1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ nhỏ xinh của thượng tá - Nhược Ái Vô Ngân (Chương 6/150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chuơng 5: Đừng sợ có ở đây

      Tựa như sau giấc mơ dài mới tỉnh lại, Hạnh Nhược Thủy chậm rãi mở mắt ra.Lọt vào trong tầm mắt là đỉnh màn màu tím, nhìn rồi lại nhìn, đầu óc vẫn thể nhớ lại. nhìn đỉnh màn, chỉ là trong nháy mắt.Ánh mắt có chút mơ hồ, nâng tay mình lên nhìn , lại phát tay vẫn cằm kim .Nhưng nơi này giống như là bệnh viện.

      Cửa phòng được mở ra, tiếng bước chân đến bên giường .Hạnh Nhược Thủy chậm rãi quay đầu, nhìn người tới.

      “A –”Đàm Bội Thi ngạc nhiên đánh rơi bát cháo trong tay.

      Kêu lên“Nhược Thủy, cậu tỉnh! tốt quá, cậu rốt cụộc cũng tỉnh lại!” Nước mắt, lại từng giọt chảy xuống. Nhưng lần này, là những giọt nước mắt của vui sướng. Bác sĩ rất yếu hơn nữa có ý chí muốn sống tiếp, làm bị dọa chết !

      “Bội Thi……”Hạnh Nhược Thủy cố gắng nở nụ cười, nhìn bạn tốt rơi lệ , trong lòng cảm thấy có tư vị sống sót sau tai nạn.

      “Là tớ. Nhược Thủy, về sau tớ ở cùng cậu, cậu cần phải sợ hãi!” Đàm Bội Thi lau nước mắt, nắm lấy tay Nhược Thủy. Tay Nhược Thủy rất lạnh!

      “Ừ, tớ biết. Đây là nơi nào?” Nhìn thấy bạn tốt, làm cho NhượcThủy cảm thấy cực kỳ an tâm.

      biết, mình nơi rất an toàn .“Nơi này là nhà của tớ cùng Phó Bồi Cương.”

      ra là vậy.”

      “A! Cậu ngủ lâu như vậy,chắc là đói bụng lắm. Tớ vừa rồi đem cháo cho cậu lại vụng về làm đổ , tớ lấy bát khác. Cậu chờ đấy, tớ lập tức trở lại!” còn chưa xong, ấy hấp tấp bỏ , còn đụng vào cánh cửa, ôm cái trán sưng vù rồi chạy nhanh ra ngoài.Hạnh Nhược Thủy nhịn được cười, nụ cười yếu ớt.Cảm giác tỉnh lại có thể nhìn thấy Bội Thi, tốt! chậm rãi nhắm mắt lại. giọt lệ, chảy xuống nơi khóe mắt, biến mất ở trong chăn.

      tốt!

      “Đến đây, cháo tới đây! cho cậu biết, tớ phải hầm vài giờ đấy! tại nấu ăn so với trước kia tốt hơn nhiều, Phó Bồi Cương cũng là như vậy .”Nhược Thủy nghe cười cười.

      “Cậu đừng có tin, chờ cậu hết bệnh, tớ nấu cho cậu bàn đồ ăn, đến lúc ấy xem cậu còn tin được ! Được rồi, tớ giúp cậu ngồi dậy, nếm thử tay nghề của tớ! Tớ cho cậu biết, tay nghề của Đàm Bội Thi tớ phải là ai cũng có thể thưởng thứ. Bất quá, trừ Phó Bồi Cương ra, chị đây cho phép cậu thưởng thức tài nghệ , được cự tuyệt đâu đáy! Thế nào”Nghe ấy , Hạnh Nhược Thủy cười .

      “Cậu biết , trước kia Phó Bồi Cương tớ làm đồ ăn, ngay cả lợn cũng ănt nổi. tại, ngay cả chiến hữu của ấy cũng đến nhà mình ăn cơm đó. Bất quá, mỗi lần nhìn bọn họ ăn như trâu như hổ cậu chút cũng thấy vất vả, ngược lại rất vui vẻ. Cậu có biết vì sao ? Bởi vì bọn họ ngay cả chút canh cũng thừa,làm cho cậu cảm thấy của tài nghệ nấu ăn của cậu là thiên hạ đệ nhất ! Cái loại tâm tình này, mình biết hình dung như thế nào, dù sao chính là thực thích!

      Nhờ có Đàm Bội Thi trợ giúp, ăn được hết hơn phân nửa bát cháo. Lại nghe ấy hồi, giương nanh múa vuốt phụ họa, Nhược Thủy mí mắt liền dần dần trọng , lại ngủ.Chính là, khóe miệng vẫn cười .Đàm Bội Thi thở dài nhõm. Đắp chăn cho , sau đó mới cẩn thận thu dọn bát đũa, còn có những mảnh vỡ .Làm xong hết thảy, ở bên giường ngồi xuống, chống má nhìn bạn tốt ngủ say.

      lát sau, trong viện liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập.Đàm Bội Thi nhún vai đứng lên, đội trưởng động tác đúng là nhanh nhạy. Quả nhiên, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.“Nhược Thủy."

      ”Đàm Bội Thi vội vàng đem ngón trỏ đặt lên môi .“ ấy ngủ, đừng đánh thức ấy dậy.”

      Ưng Trường nhíu mày, thèm để ý đến lời vào phòng.Tầm mắt, khắc rời người ngủ say giường .“ phải ấy tỉnh sao?”

      “Tỉnh rồi. Còn ăn bát cháo, sau đó lại ngủ tiếp. Bác sĩ , thân thể ấy bị suy yếu, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn mới có thể hồi phục tốt.”Vốn muốn trêu đùa chút ,nhưng ngờ vừa huấn luyện xong người còn mặc mặc quân phục huấn luyện đầy bùn đất chạy thẳng đến đây rồi, có thể thấy được tâm có bao nhiêu vội vàng.

      “Được rồi. Tôi chuẩn bị đồ ăn cho ấy . cũng nên nhanh tắm . Thân thể ấy tốt, lại bẩn như vậy nếu bị ạnh lây bệnh phải làm sao bây giờ?"

      Muốn đến bên giường nhưng Ưng Trường lại lùi lại, nhìn Nhược Thủy giường lúc lâu, mới xoay người ra ngoài tắm rửa .Đàm Bội Thi nhìn cửa,lại nhìn bạn thân, lâu sau mới mỉm cười.Nhược Thủy, cậu nhất định hạnh phúc ! ……

      Thời điểm lúc Nhược Thủy tỉnh lại,trời tối . Trong phòng chỉ có cái đèn bàn, ánh đèn đem bóng tối xua tan, nhưng lại quá chói mắt.Bội Thi càng ngày càng cẩn thận !Vừa định ngồi lên tựa vào đầu giường, lại phát mu bàn tay bị cái gì đè nặng.

      Vừa quay đầu, liền nhìn thấy. Mái tóc ngắn ngủn , giống như con nhím xù lông chỉ là chuyển động chút,người bên giường đột nhiên ngồi thẳng dậy động tác so với con báo còn nhanh hơn.

      “Nhược Thủy, em tỉnh!”Nhược Thủy nhìn , lời nào. Nguyên lai, kia phải mơ, kia !

      Ưng Trường đáp lại, sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.“Em cảm thấy thoải mái? Em chờ, lập tức gọi bác sĩ.”

      cần!”Nhược Thủy vội vàng kéo tay .Nghe lời , Ưng Trường xoay người trở lại ,đôi mắt xem xét , muốn xác định có việc gì.

      “Em sao. Em chỉ là ngờ……” chính là ngờ, còn có thể nhìn thấy . nghĩ rằng cả đời này đều chôn thân trong cái nhà giam hoa lệ kia, chờ đợi dầu hết đèn tắt, buông xuống tất cả.Nước mắt, chậm rãi chảy xuống khóe mắt.

      Ngay cả khóc, nhưng trong lòng lại vui sướng. Loại cảm giác này, lâu rồi cũng có thử qua .Cố Trường nâng tay lau giọt nước mắt mắt , ngón tay thô ráp, dám dùng sức, sợ làm bị thương.Giống như hiểu được tâm tình lúc này của , nắm tay .“Đừng sợ, có ở đây!”Chỉ câu này, như lời an ủi, có hứa hẹn, lại làm cho người ta tin tưởng.Hạnh Nhược Thủy nhìn , sau đó nở nụ cười, nhàng gật gật đầu.

      “Ân.”Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cần tiếng này .Đàm Bội Thi đứng ở cửa, nhanh lau nước mắt cười hạnh phúc.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6

      "Vẫn hề có chút tin tức nào sao? Giống như biến mất còn tăm hơi ? người lớn như vậy bị mang từ bệnh viện, làm sao có khả năng chút manh mối? Tôi nuôi các người tốn cơm sao?

      Vung tay lên, phần phật tiếng, đồ vật bàn bị quét xuống,tiếng vỡ vụn vang lên.

      khí căn phòng quỷ dị đến nghẹt thở , tất cả mọi người ai cũng dám thở mạnh.

      Người quỳ mặt đất vẫn ngồi thẳng tắp, mặc dù tay phải của quấn băng, mặc dù chân trái của máu chảy ồ ạt ra ngoài.

      Thương Duy Ngã cắn chặt hàm răng, nắm chặt song quyền, trong tròng mắt nheo lại là lửa giận.

      "Bang Viêm Hỏa bên kia có tin tức gì ?"

      " có, tất cả vẫn bình thường."

      "Vậy tìm cho tôi! Bang Viêm Hỏa bên kia nhất định phải chú ý kỹ, chút tin tức cũng được bỏ sót!"

      "Vâng, đại ca."

      "Cút!"

      Tất cả mọi người nhanh chóng rời , chỉ còn lại tâm phúc kiêm cố vấn Tiểu Nham. Trầm tĩnh, nhìn như người đàn ông hung bạo.

      Thương Duy Ngã quyền nện xuống, bốp tiếng,chiếc bàn trong phút chốc trở thành gỗ vụn, vô cùng đáng thương nằm đất.

      Tiểu Nham nhìn gỗ vụn đầy đất, rốt cục nhịn được mở miệng.

      "Đại ca, đừng trách tôi chuyện khó nghe. Nhưng đến cùng tra tấn Nhược Thủy, hay là tra tấn chính bản thân ? Giả như tra tấn ta, vậy nếu là Viêm Hỏa bang bắt ta , phải càng tốt sao? Bọn họ nhất định giúp "chăm sóc" ta, hơn nữa còn có thể làm cho ta muốn sống cũng được muốn chết cũng xong, đây chẳng phải là thỏa mãn tâm ý của sao?"
      "Thù của tôi chính tôi báo, cần người khác hỗ trợ!"
      Thương Duy Ngã đứng lên, quay mặt về phía tường,hai mắt nheo lại, lồng ngực kịch liệt thở phập phồng.

      "Nếu như bang Viêm Hỏa giết người, hoặc là đem người ra tấn đến chết , lẽ nào còn muốn Viêm Hỏa bang làm người ta sống lại để cho báo thù hay sao?"

      "Vậy san bằng toàn bộ bang Viêm Hỏa."

      chậm trễ trả lời, nghiến răng nghiến lợi. Là hận, là , chỉ có chính ràng.

      Tiểu Nham lắc đầu cái, gì nữa, mở cửa ra.

      Hạnh Nhược Thủy, đồng ý của tôi, nếu như chết, tôi nhất định đem từ nấm mồ lôi ra ngoài

      Hung hăng nện quyền tường,năm khớp xương tay nhất thời thành năm vết máu.
      . . . . . .
      Có lẽ loại bỏ được gánh nặng trong lòng ,hoặc do tâm tình được buông lỏng, thần kinh Nhược Thủy cũng căng thẳng như trước.

      Có câu ,trong lòng thoải mái thân thể liền béo mập. Thân thể của Nhược Thủy càng ngày càng tốt lên, làm tất cả mọi người đều cao hứng. Tuy vẫn gầy gò, nhưng ít ra còn tiều tụy như trước.

      Ở trước mặt mọi người, đều cười, để mỗi người vui sướng thay . Chỉ khi thời điểm ở mình, mới đờ ra. Ánh mắt trống rỗng, tinh thần suy sụp, biết suy nghĩ cái gì.

      Đàm Bội Thi mấy lần đụng phải tình cảnh này, trong lòng biết vết thương lòng sâu như vậy dễ dàng khép lại, chỉ đau lòng thay .

      Rốt cục, cửa phòng đóng lại, gian phòng khôi phục yên tĩnh.

      Hạnh Nhược Thủy chậm rãi mở mắt ra, ngồi xuống, hơi thở ra hơi.

      Đối mặt nhiều người quan tâm như vậy, làm sao có thể tốt lên? Nhưng là, muốn làm thế nào để tốt lên, bản thân cũng biết.

      Giơ tay sờ sờ ngực , nơi đó tựa hồ bị khoét sâu. cũng chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, cũng thể làm gì.

      Nửa đêm tỉnh mộng, liền càng ngày càng cảm thấy nơi đó trống rỗng đến lợi hại, vô cùng đau đớn. Cả đêm cũng thể nào ngủ được, trời đêm dài đằng đẵng, từng giây từng phút chờ hừng đông lên.

      " ấy vẫn ngủ sao?"

      Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng trầm thấp nam tính, quen thuộc .

      Thời điểm bị giam cầm , chỉ lần ảo tưởng tới thanh này, người này. như cái cọng cỏ cứu mạng, bị nắm trong tay. đến trước mắt mới hiểu, ảo tưởng cùng thực dù sao cũng có khác biệt.

      Hạnh Nhược Thủy vội vàng nằm xuống, đắp kín chăn, đem đầu quay sang, nhắm mắt lại.

      "Ừ, chắc hẳn là mệt mỏi, mới vừa ngủ bao lâu. Tôi nè đội trưởng, mỗi ngày đều lén lút chốn ra ngoài, sợ bị quân quy xử lý sao?"
      Đàm Bội Thi cười trêu chọc.

      Ưng Trường liếc xéo cái, cười .

      " tháng sau, Phó Bồi Cương tiếp nhận huấn luyện đặc thù, được rời trại nửa bước!"

      "Đội trưởng, được như vậy việc công trả thù riêng nha !"

      Ưng Trường hừ hừ hai tiếng, hút thuốc híp mắt nhìn bầu trời.
      Đàm Bội Thi buông lỏng hai vai, cảm thán:

      "Ai nha, Nhược Thủy nhà chúng ta tiểu tinh a, đem người nào đó mê hoặc đến độ thần hồn điên đảo, ngay cả mình họ gì tên sao cũng nhớ rồi!"

      Ưng Trường đối với hai vợ chồng bọn họ đối xử bình đẳng, lập tức ra.
      Đàm Bội Thi nhanh chân nhảy ra phía sau. Đội trưởng lần nào đến cũng đều dùng chiêu này, quen thuộc, tuyệt đối trúng chiêu.

      "Được rồi, tôi bận rồi. Muốn nhìn ngủ mỹ nhân liền mau mau vào , quá thời hạn tiếp ha! Có điều đội trưởng, cũng thể ăn bậy đậu hũ nha!"

      Thừa dịp trước khi đội trưởng tức giận, Đàm Bội Thi né người bỏ chạy ,lưu lại tiếng cười sung sướng, như chuông bạc vang lên hồi lâu cũng biến mất.

      "Ranh con!"

      Ưng Trường hút hơi thuốc: rồi ném điếu thuốc xuống, giẫm đạp. Lại đợi lúc, chờ mùi thuốc lá bay hết, mới đẩy cửa vào.

      Vải màn màu tím, giường bình yên ngủ. Hai tay giao nhau, đầu hơi hướng vào phía bên trong. Thoáng nhìn thân thể hơi nghiêng của , liền có thể nhìn thấy hàng lông mi dài, sắc mặt vẫn trắng xám, nhưng môi đặc biệt lại đỏ tươi ướt át.

      Đứng bình tĩnh hồi, mới vén màn lên, ngồi xuống bên giường. Cẩn thận vén chăn lên, đưa hai tay đặt vào trong chăn. Thân thể còn rất yếu, nếu cẩn thận lại phát bệnh.

      xuất thân từ lính trinh sát, làm sao có thể biết, thực hề ngủ. Nhược Thủy, em giả bộ ngủ là vì lảng tránh sao?

      vò vò mái tóc ngắn thể ngắn hơn, lại có ý muốn muốn hút thuốc.

      Nhịn được kích động hút thuốc , nhưng nhịn được vươn tay ra, xoa khuôn mặt trắng xám của . Mặt vốn là đủ lòng bàn tay của , bây giờ đến nỗi chỉ bằng nửa lòng bàn tay .

      Có lẽ vết chai ở lòng bàn tay làm cho thoải mái, Nhược Thủy ưm tiếng, đem mặt quay . Lông mày nhăn lại, môi khẽ nhếch.

      Nhìn rất lâu, bỗng nhiên cúi người trở về, ngậm nàng hai cánh môi mềm mại của . Thân dưới, lập tức liền cứng ngắc, động cũng dám động, hô hấp trở nên hỗn loạn.

      Sợ làm mình nhịn chết, Ưng Trường thể làm gì khác hơn là buông ra.

      Mắt thấy thở phào nhõm , liền nhiên cúi đầu, ngậm đôi môi, nhân cơ hội đem đầu lưỡi đưa tiến vào.

      Ưng Trường ôm chăn cùng , hôn đôi môi mềm mại kia sâu.

      Thân thể Nhược Thủy cương cứng đến lợi hại, làm bộ ưm tiếng, vươn tay ra muốn đẩy ra .

      Ưng Trường giữ chặt,tăng thêm sức lực, lần nữa hôn sâu.

      từng khao khát đôi môi này, vô số đêm ngủ, cười nghĩ đến khi trời sáng.
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :