1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bị Bỏ - Trịnh Viện (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3.2:

      Vì để tiết kiệm tiền, bộ đường cho tới tận buổi trưa. đến các cửa hàng buôn bán, thậm chí còn mặt dày mày dạn đến các công ty hỏi xem có thiếu hoặc cần người làm lao công hay , cuối cùng ngay đến tìm công việc tạm thời cũng hỏi, đối phương ngoại trừ cầu điền bản sơ yếu lý lịch chỉ với về chờ đợi, đến cả khả năng có thuê làm việc hay cũng chắc chắn.

      Cho đến tận ba giờ chiều, mệt mỏi đến mức rốt cuộc nổi nữa, đành ngồi đờ ra chiếc ghế đá ở vỉa hè, cũng quên luôn bữa cơm trưa.

      "Muốn làm công nhân cũng có ai thuê, loại tư vị này khó chịu phải ?" người đàn ông mặc bộ quần áo đen, đột nhiên tới ngồi xuống cạnh .

      Toàn thân Nghênh Hi cứng đờ. Nghe thấy giọng quen thuộc, cần nghĩ cũng biết là ai.

      Chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn với nụ cười trào phúng môi.

      "Thực khéo, nghĩ rằng khi em chật vật nhất, tôi lại được gặp em." Hắc Diệu Tư nhếch môi, luôn mặc quần áo chỉnh tề, tuấn, phóng khoáng.

      Đột nhiên Nghênh Hi đứng bật dậy, vội vàng như muốn chạy trốn.

      túm tay kéo lại:" Vừa nhìn thấy tôi em muốn bỏ sao? Bây giờ tôi mới biết rằng, hóa ra tôi làm người khác rất chán ghét." cười lạnh lùng, .

      "Hắc tiên sinh, xin buông tay tôi ra." đầy mệt mỏi, còn có sức lực để đấu khẩu với nữa.

      "Hắc tiên sinh?" cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chòng chọc: "Nghênh Hi, em bắt đầu đối xử với tôi như người quen biết từ khi nào vậy? Ít nhất tôi và Hoài Tinh đính hôn, cũng được coi là em rể của em mà."

      tiếp đầy ác ý: “Cho dù cần chú ý đến thể diện của Hoài Tinh, chỉ với mối’giao tình’ trước kia của chúng ta, tôi cũng muốn để cho người ngoài biết, vợ bị bỏ của Hắc Diệu Tư này, bây giờ xuống cấp đến mức phải lưu lạc khắp nơi tìm việc công nhật.”

      có thể coi như biết tôi, như vậy có ai lời ong tiếng ve nào cả.” thẫn thờ rút tay của mình về.

      đáng tiếc.” đứng lên, hướng về bóng lưng của người con , giễu cợt: “Giả câm vờ điếc, từ trước đến nay phù hợp với phong cách hành của tôi.”

      Nghênh Hi quyết định mắt mù tai điếc, bước nhanh về phía trước.

      “Tất nhiên, tôi cũng cho phép người khác giả câm giả vờ điếc đối với tôi!” đuổi theo kéo lại.

      buông ra!”

      “Chẳng lẽ em cảm thấy có kỳ quái sao?” Túm được hai cái tay vùng vẫy của , lưu lại vòng màu đỏ sậm ngay cổ tay mảnh khảnh của . “Tự nhiên bị mất hai chỗ làm ổn định, còn bị chủ nhà cho thuê đuổi ra khỏi cửa… vậy mà em lại khờ đến mức hề nghi ngờ là tôi cố ý hại em bị mất việc, còn nhà cửa để ở sao?” cười cợt, chế giễu, ánh mắt lãnh khốc đầy ham muốn.

      Nghênh Hi chợt ngừng giãy giụa, bình tĩnh chăm chú nhìn , tựa như nhìn người xa lạ hề liên quan đến mình. “ còn biết làm sao đây. cao hứng,… vậy đành tùy thôi. Nếu cảm thấy trêu đùa con kiến mà thấy vô cùng thú vị như thế, cho dù là ai cũng thể ngăn cản được , phải sao?” Thậm chí còn mỉm cười với .

      Chỉ có điều, nụ cười của nhợt nhạt, chon giấu nỗi xót ca trong lòng.

      Sắc mặt đùa cợt của Hắc Diêu Tư, chợt thoáng quá nét u. “Xem ra em rất hiểu tôi.”

      “Nếu như muốn tới để thấy xuống dốc của tôi, vậy bây giờ nhìn thấy rồi đấy, có thể thả tôi ?” lạnh nhạt hỏi.

      “Vẫn còn chưa đủ đâu, Nghênh Hi…” trầm : “Nếu như em hiểu tôi , cũng nên biết tôi buông tay cách đơn giản như vậy.”

      Sắc mặt của tái nhợt, giọng cũng rất nhạt nhẽo. “Nếu mục đích của là muốn xem tôi lưu lạc nơi đầu đường nhanh đến mức nào, quá ba ngày nữa, có thể đạt được mong muốn.”

      “Lưu lạc đầu đường sao?” cười to,a snh mắt cũng rất lạnh: “Em rất khờ dại! dù thế nào, em cũng từng tôi, làm sao tôi lại để cho “người phụ nữ của tôi” lưu lạc nơi đầu đường chứ?!”

      “Mọi việc là quá khứ rồi!” quay mặt , nhìn chăm chú khoảng đất màu xám trước mặt.

      “Thế nào? Em muốn tuyên bố điều gì với tôi… em còn tôi nữa chăng?” túm chặt vào cằm của cười nhạo báng: “Ngày trước có người con từng ở bên tai của tôi rằng: tôi là toàn bộ thế giới của ấy! nếu bị mất tôi, cuộc sống của ấy còn ý nghĩa…”

      “Khi tôi nhìn thấy Hoài Tinh nằm ở giường của , từ giờ phút ấy trở , tình của tôi với còn nữa rồi!” cắt ngang lời của .

      Nhưng có thể nhận thấy thận thể của mình run rẩy.

      “Được… được, nếu em còn nữa, vậy hận tôi cũng sao.” trầm , nhìn đầy hàm ý, nhếch mép thoáng nụ cười lạnh lẽo, đậm vẻ thâm sâu.

      lúc cận kề nguy hiểm, cổ áo của bị phanh ra nửa, lộ ra vùng tuyết trắng đến chói mắt. Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, đôi con ngươi đen sắc, thâm trầm chợt chuyển thành màu xám đục.

      Nhìn thấu suy nghĩ của , hoảng sợ giơ tay kháng cự lại

      “Cái bộ dạng này của em, nếu như muốn sinh tồn, chỉ có thể tìm việc tại quán rượu mà thôi!” nhếch môi, dễ dàng khóa chặt cổ tay của , nắm chặt vào nơi mềm mại ngực của phụ nữ.

      Nghênh Hi sao giãy giụa ra khỏi bàn tay nắm giữ của , đành để mặc hoành hành ngang ngược.

      cười lạnh, ngạo nghễ nhìn còn chủ sức lực, dù chỉ yếu ớt để phản kháng lại. “Trừ phi em muốn cùng với người đàn ông khác lên giường, nếu , hãy coi tôi, Hắc Diệu Tư này, là người chuyên làm bạn giường của em!” thô lỗ.

      cay đắng cùng nỗi xót xa, giống như dung dịch axit, ăn mòn trái tim của Nghênh Hi.

      Nhưng cho phép cảm xúc đau thương ấy dâng lên đánh bại mình trong lúc này. “Điều ấy mãi mãi bao giờ xảy ra!”

      ném lại câu , sau đó hất tay ra, xoay người bỏ

      Cho dù phải đứng nơi đầu đường xin ăn, hay trở thành người lang thang, cũng bao giờ bán thân, bao giờ mang thân mình bán đổ bán tháo cho người đàn ông trung thực.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      CHƯƠNG 3.3:

      Suốt hai ngày liền lang thang ngoài đường nhưng chẳng tìm được manh mối nào về công việc, ngay cả việc tìm nhà để thuê cũng vậy.

      Đối với kết quả ấy, Nghênh Hi cũng hề bất ngờ, lời cảnh cáo của Hắc Diệu Tư phải chỉ là đe dọa bằng miệng.

      cảm thấy trong lòng đau xót, nhận ra mình đúng như lời của Hắc Diệu Tư , quá mức khờ dại.

      Ngày trước với thân phận địa vị hoàn toàn tương xứng với người đàn ông tình cờ gặp gở, được tất cả bạn học cùng lớp, bạn bè thân thiết đến chúc phúc, mừng cho tìm được người bạn đời để nương tựa trọn đời. cũng lầm tưởng rằng mình là người con may mắn nhất thế giới...

      Nhưng có ai ngờ, hạnh phúc ấy chỉ là giả dối. trèo cao tưởng với được hạnh phúc, ra đó lại điềm báo trước của hủy diệt.

      "Nghênh Hi!"

      Thẳng đến ngày sau cùng, Nghênh Hi vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy có người vẫy tay gọi mình ở đầu ngõ.

      "Đinh Tuấn?"

      " Vận khí của tốt, vừa lái xe qua đây gặp được em." Đinh Tuấn cười cười tới.

      "Sao lại đến nơi này?" hỏi.

      " đến tìm em mà!"

      "Tìm em ư? Làm sao lại biết em ở đây?" khó hiểu, tuy qua việc mình sống ở trong ngõ hẻm, nhưng ở đây có nhiều hộ gia đình như vậy, Đinh Tuấn thể từ xa đến đây

      lại gặp được may mắn đó được.

      “Em quên, là làm nghề gì sao?”

      …” Đột nhiên hiểu ra: “ điều tra địa chỉ của em phải ? Đúng là em cũng chưa hề làm thủ tục nào về việc di chuyển hộ khẩu.”

      biết, hộ khẩu của em vẫn đăng ký ở căn hộ mà tên họ Hắc kia mua để tặng em. Chẳng qua, bây giờ căn hộ đó do Hoài Tinh đứng tên mà thôi.”

      Nghênh Hi hạ mắt xuống, đáp lại.

      Lúc trước vì muốn cho Hoài Tinh cảm giác an toàn, hơn nữa suy nghĩ cho tương lai của Hoài Tinh, bởi vậy mới mang căn hộ mà Hắc Diệu Tư tặng cho mình chuyển nhượng cho Hoài Tinh đứng tên.

      “Là do thông qua số điện thoại nên mới tìm được địa chỉ tại của em.”

      là cảnh sát, biết Nghênh Hi sống ở khu vực này, nếu muốn, việc tìm ra địa chỉ của phải là quá khó khăn.

      ra là thế.”

      hé miệng miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ.

      Nghênh Hi nhớ lại, lúc trước do nhận sửa bản thảo ở công ty quảng cáo, mới cố gắng nghiến răng tiêu phí mất mấy ngàn đồng để mắc chiếc điện thoại cố định…

      “Em làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt u buồn của , Đinh Tuấn nén được câu hỏi.

      “Tuy tìm được địa chỉ của em, nhưng đúng vào ngày mai em lại phải chuyển nhà rồi.” rũ mắt xuống, lặng lẽ .

      “Vì sao vậy?”

      mở to đôi mắt, tùy tiện tìm câu cửa miệng: “Em cũng biết vì sao nữa, lúc trước em tìm được hai công việc, đột nhiên lại bị mất hết, bây giờ chủ cho thuê nhà vừa cầu em chuyển .”

      Tuy cố gắng kiên cường, nhưng Đinh Tuấn vẫn nhận thấy vẻ ưu sầu khuôn mặt . giọng mềm mỏng hỏi: “Em tìm được nhà mới để thuê chưa?”

      lắc đầu.

      Đinh Tuấn trầm mặc lát, sau đó chăm chú nhìn : “Vậy em có thể suy nghĩ chút xem, em có thể đến ở tại nhà của …”

      Đề nghị của cực kỳ đột ngột, Nghênh Hi im lặng .

      “Em đừng hiểu lầm,” cười : “Bởi vì căn nhà của rộng hơn ba mươi mét vuông, bên trong còn có hai gian phòng để , lại chỉ sống có mình, cho nên rất hoan nghênh em chuyển đến ở cùng.”

      Thực tế, từng hi vọng có thể có cơ hội nào đó để tiến thêm bước nhằm tiếp cận với Nghênh Hi. định chờ đến sau khi được bổ nhiệm làm sĩ quan cảnh sát, thổ lộ với . Nhưng có ai ngờ được, Nghênh Hi vừa tốt nghiệp đại học, ngay lập tức được tên họ Hắc kia theo đuổi… Chính vì vậy vẫn hận bởi do dự của mình… Còn bây giờ, rốt cuộc tìm được cơ hội đền bù tâm nguyện xưa kia.

      “Như thế… làm phiền quá. Nhưng có điều, em muốn trước giá tiền thuê nhà, bởi vì em có quá nhiều tiền bạc.”

      Suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc đồng ý với lời đề nghị của Đinh Tuấn. Bởi vì hiểu , thời gian chỉ còn ngày, mà tuyệt nhiên chưa tìm được nhà để thuê.

      “Với mà em còn đến chuyện tiền thuê nhà gì chứ?” Thấy đồng ý, đầy hưng phấn: “Bất cứ lúc nào em cũng có thể chuyển đồ vào ở…”

      được, nếu thu tiền thuê nhà, em tuyệt đối chuyển đồ qua đó.”

      “Nghênh Hi…”

      “Em đổi ý đâu.”

      thở dài hơi, biết lay chuyển được : “Vậy hai ngàn đồng, em đừng cò kè mặc cả với nữa. Em hãy xem như bạn bè , để cho được giúp đỡ em.”

      rất muốn “giá như vậy là quá rẻ”, nhưng thành ý của Đinh Tuấn khiến thấy xấu hổ, phản đối nữa.

      “Cảm ơn , học trưởng.” Tự đáy lòng lời cảm ơn .

      vẫy vẫy tay, nôn nóng hỏi : “Chừng nào em chuyển nhà?”

      “Xế chiều hôm nay em nhất định phải chuyển rồi.” trả lời cần giữ ý tứ.

      “Nếu vậy khoảng ba giờ chiều, lái xe đến nhà trọ em tại, giúp em chuyển nhà.”

      “Em lại làm phiền rồi, học trưởng.”

      “Em đừng khách sáo với như vậy,” đôi mắt nồng nàn thắm thiết: “Nghênh Hi, em nên biết đối với em…”

      “Học trưởng, vậy buổi chiều chúng ta gặp lại nhau…” hạ ánh mắt xuống, vội vã cắt ngang lời .

      Đinh Tuấn định lại thôi, sau cùng quyết định vẫn nên dừng lại ở đây, tránh vội vàng quá mức, thành ra lại làm Nghênh Hi sợ hãi: “Hẹn ngày mai gặp lại, đến đúng giờ.” đáp lại.

      Sau khi tạm biệt Đinh Tuấn, tuy sắp xếp được chỗ ở, nhưng trong lòng Nghênh Hi vẫn còn chút bất an.

      Cũng chỉ vì cuộc sống khốn đốn mà đồng ý chuyển đến ở nhà của Đinh Tuấn. cũng biết quyết định này của mình, rốt cuộc là đúng hay sai.
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 4.1:

      Sau khi dọn đến chỗ ở của Đinh Tuấn, ngoại trừ ngày đầu tiên, ngoài ra Nghênh Hi vẫn rất cẩn thận tránh những dịp có thể bị chạm mặt với Đinh Tuấn.

      Hàng ngày luôn luôn ra khỏi cửa từ rất sớm để tìm việc làm. Mãi cho đến tối khoảng quá mười giờ đêm, mới về nhà nghỉ ngơi.

      Chỉ vì muốn né tránh ánh mắt đa tình của Đinh Tuấn mà có ý đồ trốn tránh ấy. Nhưng toàn bộ chuyện này cũng phải vì Hắc Diệu Tư, đối với người đàn ông kia, nguyện lấy lạnh nhạt và coi thường thay cho oán hận.

      Sở dĩ né tránh Đinh Tuấn là do lý do đơn giản, với , tình trò chơi quá lãng phí, nó làm trái tim trở nên khô kiệt, mệt mỏi đến cùng cực.

      Nhưng buổi sáng hôm nay, mới bảy giờ, khi chuẩn bị ra khỏi nhà tìm việc, Đinh Tuấn ngồi ở phòng khách chờ đợi ...

      "Em lại muốn tránh né sao?" Đinh Tuấn thở dài hỏi.

      phải vậy… là vì đến bây giờ em vẫn chưa tìm được việc làm… cho nên em muốn ra ngoài sớm chút… hy vọng dịp may có thể gặp được nhiều hơn chút.” Đứng lại ở bên canh cửa, Nghênh Hi hạ mí mắt giải thích, lưu tâm, né tránh ánh mắt của .

      “Là bởi lý do này sao?” Đinh Tuấn đến bên người : “Nghênh Hi, coi như em chưa hiểu hết ý của , chỉ cần em có thể thử chấp nhận…”

      “Học trưởng!” bối rối cắt ngang lời của : “Em có hẹn với công ty thực phẩm, tám giờ sáng nay đến phỏng vấn, tuyệt đối thể đến muộn…”

      làm mất thời gian của em lâu lắm đâu!” chống tay vào bờ vai mảnh khảnh của Nghênh Hi, nửa như ép quay người đối diện với : “Nếu trong lòng em thẳng thắn, có chút cảm giác nào với , vậy em hãy dũng cảm nhìn vào , đừng tránh né ánh mắt nữa!”

      miễn cưỡng nâng mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đầy xúc động của .

      Nhưng vẻ thuần khiết của cử chỉ lẫn tâm hồn của , lại càng kích thích tình cảm của Đinh Tuấn. sao khống chế nổi bản thân, bất chấp mọi thứ cúi đầu mãnh liệt hôn

      “Đừng mà…!”

      đẩy Đinh Tuấn ra, đôi mắt mở to thất thần, đầy kinh hãi nhìn chằm chằm…

      … Nghênh Hi, thực xin lỗi…”

      Đinh Tuấn còn chưa kịp xong, toàn thân Nghênh Hi run rẩy, chống vào khung cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra ngoài cửa…

      “Nghênh Hi!” Đinh Tuấn ngơ ngác đứng đờ người ở cửa, dám đuổi theo.

      ảo não trách mình có hành động lỗ mãng, càng thêm lo ngại từ nay về sau, Nghênh Hi né tránh xa hơn…

      Sau khi lao ra khỏi nhà Đinh Tuấn, trong đầu Nghênh Hi trở nên trống rỗng.

      chạy mạch vào trong công viên ở gần đấy mới dừng bước lại… Ngồi tấm ván bập bênh của trẻ con vẫn thường chơi đùa, đờ đẫn nhìn vào phiến đá xám xịt trước mặt.

      “Vì sao lại thế…” cảm giác trong mắt cay cay…

      hiểu , Đinh Tuấn hề ác ý.

      trách Đinh Tuấn, chỉ cảm thấy bản thân dơ bẩn.

      Chính lợi dụng tình của Đinh Tuấn đối với mình, trả xu, chuyển vào sống trong nhà của giống như ở miễn phí.

      Chuyện này so với chuyện khuất phục Hắc Diệu Tư có điểm nào khác nhau? Chỉ khác ở chỗ, bên lợi dụng thủ đoạn lừa gạt để người đàn ông thông cảm với mình, bên là bán đứng thân thể của mình…

      “Xem ra cái bộ dạng này của em, nếu muốn sinh tồn, chỉ có thể tìm việc tại quán rượu!”

      Đột nhiên nhớ tới lời của Hắc Diệu Tư.

      Giống như lời nguyền rủa, giờ lời ấy trở thành lời tiên đoán.

      “Nếu thân thể có thể đổi được ấm no, nếu thân thể có thể đổi được ấm áp…” thào tự , thất thần lặp lặp lại mãi câu.

      “Chị à…” bé con mặc người bộ quần áo giống như con thỏ chip bông, bộ dáng đáng , đột nhiên tới giữ chặt góc áo của : “Chị à, chị chơi bập bênh với em lúc có được ?”

      Giọng của trẻ em êm ái, chứa đầy năn nỉ

      Nhìn khuôn mặt nhắn vô lo của đứa trẻ, rốt cuộc Nghênh Hi kìm nổi ghen tị, đưa hai tay lên che khuôn mặt, khóc nức nở thất thanh…

      lâu… lâu lắm rồi, trái tim của còn có thể đơn giản thuần khiết giống như trẻ con được nữa!

      Đèn màu rực vừa lên, thành phố Đài Bắc được nhiều người biết đến với khu chợ phấn sắc nổi tiếng – nằm ở phía đường Lâm Sâm. Ánh đèn nê ông lấp lánh, đầy rẫy các xinh đẹp, mặt mũi được trang điểm đậm, qua lại chờ khách say rượu tới tìm hương.

      Nghênh Hi làm việc ở khu đèn đỏ nổi tiếng này trọn vẹn tuần. buổi tối ở trong căn phòng giá rẻ mà quán rượu dành cho. Tuy tạm thời có cái tổ, nhưng gần như mỗi ngày đều bị mất ngủ.

      Nguyên nhân bởi mỗi gian phòng chỉ ngăn bằng tấm gỗ ván, vách tường cực kì đơn sơ, nhất cử nhất động của phòng cách vách đều nghe thấy sót thanh nào. Hơn nữa, bất luận là ban ngày hay đêm khuya, phòng ốc cách vách vĩnh viễn ngừng truyền đến mùi vị dâm ô cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ lẫn tiếng gầm gào thô lỗ của đàn ông.

      Nghênh Hi thường phải bịt chặt lỗ tai để vào giấc ngủ, nhưng lại luôn luôn bị mất ngủ.

      “Thương Thương, sao sắc mặt của lại khó coi như vậy hả?” chạng vạng, khi Nghênh Hi làm, người phụ trách quản lí quán rượu cau mày hỏi .

      “Thương Thương” là tên của Nghênh Hi ở quán rượu Hoa Danh.

      “Vậy sao…” hạ mí mắt, dám cho quản lí biết hàng ngày đều thể nào ngủ yên được.

      ngủ được, đúng ?” quản lí Judy lắc đầu, gặp nhiều dạng như nghé con mới đẻ này: “Nếu làm được, cũng đừng gắng gượng…”

      CHƯƠNG 4.2:

      " phải... " Nghênh Hi vội vàng lắc đầu."Bởi vì cách vách... phòng cách vách ầm ĩ quá, nên em chỉ ngủ được đại khái, cho nên mới..."

      "Ai mới bắt đầu đến đây cũng đều giống như em vậy", ánh mắt thông minh lanh lợi của Judy, nhìn thấu việc, đương nhiên hiểu ngụ ý của Nghênh Hi. "Nếu bỏ qua được đoạn này, em cũng đừng tiến sâu vào cái nghề này nữa. Em hãy xem tờ giấy trắng, bị dính mực có thể tẩy trắng được ?"

      "Em hiểu rồi chị Judy." Nghênh Hi buồn bã .

      biết, Judy ám chỉ mình...

      Chỉ cần bước chân vào chốn này, sớm hay muộn cũng giống như ở phòng cách vách kia, dần dần trơ lỳ, sa đọa, bắt đầu tìm cách kiếm thêm khoản thu nhập, bắt đầu kiếm tiền da thịt mình...

      "Tốt nhất là em nên hiểu cho . Vừa vặn phòng bao A2 có khách, người này có thân phận như người bình thường, em chú ý nhẫn nại..." Judy cẩn thận dặn dò.

      "Em hiểu rồi, chị Judy."

      Nghênh Hi làm theo lời dặn của Judy, đến phòng nghỉ trang điểm lại, cắn răng kéo cổ áo lộ ra nửa thân xuống thấp hơn nữa.

      Bộ "Lễ phục" này , được coi như "đồng phục" của quán rượu, là trong những đồ trang phục và đạo cụ do công ty cho "mượn" Judy là người phụ trách quần áo hàng ngày của quán rượu này, thu phí tương đối cao, chỉ mới bắt đầu chạm vào chút tính vạn đồng, so với quán ở đối diện kia chi phí bộ đồng phục của quán lại tính theo tỷ giá khác.

      "Ngài khỏe."

      Theo đúng quy định, sau khi vào cửa phải khom người cúi chào 60 độ, mục đích là muốn để ánh mắt của khách hàng được dịp sỗ sàng, động tác đơn giản này, Nghênh Hi lại thực giống như con búp bê gỗ.

      " lại đây!"

      Trong phòng bao chỉ có người khách là nam giới. Gương mặt của người khách này vô cùng ác nghiệt, toàn thân mặc đồ tây trang hàng hiệu, mu bàn tay trái để lộ ra hình xăm con Thanh Long quẫy đuôi giương nanh múa vuốt.


      “Tiên sinh, ngài khỏe ạ…” Nghênh Hi bày ra nụ cười tươi với vẻ mặt tự nhiên, ép buộc bản thân đến gần người đàn ông xa lạ kia, cả người loay hoay làm các điệu bộ quyến rũ giống như trong bài học được các chị trong quán rượu dạy dỗ. người đàn ông nhếch mày lên, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại giống như cảm thấy hứng thú với bộ điệu làm dáng õng ẹo của .

      “Em gọi là ‘Thương Thương’, em phải xưng hô như thế nào với ngài ạ?” hỏi vẻ dịu dàng.

      Người đàn ông vẫn im lặng khiến cho Nghênh Hi cực kì bất an.

      trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, lại cảm thấy từ người đàn ông này toát ra khí thế gì đó khác hẳn với những người khách khác mà gặp trong tuần qua.

      “Cái tên quan trọng!” người đàn ông cất tiếng khàn khàn: “Thân thể của em có thể thỏa mãn dục vọng của tôi hay , mới là điểm quan trọng.”

      Sắc mặt Nghênh Hi trắng nhợt: “Thực xin lỗi, em chỉ đảm nhận việc rót rượu, ra ngoài bán thời gian…”

      bán ở ngoài sao?” người đàn ông cất tiếng cười nhạo: “Bán hay , phải là người quyết đinh!” vươn tay, thô lỗ kéo Nghênh Hi vào trong ngực.

      “A!”

      Nghênh Hi hét lên tiếng thê thảm, thô bạo của đối phương gần như suýt nữa bẻ gãy xương tay cảu .

      “Buông ra!”

      vùng vẫy muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng lại bị người đàn ông tóm được, quăng vào góc phòng bao… ngã lộn nhào, cằm va mạnh vào amwjt bàn thủy tinh, ngay lập tức khóe miệng chảy ra dòng mấu tươi.

      “Van cầu ngài, đừng làm như vậy…” Xem ra, vẻ giả bộ mạnh mẽ bề ngoài của , giờ khắc này cũng hoàn toàn bị tan vỡ, để lộ ra sợ hãi, yếu ớt của , rốt cuộc nước mắt của Nghênh Hi cũng trào ra khống chế nổi nữa.

      “Đừng có ra vẻ nữa!” Người đàn ông bước tới, vẻ mặt chút thay đổi, tay xé rách bộ đồng phục mỏng manh của

      “Đừng mà… buông tôi ra!” như bị bệnh tâm thần thét chói tai, nhưng ai nguyện ý mở cửa, vào phòng bao giải cứu cho .

      sắp bị cường bạo rồi!

      sợ hãi tràn ngập trong lòng . trừng to mắt, nhìn gương mặt mang nụ cười đầy them muốn của người đàn ông. chút lưu tình tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của , định xé bỏ chướng ngại cuối cùng của Nghênh Hi



      “A…” ôm thân thể mình thét chói tai.

      “Đủ rồi, Long Nham!”

      giọng của người đàn ông khác đột nhiên xem vào, hai tay khoanh ở trước ngực, đôi mắt lãnh khốc nhìn chăm chú vào người con cuộn mình ở góc nhà, cái nhìn đầy thờ ơ, lạnh nhạt trước tình cảnh thảm thương của người con sau khi bị làm nhục.

      Hai mắt thất thần, đẫm lệ, cảm thấy nhục nhã căng thẳng bao trùm khắp cơ thể còn được máy mảnh vải che đậy của mình… Nghênh Hi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ mấy cái, rốt cục thấy người đàn ông đột nhiên xuất kia, ngồi ghế trong phòng bao…

      Đó chính là Hắc Diệu Tư.

      Người đàn ông động thủ với từ từ đứng lên, hướng về phía Hắc Diệu Tư nhếch cặp lông mày lên. Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt, sau đó người đàn ông có hình xăm con rồng mu bàn tay, dáng vẻ như chẳng có việc gì ra khỏi phòng bao.

      “Thế nào? Em có thích loại mùi vị này ?”

      tới gần bên Nghênh Hi, Hắc Diệu Tư ngồi xổm xuống cạnh , lãnh huyết hỏi.

      Bởi quá kinh hãi, đôi mắt của Nghênh Hi mở to trợn trừng đầy trống rỗng: “…”

      muốn hỏi , vì sao lại đột nhiên xuất , lại nghe thấy giọng của mình run rẩy, cuối cùng nghiền nát câu đến mức thể chắp nối lại thành câu được nữa.

      “Căn phòng bao này được thiết kế được cực kỳ đặc biệt, là nơi dành cho khách hàng sử dụng để “quan sát” phòng giải trí đặc biệt.” nhếch môi, nhàng bang quơ giải thích: “Cửa sổ bằng kính ở bên trái kia, kỳ cửa có hai mặt kính.”

      hơi hé mở miệng, nhìn chằm chằm như thể tin nổi: “ vẫn… vẫn đứng ở sau tường, nhìn tôi…” nhìn tôi thiếu chút nữa bị cường bạo sao? Nghênh Hi nghẹn ngào ngừng lại, sao tiếp được.

      may, em lại bán mình cho quán rượu này, là nơi tôi và bạn bè có thẻ vào chơi đùa, việc kinh doanh chỉ là chuyện . Cho nên tôi có đặc quyền…”

      dừng lại, cực kì tàn nhẫn, nhìn nở nụ cười rất tươi…

      “Muốn làm gì làm?”

      Rốt cuộc Nghênh Hi nhận ra, đây là “trò chơi” được sắp đặt hoàn hảo, mà , chính là đồ chơi được chỉ định chịu lăng nhục ở trong trò chơi ấy!

      là biến thái!” thào, run rẩy lên án .

      “Biến thái sao?” cười nhạo. “Nếu từng trải qua cái loại “trò chơi” được đặc biệt sắp xếp này, làm sao em có thể “tự trải nghiệm cuộc sống” nhanh như vây.” vẻ đùa cợt.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 4.3:

      Cảm thấy bản thân mình bị lên án, chỉ làm càng đắc ý, Nghênh Hi nghĩ chỉ muốn lập tức đứng lên, càng cách xa càng tốt! Nhưng phát quần áo người mình bị xé nát, từ đầu đến cuối đủ che thân, hai tay giao nhau cũng chỉ có thể miễn cưỡng che được hai bầu ngực gần như lộ hết ra bên ngoài.

      "Em còn muốn sao?" cười lạnh lẽo, thờ ơ bàng quan nhìn dáng vẻ của khô khan: "Tốt nhất em nên hiểu điều này, từ nay về sau, kiếp sống nhục nhã này còn tiếp tục diễn ra, so với tiết mục tối hôm nay còn tàn khốc gấp trăm lần, đến lúc đó cũng chẳng có ai vì em mà kêu lên câu ngừng lại đâu."

      tiếp tục : "Tôi cho em cơ hội sau cùng, ... hầu hạ tôi, hoặc lựa chọn để cho mấy ngàn mấy vạn người đàn ông chơi đùa thân thể của em... "

      "Đủ rồi!" sụp đổ, hướng về phía hét lên. buông tay xuống, nở nụ cười chế giễu lộ vẻ lãnh khốc.

      Trong căn phòng bao rộng lớn thấm đẫm khí quỷ dị, hoàn toàn còn lựa chọn con đường sống nữa rồi.

      "Lại đây."

      Trong yên tĩnh cực độ , lạnh nhạt ra lệnh, đột nhiên đánh thức thần kinh yếu ớt của ...

      cố gắng ổn định tinh thần, nheo mắt lại, nhìn thấy Hắc Diệu Tư mở rộng chân, ám chỉ mình đến giữa hai chân .

      Giống như bị mê muội, Nghênh Hi xác định nổi phải quyết tâm như thế nào để cho bản thân mình thêm dũng khí. Rốt cục, cứng ngắc giống như cái xác hồn cử động đôi chân của mình.

      Nhìn thấy mưu tính của mình được thực , cười mãn nguyện. "Bỏ tay ra, tôi muốn thưởng thức thân thể của em." chút e dè.

      Nghe vậy, chỉ do dự giây, sau đó chán nản bỏ tay ra ... nghênh đón ánh mắt đầy rẫy dục vọng lẫn khinh miệt của . Gương mặt tái nhợt, lộ ra sắc đỏ của hổ thẹn...

      Từ đáy lòng, thầm hạ quyết tâm, coi mình giống như tượng gỗ chút cảm xúc.

      Hắc Diệu Tư đột nhiên ôm lấy eo của . "Thả lỏng người ra chút, tôi còn nhớ ngày trước em rất thích cái ôm của tôi đấy!" vẻ châm biếm.

      Thân thể của Nghênh Hi run lên. Ngay lập tức hôn lên miệng , đồng thời cạy mở đôi môi của , đầu lưỡi nóng rực bá đạo tiến thẳng vào trong...

      "Ưm..."

      mở to hai mắt, ép buộc mình trừng mắt nhìn người đàn ông giống như dã thú kia, cố ý kiềm chế cảm xúc của mình để bị kỹ thuật cao siêu của làm cho mê hoặc, tuyệt đối để cuộc giao dịch thất thân ở chốn này làm mất hoàn toàn tôn nghiêm của bản thân.

      Mãi lâu sau, Hắc Diệu Tư đột nhiên buông ra, dùng ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn như muốn nghiên cứu. Bỏ qua khóe miệng,
      [​IMG]

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5.1:

      Hơn nửa năm trước, Hắc Diệu Tư muốn đem căn nhà trọ cao cấp mới tinh ở đoạn đường phía đông của Đài Bắc, tặng cho Nghênh Hi, khi ấy từng cự tuyệt.

      Bởi vì, cho dù là người sắp sửa đính hôn, Nghênh Hi vẫn thể nhận, vì thấy mình thể đương nhiên nhận lễ vật quý trọng như vậy.

      còn nhớ , lúc trước Hắc Diệu Tư cố ý cầu nhận căn nhà đó, với lý do là ... có thói quen để cho người quan trọng nhất của cuộc đời đứng tên của bất động sản đó. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Những lời này, ngay lúc ấy từng làm cho Nghênh Hi cảm động sâu sắc, bây giờ nghĩ lại, bỗng nhận ra, những lời ấy mới châm chọc làm sao ...

      Lúc lái xe của Hắc Diệu Tư đến mang rời khỏi quán rượu kia, rồi đưa đến khu nhà trọ cao cấp ở phía Bắc khiến kinh ngạc... Trong căn nhà trọ, mọi thứ ngổn ngang, bừa bãi, quần áo của phụ nữ vứt lung tung đất...

      Nghênh Hi đứng lặng ở cửa, nhưng rất nhanh, nghĩ ra ngay chuyện gì xảy ra.

      Nơi này cũng được sang tên, cả căn nhà trọ xa hoa này đại khái chỉ dùng làm nơi ở ngắn hạn cho bạn giường, phục vụ cho những cuộc truy hoan thâu đêm...

      Căn phòng bừa bộn thế này, nhất định là kiệt tác của vị "khách trọ" trước đây, ràng là đối phương phải ra rất vội vàng. Còn , chẳng qua cũng chỉ là "khách trọ", rất nhanh thôi, cũng có "khách trọ" khác kế tiếp nhiệm vụ "khách trọ" thay cho .

      Vẻ mặt đầy coi thường, Nghênh Hi bước vào trong phòng. tự với chính mình, chỉ có coi thường mới có thể chiến thắng tất cả nhục nhã này.

      "Ách... Thương tiểu thư, có lẽ giúp việc biết hôm nay phải đến dọn dẹp, để tôi đưa đến khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe trước ... "

      Nhìn thấy trong phòng bừa bãi như vậy, người lái xe chịu trách nhiệm đưa đến đây tựa hồ có khẩn trương.

      " việc gì đâu, tôi có thể tự mình thu dọn được." nhàn nhạt lại, rồi bắt tay vào dọn dẹp.

      Người lái xe sửng sốt, ánh mắt nhìn với bộ dáng biết nên hiểu thế nào trở thành ánh mắt tò mò nhìn lại .

      Những người phụ nữ khác, chỉ cần hơi bị ức chế, hay chu toàn chút, đều nối cơn lôi đình, vênh váo mắng chửi người khác loạn xạ, chỉ có vị tiểu thư này có chút đặc biệt.

      Giữa những người phụ nữ của Hắc tiên sinh, cũng chỉ có vị tiểu thư này là khiêm nhường, lễ độ khiến Lão TRương thấy thuận mắt.

      ‘’Thương tiểu thư, để tôi cũng làm giúp cho chóng xong….’’

      ‘’ Con đàn bà hèn hạ kia’’

      Nghênh Hi còn chưa kịp lại, dột nhiện thấy từ cửa chính chạy vọt vào trong phòng…

      ‘’Con đĩ này, mày dám theo đuổi người đàn ông của tao hả!’’ kia vừa vào cửa mở miệng gào thét, hơn nữa lại giống như lên cơn điên, đột nhiên xông đến phía trước túm lấy tóc của Nghênh Hi.

      ‘’Này…tiểu thư Jenny, làm gì vậy…’’

      Lão Trương lái xe muốn tóm lấy cánh tay đối phương, ngược lại bị ta tóm lấy.

      ‘’Lão tránh ra!’’

      ta thét chói tai, bên dùng đầu ngón tay sắc bén, ác ý cào vào cánh tay đẻ trần của Nghênh Hi toé máu.

      ‘’A!’’ Vừa nhìn thấy máu, lão TRương liền ngây người.

      ‘’Đừng làm vậy!’’ Nghênh Hị muốn giẫy dụa khỏi ta, lại đến cánh tay kia, cũng bị vẽ lên năm đường vết máu.

      Nhìn thấy cái đồ ‘’vật báu’’(*) hung hãn như vậy, tinh thần lão Trương bỗng phục hồi trở lại, lão lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thành thào bấm dãy số.(*)Tác giả chơi chữ’’Jenny’’- đọc theo tiếng Trung là ‘’TRân ny’’ nghĩa là vật báu, đồ quý giá.

      ‘’Hắc tiên sinh, cái Jenny tiểu thư kia chạy đến đây…vâng, giờ ấy ở đây cũng với Thương tiểu thư…tôi sao khống chế nổi tình hình…vâng…vâng!’’

      Hiển nhiên Lão Trương nhận được chỉ thị. Sau khi cúp máy, lão vừa lau mồ hôi, vừa nhìn về phía Jenny, lúc này buông Nghênh Hi cả người đầy vết thương ra,hai tay ôm ngực, thảnh thơi chờ lão cúp máy.

      ‘’Hay lắm, lão gọi tới , ngược lại, tôi cũng muốn nhín xem có thể trốn tôi tới khi nào!’’ Bĩu bĩu cặp môi, biết định tính kế gì, Jenny nheo cặp mắt lại lên tiếng thách thức.

      Đương nhiên, mục đích của ta là nghĩ muốn bức Hắc Diệu Tư thân.

      Lão Trương nhíu nhíu đầu mày, tự mình đến bên người Nghênh Hi’’ Thương tiểu thư, sao chứ?’’

      ‘’Hồ ly tinh làm sao có thể có chuyện gì!’’ Jenny khoanh tay, cay nghiệt .

      Lão Trương đảo cặp mắt trắng dã, cho là đúng.

      Nghênh Hi dường như cũng chẳng buồn đếm xỉa đến, vẻ mặt nhợt nhạt, lãnh đạm, đầy coi thường trò cười từ lúc bắt cho đến khi kết thúc. Hiển nhiên,’’Vật báu’’ tiểu thư kia là vị khách trọ trước kia từng ở trong này gian nhà trọ cao cấp này.

      Tuy thân thể bị tổn hại, nhưng Nghênh Hi lại thờ ơ, chỉ hồi tưởng lại quá khứ của mình, chợt thấy bản thân khờ dại đến gần như ngu xuẩn, trong lòng liền co rút lại ttừng cơn đau đớn…

      Nếu như kết hôn với Hắc Diệu Tư, có lẽ cả đời này chẳng hay biết gì, vĩnh viễn biết ngừoi chồng của mình là người đàn ông như thế nào.

      Xoay người, Nghênh Hi làm như có chuyện gì tiếp tục thu dọn sàn nhà. Lão Trương ngơ ngác đứng ở trong phòng, bị kẹp giữa hai vị’’nữ chủ nhân’’, khiến lão toát mồ hôi lạnh.

      15 phút sau, rốt cục Hắc Diệu Tư đại giá quang lâm tới nơi cũng với vô số phụ nữ xây’’ Tổ ấm’’

      ‘’A, Tư!’’

      Vừa thấy bóng Hắc Diệu Tư, Jenny liền thay đổi sắc mặt, lập tức chạy nhào đến với bộ dáng lã chã chực khóc, làm cho người ta hoàn toàn nhận ra chính là người con đầy tai ngược và dã man lúc nãy.

      ‘’Néu cầm tiền rồi chẳng lẽ vẫn còn hiểu, lúc này người cần phải tránh là ai chứ nhỉ?’’ Vẻ mặt của Hắc Diệu Tư mặt chút thay đổi, hất bàn tay của ta dính chặt người mình ra, lãnh khốc cười nhạo:’’ Chê chưa đủ tiền? Hay là…tiền bạc tiêu hết cả rồi?’’

      Hai tay Jenny bị hất ra, gương mặt diễm lệ chợt tái nhợt .

      ‘’ thực vô tình, người ta rất nhớ mà, biết sao?’’Jenny chớp chớp đôi mắt to đầy quyến rũ, giọng nghe điềm đạm đáng .

      Tuy tiền bạc càng nhiều càng tốt, nhưng ta cũng những lời lòng.

      ta tin có người phụ nữ nào làm cho Hắc Diệu Tư’’được ’’ đến mất hồn với kỹ thuật cao siêu bằng ta.

      ‘’ muốn hai cùng chung chồng, tôi cũng phản đối.’’ quẹt miệng, cười nhạt .

      Ánh mắt dò xét xoi mói của vọng về phía đứng ở góc nhà…

      Nghênh I thờ ơ, chăm chú nhìn mặt đất, dường như lời của hoàn toàn có ảnh hưởng đối với .
      Last edited: 9/5/15
      Friendangel2727Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :