1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bị Bỏ - Trịnh Viện (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5.2:

      yên lặng đến ngờ, khiến cho khuôn mặt tươi cười tuấn của Hắc Diệu Tư thoáng lộ ra vẻ trầm.

      "Muốn em và ta cùng nhau chung hưởng ư? "Jenny ngạo nghễ nhìn Nghênh Hi chằm chằm, gương mặt kiêu căng được trang điểm đậm, biểu tình đầy trào phúng: "A Tư, em thực thể tin được, ánh mắt của lại trở nên kém cỏi đến vậy đấy! Sao lại có có thể thích phụ nữ chẳng có nét đặc sắc nào vậy ?”

      Jenny trừng mắt nhìn gương mặt tiều tụy, tái nhợt của Nghênh Hi, ánh mắt lóe ra vẻ ác độc lẫn châm biếm.

      Hắc Diệu Tư nheo lại mắt."Thích ư?" cười lạnh, từ chối cho ý kiến.

      Tiếng cười này hiểu sao giống như đâm trúng vào ngực Nghênh Hi . đứng ở góc, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.

      "A Tư, hiểu lầm người ta rồi !" Jenny cố ý đem thân thể đầy đặn dán vào người Hắc Diệu Tư. "Kỳ , người ta chỉ là muốn trở lại bên cạnh thôi mà... "

      "Cút ngay!"

      Lại , ghét nhất là bị phụ nữ dây dưa .

      "Đừng mà, thế nào người ta cũng ...!" ta biết xấu hổ, thân thể càng ép chặt vào người Hắc Diệu Tư.

      Hắc Diệu Tư chẳng chút lưu tình quăng luôn người phụ nữ tự động hiến dâng thân thể...

      "A!"

      Jenny bị ném vào góc nhà, hết sức thảm hại, thẹn quá thành giận, chứa chan oán khí, gặp dịp liền phát tiết người Nghênh Hi ...

      "Bốp" tiếng.

      Gương mặt tái nhợt của Nghênh Hi lập tức in dấu đỏ của năm ngón tay...

      " ầm ĩ quá đủ rồi đấy!" Hắc Diệu Tư tiến lên túm lấy Jenny, thô lỗ lôi ta đến ngoài cửa ...

      "Lão Trương, gọi bảo vệ lên đây ngay lập tức!" Gương mặt xanh xám lại, dữ tợn quẳng xuống câu : "Chưa có người đàn bà nào dám làm loạn ở trong nhà của tôi, trừ phi người đó muốn sống nữa."

      Jenny biết, Hắc Diệu Tư có lực lượng Xã Hội Đen, dù sợ hãi, ánh mắt tức tối của ta vẫn quên dữ tợn lườm về phía Nghênh Hi ...

      "A Tư, em cho rằng em..." Ánh mắt ta chuyển thành quyến rũ, đau khổ chăm chú nhìn vào người đàn ông, ý muốn giãy giụa lần cuối.

      Hắc Diệu cười lạnh.

      " làm bộ làm tịch, còn có vẻ đáng chút." buông câu lãnh khốc vạch trần ta.

      Trong cách nhìn của Hắc Diệu Tư, người đàn bà dựa vào tô son trát phấn trang điểm đậm để che khuyết điểm, chỉ đủ tư cách làm bạn giường, chứ chưa tới được làm người tình của !

      Gương mặt trang điểm đậm, rực rỡ của Jenny trở nên trắng bệch.

      Lúc này mấy tên bảo vệ dáng người to lớn khác hẳn người thường, vừa theo thang máy lên hùng dũng tiến vào, túm lấy Jenny ...

      "Tôi muốn , buông ra... "

      Cho dù Jenny làm bộ làm tịch, lớn tiếng khóc rống, nhưng lại hoàn toàn dám vùng vẫy. Bởi vì ta biết , tất cả bảo vệ trong khu nhà trọ cao cấp này, đều có "lai lịch" dọa người, huống chi, chính Hắc Diệu Tư sử dụng loại nhân vật này, lại càng phải là đối tượng ta có thể chọc được.

      Nghĩ đến bối cảnh những quan hệ bên ngoài của Hắc Diệu Tư... đột nhiên trong lòng Jenny nổi lên sợ hãi.

      "Hắc tiên sinh, thực xin lỗi."

      Sau khi đưa người gây lộn xộn vào trong thang máy, tên bảo vệ dáng người cao to, mặt có vết sẹo bị đao chém, đến trước mặt Hắc Diệu Tư cúi đầu xuống, giọng áy náy.

      " với Long Nham tiếng, sau này ta muốn nhìn thấy người đàn bà này ở tại khu phía bắc này nữa." Hắc Diệu Tư lạnh nhạt .

      “Vâng ạ!” Người đàn ông mặt có vết sẹo kia nhận nhiệm vụ, kính cẩn cúi đầu sau đó quay người rời .

      Kết thúc màn kịch náo loạn, rốt cục chú ý tới người phụ nữ khác, bé đến đáng kể ở góc nhà.

      Giương mắt, nhìn đến vết thương ở cánh tay của : "Em chảy máu sao... "

      lắc mình, tránh khỏi cánh tay đưa ra.

      Hắc Diệu Tư nhếch mày lên, vẻ mặt trầm xuống: "Đừng quên thân phận của em." lạnh giọng cảnh cáo .

      "Nếu chán ghét tôi, cần gì phải giữ tôi lại ở bên người?" đờ đẫn hỏi, còn tránh động chạm của nữa, mang toàn bộ cảm giác lẫn nhục nhã giấu kín trong lòng, để tùy ý ức hiếp thân thể của chính mình.

      "Bởi vì tôi thích nhìn em thống khổ." cười lạnh, ác ý nắm lấy cánh tay bị thương của , đôi mắt sắc bén nhìn như muốn đâm thủng : "Em càng tôi, tôi càng giữ em ở lại bên cạnh, để càng có thể hành hạ em hơn."

      " sai rồi... " nỗi đau đớn khiến cho sắc mặt Nghênh Hi càng thêm trắng bệch. "Tôi còn nữa rồi." .

      Nghe vậy, Hắc Diệu Tư giống như nghe kể truyện cười, đưa gương mặt tuấn tới gần trước mắt , cười : "Nếu còn tôi, em cần gì phải khuất phục tôi?" tàn nhẫn giễu cợt: "Em còn có con đường khác có thể lựa chọn, đó là, tìm cái chết."

      Làn da của Nghênh Hi trở nên trắng bệch như phấn, nhìn chăm chú vào đôi đồng tử đen nhánh của . "Có lẽ... ", nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh khốc, giọng cực kỳ bình tĩnh được chút run rẩy: "Có lẽ, có ngày tôi làm như vậy!"

      Khuôn mặt tươi cười của Hắc Diệu Tư cứng đờ.

      "Được...được... " cười lạnh lẽo: "Nếu như em dám chết, tôi cho em của em chôn cùng luôn... "

      ", " khẽ kêu lên: "Hoài Tinh ... ấy là vị hôn thê của mà!"

      Đối với Hoài Tinh, chưa từng bao giờ Nghênh Hi oán hận em của mình.

      Cho dù đối mặt với người đàn ông phản bội của chính mình, cũng hề oán hận . Tuy có cách nào để tha thứ được, nhưng chỉ mong muốn điều duy nhất, chỉ muốn quên .

      "Em, Thương Nghênh Hi, cũng từng thiếu chút nữa trở thành vị hôn thê của tôi đó thôi." nhạt nhẽo vạch ra.

      Rũ mắt xuống, Nghênh Hi lấy tay ép chặt lên ngực mình, chống đỡ lại ba chữ "Vị hôn thê" kia làm bóp nghẹt trái tim : "Xin đừng làm hại Hoài Tinh, tôi tin là ... tin là em ấy lòng."

      Cho đến tận bây giờ, vẫn tiếp tục đành lòng thương tổn Hoài Tinh.

      Hắc Diệu Tư nheo lại mắt, lúc lâu sau mới cười lạnh. "Vậy sao? Em thực thánh thiện." đùa cợt : "Mà tôi, từ trước đến nay lại thích nhất thí nghiệm nhân tính."

      lạnh lùng , khiến cho trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm điềm xấu...

      " muốn thế nào?"

      "Tôi muốn như thế nào ư?" há miệng cười sằng sặc: "Thương Nghênh Hi, tại buổi tiệc đính hôn em dám cho tôi leo cây, em lại còn làm bộ như dường như có việc gì xảy ra, mặt ngoài thuận theo, rồi bỏ mặc tôi ở đó tìm kiếm, chờ đợi... còn muốn tôi dễ dàng bỏ qua sao?"

      tiến lên bước, nắm vào chiếc cằm yếu ớt của Nghênh Hi. " biết vì sao, tôi bỗng cảm thấy mình trước kia, cũng phải là người đàn ông hoàn thành trách nhiệm ... vậy mà lại hiểu biết hết về người phụ nữ của mình! Để đến mức em dám can đảm ruồng bỏ lời hứa hẹn đối với tôi, dễ dàng khiến cho tôi chịu nổi." áp sát gương mặt trắng nõn của Nghênh Hi, tiếng khàn khàn mềm mỏng, dịu , nghe quỷ dị.

      Giọng hết sức mềm mỏng của , khiến cho Nghênh Hi cảm thấy rùng mình.

      "Em có tin ? Tôi nghĩ ra rất nhiều cách thức để trả thù em, trước hết, trong số đó là, đoạt "thanh khiết" của thân thể em." trào phúng , đồng thời bắt đầu kéo quần áo của xuống .

      Trong lúc Nghênh Hi còn kinh ngạc, quần áo nửa người bị Hắc Diệu Tư xé rách.
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 5.3:

      Thừa dịp chưa phản ứng kịp, khóa hai cổ tay lại, ôm lên ...

      " muốn làm gì... thả tôi xuống...”

      “Làm cái gì ư?!” vào trong phòng, di.ễn.đà.n.lê.q.uý.đôn chút thương hương tiếc ngọc, mang cố ném lên giường.

      “Chờ chút, em biết ngay!” .

      Nghênh Hi luống xuống, nhìn thấy sắc mặt Hắc Diệu Tư hung dữ, biết .

      “Đừng mà... Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý...”

      hoảng sợ mở miệng cầu xin , diễn.đàn.lê.quý.đôn. nhưng hiển nhiên, lời cầu xin của chỉ là chiến lợi phẩm thêm vào mà thôi.

      đáng , như vậy mới giống phụ nữa chứ!” giễu cợt .

      Nghênh Hi cắn môi, vô cùng hối hận mở miệng cầu xin ...

      thể nghi ngờ, diễn.đàn-lê-quý.đôn lời cầu xin của làm cho hứng thú. Hắc Diệu Tư nhếch môi, thô lỗ động thủ, đưa tay giật chiếc áo ngực của xuống...

      “Á...” Nghênh Hi bị sức mạnh của làm cho bị đau, hai bầu vú tuyết trắng trượt ra khỏi áo ngực, cảm thấy xấu hổ, vội vàng muốn che giấu lại chính mình, lại bị kéo hai tay ra...

      “Che đậy cái gì?” diễ.n.đ.àn.lê.q.uý.đ.ôn Đôi mắt thâm trầm lắng đầy dục vọng, nắm lấy bên vú mềm mại, đè ép nó hề thương tiếc: “Chờ chút, em được biết ngay, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

      Nước mắt cơ hồ muốn tràn ra hốc mắt, nhưng Nghênh Hi cho phép chính mình được khóc...

      Từ giờ trở , cho dù có tan xương nát thịt, cũng bao giờ mở miệng cầu xin nữa.

      Hắc Diệu Tư cực ký thỏa mãn cảm xúc tay.

      Trước đây, chưa từng nhận ra bên mình lại có dáng người bốc lửa như thế, là sai lầm.

      Nếu như Thương Nghênh Hi có lỗi với , ít nhất, đưa ra thân thể uyển chuển này, có thể bù lại chút những lỗi lầm mà từng phạm phải.

      “Hu...”

      nghe thấy tiếng rên rỉ của người con ở dưới thân mình, nhưng đó lại phải là tiếng rên mê hoặc vui sướng, mà là tiếng rên của giãy giụa, phản kháng.

      “Tôi khuyên em điều, ạ, em hãy nghe cho đây, chống lại tôi, em nhận được bất kể điều gì tốt đẹp đâu.” Vừa , tay vừa hành động kéo chiếc áo ngực của xuống đến nửa.

      Người con này khó thuần phục... buộc lòng phải nhanh chóng khóa hai cổ tay của lại chặt chẽ mới có thể hưởng thụ thân thể của .

      “Vì sao nhất định cứ phải ép buộc tôi?” Nhìn thấy thân thể của mình hoàn toàn trần trụi, đôi gò má gương mặt trở nên đỏ rực, đến cả bộ ngực tuyết trắng cũng nhấp nhô lên xuống sao kìm hãm được...

      “Đây là do em nợ tôi, em hoàn toàn có quyền tự chủ!” nheo mắt lại, thô lỗ.

      Thân thể người con này, sáng trắng đến chói mắt, lại rất hợp với khẩu vị của .

      Bởi vì bị nhào nặn bừa bãi mà hai bầu vú ngừng vùng vẫy rung rung... ngang ngược hưởng thụ thân thể tươi mới của .

      ...”

      Nghênh Hi chịu nổi quay mặt ... Hắc Diệu Tư cười hừ mấy tiếng, cố ý vân vê hai nụ hoa hồng thơm tho, cho đến khi hai nụ hoa ấy trở nên xinh đẹp quyến rũ, nở bừng dưới ngón tay của .

      Nghênh Hi thở dốc vì kinh ngạc: “ cần như vậy...”

      “Nhưng tôi lại thích như vậy.” càng dùng lực kéo tới.

      dứt khoát buông hai cổ tay của ra, cánh tay kia tập kích về phía chỉ còn lại chiếc quần lót dưới háng.

      cần...”

      phải do em quyết định!”

      kéo hai đùi Nghênh Hi khép chặt ra, khiến bị mất trọng tâm, sao kháng cự lại nhòm ngó của mình.

      vùng đất hoang khiến người ta phải mê mẩn, nằm dưới quần lót tơ tằm. Hắc Diệu Tư duỗi ngón tinh chuẩn, mở khe hở thần bí giữa cặp đùi tuyết trắng, hai cánh hoa đỏ hồng, dường như xấu hổ khép kín ở trước mắt ...

      Nghênh Hi cảm thấy mình sụp đổ rất nhanh: “Đừng mà... nên nhìn...”

      “Hãy cầu xin tôi...” nheo mắt, đùa cợt.

      Nghênh Hi cắn chặt môi.

      nhếch môi, cảm thấy thú vị đối với phản ứng của , tức xấu xa đưa ngón tay gảy vào chỗ hạch phía đóa hoa.

      Người con giống như bị điện giật, toàn thân rung động, đột nhiên gợi lên ngọn lửa dục trong ...

      Cởi bỏ dây lưng, lấy ra cây súng vận sức chờ phát động...

      Nghênh Hi cuống quýt bỏ ánh mắt qua bên, giống như thấy cái gì đó đáng sợ...

      cười , cưỡng ép đưa tay cầm lấy của : “Rất nóng phải ? Đây là thứ chuẩn bị cho em đó.”

      Kéo quần lót của xuống, khi đó sắp tiến vào, chú ý tới sắc mặt tái nhợt của , tịnh có chút vui thích nào.

      Hạ cặp mắt thờ ơ, cũng hề dừng lại, trực tiếp vọt vào thân thể ...

      cũng thèm để ý cảm thụ của .

      Nếu Thương Nghênh Hi nghe đầy đủ ràng, hiểu, sau này nên học cách lấy lòng người đối diện mình như thế nào.

      **********

      Truyện Mẹ Bầu edit:

      -Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu Hoàn)

      -Tổng giám độc, là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh)

      - vợ bị bỏ (Tác giả Trịnh Viện – Truyện mừng sinh nhật diễn đàn)
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 6.1:

      Sáng ngày thứ hai, khi Nghênh Hi tỉnh lại, phát Hắc Diệu Tư còn ở bên người.

      cũng bất ngờ, bởi vì biết, người tàn nhẫn như , làm tổn thương còn chưa đủ, làm gì có chuyện lưu lại an ủi thể xác và tinh thần bị tổn thương của đây?

      Nằm mãi ở giường cũng phải là hay, Nghênh Hi lấy chiếc chăn đơn bao bọc chính mình kín kẽ hở, sau đó mới dám từ giường đứng lên.

      Rời giường rửa mặt chải đầu xong xuôi đâu đó, nhìn lên chiếc gương to trong phòng tắm xa hoa, mặt vẫn mang theo lờ mờ vẻ mệt mỏi của đêm qua.

      hiểu được vì sao đêm qua lại đau đến thế...

      Tuy nghỉ ngơi đêm, trong bắp đùi chẳng những vẫn còn có cảm giác co rút đau đớn, mà vẫn còn liên tục nóng lên.

      " sao hết, sao hết... Mình vượt qua được."

      đưa tay lên xoa xát mạnh vào gương mặt trắng trẻo của mình, cùng với đôi mắt vốn trong trẻo như nước giờ đây trở thành đỏ quạch, thào tự .

      Mở chiếc va li đựng đồ tùy thân của mình mà mang theo khi chuyển vào đây lúc tối hôm qua, bên trong chỉ có hai bộ quần áo rẻ tiền.

      Đây là đồ mà dành tiền lương suốt tuần làm việc tại quán rượu, đến chợ đêm mua hàng hóa bán ở vỉa hè. Vốn dĩ có ba bộ quần áo để thay đổi giặt giũ, đêm qua bị Hắc Diệu Tư xé phá hủy bộ, cảm thấy rất đau lòng.

      Sau khi mặc quần áo tử tế, tìm thấy chiếc chìa khóa treo ở trước tấm gương to, sau đó ra ngoài dự định lại bắt đầu ngày tìm việc.

      Tuy trở thành tình nhân của Hắc Diệu Tư, nhưng lại cho phép chính mình sa đọa, muốn so với dĩ vãng càng phải mạnh mẽ hơn mới được.

      Hôm nay thần may mắn tựa hồ có vẻ chiếu cố đến ...

      Rốt cuộc ở gần khu nhà trọ lại gặp được Mike trang hoàng cửa hàng mới!

      “Nghênh Hi!”

      Vẫn lại là Mike phát ra trước.

      “Mike! Sao lại ở chỗ này?”

      “Đây là cửa hàng mới mở của tôi đấy!” Mike đắc ý : “Tôi dùng số tiền bán nhà kia, mua gian nhà này có mặt tiền cửa hàng rộng hơn, trang hoàng được đẹp đẽ hơn, chỉ qua nửa tháng nữa tiệm cà phê của tôi khai trương rồi!”

      vậy sao? Chúc mừng ...” Tự đáy lòng, Nghênh Hi mừng thay cho .

      Mike gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “À phải rồi, tìm được công việc mới chưa?”

      “Tôi...” buồn bã lắc đầu.

      vừa đúng lúc.” Mike cười : “Tiệm cà phê của tôi cần người, quay về giúp tối có được hay ?”

      đồng ý thuê tôi sao?” Gương mặt của Nghênh Hi ngập tràn vẻ tươi cười.

      vừa chăm chỉ lại vừa khiêm tốn, bất cứ ông chủ nào cũng thích .”

      “Cảm ơn , Mike.” Nghênh Hi cơ hồ bật khóc, trong lòng ngập tràn cảm kích.

      Ngay ngày hôm đó, ở lại cửa hàng làm việc luôn, trang trí cho mặt tiền cửa hàng, hỗ trọ thu dọn sân bãi, đồng thời chung niềm phấn khởi với Mike, cùng ngôi phác họa ra cách bài trí cho tiệm cà phê tương lai.

      Khi nhớ tới việc trở lại nhà trọ , sắc trời cực kỳ tối đen.

      muốn thế này, để tôi đưa trở về nhé, Nghênh Hi.” Mike nhiệt tình.

      cần đâu...”

      còn khách khí với tôi làm gì!”

      Nghênh Hi tiện từ chối nữa, vì vậy Mike dắt chiếc xe máy Honda 125 phân khối của ra, đưa cho Nghênh Hi chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu, sau đó giục ngồi lên đằng sau .

      “Đứa bé ngoan khi ngồi xe máy nhất định phải đội mũ bảo hiểm vào.” phô trương, bắt chước giọng và điệu bộ diễn trò trong “bố đại hí lý quái lão tử” (*), dạy dỗ Nghênh Hi.

      (*) Dịch nghĩa: Ông lão kỳ quái chơi đùa trong chiếc túi to.

      Buồn cười đến mức Nghênh Hi phải bật cười thực vui vẻ.ng

      lâu lắm rồi, lâu lắm rồi chưa từng cười to như vậy...

      Khi Nghênh Hi trở lại nhà trọ, trời tối thui rồi.

      mở cửa, phát ra đèn trong phòng được bật sáng.

      về rồi sao...”

      Nhìn thấy Hắc Diệu Tư ngồi ở trong phòng khách, được tự nhiên nghiêng đầu, gương mặt bắt đầu nóng lên.

      “Tôi đợi suốt từ buổi trưa, lại chạy đâu hả?!”

      ngồi ở ghế sofa, lạnh lung trừng mắt nhìn , vừa mới mở miệng cao giọng hỏi.

      “Chung quy là tôi thể suốt ngày ở trong nhà ngẩn người ra được, tôi chỉ ra ngoài chuyến, bộ loanh quanh mà thôi.”

      phải đứa ngốc, đương nhiên hẳn ngốc đến nỗi cho biết chuyện mình tìm việc làm.

      “Tản bộ cần thời gian lâu như vậy sao?” hỏi giọng trầm, khẩu khí tràn ngập hoài nghi.

      “Tôi là người, tất nhiên phải ăn cơm. Chỗ này chẳng có thứ gì hết, thể tiếp tục chờ đợi, tôi cũng biết “ông chủ” của tôi đến khi nào mới có thể nhớ tới tồn tại của tôi, nhớ mang đến cho tôi chút đồ gì đó.” đóng cửa lại, cố sức làm bộ dường như có việc gì đến phòng khách.

      “Chậc chậc, mới có ngày thấy, em có vẻ trở nên nhanh mồm nhanh miệng rồi nhỉ?” đùa cợt .

      “Tôi nghĩ chắc chắn tình nhân cũng phải là cái xác hồn, giống như kiểu bóng ma, cả ngày ngây ngốc ở nhà, chờ đàn ông đến âu yếm mình.”

      nhếch mày lên.

      có chuyện gì sao?” chăm chú nhìn , khắc phục thái độ tự nhiên và lùi bước, đối diện với ánh mắt của .

      “Nếu tôi là “ông chủ”, chẳng cần lý do gì, hứng chí lên tôi tới.” vẻ châm biếm.

      Nghênh Hi im lặng gì, biết, mỗi câu ra đều có ý muốn xỏ xiên .

      “Trong phòng ngủ, có mấy ngắn tủ để quần áo, em thay bộ váy màu hồng, tối hôm nay cùng tôi ăn cơm.” Rốt cuộc cũng ra mục đích.

      “Quần áo ư?” Nghênh Hi nghi hoặc hỏi lại. nhớ là buổi sáng trong tủ quần áo có vật gì.

      “Sao vậy? Quá cảm kích, cho nên thành ngây dại sao?” cười nhạo.

      lập tức nghĩ thông suốt, thời gian có ở nhà, “tùy tâm sở dục” (tùy theo ý của mình) sắp xếp mọi thứ chu toàn rồi, tương lại chắc cũng xếp đặt cuộc sống của .

      vào trong phòng ngủ, mở chiếc tủ quần áo khá lớn kia ra, trong tủ chỉ treo đầy quần áo mới, nhiều nhất là màu hồng và màu trắng, từ đồ mặc mùa xuân cho đến đồ để mặc cho mùa đông, mà còn có mấy ngăn xếp đầy các loại giày dép còn mới tinh.

      hiểu vì sao lại mua tất cả những đồ xem ra rất đắt tiền này cho mình, giống như kiểu người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình vậy... nhưng lại giống như cách mà Hắc Diệu Tư đối xử với , Thương Nghênh Hi này.

      **********

      Truyện Mẹ Bầu edit:

      -Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu Hoàn)

      -Tổng giám độc, là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh)

      - vợ bị bỏ (Tác giả Trịnh Viện – Truyện mừng sinh nhật diễn đàn)
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.2:

      Quay đầu lại, nhìn thấy vào phòng ngủ, ôm lấy từ phía sau...

      "Tuyệt có gì phải khó hiểu, từ trước đến nay tôi rất hào phóng đối với việc bao nuôi tình nhân." dễ dàng đoán được tâm của .

      Tuy lời lại lần nữa làm đau đớn, nhưng Nghênh Hi quyết định thèm chú ý đến.

      " muốn tôi mặc bộ nào?" bình tĩnh hỏi, che dấu cảm xúc của mình sâu.

      vươn tay, chỉ vào bộ lễ phục màu đỏ, thấp ngực lộ vai nóng bỏng, hạ lệnh lời giống như kiểu quân vương, nhất định cho phép nghi hoặc.

      "Tôi lập tức thay ngay." nhàng đáp lại, điệu cứng nhắc, nhàng, có cảm xúc.

      Giống như cảm thấy bị mê hoặc, đột nhiên nắm chặt vào cánh tay để trần của ...

      "Em nhu thuận như vậy là có mục đích gì đây hả?" Bàn tay ôm trọn lấy bầu vú ấm áp của đầy vẻ chiếm hữu.

      "Tôi chạy thoát được khỏi bàn tay của sao?" Giọng của run rẩy.

      "Em thoát khỏi tay tôi đâu." chắc chắn, buông tay hài lòng .

      ******************
      Hắc Diệu Tư dường như có công việc cần phải gấp rút hoàn thành.

      còn thường xuyên tìm đến , nhưng cũng có đôi khi, đột nhiên tâm huyết dâng trào lại sắp xếp cho đáp máy bay ra nước ngoài để gặp gỡ, tại khách sạn muốn nàng, buổi sáng hôm sau lại sai người đưa về Đài Loan.

      Gặp những lúc như thế này, bắt buộc Nghênh Hi lại phải xin phép Mike.

      Rất khó tưởng tượng, phải trải qua cuộc sống giống như người hai mặt thế này.

      Đương nhiên khi có Hắc Diệu Tư đây, cảm thấy mình được tự do thoải mái, nhưng lúc ở bên cạnh , ngay cả hơi thở cũng phải rất cẩn thận.

      Mà đại đa số thời gian khi tìm đến , Nghênh Hi biết rất , Hắc Diệu Tư tuyệt đối hề ôm ấp người phụ nữ nào khác.

      tin tưởng trải chờ đợi nhàm chán, cố gắng làm hình mẫu người tình hiền lành.

      “Tiểu thư, ngồi mình thôi sao?”

      người đàn ông tuấn tay cầm chén rượu, đến bên người Nghênh Hi, ôn nhu hỏi .

      “Tôi...”

      có để ý đến việc tôi ngồi ở đây hay ?” Thấy có chút do dự, người đàn ông lập tức hỏi.

      “E rằng là có bất tiện, tôi chờ người.”

      “Tôi cùng ngồi chờ cùng với được chứ?” Dĩ nhiên ta ngồi xuống.

      Nghênh Hi thở ra hơi. Người đàn ông xa lạ này ăn mặt cực kỳ đẹp đẽ, tướng mạo đường đường, xem ra cực ký tự tin... khỏi đoán rằng, có phải đàn ông áo mũ chỉnh tề đều biết đến khiêm tốn hay ?

      Giống như Hắc Diệu Tư, lại càng kiêu căng hơn giữa những người ngạo mạn.

      “Tiểu thư họ gì?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, tiếng ôn tồn trầm thấp, tư thái trần đầy tình cảm.

      chăm chú nhìn ngũ quan người đàn ông cách sâu xa, tựa hồ có chút hoài nghi lẫn vào.

      “Tôi họ Thương.” đáp.

      Người đàn ông duỗi thẳng cặp chân dài, tao nhã chồng lên nhau. “Hôm nay tôi cực ký may mắn, là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi thấy.”

      Nghênh Hi nhịn được mỉm cười. Đúng vậy, là người phụ nữ đẹp nhất “hôm nay”.

      Lâu nay sống cùng với Hắc Diệu Tư, có thể dễ dàng nhận ra lời bậy bạ của đàn ông.

      Nhưng vẫn dám ra, quả lời của đối phương làm cho lòng thoáng xao động...

      hơn hai tháng qua, cần phải lo lắng cho cuộc sống nữa, lại càng phải dày đọa bản thân nữa, có thể vẻ ngoài của thay đổi rất nhiều.

      cười rộ lên nhìn rất đẹp.” Người đàn ông khàn giọng .

      “Người phụ nữ của tôi có đẹp hay , liên quan tới !” Giọng lạnh lùng của Hắc Diệu Tư đột nhiên vang lên.

      “A Tư?”

      Vẻ mặt của người đàn ông xa lạ trở nên kinh ngạc, lại trực tiếp gọi tên của Hắc Diệu Tư.

      “Chết tiệt.” Thấy đối phương là ai, Hắc Diệu Tư mặt mày nhăn lại, thào nguyền rủa.

      “ Người phụ nữ của cậu sao?” Người đàn ông nhếch đôi long mày lên, như cười như .

      “Đứng dậy!” Hoàn toàn để ý tới nghi vấn của đối phương, chút khách khí đẩy đối thủ ra, đoạt lại ngai vàng thuộc về mình.

      Nghênh Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm màn này.

      “Này... A Tư, cậu đuổi bạn tốt của mình như vậy, rất có tình cảm an hem đấy nhé.” ta hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái, cử chỉ ám muội.

      “Mau trở về vị trí của cậu !” Hắc Diệu Tư trừng mắt nhìn đối phương, sắc mặt ỷ.

      **********

      Truyện Mẹ Bầu edit:

      -Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu Hoàn)

      -Tổng giám độc, là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh)

      - vợ bị bỏ (Tác giả Trịnh Viện – Truyện mừng sinh nhật diễn đàn)
      Last edited: 13/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.3:

      Cho dù phải là "vật phẩm" mà hài lòng nhất, nhưng chỉ cần là thứ gì đó của , Hắc Diệu Tư này, nhất định cho phép người khác mơ ước.

      "OK, tránh phát hỏa ở trước mặt phụ nữ, đỡ để cho “ người phụ nữ của cậu” cảm thấy cậu có phong độ lắm. Lợi Nhân Tuyển sợ chết đùa cợt .

      Theo như hiểu biết của ta, Hắc Diệu Tư hành cẩn thận nghiêm mật, đối với phụ nữ lại càng hơn thế. Nếu chỉ là bạn giường để “tầm hoan tác nhạc” (tìm cảm hứng để sáng tác nhạc – ý của câu này là tìm bạn giường để mua vui), kia tuyệt đối xứng đáng để cậu ta thốt ra ...câu “người phụ nữ của tôi”.

      "Cút ngay!"

      Vẻ mặt của Hắc Diệu Tư cực kỳ thối, cực kỳ khó coi.

      Nhưng Lợi Nhân Tuyển lại có vẻ như vui sướng, may mắn nhìn thấy gương mặt thối của Hắc Diệu Tư, nếu trong bữa cơm với tứ xứ bạn bè giống như “hồ đoàn cẩu hữu”(như cáo như sói) kia mà thông báo chuyện này phải với nguyên tắc làm người của ta!

      Chẳng qua, cái mà ta tò mò lúc này... chính là kia là ai? người như Hắc Diệu Tư, từng tình trường dùng tiền bạc để thay đổi "Vật", đổi phụ nữ như thay quần áo, lúc này cư nhiên lại có ý nghĩ muốn độc chiếm phụ nữ sao?

      Sau khi người đàn ông xa lạ thần sắc kỳ quái kia rời , Nghênh Hi ngồi ở ghế căng thẳng chờ đợi cơn giận của đối với .

      "Menu." Vẻ mặt khó coi của nghiêm lại, lời, chỉ gọi người hầu mang thực đơn đến.

      Câu nhắc nhở của Lợi Nhân Tuyển trước khi bỏ khiến cho ảo não... , vậy mà ngay trước mặt Lợi Nhân Tuyển lại thốt ra câu thừa nhận Thương Nghênh Hi là "phụ nữ của tôi" .

      Vẻ mặt thối tha của , hiển nhiên so với tính tình của càng có hiệu quả đe dọa hơn. Người hầu sợ tới mức lập tức dám chậm trễ vội vã đưa lên ba bảng menu để cho “quân vương” chọn lựa.

      Tuy tức giận, nhưng lại khiến cho Nghênh Hi “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”. Cả buổi tối, sắc mặt của Hắc Diệu Tư, trước sau đều cực kỳ trầm.

      ※※※

      Vì vậy sau hồi gặp nhau, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hắc Diệu Tư sai người đưa trở về Đài Bắc.

      Ngay cả ban đêm, hoàn toàn cũng về khách sạn.

      Cả khoảng thời gian sau đó, cách suốt tháng ròng, cũng chưa từng trở lại tìm

      “Nghiên Hi, cả buổi chiều ở đây phát ngốc cái gì vậy?” Mike đến trước mặt , cố ý xòe bàn tya ra múa may ở trước mắt .

      “A, có….” Bị ông chủ tóm được trong thời gian làm việc mình lại như vào cõi thần tiên, gương mặt của Nghiên Hi hơi phiến hồng.

      “Vừa rồi khách ở bàn 5 bàn gọi mang ra phần bánh ngọt, mang ra chưa?”

      “Chết rồi, tôi quên mất!”

      vội vàng từ trước quầy hàng đứng lên, mang bánh ngọt đưa đến bàn của khác.

      Mike trừng to mắt, đứng ở sau lưng lắc lắc đầu, bởi vì, Nghiên Hi là người luôn luôn cẩn thận, cái tình huống mơ màng này quả thực khó có thể tưởng tượng .

      Để bù lại sơ suất của mình, tối hôm nay Nghiên Hi ở lại trong tiệm tăng ca đến mười giờ. Dù sao gần đây Hắc Diệu Tư gần như xuất , gần như có thói quen sống mình.

      Buổi tối mười giờ, sau khi tiệm cà phê đóng cửa, Mike dẫn chiếc xe máy Honda 125 của ra, nhiệt tình đưa Nghiên Hi về nhà trọ.

      Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với Mike, Nghiên Hi vừa mỏi mệt lê bước vào thang máy, vừa ngáp dài, trong lòng chỉ nghĩ mốn về đến nhà nhanh, ngâm người vào bồn nước nóng, giiar trừ mệt nhọc cả ngày.

      “Em vẫn còn nhớ là phải về nhà sao?”

      Nghiên Hi vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hắc Diệu Tư, đứng ở ngoài cửa “ôm cây đợi thỏ”…..

      “Sao lại ở đây?” khẽ nhếch cái miệng nhắn, che giấu được kinh ngạc.

      “Tôi ở bao nuôi tình nhân ở chốn này, tôi muốn tới tới!” buông câu đả thương người.

      Nghiên Hi mở to mắt, vờ như có nghe thấy lời châm chọc của , yên lặng đóng kỹ cửa lại.

      “Em những đâu?” chất vấn.

      “Tôi chỉ ra ngoài phen….”

      phen?” hừ lạnh tiếng. “Tôi đến đây từ xế chiều chờ tới bây giờ. ‘ phen’ của em đúng là lâu!” Hiển nhiên lời dối của chọc giận .

      Từ xế chiều dến bây giờ? Nghiên Hi bắt đầu trở nên căng thẳng.

      ăn cơm chiều chưa? Nếu quả đúng như vậy, để tôi nấu bữa ăn khuya luôn.” hốt ha hốt hoảng vượt qua bên cạnh , thiếu chút nữa đụng vào góc bàn.

      cần thiết!”

      tiến lên bước, hung tợn tóm lấy tay giống bắt con gà con. “Bớt mơ hồ , tập trung vào, còn chịu giải thích, em những đâu hả?”

      Tránh khỏi nắm giữ của , Nghiên Hi buông hai mắt xuống, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch quý, im lặng là vàng.

      “Đừng có làm ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp, lập tức trả lời câu hỏi của tôi?” gầm .

      “Tôi….tôi những đâu…. có thể buông tôi ra trước được …..”

      thể!” nheo mắt lại. “Tôi nghe viên quản lý , em thường xuyên nửa đêm mới về nhà, có chuyện này ?”

      “Tôi có!” Nghiên Hi trợn to hai mắt đầy vô tội. “Nhất định là bác quản lý lớn tuổi, cho nên nhận sai người rồi….”

      Tuy rằng “ngẫu nhiên” về trễ, nhưng bình thường đều tan tầm đúng giờ năm giờ.

      “Nơi này có bác quản lý, chỉ có bộ đội đặc chủng lui về làm bảo vệ chuyên nghiệp.” lạnh lùng vạch trần .

      Nghiên Hi sửng sốt, nhớ ra mình hoàn toàn hề chú ý qua, viên quản lý ở dưới lầu là già hay trẻ.

      “Xem ra, thời gian này em có vẻ cực kỳ ‘ ngoan’?” nghiêng người, gương mặt lạnh lùng chỉ cách đầy ba tấc. “Quái lạ vốn dĩ tôi cảm thấy bắt đầu chán nản, tại xem ra, trò chơi vẫn còn chưa đến hồi kết thúc.”

      Nghiên Hi nổi lên cơn lạnh từ lưng….

      suy nghĩ nhiều quá….” miễn cưỡng , thanh nghe run rẩy.

      lo lắng cho cuộc sống vui vẻ của mình khó có khả năng giữ được rồi.

      “Vậy sao?”

      Hắc Diệu Tư hướng về phía nhếch môi, gương mặt tuấn lãng lần đầu tiên lộ vẻ ác ý.

      Nghiên Hi lại cảm thấy, lòng bàn chân bắt đầu run lên.

      “Nếu quả là tôi nghĩ quá nhiều,” nghiêng người dò xét . Nghiên Hi đánh cuộc, khuôn mặt tươi cười, tuấn, giả nhân giả nghĩa của có thể làm mê muội đống phụ nữ.” Vì muốn cắt đứt hoài nghi của tôi, tôi đổi nơi ở khác cho em.”

      Nghiên Hi kinh ngạc. “Đến nơi ở nào vậy?” hơi nhíu đầu lông mày.

      Rất dễ dàng mới tìm được công việc ở tiệm cà phê, cực kỳ thích công việc này, hoàn toàn muốn rời .

      “Ngày mai, em biết.” quẳng xuống câu .

      Trong lòng Nghiên Hi nặng nề, cứ cúi đầu nhìn sàn nhà, câu….

      bắt đầu mờ mịt, biết thời gian sống kiểu “thân bất do kỷ” (bản thân tự quyết định được) , vẫn còn chống đỡ được bao lâu? Cho tới cùng, còn phải đợi đến năm nào tháng nào, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Hắc Diệu Tư, lần nữa bắt đầu cuộc sóng mới cho mình….

      *****

      Truyện Mẹ Bầu edit:

      - Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu Hoàn)

      - Tổng giám đốc, là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh)

      - vợ bị bỏ (Tác giả Tịnh Viện – Truyền mừng sinh nhật diễn đàn)
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :