1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ đáng yêu của Tổng giám đốc kiêu ngạo - Ngưu Điềm Hồng (24/183) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 005: Bướng bỉnh là chuyện tốt

      cho rằng muốn nhà vệ sinh, bởi vì bên cạnh nhà vệ sinh nữ chính là nhà vệ sinh nam.

      khẽ câu xin lỗi, vòng qua ra ngoài.

      Hoắc Lôi Đình phát bắt được , "Em diễn trò đúng là chưa ra hình dáng gì, cho rằng làm như thế có thể đưa tới chú ý của tôi?"

      Hạ Bạch căn bản có nhận ra là ai, tối hôm qua đau đến quá lợi hại, trực tiếp ngất .

      Chỉ nhớ mang máng hình dáng, làm thế nào cũng thể nghĩ đến, ác ma kia là người đàn ông ở trước mặt.

      biết người đàn ông này nổi điên, cái gì.

      rút tay của mình: "Tôi xin lỗi rồi."

      Hoắc Lôi Đình đột nhiên cảm thấy chơi càng ngày càng vui rồi, nhịn được lộ ra nụ cười châm chọc: "Giả bộ vô tội, giả bộ hồ đồ, giả bộ xa lạ, giả bộ đáng . Những thứ này tôi nhìn thấy quá nhiều, em thể lấy ra chút trò gian trá nào khác để cho tôi lập tức nhớ em sao?"

      nổi nóng, lại nghe khó hiểu, thái độ cuồng vọng kiêu ngạo biết xấu hổ, càng thêm tức giận đến lông tóc đều dựng lên.

      "Kẻ điên, bệnh thần kinh, chó ngoan chớ cản đường, tránh ra!"

      tức giận mắng to, đưa tay phải đẩy lại phát mình căn bản đẩy được thân thể .

      Hoắc Lôi Đình có hứng thú tệ hại, cảm thấy vô cùng nghiền, nhóc xấu xa này rất thú vị.

      Kẻ điên, bệnh thần kinh?

      A, chưa từng có người nào dám dùng cái từ này ở người !

      "Rất bướng bỉnh nha, tại sao lại có biểu ra ngoài vậy?" Vì vậy đưa tay nắm được cằm của .

      Ngày hôm qua vừa mới bắt đầu ngất , ngay cả tiếng kêu cũng có, là chưa tận hứng.

      "Cút ngay!!!" vung tay lên, hung hăng dùng móng tay bén nhọn của mình cào đường vết thương mu bàn tay của .

      căn bản ngờ dám phản kháng, nhất thời bắt lấy lại bị cào cái.

      Vội vàng rút tay về, bất đắc dĩ mu bàn tay mảng máu mờ nhạt, mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm.

      "Shit!" Cho mặt mũi mà lên mặt!

      Bùm!!

      quyền hung hăng nện ở mặt tường đá cẩm thạch, Hạ Bạch bị sợ hết hồn, bên tai kêu ong ong.

      hoài nghi, có phải vách tường bị đánh nứt hay ?

      " bé, bướng bỉnh là chuyện tốt nhưng quá phận, chính là tự đòi ăn khổ!" Chưa từng có người nào dám làm tổn thương thân thể cao quý của .

      Từ đến lớn, ngoại trừ tiếp nhận huấn luyện phòng thân đặc biệt có bất kỳ người nào dám tự tiện đụng vào thân thể của .

      vẫn luôn được bảo vệ chặt chẽ, đây là lần đầu tiên bị ....

      , phải con mèo hoang gây tổn thương.

      Đáng hận a, lại.... tức giận!?

      "Tại sao tôi phải giả vờ với chứ?" Khí thế của yếu chút, dù sao mới vừa rồi cào người ta bị thương.

      Nhưng ai bảo táy máy tay chân?

      Là chính bản thân biết xấu hổ, trách được người khác!

      "Trước kia liên quan, hôm nay bắt đầu liên quan tới tôi rồi." Giống như cảnh cáo, từ cao nhìn xuống dùng ngón tay chỉa về phía chóp mũi của , " bé, đủ cay là chuyện tốt nhưng phải có giới hạn, em ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt thường ngày của em, cái này rất đau đấy."
      Last edited: 10/2/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: cho mặt mũi

      Đến lúc này, Hạ Bạch vẫn còn mê hoặc, “ Tôi nghĩ nhận lầm người rồi? Cùng bạn gây gổ nên bị mờ mắt sao? Ngay cả bạn cũng nhận ra?”

      Bạn ? Ha ha…..

      Dã tâm của đúng là , tại còn muốn làm bạn của , chẳng lẽ còn ước mơ làm vợ của hay sao?

      đến gần mặt của , mập mờ : “ Tối nay biểu tốt, có lẽ để cho em làm bạn của tôi, hả?”

      “ Mẹ nó!” cắn răng mắng to, quyền vung qua, đánh vào cằm .

      Đồng thời dùng thân thể hung hăng va chạm, đâm vào người , nhanh chóng chạy ra ngoài.

      đáng ghét, xem ra cần thiết gì cho mặt mũi!

      bàn tay níu lấy , trực tiếp vung vào tường, cúi người xuống, bắt được hai tay của .

      Từ trong túi móc ra còng tay, đem lấy hai tay của cố định ở phía sau.

      Hạ Bạch kinh hoàng giãy giụa, “ làm gì đấy!”

      Hoắc Lôi Đình cười lạnh, “ Làm gì? ngại chúc mừng em…em thành công, em khiến cho tôi chú ý, để cho tôi muốn chơi em tốt rồi….”

      ghê tởm! Vô sỉ! Hạ lưu!” hung hăng giãy giụa, bất đắc dĩ thoát được còng tay lạnh lẽo.

      Nơi này là khúc quanh thu hẹp, bị kẹp gắt gao ở góc 90 độ.

      Nhiều lần giãy giụa cũng đụng phải nơi bộ vị của sớm cứng rắn.

      người , tươi đẹp nhất chính là hơi thở thiếu nữ làm cho người nào đó càng ngày càng hưng phấn, hai mắt phủ lên lớp đỏ au.

      Hai bàn tay to bóp chặt , cách nào nhúc nhích, Hạ Bạch vừa tức, vừa sợ.

      Thân thể cư nhiên hết sức biết thẹn thùng làm ra phản ứng.

      “ Ưmh…..” khống chế được, bật ra tiếng rên.

      “ Còn mắng tôi? Có lẽ em quên tối hôm qua mình biểu như thế nào…..” tiến tới cắn vành tai của .

      Tay phải bắt đầu an phận dời xuống dưới, mặc dù lúc này sợ hãi, nhưng tại sao lại mơ hồ cảm thấy loại cảm giác kỳ quái……

      Hoắc Lôi Đình là cao thủ tình trường, chỉ cần chơi đùa qua lần, đều có thể nhanh chóng nắm được toàn cục, trở thành người chủ động.

      “ Cứu mạng….. Cứu mạng a!” bị dọa đến hét ầm lên, mong đợi có người có thể nghe tiếng kêu tới cứu .

      Nhưng cũng biết, công ty vốn náo nhiệt, lúc này lại bóng người.

      Trong hành lang đầy vệ sĩ áo đen đứng nghiêm chỉnh, gọi rách cổ họng cũng vô ích.

      Lúc nãy, Hoắc Lôi Đình biết được, ông già kia là cha của .

      cách khác, thân thể của vẫn thuộc về mình .

      Chỉ cần người nào đó lưu lại dấu vết thuộc về , đợi đến khi chơi đùa chán ngán đều phải chết.

      Ở trong gian thu hẹp, nhiệt độ ngừng tăng lên, Hạ Bạch cơ hồ tuyệt vọng cắn răng.

      Ngày hôm qua mới vừa bị người đàn ông nhìn thấy mặt khinh nhờn, bây giờ lại……

      Rốt cuộc phạm lỗi gì lại bị ông trời khinh bỉ như vậy, đùa bỡn làm vui?

      Trong lúc này, điện thoại của Hoắc Lôi Đình đột nhiên vang lên.

      Tiếng chuông có hai làm cho ngừng chút, giọng mắng tiếng, móc điện thoại ra nhận máy.

      Vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng để cho hơi thở của mình bình tĩnh lại.

      Đồng thời vỗ tay phát ra tiếng, bên ngoài nhanh chóng xuất hai người áo đen.

      nhìn về phía hai người chỉ chỉ Hạ Bạch bị khóa lại.

      Ý bảo bọn họ dẫn .

      Sau khi thuộc hạ nắm được , vừa ra ngoài, vừa nghe điện thoại, “ Mẹ, có chuyện gì sao….”

      Hạ Bạch tức giận đến cắn răng, ngừng giãy giụa.
      Last edited by a moderator: 12/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 007: Chạy trốn

      Nhưng hai người kia vẫn nắm chặt bả vai của , cho dù giãy giụa thế nào vẫn bị kéo ra ngoài.

      Lúc này là giờ làm việc, những nhân viên làm việc bị ngăn ở lầu dưới, được phép lên.

      Nếu như lúc này thang máy xuống, nhất định bị nhìn thấy.

      Cho nên hai người mang theo Hạ Bạch vào cầu thang dự bị xuống lầu.

      Hạ Bạch giãy giụa mệt mỏi, tạm thời an tĩnh nhưng có nghĩa là bỏ qua.

      Trong lòng hung hăng mắng tổ tông mười tám đời của Hoắc Lôi Đình bị thối bụng!

      bị người đàn ông biết chết sống mang !

      Em trai còn ở nhà chờ , tối hôm qua đêm có trở về, nhất định nó rất lo lắng!

      Nghĩ đến em trai, lại càng cam lòng lòng vùng vẫy hai cái.

      Lại cảm thấy cổ tay của mình hơi trượt ra rảnh còng tay!

      Còng tay rất lớn, mà tay của rất . . . . . .

      Có hi vọng!

      cẩn thận thử xoay, ràng từ trong còng tay rộng có thể thoát ra ngoài!

      Trong lòng vui mừng, thừa dịp hai người chưa chuẩn bị, cố gắng giãy giụa, lại tránh thoát từ trong tay bọn họ!

      Nhưng dưới chân có đứng vững, trực tiếp từ cầu thang lăn xuống, hung hăng đụng vào tường.

      Hai người phải là kẻ vô dụng, lập tức kịp phản ứng, bước mấy bước đến trước mặt rồi !

      là nhanh!

      Trong lòng Hạ Bạch hoảng sợ, liền lăn vòng từ sàn lại lăn xuống cầu thang.

      Lúc này, hai công nhân làm thuê trước sau mang cái gương lớn, cật lực lên.

      Gương quá lớn, vào được thang máy, chỉ có thể mang lên từ cầu thang bên này.

      Con ngươi đảo vòng, trong lòng càng hung ác!

      xin lỗi, các chú công nhân! !

      Vì vậy, vội vã bò dậy, đưa chân móc phía sau của người công nhân cái, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

      Chỉ nghe tiếng ‘soảng’, sau đó là thanh gương tan vỡ chấn động.

      quay đầu nhìn lại, rầm rầm rào rào sáng lấp lánh đầy đất, hai công nhân làm thuê khiêng gương cũng ngã mặt đất.

      khiêm tốn niệm A Di Đà Phật tiếng, lại tiếp tục chạy xuống dưới lầu.

      Nhưng ngốc, những tên áo đen kia vừa nhìn chính là người được huấn luyện, làm sao bị động tác đơn giản của lừa gạt cho được?

      Nhất định đuổi tới ngay!

      Vì vậy nhanh trí đẩy ra cánh cửa thoát hiểm lầu ba, vào, sau đó khóa trái cửa.

      Lầu ba là bộ phận nhân , thấy xuất cũng sửng sốt chút.

      Nơi này tại sao có học sinh cấp 3?

      Nhưng để ý đến ánh mắt của bọn họ, nhanh chóng tìm được thang máy xuống tầng hầm.

      Người khác nhất định đoán được, xuống thang máy.

      Coi như đoán được, cũng nghĩ đến xuống tầng hầm mà là tầng .

      Nơi này là phòng ăn công ty, lợi dụng quen thuộc địa hình của mình, nhanh chóng từ cửa sau phòng ăn chui ra ngoài.

      Hết nhìn đông tới nhìn tây trong chốc lát, phát có ai khả nghi, lập tức nhếch miệng cười khúc khích, thình thịch chạy ra ngoài.

      Bọn họ tuyệt đối biết, tầng hầm nơi này còn có cửa sau đấy!

      hít sâu hơi khí trong lành, xoay người, lập tức nhắm nhà mình chạy như bay.

      Ngày mai em trai lên trung học, làm cho nó món ăn ngon.

      Hạ Bạch và em trai cùng sống ở khu phố phức tạp ồn ào nhất, con hẻm tối.

      Nơi này nhà thuê cũng được bảo vệ, phòng ốc hẹp dơ dáy bẩn thỉu, cũng rất rẻ.

      Mỗi tháng cha cho bọn họ tiền ra cũng tính là thiếu, nhưng bọn họ phải đóng học phí, tiền thuê phòng, tiền gas, điện, nước.

      Tiền còn lại còn phải cho em trai và mua chút thuốc bổ uống, nó sắp trưởng thành rồi, vào lúc này tuyệt đối thể để cho nó chịu khổ.


      Chương 008: Em trai Tiểu Hòa

      Như vậy làm lỡ cả đời nó, Hạ Bạch thà làm khổ chính mình cũng thể để cho nó làm việc vặt.

      Hạ Bạch tới chợ bán thức ăn gần nhà, nơi này rau dưa rất mới cũng rất thuận tiện.

      khẽ cắn răng, tốn 25. 6 đồng mua con cá trích rất .

      Lại tốn năm xu tiền mua miếng đậu hũ, ba đồng mua nửa cân nấm.

      vui vẻ nhìn chiến lợi phẩm trong tay, tổng cộng mất gần 30 đồng.

      Gần đây vật giá leo thang, có thể thuận lợi mua được món gì đó như vậy, là quá khó khăn rồi.

      Về đến nhà, để đồ xuống, nhìn thấy em trai mặc áo khoác, nằm ở ghế sa lon ngủ thiếp .

      khuôn mặt nhắn Non nớt tất cả đều là nước mắt, lông mày nhíu chặt.

      Trong nháy mắt cổ họng căng thẳng, nước mắt chảy xuống

      "Chị. . . . . ." Em trai tỉnh lại, nhìn thấy chị vui mừng quá đổi nhào tới

      "Chị! ! Chị! ! Ô ô ô. . . . . . tại sao ngày hôm qua chị về?

      Tiểu Hòa rất sợ, rất nhớ chị, em muốn ra ngoài tìm chị, nhưng chị được chạy loạn, em dám ra ngoài. . . . . ."

      Hạ Bạch ôm em trai cũng khóc lên, " có việc gì, đừng sợ, phải chị trở về sao? Ngày hôm qua làm việc vặt đến rất khuya, cẩn thận ở bên ngoài ngủ thiếp , quên cho em rồi."

      Tối hôm qua, nếu có người bạn muốn Mỹ, nhất định mở tiệc chia tay, lãng phí số tiền kia !

      Làm hại Tiểu Hòa lo lắng, làm hại mình. . . . . .

      Tiểu Hòa hồn nhiên hiền lành, Hạ Bạch gì nó cũng tin.

      Bàn tay bé lau nước mắt khóe mắt , "Chị đừng khóc, Tiểu Hoà ngoan? Chị khóc, có được hay ?"

      gật đầu cái, em trai hiểu chuyện như vậy, có uổng phí công sức bỏ ra cho nó, "Chị làm món canh cá trích đậu hũ mà Tiểu Hòa thích ăn nhất có được ?"

      "Tốt, em thích nhất chị làm cơm!"

      Hạ Bạch lau nước mắt, vào phòng bếp nấu cơm cho em trai.

      nồi canh cá trích đậu hũ to, thơm nứt mũi, mùi thịt xào nấm cũng đặc biệt thơm ngát.

      Nhưng nhịn nuốt nước miếng, chút cũng ăn.

      Tiểu Hòa trợn đôi mắt to sáng ngời, "Chị, tại sao chị ăn?"

      "Đứa ngốc, chị ở bên ngoài ăn nhiều món ăn ngon, tại no muốn nấc cụt, em mau ăn , cho chừa lại biết ?"

      xong, gắp cho Tiểu Hòa khối thịt cá trích.

      Tiểu Hòa cúi đầu, yên lặng bới cơm.

      Nó biết, nhất định chị đói bụng đêm, lại đem món ăn ngon tặng cho nó.

      Chị luôn luôn như vậy, chưa bao giờ để cho mình chịu khổ.

      Nhưng chị à, chị biết ? Tiểu Hòa cũng nguyện ý để chị chịu khổ a. . . . . .

      Hai chị em ăn cơm xong, Hạ Bạch rửa tay và rửa mặt cho Tiểu Hòa, để cho nó ngủ.

      "Tốt nhất em ngủ giấc, chị còn phải ra ngoài, nếu buổi tối chị trở lại gọi điện thoại cho em, sau đó chị nhờ chị Sơn Chi đến trông em, ngày mai cũng nhờ ấy đưa em học ở trường mới, em phải ngoan ngoãn nha."

      Sơn Chi là người bạn thân chơi đùa từ đến lớn, cũng thương Tiểu Hòa như em trai mình.

      Hạ Bạch hôn cái lên hai má em trai, trong lòng cười thầm, tên nhóc này trưởng thành nhất định người đẹp trai làm điên đảo người khác.

      Tiểu Hòa ngoan ngoãn gật đầu, ngáp cái, xoay người sang chỗ khác giả vờ ngủ.

      nở để chị , nhưng cũng thể để cho khó xử.

      Hạ Bạch làm xong tất cả mọi chuyện, chui vào phòng vệ sinh mở vòi nước nóng tắm rửa sạch .

      Nghĩ đến thân thể trở nên bẩn thỉu, cắn răng, nén nước mắt rửa sạch nơi dưới thân bị dơ bẩn.

      Sau khi tắm rửa xong, mặc quần jean màu trắng, áo thể thao màu trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, dây buộc tóc màu đen.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 009: làm ở quán cà phê

      mặt lau sạch , mang vào đôi giày vải màu xám thẫm.

      Tất cả đơn giản như vậy.

      và Sơn Chi tìm được công việc rất tốt ở quán cà phê.

      Thời gian giới hạn, mỗi ngày chỉ cần làm đủ năm giờ có 30 đồng.

      Nếu như làm thêm ba giờ có 25 đồng.

      Ngày thường có thời gian cũng có thể đến vào thứ bảy chủ nhật.

      Công việc tốt như vậy, là quá hiếm!

      Sơn Chi bởi vì có chuyện chậm trễ cho nên hai ngày nữa mới có thể làm.

      Hơn nữa trước, thăm dò tình huống chút.

      Rời khỏi ngôi nhà kia lâu rồi, sớm phải là con nhà giàu điêu ngoa ăn sung mặc sướng.

      Hôm nay, người chị phải chăm sóc cho em trai, phải liều mạng cố gắng mới được.

      ngang qua cửa hàng bánh bao thơm nứt mũi, mới vừa rồi căn bản ăn cái gì, đói bụng nhịn được.

      Tối hôm qua lại bị hành hạ thảm như vậy, bị cạn kiệt thể lực.

      Nhưng. . . . . . Nếu như mua bánh bao lại phải chi tiêu ngoài ý muốn . . . . . .

      Cuối cùng cân nhắc thiệt hơn, thể làm gì khác hơn là lấy ra năm xu tiền mua bánh bao chay nhân cải thìa, vừa ăn vừa .

      Quán cà phê rất cao cấp, bà chủ đặc biệt hiền lành, thích mấy đứa bé học trung học.

      Nơi cửa sổ sát đất trang trí sạch , xinh đẹp.

      Khách hàng tới nơi này cũng đều là người rất có thân phận, rất lịch .

      giống như quán xá ven đường, có những người đánh chủ ý xấu với .

      Công việc rất vui vẻ, cũng rất phong phú, đảo mắt đến ban đêm.

      Bên đường ánh đèn neon lóe sáng rực rỡ, ven đường còn quá nhiều người.

      Bà chủ nhìn đồng hồ tính giờ công, bảo bọn họ vội vàng kết thúc công việc tay về nhà.

      Trong lòng Hạ Bạch nhịn được vui mừng, còn có thời gian có thể về nhà với Tiểu Hòa, vì vậy càng thêm ra sức làm việc.

      Nhưng làm thế nào cũng nghĩ đến, lúc khổ cực bận rộn, trong chiếc xe ở bên ngoài cửa sổ có đôi mắt mở to nhìn chòng chọc vào .

      "Shit!" Hoắc Lôi Đình quyền nện ở tay lái.

      này xảy ra chuyện gì vậy?

      Nhiều lần để cho có thể chạy trốn, lại nhiều lần bị bắt gặp!

      Đáng chết, nuôi đám người kia là càng ngày càng vô dụng, ngay cả nhóc cũng bắt được!

      mới vừa làm việc xong chuẩn bị về biệt thự của mình để thân mật với .

      Lại nghĩ rằng ngang qua quán cà phê này có thể nhìn thấy làm việc ở bên trong! ?

      phải bị trói rất chặt, ném ở giường chờ đến sao?

      Tại sao lại xuất ở nơi này?

      giao cho thủ hạ mình làm chuyện này, lại nghĩ rằng cả buổi chiều những thùng cơm kia có gọi cuộc điện thoại nào.

      Người chạy trốn cũng biết!

      Nắm lấy điện thoại di động số lượng phiên bản hạn chế thế giới ném ở bên, lại phát điện thoại di động tắt máy.

      Mới nhớ tới buổi sáng mình và mẹ cãi nhau trận về con dâu tương lai và cháu chắt.

      Sau đó bực tức tắt máy mới đưa đến kết cục này.

      Đáng chết!

      Thầm mắng mình, vội vã mở máy, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

      vội vã nhận máy, "Người nào?"

      "Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, bé kia chạy trốn rồi, chúng tôi toàn lực tìm kiếm!"

      Hoắc Lôi Đình cười lạnh , "Tìm được chưa?"

      "Buổi sáng chúng tôi ném ấy ở công viên Tây Hồ, theo quy củ, đặt chi phiếu ở người ấy. . . . . . Nhưng. . . . . ."

      "Thế nào?"

      "Nhưng ấy xé nát chi phiếu ném xuống đất rồi. . . . . ."

      Cái gì?

      Hoắc Lôi Đình sửng sốt chút, có kịp phản ứng.

      Chi phiếu bảy trăm ngàn đối với phải là con số chứ?

      lại cần?

      Người nọ tiếp, "Chúng tôi hỏi người ở gần đó, có công nhân bảo vệ môi trường buổi sáng nhìn thấy ấy, ấy ở bên hồ vừa khóc vừa mắng, còn tưởng rằng muốn nhảy sông tự tử đấy. . . . . ."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 010: Đơn sơ giản dị

      " ấy mắng cái gì?"

      "Dường như chửi cái gì. . . . . . A, gì ‘người đàn ông chó má, đừng để cho tôi bắt được , cẩn thận bị tiệt giống!’ Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc, dường như là chửi ngài.

      Hoắc Lôi Đình hít sâu hơi, tay siết tay lái chặt.

      Trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Ông tự đâm đầu vào chỗ chết?"

      ". . . . . . phải a, tổng giám đốc. . . . . . Tôi, tôi. . . . . ." Người nọ đến miệng muốn sùi bọt mép, đều do mình lắm mồm!

      Hoắc Lôi Đình căm tức cúp điện thoại, nhìn bóng người bận rộn ở bên trong, lửa dục khó nhịn.

      Xem ra phải quyến rũ mình?

      Thậm chí cũng biết mình cưỡng hiếp ?

      Còn muốn tiền cho?

      đời này tại sao có thể có ngu xuẩn như vậy?

      Tại sao lại leo lên giường của mình?

      Phải biết, chơi đùa nhất định phải còn trong trắng, được huấn luyện nghiêm chỉnh, trời sinh có khí chất.

      Nếu như cũng chỉ là hoang dã tùy tiện chộp tới, căn bản có tư cách leo lên giường của .

      Bởi vì leo lên giường của đều có cùng nhu cầu, đó chính là tiền.

      lấy tiền, cũng có trải qua huấn luyện, vậy làm sao xuất giường của ?

      tin, này chơi chiêu, muốn dùng loại biện pháp này để hấp dẫn mình !

      Nếu quả như như thế này, ngại cho cơ hội.

      Bởi vì mùi vị của quá tốt đẹp, làm cho người ta thấm tận trong xương tuỷ!

      suy nghĩ, trong quán tắt đèn, bảy tám nam sinh nữ sinh đẩy cửa ra ngoài.

      Hạ Bạch ăn mặc bình thường nhất, những nữ sinh khác đều mặc quần áo xinh đẹp.

      Chỉ có , T-shirt trắng, quần jean, giày thể thao, đeo túi sách cũ, đơn sơ giản dị.

      Da thịt trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp, gương mặt tròn mềm mại, buộc tóc đuôi ngựa cao làm cho nhìn qua cực kỳ tươi đẹp.

      Tươi đẹp giống như học sinh trung học, non mềm đến nổi muốn nhéo ra nước.

      Nhưng bất kể là nhìn như thế nào, ở trong đám người màu sắc rực rỡ, vẫn thấy Hạ Bạch chói mắt nhất làm cho liếc cái nhớ kỹ.

      Sau khi Hạ Bạch theo chân bọn họ tách ra, mình con đường đèn màu rực rỡ.

      Bên cạnh là ‘Thành Phố Đêm’ cho nên vô cùng náo nhiệt.

      Ba nữ sinh quần áo xinh đẹp cười lớn tiếng từ trong ‘Thành Phố Đêm’ ra, chạm mặt nhìn thấy Hạ Bạch.

      Ba người sửng sốt chút, đều nhìn về phía áo đỏ ở giữa.

      Vóc người cao gầy, mái tóc xoăn dài nhuộm màu đỏ, cùng chiếc váy cực ngắn ôm sát mông chiếu lấp lánh.

      Dưới chân mang giày cao gót hơn mười phân, tô son phấn dầy, giống như Tinh tới từ thế giới khác.

      Hạ Bạch cũng sửng sốt, lại là ta!

      ăn mặc hở hang kia chính là người chị cùng cha khác mẹ của , Hạ Tư Đình!

      Hạ Tư Đình lạnh lùng cười, "Con chó cái , thế nào? Tới bán à?"

      Hạ Bạch thay đổi dáng vẻ bình tĩnh khéo léo thường ngày, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, "Bọ ngựa già, thế nào? Bán xong?"

      "! !" Hạ Tư Đình tức giận đến cắn răng, "Quả nhiên, giống như mẹ của , thứ lẳng lơ!"

      Hạ Bạch cố nén lửa giận, "Tôi mắng mẹ , bởi vì tôi hết sức đồng tình với bà ta, có lẽ rốt cuộc là loại người gì ngay cả bà ta cũng biết, lại chạy tới muốn cha chùi đít cho bà ta, là lợi hại. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, mặt Hạ Bạch liền bị cái tát.

      Hạ Tư Đình mang giày cao gót, đá cái vào bụng , làm cho ngã mặt đất.

      Hạ Bạch ôm bụng, gắt gao cắn môi dưới, nhất định là rất đau.

      Nhưng trong con ngươi xinh đẹp lại mang theo vẻ mặt chịu thua.

      Bên trong xe Hoắc Lôi Đình thấy vậy, khẽ cau mày, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm xinh đẹp kia.

      Hạ Tư Đình và hai nữ sinh bên cạnh chỉ vào mặt của mắng, "Thứ con hoang, tôi cho biết, từ nay về sau ít dòm ngó vòi tiền của cha tôi, có tiền đúng ? Bán thân ! Cởi quần áo, dạng chân, ngày vẫn có thể kiếm đủ hai bữa cơm!"

      Dứt lời, mang theo hai người bạn thân xoay người khỏi.
      Last edited: 25/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :