1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô trợ lý lạnh lùng của tổng giám đốc - Cần Thái (16c) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12.2:

      "Bởi vì có chút liên hệ nên cũng được xem là quen thuộc." cách hàm xúc nhất có thể. Dù sao đây cũng là bạn học của mình, mà mấy ngày trước rốt cục cũng trở thành chồng của người bạn thân của mình nữa mà. "Lúc học ở trường cấp 3 học trưởng cũng rất chiếu cố tôi."

      Điều này cũng là lời , thân là hội trưởng hội học sinh Cố Nhân Kiệt vốn rất biết cách chiếu cố người khác, nhưng người nổi danh toàn bộ trường là được đối đãi khác biệt chỉ có người duy nhất đó là học muội Phương Hạnh Nhạc.

      "Vậy sao?" Ngữ khí nặng , nhưng chỉ có hai người mới biết được Tào Doãn sắp bốc hỏa.

      "Tình huống của ấy có chút đặc thù." Cố Nhân Kiệt cười cười . "Trước hết chúng ta nên chuyện chánh ! Tiểu Nhân, lát nữa lại chuyện tiếp."

      "Dạ." biết gần đây học trưởng cùng Phương Hạnh Nhạc cãi nhau có chút bế tắc, có lẽ mình cũng nên giúp đỡ vào chút.

      Hai người nhìn nhau cười cười, cái bộ dáng cực kỳ ăn ý kia lại làm cho người đàn ông cách đó xa lòng tràn đầy phiền muộn muốn nhìn tiếp nữa, quay người dẫn đầu vào phòng họp.

      Ở đâu bay đến nhiều ruồi nhặn như vậy chứ!

      "Tiểu ."

      "Ông có chuyện gì cần bàn bạc sao?" Tào Doãn thống hận cái nhủ danh này, thực tế gần đây hai chữ "Tiểu Nhân" lại thỉnh thoảng vang lên bên tai , mỗi lần nghe thấy thêm lần tâm tình tựu như xấu thêm phần!

      Tiểu Nhân Tiểu Nhân Tiểu Nhân, bộ rất thân quen với sao?

      Thân quen đến mức nào? Có thân quen như ? Mẹ nó, nghĩ đến đây muốn bốc hỏa!

      "Coi cách chuyện của con kìa, chẳng lẽ cha thể vì nhớ con mà gọi sao." Người đàn ông bên đầu bên kia điện thoại nhịn được giễu cợt . "Mà con vốn chính là cún con của cha mà."

      "Ông gọi điện thoại đến có chuyện gì? nhanh chút." muốn cùng lão cha mấy cái chủ đề ngây thơ chút dinh dưỡng nào này, Tào Doãn giọng điệu bất thiện hỏi.

      "Khẩu khí như vậy là sao, đừng là lại cùng người ta cãi nhau chứ?" Tào Lực Thành ra vẻ hiểu rất mà cười ha ha. "Cái tính tình này của con ah, đến chừng nào mới có thể sửa được đây? Đúng rồi, gần đây Tiểu Nhân vẫn tốt đó chứ? Con có ngược đãi Tiểu Nhân nữa hay ?"

      Tiểu Nhân cái đầu ấy! Tào Doãn miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ dám bất mãn mà thầm trong lòng.

      Biết hai cái nhủ danh này cùng , cha ràng là cố ý! ( hai này trong bản Hán Việt Nhân là Yin còn là Ying)

      "Cha quá vô vị, sao chính mình gọi điện thoại hỏi ấy!"

      "Hỏi con bé được cái gì chứ, chỉ biết với ta cần lo lắng, mặc kệ là bị ủy khuất gì, cũng chịu ói ra nửa câu cay đắng." Nghĩ đến cái kiên cường kia, Tào Lực Thành liền nhịn được mà nhắc nhắc lại với con trai. "Cha con đó, bao nhiêu tuổi rồi, nên cứ lúc nào cũng ác liệt như vậy, cố ý ức hiếp Tiểu Nhân, cho dù con có được chút xíu nào cái gien tốt - thương hương tiếc ngọc truyền từ người của cha, ít nhất cũng có chút khí độ tương xứng với người thủ trưởng chứ! Trong công việc Tiểu Nhân biểu thế nào con cũng như ban ngày rồi đấy, tốt xấu gì con cũng có chút tấm lòng trọng dụng nhân tài chứ, bộ con biết với năng lực của Tiểu Nhân, có bao nhiêu công ty lớn chờ đợi cơ hội đoạt lấy con bé sao?"

      Lão cha gần đây cứ thích thao thao bất tuyệt, nhưng hiếm thấy lần này Tào Doãn lại nghe mà phản bác.

      Trần Sĩ Kiệt, lại còn thêm Cố Nhân Kiệt, khiến cho vị chua trong lòng của ứa ra.

      tốt như thế nào lại biết sao? Nhưng người khác lại cũng biết điều đó, hết lần này tới lần khác nhìn vào ánh mắt , chính lại cảm thấy hình như mình bằng những người khác!

      "Ồ, hôm nay sao con lại quỷ rống quỷ kêu muốn ta đừng quan tâm?" Cả buổi đợi được lời đáp lại của con trai, Tào Lực Thành cảm thấy cực kỳ quen. "Hay là rốt cục con cũng nghĩ thông suốt, hiểu người cha ta đây có lý? Nếu như là như vậy, người cha đây cực kỳ vui mừng, vốn nghĩ rằng cho dù phải đợi năm năm, mười năm, người có cái đầu như cục đá ngàn năm như con cũng chẳng chịu thông suốt. . . . . ."

      "Cha." Tào Doãn nhịn được đánh gãy người cha sục sôi nhiệt huyết.

      "Chuyện gì?"

      "Cha có biết Trần Sĩ Kiệt của "Tập đoàn Phong Thái" ?"

      "Biết." Tào Lực Thành dừng lại chút. "Sao đột nhiên lại hỏi đến ta?"

      " ta cùng trợ lý Từ là quan hệ như thế nào? Cha có nghe trợ lý Từ đề cập qua chuyện Trần Sĩ Kiệt mời ấy đến "Vàng bạc đá quý Phong Dương" đảm nhận chức vụ giám đốc tài chính chưa?"

      "Giám đốc tài chính?" Giọng Tào Lực Thành khó dấu được nghi hoặc, lập tức chú ý tới kiện khác "Con gọi ấy là trợ lý Từ?"

      " vốn chính là trợ lý Từ." Trong công ty ai cũng gọi như vậy.

      "Con. . . . . . Con là đồ đần sao?" Tào Lực Thành muốn xoa trán mà thở dài, sao lại sinh ra đứa con trai đần như vậy chứ? "Con bé với con. . . . . . Các con phải. . . . . . Con ràng gọi ấy là trợ lý Từ. . . . . ."

      Giọng của Tào Lực Thành giống như muốn gì đó nhưng lại thôi, vô cùng bất lực.

      "Bất quá cũng chỉ là cách xưng hô, ấy cũng gọi con là tổng giám đốc vậy." Tào Doãn lão cha sao lại có phản ứng lớn như vậy.

      gọi ấy là trợ lý Từ, chẳng lẽ lại theo chân bọn họ đồng dạng gọi "Tiểu Nhân" sao? Nhân đến Nhân , ai biết gọi ai? chán ghét cái tên đó, bất kể là "Tiểu Nhân" hay là"Tiểu " !

      "Hai người các con. . . . . ." bị hai người này đả bại! "Tốt xấu gì cũng quen biết hơn bốn năm, mỗi ngày đều làm việc chung, sao lại lạnh nhạt đến mức ngay cả tên cũng gọi?" Hai người này còn có ai có thể cố chấp bằng chúng chứ?

      "Cha hỏi con, phải những lúc lén lút các con cũng là như vậy chứ?" Chẳng lẽ là ông đoán sai quan hệ của hai người? Kỳ hai người bọn họ vẫn là người việc đúng như biểu mặt, nước giếng phạm nước sông, ngoại trừ công việc bên ngoài có chút quan hệ mờ ám nào?

      "Lén lút? Chúng con có cái vấn đề này." Lúc lén ở chung, bình thường đều chỉ có hai người bọn họ, căn bản cần cân nhắc vấn đề "Lén lút" này.

      " có cái vấn đề này?" Quả nhiên là có "Lén lút" sao?

      "Cha, con hỏi cha là tình bên "Phong Thái" kia, cha có nghe ?" chịu nỗi nữa việc lão cha cứ vong vò đến mấy loại chuyện vặt vảnh như thế này, Tào Doãn nhắc nhở.

      "Chưa nghe qua." Tào Lực Thành im ắng thở dài, muốn quản chuyện của người trẻ tuổi nữa. "Từ đâu con nghe thấy tin tức này?"

      "Trần Sĩ Kiệt ở trước mặt con và ấy đưa ra vấn đề này." Bởi vì chuyện này, làm rối loạn rất lâu. "Vì cái gì? Hai người bọn họ là quan hệ như thế nào? Trợ lý Từ cho dù đủ năng lực chăng nữa, giám đốc tài chính "Vàng bạc đá quý Phong Dương" cũng phải là ấy có thể gánh chịu nổi? Huống chi quan hệ của ấy cùng giới tài chính đủ chặt chẽ, làm sao . . . . . ."

      "Con trai." Tào Lực Thành đánh gãy con trai lầm bầm lầu bầu, có thể cảm nhận được rất hoang mang cùng bực bội. "Nếu như con là hoài nghi năng lực Tiểu Nhân, cha chỉ có thể con quá coi thường con bé; về phần quan hệ của con bé cùng giới tài chính, nếu như "Vàng bạc đá quý Phong Dương" có ý mời chào nó, phương diện quan hệ giao tiếp này, tự nhiên giúp con bé chuẩn bị tốt."

      Trần gia thương trường đều có quan hệ rất tốt với cả hai giới, có gì là khó khăn cả.

      Hết chương 12.
      Vodka thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13.1:

      "Chuẩn bị. . . . . . Dựa vào cái gì? Rốt cuộc bọn họ là quan hệ như thế nào?" Cái chức vụ dó, tuyệt đối phải có thể tùy tiện muốn cho ai cho, cho nên lòng hoài nghi của Tào Doãn đối với Trần Sĩ Kiệt càng thêm mạnh mẽ.

      "Cha nghe Tiểu Nhân đề cập qua con bé có phát sinh quan hệ sâu xa gì cùng "Tập đoàn Phong Thái" cả, sao con hỏi con bé?" đến , ra là tên nhóc này là lẫn lộn đầu đuôi, người trong cuộc hỏi, sao lại tới hỏi ông người ngoài cuộc xa đến ngàn dặm này chứ?

      " ấy trai của bạn thân của ấy." đến đây hình như còn muốn nổi nóng hơn nữa, lần trước giám đốc điều hành của Phùng thị, là chồng của bạn học của ấy, lần này là trai của bạn thân, cái tên Cố Nhân Kiệt kia là học trưởng. . . . . . Mẹ nó, sao từ đâu chui ra nhiều người có phận như vậy chứ?

      "Quả đúng là con bé có người bạn tốt cũng họ Trần. . . . . ." Tào Lực Thành nhớ lại. "Con trai, sao vậy, con sợ Tiểu Nhân bị người khác cướp mất à? Ngay từ đầu cha biết người như con bé Tiểu Nhân là người tốt đến có chỗ chê rồi mà, người có đầu óc biết điều mà đối tốt với con bé rồi, nhìn lại con xem, động chút là lại hung nhân rống lên với người ta đấy. . . . . ." ( Chả khác gì khéo đứa con mình ko có đầu óc :)))

      "Ai sợ?" Tức giận mà cắt ngang lời mà của cha mình, sắc mặt của Tào Doãn càng thêm trầm khó coi." ấy muốn cứ , con sao hết."

      "Khẩu thị tâm phi." Con mình tính tình như thế nào ông lại hiểu sao? Nếu quả sao hết như lời nó , sao lại phải bám riết lấy ông mà hỏi về chuện của "Phong thái" chứ?
      "Tùy cha muốn thế nào cũng được, con có việc cần làm rồi."

      "Đợi nào…!" Nghe ra ý đồ muốn cúp máy của Tào Doãn , Tào Lực Thành kêu lên.

      "Chuyện gì?"

      "Tiểu Nhân là đứa con tốt." Tào Lực Thành nhận xét câu.

      Tào Doãn trầm mặc, cố gắng thay đổi nhủ danh thành mà sinh ra nộ khí.

      "Nếu như con bé muốn rời , cứ để cho nó !"

      Nghe thấy lời của cha mình, khiến cho sắc mặt Tào Doãn càng thêm khó coi."Con cúp máy đây."

      hứa hẹn điều gì, cũng cho cha mình có cơ hội mở miệng lần nữa, quyết đoán cúp điện thoại, lại vì lời với vừa rồi mà xuất thần.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

      Cứ để cho ấy sao?

      Trong quan hệ xác định, sợ nhất chính là có chuyện xấu xảy ra.

      Mà bạn lâu xuất , tuyệt đối là chính chuyện xấu nhất.

      Nhìn người đột nhiên xuất , Từ Như Nhân thể nào che dấu được kinh ngạc của bản thân.

      "Chào, Như Nhân." Phương Thanh Mân cười hướng chào hỏi. " lâu gặp."
      " lâu gặp." Từ Như Nhân có gắng nặn ra nụ cười, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc giống như sáp người. "Trở về lúc nào vậy?"

      "Hôm qua." Phương Thanh Mân gẩy gẩy mái tóc dài được uốn cong tỉ mỉ, phong thái rất tự nhiên.

      Từ Như Nhân nhìn động tác của ta, vẩn vớ mà suy nghĩ, mình cùng Phương Thanh Mân căn bản là hai loại người khác nhau, ta xinh đẹp hào phóng, nhiệt tình rất dễ thân cận, luôn rất nhanh chóng hoà mình cùng với người xa lạ. . . . . .

      "Như Nhân, làm sao vậy?"

      Giọng mang theo quan tâm truyền vào trong tai Từ Như Nhân, mới phát mình lại ở trước mặt của mọi người mà ngồi suy nghĩ ngây ngốc.d

      " có gì." Hai gò má Từ Như Nhân hơi nóng lên lắc đầu, đem cặp văn kiện tay giao cho Quan Na Na bên, ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Em đến tìm tổng giám đốc a, sao trực tiếp vào?"

      " gấp á..., dù sao mấy công việc chất đóng kia cũng chạy, Thư ký Hoàng hôm nay ấy có lịch trính ra ngoài, cho nên bảo đảm đến buổi tối vẫn còn ở trong tòa nhà này."

      Phương Thanh Mân vô tình phất phất tay. "Lát nữa tôi cũng muốn rủ Thư ký Hoàng ra ngoài ăn chuyện chút, cũng cùng ! Lâu như vậy cũng tụ họp lại rồi."
      "Tôi còn có việc. . . . . ." Từ Như Nhân muốn cự tuyệt, thấy Phương Thanh Mân buột miệng cười.

      "Như Nhân, bị bệnh cuồng công việc đến hư đầu mất rồi á!" Phương Thanh Mân duỗi ra ngón trỏ ở trước mặt lắc lắc. (diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn) " như vậy là được ah, coi chừng quen được bạn trai đó nha!"

      Lần này Từ Như Nhân mỉm cười, nụ cười này rất tự nhiên khác với mọi hôm rất nhiều.

      nghĩ, có ai có thể chán ghét Phương Thanh Mân được a? Vốn dĩ ấy xuất thân là con nhà giàu có, thế nhưng có nửa điểm kiêu ngạo tự mãn, người cũng hiền hoà. . . . . .

      Người như vậy, lại là "bạn cũ" của .diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

      Nghe hai người là thanh mai trúc mã cũng nhau lớn lên, đến cuối cùng kết cục lại là bình thản mà chia tay; nếu như ngay cả Phương Thanh Mân đều thể lưu lại ở bên cạnh , bản thân mình có cái gì để thắng được ấy đây chứ?

      Nghĩ vậy, lòng Từ Như Nhân khỏi trầm xuống.

      "Như Nhân?" Thấy lại xuất thần, trong mắt Phương Thanh Mân lên nghi hoặc. "Hôm nay làm sao vậy? Luôn thất thần?" cẩn thận nhớ lại, chính mình có gì sai sao? Vừa nghĩ như thế. . . . . .

      "Như Nhân, có bạn trai rồi à?" Giọng hưng phấn giống như phát đại lục mới vậy.

      có bạn trai, chỉ có bạn giường! Hơn nữa, bạn giường của , lại chính là "Bạn trai cũ" của người phụ nữ trước mắt.

      Từ Như Nhân trầm mặc, đột nhiên cảm giác cảnh đẹp mà mình chờ đợi trở nên càng thêm xa vời.

      " lời nào. . . . . . Quả nhiên là có nội tình." Phương Thanh Mân thay đổi sang bộ dạng thần thần bí bí. "Mau cho tôi biết, là người đàn ông nào vận số tốt như vậy, có thể làm cho vừa ý?"

      " có." Từ Như Nhân gục đầu xuống, phát phòng thư ký lúc này có thêm người nữa.

      "Em đến chỗ chỉ là để quấy nhiễu các nhân viên của làm việc thôi phải ?" Nửa giờ trước chợt nghe thấy tin tức Phương Thanh Mân đến đây, ở văn phòng chờ cả buổi thấy người đâu, Tào Doãn rất nhận mệnh mà ra bắt người.

      nghĩ tới, vừa vặn nghe thấy câu " có" kia, lại làm cho tâm tình của chìm đến đáy cốc!

      có sao? Vậy tính là cái gì?

      "Cái gì quấy nhiễu, khó nghe như vậy!" Phương Thanh Mân ra vẻ sinh khí mà trừng mắt với Tào Doãn . " lâu gặp, nhưng vừa mới mở miệng lại có lời nào tốt đẹp cả!"

      " là ăn ngay thẳng." Tào Doãn tức giận mà trừng mắt ngược trở lại. "Người đến đây còn vào gặp, ở bên ngoài này lề mề cái gì?"

      "Em tâm với Như Nhân ah, cho rằng ai cũng đều giống sao, thích điên cuồng với công việc ah?"

      " ấy so với còn siêng năng làm việc hơn gấp mấy lần nữa kìa." (diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn) Nhàn nhạt mà liếc về phía Từ Như Nhân vẫn im lặng nãy giờ, ngoài ý muốn phát ràng ngẩn người.

      "Ai nha nha, lại ngẩn người, nhất định là suy nghĩ về đàn ông." Phương Thanh Mân cười khanh khách, cao hứng chứng kiến Từ Như Nhân "Thông suốt" rồi. " là may, tôi còn sợ bị cái đàn ông có tình thú này lây bệnh, đến cuối cùng ngoại trừ công việc cái gì cũng quan tâm."

      "Em im miệng cho !" Tào Doãn ra tay ôm lấy cổ Phương Thanh Mân, cân nhắc muốn vặn gãy nó hay . "Cùng vào văn phòng, đừng ở ngoài này làm chuyện mất mặt xấu hổ!"

      Trước khi rời , quên thoáng nhìn về hướng Từ Như Nhân, nhíu mày, suy nghĩ hình như ấy có cái gì đó được bình thường phải?

      Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, Từ Như Nhân cúi đầu xuống, cảm thấy hồi choáng váng.

      Chương 13.2:

      Mà người được xưng là sinh vật ngoại lai nhất phòng Quan Na Na, tức líu ríu chạy về phía Thư ký Hoàng.

      "Chị Hoàng, ấy là ai vậy? Người xinh đẹp ah! Đứng chung chỗ với tổng giám đốc siêu xứng luôn." Quan Na Na hâm mộ , nhất tuấn nam mỹ nữ, nhìn như là cảnh đẹp làm người vui tâm tình tốt. " ấy là bạn của tổng giám đốc sao? Vậy sao từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy ấy? Tổng giám đốc mới vừa rồi còn nở nụ cười a. . . . . ."

      Ba tháng gần đây, chỉ thấy qua bộ dáng tổng giám đốc trở mặt khủng bố mắng chửi người khác, cũng chưa có thấy qua cái bộ dạng cười nhàng như vậy.

      Thư ký Hoàng trả lời ấy, chỉ là có chút lo lắng nhìn qua Từ Như Nhân vẫn còn ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ. "Trợ lý Từ? có khỏe ?"

      "Hả? Tôi sao." Từ Như Nhân hoàn hồn, giật giật khóe miệng, đưa sắp văn kiện mới vừa nhận ra. "Cái này làm phiền sắp xếp dùm."

      "Được." Thư ký Hoàng vẫn thấy yên lòng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt quá mức của Từ Như Nhân. "Trợ lý Từ, có phải thân thể thoải mái hay ?"

      "Có chút." Từ Như Nhân miễn cưỡng cười cười, biết mình còn có thể trả lời thế nào nữa.

      " thoải mái?" Quan Na Na nhảy dựng lên. "Vậy chị có muốn xin phép về nhà nghỉ ngơi hay ? Sắc mặt của chị tốt lắm a!"

      Từ Như Nhân nhìn về phía bé, sau đó ngoài dự liệu của mọi người gật gật đầu. "Cũng được. . . . . . Phiền em giúp chị điền vào giấy xin phép nghỉ nha, cám ơn."

      Từ Như Nhân né tránh, bởi vì trước cửa cũng có người tìm tới tận nơi với bộ dạng muốn trả thù rồi.
      "Từ Như Nhân!"

      "Chuyện gì?" Mới định trở lại phòng làm việc của mình cầm đồ đạc rời , thấy quản lý bộ phận kinh doanh lao đến như đầu tàu cao tốc —— đành "Xin phép quản lý tôi trước ".

      "Đây là chuyện gì xảy ra?" Vương Danh Thông giương lên công văn tay, khuôn mặt bành như chiếc bánh bao, thân thể cao lớn kích động mà run run.

      Từ Như Nhân sớm đoán được, đợt hội nghị hai tháng trước, hai người sớm kết thù rồi, mà người thay thế vị trị quản lý cũng tìm được, Vương quản lý bị đổi nơi khác là chuyện trong dự liệu. . . . . .

      "Trưởng phòng Vương, tôi nghĩ văn bản cũng ghi rất ràng rồi." xoa xoa cái trán, rất hi vọng ngay lúc sức chiến đấu của bản thân mình kém như vậy lại phải chống lại nhân vật như thế này.

      "Từ Như Nhân, người phụ nữ như dựa vào cái gì đối với tôi như vậy?" Câu "Trưởng phòng Vương" kia giống như là giọt nước cuối cùng làm tràng ly, Vương Danh Thông toàn bộ bạo phát, hoàn toàn để ý vị trí tại của mình đứng là ở gần chỗ cửa ra vào, bên cạnh còn có những người khác, ngụm oán khí ói thống khoái.

      "Tôi ở Long Tinh làm hai mươi lăm năm, lúc vừa mới sinh ra tôi làm trong công ty này rồi, tôi đối với công ty tận tâm tận lực, hơn nửa đời người đều vì công ty này mà cống hiến, dựa vào cái gì mà giáng chức của tôi chứ? nghĩ mình là ai hả?"

      Từ Như Nhân lui hai bước, cùng lão ta giữ khoảng cách, nhưng Vương Danh Thông lập tức lại tiến tới gần, đáy mắt đỏ thẫm chất đầy cam lòng cùng phẫn hận.

      " cho rằng rất giỏi sao? Bất quá là dựa vào thân thể hướng lên mà bò thôi! Cựu tổng giám đốc cùng tổng giám đốc thời cũng là mắt bị mù rồi, nên mới rơi vào bẫy của ! (diễn-đàn-lê-quý-đôn) Hai cha con dùng chung người phụ nữ, cũng sợ người khác chê cười! Như thế nào, nghe đến cả thiếu gia của "Tập đoàn Phong Thái" cũng là đày tờ dưới váy của mà, rất đắc ý đúng ? biết xấu hổ!"

      "Vương quản lý, ông tại loạn cái gì vậy hả?" Quan Na Na nhìn được mà nhảy ra phát lên giọng chính nghĩa, lại làm cho Vương Danh Thông đẩy qua bên.

      "Tôi sai chỗ nào nào?" Vương Danh Thông vẫn hung ác trừng mắt với Từ Như Nhân, giận dữ vì vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh. "Quả nhiên là đồ con riêng có gia giáo, với mẹ là cùng cái dạng! Chỉ biết dựa vào đàn ông rồi dùng sắc đẹp, tôi thử đợi xem có thể hung hăng càn quấy bao lâu! Mẹ nào con nấy, chờ coi với mẹ cũng chỉ có cùng cái kết cục mà thôi, bị đàn ông chơi đùa đủ rồi quăng, đứa con sinh ra đến cả ba nó là ai cũng biết!"

      "Câm miệng!"

      " đủ rồi!"

      Hai giọng nam rất tức giận đồng thời vang lên từ hai hướng khác nhau, Vương Danh Thông cùng bọn người Thư ký Hoàng đứng bên quay đầu nhìn lại, phát Tào Doãn hừng hực lửa giận cuồng nộ xông ra từ phòng tổng giám đốc bên kia, còn có Phương Thanh Mân nhíu mày theo phía sau; mà nhìn qua giọng khác, là theo phương hướng thang máy truyền đến đây, mở miệng là Trần Sĩ Kiệt mặt chút biểu tình mà tới.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

      lúc toàn bộ mọi người đều nghĩ "Xong đời" rồi, giọng kinh ngạc của Phương Thanh Mân khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người kéo về người khổ chủ.

      "Như Nhân?"

      Vương Danh Thông vừa quay đầu lại, chính là thấy sắp giấy từ đâu bay tới đập vào mặt mình, mang theo từng cơn đau đớn.

      "Mẹ tôi phải là người mà loại người như ông có thể vũ nhục được đâu!"

      Từ Như Nhân mới vừa rồi dù có bị mắng khó nghe hơn nữa cũng có phản ứng, nhưng ngay thời điểm đối phương làm nhục mẹ mình liền hoàn toàn tức giận, cầm lấy tất cả các loại đồ vật có thể ném được của mình mà hướng Vương Danh Thông ném .

      "Ông nghĩ ông là ai! Ông dựa vào cái gì ở trước mặt tôi nhưng lời này? So với mẹ tôi ngay cả sợi tóc của mẹ tôi thôi ông cũng còn kém xa lắm! Ông biết cái gì ——" đồ đạc ném xong, tức giận mà xông lên trước muốn dùng quyền cước công kích.

      "Tiểu Nhân." Mạo hiểm nguy hiểm đến với khuôn mặt của mình Trần Sĩ Kiệt vào bên người , thò tay ngăn lại động tác của , đem kéo vào trong ngực. "Ổn rồi, đừng khóc."

      "Người phụ nữ điên này ——" bị tập tài liệu dày đánh cho cháng váng đầu óc, cái trán thậm chí còn bị giấy do Từ Như Nhân ném ra sát cho chảy máu, Vương Danh Thông chật vật mà trừng mắt với Từ Như Nhân. (diễn-đàn-lê-quý-đôn) " dám đánh tôi? Tôi nhất định kiến ——"

      quyền của Tào Doãn đánh rớt nhưng lời còn lại mà lão ta muốn .

      "Tôi chờ ông tới kiện, cút!" Rống giận như sấm vang, khiến cho Vương Danh Thông rất nhanh mà kẹp đuôi trốn chạy.

      Chân mày của Tào Doãn vẫn hề dãn ra, tới trước mặt Từ Như Nhân, Trần Sĩ Kiệt vẫn hề buông tay ra.

      "Buông tay, tôi đưa ấy về." Nắm đấm vừa dùng để đánh người kia lần nữa nắm chặt, mục tiêu là người đàn ông thức thời trước mắt này.

      " làm phiền." mặt Trần Sĩ Kiệt còn nụ cười dễ gần thân thiện của ngày thường, mà là bộ dạng lạnh nhạt trào phúng. "Tiểu Nhân bị người ta đến khó nghe như vậy rồi, nếu lại để cho đưa về, ai biết được ngày mai còn có thể nổi lên lời đồn đại dạng gì nữa?"

      "Nếu là cũng chả tốt gì hơn." Nắm đấm siết đến thể chặt hơn, Tào Doãn phản kích, với hành động của ta cũng khiến cho Từ Như Nhân rơi vào cục diện khó xử kém gì. (diễn-đàn-lê-quý-đôn)

      "Nếu như có "tiền lệ" là cha con các người, chuyện của tôi với Tiểu Nhân bị hiểu lầm thành như vậy sao?" Trần Sĩ Kiệt lạnh lùng trào phúng câu. " dám , chưa từng nghe qua loại đồn đãi bất lợi đối với như vầy sao? thậm chí hề vì ấy mà làm sáng tỏ qua!"

      " buồn cười! Nếu như đối với tất cả mọi lời đồn đại đều phải tốn công tốn sức làm sáng tỏ, tôi mỗi ngày lo chuyện mở họp báo cũng đủ mất cả ngày rồi!" Tào Doãn cũng tin bản thân Trần Sĩ Kiệt lại làm chuyện nhàm chán như vậy.

      "Với những chuyện liên quan đến danh dự của Tiểu Nhân, cũng có thể để ý như vậy, huống chi chỉ là chuyện này của ấy phải ?" Cũng ồn ào thành như vậy, Trần Sĩ Kiệt cũng hề nhịn nữa, dứt khoát lần . "Loại đồn đãi này ngay cả tôi cũng nghe đến, càng cần đến phiên bản ở bên trong nội bộ công ty mà tôi nghe thấy, có cái còn thích ấy đến cỡ nào, mỗi lần tìm được cơ hội tận dung hết khả năng mà có để nghiêm khắc với ấy, dám phủ nhận sao?"

      Tào Doãn hoàn toàn thể phản bác lại, mặc dù chuyện làm khó dễ này phần lớn là do tư tâm riêng của , muốn huyên náo để chuyển hướng cầu viện mình, nhưng. . . . . . chưa từng cầu qua, mà ngay cả lần này, cũng núp ở người khác trong ngực người khác!

      Chẳng lẽ trong lòng , quan trọng, đáng tin cậy gì như vậy sao?

      "Đúng là thể phủ nhận, nhưng chuyện này cùng với quan hệ."

      "Chuyện của Tiểu Nhân chính là có quan hệ với tôi." Cánh tay Trần Sĩ Kiệt đỡ Từ Như Nhân thị uy mà xiết chặt. "Bây giờ tôi cho biết, mà mọi chuyện cũng nên ràng luôn . nếu có tâm đối tốt với Tiểu Nhân, cũng thể ràng minh bạch mà theo lâu đến như vậy, bên cùng ấy thân mật, mặt khác lại để ấy ở trong công ty tứ cố vô thân mà chống chọi với dư luận, căn bản xứng với ấy!"

      Hết chương 13.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14.1:

      Lời mà Trần Sĩ Kiệt , lại khiến cho Tào Doãn phải đen mặt, đồng thời cũng khiến người khác khiếp sợ thôi.

      như vậy, tổng giám đốc cùng trợ lý Từ. . . . . . . . . . . . Có chuyện hay để rồi à!

      "Đừng nữa." kịp ngăn cản , Từ Như Nhân chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tình tiếp tục chuyển biến. Cũng tốt, vốn cũng do dự biết làm như thế nào để mở miệng, nay Trần Sĩ Kiệt như vậy coi như cũng là giúp tay rồi!

      , tỉnh mộng, chính mình cũng nên rời thôi.
      "Chúng ta thôi!" cúi thấp đầu, muốn nhìn biểu cảm tại mặt người đàn ông kia nữa.

      Quy định lập ra nay chính lại làm hỏng nó rồi, chuyện của bọn họ ở công ty bị ra. . . . . . sợ, sợ nhìn thấy biểu lộ hối hận, cùng với vẻ mặt chán ghét của .

      nên nhìn vẫn tốt hơn. . . . . .

      "Tào Doãn , chúng tôi ra mặt, tiếp tục bỏ mặc chuyện Tiểu Nhân bị khi dễ như vậy nữa!" Trần Sĩ Kiệt lạnh lùng mà quẳng xuống câu, rồi ôm vai Từ Như Nhân lướt qua Tào Doãn .

      "Đợi !" Tào Doãn nhanh như chớp nắm chặt lấy tay Từ Như Nhân, dùng ánh mắt nhìn chăm chú nhìn nhưng vẫn thấy nhìn lại.

      Từ Như Nhân mở miệng, chỉ là có chút tránh ra, cúi đầu dám nhìn hướng . "Tổng giám đốc, chào tạm biệt."

      Tào Doãn mở cửa nhà, mùi hương nhàn nhạt bay tới.

      nhận ra mùi hương này, chỉ ngờ hôm nay lại được nghe thấy nó.

      Trù nghệ phải là sở trường của Như Nhân Từ, dù có là lúc ở chung cũng chưa bao tổ chức nấu ăn gì, công dụng phòng bếp đại khái vẻn vẹn cũng chỉ là dùng để nấu mì tôm, mà món ăn duy nhất biết nấu, là thịt bò kho —— đó là món sở trường của người mẹ mất của .
      Hàng năm mỗi lần đến ngày giỗ của mẹ , đều nấu nồi thịt bò kho, sau khi trở về từ chuyến thăm mộ, liền lẳng lặng ngồi ở bàn ăn đó có thêm ít cơm trắng, yên lặng mà ăn.

      biết, đây là cách thức nhớ về người mẹ mất của mình.

      Trong hai năm qua, chỉ cần đến ngày giỗ của mẹ , vào buổi chiều cũng nghĩ việc, quấn lấy mà cùng nhau ăn bữa ăn đó.

      Hai người hề chuyện, chỉ yên lặng mà ngồi ăn.

      Mà bây giờ, ràng nghe thấy mùi vị kia.

      tay còn cầm nắp nồi Từ Như Nhân như là có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy xuất của , kinh ngạc mà cùng nhìn nhau lúc lâu, vẫn biết gì cho phải, chỉ làm thêm hai chén cơm, rồi bưng nồi thịt lên bàn ăn.

      Khác hẳn với trước kia, Tào Doãn lại mở miệng. "Em có khỏe ?"

      "Uh." Từ Như Nhân vùi đầu ăn cơm, có ngẩng đầu nhìn .

      nhíu mày, nhìn chằm chằm vào , cũng chỉ có thể nhìn đỉnh đầu .

      "Ngay cả nhìn cũng muốn sao?" Từ khi nào mà bản thân mình lại khiến cho chán ghét đến như vậy? Nhớ tới lời Trần Sĩ Kiệt , hẳn là cũng trách ? Trách cho tới nay vẫn chưa bao giờ bảo vệ tốt sao?

      " có." Từ Như Nhân vẫn ngẩng đầu lên.

      Tào Doãn để đũa xuống, còn muốn ăn nữa.

      phải bảo vệ , trái lại nữa kìa, gần là quá muốn bảo vệ , mới có thể bức như vậy, hi vọng có thể từ bỏ công việc này rời bỏ cái thương trường chút cũng thích hợp với này, hi vọng có thể toàn tâm toàn ỷ lại là chính mình.
      làm như vậy, là sai lầm rồi sao?

      Nhìn Từ Như Nhân kiên trì chịu ngẩng đầu lên, cảm giác mình biết nên cái gì, rồi lại phát bất luận tại muốn nữa, nghe cũng chỉ giống như là lấy cớ với biện giải.

      Lúc trước chịu tâm ý của mình với , tại dù có , cũng muộn rồi?

      Bên môi lộ ra nụ cười khổ, thử vài lần, rồi mới trấn định ta nghi vấn của mình.

      "Em muốn tới "Vàng bạc đá quý Phong Dương" sao?" nhớ tới lời cha mình , nếu như Từ Như Nhân muốn rời , hãy để cho ; lời mà Trần Sĩ Kiệt vẫn còn vang lên bên tai , có lẽ sau khi rời , có thể vui vẻ hơn.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

      Tuy rằng đáng tiếc mình lại phải là người thay đổi , nhưng nhìn bộ dáng ngày đó rúc vào trong ngực Trần Sĩ Kiệt, nguyện ý chúc phúc.

      ". . . . . . biết." biết tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, Từ Như Nhân cũng ngừng động tác ăn uống của mình, chờ .

      "Uh!" Tào Doãn lần nữa nhặt đũa, yên lặng ăn xong phần cơm của mình, rồi lẳng lặng đứng dậy.

      " vẫn chưa với em chuyện này, món bò kho mà em nấu ăn rất ngon."

      Câu bất ngờ này, rốt cuộc cũng khiến cho Từ Như Nhân ngẩng đầu lên.

      Tào Doãn mang theo nụ cười, lại có chút ý tứ chua chát . "Trần Sĩ Kiệt. . . . . . Dường như rất thích hợp với em!"

      móc ra vật gì đó để bên cạnh chén của mình, thêm lời nào nữa mà rời .

      Từ Như Nhân buông tay, hơi giật mình mà nhìn chùm chìa khóa trước mặt. . . . . .
      " hai, em là nhờ "trợ giúp" mà, sao lại phá hỏng gia can nhà người ta làm cái gì?" Nghe xong lời kể của Trần Sĩ Kiệt, Trần Ý Hoan tức giận mà trợn mắt liếc qua.

      " là suy nghĩ cho bọn họ, nên mới hạ liều thuốc nhắc nhở đấy chứ." Lão thần Trần Sĩ Kiệt phản bát.

      "Vậy sao?" Trần Ý Hoan cười vô cùng ngọt ngào, ngọt ngào như mật. " làm như vậy, ràng là vì vừa mắt bất mãn với người ta."

      Bị em xem thấu tâm tư, Trần Sĩ Kiệt cũng phủ nhận. "Quả là do tức giận nên mới như vậy, nghĩ tới nhân viên cao cấp của "Long Tinh" lại là kẻ như vậy, cho dù có là chuyện đại gì, cũng thể khó nghe như vậy đối với người phụ nữ."

      Lại còn chưa đến người bị làm cho nhục nhã đó lại là Từ Như Nhân, cái tên đó ràng là có đem bọn họ những "Chỗ dựa"này đặt ở trong mắt.

      "Ân! rất có khẩu đức." Trần Ý Hoan cũng tức giận, nếu như việc này để cho Phương Hạnh Nhạc biết, sợ là trực tiếp vọt tới trước mặt người nọ mà đành cho trận ra trò?

      "Cho nên cũng suy nghĩ nhiều, mà ra nhưng lời như vậy." Trần Sĩ Kiệt hồi tưởng lại, cũng cảm giác mình là có chút xúc động, nhưng nghĩa làm như vậy là sai. "Nhưng như vậy cũng tốt, vấn đề giữa hai người kia nếu như bây giờ vẫn có chuyển biến, biết lại giằng co đến khi nào, ràng cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng vẫn chỉ cứ lén lút qua lại, ở trong công ty cũng làm ra những hành động cẩn thủ chừng mực. Giờ ra những lời này, lại ngay trước mặt Tào Doãn mà mang người , nghĩ sau chuyện này ta đủ thông minh để biết là mình cần sớm chuyện ràng với Tiểu Nhân."

      "Hơn nữa lời đồn cũng lan truyền ở "Long Tinh", cũng tin bọn họ còn có thể coi như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh."

      "Vạn nhất chuyện như suy tính sao?" Trần Ý Hoan nhìn với vẻ xem thường. "Vạn nhất Tào Doãn cảm thấy rất nghiêm túc, người Tiểu Nhân thích chính là , cứ như vậy mà quyết định buông tay làm sao?"

      "Vậy đến lượt tìm ta chuyện thôi!" Trần Sĩ Kiệt nhún nhún vai.

      "Người ta có chuyện gì cần với kia chứ?"

      " là đàn ông nên nhượng bộ."

      "Làm tốt ta lại cảm thấy đó là hy sinh mà thành toàn cho người ta đó."

      "Tiểu Hoan, em tốt xấu gì cũng đối với trai mình cũng có chút tin tưởng chứ?" Tin tưởng dù chỉ chút vào phán đoán của thôi cũng được sao?

      "Em đối với có lòng tin, nhưng em đối với Tào Doãn tin tưởng được." người đàn ông hơn ba năm trời lên tiếng, chứng kiến người phụ nữ bên người của mình bị người ta theo đuổi cũng có phản ứng lớn gì, rất khó mà bi quan.

      "Hơn nữa lại thẳng thừng đem chuyện tình cảm của họ ra trước mặt tất cả mọi người, phải là làm cho Tiểu Nhân ở "Long Tinh" còn đường lui nữa sao?" bước cờ này rất khó để nghi ngờ mục địch của hai là vì muốn thuận lợi mà kéo Tiểu Nhân qua công ty nhà mình luôn. "Đáng tiếc là cho dù ấy thể tiếp tục ở lại đó nữa, hành động theo đuổi lúc trước của cũng làm cho ấy bài xích chuyện vào làm ở "Tập đoàn Phong Thái" mất rồi."

      Theo cá tính của Tiểu Nhân, bởi vì quan hệ của các , vốn có khả năng đáp ứng vào làm ở "Phong thái" khiến cho khó làm người; hôm nay quậy phát như vậy về sau, ấy càng cách "Phong thái" rất xa, bởi vì ấy cần thiết phải vì trốn tránh những lời đồn đại mà phải nhảy từ công ty bát quái này qua công ty cũng bát quái kém.

      "Có thể vào làm việc ở đây hay bắt buộc." Nhưng nếu vào làm đương nhiên là tốt nhất.

      " hai, nếu như Tiểu Nhân đau khổ, em cũng khổ sở theo đấy." Biết hai rất thương mình, Trần Ý Hoan rất "Lơ đãng" .

      " biết rồi." Trần Sĩ Kiệt nhịn xuống xúc động muốn thở dài.

      "Ngày mai em qua xem ấy." Trần Ý Hoan mím môi, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào từ trước đến nay lại có kiên quyết làm cho người khác cách nào bỏ qua. "Chỉ cần là chuyện Tiểu Nhân muốn, em đều nghĩ biện pháp làm giúp cho ấy!"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.2:

      cuộc gọi vượt đại dương lúc nữa đêm, khiến cho Tào Doãn còn chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân phải hồi tỉnh lại, nhấn xuống nút call, trong lòng biết là ai gọi tới.

      "Tiểu Nhân từ chức rồi hả? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tào Lực Thành nghe được tin tức, bất chấp chênh lệch về thời gian, ngay lập tức gọi điện thoại chất vấn con trai.

      Chuyện phát sinh ngày đó tại lâu 35, cũng có ai dám ra, người của công ty chỉ biết là Từ Như Nhân đưa đơn xin từ chức, rồi hề xuất tại công ty nữa.

      Mà chuyện ngày đó Trần Sĩ Kiệt ôm Từ Như Nhân ra khỏi tòa lầu, ít người gặp được, tăng thêm càng nhiều lời đồn so với trước kia, trong lúc nhất thời mà trở nên rất hỗn loạn.

      "Con bé quyết định đến chỗ "Phong Thái" sao?" Tào Lực Thành cũng biết là ai mang Từ Như Nhân , chỉ là ngờ, Tiểu Nhân có thể cứ như vậy mà theo ta.

      " ấy ấy biết." thực tế, chức vụ của ấy tại "Long Tinh" vẫn còn ở trạng thái bỏ trống. ràng là quyết định muốn buông tay, nhưng như thế nào cũng buông tay được. "Bên "Phong Thái" cũng có truyền ra tin tức ấy nhận chức."

      "Ngày đó đến cùng là như thế nào?"

      Tào Doãn đem chuyện trải qua sơ lược lần.

      "Cái tên Vương Danh Thông đó! Con đánh gả quyền vẫn còn quá !" Tao nhã từ trước đến nay của Tào Lực Thành hoàn toàn biến mất, mà chuyển biến thành lửa giận ngập trời. "Dám Tiểu Nhân như vậy, ngay cả Phức Phỉ mà ta cũng dám lấy ra !"

      Sau khi có chút xuất thần, Tào Lực Thành mới nhớ tới muốn giải thích. "Phức Phỉ, ấy. . . . . ."

      "Con biết."

      Con trai bình thản trả lời như vậy, ngược lại khiến cho Tào Lực Thành phải nhướng mày. "Con biết?"

      " ấy là Từ trợ . . . . . ." có chút dừng lại, cuối cùng vẫn hết được cái xưng hô quen thuộc kia.". . . . . .mẹ ruột."

      "Con biết đúng ?" Nghe khẩu khí của con trai, xem ra chính mình xem thường nó rồi.

      "Cha đột nhiên nhận làm người giám hộ cho người con xa lạ, chẳng lẽ con lại điều tra chút sao?" Ngưỡng người tựa vào ghế sô pha, Tào Doãn nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

      "Cái này! Ta là cha của con đó." nghĩ tới con của mình lại có thể điều tra mình.

      "Cha là chồng của mẹ con đó." Mặc dù biết cảm tình của cha mẹ rất tốt, nhưng chuyện hợp thói thường như vậy vẫn muốn điều tra ràng.

      Tào Lực Thành biết con trai có ác ý, chỉ là có chút thoải mái, nhưng sau khi thở dài, ông vẫn giải thích.

      "Phức Phỉ là học muội của cha, nữ sinh rất ưu tú, ấy độc lập có chủ kiến, chưa bao giờ kết hôn. Cùng cha của Tiểu Nhân đến cuối cùng bởi vì quan niệm khác biệt mà cách nào ở bên nhau, mà đối phương sau khi rời , trong lần ngoài ý muốn mà chết." Giọng của Tào Lực Thành có chút hoài niệm. " ấy còn có thân nhân nào khác nữa, cũng chỉ có mỗi người con là Tiểu Nhân, lâu sau khi biết mình bị ung thư, liền thỉnh cầu cha chiếu cố con ấy đến lúc thành niên. Tuy có quan hệ huyết thống nhưng ta xem Tiểu Nhân như con của mình mà đối đãi."

      "Con biết." Lấy tay xoa nắn thái dương mắt nhắm lại, giọng của Tào Doãn có chút trống rỗng.

      còn biết, người phụ nữ mạnh mẽ Phức Phỉ này rất thương con mình, tuy Từ Như Nhân là thiên tài, nhưng bà ấy chưa từng có bất cứ cầu gì trong việc học tập của , cũng tùy ý cho chính tự quyết định có muốn học nhảy lớp hay , chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Mà khi biết chính mình mắc phải bệnh nan y, lo lắng chuyện công ty cùng tài sản của mình toàn bộ bị người ta cố ý chiếm đoạt, thậm chí nguy hại đến con , lúc này mới tìm tới Tào Lực Thành lâu liên lạc, thỉnh ông hỗ trợ, trước khi Từ Như Nhân trưởng thành giúp chiếu cố .

      còn thấy qua Từ Như Nhân năm mười sáu tuổi, tấm ảnh cùng bạn học cười rất thoải mái, tóc ngắn màu nâu bồng bồng buông xuống hai vai, hai má mang theo có vài loạn tóc cuốn tròn buông xuống, trong mắt mang ý cười giảo hoạt, dương như là có kế hoạch cho trò đùa dai nào đó vậy.

      Rất đáng —— ấn tượng lần đầu tiên của đối với chính là ba chữ này. Mà sau khi xác định được cho mình "Trong sạch", liền đem việc này ném đến tận sau đầu, kể cả người thiếu nữ bên trong tấm hình kia.

      Về sau vô tình nghe được cái nhủ danh giống mình từ miệng của cha, số lần nhiều lắm, lúc ấy chỉ mơ hồ cảm thấy kia, tựa hồ sau khi mất mẹ có chuyển biến.

      Có lẽ là cao hơn? Lúc ấy cũng suy nghĩ nhiều, thẳng đến khi chính thức mặt đối mặt cùng tại phòng tổng giám đốc ở lâu 35, vốn là ngây ngốc, nhưng kèm theo đó còn có giận dữ —— sao lại làm cho bản thân mình trở thành bộ dạng đức hạnh như chết như vậy chứ?

      Rồi đến khi, chuyện của hai người hoàn toàn thoát khỏi khống chế của , ngừng hướng đến mà làm ra sắc mặt khó chịu, làm khó dễ , bắt bẻ , hãm hại , khó xử , lại tiếng cũng ra khỏi miệng.

      "Con định làm như thế nào?" Lời của cha , xuyên qua điện thoại từ nơi xa xôi vang đến.

      "Con vốn muốn nghe cha đấy, để cho ra ." Nếu như Trần Sĩ Kiệt có thể khiến ấy trở về bộ dáng năm mười sáu tuổi kia, hi vọng vui vẻ. "Nhưng con phát , con buông tay được."

      Tào Lực Thành nghe ra dày vò của , thở dài, khuyên bảo : "Con còn có Trợ lý Phương."

      Nắm đấm lại nắm chặt lần nữa, sau hồi khá lâu, Tào Doãn mới lẳng lặng phun ra câu: " ấy phải chỉ là trợ lý."

      Tào Doãn ở dưới lầu nhà Từ Như Nhân chờ đợi nguyên buổi chiều, cũng gặp được .

      Điện thoại tiếp, người cũng ra khỏi của, chỉ hối hận vì cái gì mà nhất thời xúc động, đem cái chìa khóa kia trả lại cho chứ?

      Ôm cây đợi thỏ hành vi ngu xuẩn, càng là cách làm lãng phí thời gian, nhưng bây giờ cũng chỉ biết có loại phương pháp này mà thôi.

      Bỗng nhiên, phía trước dừng lại chiếc xe, xuống là người phụ nữ nhìn rất quen.

      ". . . . . ." biết tên của đối phương, chỉ biết là cái người người phụ nữ hung hăng càn quấy này có chìa khóa nhà Từ Như Nhân gia. "Chờ chút!"

      Cách như vậy cho thấy đối phương cũng nhớ , ánh mắt nhìn về phía mang theo đánh giá.


      "Tổng giám đốc Tào, đúng là khéo." chuyện với phải là người phụ nữ trước mặt này, mà là Cố Nhân Kiệt sau khi trông thấy thấy mới chui ra từ ghế lái. "Tìm bạn của tôi có chuyện gì sao?"

      Bạn của ta? Tào Doãn nhìn hai người sóng vai đứng với nhau, nhớ tới cuộc đối thoại của Từ Như Nhân với ngày ấy. Chẳng lẽ ta cũng chỉ là bạn trai của người bạn học khác thôi sao?

      Hết chương 14.
      milary thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15.1:

      "Tôi tìm , tôi tìm Từ Như Nhân."

      "Tiểu Nhân từ chức rồi." Phương Hạnh Nhạc nhìn , như là muốn nhìn thấu ý đồ của . " người công và tư ràng như vậy, có lẽ cần phải đến đây nữa."

      "Tôi với ấy còn có chút việc riêng chưa giải quyết."

      "Vậy phải xem xem ấy có nguyện ý gặp hay rồi." Phương Hạnh Nhạc có chút giễu cợt. "Chỉ cần thấy đứng ở chỗ này, cũng biết được quyết định của Tiểu Nhân rồi."

      "Hạnh Nhạc." Cố Nhân Kiệt nắm chặt tay bạn mình, thấp giọng gọi.

      "Gọi hồn à?" Phương Hạnh Nhạc những cho chút mặt mũi nào mà còn lườm cái, mặc kệ cảnh cáo của . "Tiểu Nhân tốt như vậy, cũng hiểu được mà quý trọng chút, như tại cũng chỉ được tạm cho là có chút tốt mà thôi!"

      Bạn giường? ta ràng xem Tiểu Nhân như bạn giường? !

      "Loại thái độ này của em cũng giải quyết được vấn đề gì mà." Cố Nhân Kiệt đúng , vẻ mặt vô cùng đứng đắn.

      "Em phát tiết chút cũng được sao? Bằng chẳng lẽ cứ để cho cái tên đàn ông này cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ thế giới này lấy ta làm trung tâm mà chuyển động chắc?"

      Tiểu thư, đó là cách nghĩ của em mới đúng đó? Cố Nhân Kiệt rất bất đắc dĩ giữ chặt lấy Phương Hạnh Nhạc.

      "Tổng giám đốc Tào, có thể hỏi cái gọi là việc tư của là gì ?" Thái độ Cố Nhân Kiệt tuy ôn hòa, lại thể che hết tinh quang trong ánh mắt. "Theo tôi được biết, với Tiểu Nhân tựa hồ cũng có quan hệ cá nhân gì."

      " ấy với các người như vậy sao?" Tào Doãn tự chủ mà nhíu mày.

      " phải, theo cách của ấy , chỉ đem ấy trở thành bạn giường, là loại quan hệ cần phụ trách, thể lộ ra ngoài ánh sáng." ( Phương Hạnh Nhạc cay độc lên tiếng. "Ở công ty đem làm cấp dưới mà sai sử, về đến nhà xem ấy như tình nhân mà sử dụng, đúng là biết tùy hoàn cảnh mà sử dụng à nha! Khó trách công ty của quy mô càng lúc càng lớn."

      "Hạnh Nhạc." Cố Nhân Kiệt thở dài.

      "Chỉ là bạn giường?" Tào Doãn đem hai từ này đảo qua đảo lại vòng đầu lưỡi mình, vốn dĩ là sầu não lập tức bị cỗ nộ khí thay thế.

      chỉ là bạn giường!

      "Thế này là thế nào, mở họp lớp sao?" Từ Như Nhân biết gì bị Phương Hạnh Nhạc kéo vào gian phòng, ở bên trong người ít, còn có cả nhạc nhóm nhạc biểu diễn nhạc jazz và đồ ăn, nhìn lướt qua giống như là bữa tiệc vậy, cái ngờ tới chính là ngay cả Phùng Nhã Nguyên cùng Phan Xảo Bội cũng ở đây.

      chớp mắt, xác định cách đó xa bóng người nhìn quen mắt chính là Trần Ý Hoan cùng Chu Tấn Nhậm.

      Chuyện gì xảy ra vậy? Toàn bộ thành viên đều đến đông đủ? Sao lại biết Phan Xảo Bội cùng Trần Ý Hoan lại có giao tình đến mức này vậy?

      "Tiểu Nhân." Phan Xảo Bội vừa thấy được , lập tức "Chạy vội" đến, hoàn toàn quên mất chính mình cái bụng phình rất lớn, người chồng theo đằng sau sắc mặt trắng bệch.

      "Cẩn thận chút." Từ Như Nhân vội vàng ra tay giữ chặt Phan Xảo Bội. "Bụng cũng lớn như vậy rồi lại còn biết an phận chút nào."

      "Đúng vậy." Nghe thấy câu khuyên bảo đó, Phùng Nhã Nguyên là cảm động đến rơi nước mắt. "Tiểu Nhân, nghe nghỉ việc, thử xem xét đề nghị đến khách sạn của tôi làm việc được ?"

      Làm việc chỉ là giả, nhờ ấy kiềm chế vợ mình mới là thực.

      " muốn mời tôi làm nữ giúp việc cá nhân chứ gì?" Từ Như Nhân bật cười, làm sao lại biết tính toán cái gì được chứ?

      "Tiểu Nhân, cậu cần nghe ấy ở bên hươu vượn đâu." Phan Xảo Bội cho chồng mình chút sắc mặt tốt nào, là cả ở trong nhà và ở khách sạn đều bị quản đến phát phiền rồi. "Chúng ta rất lâu gặp mặt rồi."

      "Muốn chuyện phiến, đến bên cạnh ngồi xuống rồi chuyện, giúp các em lấy ít đồ ăn, vừa ăn vừa chuyện." hề bị bài xích ràng của vợ mình dọa lùi, Phùng Nhã Nguyên ôn tồn , quên hướng Từ Như Nhân liếc mắt thỉnh cầu.

      Từ Như Nhân nhịn cười, khẽ kéo Phan Xảo Bội theo , quên hỏi: "Hôm nay là ngày gì, sao hai người cũng ở đây?"

      Phương Hạnh Nhạc chỉ ấy bị Cố học trưởng, cũng là bạn trai của mình, kéo xuống nước, ấy ngại nhàm chán nên thuận tay cũng luôn kéo đạo, còn những cái khác cái gì cũng .

      "Sinh nhật Trầm tiên sinh, chúng tôi là tới chúc thọ." Phùng Nhã Nguyên dàn xếp cho vợ mình yên ổn mặt ghế xong, mới cười trả lời.

      "Thẩm?" Từ Như Nhân nghĩ nghĩ."Là cậu cả của Hoan?"

      Trong trí nhớ có chút ấn tượng, người cậu này của ấy hình như cũng nằm trong giới doanh nhân, khó trách Phùng Nhã Nguyên cũng đến đây.

      "Giao tình của cùng Trầm tiên sinh sâu như vậy sao, phải tự mình đến chúc mừng? Ngay cả tiểu Bội cũng mang tới?" Từ Như Nhân lập tức cảm thấy đúng, nghiệp của Phùng thị chủ yếu ở nước Mỹ, Phùng Nhã Nguyên đến Đài Loan cũng chưa tới năm, quan hệ cùng giới kinh doanh Đài Loan cũng thể nào mới đó mà có thể sâu như vậy. ( Huống chi nhìn bộ dáng khẩn trương của đối với Phan Xảo Bội, chín mươi chín phần trăm phải là lễ đến nhưng người đến, nhanh chóng đưa lão bà về nhà dưỡng thai mới đúng chứ?

      Ở trong đó nhất định có quỷ!

      "Các cậu xếp đặt thiết kế tớ?" rất hòa khí mà hỏi thẳng.

      "Muốn xếp đặt thiết kế cái gì?" Phương Hạnh Nhạc tới đáp lời. "Dù sao cậu với mọi người cũng đến rồi, cứ vui vẻ mà chơi! Tiểu Bội nghe tớ muốn mời cậu tới, nên mới cứng rắn muốn đến tham dự."

      Dừng chút, lại : "Mọi người đều biết tâm tình của cậu được tốt lắm, có thêm nhiều người chia cùng cậu luôn tốt hơn mà, khi có cơ hội phải lấy bạn bè ra dùng chứ."

      Từ Như Nhân nhìn Phương Hạnh Nhạc cùng vẻ mặt lo lắng của Phan Xảo Bội, nâng lên bờ môi. " có lỗi, là tớ suy nghĩ nhiều rồi."

      " ! Kỳ . . . . . ." Phan Xảo Bội khẩn trương , rất ngượng ngùng mà muốn ra là do chính mực muốn đến xem cuộc vui mà thôi.

      Từ Như Nhân trực giác chính mình đoán sai, các hoàn toàn chính xác xếp đặt thiết kế !

      "Được rồi, tớ mang cậu qua tìm Hoan, cậu cũng biết mấy cái người tình thương mến thương nhà ấy dính ấy như keo ấy, muốn thoải mái chỉ còn mỗi cách là tìm chỗ trốn an toàn mà thôi. Tiểu Bội, cứ ngồi ở đây cho lão công của hầu hạ , chúng tôi trở lại nhanh thôi." Phương Hạnh Nhạc lại lần nữa kéo Từ Như Nhân nhanh, như là sợ chịu theo vậy.

      "Đừng có chạy." Từ Như Nhân giọng ngăn lại hành động của . "Khiến cho người khác chú ý phiền toái đó."

      có ý định ứng phó với đống gương mặt quen lúc còn làm việc bên kia đâu, kể cả là các thân thích của Trần Ý Hoan.

      Phương Hạnh Nhạc đáp lời, chỉ thả chậm bước chân, đường lên bậc thang, vào cửa phòng đầu tiên.
      " đúng là xa." Từ Như Nhân có chút muốn cười, trong nội tâm cũng rất đồng tình với tình cảnh của bạn thân cũng là tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Trần.

      "Vào thôi!" Phương Hạnh Nhạc gõ cửa, cửa vừa mở ra liền đem Từ Như Nhân đẩy vào bên trong. "Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng, cố gắng nắm giữ."

      "Cái gì?" Cơ hội cuối cùng? Từ Như Nhân liền nhanh chóng phát giác tại sao Phương Hạnh Nhạc lại như vậy.

      ". . . . . . Các người thông đồng với nhau?" Vừa quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Tào Doãn .

      " đứng dưới nhà em chờ em, đợi được em chỉ gặp được ta, ta với có thể tới đây tìm em." Tào Doãn đơn giản giải thích vài câu, thừa nhận loại tội danh "Thông đồng" này.

      Từ Như Nhân sau nửa ngày trầm mặc, vẫn nhịn được mà mở miệng trước hỏi thăm. " tìm em có chuyện gì?"

      " có việc muốn hỏi em." Khuôn mặt tuấn của có chút nhăn lại, lập tức toát ra tức giận, nhìn vào khuôn mặt nghi hoặc của . "Ai chúng ta chỉ là bạn giường hả?"

      "Cái gì?" Từ Như Nhân ngây ngẩn cả người.

      "Là em với người phụ nữ kia, chỉ xem em như là bạn giường, ở công ty xem em như là nhân viên mà áp bức, về nhà giường chơi em." ( Hoàn toàn là câu từ của tác giả nha các bạn ^^) Tào Doãn cắn răng ra những lời này.

      Từ Như Nhân đỏ mặt, tại sao nhất định phải chuyện thẳng thừng như vậy chứ, khiến cho có cách nào phản bác được?


      Merry Chrismas
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :