1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc băng hỏa - Ái Ước (99c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương chín: Sultana

      Ba người tới tiệm sách mà Duy Y chỉ, rất nhanh liền tìm được cuốn sách mong muốn. Chỉ cần về nhà gói lại nữa là xong.
      Sau đó họ tới tiệm trang sức, mà trong lúc đó đều là Sultana chuyện, Duy Y cùng Kiều Ngự Diễm chỉ là phụ họa. Duy Y cảm ơn Sultana, nếu như ấy ở đây, côn biết phải làm sao.
      Nhưng có người lại muốn như vậy.
      Kiều Ngự Diễm dường như thỏa mãn, ăn cơm xong ra ngoài, tự với mình có thể nhìn thấy là được rồi, cần thiết phải chuyện cùng , bởi vì ánh mắt nhìn đầy sợ hãi, thể làm sợ thêm nữa.
      Nhưng gặp được cùng với người phụ nữ khác ở tiệm bách hóa cười vui vẻ như vậy, lập tức muốn chuyện với , cho dù là chào hỏi cũng được. Vì vậy chờ ra. Sau đó liền thể khống chế muốn nán lại cùng chút, dù chỉ là chút.
      ra mua xong quà cho Kiều Y, chỉ là sợ Kiều Y thích, vì vậy lấy đó làm cớ để đến gần .
      Tất cả đều là thể khống chế được…….
      Quà tặng chọn xong rồi, chọn cái trâm cài tóc bằng ngọc, có thể bới tóc lên….bởi vì Duy Y Kiều Y thường dùng bút bới tóc lên. biết Kiều Y nghĩ gì mà bới tóc như vậy.
      Kiều Ngự Diễm đưa hai người về nhà, mới lái xe về nhà của mình.
      Ngày thứ hai, trong công ty Kiều Thị, Sultana cùng đồng nghiệp rời khỏi phòng họp.
      Sáng sớm liền bị quản lí kéo vào phòng họp, buổi họp kéo dài đến gần trưa, ít đồng nghiệp ra ngoài mua đồ ăn, còn mấy người bọn họ họp.
      Nhắc tới cũng trùng hợp, Sultana cùng hai người vừa mới xuống thang máy, liền chạm mặt Kiều Ngự Diễm cùng Denis.
      “Tổng giám đốc Kiều, phó tổng giám đốc!”Ba người rối rít hướng về phía Kiều Ngự Diễm cùng với Denis chào hỏi.
      “Ừ!” Kiều Ngự Diễm từ trước tới giờ để ý đến lời chào của nhân viên, nhưng hôm nay thấy được Sultana trong ba người mà Duy Y gọi là chị Dana.
      Chào hỏi xong, Sultana khỏi nhìn Kiều Ngự Diễm, cũng vừa lúc Kiều Ngự Diễm nhìn , ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lướt qua rất nhanh…….
      “Oa……tổng giám đốc Kiều cùng phó tổng đều rất đẹp trai, hỗ là nhân vật cấp cao của công ty!” nữ đồng nghiệp giọng .
      “Chính là…….”
      Bên kia, Denis có chút bất mãn, mỗi lần ở cùng chỗ với Kiều Ngự Diễm, vóc dáng Kiều Ngự Diễm luôn hấp dẫn phụ nữ hơn , hơn nữa so với thân phận, Kiều Ngự Diễm là tổng giám đốc, là phó tổng giám đốc, so sánh thế nào cũng là thua chút.
      “Kiều, về sau ở trong công ty đừng ở chung chỗ với em, ảnh hưởng phong cách của em!” Denis lải nhải , ý là Kiều Ngự Diễm để ý chút các nữ đồng nghiệp, cũng cho Kiều biết nguyên nhân bất mãn của .
      Kiều Ngự Diễm liếc mắt nhìn ba nữ đồng nghiệp vẫn im lặng thảo luận về bọn họ, nhất là bóng lung của Sultana.
      “Tô tiểu thư!” Kiều Ngự Diễm cất tiếng gọi. Mà hành động này của là vô tình, có nghĩ trong đầu mà tự nhiên gọi ra ngoài. từ trước đến giờ phải loại người như vậy, tất cả chỉ là muốn thăm dò.
      Ba người rối rít dừng lại, xoay người lại nhìn về phía Kiều Ngự Diễm.
      “Tổng giám đốc Kiều, Ngài gọi tôi sao?”
      “Đúng vậy, Tô tiểu thư, có muốn ăn cơm cùng hay ?”
      Lời này của vừa ra, chỉ có Sultana cùng hai nữ đồng nghiệp kia thụ sủng nhược kinh, ngay cả Denis biết nhiều năm như vậy cũng tưởng tượng được. Kiều Ngự Diễm luôn luôn lạnh lùng, thế nhưng lại mời đồng nghiệp cùng ăn cơm. Cái tin tức này là chấn động.
      Chẳng lẽ coi trọng Sultana sao?
      cũng biết Sultana, là cấp dưới của Kiều Ngự Diễm, tự nhiên có nhiều cơ hội tiếp xúc nhân viên cấp dưới. Sultana là quản lí của phòng tài nguyên, mặc dù bình thường có biểu gì xuất sắc, nhưng cũng phạm sai lầm gì. Có tin đồn rằng quan hệ giữa và người đàn ông có vợ trong bộ phận quản lí chi phí quan hệ bình thường.
      Kiều Ngự Diễm bao giờ tiếp cận phụ nữ, tại sao hai tháng này, lại làm cho thấy hai lần hành động bình thường. Đầu tiên là cường hôn bạn tốt của em , đó là Duy Y. Sau đó là người bộ phận quản lí Tô tiểu thư.
      Mặc dù cảm thấy đây là thời điểm Kiều Ngự Diễm cần có bạn , nhưng hai người kia đều thích hợp với . Duy Y tuổi còn quá , gấp đôi tuổi ấy, hai người thích hợp. Tuy rằng hiểu Tô tiểu thư có quan hệ rang với đàn ông có vợ, ưa thích ấy.
      Sultana nghĩ tới Kiều Ngự Diễm lại chủ động mời ăn cơm. là ngoài dự đoán của . từ trước đến giờ đều tự tin với bề ngoài của mình, nhưng trong công ty phụ nữ đẹp cộng với năng lực giỏi hơn thiếu, hơn nữa còn có cơ hội đến gần Kiều Ngự Diễm hơn .
      Có lẽ là bởi vì buổi gặp mặt tối hôm kia nên nhớ mình. là may mắn do Duy Y đem tới.
      Có lẽ đây là bắt đầu tốt. Đáy lòng Sultana len lén nghĩ.
      “Cái này……Nhưng tôi hẹn với đồng nghiệp!” Căn bản là căng thẳng, chỉ có thể như gần như xa mới quyến rũ được đàn ông. Giả bộ khổ sở nhìn hai nữ đồng nghiệp.
      “Cùng nhau !” Kiều Ngự Diễm chính là ra lệnh, thói quen ra lệnh cho cấp dưới của như vậy. Lại càng tăng lên sức hấp dẫn của , khiến hai nữ đồng nghiệp mở cờ trong bụng.
      Vì vậy nhóm năm người nhàng hàng Tây ở gần đó ăn cơm, cần phải , Denis dĩ nhiên phải cùng.
      Mà bữa tiệc bởi vì có nhiều người, lại có Denis chuyện sinh động, khí xem như rất tốt. Nhưng Kiều Ngự Diễm nhiều, vốn là muốn thông qua Sultana để biết hơn về Duy Y. Dù sao ngày hôm đó Duy Y đối với rất thân.
      Hai người chỉ trong lúc vô tình đáp lại, thời gian khác đều là chuyện cùng Denis, hơn nữa còn là có thân thiện lắm.
      Buổi chiều, sau giờ học, Kiều Y cùng Duy Y cùng lên xe về nhà Kiều Y.
      Duy Y nghĩ tới Kiều Ngự Diễm sớm ở trong phòng khách rồi. Giống như ngồi đợi ở đó rất lâu rồi, kênh ti vi bị đổi đổi lại nhiều lần.
      Mà mẹ Kiều cùng a di giúp việc bận rộn trong nhà bếp, ba Kiều cũng ở đây, biết đâu, nhưng Kiều Y nhất định buổi tối về.Sau khi chào hỏi Kiều Y liền lôi kéo chạy về phòng lầu.
      đâu có biết, ánh mắt của người đàn ông ngồi trong phòng khách chưa bao giờ rời khỏi người .

      Dao hoa 1 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương mười: Xin Lỗi

      Mặc dù ba Kiều sinh nhật Kiều Y năm nay chỉ tổ chức trong gia đình, nhưng vào ban đêm vẫn có ít người đến.
      Ví dụ như Denis, còn có chị em họ của Kiều Y……ba Kiều phải con độc nhất, còn có hai người em trai và em , cũng may hai người này lúc còn trẻ giành quyền thừa kế tài sản, nếu bây giờ hai người của Kiều Y nhìn tập đoàn Kiều Thị như khối thịt béo bở.
      Ở trong gia tộc, Kiều Y được xem là trẻ tuổi nhất. Các trai, chị đều kết hôn, hai trai có con bốn năm tuổi rồi. Chị năm nay cũng sinh em bé.
      Người nhà hòa thuận vui vẻ, Duy Y cảm thấy mình và Denis giống như người ngoài.
      , có lẽ Denis cho là như thế, nhìn cư xử thân thiện với mỗi người như vậy, em bé tuổi cũng bị chọc cho cười khanh khách. hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này.
      Nếu phải có ngoại hình như người nước ngoài, Duy Y cho rằng mới là trai của Kiều Y, mà người đàn ông lạnh lùng ngồi ghế sô pha chuyện với mấy bậc trưởng bối mới là người mà bọn họ mời tới.
      Sau khi ăn bữa tối lâu là thời gian ăn bánh ngọt, từ đến lớn, mỗi đứa trẻ khi đến sinh nhật đều chờ giờ khắc này, Duy Y cùng Kiều Y cũng ngoại lệ. Dù sao họ vẫn chỉ là những đứa trẻ.
      Ăn những phần bánh ngọt được chia, những đứa trẻ vừa vừa cười trước bàn, tới hai giờ, Duy Y cùng các trai và những đứa trẻ của Kiều gia hòa đồng ít.
      Ngoại trừ gò bó ở trước mặt các vị trưởng bối, Duy Y còn là đứa trẻ năng động.
      Mẹ Kiều rất thích , biết hôm nay tới, còn cố ý giúp chuẩn bị bộ đồ để thay, để có thể ngủ lại đây.
      Trong phòng khách mấy người đàn ông chuyện, mấy người phụ nữ lại ngồi trong sân , mấy đứa trẻ chạy xung quanh.
      Trong phòng khách có người đàn ông, ai chú ý tới ánh mắt của luôn lơ đãng quét về phía những đứa trẻ trong sân, tìm kiếm nụ cười của , mặc dù mặt dính bơ, nhưng cười vô cùng rực rỡ, giống như hôm nay là sinh nhật của .
      Có lẽ do cảm thấy nhàm chán, Denis chạy đến chỗ những đứa trẻ, tìm cái ghế ngồi chen chúc bên cạnh Kiều Y. Cười đùa cùng Kiều Y, cuối cùng mới lấy ra quà sinh nhật của mình, Kiều Y mở ran gay, mà để lên bàn, làm cho Denis tưởng như được xem trọng.
      Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Duy Y lưu luyến tạm biệt mấy đứa trẻ, lại cùng các vị trưởng bối chào tạm biệt, ba Kiều muốn cho tài xế đưa về nhà lại bị Kiều Ngự Diễm ngăn lại.
      Bởi vì khu chung cư nhà cùng với chỗ ở của gần nhau, cũng vừa lúc muốn về xử lý số công việc. Duy Y nghe thế khuôn mặt liền biến sắc, tưởng rằng hôm nay có thể trốn thoát, nghĩ tới cuối cùng vẫn thoát được chung đụng với .
      nghĩ muốn từ chối, nhưng lại có cách về nhà, nếu như lại làm phiền bác tài xế nữa, cũng có chút phải. rang Kiều có thể đưa trở về, hơn nữa rất thuận đường, tại sao lại từ chối? Đây phải là làm cho các vị tiền bối phải suy nghĩ sao?
      Thuận theo lẽ thường, cả hai người lại ngồi chung xe.
      Xe chậm rãi khởi động, rất nhanh chạy đường.
      “Duy Y!” khí trầm muộn trong xe cũng bị Kiều Ngự Diễm phá vỡ. Mà tiếng gõi khe khẽ này của , khiến cho tiếng chuông báo động trong lòng Duy Y càng tăng lên cao.
      “Ừ…….”
      “…….Hôm nay chơi vui ?”
      “Rất vui!” Đối mặt với Kiều Ngự Diễm, Duy Y dám càn rỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời vấn đề.Hôm nay căn bản là vui vẻ, ngoại trừ việc đưa về nhà.
      “Vậy sau này nếu có thời gian rảnh có thể thường xuyên tới chơi được ?” nghĩ muốn thường thường nhìn thấy , hơn nữa lúc bên cạnh em thường cười đùa rất vui vẻ.
      “Được!” Chỉ cần ở nhà, tôi liền đến nhà chơi. Duy Y nghĩ trong lòng như vậy. dám nhìn vào ánh mắt của Kiều Ngự Diễm, kể từ sau ngày đó cũng dám đến gần Kiều Ngự Diễm.
      “Duy Y…….” Thừa lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Kiều Ngự Diễm dừng xe nhìn Duy Y.
      “Cái gì?”
      “Về chuyện đêm hôm đó, vô cùng xin lỗi!” Kiều Ngự Diễm quan sát nét mặt của , mà động đậy chỉ ngồi cúi đầu nắm chặt tay.
      chỉ mới mười lăm tuổi, cách mười tám tuổi ba năm nữa, mà hy vọng lúc này hai người cư xử như hai người xa lạ, nghĩ muốn chấp nhận . Cho nên nhận lỗi với .
      nghĩ muốn đưa tay khẽ vuốt tóc , lại cứng rắn nhịn được, vẫn còn sợ .
      “Em…….” Lúc này biết phải gì? Nhận lời xin lỗi của ? Sau đó xem như chưa từng xảy ra chuyện gì? Nhưng đó là nụ hôn đầu của …….Nếu như tha thứ, hai người rất khó xử. Dù sao mình và Kiều Y là bạn tốt, về sau vẫn c ó cơ hội gặp mặt…….
      Trong lúc Duy Y biết phải làm thế nào Kiều Ngự Diễm lấy ra cái hộp , nhàng mở ra, chỉ thấy bên trong có cái vòng tay trong suốt sáng lấp lánh. Duy Y nhìn vòng tay có giá trị hiểu được. Nhưng biết đó là muốn tặng cho .
      Ánh mắt thăm dò nhìn về phía Kiều Ngự Diễm.
      “Đây là quà xin lỗi, hy vọng về sau em có thể đối xử tự nhiên với như với Kiều Y vậy.” Kiều Ngự Diễm chờ cho phép của Duy Y, lấy vòng tay trực tiếp đeo vào cổ tay bé của Duy Y. Động tác bá đạo như vậy lại bị làm vô cùng dịu dàng, có lẽ chỉ có Duy Y mới được hưởng thụ dịu dàng đó mà thôi.
      Duy Y muốn rút tay mình trở về kịp, vòng tay nằm ở cổ tay .
      Vừa lúc đèn xanh sáng lên, Kiều Ngự Diễm tiếp tục lái xe.
      Duy Y nghĩ muốn tháo vòng tay ra, nhưng muốn tháo trước mặt , dù sao là người ta thành tâm tặng quà, tháo xuống ngay trước mặt như vậy là lịch . cũng thích vòng tay, cảm thấy đeo những thứ như vậy người là phiền toái.
      Cứ như vậy Kiều Ngự Diễm rất tự nhiên hỏi chút về năng lực học tập cùng chuyện trong nhà hoặc là hàn huyên chút về Kiều Y…….
      Xe rất nhanh dừng ở dưới nhà Duy Y.
      “Duy Y, điện thoại di động của em đâu?”
      Duy Y vừa nghe Kiều Ngự Diễm nhắc tới điện thoại di động, tự nhiên lấy ra nhìn chút, mà người đàn ông này lại càng tự nhiên hơn, đưa tay tới lấy, ở phía nhanh chóng bấm dãy số, nhấn nút gọi, chuỗi tiếng chuông vang lên.
      “Đây là số điện thoại của , có gì khó khăn có thể tìm !” cố ý dùng hai chữ“Khó khăn”, làm như vậy để tạo tâm lý nặng nề cho ấy. Nếu ấy giống như những người phụ nữ khác tìm tram phương ngàn kế để có được số điện thoại của , cũng cần phí tâm uổng sức như vậy.
      Giống như vòng tay kia, giá trị là hơn ba triệu, mà cũng muốn cho biết. Bởi vì bên trong vòng tay bị động chút, mặt ngoài nhìn có gì khác biệt, nhưng bên trong…….
      “Về nhà nghỉ ngơi tốt!”
      “Hẹn gặp lại Kiều!”


      Chương mười : Bạn Học Mới

      Sau khi về đến nhà, Duy Y dùng sức gỡ vòng tay ra. Nhưng làm thế nào cũng gỡ xuống được, cho đến khi tay đỏ bừng, liền tắm, đêm hôm khuya khoắt, người lại mệt mỏi đành phải ngủ.
      Ngày hôm sau thức dậy lại gấp gáp chạy tới trường học, mẹ cũng nhìn thấy vòng tay óng ánh kia, đến từng này tuổi, tất nhiên mẹ nhận ra giá trị của vòng tay, hai vợ chồng họ mặc dù thương con , cho tiền tiêu vặt cũng có hạn, cuộc sống của bọn họ cũng phải là túng quẫn, chỉ là sợ con ăn theo đua đòi, cho nên dù bọn họ có tiền cũng tiêu xài phung phí, ba càng thể mua cho . Thấy dáng vẻ vội vã của con , thể làm gì khác là chờ sau khi tan học hỏi .
      Bởi vì đều là học sinh mới nên trong lớp có nhiều bạn vẫn chưa biết nhau, giáo viên tranh thủ giờ học thể dục giúp các bạn học sinh tìm hiểu thân thiện nhau hơn.
      Thi đấu trận bóng rổ, bởi vì căn bản các bạn học sinh nữ chơi bóng, cuộc thi đấu chẳng qua chỉ là trò chơi chuyền bóng mà thôi, trong quá trình chuyền bóng phải tên mình ra, hơn nữa còn phải nghĩ cách khiến cho các bạn trong lớp nhớ tên của mình, nếu có năm bạn học nhớ được tên của mình hoàn thành nhiệm vụ, có thể thoát ra ngoài.
      cần phải Duy Y là người thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ cũng là người thoát ra đầu tiên, sau khi được giáo viên nêu tên, trở thành tấm gương học tập trong lớp, mà lại là thủ khoa của toàn trường. Diện mạo của mặc dù tính là đẹp nhất, hơn hoa khôi của trường, nhưng cũng là đẹp nổi tiếng. chỉ là nhân vật nổi tiếng trong lớp, trong toàn khối này cũng có chút danh tiếng.
      Kiều Y thuận lợi như vậy, chơi qua vài vòng, nhưng cũng chỉ có ba bạn học nhớ tên của mình.
      Những bạn học ngồi ở bậc thang cũng có thễ tham dự trò chơi.
      lâu sau, bạn nam tuấn ngồi vào bên cạnh Duy Y.
      tên Ngô Soái, tên ngược với người, Ngô Soái, cái tên đặc biệt như vậy các bạn cùng lớp lập tức ghi nhớ. là người thứ hai có thể thoát ra trỏ chơi. Ngô Soái người cao gầy, toàn thân mặc đồ thể thao, cao khoảng mét bảy mươi tám, nhìn qua dáng người giống như ánh mặt trời sáng chói.
      “Duy Y, xin chào, mình tên là Ngô Soái!”
      “Mình biết, bạn cũng là người năng động trong lớp.”
      “Mình cũng biết bạn, thủ khoa toàn trường, còn là xinh đẹp. Hắc hắc, nhiều bạn học của mình muốn mình làm quen bạn sau đó muốn mình giới thiệu bọn họ với bạn.”
      Duy Y nghe xong sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Hóa ra người này làm nhiệm vụ tới gần để làm quen, hơn nữa còn mục đích của mình cho , là thẳng thắn. Duy Y chưa bao giờ đụng phải bạn nam nào như vậy.
      “Oa, ra mình được hoan nghênh như vậy, xem ra mình phải giữ khoảng cách với bạn, nếu bị chịu ảnh hưởng nặng nề.” Duy Y giỡn.
      “Đừng như vậy, mình còn phải giúp các bạn của mình!”
      “Chuyện đó liên quan đến mình!”
      “Mình mời bạn ăn kem là được chứ gì!”
      “Cái gì nha, bạn chỉ mời Duy Y sao? Bạn có mục đích gì với Duy Y nhà tôi?” Giọng Kiều Y đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc chuyện của hai người.
      “Hắc hắc……..” Ngô Soái cười cười “ dám dám, buổi trưa tiểu đệ xin mời hai vị ăn.”
      “Cái gì? Ngô Soái, cậu trọng sắc khinh bạn, có lương tâm, mời người khác sao có phần của mình?” bạn học của Ngô Soái nhìn qua xen vào. Bạn học kia tên Chu Hùng Truyền, mọi người đều gọi là Tiểu Cương, bởi vì tên của gần giống với tên của ngôi sao, nên có cái biệt hiệu này.
      “Phải, vậy cậu cũng cùng , mình mời khách, cậu trả tiền.”
      “Ngô Soái, cậu cũng quá nhen !”
      “Đúng rồi Ngô Soái, bạn cũng quá nhen rồi! Tiểu Cường dầu gì cũng là em của bạn!” Duy Y cố ý đem “Tiểu Cương” thành“Tiểu Cường”!
      “Chị hai, em tên là Tiểu Cương!” Tiểu Cương nghiêm nghị sửa lại lỗi sai của Duy Y, nổi giận giống như chuyện nghiêm trọng của quốc gia.
      “A, ra gọi là Tiểu Cương! Nếu vậy buổi trưa bạn mời khách là được!” Kiều Y , giọng còn nghiêm túc hơn, giống như chuyện quốc gia đại .
      “Được rồi, mình tên là Tiểu Cường!” Vì muốn mời khách nên Tiểu Cương chấp nhận thua.
      Trò chuyện lúc tới giờ tan học lúc nào hay.
      Bởi vì có rất nhiều học sinh nhà ở quá xa trường, trường học sắp xếp học sinh buổi trưa nghỉ lại trong ký túc xá trường, Kiều Y đăng ký giường ở trong trường, mà Duy Y bởi vì nhà ở gần trường nên buổi trưa thường về nhà nghỉ ngơi.
      nhóm bốn người bọn họ vào căn tin trường ăn cơm, bởi vì đều là mới quen, phía sau lại có thêm nhiều bạn học sinh gia nhập nhóm của bọn họ.
      Sauk hi an xong Duy Y liền về nhà, nghĩ tới Ngô Soái lại ở c ùng khu chung cư với .
      Vì đậu trường này, Ngô Soái nhận giấy báo nhập học, ba Ngô Soái cố ý mua lại ngôi nhà trong khu chung cư. Hơn nữa, về mặt sinh hoạt trong ba năm học cấp ba của Ngô Soái cũng dễ dàng hơn.
      “Mình có xe đạp, để mình đưa bạn về!” Ngô Soái rất tự nhiên, cũng phải vì Duy Y là nữ sinh mà đối đãi như vậy. Duy Y có thể nhận ra được, đối với chỉ là tình cảm bạn bè bình thường.
      “Được! Bạn dắt xe đạp , mình ở đây chờ bạn!” Duy Y từ chối.
      “Cùng chứ…….chỗ đậu xe cách chỗ này rất xa!”
      “Chính bởi vì xa, mình mới để mình bạn . Van bạn, đại gia, mới vừa học mình mệt chết rồi!”
      biết, bạn phải cùng mình!” xong, Ngô Soái kéo cổ tay Duy Y, lôi giống như kéo đồ vật nặng. chút cũng giống như nam nữ nắm tay nhau, lúc đầu Duy Y còn cảm thấy tự nhiên, nhưng thấy tự nhiên như vậy nên cũng để ý.
      hai…….Van bạn, bỏ qua cho mình ……..”
      Trong văn phòng tổng giám đốc của cao ốc Kiều Thị.
      Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn tất cả diễn ra trước mặt, Duy Y của ngồi xe đạp của bạn học, tay nhè đặt eo đối phương, vừa vừa cười. Bọn họ tự nhiên giống thư thanh mai trúc mã.
      Mà ở trước mặt , Duy Y luôn luôn cách xa, xem như trưởng bối bình thường. Thậm chí là sợ ở cùng chỗ với .
      Vốn dĩ thấy hết tất cả mọi việc diễn ra, chỉ vì quá nhớ , muốn nhìn thấy , cho dù là nghe chút giọng của cũng được.
      Vì vậy cài vào vòng đeo tay của cái máy nghe lén, sau đó trong lúc họp nghe thấy giọng của con trai truyền đến, thúc đẩy truy hệ thống cập vệ tinh, liền thấy màn như vậy…….
      Dao hoa 1 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương mười hai: bơi

      ngày kia Kiều Y lôi kéo Duy Y là muốn bơi.
      ra là ở gần chỗ của Kiều Ngự Diễm có hồ bơi sang trọng, phí hội viên hàng tháng đều hơn vạn, mà Kiều Ngự Diễm có thẻ vàng ở đó, phí hội viên hàng tháng hơn hai vạn, dùng tiếc. Kiều Ngự Diễm bởi vì bận nhiều việc, mỗi tháng cơ hồ dùng thẻ chưa đến hai lần, mà Kiều Y sau khi lên cấp ba lại ở gần chỗ của , nếu như muốn về nhà, mọi lúc có thể về chỗ của Kiều Ngự Diễm.
      Kiều Ngự Diễm bởi vì mà thuê người giúp việc để nấu cơm.
      Ngày hôm qua, lúc Kiều Y ngang qua hồ bơi, vừa lúc nhìn thấy Lâm Ưu Thần cùng bạn bè vừa chuyện vừa vào. Người nào đó sắc tâm nổi lên muốn vào, lại bị ngăn lại ở cửa. Sau khi hỏi Kiều Ngự Diễm mới biết cũng có tấm thẻ, mọi chuyện liền trở thành như vậy.
      Kiều Y sống chết lôi Duy Y muốn bơi, si tình, Duy Y cũng muốn nhiều. Chỉ cần gặp Kiều Ngự Diễm là được rồi.
      Mặc dù Kiều xin lỗi, có lẽ chỉ là sai lầm, nhưng Duy Y giống như ngày bị rắn cắn mười năm sợ hãi trong lòng.
      Sau đó mới biết, mấy ngày nay Kiều Ngự Diễm công tác, khoảng hai tuần mới về.
      Hai người cùng vào hồ bơi, bên trong tĩnh lặng, trừ hai ba người khách còn lại chỉ có hai nhân viên quản lí.
      Cất đồ ghế dựa xong, Kiều Y hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn dáng vẻ cũng biết là tìm người, Duy Y xuống nước vận động, thử chút độ ấm của nước mới dám thả chân xuống. Mà Kiều Y còn lòng dạ nào xuống nước, bởi vì người thíc có ở đây…….
      Đồ bơi của Duy Y rất kín, Kiều Y rồi, hôm nay muốn làm nữ chính, khiến Lâm Ưu Thần chú ý, cho nên hai người chọn đồ bơi rất khác nhau.
      Vào lúc Kiều Y biết Lâm Ưu Thần có ở đây liền quay về bên cạnh Duy Y.
      “Bạn chờ chút , dù sao người ta cũng thực tập rồi, làm sao có thời gian rãnh rỗi như chúng ta được.” Duy Y an ủi. ra Kiều Y thầm mến Lâm Ưu Thần cũng lâu rồi, ít nhất cũng năm rồi. Mặc dù Lâm Ưu Thần đẹp trai ưu tú, hơn nữa có bạn , nhưng lớn hơn Kiều Y bảy tuổi. Duy Y cảm thấy hai người xứng đôi, rất khó tưởng tượng được hai người về sau làm sao có thể ở cùng chỗ. Chừng hai năm nữa, Lâm Ưu Thần là thành phần ưu tú trong xã hội, mà Kiều Y còn là học sinh cấp ba……..
      nhẫn tâm đả kích ấy.
      “Ai, cũng chỉ có thể ngồi chờ thôi…….bạn muốn xuống nước sao?”
      “Tất nhiên rồi……Bằng tới đây làm gì?”
      “Vậy bạn chơi trước , mình muốn xuống nước, chị cả của mình tới.” Kiều Y quấn khăn lông lớn quanh hông, bất đắc dĩ .
      có tâm tư để chơi, ràng là mộng mị tới đây, còn phải giả bộ muốn tới bơi. Duy Y nhịn được.
      “Ai, bạn có nghĩ tới hay , nếu như ưu Thần thích bạn làm sao?”Duy Y xuống nước, người nằm cạnh bên hồ bơi, hai chân ngừng đạp tung nước.
      “Huh, mình là vô cùng xinh đẹp như vậy, có thể thích mình sao?”
      “Vậy sao bạn thổ lộ với ?”
      “Vấn đề là mình mới mười sáu tuổi. Di? Bạn mua vòng tay khi nào vậy? Hình dáng rất đẹp nha, mình xem chút…….” Kiều Y đến cạnh hồ bơi.
      “Cái này sao…….Nhưng mà gỡ ra được!” Duy Y thử hai ngày nhưng vẫn gỡ ra được, chỉ chưa đem đập mà thôi. Dù sao cũng là quà người ta tặng, mặc dù thích, nhưng nhìn món đồ này cũng có giá trị cao. Dĩ nhiên là thể làm hư.
      “Mình xem chút!” Kiều Y lôi kéo tay của Duy Y nhìn kỹ, mẹ Kiều Y cũng có vòng tay như vậy, tự nhiên muốn nhìn chút đồ của Duy Y.
      “Cái này cũng tệ, tinh thể trong suốt, sáng bóng, nghe thanh này, oa…….Mình chưa từng thấy qua vòng tay tốt như vậy!”
      “Theo như bạn , vòng tay này rất quý có phải hay ?” Duy Y cẩn thận hỏi.
      “Mình cũng biết giá tiền là bao nhiêu, nhưng mẹ mình có cái, so với cái này cũng là mười hai mười ba vạn…….Ai, làm sao bạn có vòng tay này?” Kiều Y tò mò hỏi, mặc dù biết gia đình Duy Y cũng tệ, nhưng dưới quản lí của mẹ Duy Y, bà ấy thể nào mua vòng tay quý như vậy, chỉ có thể là do người khác tặng.
      “Cái này ra là do trai bạn đưa!”Duy Y vốn thẳng tính , nhung lại có biện pháp gỡ vòng tay ra đưa cho Kiều Y.
      Vừa nghe Kiều Y vòng tay có giá khoảng mười mấy vạn, Duy Y đúng là bị hù sợ. Nếu để biết giá trị của chiếc vòng tram vạn, chắc đem tay chặt trả vật này cho người ta.
      “Cái gì? trai mình đưa? ấy tại sao lại tặng cho bạn món đồ đắt tiền như vậy? là kỳ quái!” Kiều Y vừa hô tràng, liền thu hút ánh mắt của mọi người, cũng vừa lúc Lâm Ưu Thần nhìn thấy bọn họ ở bên này.
      Kiều Y thể tưởng tượng được, trai với Duy Y rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
      Hai bé nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn họ, Kiều Y đỏ mặt, là kích động.
      Phát có người về phía mình, Kiều Y vừa nhìn, hồn liền bay mất.
      Tại sao Thần Ưu lại xuất trong tình huống như vậy? muốn nhảy xuống nước.
      Ưu Thần, cũng ở đây sao?” Hồn Kiều Y bị dọa mất, dám chào hỏi với người ta, thể làm gì khác hơn là ho khan. Nha đầu Kiều Y này đúng là chỉ mạnh miệng, lúc bình thường còn có thể , Ưu Thần vừa đến trước mặt cái gì cũng dám .
      “Hai nhóc thế nào cũng đến chỗ này! Ha ha, là trùng hợp! ở gần chỗ này, thường xuyên đến đây, nhưng mà các em…….”
      “Nhà trai Kiều Y cũng ở gần đây, cũng có thẻ hội viên ở đây, nhưng mà ít sử dụng, nên liền để cho Kiều Y dùng.”
      “Hóa ra là như vậy!” Lâm Ưu Thần đem đồ vật để lên bàn.
      Ưu Thần, này là ai vậy?” Duy Y chỉ vào người đàn ông cùng Lâm Ưu Thần, nhìn qua cũng bằng tuổi Lâm Ưu Thần, dáng dấp bình thường.
      “Đây là em trai Cát Phàm, đây là Duy Y, là con của giáo , Kiều Y, bạn học của Duy Y!”
      “Chào các bạn!” Cát Phàm cất giọng chào.
      “Chào bạn!”
      “Di, Kiều Y, tại sao em xuống nước?” Lâm Ưu Thần vận động, nhưng vẫn thấy Kiều Y xuống nước.
      “A, ấy…….” Duy Y vừa định chuyện, liền bị Kiều Y bên cạnh che miệng.
      “Em biết bơi!” Kiều Y mở to mắt trừng trừng nhình Duy Y.
      “Hóa ra là như vậy, vậy dạy em nha!”
      sao? Quá tốt…….Cám ơn Ưu Thần!” Kiều Y vui như mây, Duy Y nghĩ như vậy, đoán chừng là quên người thân là mình rồi.
      phải chị cả của bạn tới sao?” Duy Y giọng nhắc nhở.
      cần phải lo, gần kết thúc rồi!”Kiều Y cũng giọng trả lời.
      điên rồi, vì Ưu Thấn, chuyện gì cũng có thể làm…….

      Dao hoa 1 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương mười ba: Vòng tay

      Duy Y đứng nhìn Lâm Ưu Thần dạy Kiều Y vốn biết bơi tập bơi, liền buồn bực.
      Kiều Y kia chính là trọng sắc khinh bạn, gọi tới đây lại gạt qua bên.
      Bơi qua lại hai vòng, lại so tài với Cát Phàm hai vòng, phải là đối thủ của , trở lại ngồi ghế dựa uống nước trái cây. Cát Phàm cũng tới, ngồi bên cạnh chuyện phím cùng .
      ra Cát Phàm cùng Lâm Ưu Thần cùng học trường, nhưng hơn Lâm Ưu Thần hai tuổi, vẫn là sinh viên năm nhất. Bởi vì cùng là học sinh, từ từ, Duy Y liền bị chủ đề của Cát Phàm hấp dẫn.
      chuyện ở trường đại học cho nghe, chuyện lúc còn học cấp ba, thầy giáo như thế nào, toán lý hóa học như thế nào cho hiệu quả…….Tóm lại là Cát Phàm có rất nhiều chuyện với Duy Y.
      Duy Y ở bên này nghe, Kiều Y ở bên kia lại đỏ mặt giả bộ biết bơi.
      Lâm Ưu Thần hẹn Kiều Y về sau mỗi ngày đến đây dạy tập bơi. Duy Y tất nhiên cũng phải cùng.
      “Duy Y, Ưu Thần rất đẹp trai…….”Kiều Y cười đến nỗi thể khép miệng lại được.
      “Đồ háo sắc, trọng sắc khinh bạn, đem mình ném qua bên…….”
      “Cái gì, phải có Cát Phàm bên cạnh bạn sao! Mình thấy các bạn trò chuyện rất vui vẻ! Hơn nữa vóc dáng Cát Phàm cũng rất hấp dẫn, nhưng vẫn bằng Ưu Thần.”
      “Bạn gì vậy, mình chỉ thích Trạch Vũ, mình loạn tưởng!”
      “Ơ ơ ơ, Trạch Vũ là của bạn sao? Tại sao bạn thổ lộ với ấy. Bạn ngốc, ngay khi ấy ra chuẩn bị ra nước ngoài là bạn phải thổ lộ rồi, bạn nghĩ , ở nước ngoài nhiều con đẹp như vậy, ai biết được ba năm sau quay trở về ấy có còn độc thân hay , nếu như ấy đem bạn về, bạn nhất định đau lòng đến chết.”
      Nghe Kiều Y trong lòng Duy Y thoáng lo lắng, ấy đúng, mặc dù cùng Trạch Vũ cùng nhau lớn lên, nhưng thể nào đảm bảo ấy có bạn .
      “…….Mình định đợi đến sau khi tốt nghiệp mình thổ lộ.” Thấy dáng vẻ thất thần của Duy Y, Kiều Y biết ấy lại đa tình. Nhưng cũng chỉ có thể mà thôi.
      “Ai nha, bạn đừng nghĩ nữa……khi ấy trở về bạn có thể thổ lộ với ấy! Mình cảm thấy Trạch Vũ cũng thích bạn!”
      “Ai, thôi, mình về đây.” bước như người vô hồn, Kiều Y là hết cách với , còn muốn hỏi rốt cuộc ấy cùng với trai xảy ra chuyện gì.
      Về đến nhà, ba mẹ chuẩn bị cơm, lúc ăn cơm rốt cuộc mẹ Duy Y cũng hỏi chuyện chiếc vòng tay. Chuyện này bà suy nghĩ mấy ngày rồi, lúc trước cho rằng Kiều Y cho con bé mượn đeo, nghĩ tới qua mấy ngày rồi, vẫn thấy con bé tháo xuống.
      Tròng lòng khỏi có chút bận tâm, dù sao vòng tay kia có giá trị rất lớn. Mẹ Duy Y trước khi chưa biết chuyện gì trách cứ con , dù sao cũng là người giảng viên ưu tú, phương thức giáo dục của bà cũng khác với người bình thường.
      “Cái này là trai Kiều Y tặng.”
      trai Kiều Y tặng? Tại sao lại tặng cho con món quà quý trọng như vậy?”Vừa nghe là con trai tặng, mẹ Duy Y kinh hãi, trong lòng khỏi lo lắng.
      “Con cũng biết, có thể…….có thể là trùng hợp, vào ngày sinh nhật Kiều Y ấy tặng cho con, bởi vì hôm đó con giúp Kiều chọn quà sinh nhật cho Kiều Y!” Xin lỗi mẹ, con dối người. Tha thứ cho con thể cho mẹ biết…….
      “Có thể là người ta muốn cảm ơn con vì giúp chọn quà!” Mẹ Duy Y như vậy. Sau khi ra lời này chính bà cũng tin, nào có người tặng bé món quà có giá trị như vậy? trai của Kiều Y biết sao lại tốt như vậy! Duy Y nhà bà còn như vậy, cũng thể học thói xấu được, những đứa trẻ ở tuổi này rất dễ học những thói xấu.
      “Hôm nào gặp cậu ấy con đem trả lại ! đứa trẻ đeo đồ quý giá như vậy là tốt, biết ?”
      “Dạ, con biết rồi!”
      biết nghe lời! Ăn cơm !”
      Duy Y nuốt trôi, cũng nghĩ muốn trả lại cho người ta, nhưng mà vẫn thể tháo ra được…….
      Sauk hi về phòng, Duy Y quyết định muốn đem vòng tay quý giá trả lại cho người ta, ban đầu chỉ nghĩ vòng tay có giá mấy tram, nghĩ tới là hơn mười vạn. vừa nghe cũng rất bối rối.
      Vừa nghĩ vừa dùng sức tháo vòng tay ra, tay cũng đỏ lên. Lại vào phòng vệ sinh thoa xà phòng lên, nhưng vẫn thể tháo ra.
      Chuyện gì vậy, ngày hôm đó đeo vào rất dễ.
      Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Duy Y vội vàng rửa tay lấy điện thoại. Là dãy số xa lạ, hơn nữa là số ở nước ngoài, chẳng lẽ là Trạch Vũ.
      “Alo, Xin chào!” Duy Y nghĩ là Trạch Vũ, giọng khỏi có chút hung phấn.
      “Duy Y, Kiều Ngự Diễm!” Bên kia truyền đến thanh trầm ổn.
      Kiều? A, xin chào Kiều…….”Duy Y hiển nhiên nghĩ tới là gọi. Giọng cũng có chút tự nhiên.
      “Em vội sao?”
      có, Kiều tìm em có chuyện gì ?”
      “…….Duy Y…….Vòng tay đó là tặng em, cần trả lại cho .” Mặc dù ở nước ngoài, lúc nào cũng có thể biết được từng cử động của . Dĩ nhiên có thể biết muốn tháo vòng tay ra.
      Kiều, làm sao biết…….”
      “Cảm giác!”
      “Nhưng món quà này so với em quá quý giá, em thể nhận! Hơn nữa bây giờ em rất cố gắng tháo ra, chờ em tháo ra rồi trả lại cho , mẹ em rồi, muốn em trả lại cho .”
      “Nếu như vậy, từ từ tháo ra, đừng làm mình bị thương!” Kiều Ngự Diễm nghĩ, dù sao ấy cũng thể tháo ra, trước mắt, muốn xảy ra xung đột với . Để tránh cho lưu lại ấn tượng xấu.
      “Ừ, được, Kiều khi nào về? Em trả lại cho !”
      cần phải vội, em cứ từ từ. Khi nào về gọi điện thoại cho em.”
      “Vậy cũng được. Tạm biệt Kiều!”
      “Ừ, nghỉ ngơi sớm chút…….” Cho đến khi nghe thấy thanh tắt máy, Kiều Ngự Diễm mới nhàng câu “Ngủ ngon, công chúa của !”
      Hoạt động mỗi ngày của , gặp ai, tiếp xúc với ai, ở trong trường học có những chuyện gì, tất cả những chuyện liên quan đến , mọi thứ đều thông qua vòng tay truyền đến tai .
      Em sớm, có thể can thiệp. Nhưng Duy Y được. ấy là của mình , ai cũng đừng nghĩ lấy được.
      Bạch Trạch Vũ nam sinh đó du học ở …….
      Kiều Ngự Diễm cầm điện thoại lên, nhanh chòng ấn chuỗi dãy số, vang lên hai tiếng chuông, đối phương liền nghe máy.
      “Giúp tôi điều tra chút, Bạch Trạch Vũ người Trung Quốc, ở chung cư XX, du học ở . Nghĩ cách làm cho trong vòng ba năm thể về nước.”
      Muốn thổ lộ, tuyệt cho phép.

      Chương mười bốn: Duy Y bị thương-1

      Ngày hôm sau, Kiều Y mang khuôn mặt gấu mèo đến lớp. Thấy Ngô Soái, Tiểu Cương ngồi cười, Duy Y càng thêm khẳng định hôm qua ấy lại suy nghĩ lung tung đến điên rồi.
      Kiều Y điên, vì Ưu Thần, ngay cả thân thể của mình sa sút cũng quan tâm. Chắc chắn ấy rất thích Ưu Thần.
      “Ngày mai là thứ bảy, bọn mình pic nic được ? thăm thành phố G” Ngô Soái đề nghị rồi thét lớn hai tiếng trong lớp, kết quả chỉ có Duy Y cùng hai người kia đồng ý mà thôi. Mặc dù nhiều người, nhưng dầu gì cũng coi như là có bạn rồi.
      Ngô Soái thích xe đạp, đặc biệt là đạp xe dạo. Vừa đến thành phố này lâu, đều quanh khu phố này lần, hơn nữa còn là tự mình , cầm theo bản đồ, bình nước cùng chút lương khô là có thể . thích hoạt động bên ngoài như vậy, nhưng bởi vì mới tới nơi này, chưa quen được nhiều người, lúc trước khi còn ở nhà còn có cái xe lớn.
      Xem ra tìm được bạn chơi cuối tuần này.
      Quan hệ của Duy Y, Kiều Y, Ngô Soái cùng Tiểu Cương rất tốt, ở trong trường học bốn người cũng rất tốt. Hơn nữa Ngô Soái cùng Tiểu Cương rất dí dỏm và vui vẻ.
      Đặc biệt là Ngô Soái, khi ở bên cạnh cảm thấy rất nhõm, thư thái.
      “Ba bạn có xe ?”
      “Mình ngồi xe được ?” Kiều Y nhìn thấy ánh mắt khi dễ của Ngô Soái, giọng càng càng .
      là đại tiểu thư từ bé đến lớn học qua xe đạp, trong nhà có bốn chiếc xe chuyên đưa đón, còn phải học xe đạp sao? Nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt khi dễ của ba người, Kiều Y cảm thấy là xấu hổ.
      “Dĩ nhiên là được…….như vậy là có ý gì, hoặc là bạn tham gia, hoặc là bạn mua ngay chiếc xe đạp. Duy Y, bạn sao?” Ngô Soái trời sanh là người lãnh đạo, chỉ chút liền có thể nắm quyền chỉ đạo.
      “Mình có xe đạp, nhưng giống loại của bạn, của mình là xe dành cho con , bền chắc lắm!”
      “Cái này khó lắm! Nếu hai người các bạn thuê chiếc xe đạp đôi thôi. Chính là loại hai người cùng đạp, như vậy Kiều Y cũng có thể tham gia.” Tiểu Cương đề nghị. Tiểu Cương giống như con khỉ, học tập ra gì nhưng đầu óc rất nhanh nhạy.
      “Chủ ý này tệ, đề nghị kia hay lắm, hẹn sáng ngày mai gặp nhau tại trước cổng trường!”
      Sau mọi người lại hẹn buổi tối mua đồ ăn tốt hơn, lại thuê chiếc xe đạp, bởi vì Kiều Y phải về nhà, mà nhà Tiểu Cương cách trường học cũng khá xa, công việc chuẩn bị liền do hai người Duy Y cùng Ngô Soái làm. Ai bảo bọn họ cùng ở khu chung cư?
      Trong lúc thuê xe đạp, Duy Y đụng phải Cát Phàm. Cái kẻ sinh viên năm thứ hai đại học trầm ổn thế nhưng cũng là kẻ thích xe đạp, hơn nữa còn làm trong tiệm xe đạp này. Nghe Cát Phàm giới thiệu, rất biết độ xe, ngay lập tức có thể cùng Ngô Soái chuyện rất tự nhiên.
      “Duy Y, ra bạn có bạn trai nha!” Trước khi chia tay Cát Phàm cứ như trước mặt Ngô Soái, biểu vô cùng thất vọng. Xem ra là thích Duy Y, hơn nữa còn hiểu lầm Duy Y cùng Ngô Soái là đôi.
      Ngô Soái cũng phải là kẻ ngốc, liếc mắt nhìn có thể hiểu, đưa tay tùy tiện quàng qua vai Duy Y “Giống vậy sao?”
      Duy Y xem ra rất gầy, lại biết cách ăn mặc, Ngô Soái cảm thấy như vậy rất tự nhiên, hơn nữa lại quá xinh đẹp, nhưng là muốn có quan hệ hữu nghị với . ra bé này ở bên ngoài cũng có nhiều người thích như vậy.
      “Cái gì, ai là đôi với . Tránh xa chút…….” Duy Y giương tay lên, đem Ngô Soái đẩy ra xa.
      Nhìn bọn họ tự nhiên như vậy,Cát Phàm liền hiểu, bọn họ phải quan hệ trai . Hơn nữa Duy Y và Ngô Soái trước mặt dáng vẻ cười rất vui vẻ, quan hệ của bọn họ làm cho nhiều người hâm mộ cùng ghen tỵ.
      Tạm biệt Cát Phàm, hai người lại mau đồ ăn. Lúc này mới xách bao lớn bao về nhà.
      “Duy Y, ngày mai bạn đến nhà mình sớm chút, mình mình thể giải quyết nhiều đồ như vậy.” Đưa Duy Y về tới dưới lầu, Ngô Soái quên dặn dò.
      “Biết rồi, bái bai!”
      Thành phố G ở vùng ngoại thành, Duy Y, Ngô Soái, Kiều Y còn có Tiểu Cương, bốn người đạp ba chiếc xe chạy về hướng về khu Hồ Điệp Cốc.
      Hồ Điệp Cốc phải là nơi có rất nhiều bươm bướm, nơi đây là thôn , mà thôn bị công ty gì đó trồng rất hoa cỏ phong phú, hình như là dùng để làm khu nghiên cứu nông nghiệp.
      Nơi này mặc dù đẹp vô cùng, đúng là chỗ du lịch rất tốt, là Ngô Soái vô tình phát ra. Xem ra người biết chỗ này rất ít.
      Chơi ở chỗ này hơn nửa ngày, cuối cùng phải trở về tronh thành phố trước lúc trời tối. Mọi người đều mang dáng vẻ chưa thỏa mãn.
      đường trở về thành phố, Tiểu Cương muốn thử xe đạp đôi, vì vậy liền đổi xe với Duy Y.
      đổi thôi, khi đổi Duy Y liền xảy ra chuyện. biết tại sao lại như vậy, có lẽ là do quen xe của Tiểu Cương, mới vừa chưa được bao xa liền ngã nhào. Bị trật mắt cá chân, lòng bàn tay cũng bị rách da, chảy máu, đau rát. Đầu gối giống như bị tảng đá cứa vào, tạo thành vết rách.
      Đau đến nỗi Duy Y khóc thành tiếng.
      Lần này là hỏng rồi.
      Mặc dù Ngô Soái là người lanh lợi nhưng lần này đụng phải chuyện này khó tránh khỏi hoảng loạn. người lại mang theo đồ dùng cứu thương.
      Những vết thương người Duy Y có vấn đề gì lớn, chỉ là miệng vết thương đầu gối ngừng chảy máu. Ngô Soái thấy như vậy ổn, liền cuống quýt dùng khăn tay màu trắng của mình băng vết thương lại, mục đích là muốn vết thương chảy máu nữa. Nhưng bởi vì là mùa hè, khăn tay ra nhiều mồ hôi, mang theo các loại vi khuẩn khi dã ngoại, nên dùng để băng vết thương.
      “Trước hết chúng ta chờ chút, Duy Y bạn che vết thương lại chớ lộn xộn, ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi, đợi máu ngừng chảy.”
      “Duy Y, có đau ? Bạn kiên nhẫn chút nha…….” Kiều Ý gấp đến nỗi thiếu chút nữa là khóc.
      “Có đau chút, đau…….”
      Bởi vì lúc bọn họ xe đạp, mặc dù trong đó thỉnh thoảng có người ngang qua, nhưng đều là vào trong thôn. có ai có định dừng lại giúp bọn họ. Bất đắc dĩ, Ngô Soái vội vàng rút điện thoại kêu xe cứu thương.
      Nửa tiếng trôi qua, mặt trời từ từ lặn, xe cứu thương vẫn chưa thấy tới, mà lại thấy trai Kiều Y là Kiều Ngự Diễm tới.
      Lúc Kiều Ngự Diễm xuống xe, chỉ thấy ba đứa trẻ choai choai vây xung quanh Duy Y…….
      Bình thương Kiều Ngự Diễm đủ dọa người rồi, vậy mà hôm nay phải hình dung khuôn mặt của đầy khí. Nếu như phải vừa lúc xuống máy bay, nếu như phải cài vào vòng tay của Duy Y, mọi lúc có thể nghe được mọi thanh của , Duy Y của có phải kêu trời thấu, kêu đất chẳng hay rồi sao?
      Ánh mắt lạnh lùng quét qua Ngô Soái. nên cho tên kia chút cảnh cáo. Để tránh cho lại đưa bảo bối vào nguy hiểm.
      hai, sao lại ở đây?”

      Chương mười lăm: Bị Thương-2

      xảy ra chuyện gì? Tại sao bệnh viện?” Giọng lạnh lẽo từ người Kiều Ngự Diễm truyền đến, mang theo vẻ uy nghiêm thể phản kháng.
      Giọng điệu giống như trách cứ, ba đứa trẻ im lặng dám phản bác, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Duy Y, giống như làm sai trái chờ chịu phạt.
      Thấy ba người đứng ở bên dám cử động gì, Kiều Ngự Diễm cũng trách móc gì nữa, biết lỗi là tốt rồi. tại phải đưa Duy Y bệnh viện để xử lý vết thương kịp thời.
      bước hai bước liền đứng ở bên cạnh Duy Y, nhìn thấy khắp người đều là máu, chiếc khăn quấn quanh vết thương cũng nhuộm ít máu. Thấy như vậy trong lòng xót xa.
      Trước khi tới, biết Duy Y bị trật chân rồi, nhàng lật chiếc khăn tay, đầu gối ra vết thương bị rách thành đường dài, máu ngừng chảy, nhưng nhìn rất ghê. Lại mở ra hai bàn tay , cùi chỏ cũng bị trầy xước chảy máu.
      Mà mấy đứa trẻ biết trước tiên nên gọi cấp cứu 120.
      Tí nữa là giờ cao điểm, xe cứu thương chỉ sợ là bị kẹt xe khó có thể đến. đám trẻ con biết trời cao đất dày.
      Biểu của Kiều Ngự Diễm làm Duy Y sợ, lời nào so với bình thường càng thêm đáng sợ. Mặc dù mình là người bị thương, biết trách cứ mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh.
      Người bị thương phải Kiều Y, tại sao Kiều lại tức giận như vậy?
      Kiều Ngự Diễm nhàng ôm lấy Duy Y, trực tiếp bế vào trong xe, tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất, tốt nhất là bị kẹt xe.
      Kiều Y cũng muốn lên xe, kết quả bị Kiều Ngự Diễm trừng mắt “Giúp bọn họ đem xe quay trở về.”
      “A!” ngoan ngoãn trở về bên cạnh Ngô Soái.
      Cửa xe từ từ mở ra, bên trong xe cũng tĩnh lặng vô cùng đáng sợ. Duy Y cũng dám nhìn Kiều Ngự Diễm.
      “Bác Vương, hòm thuốc ở chỗ nào?” Kiều Ngự Diễm hỏi.
      “Tổng giám đốc Kiều chỉ có ít thuốc bình thường cũng thuốc giảm đau thôi!”
      “Lấy ra!” Kiều Ngự Diễm nhận lấy, lấy từ bên trong ra thuốc giảm đau cho Duy Y, lại đưa bình nước cho . “Uống thuốc khá hơn chút!”
      Duy Y thấy đưa cho bình nước cùng viên thuốc cũng dám hỏi là thuốc gì, liền nhận lấy uống. Tha thứ cho lá gan của , lúc này Kiều rất đáng sợ.
      Kiều Ngự Diễm đậy nắp bình nước lại, lãi lấy ra từ trong hòm thuốc bông gòn, nhàng lau chỗ lòng bàn tay bị xước của , bùn đất xung quanh lau sạch dễ bị nhiễm trùng, đặc biệt là thời tiết này.
      “Ai nha, Kiều, đau, chút…….”Duy Y thấy đau lại thấy vẻ mặt Kiều Ngự Diễm thả lỏng, nên mới dám kêu đau với .
      Duy Y muốn rút tay mình về, để cho đụng vào miệng vết thương, lại bị cầm ngược cánh tay, thể rút về được.
      “Biết đau sao?” Giọng của Kiều Ngự Diễm vẫn có chút tốt. Nhưng bắt đầu chuyện cũng còn đáng sợ nữa, so với lúc trầm mặc tốt hơn nhiều. Hơn nữa ràng Duy Y cảm thấy, Kiều vì mình bị thương mà tức giận.
      “Vết thương đầu gối tương đối nghiêm trọng, chỉ có thể để đến bệnh viện xử lý.”Kiều Ngự Diễm lại cúi người xuống xem vết thương đầu gối của . Cử chỉ đó khiến cho Duy Y cảm thấy giống như ba của mình, nếu như ba ở đây bây giờ, ba nhất định cũng làm như vậy.
      Mặc dù người làm là Kiều Ngự Diễm, làm cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể coi như ba hoặc trai của mình. Để mình phải để ý.
      quá dịu dàng như vậy chưa bao giờ gặp. Mà dịu dàng đó chưa bao giờ nghe Kiều Y qua. tiếp xúc với chưa nhiều, nhưng cảm giác ôn nhu như vậy.
      Kiều, cám ơn!” Duy Y để chân bị thương qua bên, bởi vì cảm thấy dựa vào quá gần, mà cao mét chin, giống như bao trùm toàn bộ cơ thể . Cảm giác vô cùng mập mờ.
      có gì!” Kiều Ngự Diễm ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt trở về trạng thái bình thường.
      Bảo bối của dường như ý thức được cái gì đó, đây là tượng tốt, hy vọng có thể đối xử với như mọi người, còn có giữ khoảng cách nhất định với Ngô Soái.
      Mặc dù trong lòng bởi vì chút cử động nho của mà cảm thấy mất mát, nhưng bắt đầu ý thức được khoảng cách nam nữ. Đây là điều tốt.
      Kiều, phải ra nước ngoài sao? Làm sao …….” Làm sao xuất ở thôn đó? Hai người cùng im lặng, khí trở nên lung túng, vì vậy Duy Y hỏi.
      “Mới vừa quay về, vừa xuống máy bay liền ngang qua chỗ đó!” Đúng là ngang qua gần đó, chứ phải ngang đoạn đường kia . Vừa nghe thấy xảy ra chuyện, liền tài xế lái xe đến chỗ ấy.
      “A!”
      lâu sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Kiều Ngự Diễm xuống xe trước, lại vòng qua bên kia mở cửa ôm lấy người ngồi trong ra ngoài.
      Duy Y bé dựa vào trong ngực , nhìn cũng giống như đứa trẻ tám tuổi bình thường.
      Vừa vào bệnh viện liền có bác sĩ vội vàng chạy tới xem xét, giống như bọn họ nhận được thông báo từ trước.
      Bác sĩ giúp Duy Y xử lý vết thương, bởi vì đau, Duy Y mấy lần muốn khóc lên, Kiều Ngự Diễm thấy đau lòng. muốn đấm cho tên bác sĩ đó.
      lâu sau, vết thương rốt cuộc cũng được xử lý tốt. Đầu gối bị thương nặng nhất, miệng vết thương quá lớn phải khâu ba mũi.
      Bác sĩ vốn muốn ở lại buổi tối để theo dõi, vết thuong kia lớn lớn, , có thể ở lại bệnh viện là tốt nhất. Nhưng Duy Y thế nào cũng chịu ở lại, là sợ ba mẹ lo lắng.
      Sắc mặt Kiều Ngự Diễm liền lạnh xuống, ở trước mặt Duy Y gọi điện thoại cho mẹ Duy.
      Duy Y tức giận, cũng dám biểu lộ trước mặt , hừ, những dịu dàng vừa rồi kia tất cả đều là giả…….Duy Y thầm nghĩ. nào biết Kiều Ngự Diễm là vì nghĩ cho , nếu buổi tối phát sốt lại phải đưa tới bệnh viện phải là phiền phức sao.
      lâu sau Kiều Y, Ngô Soái cùng Tiểu Cương cũng chạy tới bệnh viện, thấy vết thương của được xử lý tốt, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống.
      Lại thấy ba mẹ Duy Y đều tới, trong lòng cũng an tâm ít. Đồng thời cũng áy náy, đặc biệt là Tiểu Cương cùng Ngô Soái. Buổi pic nic hôm nay là do Ngô Soái tổ chức, mà cầu đổi xe chính là Tiểu Cương, hai người này đứng trước mặt ba mẹ Duy Y xin lỗi vô số lần.
      Ba mẹ Duy Y cũng phải người biết lý lẽ, con bị thương mặc dù rất đau lòng, nhưng cũng biết phải lỗi của người ta. hai ba câu sau đó để mấy đứa trẻ về nhà ăn cơm. Mà Kiều Y quen thuộc với nhà Duy Y, muốn ở lại, cũng bị mẹ Duy Y đuổi về.
      Mấy đứa trẻ chơi cả ngày cũng mệt rồi.
      Kiều Ngự Diễm đưa Kiều Y ra cửa cho tài xế đưa về nhà, sau đó quay vào trong.
      Đối với người con trai cứu con mình, ba mẹ Duy Y đều biết . trai Kiều Y, đồng thời cũng là tổng giám đốc công ty Kiều Thị, mẹ Duy biết Kiều Thị lớn như thế nào, bà chỉ biết chiếc vòng đeo tay Duy Y là của người đàn ông này đưa. Xem như của Kiều Y, cho nên thái độ đối với cũng phải khác.
      Ba Duy lại như vậy, ở thương trường nhiều năm như vậy, ông thể biết Kiều Thị. Chỉ là ông nghĩ tới, Kiều Y thường đến nhà chơi lại là tiểu thư của Kiều Thị. Ông nhất định bỏ qua cơ hội này.

      Dao hoa 1 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương mười sáu: Xuất viện

      biết Kiều Ngự Diễm những gì với ba mẹ Duy Y, Duy Y mình ở trong phòng ăn đồ ăn, sau khi ăn cơm tối ba người mới quay trở lại.
      Sau đó ba mẹ ra ngoài, là muốn về nhà lấy đồ. Chỉ để lại Kiều Ngự Diệm ở bên cạnh .
      đoán trong lúc ba người đứng ngoài cửa chuyện, có liên quan đến việc bị thương, chẳng lẽ bị thương nặng vậy sao? thể nào.
      Nghĩ ra, Duy Y thể làm gì khác là buông tha, bởi vì chơi cả ngày, cũng rất mệt, lúc Kiều Ngự Diễm trở lại ngủ rồi.
      ngồi xuống trước giường, nhàng kéo bàn tay bé của , bàn tay có băng thuốc, chỗ đó té bị xước , hai tay giống nhau, tay còn lại truyền nước biển.
      Kiều Ngự Diễm càng nhìn càng đau lòng.
      Ngay cả em cũng chưa từng làm cho có cảm giác như vậy……
      Thấy người toàn là máu, như muốn giết đứa trẻ Ngô Soái đó. Trong tim giống như dừng lại nhịp, có lẽ khắc sâu trong lòng .
      Duy Y ơi Duy Y, em phải nhanh lớn lên chút, nếu tiếp tục như vậy, sợ đợi được đến lúc em lớn lên.
      nhàng hôn lên mu bàn tay , Kiều Ngự Diễm nhàng đắp chăn cho , sau đó ra ban công.
      “Denis, đem mọi chuyện gạt sang bên, ngày mai tiếp xúc với công ty thương mại Nam Cảng, , phải thu mua, chỉ là hợp tác, phải xí nghiệp lớn. Tôi có lý do riêng…….”
      Tắt điện thoại di động, Kiều Ngự Diễm trở lại bên giường, Duy Y vẫn ngủ, có thể đến ngày mai mới tỉnh.
      Ngày hôm sau Duy Y tỉnh lại, bên cạnh chỉ có mẹ. Kiểm tra chút, thấy sao bác sĩ mới đồng ý ký giấy cho xuất viện.
      Ba Duy chưa tới đón xuất viện, chỉ có Kiều Y cùng với Ngô Soái đến.
      nhóm bốn người trở về nhà, mẹ Duy vào bếp nấu cơm, trong phòng khách chỉ có Duy Y, Kiều Y cùng Ngô Soái.
      Ngô Soái lần đầu đến nhà Duy Y khỏi tò mò thăm quan chút.
      Nhà này mặc dù lớn, đúng tiêu chuẩn có hai phòng, lại bố trí rất đẹp, tất cả đều là công lao của mẹ Duy. Bởi vì là giảng viên đại học, học sinh của bà cũng thường về nhà ăn cơm, căn nhà luôn tràn đầy sức sống.
      “Ai, Duy Y, bạn hạnh phúc!” Ngô Soái trở lại phòng khách với vẻ mặt ngưỡng mộ.
      “Bạn hạnh phúc cái gì? Ngày mai cần học cho nên hạnh phúc?” Duy Y nhịn được hỏi lại, Ngô Soái nổi tiếng là lười học, có môn học , giống như phần tử đặc biệt trong lớp.
      Nhưng nghĩ cũng kỳ quái, Ngô Soái ít học, thành tích trong lớp cũng bình thường, trong cuộc thi lần trước, lại nằm trong top mười trong lớp, Duy Y dĩ nhiên đứng nhất.
      “Đúng nửa !” Duy Y cùng Kiều Y chú ý tới vẻ mặt mất mát của , tuy có lo lắng, nhưng căn bản bọn họ còn tuổi biết phải an ủi người như thế nào.
      Ở trong mắt các , Ngô Soái là chàng trai thẳng thắn lại tuấn, lúc này lại thay đổi như vậy, là làm cho các sợ.
      “Ngô Soái, bạn làm sao vậy? Có chuyện gì vui sao?”
      có gì……chỉ là mình hâm mộ bạn có thể nghỉ ngơi tuần lễ!”
      “Bạn nghe nhàng, bạn cũng thử bị thương chút đùi và khâu ba mũi xem bạn còn có thể hâm mộ ! là đau chết được!”
      phải bạn đau sao?”
      “Đó là lừa các bạn thôi, thấy các bạn bối rối, mình làm sao dám kêu đau!”
      “Duy Y…….” Kiều Y cùng Ngô Soái đều thấy cảm động.
      “Được rồi, cầu xinhai bạn đừng làm bộ mặt như vậy được ?”
      “Duy Y, nếu như có chỗ nào thoải mái bạn phải cho mình biết!” Kiều Y quan tâm .
      “Biết rồi!”
      Ba người chuyện hồi, trong nhà lại có khách đến.
      ra là ba Duy đưa Kiều Ngự Diễm cùng với Denis về làm khách. Ba người trong phòng khách biết chuyện gì xảy ra.
      trai, Denis, sao hai người lại ở đây?”Kiều Y mặc dù quen ở nhà Duy Y, nhưng hiểu sao trai lại ở đây, cảm giác giống như xuất của phá hỏng khí. Ai bảo luôn có khuôn mặt lạnh như vậy?
      “Ha ha, mọi người đều ở đây!” Ba Duy cười h hả vào phòng khách, Kiều Ngự Diễm cùng Denis tự nhiên theo sau.
      “Cháu chào bác!” Kiều Y cùng Ngô Soái đứng lên chào. Ngô Soái cũng biết Kiều Ngự Diễm cùng Denis, chỉ biết người đàn ông lạnh lùng đó là trai Kiều Y, ngày hôm qua gặp. hoài nghi Kiều Y cùng người đàn ông kia là an hem sao? Tại sao tính khí hai người lại khác xa nhau như vậy?
      Kiều Y ở trong trường học cũng được xem là người năng động, náo nhiệt nhưng trai của …….
      “Ba”
      “Là như thế này, tại công ty ba với Kiều Thị hợp tác, hôm nay vừa đúng lúc chuyện hợp tác. Hôm nay cũng là ngày con bảo bối xuất viện, ba muốn mời hai vị về làm khách, dù sao Kiều Y cũng thân với nhà mình như vậy, trai con bé tất nhiên cũng là bạn của nhà chúng ta."
      Ba Duy vừa chuyện vừa đến ngồi vào bên cạnh Duy Y, đưa tay nhàng khoác lên vai . Đây là động tác rất bình thường, ba Duy thường làm như vậy với Duy Y, nhưng trong mắt Kiều Ngự Diễm, giống như hành động đó cũng đủ làm cho sắc mặt của lạnh nửa.
      “Duy Y hôm nay trách ba đến bệnh viện đón con chứ?”
      có…….ba bận việc, con làm sao trách ba được?”
      “Ừ, là con ngoan của ba, Duy Y cùng bạn vào phòng chơi có được ?”Nếu là bình thường, ba Duy để phòng khách cho con , nhưng hôm nay là khách đặc biệt, bọn họ là hai đại nhân vật thương trường.
      “Dạ, ba, Kiều, mọi người chuyện!”
      Vừa liền đứng dậy muốn trở về phòng, Kiều Y cùng ba Duy đõ lên, Ngô Soái thấy như vậy liền vội vàng chạy vòng qua đỡ lấy tay Duy Y từ ba Duy.
      Kiều Y căn bản muốn về phòng, nhưng nhìn bọn họ có chuyện cần bàn, bình thường cùng Denis có đùa giỡn, nhưng vào lúc này vẫn cân nhắc theo Duy Y về phòng.
      Từ đầu đến cuối Kiều Ngự Diễm cũng có mở miệng chuyện, ngược lại Denis cùng những người khác rất nhiều.
      Kiều Y ở trong phòng khó chịu, tại sao trai lại đến đây ăn cơm. Bọn họ có thể ở bên ngoài ăn cơm rồi bàn chuyện làm ăn cũng được. Tại sao nhất định phải tới đây. Hơn nữa tới cũng lời nào, nếu như phải ba Duy rất tốt, ai có thể chịu được khí như vậy. tới chỗ nào phá hư khí chỗ đó.
      Đợi lát nữa ăn cơm, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy áp lực là được.
      thích ăn cơm ở nhà Duy Y, chủ yếu là do náo nhiệt, trai nhất định phá hư khí. muốn bởi vì trai mà ba mẹ Duy Y có ấn tượng tốt về .

      Chương mười bảy: bàn ăn

      lâu lắm, Kiều Y liền nhịn được, lúc lấy cớ lấy nước uống, lúc lấy cớ ra ngoài lấy đồ ăn vặt.
      ở nhà Duy Y quen thuộc nên ai gì, tới lui ở trong phòng khách, cũng gây chú ý của ba Duy. Ngược lại Denis lại chú ý , chỉ thấy giống như ở nhà mình, lúc mở tủ lạnh, lúc lại đến tủ trong phòng khách tìm đồ, lục nửa ngày rốt cuộc cũng lấy được đồ ăn vặt đem về phòng.
      Lúc quay về còn quên nhìn trai mấy lần, bộ dạng kia chính là muốn chuyện với Kiều Ngự Diễm.
      Nhìn lại thấy ông Duy để ý tới bộ dạng của , giống như là con của mình, tự do lại trong nhà. Làm thể thay đổi cách nhìn.
      “Duy tiên sinh, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu? Tôi muốn…….” Vào lúc Kiều Y quay trở về phòng, Denis liền giả bộ muốn vệ sinh rời .
      “A, phòng vệ sinh ở bên kia, phòng cuối cùng bên phía tay phải.” Ba Duy nhiệt tình chỉ đường, sau đó quay trở về phòng khách chuyện với Kiều Ngự Diễm.
      qua trước căn phòng, cửa khép hờ, mơ hồ truyền đến thanh chuyện. Denis đoán đó là phòng Duy Y. Xoay người tới phòng vệ sinh, lúc ra lại gặp Kiều Y muốn ra ngoài lấy đồ.
      “Kiều Y!” Denis vội vàng gọi lại, nhóc này biết giở trò gì.
      “Denis, rốt cuộc cũng ra rồi. Tại sao các lại phải tới đây ăn cơm?” Nếu là trai , tuyệt đối dám dùng giọng trách cứ như vậy hỏi, đáng tiếc đối phương lại là Denis, so với trai còn thương hơn.
      “Duy tiên sinh mời, chúng ta thể cự tuyệt!” Denis cười khẽ, cũng muốn, là Kiều Ngự Diễm cứng rắn kéo , biết là vì sao, chẳng lẽ là vì Duy Y? Nhưng thời gian trước còn thấy Kiều Ngự Diễm hẹn Sultana hai lần.
      “Lời mời thể từ chối, nhưng tại sao lại là hôm nay, hơn nữa mọi người có thể ăn ở bên ngoài mà!”
      “Xin lỗi công chúa của , đây là quyết định của trai em, chuyện quyết định dám nghe theo!” Ngay cả có cũng muốn xem chút kịch hay hôm nay.
      “Ai, thiệt là! Em cảnh cáo , đợi lát nữa phải nghiêm túc, nếu em khách khí!”
      “Hi, công chúa, như thế nào gọi là nghiêm túc?” Denis hiểu.
      “Tóm lại, em thích trai tới đây…..ăn cơm xong đưa ấy về !”Kiều Y cảnh cáo xong, thẳng về phòng, ngay cả ra lấy đồ cũng quên mất. rất thích bắt nạt Denis nên mới dám ra lệnh như vậy.
      “Ha ha…….” Denis bất đắc dĩ nhìn đóng chặt cửa phòng, đứng cười.
      lâu sau rốt cuộc có thể ăn cơm.
      Ngô Soái đỡ Duy Y ra ngoài, nhưng thấy khổ sở như vậy liền suy nghĩ gì liền cúi người bế đến bàn ăn.
      “Cám ơn!” Duy Y mỉm cười đáp lại.
      “Ngô Soái, mình phát ra bạn rất khỏe nha!” Kiều Y trêu, ngồi vào trước bàn ăn.
      hay, hay!”
      màn như vậy hoàn toàn rơi vào những người lớn ngồi trước bàn ăn.
      Ba Duy cùng mẹ Duy đều cảm thấy có gì, dù sao con cũng bất tiện, nếu như phải Ngô Soái làm như vậy, ba Duy cũng qua bế Duy Y tới.
      Nhưng hai người đàn ông khác lại nghĩ như vậy, Denis hiểu rất Kiều Ngự Diễm, vừa nhìn sắc mặt trầm ổn của liền biết có chuyện ổn. Cho đến giờ phút này mới dám khẳng định, người con mà Kiều Ngự Diễm muốn vẫn là Duy Y, hải Sultana. Đây là biểu của ghen tỵ cùng tham vọng muốn giữ lấy.
      Kiều Ngự Diễm cầm ly nước bàn, khẽ nhấp ngụm, giống như rượu nhạt. Mắt híp lại thành đường.
      chú ý của mọi người đều dồn vào mấy đứa trẻ, ai phát ra ánh mắt nguy hiểm đáng sợ kia.
      giúp việc đem món ăn lần lượt đặt lên bàn, sau đó mọi người nhanh chóng chuyển động. đồng nhất là có người ăn uống say sưa ngon lành, có người lại ăn ngon, mọi người đều có tâm riêng.
      “Y Y, uống cái này, mẹ đặc biệt hầm canh thuốc bổ cho con.” Mẹ Duy đem tô canh đặt trước mặt Duy Y.
      “Cảm ơn mẹ!”
      Duy Y cùng Ngô Soái tự nhiên ăn uống tất nhiên cái gì cũng biết.
      Duy Y cảm giác hạnh phúc cực kỳ, có thương của cha mẹ, có bạn tốt là Kiều Y, có đồ ăn ngon, còn có Trạch Vũ ở nước …….Hạnh phúc như vậy, chỉ sợ lúc ngủ rồi cũng vẫn bật cười.
      Ngô Soái cũng rất hạnh phúc, cơm nhà Duy Y là ngon, lần sau tìm lý do khác tới ăn cơm, ha ha……..
      Kiều Y vẫn chú ý mọi cử động của trai cùng Denis, thấy hai người giống như ăn gì, cũng câu. cũng biết, trai là người lạnh lùng, ở nhà ăn cơm cũng câu, ở đây làm khách cũng cần phải . Bày ra gương mặt như vậy, ba Duy cùng mẹ Duy nhất định cho rằng là quái nhân, đến lúc đó tại trai mà thích mình nữa sao?
      Mẹ Duy yên lòng ăn cơm, còn ngồi bên quan sát Kiều Ngự Diễm, người đàn ông này, ánh mắt nhìn Duy Y làm cho người ta có cảm giác bất an, còn cái vòng tay đó, quả là còn lời nào để . Duy Y nhà bọn họ chỉ là , nên có quan hệ với đàn ông mới phải. Bà chỉ muốn con mình lớn lên khỏe mạnh mà thôi.
      Ba Duy lại vì hợp tác giữa công ty với Kiều Thị mà vui mừng dứt, lần hợp tác này thành công là nhờ quan hệ giữa con và Kiều Y. Theo như Kiều Ngự Diễm , thành tích của Kiều Y tăng lên rất nhiều, vì muốn cảm ơn nên mới hợp tác cùng công ty.
      Denis hoàn toàn là vui đùa mới đến đây chuyến, cho nên Kiều Y dùng ánh mắt gì nhìn , cũng thấy bình thường.
      Kiều Ngự Diễm là người ăn ngon nhất, chàng trai Ngô Soái đó ôm Duy Y, mà chính ý thức được hành động của mình. Ở bàn ăn còn dám gắp thức ăn cho Duy Y.
      Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người ngồi đối diện, má bọn họ vẫn ăn uống say sưa ngon lành như vậy.
      nghe thấy được những gì Denis cùng với ba Duy, bời vì trong tai chỉ có những lời mà chàng trai kia với Duy Y: cái này ăn ngon, ăn cái này, cái kia ăn cũng ngon……
      Mỗi câu của đều chia sẻ với Duy Y, nếu chàng trai đó thích Duy Y, tin.
      “Duy Y, nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, đối với vết thương tốt!” tự chủ được, câu như vậy, thu hút mọi ánh mắt của mọi người. Đây là câu đầu tiên bàn ăn, chỉ với Duy Y, lập tức khí liền trở nên ngột ngạt.
      Mặt Kiều Ngự Diễm bớt lạnh lùng, mà dùng vẻ mặt như vậy , giọng điệu nghe ra giống như ra lệnh.
      “Ai nha, mẹ lại quên mất, Y Y, bỏ nước tương trước mặt con ra được ăn, còn có cái này con cũng thể ăn, đối với vết thương tốt. Tổng giám đốc Kiều mẹ cũng quên mất,” Mẹ Duy vội vàng đem những thứ thể ăn trong chén bỏ ra ngoài.
      “Hắc hắc, Duy Y bạn đáng thương, đừng trách mình chỉ ăn mình, ngon !” Ngô Soái cố ý trêu Duy Y, ngược lại chọc cười cả bàn ăn, trừ Kiều Ngự Diễm. Chỉ vì câu của Ngô Soái, khí ngột ngạt liền biến mất.
      “Hừ, chờ mình khỏi bệnh, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :