1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc băng hỏa - Ái Ước (99c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương tám mươi: Bước Ngoặt.

      Trực giác cho biết người gặp chuyện là Duy Y.
      Nhưng khi trượt thẳng đường đến sườn dốc phía dưới chỉ thấy mấy nhân viên cấp cứu cho . Kiều Ngự Diễm vội vàng xông tới đẩy mấy người đàn ông kia ra, đáng tiếc kia phải Duy Y.
      Y Y của đâu rồi, vợ bé của đâu rồi? Tại sao tìm được ?
      Kinh hoàng, đôi tay Kiều Ngự Diễm ngừng run rẩy.
      Lúc này dưới chân núi có nhân viên cứu hộ hướng về quát to :"Còn tìm thấy, nhanh phái thêm người xuống đây.”
      “Cái gì? Còn dưới đó?” Kiều Ngự Diễm kích động níu lấy người trong đội cứu hộ, người nhân viên này cao, bị níu lấy. Thấy vậy, những người Nhật Bản vội vàng chạy tới khuyên, những này cũng là những người có kinh nghiệm, biết lúc này trong lòng Kiều Ngự Diễm hỗn loạn, lại cũng chỉ có thể ngừng khuyên.
      Kiều Ngự Diễm vô lực đứng bên, tại cũng chỉ có thể cầu xin trời cao, hy vọng dưới kai phải là Duy Y của …….
      “thưa ngài, xin hỏi ngài là người Trugn Quốc sao?” người trong đội cứu viện nghe điện thoại xong tới bên cạnh Kiều Ngự Diễm hỏi.
      “Đúng vậy!” Ánh mắt Kiều Ngự Diễm nhìn người nhân viên cứu hộ đầy chờ mong, chừng chỉ là thấy Duy Y mà thôi, dưới chân núi kai nhất định phải là . như vậy.
      “Đồng nghiệp vừa ccho tôi biết tận mắt nhìn thấy kai lăn xuống, hơn nữa trong miệng ngôn ngữ chúng tôi hiểu, là Trung Quốc. Mà tổng đài vừa xác định, hôm nay tới khu trượt tuyết chỉ có Trung Quốc, chính là Duy Y tiểu thư.”
      gì? phía dưới là Duy Y?”
      “Xác suất 90%.” xong người nhân viên chạy về bên cạnh đội cứu hộ, tiếp tục công việc.
      Sau đó từ bên kia lại truyền đến tiếng thảo luận.
      “Chỗ đó rất nguy hiểm, tỷ lệ còn sống lớn!”
      “Đúng vậy, hơn nữa trời cũng sắp mưa, đội trưởng, chúng ta làm gì đây?Còn phải gọi thêm người sao?”
      “Đương nhiên là phải gọi thêm người, càng kéo dài thời gian đối với người bị nạn càng bất lợi, nhanh tăng thêm người xuống.” Người đội trưởng kia .
      Lúc này Kiều Ngự Diễm sớm để ý đến khu vực nguy hiểm, liền nâng ván trượt trượt xuống. Đội cứu hộ ở muốn ngăn cản kịp, suy nghĩ chút người ta thân hình tráng kiện như vậy chắc gặp chuyện gì. Hơn nữa lại thiếu người.
      Vì vậy cũng rối rít tìm người gia tăng tìm kiếm.
      Kiều Ngự Diễm đường trượt xuống cũng thuận lợi lắm, đây là cuối con đường, độ dốc lại cao, ở dưới bắt đầu xuất nhiều tảng đá, tuyết cũng nhiều hơn núi. Đối với việc lại của rất bất lợi, trượt bao xa liền té.
      Nhưng từ bỏ, đường tìm, kêu gào, mắt đỏ vẫn tìm thấy bóng dáng Duy Y.
      Trời càng lúc càng u, bắt đầu mưa lớn. Đối với hành động của đội cứu hộ càng ngày càng bất lợi, những nhân viên cứu hộ khác nhận được lệnh dừng tìm kiếm, bởi vì thời tiết này ở trong khu vực nguy hiểm tìm kiếm càng nguy hiểm hơn, sơ ý chút bị thương hoặc xảy ra án mạng, đến lúc đó cứu được người lại hại cả nhân viên cứu hộ, điều đó đáng.
      Nhưng Kiều Ngự Diễm chịu, lại thể ngăn cản những người đó quay về.
      Vừa rồi gọi điện thoại kêu người tới, nhưng tại khu vực nguye hiểm như vậy tìm kiếm cũng phải việc đơn giản. Huống gì bọn họ đối với địa hình này cũng quen thuộc.
      Đội nhân viên cứu hộ quay về, chỉ còn lại Kiều Ngự Diễm cùng người của . Ban đầu còn có máy bay trực thăng bay ở tìm kiếm, nhưng trời mưa máy bay trở thành gánh nặng nên chỉ có thể tìm kiếm mặt đất.
      Cuối cùng Kiều Ngự Diễm tìm thấy Duy Y hôn mê bên phiến đá, mà Duy Y khi đó ngất xỉu biết bao lâu, đôi môi bầm đen đến đáng sợ, khuôn mặt tái nhợt, còn tí máu nào.
      Nơi Duy Y ở là chỗ cuối cùng sâu nhất, cũng là nơi bí , cho nên bọn họ tìm nhiều giờ cũng tìm thấy.
      “Y Y, Y Y…….tỉnh dậy…….” Kiều Ngự Diễm bỏ tất cả mọi thứ chạy tới quỳ bên cạnh Duy Y, cũng dám bế lên, chỉ sợ làm bị thương đến .
      “Tỉnh lại nhìn được Duy Y…….” Kiều Ngự Diễm gấp gáp, quên mất phải kiểm tra vết thương người , đất đều là máu, còn có người có nhiều phần gãy xương, trời tối như mực, rất nhiều thứ thể thấy ,chỉ có thể mượn những tia chớp để nhìn, Duy Y lăn xuống theo chiều thuận ngửa mặt lên trời, cho nên trời mưa khuôn mặt bị mưa tạt vào.
      luống cuống tay chân, chưa bao giờ nghĩ bị lăn từ chỗ cao xuống như vậy, lại nằm ở chỗ lạnh băng như vậy, chỉ biết thể để Duy Y có chuyện gì. Việc cấp bách là tìm chỗ tránh mưa, thể để Duy Y bị tạt ướt, cũng may người mặc áo khoác dày thấm nước, nhưng mặt và đầu bị mưa tạt ướt.
      Kiều Ngự Diễm cởi áo khoác trùm đầu lại, toàn thân đều bị tạt ướt. Sau đó bế lên, núp ở dưới tảng đá lớn, bởi vì thấy , Kiều Ngự Diễm biết khối đá vuông này có rất nhiều tuyết đọng lại, có thể bị đè rất nguy hiểm.
      “Y Y, đừng sợ, đừng sợ, ở đây. Có ở đây rồi, để chuyện gì may xảy ra với em.” Kiều Ngự Diễm ôm Duy Y, ra sức hà hơi khuôn mặt nhắn của , cố gắng sưởi ấm . Nhưng toàn thân cũng lạnh, làm sao có thể khiến người trong ngực ấm áp chứ?
      biết trải qua bao lâu, mưa rốt cuộc cũng ít dần, nhưng vẫn ngừng rơi, tiếp tục như vậy nữa Duy Y bị đông cứng cũng kịp thời được cứu chữa.
      Lúc này Kiều Ngự Diễm bế Duy Y vẫn còn hôn mê lên về phía trước. Người của cũng ở gần đây, chỉ là biết ở chỗ nào, chỗ này quá nguy hiểm, đoạn đường có thể thấy người.
      Bởi vì quá nhanh, mà buổi tối căn bản nhìn đường, Kiều Ngự Diễm lảo đảo cái, vấp ngã, cơ thể Duy Y cũng vì thế mà rơi khỏi người , hai người đồng thời lăn xuống. Dù sao người Kiều Ngự Diễm cũng có luyện tập qua, bản lĩnh lớn, hai ba lần đem Duy Y ôm vào ngực, tuy nhiên trong tình trạng này thân thể cùng hành động đều bị hạn chế, thể dừng lại, biết bị đá đập đầu tay chân cùng cơ thể, nhưng lo những thứ này, chỉ là dùng cơ thể mình bảo vệ người trong ngực, để những vật cứng phía dưới làm đau.
      Rốt cuộc tiếng vang lên, lưng Kiều Ngự Diễm nặng nề đụng vào tảng đá lớn làm phát ra tiếng rên nặng nề, cảm giác xương sườn mình đau đớn. Toàn thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh, thể tiếp tục nhúc nhích.
      Nhưng tại thời điểm quan trọng này quên Duy Y trong ngực, chỉ có thể dùng động tác kéo áo khoác trùm lên đầu , để nước mưa tạt vào.
      “Y Y sao đâu, có người đến cứu chúng ta.” Cuối cùng chịu nổi đau đớn ngất xỉu .
      Bệnh viện Tokyo, Sultana mặc quần áo nhàn nhã, đầu đội chiếc mũ to, còn có cái khăn che kín nửa khuôn mặt bước ra từ bệnh viện. Bên cạnh còn có người đàn ông rất quen, nhìn kỹ lại là giám đốc điều hành Rayne Jayson.
      Sao hai người lại xuất ở đây, khó giải thích.
      Hai người bọn họ bắt đầu mối quan hệ từ sau buổi tiệc rượu đó.
      Kể từ sau tiệc rượu lần đó, ngài Jayson đối cới Sultana nhớ mãi quên, ông có cảm tình với ta. Mà Sultana đối với người đàn ông có thực lực như vậy cũng có vài phần kính trọng. Chỉ là, mặc dù người đàm ông này tệ nhưng hơn năm mươi tuổi, hơn nữa ngài Jayson cũng có gia đình, trong mắt người ngoài, người vợ hoàn mỹ cùng hai con trai.
      Cho nên Sultana chưa từng nghĩ có kết quả với Jayson.
      Nhưng qua hai lần gâp gỡ, dĩ nhiên thể thiếu những đụng chạm mập mờ của nam nữ, đối với đàn ông phương tây mà , tình dục đối với họ đơn giản giống như ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng đổi món ăn mà thôi.
      Đối với Sultana mà , Jayson là người có thể đưa ta lên vị trí cao, trước kia ta có thể lợi dụng cấp để thăng chức. Thế nhưng những người đàn ông đó thể so sánh với Kiều Ngự Diễm, mặc dù Kiều Ngự Diễm cự tuyệt ta, nhưng có nhiều vẫn khao khát có được , xem như kết hôn, cũng có thể ly hôn, có người đàn ông nào chung tình chứ, ta tin Kiều Ngự Diễm mãi Duy Y. Cho nên, mục tiêu cuối cùng của ta vẫn là Kiều Ngự Diễm, ta muốn làm phu nhân tổng giám đốc.
      Ở lần hẹn thứ ba, ta và Jayson liền xảy ra quan hệ thân thiết, thể phủ nhận, năng lực của người đàn ông phương tây mạnh hơn đàn ông Trung Quốc nhiều, mấy lần sau ta liền có cảm giác si mê, hơn nữa muốn ngừng mà được.
      Chỉ là ta cảm thấy được bình thường, đầu tiên là chưa tới kỳ kinh nguyệt của ta, hơn nữa còn buồn nôn. ta là người có kinh nghiệm, lập tức liền biết chuyện gì xảy ra. Vì vậy liền cho Jayson biết, cũng may Jayson là người đàn ông tốt, biết ta mang thai cũng bỏ , nguyện ý theo ta bỏ đứa bé .
      Chỉ là ở thành phố G họ có quá nhiều người quen, hơn nữa Jayson lại là người nổi tiếng, nếu chuyện này đến tai vơ ông tốt. Vì vậy hai người hẹn gặp nhau ở Nhật Bản để làm tiểu phẫu.
      Đây cũng là lý do ta xuất tại hôn lễ của Kiều Ngự Diễm. ta là đến Nhật Bản công tác, nhưng ra là cùng Jayson để bỏ đứa bé.
      Hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng, nếu như có chuyện gì ngày mai có thể về thành phố G rồi.
      Đúng lúc hai người ra khỏi bệnh viện, chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện, chỉ thấy bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy lên. Đúng lúc các bác sĩ đưa bệnh nhân ra bọn họ ngang qua, Sultana thấy ràng dung mạo người đàn ông nằm giường bệnh.
      Người đàn ông kia chính là người dưới núi tuyết Kiều Ngự Diễm, mà người còn lại là Duy Y.
      Sao lại là hai người đó?
      phải bọn họ kết hôn rồi sao? Sao lại xuất ở Nhật Bản, hơn nữa nhìn có vẻ bị thương , hai người đều bất tỉnh còn ý thức.
      “Jayson, về trước , em còn có chuyện?” Sultana với Jayson.
      “Sao thế?”
      “Đó là ông chủ của em, biết có chuyện gì xảy ra!”
      “Có cần ở cùng em ?”
      , cần, về trước , phải có chuyện quan trọng cần làm sao?”
      “Đúng vậy, nhưng mà em…….” Jayson có chút bận tâm nhìn ta, mặc dù phải là vợ ông, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ ông quan hệ thân thiết, ông khỏi quan tâm.
      “Em sao, có thể về nhà muộn mấy ngày, sau khi em về liên lạc với .”
      “Vậy cũng được, đường cẩn thận.”
      “Ừ.”
      Sau khi tạm biệt Jayson, Sultana tới phòng cấp cứu, đợi người trong phòng cấp cứu ra.
      Qua ba bốn giờ, Duy Y được ra trước, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, tiếng sau Kiều Ngự Diễm cũng được đưa ra.
      Khi Kiều Ngự Diễm tỉnh lại là ba ngày sau, mặc dù bị thương ở đầu nhưng nghiêm trọng lắm, chủ yếu là chân , xương sống cùng với vô số vết thương ở cánh tay. Cho nên tại nhúc nhích được.
      Việc đầu tiên sau khi Kiều Ngự Diễm tỉnh dậy là tìm Duy Y, nhưng nhúc nhích được, bác sĩ cùng y tá cho đứng dậy, náo loạn, tâm tình vô cùng kích động, ngừng mắng chửi bác sĩ cùng y tá. Những người đó thấy ánh mắt lạnh lùng cùng với khí thế của ai dám đến gần.
      Bởi vì lúc được đưa tới có người hộ tống, chỉ có hai nhân viên cứu hộ.
      Khi Sultana xuất , nhân viên cứu hộ mới thở phào nhõm. Đưa người đàn ông khó chịu ném cho Sultana.
      “Tổng giám đốc Kiều, đỡ hơn chút nào chưa?” Sultana đem đồ cầm trong tay đặt lên bàn, sau đó đến bên cạnh giường.
      “Duy Y đâu rồi, mau dẫn tôi thăm ấy, ấy thế nào rồi?” Kiều Ngự Diễm nhất thời kích động, níu lấy cánh tay Sultana ngừng hỏi. Trong đầu bây giờ đều là Duy Y, căn bản ý thức được tại sao Sultana lại xuất ở đây, hơn nữa còn là ở bệnh viện này. Nếu như thông báo về nhà , vậy phải là người nhà bên cạnh mới đúng.
      “Tổng giám đốc Kiều đừng kích động, tỉnh táo lại tôi mới có thể cho biết!” Hiển nhiên, Sultana suy nghĩ cho , người có nhiều chỗ gãy xương, thể tùy ý lộn xộn, nhưng tâm tình khống chế được……..
      Sultana khổ sở nhìn Kiều Ngự Diễm, nhưng trong lòng tính toán hết tất cả chỉ chờ Kiều Ngự Diễm tỉnh lại.
      gì, Y Y có chuyện gì?” Kiều Ngự Diễm rống giận.
      “Tổng giám đốc Kiều, xin nén bi thương!”Sultana rũ mắt xuống, giống như rất đau lòng.
      “Nén bi thương? Có ý gì? tôi nén bi thương?” Kiều Ngự Diễm thể tiếp nhận tin tức này, đột nhiên đẩy Sultana ra, Sultana mất thăng bằng, ngã xuống ghế phía sau.
      thể nào, tuyệt đối thể, Y Y thể nào gặp chuyện may, nhớ trước khi hôn mê ôm Y Y trong ngực mình, chẳng lẽ khi đó ……
      “Dẫn tôi gặp ấy, tôi muốn thấy ấy…….” Kiều Ngự Diễm để ý cơ thể bị thương, muốn đứng dậy, nhưng sau lưng đau nhói cách nào đứng dậy, nhưng vết thương đó đau bằng vết thương lòng, nơi đó giống như chết…….
      thể nào, tin Y Y bỏ như vậy, còn trẻ như thế, tại sao lại có thể bỏ như vậy?
      “Tổng giám đốc Kiều, tỉnh táo chút, bây giờ toàn thân đều bị thương, thể xuất viện!”
      “Sultana tránh ra!”
      “Kiều Ngự Diễm, tôi cho biết, thể bò đến đó.” Sultana tức giận, tại sao để ý ta, vì Duy Y có thể đẩy ta ra, có nghĩ tới cảm giác của ta , ta cũng là phụ nữ, tại sao Duy Y có thể ta lại thể.
      Chỉ bằng điểm này ta bỏ qua cho Duy Y.
      “A………” Người đàn ông phía sau phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, tại sao lúc này lại bị thương, tại sao lại vô dụng như vậy?
      Bàn tay bị thương ngừng đáng lên giường bệnh. Nhưng bản thân giày vò như thế nào cũng thể đứng dậy được.
      “Tổng giám đốc Kiều như vậy phải khiến cho Duy Y an lòng sao?”
      “Tôi muốn thấy ấy!”
      tìm thấy xác ấy, xem như bây giờ tìm đến đó cũng thể thấy.”
      cái gì? tìm được xác?” Rốt cuộc Kiều Ngự Diễm tỉnh táo lại, , phải tỉnh táo mà là bị kinh hoảng nên lời.
      Sao lại tìm được? ràng trước khi ngất ôm trong ngực.
      “Tôi biết chuyện gì xảy ra, tôi vô tình gặp , chuyện xảy ra với hai người biết gì.” Sultana cũng biết bọn họ bên nhau. Cọ ta cho rằng Duy Y trượt xuống chân núi, sau đó Kiều Ngự Diễm xuống tìm. Cho nên mới láo như vậy.
      gọi những người kai tới đây, tôi muốn hỏi bọn họ.”
      “Mọi người vẫn còn tìm Duy Y, những người kai ngừng tìm năm đêm rồi, còn muốn thế nào nữa?”
      cút ngay cho tôi, tọi muốn gặp .”
      “Nếu phải ông chủ của tôi, tôi để ý , nếu Duy Y biết như vậy, ấy cũng yên lòng.”
      Rốt cuộc Kiều Ngự Diễm yên lặng, giống như vũng nước nằm im giường nhúc nhích.
      Sultana thấy vậy cũng nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh .
      biết nghĩ gì, Sultana ngồi hồi lâu, rốt cuộc chịu được trầm mặc đó, ra khỏi phòng bệnh.
      lúc sau tới khu nội trú khác, vào phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện.
      trong phòng bệnh chưa tỉnh lại, bình dưỡng khí bên cạnh giường, mọi thứ người đều gắn máy móc.
      Bác sĩ cuộc giải phẫu thành công nhưng do cấp cứu trễ, cho nên muốn tỉnh lại phải đợi thời gian. Hơn nữa tỉnh lại có khả năng quên hết mọi chuyện lúc trước. Não khối máu tụ đè vào dây thần kinh, mặc dù được lấy ra ít nhưng phần còn lại phải đợi chính nó tiêu tan.
      Sultana ngồi bên giường nhìn nằm, bọn họ lớn lên cùng nhau, nhưng tại sao ấy lại ưu tú như vậy lại còn làm vợ người đàn ông tử tế như vậy.
      Hơn nữa còn mang thai con của Kiều Ngự Diễm, đây là thể tiếp nhận. Cho nên khi bác sĩ hỏi muốn giữ lại đứa bé hay , ta chọn giữ lại đứa bé. Bác sĩ thuốc trị liệu ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên nếu muốn giữ lại đứa bé, người mẹ gặp nguy hiểm.
      Như vậy ta biến mọi chuyện thành cố. Nếu như dùng thuốc trị liệu vẫn còn sống vậy xem như mạng lớn.
      Duy Y nên trách chị, ai số em tốt như vậy, làm cho ta đố kỵ, đố kỵ đến nổi phát điên. ta vì danh lợi mà hy sinh bao nhiêu thứ, bao gồm cả tuổi thanh xuân. ta thừa nhận ta phải là người chị tốt, nhưng cũng thể trách ta.
      Người phụ nữ ai chẳng ham tiền, ham lợi…….
      Đúng lúc này, ý tá phụ trách phòng bệnh xuất “Thưa , xin lỗi, tôi có chuyện muốn với , là vấn đề tiền viện phí, phiền có thể thanh toán được ?”
      “Được, tôi thanh toán!” Chế độ Nhật Bản giống với Trung Quốc, mọi chế độ đều dành cho công dân Nhật Bản, Duy Y là người Trung Quốc, thể hưởng thụ những đãi ngộ của người Nhật, chỉ có thể đóng lệ phí, cho nên đối với Sultana mà là gánh nặng.
      xin lỗi Duy Y, chị chỉ có thể làm cho em được đến như vậy, về sau em tự lo thôi. Từ trong túi xách ta lấy ra hộ chiếu cùng vé máy bay đặt trong ngăn kéo cạnh giường.
      Cuối cùng Sultana liếc nhìn Duy Y rồi nộp viện phí.
      tháng sau Kiều Ngự Diễm ôm tro cốt vợ bé về thành phố G.
      Mà mẹ Duy nhận được tin tức khóc đến hôn mê, tháng trước, chuyện Duy Y gặp cố được thông báo về nhà, tháng nay mẹ Duy gầy hẳn.
      Ở sân bay bọn họ thấy Kiều Ngự Diễm cùng tro cốt của Duy Y, mẹ Duy đoạt lấy hủ tro cốt trong tay Kiều Ngự Diễm, ôm chặt trong ngực, muốn trả lại cho .
      Nếu như Duy Y lấy tốt bao nhiêu, lấy có tuần trăng mật, tuần trăng mật gặp cố…….
      Mẹ Duy ôm tro cốt con được Duy Kiến Quốc dìu về nhà.
      Mà hai người nhà họ Kiều cũng có lời nào để , dù sao bởi vì con trai mình đưa con người ta , lúc về lại thành hủ tro cốt, cho dù là ai cũng tiếp nhận nổi.
      Kiều Ngự Diễm trở về nhà, trốn trong phòng chịu bước ra khỏi cửa, chuyện công ty đều cho ba xử lý.
      vẫn hiểu, ràng Y Y nằm trong ngực nhưng những người đó lại chỉ tìm được thấy Duy Y.
      Hơn nữa thi thể Duy Y tuần sau mới được tìm thấy, hơn nữa bọn họ còn đem hỏa tang, được nhìn dù chỉ là lần cuối.
      ba tháng Kiều Ngự Diễm vẫn chưa để ý tới bất kỳ việc gì, chỉ trốn ở trong phòng, có lúc ở sân thượng, trở về chỗ có cảm giác Duy Y bên cạnh. Nếu như còn sống, biết mình có thai, có biểu thế nào?
      thích đứa bé này sao? Hay là ưu sầu gọi điện thoại cho Bạch Trạch Vũ?
      thích uống rượu nhưng thích nhìn bộ dáng uống rượu bởi vì bộ dáng nhăn mày vì mùi rượu cay nồng. thích cọ mặt vào bởi vì mặt có râu làm đau, cho nên cạo râu sạch …….Nhưng bây giờ mấy tháng chưa cạo râu, soi gương, nếu như xuất còn có thể nhận ra ?
      có nàng lại vẫn có thể sống sót là kỳ tích.
      Bốn năm sau ở sân bay thành phố G.
      bóng dáng nhắn xuất trước, đầu mang theo cái mũ to, áo rộng, quần bò ôm, tạo nên vóc người hết sức tinh xảo. Trong tay còn kéo theo hành lý to, cố gắng kéo.
      Mọi người thấy cố gắng kéo, muốn hướng về phía giúp đỡ tay, đột nhiên sau lưng xuất bàn tay to, kịp thời đỡ hành lý trong tay .
      “Haiz, rồi…….nhìn em khổ cực, đau lòng.” người đàn ông cười dịu dàng nhìn , dùng tiếng lưu loát .
      Dáng dấp người đàn ông cao lớn, cao mét tám, đeo mắt kính, khuôn mặt có chút giống con lai. Nhìn thái độ của với có thể thấy đó trong lòng chiếm vị trí rất quan trọng.
      “Cám ơn Bill! có aanh, biết em phải làm sao!” cười cám ơn, hơn nữa song song cạnh .
      Đúng lúc này, giữa hai người đột nhiên thò ra cái đầu “You can marry daddy!”
      Đột nhiên bé xuất , hơn nữa chen vào vị trí ở giữa, cùng bọn họ.
      bé khoảng ba tuổi, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, tóc ngắn vừa đen vừa sáng, toàn thân mặc quần áo cao bồi, nhìn rất tinh quái, nhìn biểu tình của cũng có thể biết bé bướng bỉnh.
      Bảo bối xuất chúng như vậy, phải ưu tú như thế nào mới sinh được.
      Mọi người lại dừng tầm mắt hai người lớn, gia đình này hạnh phúc.
      Duy Y nhìn nhóc đột nhiên xuất , tự chủ cười lên, Nicole lúc nào là tác hợp cho người khác. Cho nên gọi Bill là ba. Loại cảm giác này gống như gia đình ba người.
      Nhưng thực tế bọn họ phải.
      sai, đây chính là Duy Y bốn năm trước suýt chết ở khu trượt tuyết.
      Khi tỉnh lại ở bệnh viện tuần sau, khi tỉnh lại cái gì cũng nhớ, ngay cả tên gì, xảy ra chuyện gì, bên cạnh có bạn nào, trong nhà có những ai đều nhớ.
      Nhưng bệnh viện có ghi chép, tên Duy Y, hơn nữa còn là Hoa Kiều. Đồ vật mang theo còn có hộ chiếu cùng với chứng minh nhân dân, còn có vé máy bay đến , dấu hiệu đó cho thấy đến từ .
      Vì muốn tìm ra thân thế của mình, cầm vé máy bay đến , nhưng đáng tiếc là trong người có tiền, đứng ở góc sân bay, tiền xe cũng có, đói bụng cũng chỉ có thể ăn bánh mì hoặc canh thừa của mọi người, lúc cùng đường là Bill cứu , bởi vì thấy Bill ăn còn dư bánh bao, cho rằng ăn, cho nên mới để ghế, vì vậy nhặt ăn, nhưng nghĩ tới chỉ đứng dậy ném đồ thôi, quay lại liền nhìn thấy ăn đồ ăn của mình. Sau đó Bill mua đồ cho ăn, cho chỗ ở lại giúp tìm thân thế của bản thân.
      Hai người bọn họ quen nhau như vậy, cho nên đối với Bill là người quan trọng sau con .
      Vậy sao lại lấy Bill, đó là bởi vì Nicole, về nhà cùng Bill lâu liền phát mình mang thai. Lúc đó có bao nhiêu mệt mỏi ai biết được.
      có bất kỳ người thân nào, có bạn bè, chỉ có Bill, cho nên khát vọng có người cùng chảy chung dòng máu với mình. Bill từng phản đối đứa bé này, nhưng bướng bỉnh, thể làm gì khác là cùng nuôi con.
      Đoạn thời gian đó, cái gì cũng biết, cũng có gì cả, chỉ là tới tìm người thân mà thôi mà cũng mang thai. có địa chỉ Bill giúp điều tra, nhưng địa chỉ đó vừa đúng lúc đổi chủ, nghe lúc trước ở đó là chỗ ở của đôi vợ chồng già và con người Trung Quốc ở, sau đó bố mẹ qua đời liền bán nhà nơi khác.
      Cuối cùng có biện pháp gì Bill đành đưa đến nhà mẹ mình, nhờ mẹ chăm sóc . Mà trừ công việc ra còn giúp tìm người thân.
      Bởi vì biết thân thế lúc trước, lại thấy tuổi còn trẻ, vì vậy nhờ vào mối quan hệ của mình mà sắp xếp cho vào trường học, biết sao Duy Y đặc biệt rất thích luật, học xong tất cả các môn trong hai năm, hơn nữa còn giúp làm việc trong văn phòng luật ở .
      Khi đó Nicole hai tuổi, người khác rất thích, Nicole vẫn cho rằng Bill là ba ruột của bé, nhưng biết sao, ba mẹ lại kết hôn.
      Cho nên bé vẫn nghe lời bà nội, cố gắng tác hợp ba mẹ mình thành đôi. Nhưng bởi vì Duy Y dựa vào lý do trước khi gặp Bill có thai, vì suy nghĩ cho Bill, thể thân phận của mình như thế nào mà gả cho , chừng kết hôn với người khác, như vậy đối với chút cũng công bằng.
      Về lý do bọn họ xuất ở thành phố G, bởi vì bọn họ nghĩ có thể tra ra thân thế của . Ba tháng trước, bạn của Bill ở Nhật Bản tra được Duy Y là người thành phố G cho nên bọn họ sắp xếp thời gian đến thành phố G xem có tiến triển gì .
      “Dear Nicole, You’re just in time. (Con , con tới đúng lúc)” Bill dùng cánh tay còn trống ôm Nicole để lên xe đẩy.
      “Why?” Giọng non nớt của Nicole hỏi, nghiêng đầu nhìn hết sức đáng .
      “Because there’re many men peepaty our mother (Bởi vì ở đây có rất nhiều người đàn ông dòm ngó mẹ con)”
      “I catch it (Con biết rồi)” Nicole bò xuống xe đẩy, đôi chân ngắn chạy lên trước mấy bước chạy về phía các nam sinh viên nhìn bọn họ “She’s my mother, he’s my father, so you far away from us (Đó là mẹ tôi, kia là ba tôi, cho nên các người tránh xa họ ra chút)”
      Rất dễ nhìn thấy Nicole bảo vệ nhà mình. Đây là hình ảnh đầu tiên mọi người thấy.
      Bộ dạng cao ngạo như vậy là do Bill.
      Kết quả Nicole vừa ồn ào gọi liền hối hận, bởi vì mấy sinh viên nam đó sợ, ngược lại còn lại gần , rằng “ đáng , xinh”…..làm cho Nicole vội càng trốn sau lưng Bill, lộ ra cái đầu nhìn trộm mấy sinh viên nam đó.
      Cử chỉ đáng như vậy làm cho mọi người buồn cười.
      Duy Y cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nghĩ từng ở đây, đối với ngôn ngữ này, vô cùng thân thiết, có thể nghe bọn họ cái gì, so với bốn năm trước tới hoàn toàn khác nhau, lúc mới tới mặc dù nghe được bọn họ cái gì, nhưng trao đổi cũng có chút khó khăn.
      Nếu như phải là Bill giúp có lẽ chết ở .

      Chương tám mươi mốt: Gặp lại.

      Lần đầu tiên Bill đến thành phố G, trước kia từng tới Trung Quốc nhưng phải ở thành phố này.
      Bọn họ ở khách sạn, Bill dẫn bọn họ đến phòng ăn trong khách sạn ăn cơm. Sau đó lại nhờ bạn tìm phòng trọ. Bởi vì ở đây khoảng ba tháng, ở khách sạn đối với bọn họ mà hơi đắt, mặc dù đô khá cao, chỉ là mấy năm qua, tiền lương Bill làm được đều chi cho Duy Y và Nicole.
      Tất cả đều là cam tâm tình nguyện, đằng sau công việc của Duy Y góp sức ít.
      Mấy ngày nay bọn họ ở khách sạn. Chờ chuyện phòng ở ổn định muốn đến thành phố SH thăm mấy người bạn cũ chút.
      Bill là con lai, mẹ là người Trung Quốc, cho nên mẹ mới thích Duy Y như vậy. Bill lớn lên ở từ , sau lại có mấy năm ở Trung Quốc học, sau khi tốt nghiệp liền vào đại sứ quán làm việc cho tới nay hai mươi chín tuổi.
      biết tiếng Trung nhiều, nhưng phần lớn có thể nghe được mọi người gì.
      “Here I feel so familiar (Em cảm thấy nơi này rất quen thuộc!)” Duy Y ngồi trong phòng ăn, bên phải vườn hoa cùng hồ bơi. Theo bản năng sờ sờ đầu, mấy năm qua mỗi khi trong lòng yên có động tác như thế.
      Bill biết thói quen của .
      “Really ( sao)?”
      “Yes, I feel very excited, but also very sad!(Tâm tình của em rất kích động nhưng cũng rất bi thương)”
      “Excited and sad? That’s what happened will appear at the same time such mood?( Kích thích và bi thương? có chuyện gì xảy ra mà có thể xuất đồng thời tâm tình như vậy?)”
      “I don’t know, thankyou Bill, thankyou for you stay by myside( Em biết, cám ơn Bill, cám ơn bên cạnh em)”
      Bill để tay mu bàn tay Duy Y, nhè vỗ bày tỏ an ủi.
      Lúc này, Nicole cùng nhân viên phục vụ quay lại, trong tay còn cầm bánh ngọt “Dad, this is my booty (ba, đây là chiến lợi phẩm của con)” Nicole hả hê đặt bánh ngọt trước mặt hai người.
      Bởi vì dáng dấp đáng , Nicole tới đầu đều được mọi người thích, bất luận nam nữ già trẻ, cũng bị làm cho hết hồn. Mới hơn ba tuổi nhưng như tinh .
      Sau đó Bill cùng Nicole ngồi chuyện, sau khi ba người ăn xogn bữa tối lại đến vườn hoa chơi, Nicole rất thích động tác của tượng đá trong vườn hoa, nhất định đòi đến đó. Vì vậy lôi kéo Bill trước. Duy Y ở lại tính tiền.
      Mặc dù vườn hoa cách phòng ăn đoạn, nhưng để đến được vườn hoa phải vòng ra cửa chính mới đến được.
      Mà lúc rời khỏi phòng ăn, vừa lúc nhìn thấy đám người ăn mặc chỉnh tề, hình tượng hết sức tinh tế qua, nhìn cái cũng biết là người có địa vị xã hội.
      Đoàn người có bảy tám người, người đàn ông dẫn đầu mặc tây trang, thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn, khoảng ba mươi mấy tuổi, cao mét chín. nhìn thẳng cửa chính tới, mà phía sau thư ký vừa bên cạnh vừa báo cáo gì đó.
      Thấy đội ngũ như vậy, Duy Y tự chủ dừng lại nhìn, tầm mắt của dừng lại người đàn ông dẫn đầu, thân thể thể di chuyển. Bởi vì người đàn ông dẫn đầu đó cho rung động lớn, làm cho thể nào hình dung được cảm nhận trong lòng.
      Thân thể bị cố định ngay tại chỗ, nhưng tại sao nhìn thấy lại kích động như vậy? Tại sao tự chủ rơi nước mắt, tại sao tim như bị nổ tung, rất đau đớn, đau đến thở nỗi.
      Kiều!” hiểu tại sao trong đầu lại xuất hai từ này.
      nhất định biết người đàn ông đó, nếu tại sao vừa nhìn thấy lòng lại đau đớn như vậy?
      Rốt cuộc Duy Y tự chủ được đuổi theo bước chân của những người kia, muốn xác định cảm giác người đàn ông kia đem lại cho . Nhưng người đàn ông kia xa thể đuổi theo kịp…..
      Kiều…….” Mắt thấy người đàn ông dừng ở cửa xe, Duy Y xông tới nhưng ai biết được bảo vệ lại ngăn lại.
      Duy Y gấp đến nỗi khóc, chiếc xe rời trước mắt , lại thể đuổi theo. ràng cảm giác đó rất mãnh liệt, là cảm giác bi thương, khổ sở, bất đắc dĩ, nóng nảy…….Cuối cùng là những hình ảnh ràng.
      thậm chí biết mình như thế nào. Nhưng cảm thấy biết .
      Trong vườn hoa thấy Duy Y như vậy, Bill vội vàng ôm Nicole ra ngoài “What’s wrong? Duy Y?” Bill thả Nicole xuống, trở tay ôm Duy Y. Nicole thấy mẹ khóc cũng dám lộn xộn.
      “I don’t know, Just saw a man then I cried. I don’t know why. Bill, save me, my heart so hurts…….” Duy Y khóc trong ngực Bill, khống chế được tâm tình của mình.
      ‘Allright, allright, nothing happened ( sao, sao, có chuyện gì xảy ra rồi.)” Mặc dù Bill lớn lên ở , nhưng cũng chịu ảnh hưởng của mẹ, có trái tim rất tinh tế.
      nhàng vuốt lưng , an ủi, giống như dỗ Nicole ngủ.
      Qua lúc mới ôm Duy Y dắt Nicole về phòng. màn như vậy trong mắt mọi người đều là rất hạnh phúc.
      Ba ngày sau Duy Y củng Bill từ khách sạn chuyển đến nhà trọ, nhà trọ cách trung tâm chợ xa, vừa đúng gần khu chung cư nhà Duy Y.
      Duyên phận, rất là kỳ diệu, dù là người xa ngàn dặm, chỉ cần có duyên phận nhất định gặp. Cho nên khi Duy Y chuyển đến khu vực quen thuộc này lập tức thích ứng được.
      Sauk hi sửa xang xong tất cả, Bill liền bay thành phố SH, bởi vì có mấy người bạn sống ở đây, cho nên thể xa Duy Y tuần hoặc thời gian có thể lâu hơn.
      Kể từ sau lần gặp Kiều Ngự Diễm, trong lòng Duy Y vẫn thể bình tĩnh, cảm thấy nhất định và người đàn ông kia có quen biết. Nhưng từ lần đó đến giờ chưa gặp lại .
      Nhưng từ bỏ, là đầu mối duy nhất, nếu như biết vậy có thể tra ra thân thế của .
      Vì vậy hỏi bảo vệ ở đó mới biết, đó là tổng giám đốc Kiều Thị và thuộc hạ của , bởi vì có hội nghị ở khách sạn, cho nên mới xuất ở đó.
      Sauk hi xửa sang đồ xong, Duy Y đưa Nicole ăn cơm.
      Nicole rất thích Bill, lúc Bill muốn thành phố cho bé tức giận, giận hơn giờ Duy Y mới đưa ăn.
      tới nhà hàng, đây là nhà hàng Trung Quốc, Duy Y gọi hai ba món ăn, gian ở đây rất yên tĩnh, khách cũng nhiều, bởi vì bây giờ phải là giờ cơm.
      Món ăn rất nhanh được đưa lên, Nicole rất hiếu động, chạy tới chạy lui trong phòng, ít khách thấy bé đáng như vậy, bé Trung Quốc lại tiếng lưu loát như vậy, cũng khỏi muốn trêu chọc . Bởi vì bất đồng ngôn ngữ, bọn họ nghe hiểu được Nicole gì nhưng Nicole lại nghe hiểu bọn họ gì.
      “Nicole, Come back here.” Duy Y có chút dở khóc dở cười, ràng nghe người ta gì, Nicole lại có thể hiểu được ý tứ trong lời của bọn họ, hơn nữa bộ dáng trò chuyện rất vui vẻ.
      Hơn nữa bé còn muốn mời đứa bé ngồi bên kia về nhà chơi, Duy Y là bội phục con bé. hỗ là con .
      Thấy mẹ vẫy tay gọi, Nicole chạy về bên cạnh Duy Y, hả hê khoe mình có bạn mới.
      Đúng lúc ấy đôi nam nữ vào trong nhà hàng, người đàn ông rắn rỏi, gương mặt tuấn tú có chút lạnh lùng, xinh xắn lanh lợi, yên lặng vào dau lưng người đàn ông.
      Hai người này chênh lệch tuổi khá nhiều, người đàn ông khoảng ba mươi mấy mà kia nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi. Vừa nhìn làm người ta nghĩ đến quan hệ hợp lắm.
      Chỉ là xã hội này quan hệ đứng đắn rất nhiều, mọi người ai gì.
      nhắn xinh xắn đáng , nhìn qua rất yên bình, khí chất tồi, toàn thân mặc hàng hiệu, tay là túi xách hiệu Emma. Cả người nhìn qua vô cùng tinh xảo.
      Duy Y đột nhiên thấy run trong lòng, hiểu sao lại phát run khi thấy đôi nam nữ kia vào.
      Đó là người đàn ông ngày đó nhìn thấy trong khách sạn. Tim đau quá, đầu đau quá…….
      Theo bản năng Duy Y đứng dậy về hướng đôi nam nữ kia, bọn họ thẳng vào trong, vòng vo vào trong phòng đặt sẵn, người đàn ông đối với vô cùng dịu dàng, dắt tay , mở cửa cho , đỡ lấy túi xách tay ……
      Đúng lúc muốn vào, người canh cửa ngăn lại “Thưa , xin lỗi, đây là phòng đặt riêng.”
      “Tôi…….Tôi có thể gặp người bên trong hay ?”
      xin lỗi , xin đừng làm phiền ngài Kiều ăn cơm, làm cho chúng tôi khó xử.”Gương mặt quản lý áy náy.
      “Cầu xin , cho tôi gặp chút được ? Hình như tối biết ấy!”
      “Thưa , xin đừng đùa, làm gì có ai biết ngài Kiều? Chỉ là ngài ấy biết thôi. Xin hãy quay về !” Gương mặt quản lý bắt đầu chuyển sang khinh bỉ, cậu ta biết quá nhiều phụ nữ bị thu hút bởi những người đàn ông có tiền, người để ý mặt mũi như vậy lần đầu tiên cậu ta gặp.
      “Cầu xin cho tôi gặp ấy.”
      Đúng lúc này, Nicole vẫn theo sau lưng Duy Y tức giận, mặc dù nghe hiểu bọn họ gì, nhưng nhìn biểu của người đàn ông, nhận thấy người đàn ông này khi dễ mẹ .
      “Don’t bull my mother ( được khi dễ mẹ tôi)” Nicole chạy lên trước đá vào bắp chân người quản lý, đôi tay nắm thành quả đấm đánh vào chân cậu ta. Nhưng bởi vì người quá , đối với quản lý mà , những cú đánh kia cũng chỉ như cù lét mà thôi, hơn nữa đứa bé đáng như vậy, cậu ta cũng thể động tay. Chỉ là thanh của c ô bé này có chút sắc sảo, cậu ta rất sợ làm ảnh hưởng tới ngài Kiều ăn cơm.
      “Thưa , xin đừng làm ồn, làm phiền quản lý bé này, biết lễ phép rồi. Làm ảnh hưởng ngài Kiều sao?”
      “Stop, Nicole, come back here……” Duy Y đưa tay dắt Nicole.
      Đúng lúc ấy cửa phòng ăn mở ra bởi vì ảnh hưởng bởi tiếng ồn bên ngoài.
      Trong lúc cửa được mở ra, thời gian giống như ngừng lại, Duy Y dắt Nicole nhìn về phía người đàn ông đứng trước cửa. Nước mắt đột nhiên thể khống chế rơi xuống. biết người đàn ông này, nhưng vì cái gì thể vực dậy được? Là người gặp trong mộng sao, người đàn ông mỗi tối đều xuất trong giấc mơ của , đột nhiên trùng với người đàn ông đứng trước mặt mình……
      “Chuyện gì xảy ra?” Giọng người đàn ông lạnh lùng hỏi.
      Kiều Ngự Diễm nhìn trước mặt, hai mươi tuổi, ánh mắt đen láy, mũi cao, da trắng như tuyết, dáng người rất đẹp. Cũng giống như vậy, cho ấn tượng rất lớn, khi xuất trong đầu ra nhiều hình ảnh, đầu tiên là hình ảnh cùng Kiều Y đứng ở nhà họ Kiều, sau đó là hình ảnh cùng mẹ , còn có hình ảnh đứng đỉnh núi cao nhìn thành phố G về đêm…….
      Đầu đau quá, tâm tình thê lương, giống như thể thở được…….
      Thời gian như ngừng trôi, từ từ đưa tay về phía , muốn sờ sờ mặt , thấy vòng ngọc tay vô cùng quen thuộc nhưng nghĩ ra gặp ở đâu.
      Kiều…….” hướng về phía gọi.
      “Y Y…….” hướng về phía gọi.
      Nhưng khi gọi “Y Y”, trong phòng đáp lại sau đó liền ra ngoài “ Kiều, sao vậy, ấy là ai?” hỏi.
      Duy Y định thần lại, vội vàng thu tay về. Lúc này mới phát , đó rất giống , phải lớn lên giống mà có cảm giác có chút giống. Giống mái tóc đen dài của , buộc thành đuôi ngựa, khác nhau là quần áo người mặc là tiền học mấy tháng của Nicole mà thôi.
      có gì! Em vào phòng chọn món ăn trước , vào ngay.” Người đàn ông nhàng phủ lên tóc an ủi vào.
      Thấy cảnh tượng như vậy Duy Y lại đau lòng.
      níu lấy tim, sau đó nhàng đập hai cái nhưng vẫn đau.
      bé kai nhìn Duy Y cái có chút vui vào.
      Suy nghĩ của hai người cũng bởi vì kia mà bị cắt đứt, Kiều Ngự Diễm cũng tại sao, tại sao vừa nhìn thấy này tim lại đau như vậy, trong đầu lại xuất nhiều hình ảnh như vậy.
      dám cam đoan chưa từng gặp , càng mất trí nhớ.
      “Chúng ta biết nhau sao?” hỏi.
      “Đây chính là điều em muốn hỏi.” Bọn họ nhìn nhau như cũ, nhưng ai có thể cho bọn họ biết, bọn họ có quen nhau hay .
      “Tại sao muốn gặp tôi?” Lúc nãy ở trong nghe thấy.
      “Em biết, em cảm giác như em biết , nhưng em nhớ mình gặp ở đâu, bởi vì em mất trí nhớ, cố gắng tìm lại trí nhớ của mình.”
      mất trí nhớ?”
      có thể cho em đáp án sao? Có lẽ có thể cho em biết em là ai?”
      Đúng lúc này bên trong phòng này lại kêu Kiều Ngự Diễm. tới bên cạnh . Làm nũng lôi kéo cánh tay , còn vô tình trợn mắt nhìn Duy Y cái.
      Mà Nicole cũng gọi mẹ.
      “I don’t want to stay here, Mommy!”
      Duy Y chú ý tới con mình, nhưng cửa phòng bị kia đóng lại, ngăn tầm mắt bên ngoài.
      muốn đưa tay gõ cửa, nhưng quản lý bên cạnh bắt được tay , ngăn lại hành động của . Cũng nhân viên phục vụ mời ra khỏi phòng ăn.
      Duy Y bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là dắt Nicole trả tiền rời khỏi nhà hàng.
      Nhưng cũng đâu xa mà là đứng cách nhà hàng xa, đợi bọn họ ra, còn rất nhiều điều muốn hỏi cho ràng, tại sao thấy , lại đau lòng, tại sao cũng giống , cảm giác giống như quen biết .
      Nửa giờ trôi qua, giờ trôi qua, người ở bên trong vẫn chưa ra, Duy Y đứng hai chân ê ẩm mềm nhũn ra, Nicole sớm chống nổi ngồi bên cạnh bậc thang.
      “Mommy, I want some ice cream (Mẹ, con muốn ăn kem.)” Nicole kéo tay Duy Y .
      Duy Y nhìn chút con , lại nhìn xung quanh chút, cách đó xa vừa hay có tiệm nước, cửa hiệu kia có thể nhìn thấy nhà hàng.
      Vì vậy liền dẫn Nicole đến tiệm nước, mua kem cho Nicole, chọn chỗ có thể nhìn ngồi xuống.
      chút chuyện Kiều Ngự Diễm trải qua bốn năm nay như thế nào, người đàn ông chung tình với Duy Y như vậy sao lại có thể quên Duy Y.
      Năm đó, Kiều Ngự Diễm bởi vì mất Duy Y, cả ngày mượn rượu giải sầu, thậm chí có lần coi thường mạng sống của mình, Kiều Thị bởi vì có Kiều Ngự Diễm, ông Kiều lại lần nữa nắm toàn bộ quyền lực. Kiều Ngự Diễm như vậy nửa năm, nhưng qua nửa năm vẫn thể quên Duy Y, ông Kiều đúng lúc gặp được vị đị sư có tài thôi miên, là có thể phong tỏa ký ức giống như mất trí nhớ, giấu đoạn ký ức đau buồn kia.
      Đại sư tốn hơn bốn tháng tiếp xúc với Kiều Ngự Diễm, hiểu quá khứ giữa hai người, cuối cùng mới chậm rãi đem quá khứ của phong tỏa. Khi ý thức của thanh tỉnh nhớ đoạn ký ức kia, nhưng về đêm khuya yên tĩnh, đụng đến thời gian đặc biệt, trí nhớ lại xuất . Cũng có khả năng phá tan cơ hội phong tỏa.
      Kể từ sau khi gặp đó, tất cả ý thức cũng bị hút .
      chưa bao giờ đụng chuyện như vậy, làm cho thể nào tưởng tượng được, đến bây giờ, vẫn nhớ đến ánh mắt vô tội của , nhớ tới rơi nước mắt trước mặt mình lòng đau như cắt.
      Tại sao lại vô thức gọi “Y Y”, tại sao lại gọi Kiều?” Hơn nữa gọng kia cảm giác như rất quen thuộc.
      Giọng kia giống với Dương Dương, Dương Dương chính là trước mặt . Là con làm ăn với , lần đầu tiên trong tiệc rượu quen biết, lúc ấy khi lần đầu tiên thấy , bị hấp dẫn, cảm thấy bọn họ quen nhau.
      Lúc ấy Dương Dương chỉ mới mười bảy tuổi, rất trẻ tuổi, tin thần phấn chấn. Nhưng biết vì sao, mổi khi nhìn thấy ấy liền gọi là “Y Y” mà phải “Dương Dương”.
      Lúc chơi với Dương Dương rất hạnh phúc, cảm thấy mình rất cưng chiều . Biết tính xấu của , đôi khi khi dễ người khác. Nhưng mặc kệ, chỉ cần lúc trước mặt nghe lời là được. thích cảm giác ở bên cạnh , thậm chí có chút muốn rời xa, lúc có bên cạnh có thể yên tâm ngủ, thấy ác mộng.
      Cho nên rất sủng ái , thậm chí còn muốn đợi ô tròn mười tám tuổi, bọn họ kết hôn…….Ý nghĩ này hình như trước kia từng muốn, sớm đến nỗi biết bắt đầu từ khi nào.
      Hôm nay này đem đến cho cảm giác mãnh liệt cách nào bình tĩnh, giống như bọn họ biết nhau rất nhiều. Nhưng nghĩ tới liền đau, tim càng đau…….
      Bốn năm trước, nghe những người khác khi ở Nhật Bản trượt tuyết liền xảy ra chuyện, cho nên thỉnh thoảng nhức đầu cũng là do cố đó.
      Kiều Ngự Diễm phủ lên tai mình, biết từ lúc nào có thói quen này, giống như ở đó có vật, chỉ cần khẽ vỗ chỗ đó, có thể nghe được thanh từ bên ngoài.
      sai chỗ đó có tai nghe, động tác phủ lên tai đó là bởi vì theo dõi Duy Y ba năm trước, nhưng sau khi cố xảy ra, tai nghe còn, động tác của vẫn như cũ kéo dài thay đổi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương tám mươi hai

      Nicole kêu đói Duy Y thể làm gì khác hơn là mua cho con bé cái bánh ngọt, sau đó Nicole lại chuyện phiếm với phụ vụ xinh đẹp trong cửa hàng, còn vào cửa hàng giúp phục vụ làm việc, sau đó giúp phục vụ đưa đồ uống cho khách.
      phục vụ rất thích con bé.
      Nhưng Duy Y có tâm tình để ý đến những việc đó, muộn rồi sao bọn họ còn chưa ra? Ăn bữa cơm cũng năm sáu tiếng sao?
      Tâm tình Duy Y càng thấp thỏm hơn, cảm giác khẩn trương giống như lần đầu sinh con. xác định với người đàn ông kia có quen biết, nhưng tại sao cũng nhận ra ?
      Đêm càng khuya, Nicole mệt mỏi liền bò đến trong ngực ngủ.
      vỗ nhè lưng Nicole giúp con bé dễ ngủ hơn. may còn có con bé, nếu biết có thể chống đỡ nổi đến bây giờ hay . Nicole là của . Ôm con cảm thấy ấm áp, hạnh phúc đồng thời cũng đau lòng.
      có Bill bên cạnh, có ai bảo vệ hai mẹ con .
      Nhân viên phục vụ lấy cái mền đắp lên người Nicole, lúc này khách trong tiệm cũng nhiều, sắp mười giờ rồi, họ cũng sắp đóng cửa.
      Duy Y ôm Nicole về nhà, may là phục vụ cho cái mền , bởi vì bây giờ đầu thu, buổi tối bắt đầu lạnh. Nhân viên phục vụ biết ở gần đây mới cho đưa cái mền về nhà, còn rất thích Nicole, lúc nào rảnh có thể đến tiệm chơi.
      Tạm biệt nhân viên phục vụ, Duy Y đột nhiên cảm thấy có chút buồn, cảm thấy vô dụng, ôm Nicole được nữa, phải bởi vì mệt mỏi mà bởi vì đau lòng. ngồi xổm xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào khuôn mặt nhắn của Nicole.
      Làm con bé thức dậy “Mommy, don’t be afraid, I’m here with you( Mẹ đừng sợ, con luôn bên cạnh mẹ)” Nicole đưa bàn tay bé ra lau nước mắt cho , đây là Bill dạy con bé, Bill mẹ rất yếu ớt, cho nên muốn bé an ủi mẹ như vậy những lúc mẹ khóc.
      Sau đó Nicole vòng tay lên cổ mẹ ôm chặt. biết vì sao mẹ tới đây thường hay khóc thút thít, ba bởi vì mẹ đau lòng nên mới khóc.
      “Ừ, mẹ biết rồi, Nicole, I love you, You are my only.” Con vẫn là động lực để mẹ sống tiếp, nếu như có con đời, mẹ biết mình còn có thể sống hay nữa.
      Duy Y cả đêm ngủ được, ngày hôm sau vừa rạng sáng liền đến tiệm nước kia ngồi chờ, ngồi cả ngàyvẫn thấy người đàn kia.
      Sau đó nhân viên phục vụ cho biết, nếu như muốn tìm người mất tích mấy năm trước có thể đến đồn công an tìm, còn có thể đăng báo…….Nhưng Duy Y căn bản biết mình muốn tìm ai, sai là người thân của , nhưng có phải tên Duy Y hay cũng chắc, làm sao có thể đăng báo tìm người chứ.
      Sau khi gọi điện thoại cho Bill, Bill chờ về giúp tìm, nhưng đợi được đến lúc quay lại.
      Đối với nơi này cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi giống như lớn lên ở đây từ .
      Vì vậy chạy đến cục công an, muốn tìm người mất tích, người ở đó căn bản cũng muốn giúp, đều rảnh giúp điều tra.
      Chạy tới chạy lui mệt, Nicole so với còn mệt hơn, Nicole còn tuổi mà phải chịu khổ cùng như vậy, Duy Y đau lòng. Vì vậy cuối cùng quyết định đến thư viện tra báo. Nếu như là người ở đây, mà mất tích ở Nhật Bản, chuyện này phải đăng báo, coi như thử vận may chút.
      Bởi vì chạy hơn nửa ngày, Nicole mệt mỏi liền nằm ghế thư viện ngủ, Duy Y ngồi bên cạnh tra báo.
      Đúng lúc này đôi nam nữ tới vị trí đối diện Duy Y ngồi xuống, hai người cũng chú ý tới Duy Y, Duy Y cũng nhìn về phía bọn họ, chỉ là bọn họ chuyện hơi lớn tiếng, làm ồn đến Nicole, Nicole bỗng nhúc nhích, lật người lại ngủ.
      “Xin lỗi hai người có thể chút được ?” Duy Y nhìn về phía hai người đối diện, chỉ là cái nhìn kia, chợt cảm thấy hoảng hốt. Tại sao hai người kia lại quen thuộc như vậy? Giống như gặp ở đâu, hơn nữa…….
      xin lỗi, chúng tôi…….” Người con trai đối diện còn chưa hết, bởi vì thấy Duy Y, miệng thể nên lời.
      Người con kia cũng nhìn thấy Duy Y, hai người có biểu giống nhau.
      “Duy Y?” kia sợ hãi kêu. thể nào, thể nào, tại sao lại có hai người giống nhau như vậy? , phải khuôn in ra. xác định Duy Y chị, càng có chị em song sinh.
      này phải ai khác chính là Kiều Y lớn lên cùng Duy Y, người con trai bên cạnh chính là Ngô Soái.
      Bốn năm sau hai người thành sinh viên đại học, chín chắn hơn trước kai rất nhiều. Hai người bây giờ còn là sinh viên đại học nữa là là nghiên cứu sinh. Kể từ sau khi Duy Y “Qua đời”, quan hệ của hai người thân hơn trước nhiều, chỉ như thế, về mặt học tập cũng luôn cãi nhau, cùng nhau thi đậu nghiên cứu sinh.
      “Hai người biết tôi sao?” Nghe kia gọi tên mình, Duy Y càng thêm kích động. Điều này chứng minh bọn họ biết. Khó trách lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
      , thể nào, có lẽ chỉ là dáng người giống nhau mà thôi.” Kiều Y tin với Ngô Soái.
      “Xin hai người cho tôi biết, có phải hai người biết tôi ? Nếu sao có thể biết tên tôi?”
      cũng tên Duy Y?”
      “Đúng vậy, tôi tên Duy Y.”
      “Nhưng…….bạn là Duy Y, bạn chết, mình biết bạn, còn có chiếc vòng tay bạn.” Nhưng bọn họ đều biết Duy Y chết, thể nào có hai người giống nhau như đúc được, tên cũng giống nhau chứ? Nhưng là họ cùng đeo cái vòng tay có giá trị như vậy, giống nhau như đúc…….
      Kiều Y bắt lấy tay Duy Y, nhìn kỹ chiếc vòng tay kia, sai, năm đó lúc Duy Y hỏi chiếc vòng tay này có giá trị hay cũng nghiêm túc nhìn qua, chính là chiếc vòng tay này, hơn nữa lúc đó lúc đó bởi vì tháo ra được, khốn khổ mấy ngày. tại, chiếc vòng vẫn còn tay .
      Điều này chứng minh là Duy Y.
      “Hai người biết tôi?” Duy Y có chút mờ mịt nhìn hai người, nhất là kia, mặc dù cảm giác rất quen thuộc, nhưng chút nghĩ cũng ra. Chỉ là sao cả, rốt cuộc cũng tìm được người quen .
      Kiều Y cùng Ngô Soái nhìn ánh mắt xa lạ của Duy Y, hơn nữa lời của ấy có chút bình thường “Duy Y, bạn làm sao vậy, nhớ bọn mình sao? Còn nữa, tại sao nhiều năm như vậy rồi về?” Tại sao lại hỏi bọn họ có biết ?
      ra tôi mất trí nhớ!”
      “Bạn cái gì? Mất trí nhớ?” Kiều Y cùng Ngô Soái liếc nhau cái, dám tin. Bọn họ có thể xác định chính là Duy Y, thế nhưng tất cả kỳ lạ, vậy tro cốt bốn năm trước trai mang về là của ai?
      “Đúng vậy, bốn năn liền tôi tìm người thân, tôi tưởng mình là hoa kiều , cho nên bốn năm nay vẫn ở , sau đó lại tìm ra bản thân mình là người thành phố G, nên mới về đây. nghĩ tới, ở đây có người biết tôi, chỉ có như thế, tôi cảm giác đối với nơi này từng cành cây ngọn cỏ cảm giác vô cùng thân thiết…….”
      “Bạn là bạn mất trí nhớ lưu lạc đến , ở đó bốn năm?”
      “Đúng vậy!”
      “Vậy bạn nhớ mình sao? Mình là Kiều Y, đây là Ngô Soái. Lúc học cấp hai chúng ta rất thân.”
      Duy Y nhìn hai người nhàng lắc đầu“Tôi chỉ cảm nhận được hai người cho tôi cảm giác rất thân mà thôi, những cái khác đều nhớ.”
      Kiều Y có chút thất vọng, nhưng nhìn Duy Y có thể cảm nhận được đây chính là bạn tốt của Duy Y…….
      Bọn họ rất nhiều chuyện, rất hiểu trai cầm tro cốt của Duy Y giả về, Duy Y chết rồi, chẳng lẽ ấy xác nhận vợ mình chết hay chưa sao? Nhưng lúc đó trai bị thương nặng, căn bản thể rời khỏi giường, tất cả đều do Sultana thu xếp mọi chuyện.
      Chẳng lẽ…….
      Kiều Y rất muốn ngay lập tức đưa về bên cạnh trai, dù sao lúc Duy Y “qua đời” thiếu chút nữa trai cũng sống nổi, nhưng bây giờ trai cũng nhớ Duy Y, hơn nữa bên cạnh còn có Dương Dương, như vậy đưa Duy Y xuất có phần đúng.
      Vậy trước tiên đưa về nhà thôi.
      Mấy năm nay cuộc sống của chú Duy cũng tốt lắm, bởi vì mất Duy Y, trong nhà trở nên vắng ngắt. Chú Duy mất công ty vẫn ở nhà nghỉ ngơi, sau ba lại thanh toán tiền bồi thường bị chú Duy nổi nóng đuổi ra khỏi cửa. Lúc thăm bọn họ cũng bị chặn ngoài cửa.
      Cho nên đều là Ngô Soái thăm bọn họ, sau năm bọn họ bình thường, lại có thể đến nhà Duy Y ăn cơm hoặc ngủ lại.
      bốn năm, ba mẹ Duy già rất nhiều, hai người ngoài công việc chính là luôn nhớ con của mình. Phòng của Duy Y vẫn còn được giữ, thỉnh thoảng qua ngủ hai tối.
      Lúc đưa Duy Y về nhà Duy Y, ba mẹ Duy ăn cơm, nghĩ Kiều Y tới.
      Khi bọn họ nhìn thấy Duy Y sau lưng Kiều Y, trong mắt hai người đều là thể tin được.
      Nếu như đây là Y Y của bọn họ vậy tro cốt mà bọn họ thờ bốn năm này là của ai?
      “Ba, mẹ!” Duy Y kìm hãm được liền kêu lên, giọng khàn khàn đè nén tiếng khóc. cũng biết tại sao như vậy, vừa thấy hai người tóc hoa râm này liền tự nhiên gọi như vậy, cảm giác giống như kêu rất nhiều năm, xa lạ mà quen thuộc.
      là Duy Y?” Mẹ Duy khóc thành tiếng “Con của tôi…..Uhm…….”Ôm Duy Y khóc, đánh vào lưng con , hận có lương tâm, ròng rã bốn năm về…….
      “Y Y, rốt cuộc con đâu, tại sao về, hại ba mẹ cho rằng con chết…….” Ba Duy cũng ôm hai người, nhà ba người rốt cuộc gặp nhau…….
      Nhớ tới bốn năm trước, bọn họ cho rằng con chết, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến nghẹt thở……. nghĩ tới tất cả đều là giả, là quá tốt……. tốt quá…….
      Duy Y dựa vào ngực hai người, ra được thỏa mãn, nước mắt sớm ướt hết khuôn mặt .
      ra thế giới này, độc, còn có người thân, còn có ba mẹ, còn có con ……..còn có Bill…….
      Sau đó ba người nhà ngồi cùng nhau, Duy Y kể về cuộc sống bốn năm nay, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện Nhật Bản, nghỉ ngơi tháng, sau đó vì thể trả tiền viện phí nên bị bệnh viện đuổi ra ngoài, khi đó cơ thể mới tốt được chút, nhưng biết đâu, chỉ có tấm vé máy bay cùng chứng minh của , tất cả chỉ thuộc về , cho nên cho rằng nên về .
      Sau đó đến sân bay , tiền ăn cơm cũng có, chỉ có thể ăn bánh bao còn dư lại của người khác…….sau đó quen với Bill, còn giới thiệu con mình cho ba mẹ biết.
      Duy mẹ lại khóc nữa, vừa ôm com vừa khóc, vừa đánh, sao con bà số khổ như vậy, mình lưu lạc tha hương, tiền ăn cơm cũng có, cơ thể chưa khỏi liền bị bệnh viện đuổi ra ngoài…….Nghĩ đến con chỉ mới mười tám tuổi mà phải va vấp cuộc đời như vậy, bà vô dụng.
      Mẹ Duy ôm con buông tay, khi Nicole tỉnh lại nhìn mẹ của mình bị người khác ôm, hoàn toàn tình hình lắm, nhưng lại muốn người khác chiếm mẹ của mình, vì vậy đứng dậy từ trong lòng Ngô Soái bò đến trước ngực Duy Y.
      Mẹ Duy nhìn bé trong lòng rất thích nhưng lại nghĩ vì đứa bé này ăn nhiều như vậy khiến con khổ, nếu như phải có người đàn ông tên Bill đó biết cuộc sống của con bả đáng thương như thế nào? Nghĩ tới đây bà càng thêm hận Kiều Ngự Diễm.
      Lúc đầu con chết rồi, hơn nữa lúc Nhật Bản hai người xảy ra chuyện may, đảm bảo được là hại con bà. Hừ, chiếm công ty của chồng bà , cưới con bà về lại biết quý trọng, bây giờ nhớ lại cảm thấy mọi chuyện đều là do thiết kế. Mục đích là lừa công ty của chồng bà…….
      Nghĩ tới những điều này mẹ Duy hung hang trừng mắt nhìn Kiều Y. Trước kic bà thương Kiều Y như vậy, nghĩ đến con bé cùng trai nó đều là kẻ lừa đảo.
      “Đây là con con, Nicole?” Ba Duy hỏi.
      “Đúng vậy, Nicole, this is your grand pa and grand ma, Come and say hello of them.(Nicole, đây là ông ngoại và bà ngoại, nhanh đến đây chào bọn họ.)”
      Nicole thấy ba mẹ Duy nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn chút mẹ, sau đó thấy tất cả mọi người nhìn , bé còn tuổi nên bắt đầu sợ, muốn tìm ba.
      Thấy bé muốn tìm ba, mọi người nhớ tới ba của đứa bé, phải là Bill thôi.
      “Ba của đứa bé là Bill sao? Cậu ấy vẫn chăm sóc hai mẹ con con sao? Cậu ấy về nước cùng con sao?”
      tại ấy cũng ở Trung Quốc, ấy về cùng con, nhưng mà bây giờ có ở đây, ấy thăm bạn rồi.” Duy Y nhắc đến Bill cảm thấy ấm áp. Nếu như phải là ấy, có ngày hôm nay.
      Cho nên đối với Duy Y mà , ấy là người thứ hai quan trọng sau Nicole.
      “Chờ cậu ấy về đưa cậu ấy đến đây , chúng ta là người nhà, ở chung chỗ vui vẻ, về sau tách rời.” Mẹ Duy cố ý cho Kiều Y nghe, để cho bỏ ý nghĩ nên.
      Mọi người đều biết chuyện Kiều Ngự Diễm có bạn , hơn nữa cũng quên Duy Y, Duy Y cũng nhớ . Như vậy đều tốt. Về sau mọi người ai đường nấy, đến già cũng muốn qua lại. Bà chỉ muốn con mình có cuộc sống tốt hơn…….
      Xem như bà chưa từng gặp Bill, nhưng nghe con cậu ấy chăm sóc hai mẹ con như vậy, chỉ điểm này là đủ rồi. So với Kiều Ngự Diễm luôn áp bức người khác kia tốt hơn nhiều, hơn nữa còn tốt hơn nghìn lần, vạn lần.
      “Mẹ, con với Bill chưa kết hôn!”
      “Chưa kết hôn? Con con lớn như vậy…….” Mẹ Duy giật mình. Chẳng lẽ Bill chịu trách nhiệm sao.
      phải, mẹ, Bill phải là ba của Nicole, đúng ra, con cũng biết ba Nicole là ai.”
      “Cái gì? Chuyện này…….”
      “Bà đừng lèo nhèo nữa!” Ba Duy vội ngăn cho mẹ Duy hỏi nữa. Sau đó nháy mắt ra ý cho mẹ Duy, ý là cẩn thận Kiều Y. Nếu như đứa bé kia là con của Kiều Ngự Diễm, chỉ sợ Kiều Y giữ miệng.
      “Thời gian cũng còn sớm nữa, bà tiễn Kiều Y cùng Ngô Soái về thôi.” Ba Duy ngừng đưa mắt ra ý cho mẹ Duy. Mặc dù mẹ Duy rất muốn chuyện với Duy Y, nhưng cả ông và bà đều nghĩ tới. Mặc dù mấy năm nay lực bất tòng tâm, nhưng vẫn hiểu , lần này Y Y có thể trở về muốn qua lại với Kiều Ngự Diễm.
      Vì vậy muốn nhanh tiễn Kiều Y với Ngô Soái về, cũng để ý tới hai người còn muốn ở lại, kiên quyết đẩy hai người vào thang máy.
      “Kiều Y, Ngô Soái, bác nhìn hai đứa lớn lên từ .” Mẹ Duy đứng ở cửa thang máy, ấn nút mở cửa, muốn cho hết lời “Khi còn bé cũng rất thương hai đứa, thương Y Y như thế nào thương hai đứa như vậy. Nhưng hai đứa xem , hai đứa trải qua cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng Y Y nhà bác lại khổ như vậy, lúc hai đứa chơi vui vẻ, chừng Duy Y mang thai, vừa làm vừa học, lúc hai đứa có ba mẹ để dựa vào chừng Y Y nhà bác cả bờ vai để dựa vào cũng có.”
      “Bác hai đứa cũng biết, Y Y khổ như vậy, tất cả đều do nhà họ Kiều, Kiều Y, chuyện năm đó cháu cũng biết, bác cũng muốn nhắc lại chuyện lúc trước nữa, chỉ mong hai đứa đừng chuyện này hôm nay cho ai biết, càng nên cho Kiều Ngự Diễm biết Y Y nhà bác còn sống, cứ xem như Y Y nhà bác chết. Còn nữa, bé kia cũng phải con của Kiều Ngự Diễm, đó là con của Bill, hai đứa nghe chưa?” Giọng của mẹ Duy có chút cứng rắn, cuối cùng càng thêm gắt gao, nhưng bà cũng quản nhiều như vậy, vì con bà đành như vậy.
      “Bác, như vậy đối với trai cháu công bằng! trai cháu Duy Y như vậy, tại…….” Kiều Y còn chưa hết lời liền bị mẹ Duy trừng mắt.
      “Thế nào gọi là công bằng? trai cháu đối với Y Y nhà bác công bằng sao? Nếu như Y Y, làm sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Nếu như Y Y, sao lại quên con bé? Sao lại có bạn mới? Đừng công bằng với bác, lúc trai cháu sung sướng có nghĩ đến Y Y nhà bác ? Lúc sung sướng Y Y nhà bác phải chịu khổ đấy. Tóm lại, hai đứa đừng để lộ chuyện này ra.” Mẹ Duy xong, nhấn nút đóng cửa thang máy.
      Trong thang máy, đây phải lần đầu tiên Kiều Y cùng Ngô Soái thấy mẹ Duy bực tức như vậy. Kể từ sau khi Duy Y , ba mẹ Duy rất cực đoan.
      “Ngô Soái, bạn xem chuyện này phải làm sao?”
      ra, thân là bạn của Duy Y, mình đồng ý với bác Duy, dù sao trai bạn nhớ Duy Y nữa, hai người đều có cuộc sống riêng, tại sao cứ phải đem bọn họ ở chung chỗ? Lại hai người bọn họ đều quên đối phương, đây là chuyện tốt…….”
      “Nhưng dù sao đứa bé kai cũng họ Kiều!”
      “Chúng ta cứ coi như là con của Bill , trước tiên quan sát thời gian rồi , nếu như trong thời gian này bọn họ đều hạnh phúc, chúng ta liền đem chuyện này giấu trong bụng thôi.”
      “Được rồi, quan sát thời gian .” Tuy như vậy, nhưng trong lòng Kiều Y vẫn hy vọng trai với Duy Y ở chung chỗ.
      Người khác có lẽ biết chuyện nhà họ Kiều, nhưng mà thân là người họ Kiều nên hiểu .
      Bạn của trai là Dương Dương, đó chính là người trai tìm làm thế thân, đừng có nhiều nét giống Duy Y, mặc dù trai nhớ Duy Y, nhưng trong tìm thức vẫn có cái bóng kia, cho nên lúc Dương Dương xuất , trai chút do dự để ta bên cạnh mình.
      Nhưng ba mẹ tuyệt thích ta, cả người toàn hàng hiệu, tính khí cũng tốt, lúc trai bên cạnh liền lộ ra bản tính , ở nhà họ Kiều cũng biết điều thường làm mẹ Kiều giận điên lên.
      cảm thấy, kể từ sau khi có Dương Dương trong nhà bao giờ yên bình.
      Nếu trai có thể khôi phục trí nhớ, là tốt biết bao. trai, Duy Y của trở về…….
      sân thượng nhà Kiều Ngự Diễm ở chung cư Đế Vương.
      Hoàn cảnh giống nhau, ban đêm cũng giống nhau, người cũng giống nhau, rượu ngon giống nhau, Kiều Ngự Diễm cùng Dương Dương hưởng thụ cảnh đêm yên tĩnh, Dương Dương đứng dậy đến sau lưng kiều Ngự Diễm, ôm chặt từ phía sau. Đầu tựa vào lưng của .
      Kiều suy nghĩ gì vậy?”
      Mấy ngày nay tâm tình Kiều Ngự Diễm cũng yên, coi như là ở bên cạnh , tâm lại biết để ở đâu.
      Ba ta phải nắm chặt con rùa vàng này, lúc cần thiết có thể dâng thể mình cho .
      Nhưng ai biết, Kiều Ngự Diễm cưng chiều ta nhưng chưa bao giờ có ý muốn đó. Bởi vì chỉ muốn ta ở bên cạnh mà thôi, chỉ cần ở gần là được.
      ta bên cạnh có thể an tâm, ban đêm có ta bên cạnh có thể ngủ được.
      Cho nên cử chỉ thân mật nhất của bọn họ cũng chỉ là ôm mà thôi. ta quá , muốn tổn thương ta. ta tin tưởng muốn làm ta tổn thương.
      còn , đợi ta mười tám tuổi, bọn họ kết hôn. Cho nên đợi từng ngày.
      Nhưng kể từ sau khi nhìn thấy kỳ quái đó, Kiều liền thay đổi, cứ như vậy câu linh hồn cùng trái tim . Đối với ta mà đó là uy hiếp.
      có gì, Y Y, muộn rồi để đưa em về!” Kiều Ngự Diễm xoay người, dịu dàng ôm, hôn lên trán ta nụ hôn dịu dàng như nước. biết vì sao, vẫn luôn gọi là Y Y, nhưng tên của ta cứ thay đổi bị gọi như vậy.
      Dương Dương ghét kêu ta Y Y, bởi vì đó là tên vợ . Nhưng bốn năm trước vợ chết.
      muốn, em muốn ở bên cạnh !” ta làm nũng đối với người đàn ông, ngừng cọ sát vào cơ thể người đàn ông. Bàn tay bé vòng sau lưng .
      “Y Y ngoan, ngày mai còn phải học!”
      Kiều, phải muốn em ở bên cạnh sao?” Mắt to nhìn người đàn ông, tin rằng có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Nhưng Kiều Ngự Diễm lại cự tuyệt, biết vì sao, đột nhiên lặng người hồi lâu.
      Lúc này, ta đột nhiên nâng gót chân, kéo cổ người đàn ông xuống, cứ như vậy hôn lên môi người đàn ông kia, ngừng ma sát, sau đó đưa ra đầu lưỡi càng thêm dụ hoặc…….
      “Y Y…….” Trong đầu người đàn ông thoáng qua hình ảnh, hôn sau đó gả cho . Cảm giác rất quen thuộc. Vì vậy càng ôm chặt người con trong ngực, nụ hôn càng sâu hơn.
      Nhưng tại sao cảm giác của nụ hôn lại đúng?
      Người con cảm thấy người đàn ông cuồng nhiệt, vì vậy to gan đưa tay trêu đùa lồng ngực , thành công mở nút áo , bàn tay bé trơn mềm vuốt ve da thịt , lúc muốn xâm nhập vào người đàn ông đột nhiên bế người con lên.
      Kiều!”
      “Y Y, đừng chuyện!” Người đàn ông ôm lên, đặt ghế dựa, sau đó nhàng đè lên người . Nhìn thẹn thùng đỏ mặt, lại hôn lên môi .
      Dương Dương thấy người đàn ông muốn ta, càng thêm to gan vuốt cơ thể cường tráng người đàn ông, bàn tay tự chủ được vuốt ve cơ thể người đàn ông nhàng vuốt, nhưng cơ thể dường như có phản ứng gì, vì vậy hai bàn tay càng thêm to gan cở thắt lưng của người đàn ông.
      Đột nhiên, người đàn ông dừng lại, bàn tay nắm hai tay lộn xộn của Dương Dương “ đưa em về nhà thôi!”
      “Nhưng mà……. phải muốn em sao?” Dương Dương đỏ mặt hỏi.
      “Em còn quá , chờ đến lúc em mười tám tuổi rồi .” Kiều Ngự Diễm nhàng giúp ta chỉnh sửa lại quần áo. Sắc mặt vô cùng khó coi. Trước kai Y Y như thế, tại sao lại đột nhiên ti gan như vậy.
      Nhưng kỳ quái hơn chính là bản thân , đối mặt với trêu đùa to gan của như vậy, nhưng chút phản ứng cũng có. Trong ấn tượng của , phải vẫn lươn khát vọng sao? Tại sao hai người thân mật như vậy lại có phản ứng?
      Trong đầu , bọn họ chỉ hai lần triền miên. Trong đầu đột nhiên thoáng qua khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, đó là hét ầm ĩ ngoài phòng ăn, mấy ngày nay, chỉ cần vừa nghĩ tới , đầu rất đau, tim càng đau, thậm chí hít thở thông. chưa bao giờ thấy , tại sao đem lại cho cảm giác mạnh như vậy?
      Dương Dương nhìn bóng dáng người đàn ông đứng dậy, trong lòng cam tâm.
      ta to gan trêu đùa như vậy, người đàn ông này thế nhưng chút phản ứng cũng có, phải là có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ ta vá màng trinh lại vì người đàn ông như vậy.
      Giận dữ đem ly rượu bàn uống sạch, Dương Dương đứng dậy theo.
      Duy Y nhàng đặt Nicole đặt giường của mình, sau đó nhàng vuốt, đợi con bé ngủ yên mới phát ra ba mẹ đứng ngoài cửa nhìn .
      “Y Y, con ngủ sớm chút !” Mẹ , sau đó lưu luyến đóng cửa, giống như bọn họ nhìn con mình đủ.
      Duy Y ngủ được, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, trước nay chưa có hạnh phúc. Bốn năm này, mặc dù Bill cùng mẹ rất quan tâm chăm sóc , nhưng thủy chung phải là nhà của , phải là ba mẹ cùng người thân của . Cho nên rất lo lắng, sợ con đột nhiên biến mất, sợ rất nhiều thứ, sợ rất nhiều điều mà người khác tưởng tượng được.
      Nhưng có nhà, có ba mẹ, còn có ấm áp…….
      Duy Y nhìn những thứ đồ chơi bàn, có thú nhồi bông Vua Hải Tặc, còn có đồ trang sức tinh mỹ…….Những thứ này trước kia rất thích sao?
      Album có rất nhiều hình, đều là hình từ đến lớn của , bên trong trừ ba mẹ còn có các bạn của , bao gồm cả Kiều Y và Ngô Soái.
      Nhưng có bất kỳ dấu hiệu đương, nếu như trước kia có bạn trai, nhất định trong album có hình cùng ghi chép, nhưng có, ghi chép cũng có. Nhưng tại sao lại có Nicole? Nhớ lại lúc tỉnh dậy ở Nhật Bản, chẳng lẽ quen biết bạn trai ở Nhật?
      Hoặc là lúc du lịch ở Nhật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người c ho…….Mối có Nicole?
      Tất cả đều nghĩ qua.
      Về sau nhất định hạnh phúc, khó khăn qua, ánh mặt trời chiếu về phía .
      Mặc dù Kiều Y cùng Ngô Soái bị mẹ Duy Y cảnh cáo, nhưng vẫn tìm đến Duy Y như cũ, dù sao ba người bọn họ cũng là bạn rất thân.
      Ba mẹ Duy Y đều hy vọng Duy Y khôi phục trí nhớ, nhưng Kiều Y vẫn ở sau lưng giúp khôi phục trí nhớ. Bởi vì cảm giác trước kia rất hạnh phúc, nhưng sao những hạnh phúc kia lại tìm về được?
      Cho nên mấy ngày nay, Kiều Y đưa dạo sân trường, còn có nơi họ thường hay dạo, hoặc là đến tiệm nước bọn họ hay đến, bởi vì đó chính là nơi có nhiều kỷ niệm nhất.
      Bọn họ còn đạp x era vùng ngoại ô, Ngô Soái từng đưa xem, Nicole ngồi sau xe của mẹ, đáng tiếc là năm đó bốn người cùng dạo chơi nhưng hôm nay chỉ có ba người…….
      Sau còn bị ngã, bị thương ở chân, Duy Y vén váy của mình lên, vết thương vẫn còn để lại sẹo.
      “Duy Y, bạn có ấn tượng gì ?” Kiều Y mong đợi hỏi.
      Nhưng Duy Y ngừng lắc đầu, làm Kiều Y vô cùng thất vọng.
      “Vậy đến nhà mình , ở chỗ nào cũng có rât nhiều thứ bạn có thể nhớ lại!” Kiều Y , lại bị Ngô Soái đứng bên kéo kéo tay.
      được, thể đến nhà bạn! Chúng ta phải rồi sao?” Ngô Soái vội vàng .
      “Mình chỉ muốn cho mẹ mình nhìn, xác định chút, để cho mẹ biết tồn tại của Duy Y cũng tốt.”
      “Kiều Y, bạn làm như vậy là quá ích kỷ, làm Duy Y tổn thuông.”
      “Nhưng mẹ mình phải làm sao? Nhìn mẹ cả ngày lo lắng, mình cũng rất khổ sở.”
      “Hai người gì?” Duy Y nhìn hai người tranh chấp, giống như có chỗ thể .
      “Duy Y đến nhà mình chơi , mẹ mình có thể gặp bạn.” Kiều Y giống như có vẻ gì là lo lắng.
      “Kiều Y!”
      “Ngô Soái, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao mình lại thể đến nhà Kiều Y?”Duy Y hiểu nhìn về phía Ngô Soái, hai người kia nhất định có chuyện gì đó cho biết, hơn nữa còn liên quan đến .
      “Duy Y, đừng , bạn hối hận.”
      “Ngô Soái, mình muốn , mình muốn tìm lại trí nhớ của mình, cho nên bất luận là chỗ nào, mình đều muốn .”
      “Kiều Y, người kia hôm nay có ở nhà chứ?” Ngô Soái đến chính là trai Kiều Y. Hai người biết rằng bọn họ gặp nhau.
      có, nếu như ở thế nào, ấy cũng nhớ .”
      “Vậy tốt, Duy Y, chúng ta đến nhà Kiều Y .” Ngô Soái giống như hạ quyết tâm rất lớn, giống như đó là pháp trường vậy.
      Chọc Duy Y vui, nhưng cũng chỉ có Duy Y cùng Nicole cười, Kiều Y cùng Ngô Soái vẻ mặt được vui lắm.
      Tại biệt thự nhà họ Kiều, mẹ Kiều trong vườn hái hoa, ba Kiều trong thư phòng đọc sách. Duy Y đến tạo cho hai người kinh ngạc , bọn họ nghĩ tới Duy Y chết, hơn nữa bây giờ còn trở về.
      Trước tiên Kiều Y đưa ba mẹ vào thư phòng chuyện, Ngô Soái tự nhiên đưa bọn họ thăm quanh nhà.
      Nicole rất hoạt bát, chạy loanh quanh trước mặt hai người.
      Nhưng Duy Y lại có chút yên lòng, tại sao sau khi ba mẹ Kiều Y thấy Kiều Y phải lôi bọn họ vào phòng chuyện.
      Mà bọn họ cái gì? Có chuyện gì thể nghe sao?
      Trong thư phòng.
      “Kiều Y, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ràng người chết rồi sao có thể sống lại?”Mẹ Kiều nhịn được hỏi trước.
      “Mẹ, hôm nay trai có ở nhà chứ?”
      “Đúng rồi, mẹ lập tức gọi nó về.”
      cần, ba, mẹ, trước tiên hai người đừng cho trai biết, tại Duy Y mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ, hơn nữa ba mẹ Duy Y cũng hy vọng hai người có quan hệ lần thứ hai, cho nên…….”
      gì vậy? Duy Y thế nào cũng là con dâu nhà chúng ta, tại sao có thể…….”
      “Ai là con dâu nhà chúng ta?” Đột nhiên giọng đàn ông lạnh lùng vang lên, ba người đồng thời quay lại nhìn cửa thư phòng, vừa đúng lúc Kiều Ngự Diễm đứng đó, hơn nữa còn giống như…….


    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương tám mươi ba: Trở lại.

      trai sao lại ở đây?” Kiều Y giật mình nhìn người vốn nên xuất ở cửa.“Mới vừa rồi mọi người gì? Con dâu nhà chúng ta?” Kiều Ngự Diễm vào nhìn vẻ mặt kỳ quái của ba người.
      “Con nghe nhầm rồi, chúng ta Kiều Y gả rồi là con dâu người ta, đúng ?”Mẹ Kiều chột dạ . Trước khi chuyện này còn chưa ràng tốt nhất nên cho biết Duy Y trở về, hơn nữa tại con trai bà rất tốt, Duy Y quay về biết mọ chuyện thế nào.
      quên bốn năm trước cuộc sống của con trai bà như cái xác hồn.
      Mặc dù bà thích Dương Dương, tính khí tốt, mặc dù bà thể chấp nhận. Có lúc còn trêu tức bà, nhưng ít nhất con trai bà vẫn tốt. Người làm mẹ nhu bà cũng nên nhịn chút.
      trai, về đây làm gì?”
      “Y Y muốn về thăm ba mẹ, đưa ấy về.”
      Kiều Y liếc mắt nhìn ngoài cửa, thấy Y Y giả ở bên ngoài “ trai, ta phải Duy Y, tại Duy Y trở về…….”Kiều Y vừa nghe thấy người khác chiếm dụng tên Duy Y, kìm được câu như vậy.
      Trước kia Duy Y có ở đây thôi nhưng bây giờ Duy Y trở về, nên làm sao có thể để tên Duy Y bị người khác đoạt chứ? Hơn nữa thích Dương Dương, nhà có tiền còn chưa tính, cho rằng quen với trai có thể làm mưa làm gió, đem ai ra gì.
      vừa thấy ta xách túi Emma số lượng có hạn, cả người mặc hàng hiệu. Đây là tiền nhà , chứ phải tiền nhà họ Dương. Quá mức hơn nữa là trai đem công ty Nam Cảng cho ba Dương Dương quản lý. Lỗ vốn , lại còn lấy tiền của trai điền vào sổ sách, bởi vì chuyện này mà ba mắng trai rất nhiều lần.
      có năng lực đừng ngồi vào vị trí cao như vậy.
      “Kiều Y, nên lung tung!” Mẹ Kiều giận dữ mắng con .
      “Mẹ, con sai sao? Duy Y chỉ trở về, hơn nữa vừa rồi đứa bé ấy vừa mới ôm đó chính là con cháu nhà họ Kiều.” Kiều Y vốn nóng tính, trước tiên còn muốn giấu mọi người, xem chút phản ứng của mọi người rồi mới quyết định có nên hay , nhưng vừa nghe thấy Dương Dương ở đây, liền như con ngựa đứt cương.
      “Con cái gì? Đứa bé vừa rồi là của trai con sao?” Hai người nhà họ Kiều lập tức bối rối.
      Nhất là mẹ Kiều, vẫn mong nhà họ Kiều có cháu nối dõi, nhưng con trai ba mươi sáu tuổi vẫn chịu lấy vợ, lại càng chưa muốn có con. tại họ có cháu , chỉ kinh ngạc hơn nữa còn vui mừng.
      Nếu là như vậy, vậy tại sao lại để hai người ở chung chỗ chứ? Dẫu gì hai đứa cũng là vợ chồng được luật pháp công nhận. Trước kia con trai vẫn luôn thích Duy Y, tại sợ rằng vẫn phai, nhìn Dương Dương bên cạnh con trai là biết.
      Kiều Ngự Diễm cũng bị lời này làm cho kinh ngạc, có con từ lúc nào?
      “Làm sao nhầm lẫn được? Con còn lén xét nghiệm DNA!” Kiều Y xong, từ trong túi lấy ra van bản, lúc ấy Duy Y ba đứa bé là ai, liền nghĩ đến trai, sau đó mẹ Duy lại uy hiếp như vậy, càng hoài nghi hơn nữa, vì vậy ngày hôm sau liền rủ Duy Y ra ngoài, nhân tiện lấy tóc Nicole làm mẫu thử nghiệm.
      Hôm nay mới có kết quả, bằng cũng đưa Nicole về gặp ba mẹ.
      “Là , ra là , nhà họ Kiều có cháu rồi! Ông xem, mau nhìn kết quả kia…….” Mẹ Kiều vô cùng vui mừng, vội đứng cạnh bên ông Kiều để ông nhìn kết quả giám định.
      Nhưng Kiều Ngự Diễm đứng bên tin, rốt cuộc là người phụ nữ nào biết sống chết như vậy, dám đem đứa bé đến đây nhận làm ba?
      Trong lòng chỉ có “Y Y” , bất luận là người phụ nữa nào, đừng mơ tưởng làm vợ . Hừ, muốn xem rốt cuộc Duy Y đó là ai? Có lá gan to như vậy. Mặc dù lúc nghe thấy cái tên “Y Y” này có chút run sợ nhưng để ý tới cảm giác này.
      “Kiều Y , em gọi người tên Y Y đó lại đây, muốn gặp ấy chút."
      “Bạn ấy ở nhà mình, em tìm ấy!” xong, Kiều Y chạy ra khỏi thư phòng, tìm thấy bọn họ chơi đùa với Nicole trong vườn.
      Khi Kiều Y đưa bọn họ ngang qua phòng khách nhìn thấy Dương Dương ngồi chờ ở đó, Duy Y nhớ này nhưng Dương Dương lườm cái, lại thấy Kiều Y đưa bọn họ vào thư phòng, nghi ngờ trong lòng càng lớn.
      Nicole được mẹ ôm vào thư phòng, nhưng khi thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn , dù là người có to gan thế nào cũng sợ, chỉ Nicole sợ ngay cả Duy Y cũng có chút kinh hãi, hiểu, chỉ tới nhà Kiều Y chơi, tại sao người nhà ấy lại nhìn như vậy?
      “Duy Y, đừng sợ, vào , phải bạn nhớ ba mẹ mình sao?”
      Duy Y theo Kiều Y vào, Ngô Soái sau cùng.
      Khi vào thư phòng thấy Kiều Ngự Diễm bên trong Duy Y sợ ngây người, nghĩ tới lại lần nữa gặp người đàn ông này.
      Bốn mắt nhìn nhau, mắt hai người rời nhau, giống như bọn họ là nam châm hút liền với nhau.
      “Đây là trai mình, bạn nhớ ?”
      Duy Y lời nào, nhưng tầm mắt của vẫn ở người Kiều Ngự Diễm.
      “Mommy, I’m afraid(Mẹ, con sợ!)” Nicole ôm cổ mẹ, thấy ánh mắt mẹ Kiều giống như muốn ăn , khuôn mặt nhắn sắp khóc. Bà nội này đáng sợ.
      “Đừng sợ, đừng sợ, bảo bối lại bà nội ôm…….” Mẹ Kiều nhích lại gần, đưa tay muốn ôm Nicole nhưng Nicole lại sợ bà.
      Thấy vậy Nicole đem cái đầu trốn trong ngực mẹ, bàn tay bé ôm mê chặt. bé nghi hiểu, nhưng hiểu dấu hiệu đưa tay ra đó là muốn ôm .
      “No, no…….” Nicole sợ đến mức khóc, ôm chặt mẹ.
      “Mẹ làm Nicole sợ rồi!” Kiều Y đứng bên ngăn cản hành động của mẹ, mẹ gấp gáp quá rồi, ánh mắt kia giống như muốn cướp đứa bé .
      “Cháu tên là Nicole? Tên hay, bà nội bế chút có được ?” Mẹ Kiều vòng ra sau lưng Duy Y, bà muốn xem mặt cháu nội.
      “Mẹ, con bé hiểu tiếng trung.”
      “À, cái này…….” Mẹ Kiều bị làm khó, bà được tiếng .
      Nhưng vào lúc này, bởi vì Nicole ồn ào, người lớn thể chuyện với nhau. Trước tiên ba Kiều để Kiều Y ôm đứa bé ra ngoài.
      Duy Y có chút yên lòng, dù sao Nicole cũng khóc nhiều như vậy, làm sao có thể yên tâm?
      Nhưng nhìn người nhà họ Kiều như vậy, giống như có chuyện muốn với , thể làm gì khác hơn là để Kiều Y bế Nicole chơi. Nicole rời khỏi ngực mẹ liền chạy ra ngoài, muốn ở lại chỗ này.
      Kiều Ngự Diễm nhìn trước mắt, lại là gặp trong nhà hàng, hơn nữa còn có con, đứa bé kia rất có thể là con . Nhưng chút ấn tượng cũng có.
      Kể từ sau ngày gặp , trong đầu đều là bóng dáng của , thể tập trung làm việc, thể suy nghĩ, ngay cả lúc bên cạnh “Y Y” cũng yên tâm.
      “Bây giờ chúng ta mọi chuyện .”Ba Kiều . “Duy Y, trước tiên con chút những năm này con đâu, xảy ra chuyện gì?”
      Kiều Y biết Duy Y mọi chuyện nên giọng giải thích “Đây là ba mình, đây là mẹ mình, còn nữa, đây là trai mình Kiều Ngự Diễm cũng là chồng bạn.”
      “Cái gì?Chồng? Kiều Y, bạn mình kết hôn rồi sao?” Duy Y khiếp sợ, tại sao ba mẹ với .
      “Ba mẹ, trai, Duy Y mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ.” Kiều Y bất đắc dĩ nhìn mọi người.
      Mà Kiều Ngự Diễm ngoài khiếp sợ, đáy lòng lại có chút hung phấn. bé này kết hôn với ? Nhưng tại sao chút ấn tượng cũng có?
      “Kiều Y, em chút, kết hôn lúc nào, tại sao lại biết?”
      “Ba mẹ, chuyện đến mức này, hai người cho bọn họ biết , trai cũng khổ lắm rồi, chẳng lẽ hạnh phúc của ấy ngay trước mắt, hai người cũng muốn ấy nắm lấy sao?”
      “Nếu chuyện như vậy cho hai đứa biết thôi.” Ba Kiều . Ông cũng muốn nhìn thấy con trai như cái xác hồn.
      gì?” Ánh mắt Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn về phía ba mẹ, cùng nhau chung sống ba mươi mấy năm, chẳng lẽ còn chuyện gì biết sao? Hơn nữa còn liên quan đến hôn nhân của .
      trai, ra kết hôn, vợ chính là ấy, Duy Y! Nhưng lúc hai người hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản xảy ra chuyện, cho rằng Duy Y chết, sau khi quay về chịu nổi tin tức Duy Y qua đời, cả ngày mất hồn, lấy rượu giải sầu, thậm chí từng tự tử, ba mẹ đành lòng nhìn như vậy, vì vậy tìm người thôi miên , làm cho quên đoạn ký ức về Duy Y. trai, có biết vì sao suốt ngày gọi Dương Dương là Duy Y ? Dương Dương căn bản phải tên như vậy, chỉ là ta lớn lên có ngoại hình giống Duy Y thôi. ta phải Duy Y, nhưng trong tiềm thức của lại biến ta thành Duy Y cưng chiều như vậy…….” Kiều Y rất nhiều, nhưng vẫn che giấu chuyện khó chịu năm đó.
      Khó trách ý thức thường hỗn loạn như vậy, khó trách cảm thấy cuôc sống của thiếu thứ gì đó, ở chung chỗ với “Y Y” nhưng vẫn lo lắng……. ra là ba mẹ làm, như vậy, trước mắt này chính là Y Y mà vẫn thường mong nhớ.
      Kiều Y xong, mọi người trong phòng đều trầm mặc. Hai người trong cuộc chỉ nhìn nhau lời nào.
      Duy Y nhớ mọi chuyện, chỉ là nghe Kiều Y , đối với cảm giác của chính mình quả từng xảy ra chuyện như vậy. Như vậy có thể giải thích được tại sao khi vửa thấy , trong lòng liền kích động, thậm chí đau lòng…….
      Chỉ vì bọn họ rất quen thuộc, cho nên khi nhìn thấy nhau khỏi rơi nước mắt.
      “Duy Y, chuyện đến mức này, con quay về nhà họ Kiều được , về sau cùng ở chung với Kiều Ngự Diễm, quan tâm đến những chuyện đau lòng kia nữa. Được ?” Mẹ Kiều kéo tay Duy Y, thân thiết , giống như tạo tâm lý dịu dàng khi gặp mặt lần đầu, nhưng Duy Y nhớ gì.
      “Cái này…….” Duy Y khổ sở nhìn mẹ Kiều, rồi nhìn về phía “chồng” lời nào“Cám ơn ý tốt của mẹ Kiều, nhưng là…….Ba mẹ con đồng ý. Hơn nữa ra, đây phải lần đầu tiên con gặp ấy, nhưng mỗi khi gặp ấy, trong lòng luôn rất đau, sau đó tự chủ được rơi nước mắt, con nghĩ, con và ấy nhất định có mối liên kết rất sâu sắc. Nhưng tại sao vừa thấy ấy liền đau lòng? Tại sao lại đau lòng? Những cảm giác này đối với con mà rất quan trọng, đó là điều quan trọng để con khôi phục trí nhớ, trước khi nhớ mọi chuyện con nghĩ thể nghe theo sắp xếp của mẹ. xin lỗi.”
      Trong khoảng thời gian này ở chung với ba mẹ, bọn họ cũng qua chuyện từng , càng đề cập đến chuyện kết hôn, những đồ được lưu giữ lại trước kia cũng cho thấy kết hôn…….
      Hơn nữa “chồng” hình như cũng vui khi thấy , nếu như mới bắt đầu hôn nhân bọn họ hạnh phúc cần gì phải về đây nữa?
      “Vậy con xin phép.”
      “Đợi chút Y Y!” Vừa nghe thấy phải , Kiều Ngự Diễm đứng lên, vội vàng gọi lại, giống như đó là phản ứng tự nhiên.
      Duy Y quay đầu lại nhưng Kiều Ngự Diễm gì nữa, nhìn ra có chút lo lắng.
      “Rất xin lỗi, em quên mọi chuyện trước kia, nhưng…….em tin tưởng cảm giác của chúng ta là , bằng chúng ta cho bản thân chút thời gian? Để cho bản thân tìm lại những ký ức kia?”
      Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, Duy Y mềm lòng, dù sao đó cũng là đoạn ký ức của , bất luận tốt hay xấu đều thuộc về , có thể tìm lại ký ức của mình có mất mát gì đâu?
      …….”
      hay rồi, mọi người mau tới đây, có đứa bé rơi xuống nước rồi! Mau lại đây cứu người!” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu cứu làm ảnh hưởng những người trong phòng.
      Duy Y khỏi lo lắng trong lòng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, về phía giọng truyền đến.
      Lúc Duy Y tới bên cạnh hồ bơi, nơi đó tụ tập mấy người, họ cũng biết thế nào. Mà trong hồ bơi Nicole của giãy dụa kêu khóc, vừa nhìn thấy cảnh như vậy, tim muốn vỡ vụn.
      Hơn nữa còn có người nữa trong nước, lại là trong phòng khách.
      để ý nhiều, Duy Y nhảy xuống hồ bơi, đến gần con . Nhảy xuống nước cùng với còn có Kiều Ngự Diễm. Khác nhau là bơi về phía ……
      Duy Y đưa con lên bờ, những người giúp việc giúp choàng khăn lông, mọi người nhà họ Kiều đến bên cạnh .
      “Nicole, don’t scare, Mommy wake up(Nicole, đừng dọa mẹ, tỉnh lại con)” Duy Y gấp đến muốn khóc, tay chân luống cuống đặt người con , vỗ vào khuôn mặt nhắn tái nhợt của con bé…....
      “Nicole, wake up…….”
      “Duy Y, để mình xem chút.” Ngô Soái vội vàng ngồi xổm xuống cấp cứu cho Nicole, bởi vì rơi xuống nước hơi lâu, Nicole lâm vào trạng thái hôn mê.
      Ngô Soái cấp cứu cho Nicole, nhàng ép bụng con bé, đem nước ép ra ngoài. Từ từ, Nicole bắt đầu có phản ứng.
      Duy Y vội vàng ôm lấy cơ thể bé , để con bé tựa vào ngực. “Thank God, Nicole, You’re okay, Don’t be afraid of don’t be afraid, Mamy beside you, breathing slowly, don’t be afraid…….(Cám ơn ông trời, Nicole, con sao, đừng sợ……đừng sợ, mẹ ở bên cạnh con, từ từ thở, đừng sợ…….)”
      Tay Duy Y ngừng run lẩy bẩy, tiếng khóc yếu ớt bị giấu .
      “Mommy…….” Nicole yếu đuối kêu mẹ, sợ hãi ôm mẹ chặt hơn…….
      “I tell you not near the pool (Mẹ được đến gần mép nước, sao nghe lời?)” Duy Y nóng nảy, lại dùng tiếng trung mắng con .
      “No, The aunt told there is a gold fish, then she pushed me in the water(, dì kia có cá vàng ở đây, sau đó dì đẩy con xuống nước)” Nicole đưa tay chỉ về hướng Dương Dương.
      “Really?( ?)” Câu này là Kiều Y hỏi.
      Mẹ Kiều Y nóng lòng mời bác sĩ, quay lại thấy bọn họ chuyện gì hiểu, nóng nảy hỏi con “Cháu gì?”
      “Con bé là Dương Dương lừa con bé trong nước có cá vàng, sau đó đẩy con bé xuống.”
      “Cái gì?” Mẹ Kiều trừng mắt nhìn Dương Dương.
      Lúc này Duy Y đặt con xuống tới trước mặt Dương Dương, vung tay lên muốn đánh ta, nhưng bàn tay còn chưa rơi xuống, Kiều Ngự Diễm bắt được cổ tay .
      “Ít nhất phải tìm hiểu mọi chuyện, Dương Dương cũng rơi xuống nước mà.”
      cho rằng con tôi dối sao?” Duy Y cố gắng rút cánh tay của mìn về, hung hang nhìn chằm chằm bọn họ. Nén nước mắt lại.
      Kiều Ngự Diễm sớm động lòng “ có ý đó, chỉ muốn làm mọi chuyện, Dương Dương cũng rơi xuống nước phải sao?”
      Lúc này Dương Dương yếu đuối tựa vào ngực Kiều Ngự Diễm, mặt vô tội nhìn Duy Y“ xin lỗi, tôi chỉ muốn xuống nước cứu con bé, nhưng sau khi xuống nước mới biết mình biết bơi…….”
      “Xuống nước mới biết mình biết bơi lội? cũng láo quá, phản ứng của người biết bơi là chủ động nhảy xuống nước, đây là phản ứng cơ bản nhất, cần với tôi quý con tôi hơn tính mạng , nếu như vậy, tôi tin tưởng vì con tôi mà nhảy xuống, chứ phải vì che tội ác. Kiều Y, mình nhớ nhà bạn có máy quay phim. Phiền bạn giúp mình tìm chứng cứ, mình muốn ra tòa tìm công lý cho con .” Duy Y cực kỳ tức giận, mặc dù mặt ngấn nước nhưng vẫn kiên cường bảo vệ con . vừa yếu ớt nhưng lại kiên cường như vậy làm cho người ta nhìn thấy khỏi đau lòng.
      ra khôi phục trí nhớ, chỉ ấn tượng là nhà Kiều Y có máy quay phim. Vì vậy tự chủ liền ra.
      Kiều Ngự Diễm nhàng buông lỏng tay đỡ Dương Dương ra, nghĩ muốn bảo vệ trước mặt chứ phải Dương Dương.
      Mẹ Kiều vừa nghe như vậy, mặt cũng lạnh băng “Quản gia, quản gia đâu, lập tức lấy nội dung đoạn video cho tôi, tôi muốn xem việc như thế nào, rốt cuộc người phụ nữ này tại sao muốn hại cháu tôi.”
      Lần đầu tiên mẹ Kiều nổi giận, người nhà thậm chí là người làm trong nhà chưa bao giờ thấy bà như vậy.
      Dương Dương vừa nghe muốn xem máy quay phim, có chút gấp gáp, ôm chặt cánh tay Kiều Ngự Diễm, cho là giúp ta, bởi vì cho tới nay, bất luận là ta làm sai cái gì, cũng đứng về phía ta, cưng chiều ta.
      “Em chỉ muốn cứu con bé, có ác ý.”Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, giọng Duong Dương càng , đến nỗi chính ta cũng nghe được. ra ta chột dạ, lòng bàn tay sớm toát mồ hôi.
      “Các người phải vừa rồi ở đây sao? xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Ba Kiều hướng về phía người giúp việc hỏi.
      “Cái này…….Tôi làm chuyện khác, có chú ý.” người làm lớn tuổi .
      “Tôi cũng vậy!”
      “Tôi cũng vậy!” Ba người giúp việc giả bộ như thấy, dù sao họ để ý làm tốt chuyện của bản thân mình là được rồi, chuyện của chủ nhà bọn họ tốt nhất nên dính vào.
      “Tôi…….” Người cuối cùng trẻ tuổi nhất, nhìn qua mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt người làm do dự “Tôi…….”
      " nhìn thấy gì, còn mau ?” Mẹ Kiều giận dữ mắng.
      “Thưa bà, tôi vừa thấy Dương Dương đưa bé tới bên cạnh hồ, cũng biết bọn họ những gì, sau đó bé liền thò người ra ao nước xem, kết quả Dương Dương liền cố ý đẩy cái, lúc ấy tôi thấy được, sau đó liền gọi người đến cứu.”
      “Cái gì? ra là như vậy?” Mẹ Kiều hoảng sợ tin nhìn Dương Dương, mà Dương Dương trốn sau lưng Kiều Ngự Diễm.
      là em làm sao?” Kiều Ngự Diễm kéo phía sau lưng mình ra. Chỉ thấy ta mặt đầy nước mắt, khỏi làm người khác đau lòng. biết ta luôn tùy hứng, nhưng biết ta còn trẻ mà tâm địa độc ác như vậy, đứa bé hơn ba tuổi cũng bỏ qua, rốt cuộc đứa bé này đắc tội gì với .
      phải em cố ý. Em chỉ muốn chơi với con bé, nghĩ tới con bé rơi xuống nước.”
      “Em còn dối!” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn ta.
      “Em sợ mọi người mắng em, cho nên mới……” xong, Dương Dương cúi đấu khóc. Chỉ cần ta khóc, Kiều Ngự Diễm nhất định mềm lòng.
      “Tôi đưa đơn lên tòa, tố cáo tội mưu sát, chờ giấy gọi của tòa .” Duy Y lạnh lùng xong, trừng mắt nhìn Kiều Ngự Diễm.
      Nếu như muốn giải thích gì khi bắt bàn tay hết cơ hội rồi.
      đột nhiên cảm thấy tim đau, đau đến nỗi thể thở được, trước mắt them để ý tới .
      Duy Y quay về bên cạnh Nicole tay nhàng ôm lấy con bé.
      “Mommy, I’m cold(Mẹ, con lạnh )”
      Duy Y vừa định cởi áo khoác mặc cho Nicole thấy cái áo vest nhàng đưa đến. Nhưng Duy Y nhận lấy, đem cái áo khoác quý giá vứt sang bên, xoay người cởi áo khoác của mình đắp cho con .
      “Bác Kiều, đây là con cháu, phải cháu của bác!” Duy Y ôm con , lạnh lùng với mẹ Kiều, chuyện này là người khác gây nên nhưng nếu nhà họ Kiều có trách nhiệm, nếu như Nicole là con cháu nhà họ Kiều, phải mất con sao?
      thể, để con trở thành cháu nhà họ Kiều, con chỉ là của riêng .
      “Duy Y, sao Nicole phải là con cháu họ Kiều chứ? Mẹ giúp Dương Dương.” Mẹ Kiều vừa nghe thấy lời Duy Y, cho rằng con bé trách mình giúp cho nên muốn con nhận nhà họ Kiều, có chút gấp gáp.
      Ba Kiều lên tiếng, lên trước vỗ vai vợ, bày tỏ an ủi. tại có rất nhiều chuyện ông nhúng tay vào quản lý, tất cả đều là vợ cùng con trai xử lý.
      Duy Y để ý đến mọi người, chỉ là muốn ôm con . Mẹ đúng, muốn qua lại với nhà họ Kiều. nghe, tại sao lại muốn tới nhà họ Kiều, thiếu chút xíu nữa là mất con .
      “Duy Y, đợi chút, Nicole như vậy lạnh, vào phòng mình thay quần áo cho con bé .”
      cần!”
      “Bác sĩ sắp đến rồi, con phải để bác sĩ xem chút .”
      “Tôi đưa con bé .” Duy Y chuyện nhưng chân ngừng bước về phía chỗ đậu xe. Đem con đặt lên sau yên xe, sau đó lái xe .
      Mẹ Kiều cũng theo sau lưng Duy Y, nhưng bà dám lời nào, sợ mình càng càng sai. Chỉ là nóng nảy khuyên con trai.
      “Kiều Ngự Diễm, con còn mau đuổi teo? Nếu cháu mẹ có chuyện gì, mẹ bỏ qua cho con.”
      phải Kiều Ngự Diễm muốn đuổi theo mà là trong lòng đau như có ngàn cây kim châm vào, hành động của giống như bị khống chế. Trơ mắt nhìn đau lòng rời , đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
      Cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc, nam sinh chở nữ sinh qua trước mặt , sau đó biến mất khỏi tầm mắt . Chuyện này giống như xảy ra nhiều năm rồi…….
      “Mẹ cần phải ép trai, con đột nhiên cảm thấy ban đầu nên đứng về phía trai!” Kiều Y nhìn trai mất hồn .
      “Cái đứa bé này, sao lại như vậy?”
      “Vốn dĩ Duy Y đủ đáng thương lắm rồi, trước kia bị trai ép gả, bị trai cường bạo, thậm chí cầm đĩa CD uy hiếp, tất cả mọi chuyện con đều với ba nhưng ba tin. tại con cảm thấy Duy Y nên nhớ lại những chuyện vui đó mới phải. Như vậy ấy cũng cần quay về bên cạnh trai.”
      “Kiều Y, rốt cuộc trai con đối xử với Duy Y thế nào?”
      nữa, xong buồn thêm, con hối hận vì đưa Duy Y về nhà, ít nhất như vậy ấy vẫn vu vẻ…….”
      Lúc Kiều Ngự Diễm lấy lại tinh thần, Ngô Soái bước lên trước lấy xe đạp đuổi theo.
      Mà nhà họ Kiều lúc này chỉ có Dương Dương cùng ba người họ Kiều, ai để ý ta, lại ai quan tâm cả người ta ướt sủng, lúc này là mùa thu rất dễ bị cảm.
      còn mau cút , về sau còn dám đến nhà tôi, tôi thấy lần nào là đánh lần đấy. Hừ…….” Kiều Y hung hang trừng mắt nhìn Dương Dương cái, xoay người về phòng.
      Ba mẹ Kiều cũng nhìn ta, tại việc bọn họ lo lắng hơn chính là cháu của mình…….
      Kiều Ngự Diễm lên xe hơi tìm kiếm đường nhưng thấy bóng dáng bọn họ. xe đạp thể xa được, gần đây có bệnh viện Bắc Sơn.
      cua xe thẳng đến bệnh viện Bắc Sơn.
      Lúc gần đến bệnh viện Bắc Sơn nhìn thấy bọn họ, Nicole ngồi đằng sau xe của mẹ mà Ngô Soái bên cạnh.
      Mặc dù nhớ quá khứ của với nhưng tin kết hôn với , tin tưởng đó chính là con .
      “Duy Y, chờ chút , chúng ta chuyện chút được ?” lái xe chầm chậm song song với bọn họ.
      Duy Y gì chỉ ra sức đạp xe.
      "Duy Y, biết vừa rồi nên tin lời Nicole nhưng dù em có giận như thế nào cũng nên đem tính mạng Nicole ra đùa giỡn, lên xe để đưa hai người đến bệnh viện…….Tốc độ xe nhanh hơn, hơn nữa Nicole cũng bị gió thổi, như vậy con bé bị cảm…….”
      Nicole ngồi đằng sau xe, thấy người đàn ông trong xe gào về phía mình, mặc dù nghe hiểu gì nhưng lại càng ôm chặt eo mẹ hơn.
      “Nicole là con , hại con bé…… xin lỗi, nên khọng tin lời hai người…….” Nghe giọng Kiều Ngự Diễm có chút run.
      Duy Y trừng mắt đối với người đàn ông ngồi trong xe, biết sốt ruột nhưng vừa nghĩ tới con cũng là con , rất sợ, sợ đoạt con , sau đó lại trở thành người đáng thương, có gì cả.
      Tóm lại, Nicole là của , để cho người khác đoạt .
      “Ngô Soái, mình muốn nghe bất cứ điều gì! Bạn giúp mình ngăn lại.”
      “Được, giao cho mình!” Ngô Soái đáp lại Duy Y, sau đó đạp xe chạy nhanh lên trước rồi cuối cùng đạp thắng dừng xe lại, dừng ở giữa đường, sau đó để Duy Y đạp xe trước.
      Kiều, phiền về trước, Duy Y có em chăm sóc, tại ấy muốn gặp , về với Dương Dương của .” Lời của Ngô Soái có chút châm chọc Kiều Ngự Diễm.
      “Cậu gì? Nhanh tránh sang cho tôi.”Kiều Ngự Diễm ngồi trong xe vô cùng giận dữ, lạnh lùng nhìn Ngô Soái như muốn giết .
      còn nhớ Duy Y, còn quấn ấy làm gì? Năm đó làm tổn thương ấy còn chưa đủ hay sao?”
      “Cút ngay!” Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ miệng Kiều Ngự Diễm, ngại nếu có cơ hội lái xe đâm nát Ngô Soái.
      Đúng lúc hai người còn giằng co, đằng trước Duy Y cua qua khúc quanh, bởi vì tốc độ quá nhanh nên xảy ra va chạm với xe ngược lại.
      Chỉ nghe thấy tiếng va chạm đây sợ hãi, Duy Y cùng Nicole ngã xuống, tài xế xe vội vàng chạy xuống xem xét.
      Hai người giằng co ở xa nghe thấy tiếng va chạm, lập tức chạy tới.
      Chỉ thấy mặt đất, Duy Y bất tỉnh nằm vũng máu, Nicole yên lặng nằm bên người .
      Thấy màn như vậy, Kiều Ngự Diễm sợ hãi, cách nào cử động, cách nào chuyện, đầu đau quá, trong đầu xuất những hình ảnh lẻ tẻ, ở Nhật Bản, ôm cầu cứu, chờ người tới cứu bọn họ, còn nhớ cởi áo khoác trùm kín đầu , kia chính là Duy Y.
      Còn có cảnh tượng hai người ở cạnh nhau, ngày bọn họ đính hôn, khiêu vũ trước ánh mắt hâm mộ của mọi người. Ngày đó hình ảnh bọn họ quan hệ thân mật bị lan truyền mạng, đả kích rất lớn đối với , ngay mả chút sức sống cũng có, rất sợ, sợ nghĩ thông, sợ làm chuyện ngu ngốc, cho nên ở bên cạnh an ủi, sau đêm đó muốn gả cho , vui đến nỗi nên lời.
      Còn có đêm uống say là ở bên cạnh suốt cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thấy ở bên cạnh, mặc dù lời nào muốn cả đời nhìn tỉnh dậy như vậy, cảm thấy hạnh phúc vây quanh .
      Còn có ngày kết hôn, cảm thấy hạnh phúc bởi vì đợi ba năm rốt cuộc cưới được , mặc dù phải cam tâm tình nguyện.
      Mặc dù chưa bao giờ , nhưng từ từ mở lòng mình với .
      Tất cả thoáng qua trong đầu , mà tại quên mất vợ mình, quên mất chuyện trước kai của bọn họ. tại vất vả lắm Y Y của mới quay về lại nằm trong vũng máu mới nhớ lại mọi chuyện.
      “Mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu…..Cầu xin các người, mau cứu Y Y của tôi…….Y Y…….” Kiều Ngự Diễm ôm Y Y hoảng hốt chạy về phía bệnh viện, nhưng đường từ đây chạy tới bệnh viện xa, đường sinh tử chỉ cách có đoạn ngắn…….
      sợ, hướng tới hai người lái xe kia gào thét, nhưng biết gào cái gì…….
      “Y Y, em thể xảy ra chuyện gì, Y Y…….” Người đàn ông vấp ngã đất, lại đứng dậy chạy về phía bệnh viện, giống như té đầu gối chà sát mặt đất có việc gì.
      “Bác sĩ, nhanh cứu người, nhanh lên chút…….” Người đàn ông ôm Duy Y vào phòng cấp cứu, làm cho nhân viên trong bệnh viện luống cuống tay chân. Kèm theo tiếng rống của người đàn ông Duy Y được đưa vào phòng cấp cứu.
      thể vào, xin chờ bên ngoài!”
      Sau đó lại nghe tiếng đứa bé khóc, là Nicole, Ngô Soái ôm bé chạy theo phía sau.
      Lúc tới trước cửa phòng khám, chỉ thấy Kiều Ngự Diễm ngồi yên lặng trước phòng cấp cứu, mà ống quần đùi dính đầy máu, vậy là máu của . Nhưng chút cảm giác cũng có, chạy như điên thẳng đến đây, may mắn là xa lắm, nếu chỉ sợ chân trụ được.
      Mà lúc này chân khẽ run, nhất định rất thích Duy Y, thậm chí hơn cả tính mạng.
      “Nicole, don’t be afraid, I will be here by yourside( Nicole, đừng sợ, chú ở bên cạnh cháu).” Ngô Soái an ủi đứa bé ba tuổi khóc rống tìm mẹ, hiển nhiên là biết dỗ con nít.
      Tiếng khóc của Nicole mới thức tỉnh Kiều Ngự Diễm, vừa rồi chỉ lo nghĩ cho Duy Y, quên mất đứa bé này. Đây là con sao?
      trăm phương ngàn kế làm cho mang thai, bây giờ ở trước mắt nhưng có tác dụng gì đâu? mất ròng rã bốn năm. cứ như vậy nghĩ rằng chết…….Y Y, xin lỗi, xin lỗi em.
      Để cho em mình chịu đựng tất cả, mình nuôi con chúng ta lớn như vậy.
      Kiều Ngự Diễm muốn đứng lên ôm Nicole nhưng đứng nổi, đùi chút sức lực cũng có, lúc nãy ngã bị tảng đá làm xước vết thương lớn. Bây giờ còn chảy máu, ống quần nhuộm máu nhìn mà ghê.
      “Này , chân bị thương, mời qua bên này tôi giúp băng bó.” y tá ngang qua nhiệt tình .
      “Đem đồ tới đây băng bó, tôi muốn nhìn thấy người trong phòng cấp cứu ra.” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng , thái độ như vậy làm cho các y tá sợ, sửng sốt chút quên mất hành động.
      “Còn đứng đó làm gì, mau đem đồ sang đây?” Giọng lạnh lùng thoát ra, tại Kiều Ngự Diễm như con sư tử lên cơn giận, người nào đến gần rất xui xẻo. Mà thanh lớn tiếng vừa rồi làm cho Nicole sợ càng khóc to hơn.
      Rất nhanh hai y tá đỡ Kiều Ngự Diễm đến ghế dài, sau đó băng bó cho nhưng tiếng cám ơn cũng . Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Duy Y được đẩy ra ngoài.
      Kiều Ngự Diễm để ý tới cái chân vừa được băng bó, khập khễnh tới bên cạnh Duy Y, phát ra tỉnh lại.
      “ Y Y, em sao rồi?”
      “Mommy…….” Nicole cũng muốn đến gần nhưng đáng tiếc được Ngô Soái ôm, chỉ có thể dang hai cánh tay về phía mẹ.
      “Nicole, come to mommy(Nicole, tới bên cạnh mẹ)” Duy Y để ý Kiều Ngự Diễm, tầm mắt dừng lại người con . Ngô Soái nhanh chóng đến gần “Con mình bị thương chứ?”
      “Yên tâm , con bé chỉ là rơi xuống đường, xây xát chút, bôi thuốc rồi, sao bạn lại bất tỉnh vậy?”
      Bác sĩ đứng bên giải thích là do sợ hãi, cuộc va chạm đụng tới não cho nên mới ngất , hơn nữa phải nằm viện hai ngày để quan sát, chụp x-quang não mới xác định được, nhưng mà bây giờ tỉnh lại sao.
      Vì lý do an toàn nên việc ở lại bệnh viện hai ngày là tất nhiên.
      “Cám ơn bác sĩ!” Ngô Soái vội vàng với bác sĩ.
      Mà khuôn mặt Kiều Ngự Diễm bi thương, tại sao ba người này mới giống như nhà? lại giống như người ngoài.
      Duy Y được xếp vào phòng bình thường, Kiều Ngự Diễm lại cứng rắn muốn ở phòng riêng lại bị Duy Y cự tuyệt.
      Mặc dù chưa nhớ chuyện lúc trước, nhưng đối với chuyện vừa rồi tin Dương Dương mà tin Nicole còn canh cánh trong lòng, hơn nữa cảm thấy giống cha mẹ , muốn cướp Nicole của .
      Sau khi Ngô Soái thông báo cho ba mẹ, Duy Y ôm con ngủ giường nhưng Kiều Ngự Diễm có ý muốn rời . Vẫn lẳng lặng ngồi bên giường nhìn và con , làm cho cảm thấy rất phiền.
      Trước kia nhớ , càng biết tại sao mình vừa thấy liền rơi nước mắt, bây giờ biết là chồng mình, cảm giác bị làm phiền lại trỗi dậy.
      Lúc này điện thoại vang lên “Hi…….Bill?You are now in the city G?.......I’m not lucky in the hospital, come to see me?Well, I to,d this address…….”
      “Có người đến sao?” Kiều Ngự Diễm ngồi bên hỏi.
      “Is daddy?”
      “Yes, Is your daddy!” Duy Y xong theo bản năng nhìn về phía Kiều Ngự Diễm, muốn xem vẻ mặt như thế nào.


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương tám mươi bốn: Ly hôn .

      Lúc vợ chồng Duy Kiến Quốc đến thấy Kiều Ngự Diễm ngồi bên cạnh giường, tức giận qua thèm nhìn đến vết thương băng bó đùi .
      “Biến, cậu cút cho tôi, đồ biết xấu hổ vẫn còn dám đến quấy rối Y Y nhà tôi…….”
      Kiều Ngự Diễm muốn phản kháng nhưng dù sao cũng là ba mẹ của Duy Y, lại bị thương, đau đến nỗi thể được bị đẩy ra khỏi cửa. Lúc này cửa cũng bị đóng lại.
      “Ba hãy cho con cơ hội……..” Kiều Ngự Diễm nhớ từ sau khi bọn họ kết hôn, chưa bao giờ kêu bọn họ ba mẹ. Nhớ lại sau hôn lễ tối đó bọn họ liền Nhật Bản, lúc quay về mọi chuyện thay đổi.
      “Ai là ba cậu? cần gọi lung tung, tôi có con trai lớn như vậy!” Ông chỉ lớn hơn mười tuổi mà thôi.
      chuyện với cậu ta làm gì, trực tiếp gọi bảo vệ ra, tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân.”Mẹ Duy đến bên canh con , phát ra Nicole bị hù sợ.
      “Ba mẹ, hai người nghe con giải thích, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng con Duy Y…….”
      Duy Y trong phòng nghe những lời trong lòng cảm thấy ấm áp, ràng biết giữa xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng cảm động. Mẹ Duy nhìn con rung rung nước mắt, đau lòng vô cùng.
      Thử nghĩ xem, lúc đầu con đáng làm cho bao nhiêu người mến, nhưng bây giờ thế nào? Vết thương chồng chất, bờ vai dựa vào cũng có, thiếu chút nữa mất mạng, nếu như phải gả cho nhà họ Kiều, con có kết quả như vậy sao?
      Cho nên bất luận như thế nào bà cũng thể để cho hai đứa ở chung chỗ, dù Kiều Ngự Diễm có tiền nhưng thể cho con bà hạnh phúc, cho nên bà thà để hai đứa như hai người xa lạ…….
      “Cậu cút ngay cho tôi, nếu tôi gọi bảo vệ!” Mẹ Duy tức giận chạy ra cửa mắng, đúng lúc này y tá chạy tới “Ầm ĩ gì vậy, đây là bệnh viện, muốn cãi nhau ra ngoài mà cãi.”
      Rốt cuộc Kiều Ngự Diễm yên lặng, chỉ thấy lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ, gọi cho Dennis đến bệnh viện.
      y tá, tôi muốn nhập viện, chân tôi bị thương.”
      phải vừa muốn nằm viện sao?” y tá còn trẻ tuổi, thấy Kiều Ngự Diễm đẹp trai như vậy khó tránh khỏi muốn chuyện thêm, muốn để lại ấn tượng tốt.
      “Đó là tự do của tôi. Tôi muốn ở phòng này.” Kiều Ngự Diễm chỉ vào phòng bệnh Duy Y .
      Trong phòng bệnh tổng cộng có ba cái giường, ngoài cái giường Duy Y nằm còn có khác, chiếc còn lại trống .
      y tá khó xử “Nhưng đó là phòng bệnh dành cho nữ…….”
      “Vậy chuyển nằm ở giường số ba kia đến phòng khác, tôi muốn ở cùng vợ tôi.” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn y tá cái.
      “Nhưng mà…….” y tá còn muốn gì nhưng Kiều Ngự Diễm xoay người khập khễnh làm thủ tục nhập viện.
      Duy Y trong phòng bệnh ngồi dậy, ôm con tựa vào đầu giường, Nicole chơi điện thoại di động, ra cố gắng gọi cho ba nhưng bé chỉ nhớ số điện thoại ở , ấn số gọi, đối phương cũng chỉ đáp lại theo hình thức loại ngôn ngữ mà hiểu làm cho bé lo lắng.
      “Ba mẹ, hai người biết ấy?” Duy Y nhìn thái độ của ba mẹ đối với Kiều Ngự Diễm, hiểu là hai bên có quen biết, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như vẫn có chút hận thù.
      “Cái này…….” Mẹ Duy thấy gạt được, liền dứt khoát “Thứ người như thế chúng ta biết cũng được.”
      “Vậy con kết hôn cùng ấy? Nicole là con của ấy sao?” Nicole vừa nghe mẹ đến tên mình khỏi giương mắt nhìn mẹ, sau đó lại cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại.
      “Mẹ cũng biết chắc ba của Nicole là ai, chỉ là theo như con khi tỉnh lại phát mình mang thanh đứa bé này hẳn là con . Nhưng Y Y, con thể chỉ vì Nicole là con mà thỏa hiệp biết ? phải người tốt…….”
      “Tại sao lúc trước ba mẹ cho con biết?” Duy Y nhìn ba mẹ có chút trách cứ nhưng đồng thời cũng biết bọn họ là quan tâm .
      “Đó cũng phải hồi ức đẹp, nhớ cũng được, ba mẹ hy vọng con gặp lại .”
      “Mẹ cho con biết , đối với quá khứ của mình cái gì cũng biết cảm giác khổ sở.”
      như vậy, bà cứ !” Duy Kiến Quốc đứng bên đành lòng nhìn con như vậy. Bọn họ , ngày nào đó Kiều Ngự Diễm cũng cho Duy Y biết, hơn nữa lúc đó nội dung bị sửa đổi, vậy phải là bọn họ lại bị lừa sao?
      “Y Y, mẹ có thể cho con biết nhưng con phải đồng ý với mẹ, về sau được gặp nữa được ? Cho dù là người nhà họ Kiều con cũng thể gặp” đặc biệt là Kiều Y. Con bé kia ngoài măt ở bên bà nhưng thực tế phải vẫn là người nhà họ Kiều sao.
      “Được, con đồng ý với mẹ, về sau gặp Kiều Ngự Diễm nữa.” Có thể thấy hận ý của mẹ với nhà họ Kiều, như vậy, cần gì phải làm khổ ba mẹ chứ? vất vả mới tìm thấy bọn họ, bây giờ trong lòng ba mẹ cùng con là quan trọng nhất.
      “Người nhà Kiều Ngự Diễm đều phải người tốt, trước kia ba con có công ty nhưng sau đó bị nhà họ Kiều thu mua, lúc đầu mẹ hoài nghi có phải Kiều Ngự Diễm muốn kết hôn với con là vì công ty của ba con, sau đó hai đứa kết hôn Nhật Bản du lịch, kết quả con mất tích, Nhật Bản cùng Kiều Ngự Diễm lại “qua đời”, tại sao sau khi công ty bị thu mua con liền “qua đời”, điều này phải chứng minh cưới con chỉ vì muốn chiếm công ty ba con, bây giờ nhớ lại, cảm thấy ngay từ đầu nhà chúng ta bị bọn họ lừa, mất công ty chưa định thần lại mất con …….” Trong đáy lòng mẹ Duy, bà có suy nghĩ như vậy về Kiều Ngự Diễm.
      Duy Y nhìn mẹ khóc trong lòng đột nhiên cảm thấy nhòi đau, vì mẹ cũng vì mình, ra trước kia là do quá ngu ngốc, quá Kiều Ngự Diễm, cho nên mỗi lần nhìn thấy đều rất đau khổ. Hóa ra vì tài sản nhà mới cưới , chỉ như thế còn muốn giết .
      Thử nghĩ ban đầu biết lúc muốn hại trong lòng có nhiều đau đớn, khó trách ba mẹ muốn nhớ đến quá khứ của với Kiều Ngự Diễm, khó trách ba mẹ muốn ở chung chỗ với Kiều Ngự Diễm.
      Lúc trước lại khổ sở như vậy.
      “Mẹ, xin lỗi, con biết mẹ làm tất cả vì con, con lại vẫn ngu ngốc tìm lại quá khứ như vậy, về sau con thế nữa, về sau con sống tốt, nhớ chuyện lúc trước nữa.”
      “Vậy tốt, về sau ba người chúng ta sống cùng nhau, bao giờ để ý tới nhà họ Kiều nữa” Mẹ Duy ôm con , vui mừng .
      Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, người đàn ông ngoại quốc vào.
      “Dady!” Phát Bill đầu tiên là Nicole, dứt tiếng kêu Bill là ba, chỉ thấy nhóc hung phấn nhảy lên, nhanh chóng bò xuống giường, chạy đến bên cạnh Bill, thân mật ôm Bill, hôn cái lên má phải của Bill.
      “Oh my baby, I miss you so much. (Bảo bối của ba, ba nhớ con muốn chết)” Bill cũng hôn cái lên má Nicole, Niccole lại chỉ chỉ má phải của mình ý muốn hôn cái lên đó.
      “Ha ha, dady, where you going? I miss you too. Mommy is hurt!” Bill ôm con đến bên giường, thấy hai vợ chồng người Trung Quốc, chắc là ba mẹ mà Duy Y , vì vậy chủ động chào hỏi.
      Ba mẹ Duy Y lúc trước có nghe con qua có người đàn ông ngoại quốc giúp , hơn nữa quan hệ của hai người cũng tệ lắm, Sau đó dò xét cẩn thận người đàn ông này nhường vị trí cạnh giường cho Bill, hai người đứng cuối giường.
      Thấy người đàn ông này Duy Y đột nhiên cảm thấy thân thiết, những uất ức trong thời gian này bỗng bừng lên.
      “Bill…….” Tất cả uất ức cùng những lời muốn biến thành ôm, Bill là người hiểu nhất cảm nhận của , trước kia bất luận cơ quyết định gì, uất ức gì cũng tìm . tại mặc dù ở Trung Quốc nhưng vẫn lệ thuộc vào Bill như cũ.
      “Don’t be afraid of my dear, I will be here by your side (Đừng sợ bảo bối, ở bên cạnh em)”. Bill ngồi bên giường, nhàng ôm lấy thân hình nhắn của Duy Y, vuốt lưng an ủi . “What happened to you, Why get hurt? ( xảy ra chuyện gì với em, sao em lại bị thương?)”.
      “I’m fine, just changed gently friction! (Em sao, chỉ va chạm !)”
      Lúc hai người ôm nhau thân thiết, cửa phòng bệnh mở raa, Kiều Ngự Diễm khập khễnh vào, thấy hai người giường ôm nhau, trong ánh mắt đều rực lửa, Y Y của lại khóc trong ngực người đàn ông khác, hơn bộ dáng lại lệ thuộc vào người đàn ông đó làm cho lo lắng.
      Điều đó căn bản thuộc về .
      “Cậu vào đây làm gì? Chỗ này hoan nghênh cậu!” Duy Kiến Quốc thấy khách mời mà đến lại vào, lửa giận lập tức lại nổi lên. Bọn họ vất vả mới thấy con khôi phục, người đàn ông ghê tởm này lại vào đây để làm gì?
      “Giường bệnh của con ở đây!” Kiều Ngự Diễm chỉ vào chiếc giường ở giữa . Chân đúng là bị thương. Sau đó ánh mắt của lại dừng lại người Duy Y cùng người đàn ông ngoại quốc.
      tự với mình nhất định phải tỉnh táo, Duy Y quên mất quá khư của hai người, nghĩ nếu muốn đến gần thể lại dùng cách thức như lúc trước. Nhưng khi vừa nhìn thấy hai người ôm nhau nổi nóng rồi.
      Mẹ Duy nhìn thấy bộ dáng của , nghĩ nhất định lại giở trò nhưng giường bệnh của ở đây nên bà cũng có cách nào đuổi .
      Vì vậy bà bước lên trước, đứng bên cạnh giường con , đem rèm giữa hai giường kéo qua. Ngăn tầm mắt của .
      “Y Y, chắc con chưa ăn cơm, mẹ nấu cháo gà mang tới, con ăn chút . Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn.” Mẹ Duy múc cho con chén cháo gà, lại đưa cho Bill chén, biết người có thích món này nhưng trước mặt Kiều Ngự Diễm mẹ Duy cố ý “Con rể con cũng ăn , mẹ nấu nhiều lắm, Y Y mình ăn hết.”
      “Cám ơn!” Bill dùng tiếng trung ngọng nghịu trả lời.
      “Đừng khách khí, ha ha, đứa con rể này mẹ càng nhìn càng vừa lòng, Y Y, hai đứa tính lúc nào kết hôn đây? Dù sao cũng có con rồi, nhân dịp lần này trở về, kết hôn thôi…….”
      Bill nghe hiểu tiếng trung, cho nên khi nghe mẹ Duy muốn bọn họ cử hành hôn lễ, lúc này vui mừng, muốn gì đột nhiên bức rèm giữa hai giường đột nhiên bị kéo ra.
      “Y Y là vợ của con!” Kiều Ngự Diễm vội la lên, quyết cho bất kỳ kẻ nào cướp mất .
      là ai?” Bill hỏi.
      chỉ là bệnh nhân giường bên cạnh thôi, cần để ý . Con chút khi nào định kết hôn với Y Y của mẹ !”
      “Mẹ, đừng lung tung!” Duy Y có chút xấu hổ . Lúc ở , Bill từng cầu hôn nhưng bởi vì Nicole còn , bản thân lại hoàn toàn nhớ chuyện lúc trước cho nên từ chối, bây giờ trở về thành phố G, tìm được ba mẹ nhưng đáng tiếc là tìm thấy người chồng.
      biết bản thân thương nhiều đến mức nào nhưng khi vừa nhìn thấy lòng của liền rất đau, có lẽ là bởi vì nhưng lại bị cho vào bẫy. Bây giờ Duy Y hoàn toàn tin lời mẹ , cho rằng Kiều Ngự Diễm cưới chỉ vì công ty của ba, sau đó công ty nằm trong tay rồi, liền muốn giết người diệt khẩu….
      Trong lòng , đối với đàn ông tốt nhất chỉ có Bill…….
      “Mẹ, Duy Y là vợ hợp pháp của con, hôn nhân giữa con và ấy vẫn có hiệu lực.” Kiều Ngự Diễm .
      “Cậu đừng kêu lung tung, tôi phải mẹ cậu. Tôi cũng nhận người con rể là cậu! Hơn nữa luật hôn nhân Trung Quốc quy định, vợ chồng ở riêng hai năm có thể ly hôn.”
      “He is your husband? ( ta là chồng em?)” Bill nhìn người đàn ông cao lớn đó, người đàn ông nhìn quen quen nhưng bởi vì bay giờ người đàn ông này quá nhếch nhác nên nhận ra là ai.
      “May be, but I don’t remember.” Duy Y nhàng.
      Nhưng nghe được lòng đau muốn chết, đây là báo ứng cho hành động lúc đầu của sao? Vợ lại cùng người đàn ông khác hời hợt rằng giữa bọn họ là quá khứ trước mặt .
      Lúc mình tổn thương tinh thần, vợ chồng họ Kiều cùng Kiều Y cũng tới. Thấy chân con trai bị băng bó, mẹ Kiều khó tránh khỏi đau lòng trách móc mấy câu.
      Dĩ nhiên bọn họ cũng thấy cả nhà Duy y, kể từ sau khi Duy Y mất tích quan hệ giữa hai nhà vẫn tốt, cũng bởi vì Duy Y mất tích sau đó Kiều Ngự Diễm còn liên lạc với ba mẹ Duy, sau này bị thôi miên nên cũng nhớ tồn tại của những người thân này.
      Mọi người trước mặt đều yên lặng, mẹ Kiều nhìn Nicole chút lại nhìn người nhà Duy Y chút, trong lòng suy nghĩ Duy Y là con dâu nhà họ Kiều, con trai lại quan tâm con bé như vậy, huống hồ còn có cháu , hai nhà có phải nên ngồi xuống cùng nhau chuyện chứ? Nhưng bà cảm thấy Duy Y với người đàn ông ngoại quốc đó vô cùng thân mật, nắm chặt tay, Nicole ngồi trong lòng người đàn ông ngoại quốc, như vậy phải là gia đình ấm áp sao?
      Tất cả những thứ này đáng lẽ nên thuộc về con trai bà, nào biết…….
      “Bà Duy, lâu gặp, cũng bốn năm rồi, bằng chúng ta dành chút thời gian ra ngoài ngồi chuyện chút bà thấy sao?”
      “Có gì để , hai nhà chúng ta còn bất kỳ mối quan hệ nào, về sau bà đường nhà bà, chúng tôi dường nhà chúng tôi, chỉ cần nhà bà đừng giở trò là chúng tôi vui rồi.”
      “Bác đừng mẹ cháu như vậy.” Kiều Y đứng bên có chút vui, mấy năm nay nhà họ Duy đối với nhà họ Kiều có rất nhiều thành kiến, mẹ cũng thường xuyên gặp bọn họ, bác thấy cũng những lời khó nghe như vậy, những điều này có thể nhịn nhưng thể để mẹ mình mất mặt. “Mẹ cháu biết chuyện gì.”
      “Cảm động làm sao, biết chuyện thế nào, con tôi mấy năm nay phải chịu bao nhiêu khổ sở, chẳng lẽ phải do nhà họ Kiều làm sao? Các người có thể đùn đẩy trách nhiệm sao Con bé mười tám tuổi mình lưu lạc ở , đến cơm cũng có mà ăn, người lại có vết thương, tiền khám bệnh cũng có, khi đó các người làm gì, nhà họ Kiều các người làm gì? nhà các người vui vẻ, Kiều Ngự Diễm còn quên Duy Y nhà tôi, có bạn mới, Duy Y nhà tôi sao? Được lắm, tại Duy Y quay về, đem theo con về, nhà các người lại bắt đầu tìm Duy Y nhà tôi. Tôi cho các người biết, có cửa đâu, bây giờ nhà chúng tôi ba người là tốt rồi, Y Y cũng sắp kết hôn với Bill, các người đừng nghĩ phá vỡ hạnh phúc nhà chúng tôi.”
      “Chúng tôi cũng biết Duy Y chưa chết, nếu như biết chúng tôi có thể tận lực tìm kiếm…….”
      biết? Con trai các người ở bên cạnh Duy Y, thế nhưng lại biết xấu hổ biết!”
      “Mẹ, đừng nữa.” Duy Y nhìn hai người giống như muốn cãi nhau, đây là phòng bệnh, còn có bệnh nhân ở đây, “ Kiều, chuyện qua em muốn nhắc lại, chờ sau khi xuất viện, hy vọng có thể phối hợp với em hoàn tất thủ tục ly hôn, chúng ta nợ gì nhau nữa.” Duy Y với Kiều Ngự Diễm.
      “Em gì? Em muốn ly hôn với ?”Kiều Ngự Diễm nghe vậy, trong mắt như chết còn vẻ lạnh lùng thường ngày. Có lẽ chỉ có Duy Y có thể làm cho sống bằng chết.
      Nhà họ Kiều thấy phản ứng của Kiều Ngự Diễm, cảm giác đầu tiên chính là khôi phục trí nhớ, vì ánh mắt bốn năm trước mất Duy Y bây giờ lại xuất , là ánh mắt tuyệt vọng.
      “Bây giờ chúng ta thế này, có bạn , tôi cũng có người muốn kết hôn, quan hệ hai nhà cũng tốt, đoạn ký ức về cuộc hôn nhân này tôi cũng nhớ, vậy bằng mọi người buông tay, cho mỗi người bắt đầu mới.”
      , đồng ý. tuyệt đối ly hôn.” Bây giờ dáng vẻ của Kiều Ngự Diễm giống như sát thủ thương trường.
      “Đúng vậy, Duy Y, con nghĩ lại , nếu ly hôn đứa bé thế nào, con bé mới hơn ba tuổi!” Mẹ Kiều chỉ nghĩ về Nicole.
      “Con bé là con của cháu với Bill, phải của ấy.” Duy y theo bản băng nắm chật tay con . cũng biết, đồng ý ly hôn nhất định là vì Nicole. Nicole là sinh mệnh của , đề cho bất cứ kẻ nào cướp mất. “Nếu muốn ly hôn, vậy chúng ta thể làm gì khác hơn là ra tòa, dựa vào pháp luật giải quyết.” Duy Y học luật, tin tưởng dùng pháp luật có thể giải quyết mọi vấn đề.

      Chương tám mươi lăm: Kết quả của Sultana.

      Duy Y có chút mờ mịt, tại sao lúc ly hôn trong mắt Kiều Ngự Diễm hình như rất thống khổ.
      Đề tài này vẫn có kết quả, ba mẹ đưa Nicole về, Bill ở lại bệnh viện với . Kiều Y ở lại chăm sóc Kiều Ngự Diễm.
      Sau khi ba mẹ hai nhà khỏi, lúc Denis tới thấy Duy Y vô cùng kinh ngạc. còn tưởng rằng mình nhìn lầm, bốn năm trước đưa“tro cốt” của về. còn nhớ lúc đo Kiều Ngự Diễm sống bằng chết, suốt cả nửa năm cứ như hồn.
      Sau đó Denis muốn dẫn Kiều Y ăn, Denis cũng là người , lại vừa lúc ai cũng quen nhau nên mời Bill cùng. Bill là người thân thiện, khi Denis mời tuyệt đối cự tuyệt. Nhưng vừa rồi mới nghe bọn họ cãi vã, ít nhất cũng biết người đàn ông nằm ở giường bên cạnh là chồng của Duy Y, khỏi có chút lo lắng.
      Duy Y biết chưa ăn cơm vì vậy liền . Đây là bệnh viện, y tá lúc nào cũng thăm coi, Kiều Ngự Diễm có thể làm được gì chứ?
      Vì vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại Duy Y và Kiều Ngự Diễm. nằm ở giường số ba bị chuyển .
      Sau khi bọn họ Duy Y liền đưa lưng về phía Kiều Ngự Diễm ngủ, biết có ngủ được hay nhưng muốn quan tâm tới .
      Kiều Ngự Diễm xuống giường, nhàng ngồi bên giường Duy Y, nhìn đưa lưng về phía , biết có bao nhiêu đau lòng, vẫn muốn được ôm chặt trong lòng lần nữa có chết cũng cam tâm.
      Lúc đầu sao lại có thể tin lời của Sultana chứ? Bởi vì thể rời khỏi giường, tất cả mọi chuyện đều do Sultana xử lý, nghĩ tới ta lại ác độc như vậy, vì muốn tách bọn họ ra lại đưa Duy Y tới , rất may Duy Y quay về…….Nhưng đồng thời cũng muốn ly hôn với , như thế làm sao có thể tiếp tục sống tiếp chứ?
      “Y Y…….” Kiều Ngự Diễm kêu nhưng ai đáp lại . “ biết em trách !”
      “Bất luận là chuyện Nicole rơi xuống nước, chuyện bốn năm trước hay chuyện xảy ra trong bốn năm nay, em rất quan trọng đối với . Xin em cho cơ hội bù đắp cho em được ? Nicole cần có ba…….”
      Kiều, làm ơn có thể yên lặng chút được , tôi muốn nghỉ ngơi.” Duy Y quay người lại, giọng trầm buồn từ trong chăn truyền đến.
      “Y Y phải làm sao em mới bỏ ý muốn ly hôn với ?” Kiều Ngự Diễm ngốc, nghe thấy Duy Y chuyện với , đương nhiên phải nắm cơ hội này.
      Lúc này Duy Y đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt căm hận nhìn , “Bốn năm trước đến gần em phải vì công ty của ba?” nhớ chuyện bốn năm trước nhưng ba mẹ thể lừa .
      phải, tuyệt đối phải, Nam Cảng đối với chỉ là con tôm , căn bản đáng để phải có kế hoạch như vậy. Hơn nữa phải ngược lại là vì em mới chú ý đến Nam Cảng.” Ánh mắt Kiều Ngự Diễm lúc chuyện rất chân thành. hy vọng Duy Y cho cơ hội, hơn nữa tại Duy Y mất trí nhớ, nếu muốn lần nữa có được trái tim , phải chân thành chứ thể chiếm đoạt như lúc trước.
      “Lúc ở Nhật Bản có phải từng cố gắng muốn giết em?”
      “Làm sao có thể, ai với em như vậy? em như vậy làm sao lại muốn giết em chứ?” Kiều Ngự Diễm nhăn mày, rốt cuộc là ai với như vậy, chẳng lẽ vì vậy mà trốn bốn năm sao?
      Bốn năm trước lúc tỉnh lại sau hôn mê nhìn thấy Sultana chẳng lẽ cũng là ta…….Xem ra cần phải gặp ta, rốt cuộc năm đó ta những gì với Duy Y?
      phải?” Duy Y nhìn ánh mắt tìm kiếm, cũng hiểu , biết rốt cuộc hay giả nhưng lời và lời mẹ giống nhau.
      thề, em hơn cả tính mạng mình, cho dù là chết cũng để em xảy ra chuyện gì.” Giống như lúc chiều, khi thấy xảy ra tai nạn quên hết tất cả mọi thứ, thậm chí đầu óc trống rỗng, khắc kia, giống như muốn hủy diệt thế giới. Mặc dù lúc đó nhớ là ai nhưng cũng bởi vì xe cộ làm cho nhớ lại là Y Y của …….
      biết vì sao nghe lại cảm động nhưng dám quên lời mẹ . Hơn nữa lời của Kiều Ngự Diễm quá ngọt ngào, người đàn ông rất dễ làm con cảm động, Dương Dương phải là ví dụ điển hình sao?
      "Y Y, em đồng ý cho cơ hội sao? xin em tha thứ chỉ xin em cho cơ hội đền bù tất cả cho mẹ con em.”
      “Em biết, trước khi biết , làm ơn hãy giữ khoảng cách với em.”Xoay người cái, Duy Y lại nằm xuống quay lưng về phía Kiều Ngự Diễm.
      “Y Y, con chúng ta tên là Nicole sao? Sao con bé lại kêu người đàn ông ngoại quốc đó là ba?” Kiều Ngự Diễm nhàng hõi.
      Nhưng dù nhàng thế nào chỉ cần nhắc tới con Duy Y vẫn nhịn được nghĩ tới chuyện kia, Kiều Ngự Diễm chú ý con , phải lòng muốn cho cơ hội, chỉ muốn cướp con của .
      “Con bé phải con !” Duy Y cực đoan ngồi dậy nhìn thẳng , phải là căm tức nhìn .
      Kiều, Nicole là con của em với Bill, phải , xin chú ý chút, xin về sau đừng đến gần bọn em nữa, ba người bọn em là gia đình hạnh phúc!”Duy Y xong quay đầu nằm xuống, để ý tới ánh mắt bi thương của Kiều Ngự Diễm.
      Nicole phải con sao? Nhưng kết quả xét nghiệm DNA cho thấy bọn họ là ba con, hơn nữa khuôn mặt Nicole có nhiều nét phương Đông giống như là con lai.
      Tại sao Y Y lại thừa nhận?
      Chẳn lẽ trong tiềm thức của mặc dù mất trí nhớ cũng muốn sao? Cũng đúng thôi bây giờ Y Y mới hai mươi hai tuổi mà ba muôi sáu tuổi, cũng giống Dương Dương vì tiền có thể ông già.
      Tình của Duy Y rất thuần túy và tinh khiết, dù người đàn ông kia giống Bạch Trạch Vũ từng nhếch nhác rời khỏi thành phố G nhưng Y Y vẫn . Bây giờ có Bạch Trạch Vũ nhưng bên cạnh lại có thêm người khác.
      Kiều Ngự Diễm phải người mù, dĩ nhiên nhìn ra được quan hệ của hai người thế nào, mẹ Y Y cũng vừa muốn ta sớm thành hôn với Y Y.
      Hơn nữa Nicole lại thân với người đàn ông kia như vậy, từ đầu tới cuối vẫn luôn vùi vào người đàn ông kia, chưa từng rời khỏi ngực người đàn ông kia. Nhưng lại phòng bị khi thấy . là thất bại, vơ cùng con muốn để ý tới , cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa chứ?
      Hai người gì thêm, Kiều Ngự Diễm cũng đứng dậy về giường bệnh của mà vẫn ngồi đó canh giữ bên cạnh người cho đến khi Bill cùng hai người kia ăn về.
      Kiều Ngự Diễm lại mình nằm đó đưa lưng về phía mọi người.
      Hai ngày sau Duy Y xuất viện, Kiều Ngự Diễm vẫn ở trong bệnh viện. ra hai ngày nay mỗi phút mỗi giây đều canh giữ bên cạnh Duy Y, cơ hội để chuyện với Duy Y cũng có, đến buổi tối cho rằng có cơ hội chuyện với nhưng Bill lại xuất , có lúc đưa theo Nicole tới, có lúc ở giữa hai người.
      Hai người trước mặt diễn cảnh gia đình hạnh phúc làm cho nảm lòng.
      Sau đó cho người điều tra lai lịch của Bill mới biết tình trạng của Bill cũng tồi, ba của ta là nhà ngoại giao, chức vị của ba ta cũng ngờ được, quan hệ với các quan chức ở cũng ít.
      Bốn năm nay đều là ta chăm sóc Duy Y, chẳng lẽ quan hệ của hai người thân mật như thế, thậm chí lúc ở hai người cùng sống chung. Có thời gian Duy Y đến ở nhà mẹ của Bill, sống cuộc sống ở cũng tốt lắm, mặc dù có Bill chăm sóc nhưng vẫn phải vừa học vừa làm còn phải chăm sóc con , thậm chí có lúc buổi tối chỉ ngủ ba đến bốn tiếng, khi làm giao con cho Bill hoặc mẹ Bill chăm sóc.
      Nghĩ lại bốn năm qua làm gì? lại đem vào quên lãng, để chịu khổ mình.
      Kiều Ngự Diễm tới phòng giam , chỉ người muốn gặp rồi theo cai tù vào phòng khách. Đây là phòng khách có người canh cửa, Kiều Ngự Diễm ngồi ở ghế đợi hồi, nữ cảnh sát đưa theo tù nhân nữ vào.
      sai, người đến chính là Sultana.
      Năm đó sau khi từ Nhật Bản trở về lâu liền dựa vào quan hệ với Jayson nhảy vào tập đoàn Rayne nhưng tiệc vui chóng tàn, vợ Jayson phát quan hệ đứng đắn của hai người liền bắt gian tại trận, đưa việc bán tài liệu công ty Kiều Thị ra, chỉ có như thế Phổ Thụy còn có được chứng cứ Sultana tiết lộ bí mật công ty làm công ty chịu tổn thất lớn trở thành tội phạm chịu mức án năm năm.
      Năm đó Kiều Ngự Diễm đắm chìm trong khổ sở bởi cái chết của vợ, căn bản để ý tới đời, mọi chuyện đều do ba Kiều giải quyết. Sau khi Kiều Ngự Diễm bình phục làm trở lại, ấn tượng trong lúc đó giống như quay lại làm người bình thường nhưng vừa hỏi cấp dưới lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
      Lúc đấy cũng đến gặp Sultana, đây là lần đầu tiên xuất ở đây.
      “Rốt cuộc cũng đến thăm tôi, bốn năm rồi đấy.” Sutana còn là Sultana của năm đó, năm nay ta ba mươi hai tuổi, tuy nhiên ta ở tù bốn năm, bốn năm này ta mất quá nhiều thứ, tuổi thanh xuân còn có nghiệp ta vất vả lắm mới có được. Tất cả đều vì ngọn lửa mà tạo thành bó đuốc lớn.
      Ba mươi hai tuổi, bởi vì hoàn cảnh trong nhà tù cũng tốt lại được bảo dưỡng nhìn ta giống như phụ nữ bốn mươi lăm tuổi, nhìn qua so với Kiều Ngự Diễm còn lớn hơn mấy tuổi. Mà ta chưa có chồng, cả đời này xem như chấm dứt rồi.
      “Tôi chỉ muốn biết tất cả những chuyện mà gây ra bốn năm trước.”
      “Huhm……. muốn biết gì? Tôi cũng biết nhiều chuyện.” Sultana cũng biết Kiều Ngự Diễm từng mất trí nhớ.
      “Y Y chưa chết, tại sao lại lừa tôi? Lại dùng tro cốt giả lừa tôi.” Kiều Ngự Diễm nổi giận, bàn tay nặng nề đập lên bàn, làm cho cảnh quan chú ý. Nhưng bởi vì khí thế của đối phương quá mạnh mẽ, cảnh quan cũng dám bước lên trước, thấy có động tác nào nữa nên đứng im.
      Năm đó sau khi phẫu thuật thể cử động, tất cả mọi chuyện đều do ta xử lý, ta vẫn với tìm được Duy Y, tuần sau lại với tìm được thi thể Duy Y, sau đó lại đưa tro cốt của Duy Y tới gặp , lúc đó đau đến nỗi muốn sống nữa, luôn ôm “tro cốt” của Duy Y ăn uống ngủ đến lúc đưa “Duy Y”về nhà.
      muốn thông qua máy nghe lén theo dõi mọi cử động của Y Y nhưng ai biết lúc cứu Duy Y biết máy nghe lén của rơi đâu mất.
      ra chuyện muốn là chuyện này!” Sultana cười khẽ, nụ cười tưởng rằng nhìn rất đẹp nhưng ra phải nhíu mặt, bên ngoài nhìn có vẻ cười nhưng trong lòng vui.
      “Chính xác, năm đó tôi lừa .”
      “Tại sao lại làm như vậy, tôi và có thù oán gì, Duy Y lại là em tốt của !”
      ta phải em tôi, chỉ là đứa trẻ lớn lên cùng tôi từ mà thôi, tôi với ta cũng quen thuộc. Về phần giữa tôi và đúng là có thù oán gì nhưng đối với tôi mà người đàn ông tôi thể nhưng ta lại có thể, tôi có thể bỏ qua cho hai người sao? Kiều Ngự Diễm, năm đó tôi rồi, tôi khiến hối hận vì cự tuyệt tôi.”
      đáng sợ, độc ác đưa Duy Y tới nơi xa lạ mà khi ấy còn có đồng nào trong người.”
      “Hừ, tôi nghĩ tới ta còn sống, tôi cố ý cầu bệnh viện giữ lại đứa bé, dùng thuốc trị liệu rất có hại đối với đứa bé, sao rồi, sinh đứa bé rồi sao? Có phải là đứa ngốc hay là…….”
      “Đủ rồi Sultana…….” Kiều Ngự Diễm cáu, muốn nghe ta những lời hay về Duy Y.
      “Hừ, đủ, tôi cho biết, năm nữa là tôi có thể ra ngoài, các người chờ đấy, tôi bỏ qua cho các người.” Năm đó Sultana còn có tình cảm với Kiều Ngự Diễm nhưng bây giờ ngay cả chút tình cảm cũng có.
      Trong mắt ta Kiều Ngự Diễm hoàn toàn là kẻ địch, người đàn ông mà ta muốn róc xương róc thịt. chỉ như thế, ta cũng bỏ qua cho Duy Y.
      Nếu như tồn tại của Duy Y, ta cuộc sống hào quang chứ phải ngồi tù năm năm như vậy.
      “Đồ điên!” Kiều Ngự Diễm sập cửa bỏ để lại Sultana nổi cơn điên cười hoang dại.
      Sauk hi ra từ phòng giam, Kiều Ngự Diễm nhận được điện thoại từ luật sư đại diện của công ty là Duy Y gửi đơn ly hôn ra tòa, ra nhiều người hiểu, phải vợ tổng giám đốc qua đời bốn năm rồi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất , việc này là thế nào đây? Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
      Kiều Ngự Diễm về công ty mà thẳng đến nhà Duy Y.
      Lúc đến chung cư cảm thấy nơi này xa lạ, sao lại xa lạ chứ, bốn năm chưa quay lại đây. năm nay nơi mà đến nhiều nhất cũng chỉ có nhà Dương Dương. Bây giờ nhớ lại, tình cảm dành cho Dương Dương củng chỉ bởi vì xem ta là thế thân của Duy Y, nhưng ta phải là Duy .
      Xe dừng ở công viên của khu chung cư, nơi đây vẫn náo nhiệt như trước, nhớ lần đó đến gặp , lúc đó ngồi chuyện với Bạch Trạch Vũ, cười rất vui vẻ, rực rỡ, đó là lần đầu tiên thấy cười rực rỡ như vậy sau ba năm quen biết. Nhưng xuất của làm cho còn nở nụ cười ngọt ngào nữa, thậm chí còn né tránh , cũng chỉ vì muốn cho Bạch Trạch Vũ biết tồn tại của .
      Bước từ trong xe ra cũng trực tiếp lên lầu tìm Duy Y bởi vì chơi đùa cùng Bill và Nicole ở vườn hoa, nhìn qua giống như gia đình hạnh phúc.
      Nicole ôm banh chạy phía trước, Bill đuổi theo phía sau, Duy Y giả bộ chặn phía trước Nicole, tất nhiên Duy Y với Bill phe, bé tức giận, ôm tay trước ngực, đáng tiếc đôi tay có chút mập và ngắn ôm hết mình sau đó hai tay chống nạnh, tức giận nhìn ba mẹ.
      Đúng vậy, đó là ba mẹ Nicole, mực gọi bọn họ là ba mẹ…….Mà cái gì cũng biết…….
      Y Y của cười vui vẻ, ánh nắng mặt trời chiếu vào lưng , và Bill đứng chung nhìn rất xứng đôi. Kiều Ngự Diễm đột nhiên cảm thấy thở nổi, dựa người vào xe, từ từ hít thở nhưng dường như khí đủ cung cấp cho trái tim.
      có bệnh tim nhưng tại sao lại thể thở nổi? Tại sao trái tim đau như vậy……. cảm giác sắp thể chống đỡ được cơ thể mình, cả người dựa hẳn vào xe cách nào cử động.
      “Y Y…….”
      “Này làm sao vậy?” người thấy có chút bất thường hỏi.
      “Tim tôi đau, làm ơn đỡ tôi lên xe.” đối với người kia .
      Nhưng sau khi người kia đỡ lên xe, Kiều Ngự Diễm chảy nước mắt, hơn nữa còn dừng được……. người đàn ông, từ đến lớn rất ít khi khóc nhưng tại sao khi thấy Duy Y ở cùng với người đàn ông khác lại thể khống chế được bản thân?
      nên làm gì tốt? Làm thế nào mới có thể làm cho trở về bên cạnh, là vợ , còn có con , chẳng lẽ lại để bọn họ ở chung với Bill, ba người nhà vui vẻ như vậy?
      Tất cả mọi thứ đó đáng lẽ đều thuộc về .
      Nhưng chẳng lẽ lại từ thủ đoạn nào như trước đây sao? Giữ như vậy cũng có được trái tim .
      Kiều Ngự Diễm tựa người vào tay lái, vô lực mà bàng hoàng…….
      Đúng lúc này Bill chạy tới, bởi vì Nicole ném banh về phía này, lúc thấy người gục đầu tay lái, hơn nữa nhìn người đàn ông này có chút quen thuộc, khỏi quay lại nhìn mấy lần, ra quen người đàn ông này.
      Đó là chồng trước của Duy Y.
      Bill liếc mắt nhìn về phía công viên, Nicole cùng Duy Y chơi đùa rất vui vẻ.


    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương tám mươi sáu: Đau đớn

      “Hey, you okay?” Bill quan tâm hỏi, biết có chuyện gì đau lòng mà có thể khóc như vậy.
      Kiều gự Diễm giương mắt nhìn Bill trong lòng biết có tư vị gì. Hai người nhìn nhau khổ sở như vậy trong khi Bill vui vẻ.......
      Lòng tự ái của người đàn ông lập tức trỗi dậy.
      "Can I talk to her?(Tôi có thể chuyện với ấy chút được ?)"
      "Oh, I guess her didn't want to see you again( Tôi nghĩ ấy muốn gặp lại )."
      "Talk about the marriage between her and me(Tôi muốn chuyện về vấn đề hôn nhân của tôi và ấy.)"
      "Well, I went to get her here(Được rồi để tôi kêu ấy tới)." Bill được hai bướ lại quay đầu lại "May be you really love her but because you are there she become very unhappy(Có lẽ rất thích ấy nhưng bởi vì có mặt của nên ấy vui)."
      Bil nghĩ mọi người đều là người lớn rồi, nên hiểu ý .
      Kều Ngự Diễm vừa ngồi trong xe đợi vừa suy nghĩ.
      Từ kình chiếu hậu nhìn thấy Bill gì đó với , liếc nhìn về phía , khuôn mặt tươi cười lập tức tối sầm lại. Sau đó cầm tay con muốn bỏ nhưng Bill giữ lại, biết gì rốt cuộc Duy Y cũng buông lỏng tay con về phía .
      thích thấy như vậy sao?
      " muốn chuyện gì?" Duy Y đứng cạnh xe thèm nhìn cái, ánh mắt nhìn về phía cây đại thụ phía trước.
      "Lên xe , chúng ta đến tiệm cà phê trước mặt chuyện chút được ?"
      "Tôi rảnh, người cùng con đợi tôi. Nếu muốn về chuyện ly hôn chúng ta có thể thương lượng. Tôi muốn bất kỳ tài sản nào của , chỉ cần thuận tình ký tên ly hôn là được......."
      " muốn ly hôn, Y Y, cho thêm cơ hội để đền bù cho em."
      " cần, tại tôi rất hạnh phúc, nếu còn chút lương tâm hãy buông tha tôi ."Từ đầu đến cuối gương mặt của Duy Y đều rất lạnh lùng, Kiều Ngự Diễm biết tâm tư thế nào. Trước kia ô dám cự tuyệt như vậy bởi vì nắm trong tay quá nhiều nhược điểm của .
      Nhưng bây giờ khác mất tư cách khống chế , chút hiểu biết về cũng có mà bên cạnh còn có Bill, bọn họ cả nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.
      " cơ hội em cũng cho sao?"Người đàn ông nắm chặt tay lái, giọng trở nên lạnh lẽo mà kiên quyết.
      "Nếu như còn gì để vậy tôi đây!" xong quay về bên cạnh Bill. Đối với việc có cố ý sát hại hay còn phải điều tra nhưng mua công ty của ba là , tại Nam Cảng vẫn tồn tại nhưng đổi chủ. Chỉ dự vào điểm này thể có tình cảm tốt với .
      còn tâm trạng để chơi đùa nên Duy Y đưa Nicole về nhà.
      Kiều Ngự Diễm nhìn bóng dáng của ba người đau đau đến thể thở được liền vội vàng quay đầu xe rời khỏi chung cư. muốn nhìn thấy hình ảnh như vậy nữa.
      Lúc về chung cư Đế Vương gặp Dương Dương, ta đứng trước cửa nhà , biết đợi bao lâu sực nhớ mình tắt điện thoại di động. Tính khí Dương Dương vốn nóng nảy nhưng ở trước mặt Kiều Ngự Diễm nhẫn nhịn.
      " Kiều, về!" Dương Dương nhìn có chút đáng thương biết ta đợi ngoài cửa bao lâu, vốn dĩ ta mang giày cao gót, sau lại sợ phải đứng lâu liền cởi giày ra. Vừa thấy xuất ngay lập tức liền mang giày vào.
      Lúc ta ở trước mặt ta luôn cố gắng hoàn mỹ mọi mặt, giống Duy Y, trước kia Duy Y rất chân , có lúc mới vừa gội đầu xong tóc còn chưa khô vẫn xuất trước mặt .......
      Kiều Ngự Diễm liếc mắt nhìn Dương Dương, hai người đối lập lại luôn ở chung chỗ. mở cửa Dương Dương cũng theo vào phòng.
      Kiều Ngự Diễm đột nhiên cảm thấy trước mặt có chút phiền, trước kia phát ra nhưng kể từ khi Duy Y xuất tim của liền bị làm cho rối tung lên.
      Dương Dương rất trẻ tuổi, vẫn chưa tới mười tám nhưng bắt đầu trang điểm, mặc dù chỉ trang điểm nhưng trong mắt Kiều Ngự Diễm lại toàn là giả dối.
      " Kiều, cả ngày nay đâu vậy, gọi điện thoại cũng nghe hay là tắt máy, em đợi cả ngày rồi." Giọng Dương Dương rên rĩ có chút trách cứ, ra tại ta rất tức giận nhưng thể nổi giận trước mặt người đàn ông này, dù sao cũng là người ông có thể hô mưa gọi gió.
      "Tìm có chuyện gì ?" Nếu là lúc trước hỏi như vậy, nhất định an ủi ta trước sau đó tỉ mỉ dịu dàng đối đãi......
      " có gì, chỉ là muốn gặp chút!" Dương Dương vươn cánh tay ôm chặt Kiều Ngự Diễm. Trước kia Kiều Ngự Diễ thích nhất là được ta ôm, chỉ cần ta chủ động, việc gì cũng đống ý với ta.
      Kiều Ngự Diễm nhàng rút cánh tay của về, tới quầy rượu rót ly rượu mạnh, tại tâm tình tốt muốn chuyện với ta.
      ngửa đầu uống hết nửa ly rượu mạnh.
      Dương Dương thấy để ý tới ta nhưng ta có chuyện muốn nhờ giúp tronng lòng có chút nóng nảy.
      " Kiều đừng uống nhiều quá đối với cơ thể tốt."
      Kiều Ngự Diễm vẫn để ý tới ta chỉ lo uống tiếp. Dương Dương nhìn khỏi có chút nóng nảy, nếu còn uống nữa làm sao còn có thể nghe chuyện mà ta muốn nhờ?
      Nhưng đợi ta chuyện Kiều Ngự Diễm đem chai rượu uống cạn.
      say rượu rời khỏi quầy rượu "Y Y làm sao em có thể ác như vậy......."
      Dương Dương nghĩ là gọi ta vội vàng chạy lên đỡ " Kiều, xin lỗi em cố ý đẩy bé kia xuống nước, chỉ là do em lo sợ, em sợ người tên Duy Y đó cướp mất ......."
      ra điều mà ta lo sợ chính là Duy Y cướp mất vị trí của ta, tại ta chỉ mới là bạn Kiều Ngự Diễm mà được đối xử như vậy nếu như ta trở thành bà Kiều, vợ tổng giám đốc vậy còn ai dám đắc tội với ta, ai dám xem thường ta, ta muốn là Dương Dương của lúc trước, ta muốn thành bà Kiều.
      Mặc dù Dương Dương bên tai Kiều Ngự Diễm nhưng hoàn toàn nghe lời ta.
      Vì vậy cả đêm ta có cơ hội ra mục đích đến đây chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc tới sáng.
      Kiều Ngự Diễm nhìn Dương Dương nằm trong ngực , nhớ lại bốn năm trước cũng ở bên cạnh cả đê như vậy cho tới sáng. Nhưng bậy giờ còn thuộc về .
      " Kiều tỉnh rồi à?" Dương Dương nhìn người đàn ông ngẩn người biết mất hồn rồi, nhất định nghĩ về ta bởi vì ta ở bên cạnh ....... ta cũng thể đọc được suy nghĩ trong lòng , có đôi khi là chuyện có thể làm tổn thương người khác.
      "Ừ!" giọng trả lời Dương Dương nhưng vì nhức đầu nên lại nằm xuống.
      Bên cạnh luôn có Dương Dương tại sao lại là Duy Y chứ?
      Cho tới nay bám lấy Duy y làm cho rất khổ sở, cứ xem như ở bên cạnh cũng được vui, lúc ở bên vĩnh viễn thể thấy được nụ cười rạng ngời của .
      Nếu muốn ly hôn, nếu như rời khỏi mà có thể cười rạng ngời vậy nên để thôi.
      " Kiều ngày hôm qua đồng ý với em......." Dương Dương giọng nhắc nhở chỉ sợ hôm qua uống nhiều quá nên quên mất.
      "Ngày hôm qua đồng ý với em chuyện gì?"
      " Kiều ra quên. đồng ý giúp em lấy đoạn video trong nhà, hôm qua em nhận được giấy gọi của tòa án, đối phương kiện em cố ý giết người nhưng thành, nếu như đoạn video bị đưa ra vậy em xong rồi!" Dương Dương rất gấp gáp tỏ ra bức xúc trước Kiều Ngự Diễm, bản chất của ta bất giác lộ ra.
      " ấy tố cáo em ra tòa sao?"
      "Đúng vậy, em hiểu, chẳng qual là đẩy con bé kia xuống nước, phải con bé được cứu rồi sao lại có chết, tại sao ta lại buông tha cho em?"
      " như vậy là em cố ý?" Kiều Ngự Diễm lạnh lùng trong giọng lộ ra nguy hiểm. chưa tìm hiểu nhưng thế nào Nicole cũng là con mặc dù Duy Y thừa nhận nhưng đó là , trước khi Duy Y xảy ra chuyện biết Duy Y có thai.
      "Em......." Dương Dương cảm thấy trong giọng Kiều Ngự Diễm có gì đó đúng, sắc mặt cũng lạnh lùng đến đáng sợ, khỏi thu lại "Dĩ nhiên phải là em cố ý." Giọng rất giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.......
      Kiều Ngự Diễm có chút tin tưởng, ánh mắt dò xét nhìn ta.
      “Nếu như em làm chuyện gì trái với lương tâm sợ cái gì? Hơn nữa cầu xin cũng vô ích, đoạn video đó bị mẹ lấy rồi.” Ban đầu cũng muốn xem chút nội dung bên trong nhưng mẹ cho là vật chứng. Hơn nữa quan sát cách mẹ cảnh cáo cũng có thể biết tình cảm của mẹ đối với Dương Dương thế nào.
      “Cái gì? Xong rồi, xong rồi.......” Dương Dương khiếp sợ đứng lên, tại Duy Y có nhân chứng vật chứng, ta muốn ngôi tù, ta mới mười bảy tuổi.
      Thấy vẻ mặt hoang mang lo sợ của ta, Kiều Ngự Diễm đoán được chuyện tình như thế nào trong lòng khỏi co rút đau đớn, ngày đó lại tin tưởng Duy Y mà tin Dương Dương, dáng chết.
      “Nếu như em còn chuyện gì có thể rồi, muốn đến công ty.” Kiều Ngự Diễm .
      Kiều, cầu xin , giúp em, em.......”Dương Dương lôi kéo bàn tay Kiều Ngự Diễm cầu xin.
      Nhưng Kiều Ngự Diễm chán ghét rút tay về, xoay người vào phòng tắm, làm tổn thương con , ra tay trừng trị ta là tốt lắm rồi.Còn nghĩ muốn giúp ta sao?
      Dương Dương có chút gấp gáp, theo sau mấy bước, lại bị ngăn ngoài phòng tắm.
      Lần này phải làm sao đây? Kiều Ngự Diễm giúp ta, ba ta cũng có năng lực gì chẳng lẽ cứ ngồi tù như vậy sao, vậy đời ta xem như xong rồi.
      Kiều như vậy là có ý gì, tại sao lại giúp ta? Trước kia rất thương ta.......
      Kế sách bây giờ chỉ có thể cầu cứu người lớn nhà họ Kiều, nhưng bình thường bà Kiều hài lòng với ta, ta phải làm sao mới có thể khiến cho bà Kiều đưa đoạn video cho ta?
      Dương Dương sách theo giỏ trái cây đầy đến nhà họ Kiều, vốn dĩ ta muốn ba ta cùng nhưng nhà họ Kiều cũng thích ba mẹ ta nên đành thôi.
      Ở trong phòng khách đợi hồi rốt cuộc bà Kiều cũng ra, trước kia ta hay gọi bà là bác nhưng bà Kiều thích ta, ta đừng kêu thân thiết như vậy, ra đây mới là nguyên nhân gây bất hòa giữa ta và bà Kiều, lúc mới quen bà cũng thích ta cho nên sau này Dương Dương cũng cần giả bộ, lúc trước mặt bà cũng chịu thua thiệt.
      “Thưa bác, cháu có giỏ trái cây biếu bác!”
      “Tìm tôi có chuyện gì .” ra mẹ Kiều thích con bé này, hơn nữa mấy ngày trước còn xảy ra chuyện như vậy, thiếu chút nữa hại cháu bà, đoạn video cho thấy , đối với Dương Dương càng thêm chán ghét.
      “Bác, cháu biết bình thường cháu cư xử với bác tốt nhưng tại cháu là bạn của Kiều về chuyện đoạn video.......”
      “Đoạn video tôi đồng ý cho Duy Y làm bằng chứng, có vấn đề gì ?”
      “Nhưng cháu là bạn con trai bác, sao bác cho cháu lại cho ta?” Dương Dương tính khí nóng nảy, vừa nghe thấy bà Kiều liền nổi nóng.
      “Con bé là con dâu tôi, tôi cho con bé làm sao?” Đừng nhìn mẹ Kiều bình thường dịu dàng, nhưng đối mặt với Dương Dương lại tức giận vô cùng, bà cũng nổi nóng.
      “Bác.......Bác.......Người phụ nữ kia là con dâu bác?” Đó phải vợ Kiều Ngự Diễm sao? Nhưng ta nghe bốn năm trước chết ở Nhật Bản, hơn nữa hai người kết hôn mới có mấy ngày, lúc hưởng tuần trăng mật xảy ra chuyện, lúc ấy ta mới mười ba, mười bốn tuổi, căn bản cũng biết những chuyện này, là lúc trước ba ta cho ta biết.
      sai, Duy Y là con dâu nhà họ Kiều, Nicole đương nhiên là cháu họ Kiều, thiếu chút nữa hại tôi mất cháu , tôi.......”
      Đúng lúc này, người làm dẫn Duy Y vào, hôm nay bởi vì ra ngoài làm việc cho nên Nicole có ở bên cạnh, hơn nữa Nicole vừa nghe là đến nhà họ Kiều, nghĩ đến ánh mắt mẹ Kiều, Nicole cũng dám theo.
      Cũng chỉ là do mẹ Kiều quá mức sốt ruôt muốn có cháu, chỉ cần là cháu họ Kiều nhưng con trai ba mươi sáu tuổi rồi, vất vả mới có Nicole, chỉ cần có thể làm cho Nicole quay về nhà họ Kiều, chuyện gì bà cũng làm.
      “Bác Kiều hình như có khách, vậy cần phải khách khí nữa, tôi lấy đồ .” Duy Y khách khí , nghĩ đến Dương Dương cũng ở đây. Vốn dĩ muốn nhờ Kiều Y lấy về dùm nhưng bà Kiều lại muốn tự đến lấy. vậy là bà nghĩ đến lấy đưa Nicole theo.
      “Uhm.......Vậy con đợi chút.” Bà Kiều có chút thất vọng trở về phòng đọc sách.
      Dương Dương thấy vậy nóng nảy vội vàng theo phía sau bà Kiều. Duy Y biết bọn họ làm gì nhưng đợi khoảng nửa tiếng mới thấy họ ra ngoài, lúc ra trong tay bà Kiều có gì.
      phải đồng ý đưa đoạn video cho rồi sao? Tại sao.......
      biết nhất định Dương Dương gì đó với bà Kiều. Nhìn ánh mắt hả hê của Dương Dương, trong lòng Duy Y tức giận nhưng lại thể làm gì ta.
      xin lỗi Duy Y, thấy đoạn video đâu nữa.” Mẹ Kiều khó xử .
      “Bác Kiều là thấy hay muốn đưa cho cháu?” Duy Y hỏi thẳng, bởi vì quá tức giận.
      Bà Kiều lời nào chỉ liếc nhìn Dương Dương ngồi ghế salon, lại liếc nhìn Duy Y với ánh mắt xin lỗi “ thấy.”
      như vậy cháu cũng gượng ép nữa, chẳng qua cháu xin trước, nếu như bác cố ý giấu vật chứng mà làm ảnh hưởng đến tính chính xác của quan tòa tạo thành phán quyết sai, cháu lấy danh nghĩa luật sư khởi tố bác, hy vọng bác suy nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho cháu.” Duy Y phải là người cường thế nhưng số chuyện thể mạnh tay, như vậy bị xem thường.
      “Duy Y, con đừng.......” Bà Kiều như muốn gì nhưng Dương Dương lên ngăn giữa hai người.
      nông nổi, lại dám uy hiếp người khác, cũng xem lại thân phận của mình lại dám uy hiếp bác ?” Dương Dương trợn mắt nhìn Duy Y, đứng bên cạnh bà Kiều, hùng hùng hổ hổ.
      “Dương Dương.......” Bà Kiều quát Dương Dương tiếng để cho ta câm miệng nhưng ta vẫn trợn mắt nhìn Duy Y cái.
      “Những ời muốn tôi cũng xong, chúng ta gặp nhau ở toa vậy.” Duy Y bị chọc tức, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Dương cái, nhất định ta gì đó với mẹ Kiều, nếu đột ngột đổi ý.
      Sau khi Duy Y , bà Kiều ngồi ghế salon, toàn thân vô lực. Dương Dương ngồi bên cạnh bà. “Bác , bác đừng sợ. Nhà họ kiều chúng ta tài cao thế lớn, sao phải sợ ta chứ?”
      Dương Dương có chút hài lòng, bởi vì ta có cảm giác thu phục được bà Kiều.
      “Dương Dương, cho tôi biết, có máu mủ của nhà họ Kiều sao?” Mẹ Kiều nhìn chằm chằm bụng Dương Dương hoài nghi hỏi.
      Nếu phải vì chuyện này, bà đột ngột đổi ý. Mặc dù là cháu họ Kiều, nhưng dù sao vẫn là con , hơn nữa nhìn Duy Y thân mật với người đàn ông nước ngoài đó, còn có thái độ của Nicole đối với ta, ràng muốn nhận người ta làm ba. Ngày nào đó nếu Duy Y nước ngoài cùng người đàn ông này vậy Nicoel phải thành cháu người ta sao.
      Nhưng trong bụng Dương Dương bây giờ giống như vậy, chừng là đứa cháu trai, mặc dù bà thích Dương Dương nhưng người ta cũng có cũng thể đuổi ra khỏi nhà.
      “Bác , chuyện như vậy có thể giả sao? Nếu như bác giúp cháu, cháu chỉ có thể sinh máu mủ của nhà họ Kiều trong tù.”Dương Dương làm vẻ mặt uất ức cúi đầu .
      “Được rồi, như vậy, chuyện này cũng phải bàn với Kiêu Ngự Diễm xem phải làm thế nào, bây giờ nó với Duy Y vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận đấy.......”
      “Bác , chuyện này để cháu tự với ấy , cháu muốn tạo bất ngờ cho ấy.......”
      “Vậy cũng được!”
      “Đúng rồi, bác , người làm đó.......”Dương Dương nhất định quên người làm nhà họ Kiều đó, chính là người làm tận mắt nhìn thấy ta đẩy người.
      muốn làm gì?”Mặc dù là người làm nhà họ Kiều nhưng bà cũng biết nên làm thế nào.
      “Vậy sa thải ta , để ta càng xa càng tốt!”

      Chương tám mươi bảy: Điều kiện ly hôn.

      Duy Y giận điên lên, về đến nhà cũng dám đem chuyện tình kể cho ba mẹ nghe, bọn họ thậm chí biết xảy ra chuyện gì ở nhà họ Kiều, cũng biết chuyện Nicole rơi xuống nước.
      Nhưng Bill hiểu , hỏi mới biết đầu đuôi câu chuyện. Nhưng Bill giúp được gì, cũng hiểu luật pháp trung quốc lắm nên chỉ có thể ở sau lưng khích lệ Duy Y mà thôi.
      Sau khi thương lượng với luật sư, Duy Y quyết định rút đơn tố cáo Dương Dương nhưng quyền tố tụng vẫn có hiệu lực. Bây giờ đủ chứng cứ đối phó với ta, luật sư cũng nhất định có thể thắng được bằng chờ thời cơ tới.
      Hơn nữa thời gian nghỉ của cũng chỉ có ba tháng, tại qua tháng. Ở Duy Y cũng có công việc, Bill cần phải rồi.
      Kiều Ngự Diễm mỗi ngày sau khi tan làm đều xuất ở chung cư nhà Duy Y, bởi vì biết mỗi ngày sau bữa ăn tối Nicole ra công viên chơi đùa với các bạn, Duy Y cũng ở bên cạnh, đôi khi là ba mẹ Duy Y, phần lớn thời gian Duy Y chơi cùng Bill. Để con cho ba mẹ chăm sóc.
      Kiều Ngự Diễm nhớ lại chiếc vòng đeo tay có gắn thiết bị nghe trộm tay Duy Y, Duy Y biết bên trong có bí mật này nên vẫn đeo tay. Nhìn quà tặng của mình vẫn còn người rất vui.
      Nhìn ba người bọn họ vui, rốt cuộc Kiều Ngự Diễm hạ quyết tâm, nếu như dây dưa chỉ đem lại đau khổ cho hai người thậm chí là người khác, buông tay để được hạnh phúc.
      Hai ngày nữa chính là tiệc đính hôn của Kiều Y cùng Dennis cho nên trong khoảng thời gian này Kiều Y rất bận, rất ít gặp Kiều Ngự Diễm, ngược lại thường tìm Duy Y.
      Giống như lúc này, Kiều Y, Dennis, Duy Y còn có Bill, bốn người bọn họ ngồi trong quán cà phê cạnh bờ biển chuyện, bốn người giống như rất hay hẹn nhau chơi.
      Duy Y nhớ từng tới đây với Kiều Ngự Diễm nhưng cảm thấy noi này rất quen thuộc, gió biển thổi vào sườn mặt , mặc dù có chút lạnh nhưng vô cùng thoải mái.
      Lúc đầu Bill cũng biết Dennis là người thừa kế tương lai của gia tộc Kiệt Minh, chỉ biết Dennis nghe rất quen lại nghĩ tới bối cảnh của , sau đó do sắp tới ngày đính hôn của Dennis, trong lúc vô tình Bill biết được danh sách khách mời đều nhà những người trong giới thượng lưu của mà ba của cũng nằm trong danh sách đó. Lúc hỏi đến mới biết lai lịch của bình thường.
      Gia tộc Kiệt Minh là gia tộc thần bí, đến nay rất ít người biết lai lịch của nó nhưng đối với thế lực của nó ai cũng sợ. nghĩ lại có thể may mắn quen Dennis.......
      Đối với Bill rất hiểu tình hình Kiều Y với Duy Y lại lắm, Kiều Y thậm chí biết chồng tương lai của mình là người có thế lực như thế nào, vẫn cho rằng Dennis chỉ là em khóa sau của trai, hơn nữa lại là phó tổng giám đốc của Kiều Thị. còn cho rằng ba mẹ Dennis mà gặp chỉ là người bình thường mà thôi.
      Nếu như biết thân phận của bọn họ, Kiều Y sớm bị hù sợ.
      Duy Y ngồi cùng Kiều Y, mà góc bàn ở đằng xa chỉ có người đàn ông đơn ngồi đó.
      Nhìn bọn họ cười nhìn Bill quan tâm Duy Y nhưng chỉ có thể độc ngồi mình, Duy Y cười vui giống như rất hạnh phúc, giống thời gian ba năm trước ở bên cạnh , giống như là diễn viên chính chỉ là diễn viên phụ mà thôi.
      Lúc này có tin nhắn đến điện thoại, là của Dennis “ tới ngồi cùng sao?” ra Dennis thấy .
      , tôi nhìn từ xa là được rồi, đừng cho bọn họ biết tôi ở đây!” Kiều Ngự Diễm chỉ muốn thấy cười. Trước kia từng ép buộc , muốn dùng Nicole ép ở lại bên cạnh mình nhưng cũng đồng thơi mất tình của . Cả đời lộ ra nụ cười đẹp như vậy.
      Kiều Y cười cùng hai người thấy Dennis vội vàng nhắn tin trong lòng vui, Dennis rất ít khi gửi tin nhắn, có chuyện gì đều trực tiếp gọi điện thoại. Bây giờ lại ngồi nhắn tin, xem ra đối phương phải người trong công ty.
      Hừ, đó nhất định là bồ nhí rồi.
      Kiều Y lấy điện thoại của , Dennis muốn lấy lại nhưng bị Kiều Y trừng mắt nhìn liền ngoan ngoãn ngồi xuống, dám lên tiếng.
      “Lại dám trước mặt em tình cảm với người khác, để em trong lòng đúng ?”Kiều Y trợn mắt nhìn rồi mới cúi đầu nhìn .
      Bill cùng Duy Y im lặng làm bộ thấy gì.
      Sau khi Kiều Y nhìn tin nhắn xong sau đó vội vàng nhìn xung quanh. Mới thấy trai ngồi ở góc kia. trai cũng nhìn thấy muốn đứng dạy rời trai.......”
      Tiếng la của Kiều Y đồng thời thu hút ánh mắt của mọi người nhìn về phía Kiều Ngự Diễm muốn rời .
      Ánh mắt Kiều Y nhìn Duy Y cùng Bill sau đó lại nhìn về phía trai “ trai tới ngồi cùng bọn em , ở đây còn chỗ.” Kiều Y cố ý chỉ về phía ghế trống bên cạnh Duy Y.
      Kiều Ngự Diễm cũng được, cũng được, thể làm gi khác hơn là tới chỗ bọn họ. “Hình như được hoan nghênh cho lắm.” nhìn Duy Y, Duy Y cũng liếc nhìn cái sau đó làm bộ biết nhìn về phía biển, giống như bốn năm trước, chỉ nhìn về phía biển, chưa bao giờ ánh mắt nhìn về phía .
      Mọi người cũng nhìn Duy Y cuối cùng vẫn là Bill mở miệng “You can sit there.(Hoan nghênh, có thể ngồi đây).”
      phải Bill muốn tạo cơ hội cho hai người, thân là người đàn ông Duy Y, chỉ hy vọng người mình có thể vui vẻ khi ỏ bên cạnh mình. Mà trong lòng Duy Y lại chỉ có chồng trước của Kiều Ngự Diễm.
      Đó cũng phải là vần đề liên quan đến hôn nhân, là Duy Y dám đối mặt với chồng trước của nhưng đồng thơi luôn nghĩ về người đàn ông này. Mâu thuẫn như vậy khiến cho thể nào có chỗ đứng trong tim , bởi vì chỗ đó bị chồng trước của chiếm mất.
      Cho nên mới muốn giải tỏa nút thắt đó trong tim .
      Bill cho rằng mình phải là người rộng lượng mà là đứng từ góc độ là người suy nghĩ về tâm tư của mới làm như vậy.
      Vì vậy Kiều Ngự Diễm thuận lợi ngồi bên cạnh Duy Y bên kia là em .
      sao lại biết chỗ này? Bọn em cũng biết có chỗ đẹp như vậy.” Kiều Y đến quán cà phê này, phong cảnh đẹp, cách trung tâm thành phố cũng xa, là chỗ vô cùng thoải mái.
      “Trước kia có người bạn dẫn tới, lúc ấy Duy Y cũng tới, bọn ngồi ở vị trí kia.” Nơi này có kỷ niệm của bọn họ, thường muốn tới nơi này ngồi chút, sau đó ông chủ lại muốn đem bán, liền sang lại, duy trì như lúc trước, chút cũng muốn thay đổi.
      Chỉ tiếc bốn năm sau, người cũ phải nữa, Duy Y còn nhớ mà bên cạnh có Bạch Trạch Vũ nhưng lại có thêm Bill.
      Rốt cuộc Duy Y chịu quay đầu lại nhìn nhung cũng chỉ là nhìn cái, sau đó nhìn về chiếc bàn chỉ, chỗ đó có bốn năm người trẻ tuổi ngồi cười vui vẻ.
      “Lúc đó ngoại trừ cùng Duy Y còn có Bạch Trạch Vũ.......” Kiều Ngự Diễm cố ý nhắc tới Bạch Trạch Vũ muốn nhìn chút phản ứng của Duy Y, nếu như bây giờ Bạch Trạch Vũ ở đây có còn lựa chọn người đàn ông kia ?
      Nghe Bạch Trạch Vũ bây giờ cũng kém, ngài Terry những nhận làm con nuôi còn giao quyền cho . Mà Bạch Trạch Vũ ở cũng tương đối xuất sắc để cho ngài Terry thất vọng.
      “Who is Bach Trach Vu?(Bạch Trạch Vũ là ai?” Bất ngờ Bill hỏi.
      “Y Y, em cũng nhớ Bạch Trạch Vũ của em sao?” Kiều Ngự Diễm trả lời vấn đề của Bill chỉ nhìn Duy Y. Bởi vì nhắc tới Bạch Trạch Vũ, Duy Y bởi vì cái tên đó mà chú ý tới .
      “Tôi nhớ .”
      “Vậy sao, vậy thi đáng tiếc, ra mấy năm nay hơn nữa còn rất tốt.”
      “Tôi có quan hệ gì với Bạch Trạch Vũ?”Duy Y hỏi ngược lại, tại sao nhắc tới Bạch Trạch Vũ? Hơn nữa còn là “ Trạch Vũ của em”?
      “Xem ra em quên còn nhớ chút nào.”
      “Có chuyện vui chẳng lẽ nên quên sao?”
      “Vậy chỗ này vui sao?”
      xin lỗi mọi người, hôm nay mình thoải mái lắm, mình về nhà trước, mọi người từ từ chuyện.” Duy Y gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Ngự Diễm, trong mắt đều là lửa giận “Bill, chúng ta thôi.”
      “Đợi chút, đồng ý ly hôn với em nhưng điều kiện.” Lời Kiều Ngự Diễm khiến Duy Y quay người lại.
      biết hai người dẽ rời khỏi thành phố G, chỉ cần em cùng Nicole ở cùng hai tháng, hai tháng sau đồng ý ly hôn.”
      cái gì?” Duy Y thể tin, lại có thể đưa ra cầu như vậy.
      trai.......” Kiều Y cũng cảm thấy có chút hơi quá nhưng đột nhiên Dennis kéo cánh tay cho nhiều.
      Mọi người đều biết như vậy là thế nào, nam quả nữ ở chung chắn chắn xảy ra chuyện gì, hơn nữa trước đây trai còn làm tổn thương Duy Y như vậy, khó đảm bào sau khi Duy Y vào ở.......
      “Có đồng ý hay do em quyết định nhưng ly hôn hay quyền quyết định thuộc về .” Nếu Duy Y đồng ý cầu của , dựa vào năng lực của Kiều Ngự Diễm có thể khiến quan tòa thay đổi phán quyết, dù là luật pháp ngay trước mắt nhưng lại là người đứng đằng sau nắm luật pháp trong tay.
      đúng là vẫn còn bức bách .
      “Kiều Ngự Diễm, tại sao vẫn giống như trước.......Hèn hạ vô sỉ!”
      “Em cái gì?” vừa ”giống như trước đây” ý là nhớ chuyện lúc trước rồi sao?
      “Tôi hèn hạ vô sỉ!”
      “Em suy nghĩ cho kỹ rồi gọi điện thoại cho , cho em hai ngày suy nghĩ.” uy hiếp sao?, đối với , muốn mất vợ và con , chẳng lẽ thể có cơ hội hưởng thụ những giây phút vui vẻ bên bọn họ sao?
      cần suy nghĩ, tôi đồng ý với .”
      “No, Duy Y, You can’t agree to his demands(, Duy Y, em được đồng ý )” Bill ở bên phản đối, muốn Duy Y gỡ nút thắt trong lòng nhưng là đàn ông quyết cho làm như vậy.
      hối hận vì cho người đàn ông này ngồi cùng.
      “Bill, trust me, Iwill be fine(Bill, tin tưởng em, em có chuyện gì.” Duy Y an ủi vỗ vỗ bàn tay Bill, Kiều Ngự Diễm nhìn cực kỳ gai mắt.
      “Hai người cứ bàn kỹ rồi cho câu trả lời chắc chắn.” Kiều Ngự Diễm muốn nhìn cảnh bọn họ lo lắng cho nhau, đó là vợ , tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác trước mặt , cho dù là ai cũng chịu được huống chi là ?
      Sau đó Duy Y cùng Bill bàn hồi, bởi vì cầu vô lý của Kiều Ngự Diễm.
      Bill có thể đợi dù quá trình này rất phiền toái, muốn người cùng con sống chung với người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông này lại là chồng danh chính ngôn thuận của cũng là cho của Nicole.
      Nhưng Duy Y cho rằng đó là quyết định nhanh nhất có thể thoát khỏi nguồi đàn ông kia.
      Ba mẹ thấy bọn họ thể tách rời nhưng luôn dùng tiếng chuyện, mặc dù bọn họ có thể nghe hiểu chút nhưng thể nghe ra được nguyên nhân cải vã kịch liệt của bọn họ.
      Sau đó ai về phòng người đó, ngày hôm sau Bill vẫn còn giận nhưng trải qua cả đêm bình tĩnh suy nghĩ rốt cuộc cũng nghĩ thông.
      Duy Y bọn họ ở với nhau bốn năm cùng sống chung mái nhà còn xảy ra chuyện gì? sai, bởi vì tôn trọng Duy Y nên Bill chưa từng động vào Duy Y, Sau đó lại về thành phố G, ba mẹ sắp xếp cho bọn họ ở chung phòng. Mặc dù có suy nghĩ nhưng cũng chờ bốn năm rồi cần gì phải gấp gáp chứ?
      Bill biết Kiều Ngự Diễm thế nào nhưng cảm thấy người đàn ông cao ngạo đồng thời cũng là người đàn ông đàng hoàng làm chuyện gì để cưỡng bách phụ nữ.
      Rốt cuộc Duy Y cũng thuyết phục được Bill đồng ý nhưng mỗi ngày đều đến thăm hoặc là lấy thân phận bạn bè tới thăm.
      Hai ngày sau là tiệc đính hôn của Kiều Y và Dennis cũng là ngày Duy Y cho Kiều Ngự Diễm câu trả lời.
      Duy Y cùng Bill là khách mời.
      Đồng thời khách mời trong danh sách ít người là khách quý tới từ bởi vì công việc nên Bill muốn xã giao chút, mà hoạt động xã giao chủ yếu là với tầng lớp cao quý, Duy Y cũng may mắn được gặp những nhân vật này.
      Buổi dạ tiệc rất náo nhiệt, Dennis đưa Kiều Y chào hỏi khắp nơi, Duy Y, Ngô Soái cùng các bạn học cũ tụ tập chỗ chuyện. Bill là người quen hệ rộng lại có thể gặp bạn ở tại Trung Quốc, đương nhiên muốn chào hỏi bọn họ.
      Mà có vị khách mời mà đến Dương Dương.
      Dương Dương là theo mẹ Kiều, bởi vì”nghi ngờ” máu mủ của nhà họ Kiều, mẹ Kiều đặc biệt đối xử với ta giống như trước đây, ta xin gì được nấy, mấy ngày nay ta đều ở nhà họ Kiều, mẹ Kiều đối với ta giống như đối với khách quý.
      Kiều Y thấy người mà hoan nghênh xuất ở đây khỏi có chút vui, mắt nhìn chằm chằm ta nhưng ta lại vô sỉ theo mẹ tìm trai.
      Kiều Ngự Diễm bận tiếp khách,cảm giác có người đột nhiên nhàng khoác tay mình, cúi đầu nhìn lại thấy Dương Dương.
      Trước kia tham gia các hoạt động tiệc rượu dẽ đưa thư ký theo, sau đó quen Dương Dươn, liền dẫn ta , bởi vì trong đầu lúc đó Dương Dương tương đương với Y Y cho nên trong tiềm thức đối đãi với ta giống như đối đãi với Duy Y.
      Trường hợp như vậy Dương Dương tham gia ít, tự nhiên có rất nhiều người nghĩ ta là bạn . Nhưng hôm nay đưa ta theo.
      Nhìn mẹ ở phía sau ta đại khái biết nguyên nhân.
      Nhưng Dương Dương với mẹ trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Mẹ lại có thể đưa ta tới đây?
      Kiều!” Dương Dương giọng kêu, ta cảm giác Kiều Ngự Diễm vẫn còn tức giận vì ta đẩy con bé kia xuống nước.
      Kiều Ngự Diễm rút cánh tay của mình về, chân mày nhíu lại “Sao em lại tới đây?”
      “Hôm nay là tiệc đính hôn của Kiều Y, tại sao em thể đến chứ?” tại ta là con dâu tương lai của nhà họ Kiều, em chồng đính hôn sao có thể đến? Hơn nữa trong mắt người ngoài, quan hệ của bọn họ được công nhận. Đây là thành quả của năm ta theo tham gia các buổi tiệc mà có được.
      “Nếu đến tự chăm sóc bản thân, còn phải tiếp khách.” xong Kiều Ngự Diễm bỏ ta lại rồi .
      Kiều.......Đợi.......” Dương Dương nghĩ muốn đuổi theo nhưng mang giày quá cao mà trường hợp này ta cũng dám đuổi theo.
      ta chưa kịp đuổi theo thấy Kiều Ngự Diễm đâu. ta buồn bực lại dám biểu mặt. Người đàn ông đáng chết này nếu như là Kiều Ngự Diễm ai thèm để ý .
      Dương Dương nhìn các khách mời xem có người mà mình quen hay , tìm bạn cũng được, bằng co a để ý ta được tự nhiên cho lắm.
      ta nhìn chung quanh lại thấy Duy Y cùng bạn học chuyện, lần trước dám kiện ta hại ta ngủ ngon mấy ngày, thù này ta còn chưa báo, làm sao ta có thể bị bêu xấu như vậy.
      muốn về phía Duy y thấy Duy Y về hướng khác là về phía Kiều Ngự Diễm.
      Ánh mắt Dương Dương nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn bọn họ ra khỏi hội trường tới vườn hoa .
      “Em suy nghĩ kỹ rồi sao?” Kiều Ngự Diễm hỏi.
      “Tôi muốn ràng, hy vọng được là làm được.”
      “Em yên tâm, như vậy bắt đầu từ bây giờ em chính là vợ .” Kiều Ngự Diễm nhàng dựa vào người , dắt tay bé của , hôn bên môi. Trước kia thường làm như vậy.......
      “Mùi thơm người em vẫn thay đổi, mùi sữa nhàn nhạt thơm mát.” Rốt cuộc Kiều Ngự Diễm ôm trong lòng.
      “Mời buông tay!” Duy Y giãy dụa nhưng biết vì sao lại quyến luyến mùi hương người , yên tâm, cảm giác hạnh phúc.
      “Y Y để cho ôm lúc, lúc thôi.......” Kiều Ngự Diễm nhắm mắt, lẳng lặng ở chung chỗ với Duy Y.
      màn như vậy Dương Dương thấy hết, ta nghe được bọn họ gì nhưng khi nhìn hai người ôm nhau như vậy làm ta ghen tỵ.
      Tại sao Duy Y lại có được tình của Kiều Ngự Diễm, người phụ nữ có con, người phụ nữ như vậy lại dám tranh giành với ta, ta dù gì cũng là con của tập đoàn Nam Cảng.
      Tối hôm nay tay nhất định phải làm cho Duy Y đẹp mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :