiểu Khả Nhi thích , cho nên mau .”

      Lâm Vũ Mặc trừng hai mắt nhìn , cười : “Tiểu Phong Nhi, bây giờ những chuyện này còn quá sớm a, chừng, qua mấy ngày nữa, người Tiểu Khả Nhi thích nhất là người cha này rồi.”

      …” Tần Phong phục nâng cái miệng nhắn, bất mãn. Tên Lâm Vũ Mặc này, nghe ra cự tuyệt sao?

      Lâm Vũ Mặc chẳng những , ngược lại vào phòng bếp. Vừa nhìn thấy bàn bày đầy cao lương mỹ vị mới ra lò, làm lập tức muốn nếm thử. Vươn hai ngón tay ra, muốn cần con tôm chiên lên ăn, bị Tần Phong vội vàng đánh vào tay. bất mãn : “ được lấy tay cầm thức ăn.”

      “Được, được, được, rửa tay.” Lâm Vũ Mặc nở nụ cười, vào phòng vệ sinh.

      Lúc trở ra, liền giang đôi tay về hướng Tần Phong, cười : “Tiểu Phong Nhi, nhìn xem, bây giờ sạch rồi chứ?”

      “Hừ!” Tần Phong hừ lạnh tiếng, thèm để ý đến .

      Lâm Vũ Mặc muốn chính mình bị đối xử lạnh nhạt dù chỉ là chút, nghênh ngang vào phòng bếp, hướng món ăn bàn tới. Tần Phong chống nạnh đứng trước mặt : “Ai cho động vào! Nhưng thức ăn này là tôi làm cho Thẩm Kiệt, có phần! về khách sạn của mà ăn.”

      “Tiểu Phong Nhi, em thà nấu cho Thẩm Kiệt ăn cũng nguyện cho ăn sao? công bằng.” Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị.

      “Thế giới này vốn có cái gọi là công bằng. Tôi chỉ làm cơm cho người tôi thích ăn.” Tần Phong đoạt lấy cái bắt trong tay Lâm Vũ Mặc, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước qua Lâm Vũ Mặc.

      “Tiểu Phong Nhi! đói bụng năm năm rồi. Em cho ăn sao?” Lâm Vũ Mặc buồn bã hỏi. Lúc trước, chỉ thích ăn cơm do nấu, ngay cả nhà hàng nổi tiếng làm cơm cũng lọ nổi mắt xanh của . Sau khi Tiểu Phong Nhi rời , thời gian rất dài, mất hững thú với việc ăn uống. Đối với , phải là cơm tiểu Phong Nhi nấu, cho dù bất cứ vật gì cho vào miệng cũng nhạt như nước ốc.

      Hôm nay, vất vả mới thấy làm bàn cơm ngon thế này, muốn hớp cho tất cả vào bụng, nhưng Tiểu Phong Nhi lại tuyệt tình như vậy, ngay cả hạt cơm cũng chi động vào.

      “Người phụ nữ của nấu cho ăn sao? cần giả bộ đáng thương trước mặt tôi.” Tần Phong quệt khóe môi, vui . rời khỏi năm năm rồi, ai mà biết được có bao nhiêu ở bên cạnh hầu hạ? Những kia biết biến đổi đa dạng để dụ dỗ sao? mới thèm tin lời .

      Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong, tà mị cười : “Tiểu Phong Nhi, người phụ nữ của phải là em sao?”

      “Tôi tin. có bao nhiêu người phụ nữ rồi…. Đừng gạt tôi… Tôi còn là ngây thơ năm đó nữa rồi.” Tần Phong giùng giằng .

      “Tiểu Phong Nhi, lừa em. Đêm đó, có phản bội em, là em cho cơ hội gải thích.” Lâm Vũ Mặc cuối cùng cũng tìm được cơ hội, muốn đem mọi chuyện ràng, thể để Tiểu Phong Nhi tiếp tục giểu lầm .

      phản bội tôi?” Tần Phong xoay người lại, đôi mắt đẹp trợn to hỏi ngược lại. “ phản bội tôi, cho nên đuổi tôi ra khỏi phòng. phản bội tôi, nên cũng nữ nhân khác triền miên đêm.”

      có. Tiểu Phong Nhi, đêm đó, căn bản chạm vào nữ nhân kia.” Lâm Vũ Mặc vội vàng giải thích.

      chạm qua ta, tại sao ta lại vui mừng như vậy? láo cũng nên giống hợp lý chút có được ? Chẳng lẽ quên, tôi chính là tiểu lừa đảo sao? nghĩ, chỉ bằng mấy câu láo này là có thể lừa được tôi?” Tần Phong cười lạnh . Lời của Lâm Vũ Mặc chút tình chân cũng có, thể nào tin tưởng được nữa. ngờ chỉ vì muốn lừa quay trở về, thậm lý ngay cả láo cũng dám làm.

      “Tiểu Phong Nhi, có!” Giờ phút này Lâm Vũ Mặc mới hiểu cái gì gọi là có trăm cái miệng cũng thể bào chữa cho mình. hối hận năm xưa làm chuyện sai lầm, vì xúc động nhất thời mà phá hủy hạnh phúc của và Tiểu Phong Nhi. Rốt cuộc muốn phải giải thích thế nào, Tiểu Phong Nhi mới chịu tin a?

      “Mẹ, chú này dối sao?” Lâm Khả Nhi ở bên cạnh xem chuyện vui lâu, rốt cuộc cũng nhịn được tò mò hỏi.

      “Ừm, Tiểu Khả Nhi nên học theo a.” Tần Phong bé con của lên, cưng chiều xoa khuôn mặt nhắn của con .

      dối phải bé ngoan. Khả Nhi mới học theo chú. Vẫn là cha Thẩm tốt hơn, mẹ, mẹ nhất định phải gả cho cha Thẩm nha!” lâm Khả Nhi cười hì hì với mẹ. tựa như rất sợ mẹ nhất thời xúc động gả cho Lâm Vũ Mặc vậy.

      “Tiểu bảo bối, con đừng nghe, mẹ chỉ giỡn thôi.” Lâm Vũ Mặc đoạt lấy nữ nhi từ trong ngực Tần Phong, nắm bả vai của bé . “Bảo bối, lời cha đều là , con nhất định phải tin cha. Con là con của cha, thể tin lời người ngoài .”

      “Chú là cha của ta?” Lâm Khả Nhi vẫn có chút tin tưởng mà nhìn Lâm Vũ Mặc.

      “Dĩ nhiên rồi, tiểu bảo bối, con là tâm can bảo bối của cha.” Lâm Vũ Mặc sủng ái vuốt ve khuôn mặt của con .

      “Cha tại sao cần Khả Nhi, là Khả Nhi ngoan sao?” Lâm Khả Nhi chuyên chú nhìn Lâm Vũ Mặc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      Chương 83

      “Cha tại sao cần Khả Nhi, là Khả Nhi ngoan sao?” Lâm Khả Nhi chuyên chú nhìn Lâm Vũ Mặc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Những đứa bé khác đều có cha chỉ có có. Ở nhà trẻ, có bạn còn khi dễ , là đứa bé có cha. Nếu là cha , tại sao bây giờ mới xuất ? Chẳng lẽ là vì cha thích Khả Nhi sao?

      “Khả Nhi! Bảo bối của cha!” Lâm Vũ Mặc dùng tay ôm thân thể nhắn của con vào trong lòng. Lời của Khả Nhi khiến trong lòng vừa chua vừa chát, nếu như có thể, làm sao lại muốn ở bên cạnh con a. “tâm can bảo bối của cha, phải cha nhớ con, mà là mẹ con bỏ , chạy trốn khiến cha tìm được. Cha rất nhớ hai người, nếu biết hai người ở chỗ này, cha sớm tới.”

      “Có ? phải cha cần Khả Nhi sao?” Đôi mắt Lâm Khả Nhi hi vọng nhìn Lâm Vũ Mặc. sợ, những gì cha chỉ là lừa gạt, sợ chớp mắt cái, cha liền biến mất thấy!

      “Khả Nhi, sao cha lại nhớ con chứ? Cha rất nhở con, rất con.” Lâm Vũ Mặc đau lòng ôm thân thể nhắn của con , mặc cho bi thương xâm nhập vào tim .

      Nếu như thời gian có thể quay lại, nhất định làm Tiểu Phong Nhi tổn thương, nhất định canh giữ bên người Tiểu Phong Nhi và Khả Nhi, bảo vệ họ, làm chỗ dựa cả đời cho hai người thương nhất.

      “Cha!” Lâm Khả Nhi lúc này mói hài lòng ôm cổ của Lâm Vũ Mặc, hôn cái nhiệt tình mặt .

      “Bảo bối!” Tình cảm sâu nặng giữa hai cha con cũng tự nhiên lộ ra.

      Đúng lúc này, hồi tiếng chuông cửa vang lên, Tần Phong vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, ra ngoài mở cửa.

      “Phong Nhi tỷ, tặng chị.” Thẩm Kiệt đem bó hoa hồng đỏ to đưa cho Phong Nhi, cũng nhiệt tình ôm lấy : “Phong Nhi tỷ, đây là lần cầu hôn thứ 99 rồi, gả cho em được ?”

      “E hèm!” Lâm Vũ Mặc nghe Thẩm Kiệt vậy, vui hừ tiếng. Thẩm Kiệt lúc này mới nhận thấy trong nhà có người đàn ông khác.

      “Lâm Vũ Mặc?” Thẩm Kiệt nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người. tạ sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ tới đón Phong Nhi tỷ trở về sao?

      “A! Thẩm tiên sinh mới tới. Mời vào.” Lâm Vũ Mặc làm ra bộ dáng chủ nhận, hướng Thẩm Kiệt . Ưu thế của theo đà vượt lên Thẩm Kiệt.

      Lâm Khả Nhi vừa thấy người tới là cha Thẩm sùng bái nhất, lập tức thoát khỏi vòng ôm của Lâm Vũ Mặc, chạy tới trước mặt Thẩm Kiệt. đưa đôi tay bé non nớt ra, hướng Thẩm Kiệt : “Cha Thẩm, bế!”

      Thẩm Kiệt lập tức bế Lâm Khả Nhi lên, âu yếm : “Tiểu Khả Nhi hôm nay có ngoan ? Có giúp mẹ ?”

      Lâm Khả Nhi lập tức gật đầu lia lịa : “Có ạ, Khả Nhi rất ngoan. Khả Nhi còn giúp mẹ chiêu đãi khách.”

      “Chiêu đãi khách?” Thẩm Kiệt hiểu nhìn Lâm Khả Nhi.

      Chỉ thấy bé lắc cái đầu : “Chính là người này nha, chú ấy chú ấy là cha con.”

      “Ồ! ra đây mới là “khách” đấy!” Thẩm Kiệt vì lời của Lâm Khả Nhi mà khẽ cười, còn cố ý chữ “khách” rất nặng, hướng Lâm Vũ Mặc thị uy, muốn cho Lâm Vũ Mặc biết, trong lòng Lâm Khả Nhi, Lâm Vũ Mặc chỉ là người khách.

      Quay ra nhìn Lâm Vũ Mặc chút, Lâm Khả Nhi nhếch khóe miệng, ngọt ngào : “Chẳng qua, con vẫn thích Thẩm cha nhất, cha nhất định phải làm cha của con nha.”

      Thẩm Kiệt nghe vậy, mừng rỡ, Tiểu Khả Nhi là đáng . nặng nề hôn cái lên khuôn mặt bé phấn nộn của Tiểu Khả Nhi, vừa hôn vừa : “Cha Thẩm nhất định cố gắng, để cho Tiểu Khả Nhi thất vọng.”

      “Khả Nhi, tới đây!” Lâm Vũ Mặc bất mãn nhìn tiểu bảo bối của thân mật như vậy với Thẩm Kiệt, trong lòng khỏi vui. Khả Nhi thế nhưng thích Thẩm Kiệt hơn , làm sao có thể như vậy? Ngộ nhỡ Tần Phong nghe lời Tiểu Khả Nhi , gả cho Thẩm Kiệt, vậy phải làm thế nào a?

      được, nhất định phải đem tình cảm của Tiểu Khả Nhi đoạt lại. Bảo bối của sao có thể nhận tình địch làm cha?

      “Con muốn!” Lâm Khả Khi nhìn khuôn mặt lo lắng ảo não của cha, le lưỡi cái, làm mặt quỷ. Cha dữ như vậy, mới thèm để ý tới ! Trừ phi cũng thương giống như cha Thâmr, nếu , hắc hắc, đừng trách nhận !

      “Tiểu Phong Nhi, tới đây!” Thấy con bất động, Lâm Vũ Mặc liền chuyển mục tiêu sang Tiểu Phong Nhi.

      “Thẩm Kiệt, mau vào thôi, cơm làm xong rồi, chỉ chờ em tới thôi đấy.” Tần Phong căn bản thèm để ý đến , ngược lại cưới với Thẩm Kiệt.

      Ba người vừa vừa cười vào phòng ăn, lưu lại Lâm Vũ Mặc ão ão đứng trong phòng khách, ai để ý.

      Đây là chuyện gì a? Lã bà cũng con của thế nhưng đều hướng về phía tình địch!

      Thẩm Kiệt thả Tiểu Khả Nhi xuống ghế, liền theo Tần Phong vào bếp giúp tay. Sau khi hai người bưng hết đồ ăn ra, Tần Phong mở đôi mắt to vô tội với Lâm Vũ Mặc: “Lâm Vũ Mặc, sao còn chưa ?”

      Lâm Vũ Mặc giận đến trợn to hai mắt, bất mãn nhìn ba người giống như người nhà ngồi ăn cơm. Đột nhiên nở nụ cười: “Ai phải ? Tiểu Phong Nhi em làm nhiều món ngon như vậy, ăn quả là lẵng phí. nghĩ hôm nay nên lưu lại giúp em xử lý chúng mới phải.”

      Lâm Vũ Mặc xong liền nghênh ngang ngồi vào bàn ăn, cũng đợi Tần Phong đồng ý, liền cầm đũa lên, gắp khối thịt nướng ăn, vừa ăn vừa than thở dứt: “Ăn ngon! là quá ngon rồi! rốt cuộc lại được ăn những món ăn do Tiểu Phong Nhi nấu.”

      Nhìn bộ dáng người kia giống như đói bụng mấy chục năm, Tần Phong khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ. vẫn bá đạo như vậy, năm năm rồi, thế nhưng chút thay đổi cũng có.

      “Kiệt, em mau ngồi . Nếu lát nũa chỉ sợ còn gì.” Tần Phong cười duyên hướng Thẩm Kiệt . Nhìn bộ dạng Lâm Vũ Mặc ăn như hổ đói, chỉ thiếu chưa đem cả bàn thức ăn này cho vào bụng a.

      “Ừm, Phong Nhi tỷ, chị cũng ăn .” Thẩm Kiệt cười, cũng Tần Phong ngồi xuống.

      Hai người bọn họ ngồi chung hỗ làm trái tim Lâm Vũ Mặc đau nhói. cam lòng đứng lên, tới ghế bên trái Tần Phong, ôm Tiểu Khả Nhi lên, sau đó ngồi xuống. Sau khi đặt con lên đùi, Lâm Vũ Mặc bừng bừng khí thế : “Tiểu Phong Nhi, cha bón cho con.”

      “Hi hi hi, cha, con phải đứa bé nữa.” Lâm Khả Nhi cười xấu xa . Cha muốn ngồi gần mẹ cũng cần tìm lý do như vậy chứ? Lại xem lại đứa bé ba tuổi.

      Lâm Vũ Mặc xấu hổ cười, lập tức : “Tiểu bảo bối, cha thích ôm con.”

      xong, còn chủ động gắp chén nho thức ăn, lấy lòng con : “Khả Nhi, ăn nhiều chút. Cha biết con thích ăn gì, con tự mình chọn nha. thích ăn để lại cho cha.”

      Có người phục vụ, Lâm Khả Nhi cũng tự nhiê mừng rỡ. chỉ vào món ăn cách xa nhất : “Cha, con muốn ăn cái đó.”

      “Được, cha gắp cho con.” Lâm Vũ Mặ cười, gắp thức ăn cho con . Vừa gắp còn quên thị uy trừng mắt nhìn Thẩm Kiệt cái.

      Thẩm Kiệt còn chưa có phản ứng gì, Tần Phong lên tiếng, gắp miếng thức ăn thả vào bát Thẩm Kiệt, cười dịu dàng : “Kiệt, đây là món em thích nhất, em phải ăn nhiều chút, nếu công việc bận rộn như vậy, sao chịu nổi?”

      Lâm Vũ Mặc thấy vậy, ghen tỵ cong môi lên với Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, đó cũng là món thích ăn nhất, cũng muốn.”

      Tần Phong nhếch cái miệng nhắn lên : “Muốn sao khong tự mình gắp?” muốn phục vụ , nằm mơ !

      Lâm Vũ Mặc giận đến ngực cũng phập phồng, bất mãn nhìn Tần Phong.

      “Lâm tiên sinh, muốn ăn gì tự gắp a! Dù sao nhiều món ăn như vậy, chúng ta cũng ăn hết.” Thẩm Kiệt khẽ cười . nghiễm nhiên dùng giọng điệu của nam chủ nhân với Lâm Vũ Mặc.

      “Hừ!” Lâm Vũ Mặc bất mãn hừ lạnh tiếng, tức giận gắp tiếng thức ăn to, nhai ngầu nghiến như muốn làm cho hả giận. Phản ứng của làm cho ba người còn lạ đều mỉm cười.

      “Cha, KHả Nhi gắp cho cha a!” Lâm Khả Nhi cười duyên . vươn cánh tay bé non nớt ra, gắp viên tôm chiên đưa tới khóe miệng Lâm Vũ Mặc.

      Lâm Vũ Mặc cảm động há mồm nuốt xuống, ôm chặt con bé bỏng, cảm động : “Tiểu bảo bối của cha ngoan. Cha con.”

      “Hi hi hi, Lâm Khả Nhi con là mỹ nhân người gặp ngươi nha! Người nào gặp qua con cũng đều con đấy!” lâm Khả Nhi kiêu ngạo .

      “Đúng, tiểu bảo bối của cha là tiểu công chúa ai gặp cũng mến, nếu ông bà nội nhìn thấy con, biết vui mừng thế nào đây?”Lâm Vũ Mặc cưng chiều xoa đầu nữ nhi . Mấy năm nay, mẹ sắp đem lỗ tai mài chai, ngày ngày, bà đều ghé vào lỗ tai phải tìm về cháu nội bảo bối cùng con dâu của bà.

      “Ông bà nội? Cha, con có ông bà nội sao?” Lâm Khả Nhi hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Nguyên tưởng rằng ngay cả cha cũng có, tại chẳng những có cha, mà ngay cả ông bà nội cũng có. cảm thấy mình hạnh phúc a!

      “Đương nhiên là có. Bọn họ rất mong đợi được nhìn thấy Tiểu Khả Nhi về nhà.” Lâm Vũ Mặc gật đầu, cười hỏi: “Khả Nhi, con có muốn về nhà gặp ông bà nội ?”

      “Có, con muốn !” Lâm Khả Nhi hưng phấn vỗ tay : “Cha, chúng ta luôn bây giờ có được ?”

      Lâm Vũ Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Tần Phong yên lặng ăn cơm sau đó cười với con : “Tiểu bảo bối, cha cũng rất muốn tại liền dẫn con gặp ông bà nội, nhưng phải có đồng ý của mẹ a. Nếu mẹ , cha cũng ở lại chỗ này. Bởi vì cha thể rời bỏ mẹ, cha muốn cùng mẹ ở chung chỗ. Nếu như mẹ đồng ý theo chúng ta về nhà, cha mới có thể mang theo Khả Nhi về thăm ông bà nội nha!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84

      “Ồ!” Lâm Khả Nhi tiếng, đáng thương nhìn mẹ hỏi: “mẹ, có thể , con rất muốn gặp ông bà nội nha.”

      “Tiểu Khả Nhi.” Nhìn ánh mắt chờ mong của con , tần Phong đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể trả lời qua loa chiếu lệ: “ tại mẹ rảnh, đợi khi nào rảnh rỗi, mẹ cùng với con được ?”

      được, mẹ, con muốn hôm nay.”Lâm Khả Nhi thuận theo . muốnlaapj túc gặp ông bà nội a!

      “Tiểu Phong Nhi, em nhẫn tâm nhìn Khả Nhi đau lòng sao?” Lâm Vũ Mặc nhìn Tần Phong, giống như nếu Tần Phong cự tuyệt là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

      “Sao đưa mình tiểu Khả Nhi a? Sao cứ nhất định phải mang theo tôi?” Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc .

      “Tiểu Phong Nhi, lần này, dù em có gì, cũng rời khỏi em. Ngộ nhỡ vừa , em lại chạy mất biết làm sai? Muons , liền cùng .” Lâm Vũ Mặc kiên định .

      Lần trước ở bệnh viện, cũng chỉ ra ngoài mua thức ăn, Tiểu Phong Nhi liền khỏi, lần chính là năm năm. Năm năm a, hại tìm khổ. Lần này, có kinh nghiệm, nhất định tấc rời , sông bên cạnh tiểu Phong Nhi.

      “Mẹ, mẹ đồng ý !” Lâm Khả Nhi lắc tay tần Phong, năm nỉ.

      Nhìn khuôn mặt chờ mong của con , Tần Phong đành phải thỏa hiệp : “Được rồi.”

      “Mẹ vạn tuế!” Lâm Khả Nhi hưng phấn in nụ hôn lên gương mặt Tần Phong, lớn tiếng thét.

      Lâm Vũ Mặc nghe thấy Tần Phong đồng ý, rốt cục cũng thở phào nhõm.

      Thẩm Kiệt nhìn nhà ba người, cảm thấy mình trở thành người dư thừa, tim khỏi nhói lên.

      *************

      Công việc của Kiệt tạo thành thói quen nghĩ ngơi theo quy luật của , khi làm việc liền quên cả ăn cơm và nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể sao chịu nổi a?

      “Kiệt, về sau cần làm việc vất vả như vậy. Em bây giờ cũng đau có thiếu tiền, nhận ít phim thôi, ít bộ cũng được.” Tần Phong nhìn , đau lòng .

      “Ừm, chờ chụp xong bộ hình này, em liền xin nghỉ với đạo diễn, dẫn chị và Khả Nhi du lịch.” Thẩm Kiệt nắm tay tần Phong . “Phong Nhi tỷ, em nhìn trúng ngôi biệt thự, hôm nào chị cùng xem với em , nếu như chị thấy thích, chúng ta liền mua lại.”

      “Thẩm tiên sinh, mua nhà sao phải kêu Tiểu Phong Nhi cùng?” Lâm Vũ Mặc bất mãn, giễu cợt .

      “Tại sao thể mang Phong Nhi tỷ cùng? Sau này, Phong Nhi tỷ trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự, đương nhiên phải được chị ấy gật đầu mới được.” Thẩm Kiệt nhướn mày nhìn Lâm Vũ Mặc.

      “Nữ chủ nhân? Tôi nghĩ đừng nằm mỡ giữa ban ngày nữa, Tiểu Phong Nhi là lão bà của tôi.” Lâm Vũ Mặc khí phách mười phần . Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, cũng muốn mang Tiểu Phong Nhi về nhà. chỉ có thể là vợ của Lâm Vũ Mặc . Những người khác, đứng sang bên

      “Lão bà của ? Lâm Vũ Mặc, Tần Phong tôi tự do, khi nào trở thành lão bà của ?” Tần Phong bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.

      “Em phải sớm đồng ý sao? Nếu phải em rời , chúng ta sớm trở thành vợ chồng rồi. vẫn vì em mà cất giữ vị trí Lâm phu nhân đấy.” lâm Vũ Mặc tà mị dựa vào trước mặt Tần Phong .

      “Hôn lễ của chúng ta sớm hủy bỏ rồi. muốn cười người nào cung kiên quan đến tôi. Lâm Vũ Mặc, vị trí Lâm phu nhân vẫn là lưu lại cho người khác ? Tần Phong tôi hiếm của lạ.” Tần Phong đẩy khuôn mặt của Lâm Vũ Mặc ra mà .

      “Lâm Vũ Mặc, nghe chưa! Tôi nghĩ người nên hết hi vọng phải là mới đúng.” Thẩm Kiệt đưa tay ôm lấy bả vai Tần Phong, hướng Lâm vũ Mặc thị uy .

      “Nơi này có chỗ cho chuyện!” Lâm Vũ Mặc trợn mắt nhìn Thẩm Kiệt cái, cánh tay đặt bả vai Tiểu Phong Nhi kia, giống như cây gai đâm vào trong mắt , khó chịu. hận thể xông lên, đem tay của Thẩm Kiệt đẩy ra.

      “Tiểu Phong Nhi, ba mẹ vẫn đợi em trở về, chẳng lẽ em nhớ họ chút nào sao?” Lâm Vũ Mặc sử dụng kế cầu tình, dùng tình cảm để làm Tần Phong cảm động.

      Lời Lâm Vũ Mặc khiến Tần Phong nhớ lại Lâm mẫu mặc dù thỏa thích cười nhưng cũng rất dễ gần, cùng Lâm phụ vô cùng thương . từng coi họ như ba mẹ ruột của mình mà thương, nhưng bởi vì Lâm Vũ Mặc mà cùng họ chia lìa. cũng rất nhớ bọn họ a, hai người tại thế nào? Nhất định vẫn còn rất ân ái . hâm mộ tình cảm vợ chồng giữa Lâm mẫu và Lâm phụ, tại sao thể có được niềm hạnh phúc như vậy đây?

      Tần Phong có chút ưu thương nghĩ.

      “Lâm Vũ Mặc, đừng dùng trưởng bối đến chuyện. Hai chúng ta, bằng bản lĩnh của mình, xem ai có thể theo đuổi được Phong Nhi tỷ.” Thẩm Kiệt bất mãn kháng nghị. có chút khinh thường cách làm của Lâm Vũ Mặc. thế như muốn dựa vào cha mẹ để tranh thủ đồng tình của Phng Nhi tỷ.

      “Hừ! Bằng bản lĩnh của mình? Tôi nghĩ cậu ngay cả tư cách cạnh tranh với tôi cũng có chứ gì đến chuyện theo đuổi Tiểu Phong Nhi. Tiểu Phong Nhi căn bản cậu, người ấy là tôi. Cậu vẫn nên từ bỏ cái ý nghĩ đó , ngoài kia, có rát nhiều người phụ nữ cậu, sao cậu tìm các áy !”

      Thẩm Kiệt là siêu sao thần tượng của tất cả phụ nữ Châu Á, biết có bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng . còn sợ tìm được người sao? Lại tới đây giành Tiểu Phong Nhi với .

      “Vườn hoa tươi mặc dù rất kiều diễm nhưng tôi chỉ muốn mình Phong Nhi tỷ.” Thẩm Kiệt kiên định, nhàn nhã . Vẻ mặt đối lập với mẻ mặt lo lắng của Lâm Vũ Mặc, khiến Lâm Vũ Măch càng trở nên nóng lòng.

      Tiểu Phong Nhi của sao mà mê người như vậy a?

      Nếu bình thường hơn chút, có lẽ có nhiều tình địch tranh giành với như vậy.

      lúc Lâm Vũ Mặc và Thẩm Kiệt giằng co, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      là ai tới đây?

      Tần Phong vừa mới mở cửa ra, liền bị đôi tay cường tráng ôm vào ngực.

      “Phong Nhi, rốt cuộc cũng tìm được em.” Đường Chá kích động .

      “Đường Chá?” Thanh run rẩy của Tần Phong khẽ gọi tên . kông ngờ, còn có thể nhìn thấy Đường Chá. biết mấy năm nay sống có tốt , ba của bởi vì nhiềut ội danh chồng chất bị xử tù chung thân. biết co hận hay ?

      Tần Phong cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn thêm phần thành thục của , trong lòng tràn đầy chua xót. Đối với Đường Chá, mặc dù có hận ý, nhưng vẫn tránh khỏi đau lòng vì tội ác của Đường phụ.

      “Phong Nhi, là !” Đường Chá ôm chặt hông , kích động : “Phong Nhi, mấy năm nay tìm em cực khổ.”

      “Đường Chá. còn tìm em làm gì. Gặp nhau chi bằng gặp, gặp mặt chỉ làm em nhớ đến hận ý đối với Đường phụm khiến hai người chúng ta đều khổ sở. vì sao thể buông tha cho cả hai chúng ta đây?” Tần Phong rơi nước mắt, thào.

      “Phong Nhi, nhìn thấy em, cồn khổ sở hơn.” Đường Chá đau lòng nhíu chặt hai hàng lông mày. “Phong Nhi, chẳng lẽ chúng ta thể bỏ qua thù hận sao? Ba bị trừng phạt về những gì ông ấy làm, chuyện qua nên để cho nó trở thành quá khứ. Tương lai, chúng ta cũng nhau làm lại được ?”

      “Đường Chá?” Tần Phong ngừng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt. sao có thể quên chứ? Quên ba chết thảm thế nào, quên những vết thương khi mất người thân, quên cơ hồ có chỗ nương tựa, sao có thể quên chứ!

      Lâm Vũ Mặc đặt Tiểu Khả Nhi xuống, tới cửa, kéo Tần Phong vào trong ngực mình, mang theo địch ý hướng Đường Chá : “Đường tiên sinh, xin đừng chạm vào nỗi đau trong lòng Tiểu Phong Nhi!”

      “Lâm Vũ Mặc, ngờ động tác của mau a.” Đường Chá rất hối hận thể chạy đến nơi này nhanh hơn chút. Lần này, lại chậm hơn Lâm Vũ Mặc bước. Sao luôn xui xẻo như vậy đây? muốn là người đầu tiên tìm thấy Phong Nhi, muốn dùng tình cảm của mình ủ ấm trái tim lạnh lẽo của Phong Nhi, khiến hàn băng trong lòng tan chảy.

      và Phong Nhi trở thành kẻ thù truyền kiếp dựng lên bức tường ngăn cách hai người, muốn dùng tình vĩnh cửu nàyddaayr ngã bức tường kia. Nếu như Phong Nhi là Juliet, vậy phải sinh ra là Romeo.

      “Đường tiên sinh cũng chậm a!” Lâm Vũ Mặc nhướn mày .

      “Lâm Vũ Mặc, Đường Chá, hai người cần vừa thấy mặt cãi nhau.” Tần Phong bịt lỗ tai, bất mãn . tại lòng rất loạn, ngờ ba người , ba người tại đều tụ tập tại đây.

      “Phong Nhi, bọn cãi nhau, em đừng giận.” Lâm Vũ Mặc vỗ sau lưng Tần Phong, an ủi .

      Vẫn đứng bên xem trò vui, Lâm Khả Nhi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn người đàn ông mới tới. Dáng dấp người ông này có sức quyến rũ a! Mặc dù đẹp trai bằng cha Thẩm, nhưng so với cha Thẩm đẹp trai, chắc chắn là rất tài giỏi.

      nhìn Đường Chá chớp mắt, tràn đầy tò mò ôm chân hỏi: “Chú, chú tên là gì a?”

      Đường Chá lúc này mới chú ý tới trong nhà còn có bé, đôi mắt nhanh như chớp lưu chuyển, đáng . bế Tiểu Khả Nhi lên, dịu dàng : “Chú tên là Đường Chá, là bạn của mẹ cháu. Cháu có thể gọi chú là chú Đường.”

      “Chú Đường? Đừng, Chá dễ nghe hơn, cháu gọi chú là Chá tốt lắn. Chá, em tên là Lâm Khả Nhi, có thể gọi em là Tiểu Khả Nhi.” Lâm Khả Nhi lắc cái đầu , cười .

      “Ha ha ha! Đường Chá, so ra kém tôi bậc rồi.” Thẩm Kiệt cười ha ha . “Tiểu Khả Nhi gọi tôi là ch Thẩm, lại gọi là Chú Chá, là thú vị a. Xem ra trước mặt Tiểu Khả Nhi cũng mất ưu thế, nhớ từng làm cha nó a!"

      Chương 85

      "Con có hai người cha rồi cùng cũng cần thêm người cha nữa, nhưng Khả Nhi người ! Em muốn , hay Chá của Khả Nhi ." xong, Lâm Khả Nhi vẫn còn nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Đường Chá.

      "Khả Nhi, gọi chú." Đường Chá bất mãn lắc đầu cái, . nguyện ý nghe Khả Nhi gọi chú Chá. Như vậy khác biệt quá lớn với Phong Nhi, bao giờ thân mật nữa.

      "! Em thích gọi là Chá, gọi là Chá. Chá, Chá" Lâm Khả Nhi cười .

      "Ha ha ha! Đường, cậu nên cam chịu số phận , xem ra cậu chỉ có thể là thôi." Lâm Vũ Mặc hả hê vỗ vỗ bả vai Đường Chá, cuồng ngạo cười ôm Tần Phong vào nhà.

      "Ai tôi chỉ có thể làm ?" Đường Chá nhướng mày nhìn Lâm Vũ Mặc, tin. dụ dỗ tiểu Khả Nhi : "Khả Nhi, gọi là cha Đường, quay đầu lại, cha mua kẹo cho con. Nhanh lên chút, gọi tiếng cha ."

      "Mẹ , thể tùy tiện tiếp nhận quà tặng của người khác, huống chi mẹ còn , ăn kẹo súng răng, Khả Nhi mới cần ăn!" Lâm Khả Nhi ngẩng cái đầu lên, giống như câu .

      "Xì" Đường Chá còn chưa chuyện, Trầm Kiệt liền nở nụ cười rực rỡ, "Khả Nhi đúng! Quá đặc sắc!"

      "Hừ! nên quá hả hê quên mình, cuối cùng Phong Nhi thuộc về ai còn chưa biết." Đường Chá lạnh lùng nhìn Trầm Kiệt cái, vui .

      "Phong Nhi mới vừa rồi , Khả Nhi thích người nào làm cha của bé, gả cho người đó." Trầm Kiệt có chút hả hê . Khả Nhi trong lòng rất thích , nếu như Phong Nhi lấy người Khả Nhi lựa chọn vì như lời , đó là điều vô cùng tuyệt vời.

      "Phong Nhi, Trầm Kiệt sao?" Đường Chá bất mãn nhìn Tần Phong, tại sao có thể như vậy! tại sao chồng của lại do Khả Nhi lựa chọn?

      "Tôi suy nghĩ." Tần Phong có chút ngượng ngùng gật đầu cái.

      Mặc kệ là người đàn ông nào, muốn làm chồng của Tần Phong, trước hết phải qua được cửa của Khả Nhi. Có thể xem bé như con ruột, mới có tư cách là cha bé.

      Đường Chá nghe Tần Phong , liền ôm Khả Nhi, lấy lòng bé: " Khả Nhi, cha Đường cực kỳ con, con nhất định phải chọn cha."

      "Em mới cần làm cha, em có hai người cha rồi. Chá, em muốn của Khả Nhi. Làm của Khả Nhi là người Khả Nhi mến nhất." Lâm Khả Nhi cười tươi .

      Thế nào và Trầm Kiệt còn có Lâm Vũ Mặc lại có phân biệt lớn như thế?

      Nghe được câu trả lời của Lâm Khả Nhi, Đường Chá cảm thấy thể im lặng: " cần gọi cha Đường, vậy gọi chú Đường được ."

      Tần Phong cười khuyên con : " Khả Nhi, mẹ thấy con nên điều hòa lại , gọi ấy là chú Đường."

      Lâm Khả Nhi ủy khuất nháy cái: " Chá tốt sao?"

      " tốt." Tần Phong lắc đầu cái.

      Lâm Khả Nhi chỉ đành thở dài, : "Vậy cũng được, về sau con gọi chú là chú Đường. Nhớ, chú chỉ có thể là chú Đường của mình Khả Nhi thôi!"

      "Ha ha ha! Đường Chá, nghe được lời của Khả Nhi chưa, Khả Nhi nhà chúng ta thích cậu làm cha." Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn.

      "Lâm Vũ Mặc, cũng đừng quá vui mừng, Khả Nhi chọn em Kiệt, phải ." Tần Phong lập tức dội cho Lâm Vũ Mặc gáo nước lạnh, nhắc nhở về trước mắt.

      Làm sao cho Trầm Kiệt có được cơ hội đây?

      Haizzzz!

      " sao, Tiểu Phong Nhi, là con gián đánh chết, bị khó khăn hù dọa, nhất định chiến thắng." Lâm Vũ Mặc tà mị . Trong mắt của lóe ra tia kiên định, nhất định thành công trong việc mang Tiểu Phong trở về nhà.

      "Hừ, áp chế." Tần Phong đẩy ra, rời khỏi người .

      "Phong Nhi!" Lâm Vũ Mặc nhìn lồng ngực trốn rỗng của mình, bất mãn kêu to, nhưng Tần Phong căn bản cũng để ý đến .

      "Các ngươi tùy tiện ngồi , tôi rửa chén." Tần Phong dọn dẹp bàn ăn, khách khí với mọi người.

      Lâm Vũ Mặc lập tức nhảy dựng lên, cười : "Phong Nhi, giúp em."

      " giúp em?" Tần Phong dám tin tưởng, châm chọc cười , "Em mong đừng giúp qua loa là tốt rồi."

      "Phong Nhi, ." Lâm Vũ Mặc cười tà mi cùng với Tần Phong vào phòng bếp.

      Vừa vào phòng bếp, Lâm Vũ Mặc liền đem Tần Phong ôm vào trong ngực, khẽ bên tai : "Phong Nhi, cần để ý đến hai người đàn ông kia, gả cho , có được ?"

      "Tôi cái gì nghe sao?" Tần Phong nhướng mày, cười hỏi ngược lại, "Em Kiệt và Đường Chá cũng như nhau, ai qua được cửa của Khả Nhi. Tôi gả cho người đó?"

      "Tiểu Phong, còn mê người hơn bọn họ, em xem, mặc rất an tuấn, cơ thể lại cường tráng. Hai người bọn họ làm sao vượt qua ." Lâm Vũ Mặc cười , "Phong Nhi liền gật đầu cái, gả cho ."

      Tần Phong che miệng khẽ nở nụ cười, lắc lắc đầu mà : " có gặp qua người nào cứ tự hào về mình như , giống như đàn ông trong thiên hạ chẳng ai bằng ."

      "Đây là !" Lâm Vũ Mặc cũng vài tính tự đại của mình mà xấu hổ, ngược lại tràn đầy kiêu ngạo mà trả lời, "Chồng người em chính là đệ nhất thiên hạ, rất khó tìm được người nào tuấn hơn đời."

      " cho là điểm này có thể hấp dẫn người khác sao!" Tần Phong nũng nịu cười . Lâm Vũ Mặc là tự đại ai bằng.

      Lâm Vũ Mặc nâng cằm của Tần Phong lên, nháy mắt cái: "Tiểu Phong thân ái, mặt em sắp nhuộm thành vải đỏ rồi. Đến đây , Phong Nhi, mau đến bên cạnh này."

      Ánh mắt Lâm Vũ Mặc nóng bỏng mang theo khát vọng nồng nặc, như thể muốn nuốt vào, lao thẳng về phía Tần Phong, để cho lòng của trở nên cuồng loạn. đẩy Lâm Vũ Mặc ra, ánh mắt lóe sáng, : "Tôi đây mới chẳng muốn chạy đến bên cạnh ."

      Lâm Vũ Mặc ôm lấy cơ thể Tần Phong từ phía sau, dùng giọng đầy mị hoặc quyến rũ: "Tiểu Phong, em nhảy vào lồng ngực của rồi, được nhảy vào lồng ngực của người khác."

      "Mau tránh ra, thấy em muốn rửa chén sao?" Tần Phong lo lắng uốn éo người, Lâm Vũ Mặc để hơi thở nóng bỏng lao thẳng về phía mình, khiến cho thân thể khẽ run rẩy.

      Cũng xa năm năm rồi, thế mà vì sao vẫn ảnh hưởng đến như thế? Cảm nhận được hơi thở của , lại khiến tim nóng lên. Nếu là ra tay với mình, chẳng biết làm cách nào để chống cự lại ?

      " giúp em rửa." bàn tay Lâm Vũ Mặc vòng quanh cơ thể Tần Phong, nhận lấy cái mân trong tay , giúp giữ nó. Môi của như vô ý lại cố ý lướt qua môi của , tiếp xúc thân mật khiến Tần Phong cảm thấy máu trong người dâng lên, cơ thể khẽ chuyển động.

      Cảm nhận được lửa nóng dưới môi của vợ , Lâm Vũ Mặc nhàng nở nụ cười, xem ra Tần Phong có cảm giác với .

      Vì che giấu sợ hãi ở tim, Tần Phong đoạt lấy cái mâm, với Lâm Vũ Mặc: "Em tự rửa được, ra ngoài ."

      Lâm Vũ Mặc đột nhiên dùng sức đem Tần Phong ôm vào trong ngực, bàn tay ôm chặt lấy eo của , bàn tay cướp lấy cái mâm trong tay Tần Phong, tà mị dưới đất cúi đầu thấp xuống, tựa vào bên môi Tần Phong : " Phong Nhi, em. Em cũng phải ?"

      "Em mới thèm thương ." Tần Phong cúi mắt, kiên quyết phủ nhận.

      " Phong Nhi, em đừng phủ nhận như thế. Thân thể của em cho biết, nó có cảm xúc với ." Lâm Vũ Mặc cười xấu xa .

      "Mới có! đừng càn." Tần Phong trợn to đôi mắt hạnh đầy mê người, nhìn Lâm Vũ Mặc.

      "Ha ha ha! càn, trong lòng Phong Nhi phải ràng nhất sao?" Lâm Vũ Mặc hướng về phía Tần Phong lộ ra nụ cười dịu dàng, tà mị chiếm lấy môi .

      "Em em Kiệt, Khả Nhi cũng thích em Khiệt, hai mẹ con chúng em cùng thích ấy, nên đứng sang bên ." Tần Phong chu cái miệng nhắn . Nhớ tới Lâm Vũ Mặc đối với mình như thế nào, cũng cam tâm, tại sao lại khiến tổn thương, còn muốn quay đầu lại. càng muốn gấp gáp, càng muốn ghen tỵ.

      "Em em Kiệt?" Lâm Vũ Mặc đem thân thể Tần Phong ôm đến trước mặt mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Phong, tà mị mà cười , "Cái này, em cho rằng ngốc nghếch dễ bị em lừa lắm sao? , có mắt để nhìn. Em và cậu ta chỉ có tình nghĩa chị em, tin lời em. Phong Nhi, lòng của em chỉ có , có thể cảm nhận được điều đó.”

      xong, Lâm Vũ Mặc liền đem bàn tay tà ác bỏ vào trong ngực Tần Phong, cảm nhận được tiếng tim đập rộn.

      Tần Phong cảm thấy dường như mang theo ma lực, xuyên thấu thân thể của , như thể sắp thiêu đốt . Máu trong người chạy loạn sau đó đè lên đáy tim, lạc mất, tâm cuồng loạn như thể lao ra khỏi ngực.

      vươn đôi bàn tay run rẩy cầm lấy tay Lâm Vũ Mặc, đỏ mặt : "Nó chỉ vì tự tôi lo lắng mà nhảy, chẳng có quan hệ gì với cả."

      " lòng." Lâm Vũ Mặc cuồng tiếu hôn lên cặp môi kia run rẩy của Tần Phong.

      Non nớt như đào, hương thơm như cánh hoa, mang theo mê người dụ hoặc trái tim Lâm Vũ Mặc. mãnh liệt, đem nụ hôn nhung nhớ năm năm qua trao cho .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86

      hung hăng giày xéo môi , bàn tay cũng dừng việc vê vuốt thân thể Tần Phong, muốn để cho biết có thể đốt nóng cơ thể , chỉ có mình thôi. Tim của chỉ vì Phong Nhi mà đập mạnh, nhiệt tình của chỉ có mình Phong Nhi thiêu đốt.

      "Ưmh a ừ" Tần Phong chỉ phản kháng , liền thần phục dưới sức quyến rũ vô biên của Lâm Vũ Mặc. chỉ có thể rên khẽ và đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, hai gò má ửng hồng.

      lâu sau, Lâm Vũ Mặc mới buông Tần Phong ra, để khuôn mặt nhắn của ở trước ngực mình.

      "Tiểu Phong, em còn muốn phủ nhận sao?" Lâm Vũ Mặc hả hê hỏi.

      "Cũng chỉ là nụ hôn thôi, lát tôi tìm Trần Kiệt thử qua chút, nhất định cũng chẳng thua gì !" Tần Phong vừa thở vừa .

      " cho!" Lâm Vũ Mặc vừa nghe Tần Phong thế, trong lòng liền tràn đầy ghen tỵ, thét lớn lên, "Tiểu Phong môi em chỉ thuộc về , cho người khác hôn em!"

      "Hừ! Lâm Vũ Mặc, Tần Phong tôi là người tự do, tôi muốn hôn ai hôn người đó, mượn xen vào!" Tần Phong chống nạnh bất mãn . Cái người Lâm Vũ Mặc này, vẫn bá đạo ai bằng, luôn nghĩ cách khắc chế lòng , bá đạo xâm chiếm cơ thể .

      "Tiểu Phong, nếu như em gặp người kia, đau lòng, rất đau lòng. Van xin em, đừng làm tổn thương , có được ?" Lâm Vũ Mặc mặt buồn bã .

      "Tổn thương ? Vậy tại sao ban đầu lại làm tổn thương tôi?" Tần Phong nghĩ đến chuyện này mà khổ sở cả đêm, trong mắt tràn đầy nước mắt.

      " xin lỗi, Phong Nhi, xin lỗi, xin lỗi" Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhắn của Tần Phong lên, càng ngừng mút lấy những giọt nước mắt trong suốt của , xin lỗi. "Phong Nhi, xin em hãy tha thứ cho . hiểu việc dù cho ngàn lời xin lỗi cũng chẳng thề đền bù tổn thương cho em. Em hận , đánh , hung hăng đánh , tuyệt đánh trả lại."

      " cùng khác làm loại chuyện như thế, còn muốn tôi tha thứ cho ! Xem như những chuyện đó chưa từng xảy ra?" Tần Phong chảy nước mắt . Lâm Vũ Mặc chẳng sạch gì, có thể rửa sạch cơ thể sao? chậu nước bị ô nhiễm, chẳng thể nào trở lại ban đầu.

      " có, Phong Nhi, phải giải thích với em rồi sao? Căn bản chưa từng chạm vào kia, đó là diễn trò, bỏ tiền mướn ấy cùng diễn bộ phim. Lúc ấy ghen tỵ đến điên rồi, mới có thể lựa chọn làm như vậy. tại hiểu sai lầm của mình rồi, Phong Nhi, đánh được . Đánh xong, liền tha thứ cho được ?" Lâm Vũ Mặc lo lắng giải thích.

      nhất định phải giải thích mọi chuyện, nếu Phong Nhi càng hiểu lầm hơn. Lần trước gặp mặt, chỉ cố tỏ ra vui vẻ, chỉ lo cùng với lưu luyến chuyện xưa, quên cả chuyện cần phải giải thích với , mới có thể khiến Phong Nhi lần nữa dứt khoát rời khỏi . Cho nên lần này, vô luận như thế nào cũng mọi chuyện với Phong Nhi.

      "Điều ?" Tần Phong có chút dám tin tưởng, hỏi.

      "Là , Phong Nhi, kể từ sau khi ở cùng em, chưa từng chạm qua bất cứ nào khác, cho dù là rời khỏi em, cũng chưa chạm qua ai cả. vì Phong Nhi mà giữ thân như ngọc. Em nhất định phải tin tưởng !" Lâm Vũ Mặc thành khẩn .

      "Cho dù có chạm qua ta, việc ngày đó làm cũng rất ác độc, tôi thể tha thứ cho " Tần Phong khóc lớn tiếng. Cho dù động đến kia, cũng khiến tổn thương. đuổi , để cho đau lòng, để biết làm sao ngoài lựa chọn thoát . Tất cả đều là lỗi của Lâm Vũ Mặc!

      " Phong Nhi, biết sai rồi. Về sau như thế với em nữa." Lâm Vũ Mặc hôn những nước mắt của Tần Phong, thâm tình , "Phong Nhi, gả cho , hoàn thành hôn lễ năm năm trước của chúng ta, có được hay ?

      "Hừ! có tiền án rồi, phải lưu án quan sát." Tần Phong quyết nâng cái miệng nhắn lên, thuận theo . nghĩ có được cái gật đầu đồng ý của dễ dàng như thế sao, dễ dàng như vậy."Ba người bình đẳng với nhau, em muốn quan sát, ai thích hợp nhất tôi gã cho người đó."

      "Phong Nhi, là thích hợp nhất, em chọn . Chúng ta cũng có con rồi, chẳng lẽ em muốn Khả Nhi có thêm bố dượng sao?" Lâm Vũ Mặc cười, dụ dỗ Tần Phong, ra trong tim của khẩn trương chết rồi, tựa như đợi bản án, chờ Tần Phong đáp án.

      "Nhưng làm như thế nào em cũng thấy em Kiệt là thích hợp nhất? Cái kia mới gọi là , lại chưa bao giờ thương hại em, dùng toàn tâm toàn ý đối đãi với em. Ừ. Giống như vậy! Em Kiệt là tốt nhất!" Tần Phong cố ý , kích thích Lâm Vũ Mặc.

      Hừ!

      Ai biểu năm đó lừa gạt em!

      Ai biểu năm đó làm em tổn thương!

      Em để ghen chết mới thôi!

      Xem sau này có dám đối đãi tốt với em !

      Thấy bộ dạng hoảng hốt của Lâm Vũ Mặc, trong lòng Tần Phong khỏi vui mừng.

      Lâm Vũ Mặc thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Phong, cho là muốn lựa chọn Trầm Kiệt, nóng lòng vô cùng.

      Nếu những lời Tiểu Phong , trong ba người bọn họ, chỉ có Trầm Kiệt có thương hại Phong Nhi, nếu chọn cậu ta, có lẽ cũng lựa chọn thần tượng vạn người mê?

      Haizzzz!

      nên làm cái gì để đoạt lại Tiểu Phong?

      Chẳng lẽ xuống tay với Khả Nhi sao, Phong Nhi phải rồi sao, Khả Nhi thích người nào làm cha của bé, gã cho người đó.

      Đúng rồi, cứ quyết định như vậy .

      Khả Nhi là con của , thân mật với , lại thương người khác, như vậy sao được!

      Đứa bé này càng ngày càng đáng , nhất định phải chinh phục bé!

      Đến lúc đó Khả Nhi chọn , đem cả hai người đẹp về nhà?

      Ha ha ha!

      Càng nghĩ càng vui vẻ.

      Khả Nhi là con của , chuyện này ai có thể thay thế được.

      Lâm Vũ Mặc nở nụ cười hả hê.

      Trong phòng khách Lâm Khả Nhi thẩm định ai là cha của mình, nhưng bé chỉ quấn Đường Chá, gọi là cậu, làm nũng trong lồng ngực , cái miệng nhắn càng ngừng phát ra tiếng cười "Ha ha ha".

      Khi Lâm Vũ Mặc bước ra từ phòng bếp, thấy cái miệng con áp sát vào môi Đường Chá. Vội vàng tiến lên ôm lấy con : "Tiểu bảo bối, gọi cha ."

      "Cha, ba chơi với mẹ , con chơi với chú Chá." Lâm Khả Nhi bất mãn chu cái miệng nhắn . Bé vất vả lắm mới tìm được điểm đáng của chú Chá, đương nhiên là muốn chơi với . Bé chơi chưa đủ, dĩ nhiên muốn buông tay.

      "Khả Nhi, con muốn cùng với cha thăm ông nội sao? Chúng ta lập tức được ?" Lâm Vũ Mặc đưa ra vấn đề hỏi.

      "ông nội?" Lâm Khả Nhi có chút hơi khó hiểu nhìn Đường Chá, rồi lại nhìn cha của mình, tại bé muốn rời khỏi chú Chá, nhưng ông nội lại mang lực chú ý hơn với bé. Bé muốn xem ông nội trông như thế nào!

      "Ừ, Khả Nhi. Nhất định ông nội thương con vô cùng, bọn họ mua rất nhiều đồ chơi cho con!" Lâm Vũ Mặc dụ dỗ con , hôm nay nhất định khiến cho Khả Nhi gật đầu. muốn mau chống mang con và Phong Nhi về nhà.

      "Có ?" Lâm Khả Nhi tràn đầy chờ mong hỏi, "Con muốn cái gì, ông nội đều mua cho con sao?"

      "Dĩ nhiên!" Lâm Vũ Mặc gật đầu cái. Cha nhiều tiền như thế, hình như có cái gì ông ấy mua được cả.

      "Tốt vậy! Cha, chúng ta luôn !" Lâm Khả Nhi hào hứng kéo tay Lâm Vũ Mặc ra ngoài.

      "Khả Nhi, vội. Chúng ta phải đợi mẹ cùng ." Lâm Vũ Mặc kéo Lâm Khả Nhi lại, .

      "Dạ." Lâm Khả Nhi thể làm gì khác hơn là khẽ lên tiếng. Nếu còn phải lại đợi lát nữa mới , bé lại có thể tiếp tục chơi với chú Chá rồi. Vì vậy cũng tốt: "Cha, cha thả con xuống . Con muốn tìm chú Chá."

      Lâm Vũ Mặc để con xuống, ngay lập tức bé nhào vào lòng Đường Chá.

      "Chú Chá, ẵm ẵm." Lâm Khả Nhi đưa hai cánh tay ra, với Đường Chá, rất muốn được ở trong lòng .

      "Khả Nhi ngoan." Đường Chá nở cự tuyệt ái , vì vậy bế bé lên đùi của mình.

      "Chú Chá tốt!" Lâm Khả Nhi nặng nề hôn cái kêu mặt Đường Chá, vui mừng .

      "Khả Nhi, sao chỉ mãi chơi với Chú Chá thế, con quên ba Kiệt rồi sao?" Trầm Kiệt bất mãn . Khả Nhi quay đầu lại nhìn? định dụ dỗ Trầm Kiệt, thế nào vừa nhìn thấy Đường Chá liền để ý đến cậu nữa.

      "Cha Thẩm phải chăm sóc mẹ, chú Chá để tự con chiêu đãi." Lâm Khả Nhi tựa như thông minh . Lời của của bé khiến ba người đàn ông cười ha hả.

      Bé đúng là tiểu quý, dám tự chiêu đãi Đường Chá. đứa trẻ đáng !

      Đường Chá thương khẽ vuốt đầu Khả Nhi , trong lòng khỏi nghĩ đến: Khả Nhi giống Phong Nhi ngày bé! Nghịch ngợm lại rất khả ái!

      Trầm Kiệt đột nhiên che lồng ngực của mình, làm bộ thương tâm với Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, con mà cha đau lòng rồi. haizzz, nếu Khả Nhi cần cha nữa, cha phải tìm chị Tiểu Phong đây."

      xong cậu liền vào bếp.

      Lâm Vũ Mặc thấy thế lập tức vào cùng cậu, mới để cho Trầm Kiệt và Phong Nhi đơn độc độc mã ở chung chỗ. Cậu là tình địch quá mạnh, khiến thể phòng bị.

      Chương 87



      Trong phòng bếp, Tần Phong vừa đem cà phê nấu xong, chuẩn bị rửa chén, Trầm Kiệt liền vào.

      "Chị Tiểu Phong, em đến giúp chị!" Trầm Kiệt cười nhận lấy bình cà phê.

      "Ừ, em Kiệt, cẩn thận phỏng tay." Tần Phong lên tiếng nhắc nhở cậu.

      "Em biết ạ." Trầm Kiệt thuần thục rót cà phê vào đầy tách.

      "Phong Nhi, em nghỉ ngơi , lát và Trần Kiệt bưng cà phê lên cho." Lâm Vũ Mặc muốn đuổi Tần Phong ra ngoài. nhìn Tần Phong và Trầm Kiệt cứ tỏ ra thân mật, là lòng lại vui. Cho nên mới muốn lập tức đuổi Tần Phong ra ngoài.

      Trong phòng khách, Đường Chá bị Khả Nhi quấn lấy, có thời gian tâm tình với Phong Nhi. Hôm nay phải trở thành người đàn ông giỏi nhất, cái gì cũng hoàn hảo nhất mới có thể uy hiếp đối thủ.

      Khi Tần Phong ra khỏi phòng bếp, liền tới ngồi đối diện Đường Chá. cẩn thận quan sát Đường Chá, phát gầy rất nhiều. Năm năm gặp, vì sao ba người đàn ông đều trở nên gầy ? Chẳng lẽ bọn họ giảm cân tập thể sao?

      người Lâm Vũ Mặc mang nhiều những tang thương, người Trầm Kiệt là vẻ thành thục, mà người của Đường Chá là chững chạc. thoát được vẻ trẻ trung, trở nên giàu sức quyến rũ. Ấy là loại đàn ông khiến cho người ta an toàn khi ở bên cạnh. tuấn, xuất thần, chững chạc và tự do, nho nhã và có tuổi.

      người đàn ông ưu tú như vậy, lại là con trai của Đường Thanh Vân sao, đúng là số mạng trêu người mà!

      Giả sử ban đầu biết ba Đường Chá chính là kẻ thù giết cha mình, có chấp nhận gả cho ?

      Bây giờ những thứ này chẳng còn hữu dụng nữa.

      hận Đường Thanh Vân, hận Mã Diễm Lệ, nhưng đối với Đường Chá, chẳng có cách nào để hận , dù sao Đường Chá cũng vô tội. Nhưng chẳng có cách nào để thêm lần nữa.

      Lòng của cho phép ở cùng chỗ với Đường Chá, vậy hãy xem như phụ , nhớ đến chuyện đó cơ thể lại chìm trong mơ hồ.

      Nếu như Đường Chá, chính cũng tự trách mình?

      Dù sao cũng hận gia đình rất sâu nặng!

      Đường Chá cùng chơi đùa với Lâm Khả Nhi, ngước mặt lên, thâm tình nhìn Tần Phong: "Phong Nhi, bán công ty của ba mình rồi, đem tiền đó lập quỹ từ thiện mang tên em. Nên em hãy để cho quá khứ là quá khứ thôi, chúng ta cần cất nó trong lòng nữa. Phong Nhi, để thù hận xuống, gả cho ."

      "Đường Chá, nếu như thù hận này có thể bỏ xuống được, em khổ sợ nhiều như thế rồi!" trong mắt Tần Phong lóe lên tia ưu thương nhàn nhạt.

      Đường Chá ôm chặt lấy Lâm Khả Nhi, ngồi xỗm dưới chân của Tần Phong. nhàng nắm lấy tay Tần Phong, với : "Phong Nhi, trong lòng em rất đau khổ rồi, hãy từ bỏ thấy cả được ? cùng em ôm ấp thương, để cho sống trong đau khổ, cần rơi nước mắt nữa."

      "Đường Chá!" nước mắt Tần Phong ngừng chảy xuống, hai người nắm lấy tay nhau, hít hơi sâu, rồi "Em có cách nào để thuyết phục lòng mình. Đường Chá, tha thứ cho ."

      "Phong Nhi" Đường Chá còn muốn tiếp tục khuyên Tần Phong, liền bị Lâm Vũ Mặc chen vào.

      Lâm Vũ Mặc cười tà, sau đó : " Đường, nếu Phong Nhi cự tuyệt , cũng đừng dây dưa nữa, như thể khổ người khổ ta. Buông tha Phong Nhi , quay đầu lại tôi cấp cho cậu nhiều xinh đẹp, tùy cậu chọn."

      Đường Chá lãnh khốc trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc cái, máy nhíu chặt hỏi "Như vậy sao Tổng giám đốc Lâm buông tha cho Phong Nhi . Tôi nhớ Phong Nhi có bảo dễ dàng tha thứ cho cậu kia mà. Tình huống của tôi hình như còn đỡ hơn cậu à nha, tôi chưa từng làm tổn thương Phong Nhi, chỉ là chuyện của thế hệ trước mà thôi. Nếu như mà tôi nhớ lầm, tổng giám đốc Lâm tự tay mình tạo thành đau đớn cho Phong Nhi phải ?"

      "Chuyện kia là hiểu lầm, tôi ràng mọi chuyện với Tiểu Phong rồi." Lâm Vũ Mặc lo lắng cãi lại. đem ly cà phê cầm trong tay đưa cho Tần Phong, tựa như lấy lòng cười : "Phong Nhi, uống cà phê nhanh . Uống cà phê xong, hãy cùng về nhà thăm ba mẹ. Hai người bọn họ cứ tưởng em chết rồi."

      "Chị Tiểu Phong, chị thể !" Trầm Kiệt để hai ly cà phê trong tay xuống bàn, liền đẩy Lâm Vũ Mặc ra, cậu thâm tình với Tần Phong: "chị Tiểu Phong, chị đừng để ý đến hai người bọn họ. Bọn họ từng khiến chị tổn thương, vậy vì cái gì chị phải tiếp tục với bọn họ? Chị gả cho em . Chị Tiểu Phong, tại em có rất nhiều tiền, em mua xe, mua biệt thự, mua limousine, những gì bọn họ mua cho em em cũng có thể mua được. Nhất định chị phải gả cho em. Em chị cách ."

      Tần Phong đưa tay ra khẽ vuốt ve gương mặt tuấn vạn người mê của Trầm Kiệt, trong lòng tràn đầy cảm động, giọng của mang theo nhiều run rẩy: "Em Kiệt, chị Tiểu Phong hiểu. Ở thế giới này, chỉ có em Kiệt là làm tổn thương chị, chỉ có em Kiệt là người quý chị nhất."

      "Phong Nhi, cũng em, chẳng ít hơn Trần Kiệt đâu!" Đường Chá cam lòng thét lên.

      "Phong Nhi, em đừng kích động! Trong lòng của em còn rất nhiều! muốn em gả cho !" Lâm Vũ Mặc cũng hoảng hốt .

      Phong Nhi đúng, khi ba người bọn họ đứng bên cạnh nhau, chỉ có Trầm Kiệt là chưa từng tổn thương đến Phong Nhi, đứng ở chỗ nguy hiểm như thế phải sớm đoạt Tần Phong trở về.

      từng coi Trầm Kiệt là gì, trải qua năm năm, thế nhưng lại biến thành tiểu ma vương vừa tuấn lại vừa giàu có. Bây giờ Trầm Kiệt, mới là tình địch lớn nhất của . lo lắng biết Phong Nhi đó đồng ý với cầu hôn của cậu ta hay .

      "Lâm Vũ Mặc, chị Tiểu Phong có mắt nhìn, trong lòng chị ấy có ai chị ấy cảm nhận được, cần quyết định thay." Trầm Kiệt bất mãn .

      Tần Phong nhìn này ba người đàn ông trước mặt, biết nên vui hay nên buồn. Nếu như muốn làm bạn bè bình thường, tin chắc rằng bọn là ba người bạn thân thiết nhất của nhưng bọn họ cố gắng giành lấy vị trí chồng của , hỏi biết lựa chọn như thế nào?

      Ba người đàn ông, tất cả đều là những người đàn ông quan trọng nhất trong đoạn đường đời của . Đương nhiên trong đó có hai người từng làm tổn thương sâu sắc, nhưng co hiểu, trong lòng của bọn họ cũng sâu đậm. Nếu cự tuyển người nào đó, bọn họ đau đến thiết sống. cũng chẳng muốn đem đến tổn thương cho bất cứ ai, nhưng phải lựa chọn. Nếu khiến cho bốn người cùng đau khổ.

      Tầm mắt của mang theo băn khoăn hướng về ba người đàn ông, tìm ra đối tượng trong lòng đó. Người đó là ai? Ai mới là lựa chọn tốt nhất của ?

      giống như ba người cũng mang lại khó xử cho . Em Kiệt luôn cố gắng chăm sóc , ba cả Đường Chá cũng nhận được trừng phạt, mà Lâm Vũ Mặc cũng thề rằng chưa từng phản bội

      chẳng biết phải làm gì khác hơn là tự hỏi lòng của mình.

      Lòng của nên trao cho ai đây?

      "Các người đừng nên ép tôi... tại trong lòng tôi bấn loạn”. Tần Phong phiền lòng mà với tất cả mọi người.

      "Được, Phong Nhi, buộc em, nhưng em nhất định hiểu trái tim mình. Em , ai khác!" Lâm Vũ Mặc gật đầu .

      "Chị Tiểu Phong, chị cứ từ từ suy nghĩ, em tin tưởng chị Tiểu Phong nhất định lựa chọn người tốt nhất dành cho mình." Trầm Kiệt cười ôn hòa .

      "Phong Nhi, chỉ hy vọng em bỏ thù hận xuống, trở lại bên cạnh . Vô luận bao lâu, đợi chờ." Đường Chá si tình .

      "Cha, Thẩm Cha, chú Chá, các người chẳng thèm để ý đến Khả Nhi sao?" Lâm Khả Nhi đột nhiên đứng lên, nâng đôi mắt long lanh nhìn ba người đàn ông trước mặt bé.

      "Tiểu Khả Nhi, chúng ta thảo luận chuyện lớn, Khả Nhi, chú rất xin lỗi. Chút nữa chú mua gà nướng cho con xem như chuộc tội, được ?." Đường Chá cười khẽ, dụ dỗ nhắn.

      Lâm Khả Nhi bất mãn , tay bé của Khả Nhi chỉ vào ngực Đường Chá: " cho Chú Chá mẹ, chú là của Khả Nhi."

      Đường Chá nhìn khuôn mặt nhắn của Phong Nhi, cảm thấy người bé mang theo phần bá đạo giống như mẹ của , có lẽ đó là tính di truyền

      Ít nhất cũng như vậy, dĩ nhiên cũng nên như vậy. Tương lai nếu trưởng thành, chắc chắn minh tinh.

      Ha ha ha!

      Chỉ cần phải trở thành Tiểu Ma Nữ là tốt rồi. Nhưng khi nhìn bé như thế, vẻ mặc bất mãn đặc biệt có tố chất của ác ma

      "Chú Chá, chú nghe được lời của cháu ?" Thấy Đường Chá chỉ cười , Lâm Khả Nhi bất mãn nhìn thẳng vào mát , hỏi .

      " Khả Nhi, chú thể làm cha của con sao? Nếu mẹ con gả cho cha... chú trở thành cha của , ngày ngày chơi cùng con”.

      Lâm Khả Nhi nhẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, mới lắc đầu : " được! Như vậy chú Chá chính là của mẹ rồi, đâu có thời gian chơi với Khả Nhi? Con muốn chú Chá là cha con, như vậy chú Chá vĩnh viễn là món đồ chơi của con."

      "Được rồi, chú chịu chút uất ức, cho Khả Nhi làm thiếp được ." Đường Chá cực kỳ uất ức .

      Haizzz!

      Xem ra có Khả Nhi ở đây, tuyệt đối mất ưu thế.

      Chỉ hy vọng trong lòng Phong Nhi có .

      "Này còn sai biệt lắm!" Lâm Khả Nhi vừa lòng nên cười duyên .

      "Khả Nhi, tới đây, cha ẵm." Lâm Vũ Mặc đoạt lấy con bảo bối từ trong tay Đường Chá, sau đó mặt khẽ cười ngồi bên cạnh Tần Phong, duỗi cánh tay ra, đem Tần Phong nhốt vào trong ngực mình.

      ngạo mạn về phía Trầm Kiệt và Đường Chá, nhướng mày thị uy, tựa hồ hướng về bọn họ thông báo: "Các người nhìn thấy chưa, đây là vợ của tôi, đây là con tôi, các người đừng nghĩ phá hư gia đình này. Phong Nhi vẫn ở bên cạnh tôi."

      Đường Chá mắt lạnh nhìn Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo ai bì nổi, có phản ứng gì, ngồi xuống ở ghế đối diện. Ánh mắt của mang theo khiêu khích nhìn Lâm Vũ Mặc, giống như chuyện: "Cậu nên hài lòng tạm thời , chưa ai quyết định được kết thúc cả!"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 88

      Nhận được ánh mắt khiêu khích của Đường Chá, Lâm Vũ Mặc quan tâm cười. Ở giữa và Tiểu Phong Nhi ít nhất còn có tồn tại của Khả Nhi, đây chính là pháp bảo của , những người khác lấy đâu ra ưu thế này nha….Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

      Thẩm Kiệt để ý đến hai người bọn họ, ngồi ở bên kia Tần Phong, cầm tay : “Phong Nhi tỷ, hôm nào cũng em về thành phố S thăm mẹ , mẹ cũng rất nhớ chị.”

      “Mẹ nuôi? nhiều năm gặp mẹ. biết tinh lực mẹ nuôi có còn tốt như trước kia ?” Tần Phong khẽ cười hỏi. Trong đầu khỏi ra tình cảnh và mẹ con Thẩm Kiệt cùng nhau kiếm sống.

      Thẩm mẹ là người ăn chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mỗi khi bà làm thức ăn ngon, đều với nhà còn nhiều thức ăn, muốn sang ăn cùng, còn ăn nhanh bị hỏng.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.

      Tình của Thẩm mẹ với thể dùng từ ngữ mà diễn tả, mẹ coi như con ruột mà thương. Có lẽ nên dành chút thời gian trở về thăm mẹ.

      Thẩm Kiệt nghe Tần Phong hỏi, cười đáp: “Ừm, mẹ vẫn thế, chút cũng thay đổi, luôn muốn ra ngoài kiếm tiền. Em với mẹ em có tiền, cần mẹ phải cực khổ nữa nhưng bà vẫn chịu, bà còn nào có người nào ngại nhiều tiền.”

      “Ha ha ha, mẹ nuôi rất thích đùa.” Tần Phong cười vui vẻ. có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng kia của bà. Chỉ cần vừa nhìn thấy tiền, mẹ nuôi đặc biệt hưng phấn.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

      “Tiểu Phong Nhi, em quên rồi sao, hôm nay em đồng ý cùng về thăm bố mẹ, em được đổi ý nha.” Lâm Vũ Mặc đột nhiên tiến đến gần bên tai Tần Phong giọng .

      Mới vừa rồi, Tần Phong cùng Thẩm Kiệt thân mật khiến nhìn mà thấy ghen tỵ, cũng muốn giữa và tiểu Phong Nhi có đoạn ký ức đáng nhớ như thế, đó là tình cảm thanh mai trúc mã, cùng Tiểu Phong Nhi bên nhau có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, sao có thể so với tình cảm nhiều năm của và Thẩm Kiệt nha!

      muốn xen ngang! Cho nên cố ý thân mật dựa vào bả vai Tần Phong, thổi lên vành tai xinh xắn của , nhắc nhở chuyện từng đồng ý với .

      “Cách xa tôi ra chút.” Tần Phong đẩy đầu Lâm Vũ Mặc ra, muốn tiếp tục sát lại tạo tình cảnh mập mờ. Hơi thở nóng rực của làm nhiễu loạn suy nghĩ của , làm tim đập loạn.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

      “Đừng!” Vốn Lâm Vũ Mặc còn định dựa cả thân thể lên người Tần Phong, làm nũng : “Lão bà, rất lâu rồi còn chưa ôm em cái tử tế nha. rất nhớ a!”

      “Ai là lão bà của ? Lâm Vũ Mặc, đừng kêu bậy! Tôi có đồng ý gả cho !” Tần Phong bất mãn .

      “Lão bà, hôn lễ của hai ta cử hành từ mấy hôm trước rồi, chẳng qua là chỉ có mình tham gia hôn lễ. Chờ về đến nhà, nhờ mẹ bố trí lại hôn lễ long trọng khác cho chúng ta, khiến em cả đời khó quên.” Lâm Vũ Mặc hưng phấn . vì Tần Phong mà miêu tả bức lam đồ xinh đẹp, hi vọng có thể khiến động lòng.๖ۣۜ***************.com

      “Lâm Vũ Mặc, hôn lễ kia chỉ có mình , tính! Phong Nhi tỷ vừa tham gia, cho nên cần tốn sức làm gì. Chị ấy tự do, mong đừng gọi chị ấy là lão bà nữa. nếu có bản lĩnh, chúng ta dùng bản lĩnh của mình theo đuổi Phong Nhi tỷ.” Thẩm Kiệt bất mãn kháng nghị.

      “Hả? Được! Xem ai trong chúng ta có bản lĩnh cao hơn?” Lâm Vũ Mặc vẫn cường thế như cũ . Mặc kệ thế nào, cũng thận thua.

      Đúng lúc này, điện thoại Thẩm Kiệt vang lên, lập tức nghe máy, thanh lạnh lùng, chút cũng giống Thẩm Kiệt cúi đầu trước quyền thế mấy năm trước, nghiễm nhiên trở thành đại minh tinh nghe điện thoại: “Ừm, được sao, tôi biết rồi. Mấy giờ? Ba giờ rưỡi sao? Tôi biết ồi, tôi đến ngay.”

      Sau khi Thẩm Kiệt cúp điện thoại, liền hướng Tần Phong xin lỗi : “Phong Nhi tỷ, đạo diễn đột nhiên quyết định quay thêm cảnh, bây giờ em phải , rảnh rỗi trở lại thăm chị.”

      “Được, em mau .” Tần Phong hướng Thẩm Kiệt cười duyên, gật đầu cái.

      “Cha Thẩm, cha phải sao?” Lâm Khả Nhi quan tâm hỏi.๖ۣۜ***************.com

      “ừm, tiểu Khả Nhi ở nhà phải nghe lời mẹ, khi nào cha Thẩm rảnh rỗi trở về thăm con.” Thẩm Kiệt cưng chiều vỗ vỗ khuôn mặt bé đáng của .

      “Ồ!” Tiểu Khả Nhi vui quệt cái miệng nhắn. “Ai, lại thiếu người cùng con chơi đùa.”

      Bộ dáng than thở sầu não của bé khiến mấy người lớn bên cạnh bật cười.

      “Tiểu Khả Nhi, đừng buồn, con còn có chú Chá nha! Chú Chá chơi với con.” Nhìn khuôn mặt nhắn nhíu lại thành đoàn, Đường Chá thoáng đau lòng, vội vàng an ủi tiểu nhân nhi còn than ngắn thở dài.๖ۣۜ***************.com

      “Vâng, vẫn còn chú Chá tốt! Chú Chá, bế!” Lâm Khả Nhi đưa hai ta nhở bé mập mạp ra, cầu Đường Chá ôm .

      “Được, Tiểu Khả Nhi, chú bế con.” Đường Chá dịu dàng cười, nhận lấy Lâm Khả Nhi từ trong ngực Lâm Vũ Mặc.

      Lâm Khả Nhi dựa vào trong ngực Đường Chá, ngừng cười hì hì.

      “Phong Nhi tỷ, em đây.” Thẩm Kiệt lưu luyến nhìn Tần Phong, như muốn ở lại với . Nhưng thể vì chuyện riêng mà làm trễ nãi tiến độ công việc của cả đoàn làm phim. chỉ có thể nhượng bộ, để Phong Nhi tỷ ở lại với hai nam nhân nhìn chằm chằm.

      “Kiệt, chị tiễn em.” Tần Phong hất tay Lâm Vũ Mặc ra, đứng lên, đưa Thẩm Kiệt ra cửa.

      Ra đến cửa, Thẩm Kiệt đột nhiên ôm chặt lấy Tần Phong, vội vã hôn lên môi , nụ hôn của dịu dàng sưởi ấm trái tim Tần Phong. DiễnđànLêQuýĐôn.

      “Kiệt?” Tần Phong sững sờ trước hành động đột ngột của Thẩm Kiệt, nhàng đẩy ra, rồi lại bị ôm chặt. Thẩm Kiệt tăng thêm lực đạo tay, thấp thỏm yên mà . “Phong Nhi tỷ, Kiệt lo lắng, lo lắng khi em rời , chị thuộc về người khác.”

      , Kiệt, em an tâm quay phim . Phong Nhi tỷ sao có thể quyết định tương lai của mình trong chốc lát như vậy được.” tần Phong cười dịu dàng an ủi , muốn mang tâm tình lo lắng quay phim.

      “Phong Nhi tỷ, chờ em.” Thẩm Kiệt lưu luyến buông ra, xoay người lên chiếc limo dừng bên đường.

      Nhìn chiếc xe xa hoa, Tần Phong nhịn được mà thở dài tiếng.

      “Ai! Mọi chuyện thay đổi nhanh a! Nhớ năm đó, Kiệt cùng giả khóc, bán rẻ tiếng cười, hôm nay trở thành siêu sao thiên vương toàn châu Á, ra vào có limo đưa đón. Khuôn mặt mê người kia biết mê hoặc trái tim bao nhiêu thiếu nữ, ra ngoài gặp từng nhóm fan sung sướng thét chói tai.

      Tần Phong vừa muốn trở về phòng, thân thể liền đụng phải bức tường thịt cứng rắn. lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt tức giận của Lâm Vũ Mặc.

      “Mặc.” Tần Phong bồn chồn nhìn , hiểu tại sao lại tức giận.

      “Tiểu Phong Nhi, Kiệt thân ái rồi sao?” Ánh mắt Lâm Vũ Mặc sắc bén nhìn chăm chú vào môi đỏ mọng của Tần Phong, vì đôi môi diễm lệ kia mà buồn bực.DiễnđànLêQuýĐôn.

      Môi tiểu Phong Nhi là của , tại sao có thể để nam nhân khác hôn?

      “Kiệt thân ái?” Tần Phong gật đầu, có chút mờ mịt : “A! Kiệt vừa mới .”

      Lâm Vũ Mặc đột nhiên đưa tay nâng khuôn mặt nhắn mê người của Tần Phong lên, móc ra chiếc khăn tay ở trong túi, dùng sức lau môi , càng lau lại càng tức, nhưng muốn phát tiết lửa giận với , cho nên chỉ có thể cố nén trong lòng.

      làm gì thế?” Động tác của Lâm Vũ Mặc cũng quá sức rồi, làm đau môi Tần Phong, vui nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, đẩy bàn tay Lâm Vũ Mặc ra.

      muốn lau toàn bộ dấy vết của Thẩm Kiệt ra.” Lâm Vũ Mặc vui .

      “Nhàm chán!” Quở tiếng, Tần Phong muốn vượt qua Lâm Vũ Mặc trở về phòng, lại bị kéo lại. còn chưa kịp phản ứng, bị môi cắn nuốt.

      muốn khiến tiểu Phong Nhi vì nụ hôn của mà mất hồn.” Lâm Vũ Mặc tự nhủ. xuất ra tất cả vốn liếng, trằn trọc hôn , muốn kích tình của dâng cao.

      “ưm.” Tần Phong chỉ cảm thấy lửa nóng thiêu đốt môi, nụ hôn của Lâm Vũ Mặc tựa như bốc lửa. Lưỡi mạnh mẽ xâm nhập , mang theo nhiệt tình thiêu đốt trái tim , khiến trái tim bùm bùm nhảy lên, tốc độ càng ngày càng nhanh, như sắp lao ra khỏi lồng ngực.

      chỉ có thể vô lực rên rỉ, tay bé vươn lên ôm lấy cổ , cùng nóng bỏng hôn.

      Chiếm được đáp lại của Tiểu Phong Nhi, lò lửa trong lòng Lâm Vũ Mặc mới từ từ biến mất. khẽ cười, ôm chặt lấy , cảm động vui đầu vai .DiễnđànLêQuýĐôn.

      Thượng đế phù hộ, Tiểu Phong Nhi vẫn còn thích , nếu , với tính tình của , quyết để cho hôn, chứ chưa đến nhiệt tình đáp lại.

      “Tiểu Phong Nhi, biết, em vẫn còn thích .” Lâm Vũ Mặc thào . Có được mọi thứ cũng bằng niềm vui lúc này của .

      “Tôi mới thương !” Tần Phong dẩu môi . làm mẹ, nên từ sâu bên trong tự nhiên lộ ra cỗ phong tình quyến rũ lại thành thục, khiến lúc này như trái đào chín mọng chờ Lâm Vũ Mặc tới hái. Mặc dù lời của xuôi tai, nhưng sao, khiến phải .

      sao?” Lâm Vũ Mặc tà mị cười, lại hôn cái lên môi ., khẽ cười hỏi: “ , tại sao lại nhiệt tình đáp lại ? , tại sao ngay cả hô hấp cũng quên? , tại sao nơi này lại đập nhanh như vậy?”

      Chương 89

      Lâm Vũ Mặc để tay lên ngực Tần Phong, cảm nhận nhịp tim đập mất khống chế của .

      “Vậy cũng đại biểu cho cái gì, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể mà thôi.” Tần Phong vì cử chỉ của Lâm Vũ Mặc mà nâng khuôn mặt nhắn, khẽ căn môi dưới, quyến rũ trả lời.Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

      “Ha ha ha! Tiểu lừa gạt ăn ở hai lòng a!” Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônLâm Vũ Mặc vui vẻ cười phá lên, ôm chầm lấy eo Tần Phong, tràn đầy tà khí : “ ngày nào đó, nhất định khiến em ra lời lòng. Em !”

      xong, liền nặng nề đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong.

      “Chú Chá! Bọn họ thân ái sao? Khả Nhi cũng muốn.” Đột nhiên, thanh non nớt vang lên từ sau lưng Lâm Vũ Mặc.

      Nghe thấy thanh của con , Tần Phong lập tức đẩy Lâm Vũ Mặc ra, lúng túng nhìn về phía sau lưng . Chỉ thấy Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi, khuôn mặt bi thương đứng đó, chớp mắt nhìn đôi môi đỏ của .

      Tần Phong lúng túng che cánh môi bị Lâm Vũ Mặc hôn mà sưng lên, ho hai tiếng.Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

      Lâm Vũ Mặc lại làm như có chuyện gì, về phía hai người, bàn tay ôm vai Tần Phong, hướng Đường Chá : “Đường tiên sinh, xin lỗi, để ngươi nhìn thấy cảnh vợ chồng chúng ta thân thiết rồi.”

      Tần Phong bất mãn trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, nũng nịu : “Lâm Vũ Mặc, ai là vợ chồng với ? Cho tới bây giờ tôi chưa thừa nhận là chồng tôi!”

      “Hắc hắc, kiếp này chỉ cần Tiểu Phong Nhi là lão bà của .” Lâm Vũ Mặc mặt dày .

      “Tôi cần làm chồng tôi.” Tần Phong dẩu môi .

      Lâm Vũ Mặc này bá đạo, muốn cưới là nhất định phải gả cho sao?

      Mới cần!

      Tương lai của Tần Phong tôi, tôi tự mình làm chủ!die»ndٿanl«equ»yd«on

      Vì vậy, đến bên người Đường Chá, cười duyên với : “Đường Chá, lúc nãy tính, chỉ là cái hôn mà thôi, đừng tức giận!”

      Lâm Vũ Mặc bất mãn, phen kéo Tần Phong qua, cười tà với : “Cái gì gọi là tính? Chẳng lẽ em quên em nhiệt tình thế nào rồi sao? Có muốn thử lại lần nữa ? Cho Đường tiên sinh thưởng thức lại.”

      ! Vô lại!” Tần Phong nâng khuôn mặt thẹn thùng, tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Vũ Mặc.

      Đường Chá nhìn môi đỏ mọng bị hôn sưng của Tần Phong, lại nhìn dáng vẻ thẹn thùng của , trong lòng giống như chìm vào hố băng.

      Tiểu Phong Nhi của , trong lòng vẫn thích Lâm Vũ Mặc sao?

      Chẳng lẽ tới chậm bước?

      Nhưng Phong vừa mới tính, chẳng qua chỉ là cái hôn mà thôi.

      Mình có còn hi vọng hay ?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Chá lại dấy lên tia hi vọng.

      Tim cứ đan xen giữa tuyệt vọng rồi lại hi vọng, chịu đủ mọi hành hạ.

      “Phong Nhi, tin em! chờ quyết định cuối cùng của em. Phong Nhi, em hãy tự hỏi lòng mình, ai mới là người em thích nhất, ngàn vạn lần đừng vì người khác bức ép mà thỏa hiệp.”die»ndٿanl«equ»yd«on Đường Chá như có điều ngụ ý nhìn Lâm Vũ Mặc chút.

      “Đường Chá, em hiểu.” Phong Nhi gật đầu cái, mỉm cưới đưa tay ra, muốn nhận lấy tiểu Khả Nhi. “Tiểu Khả Nhi, mẹ bế, chú mệt rồi.”

      ! Con muốn chú Chá ôm. Chú Chá, chú còn chưa hôn con. Khả Nhi cũng muốn thân ái.” Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhắn, chờ Đường Chá hôn.

      “Vật , như vậy muốn hôn, thẹn thùng sao?” Lâm Vũ Mặc buồn cười, trêu chọc con .

      cần cha lo!”Lâm Khả Nhi hướng Lâm Vũ Mặc làm mặt quỷ, sau đó đưa đôi tay bé bưng lấy gương mặt tuấn tú có phản ứng của Đường Chá, nhanh chóng hôn trộm cái môi . Sau đó giống như ăn trộm được báu vật, ngọt ngào nở nụ cười.die»ndٿanl«equ»yd«on

      “Tiểu Khả Nhi.” Đường Chá kinh ngạc nhìn Lâm Khả Nhi, ngờ đứa bé này còn tuổi, thế nhưng dám làm ra chuyện như vậy. “Về sau được làm vậy nữa, biết chưa?”

      “Tại sao? Chú Chá thích Khả Nhi sao?” Lâm Khả Nhi khổ sở hỏi, còn , nên hiểu hôn như vậy là đại biểu cho cái gì, chỉ biết, thích Chú Chá.

      “Chú Chá thích tiểu Khả Ni, nhưng cháu thể hôn môi chú Chá.” Đường Chá nhìn khuôn mặt nhắn khổ sở trước mắt, đau lòng thôi giải thích: “Hôn thế này là dành cho người . Tiểu Khả Nhi còn , chờ khi nào cháu trưởng thành hiểu.”

      “Nhưng Khả nhi thích chú Chá nha! Cũng thể hôn sao?” Lâm Khả Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy hi vọng hỏi Đường Chá.

      thể!” Đường CHá ho tiếng. có biện pháp với Tiểu Khả Nhi, chuyện như vậy muốn giải thích thế nào với đứa bé nha.

      Nhìn Đường Chá lúng túng, Tần Phong tiến lên ôm lấy con , thân mật vuốt tóc : “Tiểu Khả Nhi, chỉ có người với có thể hôn .”

      “Vậy mẹ cũng cha sao?” Lâm Khả Nhi tò mò nháy mắt nhìn Tần Phong.

      “Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười lớn, hổ là con , có thể hỏi ra mấu chốt vấn đề nhanh như vậy. Tiểu Phong Nhi, còn mau thừa nhận, mau em nha!Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

      “Tiểu Khả nhi.” Tần Phong véo cái miệng nhắn của con , biết nên trả lời thế nào. lo lắng liếm môi cái chột dạ : “Tiểu Khả Nhi mẹ từng cha.”

      “Tiểu Phong Nhi, cái gì gọi là từng nha! Em ràng vẫn còn !” Lâm Vũ Mặc bất mãn kéo qua, vây trong ngực mình.

      “Đúng là từng . Nhưng tại tôi cũng biết người tôi là ai. Tôi phải suy nghĩ lại, trong a người, rốt cuộc người tôi là ai.” Tần Phong ngẩng đầu lên, kiên định .

      “Tiểu Phong Nhi!” Lâm Vũ Mặc cam lòng kháng nghị. ràng lúc nãy tiểu Phong Nhi còn rất nhiệt tinh đáp lại nụ hônc ủa , sao chớp mắt cái liền phủ nhận.

      “Lâm Vũ Mặc, nghe thấy Phong Nhi gì sao? Chúng ta cạnh tranh công bằng .” Đường Chá vươn tay ra bắt tay Lâm Vũ Mặc, nho nhã .

      “Tiểu Phong Nhi chính là của tôi, tôi sao phải cạnh tranh công bằng với các ?” Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônLâm Vũ Mặc vui trợn mắt nhìn Đường Chá.

      Trong tâm lúc này lại cảm thấy chột dạ. Nếu phải năm đó mắc sai lầm, Tiểu Phong Nhi và sớm tương thân tương ái lại cùng nhau. Bây giờ, lại thêm hai tình địch lợi hại như vậy,khiến cũng lo lắng. sợ Tiểu Phong Nhi chọn người khác, cần nữa. Nếu như vậy, bảo làm sao sống tiếp đây?die»ndٿanl«equ»yd«on

      “Chẳng lẽ Lâm tiên sinh sợ, dám cạnh tranh với chúng tôi?” Đường Chá nhướn mày cười hỏi.

      “Ai sợ! Chỉ là cần thiết! Chẳng lẽ nhận ra Tiểu phong Nhi vẫn còn tôi sao?” DiễღnđànLêQღuýĐônLâm Vũ Mặc tự tin mà hỏi.

      “ Ha ha ha, Lâm Vũ Mặc, bây giờ những điều này hình như còn hơi sớm.” Đường Chá khẽ cười. Chưa tới phút cuối cùng, còn chưa biết chính xác ai trở thành người thắng cuộc.” nhướn mày với Lâm Vũ Mặc. “Chúng ta cùng đợi đáp án của Tiểu Phong Nhi .”

      “Phong Nhi cuối cùng chọn tôi!” Lâm Vũ Mặc bá đạo . tự động viên chính mình, muốn nản lòng, người tiểu Phong Nhi , nhất định là người cười cuối cùng.

      “Còn chưa chắc.” Đường Chá khí định thần nhàn .DiễღnđànLêQღuýĐôn

      “Hai người đừng tranh cãi nữa!” Tần Phong bất mãn cắt đứt cuộc chuyện giữa hai người. “Muốn ầm ỹ ra bên ngoài , đừng làm ồn trong nhà tôi.”

      “Tiểu Phong Nhi, đừng nóng giận. để ý tới .” Lâm Vũ Mặc lập tức xin lỗi .

      “Phong Nhi, mới cùng chấp nhặt.” Đường Chá khẽ hừ tiếng, thèm để ý đến Lâm Vũ Mặc.

      Tần Phong nhìn hai người, ôm con trở lại phòng khách.DiễღnđànLêQღuýĐôn

      Lâm Vũ Mặc lại đột nhiên phát ra chuyệ, vội đổi theo , ngồi xuống bên cạnh , cười : “Tiểu Phong Nhi, em vừa đồng ý trở về thăm cha mẹ với mà. bằng chúng ta luôn bây giờ , nếu khong kịp chuyến bay về thành phố B.”

      Đường Chá ngồi ở bên kia Tần Phong, kéo tay bé của : “Phong Nhi, đừng . Cùng về nhà được , hoàn thành hôn lễ của chúng ta.”

      Nghe Đường Chá nhắc đến hôn lễ năm đó, chuyện cũ liền trở về trong đầu Tần Phong, DiễღnđànLêQღuýĐônnhững hận tình thù bị chôn sâu tring đáy lòng bỗng chốc ùa về, khiến lòng đau nhói hồi.

      nhíu mày nhìn khuôn mặt chờ mong của Đường Chá, cho là mình quan tâm nữa, ra vẫn còn quan tâm như vậy.

      Giơ tay vuốt lên khuôn mặt , có chút đau thương : “Đường Chá, nếu có ngày, em có thể quên thù hận năm xưa, có lẽ em đồng ý gả cho . Nhưng bây giờ, lòng em vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện năm đó. Cho nên, xin hãy tha thứ cho em.”

      Đường Chá trở tay, nắm lại tay bé của ô, đặt lên mặt mình vuốt ve. “ sao, Phong Nhi, đợi, đợi em có thể quên những đau thương đó.”Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

      “Đường Chá!” Tần Phong cảm động kêu tên . Khi Đường Chá ở cùng , vẫn luôn như vậy, tất cả đều vì mà suy nghĩ, ép buộc làm chuyện gì. Hoàn toàn giống Lâm Vũ Mặc, bá đạo lại độc tài như vậy.

      Lâm Vũ Mặc vui kéo Tần Phong vào ngực mình, nâng khuôn mặt lên : “Tiểu Phong Nhi, đừng bị lời của mê hoặc. em ít hơn , em nhất định phải chọn , nghe chưa?”DiễღnđànLêQღuýĐôn

      “Tôi ai tôi tự mình làm chủ, cần quan tâm.” Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc, bộ dáng xem thường.

      Vẻ mặt quan tâm của khiến Lâm Vũ Mặc sợ hãi, kéo tay kia của : “Phong Nhi, mặc kệ em chọn ai, em đồng ý cùng về thăm bố mẹ, em thể đổi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :