1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bị Bỏ - Trịnh Viện (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28
      Haizzzz tội chị quá :yoyo25::yoyo25::yoyo23::yoyo23:

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.1:

      Thang máy vừa mở ra trong nháy mắt đó, Nghênh Hi nhìn thấy trong phòng khách rộng rãi xa hoa có tuổi thanh xuân xinh đẹp, cặp chân dài vắt lên nhau, ngồi ở ghế sofa bọc nhung đỏ cao cấp.

      "Nghênh Hi?" Thương Hoài Tinh nheo mắt lại, thoáng sửng sốt, cặp môi đỏ mọng há ra, đôi mắt mở tròn nhìn ra cửa thang máy.

      Bất ngờ gặp lại Hoài Tinh ở trong này, Nghênh Hi đứng sững ở trong thang máy, mãi đến lúc cửa thang máy khép nhanh lại, mới cuống quít bước ra ngoài.

      Thương Hoài Tinh lập tức khôi phục bình thản, che miệng cười : " là khéo! Chị đến vừa vặn, đúng lúc có thể cho em số nhận xét, giúp em chọn bộ áo cưới xinh đẹp."

      Áo cưới ư? Sắc mặt Nghênh Hi đột nhiên thoáng chuyển tái nhợt.

      "Những thứ này chỉ là các mẫu áo cưới thôi, A Tư , đến lúc đó tìm nhà thiết kế nổi tiếng ở nước Pháp và nước tới để lấy số đo, mỗi người làm năm bộ lễ phục, để cho em bị tiếc nuối. Kỳ em cảm thấy như vậy là quá lãng phí. Nhưng mà A Tư đây là chuyện cả đời, thể tùy tiện được!" Hoài Tinh nhân tiện thêm.

      "Tiểu thư Thương Nghênh Hi? Hắc tiên sinh chờ ở bên trong ." Thư ký tới thông báo.

      "Chị vào thôi! Chờ chút nữa khi chị ra, nếu chị có lòng tốt, còn nhớ đến tình nghĩa sâu nặng của hai chị em chúng ta, hãy giúp em chọn bộ áo cưới mang phong cách lãng mạn một chút.” Hoài Tinh ngượng ngùng nói.

      Theo sự dẫn dắt của thư ký, vào văn phòng của Hắc Diệu Tư.

      ngồi ở đằng sau chiếc bàn làm việc thật to, lặng thinh nhìn chằm chằm vào màn hình Computer.

      đến trước mặt , nhìn chằm chằm vào mắt , nghiêm túc hỏi: “ quyết ̣nh kết hôn…nguyên nhân có phải là do em mở miệng xin tiền ?”

      ngẩng đầu nhìn , sau đó nhếch môi: “Tôi vẫn cho rằng em là người cực kỳ thông minh, nhưng hôm nay, em có vẻ đột nhiên trở nên ngây thơ rồi.”

      đứng lên cười khan một tiếng, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại hề có nét cười: “Phụ nữ ở cùng với tôi, cho dù mở miệng, tôi sẽ cho một khoản coi như “thù lao”. Còn như chuyện kết hôn, tôi và Hoài Tinh ́nh hôn chính là vì sẽ kết hôn… Chuyện này đã sớm quyết ̣nh, phải vì bất cứ ai khác!” Lời nói của cực kỳ tàn nhẫn.

      Nghênh Hi vẫn yên lặng tiếng động. nắm chặt tay thành quả đấm, móng tay cứng rắn cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn hoàn toàn có cảm giác…

      Giờ khắc này, chỉ có sợ hãi.

      Đột nhiên có một trực giác, kiểu như biết đây là lần cuối cùng được nhìn thấy

      “Huống chi, tôi đã đồng ý với Hoài Tinh, sẽ cho em một khoản tiền.” lạnh lùng nói, đồng thời kéo chiếc ngăn kéo ra, lấy ra một tờ chi phiếu.

      Nghênh Hi ngây dại, ngơ ngẩn nhìn gương mặt vô tình lẫn động tác chút do dự của .

      “Đây là thứ em nên được. Hiện tại, chúng ta Game Over.”

      ném tờ chi phiếu lên bàn.

      muốn tôi rời phải ?” trừng mắt nhìn tờ giấy mỏng kia, giọng nói mơ hồ giống như du hồn.

      “Trò chơi đã kết thúc.” lạnh lẽo nhấn mạnh.

      “Trò chơi…” nở nụ cười đơn, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt. “Tôi có thể hỏi một chuyện được ?”

      Gương mặt chút thay đổi, từ chối cho ý kiến.

      có từng… có từng tôi ?” hỏi.

      Hắc Diệu Tư cứng đờ.

      “Tôi nghĩ là có.” mỉm cười nhợt nhạt, buồn bã nói: “Lúc ấy tôi mở miệng cầu với , chẳng qua đó là cảm giác thiếu an toàn của phụ nữ, một cầu cơ bản nhất. Những thứ đó phải là cho nổi, mà chỉ là muốn cho. Nhưng cơ bản là lại chờ tôi mở miệng do cái kiêu quan hệ giữa chúng ta, mọi việc đúng như mong muốn của , chỉ dừng lại ở cuộc mua bán cực kỳ đơn giản.”

      Nghênh Hi ngưng mắt nhìn , một gương mặt thâm trầm, liều lĩnh… muốn để gương mặt tuấn của , khắc thật sâu vào trong óc của mình…

      Tuy nhiên nhìn lại khiến cho đau lòng.

      Hắc Diệu Tư trừng mắt, sắc mặt rất lạnh lùng. “Tôi còn bận rất nhiều chuyện…”

      “Tôi sẽ , tôi đã biết được ý tứ của rồi…”

      Thu tờ chi phiếu vào tay, cười rồi xoay người bỏ . qua Hoài Tinh, mãi đến khi bước vào trong thang máy, Nghênh Hi mới cho phép mình rơi nước mắt.

      thừa nhận tình cảm của mình, muốn tự dối mình nữa, tuy đạt được kết quả là bị tổn thương sâu đến như vậy, nhưng mà…

      hề hối hận.

      Bước ra khỏi thang máy, Nghênh Hi nhìn thấy lão Trương thần sắc khẩn trương ngồi ở trong phòng khách lầu một.

      Rốt cuộc Nghênh Hi đã hiểu ra, lão Trương vốn đã sớm biết gần đây chuyện gì đã khiến ông chủ phải “vội vàng”.

      “Thế nào rồi, Thương tiểu thư?” Vừa nhìn thấy , lão Trương lập tức đã chạy tới.

      có việc gì đâu, lão Trương, chúng ta trở về thôi.” cười nói, nước mắt đã được lau khô từ lâu.

      “Vậy…” Vẻ mặt lão Trương lo lắng, nhưng lại biết nên mở miệng hỏi như thế nào.

      Suốt dọc đường , vốn thích nói chuyện nhưng lão Trương cũng im lặng nói gì hết, lão cũng yên lặng cùng Nghênh Hi mãi đến lúc về tới nhà trọ.

      Mãi đến khi Nghênh Hi rời , Hắc Diệu Tư đứng bất động ở trước cửa sổ một lúc lâu…

      Sau đó quay đầu lại, đột nhiên như phát cuồng đưa tay quét tất cả tài liệu ở bàn rơi xuống…

      Một tập ảnh chụp khá dày rơi toán loạn mặt đất.

      Có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một tập ảnh chụp liên tục ở nhiều góc độ.

      Tập ảnh chụp đôi nam nữ ngồi đối diện với nhau ở trong quán cà phê, ánh mắt người đàn ông ngập tràn tình , đặt hai tấm vé máy bay lên bàn, sau đó người phụ nữ nhận một tấm vé máy bay, cất vào trong chiếc ví da của mình.

      Rất rõ ràng, dự ̣nh cùng người đàn ông trong tấm ảnh xa chạy cao bay, bắt đầu đòi tiền vì muốn phản bội !

      Hắc Diệu Tư siết chặt quả đấm muốn buông ra, vì vậy lòng bàn tay của bị tụ máu nghiêm trọng, tím bầm lại…
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10.2:

      sợ chính mình ra tay bóp chết , sau đó giết tên đàn ông kia.

      ghen tuông quá mức gần như làm trở nên điên cuồng!

      cách nào đối mặt với cú chấn động bất chợt xảy ra này ... đối với Thương Nghênh Hi, thậm chí lúc này ham muốn chiếm hữu mãnh liệt!

      Nhưng điều ấy đại diện cho cái gì đây?

      trừng mắt nhìn những tấm ảnh chụp rơi rụng đất, sương mù phủ kín gương mặt lạnh lùng.

      Hoài Tinh vào văn phòng, nhìn thấy đống ảnh chụp đất, ta thầm cười trộm.

      "Ai chụp ảnh vậy? Làm sao có thể có những tấm ảnh chụp này thế? Người phụ nữ này là Nghênh Hi sao?" ta trộm liếc nhìn Hắc Diệu Tư cái, biết còn cố hỏi.

      "Ảnh chụp là do trưởng phòng Diêu giao cho tôi." , vẫn đứng tại chỗ, mặt chút thay đổi, nhìn người phụ nữ tỉ mỉ nhặt những tấm ảnh chụp ở mặt đất lên.

      "Ồ, hóa ra là Diêu tiên sinh chụp ư, ông ta chụp Nghênh Hi để làm cái gì vậy?"

      Hắc Diệu Tư quay mắt , nhấn vào nút trò chuyện ở bàn."Vào nhặt những thứ ở mặt đất mang ra đốt ." hạ lệnh cho thư ký của mình.

      Hoài Tinh nhếch môi, đến bên cạnh người đàn ông , dịu dàng như nước ôm lấy ." có vẻ được vui..."

      xoay người lại, ôm lấy ta:"Khi nào chuyển qua đây?"

      "Vậy muốn khi nào em chuyển vào đây?" ta nháy mắt đầy khiêu khích.

      "Mau chóng." Nụ cười tuấn xuất gương mặt lạnh lùng của .

      Hoài Tinh nhìn si mê."Tất cả mọi việc em đều nghe theo ." Kìm lòng đậu , ta ngả đầu vào trong ngực .

      Cứ cho là ta có rắp tâm khác, nhưng say đắm đối với Hắc Diệu Tư cần phải hoài nghi!

      Giả sử nếu như phải ta bị Diêu Gia Nãi uy hiếp…


      Cái đồ đàn ông đáng chết kia, vậy mà thừa dịp khi ta ngủ say chụp ảnh ta trong tình trạng khỏa thân, sau đó lại lấy chuyện này để ép buộc ta phải vào nhà họ Hắc ăn cắp tài liệu nghiệp vụ cơ mật của tập đoàn…


      Nếu lúc trước ta sớm đoán được, Nghênh Hi bình thường nghèo nàn kia, thậm chí may mắn có thể quen biết được với loại nhân vật tai to mặt lớn như Hắc Diệu Tư, lúc ấy nhất định ta vội vã lên giường với Diêu Gia Nãi, mà mượn việc này để quan hệ với Hắc Diệu Tư.


      Nhưng mà, cho dù phát sinh những chuyện tày trời kia cũng thể ngăn cản được ta… Cuối cùng ta cũng loại bỏ hết những chướng ngại đó, dứt khoát thoát khỏi cuộc sống nghèo kiết xác, đạt được mục đích của mình…


      Trở thành tổng giám đốc phu nhân danh giá, đúng hàng giá !


      --------

      Nhà họ Hắc.


      Người phụ nữ trong màn huỳnh quang, bộ dáng vụng về, lén la lén lút, có tật giật mình… Hắc Diệu Đường ngồi ở trước màn huỳnh quang, xem ra cứ ngáp liên tục.


      “Cậu A Đường, chúng ta ràng nhìn thấy ta lén lút, chạy vào phòng của cậu A Tư, giống như muốn trộm cái gì đó, vì sao dứt khoát tóm ta lại vậy?”


      “Bởi vì cái tên A Tư kia thể bắt.” Hắc Diệu Đường ngượng ngùng .


      thể bắt? Vì sao vậy?” Theo đuôi ngồi ở máy theo dõi với Hắc Diệu Đường, tiếp đó lão Trương được mệnh danh là ‘đầu củ cải’ ngơ ngẩn hỏi.


      “Có quỷ mới biết được cái đồ gia hỏa trầm kia trong óc suy nghĩ cái gì.” Hắc Diệu Đường cau mày, lẩm bẩm .


      Tóm lại, tại A Tư cái gì cũng được! Bởi vì gần đây ta có điểm yếu bị rơi vào tay đồ gia hỏa kia, nên đành phải chịu đựng để người khác ‘chà đạp’.


      “Oa?! Cậu A Đường, hình như ta ăn trộm được cái gì đó rồi!” Lão Trương chỉ vào người phụ nữ trong màn huỳnh quang kêu to.


      Hắc Diệu Đường lười biếng tứ chi có động đậy, đến sát màn huỳnh quang ánh mắt lại hết sức lợi hại…


      Sau khi copy tài liệu được lưu trữ ở trong ổ cứng vào USB, Thương Hoài Tinh rút USB ra, nhanh chóng cất giấu vào trong chiếc ví lớn của mình. Mọi chuyện được tiến hành thuận lợi khác thường. Sau khi ra khỏi phòng ngủ của Hắc Diệu Tư, hai mắt ta tỏa sáng, say sưa trong giấc mộng đẹp của tương lai, bước lên trời…


      “Cậu A Đường, chúng ta bắt ta lại à?” Lão Trương trơ mắt nhìn Thương Hoài Tinh trộm cái gì đó, ra cửa chính, lão căng thẳng đến độ tay ngừng chà xát ở bên cạnh.


      “Có vẻ ông đối với vị hôn thê của ông chủ rất vừa lòng hả, lão Trương?” Hắc Diệu Đường chế nhạo lão bộc trung thực của nhà mình.


      “Ai bảo ta có tư tưởng hư hỏng như thế, ngay cả chị của mình mà cũng làm hại!” Lão Trương , lòng đầy căm phẫn. Ngày đó ở bên ngoài nhà trọ, nghe thấy Thương Hoài Tinh mắng Nghênh Hi mà , lão vẫn canh cánh ở trong lòng.


      “Vậy…” Hắc Diệu Đường cười trộm có ý xấu: “Gần đây A Tư cũng làm hại tôi cực kỳ thê thảm, ông bảo tư tưởng của tên gia hỏa kia có phải cũng hư hỏng mất rồi, có đúng hay ?”


      Hắc Diệu Đường làm như có việc gì xảy ra, hướng về phía lão Trương, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười vô hại.


      Lão Trương ấp úng, bĩu môi : “Cậu A Đường, cậu đừng có nghĩ hại tôi đấy nhé!” Giống như trúng kế rồi…


      “Còn muốn phủ nhận sao? Lúc này có muốn tôi mang cuộn băng giám sát cả gian phòng này suốt 24 giờ, trong mọi thời tiết để chúng ta cùng nhau kiểm chứng lần, xem ông có phải có ý đồ hiềm khích, bóng gió hay ?”


      Gương mặt lão Trương đầy vẻ muốn chấm dứt.


      lời nào, như vậy là ngầm thừa nhận rồi nhé!” Hắc Diệu Đường xấu xa trêu cợt lão Trương.


      Lão Trương mặt đỏ lên, há to mồm, câu cũng dám cãi, lại cảm thấy hình như mình phải nên cái gì đó mới đúng.


      tóm lại, lão Trương có tiếng là thích chuyện, nhưng chỉ cần gặp được cậu hai của nhà họ Hắc này nhất định giống như bị đá trúng cửa sắt vậy…


      nhiều sai nhiều, , cũng thấy mình đúng!


      Lại , gần đây cậu A Tư còn bảo lão phải gắt gao theo sát cậu A Đường. Cậu A Tư lại còn cảnh cáo, lão phải canh phòng nghiêm ngặt kẻo cậu A Đường chạy trốn, cho nên gần đây số mệnh của lão trở nên thân thiết, như bị cột chặt ở cùng chỗ với cậu A Đường…


      Xem ra số tiền lương mười vạn khối của lão cũng rất khó kiếm đây!


      Ài, số kiếp của lão khổ!

      CHƯƠNG 10.3:

      “Thương Nghênh Hi tiểu thư, cảm ở thành ý cùng nhiệt tình của , do tôi cố gắng thuyết phục, cuối cùng ông chủ của chúng tôi đồng ý bán bộ lễ phục áo cưới, nay chúng tôi sắp xếp lại bộ lễ phục đó để sau đó giao cho quý khách. Sau khi nhận hàng, nếu như có gì thắc mắc, trong vòng ba ngày mời quý khách tới cửa hàng thanh toán số tiền còn thừa. Cảm tạ quý khách hàng hân hạnh chiếu cố!
      Cửa hàng áo cưới Victoria.”

      Hắc Diệu Tư trừng mắt nhìn người thư ký mang đến đặt bàn làm việc của hộp giấy lớn, phía là tấm thiếp tao nhã có ghi lời cảm ơn tinh tế.

      Người đưa hàng tới giải thích, chủ cửa hàng ủy thác giao hàng, mang hộp giấy này đến đường Tín Nghĩa thuộc khu nhà trọ cao cấp. Do gia đình lầu chuyển nơi khác, có người nhận hàng, nên viên quản lý quyết định giao lại cho Hắc tiên sinh xử lý.

      Theo thời gian ghi tấm thiếp ghi lời cảm ơn kia, qua hai ngày, hôm nay là ngày đến hạn.

      Sắc mặt Hắc Diệu Tư trầm, trừng mắt nhìn hộp giấy.

      Đến cả cũng nhất định sao nghĩ ra được lý do mà Thương Nghênh Hi mua bộ lễ phục này để làm gì... dùng tiền bạc của mua bộ áo cưới để kết hôn với người đàn ông khác!

      hoàn toàn có ý định mở ra chiếc hộp giấy đựng thứ chết tiệt này!

      Bởi vì bộ váy cưới ở trong hộp giấy kia, có khả năng làm cho phát điên... sợ mình có khả năng để khống chế nổi bản thân mình, sai người tới chân trời góc biển bắt Thương Nghênh Hi về, sau đó ném đến hòn đảo người giam ở đó cả đời!

      đảo chỉ có người đàn ông, chính là , Hắc Diệu Tư!

      " hòn đảo người, trái lại là chủ ý tồi..." trừng mắt nhìn hộp giấy, lẩm bẩm.

      Chết tiệt! nhíu mày...

      Mình bị trúng tà sao? !

      "Này, A Tư, nhìn cái hộp giấy kia quá lâu rồi đấy." Hắc Diệu Đường kiên nhẫn được nữa, đành nhắc nhở :"Rốt cuộc có định nghe em chuyện hay đấy?"

      vào trong gian phòng làm việc này 30 phút, trước sau, ánh mắt của Hắc Diệu Tư dừng lại ở người vượt quá năm giây.

      "Cái gì..." Hắc Diệu Tư cau mày.

      "Em , có thể bảo lão Trương cần thiết phải phiền toái theo em nữa ? Nếu em mà sử dụng hết tính nhẫn nại kia rồi, loại trừ tìm người ám sát lão gia hỏa nhà đấy."

      Hắc Diệu Tư biết, em trai của mình từ trước đến nay tùy tiện ra điều gì.

      "Lão Trương trêu chọc chú à?" nheo mắt lại hỏi.

      "Trái lại hề có, chẳng qua lão làm phiền đến em." Hắc Diệu Đường vừa thu lại cặp chân dài, từ ghế sofa đứng dậy, đii đến trước hộp giấy.

      "Có bản lĩnh, chú có thể mặc kệ lão ta ." Mặt của Hắc Diệu Tư chút thay đổi , dường như mê muội, đưa tay từ từ mở chiếc hộp giấy được đóng gói rất tinh xảo đẹp đẽ.

      Hắc Diệu Đường chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Hắc Diệu Tư, mãi đến khi hộp giấy kia được mở ra... Trong nháy mắt ...

      Đột nhiên thần sắc của Hắc Diệu Tư tràn ngập phức tạp, mọi cảm xúc ngạc nhiên, mừng rỡ, kích động, hối hận... hết lần này đến lần khác đan xen lẫn lộn khuôn mặt tuấn tú đầy kinh ngạc của .

      Hắc Diệu Đường nheo mắt lại, đột nhiên hỏi: " Hộp áo cưới này là của người đẹp ở nhà trọ kia sao?" Nghe qua như chỉ là hỏi tùy tiện mà thôi.

      "Chỉ có ấy mới xứng với bộ lễ phục này." tràn đầy kích động, cần nghĩ ngợi.

      từng đem nó bán đổ bán tháo, bởi vì căm hận ruồng bỏ hôn ước, khiến chịu nổi. Nhưng chẳng những tìm được nó, lại còn tận tâm suy nghĩ tìm cách mua nó về.

      từng điều tra, chỉ có lần duy nhất quẹt thẻ chi tiêu, đó là lần dùng để mua bộ lễ phục này. đòi tiền của cũng chỉ vì muốn mua về "quá khứ" thôi sao?

      Hắc Diệu Tư nắm chặt quả đấm. Nghĩ đến phương thức mà bản thân mình tổn thương Nghênh Hi những ngày qua, đột nhiên nỗi sợ hãi, dường như sắp mất rồi...

      "A Tư, chúng ta làm giao dịch nhé, được ?" Hắc Diệu Đường ngỏ ý, thần sắc khác thường. Qủa thực thể tin được, đây là lần đầu tiên, cái đồ gia hỏa trầm này cư nhiên quên việc đề phòng !

      Hắc Diệu Tư lưỡng lự, giương mắt nhìn, từ chối cho ý kiến.

      Suy nghĩ của , toàn tập trung vào việc làm thế nào để sửa chữa lại sai lầm kia của mình…

      “Để cho em rời khỏi Đài Loan, em cam đoan tặng món quà suốt đời quên.” Hắc Diệu Đường tiếp tục .

      Hắc Diệu Tư nheo mắt lại. “Là quà tặng gì vậy?” hỏi lại giọng khàn khàn.

      Hắc Diệu Đường nhếch môi, vẻ thần bí…

      “Người phụ nữ mà muốn nhất.”

      …………..

      Nghênh Hi quyết định đến Nhật Bản, trước đó cũng có thông báo với Đinh Tuấn.

      Bởi vì cho đến khắc cuối cùng, vẫn còn do dự.

      Kỳ tại dự tính rời khỏi Đài Loan, Hắc Diệu Tư cũng còn hứng thú đến tìm để gây phiền tái nữa rồi.

      Nhưng mà quyết định rời khỏi Đài Loan, có thể làm cho miệng vết thương của được khép lại nhanh hơn chút.

      ngày nào đó mang hành lý ra sân bay, nhưng hoàn toàn dự đoán được, có người ‘ôm cây đợi thỏ’ ở ngoài sân bay…

      “Lên xe .”

      người đàn ông giống Hắc Diệu Tư, lại lần nữa đột nhiên xuất chiếc xe mui trần đầy kiêu ngạo, đột nhiên dừng ở bên đường nơi người đến người , dùng giọng điệu đầy bá đạo ra lệnh cho lên xe.

      vẫn nhận ra tôi phải là A Tư?” Hắc Diệu Đường nhếch mày lên.

      “Đương nhiên rồi!” Nghênh Hi cực kỳ khẳng định.

      lợi hại, lại đoán trúng rồi!” cực kỳ kinh ngạc.

      cần phải đoán, hai em nhà vốn dĩ khác nhau rất nhiều!” Nghênh Hi thở ra hơi, tạm thời buông tay đặt hành lý cồng kềnh của mình xuống.

      nhận ra tôi, vậy tốt rồi, lên xe !”

      “Vì sao tôi lại phải lên xe?” Nghênh Hi chớp chớp mắt hỏi lại.

      “Ở vùng núi đêm hôm đó, chính tôi đưa xuống núi. Tôi tiễn đoạn đường, cũng là cứu mạng! Cho nên nợ tôi… có ơn phải báo đáp, hiểu chưa?” rất đương nhiên, hề xấu hổ.

      Nghênh Hi mở to mắt, chăm chú nhìn .

      Người này, người này, quả thực đúng là bị thổ phỉ đầu thai rồi!

      “Nào, lên xe nhanh lên, còn chậm trễ nữa nhất định ân nhân của phải chết!”

      trừng mắt nhìn thân trang phục của , thào hỏi: “ vậy là có ý tứ gì…”

      “Thành cho biết, ta bị ép hôn, nếu giúp tôi đến lễ đường giải thích với tân nương tử ( dâu mới), nhất định tôi bị gia tộc của tân nương tìm người ám sát.”

      “Lễ đường gì cơ? Ngay bây giờ hay sao? Vì sao lại phải là tôi?” Nghênh Hi đầy kinh ngạc: “Tôi tuyệt đối có khả năng thay thế cái gì đó…”

      “Để tôi cho biết nhé! nhầm rồi, chú rể là Hắc Diệu Tư, phải là Hắc Diệu Đường.” nhếch môi, ác ý muốn dọa chơi.

      Nghênh Hi ngây người.

      “Nhanh lên xe ! Lại còn đứng đó mà ngây ngốc làm gì nữa?”

      “Tôi …” Sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm .

      sao? Vậy cứ để cho A Tư làm kẻ chết thay, còn tôi chạy thoát thân, cho ta bị ám sát. Dù sao, người khác cũng hoàn toàn phân biệt được hai chúng ta ai là ai.” vẻ thảnh thơi.

      Sắc mặt của Nghênh Hi tái nhợt đến thảm hại. “ đừng có ở đó mà chuyện giật gân…” tin.

      “Tin hay là tùy nhé. Gia tộc của dâu có thế lực tung hoành trong giới chính thương (chính trị và thương nghiệp). Nếu có ai nhắc nhở A Tư, ấy hoàn toàn biết tôi dự định thực hôn ước. Đến lúc đó ở trong hôn lễ, hai phái nổi lên xung đột, A Tư chính là người bị hại trực tiếp nhất.” ra vẻ đứng đắn, nghiêm túc . thực tế, để vở kịch vui đạt hiệu quả, phản đối thổi phồng suy đoán lên chút.

      Còn về phần dâu đáng thương kia lẫn chuyện gia tộc chính trực của

      Đại khái thể trêu vào thế lực của nhà họ Hắc. dâu chờ lấy chồng kia, khi biết mình bị hủy hôn, đại khái cũng chỉ biết trốn vào góc vụng trộm mà khóc nức nở.

      Thượng đế tha thứ cho , gây thương tổn cho trái tim thiếu nữ ngây thơ, Amen!

      “Vì sao tự với ấy?” Nghênh Hi yếu ớt hỏi ta.

      “Rất đơn giản, tôi thể để cho A Tư tìm thấy tôi.” Hắc Diệu Đường hạ ánh mắt xuống, thu lại ngọn lửa nhảy nhót ở trong đôi mắt den của mình: “Đây là quy tắc của trò chơi.”

      Ngưng mắt nhìn Nghênh Hi bị dao động rất , ta nhếch môi, hạ lời giải thích.
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Tôm ThỏFriendangel2727 thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11.1:

      Nghênh Hi có phải là mình bị lừa gạt hay ?

      Người kia sau khi đưa đến lễ đường kết hôn, ném xuống xe, sau đó lập tức nhấn ga mạnh hơn rồi "bỏ chạy" .

      "Ông trời..." thào , đứng thẳng bất động trước cửa lễ đường được bố trí tráng lệ.

      Trừng mắt nhìn cổng lễ đường được kết thành vòng bằng mấy vạn đóa hoa hồng màu hồng tươi mới. Hai bên cửa lễ đường, bờ tường ở độ cao khoảng gấp đôi chiều cao của người, có treo hai chiếc TV màn hình lớn, đủ thấy buổi hôn lễ này long trọng...

      Bên ngoài đoàn truyền thông ở chờ đợi, mười mấy tên nhân viên bảo vệ trang bị đầy đủ, cố gắng ngăn cản những phóng viên truyền thông chuẩn bị xông vào lễ đường.

      Bỗng nhiên, màn hình TV trước lễ đường chợt bật sáng, lên màn bắn pháo hoa rực rỡ. Trong nháy mắt toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung vào màn hình TV ...

      Màn hình TV bỗng ra bức ảnh cưới đúng tiêu chuẩn: đó là hình ảnh của đôi nam nữ trang phục lộng lẫy trong trạng thái yên tĩnh ngọt ngào ôm nhau.

      Các phóng viên ảnh nhao nhao hướng ống kính vào màn hình TV, chụp ngay hình ảnh của dâu chú rể trong tấm ảnh, chú rể Hắc Diệu Tư tuấn cao ngất cùng với dâu dáng người mềm mại khả ái...

      Nghênh Hi ngơ ngác mở to mắt nhìn tấm ảnh ghép kia!

      Đột nhiên nước mắt tràn ngập trong khóe mắt của ...

      Trong ảnh người con kia cười mới duyên dáng làm sao, bộ váy cưới dâu mặc người, chính là bộ áo cưới được may thủ công ở trong cửa hàng áo cưới mà thỉnh cầu nhân viên cửa hàng bán cho ...

      Còn người tươi cười tràn đầy vui vẻ hạnh phúc kia lại chính là .

      "Wow? Kia phải chính là dâu đó sao? !"

      ký giả phát ra Nghênh Hi, trường lập tức nổi lên làn sóng xôn xao ...

      Trước khi sắp sửa bị vây quanh, chiếc xe hơi màu đen có chỗ ngồi dài hơn nhanh chóng chạy đến bên cạnh , đột nhiên cánh cửa xe bật mở, Nghênh Hi bị đôi tay mạnh mẽ ôm ngang hông ...

      "Lên xe nhanh lên."

      Nghênh Hi còn chưa kịp phản ứng, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông áp sát vào bên tai khẽ , đồng thời với tác phong gọn gàng nhanh nhẹn, hai tay kèm chặt vào hai bên rồi nhấc lên xe.

      "Nhìn kìa, đó là Hắc Diệu Tư!"

      Đám phóng viên bắt đầu ùn ùn xô đến, tiếng la hét chói tai. Chú rể trang phục lộng lẫy, bắt chước tình tiết lãng mạn trong điện ảnh, tay kẹp chặt dâu chỉ mặc trang phục bình thường nhấc lên xe, trước hàng loạt ánh đèn flash chớp nháy, tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn với màn trình diễn vừa rồi...

      Qua phút thảng thốt, sau khi Nghênh Hi bị cưỡng ép lên xe, mới phát xe chỉ có hai người, và Hắc Diệu Tư, lão Trương ngồi ghế trước cười hì hì, bị ngăn cách bởi vách kính bằng thủy tinh chống đạn từ bên ngoài dày.

      "Em ngạc nhiên lắm sao?" cười nhìn cái miệng nhắn hơi hé mở của . Hắc Diệu Tư ôm chặt thân thể mềm mại mà kiên cường kia vào lòng mình.

      Giọng thuần, dịu dàng của lại làm hoài nghi có mục đích riêng.

      "Vì sao lại là ? ràng ta với tôi ... ta với tôi, đây là hôn lễ của ta mà..." điệu run rẩy của khống chế nổi nghẹn ngào, bên trong bao hàm rất nhiều cảm xúc, vừa yếu đuối vừa uất ức mà ngay cả bản thân Nghênh Hi cũng biết...

      "Đương nhiên là rồi!" nắm chặt đôi tay bé của ."Chẳng qua đây chỉ là khúc nhạc dạo đơn thuần. Hôn lễ của chúng ta tổ chức ở chỗ này, mà là ở tòa giáo đường yên tĩnh, có bất luận kẻ nào có thể quấy rầy chúng ta."

      "... Cho tới cùng có biết là làm cái gì ? Hoặc là, lúc này lại nghĩ ra trò chơi mới để làm tổn thương tôi chăng?" tin, nghi ngờ hỏi lại .

      Gương mặt tuấn của Hắc Diệu Tư giật giật hồi:"Em cực kỳ hiểu , Nghênh Hi à, trước mặt giới truyền thông thể làm bất kể chuyện gì đối với phụ nữ, cho dù là để trả thù."

      cách khác, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều được thiết kế tỉ mỉ. Mục đích của là muốn tuyên bố với toàn thế giới….. có tên Thương Nghênh Hi kia, đời này kiếp này là vợ của , của Hắc Diệu Tư này!

      Quả thực Nghênh Hi hiểu rất , từ trước đến nay cách hành xử của cực kỳ ngang ngược. “Nhưng chẳng phải là vẫn luôn hận tôi hay sao?” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến hồi tâm chuyển ý như thế?

      “Hận em ư?” cúi đầu xuống khẽ .

      Nghênh Hi rũ mắt xuống, mặc nhiên thừa nhận.

      “Bởi vì khi ấy chưa hiểu , em có ý nghĩa quan trọng với đến nhường nào! Cũng bởi vì quan tâm của với em quá mức lớn lao, vượt qua cả giới hạn mong muốn của bản thân, cho nên bị sựu hận thù làm mê muội, cho rằng chỉ cần hận em là có thể lấy nó thay thế cho cảm xúc yếu đuối của .” Hắc Diệu Tư vươn bàn tay to ấm áp, áp sát vào đôi má lạnh lẽo của , động tác dịu dàng tinh tế giống che chở vật quý giá.

      “Rốt cục đến khi nhận ra được, em quan trọng đối với đến nhường nào, mới hiểu , duy nhất chỉ có cách này mới có thể khiến tìm về được người con , tiến hành đền đáp lại cho ấy.”

      Đôi bàn tay to của ôm chặt lấy gương mặt , khiến cho Nghênh Hi buộc phải ngửa mặt lên, ngắm nhìn đôi mắt đầy sâu xa của .

      để cho tôi có tốt hơn ?” mở to mắt nhìn lại, lựa chọn cự tuyệt .

      Hắc Diệu Tư sửng sốt, “Vì sao vậy? Em cần phải hiểu ý tứ của ….”

      “Chỉ có như vậy thôi vẫn chưa đủ.” lắc đầu, cười : “Có lẽ rằng để ý đến tôi, nhưng mà để ý và là hai chuyện khác nhau.”

      nhấn vào nút trò chuyện với người ngồi lái xe phía trước: “Lão Trương, xin hãy dừng xe.”

      “Nhưng Thương tiểu thư à, chẳng phải muốn kết hôn với ông chủ của tôi đó sao?” Lão Trương khó hiểu hỏi. Nhưng Hắc Diệu Tư vẫn chưa mở miệng ngăn cản, cho nên lão ngoan ngoãn dừng xe lại.

      Nghênh Hi trả lời, sau khi mở cửa xe xuống xe chút do dự.

      “Em vẫn còn chưa nghe hết lời của !” Hắc Diệu Tư đuổi theo.

      có dừng bước: “Thực xin lỗi, sắp sửa đến giờ lên máy bay, sợ rằng tôi còn thời gian cùng chơi trò chơi nữa.” nhàn nhạt, đưa tay vẫy chiếc tắc xi.

      Sắc mặt Hắc Diệu Tư cứng đờ. “Chỉ phút đồng hồ.”

      tóm lấy cổ tay , ngăn cho lên xe.

      buông ra , vô ích thôi.” quay đầu lại, thậm chí còn mỉm cười với , “Tôi thừa nhận, vừa rồi những chuyện mà làm cho tôi khiến tôi cực kỳ cảm động, nhưng chỉ có thể này thôi chúng ta có cách nào….”

      nghẹn ngào dừng lại.

      từng hỏi , nhưng vẫn chịu lời với …. đến ngay cả lúc này cũng vậy….

      Rút tay ra, kiên quyết xoay người lên xe….

      quay đầu lại.

      ***

      tháng sau.

      thế giới, duyên số của con người ta có lúc quả cũng rất kì lạ.

      Bản thân Nghênh Hi cũng hiểu vì sao cuối cùng lại gặp được Mike, khi ấy cực kỳ bàng hoàng đến mức biêt xử trí thế nào nữa.

      “Bởi vì tôi là Chúa Cứu Thế của mà! Amen.” Mike làm mặt quỷ nhìn Nghênh Hi .

      “Đừng có trêu đùa kiểu như thế!” Bạn của Mike thản nhiên dùng lực cốc cái vào đầu .

      “Ái dà, tay chút , rất đau đấy!”

      “Ai bảo lần nào cũng đứng đắn….”

      Cặp môi nho kia ngọt ngọt ngào ngào cãi lại…. Nghênh Hi lặng lẽ rời khỏi phòng bếp của nhà hàng, trong nụ cười của nét hiu quạnh.

      tháng trước, sau khi rời khỏi Hắc Diệu Tư, cũng trở lại sân bay, lên máy bay rời khỏi Đài Loan nữa.

      Bởi vì đột nhiên nhận ra rằng, chiều sâu của vết thương, chẳng hề có liên quan đến khoảng cách xa hay gần. Cho dù vượt trùng dương đến Nhật Bả xa xôi, vết thương của vẫn đau đớn như cũ.

      Những ngày qua, cố gắng sống để quên quá khứ. Thời điểm nghĩ muốn bắt đầu lại cuộc sống lần nữa, khi tìm việc may mắn thay, duyên số khiến gặp lại Mike lần thứ ba, khi đó Mike là ông chủ của nàh hàng chuyên món ăn Pháp.

      Trước đây vẫn cho rằng Hắc Diệu Tư lợi dụng thế lực áp bức người khác, nghĩ tới vậy mà lại dùng tiền để mua lại quán cà phê cảu Mike, chỉ vì muốn có việc làm.

      Rất hiển nhiên, Hắc Diệu Tư lợi dụng giàu có của mình, mà làm mưa làm gió rất nhiều chuyện.

      *********
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Tôm ThỏFriendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :