1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bị Bỏ - Trịnh Viện (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2

      Hắc Diệu Tư nhếch cặp mày lên: " ngờ em lại rất hiểu tôi, tôi chính là người thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ!" đứng đắn.

      Cảm thấy giữa háng của nổi lên dục vọng ràng, toàn thân trở nên cứng ngắc, thử đẩy bộ ngực rắn chắc của ra...

      " được, hôm nay tôi bất tiện..."

      "Nhưng tôi muốn!"

      hoàn toàn thèm nghe lời của , cứ duỗi tay tiến vào trong áo của , bàn tay nắm chặt vào nơi mềm ấm ấy, đồng thời tay kia xốc chiếc váy ngắn của lên.

      Kinh ngạc trước cảm giác vội vàng của , tim Nghênh Hi đập rất nhanh...

      "Hôm nay được..."

      hoàn toàn thèm nghe, mãi đến lúc bàn tay tiến vào giữa hai chân , mới phát nơi đó ẩm ướt khác thường.

      “ Em đến kỳ sinh lý à?” nhíu mày, giọng khàn khàn cực kỳ thô lỗ.

      “ Uhm...” khó xử mở to mắt.

      Bất thình lình bế bổng lên....

      “ A, muốn ôm tôi đến chỗ nào”

      “ Đến nơi thuận tiện để ‘ làm việc’ chứ sao.” cười gian.

      Năm giây sau, rổ cuộc Nghênh Hi biết, cả căn phòng tắm xa hoa rộng rãi, chính là nơi tốt nhất mà .

      “ Nhưng mà, trong kỳ sinh lý... thể... thể làm chuyện kia được.” đỏ mặt .

      Chỉ vậy cũng đoán biết được suy nghĩ quỷ quái của tính toán thế nào.

      “ Ai với em như vậy?” từ chối cho ý kiến.

      “ Đương nhiên là mẹ tôi rồi...”

      biết thưởng thức!” phản đối.

      “ Tại sao lại như vậy?!” tức giận giơ tay đập .

      thuận thế bắt lấy tay , kéo ngồi lên thành của bồn tắm bằng đá cẩm thạch: “ Khi tới kỳ sinh lý, chính là nên “ vận động nhiều” mới có thể duy trì thông thuận, em có hiểu hay ?”

      đỏ mặt, muốn nghe, những lời kia hoàn toàn lời bậy bạ của miệng của mà thôi.

      “ Có thể cần cố gắng như vậy được ? là tôi được thoải mái.” thực tế, vẫn mực nhẫn nại.

      Tuy buổi sáng hôm nay uống thuốc giảm đau, nhưng đến bây giờ trọn cả ngày rồi...Tình trạng đau bụng kỳ sinh lý của cũng rất gay gắt, nhưng vì phải chờ nên tuyệt đối thể ra ngoài mua thuốc được.

      Ánh mắt chợt rơi vào nơi quầng mắt đen của . “ Hôm qua em thức suốt đêm à?”

      “ Tôi đau bụng ngủ được.” thành trả lời.

      Bàn tay nóng bỏng của đặt vào nơi bụng dưới hơi lạnh của ... luồng ấm áp thấm vào bên trong cơ thể, Nghênh Hi thở ra hơi, cảm giác có thả lỏng hiếm thấy.

      “ Em luôn bị như vậy à?”

      “ Vâng....” mở to mắt khó xử.

      “ Đau lắm hả?” Giọng của trầm khàn.

      yên lặng gật đầu.

      Chưa từng có người nào an ủi vào thời điểm bị đau đớn bởi chu kỳ sinh lý.

      còn nhớ, khi đến tuổi dậy , rất muốn mình được như Hoài Tinh, bởi vì Hoài Tinh bao giờ bị đau bụng giống như . Mỗi lần tới kỳ, luôn bị đau đến nỗi hận thể lăn lộn mặt đất.

      Đột nhiên Hắc Diệu Tư mở vòi nước ấm, cầm lấy vòi hoa sen.

      định làm gì...” ngơ ngác hỏi, cặp mắt mở to, chăm chú nhìn giơ vòi hoa sen lên, kéo đùi của ra.

      “ Chờ chút!” Mặt đỏ rực lên rồi. “ Nếu làm như vậy... làm ướt hết “ bánh Quả táo” mất!”

      “ Bánh Quả táo? Nó là cái gì vậy?” nhíu mày.

      “ Nó là...Nó chính là cái này!” lấy ra miếng băng vệ sinh chưa dùng.

      Hắc Diệu Tư thoáng sửng sốt, ý cười nhịn nổi thoáng ra vẻ mặt đầy lạnh lùng của .

      Đưa tay kéo miếng “ báng quả táo” ăn được kia ra, lập tức dòng nước ấm được tưới vào giữa hai chân ....

      “ A.”

      Dòng nước nóng xối mạnh sưởi ấm cơ thể của Nghênh Hi, cảm giác thoải mái khiến cho cả người như muốn chìm vào trạng thái buông lới.

      “ Về sau, nếu như em lại đau bụng kỳ sinh lý thế này hãy với tôi.” ôm lấy , cứ điềm nhiên như , lực tay cũng rất vừa phải.

      Nghênh Hi ngây dại, ngơ ngẩn nhìn động tác mát xa tinh tế tỉ mỉ của nơi phần bụng của mình, hiểu tại sao đột nhiên nước mắt trào ra...

      ...Vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?” ngập ngừng hỏi.

      Nếu như chỉ muốn trả thù, vì sao lại đối xử dịu dàng với như thế?

      cứng đờ.

      “ Đương nhiên là có mục đích.” lúc lâu, mới đáp lại, thần sắc bất định.

      Nhìn thấy còn vui vẻ, Nghênh Hi dám hỏi nhiều nữa, cả phòng tắm to như vậy ngoại trừ tiếng nước chảy, tất cả đều là yên tĩnh.

      Mãi đến khi dòng nước xối mạnh hơn, độ nóng cũng dần dần tăng lên...

      có cảm giác mát xa của còn đơn giản nữa mà bắt đầu mang theo khiêu khích...

      “ Ách...”

      Nghênh Hi nén nổi lòng, miệng bật ra tiếng nỉ non cố kiềm chế, dường như được cổ vũ, dòng nước càng lớn mật, trực tiếp xối vào vị trí...

      “ A, đừng như vậy...”

      “ Nhân tiện tôi có thể rửa sạch giúp em.” áp sát bên tai , thở hổn hện lộ vẻ gấp rút và nặng nề.

      Mặc cho lắc đầu biểu đạt ý muốn, cái cẳng chân dài của cứ tự nhiên, từ đằng sau áp sát vào mắt cá chân của Nghênh Hi, hướng vào chiếc gương lớn ở trong phòng tắm tách cặp đùi của ra, cố ý gảy vào đóa hoa ở giữa đùi . Hơn nữa, còn xối mạnh dòng nước ấm vào mảnh đất mẫn cảm kia, đồng thời đôi mắt thâm thúy của quan sát vẻ mặt biến hóa của .
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      Tôm ThỏFriendangel2727 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.3

      Nghênh Hi biết thể ngăn cản được, chỉ có thể quay mặt , muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ muốn chết của mình ở trong gương.

      Toàn bộ quần áo của hai người bị ướt hết. vứt bỏ vòi hoa sen, tháo khuy của chiếc áo mặc người, bàn tay to thăm dò vào trong cổ áo, ôm chặt lấy hai bầu ngọc nhũ run rẩy bên trong nội y ướt đẫm.

      đùa bỡn của làm cho toàn thân Nghênh Hi trở nên khô nóng... Dưới điều khiển giống như ác ma của Hắc Diệu Tư, cư nhiên còn ý thức, chủ động mở đùi ra...

      " ngoan." khàn giọng, cúi đầu thở gấp tiếng.

      Chẳng biết tự lúc nào, kéo bỏ khóa quần, vật tượng trưng cho nam tính đầy ngang tàng, sớm vận sức chờ phát động, chuẩn bị sẵn sàng vọt vào nơi khe ẩm ướt của

      "Hắc..." Nghênh Hi lấy lại tinh thần, kinh hoảng khẽ kêu lên.

      "Gọi tôi là A Tư." thúc giục thành tiếng .

      "A Tư đừng ... A ... "

      Vốn định mở miệng ngăn cản, nhưng tiến vào trong cơ thể của ...

      Đá cẩm thạch lạnh lẽo cùng với hơi nóng ở bên trong hòa lẫn với nhau thành cảm giác kích thích với ...

      Chịu đựng ứ máu trong cơ thể cùng với cuộc chạy nước rút mãnh của , Nghênh Hi chịu nổi, rơi vào trạng thái hoa mắt chóng mặt rồi ngất ...

      ※※※

      Hắc Diệu Tư rồi, chờ đón Nghênh Hi là căn phòng trống rỗng. Bát mì ăn liền nóng nghi ngút nguội lạnh từ lâu.

      ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn nhìn mặt bàn, thầm nghĩ, thậm chí còn muốn ở lại qua đêm.

      Về chuyện xảy ra trong yến hội của buổi tối ngày hôm đó, có bất kỳ lời giải thích nào hết. Mà thực tế, cũng hoàn toàn cần thiết phải giải thích với ...

      Dù sao, Hoài Tinh mới chính là vị hôn thê của . Nếu như cần thiết, khắc giải thích với Hoài Tinh, chứ cũng phải là - người được dùng để tìm vui vẻ giường, để hưởng thụ thứ sung sướng từ người phụ nữ.

      "Đinh ..." tiếng chuông điện ở cửa vang lên.

      " còn để quên thứ gì sao?" Nghênh Hi vội vàng chạy thẳng ra cửa, với nhiệt tình ngoài dự kiến, nhanh chóng mở cửa ...

      Vốn tưởng rằng quay trở lại nhưng lại nhìn thấy người mà mong nhìn thấy nhất.

      "Nghênh Hi? Hóa ra chị ở nơi này!" Thương Hoài Tinh hơi híp mắt lại, ngập ngừng liếc nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình.

      Quan hệ chị em kỳ quái với kiểu thân phận đáng xấu hổ này, vẫn luôn làm cho Thương Hoài Tinh cảm thấy rất mệt mỏi.

      " Thời điểm A Tư cho em biết chị ở nơi này, em vẫn thể tin được." Hoài Tinh bình tĩnh .

      " ấy cho em biết sao?" Nghênh Hi sửng sốt, hiểu vì sao thoáng bị câu này đâm cho bị thương.

      "Đương nhiên, nếu chị nghĩ xem, làm sao em có thể biết được?" Hoài Tinh lắc đầu : "Vốn dĩ em tin, chị lại đắm mình đến mức này, nhưng tại tận mắt nhìn thấy, nhân tiện em cũng muốn nghĩ thay cho chị mà ra chuyện này, với chị, đây cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi."

      Nghênh Hi vẫn yên lặng, cảm giác thấy trái tim mình dần dần như xoắn chặt lại vào nhau.

      "Nghênh Hi, vì sao chị lại làm vậy...vì sao chị phải đồng ý với A Tư, vào sống ở nơi này? Chị biết ấy chỉ muốn trả thù chị thôi mà... "

      "Chị có thể chống lại được sao?"

      "Chị có thể trốn mà."

      "Chị từng thử trốn chạy, nhưng Hắc Diệu Tư là người đàn ông như thế nào, tin rằng em là người hiểu rất ." nâng mắt, nhìn em của mình.

      Hoài Tinh nheo mắt lại: "Chị có nghĩ tới hay , chị đồng ý với ấy chính là chị phá hoại hạnh phúc của em... "

      "Phá hoại “hạnh phúc” của em sao?" Nghênh Hi đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Vậy , tại sao em lại phá hoại hạnh phúc của chị?"

      "Em biết trong lòng chị thấy bất bình, nhưng đây là A Tư lựa chọn em. Tuy làm cho chị thấy khó chịu, nhưng chị có nghĩ tới hay , sống với người hoàn toàn thích chị, tận lực khổ sở dây dưa với người đàn ông chỉ lợi dụng thân thể của chị, liệu có kết quả gì ?"

      Hoài Tinh nhìn chị của mình : " tại em là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của A Tư, nếu như chị còn nghĩ đến chút tình cảm của chị em giữa chúng ta, chị nên rời khỏi ấy, đừng làm người khác chịu nổi."

      Lời Hoài Tinh , thập phần có đạo lý, hơn nữa mỗi câu đều như đâm Nghênh Hi bị thương.

      cần phải hỏi, hoang đường hay được mô tả trong các vở kịch , lúc này ai là người bị tổn thương sâu nặng nhất? Từ đầu tới giờ, tựa hồ tất cả lỗi lầm đều do gây ra.

      Bởi vậy, Hắc Diệu Tư mới có thể đùa bỡn, trả thù . Còn Hoài Tinh tự nhiên thanh thuần, so với việc tự mình cam chịu trầm luân làm bạn giường của Hắc Diệu Tư, có vẻ thô bỉ chịu nổi...

      Nghênh Hi khỏi muốn hỏi, chuyện này có phải ông trời muốn trêu đùa hay ?

      " xin lỗi, Nghênh Hi. Chị phải biết rằng, loại kết quả này dù muốn cũng phải chấp nhận." ta đến bên cạnh Nghênh Hi sâu xa:" A Tư lợi dụng chị, em cũng rất đau khổ, bởi vì em cũng là phụ nữ."

      Nghênh Hi giương mắt muốn nhìn ánh mắt của đối phương có mấy phần chân thực.

      " Chẳng lẽ, chị muốn để cho hai chị em chúng ta bị người ngoài nhạo báng hay sao? Nếu ba còn sống, nhất định ba rất đau lòng." ta tiếp.

      Sắc mặt Nghênh Hi đột nhiên chuyển trắng nhợt, đờ đẫn hỏi:" Vậy em muốn chị làm thế nào đây?"

      Hai mắt Hoài Tinh đột nhiên lóe sáng. Dù sao ta cũng là em của Nghênh Hi, muốn đánh trúng nhược điểm Nghênh Hi rất dễ dàng.

      " Rời khỏi A Tư, đừng làm cho em chịu nổi nữa, cũng chính là tự cứu chị." Hoài Tinh chăm chú nhìn chị của mình, khuôn mặt trang điểm đậm lộ ra vẻ tươi cười. " Từ đến lớn chị vẫn luôn cực kỳ thông minh, cho nên người được ba thương nhất chính là chị. lúc còn , em rất ghen tị với chị, chắc rằng chị đại khái cũng phải hoàn toàn biết gì?" ta nửa đùa nửa .

      Sau đó lại tiếp tục :" Chị biết nên làm như thế nào... Nếu chị vẫn còn chưa ràng lắm, em có thể cho chị biết, A Tư ghét nhất là trái tim bị đùa bỡn và người phụ nữ chỉ thích hư vinh." ta ám chỉ.

      Nghênh Hi trầm mặc nhìn em của mình....

      Rời khỏi Hắc Diệu Tư.

      Cách đây hơn nửa năm, tận mắt nhìn thấy Hoài Tinh nằm ở giường Hoắc Diệu Tư, vẻ đầy ham thích. Khi đó, muốn chuyện với Hoài Tinh.

      " Chị biết rồi." trả lời, ve mặt chút biểu cảm.

      " Em tin chị." Hoài Tinh hoàn toàn nghi ngờ điều này.

      Bởi vì ta biết , Nghênh Hi có ưu điểm là rất dễ mềm lòng... Chỉ cần nhắc đến cha là có cách nào kháng cự được. Đồng thời đây cũng là nhược điểm trí mạng của .

      Đạt được đáp án vừa ý, ta lập tức xoay người rời khỏi khu nhà trọ, trước sau thời gian dừng lại ở nơi này vượt quá năm phút đồng hồ, thậm chí còn chưa kịp tháo chiếc kính đeo mặt xuống.

      Sau khi rời khỏi khu nhà trọ rộng lớn đó, di động của ta cơ hồ lập tức vang lên...

      " Mọi chuyện xong xuôi rồi chứ hả?" Trong tai nghe vọng tới tiếng của người đàn ông.

      " Tôi biết ngay là mà." ta đắc ý ." Yên tâm ! Nghênh Hi, cái đồ ngốc như quả dưa kia, chỉ cần tôi vừa nhắc đến pa pa, chút có ích cũng chẳng có! Tôi bảo ta rời khỏi Hắc Diệu Tư, lại còn ám chỉ ta là phụ nữ làm cho người ta chán ghét. Xem chừng ta giống như người đần độn nhất định nghe theo! cần tiếp tục thay tôi giám sát ta, chỉ cần diệt trừ Nghênh Hi..."

      " Rốt cuộc có hiểu hay vậy, đó phải là mục đích của chúng ta ! Nếu nhất định phải đối phó với ta. Tôi cho rằng hoàn toàn cần phải trông nom người phụ nữ kia! Để ta tồn tại, chừng Hắc Diệu Tư có vẻ rảnh để quản chuyện của tôi." Dừng chút, người đàn ông mất hứng hỏi:" Thứ mà tôi muốn đó, chừng nào mới có thể giành về tay?"

      " Đến cả tôi cũng đề phòng, tại vẫn chưa có khả năng, hãy cho tôi chút thời gian nữa." Giọng ta trở nên nghiêm túc.

      " Hãy nhanh lên chút, bắt đầu điều tra đến tôi rồi, nếu như tại lấy được thứ đó, để trở mặt, tôi bị thân bại danh liệt!"

      " Tôi biết rồi!" Hoài Tinh kiên nhẫn cúp điện thoại.

      " đáng ghét, vì sao tôi lại phải nghe lời !" ta lẩm bẩm, giơ tay vẫy chiếc taxi.

      Phía bên kia cửa nhà trọ, lão Trương ngồi trong xe, giương tai về phía" vị hôn thê" của ông chủ, cuộc điện thoại vừa rồi, ông ta nghe được ràng toàn bộ những lời hồi đáp, sót tiếng nào.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Tôm ThỏFriendangel2727 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9.1:

      Hai ngày trôi qua, Nghênh Hi trở lại tiệm cà phê mới phát , quán của Mike đóng cửa rồi. tìm khắp nơi mà thấy Mike, đường trở lại nhà trọ, chợt nhớ tới lời của Hắc Diệu Tư ...

      “Tôi có thể mua quán của , còn có thể làm cho quán cà phê của bán buôn gì được nữa...”

      ra, phải đùa.

      Nghênh Hi bắt đầu cảm thấy lo sợ...

      Nếu Hắc Diệu Tư từ thủ đoạn nào để trả thù, làm tổn thương bạn bè của , vậy , từ lúc trở lại Đài Loan, chỉ cần người đó từng tiếp xúc với , liệu họ có cơ hội may mắn thoát khỏi hay đây? !

      Đột nhiên Nghênh Hi nghĩ đến Đinh Tuấn, từng ở tại trong nhà của thời gian, tại khỏi nảy sinh lo lắng cho tình hình của .

      "Lão Trương, tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua số thứ, ông đưa tôi đến chỗ này là được rồi." xuống xe ở đầu ngõ."Chẳng phải ông Hắc tiên sinh muốn dùng xe sao? Ông nhanh chóng trở lại công ty !"

      "Liệu thế này có ? Thương tiểu thư?" Lão Trương do dự.

      " việc gì đâu, dù sao tôi về đến nhà rồi. Nếu ông lo lắng chuyện tôi trở về quá muộn, ông có thể gọi điện thoại cho viên quản lý chút!"

      "Thôi được! Vậy tôi trước nhé, nhớ mua đồ xong, phải trở về nhanh nhanh chút đấy, gần đây có rất nhiều người xấu. Hắc tiên sinh cực kỳ chú ý an toàn của …”

      “Tôi biết rồi!” Nghênh Hi đóng cửa xe.

      “Lão Trương là người thành , chắc bản thân ông ta cũng biết Hắc Diệu Tư phái người theo mình, chính là muốn ông ta giám sát, chứ tuyệt nhiên phải là lo lắng an toàn cho mình.”

      Nhìn lão Trương lái xe chạy , Nghênh Hi mở ví lấy ít tiền lẻ đến cửa hàng mua tấm thẻ điện thoại, quay số gọi điện thoại cho Đinh Tuấn.

      “Nghênh Hi?” Đinh Tuấn cực kỳ kinh ngạc khi nhận được điện thoại của : “Bây giờ em ở đâu? Ngày đó, sau khi em ra ngoài liền mất tích luôn… Suốt mấy tháng qua cực kỳ lo lắng cho em…”

      “Thực xin lỗi, học trưởng.” Nghênh Hi có chút áy náy, mấy ngày nay thậm chí cũng gọi cho cuộc điện thoại nào. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, biết nên cự tuyệt tình cảm của Đinh Tuấn như thế nào, mà làm bị tổn thương.

      “Học trưởng, gần đây có khỏe ?” Đầu điện thoại bên này giọng hỏi.

      ”Hóa ra em vẫn còn quan tâm đến , lại nghĩ rằng em vẫn còn giận chứ!” Tiếng Đinh Tuấn thở dài hơi nhõm nghe rất .

      “Học trưởng, những ngày qua có tốt ?” hỏi lại, chỉ sợ gặp phải chuyện gì, nếu vậy nhất định tự trách mình.

      rời bỏ cương vị công tác rồi.” đáp lại.

      Nghênh Hi ngẩn ngơ, “Vì sao vậy? Chẳng phải rất thích công việc sĩ quan cảnh sát sao?”

      “Gần đây công việc của được thuận lợi lắm.” Thực ra bởi lẽ suốt mấy tháng vừa rồi, hoàn toàn còn lòng dạ nào để làm việc. Từ khi Nghênh Hi bỏ , vẫn cực kỳ hối hận, ngày đó nhất thời quá xúc động nên hù dọa chạy mất. “Hơn nữa quyết định, cuối tháng sau đáp máy bay Nhật Bản.”

      Nhật Bản sao? Vì sao đột nhiên lại đến nơi xa xôi như thế?”

      có người bác mở quán ăn Trung Hoa ở Nhật Bản, việc buôn bán của quán rất tốt, rất cần người. Nghênh Hi, em đồng ý cân nhắc việc này được ? Chúng ta cùng nhau sang bên đó?” hỏi lòng đầy mong đợi.

      Đầu điện thoại đằng này, Nghênh Hi trầm mặc trong chốc lát. Tuy đề nghị của Đinh Tuấn rất đột ngột, nhưng cũng nghiêm túc suy xét khả năng đến Nhật Bản.

      biết sau khi em về Đài Loan vẫn thuận lợi, nếu có thể thay đổi hoàn cảnh, biết đâu có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.”

      chờ trả lời, Đinh Tuấn lại tiếp tục : “Nghênh Hi, cũng muốn được nhìn thấy em?”

      “Có lẽ cũng được thuận tiện lắm…”

      “Vì sao vậy?” mẫn cảm nghĩ đến Hắc Diệu Tư, “Có người làm phiền em sao?”

      phải vậy.” vội vàng tìm lý do. “Vâng… Bây giờ em bận việc tiện chuyện tiếp.”

      “Nếu em tiện , chúng ta hẹn gặp nhau ở bên ngoài, có thể chứ?”

      thoáng do dự, “Vâng, nhưng hôm nay được.”

      sao cả, dù sao cũng từ chức, lúc nào cũng rảnh.”

      Nghênh Hi có cách nào từ chối nữa. Sau khi hẹn thời gian gặp gỡ với Đinh Tuấn mới cúp điện thoại.

      Sau khi chuyện với Đinh Tuấn qua điện thoại, trong lòng mơ hồ dấy lên niềm hy vọng…

      Ngày đó Hoài Tinh tìm đến , những lời mà ta , Nghênh Hi vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng hề quên.

      Nếu như có thể rời khỏi Đài Loan, có thể rời bỏ khỏi Hắc Diệu Tư, chính là cơ hội tốt để bắt đầu xây dựng lại cuộc đời lần nữa…

      Nhưng mà, vì sao cơ hội này ngược lại, lại làm cho tâm tình của thấy nặng trĩu, do dự thôi?

      Những ngày qua cho tới giờ, đối với , Hắc Diệu Tư ngoại trừ trả thù còn có điều gì nữa đâu? Nếu chỉ là như vậy đêm hôm qua, vì sao lại đối xử với ôn nhu như thế?

      Nhưng trong đêm yến hội ở nhà họ Hắc ấy, cũng từng nghe thấy chính miệng hắc Diệu Tư với Hoài Tinh, chờ khi bọn họ kết hôn cho khoản tiền…

      Cho khoản tiền, đuổi là xong.

      Ở trong thang máy nhà trọ, đột nhiên Nghênh Hi cảm thấy lạnh buốt.

      Ôm chặt hai tay, cảm thấy độc lạ thường.

      Từ đến lớn, phép khích tướng của Hoài Tinh vẫn rất thấp kém. Ngày trước sở dĩ để cho Hoài Tinh được đắc ý, là do cha còn sống, muốn để cha mình đau lòng vì thấy chị em cãi nhau.

      Nhưng giờ, chắc chắn để cho Hoài Tinh tùy ý lợi dụng mình nữa.
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9.2

      Chẳng qua, lúc này mà , những lời của Hoài Tinh từng câu từng chữ đâm trúng điểm yếu của ... Dù sao, lựa chọn Hoài Tinh, ta mới đúng là vị hôn thê của Hắc Diệu Tư.

      Khi thang máy lên tới tầng gác mà Nghênh Hi ở, ra khỏi thang máy, nhìn chằm chằm vào căn phòng, “ký túc xá” cao cấp mà Hắc Diệu Tư từng nuôi dưỡng vô số phụ nữ ...

      Bản thân là tình nhân, cần phải hoàn thành trách nhiệm. Nếu như cầu bảo đảm, liệu cho sao?

      Mở khóa cửa, đến trước chiếc gương to ở sau cửa, thong thả nhìn thân mình từ trong gương phản chiếu ra, dáng hình yểu điệu xinh đẹp...

      Hơn bốn tháng qua ở cùng với , thay đổi rất nhiều ! Ai tạo nên tất cả những điều này?

      Nhìn khuôn mặt diễm lệ ở trong gương, nở nụ cười xinh đẹp.

      Có lẽ, đến lúc nên vì tương lai của chính mình, giờ thử buông tay lần.

      ※※※

      Như bao đêm khác, sau khi hoan ái xong, cả người mồ hôi toát ra đầm đìa, Nghênh Hi gối lên ngực .

      Gần đây, dường như tối nào cũng đòi hỏi , hơn nữa chỉ là lần, thậm chí có khi mỗi đêm còn làm mấy lần. Nghênh Hi thực hoài nghi biết có phải là quá dư thừa sức lực hay , nếu cả ngày bận công việc như thế, buổi tối lại còn tiếp tục... làm sao chịu nổi? !

      Nhưng mà thực hiển nhiên, ban ngày thích ứng rất tốt, thậm chí có khi Nghênh Hi nhìn thấy nửa đêm rời giường để xem công văn! So với tình trạng ban ngày ngáp liên tục của mình, thấy quả thực là siêu nhân.

      Nằm ở trong lòng , giọng hỏi: “Khi cùng với phụ nữ ở giường, có thói quen mang cái kia sao?”

      “Cái gì kia?” Hắc Diệu Tư nhếch mày lên, biết nhưng vẫn cố hỏi.

      Cảm giác thấy gương mặt mình hơi nóng lên, vừa rồi Nghênh Hi trải qua cuộc hoan ái kịch liệt, nên khiến cho khuôn mặt rất hồng hào: “ có thể làm em mang thai.” ngỏ ý.

      xoay người ngồi xuống mặc lại quần áo, giọng khàn khàn: “Tôi tính chu kỳ an toàn của em.” Quay đầu lại, liếc nhìn cái, vẻ đùa cợt: “Chẳng lẽ tự em cũng tính được sao?”

      Gương mặt của Nghênh Hi càng nóng thêm: “Biết vậy nhưng cũng có khả năng phát sinh ngoài ý muốn… em cảm thấy có lẽ mang ‘cái kia’ vẫn an toàn nhất!”

      Vốn dĩ, từ sau kỳ sinh lý lần trước của , tính ngay ngày an toàn của .

      Quả rất dày dạn ‘kinh nghiệm’ trong chuyện này.

      “Em định bao cao su?” cố ý ra từ thô kệch.

      Nghênh Hi đỏ mặt mở to mắt, lặng lẽ vươn tay áp sát vào bụng: “Có lẽ… em là có lẽ thôi… nếu như có thể , tính toán được chuẩn rất có khả năng em mang thai rồi.”

      trả lời, tiếp tục : “Tuy những lời của em đều chỉ là giả thiết, nhưng mà… mỗi lần nghĩ đến khả năng này đều khiến cho em rất yên tâm.”

      “Rốt cuộc em muốn điều gì?” đứng trước giường, đốt điếu thuốc lá, nhìn chút biểu cảm.

      “Em ở cùng với cũng lâu, nhưng mà, em thấy có chút gì bảo đảm…”

      “Cái mà em gọi là ‘bảo đảm’ ấy là cái gì?”

      rũ mắt xuống, kéo cao chiếc chăn đơn bao trùm cơ thể trần trụi của mình. “Đương nhiên ngày còn cảm thấy hứng thú đối với cơ thể của em nữa, quyết định thu hồi gian nhà trọ này, như thế em chỉ còn hai bàn tay trắng.”

      “Em muốn nhà cửa sao? Tôi có thể lập tức đem căn nhà này sang tên cho em.” nheo mắt lại, cân nhắc : “Nhưng mà, tôi nhớ trước kia em cái gì cũng cần cơ mà.”

      “Mọi thứ của con người đều có thể biến đổi, giờ thứ em cần chính là bảo đảm.” nhìn chăm chú vào chiếc vỏ gối trắng tuyết lẩm bẩm, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe lên.

      rít hơi thuốc, mở cánh cửa tủ để quần áo, lấy ra chiếc áo khoác.

      phải rồi à? Đêm nay ở lại sao?” vội vàng từ giường ngồi dậy.

      “Sáng sớm ngày mai tôi có cuộc gặp rất quan trọng.” vội vàng lại câu, mở cửa phòng ra.

      “A Tư!” gọi lại.

      đứng ở cửa, nhìn lại : “Còn có việc gì sao?”

      “Em… Gần đây em nhìn thấy bộ quần áo rất đẹp, có thể mua cho em được … ?” ấp a ấp úng .

      “Ngày mai tôi bảo người mang đến cho em chiếc thẻ tín dụng. Em thích cái gì, có thể tự mình mua.” đóng cửa lại.

      Mười giây đồng hồ sau, Nghênh Hi nghe thấy tiếng khép cửa của căn nhà trọ.

      biết, rời .

      Ngồi ngơ ngẩn ở giường, ánh mắt đờ đẫn của Nghênh Hi nhìn đống chăn ga hỗn độn giường đến ngẩn người…

      Tối nay là lần đầu tiên trong hơn nửa tháng qua, ngủ lại qua đêm với

      ………….

      Rất dễ dàng mới thoát khỏi lão Trương, Nghênh Hi đến gặp Đinh Tuấn theo lời hẹn ở quán trà kín đáo ở phía đông.

      Đinh Tuấn đặt lên bàn hai tấm vé máy bay Tokyo Nhật Bản, hơn nữa còn mở tấm vé máy bay ra, đặt lên trước mặt Nghênh Hi.

      “Học trưởng?”

      đặt vé máy bay cho em, thời gian bay là cuối tháng, chúng ta cùng bay chuyến đến Nhật Bản.” Đinh Tuấn ngỏ ý: “Đây là tấm vé máy bay của em, trước tiên em cứ nhận lấy , đến lúc đó, hi vọng có thể nhìn thấy em xuất ở sân bay.”

      Nghênh Hi mở to mắt nhìn tấm vé máy bay nằm yên tĩnh ở bàn: “Bây giờ em vẫn chưa thể cho đáp án chắc chắn.” buồn bã .

      hiểu rất , Nghênh Hi, nhất định tôn trọng lựa chọn của em.” Lần này, Đinh Tuấn có vẻ rất chú ý đến mong ước của , dám cưỡng ep nữa.

      Mấy tháng trước, vốn có cơ hội theo đuổi Nghênh Hi, nhưng lúc ấy do quá nôn nóng, nên mới có thể dọa chạy mất! Đến giờ vẫn cực kỳ hối hận!

      “Dù sao vé máy bay cũng mua, trước tiên em cứ nhận lấy được ? Ít nhất, đến lúc đó nếu như em tới có thể hiểu được rất ràng quyết định của em.” Đinh Tuấn thành .

      Nghênh Hi cách nào cự tuyệt nữa.

      Bởi Đinh Tuấn rất kiên trì, cuối cùng đành đưa tay cầm lấy tấm vé máy bay bàn kia.
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Tôm ThỏFriendangel2727 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9.3

      Sau khi rời khỏi quán trà, bất giácNghênh Hi gọi tắc xi đến cửa hàng áo cưới "Victoria" ở phía bắc đườngTrung Sơn . Xuống xe, đến trước sáng ngời của cửa hàng áo cưới, mở to đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn vào bộ trang phục áo cưới bằng ren rất đẹp có giá ở bên trong tủ kính.

      tháng trước khi qua cửa hàng áo cưới này, bất ngờ phát bộ váy cưới bằng ren màu hồng phấn này trưng bày ở tủ kính ngoài cửa. Sở dĩ bộ áo cưới này hấp dẫn ánh mắt của , phải là bởi vì giá trị sang quý, mà bởi vì đối với Nghênh Hi nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

      Bộ váy cưới ren cực kỳ xa hoa này, vốn dĩ được thiết kế riêng cho để mặc trong buổi lễ đính hôn.

      Lúc trước Hắc Diệu Tư vì muốn buổi nghi lễ đính hôn của bọn họ đặc biệt, nên cố ý mời nhà thiết kế danh tiếng từ thủ đô Paris của nước Pháp xa xôi đến lấy số đo của để về thiết kế, tiêu phí trăm phí vạn đồng cho bộ áo cưới làm thủ công này.

      Nghênh Hi , vì sao bộ lễ phục này lại lưu lạc đến đầu đường

      ...

      Chẳng qua, sau này chắc chắn nó tạo nên ít hồi ức ngọt ngào cho các dâu mới?

      Nghĩ tới đây, Nghênh Hi trở lại bình thường.

      Tuy có cơ hội, nhưng có nào đó hạnh phúc thêm khi may mắn được mặc nó vào người.

      "Tiểu thư, quả thực rất tinh mắt! có muốn thử chiếc áo này hay ạ?" Nhân viên trong cửa hàng áo cưới nhìn thấy Nghênh Hi cứ nhìn chằm chằm vào tủ kính mãi phải đến 10 phút, cuối cùng ra chào hàng.

      "Tôi..." cố gắng bình tĩnh, gật gật đầu với nhân viên cửa hàng.

      "Đây là bộ áo cưới mà ông chủ của chúng tôi phải khó khăn lắm mua được đấy, chính tay của nhà thiết kế nổi danh của nước Pháp làm thủ công đấy! Bình thường chúng ta cũng tùy tiện đưa người khác mặc thử đâu.Vì tôi thấy chăm chú ngắm nó rất lâu nên tôi nghĩ nhất định cực kỳ thích nó!" Lúc giúp Nghênh Hi mặc bộ áo cưới, nhân viên cửa hàng chuyện rất nhiệt tình.

      " dự định khi nào kết hôn ạ? Bộ áo cưới này tuy giá của nó hề rẻ, nhưng kết hôn là chuyện cả đời, mặc bộ váy cưới hàng cao cấp này để chụp ảnh, tính toán chút, kỳ cũng rất tuyệt vời!" Nhân viên cửa hàng cố gắng chào hàng.

      "Tôi... Tôi muốn kết hôn."

      Nghênh Hi vừa dứt lời, tiếp đó, nhân viên cửa hàng liền ngây ra, khí thoáng chút xấu hổ...

      "Nhưng mà, tôi muốn mua bộ áo cưới này." mở ví lấy tấm thẻ tín dụng bạch kim mà Hắc Diệu Tư bảo lão Trương đưa tới :"Có thể quét thẻ được ?" hỏi.

      Nhìn thấy thẻ tín dụng bạch kim, ánh mắt của nhân viên cửa hàng sáng lên, nhưng đưa tay tiếp nhận chiêc thẻ: "Nhưng mà, bộ áo cưới này chúng tôi bán."

      "Xin đấy, tôi cực kỳ thích nó, cho dù là bao nhiêu tiền tôi đều có thể mua, thậm chí ... tôi bằng lòng trả giá gấp đôi để mua nó! có thể giúp tôi hỏi ông chủ của được ?”


      “Việc này…” Nhân viên cửa hàng có vẻ cực kỳ khó xử.


      “Trước tiên tôi có thể giao tiền đặt cọc, chỉ cần hỏi giúp tôi là tốt rồi, đến lúc đó, nếu như ông chủ của muốn bán cho tôi cũng sao.”


      “Vậy… Được rồi, tôi thử hỏi giúp chút xem sao.” Nhìn thấy Nghênh Hi có thành ý như vậy, nhân viên cửa hàng cũng tiện từ chối nữa.


      “Cám ơn, cám ơn !” Nghênh Hi cảm kích .


      Nhân viên cửa hàng cầm lấy chiếc thẻ tín dụng tay Nghênh Hi Tạp, quẹt số tiền đặt cọc gồm sáu con số, đồng thời cầu Nghênh Hi ký xác nhận đồng ý vào hợp đồng ngay tại chỗ “Đồng ý nếu như đến lúc việc mua bán của hai bên thành, chủ quán chỉ trả lại toàn bộ tiền đặt cọc, người mua thể có bất kỳ ý kiến gì khác hoặc có cầu nào khác, để tránh việc tranh chấp của hai bên trong tương lai.”


      Sau khi rời khỏi cửa hàng áo cưới, Nghênh Hi hề hối hận đối với việc trả mấy chục vạn đồng cho bộ lễ phục kia.


      biết Hắc Diệu Tư cho phép được sử dụng khoản tiền này. Mấy chục vạn trong mắt chỉ là khoản rất đáng, nhưng đối với Nghênh Hi mà , bộ áo cưới kia có ý nghĩa rất quan trọng…


      từng tượng trưng cho toàn bộ tương lai và hạnh phúc của , nhưng bây giờ, cuộc sống của cũng chẳng thể xác định được…


      xác định được tương lai, xác định được quan hệ, xác định được khi nào…


      mở miệng, cầu rời khỏi cuộc sống của .


      ……………..


      năm ngày trôi qua, Hắc Diệu Tư hề đến nhà trọ của Nghênh Hi.


      hỏi thăm lão Trương, lão Trương chỉ ấp úng với : “Gần đây Hắc tiên sinh bận nhiều việc.”


      “Ông có số điện thoại gọi thẳng đến văn phòng của ấy ? Tôi muốn gọi điện thoại cho ấy…” ngỏ ý.


      Lão Trương lắc đầu: “Thương tiểu thư, có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời thay tới Hắc tiên sinh.”


      “Lão Trương, ông có biết tối nay ấy đến ?”


      Lão Trương lắc đầu vẫn như cũ.


      “Ông biết hay là ông thể ?”


      “Hắc tiên sinh có dặn dò gì cả.” Ánh mắt lão Trương lóe ra, là người luôn luôn mau mồm mau miệng, đột nhiên lão trở nên cực kỳ kín miệng.


      Nhìn lão Trương, Nghênh Hi hỏi lão: “Lão Trương, có phải ông có chuyện gì giấu tôi hay ?”


      , có mà!”


      nhìn lão, mãi đến khi lão Trương phát xấu hổ: “Thương tiểu thư, hay là tôi đưa đến công ty của Hắc tiên sinh, có việc gì, tự mình hãy đến hỏi Hắc tiên sinh tốt hơn.” Rốt cuộc lão nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên.


      Nghênh Hi trầm mặc nghe theo sắp xếp của lão Trương, ngồi lên xe đến công ty của Hắc Diệu Tư.


      cũng muốn làm khó xử người đàn ông hiền lành này. Bởi vậy cũng hỏi lão Trương nhiều nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn chủ động gặp Hắc Diệu Tư.


      Tuy nhiên trong lòng mơ hồ có dự cảm…


      Sau khi lão Trương đưa đến công ty, bị bảo vệ của công ty giữ lại ở lầu .


      mình lão Trương ra bên ngoài tòa nhà lớn, thần thần bí bí dùng di động gọi điện thoại.


      “Hắc tiên sinh, Nghênh Hi tiểu thư ở dưới lầu của công ty, ấy có thể lên gặp ngài ?” Tuy cố sức , nhưng giọng rất nặng của lão Trương, Nghênh Hi vẫn nghe thấy toàn bộ nội dung chuyện của lão.


      Hóa ra, lão Trương có số điện thoại riêng của Hắc Diệu Tư bên mình. Đột nhiên Nghênh Hi nhớ ra, ngày vừa mới chuyển vào nhà trọ, lão Trương cũng từng gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư.


      ràng là lão Trương có số điện thoại, nhưng lão lại cho Nghênh Hi biết, chỉ có nguyên nhân… ông chủ của lão đồng ý để cho biết.


      Đương nhiên Nghênh Hi trách lão Trương. hiểu rất , trong suốt khoảng thời gian sống cùng Hắc Diệu Tư cho tới nay, bản thân luôn luôn sắm vai là nhân vật bị động. Chỉ có việc… chờ mở miệng.


      “Thương tiểu thư, có thể lên rồi.” Lão Trương hỏi ý kiến xong, cười hì hì báo cho Nghênh Hi biết.


      mỉm cười, điềm nhiên như có việc gì, cám ơn lão Trương.


      “Thương tiểu thư.” Nghênh Hi vừa đến trước thang máy, lão Trương gọi giật lại rồi với : “Tôi chờ ở dưới lầu nhé, chờ chút, phải nhớ tới tìm tôi đấy, tôi lại đưa trở về nhà.” Xem ra lão có chút khẩn trương.


      “Tôi nhớ rồi.” cười híp lại lời dặn dò của lão.


      Sau khi cửa thang máy đóng lại, do dự giây đồng hồ, rốt cuộc ấn vào nút có ghi số của tầng cao nhất.
      Last edited by a moderator: 11/6/15
      Tôm ThỏFriendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :