1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô trợ lý lạnh lùng của tổng giám đốc - Cần Thái (16c) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15.2:

      "Em. . . . . . phải như vậy sao?"

      Trong phút chốc tới gần sát , đem đặt ván cửa, quên khống chế cổ tay của miễn cho lại để chạy thoát. "Trong lòng em xấu xa đến như vậy sao?"

      Từ Như Nhân biết nên trả lời như thế nào, giống như trả lời như thế nào cũng sai.

      " chuyện! Rốt cuộc là suy nghĩ cái gì đều ra hết ." Cái người phụ nữ họ Phương kia cũng có , hai người bọn họ chính là chịu chuyện ràng, khi đó mặt ta cười rất khoa trương, khiến cho người nhìn vô cùng khó chịu.

      Nghe lời đó, thấy được tâm tư cùng cách nghĩ của hai người khác biệt như ngày với đêm vậy.

      " thể trách em suy nghĩ như vậy được, giữa chúng ta. . . . . . Dù sao ngay từ đầu cũng là do em đề nghị như vậy trước. . . . . ." đến , Từ Như Nhân vẫn là nhận mệnh mà đem tội trước ôm đến người mình.

      "Ngay từ đầu? Em cho rằng rỗi rãnh có việc gì làm liền đem mình xem như quà sinh nhật đưa cho người khác hủy sao?" ( làm như là thủy tinh nguyên chất ấy -_-) vốn dĩ biết, lúc nghe thấy câu đó, trong nội tâm có biết bao vui vẻ. Tuy từ ngày xảy ra chuyện đó đến giờ, biểu ra luôn là đối chọi gay gắt với , nhưng kỳ toàn bộ tâm tư sớm đặt ở người rồi.

      Bằng , bất kể là thọ tinh hay là công thần, đổi lại là những người phụ nữ khác đưa ra loại cầu này với , chắc chắn đem ta xách lên taxi tiễn đưa ta Ngưu Lang điếm rồi. ( Đại khái là nơi dành cho quý bà biết dịch sao nên để nguyên tác luôn ^^!)

      Muốn xuất tiền có thể, muốn bán mình có cửa đâu!

      "Hả?" Từ Như Nhân mở to mắt, trung thực mà trả lời. "Em cho là mình rất may mắn, có thể ngày đó tâm tình tốt, nếu cũng có chút say. . . . . ."

      Chuyện đồng ý, cũng rất bất ngờ à!

      Tào Doãn gì, đột nhiên cảm giác mình qua bốn năm chỉ có thể dùng hai chữ "Ngu xuẩn" để hình dung, cái người phụ nữ họ Phương kia sai, hiểu nhau giữa bọn họ rất có vấn đề.

      Còn có, Từ Như Nhân có lẽ là thiên tài, đối con số rất nhạy bén; nhưng đối với chuyện tình tuyệt đối là ngu ngốc đến đáng thương!

      muốn lại lãng phí thời gian của mình, càng muốn bởi vì suy đoán sai lầm rồi ý nghĩ của bản thân mình mà mất , Tào Doãn rất nhanh quyết định trực tiếp ràng với . "Nếu phải thích em, căn bản có khả năng đồng ý với em."

      "Thích em?" Biểu cảm của Từ Như Nhân thoạt nhìn càng ngốc hơn rồi.

      " phải như vậy còn sao nữa? Hay em cho rằng rất chán ghét em, giống như những lời đồn đãi trong công ty sao ?" đúng là dám gật đầu! " phải chán ghét em, mà là chán ghét bộ dáng của em."

      Từ Như Nhân hiểu. "Đây phải là giống nhau sao?"

      Tào Doãn liếc mắt, bắt đầu hoài nghi bản thân ngoại trừ năng lực lý giải chênh lệch, năng lực biểu đạt của chính mình cũng rất có vấn đề.

      " thấy em, bộ dạng mười sáu tuổi của em."

      "Hả?" ngạc nhiên nhìn về phía .

      "Lúc cha nhận làm người giám hộ của em, điều tra về em rồi." trung thực thừa nhận. "Trong phần báo cáo điều tra đó có mấy trang về cuộc sống của em."

      Từ Như Nhân gật gật đầu, nhưng vẫn hiểu những cái đó với những lời lúc trước có gì liên quan.

      "Lúc em mười sáu tuổi, rất đáng ." Thấy mặt đỏ lên, nhịn được mỉm cười, còn trừng mắt dựng mày hung ác muốn đòi nợ lúc mới vừa rồi nữa. "Lúc thực gặp em lần đầu ở công ty, rất muốn hỏi tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy? Về sau mới biết em hề thay đổi, chỉ là em đem đáng kia giấu . Cho nên mới nghĩ hết biện pháp công kích bức tường bảo vệ mà em đặt ra kia, hi vọng đem đáng đó giải phóng ra ngoài. . . . . ."

      Nhìn trong lúc khiếp sợ mà nhìn , hơi nhếch môi, giọng cảm thán: " nghĩ tới năng lực phòng ngự của em lại mạnh đến như vậy, mặc kệ làm cái gì, đều công phá được."

      ". . . . . ." cho tới bây giờ cũng ngờ chuyện lại là như thế này, vẫn cho rằng chán ghét mình, tín nhiệm mình, cũng giống như người bên ngoài khinh thị mình.

      "Còn em sao, trong lòng em em nghĩ về như thế nào?" đổi thành ôm eo của , giọng khàn khàn nhắc nhở . "Bá quân? Ngây thơ? thể lý?"

      cứng người lại, có trả lời.

      " đem em làm thành bạn giường thể lộ ra ngoài ánh sáng, thấy cái này vốn là do em muốn như vậy mới đúng chứ?" hừ lạnh, cánh tay ôm tăng thêm lực. "Mỗi lần khi ở nhà của em, khí vốn tốt vô cùng, hôm sau vừa mới đến công ty liền biến trở thành mặt lạnh quen biết, có đôi khi chuyện đó khiến nghĩ đến, có phải là do giường biểu tốt, thõa mãn. . . . . . Ah, sao em lại đột nhiên đánh người?"

      " ràng là do bộ dạng như giải quyết việc chung, như là sợ em dính lấy thả." Từ Như Nhân cắn cắn môi, ủy khuất mà đem cảm giác mấy năm này cho biết.

      "Là em trước. . . . . ." Nhìn thấy khuôn mặt nhắn khiển trách lên án của , Tào Doãn ngừng , mà có cố như thế nào cũng nhớ nổi là giữa hai người có văn bản ràng nào quy định mà có câu "Ở công ty được công khai quan hệ của hai người" hay , xem ra, lại là hiểu lầm.

      " ngại công khai ở công ty, chưa bao giờ quan tâm, chỉ cần em đừng cái gì mà "chỉ là bạn giường"." Có người lãnh đạo "Làm gương tốt" đến như vậy, tựa hồ cũng quá tốt à.

      Thấy vẻ mặt đả kích của , đành lòng mà : "Như thế nào, vô tình như trong tưởng tượng của em, em lại thấy đáng tiếc sao? thấy ràng là em ước gì tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ với có!"

      "Em có, chỉ là. . . . . ." nghĩ tới. "Mỗi lần ở công ty chỉ biết hung dữ với em, tìm việc làm khó xử em, em đương nhiên cho rằng. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, nhưng biểu đạt cũng đủ ràng. Tào Doãn gì, hết thảy đều là do thói hư tật xấu của mình mà rước lấy cục diện ngày hôm nay.

      "Hiểu lầm của chúng ta rất lớn." Trầm mặc sau nửa ngày, chỉ có thể như vậy.

      Chỉ vì hiểu lầm ánh mắt, thái độ, hai người lại có thói quen khẩu thị tâm phi, cũng khó trách mà xuất tầng lại tầng nhiều lần hiểu lầm lớn như vậy, ảnh hưởng đến cách nhìn ràng đối với phần cảm tình này của hai người.

      "Uh." Từ Như Nhân nhắm mắt lại, có như thế nào cũng nghĩ tới ý nghĩ trong lòng của so với phỏng đoán của mình lại chênh lệch nhiều như vậy, là do quá ngốc sao?

      "Về sau có chuyện gì, trực tiếp hỏi , dù sao em cũng sợ sinh khí." nhịn được mà , hi vọng cứ cách đoạn thời gian hai người lại phải mở buổi đại hội thuyết mình như thế này nữa.

      "Về sau?"

      liếc về phía , giọng điệu bất thiện."Em muốn từ chức, có ý kiến, nhưng chia tay nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      "Chia tay?" Bọn họ có quen nhau để mà chia tay sao?

      " cũng trắng ra như vậy rồi, mà em còn dám lộ ra cái biểu lộ hoài nghi này nữa à!" Lửa giận trong lòng Tào Doãn lại nổi lên, chết tiệt, ấy nghĩ rằng hai người vẫn là cái gì "Bạn giường" đó chứ?

      "Nếu chỉ là bạn giường như em , cần phải quan tâm em như vậy sao?" Thấy cho là đúng ngướt mắt lên, là tức điên người mà! " hề đem em coi như bạn giường, em là bạn của , ngày mai vào công ty phát công văn thông báo cho tất cả các bộ phận!"

      Hết chương 15.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương cuối: (Phần 1)

      "Em tạm rời cương vị công tác rồi." Từ Như Nhân tinh tế mà nhắc nhở.

      " vẫn chưa cho phép." Còn tranh luận!

      " vừa mới ý kiến đấy thôi." Cho nên ngoài miệng vẫn là cho phép.

      " cũng được nghĩ đến chuyện chia tay."

      "Vậy vì sao lại lấy ra chìa khóa đưa lại cho em?" cũng có quên, bạn trước của cũng trở về tìm rồi.

      " có, chỉ là nhất thời thẩn thờ cẩn thận làm mất mà thôi." Tào Doãn mắt cũng nháy mở miệng dối, cuối cùng vẫn khó mà ra khỏi miệng chuyện vốn muốn nhịn đau thành toàn cho cùng Trần Sĩ Kiệt?

      Kết quả Trần Sĩ Kiệt cũng là ngụy trang, mà cái vị bạn hữu làm bia đỡ kia của cũng là rảnh rỗi có việc gì làm mà!

      "Hơn nữa cái đó cũng phải là em tự nguyện đưa cho , trả lại cho em cũng là lẽ tự nhiên." Lời có chút đau xót, cũng quên tay Phương Hạnh Nhạc có chia khóa cửa dự bị của , người bạn trai như mình đây nhưng mà ngay cả cọng dây kẽm cũng có.

      "Em nghĩ là muốn. . . . . . Nhất phách lưỡng tán ( đao cắt đứt quan hệ), cả đời qua lại với nhau." Hơn nữa trong nội tâm lại cười vô cùng đắc ý, thiên thời địa lợi nhân hoà, bạn trước vừa khéo trở về, Phương quản lý náo trận lớn, vừa đúng lúc từ chức mới tốt!

      "Nghĩ cũng đừng nghĩ!" nhịn được nữa động thủ nâng mặt ôm lấy gò má , muốn nghe đến những lời dễ khiến lửa giận càng thêm bốc cao kia nữa.

      "Vậy vị Phương tiểu thư kia làm sao bây giờ?"

      " ấy thế nào?" Chuyện của bọn họ còn chưa hết, sao lại kéo đến bên kia làm gì chứ?

      " ấy phải tới tìm để tái hợp lại sao?" Ngày đó nhìn bọn họ ở chung cảm giác. . . . . . thể chính bản thân mình nửa cũng là bởi vì việc này mà bị kích thích rất lớn, mới quyết định buông tay.

      "Đầu em rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy? Cái loại ý niệm buồn cười này mà cũng nghĩ ra được sao?" Tào Doãn nhịn được gào thét, lại khiến cho Từ Như Nhân nhịn được phải bịt kín tai lại.

      Khoảng cách gần như vậy, lỗ tai của rất đau.

      " ấy là trở về để kết hôn đấy, em cảm thấy đối tượng sao?" Hợp lại? Hợp lại cái đầu!

      "Nhưng mà ấy tới tìm enh. . . . . ." phải như vậy sao?

      "Đem boom tới, thuận tiện uy hiếp lễ cùng người đều nhất định phải có mặt, bằng ấy dỡ nóc nhà của ." Tào Doãn lạnh lùng mà nhìn , như là muốn nhìn còn có cái ý niệm hợp thói thường nào nữa hay ?

      "Hai người. . . . . . với ấy. . . . . ." Đầu choáng váng rồi, tình nhân sau khi chia tay có thể ở chung hề khúc mắc được như vậy sao? rất khó tưởng tượng ah!

      " với ấy gần như biết nhau từ khi còn rất , có khả năng là tình nhân phải cắt tám đoạn sao?" Lại càng cần phải lúc trước bọn họ chia tay rất bình thản, có oán gì, làm sao mà có hận chứ? Chỉ là đem vị trí kéo về thời điểm lúc còn trong phạm vi thanh mai trúc mã mà thôi, ngược lại hai người ở chung bắt đầu tự nhiên vui sướng hơn nhiều.

      "Trong đầu em rốt cuộc là suy nghĩ gì hả?" nhịn được gõ đầu của . Bây giờ rốt cuộc cũng biết vì sao ngày đó cứ liên tiếp ngẩn người, về sau thậm chí tiếng theo Trần Sĩ Kiệt rời ?

      Hai người bọn họ. . . . . . đều rất đần!

      Tự cho là phải nhân nhượng, phối hợp đối phương, nghĩ tới lại chỉ náo loạn thành câu chuyện cười.

      Đến thời điểm này thể thừa nhận, cái ánh mắt khinh bỉ kia của Phương Hạnh Nhạc, đúng là khinh bỉ rất đúng có đạo lý.

      "Em cũng rất muốn biết." Từ Như Nhân cảm thấy chân có chút đứng vững, những nhận định trước kia hết thảy chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ bị lật bàn, nhanh đến mức làm cho kịp đổi mới thông tin.

      "Hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, cũng coi như là trời sinh đôi rồi." Đầu chống đỡ lên trán của , trầm thấp thở dài, sau đó mới cười ra.

      Từ Như Nhân lộ ra nụ cười khổ, sau đó cũng cùng nở nụ cười.

      Hai người cười cười thể vãn hồi, chậm rãi té ngồi mặt đất, Tào Doãn vẫn ôm , dựa lưng vào cửa, hồi lâu mới ngưng được tiếng cười.

      " thấy, hai người chúng ta là ngốc nghếch đến thiên hạ vô địch." chuyện đương lại thành như vậy!

      " thôi, em rất thông minh đó." Từ Như Nhân lập tức bát bỏ ngay.

      "Nếu thông minh như lời em , có thể hết lần này đến lần khác xuyên tạc tâm ý của như vậy sao?" nâng mi.

      trúng tim đen, Từ Như Nhân thể bi thương mà thừa nhận chính mình rất đần.

      " lại lần nữa xem, chúng ta chỉ là bạn giường?"

      Từ Như Nhân nhìn về phía , lắc đầu, vẻ mặt đứng đắn mà trả lời."Chúng ta là đôi tình nhân ngốc nghếch."

      "Tiểu Nhân?" Trần Sĩ Kiệt xác định mà gọi, rồi sau đó lộ ra nụ cười mê người, thò tay vuốt vuốt xoã tung mái tóc ngắn của . "Em vẫn thích hợp với bộ dáng này hơn, khiến nhớ tới lần thứ đầu tiên nhìn thấy em."

      " hai." Từ Như Nhân cười cười chào hỏi, người còn là cách ăn mặc hai màu nâu đen trong trẻo nhưng lạnh lùng đơn điệu kia nữa, xuất sắc thái hồng hào vui vẻ, thêm chút mềm mại, mặt cũng còn thái độ lạnh lùng xa cách nữa rồi.

      Chương cuối: ( Hết)

      "Nghe lời." tiếng " hai" này của chính là lá bài hộ mệnh của , xem ra sau này em nhà mình có cáu kỉnh, cũng cần phải đau đầu nữa rồi.

      " nên động thủ động cước." Tào Doãn tức giận đẩy "Móng vuốt sói" của ta ra, cứu ra dưới bàn tay đó.

      "Doãn , ghen sao?" Trần Sĩ Kiệt cười vô cùng ưu nhã.

      "Đúng, ghen, tay vươn ra nữa là chém." Có chuyện thẳng, là nguyên tắc tại Tào Doãn thừa hành, đương nhiên chỉ dùng trong chuyện có quan hệ đến Từ Như Nhân.

      " trai thương em cũng được sao?" Trần Sĩ Kiệt nâng mi.

      ", mà tìm em của ." Tào Doãn đem người ôm vào trong ngực, biểu lộ "Người ngoại cấm đụng" .

      "Sức ghen của so với cái tên em rể kia của tôi còn lớn hơn đó." Trần Sĩ Kiệt bật cười.

      "Đó là ta biết chính mình đoạt thắng đội người, bằng cứ buông tha." Ai biết vị tiểu công chúa của nhà họ Trần giống như hương thịt bên trong đàn chó hoang, vừa xuất mọi người liền thi nhau đoạt lấy.

      đồng tình với ta.

      "Chuyện này quả sai." Trần Sĩ Kiệt cũng phủ nhận, em rể nhà mình muốn đỗ bình dấm chua ra, nhưng chỉ sợ là trước tiên thiệt hại bản thân trước, bởi vì số lượng quá nhiều.

      "Muốn hợp tác cứ đến, được lấy việc công làm việc tư mà tìm trợ lý của tôi." Tào Doãn lười cùng ta dài dòng, trong lòng vẫn còn ghi hận lúc trước ta "Quấy rối" .

      "Tôi muốn ký với Tiểu Nhân." Dù sao cũng thường thay quyền tổng giám đốc, ký cũng vẫn có hiệu lực.

      "Tôi chính là Tiểu , biến !" Tào Doãn mặt lạnh mà thừa nhận nhủ danh mà chính mình thống hận, hai lời mà đem Trần Sĩ Kiệt đẩy ở phòng làm việc của mình, quên quay đầu lại nhắn nhủ. "Trở lại văn phòng của , tôi theo sau ."

      "Tiểu , em như vậy. . . . . ." Trần Sĩ Kiệt biết nghe lời mà đổi giọng.

      "Câm miệng! Bằng ta đem hợp đồng hợp tác đổi thành lãi suất thấp cho ký." Ánh mắt xinh đẹp liếc qua cảnh cáo, gọi ngàn vạn đừng đùa quá đáng.

      "Lãi suất thấp? Em cho rằng ngân hàng chúng ta là mở ra để làm từ thiện sao?"

      "Em biết các lòng dạ đen tốt thích hút máu người, cần cường điệu."

      "Tiểu . . . . . ."

      " được gọi tôi như vậy, cũng cho phép gọi ấy như vậy!"

      Nhìn theo bóng hai người xa, thẳng đến khi nghe được thanh gì nữa, Từ Như Nhân mới ôm bụng cười.

      "Trợ lý. . . . . ." Quan Na Na biết hai người xuất lúc nào, cũng theo cười rộ lên. "Tổng giám đốc cười đẹp ah! Vị Trần tổng kia cũng thế."

      ngờ, hai người đều lớn như vậy mà vẫn giống như con nít thích đấu võ mồm!

      "Đúng vậy!" Từ Như Nhân gật gật đầu phụ họa, cười đến đau cả bụng.

      "Trợ lý, xinh đẹp!" Ánh mắt Quan Na Na tỏa sáng, chỉ kém tỏ tình ngay lập tức nữa thôi.

      Từ khi vị trợ lý nào đó vốn muốn ra khỏi công ty lại được tổng giám đốc an ủi mà giữ lại, nghỉ ngơi thời gian rồi trở lại công ty, mọi người cũng nhìn ra được, tổng giám đốc cùng đều thay đổi. Trợ lý trở nên thân thiết hơn, hơn nữa sai khi thay đổi kiểu tóc cùng ăn mặc, cả người giống như là thiếu nữ tuổi thanh xuân vô cùng đáng ! rất muốn đem ôm về nhà mà giấu .

      Mà tổng giám đốc lại càng khoa trương hơn nữa, tại đối với trợ lý phải là siêu cấp tốt, công việc quá nặng nhọc đều cho làm, bất luận kẻ nào chỉ cần có ý kiến đối với trợ lý của mình, cũng bị gọi đến mà "Ân cần" chuyện lúc.

      Thậm chí, bọn họ còn công khai quan hệ. . . . . . Vì sao mà sau khi từ chức trở về, lại xảy ra nhiều chuyển biến như vậy chứ?

      "Cám ơn , Na Na." Đối với ca ngợi này, Từ Như Nhân mỉm cười nhận lấy.

      "Trợ lý, chị là vì tổng giám đốc mà thay đổi sao?" Tổng giám đốc nguyên lai là cuồng loli!

      Từ Như Nhân cười khẽ, lắc đầu."Là vì ấy đánh hạ đượng bức tường thành rồi."

      "À?" Cái gì tường thành? tại ở đâu ra tường thành?

      Từ Như Nhân lại bắt đầu muốn cười rồi, bây giờ rất hay cười, đều là người nào đó làm hại.

      Nhìn thấy trợ lý vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc, cười cười, tiếp tục giải thích nữa.

      Cái này, là bí mật của .

      " thôi, trở về làm việc."

      Từng bước nhàng, tại mỗi ngày làm đều rất nhõm tự tại, lại cũng cần lo sợ có người xấu sau lưng mình.

      "Trợ lý. . . . . ." trợ lý đuổi theo."Xin chị mà, chỉ cho em chút thôi cũng được mà!"

      được ràng, nhịn được mà tò mò đến chết mất!

      Từ Như Nhân quay đầu lại, mỉm cười.

      "Đây là bí mật giữa tình nhân với nhau." Nghĩ nghĩ, lại quên tăng thêm câu lời vàng ý ngọc. "Về sau khi quen bạn trai, nên quên lúc nào cũng phải thẳng thắng, có chuyện gì cứ ràng."

      Đây là danh ngôn có hai xuất phát từ kinh nghiệm của người trước truyền đạt lại.

      Quan Na Na ngẩn người, vẻ mặt đau khổ kêu to: "Trợ lý ——"

      Cuối cùng vẫn là có câu trả lời!

      Từ Như Nhân quay đầu lại, vui sướng mà trở về phòng làm việc của mình, nghênh hướng khiêu chiến của hôm nay.

      --- ------ --------Toàn văn hoàn---- ------ --------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :