1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bị Bỏ - Trịnh Viện (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      nhanh nhanh editor ơi!!! chịu nổi nữa

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.2

      đến phía trước nhà hàng, Nghênh Hi nhận thấy bên ngoài có chút xôn xao.

      "Có chuyện gì vậy?"

      hỏi vài học sinh làm part-time tụ tập trước quầy hàng.

      nhóm các trẻ tuổi châu đầu ghé tai thào với nhau, bộ dáng vẻ mặt đầy hưng phấn. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      "Chị Nghênh Hi, bên ngoài có người khách rất đẹp trai!" có đôi bím tóc buộc cao đầu, hai má đỏ rừng rực đầy thán phục.

      " quá đẹp trai! Xem ra ngài ấy cực giỏi, hơn nữa bộ dáng giống như có rất nhiều tiền." khác bằng tuổi hai mắt tỏa sáng bổ sung thêm.

      " cho chị nghe với nào?" Nghênh Hi cười hỏi

      Mấy trẻ này rất đáng .

      "Ngài ấy lái chiếc xe thể thao xem ra cực kỳ đắt tiền, rồi dừng lại ở ngoài cửa nhà hàng của chúng ta!" thứ ba có đôi má đầy tàn nhang, vẻ mặt tràn ngập ảo tưởng lộ vẻ mê mẩn.

      "Ở ngay cửa sao?" Ánh mắt Nghênh Hi dời về phía ngoài cửa.

      Quả nhiên, có chiếc xe thể thao màu đen đầy kiêu ngạo đỗ chắn ngang trước cổng nhà hàng ... di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      Nhưng trong quy định, chỗ này được dừng đỗ xe.

      Nghênh Hi hơi hơi nhíu mày, tới nơi thu hút ánh mắt của nhóm các trẻ kia...

      "Tiên sinh, phiền ngài có thể lái xe dời qua chỗ khác được ?"

      "Có thể lắm, nhưng mà với điều kiện em phải cùng với ." Người đàn ông xoay người, ánh mắt thâm thúy rơi vào người .

      Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, trong nháy mắt, Nghênh Hi chết sững ở tại chỗ, cảm giác thấy mình cơ hồ sao hít thở nổi nữa.

      "Em cực kỳ kinh ngạc sao?" Hắc Diệu Tư nhếch môi, yên lặng nhìn ."Em là người phụ nữ của , cho dù em ở nơi nào cũng đều có thể tìm được em."

      trừng mắt , mãi lúc sau mới khống chế được kinh ngạc lẫn luống cuống của mình.

      "Mời đem xe chỗ khác, nếu muốn dùng cơm, trước hết xin mời đưa xe , sau đó có thể gọi người để được phục vụ các món ăn." nghiêm mặt lại, vừa dứt lời, chút do dự xoay người bỏ ...

      "Nghênh Hi." tóm lấy cánh tay của .

      " buông tay ra." giọng trách cứ , khẩn trương nhìn xung quanh hồi.

      Mãi đến khi xác định chưa làm người khác chú ý, mới thở dài nhõm hơi: " mau buông tay ra, tôi trong giờ làm việc." tức giận cảnh cáo .

      Nhìn thấy căng thẳng, thái độ của lại nhàn nhã khác thường: " có lời muốn với em, trừ phi em theo ra ngoài, nếu buông tay." Nhướng mày, cẩn thận nghiên cứu thái độ của .

      "...”

      Hít sâu hơi, Nghênh Hi tự nhủ mình nên so đo bởi chính là người đàn ông thổ phỉ nhất đời.

      "Rốt cuộc muốn điều gì đây? thể ở nơi này hay sao?"

      "Em trong giờ làm việc, tiện lắm." dùng lời của chính để bao biện ngược lại với .

      trừng mắt nhìn , cố gắng hạ giọng, tức giận : "Vậy hãy buông tay ra trước có được hay ?"

      chú ý tới mấy trẻ kia nhìn thấy Hắc Diệu Tư động tay động chân với .

      "Theo ra ngoài." cong môi, nhấc cặp chân dài, lôi thẳng ra ngoài cửa nhà hàng .

      Cho dù Nghênh Hi muốn, nhưng trong phòng ăn có rất nhiều khách hàng, rất khó tránh khỏi làm cho mọi người chú ý đến

      nếu cứ khư khư cố chấp chống cự lại . Trừ phi thèm để ý tới ánh mắt của người khác.


      Hai người đến cửa, lập tức hất tay ra.


      Hắc Thiệu Tư nheo mắt, cực kì hứng thú nhìn ,” Em tức giận sao, Nghênh Hi?”


      “Vì sao tôi thể tức giận chứ?” phẫn nộ :” Trước kia trả thù tôi còn chưa đủ hay sao? Dựa vào cái gì lại quấy rầy của sống của tôi chứ?”


      “Em biết ràng vì sao xuất ở đây mà” thu hồi lại nụ cười, thẳn thắn cầu:” Theo trở về.”


      bao giờ” cự tuyệt chút suy nghĩ.


      khí đột nhiên trở nên cực kì căng thẳng.


      Hắc Thiệu Tư giận tái mặt:” Rốt cuộc em muốn phải làm thế nào đây?” Mãi lâu sau mới phá vỡ trầm mặc.


      phải làm cái gì hết, chỉ cần hãy rời khỏi cuộc sống của tôi mà thôi.” Thái độ lạnh nhạt, Nghênh Hi nhìn người đối diện thẫn thờ .


      “Như vậy được” cũng nghiêm mặt lại, trả lời thẳng thừng.


      “Vậy, cho tới cùng muốn như thế nào đây?”


      cũng còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa, kích động chất vấn .


      “Những lời này nên hỏi lại em mới đúng, cho tới cùng em muốn điều gì đây?” giọng của còn kiên nhẫn, trở nên cứng ngắc nhưng cũng tràn ngập mất tự nhiên.


      Cảm giác sắp khống chế nước mắt tràn mi, Nghênh Hi xoay lưng lại về phía , “ , tôi thể trở về với , vĩnh viễn thể.”


      Hắc Thiệu Tư giận tái mặt, gương mặt tuấn đầy tăm tối.


      “Được, em muốn thời gian, cho em thời gian.”


      đến cạnh cửa xe, trước khi lên xe bỏ lại câu sau cùng...


      “Em ngẫm nghĩ lần cuối , hi vọng em trở về cùng .”


      Nghênh Hi đứng thẳng bất động tại cửa, mãi đến lúc lái xe , mới mệt mỏi đưa tay lau những giọt nước mắt.


      Nghênh Hi phát , gần đây thường xuyên có những người hiểu tại sao cứ đến gác ngoài cửa nhà hàng...


      Những người đó nhìn thấy phải người như những người dân bình thường khác, tất cả bọn họ đều cao, cường tráng, vẻ mặt sát khí, chỉ kém ở mặt có vết dao chém mà thôi. Khách hàng sợ tới mức dám tới cửa, nếu còn tiếp tục như vậy, nhà hàng hoàn toàn thể kinh doanh được nữa.


      “Ài!”

      Lúc này là lần thở dài thứ mười hai trong ngày của Mike.


      “Tôi thấy nhất định là do tôi muốn bán nhà hàng này, cho nên đắc tội với người nào đó rồi.” Mike lẩm bẩm, ánh mắt trừng trừng như muốn đâm mấy gã đại hán ở ngoài cửa kia.


      “Rốt cuộc vì sao thế này, những người này ở từ đâu tới đây vậy?” Nghênh Hi hỏi Mike.


      “Hai ngày trước có người tới tìm tôi đàm phán chuyện mua lại nhà hàng này.” Mike vẻ như biết làm thế nào:” cũng biết rồi đấy, Nghênh Hi à, tôi và Điềm Điềm cũng sắp kết hôn, cho nên tôi đưa ra suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định, cho dù đối phương có đặt giá bao nhiêu tiền tôi cũng bán nhà hàng này. Nhưng mà biết vì sao mọi chuyện lại trở lên nghiêm trọng như vậy, tình hình vẫn còn như thế này làm sao nhà hàng buôn bán được đây...”


      Mike hoang mang ôm lấy đầu, hiểu vì sao mỗi lần mở cửa hàng, mỗi lần kinh doanh quá ba tháng, đều có người muốn mua lại.


      Nghênh Hi vừa nghe, biết đây là kiệt tác của ai.


      cần lo lắng, sao đâu” yếu ớt an ủi Mike.


      Mike vẫn ngừng thở dài, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn ra đồ hung ác sát ngoài cửa kia, lại chán nản cúi đầu xuống thấp hơn.


      Nhìn thấy bộ dạng này của Mike, Nghênh Hi cảm thấy mình có lỗi, nếu phải bởi vì , Mike luôn gặp phải loại chuyện kì quái như vậy...


      biết Hắc Thiệu Tư lầm như vậy, mục đích là cái gì.


      Nhưng mà, sao lại kiêng nể bất cứ điều gì vậy chứ? phá hoại cuộc sống bình lặng của , bức bách bạn bê của làm gì?


      “Nghênh Hi, xin lỗi, lần này có khác với những lần trước, tôi đồ rằng chắc mình có giữ lại được nhà hàng này .” Mike ưu sầu .


      Nghe thấy Mike vậy, Nghênh Hi kìm được lòng chua sót...


      Vì sao luôn luôn thoát khỏi nổi Hắc Thiệu Tư? Lại còn liên lụy đến bạn bè ở bên mình, làm hại bọn họ phải chịu tội!


      Vành mắt đỏ ửng, rốt cục Nghênh Hi hạ quyết tâm...


      Mục đích Hắc Thiệu Tư làm như vậy chính là muốn ép chủ động tìm ! Vậy tìm ...



      à cặp tình nhân, nghe tình cảm của bọn họ còn rất tốt.”



      Tô Diệp cũng đoán được vậy, gật đầu :” Chị biết rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã chứ sao.” Tối hôm qua tấm hình kia chính là bằng chứng, người ta cùng nhau lớn lên từ , đoán chừng Trịnh Huân còn là bảo bối thích của người mẹ qua đời của Đỗ Hành đấy.


      Đỗ Phỉ nghe thế, khuôn mặt thanh tú tràn đầy hài lòng:” Xem , em biết chị chưa nghe qua bí mặt của em mà.”


      Tô Diệp phối hợp nổi lên nghi ngờ:” Bí mật gì?”


      Đỗ Phỉ cười như kẻ gian, lúc này mới giọng :” Em nghe Trịnh Huân từng mang thai đứa của trai em, sau đó biết bọn họ ầm ĩ nổi lên mâu thuẫn thế nào, cho nên Trịnh Huân phá bỏ đứa bé .”


      Tô Diệp vốn cũng cho rằng Đỗ Phỉ có bí mật gì, nghe thế hoàn toàn sững sờ:” Em nghe từ đâu?”


      Đỗ Phỉ hài lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Diệp:” Có lần em ngang qua phòng khách, nghe mẹ em và Trịnh Huân chuyện, mẹ em còn an ủi Trịnh Huân hồi nữa, sau này vẫn còn cơ hội.”


      Tô Diệp cảm thấy đầu choáng váng, cả người hoảng hốt, đỡ cái bàn ngồi xuống.
      Last edited by a moderator: 19/6/15

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11.3:

      Sau khi nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, đơn thương độc mã chạy đến tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị. nhận ra những bảo vệ lần trước ngăn cản , lần này lại để mặc vào thoải mái ngăn trở nữa, lại còn đầy khách khí mỉm cười chào hỏi đối với ...

      Giống như sớm biết tới nơi này vậy.

      Nghênh Hi đầy hồ nghi vào thang máy, sau khi đến tầng cao nhất, phát ra cả khu văn phòng xa hoa rộng lớn như vậy mà lại trống , đến cả con mèo cũng có.

      Ngày trước khi tới, ràng nơi này rất náo nhiệt, đoàn thư ký và nhân viên trợ lý rồng rắn vây quanh bên người Hắc Diệu Tư.

      "Em nhìn cái chết tiệt gì ở xung quanh văn phòng vậy?"

      Tiếng trầm thấp của Hắc Diệu Tư bỗng dưng vang lên, làm Nghênh Hi giật nảy mình.
      "Vì sao nơi này của lại trở nên trống như vậy?" nghi ngờ hỏi, vừa rồi từ lúc ở dưới lầu cảm thấy có gì đó bình thường.

      văn phòng trống , cũng bởi vì nó xa hoa, rộng lớn đến mức khiến người ta líu lưỡi, lại càng làm cho người ta cảm thấy quái dị.

      "Rất đơn giản, bảo tất cả bọn họ rời rồi." sải cặp chân dài, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc bàn tiếp khách.

      "Vì sao lại thế?" Giác quan thứ sáu của con người, làm cho nổi lên hoài nghi về tượng bình thường này.

      "Em đến chỗ là để thảo luận về văn phòng sao?" như cười như hỏi lại :"Nếu em thích, có thể ở chuẩn bị phòng “trợ lý đặc biệt”dành riêng cho em ở nơi này." cúi đầu cười ngỏ ý.

      " đừng có giở cái vẻ mặt cợt nhả ấy với tôi!" Nghênh Hi cực kỳ nghiêm túc nghiêm mặt lại. chợt nhớ hôm nay mình tới đây là vì muốn"giáo huấn" : "Tôi đến đây vì lý do gì, tin rằng chính làm ra chuyện gì cũng biết rất rồi."

      " làm chuyện gì vậy?" khẽ cười hỏi lại, mở chiếc hộp màu vàng rút ra điếu xì gà cao nhất cấp, thảnh thơi châm lửa.
      phái người đến gác ở cửa nhà hàng của Mike, cố ý làm cho việc kinh doanh của ấy được thuận lợi, đúng ?” vạch trần tội trạng của .

      làm vậy sao?” tròn mắt.

      ngờ rằng lại có thể vô lại đến vậy!

      “Đương nhiên là làm rồi!” Nghênh Hi trợn trừng cả mắt, thái độ quá quát tỏ ý liên quan gì của làm cho cực kỳ phẫn nộ. “Nếu như muốn làm việc gì, cứ nhắm vào tôi là được, đừng có hướng đến bạn bè vô tội của tôi!”

      Hắc Diệu Tư nheo mắt lại: “Em sai rồi, tất cả những điều làm chỉ nhắm vào em thôi, những người khác hoàn toàn có hứng thú”.

      Giọng điệu tự cao tự đại, chỉ tốt ở bên ngoài, làm cho Nghênh Hi càng thêm tức giận.

      “Nhưng tại, xúc phạm tới bạn bè của tôi……”

      “Đủ rồi đấy!” đột nhiên phát hỏa: “Mở miệng, ngậm miệng đều là bạn bè, nghe mà chướng tai, nếu có thể tìm người mang cái tên mà em gọi là bạn bè kia ném cuống sông luôn”.

      Nghênh Hi kinh ngạc mở to mắt nhìn .

      “Làm sao lại có thể ngang ngược, phân phải trái như vậy chứ?!”

      “Bởi vì ‘lý’ là do đặt ra, cao hứng rất biết điều, còn nếu mất hứng ngang ngược!” xấu xa .

      kiêu ngạo nhìn , lồng ngực của Nghênh Hi ngừng lên xuống bởi quá tức giận, cố gắng kìm chế lại nước mắt: “Tới cùng muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay đây?!”

      “Điều ấy em biết rất mà, việc gì phải hỏi nữa”. Khẩu khí của cực kỳ cứng rắn.

      Rốt cuộc nước mắt của Nghênh Hi kìm nổi nữa liền trào ra: “Rôi rồi, bao giờ trở về với , nhất định trở về”.

      Khuôn mặt tuấn tú bá đạo của Hắc Diệu Tư trở nên cứng đờ.

      Nhìn thấy nước mắt của , gương mặt tuấn của thoáng chốc lát như bị sương mù phủ kín: “ được khóc”. khàn giọng cảnh cáo .

      chua xót khổ sở gằn từng tiếng với : “Nếu còn tiếp tục làm tổn thương tới bạn bè của tôi, tôi hận :. Nước mắt nghe lời vẫn tiếp tục lăn xuống dưới.

      Sắc mặt Hắc Diệu Tư rất khó coi: “ bảo là em được khóc cơ mà!” Giọng của càng thêm trầm đục.

      đừng có để ý đến tôi…………..”

      “Chết tiệt!”

      Đột nhiên đưa tay tóm lấy . Nghênh Hi trở tay kịp, lập tức bị ôm vào lòng….

      là em được khóc, em nghe thấy sao?!” Giọng của rất xấu như cố kìm nén lại cảm xúc sắp sửa bạo phát, vòng ôm của rất dịu dàng, rất cẩn thận như muốn làm đau .

      Nghênh Hi ngơ ngác nhìn người đàn ông thở hổn hiển………….

      Nước mắt của làm cho khống chế được sao?

      Mọi người đều biết từ trước tới nay, Hắc Diệu tư luôn kạnh lùng, tự kiềm chế rất tốt, nhưng mà………

      Trong lúc vô tình, dường như phát ra chuyện vô cùng lạ lùng…..

      Nước mắt tiếp tục rơi xuống đất, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hắc DIệu Tư càng ngày càng thối, ‘thí nghiệm’ của tính toán chuẩn xác hơn chút.

      “Ginny, lập tức thông báo cho Long Nham, cậu ta rút bỏ người gác cửa!” Rốt cược nhán vào chiếc nút trò chuyện ở bàn, ảo não nhìn người con ở trong lòng.

      Nụ cười thắng lợi ra gương mặt như “lê hoa đái vũ” (nước mưa đọng cánh hoa lê) của Nghênh Hi…….

      Nếu như sớm biết chiêu này có tác dụng tốt như vậy, cũng ngại lấy nước mắt của mình để đối phóc với ‘người xấu’ kia.

      “Em cũng đừng tưởng rằng dễ dàng bỏ qua như vậy!” giọng trầm, trừng mắt hung tợn nhìn nụ cừoi mặt Nghênh Hi.

      “Tôi phải rồi”. Nước mắt biến mất, đẩy người đàn ông ra, buồn để ý tới lời uy hiếp ác bá của .

      “Em còn muốn chạy đau?” Hắc Diệu Tư những buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.

      còn muốn như thế nào nữa…”

      Trước sau Nghênh Hi thể tránh thoát nổi vòng tay của , sức lực của cũng lớn……….

      “Tự đến cửa chui đầu vào lưới, đơn giản như vậy mà em muốn sao?” nheo mắt lại, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm sâu.

      “Cho tới cùng muốn thế nào mới thôi!” căng thẳng nhớ tới việc cả tầng lầu này hoàn toàn có những người khác.

      “Vậy em muốn như thế nào?” cong môi, nở nụ cừoi cực kỳ tà ác. “Em xem?”

      Nghênh Hi ngưo nhác mở to mắt nhìn lại ….

      Đột nhiên chợt hiểu ra, so với hư hỏng của ‘con người xấu xa’ kia, bản thân dường như quá đơn thuần….
      Last edited: 19/6/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12:

      " muốn dẫn tôi nơi nào? !"


      Ở trong thang máy, Nghênh Hi trước sau thỏa hiệp vẫn tiếp tục phản kháng lại .


      Hắc Diệu Tư liếc cái, sắc mặt xem ra được tốt lắm.


      Nghênh Hi thoáng co rúm người lại."Nếu còn chịu buông tay, tôi lớn tiếng gọi người đến cứu mạng!" to gan đe dọa .


      Hắc Diệu Tư cười chế giễu, tiếp tục giữ thái độ trầm lặng, giống như giễu cợt biết tự lượng sức mình.


      Nghênh Hi đợi cho đến lúc cửa thang máy mở ra, lập tức cố sức hét lên lanh lảnh...


      "Cứu tôi với! Hắc Diệu Tư bắt cóc tôi!"


      thể tưởng tượng được, nhân viên bảo vệ tòa nhà được huấn luyện kia lại giống như thấy chuyện gì xảy ra, ai chuyện phiếm tiếp tục chuyện phiếm, ai hút thuốc tiếp tục hút thuốc ...


      Hắc Diệu Tư rất dễ dàng cưỡng ép được đến bãi đỗ xe dưới đất. Nghênh Hi ý thức được mình thất bại. Nơi này hoàn toàn thuộc địa bàn của , lại muốn gọi người giúp đỡ mình ở nơi này là quá u mê!


      "Nếu Mike phát ra tôi bị mất tích, nhất định báo cảnh sát đấy." nhắc nhở .


      " sao cả, dù sao cũng có ai tìm em đâu." thoải mái rồi nhốt vào xe.


      Nghênh Hi nghi hoặc trừng mắt nhìn ."Cảnh sát nhất định tìm được tôi."


      cười nhạo." có khả năng ấy đâu, đến lúc đó em hòn đảo bóng người rồi." nhìn , khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười toe toét.


      Nghênh Hi ngây người." có ý gì..."


      "Ý ở đây là ... đảo này có thừa những người có liên quan, chỉ có với em thôi." trả lời ngắn gọn thanh thoát.


      Nghênh Hi ngơ ngẩn trừng mắt nhìn khuôn mặt cười hàm chứa vẻ xấu xa của , hơn nửa ngày thốt nên lời, mãi đến lúc vòng qua xe, mở cửa xe bên kia...


      "Sao lại có thể


      dám hạn chế tự do của tôi như vậy chứ?” hoang mang trách móc .


      Hắc Diệu Tư chưa kịp trả lời, từ bên ngoài tòa cao ốc, phía sau chiếc cột lớn khoảng tám mét, đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc…


      Giữa lúc hỗn loạn, Nghênh Hi kinh ngạc giật mình khi nhìn thấy đằng sau chiếc cột bê tông cốt thép kia có người đàn ông, lăm lăm khẩu súng trong tay chuẩn bị bắn trộm… Mãi đến lúc Hắc Diệu Tư mạnh mẽ đè đầu xuống…


      “Nằm sấp xuống!”


      “Pằng pằng pằng…”


      Nòng súng liên tục nhả đạn tóe lửa… Hắc Diệu Tư cấp tốc khởi động xe. Trong bãi đỗ xe rộng lớn nổ ra cuộc đấu súng hỗn loạn.


      “Đừng mà!” Nghênh Hi thét chói tai.


      Mắt nhìn thấy viên đạn sượt qua trán của , trái tim như sắp vỡ vụn ra.


      “Dừng xe… xin đấy, dừng xe mà…”


      được!” cố gắng đạp chân ga.


      Hắc Diệu Tư cố ý lái xe vọt . mở to mắt, hoảng sợ nhìn thấy nửa người của lộ ra ngoài cửa kính của xe.


      “Pằng pằng…”


      Đạn bắng thủng cửa xe, đồng thời xuyên vào cánh tay Hắc Diệu Tư.


      Nhìn thấy máu tươi tung tóe cánh tay trái của , trái tim Nghênh Hi cơ hồ ngừng đập.


      “Em xin đấy, dừng xe nhanh lên…” yếu ớt cầu xin .


      “Hắc muốn lấy mạng của em đấy!” trầm , bình tĩnh xoay chuyển tay lái.


      Hai tay Nghênh Hi bịt chặt lấy miệng. Nỗi sợ hãi mạnh mẽ khiến cổ họng nghẹn tắc nghiêm trọng. giờ, rốt cục hiểu ra, mạo hiểm tính mạng của mình cố gắng lái xe an toàn của .


      Nghênh Hi trợn mặt khi thấy ràng kẻ cầm súng bắn tỉa kia chính là … Diêu Gia Nãi!


      Mắt nhìn thấy súng liên tục nhả đạn mà sao thực được ý định, Nghênh Hi nhìn thấy Diêu Gia Nãi ra bên ngoài cây cột, hai tay giơ khẩu súng lục, thận trọng nhằm chính xác mục tiêu…


      Giờ khắc này, nỗi sợ hãi sâu xâm chiếm trái tim Nghênh Hi.


      Đột nhiên xe quay đầu lại, hướng thẳng về phía cây cột bê tông cốt thép kia lao tới cực nhanh…


      Hắc Diệu Tư nhìn chằm chằm vào mục tiêu cách đó xa, vẻ mặt lãnh khốc, giống như kiểu chuyên tâm vào công việc ngày thường vậy.


      “Hắc Diệu Tư, mày cho ta sống, tao lại muốn mày cùng chết với tao!” Diêu Gia Nãi điên cuồng nở nụ cười lạnh lẽo, ra sức bóp cò súng…


      “Ầm!”


      Xe lao lên cây cột xi-măng, đồng thời tiếng đạn nổ từ khẩu súng vọt ra gần như cùng lúc…


      va đụng mạnh mẽ, trong nháy mắt làm cho Nghênh Hi mất ý thức…


      *************


      Thời điểm Nghênh Hi tỉnh lại, phát ra mình nằm ga giường trắng tinh, trong bệnh viện yên tĩnh.


      từ tử mở mắt, sau đó đột nhiên ngồi phắt dậy ở giường…


      “Hắc Diệu Tư?” thét chói tai,


      mở to cặp mắt, ngỡ ngàng nhìn bức tường trắng bệch, hoài nghi bản thân mình ở trong cơn ác mộng đáng sợ.


      Từ phía sau lưng, vòng ôm ấm áp đột ngột nhốt chặt thân thể của lại…


      Bàn tay to lớn của người đàn ông gắt gao ôm trọn lấy thân thể mềm mại, run rẩy của , hơi thở nóng bỏng phảng phất nơi mẫn cảm cổ của .


      Nghênh Hi kích động, quay người lại ôm lấy người đàn ông, rất tự nhiên, nước mắt dâng lên chảy tràn xuống má. áp chặt đôi má lạnh lẽo vào người đàn ông mạnh mẽ, nghe thấy tiếng trái tim của đập thình thịch ở phía


      Hắc Diệu Tư, ràng vẫn đứng ở trước mặt .


      “Em cứ ngỡ… ngỡ rằng còn được nhìn thấy nữa!” khóc nức nở.


      “Đồ ngốc!” thầm cưng chiều, giọng khàn khàn khác thường.


      Như chợt nhớ tới chuyện gì đó, hoảng hốt ngẩng đầu: “Cánh tay của sao chứ?”


      có việc gì, chỉ là chút vết thương .”


      “Nhưng nhất định là rất đau, có phải ?” đau lòng .


      Bây giờ mới hiểu, biết bao! Ở xe, khắc kia, cho rằng mình sắp mất … Nghênh Hi tin chắc nỗi sợ hãi ấy ấy khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn bao giờ quên.


      “Em đừng khóc, đau chút nào hết. Nhưng nếu em còn khóc tiếp nữa, trái tim của rất đau…” khàn khàn, kìm nổi lòng mình, cúi đầu hôn vào nơi gò má ươn ướt nước mắt của .


      ngượng ngùng rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt chuyển sang hồng hào”


      cần phải lừa dối em đâu…”


      “Đến bây giờ em vẫn còn chưa tin rằng, có thể làm tất cả mọi chuyện vì em hay sao?” Thái độ của đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.


      tin rằng, vì , ngay cả phải hy sinh tính mệnh của cũng tiếc.


      CHƯƠNG 12.2:


      "Ai bảo cứ luôn ngang ngược như thế, làm sao em biết được tâm hay chỉ là bột phát nhất thời của lương tâm ?" Nhìn thấy cánh tay của có tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn quanh, máu thấm ra đỏ thẫm, hốc mắt chợt thấy cay cay, nước mắt sao kìm được cứ tuôn rơi lã chã xuống dưới.


      " được khóc! Em muốn cái gì cũng đáp ứng, nếu như có thể." ảo não nhìn nước mắt của thánh thót rơi...


      Điều mà muốn rất đơn giản, chỉ có ba chữ.


      "Em chỉ muốn ba chữ kia." ngước mắt lên, nhìn vẻ lo lắng trong đôi con ngươi đen bóng kia, xa xôi.


      Đột nhiên thân thể cứng ngắc lại...


      " ba chữ kia , nhanh lên!"


      Nếu thà chết cũng chịu , vậy gọn gàng dứt khoát mở miệng chỉ ra cho con đường sáng.


      "Ba chữ thôi sao?" hỏi lại, giọng được tự nhiên lắm.


      "Vâng! Chỉ có ba chữ thôi!"


      Hai người giống như chơi trò đoán chữ.


      Khóe miệng Hắc Diệu Tư mấp máy mãi, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thốt ra được tiếng thầm mơ hồ.


      " nhất định chịu hả?" quay lưng lại lau nước mắt, nghi ngờ thành ý của .


      "...” hít sâu hơi, rốt cục đành đầu hàng." em, em bằng lòng chưa? được khóc nữa!"


      thở hổn hển ôm lấy đôi vai của xoay lại, nhận ra mình bị trúng kế ...


      tuyệt nhiên phải lau nước mắt, xoay lưng lại để bịt miệng che giấu nụ cười trộm.


      "Thương Nghênh Hi!"


      " lớn tiếng như thế để làm gì vậy? Làm điếc cả tai em rồi!"


      Liếc nhìn thấy bản mặt tuấn tú của trương ra vẻ mặt tức giận, vô cùng cao hứng ôm lấy gương mặt của chủ động dâng lên nụ hôn, lấy hành động xoa dịu bớt cơn tức giận kia.


      Rất nhanh chủ động của Nghênh Hi chuyển thành bị động. Hắc Diệu Tư dễ dàng xoay chuyển tình thế, nắm giữ toàn bộ tình hình.


      Nụ hôn nhanh chóng biến thành nụ hôn sâu, nóng bỏng... Nhưng cho dù dục vọng của có mãnh liệt thế nào nữa, cũng bị cẩn thận kìm chế lại.


      Nghĩ đến thân thể của vừa mới trải qua vụ va chạm mạnh, vậy mà đến sợi tóc cũng bị tổn hại, quả thực đúng là kỳ tích. Hơn nữa lại còn có thể giữ lại được bọn họ...


      gương mặt khôi ngô của thoáng lên nụ cười bí hiểm...


      phát được ánh mắt đầy mưu kia, Nghênh Hi nằm thoải mái ở trong lòng , ánh mắt cực kỳ tự nhiên ngắm nghía cánh tay của bị băng gạc quấn tròn dày cộm kia.


      Từ trong lòng , ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: " mau giải thích cho em biết, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Vì sao Diêu Gia Nãi kia lại..."


      " cùng đường mạt lộ, đương nhiên ra tay phản kích lại, làm trận trước khi chết." giải thích.


      "Em hiểu, chẳng phải là cấp dưới của hay sao? Vì sao đột nhiên lại làm ra những chuyện điên cuồng như vậy?" Nghênh Hi thắc mắc.


      "Vốn dĩ định cho em biết chân tướng việc, nhưng nghĩ em có quyền được biết toàn bộ chuyện này." giải thích: " thực là hơn nửa năm trước, khi em nhìn thấy Hoài Tinh ở giường của , ra đó là hiểu lầm."


      Lời của khiến Nghênh Hi hết sức kinh ngạc.


      "Tuy nhiên trước khi gặp em, quen biết với Thương Hoài Tinh. Nhưng từ sau khi đến với em, bao giờ mình đến gặp ấy. Đêm trước buổi lễ đính hôn của chúng ta, em nhìn thấy hai người ở trong phòng, ra là cố ý tạo ra. Chỉ có điều, ngờ em lại đến tìm , vừa vặn nhìn thấy màn kia." giải thích cặn kẽ.


      “Em chẳng hiểu gì cả…” Nghênh Hi mờ mịt lắc đầu. “Vì sao phải làm như vậy?”


      “Có rất nhiều chuyện mà em biết…” thở dài, đau lòng đưa tay lên vuốt vuốt nơi mi tâm của nhíu lại. “Thực tế Thượng Hoài Tinh chỉ là quân cờ. Lúc trước ấy có ý đồ tiếp cận có lẽ có mục đích riêng, nhưng lòng hư vinh của ấy dễ dàng bị lợi dụng trở thành kẻ đồng phạm với tội danh xâm phạm thương nghiệp.”


      “Chờ chút… Nhưng mà, kẻ lợi dụng Hoài Tinh rốt cuộc là ai vậy?” Nghênh Hi quá sửng sôt hỏi lại.


      “Trước khi Thượng Hoài Tinh quen biết với , kết bạn với Diêu Gia Nãi, giữa bọn họ chỉ dừng lại ở quan hệ là bạn bè của nhau. Khi đó, ấy lợi dụng Diêu Gia Nãi để tiếp cận với … quả ấy thành công mỹ mãn. Nhưng mà ấy lại dự đoán được Diêu Gia Nãi là lão hồ ly. Đương nhiên tiểu hồ ly gặp phải lão hồ ly, tất bị thua thiệt thôi… khi Diêu Gia Nãi biết em là chị của Thượng Hoài Tinh trở mặt, quay lại uy hiếp Hoài Tinh, cầu ấy phải trộm tài liệu, nếu công khai những hình ảnh trong quá khứ của bọn họ… Đó là những tấm ảnh chụp lúc hai người cùng nhau khỏa thân. Chỉ có điều, khi ấy dự đoán được, sau đó Hoài Tinh lại bước lên trời, trở thành vị hôn thê của .”


      Hức Diệu Tư tiếp tục kể: “Cũng bởi vì Diêu Gia Nãi là lão hồ ly, nên tất nhiên phải để cho tài liệu bị lấy cắp. Mà số tài liệu đó tới được tay cũng là quá trình xem ra chút dễ dàng. Đồng ý để Thương Hoài Tinh trở thành vị hôn thê của , làm cho Diêu Gia Nãi bị uy hiếp, càng “thuận lý thành chương” (ý : mọi việc càng suôn sẻ hơn).” mưu của bắt đầu từ hơn nửa năm trước, chỉ có điều Nghênh Hi thành vật hy sinh là chuyện ngoài ý muốn của .


      “Hoài Tinh, em ấy… em ấy lấy trộm tài liệu nghiệp vụ cơ mật hay sao?” Nghênh Hi sao tin được.


      vẫn cho rằng Hoài Tinh chỉ ham thích hư vinh, ngờ chỉ vì danh lợi, ngay cả những chuyện có liên quan đến pháp luật ta cũng có thể chấp nhận làm, bất kể hậu quả ra sao.


      “Cái mà Hoài Tinh lấy trộm chỉ là mật mã, lượng khá lớn những mật mã ấy được xử lý bảo mật đầy đủ. Chỉ cần có người nào đó có ý định lợi dụng mật mã giả để lấy trộm tài liệu tuyệt mật của tập đoàn trong máy chủ, máy tính tự động liên kết đến cơ quan điều tra, đồng thời hệ thống chụp ảnh được cài đặt trong máy chủ tự động chụp lại vân tay khi ấn bàn phím… chứng cớ phạm tội ngay từ lúc bắt đầu gây án đồng thời được chuyển ngay đến Cục cảnh sát. cách khác, Diêu Gia Nãi cho rằng Thượng Hoài Tinh bị lộ, tất cả mọi liên can dính dáng đến . Quả rất thông minh, nhưng lại bị thông minh ấy hại lại chính mình.”


      tiếp tục : “ tuần trước, biết mọi việc của mình bại lộ, nên liều mạng, bất chấp hết thảy phản kích lại.” Hắc Diệu Tư kết thúc câu chuyện.


      “Vậy tại thế nào rồi? tóm được chưa?” hỏi cực kỳ lo lắng, sợ Diêu Gia Nãi có thời cơ trả thù, làm tổn hại tới người mà nhất.


      “Em yên tâm, bao giờ xuất nữa đâu.” Hắc Diệu Tư chắc chắn.


      Lúc ấy, khi quay xe lại đánh đòn chính diện, cho dù đánh cuộc rằng, Diêu Gia Nãi chắc chắn tránh ra. người lâm vào đường cùng muốn đưa đối phương vào chỗ chết, chính vì thế nên Diêu Gia Nãi muốn tự kết liễu đời mình.


      Còn về phần , hành động kia thuộc về phòng vệ chính đáng, đoàn luật sư thay giải quyết mọi việc ổn thỏa.


      Chỉ có điều, vẫn hối tiếc mình kịp thời ngăn chặn được Diêu Gia Nãi, để Diêu Gia Nãi có cơ hội uy hiếp tới tính mạng của Nghênh Hi.


      ngờ việc lại trở thành như vậy.” Nghênh Hi thở dài.


      Biết , nhưng Nghênh hi lại thấy thoải mái, ngược lại, cảm thấy đau lòng. Nếu cha còn sống, nhất định chịu nổi cú sốc này.


      tố cáo Hoài Tinh rồi sao?” Nghênh Hi hỏi . Dù sao, Hoài Tinh cũng là em của .


      “Đương nhiên.”


      “Nhưng mà…”


      “Nghênh Hi, người nào cũng vậy, khi làm sai chuyện gì, cho dù có tình nguyện hay cũng phải chịu trách nhiệm, đây là thực tế cuộc sống.”



      CHƯƠNG 12.3 (hết)


      Nghênh Hi hiểu ràng ý tứ của ." Như vậy, ít nhất cũng có chút khoan dung với Hoài Tinh rồi, là do ta có quan điểm sống sai lệch, hơn nữa, cuộc sống của ta cũng phải chịu trừng phạt rồi."


      "Nếu như ấy biết ăn năn, có thể suy nghĩ lại." vẻ quan tâm lắm, bởi vì Thương Hoài Tinh từng kiêng nể gì, vì lợi ích của bản thân mà từ thủ đoạn nào làm tổn thương Nghênh Hi.


      Thậm chí, ta còn nhẫn tâm giấu diếm chuyện Nghênh Hi bị câu lưu tại nước Mỹ, dẫn đến Nghênh Hi phải hứng chịu hành hạ về thể xác và tinh thần, tứ cố vô thân, hoàn toàn người giúp đỡ. Chuyện này được làm sáng tỏ, sao tha thứ cho Thương Hoài Tinh được nữa.


      “Chỉ mong đây là bài học kinh nghiệm có thể làm Hoài Tinh tỉnh ngộ, hiểu được trong cuộc sống, cái gì mới là đáng quý nhất.” Nghênh Hi lặng lẽ thở dài.


      “Hôm nay là ngày quan trọng nhất của chúng ta, nên mang chuyện của người khác ra để thảo luận.” Đột nhiên lảng sang chuyện khác.


      “Ngày quan trọng nhất là sao?” chớp chớp đôi mắt to, sao đoán ra muốn bán cái gì ở trong túi kia (ý biết Hắc Diệu Tư định làm gì).


      “Gả cho nhé, Nghênh Hi!” ôm chặt , mở miệng cầu hôn.


      …” sững sờ, nhìn chớp, gương mặt đỏ bừng.


      Chẳng phải vừa mới đó sao?


      Hạnh phúc lục tục tới gõ cửa ngay lập tức, đáp ứng xuể, cảm thấy mình giống như nằm mơ vậy.


      mau, đồng ý gả cho !”


      Đợi hồi lâu, nghe thấy trả lời, bắt đầu sốt ruột.


      “Em…” dừng chút, nhìn gương mặt cực kỳ căng thẳng.


      “Em đồng ý! Được, quyết định như vậy rồi nhé!” nhẫn nại đợi ấp úng mãi được, bản tính ngang nganh lại nổi lên.


      “Hắc Diệu Tư!” phản đối “Đây là quyền của em mà!”


      “Vậy mau !” gầm .


      này, từ trước đến giờ chuyên môn hành hạ thần kinh của !


      “Được rồi… Em đồng ý”


      Nhớ lại lúc trước ra ba chữ kia, rộng rãi đáp lại hào phóng.


      Nhìn thấy vẻ mặt cau có của thoải mái trở lại khiến nhịn được liền che miệng cười trộm.


      “Chờ em nghỉ ngơi bồi dưỡng khỏe mạnh chút, bảy ngày sau chúng ta cử hành hôn lễ.” tuyên bố.


      Bảy ngày sau ư? “Bảy ngày sau cử hành hôn lễ… có quá nhanh hay ?” lưỡng lự hỏi lại.


      “Như thế là quá chậm rồi! Nếu xảy ra chuyện vốn dĩ hôm nay phải cử hành hôn lễ!” thản nhiên .


      “Hôm nay…”


      trợn hết cả mắt. Cho tới bây giờ, mới hiểu ra vì sao cột chặt vào bên mình rồi đưa là có chủ định gì!


      “Nhưng mà, em hoan toàn chưa hề chuẩn bị gì hết…”


      “Có nhóm nhân viên giỏi chuyên môn chờ để giúp đỡ em. Còn về phần áo cưới… sớm chuẩn bị đầy đủ cho em rồi, bộ lễ phục cưới trắng tinh, hoàn toàn mới.” tiết lộ.


      “Tất cả đều trắng tinh ư? Nhưng mà trước kia từng thích em mặc áo cưới màu trắng cơ mà.” nhìn chăm chú.


      “Đó chỉ là cái cớ, bởi vì trước kia sợ hứa hẹn, mà màu trắng lại tượng trưng cho thuần khiết, nhìn thấy dâu mặc lễ phục màu trắng, trao hết thảy cho mình… sợ lúc lâm trận bỏ trốn mất.” thú .


      nhát gan!” cười chế giễu. “Thế bây giờ sợ nữa sao?” nghịch ngợn hỏi lại .


      “Bây giờ..” kéo lại, gắt gao ôm vào ngực chặt. “ sợ người bỏ chạy lại chính là em!” thẳng thắn chân thành ra lo lắng của mình.


      bật cười thành tiếng: “Hắc…”


      “Gọi là A Tư.”


      “A Tư…”


      “Hừm… bây giờ em cần phải gì nữa, tình của .”


      cúi đầu hôn vào đôi môi của


      Cho dù còn có “thiên ngôn vạn ngữ” muốn , nhưng giờ phúc này, tất cả đều cần thành lời…


      ******************************************


      Hôn lễ kết thúc, đêm kia, dâu mới cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, mồ hôi đầm đìa nằm ở trong lòng đưc lang quân của mình, nghi hoặc lẩm bẩm mình…


      “Kỳ quái, ràng tính là trong kỳ an toàn cơ mà…”


      “Hử?”


      Người đàn ông ôm vợ trong tay nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng thể lực cho đợt sóng tiếp theo…


      “Mấy ngày gần đây em cảm thấy dạ dày được thoải mái, tính toán chút, hình như kỳ sinh lý của em hai tháng rồi chưa thấy.” Nghênh Hi nỉ non, lẩm bẩm càu nhàu.


      Thân hình rắn chắc của Hắc Diệu Tư đột nhiên cứng ngắc đáng ngờ.


      “Nhưng chẳng phải từng , tính toán ở kỳ an toàn của mình rồi cơ mà?” lầu bầu tự nhỉ.


      Thời gian đột nhiên như dừng lại, lúc này trong phòng ngủ tràn đầy yên tĩnh.


      Mãi lúc lâu, rốt cuộc người đàn ông mới khàn giọng đáp lại. “Cái kia… Khụ, là lừa gạt em.”


      Nghênh Hi chợt trợn to đôi mắt sáng quắc: “Hắc Diệu Tư!”


      xoay người đè xuống, trước lúc Nghênh Hi kịp kháng nghị, hôn vào cái miệng của


      Dù sao, người lừa được vào tay rồi… Hóa ra lúc trước có ý đồ lừa mang thai, đại khái có thể cần so đo nữa!


      Tin rằng rất bà xã của mình, nên cần thiết có ý kiến nữa!


      Uh`m.


      (Hết trọn bộ)
      Last edited by a moderator: 16/3/16
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :