1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Té xỉu (4):

      Thiển Thiển trong trạng thái ngây người rốt cuộc cũng có phản ứng. nghiêng người chút, liền dùng bả vai đỡ lấy đầu Lục Diệp đổ xuống, di chuyển bước chân quá vững chắc, miễn cưỡng đỡ được Lục Diệp, đỏ mặt, lắp bắp giải thích: “Lớp, lớp trưởng cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy phải cố ý... Cậu ấy chạy quá mệt mỏi, cũng, cũng, cũng đứng được, mình... Mình đỡ cậu ấy, mới, mới có thể, mới có thể...”

      Mới có thể để cho cậu ấy chôn mặt vào ngực của mình. Làm sao có thể ra những lời này đây!!

      Nghe Thiển Thiển lắp giải thích, lửa giận của Giang Đường mới hạ xuống chút, nghi ngờ quan sát Lục Diệp dựa vào người Thiển Thiển.

      Mặt của cậu ta đỏ bừng khác thường, hai mắt nhắm chặt, hô hấp dồn dập, trán còn phủ lớp mồ hôi mỏng, tay chân cũng mền nhũn nằm bò ra, vừa nhìn biết là phản ứng do hoạt động quá sức.

      Nhìn phản ứng này của cậu ấy, hơn nữa lúc trước mình và hai người Hạ Văn, Lâm Nhược Vân cũng có dự đoán nên hoài nghi trong lòng Giang Đường tan nửa. Dù sao biểu của Lục Diệp sân thi đấu như thế nào mọi người đều quá ràng.

      ... Cho nên quả nhiên là để cho Thiển Thiển coi trọng mình đến ngay cả mạng cũng cần chứ gì? Lớp trưởng, ngày thường cậu là nam thần cao ngạo lạnh lùng như vậy, ngờ cậu cũng làm chuyện ngu xuẩn như thế này.

      Lúc này Hạ Văn và Lâm Nhược Vân cũng mìnhi.

      Lâm Nhược Vân nhìn tình trạng này của Lục Diệp, cau mày : “Bộ dạng này của cậu ấy sợ là tốt, vẫn nên đưa cậu ấy đến phòng y tế khám chút tốt hơn.”

      “Đúng, đúng thế?” Nghe như vậy, Thiển Thiển liền nóng nảy: “Vậy, vậy nên làm như thế nào...”

      mình thể hoàn thành nhiệm vụ trọng đại như vậy đâu!

      “Triệu Thần! Cậu qua đây chút!” Hạ Văn xoay người hướng về phía Triệu Thần còn đứng ở bên nhìn, hô to.

      Triệu Thần lập tức chạy mìnhi, hỏi: “Sao vậy? có chuyện gì chứ?”

      “Có chuyện, là chuyện lớn! Cậu xem bộ dạng của Lục Diệp giống như có chuyện gì sao?” Hạ Văn chỉ chỉ Lục Diệp : “Cậu mau đưa cậu ấy mìnhi phòng y tế khám chút .”

      Cảm thấy việc có chút nghiêm trọng, Triệu Thần vội trả lời: “Ừ, được.” Cậu xong, liền mìnhi muốn mang Lục Diệp còn đè ở người Thiển Thiển .

      ***********************

      Muốn mang cậu đến phòng y tế?! Trong lòng Lục Diệp căng thẳng.

      Như vậy cũng tốt lắm, nếu như cậu phải Thiển Thiển cổ vũ cho những người khác sao?! được được, tuyệt đối được.

      Cậu nghĩ như vậy, trong lòng ra quyết định, giữ chặt cổ tay của Thiển Thiển.

      *************************

      Lực chú ý của Thiển Thiển đặt ở việc chuyện của lớp trưởng đại nhân, cho đến khi cả người Lục Diệp bị Triệu Thần đỡ lấy bọn họ mới phát Lục Diệp nắm chặt tay Thiển Thiển.

      Kéo, lôi, gỡ bỏ, tách ra....Các kiểu kỹ năng đều sử dụng hết nhưng vẫn làm Lục Diệp buông lỏng tay Thiển Thiển ra.

      Ngay lúc Giang Đường suy nghĩ có nên bảo Thiển Thiển nhẫn tâm cắn cái tay Lục Diệp hay Hạ Văn bất ngờ : “Vậy , hay là để Thiển Thiển và Triệu Thần cùng nhau đưa Lục Diệp đến phòng y tế ? Nhìn tay cậu ấy nắm chặt như vậy, chưa biết chừng trong lúc mơ màng vẫn biết người mình nắm tay là Thiển Thiển đấy.”

      Trong lòng Lục Diệp khen ngợi cho điểm Hạ Văn.

      “Nhưng...” Thiển Thiển nhìn Hạ Văn, do dự : “Nhưng mình đồng ý chờ lát nữa cậu thi chạy 400 mét cổ vũ cho cậu.”

      “À, sao, sao, đây chỉ là chuyện !” Hạ Văn phất tay cái để ý lắm, : “Đại hội thể dục thể thao cũng phải chỉ có lần này, cậu muốn cổ vũ cho mình cũng phải chỉ có lần này, về sau còn nhiều cơ hội mà!”

      “Nhưng mà...”

      “Đừng nhưng mà nữa, kéo dài nữa, làm tình trạng của lớp trưởng thêm nghiêm trọng cũng tốt.” Hạ Văn .

      “Văn Văn sai.” Lâm Nhược Vân cũng khuyên nhủ: “Yên tâm , cho dù cậu rồi, vẫn còn có mình cùng Đường Đường mà. Xế chiều hôm nay hai chúng mình cũng có hạng mục, cổ vũ cho Văn Văn thay cả phần của cậu.”

      Bọn họ đều đến nước này rồi mà Thiển Thiển đồng ý đạo lý rồi.

      Thiển Thiển thể làm gì khác ngoài đồng ý cùng với Triệu Thần đưa Lục Diệp đến phòng y tế.

      Trong phòng y tế, lúc vị bác sĩ đeo kính gọng nhìn thấy người được đưa đến, trong nháy mắt nhịn được cười. phải ông cười đau khổ của người khác mà trong lúc quân huấn, cặp nam nữ sinh này để lại ấn tượng sâu sắc cho ông. Đặc biệt là lúc ông muốn cởi quần áo cho nữ sinh bị ngất xỉu vì cảm nắng để giải nhiệt ánh mắt người nam sinh nhìn ông hung ác giống như ánh mắt của con sói bị xâm phạm lãnh địa vậy.

      Nhưng mà lần này hình như là có thay đổi người?

      Lúc diễn ra thế vận hội ở trường, bác sĩ cũng cảm thấy bất ngờ với những học sinh bị đưa đến do vận động quá mức, theo thường lệ chỉ chỉ giường bệnh phía sau rèm, : “Đặt ở đó .”

      Vì vậy Triệu Thần liền đặt Lục Diệp lên giường bệnh.¬

      Bác sĩ qua làm vài kiểm tra thông thường cho Lục Diệp, khi nhìn thấy từ đầu mìnhi cuối cậu vẫn bỏ tay Thiển Thiển ra, cũng vạch trần cậu giả vờ ngất xỉu, mà : “ có gì đáng ngại, có thể do hoạt động quá sức làm cho lượng đường trong máu giảm, có chuyện gì lớn, cũng cần uống thuốc, nghỉ ngơi chút là được.”

      Nghe ông như vậy, Thiển Thiển và Triệu Thần đều buông lo lắng trong lòng xuống.

      Chờ bốn, năm phút thấy Lục Diệp có ý định tỉnh lại, Triệu Thần với Thiển Thiển: “Cái này, Nhạc Thiển Thiển, lát nữa mình có hạng mục, cậu xem...”

      Thiển Thiển gật đầu, :
      [​IMG]
      lêthanh9009, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Chủ trì ()

      Sau khi vào giữa tháng mười hai nhiệt độ của thành phố A giảm xuống nhanh chóng, trường học cũng thể cứng nhắc mà cầu học sinh mỗi ngày phải mặc mỗi lớp áo đồng phục mùa thu mỏng manh được, bọn học sinh đều rối rít đổi lại những bộ quần áo mùa đông dày.

      Thân thể của Thiển Thiển được tốt, ngay vào thời điểm cuối tháng mười mặc áo len rồi, đến lúc người khác mới bắt đầu mặc áo lông, khi ra khỏi nhà mặc quần áo giữ ấm, áo len, áo len che lưng, áo len dài, khăn quàng cổ, bao tay, mũ, khẩu trang đầy đủ rồi. Dù cho dáng người của gầy yếu, nhưng từ xa nhìn lại vẫn giống như trái bóng cao su chuyển động, cái đẹp gì gì đó cũng đều có. Mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải uống thuốc bắc, làm cho luôn có cảm giác toàn thân mình đều tản ra mùi thuốc. Tần suất mà trai đưa đồ uống nóng cho từ nửa ngày lần biến thành nửa ngày hai lần. Mặc dù là như vậy, vẫn luôn thường ho khan vài tiếng.

      Vào tiết học vật lí hôm nay, Lục Diệp vốn chuyên tâm nghe giảng bài, chợt nghe phía sau vang lên tiếng ho khan quen thuộc, cậu nhướng mày, quay đầu lại nhìn, nếu thoát khỏi bộ bao tay, mũ cùng khẩu trang trong phòng học này chính là tay phải của Thiển Thiển cầm bút viết bài chứ phải tay phải khư khư chụm lại ở bên miệng, nghe được tiếng khụ khụ vụn vặt làm người ta lo lắng.

      sợ lạnh, sau khi trời lạnh chỉ thích co rút thành cục, sắc mặt cũng có lúc nào rạng rỡ, tóc dài tản mát ở sườn mặt, bả vai, cả người đều mệt mỏi, nhìn qua tiều tụy rất nhiều, chỉ có việc duy nhất có chuyển biến tốt đẹp đó chính là nghe giảng bài mà nằm úp sấp mặt bàn ngủ nữa.

      Thực ra, lần đầu tiên Lục Diệp nhìn thấy Thiển Thiển sau khi thời tiết chuyển lạnh quả thực hoảng sợ, bởi vì Thiển Thiển ăn mặc như vậy, chỉ còn thiếu bộ kính nữa là có thể trực tiếp đến ngân hàng làm cướp được rồi, nếu cậu có ấn tượng sâu sắc với Thiển Thiển, nhất định là cậu thể nhận ra là người có dáng người như thế nào mới có thể mặc kiểu quần áo như thế này được.

      Lục Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo phía tấm bảng đen, còn 20 phút nữa mới tan học.

      Lục Diệp bỏ bút xuống rất tự nhiên, vẫn duy trì dáng vẻ chăm chú nghe giảng bài, hai tay lại lặng lẽ thăm dò vào trong hộc bàn, tìm kiếm ly trà sữa mỗi ngày đều chuẩn bị trong ngăn kéo sau lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Kỳ Sâm đưa thức uống nóng cho Thiển Thiển. Hết cách rồi, ai bảo tại cậu mới ở bước đầu tiên? Cậu lại kiêu ngạo, cũng tiện giở trò ở trước mặt giáo viên.

      Cũng may là chuyện công hai việc này cậu luyện tập từ , luyện đến nay cũng hơn mười năm, sớm luyện đến mức thành thục, ngay cả thầy giáo thường thường quan sát cậu chút cũng phát ra là cậu mất hồn. Cậu cũng nhanh tay lẹ chân ở trong hộc bàn mà mở bọc, vén nắp, lấy bịt trà sữa màu hồng ra, ống hút cùng thạch hoa quả ra, xé túi trà sữa màu hồng đổ vào ly trà sữa, loạt động tác như vậy cũng làm rơi đổ tí nào.

      Đợi sau khi làm xong những chuyện này, Lục Diệp lại nhìn đồng hồ lần nữa, còn 17 phút nữa tan học.

      Rất tốt.

      Dường như là cậu thầm nghĩ: Lần này nhất định là để thầy tuyên bố tan học, tiếng chuông vừa vang lên vọt đến máy đun nước, mình tin là lần này mình thể đưa ly trà sữa vào trong tay Thiển Thiển trước Nhạc Kỳ Sâm được.

      Nhớ lại kinh nghiệm mấy lần trước, Lục Diệp nhịn được thầm lau những giọt lệ chua xót kia .

      lần là khi hết giờ học cậu mới xé bao đựng thạch hoa quả ra, kết quả là bị người khác giành mất nước nóng, cậu cũng chỉ có thể đợi đến lượt thứ hai. Chờ đến lúc cậu rốt cuộc cũng đợi được nước ấm rót vào ly trà sữa Thiển Thiển uống trà sữa nóng được Nhạc Kỳ Sâm đưa tới đến no rồi, cũng áy náy cho cậu biết là uống được nữa. Cuối cũng ly trà sữa kia vào bụng của cậu.

      Còn có lần là cậu tự cho mình thông minh, vào học chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ cần đợi đến lúc tan học giành nước nóng là được, dương dương tự đắc nghĩ rằng mọi thứ sẵn sàng rồi. Kết quả chết được tử tế là thầy dạy quá giờ, chờ đến lúc thầy tuyên bố tan học, Nhạc Kỳ Sâm đợi ở bên ngoài 4 phút rồi, vì thế cậu cũng qua mặt được Nhạc Kỳ Sâm này. Cuối cùng ly trà sữa này vẫn phải vào bụng của cậu.

      ... ...... ...... ...... .....

      muốn nhớ lại chuyện cũ mà, những chuyện xui xẻo như thế này có phải nên ra sao?

      Thiển Thiển muốn quấy rầy các bạn học tập, cổ họng ngứa, liền đè cổ họng mà ho, nhưng mà càng đè nặng như vậy, cổ họng lại ngứa càng mãnh liệt đến mức làm người ta hận thể đưa tay vào gãy, ho khan đứt quãng giằng co khoảng 10 phút mới dần dần ngưng, làm cho bạn học xung quanh liên tiếp quay xuống nhìn, Giang Đường cũng cố ý ngừng viết bài, đưa tay vuốt vuốt lưng cho .

      Thiển Thiển ho đến mức khan cả giọng, dụi dụi con mắt, buồn bã ỉu xìu : "Nếu ho khó chịu như vậy, tốt hơn hết là nên ngủ ."

      "Cậu đừng làm như vậy." Nghe như vậy, Giang Đường hoảng sợ : "Thời tiết lạnh, cửa sổ phòng học đều đóng kín hết rồi, cậu ngủ trong điều kiện như vậy dễ bị cảm lắm."

      Thiển Thiển lẩm bẩm mấy tiếng, cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu tiếp tục nghe giảng bài.

      Đây chính là nguyên nhân tần suất ngủ của Thiển Thiển trong lúc học giảm xuống, phải là muốn ngủ, mà dám ngủ.

      Chuông tan học vang lên.

      Đúng là Lục Diệp đợi thầy giáo tuyên bố tan học, liền lấy trà sữa từ trong ngăn kéo ra, vọt đến máy đun nước trước mặt bắt đầu rót nước, làm nên ngọn gió làm cho thầy dạy vật lí sửng sốt.

      Có điều là thầy giáo cũng biết sau khi thời tiết
      [​IMG]
      lêthanh9009Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44: Chủ trì (hai)

      Khi trở lại phòng học vừa đúng lúc tan học, Giang Đường, Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân cứ câu tôi câu đoán xem rốt cuộc là giáo Lương kêu Thiển Thiển làm cái gì, đoán suốt buổi học, lập tức vây quanh, hỏi : "Thiển Thiển, giáo Lương gọi cậu làm cái gì vậy?"

      "Là buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ ấy.", Thiển Thiển đáp, " bảo mình làm người chủ trì cho buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, cùng với của mình."

      "Cậu? Làm người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ?!" Hai người Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân dùng ánh mắt "kẻ ngoại lai" nghi ngờ nhìn Nhạc Thiển Thiển từ xuống dưới, tin tưởng : "Mặc dù thành tích tiếng của cậu siêu thần như vậy, nhưng... Nhưng tính cách của cậu, quá phù hợp để làm cái đó đâu nhỉ?"

      Thiển Thiển mờ mịt chớp chớp hai mắt, hiểu tại sao họ lại khẳng định mình lại thích hợp làm người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ như vậy.

      Mà mỗi lần tan học, Lục Diệp đều như vô tình cố ý qua bên cạnh Thiển Thiển bốn năm lần, nghe vậy liền dừng lại bước chân.

      "Các cậu biết gì à?" Giang Đường dùng hai tay chống hông, đứng trước mặt Thiển Thiển, đắc ý đến cả chóp mũi cũng có thể vểnh lên tới trời rồi, "Thiển Thiển của chúng ta lợi hại lắm nha, ba năm cấp hai tất cả tiệc liên hoan ngoại ngữ đều là cậu ấy chủ trì, ban đầu chúng tớ đều cho rằng năm trước là Nhạc Kỳ Sâm này đứng đầu, trai cậu ấy tiếp tục chủ trì nữa, các cậu xem kết quả ra sao? Kết quả là cho dù trai, cậu ấy vẫn lên đài. Lễ Giáng Sinh năm trước, hai em họ người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ ở cấp ba, người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ ở cấp hai, suy nghĩ chút cảm thấy thần kỳ có phải ?"

      Giọng kiêu ngạo kia, giống như người chủ trì ba năm liên tục phải là Thiển Thiển mà là chính vậy.

      Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân chưa từng được nghe qua loại chuyện lạ kỳ như thế này, đều trợn to mắt kinh ngạc nhìn Thiển Thiển, : "Trời ạ, ngờ Thiển Thiển từng có lúc phong quang (nở mày nở mặt) như vậy? là chân nhân bất lộ tướng nha!"

      " thể như vậy được à?" Giang Đường , kéo Thiển Thiển tới phía trước chút, : "Các cậu đấy, cũng cần quá tiếc nuối, sau hai tuần lễ nữa, có thể nhìn thấy phong thái của Thiển Thiển khi chủ trì ở đài rồi. Thầm tiết lộ cho các cậu, đây chính là lúc lột xác đó, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ bình thường luôn luôn chưa tỉnh ngủ của cậu ấy. Lúc ấy vì muốn xác nhận có phải chính chủ hay , mình còn len lén chui vào hậu trường để tìm cậu ấy lần... Đúng rồi, mình nhớ ra rồi! Mỗi năm mình đều mua đĩa CD ghi lại tiệc liên hoan ngoại ngữ ở trường học, vì cái gì khác, cũng chỉ vì muốn xem lại dáng vẻ rạng rỡ áp đảo người của Thiển Thiển sân khấu vài lần. Lúc mỗi lần nhìn mình đều nghĩ mình may mắn sớm quyến rũ được cậu ấy đến tay, mình cho các cậu biết nha, khi đó Thiển Thiển cũng dễ quyến rũ đâu, mình im hơi lặng tiếng ngồi ở phía cuối phòng học, cả ngày biết nghĩ cái gì ở trong đầu, có lúc cậu mười câu với cậu ấy, xong cổ họng của cậu cũng khàn, cậu ấy mới có thể lờ mờ nhìn cậu cái, mờ mịt "a" tiếng, nếu phải do con người mình có nghị lực, sao có thể làm bạn cùng cậu ấy? Để mình suy nghĩ xem mình ném bọn nó đến nơi nào vậy... Quên chuyện này phải về nhà hỏi mẹ mình tốt hơn, dù sao mình nhớ có dặn dò mẹ cất giúp mình rồi. Các cậu ai muốn xem? Ai muốn xem giơ tay !"

      Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân lập tức giơ tay lên cao, ngay sau đó, cánh tay ràng là của con trai giơ lên chen vào giữa Hạ Văn cùng với Lâm Nhược Vân, còn sợ Giang Đường nhìn thấy, quơ quơ trước mắt .

      Lúc này mấy người Giang Đường mới phát có thêm người tham gia.

      Họ nhìn lên theo cánh tay kia, Lục Diệp hiếm khi chuyện với họ lại cười đến vẻ mặt điềm đạm: "Tôi cũng muốn xem."

      Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: "....."

      Hàng này xuất lúc nào vậy?

      Giang Đường đồng ý hôm nay liền trở về kêu mẹ tìm ba cái đĩa CD xem ở chỗ nào, Lục Diệp quay đầu hỏi Thiển Thiển: "Cái đó, người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, chỉ cần hai người là cậu và trai thôi sao?"

      " phải đâu." Thiển Thiển thành lắc đầu, " Lương tổng cộng có sáu người chủ trì tiệc liên hoan ngoại ngữ đấy, ba nam ba nữ, bốn người ở lớp mười, hai người ở lớp mười , lớp mười hai chỉ phụ trách xem tiết mục."

      "Vậy....." Lục Diệp có chút khẩn trương hỏi, "Chọn người đều là quyết định nội bộ hay sao?"

      " phải đâu." Thiển Thiển , "Chỉ có mình và mình là do quyết định nội bộ, còn những người khác là tự đăng kí tranh cử đó. Lớp trưởng hỏi cái này làm gì đấy?"

      " có gì." Lục Diệp dùng sức nắm lấy quả đấm, mỉm cười : "Chỉ là có chút tò mò thôi."

      Tranh cử đúng , chỉ cần Lục Diệp muốn tranh cử cái gì đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng được chọn!

      ***

      Giữa tiết học của ngày thứ năm, danh sách trúng tuyển người phụ trách chủ trì tiệc liên hoan ngoại ngữ và những tiếc mục được tuyển chọn lần này đều được dán ở bảng thông báo trong vườn trường, đồng thời còn dùng loa phát thanh thông báo ba lần.

      Người chủ trì được tuyển chọn theo thứ tự là: Trương Lan Lan lớp 10C1, Lục Diệp, Nhạc Thiển Thiển lớp 10C7, Diệp Trạch Phong lớp 10C20, Tiền Duyệt lớp 11C4, Nhạc Kỳ Sâm lớp 11C20.

      Sau đó loa phát thanh lại vang lên, gọi nhóm người chủ trì vừa được tuyển chọn đến phòng họp.

      Thiển Thiển ngoan ngoãn ngồi băng ghế, tay bên trái là trai Nhạc Kỳ Sâm, tay bên phải là lớp trưởng Lục Diệp, bên tay phải của Lục Diệp là Diệp Trạch Phong, còn ba người khác ngồi ở trước mặt biết.

      tại, phần lớn người chủ trì đều là gương
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Chủ trì (ba)

      Đêm Giáng Sinh đến gần từng ngày từng ngày, mặc dù thành phố A gần như có tuyết rơi, nhưng tâm tình chờ mong của bọn học sinh đối với ngày này cũng vì vậy mà giảm bớt dù chỉ chút. Bởi vì biết bắt đầu từ khi nào trong đêm Giáng sinh tặng quả táo cho người mình để ý thành trào lưu lúc đó, cũng là trong những phương thức hướng về người trong lòng để thổ lộ, cùng với trong lễ Giáng Sinh tự tay đan khăn quàng cổ hoặc là găng tay tặng cho người trong lòng của mình, Valentine tặng hoa hồng cho người trong lòng cũng là ba loại phương thức được chào đón nhất.

      Sáng sớm ngày Giáng Sinh, Thiển Thiển liền gói từng quả táo tốt nhất bỏ vào cặp, đương nhiên là có khả năng muốn cầm thổ lộ với người ở trong lòng rồi. thực tế tặng quả táo là tập tục của Trung Quốc, bởi vì chỉ có ở Trung Quốc, quả táo mới được gọi là "quả táo", cũng có ý là quả bình an, chứa chúc bình an mĩ mãn, cũng nhất định là phải tặng trong đêm Giáng Sinh. Nhưng nếu tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, cũng lười so đo nhiều, theo trào lưu mà tặng.

      Lúc Thiển Thiển sải bước tiến về phòng học, chuông vào tiết tự học vừa đúng lúc vang lên, sau khi tan học, Thiển Thiển lấy quả táo ra, hấp ta hấp tấp phân phát cho Giang Đường, Hạ Văn cùng với Lâm Nhược Vân, đợi đến khi trong tay còn lại trái cuối cùng rồi, Thiển Thiển do dự chút, đến trước chỗ ngồi của Lục Diệp.

      Lục Diệp bị người kêu liền ra ngoài, đến truyền lời là Triệu Thần, người nhờ Triệu Thần là bé, lúc đưa quả táo cho Hạ Văn vô tình thấy được.

      bé thẹn thùng e lệ, vẻ mặt đỏ ửng.

      Thiển Thiển có chút tò mò..... , thực tế xác định được loại tâm tình này có phải là tò mò hay . cầm quả táo đứng trước chỗ ngồi trống của Lục Diệp, lập tức để xuống, mà tự chủ được quay đầu nhìn chằm chằm hướng ngoài cửa.

      Cũng lâu lắm, Thiển Thiển cảm thấy bả vai trầm xuống, quay đầu nhìn lại, là Giang Đường.

      Giang Đường cười đến vẻ mặt mập mờ, nháy mắt : "Sao lại liên tục nhìn ra ngoài cửa vậy? Mình nghe Lục Diệp bị bé gọi ra ngoài, rất để ý sao?"

      Thiển Thiển bĩu môi, còn chưa kịp chuyện, đột nhiên cũng bị Lâm Nhược Vân xuất giành trước: "Nếu để ý ra xem chút ."

      Hạ Văn ở bên lòng đầy căm phẫn : "Tên nhóc Lục Diệp này muốn làm như thế nào vậy, ràng là thích Thiển Thiển của chúng ta, con gọi cậu ta cậu ta còn ra?"

      "Ôi chao?!" Mặt Thiển Thiển đỏ lên, vội vàng : "Văn Văn, chuyện bằng chứng đừng nên lung tung!"

      Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: "....."

      Còn chưa có bằng chứng à? thấy trong lớp đến người con định thổ lộ với Lục Diệp còn có sao? Đây là bởi vì cả lớp học chung cũng biết tốt xấu!

      "Tốt lắm, mặc kệ đây có phải là trẻ con xem trộm hay , chúng ta xem chút cũng tính là phạm pháp chứ?", Lâm Nhược Vân xong, chỉ chỉ ngoài cửa, "Dù sao người xem cũng phải chỉ có mình chúng ta."

      Thiển Thiển liền bị các phụ giúp đẩy ra cửa, bốn cái đầu tạo thành hàng từ cao xuống thấp, lén lút nhìn ra bên ngoài.

      Người con tìm đến có lựa chọn được đến chỗ bí mật chút, điều này đương nhiên có khả năng bởi vì chỗ bí mật duy nhất của lầu 4 cũng chỉ có nhà vệ sinh. cúi đầu, tóc dài xõa xuống khăn choàng, chỉ lộ ra phần gương mặt đỏ ửng, trong tay cầm quả táo vừa lớn vừa tròn, mũi chân vô thức vẽ các vòng tròn mặt đất, chần chừ lâu thể mở miệng.

      Hai tay Lục Diệp đút vào trong túi quần, khóe miệng hơi nhếch làm cho gò má cậu thoạt nhìn lạnh lẽo, trừ lúc ở trước mặt Thiển Thiển, mặt cậu chủ yếu đều là bộ dạng "Vẻ mặt phía chính phủ" này. Tuy rằng cậu hơi cúi đầu, nhưng ở góc độ này, nhìn thế nào cũng giống như hạ ánh mắt vào trước mặt, ngược lại giống với..... thất thần.

      Dùng hai phút để xây dựng tâm lí, rốt cuộc cũng lấy dũng khí ngẩn đầu lên, môi đỏ mọng hé mở.

      Trong nháy mắt, ánh mắt của dừng lại mặt Lục Diệp, Lục Diệp liền hồi hồn lại, cậu nhíu nhíu mày, dùng loại thanh lớn nhưng cũng đủ để mọi người chung quanh đều có thể nghe , : "Hôm nay tôi ra đến đây, là vì muốn cho mọi người hiểu chuyện. sai, là mọi người, tất cả mọi người có chuẩn bị cùng có ý niệm kia, có lẽ lời của tôi có chút tự luyến, nhưng vì tránh phiền toái cần thiết, tôi có tự luyến chút cũng có quan trọng. Tôi hi vọng mọi người có thể hiểu được, dù bất luận là người nào tôi cũng tiếp nhận, mặc kệ là đồ đạc gì của mọi người, hay là cái gì khác. Tôi nhiều như thế này rồi, tất cả giải tán hết ."

      xong, cậu cũng xem phản ứng của mọi người, liền mất hết hứng thú quay người sang. Sau đó.... Thấy được bốn người Thiển Thiển lấm la lấm lét.

      Bộ dạng bây giờ của họ rất buồn cười, có lần Lục Diệp nghĩ rằng cảnh tượng như vậy chỉ xuất trong Anime, nghĩ tới hôm nay lại có thể thấy tận mắt, cậu nhịn được, liền cười ra tiếng.

      Cậu cười tiếng, bốn người Thiển Thiển liền ý thức được ổn, sợ ngây người, "cạch" cái liền tản ra bốn phía, giống như Transformers bất ngờ giải thể.

      Trong tay Thiển Thiển còn ôm quả táo, cảm thấy bản thân mình rất ngốc, bởi vì bộ dạng bất ngờ hoảng sợ tại của cùng với bé bị Lục Diệp từ chối giống nhau như đúc.

      Lục Diệp đến trước mặt Thiển Thiển, ngay từ đầu cậu đoán ra được là Thiển Thiển ra xem, còn mang quả táo cùng ra ngoài, sai, đúng là quả táo cậu mơ ước lâu.

      Nghĩ lại, cậu cảm thấy ra như vậy cũng tệ.

      Thiển Thiển cũng biết làm sao, ôm quả táo ngừng trốn sau lưng Hạ Văn, Hạ Văn vừa cười trộm, vừa tránh cho Thiển Thiển trốn ở sau lưng .

      Lục Diệp quan sát quả táo trong ngực của Thiển Thiển, hỏi: "Quả táo?"

      Thiển Thiển cúi đầu, lúng túng : "Quả táo, quả táo."

      "Cho mình sao?" Lục Diệp hỏi.

      Lần này, Thiển Thiển dừng chút, mới giọng trả lời: "Vốn, vốn là định cho cậu..... Mình có ý gì khác, mình xem cậu là bạn bè, hôm nay mình định đưa cho tất cả bạn bè mình: Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân, còn có..... Cậu nhận quả táo kia mà, nhưng mà cậu vừa mới là bất luận người nào cho gì cậu cũng nhận, vậy mình còn....."

      "Thực ra vừa rồi mình còn sót câu, đó chính là....." Lục Diệp lấy quả táo từ trong tay về, cười : "Trừ cậu cho ra. Trừ cậu ra, bất luận là người nào cho mình đều muốn."

      xong, cậu cũng cần rửa cái - tuy rằng Thiển Thiển rửa quả táo xong rồi mới bỏ vào túi, liền đưa quả táo đến bên miệng cắn cái, nhai "răng rắc" rồi tiếng: "Cám ơn, táo
      [​IMG]
      lêthanh9009, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Nghỉ đông ()

      Sau khi kết thúc buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, mức độ nổi tiếng của Thiển Thiển ở Nhất Trung tăng lên ít. Khá nhiều người có suy nghĩ khác nhau, trong đó đại đa số là học sinh nam, len lén ngang qua ngoài cửa lớp 10C7 để nhìn bộ dạng của Thiển Thiển. Giả vờ qua, thưởng, cướp, va chạm, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy bởi vì chịu lạnh được cùng vẻ mặt mê man giống như chưa tỉnh ngủ của , đa số đều mang theo nét mặt thất vọng rời .

      hôm, Lục Diệp trở lại từ văn phòng của chủ nhiệm, đối diện với hai tên học sinh nam hành lang, nghe thấy bọn họ dùng giọng điệu rất đáng ghét để thảo luận:

      "Cái bạn Nhạc Thiển Thiển ấy, cùng với người chủ trì vào buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ đúng là khác nhau nhiều quá đấy! Rốt cuộc có phải cùng người vậy?"

      "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai đây? Tôi cũng rất nghi ngờ, nhưng khối lớp mười cũng chỉ có mình Thiển Thiển thôi, hơn nữa vừa rồi cậu cũng hỏi thăm rồi mà, trai của cậu ấy là Nhạc Kỳ Sâm. Mặc dù bọn lão nhị trở về rằng có khác biệt rất lớn, nhưng tôi cũng nghĩ rằng lớn như vậy đâu, là.....Uổng phí cho khuôn mặt đẹp như vậy."

      "Chậc chậc chậc, bộ dạng đúng là vô cùng xinh đẹp, chỉ là sắc mặt khó coi có thể hù chết người mà, người biết còn tưởng rằng nhà cậu ấy vừa mới có đám tang đấy. Dáng người .....Mặc nhiều quần áo như vậy, mập mạp giống như trái bóng cao su vậy, nhìn ra có được hay . Chỉ có điều trước kia nghe vóc người của cậu ấy rất tuyệt. Đặc biệt là nhìn đôi mắt kia chán quá rồi, đờ đẫn mê man, chút thần thái cũng có, giống như sinh vật được in trong sách thiếu mất nhiễm sắc thể thông minh vậy....."
      Lời này đúng là quá đáng.

      Tay cầm tài liệu của Lục Diệp nắm chặt lại, bước chân cũng dừng lại.

      Cậu xoay người, nhìn bóng lưng của hai học sinh nam chỉ mới gặp mặt lần mà sau lưng dùng lời xấu xa, kiêng nể gì để phán xét , lạnh nhạt : "Các cậu, đứng lại."

      Giọng của cậu lớn, phát ra hành lang náo nhiệt sau tiết học có vẻ càng yếu ớt hơn, lại truyền vào lỗ tai của hai học sinh nam kia cách ràng, bọn họ ngẩn người, nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu, thấy được nét mặt của Lục Diệp ở phía sau bọn họ, bọn họ chỉ tay vào chính mình: "Là chúng tôi sao?"

      "Đúng vậy, là các cậu." Lục Diệp xong, lên phía trước hai bước, cặp mắt đen thấy đáy vững vàng khóa thân hai người, nghiêm túc : "Còn dám thêm câu, tôi bẻ gãy cằm của các cậu, tin ?"

      Giọng của cậu lạnh buốt giống như đến từ bắc cực mang theo gió cùng băng tuyết, thổi trúng hai người khiến họ từng trận rét run từ trong xương. Ánh mắt dừng cằm bọn họ ràng có tính thực tế, nhưng lại mang đến cho họ cảm giác sợ hãi là xương cằm bị cái tay vô hình nào đó nắm gắt gao.

      Mồ hôi lạnh ngưng tụ trán của hai người, sau đó lăn xuống, hầu kết của hai người chuyển động lên xuống, câu cũng phát ra được. Ngay cả suy nghĩ "Chúng tôi có hai người, cậu chỉ có người, dựa vào đâu mà chúng tôi phải sợ cậu?" cũng xuất trong đầu của bọn họ.

      "Dáng dấp của Nhạc Thiển Thiển có xinh đẹp hay , vóc người có đẹp hay , ánh mắt có thần thái hay ....." Giọng của Lục Diệp vẫn rất như cũ, nhưng lực uy hiếp lại gấp mười lần, " phải là điều mà các người có thể xoi mói. Các người cũng có tư cách để xuất trước mặt cậu ấy. Nhớ chưa?"

      Hai người bị Lục Diệp nhìn đều cảm thấy máu chảy ngược chiều, thân thể cứng ngắc, tay chân lạnh buốt, ngay cả miễn cưỡng gật đầu cái cũng làm được.

      " lời nào tôi xem như các cậu chấp nhận, bây giờ các cậu có thể cút ." Lục Diệp lạnh lùng hất cằm lên, : "Chẳng qua có việc tôi muốn nhắc nhở các cậu: tôi là Lục Diệp, con người của tôi, cho đến bây giờ được làm được."

      xong, cậu liếc nhìn hai người rụt lại vì sợ hãi lần cuối, xoay người về lớp 10C7.

      Trước khi rời , ánh mắt ấy của Lục Diệp đáng sợ bao nhiêu, người vây xem cũng nhìn thấy, tóm lại là hai học sinh nam kia đứng nguyên tại chỗ ít nhất là năm phút, tay chân mới dần dần ấm lại, nâng đỡ nhau rời khỏi.

      ***

      Vừa mới bước vào cửa phòng học, Lục Diệp liền nghe thấy đến hai tiếng hắt xì trong trẻo vang lên, cậu nhíu nhíu mày, vội vã đặt tài liệu xuống chỗ ngồi, cầm cái ly đến trước máy đun nước lấy ly nước ấm, về phía Thiển Thiển chạm vào mu bàn tay của cái.'

      Thiển Thiển cúi đầu lau lỗ mũi cũng ngước lên nhìn xem là người nào, liền nhận lấy ly nước rồi ôm vào trong ngực, sau đó mới ngẩng đầu lên, sắc mặt của vốn tái nhợt, hai gò má lại có thêm hai vầng hồng, dưới mắt lại có hai quầng thâm có phần dọa người.

      Lục Diệp chìa tay dò xét trán của , sau khi xác định có bị sốt, mới hỏi: "Sao đôi mắt lại đen như vậy? Buổi tối ngủ ngon giấc sao?"

      "..... phải là mình ngủ ngon đâu." Thiển Thiển bằng giọng mũi, uất ức , "Mình bị ngẹt mũi, lúc ngủ cũng chỉ có thể hô hấp bằng miệng thôi, nhưng dùng miệng hô hấp cổ họng rất khó chịu, cổ họng khó chịu mình ho khan, có khi ngủ cũng vì ho mới tỉnh lại....."

      "Cổ họng làm sao có thể khó chịu được? Mở điều hòa sao?" Lục Diệp hỏi.

      Thiển Thiển gật đầu.

      "Vào mùa đông nếu ngủ mà mở điều hòa tốt nhất nên nuôi thêm chậu cá để tăng thêm khí ẩm, như vậy khí quá khô, cậu hô hấp bằng miệng cũng thấy khó chịu." Lục Diệp đưa ra ý kiến.

      "Trong phòng của mình có thêm khí ẩm" Thiển Thiển xoa xoa mắt, ngáp cái, : "Nhưng mà hiệu quả được tốt lắm."

      "Vậy sao cậu để ở góc phòng vài chậu nước chứ?"

      "Tối nay mình về để thử xem sao."

      ***

      Ngay tại thời điểm Thiển Thiển lạnh đến mức hận thể quấn chăn bông đến trường, rốt cuộc cũng đến kì thi cuối học kỳ.

      Sau khi thời tiết lạnh , tốc độ viết chữ của Thiển Thiển chậm rất nhiều, trong kỳ thi khó có thể lúc nào cũng cúi đầu viết được, sau khi nộp bài thi môn cuối cùng xong, Thiển Thiển cảm giác được cuộc sống này chấm dứt rồi!

      Mấy ngày sau được xem thành tích, các bạn học lại bị Thiển Thiển làm cho kinh ngạc vì ngoại trừ môn ngữ văn ra chỉ cần làm bài nào có thể lấy điểm tuyệt đối của bài đó, mà thành tích của Lục Diệp trường thịnh suy cũng làm cho các bạn phóng mắt hết tầm cỡ.

      Sau khi kết thúc phiên họp phụ huynh, Thiển Thiển kéo cánh tay của Nhạc Kỳ Sâm, hết sức phấn khởi trở về nhà, chút cảm giác sâu sắc nào với Lục Diệp chăm chú nhìn vào , ánh mắt u oán.

      Kể từ lúc bị Nhạc Kỳ Sâm đề
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :