1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ đáng yêu của Tổng giám đốc kiêu ngạo - Ngưu Điềm Hồng (24/183) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 018: Thả tôi về nhà!

      Hạ Bạch cười nhạt, "Ha ha, đúng vậy, nhìn thấy tôi đàn ông chán ghét vì để cho tôi thoải mái, mồ hôi đầm đìa, mệt sống mệt chết, chừng ngày nào đó hết tinh mà chết, tôi cũng cảm thấy vô cùng nghiền, Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!"

      cười khan , nhìn sắc mặt của Hoắc Lôi Đình dần dần biến thành đen, nhất thời khoái cảm trả thù xông lên đầu.

      lúc lâu nặn ra chữ, "Tốt."

      "Cám ơn khen."

      "Rất tốt." buông tay ra, khóe miệng chứa đựng nụ cười hiểm, "Có đói bụng ?"

      "À?" suy nghĩ cũng quá nhảy vọt chứ?

      " đói bụng, thả tôi về nhà!"

      "Ăn bữa tây như thế nào?"

      "Tôi muốn về nhà!"

      "Ăn xong bữa tây chúng tôi khách sạn thuê phòng?"

      "Thả tôi về nhà! ! !" tức giận quay đầu về phía rống to, muốn quyền đấm vô mặt.

      Ai cũng đẹp trai, thế nhưng ở trong mắt gương mặt này đáng ghét như vậy, thậm chí ghê tởm! ! !

      Khóe miệng Hoắc Lôi Đình chứa đựng đường cong cười như cười.

      bé này rống ?

      Ngoại trừ cha của ra, ai dám làm chuyện này, đúng là có gan.

      sửa cổ áo của mình chút, hai chân bắt chéo, có ý định trả lời lời .

      phát điên giật giật máo tóc dài xinh đẹp của mình, tức giận đến sững sờ, đặt mông ngồi trở về, trợn mắt nhìn chằm chằm.

      Xe dừng ở trước nhà tây sang trọng.

      Nhà hàng tây Rainforest fashion cấp kim cương, toàn tỉnh xếp hạng nhất, cả nước xếp hạng ba.

      Cho dù trước kia trải qua cuộc sống coi như sung túc cũng chỉ nghe đến.

      Ngay cả cha cũng có tư cách tiến vào, mỗi lần nhắc tới đều than thở, đó là nơi người có tiền, có quyền tột đỉnh mới có thể vào.

      Tột đỉnh?

      Hạ Bạch cười lạnh, a, là bị kinh phong sao?

      Xài 10.000 đồng chỉ có thể ăn 100 đồng, có gì vui sướng?

      Quả chính là tinh trùng lên não, ngăn trở dây thần kinh truyền tin suy nghĩ bình thường.

      Hoắc Lôi Đình khẽ liếc cái, "Tôi muốn dẫn em làm quen sinh hoạt hàng ngày của tôi, thân là người tình, phải hiểu tính tình của kim chủ thích cái gì, Hả?"

      Hạ Bạch liếc mắt , "Hiểu cái trứng ! Tôi về nhà!"

      xoay người rời , Hoắc Lôi Đình cắn răng cái, nắm cánh tay của kéo, "Nghĩ tới trứng của tôi? Buổi tối cho em sờ, tại tôi đói rồi."

      "Tại sao ác tâm như vậy! ?"

      "Tôi nghênh hợp khẩu vị của em thôi." kéo tay của vào trong.

      Tiểu thư tiếp tân tóc vàng mắt xanh hoa si nhìn người đàn ông cao 1m9, vóc người khoẻ mạnh đẹp trai. . . . . .

      Khỏe mạnh đẹp trai như vậy, tây trang bao quanh vóc người to lớn, cũng phải có bắp thịt, hơi thở như Đế Vương hiếm thấy.

      Còn có đôi chân thon dài cứng cắn, vừa nhìn chính là người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ ở phương diện kia.

      Ai muốn trèo lên giường chơi lần?

      Coi như có tiền, sung sướng cũng đáng a…

      Hoắc Lôi Đình chán ghét loại ánh mắt này, đám con háo sắc, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được tâm tư của các .

      nhịn được ho tiếng, nắm cà vạt chặt, trực tiếp dùng tiếng mấy câu, kéo Hạ Bạch lên lầu.

      Trong gian phòng ánh đèn nhàn nhạt, nhạc êm ái mập mờ, trang trí sang trọng và thanh lịch lộ phong cách thưởng thức độc đáo của xã hội thượng lưu.

      Hai chân Hoắc Lôi Đình tréo nguẩy ngồi ở chỗ đó, lật xem thực đơn.

      Khí thế vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có mặt, có vẻ căn phòng cũng thu lại nửa.

      Bàn ghế cũng chỉ giống như đồ chơi trong lòng bàn tay . . . . . .

      Ngược lại là Hạ Bạch, trang phục giản dị hết sức phù hợp nơi này.

      chọn hai loại món ăn, sau đó ném thực đơn cho Hạ Bạch, "Chọn món em thích ăn."

      Hạ Bạch nhìn "Tôi muốn về nhà."
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 019: Cũng tạm được

      Hoắc Lôi Đình chết lặng, "Mặc quần áo này được, xem ra chút nữa phải mua cho em mấy bộ có thể nhìn."

      chợt đứng lên, quay người bỏ chạy về phía cửa.

      Kéo cửa ra, lại bị hai vệ sĩ hung ác ngăn cản.

      Sững sờ, trong nháy mắt cửa bị đóng lại.

      thản nhiên nhận lấy rượu đỏ người bồi bàn đưa tới, "Em biết ràng thể quay về."

      Đúng vậy a, căn bản chạy thoát, tính thế nào cũng đấu lại .

      đặt mông ngồi ở ghế sa lon, trong phổi cuồn cuộn đám lửa, hận được lấy ra ném cho chết cháy!

      Nếu trốn thoát, vậy ăn cho chết !

      Thay đổi phương châm chiến lược, nắm thực đơn nhìn thấy món đắt tiền.

      Hừ, ăn hết mang về cho mèo hoang ăn, tóm lại, muốn ăn nghèo tên khốn kiếp này!

      cười như cười nhìn , càng ngày càng cảm thấy bé này rất thú vị, đáng giá đùa bỡn phen.

      Thức ăn lên bàn, khoan thai ăn món ăn của mình.

      Hạ Bạch cũng cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.

      phải loại ngu ngốc biết dùng dao nĩa, từ sinh ra trong hoàn cảnh sung túc, được nghiêm khắc giáo dục tốt đẹp.

      Chỉ bởi vì sau này xảy ra biến cố, mới bị bức ép biến thành bộ dáng bây giờ.

      Nếu như phải lần đó ngoài ý muốn, bây giờ vẫn là tiểu thư nhà họ Hạ, nhàn nhã yên ổn trải qua cuộc sống thuộc về mình.

      "Mùi vị như thế nào?" hỏi.

      "Cũng tạm được." cầm tôm hùm Nam Cực to đưa vào trong miệng, hương vị tươi ngon ngọt mềm.

      Lại uống hớp rượu nho lâu năm, ưmh. . . . . . Khó uống!

      luôn luôn ghét rượu, nhưng uống, muốn nhận thua.

      Chỉ là biết, bình rượu này giá cao nhất.

      Đủ cho bình dân như sống cả đời lo.

      cười cười, "Vậy tới nếm thử của tôi chút."

      chỉ chỉ thịt bò bít tết trong đĩa của mình, ba phần chín, máu đỏ máu đỏ khối, phía còn ra tia máu!

      Nhất thời cảm thấy muốn nôn mửa, trong nháy mắt có tâm tình ăn cơm.

      " là cầm thú sao? Ăn loại vật này! !" ôm ngực tránh để mình phun ra.

      "Tới đây nếm thử chút." cũng thương lượng với , trực tiếp ra lệnh.

      Vậy mà bộ dáng ăn, nhất định qua.

      Tốt, em muốn tới? Tôi tới!

      nhét vào trong miệng khối thịt bò bít tết còn máu, đứng dậy qua, nắm được cái ót của kéo lui về phía sau.

      "Ưmh. . . . . ." bị buộc ngẩng đầu lên, Hoắc Lôi Đình nhân cơ hội chận lại miệng của , đem khối thịt bò đút vào trong miệng của .

      Ưmh . . . . . . miệng bé này rất ngọt . . . . . .

      " khốn kiếp! !" tức giận muốn đứng dậy, nằm ở bàn nôn ọe!

      Nhưng mới vừa giãy giụa quá gấp, khối thịt kia nuốt xuống.

      Trong miệng tất cả đều là mùi máu tanh, trong dạ dày dâng lên buồn nôn.

      ngồi trở lại ghế, chậm rãi , "Em phải làm quen tôi thích ăn cái gì, Hả?"

      cắn răng hung hăng nhìn " ra cần dùng cái này làm khó người hèn mọn như tôi đây, càng như vậy, lên tôi."

      "Dã tâm của em ?"

      "Đúng vậy, tôi là kẻ nguy hiểm, ngộ nhỡ về sau leo lên chiếc ghế bà Hoắc, phá hủy sản nghiệp nhà , làm thế nào?"

      "Cho nên?"

      "Nhanh chóng đạp tôi ra ngoài , nếu xong rồi!" hung hăng đâm cái đĩa.

      "Chờ tôi chơi rồi cũng muộn." ăn hết ngụm thịt bò bít tết cuối cùng, giương mắt, "Tốt nhất em nhớ kỹ, Hạ Bạch, tất cả Hoắc Lôi Đình tôi chơi qua, ngoại trừ tiền, cái gì cũng chiếm được, cho nên muốn cùng tôi kết hôn, em vẫn có thể nằm mơ."

      Phi!

      Người nào nằm mơ muốn kết hôn với ?
      Last edited: 25/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 020: phát rồ

      "Tôi đột nhiên phát rất ghê tởm." chán ghét , bỏ dao trong tay xuống, giận cũng giận no rồi.

      "Tôi cũng cho biết, cho dù đến già đến chết, tôi cũng phải là người tình của ." cũng trịnh trọng tuyên bố.

      Trong lúc nhất thời khí ngột ngạt, ánh mắt lạnh lẽo quét tới mà nghênh đón chút nào uý kị.

      Ai sợ ai? Đánh lại chỉ còn trừng ! ?

      Đột nhiên, cười, nụ cười nghe lạnh trong trái tim.

      "Bộ dáng bây giờ của em đúng là chút cũng. . . . . . đáng như ở giường." xong, kéo khăn lụa lau miệng, đứng dậy tới kéo , "Vừa nghĩ tới chuyện kia, tôi lại cứng rồi."

      "! ! ! ! !" nỗ lực trốn ra phía sau, nhưng căn phòng lớn hơn nữa vẫn có giới hạn, bị kéo vào trong ngực, ôm ra bên ngoài.

      "Hoắc Lôi Đình! ! buông tay! muốn tôi ăn cơm tôi cũng ăn rồi, tôi muốn về nhà! !"

      "Em no rồi, tôi còn đói, vẫn giữ nguyên kế hoạch, chúng ta thuê phòng, thỏa mãn tôi, có lẽ tôi suy nghĩ thả em . . . . . ."

      "Cút ! !" căm tức phát nắm tóc của , dùng sức chà mặt và đầu của .

      Hoắc Lôi Đình giận dữ, này quả kẻ điên!

      Đáng chết!

      "Buông tay!"

      " buông, trừ phi để cho tôi về nhà."

      "Tốt."

      "?"

      "Về nhà của tôi."

      " phát rồ! ! !"

      "Biết là tốt rồi."

      ". . . . . ."

      "Ngoan ngoãn, ở đây nhiều người."

      "Tôi càng muốn mất mặt! !" nhất quyết tha, kéo tóc của khinh miệt nhìn chằm chằm.

      "Vậy tôi ném em xuống, như thế nào?" dùng mắt ý chỉ hồ nước dưới lầu.

      Nơi này giống như rừng mưa nhiệt đới ở phương Tây, bên trong trồng rất nhiều cây đại thụ cao chót vót, còn tạo ra rất nhiều hồ nước giả.

      Bọn họ đứng ở ban công lầu hai, phía dưới có hồ nước, bên trong có ba con cá sấu!

      hả hê nhìn vẻ mặt kinh khủng của chút, "Em xem qua TV chứ? Thức ăn của cá sấu là muốn cắn thịt của em, hung hăng quẩy người để giật xuống thịt người em, sau đó . . . . . ."

      "Đủ rồi! !" che lỗ tai, đồng thời cũng buông tóc ra, "Tôi rất tiếc mạng."

      "Đó mới ngoan nhất." xong, bế càng chặc hơn chút, từng bước xuống

      tiếc mạng rất ưa thích . . . . . .

      Dọc theo đường biết hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người, thậm chí có người muốn len lén chụp hình.

      Vậy mà giây kế tiếp, bộ máy chụp hình giá trị hơn mười nghìn đồng liền bị bọn vệ sĩ đeo kính đen nắm lấy ném vào trong hồ cá sấu!

      Tổng giám đốc ghét nhất những tên khốn kiếp ngu ngốc kia theo chụp hình lén, đem chuyện riêng của phóng đại ở trước mặt mọi người, làm cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.

      Người nọ tiếc máy chụp hình của mình nhưng cái rắm cũng dám thả cũng thể cúi người xin lỗi.

      xe, Hạ Bạch lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, cũng muốn câu nào.

      biết thả mình , hơn nữa về phương diện X, cậu ấm này muốn để người ta biết mình rất háo sắc.

      Chỉ là muốn người biết nhưng cũng biết qua.

      Xích sắt, trói buộc, thậm chí ở trong quá trình X , cái mông của bị bóp biến dạng. . . . . .

      Quả tên cặn bã làm cho người ta chán ghét!

      Đoán chừng những kia tất nhiên là vì tiền tài mới bằng lòng chịu đựng , thậm chí .

      Nếu như lăn qua giường lần, biết ghê tởm, cũng !

      Xe nhanh chóng dừng ở trước cửa khách sạn Vạn Hoa, khóe miệng lan tràn ra nụ cười lạnh lẽo.

      Bàn tay to kéo cánh tay của , trực tiếp kéo từ trong xe ra ngoài.

      "Ưmh!" Dưới chân vừa trợt, eo đụng vào cửa xe, đau đến chảy nước mắt.

      Hoắc Lôi Đình nhìn thấy bộ dạng cắn răng nhịn đau, trong lòng cười lạnh, xương rất cứng rắn.

      biết đến cùng là cứng rắn hay cứng rắn?

      Hoắc Lôi Đình tự tin làm mềm nhũn trong nháy mắt . . . . . .
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 021: Điều kiện trước tiên là em còn được

      Tầng ba mươi ba, 'phòng tổng thống'.

      Đó là gian phòng bao quanh năm, nếu như có ý định dùng nào lâu dài, nuôi mấy ngày ở chỗ này.

      Sau đó xử lý sạch sẻ.

      Trước quầy tiếp tân có mấy người nhìn thấy Hạ Bạch gầy mong manh đáng , nhất thời liền cảm thán.

      Lại có đáng thương phải cầm chắc cái chết rồi. . . . . .

      Gian phòng sang trọng làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, mùi thơm lành lạnh xông vào mũi.

      sai, là mùi nước hoa người .

      cởi bỏ giày da, cũng đành phải cởi giầy ném qua bên.

      Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, đầu ngón tay bé của Hạ Bạch nhịn được lạnh lẽo.

      run rẩy cắn răng, quật cường ngẩng đầu nhìn "Làm xong có phải có thể hay ?"

      hơi sửng sốt, cởi bỏ áo khoác, "Đúng vậy"

      Sau đó lạnh lùng cười tiếng, "Điều kiện trước tiên là em còn được. . . . . ."

      Hạ Bạch đưa tay đẩy ra móng vuốt đưa tới, vào trong phòng phủ kín thảm lông cừu.

      Cách đó xa để cây đàn dương cầm tam giác màu đen tuyền, được lau đến dính hạt bụi

      Trước mặt là cửa sổ sát đất lững rất đẹp, ánh mặt trời xuyên vào, vẩy vào thảm lông cừu.

      Phản chiếu vầng sáng mông lung làm cho người ta cảm thấy như lạc vào thế giới huyễn hoặc.

      Két.

      Cách đó xa kéo ra ngăn tủ, kêu Hạ Bạch tới.

      làm gì?

      Hạ Bạch từng bước bước qua , nhìn thấy trong ngăn kéo bày đầy đủ loại kiểu dáng cây gậy màu sắc rực rỡ. . . . . .?

      , "Lớn , dày mỏng, độ rung, lắc, silicon, nhựa, tùy em chọn."

      Hạ Bạch hơi sửng sốt, kịp phản ứng.

      Lại đến gần chút, thấy đồ vật bên trong, bị hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, kêu lên ah tiếng.

      Cái này quá biến thái, khốn kiếp, cầm thú ghê tởm chết có người đền mạng! ! !

      Những thứ kia lại là. . . . . . rất nhiều đồ dùng của người lớn, đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng, sắp bày ngăn nắp ở trong ngăn kéo vải mềm.

      hoảng sợ nhìn những thứ đồ chơi chán ghét này, lại giật mình nhìn Hoắc Lôi Đình chút.

      ra ở phương diện X chỉ thích làm chuyện xấu xa, quả thực làm cho người ta chán ghét giận sôi! ! !

      "Chọn chứ? Hay chọn toàn bộ? Ha ha, tôi sợ em chịu nổi" xong, muốn đưa tay lấy những thứ đó. . . . . .

      ra, những đồ chơi này dùng hơn ba lần, mình cũng phải là có.

      Hơn nữa cứng rắn cứng rắn, cũng đủ kích cỡ, dùng cái này đồ chơi làm gì?

      Hơn nữa, đồ chơi này làm cho thoải mái, mà phí sức được cám ơn, cần gì?

      Cho nên lấy ra cũng chỉ để hù dọa chút, xem còn dám cứng như thế hay !

      Sắc mặt Hạ Bạch xám ngắt, che miệng, ngừng lui về phía sau.

      Hả? còn biết sợ?

      Xem ra những thứ đồ chơi này đem lại hiệu quả như mong muốn.

      " thử chút sao? Ai dùng người nấy biết"

      ". . . . . ." Hạ Bạch siết chặt quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch, "Hoắc Lôi Đình, tại sao chết ! ?"

      Hoắc Lôi Đình vừa cười giễu cợt, vừa cởi ra cúc áo trước ngực mình, lộ ra bắp thịt hoàn mỹ, từng bước tiến tới gần. . . . . .

      "Tôi chết, có bao nhiêu khóc sưng mắt? Vậy tôi làm kẻ có tội muôn đời sao ?"

      " đừng tới đây! !" Hạ Bạch chưa bao giờ sợ như bây giờ.

      từng bước lui về phía sau, cho đến khi thể lui được nữa tựa vào cửa.

      bước bước dài xông lại liền muốn bắt được , Hạ Bạch lập tức khom lưng, tránh thoát công kích của .

      giống như phát điên nhào tới cửa sổ, kéo ra cửa sổ tầng lầu ba mươi ba, luồng gió mãnh liệt đột nhiên thổi vào.

      Tóc dài tung bay, khóe mắt xinh đẹp mang theo dấu vết ươn ướt, dùng tay chân bò lên ban công.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 022: thừa dịp cháy nhà hôi của

      "Này! ! Em điên rồi! ?" Hoắc Lôi Đình quát to tiếng vọt tới.

      " cho tới đây! !" kêu to, " bước tới nữa bước, tôi nhảy xuống! ! !"

      Phía dưới đông nghịt, nửa cái chân của Hạ Bạch nhảy qua bên ngoài cửa sổ rồi.

      Hoắc Lôi Đình lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng cười, trong đôi con ngươi tràn ra lửa giận, từng bước bước qua .

      "Này! ! . . . . . . Đừng tới đây, a! !" cảm thấy rất tồi tệ, Hoắc Lôi Đình ôm nắm hông của , cái tay khác nắm được ót của .

      cũng có túm xuống, mà nắp cái ót của để bảo đảm an toàn, đồng thời đưa thân thể ra bên ngoài!

      "Mới vừa rồi tại sao trực tiếp nhảy xuống? Em cho rằng chỉ cái mạng của em có thể uy hiếp được tôi?"

      Hạ Bạch chỉ nhìn thấy mảng xe lớn ở dưới mặt đất ngừng di chuyển, nhất thời bị sợ đến mất hồn mất vía.

      phải sợ chết, rất sợ!

      Bây giờ cái chết mang tới cho Lạnh lẽo quá lớn rồi. . . . . .

      " khốn kiếp a. . . . . ." hoảng sợ phát nắm được quần áo của cả thân thể nhịn được dán lên.

      Hoắc Lôi Đình đắc ý nhìn bộ dáng của , hừ, thu thập được em sao?

      "Còn sức hò hét với tôi nữa ?" xong, kéo cái ót của lắc lắc, giống như đùa bỡn.

      ". . . . . . Thừa dịp cháy nhà hôi của!"

      "Thành ngữ này dùng rất đúng chỗ, em có ngoan hay ?"

      cắn môi dưới, khóe mắt nén lệ, hoàn toàn cam lòng nhìn .

      Hừ, giữ lại núi xanh sợ gì có củi đốt!

      Vì vậy quyết định giữ núi trước, "Ngoan. . . . . ."

      "À?" cố ý làm khó , "Em là con muỗi? Lớn tiếng chút."

      "Ngoan! ! Tôi ngoan ngoãn! ! !"

      "Như vậy tốt nhất." xong, dùng sức kéo trở về.

      Nửa người trở lại, Hạ Bạch cũng còn cảm giác sợ, đối với đụng vào cảm thấy mười vạn phần chán ghét.

      " buông tay! !" muốn đẩy tay ra, nhưng tay kia gắt gao nắm chặt thân thể của .

      Hạ Bạch chán ghét quẩy người cái, sức lực , lại quên người mình vẫn ở hiểm cảnh.

      Kết quả sơ ý chút, thân thể tự chủ ngửa ra sau.

      Ai cũng có phòng bị, cứ như vậy, trực tiếp từ ban công lộn xuống. . . . . .

      Trong nháy mắt đại não Hoắc Lôi Đình đầy máu, chút suy nghĩ, nghiêng nửa người ra ngoài, phát bắt được cánh tay của .

      Thân thể người rơi xuống sức lực quá lớn, cho dù chịu đủ huấn luyện, Hoắc Lôi Đình vẫn bị lảo đảo cái, suýt chút nữa mình cũng ngã ra ngoài.

      "Nắm chặt! ! !" rống to, gắt gao kéo cánh tay của chịu buông tay.

      cái tay khác nắm ban công, giữ thăng bằng thân thể của mình.

      Cả đại não của Hạ Bạch cũng trống rỗng, choáng váng.

      Thân thể trôi lơ lửng ở trong gió lớn, phía dưới giống như vực sâu vạn trượng! !

      Trước mắt chỉ có khuôn mặt đẹp trai, vặn vẹo biến hình. . . . . .

      Giống như gấp gáp, lại giống như là. . . . . . Sợ?

      Hoắc Lôi Đình cắn răng, gắt gao kéo cánh tay của , ổn định lại thân thể của mình.

      Chân trái giẫm ở ban công, hung hăng dùng sức, kéo lên thân thể hơn phân nửa.

      Ngay cả thở cũng dám, nửa giây cũng làm trễ nãi, vận sức cái kéo lên cả người , trực tiếp ngã xuống thảm lông cừu đất!

      Hạ Bạch tốn ba bốn giây, mới để cho đầu óc của mình phản ứng kịp, tại được cứu. . . . . .

      Bùm! !

      Hoắc Lôi Đình hung hăng đóng lại cửa sổ, Hạ Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy mảng lớn bóng đen đè xuống.

      Chát! ! !

      cái tát quạt mặt , Hạ Bạch trực tiếp nằm đất.

      Hoắc Lôi Đình nhào tới, bắt được bả vai của , xoay người lại, bức bách mặt quay về phía mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :