1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô tình nhân nhỏ dễ thương - Uông Tinh (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6.3:
      Editor: Melodysoyani
      Lục Thiên Hữu trả lời, giơ tay lên nhàng vuốt ve gò má còn chút máu của , giọng mà ra: "Bé ngốc, đùa đùa thôi, sao em lại tin là vậy hả? Kể từ sau khi có em rồi, chưa từng tìm thê người phụ nữ nào khác cả." Đây là lời lòng của .

      Nghe vậy, mạnh Tĩnh Vi vui mừng. Nhưng khi nghĩ tới hai câu cuối cùng của lòng của bỗng dưng trầm xuống, trong đầu thoáng qua hình ảnh xinh đẹp hòa phòng của Tống Từ Nghi và Na Na nhiệt tình như lử, khi so sánh với hai đại mỹ nữ mỗi người mổi vẻ như các , cũng chỉ là bông hoa ở ven đường mà thôi.

      có điểm nào đáng giá để lưu luyến cả, cuối cùng cũng rời khỏi mà thôi.

      Lục Thiên Hữu thấy vẻ mặt mới vui vẻ lại chợt buồn của , mày rậm hơi nhíu. lại để ý tới những chuyện vụn vặt nữa sao?

      " nghĩ gì vậy?" dịu dàng hỏi.

      Mạnh Tĩnh Vi lắc đầu cái, trầm mặc .



      Lục Thiên Hữu lời nào, nhìn lát, tay vuốt khẽ vuốt má củ đổi thành nâng cằm của lên, dịu dàng hôn lên môi của , môi nóng ẩm tiếp tục nhàng chậm chạp dời đến bên tai của : "Phụ nữ rất thích tự tìm phiền não, hi vọng em như vậy." hy vọng suy nghĩ lung tung về những chuyện toàn bịa đặt kia.

      Cả người Mạnh Tĩnh Vi chấn động, lời mà là có ý gì? Là nghĩ quá nhiều, hay là cảnh cáo được pháp quản chuyện của , cho phép dây dưa vướng víu đây? biết, nhưng lại đoán là ý nghĩ của vế sau đúng hơn, bởi vì thân phận của là người tình của , nên phải giữ bổn phận .

      chậm rãi nhắm mắt lại, hồi lâu, mới khe khẽ hé mở môi đào, giọng : "Em vậy nữa." đè phần chua xót ở trong lòng xuống, thân phận của bản thân ràng là….. người tình, là đói tượng mặc cho người ta phát tiết tình dục.

      Có lẽ là do nhắm mắt, nên Lục Thiên Hữu cũng có phát được cảm xúc chân chính trong lòng của , cúi đầu hôn môi của , nhiệt tình triền miên

      Mạnh Tĩnh Vi chỉ là lẳng lặng mặc cho hôn, mà nổi đau xót trong lòng kia, biết phải làm sao mới có thể lau .

      *********

      Sau khi Tôn Thiếu Khang lễ phép tới bệnh viện thăm Tống Tấn Vinh, ta lập tức rời bệnh viện, mà ngược lại tới phòng viện trưởng. lên tiếng chào hỏi viện trưởng, muốn mời viện trưởng chăm sóc nhiều hơn cho Tống Tấn Vinh. Tống Tấn Vinh vốn sắp xuất viện rồi, nhưng ai ngờ huyết áp lại đột nhiên lên cao, lúc này mới tiếp tục ở lại bên trong viện. hai nhà Tôn – Tống là chỗ làm ăn buôn bán với nhau, Tôn Tống Vinh giữ được ít quyền hành trong tay, cho nên ông ta vẫn thể chết.

      Mặc dù hẹn trước với viện trưởng, nhưng Tôn thiếu Khang thoải mái tới phòng viện trưởng, giơ tay muốn gõ cửa, bên trong phòng đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc đến nổi khiến thể nào quen hơn được nữa , vì vậy, rũ tay xuống, cẩn thận nghe nội dung mà bọn họ chuyện.

      "Viện trưởng, xin ông hãi quan tâm nhiều hơn tới bệnh nhân Thang Mẫn này, nếu có thể hãy sắp xếp để bà được may chóng làm phẫu thuật." Lục Thiên Hữu nhờ vả viện trưởng.

      Trước khi tới gặp viện trưởng, cũng lén lút tìm bác sõ chính của Thang Mẫn, thế mới biết nguyên nhân mà bác sõ trưởng này chậm chạm chịu làm phẫu thuật cho Thang Mẫn, là bởi vì Thang Mẫn luôn là vì chuyện mà bất hòa, luôn tức miệng mắng to chỉ trích người, bác sĩ trong viện này cũng sợ nếu như giải phẫu thành công, Thang Mẫn có thể huyên náo đến cả bệnh viện gà chó yên, cho nên mới ai dám phẫu thuật cho bà. (@Melody: bà thím chanh chua =”:)

      " thành vấn đề, tôi chú ý. Ngược lại biết vị bệnh nhân này có quan hệ thế nào với Lục tiên sinh đây, lại khiến quan tâm tới bà ta như vậy?" Trong mắt viện trưởng lóe lên ánh sáng cơ trí.

      "Bà ta là mẹ của bạn tôi." Lục Thiên Hữu hời hợt qua.

      " ra là như vậy." Viện trưởng hỏi nhiều, chỉ cười ha ha.

      Dưới cuộc đối thoại khách sáo kia, Tôn thiếu Khang có chút hứng thú nào muốn tiếp tục nghe.

      Là vị bạn nào có sức hấp dẫn lớn như vậy, có thể khiến cho Lục Thiên Hữu tự mình đến nhờ vả viện trưởng.

      Bỗng chốc, khuôn mặt nhắn của Mạnh Tĩnh Vi lên trong đầu của ta.

      Có liên quan đến ấy sao?

      xoay người, nhàng rời khỏi phòng viện trưởng, ta muốn tra rốt cuộc Thang Mẫn này là ai.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7:
      Editor: Melodysoyani.

      Sau khi Mạnh Tĩnh Vi tới bệnh viện, mới biết được bên phía bệnh viện sắp xếp để thực cuộc phẫu thuật cho mẹ vào ngày mai. Chỉ cần nghĩ đến khi mẹ được phẫu thuật có hy vọng phục hồi như cũ, lập tức cực kỳ vui vẻ.

      Mạnh Tĩnh Vi tới phòng bệnh, mở cửa bước vào, mới bước bước vào bên trong phòng bệnh, cảm thấy khí có chút ổn. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng Mạnh Tĩnh Vi cũng suy nghĩ nhiều mà về phía trước, chưa tới giường bệnh, hai ánh mắt lạnh thấu xương, và khinh bỉ bắn về phía làm khỏi ngơ ngẩn.

      “Đừng lại đây!”

      Mạnh Tĩnh Vi định bước về phía trước nhưng lại dừng bước vì tức giận của mẹ, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Mẹ?”

      Thang Mẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Tĩnh Vi, hề lên tiếng.
      Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy kỳ quái, tầm mắt chuyển sang em trai, nhưng Mạnh Tuấn Sinh lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn . Loại khí quái dị này làm Mạnh Tĩnh Vi lo lắng.

      “Mẹ, con . . .”

      Mạnh Tĩnh Vi còn chưa xong, luồng gió lạnh mạnh mẽ đánh úp vào mặt . Mạnh Tĩnh Vi vô ý thức nheo lại mắt, khuôn mặt nhắn bỗng dưng bị đau.

      “Vô sỉ, cái đồ sao chổi, người phụ nữ đê tiện này.” Thang Mẫn tức giận mắng to.

      Mạnh Tĩnh Vi mở mắt ra, đầy bụng nghi ngờ, vừa muốn mở miệng hỏi ràng, khóe mắt vô tình nhìn xuống tờ báo mở ở dưới đất, hai mắt bỗng chốc trợn to, chỉ thấy tựa đề làm người ta kinh sợ ——

      “Hai thiếu gia nhà Lục - Tôn, công khai tranh đoạt làng chơi trong buổi tiệc.”

      Phía dưới tựa đề còn có bức ảnh, là hình ảnh Lục Thiên Hữu ôm , muốn kéo lại gần mình, mà Tôn Thiếu Khang cũng nắm tay của buông.

      tự chủ lui về phía sau mấy bước, rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt tức giận, khinh bỉ của mẹ, cùng với khó hiểu của em trai từ đâu mà đến. Làm sao cũng nghĩ tới chuyện của ngày hôm qua, thế nhưng lại xuất báo ngày hôm nay.

      “Cái đồ sao chổi này, cút ra ngoài cho ta!” Thang Mẫn gầm lên.

      “Mẹ, xin người hãy nghe con giải thích.” Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Vi lo lắng, gấp gáp muốn giải thích.

      “Có cái gì hay để giải thích, cút !” Thang Mẫn mở to mắt tức giận.

      “Mẹ, con. . .”

      " ra ngoài!" Thang Mẫn tức giận cắt ngang lời còn chưa xong của Mạnh Tĩnh Vi.

      Mạnh Tĩnh Vi sợ khi khiến tâm tình mẹ kích động ảnh hưởng tới bệnh tình của bà, thể làm gì khác hơn là cố nén nước mắt xoay người, từ từ ra phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện.

      Khi Thang Mẫn nhìn bóng lưng Mạnh Tĩnh Vi biến mất, giận đến kiềm được nặng nề hừ tiếng, “Kiếp trước biết tạo cái nghiệt gì, lại có thể sinh ra loại con này. Tuấn Sinh, về sau gặp ta, cần xem như chị nữa.” Đứa con này có lẽ là do người phụ nữ đê tiện tới đầu thai.

      Bà ghét Mạnh Tĩnh Vi là có nguyên nhân. Tại thời gian đầu khi bà mang thai, chồng bà bị phụ nữ bên ngoài quyến rũ, mà bà cho là chồng thay lòng, có liên quan với việc bà mang thai, cho nên, bà vô cùng chán ghét đứa này, nếu phải là muốn lợi dụng đứa bé tới xoay chuyển tâm tư của chồng, bỏ đứa này rồi. Còn người phụ nữ kia có lẽ là làm quá nhiều chuyện xấu, nên đẫ mất mạng trong lần tai nạn xe ngoài ý muốn, chồng bà cũng vì vậy mà quay lại bên cạnh bà.Tuy người quay lại nhưng trái tim lại quay lại, gần như ngày nào bọn họ cũng cãi vã, lúc cuộc sống ồn ào như vậy, bà sinh ra Mạnh Tĩnh Vi, mà nghiệp của chồng cũng có vấn đề vào lúc đó, liên lụy bà phải trải qua thời gian khó khăn gian khổ, cũng vì vậy bà càng ghét đứa này hơn, bà thường nghĩ, đứa con này nhất định là người phụ nữ kia tới đầu thai để hành hạ bà.

      Mạnh Tuấn Sinh có đáp lời của mẹ, khuôn mặt trẻ con nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động gì. Liếc thấy những từ báo viết, cậu kinh hãi thôi, cậu tin chị làm ra chuyện như vậy; coi như đúng, cậu tin tưởng chắc chắn chị cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình.

      Đầu óc cậu bỗng chốc thoáng qua hình ảnh, chị giao cho cậu sổ tiết kiệm là bảy con số, chẳng lẽ tiền thuốc của mẹ là chị lấy. . . . . .

      Nếu như cậu suy nghĩ, hy sinh của chị khỏi cũng quá lớn rồi.


      *********

      Vuốt đau đớn truyền tới từ mặt, Mạnh Tĩnh Vi thất hồn lạc phách trở lại nhà trọ.

      ngồi nhúc nhích ở ghế sa lon, ngay cả khi Lục Thiên Hữu quay lại ngồi ở bên cạnh , cũng biết.

      “Tĩnh Vi.” Lục Thiên Hữu giọng gọi, thấy người đẹp phản ứng chút nào, ôm , dùng gương mặt cọ cọ cổ trắng như tuyết của .

      Lúc đầu, Mạnh Tĩnh Vi vẫn có phản ứng, cho đến khi cổ truyền tới cảm giác như gãi ngứa khiến thân thể khẽ run, mới hoàn toàn lấy lại tinh thần. cuống quít đẩy ra, tay chân luống cuống : “ trở lại.”

      Lục Thiên Hữu khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt lo lắng của Mạnh Tĩnh Vi, thất thần quay lại, câu hỏi của cần thiết.

      lui người ra, tròng mắt khẽ híp cái, thấy phản ứng của giống như trước, đột nhiên hỏi: “Em xem qua báo ngày hôm nay rồi hả?”

      Thân thể Mạnh Tĩnh Vi hơi chấn động cái, chần chờ chút mới gật đầu cái.
      "Ừ."
      "Đó là chuyện ngoài ý muốn, có ý muốn kéo em xuống nước."

      "Cái gì?" Mạnh Tĩnh Vi khó hiểu ngẩng đầu nhìn .

      Lục Thiên Hữu liếc mắt nhìn chăm chú, sau lúc lâu, mới khẽ thở dài " ra mà , Tôn Thiếu Khang có quan hệ họ hàng với ."

      Mạnh Tĩnh Vi mở to mắt, thể tin, có quan hệ họ hàng, vậy vì sao màn chạm mặt ở tiệc rượu kia, bọn họ cho cảm giác giống như là kẻ thù có thù oán sâu nặng với nhau vậy.

      Lục Thiên Hữu thấy được câu hỏi từ trong mắt , lạnh nhạt : "Mẹ của Tôn Thiếu Khang, là em của mẹ , xét về vai vế mà , nên gọi bà tiếng dì. Người dì này của , tính cách tâm cao khí ngạo lại chịu thua, mà người trong nhà hết lần này tới lần khác, thường hay lấy mẹ cùng bà ra làm so sánh, mỗi lần gần như đều là mẹ hơn chút, dần dần, tạo nên tức giận trong lòng bà, bà tin mình thua mẹ về mọi thứ; mà cảm xúc bất mãn này của bà cũng truyền cho em trai họ của là Tôn Thiếu Khang. Từ , Thiếu Khang bị suy nghĩ của dì ảnh hưởng, luôn xem như kẻ địch của cậu ta, chỉ cần đánh bại , cậu ta chính là người thắng, cho nên chỉ cần là tất cả của , cậu ta đều có suy nghĩ muốn cướp lấy, dĩ nhiên là cũng bao gồm cả phụ nữ, nếu ngày đó biết là cậu ta về nước để tham gia tiệc rượu khai mạc, dẫn em tới đó."

      Dường như Mạnh Tĩnh Vi hiểu gật đầu cái, ra là giữa em bọn họ còn có tầng ân oán này.

      Chương 7.2:
      Lục Thiên Hữu lại thở dài, giống như là câu hỏi lại như là tự : "Có đôi khi thường suy nghĩ, nên tiếp tục nghe theo mẹ dặn dò, đối với khiêu khích của Thiếu Khang làm như thấy, cứ dễ dàng tha thứ bỏ qua hay ?" phải là biết Thiếu Khang sáng tối đều muốn so tài với , chẳng qua chỉ cố ý làm bộ như biết, hoàn toàn là vì mẹ.

      "Em nghĩ, bác chỉ là muốn làm cho ân oán đời trước của bọn họ kéo dài tới tận thế hệ này của các , mới có thể muốn bao dung Tôn Thiếu Khang nhiều hơn."

      " biết rồi." Nếu phải là lo lắng đến ý nghĩ của mẹ, muốn hung hăng dạy bảo Thiếu Khang chút, để cho cậu ta biết, Lục Thiên Hữu phải là người dễ chọc.

      Mạnh Tĩnh Vi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiên Hữu, quan tâm thêm gì nữa, chỉ là dịu dàng nhìn

      Lục Thiên Hữu đưa mắt nhìn về phía , ở trong lòng thở dài " trách chứ?" ra trước đây cũng từng qua lại với phụ nữ, nhưng chỉ cần gặp phải Tôn Thiếu Khang, xì căng đan bay đầy trời, từ trước đến giờ đều thèm để ý, nhưng lần này, lại muốn để cho Mạnh Tĩnh Vi cuốn vào trong vòng ân oán của và Tôn Thiếu Khang.

      " ." Có thể trách cái gì, cũng phải do cố ý, hơn nữa, lại tự mở miệng muốn làm người tình của .

      Lòng Lục Thiên Hữu thấy ấm áp, vì thông cảm của , hơi nghiêng người nâng khuôn mặt nhắn của lên, ngưng mắt nhìn lên, mới phát gò má trái của có dấu vết màu xanh, vừa nóng vừa giận lại vừa đau lòng hỏi: "Tại sao lại bị thương vậy?" Ngón cái của nhàng vuốt ve vết thương của .

      Bả vai Mạnh Tĩnh Vi rụt lại, vẫn cảm thấy đau, cho đến khi chạm vào mới giật mình, hẳn là bị mẹ dùng tờ báo vung ra mà tạo thành !

      "Có thể là do cẩn thận mà đụng bị thương."

      "Em láo, hãy ." Ánh mắt của lóe lên, ràng chính là dối .

      Mạnh Tĩnh Vi biết thể gạt được , thể làm gì khác hơn là ra : "Hôm nay em bệnh viện thăm mẹ, người nhìn thấy tờ báo, nhất thời quá tức giận, mới có thể. . . . . ."

      "Đáng chết!" đợi xong, Lục Thiên Hữu tức giận khẽ nguyền rủa.
      "Đừng như vậy." Đây là lần đầu tiên thấy tức giận, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có chút vui sướng —— là vì .

      Lục Thiên Hữu cực kỳ đau lòng ôm vào trong lòng: "Đồng ý với , cần xen vào chuyện của bà ấy nữa."

      " được, bà là mẹ của em." Cái cầu này làm được.

      "Nếu như em bỏ được, vậy em hãy hứa với , thời gian này ít gặp bà ấy, tránh cho bà ấy lại đánh em." Thấy vết thương mặt của , muốn đánh cho bà ta quyền, nhưng người nọ lại là mẹ của .

      Mạnh Tĩnh Vi suy nghĩ chút, vốn là mẹ thích gặp rồi, mà ngày mai mẹ phẫu thuật, ít gặp , chừng ảnh hưởng tới khả năng bình phục như cũ của bà.


      "Được, em đồng ý với ."

      Lục Thiên Hữu ôm chặt, trong lòng tự với mình, thể lại để cho bị chút xíu tổn thương nào nữa, muốn bảo vệ tốt.

      Về phần, tại sao lại có suy nghĩ như vậy, cũng muốn nghĩ tới.

      *********
      Tuy là đồng ý với Lục Thiên Hữu tới bệnh viện thăm mẹ nữa, nhưng Mạnh Tĩnh Vi vẫn lén lút tới bệnh viện, luôn lén nhìn mẹ ở bên ngoài phòng bệnh, nếu thấy mẹ mạnh khỏe, lòng của thể yên tâm được.

      Hôm nay, lại tới thăm mẹ, nhưng chưa đến phòng bệnh, nghe thấy tiếng khóc của mẹ, lòng hoảng sợ, vội nhanh vào phòng bệnh, cũng sợ mẹ nhìn thấy đánh mắng .

      Vừa vào phòng, Mạnh Tĩnh Vi lại càng sợ hãi, đất vô cùng lộn xộn, tất cả đều là mảnh vụn của chén đĩa.

      Thang Mẫn vừa nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi, vốn dĩ cảm xúc kích động lại càng tăng thêm, nhào qua giống như điên, cũng may là Mạnh Tuấn Sinh kịp thời ôm lấy mẹ.

      "Mẹ, người hãy bình tĩnh chút." Hốc mắt của Mạnh Tuấn Sinh hồng hồng, ràng là khóc lúc rồi.

      "Muốn ta bình tĩnh như thế nào được, đều là do cái đồ sao chổi này mang tới vận xui, phẫu thuật mới có thể thành công." Thang Mẫn kích động gào to.

      Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt. Phẫu thuật thành công? Tại sao lại như vậy chứ? phải bác sĩ có 65% cơ hội thành công hay sao?

      "Nhất định là mày ở sau lưng nguyền rủa tao thể , nhất định là mày." Thang Mẫn chỉ vào Mạnh Tĩnh Vi, điên cuồng mà trách mắng.

      Sắc mặt Mạnh Tĩnh Vi trong nháy mắt trắng xanh. có, làm sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

      "Mẹ, con quý người như vậy, làm sao con lại có thể nguyền rủa người được chứ?"

      "Mày cần phải giả mù sa mưa, cái người phụ nữ đê tiện này, mày hại chết Dật Phu còn chưa đủ, tại ngay cả tao cũng muốn hại, tao liều mạng với mày." Lời vừa dứt, cả người Thang Mẫn lao về phía trước, giống như lòng muốn đồng quy vu tận vậy.

      Mạnh Tuấn Sinh kịp thời kéo bà: "Chị à, chị mau , bây giờ tâm trạng của mẹ quá kích động."
      Mạnh Tĩnh Vi giật mình lúc lâu, mắt thấy mẹ giống như bị cuồng loạn, trong lòng biết tại mặc kệ gì, mẹ cũng nghe lọt, nên đành phải xoay người rời .

      cố nén nước mắt khỏi bệnh viện, muốn giơ tay gọi tắc xi, chiếc xe thể thao màu xám bạc kèm theo tiếng phanh xe bén nhọn dừng lại trước mặt , làm sợ hết hồn.

      Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt lạnh lùng xuất trước mặt Mạnh Tĩnh Vi.

      "Hi! xinh đẹp."

      Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt lát, mới nhớ lại người đàn ông trước mặt này từng có xì căng đan với , vô thức lùi bước, rồi bỗng nhiên xoay người chạy về phía trước. Thiên Hữu , Tôn Thiếu Khang phải người đàn ông tốt, gặp được ta tốt nhất nên cách xa chút.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      c 7.3 p7

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :