1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Mộc Yêu (98 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 9: VỢ BỎ TRỐN 15 TUỔI

      Lâm Vũ Mặc vỗ vỗ khuôn mặt nhắn say mê của Tần Phong, tà mị mà cười : "Tiểu Phong Nhi, mặc dù còn muốn đè em dưới thân thể, nhưng đói rồi chúng ta nên ăn chút gì đó. thôi, làm cho chút gì, nếu sợ mình đói bụng lại tiếp tục ăn em nữa!"
      "Sắc lang!" Tần Phong nũng nịu đẩy Lâm Vũ Mặc ra, đem đầu Lâm Vũ Mặc quay về phía sau :" xoay người sang chỗ khác , em muốn mặc quần áo."
      Lâm Vũ Mặc lại xoay người mình lại, nở nụ cười : "Tiểu Phong Nhi, em còn tránh sao? Toàn thân em dưới chỗ nào cũng bị hôn, sờ khắp rồi còn gì!"
      "Ghét! rốt cuộc có chịu xoay qua chỗ khác ? Nếu nhất định chịu xoay qua chỗ khác, em làm cơm cho ăn!" Tần Phong chống nạnh, nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.
      "Được rồi, được rồi, xoay qua chỗ khác." Lâm Vũ Mặc khẽ cười xoay người.
      "Nhắm mắt lại! Em cho phép mới được mở ra!" Tần Phong nũng nịu ra lệnh.
      "Tiểu nhân xin tuân lệnh, mời tiểu thư nhanh lên chút, tiểu nhân sắp chết đói rồi!" Lâm Vũ Mặc cười đến nghẹn .
      "Biết rồi!" Tần Phong vội vàng xuống đất, mở tủ quần áo cầm bộ đồ ngủ nhanh chóng mặc lên người.
      Tần Phong sau khi ra cửa phòng, mới với Lâm Vũ Mặc: " có thể mở mắt rồi đấy."
      Lúc này Lâm Vũ Mặc mới mở mắt, nhìn Tần Phong.
      ra , từng đường cong hoàn mỹ thân thể của tiểu Phong Nhi sớm in sâu vào trong đầu óc ta rồi. Làn da trắng nõn có mảng đầy vết đỏ, đều là kiệt tác buổi chiều của ta.
      Ha ha!
      Tiểu Phong Nhi là của ta!
      Hoàn toàn chỉ thuộc về mình ta mà thôi!
      Trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy cảm giác chiếm hữu đối với .
      ta thõa mãn dựa vào ở đầu giường, mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
      Trong phòng bếp truyền đến mùi thơm của thức ăn, hấp dẫn bước chân của Lâm Vũ Mặc. ta lặng lẽ vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy hông của Tần Phong.
      "A!" Tần Phong bị bàn tay từ phía sau lưng đột nhiên ôm lấy sợ hết hồn, hét ầm lên.
      Lâm Vũ Mặc lập tức dán tới, đem Tần Phong ôm vào trước ngực chặt, mị hoặc : "Là , tiểu Phong Nhi."
      "Lâm Vũ Mặc, chờ chút cơm lập tức chín." Tần Phong tránh né đôi môi nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, nũng nịu .
      "Tiểu Phong Nhi, vì sao em luôn gọi cả tên họ như thế?" Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị.
      "Vậy em nên gọi như thế nào? Gọi là Lâm, chẳng phải giống như đám phụ nữ kia của sao? Hay gọi là Vũ Mặc, hi hi hi" Tần Phong che cái miệng nhắn giọng cười cợt.
      Lâm Vũ Mặc nhíu mày nhìn Tần Phong, chẳng lẽ gọi ta là Vũ Mặc dễ nghe sao?
      "Vũ Mặc ngao cảm giác giống như đuổi con vịt nha!" Tần Phong xong, nhịn được cười duyên.
      "Tốt! Tiểu Phong Nhi, em dám trêu chọc !" Lâm Vũ Mặc chọc vào eo của Tần Phong làm cho cười ngừng, uốn éo người cầu xin, "Thôi mà, ngao, xin bỏ qua cho em !"
      "Em còn !" Lâm Vũ Mặc bất mãn tiếp tục chọc vào eo , thanh của ta tràn đầy uy hiếp : "Gọi là Mặc, nhanh lên chút! Nếu buông tha cho em."
      "Hi hi hi buông em ra hi hi hi Mặc, tha cho em " Tần Phong chịu nổi, thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
      "Ha ha ha! Cũng tệ lắm!" Lâm Vũ Mặc hài lòng buộc chặt hai cánh tay, đem Tần Phong ôm vào trong ngực : "Tiểu Phong Nhi nhớ, về sau chỉ được gôi là Mặc, được gọi cả tên lẫn họ của nữa!"
      "Em biết rồi!" Tần Phong nũng nịu .
      "Tiểu Phong Nhi, gọi tên lần nữa ." Lâm Vũ Mặc ghé vào bên tai Tần Phong .
      " kêu." Tần Phong mím môi cười trộm, ta muốn gọi liền gọi, mới cần nghe lời ta như vậy! muốn làm cho ta khẩn trương, chịu nổi!
      "Nhanh lên chút! muốn nghe!" Giọng của Lâm Vũ Mặc tràn đầy dụ hoặc ma lực.
      "Cầu xin em à!" Tần Phong cười .
      "Tiểu Phong Nhi" Lâm Vũ Mặc buồn bã nhìn khuôn mặt nhắn của Tần Phong. Thấy Tần Phong chút cử động, mặt của ta đột nhiên nở nụ cười xấu xa, môi nóng bỏng đột nhiên cắn nuốt vành tai nhắn của Tần Phong.
      Bị Lâm Vũ Mặc ngậm vành tai, tạo cho từng trận khoái cảm truyền khắp toàn thân, Tần Phong ý thức được khẽ rên lên tiếng: "Ừ, Mặc"
      "Ha ha ha!" Rốt cuộc nghe được thanh muốn nghe, Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
      Tần Phong cam lòng xoay người lại, hai quả đấm bất mãn đấm ở người của Lâm Vũ Mặc.
      Lâm Vũ Mặc cầm tay bé Tần Phong, chứa đựng cười hả hê : "Tốt lắm, tiểu Phong Nhi, nồi canh sắp trào ra rồi kìa."
      "Ai nha! Đều tại hết!" Tần Phong vội vàng đẩy Lâm Vũ Mặc ra, tắt lửa. Đợi nồi canh nguội, mới tiếp tục công việc.
      Lâm Vũ Mặc tựa người bên cạnh bàn, nở nụ cười nhìn Tần Phong bận rộn nấu ăn, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
      Cảnh tượng này giống như đôi vợ chồng son, ông xã đói bụng, bà xã làm thức ăn thơm phức cho chồng mình.
      Cảm giác hạnh phúc!
      ta nhất định duy trì cảnh tượng này kéo dài mãi mãi, cho đến khi hai người già ta vẫn muốn tiểu Phong Nhi làm bữa ăn tối cho ta.
      Ha ha ha!
      Tiểu Phong Nhi đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của !
      "Tiểu Phong Nhi, đói rồi!" Lâm Vũ Mặc cười lớn ngậm môi đỏ mọng của Tần Phong.
      Tần Phong đẩy mặt của Lâm Vũ Mặc ra, cắt đứt nụ hôn nóng bỏng của ta:"Ai, này hôn cũng phải tính tiền, được hôn như vậy."
      " phục em! Tiểu Phong Nhi, lát nữa hẳn tính tiền, trước hết để cho hôn rồi sau." Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ .
      Tần Phong ôm cổ Lâm Vũ Mặc, thâm tình hôn đáp lại Lâm Vũ Mặc.
      Nụ hôn này tựa như trêu chọc dục lửa trong người, nhanh chóng đốt lên ngọn lửa trong thân thể hai người.
      Hôn hôn, hai người bất giác lại hôn trở về phòng ngủ, lăn lên giường lớn.
      Đại chiến chiến trường, cuộc lửa nóng triền miên lại bắt đầu.
      Cả đêm ngừng!
      Lửa càng ngày càng mãnh liệt, khí càng ngày càng nóng.
      Lí trí của Tần Phong dần dần mất, hãm sâu ở trong từng lực động mãnh liệt của Lâm Vũ Mặc.
      "Mặc" Thân thể Tần Phong theo từng động tác của Lâm Vũ Mặc mà dừng chuyển động.
      "Tiểu Phong Nhi, em!" Lâm Vũ Mặc nâng khuôn mặt nhắn của Tần Phong lên, còn thái độ hài hước, lúc này ta tràn đầy thâm tình nhìn .
      "Mặc, em cũng !" Tần Phong cũng chân tình đáp lại.

      CHƯƠNG 10: VỢ BỎ TRỐN 15 TUỔI

      cho em rời khỏi . Ngay cả nghĩ cũng được!” Lâm Vũ Mặc dặn dò.
      “Chuyện này … để xem .” Tần Phong nháy mắt, cười meo meo .
      “Tiểu Phong nhi!” Lâm Vũ Mặc bất mãn siết chặt bàn tay ôm hông .
      phải vĩnh viễn đối tốt với em, như vậy em rời .” Tần Phong cười duyên trấn an .
      “Ha ha ha. Chuyện này thành vấn đề. Tiểu Phong nhi là bảo bối trong lòng , cưng chiều em còn kịp, sao dám đối xử tốt với em chứ.” Lâm Vũ Mặc vui vẻ cười.
      cưng chiều em đến tận trời sao?” Tần Phong ngẩng đầu lên hỏi.
      .” Lâm Vũ Mặc hôn lên chóp mũi Tần Phong, khóe miệng tràn đầy ý cười.
      “Mặc!” Tần Phong ôm chặt hông Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt dán chặt trước ngực .
      “Về sau cho phép rời bỏ em. Nếu dám bỏ rơi em, Tần Phong em thèm để ý đến nữa.”
      Cha mẹ mất sớm, người thân phản bội , Đường Chá cũng bỏ , khiến cho trong lòng tràn đầy bất an. , sợ Lâm Vũ Mặc mang đến hạnh phúc cho sau đó lại biến mất, thấy tung tích. sợ giây phút hạnh phúc này giống như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt biến thành hư .
      , Tiểu Phong nhi, cho dù cả thế giới này vứt bỏ em, cũng vĩnh viễn ở bên cạnh em.” Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong, bảo đảm với .
      phải nhớ kĩ những lời hôm nay đấy.” Tần Phong vẫn có chút lo lắng.
      Sống độc lâu, bên cạnh người thân cũng có, cỡ nào hi vọng, đời này, người vĩnh viễn bồi bên cạnh .
      Cho dù trời có sập xuống, người này cũng có thể giúp chống đỡ. , bảo vệ , để trải qua cuộc sống lưu lạc khắp nơi nữa.
      Lâm Vũ Mặc là người này sao?
      có thể vĩnh viễn , cưng chiều sao?
      rất sợ, đến cuối cũng Lâm Vũ Mặc cũng giống như Đường Chá, sau khi có được , liền quý trọng nữa, đem vứt bỏ, như giầy rách vứt ở trong góc, bao giờ nghĩ tới, hỏi tới nữa.
      . Tiểu Phong nhi, ngủ . ở đây với em.” Lâm Vũ Mặc hôn lên trán Tần Phong, khẽ vuốt ve sau lưng giúp an tâm ngủ.
      “Ừm.” Tần Phong cựa quậy, tìm vị trí thoải mái trong ngực Lâm Vũ Mặc rồi mới hài lòng nhắm mắt lại.
      Ánh trăng dịu dàng rơi hai người ôm nhau ngủ, dát lên tầng ngân quang.
      Đêm ngọt ngào,
      Là đêm thuộc về đôi tình nhân.
      ấm áp,
      Cũng lãng mạn.
      Sáng hôm sau, khi những ánh nắng đầu tiên xuyên thấu qua rèm cửa bằng lụa mỏng, chiếu vào trong phòng, hắt lên hình bóng hai người ôm nhau vẫn ngủ say giường lớn.
      “Ưm…” Tần Phong lầu bầu tiếng, ở trong ngực Lâm Vũ Mặc chậm rãi tỉnh lại.
      Ngẩng đầu lên, thấy cặp mắt sáng ngời của Lâm Vũ Mặc nhìn chăm chú. “Buổi sáng sáng tốt lành, Mặc.”.
      “Chào buổi sáng, Tiểu Phong nhi.” Lâm Vũ Mặc nở nụ cười hôn lên trán . “ hạnh phúc, sáng sớm mở mắt ra, em là người đầu tiên nhìn thấy. Tiểu Phong Nhi, trông chúng ta có giống đôi vợ chồng mới cưới hay ?”
      “Ba hoa. Ai muốn làm vợ chồng với ? Lão công của em còn phải trải qua tuyển chon khóe léo nha.” Tần Phong ôm gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc .
      “Tiểu Phong nhi, em làm đau lòng.” Lâm Vũ Mặc khẽ thở dài hơi.
      nha, làm tốt vai kim chủ của Tiểu Phong nhi là được rồi. Những thứ khác bàn nữa.” Tần Phong vỗ vỗ mặt , cười . còn muốn lao vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy.
      “Vậy thể làm gì khác hơn rồi.” Lâm Vũ Mặc cố ý làm bộ đáng thương .
      “Mấy giờ rồi?” Tần Phong lười biếng nằm trong ngực Lâm Vũ Mặc hỏi.
      “Tám giờ rưỡi.” Lâm Vũ Mặc quay sang nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường rồi đáp.
      “Cái gì? Tám giờ rưỡi.” Tần Phong giật mình, từ người Lâm Vũ Mặc bò dậy, đưa tay bới bới tóc, ảo não : “Mặc, bị muộn giờ làm.”
      chỉ muốn ở cùng Tiểu Phong nhi lâu thêm chút. Lại , là tổng giám đốc, sợ gì?” Lâm Vũ Mặc ngồi dậy, đem Tần Phong hốt hoảng ôm vào trong lòng, cười trấn an .
      “Là tổng giám đốc có thể tùy tiện làm trễ sao? Tên lười biếng, mau rời giường.” Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, liền chạy về phòng mình. Mở tủ quần áo ra thấy trống rỗng, mới nhớ ra y phục của vẫn còn ở trong va li. quay ra phòng khách, lấy va li, tìm bộ y phục bên trong mặc vào. “Em làm sandwich, mang theo mà ăn đường.”
      “Ừ.” Lâm Vũ Mặc gật đầu cái. “Tiểu Phong Nhi, cần vội. đến công ty mấy giờ cũng được.”
      “Làm tổng giám đốc mà làm gương, nhân viên của nghĩ thế nào?” Tần Phong đồng ý lắc lắc đầu.
      lần như vậy có sao. Mọi người cũng hiểu mà. Dù sao đêm xuân ngắn ngủi, sao có thể buông Tiểu Phong nhi ra đây. muốn cả đời ở chung chỗ với em.” Lâm Vũ Mặc kéo Tần Phong, mập mờ .
      Nghe Lâm Vũ Mặc vậy, Tần Phong xấu hổ, đỏ mặt đẩy Lâm Vũ Mặc ra, trốn vào trong phòng bếp.
      **********
      “Tiểu Phong nhi, lại tới tìm tổng giám đốc sao?” Vân Linh - nhân viên trẻ tuổi vừa
      mới ra khỏi thang máy nhiệt tình chào hỏi Tần Phong.
      “Chào Triệu đại ca.” Tần Phong khéo léo hướng đối phương chào hỏi.
      “Tiểu Phong nhi biết nghe lời.” Chàng trai trẻ cưng chiều siết chặt khuôn mặt nhắn xinh đẹp động lòng người của Tần Phong.
      Đúng lúc Tần Phong lúng túng muốn đẩy tay ra, thanh lạnh lẽo của Lâm Vũ Mặc truyền tới: “Tiểu Phong nhi, tới đây.”
      Tần Phong cúi thấp đầu, dám ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Mặc dù chỉ cái. như vậy làm cho ai nhìn thấy cũng đều đau lòng.
      “Nhanh lên chút.” Lâm Vũ Mặc bất mãn lớn tiếng .
      Mỗi lần nhìn thấy nam thiết kế kia, trong lòng liền thoải mái. Lại nhớ tới vừa rồi, nắm khuôn mặt nhắn của Tần Phong, lửa giận trong lòng khỏi bốc lên.
      “Mặc, đừng tức giận mà.” Tần Phong cúi đầu, thong thả bước đến bên cạnh Lâm Vũ Mặc.
      Lâm Vũ Mặc duỗi tay, kéo Tần Phong về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
      Tần Phong vừa bị Lâm Vũ Măck kéo , vừa quay đầu lại, hướng nọi người lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như rất sợ vậy.
      Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn , lại dám đắc tội với tổng giám đốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Phong bị lôi .
      Kéo Tần Phong vào phòng làm việc của mình, chân Lâm Vũ Mặc dùng sức đá cánh cửa vào, sau đó liền đem Tần Phong ôm vào lòng.
      “A! Mặc, sao vậy?” Tần Phong cố ý làm bộ hiểu hỏi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11

      “Nha! muốn sờ, em kịp ngăn cản. Lại , người ta coi em như em khả ái nên mới quan tâm, chẳng lẽ muốn em tát người ta cái hay sao?” Tần Phong nháy mắt .

      “Tiểu Phong Nhi.” Lâm Vũ Mặc bất mãn khẽ la. “Cả người em đều là của , tay em cũng chỉ có thể để nắm. Về sau nếu có ai dám đụng vào em…. Em liền thẳng thừng cự tuyệt đối phương cho . Nhớ, sau này được cho phép người khác đụng vào em.”

      “Bé cũng được sao?” Tần Phong co rúm người lại hỏi.

      được! Ai cũng được. Em là của . Chỉ có mới có thể chạm vào.” Lâm Vũ Mặc tràn đầy bá đạo đáp.

      hung dữ nha.” Tần Phong dẩu môi . “Nếu còn hung dữ như vậy, em liền để ý đến nữa. Nam nhân đời này còn nhiều mà, tìm kim chủ khác cũng khó.”

      “Cái gì? Em dám tìm nam nhân khác.” Lâm Vũ Mặc rống giận. “ cho phép. Em chỉ có thể có kim chủ là . Dù là tại hay tương lai, đời này em chỉ có thể thuộc về . Có nghe hay ?”

      “Hi hi hi.” Tần Phong bị dáng vẻ ghen tuông của Lâm Vũ Mặc chọc cười. Tay bé đưa lên vuốt chân mày dang nhíu chặt của , cười quyến rũ : “Mặc muốn làm nam nhân duy nhất của em à?”

      “Dĩ nhiên.” Lâm Vũ Mặc nhìn chằm chằm Tần Phong . “Đời này, tiểu Phong Nhi chỉ có thể có người đàn ông duy nhất là .”

      tình phaỉ lúc nào cũng nằm trong dự tính của nha. Nếu như đối với em tốt, bất cứ lúc nào em cũng có thể rời .” Tần Phong cười meo meo .

      đối xử khôngt ốt vối em lúc nào?” Lâm Vũ Mặc cau mày hỏi. “ sắp cưng chiều em đến tận trời rồi, em còn có cái gì hài lòng?”

      “Hì hì, cưng chiều đến tận trời sao? Sao em lại có cảm giác này nhỉ? Em chỉ biết, có con lợn giống mỗi ngày chỉ biết đem người em làm cho chua xót đau đớn.” Tần Phong bĩu môi .

      Lâm Vũ Mặc nhìn khôn mắt nhắn xinh đẹp của Tần Phong, nhịn được hôn cái, tà mị dựa vào môi : “Đó phải đangc ưng chiều em sao? Người khác muốn cưng chiều, còn chưa thèm để ý tới đâu.”

      “Ai lại thích loại cưng chiều này của nha? Cưng chiều đến mức mỗi sáng đều thể xuống giường được.” Tần Phong đỏ mặt .

      xuống giường được phải tốt hơn sao? Ngày ngày có thể nằm giường đợi cưng chiều là tốt rồi.” Lâm Vũ Mặc xấu xa cười .

      đứng đắn. Em muốn làm việc, để ý đến nữa.” Tần Phong đẩy đẩy thân thể cao lớn của Lâm Vũ Mặc, muốn rời khỏi tình cảnh xấu hổ này.

      Nhưng Lâm Vũ Mặc sao có thể để được như ý?

      “Đừng vội, trước để cưng chiều em lần nha.”Lâm Vũ Mặc đến gần bên tai Tần Phong, mập mờ .

      “Đừng. Đây là phòng làm việc. bị người khác nghe được, như vậy mắc cỡ nha.” Tần Phong còn chưa được cưng chiều, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      “Sợ cái gì? khóa cửa rồi.” Lâm Vũ Mặc cúi xuống ôm lấy Tần Phong, hướng phòng nghĩ tới.

      “Em muốn, thả em xuống.” Tần Phong giãy dụa .

      “Em muốn. muốn cũng phải muốn.” Lâm Vũ Mặc kiên định trả lời.

      “Ưhm…” Tần Phong bị Lâm Vũ Mặc ném lêm đệm êm, ngay sau đó liền bị thân thể bền chắc của đè xuống dưới, cái miệng nhắn cằn nhằn ngay lập tức bị chặn lại, ra câu cự tuyệt.

      Rốt cuộc, phải tiếp tục nghe thanh bất mãn của rồi. Lúc này Lâm Vũ Mặc mới hài lòng nở nụ cười. thi triển tất cả bản lĩnh giường của mình, đưa Tần Phong đến thiên đường tình dục.

      Sau khi tất cả dừng lại, Lâm Vũ Mặc kéo Tần Phong vào trong ngực, thở dài: “Haiz… Tiểu Phong Nhi, ung mạo em quá xinh đẹp, khiến những nam nhân ngoài kia hận thể giết chết để có được em. muốn đem em giấu , cho kẻ khác nhìn thấy vẻ đẹp của em.”

      “Ha ha, Mặc, rốt cuộc cũng thừa nhận ghen tỵ.” Tần Phong hả hê nở nụ cười.

      “Đúng, ghen tỵ. ghen tỵ bọn họ nhìn em, ghen tỵ bọn họ vưag vừa cười với em. Cho nên muốn đem em giấu . Nhưng mà biết , điều đó là thể, cho nên đành phải để em trước mắt . Tiểu Phong Nhi, em đại nhân đại lượng tha thứ cho trái tim chịu đủ hành hạ dày vò này của .” Lâm Vũ Mặc rốt cuộc cũng chịu cúi đầu thừa nhận.

      Lâm Vũ Mặc bao lâu chịu uất ức như thế này rồi?

      Trước kia đều là đám nữ nhân trong hậu cung vì muốn được sủng hạnh mà tranh giành đấu đá nhau.

      Vậy mà chẳng bao lâu sau, bước ngoặt lớn lại xuất trong đời .

      Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo ai bì nổi, thế nhưng lại vì chưa trưởng thành mà sinh lòng ghen tuông.

      Haiz…

      Ai bảo đời này thể rời bỏ Tiểu Phong Nhi đây!!!

      thể làm gì khác hơn là đành phải nhận mệnh.

      Cuộc đời này, chỉ cần có Tiểu Phong Nhi là tốt rồi.

      Nữ nhân khác đối với sớm trở thành cặn bã, làm ngay cả chút dục vọng chinh phục cũng có.

      chỉ muốn vùi mình trong cơ thể ấm áp mê người của Tiểu Phong Nhi, muốn ra ngoài nữa.

      ***************

      Khi Tần Phong ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, gương mặt vẫn còn ửng hồng vì màn kích tình lúc nãy.

      sợ bị người khác phát ra chuyện và Lâm Vũ Mặc mới trải qua trong phòng làm việc.

      hồi chuông điện thoại reo cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Tần Phong.

      Xem qua số điện thoại hiển thị màn hình, Tần Phong vội vàng nhấc máy. “Vâng, là Bưu ca sao? Gần đây trong bang có tình gì ạ? A! Còn chuyện Hắc Long Bang ngấm ngầm rửa tiền các điều tra thế nào rồi? Tốt, Rất tốt! Cứ tiếp tục tra, cần bao nhiêu tiền cứ . A chuyện đó… phải đâu. Bưu ca, là lão đại trong bang cần gọi em là lão đại. Em vốn muốn làm lão đại. Các tha cho em .”

      Tần Phong mặc dù chuyện điện thoại, nhưng tay cũng nhàn rỗi, chỉ thấy ngón tay lướt bàn phím, mở ra trang web ngân hàng, nhanh chóng hoàn thành thủ tục chuyển tiền.

      Sau khi mọi việc xong xuôi, liền hướng người ở đầu dây bên kia : “Bưu ca, em mới vừa chuyển cho trăm vạn, nếu vẫn đủ, cứ với em. Lần này, chúng ta nhất định phải phá hủy hoàn toàn Hắc Long Bang. Trước kia nếu phải chúng cấu kết với người khác, cho ba em vay lãi suất cao, ba em cũng bị hại thảm như vậy. Ba em phải chết đều là do bọn chúng ép. Bưu ca, nhất định phải thay em báo thù.”

      Chỉ nghe thấy người ở đầu dây bên kia hào phóng : “Phong lão đại, xin cứ yên tâm, chuyện này liền giao cho Bưu ca . Sau khi mọi chuyện thành công, số tiền em chuyển cho , trả lại cho em thiếu xu.”

      “Bưu ca, còn khách khí như vậy làm gì." Tần Phong cười duyên . “Em sớm coi như trai em. Tiền tài chính là vật ngoài thân, cái Phong Nhi muốn vốn phải là tiền. Lại , dùng đến số tiền này cũng là vì giúp em, Phong Nhi còn phải cảm ơn ý chứ. Chỉ cần báo được thù cho ba là em thấy thỏa mãn rồi."

      Chương 12

      “Phong lão đại, năm đó nếu phải em mạo hiểm tương trợ, Bưu ca tôi có lẽ chết ở Hắc Long Bang rồi. Phong lão đại chính là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên kẻ thù của Phong lão đại cũng chính là kẻ thù của tôi, xin Phong lão đại yên tâm, Bưu ca nhất định giúp em báo mối huyết thù này.

      “Dạ. Phong Nhi biết. Gần đây Phong Nhi có thời gian trở về, Bưu ca phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi quá.” Tần Phong cảm động lau nước mắt.

      “Phong lão đại cũng vậy. được để thân thể mệt nhọc quá độ. Khi nào có thời gian rảnh chúng ta gặp lại.” Bưu ca dặn dò xong cũng vội cúp điện thoại.

      Sau khi để điện thoại xuống, Tần Phong rơi vào trầm tư. còn nhớ , ba năm trước, đường về nhà, gặp người đàn ông cả người đầy máu, lúc ấy, tốt bụng đem đối phương đỡ lên, mang về phòng trọ , dùng kĩ thuật băng bó thuần thục giúp bôi thuốc, sau đó dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương, thiếu chút nữa bao thành xác ướp.

      Được tỉ mỉ chăm sóc, người đàn ông này nhanh chóng khỏe lại.

      Lúc tỉnh lại, liền đối với vô cùng cảm kích, coi như ân nhân cứu mạng của mình.

      Sau khi chuyện với nhau, mới biết tên là Trần Bưu, là đại ca của bang phái . Trong lúc chiến đấu kịch liệt với Hắc Long Bang mà bị thương nặng.

      Trải qua kiện lần này, Trần Bưu kiên quyết coi là lão đại của bọn . Mặc dù Tần Phong đồng ý nhưng vẫn đưa ra rất nhiều chủ ý giúp bọn họ từ bang phải phát triển thành đại bang phái hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo. Vì vậy, Trần Bưu liền thề nhất định phải thay báo thù giết cha. Từ đó vẫn mực hỗ trợ truy ra chân tướng việc của cha năm đó.

      Khi biết được, người cho Tần phụ vay nạng lãi năm đó chính là người của Hắc Long Bang, liền huy động tất cả moin lực lượng điều tra, truy xét Hắc Long Bang.

      Sau khi có đủ chứng cớ, bọn họ liên hiệp với cảnh sát, cùng nhau điều tra kỹ lưỡng bằng chứng Hắc Long Bang rửa tiền qua biên giới. ngờ số tiền này lên đến vài chục tỷ. Cảnh sát quyết định, làn này nhất định phải quét sạch mọi hang ổ của Hắc Long Bang.

      “Cha, mối thù này, con nhất định giúp cha báo từng chút từng chút . Cho dù là ai, Phong Nhi cũng bỏ qua. Phong Nhi hi vọng ở thế giới bên kia, cha có thể mỉm cười.” Tần Phong ngừng lau những giọt nước mắt trong suốt đăng rơi xuống bên gò má, tự nhủ: “Tần Phong, được khóc! Phải kiên cường! Ngươi là Tần Phong thể bị đánh bại.”

      Hoàn thành xong buổi hội nghị dài dằng dặc, Lâm Vũ Mặc mệt mỏi xoa chân mày. TRước mắt đột nhiên xuất khuôn mặt nhắn, đáng của Tần Phong, trái tim thể khắc chế mà đập nhanh hơn. suy nghĩ nhiều, lập tức bấm điện thoại ở nhà: “Tiểu Phong Nhi, hạn cho em trong vòng mười phút phải có mặt ở công ty, ở trong phòng họp chờ em. Nếu em dám đến, về nhà hảo hảo trừng phạt em.”

      “Mười phút? Làm sao em đến kịp được?” Tần phong oán trách . Nhưng lại dám nghe.

      chỉ biết khi dễ người ta.” Vừa đặt chân vào phòng họp, liền bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy. Nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của , nhị được mở miệng oán trách.

      sao? Chẳng lẽ phải em thích bị ‘khi dễ’ sao?” Lâm Vũ Mặc dừa vào bên tai Tần Phong, thanh tràn đầy mập mờ, nháy mắt hỏi.

      “Ai thích nha?” Tần Phong đẩy đầu Lâm Vũ Mặc ra, khuôn mặt nhắn đỏ bừng .

      “Vậy sao mỗi lần bị ‘khi dễ’, em đều sung sướng như vậy, còn có vẻ mặt say mê nữa chứ. Cũng biết là ai ngừng kêu ‘dùng sức, nhanh lên chút’? Hay là nhớ lầm rồi? Người kia chính là Tiểu Phong Nhi phải ?” Lâm Vũ Mặc vừa trêu ghẹo vừa tà ác thổi khí nóng vào bên tai Tần Phong, khiến thân thể tê ngứa từng trận.

      Tần Phong chịu nổi, né tránh hô hấp nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhắn đỏ hồng : “ nhất định là nhớ lầm rồi. Em mới chư từng hô qua như vậy.”

      “Con vịt chết còn mạnh miệng. Hắc hắc, như vậy chúng ta tới ôn lại chút, xem có phải hay ?” Lâm Vũ Mặc xong liền vội chặn lại đôi môi đỏ mọng của .

      “Ưm… Mặc, nơi này là phòng họp mà.” Tần Phong vừa né tránh, vừa nhắc nhở Lâm Vũ Mặc rơi vào kích tình.

      “Ha ha ha. cần sợ. xem cửa khóa chưa?” Lâm Vũ Mặc buông Tần Phong ra, tới đem cửa lại khóa từ bên trong.

      “Được rồi, Tiểu Phong Nhi, lần này ai vào được nữa rồi. Em hãy vui vẻ chịu đựng ‘trừng phạt’ của . Ha ha ha!” Lâm Vũ Mặc cười lớn, nhào tới bên người Tần Phong.

      “A! Mặc.” Tần Phong nằm bàn hội nghị rộng rãi, si mê kiều, bởi vì nụ hôn xâm lược , tràn đầy bá đạo của Lâm Vũ Mặc mà phát ra vui thích, kêu thành tiếng.

      “Tiểu Phong Nhi, nhanh lên chút, ‘em thích bị trừng phạt’!, Mau” Lâm Vũ Mặc đột nhiên dừng lại động tác thăm dò của ngón tay, lên tiếng cầu.

      “Ưm.” Tần Phong nháy đôi mắt to xinh đẹp, cầu xin, bất mãn nhìn Lâm Vũ Mặc.

      cho biết nhanh lên, Tiểu Phong Nhi.” Lâm Vũ Mặc thuận theo mà năn nỉ .

      ! Mặc, nhanh lên chút a!” Tần Phong ngừng uốn éo người ở bên dưới Lâm Vũ Mặc, cơ thể nhớ cảm giác được Lâm Vũ Mặc lấp đầy.

      Nhưng Lâm Vũ Mặc chịu thỏa mãn . tựa vào bờ môi , tà mị : “Nếu Tiểu Phong Nhi , liền cho em!”

      xong, bàn tay dùng sức xoa nắn người , làm tăng ham muốn của .

      “A! Mặc.” Hai tay Tần Phong ra sức bấu vào sau lưng Lâm Vũ Mặc, khó chịu mà ma sát.

      hay ?” Lâm Vũ Mặc nhướn mày hỏi.

      “Em thích Mặc trừng phạt.” Tần Phong xấu hổ, đỏ mặt, nũng nịu .

      “Ha ha ha, Tiểu Phong Nhi, Em thừa nhận sớm chút chăng phải tốt hơn sao! Nhìn em khó chịu như vậy, cũng rất đau lòng nha. Được rồi, để cho hảo hảo dùng sức thương em .” Lâm Vũ Mặc hả hê cười lớn, cchocj cho khuôn mặt nhắn của Tần Phong sung huyết đỏ bừng, rồi lại còn cách nào đối với .

      Môi lưỡi dao động thân thể Tần Phong, tại ra loạt dấu ấn kích tình, thân thể chậm rãi cọ sát bên trong .

      “Ưm… Mặc, dùng sức!” Tần Phong bất mãn Lâm vũ Mặc cố ý trì hoãn động tác, giày vò , nhịn được lên tiếng cầu.

      “Ha ha ha! Tuân lệnh tiểu Phong Nhi của .” Lâm Vũ Mặc nở cụ cười hả hê.

      Tiểu Phong Nhi của đúng là quá non nớt, chỉ cần trêu chọc chút chịu nổi mà giơ tay đầu hàng.

      lên tiếng, làm sao có thể để vọng đây?

      Đương nhiên là chỉ có thể ra sức lấy lòng rồi.

      Ha ha ha!!!

      Chỉ nghe thấy, trong phòng họp, tiếng rên rỉ ngừng, tiếng va chạm, tiếng thở dốc đan vào chỗ, tấu lên nhưng giai điệu của khúc nhạc tình tuyệt vời.

      Dừng chút, sau đó lại rung lên, nhạc khúc ngừng, quanh quẩn vang vọng khắp căn phòng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13

      Editor: Sendyle

      Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong vào trong ngực, vẫn chưa hết kích tình hôn lên cái miệng nhắn mê người của Tần Phong.

      "Ưmh Mặc" Tần Phong rên rỉ nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

      Lâm Vũ Mặc mê muội nhìn nụ cười mặt tiểu Phong Nhi, bá đạo : " cho phép em cười đối với những tên đàn ông khác."

      "Này sợ rằng rất khó! Em thích cười, chẳng lẽ có thể chặn miệng em sao?" Tần Phong che cái miệng nhắn cười trộm.

      Nhìn đôi mắt to ngừng vụt sáng của tiểu Phong Nhi, Lâm Vũ Mặc vừa thương vừa , ta bất đắc dĩ : "Tiểu Phong Nhi, em biết rất quan tâm em, em thể rộng lượng với sao? Đồng ý với , được cười quyến rũ như vậy với những tên đàn ông khác, có được ?"

      "Quyến rũ? Em cười rất quyến rũ sao?" Tần Phong ngẩng đầu lên, dò hỏi Lâm Vũ Mặc.

      "Dĩ nhiên! Chỉ cần nhìn thấy em cười làm những tên đàn ông trước mặt chỉ muốn nhào tới người của em." Lâm Vũ Mặc khoa trương .

      ta cũng thể đem tiểu Phong Nhi giấu

      Nếu thể làm như vậy, vậy ta thể làm gì khác hơn là cố gắng làm cho mình trở nên sức quyến rũ, làm tiểu Phong Nhi thể rời bỏ ta, cũng giống như ta thể rời bỏ tiểu Phong Nhi.

      ta muốn tiểu Phong Nhi mình, bản chất con người của ta, phải bởi vì tiền tài địa vị.

      Hắc hắc, cứ quyết định như vậy !

      "Hi hi hi, dĩ nhiên tiểu Phong Nhi em sức quyến rũ hơn người mà! chừng ngày nào đó em gặp được người đàn ông rất tuyệt, đến lúc đó em cùng ta ra hì hì!" Tần Phong vừa cười trộm, vừa đùa với Lâm Vũ Mặc.

      "Em dám!" Lâm Vũ Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Tần Phong, tức giận quát: " làm cho trái tim em chỉ có thể chứa duy nhất mình thôi! thể chứa thêm tên đàn ông khác!"

      "Hi hi hi! Dáng vẻ Mặc ghen tỵ đáng !" Tần Phong hướng về phía Lâm Vũ Mặc nháy mắt.

      "Em dám trêu chọc ?" Lâm Vũ Mặc cười tà nhích tới gần trước mặt của Tần Phong, "Tiểu Phong Nhi, em chờ tiếp chiêu , làm được cho em xuống giường được, cũng thể tiếp nhận tên đàn ông khác nữa."

      xong, Lâm Vũ Mặc lại vọt vào Tần Phong nơi ấm áp mê người của .

      "A! Mặc!" Tần Phong nũng nịu reo hò.

      " em !" Lâm Vũ Mặc bá đạo cầu, ta muốn nghe ba chữ dịu dàng thốt ra từ trong miệng tiểu Phong Nhi.

      "Mặc a em " Giọng Tần Phong đứt quãng thổ lộ tình với Lâm Vũ Mặc.

      "Tiểu Phong Nhi, cũng em!" Lâm Vũ Mặc vừa ra sức chạy nước rút, vừa kích tình hô to.

      trận kích tình lần nữa triển khai

      Kích tình qua , cả người Tần Phong vô lực, chỉ có thể vào trước ngực Lâm Vũ Mặc, mặc cho ta ôm mình ra khỏi phòng họp.

      ngang qua đám nhân viên mang vẻ mặt mập mờ nhìn bọn họ, giống như sớm biết hai người bọn họ ở trong phòng hội nghị làm chuyện tốt gì.

      "Mặc, đều tại ! Nhất định ở trong phòng hội nghị làm chuyện ấy. Sau này em làm sao gặp người khác chứ?" Trở lại phòng làm việc Tần Phong bằng lòng đấm vào lồng ngực Lâm Vũ Mặc, vừa bất mãn vừa nũng nịu .

      "Ha ha ha! Bọn họ biết chẳng phải tốt hơn sao!" Lâm Vũ Mặc đến gần bên tai Tần Phong giọng , "Như vậy có ai dám tranh gianh em với !"

      "Ghét!" Tần Phong đỏ mặt, chu cái miệng nhắn thuận theo nũng nịu."Sau này em còn dám gặp ai nữa chứ?"

      "Ha ha ha!" Mặt Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo ."Cái này có là gì. Cũng chỉ khiến mọi người đều biết, em, tiểu Phong Nhi, là người của Lâm Vũ Mặc . Bọn họ chỉ hâm mộ hai chúng ta, quyết cười em."

      "Lâm Vũ Mặc! còn !" Tần Phong nhìn chằm chằm, thuận theo tới trước Lâm Vũ Mặc.

      Lâm Vũ Mặc cười lớn cắn nuốt cái miệng nhắn của Tần Phong, đem lấy kháng nghị của tất cả đều ngăn ở trong miệng.

      Vì biểu quyền sở hữu của mình, Lâm Vũ Mặc cố ý ở cổ của Tần Phong hôn để lại vết hôn sâu, mới vừa lòng buông Tần Phong ra.

      Mà Tần Phong biết chút gì mang theo vết hôn cổ ở tập đoàn Lâm thị quay vòng. Trong thang máy, người nhìn thấy trong mắt cũng hàm chứa nụ cười mập mờ, cả người Tần Phong nổi cả da gà.

      Lâm Vũ Mặc ngồi trong phòng làm việc, cầm bảng báo cáo bàn qua điều tra nghiêm túc đọc.

      Nhìn kỹ, mới biết là phần báo cáo điều tra thông tin cá nhân của Tần Phong.

      Sau khi xem xong bảng báo cáo, Lâm Vũ Mặc cau mày tựa vào ghế: " ngờ cuộc đời tiểu Phong Nhi lại đáng thương như thế. Tiểu Phong Nhi, về sau nhất định mang lại hạnh phúc cho em. Tất cả mọi việc em chỉ cần giao cho , đợi khi tra chân tướng chuyện năm đó, báo thù cho em."

      Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Lâm Vũ Mặc bồn chồn ngẩng đầu, là ai mà to gan như vậy, lại dám xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Vừa nhìn thấy Tần Phong khí thế hung hăng vào, ta khỏi khẽ cười. Lặng lẽ đem báo cáo điều tra cất vào trong ngăn kéo, đứng lên về hướng Tần Phong.

      "Lâm Vũ Mặc, làm sao có thể làm như vậy?" Tần Phong tức giận nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.

      " thế nào? Tiểu Phong Nhi tại sao em lại tức giận như vậy?" Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong kéo vào trong ngực cười hỏi.

      "Nơi này là cố ý để lại phải ?" Tần Phong dùng tay chỉ vết hôn cổ mình, bất mãn hỏi.

      "Nơi này rất đẹp mắt a!" Lâm Vũ Mặc hả hê .

      "Đẹp mắt cái đầu á!" Tần Phong dùng sức đập vào đầu Lâm Vũ Mặc, cặp mắt hìn chằm chằm ta quát: " là muốn bêu xấu em! Dấu hôn lớn như vậy, muốn mọi người cười nhạo em sao?"

      Đáp thang máy vốn định về nhà nấu cơm, lại thấy có người che miệng cười ngừng, mới ý thức tới có vấn đề. Khi từ so gương gỉ thép vách tường nhìn đến vết hôn cổ ràng của mình lập tức giận đến cắn răng.

      "Ha ha ha! Như vậy phải vừa đúng khiến mọi người biết em là người phụ nữ của sao?" Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo nở nụ cười. Chính ta cố ý làm như vậy. Xem ai còn dám cùng ta giành!

      “Em xem là hận được để cho em trở thành trò cười cho toàn bộ người trong công ty, có tốt bụng như thế!" Tần Phong bĩu môi .

      Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong ngồi sofa lớn, ở môi đỏ mọng của in dấu hôn, sau đó dụ dỗ : "Tốt lắm, tiểu Phong Nhi, bảo bối của , nên tức giận."

      "Lần sau cho cổ em lưu lại dấu vết!" Tần Phong chống nạnh .

      "Được được được! Lần sau quyết hôn lên cổ của em, hôn nơi này có được ?" Bàn tay Lâm Vũ Mặc thâm nhập vào trong quần áo Tần Phong tà mị .

      Chương 14

      Editor: Sendyle

      "A ghét" Tần Phong nhịn được khẽ rên, đưa tay vuốt ve bàn tay Lâm Vũ Mặc, nổi giận : "Nơi nào cũng thể hôn!"

      "Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hôn lên môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của Tần Phong, dụ hoặc :"Nơi đó hôn lần vạn nguyên, như thế nào?"

      " vạn nguyên à? Có thể suy nghĩ chút." Tần Phong làm bộ suy tư .

      "Còn phải suy tính sao? Sợ rằng ai có thể ra giá cao hơn! đáng thương, để có thể hôn người , mỗi ngày còn phải dâng lên rất nhiều rất nhiều tiền mặt. Tiểu Phong Nhi, em có thể tội nghiệp hay ?" Lâm Vũ Mặc từ từ hôn di chuyển xuống dưới, ý xấu muốn kích động Tần Phong.

      " buổi sáng hôm nay, còn ở trong phòng họp làm ba lượt, cũng còn chưa cho em tiền! Em mới tin tưởng nữa!" Tần Phong uốn éo người, hướng Lâm Vũ Mặc báo oán.

      "Tiểu Phong Nhi, oan uổng a! nào có cho em, em , muốn bao nhiêu, lập tức viết chi phiếu cho em." Lâm Vũ Mặc cố nén cách nào thả ra ngọn lửa, đối với tiểu Phong Nhi .

      Tần Phong đưa ra mười ngón tay trước mặt Lâm Vũ Mặc quơ quơ.

      "Nhiều như vậy."

      " trăm vạn?" Lâm Vũ Mặc kinh ngạc hỏi "Tiểu Phong Nhi, có làm nhiều lần như vậy sao?"

      Nghe được lời Lâm Vũ Mặc, cằm Tần Phong thiếu chút nữa rớt xuống, vốn chỉ muốn muốn mười vạn. Chỉ là, nếu Lâm Vũ Mặc như vậy, hơn chút ít càng tốt. Vì vậy cười mi mi đối với Lâm Vũ Mặc : "Chính làm bao nhiêu lần còn biết sao? Chẳng lẽ hoài nghi năng lực của mình sao?"

      "Hắc hắc he he, nào có, chính là siêu cấp mạnh mẽ! So với những tên đàn ông khác, cũng chưa từng thấy ai hơn Lâm Vũ Mặc , sợ rằng người đó còn chưa ra đời! Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo , "Em trăm vạn liền trăm vạn thôi. Tính cả lần này, lát đưa lần cho em luôn, có được ?"

      "Sắc lang, ai muốn làm với chứ?" Tần Phong ngượng ngùng đẩy mặt của Lâm Vũ Mặc ra.

      " được, tiểu Phong Nhi, chỉ muốn em. Lập tức! Lập tức!" Lâm Vũ Mặc cười lớn đem Tần Phong đặt ở ghế sa lon, tà mị cười : "Tiểu Phong Nhi, em đếm xong rồi phải , muốn hôn."

      "A cần" Tần Phong cười duyên tránh né môi Lâm Vũ Mặc.

      " vạn rồi, tiểu Phong Nhi nhớ cho kĩ." Lâm Vũ Mặc từ trong ngực Tần Phong ngẩng đầu lên, xấu xa .

      "Ghét ghê!" Tần Phong đỏ mặt trừng mắt liếc ta cái.

      "A! Mười vạn rồi! Lâm Vũ Mặc, còn biết dừng a! Hôn cũng quá lâu rồi. " Tần Phong tình nguyện giơ tay cao, đem bàn tay mình che lại miệng Lâm Vũ Mặc.

      "Chưa đủ! Làm sao đây? Tiểu Phong Nhi mê người như vậy, hôn bao nhiêu lần cũng thỏa mãn." Lâm Vũ Mặc cười điên cuồng , môi mỏng cùng bàn tay vẫn dừng lại tiếp tục cuộc hành trình.

      "A! Mặc em chịu nổi" Tần Phong rốt cuộc khó nhịn dưới đất thấp năn nỉ.

      "Tiểu Phong Nhi chịu nổi rồi sao? Hắc hắc he he, em chờ chút, Mặc của em đến rồi đây!" Lâm Vũ Mặc hả hê nâng eo thon của Tần Phong lên, cỗ khí địa vọt vào.

      "A nhanh lên chút"

      Ngồi ở ghế làm việc, Lâm Vũ Mặc móc ra cuốn chi phiếu, ở phía viết xuống số tiền 1,5 triệu, sau đó đưa cho Tần Phong: "Đây chính là tiền buổi tối cùng nhau, mỗi ngày cứ như vậy, ví tiền của cũng mau xẹp mất."

      "Cám ơn!" Tần Phong ở mặt Lâm Vũ Mặc in nụ hôn vang dội.

      "Đừng khách khí. Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc vui vẻ .

      Tần Phong đứng dậy muốn , lại bị Lâm Vũ Mặc kéo vào trong ngực: "Tiểu Phong Nhi, em có thể cho chút thân thế của em ? Mặc dù cùng em thân mật như vậy rồi, nhưng vẫn hiểu em. cho biết, có được hay ?"

      "Thân thế của em rất thảm, muốn nghe sao?" Tần Phong nhướng mày hỏi.

      "Ừ. muốn nghe. Hơn nữa muốn em đem toàn bộ chuyện của mình cho biết, tiểu Phong Nhi, đem tương lai của em giao cho , tất cả thay em giải quyết." Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong kéo vào trong ngực, khẽ vuốt ve tóc của .

      "Mặc, đối với em tốt." Tần Phong tựa tại trong ngực Lâm Vũ Mặc, cảm động .

      Kể từ sau khi gặp Lâm Vũ Mặc, cảm thấy mình rốt cuộc tìm được nơi có thể dựa vào. Từ việc Lâm Vũ Mặc vì tìm trường học lòng của cũng ta mà giao động rồi.

      Sau lại cùng tiếp xúc, trái tim của mới dần dần khắc ghi hình bóng của Lâm Vũ Mặc.

      có thể dựa vào ta cả đời sao?

      Bất luận gió thổi, mưa rơi, ta cũng có vì che mưa che nắng chứ?

      có nên đem toàn bộ mọi chuyện với Mặc?

      "Mặc, ước chừng bảy năm trước, ba của em bị người ta hãm hại mà phá sản, ông chịu nổi đả kích cùng món nợ kếch xù nên lựa chọn nhảy lầu tự sát. Để lại mình em lẻ loi hiu quạnh, có người thân nào nguyện ý chăm sóc em. Em từ từng thề, nhất định phải vì ba báo thù, tìm ra người hãm hại ông." Tần Phong đem thân thế đau khổ của mình với Lâm Vũ Mặc.

      "Tiểu Phong Nhi, em điều tra như thế nào? Có tìm thám tử tư ? tại điều tra tới đâu rồi?" Lâm Vũ Mặc ôm sát thân thể Tần Phong, thử dò xét tính hỏi. ra trong lòng ta biết.

      "Em tìm công ty thám tử, bọn họ tìm được người biết số thông tin, nhưng ta chạy trốn, chinh tin xã phái người tìm. Hi vọng tất cả thuận lợi."

      “Vậy tốn rất nhiều tiền?" Lâm Vũ Mặc nhướng mày hỏi.

      Tần Phong cười : "Vì truy xét vụ án này, em đưa cho bọn họ trăm vạn rồi, tại rốt cuộc có chút manh mối. Em muốn nhìn thấy bộ dạng bọn người xấu kia quỳ xuống đất cầu xin em tha thứ, em tin tưởng ngày đó xa nữa."

      "Tiểu Phong Nhi, em tìm công ty thám tử nào?" Lâm Vũ Mặc biến sắc hỏi.

      "Chính là Công ty thám tử Bằng Trình, nổi danh nhất." Tần Phong có chút đau lòng đối với Lâm Vũ Mặc , "Bọn họ chút thương tiếc, đem tiền của em tận dụng sạch. Ai! Vì báo thù, em thể làm gì khác hơn là nhịn đau cắt tiền."

      "Ha ha ha! Quên mất bản tính tiền của Tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc ngắt cái mũi của Tần Phong, cười : "Nếu tiểu Phong Nhi đau lòng vì tiền, vậy sau này chuyện của bọn họ giao cho thôi. tiền nhiều hơn, tùy bọn họ muốn."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15

      Editor: Sendyle

      "Có ?" Tần Phong hưng phấn thiếu chút nữa hét rầm lên, ôm lấy cổ của Lâm Vũ Mặc, cảm kích : "Mặc, em !"

      " phải tiền của chứ?" Lâm Vũ Mặc chế nhạo hỏi.

      "Ai ? Tần Phong em phải người như thế? Hừ!" Tần Phong mất hứng hừ tiếng, " cũng hỏi thăm chút, Tần Phong em phải người tùy tiện như vậy! cho rằng chỉ cần có tiền, Tần Phong em sao?"

      "Ha ha ha, tiểu Phong Nhi, là lỗi của . hiểu , tiểu Phong Nhi là vô giá. rất thỏa mãn." Lâm Vũ Mặc vội vàng hướng Tần Phong bồi phải.

      " biết là tốt rồi." Tần Phong đối với Lâm Vũ Mặc : "Vì đối với hôm nay khẳng khái ngỏ ý cảm ơn, em hôm nay liền phá lệ, buổi tối em mời Hi Nhĩ Đốn."

      "Oa! được tiểu Phong Nhi thế nhưng chịu tốn tiền mời , mặt trời có phải mọc từ hướng tây rồi chăng?" Lâm Vũ Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm mặt trời, " đúng, mặt trời hôm nay rất bình thường."

      "Ba hoa! còn trêu chọc, em liền thu hồi lời vừa rồi." Tần Phong bĩu môi cái .

      "Ngàn vạn lần được." Lâm Vũ Mặc bộ đáng thương cầu xin Tần Phong.

      Tần Phong cười từ trong ngực Lâm Vũ Mặc nhảy xuống, đối với ta : "Em về nhà trước. Hôm nay còn có rất nhiều quần áo chưa có giặt đấy."

      Lâm Vũ Mặc kéo Tần Phong lại, ở môi hôn lên ngọt mật hôn sâu, mới buông lỏng thân thể Tần Phong ra, bởi vì rời .

      Tần Phong sau khi rời , Lâm Vũ Mặc bấm số gọi điện đến công ty thám tử Bằng Trình: "Này, là Lý sao?"

      " là Lâm Vũ Mặc?" Đối phương hưng phấn hỏi.

      "Đúng, chính là tôi. Tôi hôm nay có chuyện muốn nhờ." Lâm Vũ Mặc mỉm cười .

      "Chuyện gì? cứ việc ."

      "Là liên quan đến vụ án của Tần Phong. Về sau nếu các người cần tiền bạc phá án, trực tiếp đến tìm tôi, cần quấy rầy Tần Phong nữa."

      "Vụ của Tần tiểu thư? Tôi biết rồi."

      "Điều tra tới đâu rồi?" Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.

      " tra ra án này có liên quan đến Hắc Long Bang, tại cảnh sát toàn lực truy xét việc bọn họ rửa tiền. ra là bạn bè của Tần tiểu thư giúp đỡ, bọn họ muốn thay Tần tiểu thư báo thù. Cho nên chúng tôi cũng chưa nhúng tay vào. Chỉ là nghe gần đây vì tiền của ván, nhu cầu cấp bách bạn bè của Tần tiểu thư cần món tiền lớn. Đương nhiên biết người kia trốn thoát được, cũng rất nhiều người chạy trốn ra nước ngoài. Chúng tôi bây giờ tra ra tên chạy trốn cố gắng từ trong miệng ta lấy thông tin."

      Đối phương , Lâm Vũ Mặc cũng nhớ kỹ trong lòng: "Chỗ của tại thiếu hụt tiền bạc sao? Nếu như thiếu cứ việc đến tìm tôi."

      "Tôi biết rồi."

      "Chờ tin tức tốt của ." Lâm Vũ Mặc cười .

      "Nhất định!"

      Hôm nay Lâm Vũ Mặc bởi vì có đàm phán, rất khuya mới có thể trở về, Tần Phong ở nhà quét dọn vệ sinh, hông của mặc tạp dề, đầu đeo mũ y tá, tạo hình hầu xinh đẹp.

      Trong phòng bếp hầm nồi thịt, mùi thơm nồng nặc kia bay trong khí, làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn. Tần Phong làm xong bữa ăn tối, chỉ chờ Lâm Vũ Mặc sau khi trở về ăn.

      Tần Phong vừa lau cái bàn, vừa ngâm nga bài hát, chính mình thoải mái vui vẻ làm công việc.

      Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.

      "Mặc thế nào sớm như vậy trở lại rồi sao?" Tần Phong thả khăn lau trong tay, đứng lên, nhàng chạy về phía cửa. Còn chưa mở cửa, liền bắt đầu vui mừng hô: "Mặc, về"

      "Rồi." Chữ còn chưa thốt thành lời, Tần Phong liền ngây ngẩn cả người, bởi vì người đứng ngoài cửa phải Lâm Vũ Mặc, mà là người phụ nữ ăn mặc sành điệu. Người phụ nữ này nhìn qua bộ dạng ta khoảng ba mươi tuổi, rất diễm lệ. người của mặc toàn quần áo hàng hiệu, cổ mang sợi dây chuyền kim cương chói mắt, vừa nhìn liền biết nó có giá trị xa xỉ.

      "Xin xin hỏi tìm ai?" Tần Phong nhìn chằm chằm ta giống như chưa lần nào gặp qua người đẹp, bồn chồn hỏi.

      Người phụ nữ đẩy Tần Phong ra, ngạo mạn vào trong nhà.

      "Ai! Tôi hỏi đấy? Sao trả lời? Chẳng lẽ biết tự xông vào nhà dân là phạm pháp sao?" Tần Phong chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, đưa ra hai cánh tay chặn lại đường của ta.

      "Tự xông vào nhà dân? Tôi ? Hừ! là chuyện cười!" Người phụ nữ kia nhìn Tần Phong từ xuống dưới, mặt khinh thường đẩy thân thể Tần Phong ra, thẳng vào.

      Tần Phong kéo cánh tay đối phương lại, bất mãn : "Tôi , người sao hiểu lễ phép như vậy chứ? Tôi cho phép vào nhà rồi sao?"

      "Tôi vào nhà còn cần cho phép sao? tốt nhất đừng chọc giận tôi, có tin tôi lập tức có thể khiến Tiểu Mặc xa thải ? Xem có tìm được công việc tốt như vậy ?" Người phụ nữ kia lạnh lùng trợn mắt nhìn Tần Phong cái. Bộ dạng ấy nhíu mày khiến Tần Phong nhìn cảm thấy rất quen thuộc, giống như nét mặt này gặp rất nhiều lần.

      Hôm nay là kỳ quái!

      Tần Phong thế nhưng lại đối với người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt sinh ra cảm giác quen thuộc.

      ta rốt cuộc tại nơi nào gặp qua người phụ nữ này?

      mới vừa Tiểu Mặc là Lâm Vũ Mặc sao?

      Nghe giọng điệu của người phụ nữ này giống như cùng Mặc rất quen thuộc!

      Bọn họ là quan hệ gì?

      Người tình trước kia của Mặc?

      ?

      Nhưng nhìn tuổi của ta, nếu so với Mặc lớn hơn mấy tuổi !

      Mặc làm sao bụng đói ăn quàng đến mức như vậy?

      Lúc còn ngây ngẩn suy nghĩ, người phụ nữ kia nở nụ cười lạnh vào trong phòng khách.

      Tần Phong vẫn còn ở trong đầu suy nghĩ về người phụ nữ kia, tuy nhiên nó cái gì cũng nhớ. Vì vậy để ý cũng chú ý tới người phụ nữ kia, cầm khăn lau bàn, tiếp tục hoàn thành công việc, lau khay trà trước sô pha.

      Ngồi ở ghế sa lon, người phụ nữ kia cao ngạo mà đối với Tần Phong : " hầu , pha tách trà cho tôi."

      Thấy Tần Phong nửa ngày cũng đáp lại, người phụ nữ ngạo người hài lòng : "Ai! hầu , lời của tôi nghe thấy sao? Nhanh pha trà cho tôi!"

      "Hầu ?" Tần Phong bồn chồn ngẩng đầu, ta là kêu mình sao? dùng ngón tay chỉ lỗ mũi mình, kinh ngạc hỏi "Xin hỏi kêu tôi sao?"

      Người phụ nữ kia vui nhướng mí mắt, mặt châm chọc : "Tôi gọi , vậy chứ tôi kêu ai? Trong nhà này chỉ có mình là hầu "

      Chương 16

      “Tiểu thư, xin chờ chút, tôi ngay đây.” Tần Phong để khăn lau xuống, lui vào trong bếp.

      vừa pha trà vừa len lén nhìn ra ngoài, thấy lạ kia khoan thai tự đắc, tựa vào ghế salon xem TV, tùy tiện như ở nhà mình vậy.

      Rốt cuộc ta là ai?

      Tần Phong bồn chồn nghĩ.

      Nhìn bộ dáng ta như vậy khẳng định có quan hệ bình thường với Lâm Vũ Mặc, nếu ấy thể nào gọi Mặc là Tiểu Mặc được.

      nhất định phải thăm dò đối phương chút, xem xem giữa ta và Lâm Vũ Mặc có quan hệ như thế nào?

      Nếu như ta là người tình của Lâm Vũ Mặc, nhất định tha thứ cho .

      có Tần Phong nên đàng hoàng chút, nếu dám giấu ăn vụng, cho biết tay.

      Tần Phong giấu nét vui mặt, giả bộ cười cợt, bưng trà tới trước mặt vị khách mời, nịnh hót : “Tiểu thư, mời uống trà.”

      kia nhận lấy ly trà từ tay Tần Phong, thổi lá trà phiêu du mặt, cái miệng khẽ nhấp miếng, sau đó hướng về phía Tần Phong gật đầu cái: “Ừm, tệ. Lâu rồi tôi được uống loại trà sao đúng thời lượng như thế này. hầu , học pha trà từ ai vậy?”

      “Hì hì, tiểu thư quá kên, tôi học từ thầy giáo của tôi.” Tần Phong cười hì hì lấy lòng .

      “Thầy giáo ?” kia hiểu nhìn Tần Phong.

      “Vâng, chính là thầy giáo dạy nấu ăn của tôi.” Tần Phong cười meo meo . “Tiểu thư nhất định là chưa ăn cơm ?”

      “Chưa.” kia gật đầu cái, tinh tế thưởng thức trà.

      “Vậy mới lưu lại nếm thử chút tài nấu ăn của tôi. Giờ này ông chủ cũng sắp về rồi, chờ trở về, chúng ta cũng nhau ăn cơm.” Tần Phong cười .

      “Thấy nhiệt tình như vậy, tôi cũng nỡ từ chối. Vậy tôi ở lại chỗ này ăn cơm.” xa lạ dường như thưởng thức Tần Phong mà .

      “Ai nha, tiểu thư chịu ở lại là vinh hạnh của tôi.” Tần Phong làm bộ hưng phấn đáp.

      “Tiểu Mặc làm gì? Sao trễ như vậy còn chưa trở lại?” nhìn đồng hồ đeo tay chút, nhịn được hỏi Tần Phong. Vừa , tay vừa vuốt vuốt bả vai, có vẻ như mệt mỏi.

      “A, hôm nay ông chủ có buổi đàm phán với khách hàng, cho nên trở về muộn chút. cố gắng đợi thêm chút nữa.” Tần Phong vòng ra phía sau kia, xoa bóp bả vai cho ta.

      ra là vậy.” kia nhắm mắt lại, hưởng thụ phục vụ của Tần Phong, tiếp tục chuyện nữa.

      “Hi hi hi, tiểu thư, tôi có thể hỏi chuyện được ?” tần Phong đến gần kia, cười meo meo hỏi.

      Cii kia mở mắt, nhíu mày nhìn Tần Phong chút, lạnh nhạt trả lời: “.”

      “Xin hỏi, và ông chủ của tôi có quan hệ như thế nào ạ?” Tần Phong cà lăm hỏi.

      sợ nghe được đối phương ta là người tình của Lâm Vũ Mặc a!

      Thượng Đế ơi,

      Ngàn vạn lần được như vậy a!

      Trong lòng Tần Phong yên lặng cầu nguyện, hi vọng câu trả lời phải là điều lo sợ.

      “Quan hệ của tôi cùng Tiểu Mặc như thế nào mắc mớ gì đến ?” kia vui nhìn chằm chằm vào Tần Phong. “ có phải quản quá nhiều chuyện , hầu ?”

      Tần Phong nghe vậy vội vàng khoát tay, hướng đối phương xin lỗi: “ phải như vậy, đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là cảm thấy dáng dấp xinh đẹp như vậy, đứng chung chỗ với ông chủ của tôi thực là trai tài sắc. Tiểu thư phải người thương của ông chủ đấy chứ?”

      Tần Phong nháy mắt hỏi, bộ dáng nhìn vô cùng đáng .

      “Ha ha ha! Thực buồn cười.” Nghe thấy lời của Tần Phong, kia đột nhiên ôm bụng cười lớn, cười đến mức thiếu chút nữa mất luôn hình tượng thục nữ.

      “Hắc hắc.” Tần Phong xấu hổ cười, hiểu tại sao này lại cười to như vậy.

      Chẳng lẽ lời rất khôi hài sao?

      “ Ha ha ha! Sao có thể khôi hài như vậy? Khiến tôi cười đến mức nếp nhăn sắp mọc ra rồi.” Nữ nhân kia nhàng lau khóe mắt, buồn cười .

      “Tiểu thư, tôi có gì sai sao?” Tần Phong ngượng ngùng vuốt lại tóc hỏi.

      “Tại sao tôi cứ cảm thấy có vẻ rất hiếu kì quan hệ giữa tôi và Tiểu Mặc nhỉ?” kia đột nhiên nhích tới gần Tần Phong, nở nụ cười xấu xa hỏi: “ phải Tiểu Mặc nhà tôi ?”

      “Nào có.” Tần Phong đỏ mặt phủ nhận. Vì muốn che giấu gương mặt đỏ hồng của mình, cầm khăn bàn lau lau lại. Đem ghế sa lon lau biết bao nhiêu lần.

      Cho đến khi lạ kia giễu cợt : “ hầu , ghế sa lon sắp bị lau ra da rồi.”

      “Ô!” Lúc này Tần Phong mới ý thức được mình lau lau lại ghế sa lon rất nhiều lần.

      Toát mồ hôi.

      Hôm nay sao vậy?

      Đại não hoạt động chậm sao?

      “Tôi tên là Lý Hải Vi.” kia đột nhiên mở miệng, cười .

      Tần Phong dựng lỗ tai lên, nghe ta tiếp, có lẽ ta muốn cho biết quan hệ giữa ấy và Mặc rồi.

      “Tiểu Mặc là do tay tôi nuôi lớn.” tự xưng Lý Hải Vi cố ý ràng.

      Tần Phong chu cái miệng nhắn lên, có chút vui: “Chả trách Lâm Vũ Mặc tham ăn bỏ xuống được này, ra hai người bọn họ là thanh mai trúc mã.”

      Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tần Phong lại càng mất hứng.

      Tên Lâm Vũ Mặc này, sao đem thanh mai trúc mã của dọn dẹp sạch luôn , thế nhưng để cho ta chạy đến thị uy với .

      Là muốn làm cho ghen sao?

      Đáng ghét!

      “Tiểu Mặc là người tôi thương nhất.” Lý Hải Vi bỗng nhiên che miệng cười khẽ tiếng, sau đó dừng lại tiếp nữa.

      Tần Phong nghe đến đây, lập tức vểnh tai lên, cẩn thận nghe ngóng tiếp. Còn là người thương nhất, là buồn nôn.

      “Nó là con trai tôi.” Lý Hải vi đột nhiên khạc ra mấy chữ.

      “Cái gì? Tôi có nghe lầm ?” Tần Phong lấy tay móc móc lỗ tai, thể tin được lời kia vừa .

      “Con… con trai.” Cái miệng nhắn của Tần Phong mở to, lắp bắp hỏi. “ Mặc là…..?”

      “Con trai tôi.” Lý Hải Vi cười giúp ra câu kế tiếp.

      Nghe kia vậy, trong lòng Tần phong tựa như ngồi lò xo, từ mặt đất nhảy lên trung.

      Ai nha! tốt quá!

      thế nhưng hoàn toàn khác điều nghĩ.

      là quá nằm ngoài dự liệu của rồi!

      Ha ha!

      Mặc vẫn là của mình !

      là tốt!

      mặt tần Phong lộ ra nụ cười ngọt ngào.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17

      ra là Lâm phu nhân. Là cháu hiểu lầm rồi. Đều do dáng dấp Lâm phu nhân quá trẻ tuổi, khiến cháu tưởng chỉ mới ba mấy tuổi.” Tần Phong lập tức lấy lại vẻ tươi cười .

      Người này có thể trở thành mẹ chồng tương lai của , cho nên cần phải cẩn thận lấy lòng a!

      “Ba mấy tuổi? Ha ha ha, cái này, miệng ngọta. Tiểu Mặc rốt cuộc tìm được cháu ở đâu? Nếu bảo nó nhường cho ta thôi. hầu , cháu theo ta, ta bảo đảm tiền lương ít hơn số Tiểu Mặc cho .” Lý Hải Vi cố gắng khuyên Tần Phong ăn máng khác.

      xin lỗi, Lâm phu nhân. Cháu phải để phu nhân thất vọng rồi. Cháu là người khi nhận ủy thác là làm đến cùng. Tần Phong nhận làm giúp việc cho tổng giám đốc tiếp tục làm cho , nên vì tiền và thất tín.” Tần Phong lắc đầu .

      nhìn ra cháu lại trung thành như vậy.” Lý Hải Vi cười nhìn Tần Phong.

      “Hắc hắc.” Tần Phong gãi đầu cười khúc khích hai tiếng, liền hướng phòng bếp chạy .

      Lâm phu nhân này, sao lại giống Lâm Vũ Mặc như vậy nha?

      Cũng thích nhạo báng người khác như vậy.

      Lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, Tần Phong chưa kịp chạy vào bếp vội dừng bước, quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Lâm Vũ Mặc vào nhà.

      Lâm Vũ Mặc bước nhanh về phía Tần phong, cười lớn : “Tiểu Phong Nhi, về.”

      muốn đưa tay ôm lấy Tần Phong, chuẩn bị hạ xuống nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, lại bị Tần Phong tránh thoát.

      “E hèm!” Tần Phong hướng Lâm Vũ Mặc nháy mắt, ý bảo nhìn về phía sa lon trong phòng khách.

      Nhìn đôi mắt Tần Phong chớp chớp liên hồi, Lâm Vũ Mặc hiểu hỏi: “Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy? Mắt bị rút gân sao?”

      “Phi phi phi! Có mắt mới bị rút gân!” Tần Phong mất hứng nũng nịu.

      sao? Vậy em xem cho chút .” Lâm Vũ Mặc vươn cánh tay, định ôm chặt lấy Tần Phong, nhưng kông ngờ có người sớm bước nhào vào lòng .

      “A?” Lâm Vũ Mặc kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Tần Phong.

      “Ông chủ, mẹ chờ lâu.” Tần Phong hướng về phía nhún vai cái, rồi cười , xoay người vào phòng bếp.

      “Tiểu Mặc, sao bây giờ con mới về? Mẹ đợi con lâu lắm rồi.” Lý Hải Vi bất mãn báo oán.

      “Con bận việc ở công ty nên về trễ chút.” Lâm Vũ Mặc đỡ mẫu thân ngồi xuống ghế salon, quan tâm hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Ba có biết ?”

      “Hừ! Con cần bảo , nhắc đến ta lại tức giận.” Lý Hải Vi mất hứng .

      “Ba chọc mẹ tức giận sao?” Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.

      “Còn là bởi vì đám lão bà cùng đám con kia của , bọn họ liên hiệp đối phó mẹ. Nhưng ba con lại trách họ, chỉ biết trách mẹ. Từ bây giờ mẹ muốn trở về nhà nữa. Tiểu Mặc, mẹ muốn ở đây với con.” Lý Hải Vi thở phì phò .

      “Mẹ, con cũng sớm với mẹ rồi, khi nào mẹ ở nổi trong căn nhà kia nữa, mẹ có thể đến tìm con, con có thể nuôi mẹ cả đời. tại nếu mẹ muốn trở về, vậy ở lại đây với con.” Lâm Vũ Mặc ôm bả vai mẹ, thân mật .

      “Ừm, vẫn là Tiểu Mặc nhà ta ngoan nhất.” Lý Hải Vi ôm lấy đầu Lâm Vũ Mặc đầu, đem như thằng bé mà ôm vào lòng.”

      Lâm Vũ Mặc tự nhiên giùng giằng ngồi dậy: “Mẹ, con phải đứa bé nữa, mẹ cần vừa kéo vừa ôm con.”

      Nghe thấy lời kháng nghị của con trai, Lý Hải Vi bất mãn lau mắt. “Ưm, ngay cả con trai cũng bắt đầu ruồng bỏ ta, Lý Hải Vi ta còn sống để làm gì?”

      “Mẹ, đừng đùa nữa có được hay ?” Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ .

      “Ai nha! Con trai lớn rồi cần mẹ nữa.” Lý Hải Vi buồn bã .

      Lúc này, Tần Phong bưng sườn sào chua ngọt thơm ngào ngạt ra khỏi phòng bếp. cười ngọt ngào : “Ông chủ, phu nhân, ăn cơm thôi. Có chuyện gì để ăn cơm xong hãy .”

      hầu , thể đem cơm tối ra sau à? Cũng để mẹ con ta ôn lại chuyện cũ.” Lý Hải Vi bất mãn kháng nghị.

      “Ai nha, là cháu đúng, cháu bưng đồ ăn vào trong ngay.” Tần Phong muốn lấy lại đồ ăn bàn, nhút nhát .

      Ngửi mùi thịt lượn lờ trước chóp mũi, Vu Hải Vi bị đồ ăn bàn hấp dẫn toàn bộ chú ý, thấy Tần Phong muốn bưng vào, vội vã hô to tiếng: “Đừng!”

      Tần Phong chưa xa lại bị Lý Hải Vi gọi lại.

      Lý Hải Vi bươc nhanh tới bên cạnh bàn ăn, hướng Tần Phong : “ hầu , cháu phải muốn để cho tôi nếm thử tài nghệ nấu ăn của cháu sao? Còn có món nào ngon, mau bưng ra thôi.”

      Lâm Vũ Mặc nghe mẹ , bồn chồn thay Tần Phong bất bình, đừng vào bên cạnh hỏi: “Em khi nào biến thành hầu rồi.”

      “Xế chiều hôm nay. Ha ha ha.” Tần Phong giọng trả lời bên tai Lâm Vũ Mặc.

      Lâm Vũ Mặc nhìn mẹ sớm khai đũa, bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Bây giờ tốt rồi, trong nhà có hai kẻ dở hơi, còn phải nhức đầu dài dài.

      “Tiểu Mặc, sao con còn chưa lại đây ăn cơm? Con mau tới đây nếm thử chút, món sườn sào chua ngọt này hương vị tuyệt, so với khách sạn năm sao còn muốn ngon hơn.” Lý Hải Vi hưng phấn giơ miếng sườn sào, với Lâm Vũ Mặc.

      “Mẹ. Chuyện này con sớm biết. hầu của con tay nghề còn giỏi hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao.” Lâm Vũ Mặc tự hào .

      “Tiểu Mặc, hay là con đem ấy nhường cho mẹ . Mẹ rất thích hầu này! Chẳng những tay nghề kém mà miệng còn đặc biệt ngọt, quan trọng nhất là có thể học mẹ vui vẻ. Mẹ muốn có ấy.” Lý Hải Vi cười nheo mắt lại.

      được. Mẹ muốn cái gì con đều có thể đồng ý duy chỉ có ‘ hầu ’ này là được. ấy là của con, thể cho người ngoài mượn được.” Lâm Vũ Mặc hơi cự tuyệt.

      Tiểu Phong Nhi là của Lâm Vũ Mặc ,

      Mặc kệ là thân thể của ,

      Hay là tài nấu nướng của ,

      Cũng thể cho người khác.

      , chỉ có thể để mình thưởng thức.

      “Hừ! Keo kiệt!” Lý Hải Vi bất mãn hừ .

      “Nếu mẹ muốn ngày nào cũng được ăn cơm ấy nấu, mẹ có thể ở lại chỗ của con. Mẹ, mẹ nếm thử món này , đây chính là món sở trường của ‘ hầu ’ của con.” Lâm Vũ Mặc dụ dỗ, gắp cho bà đầy bát thức ăn.

      sao? Để mẹ nếm thử xem.” Lý Hải Vi gắp miếng thức ăn con trai gắp cho lên, hưng phấn thưởng thức. “Ưm, quả là rất ngon miệng a.”

      Chương 18

      “Mẹ thích ăn nhiều chút. Mẹ ở chỗ con, con bảo đảm có thể nuôi mẹ vừa mập vừa trắng.” Lâm Vũ Mặc cười .

      “Con cho mẹ là heo già à? Lại còn vừa mập vừa trắng!” Lý Hải Vi bất mãn .

      “Canh hải sản tới đây.” Đúng lúc này, Tần Phong bưng tô canh ra, tô canh bốc hơi nghi ngút, bên trong là hải sản tươi ngon, phong phú. mùi thơm đặc biệt lan tỏa trong phòng ăn.

      Tần Phong cởi bao tay cách nhiệt ra, múc cho mỗi người chén canh.

      hầu , tài nấu nướng của cháu là khá. Cháu tính ăn máng khác sao? Ta có thể trả lương cho cháu gấp hai lần Tiểu Mặc. Tốt nhất cháu nên suy nghĩ kĩ chút, lúc nào quyết định cho ta biết.” Lý Hải Vi cười .

      “Mẹ! Sao mẹ cứ nghĩ cách đào cột trụ của con nha? (ý ý là mẹ cứ nghĩ cách cướp Tần Phong của ý) Con cho mẹ biết, góc tường của con rất chắc chắn, mẹ đào cũng đâu.” Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị, sau quay lại hỏi Tần Phong. “Có phải vậy hầu ’?”

      xin lỗi, phu nhân, chính là như vậy. Cháu rời khỏi ông chủ.” Tần Phong tỏ vẻ xin lỗi .

      “Haiz… Xem ra cũng thể làm gì khác hơn. Vậy cháu cứ tiếp tục làm việc ở đây .” Lý Hải Vi thất vọng .

      ***********

      Trong phòng khách, Lâm Vũ Mặc ôm bả vai mẹ, hai mẹ con ngồi xem tivi. Lúc này, Tần Phong cũng vừa dọn dẹp xong, liền lui xuống, đem phòng khách để lại cho hai mẹ con lâu gặp mặt.

      Đêm càng lúc càng khuya, Lý Hải vi rốt cuộc cũng thấy mệt mỏi, bà đứng lên.

      “Con trai, mẹ buồn ngủ rồi, con xem tiếp , mẹ muốn ngủ.” Đêm khuya, sau khi

      Lý Hải Vi hướng con trai xem ti vi xong, liền ngáp vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

      Lúc này, Lâm Vũ Mặc mới thở phào nhõm.

      Ai!

      Có mẹ ở đây, Tiểu Phong Nhi liền cho chạm vào, cả đêm chưa nhận được cái hôn , là chịu đủ hành hạ a!

      Mẹ ngủ, tốt!

      Lâm Vũ Mặc rón rén mở cửa phòng Tần Phong ra, thấy Tần Phong vẫn còn ngồi trước máy vi tính.

      Tiểu Phong Nhi mặc dù có chăm sóc, lại vẫn khổ cực như vậy, nhìn mà thấy đau lòng a!

      Từ phía sau ôm lấy cả thân thể Tần Phong vào trong lòng, Lâm Vũ Mặc hôn gò má , cười : “Tiểu Phong Nhi, muộn rồi, nhanh nghỉ ngơi thôi.”

      đừng quấy rầy em làm việc.” Tần Phong đưa tay đẩy mặt Lâm Vũ Mặc ra, bất mãn kháng nghị.

      “Tiểu Phong Nhi!” Lâm Vũ Mặc bĩu môi . “Cả đêm rồi còn chưa được ôm em, em lại thể bày tỏ tình với chút đành, bây giờ em thế nhưng cũng thèm để ý !”

      “Mặc, em xong ngay đây, đợi em thêm năm phút được ?” Tần Phong in cái hôn lên mặt Lâm Vũ Mặc kêu rồi cười : “ trước tự mình tắm rửa , phải thơm ngào ngạt vào, chờ em lát nữa lâm hạnh.”

      “Cái gì? Em lâm hạnh ?” Lâm Vũ Mặc làm bộ tức giận, trợn to hai mắt. “Để xem lát nữa là ai lâm hạnh ai?”

      “Hi hi hi, đương nhiên là em lâm hạnh rồi!” Tần Phong đong đưa đầu, hả hê .

      Đột nhiên, Lâm Vũ Mặc đem cả người Tần Phong bế lên, tà mị : “Vậy em liền tới lâm hạnh ngay bây giờ ! chờ được nữa rồi!”

      “A!” Tần Phong đột nhiên Lâm Vũ Mặc bế lên làm cho sợ hết hồn, tay bé liền ngừng đấm đấm lên ngực : “ gấp cái gì? Năm phút cũng chờ được sao?”

      “Bọn chờ được. Tiểu Phong Nhi, hận bây giờ thể lập tức vùi vào trong thân thể em.” Lâm Vũ Mặc cười lớn bế vào phòng tắm.

      Tần Phong mắc cỡ đỏ mặt, nhìn gương mặt tuấn của Lâm Vũ Mặc, nhịp tim từ từ tăng nhanh.

      Vừa nghĩ tới chuyện sắp sửa sảy ra, tim lại đập nhanh liên hồi thể khống chế. “thình thịch, thình thịch!”

      Đem Tần Phong thả vào bồn tắm lớn, Lâm Vũ Mặc cười tà, chậm rãi cởi từng nút áo của Tần Phong, từng viên từng viên bung ra như muốn hành hạ . Cho đến khi thân hình trắng mịn như bạch ngọc từ từ xuất hiên trước mắt Lâm Vũ Mặc.

      Lâm Vũ Mặc đưa tay vuốt ve gò má , đường xuống dưới, mập mờ : “Tiểu Phong Nhi, em đẹp!”

      Khi bàn tay nóng bỏng của khẽ chạm vào làn da mỏng manh của miệng cũng tràn ra tiếng rên khẽ: “Ưm, Mặc.”

      “Muốn sao?” Khóe miêng Lâm Vũ Mặc nhếch lên, cười tà mị hỏi.

      “Mặc, nhanh lên chút!” Đôi con ngươi vụt sáng mê người của lúc này nhìn chằm chằm vào , dứng trong bồn tắm lớn hướng Lâm Vũ Mặc khẽ kêu.

      “Ha ha ha. Em , tới ngay.” Lâm Vũ Mặc mắt chớp nhìn thân thể sớm đỏ ửng của Tần Phong, cười tà, kéo áo sơ mi của mình xuống. Đúng lúc bàn tay to của sắp sửa cởi đai lưng ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Lý Hải Vi: “Tiểu Mặc, con ở chỗ nào. Nhanh ra ngoài này lát, tiểu Mặc.”

      Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ cài lại thắt lưng, nhặt áo sơ mi khoác lên người, hướng Tần Phong xin lỗi : “Tiểu Phong Nhi thân ái, chờ lát, lập tức quay lại ngay.”

      xong, ôm lấy Tần Phong, in nụ hôn lên môi rồi mới cam lòng buông ra, ra ngoài mở cửa.

      Lâm Vũ Mặc sau khi mặc xong áo sơ mi mới mở cửa phòng Tần Phong ra, thấy Lý Hải Vi đứng trước cửa phòng, muốn gõ cửa. nhanh chóng đem cửa đóng lại, đem mẹ chắn ở ngoài cửa.

      “Tiểu Mặc, sao con lại ở trong phòng hầu ?” Vu Hải Vi bồn chồn hỏi.

      Lâm Vũ Mặc bị bà hỏi vậy, có chút xấu hổ cười hắc hắc hai tiếng: “Hắc hắc, mẹ, con nhờ ấy đơm lại nút áo.”

      “A!” Lý Hải Vi nhìn áo sơ mi của con trai, hỏi: “Đơm xong chưa?”

      “Xong rồi ạ. Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?” Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.

      “Tiểu Mặc.” Lý Hải Vi nhào vào trong ngực , lo lắng : “ mình mẹ ngủ được.”

      “Vậy mẹ còn dám rời nhà trốn ? Nếu mẹ thể rời bỏ ba, liền ở bên cạnh , đừng chạy nữa!” Lâm Vũ Mặc vỗ lưng mẹ, trấn an.

      “Ai thể rời bỏ ? Mẹ chỉ là quen giường mà thôi. Ngủ mình đơn, con trai, mẹ muốn ngủ với con.” Lý Hải Vi ngẩng dầu lên, hướng con trai làm nũng.

      “Mẹ, mẹ làm ơn tỉnh táo lại được ? Con hai mươi tám tuổi rồi, còn là đứa trẻ tám tuổi nữa mà có thể ngủ chung giường với mẹ!” Lâm Vũ Mặc khẽ than.

      “Mẹ mặc kệ! Mẹ muốn ngủ với con.” Lý Hải Vi đồng ý .

      được! Mẹ nhanh chút trở về phòng !” Lâm Vũ Mặc đẩy mẹ về hướng phòng dành cho khách

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :