1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Mộc Yêu (98 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19

      Editor: Sendyle

      "Ưmh sao tôi lại đáng thương như vậy chứ? Ông xã quan tâm, con trai bảo bối cũng cần tôi nữa rồi! Các người đều , tôi là người có người thương có người mà." Lý Hải Vi nén nước mắt khóc .

      "Mẹ! Là mẹ từ mình bỏ ba , cũng cần giả bộ đáng thương. Mẹ trở về phòng nghỉ ngơi , nếu đừng trách con lưu mẹ lại!" Lâm Vũ Mặc uy hiếp mẹ.

      "Ưmh! Mẹ biết rồi, con trai có người liền quên mẹ. Thà ở trong phòng người ta, cũng chịu theo mẹ. Mẹ đúng là người mẹ thất bại a." Mặt Lý Hải Vi lộ dáng vẻ đáng thương, buồn bã than thở.

      "Mẹ, mẹ tha cho con !" Lâm Vũ Mặc vuốt vuốt cái trán, bất đắc dĩ ."Mẹ biết con cùng ba mẹ như thế nào, cần phải than oán như thế."

      "Tiểu Mặc nếu mẹ, theo mẹ." Lý Hải Vi nới rộng cặp mắt chờ mong : ", bồi mẹ ngủ."

      Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ bị mẹ kéo vào trong phòng, ta quay đầu lại nhìn cửa phòng Tần Phong, muốn tránh thoát khỏi cánh tay mẹ, chạy đến bên người tiểu Phong Nhi a.

      Nghe được tiếng Lâm Vũ Mặc đóng cửa, Tần Phong tự mở máy nước nóng, mình hướng về phía tắm.

      phát giác mình càng ngày càng thể rời bỏ Lâm Vũ Mặc. Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con ngoài cửa, thậm chí có loại cảm giác đau lòng khi người bị người ta đoạt . Mặc dù người cướp Mặc là mẹ của , vẫn có loại cảm giác chua xót trong lòng khó tả.

      muốn đem Lâm Vũ Mặc buộc ở bên người, để cho ta cùng với bất kỳ người phụ nữ nào tiếp xúc.

      Đây chính là đố kị sao?

      Đây chính là tham muốn chiếm giữ sao?

      Xem ra chính bản thân hề phát giác chẳng những đem Lâm Vũ Mặc trở thành người bảo hộ, mà con đem trở thành người đàn ông của mình.

      Lâm Vũ Mặc,

      Là người đàn ông của Tần Phong ,

      Là người của Tần Phong ,

      Những người phụ nữ khác đừng mơ tưởng cướp ra khỏi ,

      ta đời này đều là của rồi.

      nắm ta chặt,

      cho bất kì người phụ nữ nào có thể đến gần .

      Vội vã tắm rửa sạch , Tần Phong lại ngồi trước máy vi tính, đem công việc còn lỡ dở làm xong.

      Nhưng chuyện mới vừa rồi làm cho chút tâm tình làm việc cũng có.

      Tắt máy vi tính, bò lên giường, Tần Phong trằn trọc trở mình, cách nào ngủ được.

      Vì cái giường trong lúc bất chợt trở nên to, lớn như vậy cũng đem che mất.

      Cảm giác bất lực đơn nằm chiếc giường lớn, tâm tình lúc này mang cảm giác mất mác khác thường.

      Lâm Vũ Mặc sau khi rời , làm cho cảm thấy đơn, phải chăng cũng biến thành giống như Lâm phu nhân vậy, mất người ấm áp ôm trong ngực, thế nào cũng ngủ được.

      chợt bắt đầu ghen tỵ với Lâm phu nhân,

      Có thể danh chánh ngôn thuận ôm con trai của mình.

      ,

      Tần Phong,

      Lấy thân phận gì sống ở bên cạnh Lâm Vũ Mặc đây?

      hầu ?

      Tiểu tình nhân?

      Bạn giường?

      Còn là người của Lâm Vũ Mặc?

      Vô nghĩa!

      Giống như thân phận nào cũng đều có, nhưng chẳng có thân phận nào giúp có thể giữa Mặc ở bên cạnh mình mãi mãi.

      bây giờ đột nhiên muốn trở thành người của Lâm Vũ Mặc,

      đời chỉ người!

      vì tiền bạc,

      vì danh lợi,

      Chỉ vì tình !

      ra bất tri bất giác, mình thương ta sâu như thế.

      đến tận xương tủy!

      Nghĩ muốn buông tay cũng được rồi !

      hy vọng Mặc có thể sống ở bên cạnh mình cả đời,

      muốn Mặc giống như Đường Chá, mình rời , sau đó chẳng quan tâm gì đến nữa.

      Vừa nghĩ tới loại khả năng kia, trong lòng của chính là hồi đau nhói.

      !

      cần như vậy!

      muốn Mặc vĩnh viễn bên cạnh !

      Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc ôm mẹ mình, an ủi, trong lòng Tần Phong sinh ra hồi khổ sở, mặc dù Lý Hải Vi là mẹ của , nhưng cũng ghen tỵ với bà ấy.

      muốn vọt vào trong phòng Lý Hải Vi, đem Lâm Vũ Mặc đoạt lại.

      Nhưng ở trong mắt của Lâm phu nhân, mình chẳng qua chỉ là hầu , lấy thân phận gì đem Mặc đoạt lại chứ?

      ******

      Ở trong phòng Lý Hải Vi, Lâm Vũ Mặc ngồi ở bên giường mẹ, bàn tay nhàng vỗ lưng của bà, tốn nhiều hơi sức mới dụ dỗ Lý Hải Vi ngủ.

      Ai

      Mẹ ta,

      thể rời bỏ ba,

      ba,

      Uất ức cam chịu để bản thân trở thành người phụ nữ danh phận để được ở gần bên cạnh chồng mình.

      Vì mẹ lớn thể vì Lâm gia sinh hạ người thừa kế, mới miễn cưỡng đồng ý cho mẹ con bà vào cửa Lâm gia.

      Nhưng mẹ ở trong căn nhà kia cuộc sống rất khổ cực, mẹ lớn cùng với con của bà ta luôn chê cười bà.

      Trong lòng mẹ uất ức cách nào bày tỏ với ba, chỉ có thể chôn ở trong lòng.

      Mà ba bởi vì tự giác thẹn với bà xã của ông cùng con , cho nên muốn gây khó khăn cho họ, chỉ có thể ở thầm đau lòng thay cho mẹ.

      Nhưng trong lòng của mẹ vẫn có uất ức.

      Xem ra, rốt cuộc uất ức cũng bộc phát, cho nên mới chịu bỏ ba, chạy đến ở với ta.

      biết ba đối với hành động của mẹ có phản ứng gì.

      Vừa nghĩ tới ba có vẻ mặt khẩn trương, Lâm Vũ Mặc khỏi khẽ nở nụ cười.

      ta rất mong đợi thấy Lâm Ngao lãnh khốc trở thành chú chó con, bộ dạng đuổi theo sau lưng mẹ cầu xin tha thứ.

      Nhất định rất hứng thú!

      ta rất chờ mong xem kịch vui!

      Lặng lẽ rời khỏi gian phòng của mẹ, Lâm Vũ Mặc nhanh chóng chạy về phòng Tần Phong.

      Thấy tiểu Phong Nhi cau mày, lo lắng, Lâm Vũ Mặc cười tà nhào tới: "Tiểu Phong Nhi, trở về."

      Nệm bởi vì động tác của dưới đung đưa.

      " phải ở bên cạnh mẹ mình sao, tới đây làm gì?" Tần Phong nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, bất mãn .

      Lâm Vũ Mặc cúi trước mặt Tần Phong, ngừng ngửi, trong miệng xấu xa : "Kỳ quái, ở đâu ra dòng mùi dấm chua ồ!"

      "Ghét!" Tần Phong đưa tay đập vào ngực Lâm Vũ Mặc, cái miệng nhắn : "Ai ghen với ?"

      Lâm Vũ Mặc cầm hai tay của Tần Phong, đặt ở bên môi hôn : " phải là tiểu Phong Nhi sao? Hắc hắc he he! Em cũng cần phủ nhận."

      "Hừ!" Tần Phong mặc dù trong miệng hừ , nhưng thân thể cũng bài xích Lâm Vũ Mặc, tiến sát vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.


      Chương 20

      Editor: Sendyle

      rất ấm áp!

      Có Lâm Vũ Mặc bên cạnh, chiếc giường này cũng cảm thấy lớn như vậy.

      Tay bé của ôm hông Lâm Vũ Mặc chặt, muốn buông tay. Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhắn của Tần Phong lên, cười tà : "Tiểu Phong Nhi, còn nhớ lời em vừa ?"

      " cái gì?" Tần Phong ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn đôi mắt sáng tuấn lãng của Lâm Vũ Mặc.

      Lâm Vũ Mặc đột nhiên cúi người thấp trước mặt Tần Phong, cười : "Em mới vừa , muốn “ mà! Nhanh hành động chút , ngoan ngoãn nghe lời. Ha ha ha!"

      "Sắc lang!" Tần Phong đỏ mặt nũng nịu.

      "Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn, đem hai người lột sạch . Lật người lại, Lâm Vũ Mặc nằm ngang xuống, để Tần Phong ngồi người mình, trong mắt của ta tràn đầy chờ mong, tà mị mà cười : " ! Tiểu Phong Nhi, hung hăng giày xéo ! Càng ‘dùng sức’ càng tốt! Ha ha ha!" Ngồi ở người Lâm Vũ Mặc, Tần Phong cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

      Mỗi lần đều là Lâm Vũ Mặc chủ động, chưa từng chủ động như thế này. Ngồi ở người của ta! Loại tư thế này khiến là mắc cỡ a! biết làm sao vì mắc cỡ mà ngẩn người ra, muốn tìm chỗ mà trốn.

      "Tiểu Phong Nhi, bắt đầu a! chuẩn bị xong." Lâm Vũ Mặc nâng thân thể Tần Phong lên, để ngồi lên nơi căng cứng của mình.

      Tựa như cảm giác thăng hoa, giác quan Lâm Vũ Mặc nhanh chóng bị niềm hạnh phúc cùng thỏa mãn lắp đầy.

      thoải mái a!

      Tay bé của Tần Phong ngượng ngùng đặt trước ngực Lâm Vũ Mặc, cảm thấy thân thể còn là của mình, loại cảm giác xa lạ khác thường chiếm cứ lòng , làm cho nhịp tim của trở nên thất thường.

      Cơ thể bị lấp đầy, vòng eo bị bàn tay Lâm Vũ Mặc vững vàng nắm, chỉ có thể theo bàn tay Lâm Vũ Mặc khẽ lên khẽ xuống mà vận động ngừng. "A tiểu Phong Nhi ‘dùng sức’ nữa a, hung hăng, phải sợ làm hư !"

      Lâm Vũ Mặc vừa thở hổn hển, vừa lớn tiếng . Nghe được lời Lâm Vũ Mặc, mặt của Tần Phong càng đỏ hơn.

      chỉ cảm thấy thân thể Lâm Vũ Mặc càng ngừng đẩy lên , mình tựa như chiếc thuyền trôi sóng biển cuồn cuộn, chỉ có thể theo hướng gió mà trôi .

      "A Mặc … sâu!" Tần Phong rốt cuộc chịu nổi thốt lên. "Ha ha ha, còn có sâu hơn đấy!" Lâm Vũ Mặc xong, gia tốc chạy nước rút, Tần Phong chỉ có thể ngừng hô hào, kiều theo từng đợt sóng tình.

      Chỉ có trầm luân, Trầm luân trong kích tình của Lâm Vũ Mặc khơi lên, Mặc cho hưng phấn truyền khắp đầu óc của , Mặc cho lửa nóng tràn lan toàn thân của !

      ******

      Sáng sớm Tần Phong dậy sớm làm điểm tâm, lúc bận rộn, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      "Sớm như vậy, ai tới nhỉ?" Tần Phong bồn chồn rửa tay sạch đến mở cửa. vừa mới mở cửa ra, người ngoài cửa liền đẩy cửa xông vào, thèm quan tâm đến liền thẳng vào trong nhà.

      "Này tiên sinh, người là ai? Tại sao có thể xông vào nhà người khác như vậy chứ?" Tần Phong ngăn người đàn ông muốn mở cửa phòng mình lại, trừng mắt hỏi.

      tại Mặc vẫn còn ở trong phòng , đất quần áo của hai người còn vương vãi khắp nơi, sao có thể để cho người đàn ông xa lạ này xông vào phòng của mình được chứ?

      Người đàn ông kia lạnh lùng lườm cái, khí thế kia giống như Quân Vương cổ đại dạng, tràn đầy bá đạo cùng cuồng ngạo.

      Phát ánh mắt người này vô cùng cứng rắn, lông mày tỏ người này cuồng ngạo như thế nào, mắt ta trừng trừng nhìn cho Tần Phong biết người này tại bụng lửa giận.

      Người đàn ông này xem ra dọa người! sợ lửa giận của người này liên lụy mình, nhưng ta xông vào nhà Mặc, phải ngăn ta lại.

      " hầu , bà xã tôi ở nơi nào?" Người đàn ông cường thế đột nhiên mở miệng hỏi, giọng vẫn như cũ tràn đầy bá đạo.

      "Bà xã ngài?" Tần Phong mở trừng hai mắt, cười mi mi : "Vị tiên sinh này, ngài tìm bà xã nên về nhà mình mà tìm.

      Sao lại chạy tới nơi này tìm? Hi hi hi, nơi này làm sao có bà xã của ngài a!"

      " nhảm! Nếu còn còn thêm lời dư thừa tôi đuổi việc !" Người đàn ông cường thế hung hăng trợn mắt nhìn Tần Phong cái, vui .

      "Hi hi hi! Tôi vị lão tiên sinh này, ngài có quyền gì xa thải tôi nha? Tôi chính là người Lâm Vũ Mặc thuê, nên có quan hệ gì với ngài?" Tần Phong che cái miệng nhắn cười .

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Tần Phong tràn đầy nhạo báng mình, khuôn mặt người đàn ông tràn đầy vẻ tức giận, ông ta từng bước tiến tới gần Tần Phong, tựa vào trước mắt ngoan : “Dựa vào tôi là cha Lâm Vũ Mặc! Lý do này được chứ!"

      "À?" Mắt Tần Phong choáng váng sững sờ tại chỗ, ra người đàn ông này là cha của Mặc, trách được thân bá đạo cùng khí thế cuồng ngạo kia, xem ra Mặc cuồng ngạo như thế là di truyền từ cha của .

      Trong lúc Tần Phong ngây ngẩn trong mớ suy nghĩ của mình, Lâm Ngạo đẩy cửa phòng Tần Phong ra.

      "Ai nha, tiên sinh, đừng!" Tần Phong còn muốn ngăn trở hành động của ông ta nhưng kịp rồi.

      Chỉ thấy bên trong Lâm Vũ Mặc mới vừa rời giường, y phục còn chưa kịp mặc, liền bị Lâm Ngạo bắt quả tang.

      "Cha, sao người lại tới đây?" Lâm Vũ Mặc chút bộ dạng lúng túng cũng có, mặt thoải mái hỏi.

      "Con bất hiếu, mau cho ta biết Hải Vi ở căn phòng nào?" Mặt Lâm Ngạo thay đổi hỏi, nhưng mà thanh của ông ta lúc này ít nhiều để lộ ra vẻ lo lắng.

      "Mẹ? Cha, bà phải nên cùng với cha sao?" Lâm Vũ Mặc vừa mặc quần áo, vừa hài hước trả lời.

      "Ít khua môi múa mép !" Lâm Ngạo căm tức quát, "Con cho ta biết, ta từ mình tìm, nếu ta tìm được xem ta như thế nào thu thập ngươi!" Lâm Vũ Mặc bị tiếng hô của Lâm Ngạo bưng lỗ tai, cười hì hì lấy : "Ai nha, cha bớt giận, mẹ ở căn thứ ba trong nhà đấy. Cha mau ."

      "Hừ!" Lâm Ngạo hừ lạnh tiếng, liền hướng gian phòng Lâm Vũ Mặc tới. "Cha, mẹ ngày hôm qua khóc đêm Cả đêm cũng ngủ ngon! tại rất đau lòng !" Lâm Vũ Mặc ý xấu .

      Lâm Ngạo nghe vậy lập tức xoay người lại, trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc cái: "Vậy ngươi còn an ủi mẹ mình, lại ở trong phòng phụ nữ vui đùa?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21

      Editor: Sendyle

      Lời của Lâm Ngạo khiến Tần Phong đứng bên cạnh dám lên tiếng khuôn mặt nông ta trở nên đỏ bừng, lần này xong rồi, Lâm phụ nhìn ra quan hệ giữa cùng Mặc rồi.

      là mắc cỡ a!

      "Hắc hắc he he con nào có?" Lâm Vũ Mặc tự giác đuối lý nguỵ biện.

      "Hừ! Con bất hiếu!" Lâm Ngạo lạnh lùng liếc khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Tần Phong cái, "Ánh mắt tệ, làm cho người ta nhìn thoải mái."

      "Ha ha ha, cám ơn cha." Lâm Vũ Mặc nghe lời cha mình hả hê nở nụ cười.

      Lâm Ngạo cũng để ý tới Lâm Vũ Mặc, liền hướng gian phòng bà xã tới.

      Chỉ thấy ông ta nhàng gõ cửa, lặng lẽ vào trong phòng.

      Nhìn bộ dáng thận trọng của cha mình, Lâm Vũ Mặc cười trộm kéo tay bé của Tần Phong, hướng cửa phòng Lý Hải Vi tới.

      "Mặc, làm gì đấy?" Tần Phong hiểu hỏi. Tinh thần của còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

      "Hư! Đừng lên tiếng!" Lâm Vũ Mặc đem ngón tay ngăn ở bên môi Tần Phong, cười mi mi , "Đừng để bọn họ nghe được."

      Lâm Vũ Mặc để lỗ tai gần cửa phòng, nghe thanh trong phòng.

      Tần Phong buồn cười nhìn Lâm Vũ Mặc. Người này, bộ dạng lúc này giống đứa bé, lám nghe lén trước cửa phòng cha mẹ mình kìa.

      "Chính tự nghe , em vội." Tần Phong cười , xoay người rời khỏi.

      "Đừng, em cũng nghe chút , rất thú vị." Lâm Vũ Mặc tay kéo lấy trở lại.

      Chỉ nghe bên trong truyền đến thanh Lâm Ngạo: "Vợ , là ."

      " đến đây làm gì? Trở về bên cạnh vợ và con của ! Lý Hải Vi tôi với có bất cứ quan hệ gì!"

      "Đừng như vậy, vợ , sai rồi, em tha thứ cho ."

      " có lỗi gì? Người sai là tôi! Là tôi năm đó có mắt như mù rồi, mới theo ! Tôi bây giờ tỉnh táo, muốn bị lừa gạt."

      "Vợ , ngoan, đừng nóng giận a! Nếu , em đánh mấy cái cho hả giận."

      "Đánh ? Sợ tự làm đau tay mình!"

      "Vậy tự "

      "Đừng! Làm sao lại dùng sức đánh mình như vậy chứ? Nhìn , mặt đỏ rần như vậy kìa."

      "Bà xã em còn giận nữa phải ?"

      "Hừ!"

      "Vợ , về sau nên tùy tiện rời khỏi , có được hay ? rất nhớ em, nghĩ đến em tâm cũng rất đau đớn."

      "Đáng đời !"

      "Bà xãvẫn còn ở giận à? Vậy đánh tiếp đến khi nào bà xã tức giận mới thôi."

      "Đừng á!"

      "Bà xã em vẫn còn thương ta có phải hay ?"

      "Người nào đau lòng vì chứ? Em chỉ muốn người ta mắng em ngược đãi chồng mình. Ưmh"

      Tiếp đó, hồi lâu nghe được đối thoại của hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên rỉ ngừng từ trong nhà truyền tới.

      "Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, chuyện sau nhi đồng nên nghe rồi. thôi, em nấu cơm , rất đói." Lâm Vũ Mặc nghe thế, hưng phấn kéo Tần Phong rời phòng cha mẹ.

      đôi vợ chồng thú vị a!

      Người đàn ông cuồng ngạo cùng bá đạo như vậy nhưng trước mặt bà xã của mình thế nhưng lập tức biến thành chú chó , tận tâm lấy lòng vợ của mình.

      Bất kì ai cũng thấy được, Lâm Ngạo rất thích Lý Hải Vi.

      Trong lòng Tần Phong hâm mộ tình cảm hai người kia a!

      Nếu khi mình già, cũng có tình mật ngọt như thế, là hạnh phúc biết dường nào!

      Trong đầu Tần Phong đột nhiên ra hình ảnh mái đầu bạc trắng của Lâm Vũ Mặc, ngồi ở trước bàn ăn hô to: "Tiểu Phong Nhi, đói rồi, mau nấu cơm cho ăn!"

      "Hi hi hi, được như vậy tốt. biết hai chúng ta có thể bên cạnh nhau đến già ?" Tần Phong có chút chán nản nghĩ đến.

      Mình chỉ là người tình của Lâm Vũ Mặc, mà phụ nữ bên cạnh nhiều như thế, tình của ta dành cho mình có thể duy trì bao lâu đây?

      lo lắng, nếu có ngày Lâm Vũ Mặc biến mất, có thể chịu đựng được ?

      Trong sinh mệnh của , mất quá nhiều người thân cùng bạn bè, muốn mất bất kỳ người nào nữa.

      Cho đến khi hai người bọn họ ăn điểm tâm xong, cũng thấy Lâm Ngạo cùng Lý Hải Vi ra khỏi cửa phòng.

      Từ trong phòng Lý Hải Vi truyền ra thanh mập mờ liên tiếp, ngừng rơi vào tai Tần Phong, làm cho khuôn mặt nhắn của trở nên đỏ bừng.

      Đối với bà xã của mình, thế nào tinh lực của ông lại lớn như vậy?

      Cũng làm từ sáng rồi, vẫn xong chuyện!

      Tần Phong nháy mắt hỏi Lâm Vũ Mặc: "Mặc, xem, có nên kêu ba mẹ ra ăn cơm ?"

      "Bé ngốc." Lâm Vũ Mặc nhàng ngắt mũi thon của Tần Phong, cười : "Hai người bọn họ vội làm gì có thời gian mà ăn cơm? Khi nào xong, tự nhiên ra ăn cơm, tiểu Phong Nhi cần quan tâm thay bọn họ."

      Tần Phong nghe lời Lâm Vũ Mặc, mặt đỏ ửng sâu hơn.

      "Vậy chúng ta liền trước thôi." Tần Phong thu thập xong đồ, kéo bàn tay Lâm Vũ Mặc vừa chạy ra ngoài.

      Phòng này để cho ở nổi nữa, thế nào vậy đối với lão nhân thế nhưng lớn như vậy sức lực đầu à? Kêu như vậy vui mừng! Cũng mau đem nóc nhà nhấc lên!

      "Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi xấu hổ sao?" Lâm Vũ Mặc ôm chặt hông của Tần Phong, vẻ mặt mập mờ hỏi.

      " mau á." Tần Phong đỏ mặt .

      "Cái này là gì? Chúng ta buổi tối chiến so với bọn họ còn kịch liệt hơn phải ?" Lâm Vũ Mặc ở môi Tần Phong hôn, tà mị cười lên.

      "Da mặt dày!" Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, thẹn thùng chạy ra ngoài.

      "Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê đuổi theo.

      Ngồi vào trong xe, Tần Phong đối với Lâm Vũ Mặc : "Mặc, để em tự đón xe bus học viện là được, hôm nay công việc bận rộn như vậy, cũng cần đưa em ."

      "Vậy làm sao có thể? sao có thể đem tiểu Phong Nhi đến bến xe chứ? muốn để cho em cùng người khác chen chút xe buýt." Lâm Vũ Mặc lắc đầu cái, cười .

      " làm trễ nãi công việc của chứ?" Tần Phong lo lắng , "Buổi sáng phải còn có hội nghị quan trọng sao?"

      " sao, tiểu Phong Nhi. Nếu như đến trễ, cứ để bọn họ chờ mấy phút, là tổng giám đốc, ai dám có ý kiến với , liền khai trừ người đó." Lâm Vũ Mặc chẳng hề để ý .

      Chương 22

      Tần Phong bất đắc dĩ, lắc đầu cái: “Lâm đại tổng giám đốc, làm như thế này ổn a! Các nhân viên khác có ý kiến, em nghĩ vẫn nên dừng lại ở trạm xe buýt phía trước , em quen ngồi xe buýt làm rồi.”

      “Tiểu Phong Nhi, làm sao nỡ để em chịu khổ như vậy, hơn nữa muốn ở bên em nhiều thêm chút.” Lâm Vũ Mặc vừa lái xe, vừa buồn bã . “ muốn mang theo Tiểu Phong Nhi bên người, từng giây từng phút chia lìa.”

      “Hì hì hì, cũng phải là cả đời thấy mặt, có cần khoa trương thế ?” Tần Phong cười duyên .

      “Lại ngày thể gặp nhau! Haiz… muốn em học, nếu em học được gặp em ngày. mình ở công ty nhàm chán, nhớ em cũng chỉ có thể nhìn hình em di động.” Lâm Vũ Mặc oán trách . Sau khi chấp nhận , mới biết là sinh viên trường đại học danh tiếng.

      “Em cũng nhớ !” Tần Phong dựa vào trước ngực Lâm Vũ Mặc, vẻ mặt hạnh phúc .

      bé ngoan, đây là phần thưởng.” Lâm Vũ Mặc đột ngột dừng xe ở ven đường, hướng về phía Tần Phong hạ xuống nụ hôn nóng bỏng.

      “Đừng a! có người nhìn thấy.” Tần Phong ngượng ngùng đẩy đẩy thân thể Lâm Vũ Mặc ra.

      đường dành cho người bộ, người đến người , nếu họ nhìn thấy hôn nhau mắc cỡ thế nào nha!

      “Ha ha ha, chúng ta sống chung cũng hơn hai tháng, sao em vẫn dễ xấu hổ như vậy?” Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nở nụ cười.

      Kể từ khi và Tiểu Phong Nhi ở chung chỗ, mỗi lần vận động, Tiểu Phong Nhi của đều xấu hổ đến đỏ mặt. Vô luận là làm bao nhiêu lần, cũng sửa được cái tật hay xấu hổ này. Nhưng mà lại thích nhất bộ dạng khi đỏ mặt của , vừa kiều diễm lại mê người như vậy.

      “Có ai da mặt dày giống ?” Tần Phong trợn tròn mắt, hướng Lâm Vũ Mặc ra lệnh: “Lái xe, nhanh lên chút a, nếu em tới trễ.”

      “Tuân lệnh, bảo bối!” Lâm Vũ Mặc cười khởi động xe, tăng tốc hướng học viện tới.

      Vài phút sau, chiếc xe hơi sang trọng, cao cấp dừng lại trước của học viện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

      Lâm Vũ Mặc tiêu sái ra khỏi xe, vòng qua cửa bên kia, tràn đầy phong độ giúp Tần Phong mở cửa xe.

      Sau khi đỡ Tần Phong xuống xe, Lâm Vũ Mặc liền nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tần Phong ngay trước mặt đông đảo học viên.

      “Ngô, buông em ra mau!” Tần Phong đấm vào lồng ngực Lâm Vũ Mặc, vui kháng nghị.

      Đây là nơi nào mà Lâm Vũ Mặc lại hôn nha?

      Chuyện này nếu để cho các bạn học thấy được, mắc cỡ thế nào a!

      Sau này Tần Phong làm sao còn có thể giữa sân trường được nữa đây?

      Lâm Vũ Mặc đem tay bé của nắm lại trong lòng bàn tay, nụ hôn vẫn kéo dài như cũ.

      Cho đến khi cảm thấy hôn đủ rồi, Lâm Vũ Mặc mới luyến tiếc buông ra, cười dựa vào bên môi Tần Phong : “Tiểu Phong Nhi, tan học tới đón em. Bye!”

      “Bye!” Tần Phong hướng Lâm Vũ Mặc lời tạm biệt. “Mặc, đường nhớ lái xe cẩn thận.”

      “Được rồi, em .” Lâm Vũ Mặc lại chạm khẽ cái môi Tần Phong, rồi mới đứng thẳng người, dáng người mạnh mẽ, rắn rỏi mang theo ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nam sinh đứng trước của học viện, sau đó liền mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

      Từ lần đầu tiên đưa Tiểu Phong Nhi học, liền phát nam sinh luôn chờ Tần Phong ở cổng trường.

      Tên kia thầm mến Tiểu Phong Nhi sao?

      Những tình địch ngầm này, nhất định từng bước thanh trừ hết.

      Haiz…

      Ai bảo Tiểu Phong Nhi của xinh đẹp như vậy a?

      Nếu theo lời chính là tuyệt thế đại mỹ nữ.

      Ha ha ha!

      Cũng chính bởi vì như thế cho nên mới hấp dẫn nhiều ruồi như vậy, cả ngày bay xung quanh Tiểu Phong Nhi.

      Tiểu Phong Nhi là của !

      Những con ruồi kia, đừng hòng nghĩ đụng vào Tiểu Phong Nhi.

      Hắc hắc!

      Trước tiên, đem con ruồi lớn nhất trong sân trường giải quyết, sau đó lại đập những con ruồi nhặng khác.

      Nụ hôn nóng bỏng hôm nay, có lẽ làm cho tên kia hiểu được Tiểu Phong Nhi thuộc về ai !

      nhớ khi tên kia nhìn thấy hôn Tiểu Phong Nhi, mặt ràng thoáng qua vẻ tự nhiên.

      Ghen sao?

      tuyệt đối cho ta có cơ hội!

      Trong lòng Lâm Vũ Mặc thầm thề.

      Trong khi Lâm Vũ Mặc ở đằng này mải miết suy nghĩ ở bên kia, Tần Phong lại nhàn nhã vào học viện. Xa xa trông thấy bạn học cũng lớp, Lý Dục, nên vội vàng chạy về phía chào hỏi: “Chào , Lý đại ca, tới sớm!”

      Lý Dục như có điều suy nghĩ nhìn Tần Phong nở nụ cười, do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Tần tiểu thư, người mới vừa rồi đưa em đến trường là ai vậy?”

      Tần Phong vừa nghe xong câu hỏi của đối phương, khuôn mặt nhắn liền đỏ lên: “ là bạn trai em.”

      chỉ có thể Lâm Vũ Mặc là bạn trai , nếu như để người khác biết được mối quan hệ chân chính của bọn họ, chẳng phải thành chuyện cười cho người ta bàn tán sao?

      Nếu để mọi người biết, Lâm Vũ Mặc là kim chủ của Tần Phong , họ nhất định cười nhạo .

      Có lẽ sau này vẫn nên cẩn thận chút, thể để Lâm Vũ Mặc tiếp tục làm ra hạnh động thân thiết như hôm nay trước cổng trường được.

      “Bạn trai?” Lý Dục kinh ngạc hỏi. “Tần tiểu thư, em vẫn còn mà sao quyết định sớm như vậy rồi? Em phải biết, đời này còn rất nhiều đàn ông ưu tú, sao em thử tuyển chọn chút? chừng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn a!”

      “Hì hì! Lý đại ca, em và Mặc nhau lòng, cho nên em muốn tìm người đàn ông khác nữa. Mặc rất tuyệt, em nghĩ chắc có mấy người có thể vượt qua ấy đâu.” Tần Phong lộ ra vẻ mặt hanh phúc , hoàn toàn chú ý tới nét đơn xuất gương mặt Lý Dục.

      “Ồ! ra là vậy.” Lý Dục buồn buồn, khẽ lên tiếng, theo Tần Phong vào sân trường.

      Xem ra toàn có hy vọng rồi!

      vốn cho rằng Tần Phong vẫn còn , cho nên mới hiểu được những hành động bày tỏ liên tiếp của , nhưng chưa từng nghĩ tới, thế nhưng người khác.

      đến quá muộn sao?

      Ai….!

      Tần Phong lại hoàn toàn biết những suy nghĩ lúc này trong lòng Lý Dục, cười hì hì cùng vào cửa lớp.

      Buổi chiều hè, giờ tan trường,

      chiếc xe Limo sang trọng đỗ lại trước cổng trường, mà Lâm Vũ Mặc, bộ dáng đẹp trai bưc người, tựa vào bên cạnh xe chờ Tần Phong.

      Xa xa, trông thấy , Lâm Vũ Mặc hưng phấn hướng về phía dang tay.

      Chỉ thấy Tần Phong chạy mạch đến bên cạnh Lâm Vũ Mặc, cười ngọt ngào : “Mặc, sao đến sớm vậy?”

      Lâm Vũ Mặc ôm hông , thâm tình nhìn đôi mắt linh hoạt của Tần Phong : “ nhớ em, cho nên còn chưa đến giờ tan tầm vội vàng chạy tới."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23

      Lâm Vũ Mặc nhiệt tình hôn môi Tần Phong, ôm tiến vào nhà, vừa định tiếp tục động tác tiếp theo liền nghe thấy tràng thanh sột soạt truyền ra từ trong phòng khách. Lâm Vũ Mặc kinh ngạc quay đầu lại, thấy hai người ghế sa lon vội vàng tách ra liền ngây ngẩn cả người.

      Lâm Vũ Mặc vội vàng dùng tay che mắt của Tần Phong lại, : “Phi lễ chớ nhìn! Trẻ em nên xem.”

      Tần Phong đột nhiên bị che mắt lại, định kháng nghị nghe thấy thanh vui của Lâm Ngạo: “Cái gì mà phi lễ chớ nhìn, trẻ em nên xem? Nghiệt tử, con thấy cha và mẹ đều mặc quần áo chỉnh tề sao?”

      “Ha ha ha! Đúng là vẫn mặc quần áo. Cha, cha lợi hại, như vậy cũng có thể làm…!” Lâm Vũ Mặc cười chế nhạo nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cha , thấy cha mẹ sửa sang xong y phục, mới hài lòng buông bàn tay bưng kín mặt Tần Phong ra.

      Tần Phong vừa được tiếp xúc với ánh sáng, khuôn mặt đỏ ửng của Lâm mẫu đập vào mắt. Khuôn mặt bà dường như vẫn chưa khôi phục lại sau màn kích tình trước đó.

      Đôi vợ chồng này, tình cảm cũng khỏi quá thắm thiết ?

      Chẳng lẽ hai người bọn họ làm từ buổi sáng đến bây giờ sao? Hơn nữa còn vẫn làm ghế salon.

      Toát mồ hôi…

      “Tiểu Mặc, đừng nữa!” Lý Hải Vi đỏ mặt, hướng con trai kháng nghị.

      “Được rồi, con . Con cũng Tiểu Phong Nhi trở về phòng, hai người cứ tiếp tục làm . Ha ha ha.” xong, Lâm Vũ Mặc còn quên bày ra khuôn mặt trêu tức, kéo tay bé của Tần Phong chạy vào trong phòng ngủ.

      Lâm Ngạo thương xót ném cái nệm êm vào đầu Lâm Vũ Mặc. “Đứa con bất hiếu! Lại dám trêu chọc lão tử, con muốn sống nữa phải ?”

      “Ai nha! Cha, sao người ác vậy a?” Lâm Vũ Mặc khoa trương xoa cái ót, hướng cha oán trách.

      Tần Phong đứng ở sau lưng Lâm Vũ Mặc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ngạo. Mặc dù gương mặt vui, nhưng lại cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất có tư vị của ba. Trước Lâm Vũ Mặc, bên trong thái độ nghiêm nghị của còn mang theo loại thương sâu sắc.

      “Hừ! Đây là trừng phạt con hiểu chuyện.” Lâm Ngạo hừ tiếng, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Phong, với : “ hầu , sao cả ngày nay thấy bóng dáng ? Đến thời gian nấu cơm cũng biết trở lại nấu cơm!”

      “A! Tiên sinh, xin lỗi, tại cháu vẫn học, ban ngày cháu phải học ở trường, chỉ có buổi tối mới trở về nấu cơm. Chắc ngài và bá mẫu đều đói rồi, để cháu làm cơm.” Tần Phong nghe thấy Lâm Ngao trách, liền vội vàng xin lỗi ông.

      “Mau ! Bữa sáng cháu làm ngon, hi vọng bữa tối cũng làm ta thất vọng.” Lâm Ngao xong, bèn kéo tay Lý Hải Vi, về hướng phòng ngủ, vừa vừa quên dặn dò con trai: “Cơm chín gọi cha mẹ.”

      Lâm Vũ Mặc cười hì hì , : “Lão đầu tử, me vĩnh viễn đều là của cha, có cần phải gấp như vậy ?”

      Lâm Ngạo nghe vậy, lấy tay dùng sức gõ vào đầu Lâm Vũ Mặc, trừng mắt nhìn : “ nhăng cuội gì đó? Ta và mẹ con vào trong rửa tay, chẳng lẽ cũng được sao?”

      “Ồ! Vậy sao? Vậy cha mau . Rửa tay lâu lâu chút cũng sao.” Lâm Vũ Mặc che miệng cười trộm.

      “Hừ!” Lâm Ngạo trợn mắt cái trừng con trai, sau mới dịu dàng kéo tay bà xã vào phòng ngủ, đóng cửa chặt, chặn Lâm vũ Mặc ở bên ngoài.

      Lâm Vũ Mặc cười, trở về phòng mình, cởi bỏ thân tây trang, sau đó tắm rửa sạch , đổi lại quần áo ở nhà thoải mái, rồi mới vào phòng bếp.

      Trong phòng bếp,

      Lâm Vũ Mặc ôm lấy hông Tần Phong từ phía sau, hạ xuống nụ hôn nóng bỏng cổ .

      Tần Phong tắt bếp, quay đầu lại, nhìn Lâm Vũ Mặc cười : “Mặc, cơm chín rồi, gọi bác trai, bác ra ngoài ăn cơm thôi.”

      “Tiểu Phong Nhi, bây giờ rất đói, đói cả ngày rồi.” Lâm Vũ Mặc buồn bã, với Tàn Phong.

      “Buổi trưa chưa ăn cơm sao? Sao lại để đói thành như vậy?” Tần Phong xoay người lại, nghiêng đầu cười hỏi.

      “Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, phải bụng đói, mà là nơi này đói .” Lầm Vũ Mặc chỉ vào phía dưới, ngụ ý .

      Tần Phong lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời của Lâm Vũ Mặc, ra ‘đói’ ở đây phải là ‘đói kiểu kia’!”, cười đáp: “ ngờ đường đường là Lâm đại tổng giám đốc, lại là con sói đói, đến đây, em cho ăn.”

      Chỉ đợi Tần Phong lời này, Lâm Vũ Mặc cúi xuống, dâng lên môi mỏng, chờ đợi nụ hôn của , nhưng ngờ Tần Phong lại lấy miếng tôm viên nhét vào miệng Lâm Vũ Mặc.

      “Thế nào? Ăn no chưa?” Tần phong cười hì hì, nhìn miệng Lâm Vũ Mặc bị nhét đầy thức ăn hỏi.

      Lâm Vũ Mặc chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Tần Phong, sau khi đem tôm viên nuốt vào bụng, mới bất chợt ôm lấy hông , đem kéo vào trong ngực: “Tiểu Phong Nhi, như vậy chỉ đủ lót dạ thôi, nếu muốn cho ăn no, còn phải phiền em tự mình bón vậy!”

      xong, môi Lâm Vũ Mặc liền hạ xuống, chặn lại môi mềm của Tần Phong.

      Tần Phong nhàng nắm hai mắt lại, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của , trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

      Đúng lúc bàn tay Lâm Vũ Mặc muốn nhấc váy Tần Phong lên, định thăm dò vào bên trong, tiếng ho nặng nề đột nhiên truyền đến: “E hèm!”

      Nghe thấy tiếng ho ngoài cửa. Tần Phong vội vàng đầy Lâm Vũ Mặc ra, thẹn thùng quay lưng lại, dám đối mặt với khuôn mặt trêu chọc của Lâm Ngạo.

      “Cha, cha thể đợi đến tối rồi hẵng ra được sao?” Lâm Vũ Mặc bất mãn hướng Lâm Ngạo kháng nghị. “Thiệt là, con kỳ đà cản mũi siêu cấp.”

      “Ha ha ha! Đứa con bất hiếu, có nữ nhân liền quên cha. Chănge lẽ con muốn ta cùng mẹ con đói chết ở trong phòng sao?” Khóe miệng Lâm Ngạo mang theo nụ cười hả hê .

      Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, có thể trả thù lại đứa con khó trị từ này, Lâm Ngạo tất nhiên bỏ qua.

      “Tối mới ra ngoài cũng chết người được.” Lâm Vũ Mặc lầm bầm lầu bầu, gương mặt ràng là cam lòng.

      hầu , làm cơm xong chưa? Mau mang thức ăn ra thôi.” Lâm Ngạo thèm để ý đến Lâm Vũ Mặc, hướng Tần Phong còn đỏ mặt thẹn thùng ra lệnh.

      “A! Vâng ạ. Cháu làm ngay.” Tần Phong nghe vậy, vội vàng hành động, đem từng đĩa thức ăn thơm phức, bày lên bàn ăn.

      “Ai nha! hầu , tay nghề khá. Mấy món này đẹp mắt như vậy, làm cho ta nỡ đụng đũa.” Lý Hải Vi nhìn bàn mĩ vị trước mắt, nhịn được tán thưởng.

      Lâm Vũ Mặc ôm bả vai Tần Phong, ngồi xuống đối diện với cha mẹ , tự hào : “Đương nhiên rồi. Mẹ cũng nhìn chút xem là ai làm!”

      Nhìn hai mẹ con Lâm Vũ Mặc cùng Vu Hải Vi ngừng trêu đùa, Tần Phong cảm thấy hâm mộ a!

      Chương 24

      đứa bé mồ côi như , là cỡ nào mong mỏi ấm áp của gia đình a!

      Vừa nghĩ tới cha mẹ qua đời, trong lòng Tần Phong khỏi khổ sở hồi.

      Tần Phong cúi đầu, lặng lẽ bới chén cơm, Lâm Vũ Mặc nhiệt tình gắp cho đĩa đầy ắp thức ăn, cưng chiều : “Tiểu Phong Nhi, ăn nhiều chút.”

      “Cám ơn !” Tần Phong ngẩng đầu lên, cảm động .

      Lâm Vũ Mặc vẫn thương bảo vệ trong lòng bàn tay , những ngày hạnh phúc như thế này liệu còn kéo dài được bao lâu nữa đây?

      sợ có ngày, phần hạnh phúc này biến mất, tựa như ba biến mất khỏi cuộc đời , tựa như Đường Chá rời bỏ , trở lại nữa.

      Bởi vì những nỗi đau lúc , trong lòng Tần Phong luôn có loại cảm giác lo được lo mất. Cho nên chỉ cần phần hạnh phúc này vẫn còn tồn tại, phải vững vàng nắm lấy, quyết buông tay.

      Lâm Vũ Mặc nghe cảm ơn, bất mãn : “Tiểu Phong Nhi, sao em còn khách khí với như vậy?”

      “Chỉ là em quả cảm động a! Mặc, ngàn vạn lần đừng nổi giận với Tiểu Phong Nhi, được ?” Tần Phong lập tức hướng Lâm Vũ Mặc lời xin lỗi.

      Lâm Vũ Mặc véo mũi Tần Phong, : “Đứa tinh nghịch, thương em còn kịp, sao có thể giận em được đây.”

      “Mặc!” Tần Phong yên lặng nhìn đôi mắt thâm tình của Lâm Vũ Mặc, trong lòng tràn đầy cảm động.

      Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhắn của lên, chậm rãi tới gần môi .

      “E hèm!” Lâm Ngạo kháng nghị ho khan hai tiếng, bất mãn : “Chàng trai trẻ, chú ý đến hình tượng, cần thân thiết trước mặt lão nhân gia chúng ta. Muốn thân thiết trở về phòng mà thân thiết, trái tim yếu ớt của hai nhân gia đây chịu nỗi loại kích thích này!”

      “Ha ha ha! Lão nhân gia? Cha, người đừng đùa! Còn biết ai mới sáng sớm gõ cửa tới tìm, cũng chỉ biết cùng mẹ thân thiết, ngay cả con trai cũng chưa từng nhìn thẳng lần nào.” khuôn mặt Lâm Vũ Mặc mang theo nụ cười xấu xa, hài hước .

      “Ba hoa!” Lâm Ngạo lúng túng, quở con trai. muốn Lâm Vũ Mặc tiếp tục đề tài về hai vợ chồng bọn họ, vì vậy lập tức chuyển hướng: “Tiểu Mặc, con ở bên ngoài mình cũng đủ lâu rồi, có phải nên chuyển về nhà ở hay ?”

      “Về nhà?” Lâm Vũ Mặc trợn mắt nhìn cha , lắc đầu : “Cha, con muốn trở về. Con ở ngoài tự do tự tại cỡ nào a! Sao phải trở về để người khác khi dễ. Cha khiến mẹ phải chịu khinh bỉ đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn kéo con ra làm đệm lưng hay sao?”

      “Đứa con bất hiếu này! Con cái gì vậy? Về nhà chẳng lẽ đúng sao? Cả gia đình ở chung chỗ mới là phúc khí.” Lâm Ngạo nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc .

      “Cái lại phúc khí này con thà có còn hơn!” Lâm Vũ Mặc lắc đầu , bên hừ . “Nhớ lúc con còn , bị Lâm Du Lan nhốt trong hầm rượu ba ngày, hại con thiếu chút nữa chết đói. Loại phúc khí này đời khó kiếm a!”

      Tần Phong bồn chồn nhìn hai cha con bọn họ, hiểu vì sao tình lại chuyển thành như vậy.

      Nghe Lâm Vũ Mặc , Lý Hải Vi sợ chống đau lòng, vọi vàng ngắt lời con: “Tiểu Mặc, con ít hai câi được sao? Ba đối với mẹ rất tốt, con cũng phải biết, kể từ khi vào Lâm gia, ngay cả phòng bếp mẹ cũng chưa từng đặt chân vào. Cuộc sống tại mẹ rát thỏa mãn rồi, chút uất ức này có là gì!”

      đợi Lâm Vũ Mặc tiếp, Lâm Ngạo chịu nổi. kéo tay lão bà, thâm tình : “Vi, đem tất cả tình trao cho em, nên tự cảm thấy có chút thẹn với mẹ con bọn họ. Để em theo mà phải chịu ít khi dễ như vậy, cũng rất đau lòng.”

      “Ngạo, em sợ! Chỉ cần có thể ở bên , lên núi đao, xuống chảo dầu, em cũng sợ.” Lý Hải Vi nén lệ .

      Lâm Ngạo dùng ngón cái, nhàng lau từng giọt nước mắt khuôn mặt Lý Hải Vi, đau lòng ôm bà vào trong ngực.

      “Ai nha, tình cảm giữa bá phụ và bá mẫu khiến người ta cảm động a!” Tần Phong mang theo vẻ mặt hâm mộ .

      “Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc cũng đem Tần Phong ôm vào trong ngực. “Tiểu Phong Nhi, cần hâm mộ hai người bọn họ, tình cảm của chũng ta so với bọn họ còn tốt hơn ấy chứ!”

      “Mặc, vĩnh viễn em như bây giờ sao?” Tần Phong ngẩng đầu lên, lặng lẽ ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Vũ Mặc.

      “Dĩ nhiên rồi. Tiểu Phong Nhi vẫn còn hoài nghi tình cảm của sao?” Lâm Vũ Mặc bất mãn . “Em thế nhưng có lòng tin vào như vậy! Xem tối nay trừng phạt em như thế nào? Hắc hắc!”

      Nhìn khuôn mặt tươi cười có ý tốt của Lâm Vũ Mặc, Tần Phong ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhắn hồng nhuận chôn chặt trong ngực , là mê người.

      Lâm Vũ Mặc nhìn như vậy, muốn lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, giải trừ nỗi thống khổ tương tư cả ngày nay,

      Nhưng mà cha mẹ cũng có mặt ở đây, chỉ đành nhịn cố gắng nhịn xuống khát vọng mãnh liệt.

      Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vũ Mặc liền hướng cha : “Cha, hai người hào hợp rồi, cha mau đem mẹ về nhà !”

      “Đứa con bất hiếu này, ta mới ở chỗ này có ngày, con chê ta phiền sao?” Lâm Ngao trừng mắt nhìn con trai , gương mặt lộ vẻ vui.

      Lâm Vũ Mặc làm bộ sợ hãi : “Ai , cha, con nào dám a!”

      “Nếu như vậy, ta cùng mẹ con liền ở lại chỗ này vậy.” mặt Lâm Ngạo thoáng qua nụ cười gian xảo, tựa vào ghế sofa nhìn con trai .

      “Hả?” Lâm vũ Mặc choáng váng.

      Nếu hai người bọn họ ở lại nơi này, vậy chẳng phải thế giới của và Tiểu Phong Nhi bị quấy rầy sao?

      Nhưng ngày nay đụng vào Tiểu Phong Nhi rồi, nếu còn nhịn nữa khổ.

      Lão cha này, quả chịu nhường bước!

      “Thế nào? hoan nghênh sao?” Lâm Ngạo nhướn lông mày, hỏi con trai.

      “Nào có! Con cầu còn được ý chứ.” Lâm Vũ Mặc gượng cười hai tiếng.

      “Nhưng đáng tiếc, nghịch tử, cho dù con hoan nghênh ta, nhưng ta lại đột nhiên muốn ở lại chỗ này nữa. Ta vẫn là cũng mẹ con về nhà thôi.” Lâm Ngạo đột nhiên nở nụ cười.

      “Thế tốt quá.” Lâm Vũ Mặc vừa nghe vậy, lập tức thở phào nhõm, nhưng ngoài miệng, lại dám như vậy. “Cha, sao. Nếu cha muốn trở về trở về thôi, con buồn đâu.”

      “Con buồn sao?” Lâm Ngạo hài hước hỏi. “ Ta thấy con là vui còn kịp ý chứ?”

      “Sao có thể như vậy? Mẹ con con vất vả lắm mới gặp nhau, còn chưa có chuyện đủ đâu.” Lâm Vũ Mặc cười theo .

      Lão cha này, ánh mắt quá sắc bén rồi, chỉ sợ ngay cả trong lòng nghĩ gì cũng ràng.

      Đáng lẽ nên để lão cha nán lại ghế tổng giám đốc thêm mấy năm nữa, bây giưof mình cần ngày ngày loay hoay đến choáng váng đầu óc, còn nhàng, khoan khoái đứng bên nhìn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25

      Editor: Sendyle

      Lâm Ngạo đột nhiên ôm lấy Lý Hải Vi, với Lâm Vũ Mặc: "Đứa con bất hiếu, chúng ta ở đây quấy rầy con cùng hầu thân mật chỗ, nhớ thường xuyên về nhà. Đúng rồi, nhớ mang hầu cùng trở về."

      "Vâng. Nhất định." Lâm Vũ Mặc cười hì hì trả lời.

      Tần Phong đỏ mặt đối với Lâm Ngạo : "Bác trai bác về thong thả, khi nào rãnh rỗi hãy tới đây chơi."

      "Đúng là vật khả ái. Đứa con bất hiếu nhớ phải nắm bắt chút, cha mẹ rất thích dâu này đừng làm cho dâu của chúng ta bay mất đó." Lâm Ngạo cười .

      "Tuân lệnh!" Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.

      Ha ha ha, cha quả nhìn thấu lòng ta! ta cũng có ý đó!

      Cùng tiểu Phong Nhi ở chung chỗ thể thỏa mãn tham muốn giữ lấy làm của riêng ta.

      ta muốn hoàn toàn phải có , để cho chỉ thuộc về mình ta mà thôi.

      ta muốn những người nhìn chằm chằm kia đối với tiểu Phong Nhi hoàn toàn mất khả năng cùng ta tranh đoạt.

      Mà kết hôn hình như là chủ ý vô cùng hoàn hảo.

      Cái ý nghĩ này tồn tại trong đầu ta rất nhiều ngày rồi.

      ta còn cố ý đặt nhẫn cầu hôn từ công ty vàng bạc đá quý nổi tiếng ở Pháp, xế chiều hôm nay, nhẫn cầu hôn mới đưa đến tay ta.

      ta muốn xem chút công dụng.

      "Ha ha ha! Đứa con bất hiếu, lần này con rất biết nghe lời!" Lâm Ngạo cười lớn .

      "Lời của cha, con trai bao giờ dám cãi lời?" Lâm Vũ Mặc hướng cha mình kháng nghị .

      "Chúng ta , con bất hiếu, cố lên!" Lâm Ngạo hướng Tần Phong nháy cái mắt, cười : " hầu , con trai ta đây siêu cấp khả ái, cũng nên cự tuyệt nó."

      "Bác trai" Tần Phong xấu hổ trốn sau lưng Lâm Vũ Mặc.

      "Lão già, cha còn mau ?" Lâm Vũ Mặc thấy bộ dáng xấu hổ của tiểu Phong Nhi hận được hung hăng lần.

      "Hảo hảo hảo! Ta , đem phòng để lại cho đám người trẻ tuổi các ngươi, ở nơi này làm kì đà." Lâm Ngạo cuồng ngạo cười, ôm vợ ra ngoài.

      Tiễn hai ông bà dở hơi, Lâm Vũ Mặc lập tức đem cửa từ bên trong khóa chặt, chỉ sợ lão nhân đổi ý, lại xông trở lại.

      ta xoay người lại, tay bế Tần Phong lên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn : "Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc chỉ còn hai chúng ta. Chúng ta mau trở về phòng, lúc này chỉ muốn hung hăng trừng phạt em!"

      "Bại hoại! Bác trai bác vừa rời , liền biến thành sắc lang?" Tần Phong che cái miệng nhắn cười trộm.

      "Ha ha ha! con sói xám lớn chết tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.

      Đem Tần Phong ném lên nệm êm, Lâm Vũ Mặc liền lập tức bao phủ lên thân hình bé của .

      cuộc hoan ái kịch liệt bắt đầu.

      Trong phút chốc, tiếng kêu vui mừng, tiếng thở dốc vang lên liên miên.

      Khi Lâm Vũ Mặc hôn đến ngực Tần Phong lại thấy được cái khuyên tai ngọc, ta từng mấy lần cầu tiểu Phong Nhi tháo xuống, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cự tuyệt. Cái khuyên tai ngọc này rốt cuộc có liên quan đến chuyện gì có thể làm cho tiểu Phong Nhi xem nó như bảo bối?

      ta ghen tỵ,

      Ghen tỵ với người tặng khuyên tai ngọc cho tiểu Phong Nhi.

      Từ hình dáng khuyên tai ngọc, ta dám khẳng định cái khuyên tai ngọc này nhất định là của người đàn ông tặng,

      Cho nên ta mới cam lòng,

      ta nhất định phải làm cho người của tiểu Phong Nhi chỉ đeo đồ trang sức ta mua.

      "Tiểu Phong Nhi"

      "Hả?" Tần Phong giọng đáp lại.

      "Đưa bàn tay em cho ." Lâm Vũ Mặc cầu.

      Tần Phong nghe lời đưa ngón tay đến trước mặt của Lâm Vũ Mặc, bồn chồn hỏi: "Đưa tay làm gì?"

      Lâm Vũ Mặc lên tiếng, ngược lại từ trong túi móc ra cái hộp. Bên trong lại là chiếc nhẫn kim cương.

      Lâm Vũ Mặc nhàng đem chiếc nhẫn đeo vào trong bàn tay bé của Tần Phong, mặt thâm tình : "Tiểu Phong Nhi, đồng ý gả cho ."

      "Mặc!" Tần Phong dám tin há miệng to.

      chưa từng nghĩ qua ngày như thế,

      thế nhưng có thể có cơ hội gả cho Mặc.

      cho là chỉ có thể làm người tình của Mặc,

      những tưởng khi Mặc cảm thấy còn mới mẻ nữa, ta vứt bỏ .

      ra là hiểu lầm Mặc rồi.

      Mặc lại sâu như vậy,

      Sâu đến mức thà buông tha toàn bộ hoa viên,

      Chị độc nhất cưng chiều đóa hoa dại như .

      "Tiểu Phong Nhi ngoan, đừng khóc. Em nên vui mừng a!" Lâm Vũ Mặc đau lòng lau nước mắt cho Tần Phong dịu dàng .

      "Em khóc sao?" Tần Phong đưa tay lau gương mặt, vừa rơi lệ, vừa mỉm cười hạnh phúc.

      "Tiểu Phong Nhi, nhanh gật đầu đồng ý! cho biết em đồng ý gả cho ." Lâm Vũ Mặc bá đạo .

      "Mặc, em nguyện ý." Tần Phong tựa sát vào trong lồng ngực nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, kích động trả lời.

      "Tiểu Phong Nhi! vui!" Lâm Vũ Mặc nhiệt tình hôn lên môi Tần Phong.

      Bước đầu thực mục tiêu ta làm được.

      Tiểu Phong Nhi phải làm dâu của Lâm Vũ Mặc , từ đó về sau, bên người tiểu Phong Nhi chỉ có thể có ta bồi bạn.

      Nhìn viễn cảnh trong tương lai ta sao có thể mất hứng đây?

      Để tỏ lòng hưng phấn cùng kích động của mình, ta chỉ hảo dụng càng thêm kịch liệt hoan ái hướng tiểu Phong Nhi biểu đạt thâm tình của mình.

      Ha ha ha!

      Kể từ sau khi Lâm Vũ Mặc cầu hôn Tần Phong, quan hệ của hai người thực chỉ có thể sử dụng từ "Như keo như sơn" để hình dung.

      Trong lòng Tần Phong tràn đầy hạnh phúc, cũng còn cảm thấy đơn.

      ra Tần Phong cũng có ngày có được hạnh phúc.

      cũng có thể nắm giữ hạnh phúc mỹ mãn!

      Lòng của cũng bởi vì hưng phấn mà muốn bay lên bước đầy sinh lực, giống như Tiểu Yến Tử hoạt bát đáng .

      Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Phong ở phòng bếp bận rộn, đột nhiên nhận được cú điện thoại. ngay lập tức lau tay sạch , cầm điện thoại di động trốn được trong phòng của mình.

      Lâm Vũ Mặc nhìn động tác của Tần Phong, trong lòng khỏi vẫn có ít khổ sở.

      Tiểu Phong Nhi cho tới bây giờ, vẫn có rất nhiều chuyện cùng ta. Mỗi lần nhận được loại điện thoại này, đều chạy về phòng nghe, muốn ta nghe được. Mà ta cũng nghiêm chỉnh muốn hỏi người gọi điện thoại tới rốt cuộc là ai, thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn để trong đáy lòng.

      Chỉ cần tiểu Phong Nhi ta, trong lòng tiểu Phong Nhi có chút bí mật cũng thành vấn đề.

      Chương 26

      Editor: Sendyle

      "Này, nhóc Kiệt, sao hôm nay lại có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại cho chị vậy?" Tần Phong hưng phấn hỏi.

      "Chị Phong Nhi, bộ phim truyền hình của bọn em hôm nay chính thức đóng máy, bây giờ tiến hành chỉnh sửa các công đoạn làm ra. bao lâu phát hình ti vi, bây giờ em cảm thấy rất hưng phấn. Tối hôm nay Đài Truyền Hình có buổi phỏng vấn tổ diễn chúng em, chị Phong nhi nhớ xem đấy!" thanh của nhóc Kiệt khó có thể che giấu vẻ hưng phấn, kích động .

      "Có ? Nhóc Kiệt, chị chúc mừng em. Lát nữa chị Phong nhi nhất định xem buổi phỏng vấn của các em." Trong lòng Tần Phong tràn đầy vui sướng, vui mừng thay cho nhóc Kiệt.

      "Chị Phong Nhi, em rất nhớ chị. Chị mau gửi qua cho em tấm hình ." Thẩm Kiệt đáng thương .

      "Hi hi hi, nhóc Kiệt tội nghiệp." Tần Phong vừa lộ ra giọng ngọt ngào vừa hướng về phía Camera điện thoại di động nở nụ cười ngọt ngào chụp tấm hình, rồi gửi cho nhóc.

      "Chị Phong nhi càng ngày càng đẹp."

      "Nhóc Kiệt cũng ngầu ghê." Tần Phong mở tấm hình nhóc Kiệt gửi cho , nhìn trong tấm ảnh kia là hình ảnh soái ca mê người, vừa cười vừa .

      "Chị Phong Nhi, ngày mai chị có rãnh , em muốn gặp chị, em đón chuyến bay bay qua thăm chị." Thẩm Kiệt đột nhiên mở miệng .

      "Có ? Chị Phong nhi cũng rất vui." Tần Phong hưng phấn thét lên. rất lâu có thấy nhóc Kiệt, rất nhớ cậu!

      "Ừ! Chị Phong Nhi, ngày mai em gọi điện thoại cho chị."

      "Uhm."

      Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Tần Phong cách nào bình tĩnh lại được. Nhóc Kiệt càng ngày càng mê người, Tần Phong rất tin tưởng sau khi phát sóng bộ phim truyền hình nhóc Kiệt nhất định rất nhanh trở nên nổi tiếng.

      Đúng rồi, buổi phỏng vấn. Lập tức xem mới được.

      Tần Phong hào hứng chạy về phía phòng khách mở TV, chờ đợi tiết mục phỏng vấn.

      Khi Lâm Vũ Mặc từ thư phòng ra thấy Tần Phong say sưa xem TV.

      ta ôm lấy Tần Phong hỏi: "Tiểu Phong Nhi, em xem cái gì mà châm chú vậy?"

      Tần Phong : "Tiết mục phỏng vấn TV."

      Lâm Vũ Mặc nhìn thấy người được phỏng vấn trong tiết mục ti vi trong cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, trong đầu đột nhiên thoáng lên hình ảnh tiểu Phong Nhi cùng hình ảnh đối phương ở Mcdonald"s chơi đùa.

      Nhớ tiểu Phong Nhi từng qua, người thanh niên này là em trai . Nhưng theo như báo cáo điều tra của ta ràng viết là con , người thanh niên kia cùng tiểu Phong Nhi rốt cuộc là quan hệ gì?

      Lâm Vũ Mặc ôm bụng nghi vấn, nắm chặt hai cánh tay.

      ta sợ tiểu Phong Nhi bị người khác cướp , đây là lần đầu tiên ta đối với người sinh ra loại cảm giác lo được lo mất này.

      "Người thanh niên này rất quen mặt, tiểu Phong Nhi em quen cậu ta sao?" Lâm Vũ Mặc làm bộ như chút để ý hỏi.

      "Cậu ta là nhóc Kiệt, là con trai của mẹ nuôi em." Tần Phong cười dựa sát vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, cười ngọt ngào .

      "Con trai mẹ nuôi? Tiểu Phong Nhi, sao nghe em nhắc đến?" Lâm Vũ Mặc cau mày . Biết người thanh niên kia cùng tiểu Phong Nhi còn là thanh mai trúc mã. Bọn họ cùng nhau lớn lên? Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Lâm Vũ Mặc dâng lên cảm giác chua xót. ta hy vọng tiểu bên cạnh tiểu Phong Nhi có bất kì người đàn ông khác.

      ta chỉ muốn bên cạnh chỉ có duy nhất mình ta, muốn vĩnh viễn là người của ta.

      " có hỏi em." Tần Phong cười hì hì .

      “Nếu hỏi, em cũng kể cho nghe sao?" Lâm Vũ Mặc hung ác trừng mắt hỏi, ", em còn bí mật gì mà biết, nhanh thẳng thắng được khoan hồng, nếu "

      Nhìn bộ dạng Lâm Vũ Mặc tràn đầy vẻ tà mị, Tần Phong bị dáng vẻ của ta chọc cười. biết Lâm Vũ Mặc thể nào chân chính hung ác đối với , con cọp giấy, cho nên mới sợ ta!

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Tần Phong, Lâm Vũ Mặc cười tà tiến tới gần môi : " sao? Xem trừng phạt em như thế nào."

      đợi phản ứng của Tần Phong, môi nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc liền ngăn lại cái miệng nhắn mê người của Tần Phong.

      Thừa dịp Tần Phong loạn ý, ta lặng lẽ tắt TV, ta muốn trong lòng tiểu Phong Nhi tồn tại người đàn ông khác, cho dù người kia chỉ là em trai kết nghĩa của .

      "Chúng ta trở về phòng." Lâm Vũ Mặc ôm lấy Tần Phong, ở bên tai tà mị .

      Tần Phong bị lửa nóng trong mắt ta làm cho mắc cỡ, hai gò má đỏ lên.

      Tên Lâm Vũ Mặc này, chỉ cần vừa về tới nhà, cũng chỉ nghĩ tới làm kiện kia, làm biết bao nhiêu lần cũng thoả mãn khát vọng của , càng làm càng ngừng.

      Sáng sớm, Tần Phong soi gương gương mặt trang điểm nhàn nhạt. Đôi môi nóng bỏng cùng hàng lông mi vụt sáng công vút dáng vẻ lúc này cực kỳ mê người.

      Lâm Vũ Mặc từ phía sau ôm hông của Tần Phong, ở mặt của khẽ hôn, cười hỏi: "Tiểu Phong Nhi, hôm nay là ngày gì mà em lại ăn mặc xinh đẹp như vậy? cho biết, có phải em muốn gặp người tình?"

      "Hi hi hi, đúng vậy, em muốn gặp người tình." Tần Phong dí dỏm cười cười.

      Lâm Vũ Mặc tin ôm chặt hông của Tần Phong, cười với : "Tiểu Phong Nhi nhất định là gạt , mắc mưu của em. Mau cho biết, em hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Em rất lâu có gặp nhóc Kiệt, hôm nay cậu ta muốn tìm em." Tần Phong bắt cổ áo của Lâm Vũ Mặc, cười .

      "Nhóc Kiệt? Cậu ta muốn gặp em?" Lâm Vũ Mặc vừa nghe tin này, hàng chân mày nhếch lên.

      ta biết, vị trí của cậu nhóc này trong lòng tiểu Phong Nhi dễ dàng gì đánh bại. ta thậm chí có nắm chắc vị trí của mình ở trong lòng tiểu Phong Nhi cùng nhóc Kiệt kia, rốt cuộc người nào chiếm vị trí quan trọng hơn. Dù sao tiểu Phong Nhi cùng cậu ta cũng là thanh mai trúc mã, ta làm sao có thể chiến thắng cậu ta sớm chiều được?

      được!

      ta thể để cho tiểu Phong Nhi mình đến nơi hẹn, tạo cơ hội cho cậu ta cùng tiểu Phong Nhi càng thêm thân mật.

      "Ừ. Nhóc Kiệt bây giờ ngồi ở máy bay rồi." Tần Phong cười mi mi . Vừa nghĩ tới, lâu nữa là có thể nhìn thấy nhóc Kiệt, trong lòng của tràn đầy kích động.

      "Tiểu Phong Nhi, em muốn đến phi trường đón cậu ta sao?" Lâm Vũ Mặc cẩn thận quan sát vẻ mặt Tần Phong.

      "Đúng vậy a." Tần Phong gật đầu cái, "Vừa nghĩ tới lập tức được nhìn thấy nhóc Kiệt, trong lòng của em vô cùng hưng phấn!"

      "Tiểu Phong Nhi, em chỉ coi cậu ta là em trai thôi sao?" Lâm Vũ Mặc hỏi nghi ngờ trong lòng mình.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27

      Editor: Sendyle

      Tần Phong hếch hàng lông mày lên hỏi: "Mặc, hỏi vậy là có ý gì? Em xem cậu ta là em trai, chẳng lẽ xem là người tình sao?"

      "Đừng!" Lâm Vũ Mặc lập tức đưa tay ngăn chận môi Tần Phong, cho tiếp tục nữa, "Tiểu Phong Nhi, em phải nhớ người tình của em chỉ có thể là . Cậu ta chỉ có thể làm em trai của em, nhớ chứ?"

      "Hi hi hi, Mặc lại ghen ah!" Tần Phong ý xấu cười, ngờ Lâm Vũ Mặc thế nhưng lại ăn dấm với Liên Kiệt. Bọn họ là chị em! Cũng phải là quan hệ bạn bè trai !

      "Đúng! ghen. Lần này tiểu Phong Nhi hài lòng chưa." Lâm Vũ Mặc rộng rãi thừa nhận ghen tức của mình.

      "Hi hi hi, dĩ nhiên hài lòng! Có thể thấy đến Lâm đại tổng giám đốc vạn người mê ghen tuông,Tần Phong vô cùng phúc khí!" Tần Phong nhạo báng Lâm Vũ Mặc.

      "Em đó! Chỉ biết chọc !" Lâm Vũ Mặc nhàng ngắt cái mũi của Tần Phong, cười .

      "Lâm Vũ Mặc, lỗ mũi của em sớm muộn cũng bị bóp xẹp. Thiệt là, chỉ thích ngược đãi người ta!" Tần Phong che cái mũi của mình, mắt trợn trắng nhìn Lâm Vũ Mặc, gương mặt lộ vẻ vui.

      "Ha ha ha! Bóp xẹp càng tốt! Tránh để những tên đàn ông khác muốn giành tiểu Phong Nhi của ." Lâm Vũ Mặc ý xấu .

      Tiểu Phong Nhi của ta dáng dấp quá hoàn mỹ rồi, mới có thể làm cho đàn ông vừa thấy được giống như con ruồi nhìn thấy mật vậy, muốn bu xoay chung quanh .

      Mặc dù phụ nữ vay quanh ta ít, nhưng nhìn thấy tiểu Phong Nhi như vậy, trong tim ta cảm thấy dễ chịu. ta chỉ muốn tiểu Phong Nhi chỉ thuộc về mình ta.

      "Người xấu! Vậy em cũng muốn đem gương mặt tuấn tú này của phá hư, để cho thể tiếp tục ra ngoài gặp người, như vậy anhh vĩnh viễn chỉ thuộc về mình tiểu Phong Nhi." Tần Phong chu cái miệng nhắn hài lòng .

      "Ha ha ha, đây cũng là đề nghị hay nha. Tiểu Phong Nhi, em nghĩ xem, có lỗ mũi cùng người đàn ông mặt đầy vết sẹo đứng chung chỗ, hình ảnh này có bao nhiêu hoàn mỹ!" Lâm Vũ Mặc đột nhiên cúi đầu thấp xuống, đến gần mặt của Tần Phong cười .

      "Hoàn mỹ gì chứ! Quả thực là xấu hổ chết rồi! Tần Phong em từ lập chí phải làm tuyệt thế Đại Mỹ Nữ, mới cần xấu như vậy!" Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc cái, " muốn biến dạng tùy thôi. Chỉ là, nếu là biến thành như vậy, tiểu Phong Nhi có lẽ cũng muốn ở bên cạnh đâu! nghe chưa?"

      Tần Phong lắc đầu, cười mi mi mà nhìn Lâm Vũ Mặc.

      "Nếu tiểu Phong Nhi muốn biến dạng, vậy coi như xong. còn muốn vì vậy mất tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc cười đem Tần Phong kéo về bên cạnh, để cho thân thể hai người chặt chẽ sát bên cùng nhau.

      Nhìn thấy Lâm Vũ Mặc cúi đầu thấp xuống, Tần Phong đẩy mặt của ta ra : "Đừng á, em mới vừa tô son, đừng làm em phải trang điểm lại."

      Thấy Tần Phong cự tuyệt nụ hôn của mình, Lâm Vũ Mặc vui nâng khuôn mặt nhắn của Tần Phong lên liền cường thế hôn.

      "Ưmh ừ" Bị lấp kín miệng Tần Phong thuận theo khẽ đẩy Lâm Vũ Mặc. Thấy Lâm Vũ Mặc buông tha hành động, thể làm gì khác hơn là phải thuận theo ta rồi.

      biết qua bao lâu, Lâm Vũ Mặc mới hài lòng buông đôi môi mềm mại của Tần Phong ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi Tần Phong, cười : "Thơm quá, rất ngọt. Tiểu Phong Nhi, môi đỏ mọng mê người như vậy chỉ có thể là anhồ! cho bất kì tên đàn ông khác chạm qua!"

      "Sắc lang!" Tần Phong đỏ mặt đẩy Lâm Vũ Mặc ra, đối với ta : “ còn mau làm."

      "Tiểu Phong Nhi, đưa em ra phi trường." Lâm Vũ Mặc uyển chuyển , ra ta là muốn tiểu Phong Nhi cùng Thẩm Kiệt ở chung, muốn làm kỳ đà cản mũi.

      " cần, Mặc, em tự mình đón xe được rồi." Tần Phong lắc đầu cự tuyệt. cũng Lâm Vũ Mặc theo, nếu cùng với bản tính hay ghen kia của sợ rằng chỉ làm cho mình thêm phiền, phá gian gặp gỡ của hai chị em .

      Lâm Vũ Mặc đành bất đắc dĩ thở dài: "Ai, xem ra chung qui trở thành thứ bị người ta ném bỏ rồi. Tiểu Phong Nhi có em trai liền quên người ."

      "Kiệt với làm sao giống nhau? Cậu ta là em trai em, là kim chủ của em, địa vị của các người giống nhau." Tần Phong vỗ vỗ mặt của Lâm Vũ Mặc, cười .

      "Cái gì kim chủ? Tiểu Phong Nhi, phải là vị hôn phu." Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị.

      "Hi hi hi, vị hôn phu thân ái, cả người em đều cho , còn ăn dấm chua sao, nên so đo như vậy." Tần Phong in nụ hôn ở môi Lâm Vũ Mặc, dụ dỗ ta.

      "Ha ha ha, lời này thích nghe." Lâm Vũ Mặc hài lòng nở nụ cười. "Vị hôn phu thân ái" mấy từ này thốt ra từ trong miệng Phong nhi, thế nhưng làm cho lòng của ta vui sướng muốn bay lên.

      "Vị hôn phu thân ái, em trước, trễ nữa sợ kịp đón cậu nhóc." Tần Phong cầm ví da bàn, dí dỏm khoát tay áo với Lâm Vũ Mặc cười.

      "Vị hôn thê thân ái, đường cẩn thận chút. Đến phi trường nhớ gọi điện thoại cho , nếu yên lòng." Lâm Vũ Mặc nhếch môi, lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người, dặn dò Tần Phong.

      "Vâng, bye-bye!"

      "Bye!"

      *******

      Đến phi trường, Tần Phong nghe lời gọi điện thoại cho Lâm Vũ Mặc, báo bình an với . Lâm Vũ Mặc trong điện thoại cho nụ hôn, giống như ngay cả đám phút cũng bỏ được cùng với chia lìa dạng, thanh tràn đầy quyến luyến.

      Tần Phong đứng ở trong phi trường, vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc vừa chờ đợi Thẩm Kiệt.

      Rốt cuộc thấy rất nhiều người bước ra.

      Tần Phong đưa cổ dài lên trước nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Kiệt. Nhưng làm sao tìm được.

      "Kiệt nơi nào chứ?" Tần Phong nhìn đám người từ trước mặt qua, trong lòng buồn bực.

      Đột nhiên, thân thể của bị người từ phía sau ôm chặt.

      "A!" Tần Phong khiếp sợ hét lớn.

      Người nào sao mà to gan như vậy, lại dám ở trước công chúng ôm !

      Tần Phong muốn nổi giận, liền nghe đến phía sau người của dịu dàng : "Đừng kêu, chị Phong nhi, là em, Kiệt."

      Tần Phong nghe xong, vui mừng xoay người lại, ôm chặt cổ của Thẩm Kiệt : "Nhóc Kiệt! Chị rất nhớ em!"

      Thẩm Kiệt buộc chặt hai cánh tay, thâm tình ở bên tai Tần Phong bày tỏ: "Chị Phong nhi, em cũng rất nhớ chị. Lúc quay phim cũng nhớ chị, lúc ăn cơm cũng nhớ chị, ngay cả lúc ngủ đều nhớ chị."

      "Nhóc Kiệt, chị nhớ về khoảng thời gian trước đây, nếu vì công việc của em như vậy chúng ta cũng tách ra." Tần Phong cảm khái .

      "Em cũng nghĩ vậy, nhưng có cách nào. Vì nghiệp, Kiệt thể rời Chị Phong nhi." Thẩm Kiệt bất đắc dĩ . Cậu ta rời chỉ là vì tương lai tươi đẹp hơn.

      "Nhóc Kiệt, chị đều hiểu." Tần Phong che môi Thẩm Kiệt . Từ cùng mẹ con Sở gia sống nương tựa lẫn nhau, cho nên coi bọn ta như làm mình người thân nhất đến đối đãi. có chút bồn chồn nhìn cặp kính mát mặt Thẩm Kiệt, hiểu hỏi

      "Nhóc Kiệt, vì sao ở đây còn đeo kính đen? Em phải sợ tối sao?"

      "Chị Phong nhi, Kiệt bây giờ là nhân vật công chúng rồi, sợ bị người khác nhận ra." Thẩm Kiệt bất đắc dĩ . Mặc dù cậu ta mới vừa quay bộ phim truyền hình, nhưng công ty tiến hành thay phiên tuyên truyền hoạt động TV cùng báo chí, ít bây giờ nhìn ta cũng có hưng phấn thét chói tai!

      lúc bọn chuyện, bốn phía có ít người ở chú ý bọn họ, rốt cuộc tiểu nương mười mấy tuổi hưng phấn hô lên: "Trời ạ! Đó phải là thần tượng siêu mới Thẩm Kiệt sao? Mình ngày hôm trước mới vừa nhìn thấy ta phỏng vấn Tivi!"

      Nghe được tiếng thét của , chung quanh có rất nhiều người cũng nhận ra Thẩm Kiệt, họ cũng hưng phấn hướng Thẩm Kiệt vọt tới.

      Thẩm Kiệt sau khi nghe, lập tức kéo tay bé Tần Phong, khẩn trương : "Chị Phong nhi, chạy mau, đừng để bị họ đuổi kịp, nếu chúng ta rất thảm."

      "Ồ! Tốt." Tần Phong chỉ đành phải theo bước chân của Thẩm Kiệt, hai người bước nhanh chân chạy ra ngoài . Tần Phong vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn đám kia số gần như mê mê điện ảnh, những người này xem ra rất điên cuồng a, ngờ sức quyến rũ của nhóc Kiệt lớn, thế nhưng từ phụ nữ trung niên ba mươi, bốn mươi tuổi, cho tới mười , mưới hai tuổi, đều đuổi theo phía sau bọn họ, còn hô to: "Thẩm Kiệt, ký tên cho chúng tôi với."

      Hai người bọn họ đường chạy như điên, rốt cuộc trốn ra đại sảnh phi trường. Khi bọn họ ngồi vào xe taxi, cũng có thấy ở bãi đậu xe có xe hơi hào hoa, người ngồi bên trong xe chính là Lâm Vũ Mặc vị hôn phu thân ái mới vừa bị Tần Phong bỏ rơi ở trong nhà.

      Chỉ thấy mặt của ta thoáng qua nụ cười khổ, khởi động động cơ, đem xe lái rời bãi đậu xe.

      ta cảm giác mình giống ông chồng hay ghen, chờ bắt quả tang vợ vượt tường. ta muốn đối với bản thân có lòng tin, dù sao lần đầu tiên của tiểu Phong Nhi là cho Lâm Vũ Mặc ta, mà có cho thanh mai trúc mã Thẩm Kiệt, điểm này nhìn, địa vị của mình ở trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn rất nặng.

      Tiểu Phong Nhi, cố gắng để trong lòng em còn bất kì người đàn ông khác, chỉ còn người Lâm Vũ Mặc .

      góc trong quán cà phê, Tần Phong ngồi đối diện Thẩm Kiệt, thân thiết trò chuyện. Bọn họ đem công việc cùng cuộc sống xảy ra chút chuyện thú vị trao đổi lẫn nhau, giữa hai người khí tràn đầy ấm áp.

      Thẩm Kiệt đột nhiên có chút kích động đưa ra đôi tay đem tay bé của Tần Phong giữ tại ở trong tay, "Chị Phong nhi, em"

      Chương 28

      còn chưa kịp mở miệng tiếp, liền thấy nam nhân dáng dấp đẹp trai tuấn đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, thân mật ôm bả vai .

      “Vị hôn thê thân ái, em có phải nên giới thiệu chút hay a?” Lâm Vũ Mặc tựa vào bên tai Tần Phong hỏi, đồng thời trong lúc chuyện, khéo léo đoạt lấy bàn tay bé của từ trong tay Thẩm Kiệt vẫn còn ngơ ngác, nắm chặt trong tay.

      Tần Phong kinh ngạc nhìn : “Mặc, sao lại đến đây?”

      “Ngẫu nhiên thấy em nên tới đây xem chút.” Lâm Vũ Mặc mắt cũng nháy cái .

      Thẩm Kiệt thấy động tác giữa Tần Phong và Lâm Vũ Mặc, trong lòng ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo. thể tin được, mình mới rời khỏi Phong tỷ có mấy tháng, bên cạnh liền có nam nhân khác bầu bạn. , có lẽ là hiểu nhầm thôi, bọn họ chắc chỉ là quen biết, câu ‘vị hôn thê thân ái’ kia có lẽ chỉ là câu giỡn của đối phương thôi. Thẩm Kiệt dám tin hỏi Tần Phong: “Phong tỷ, là ai?”

      đợi Tần Phong mở miệng, Lâm Vũ Mặc đưa tay phải ra, hướng Thẩm Kiệt lễ phép : “Xin chào, tôi là chồng chưa cưới của Tiểu Phong Nhi, Lâm Vũ Mặc, cậu nhất định là Kiệt đệ Tiểu Phong Nhi hay nhắc tới với tôi, đúng chứ?”

      Thẩm Kiệt nghe xong, trong lòng hoảng hốt, Phong tỷ tỷ đính hôn với tên kia lúc nào? nhíu chặt chân mày, có chút bối rối nhìn về phía Tần Phong: “Phong tỷ, chị cho em biết, những gì đều là giả. Chị gả cho .”

      “Kiệt, là vị hôn phu của chị nha!” Tần Phong khó kiểu nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Thẩm Kiệt. “Kiệt, sao em lại có loại vẻ mặt này? Chẳng lẽ em hi vọng chị tìm được chỗ dựa tốt sao?”

      “Phong tỷ, người chị nên dựa vào phải là em nha!” Thẩm Kiệt đột nhiên khổ sở lớn tiếng . “Phong tỷ, em chị! Từ chị. Em mực chờ đợi chị lớn lên, chờ ngày chị gả cho em. Làm sao chị lại có thể cần Kiệt, người khác đây?”

      Tần Phong khiếp sợ nhìn khuôn mặt lộ vẻ đau đớn của Thẩm Kiệt, thể tin được những lời vừa .

      vẫn luôn coi Kiệt là người thân duy nhất của mình, là người em trai thương.

      chưa từng nghĩ tới, tình cảm của Kiệt đối với hoàn toàn phải là tình chị em.

      tại, người là Lâm Vũ Mặc, phải làm sao với Kiệt đây?

      nhất định vô cùng khổ sở.

      Nghĩ đến đây, liền thấy đau lòng. nhớ lúc trước có thể vuốt lên khuôn mặt ưu sầu của , để lấy lại nụ cười đáng của đại nam hài.

      Kinh ngạc cùng hoảng hốt nhìn Thẩm Kiệt, Tần Phong khó khăn : “Kiệt đệ, tại sao có thể như vậy? Hai chúng ta là chị em tốt a!”

      “Nhưng em cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn làm đôi chị em với Phong tỷ, ngay cả mẹ em cũng sớm coi chị là con dâu tương lai!” Thẩm Kiệt muốn nắm lấy tay Tần Phong, đoạt lấy từ trong ngực Lâm Vũ Mặc.

      Tần Phong nghe xong, có chút khổ sở : “Kiệt đệ, xin lỗi, chuyện này chị chưa từng nghĩ đến.”

      Lòng của rất loạn, biết mình nên làm gì với Thẩm Kiệt mới là tốt cho cậu ấy.

      “Sở tiên sinh, cậu nên chấp nhận . Tiểu Phong Nhi là vị hôn thê của tôi, lâu nữa chúng tôi kết hôn. tin cậu xem, tay Tiểu Phong Nhi còn mang nhẫn tôi cầu hôn ấy.” Lâm Vũ Mặc cầm tay phải của Tần Phong giơ lên, cho Thẩm Kiệt thấy chiếc nhẫn kim cương đeo tay Tần Phong.

      Đột nhiên, Thẩm Kiệt xông lên phía trước, đoạt lấy tay bé của Tần Phong, dùng sức

      rút chiếc nhẫn, kêu lớn: “Phong nhi tỷ, chiếc nhẫn này chúng ta cần, chúng ta tháo nó xuống . Về sau chờ Kiệt kiếm được tiền, em mua cho chị chiếc nhãn lớn nhất, đẹp nhất.”

      Lâm Vũ Mặc đẩy Thẩm Kiệt ra, lạnh lùng với : “Sở tiên sinh, mong cậu tự trọng, giờ Tiểu Phong Nhi là vị hôn thê của tôi, phải của cậu!”

      !” Thẩm Kiệt khổ sở kêu. “Phong tỷ, chị mau cho biết, chị chỉ nhất thời bị mê hoặc, người trong lòng chị thích nhất là em, là Kiệt a!”

      “Kiệt đệ.” Tần Phong cố kim nén để nước mắt rơi xuống, đau lòng nhìn Thẩm Kiệt. Thấy Thẩm Kiệt như vậy, lòng vô cùng khổ sở, muốn nhìn thấy Kiệt đau đớn dù chỉ là chút, nhưng chỉ có trái tim, sao có thể chia làm hai nửa đây?

      “Phong nhi tỷ, chị mau cho biết a, mau cho người chị là em!” Thẩm Kiệt cam lòng hô, khuôn mặt vốn tuấn mĩ nay lại bị đau khổ xâm chiếm, khiến ai nhìn cũng đau lòng thôi.

      Tần Phong đau lòng muốn lên phía trước trấn an Thẩm Kiệt, lại bị bàn tay vững vàng của Lâm Vũ Mặc bá đạo ôm lấy bả vai, thể động đậy.

      vui ngẩng đầu lên, cau mày : “Mặc!”

      Lâm Vũ Mặc đột nhiên nâng khuôn mặt nhắn của Tần Phong lên, ánh mắt thầm tình nhìn : “Tiểu Phong Nhi, em cho vị Sở tiên sinh này biết, trái tim em thuộc về ai. cho biết có hy vọng. Tiểu Phong Nhi chỉ thích mình Lâm Vũ Mặc.”

      cần, Mặc, như vậy làm Kiệt đệ tổn thương.” Tần Phong lắc đầu đáp. đành lòng làm Kiệt đệ tổn thương a. Nhìn thấy đau lòng, so với việc bị thương, còn thấy khổ sở hơn.

      Lâm Vũ Mặc có chút lo lắng : “Tiểu Phong Nhi, em muốn khiến Sở tiên sinh tổn thương, chẳng lẽ em muốn tổn thương sao? Em muốn cho hi vọng, để cho cướp em sao?”

      phải vậy, Mặc, ý em phải như vậy.” Tần Phong ưu thương : “Hai người đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, người là người là người em , người là em trai em thương nhất, em muốn mất bất cứ ai trong hai người a!”

      “Phong tỷ, chị đừng tin . Loại người có tiền này chỉ coi chuyện tình cảm là trò đùa, bọn họ chỉ biết đùa bỡn tình cảm của các , họ chịu bỏ ra chân tình. Phong tỷ, chị mau qua đây, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, Kiệt lấy chị.” Thẩm Kiệt bất mãn lớn tiếng .

      “Kiệt đệ, Mặc phải loại người như vậy.” Tần Phong vội vàng vì Lâm Vũ Mặc giải thích. Mặc dù trước kia, Mặc quả thực từng rất phong lưu, nhưng trong lòng hiểu, tại Mặc chỉ mình , cũng chỉ có nữ nhân là . tin tưởng tình của là vô cùng chân thành, tuyệt đối phải là giỡn tình cảm của .

      “Sở tiên sinh, cậu đừng mong dùng cách này khích bác, chia rẽ chúng tôi. Tình cảm giữa tôi và Tiểu Phong Nhi vô cùng chắc chắn, thể vì đôi ba câu của người khác mà bị phá hư.” Lâm Vũ Mặc cuống ngạo , sau quay đầu lại hỏi Tần Phong: “Tiểu Phong Nhi, có phải như vậy ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :