Chương 4.1:
Sau khi dọn đến chỗ ở của Đinh Tuấn, ngoại trừ ngày đầu tiên, ngoài ra Nghênh Hi vẫn rất cẩn thận tránh những dịp có thể bị chạm mặt với Đinh Tuấn.
Hàng ngày luôn luôn ra khỏi cửa từ rất sớm để tìm việc làm. Mãi cho đến tối khoảng quá mười giờ đêm, mới về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ vì muốn né tránh ánh mắt đa tình của Đinh Tuấn mà có ý đồ trốn tránh ấy. Nhưng toàn bộ chuyện này cũng phải vì Hắc Diệu Tư, đối với người đàn ông kia, nguyện lấy lạnh nhạt và coi thường thay cho oán hận.
Sở dĩ né tránh Đinh Tuấn là do lý do đơn giản, với , tình là trò chơi quá lãng phí, nó làm trái tim trở nên khô kiệt, mệt mỏi đến cùng cực.
Nhưng buổi sáng hôm nay, mới bảy giờ, khi chuẩn bị ra khỏi nhà tìm việc, Đinh Tuấn ngồi ở phòng khách chờ đợi ...
"Em lại muốn tránh né sao?" Đinh Tuấn thở dài hỏi.
“ phải vậy… là vì đến bây giờ em vẫn chưa tìm được việc làm… cho nên em muốn ra ngoài sớm chút… hy vọng dịp may có thể gặp được nhiều hơn chút.” Đứng lại ở bên canh cửa, Nghênh Hi hạ mí mắt giải thích, lưu tâm, né tránh ánh mắt của .
“Là bởi lý do này sao?” Đinh Tuấn đến bên người : “Nghênh Hi, coi như em chưa hiểu hết ý của , chỉ cần em có thể thử chấp nhận…”
“Học trưởng!” bối rối cắt ngang lời của : “Em có hẹn với công ty thực phẩm, tám giờ sáng nay đến phỏng vấn, tuyệt đối thể đến muộn…”
“ làm mất thời gian của em lâu lắm đâu!” chống tay vào bờ vai mảnh khảnh của Nghênh Hi, nửa như ép quay người đối diện với : “Nếu trong lòng em thẳng thắn, có chút cảm giác nào với , vậy em hãy dũng cảm nhìn vào , đừng tránh né ánh mắt nữa!”
miễn cưỡng nâng mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đầy xúc động của .
Nhưng vẻ thuần khiết của cử chỉ lẫn tâm hồn của , lại càng kích thích tình cảm của Đinh Tuấn. sao khống chế nổi bản thân, bất chấp mọi thứ cúi đầu mãnh liệt hôn …
“Đừng mà…!”
đẩy Đinh Tuấn ra, đôi mắt mở to thất thần, đầy kinh hãi nhìn chằm chằm…
“… Nghênh Hi, thực xin lỗi…”
Đinh Tuấn còn chưa kịp xong, toàn thân Nghênh Hi run rẩy, chống vào khung cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra ngoài cửa…
“Nghênh Hi!” Đinh Tuấn ngơ ngác đứng đờ người ở cửa, dám đuổi theo.
ảo não trách mình có hành động lỗ mãng, càng thêm lo ngại từ nay về sau, Nghênh Hi né tránh xa hơn…
Sau khi lao ra khỏi nhà Đinh Tuấn, trong đầu Nghênh Hi trở nên trống rỗng.
chạy mạch vào trong công viên ở gần đấy mới dừng bước lại… Ngồi tấm ván bập bênh của trẻ con vẫn thường chơi đùa, đờ đẫn nhìn vào phiến đá xám xịt trước mặt.
“Vì sao lại thế…” cảm giác trong mắt cay cay…
hiểu , Đinh Tuấn hề ác ý.
trách Đinh Tuấn, chỉ cảm thấy bản thân dơ bẩn.
Chính lợi dụng tình của Đinh Tuấn đối với mình, trả xu, chuyển vào sống trong nhà của giống như ở miễn phí.
Chuyện này so với chuyện khuất phục Hắc Diệu Tư có điểm nào khác nhau? Chỉ khác ở chỗ, bên lợi dụng thủ đoạn lừa gạt để người đàn ông thông cảm với mình, bên là bán đứng thân thể của mình…
“Xem ra cái bộ dạng này của em, nếu muốn sinh tồn, chỉ có thể tìm việc tại quán rượu!”
Đột nhiên nhớ tới lời của Hắc Diệu Tư.
Giống như lời nguyền rủa, giờ lời ấy trở thành lời tiên đoán.
“Nếu thân thể có thể đổi được ấm no, nếu thân thể có thể đổi được ấm áp…” thào tự , thất thần lặp lặp lại mãi câu.
“Chị à…” bé con mặc người bộ quần áo giống như con thỏ chip bông, bộ dáng đáng , đột nhiên tới giữ chặt góc áo của : “Chị à, chị chơi bập bênh với em lúc có được ?”
Giọng của trẻ em êm ái, chứa đầy năn nỉ
Nhìn khuôn mặt nhắn vô lo của đứa trẻ, rốt cuộc Nghênh Hi kìm nổi ghen tị, đưa hai tay lên che khuôn mặt, khóc nức nở thất thanh…
lâu… lâu lắm rồi, trái tim của còn có thể đơn giản thuần khiết giống như trẻ con được nữa!
Đèn màu rực vừa lên, thành phố Đài Bắc được nhiều người biết đến với khu chợ phấn sắc nổi tiếng – nằm ở phía đường Lâm Sâm. Ánh đèn nê ông lấp lánh, đầy rẫy các xinh đẹp, mặt mũi được trang điểm đậm, qua lại chờ khách say rượu tới tìm hương.
Nghênh Hi làm việc ở khu đèn đỏ nổi tiếng này trọn vẹn tuần. buổi tối ở trong căn phòng giá rẻ mà quán rượu dành cho. Tuy tạm thời có cái tổ, nhưng gần như mỗi ngày đều bị mất ngủ.
Nguyên nhân bởi mỗi gian phòng chỉ ngăn bằng tấm gỗ ván, vách tường cực kì đơn sơ, nhất cử nhất động của phòng cách vách đều nghe thấy sót thanh nào. Hơn nữa, bất luận là ban ngày hay đêm khuya, phòng ốc cách vách vĩnh viễn ngừng truyền đến mùi vị dâm ô cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ lẫn tiếng gầm gào thô lỗ của đàn ông.
Nghênh Hi thường phải bịt chặt lỗ tai để vào giấc ngủ, nhưng lại luôn luôn bị mất ngủ.
“Thương Thương, sao sắc mặt của lại khó coi như vậy hả?” chạng vạng, khi Nghênh Hi làm, người phụ trách quản lí quán rượu cau mày hỏi .
“Thương Thương” là tên của Nghênh Hi ở quán rượu Hoa Danh.
“Vậy sao…” hạ mí mắt, dám cho quản lí biết hàng ngày đều thể nào ngủ yên được.
“ ngủ được, đúng ?” quản lí Judy lắc đầu, gặp nhiều dạng như nghé con mới đẻ này: “Nếu làm được, cũng đừng gắng gượng…”
CHƯƠNG 4.2:
" phải... " Nghênh Hi vội vàng lắc đầu."Bởi vì cách vách... phòng cách vách ầm ĩ quá, nên em chỉ ngủ được đại khái, cho nên mới..."
"Ai mới bắt đầu đến đây cũng đều giống như em vậy", ánh mắt thông minh lanh lợi của Judy, nhìn thấu việc, đương nhiên hiểu ngụ ý của Nghênh Hi. "Nếu bỏ qua được đoạn này, em cũng đừng tiến sâu vào cái nghề này nữa. Em hãy xem tờ giấy trắng, bị dính mực có thể tẩy trắng được ?"
"Em hiểu rồi chị Judy." Nghênh Hi buồn bã .
biết, Judy ám chỉ mình...
Chỉ cần bước chân vào chốn này, sớm hay muộn cũng giống như ở phòng cách vách kia, dần dần trơ lỳ, sa đọa, bắt đầu tìm cách kiếm thêm khoản thu nhập, bắt đầu kiếm tiền da thịt mình...
"Tốt nhất là em nên hiểu cho . Vừa vặn phòng bao A2 có khách, người này có thân phận như người bình thường, em chú ý nhẫn nại..." Judy cẩn thận dặn dò.
"Em hiểu rồi, chị Judy."
Nghênh Hi làm theo lời dặn của Judy, đến phòng nghỉ trang điểm lại, cắn răng kéo cổ áo lộ ra nửa thân xuống thấp hơn nữa.
Bộ "Lễ phục" này , được coi như "đồng phục" của quán rượu, là trong những đồ trang phục và đạo cụ do công ty cho "mượn" Judy là người phụ trách quần áo hàng ngày của quán rượu này, thu phí tương đối cao, chỉ mới bắt đầu chạm vào chút tính vạn đồng, so với quán ở đối diện kia chi phí bộ đồng phục của quán lại tính theo tỷ giá khác.
"Ngài khỏe."
Theo đúng quy định, sau khi vào cửa phải khom người cúi chào 60 độ, mục đích là muốn để ánh mắt của khách hàng được dịp sỗ sàng, động tác đơn giản này, Nghênh Hi lại thực giống như con búp bê gỗ.
" lại đây!"
Trong phòng bao chỉ có người khách là nam giới. Gương mặt của người khách này vô cùng ác nghiệt, toàn thân mặc đồ tây trang hàng hiệu, mu bàn tay trái để lộ ra hình xăm con Thanh Long quẫy đuôi giương nanh múa vuốt.
“Tiên sinh, ngài khỏe ạ…” Nghênh Hi bày ra nụ cười tươi với vẻ mặt tự nhiên, ép buộc bản thân đến gần người đàn ông xa lạ kia, cả người loay hoay làm các điệu bộ quyến rũ giống như trong bài học được các chị trong quán rượu dạy dỗ. người đàn ông nhếch mày lên, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại giống như cảm thấy hứng thú với bộ điệu làm dáng õng ẹo của .
“Em gọi là ‘Thương Thương’, em phải xưng hô như thế nào với ngài ạ?” hỏi vẻ dịu dàng.
Người đàn ông vẫn im lặng khiến cho Nghênh Hi cực kì bất an.
trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì, lại cảm thấy từ người đàn ông này toát ra khí thế gì đó khác hẳn với những người khách khác mà gặp trong tuần qua.
“Cái tên quan trọng!” người đàn ông cất tiếng khàn khàn: “Thân thể của em có thể thỏa mãn dục vọng của tôi hay , mới là điểm quan trọng.”
Sắc mặt Nghênh Hi trắng nhợt: “Thực xin lỗi, em chỉ đảm nhận việc rót rượu, ra ngoài bán thời gian…”
“ bán ở ngoài sao?” người đàn ông cất tiếng cười nhạo: “Bán hay , phải là người quyết đinh!” vươn tay, thô lỗ kéo Nghênh Hi vào trong ngực.
“A!”
Nghênh Hi hét lên tiếng thê thảm, thô bạo của đối phương gần như suýt nữa bẻ gãy xương tay cảu .
“Buông ra!”
vùng vẫy muốn chạy ra ngoài cửa, nhưng lại bị người đàn ông tóm được, quăng vào góc phòng bao… ngã lộn nhào, cằm va mạnh vào amwjt bàn thủy tinh, ngay lập tức khóe miệng chảy ra dòng mấu tươi.
“Van cầu ngài, đừng làm như vậy…” Xem ra, vẻ giả bộ mạnh mẽ bề ngoài của , giờ khắc này cũng hoàn toàn bị tan vỡ, để lộ ra sợ hãi, yếu ớt của , rốt cuộc nước mắt của Nghênh Hi cũng trào ra khống chế nổi nữa.
“Đừng có ra vẻ nữa!” Người đàn ông bước tới, vẻ mặt chút thay đổi, tay xé rách bộ đồng phục mỏng manh của …
“Đừng mà… buông tôi ra!” như bị bệnh tâm thần thét chói tai, nhưng có ai nguyện ý mở cửa, vào phòng bao giải cứu cho .
sắp bị cường bạo rồi!
sợ hãi tràn ngập trong lòng . trừng to mắt, nhìn gương mặt mang nụ cười đầy them muốn của người đàn ông. chút lưu tình tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của , định xé bỏ chướng ngại cuối cùng của Nghênh Hi
…
“A…” ôm thân thể mình thét chói tai.
“Đủ rồi, Long Nham!”
giọng của người đàn ông khác đột nhiên xem vào, hai tay khoanh ở trước ngực, đôi mắt lãnh khốc nhìn chăm chú vào người con cuộn mình ở góc nhà, cái nhìn đầy thờ ơ, lạnh nhạt trước tình cảnh thảm thương của người con sau khi bị làm nhục.
Hai mắt thất thần, đẫm lệ, cảm thấy nhục nhã căng thẳng bao trùm khắp cơ thể còn được máy mảnh vải che đậy của mình… Nghênh Hi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ mấy cái, rốt cục thấy người đàn ông đột nhiên xuất kia, ngồi ghế trong phòng bao…
Đó chính là Hắc Diệu Tư.
Người đàn ông động thủ với từ từ đứng lên, hướng về phía Hắc Diệu Tư nhếch cặp lông mày lên. Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt, sau đó người đàn ông có hình xăm con rồng mu bàn tay, dáng vẻ như chẳng có việc gì ra khỏi phòng bao.
“Thế nào? Em có thích loại mùi vị này ?”
tới gần bên Nghênh Hi, Hắc Diệu Tư ngồi xổm xuống cạnh , lãnh huyết hỏi.
Bởi quá kinh hãi, đôi mắt của Nghênh Hi mở to trợn trừng đầy trống rỗng: “…”
muốn hỏi , vì sao lại đột nhiên xuất , lại nghe thấy giọng của mình run rẩy, cuối cùng nghiền nát câu đến mức thể chắp nối lại thành câu được nữa.
“Căn phòng bao này được thiết kế được cực kỳ đặc biệt, là nơi dành cho khách hàng sử dụng để “quan sát” phòng giải trí đặc biệt.” nhếch môi, nhàng bang quơ giải thích: “Cửa sổ bằng kính ở bên trái kia, kỳ là cửa có hai mặt kính.”
hơi hé mở miệng, nhìn chằm chằm như thể tin nổi: “ vẫn… vẫn đứng ở sau tường, nhìn tôi…” nhìn tôi thiếu chút nữa bị cường bạo sao? Nghênh Hi nghẹn ngào ngừng lại, sao tiếp được.
“ may, em lại bán mình cho quán rượu này, là nơi tôi và bạn bè có thẻ vào chơi đùa, việc kinh doanh chỉ là chuyện . Cho nên tôi có đặc quyền…”
dừng lại, cực kì tàn nhẫn, nhìn nở nụ cười rất tươi…
“Muốn làm gì làm?”
Rốt cuộc Nghênh Hi nhận ra, đây là “trò chơi” được sắp đặt hoàn hảo, mà , chính là đồ chơi được chỉ định chịu lăng nhục ở trong trò chơi ấy!
“ là biến thái!” thào, run rẩy lên án .
“Biến thái sao?” cười nhạo. “Nếu từng trải qua cái loại “trò chơi” được đặc biệt sắp xếp này, làm sao em có thể “tự trải nghiệm cuộc sống” nhanh như vây.” vẻ đùa cợt.
Last edited by a moderator: 6/5/15
Friendangel2727 thích bài này.