1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Trắc nghiệm

      Editor: VinJR

      Nhìn Thiển Thiển thích thú chơi đùa với nhành Phượng Vĩ trong tay, Lục Diệp mới lần nữa cầm bút lên, hoàn thành bài văn vẫn chưa viết xong.

      Sau khi kết thúc giờ thi Ngữ Văn, Thiển Thiển chủ động bắt chuyện với Lục Diệp, vẫy vẫy nhành hoa giống như chiếc lồng đèn trong tay, : "Trưởng lớp, cám ơn cậu."

      Đối với tiếng cám ơn này, Lục Diệp cực kỳ hưởng thụ, nhưng mặt ngoài lại như có gì: "Cậu vui vẻ là được rồi."

      Thiển Thiển lại quơ quơ nhành hoa, hỏi "Đúng rồi, môn thi kế tiếp là gì vậy?"

      "Ừ. . . . . ." Lục Diệp suy nghĩ chút, : "Vật Lý."

      "Vật Lý?" Trong chớp mắt vẻ mặt của Thiển Thiển đờ đẫn, sau đó cúi đầu sờ sờ nhành hoa, giống như tự nhủ lầm bầm, "Vật Lý sao, mình ghét môn Vật Lý nhất."

      Lỗ tai cực nhạy bén của Lục Diệp nghe được câu này, trong lòng lộp bộp tiếng, cảm thấy cơ hội của mình tới.

      Sau khi giờ thi môn Vật Lý bắt đầu, Lục Diệp vì muốn có thể làm xong bài thi trong thời gian ngắn nhất, liền cố nén nhìn về hướng của Thiển Thiển, chờ khi làm xong câu hỏi cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mới trôi qua nửa giờ.

      Lục Diệp "Chậc" tiếng, toàn bộ dạng đề này từng xem qua, chỉ có mấy con số là có chút khó làm, cho nên chậm hơn kỷ lục cao nhất của chút.

      Nhưng dù sao lần này vẫn nhanh hơn Thiển Thiển, cho cùng ấy ấy thích môn Vật Lý.

      Cũng biết lúc này Thiển Thiển có phải bị mấy con số kia làm khó đến vò đầu bứt tai hay , nhưng chỉ cần suy nghĩa đến bộ dáng kia cái cảm thấy đáng .

      Lục Diệp vừa mơ mộng, vừa quay đầu lại, khi quay đầu trong nháy mắt đó còn suy nghĩ chút: Nếu Thiển Thiển nhờ giúp đỡ, nên biểu nhiệt tình chút mới tốt hay dè dặt chút mới tốt nhỉ.

      Nhưng đáp án của vấn đề này cuối cùng trở thành phù du.

      Bởi vì chờ đến khi Lục Diệp quay đầu lại, Thiển Thiển nằm ở bàn, nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, hiển nhiên là ngủ rất ngon.

      Nhìn lại bài thi và đề thi được đặt bên góc bàn chỉnh tề chút, lần đầu tiên trong đời Lục Diệp có chút há hốc mồm.

      Ai cũng đừng cho là Thiển Thiển lại lần nữa làm bài xong trước nhé.

      Vậy tại sao ấy phải thành tích của ấy chỉ có thể coi là trung bình.

      Cả ngày, Lục Diệp đều rất ấm ức, từ trong tới ngoài đều tản ra cảm giác bị thất bại.

      Tại sao?

      Còn hỏi tại sao?

      Bởi vì trừ cuộc thi Nhữ Văn ra, những giờ khác mỗi khi trước giờ thi Thiển Thiển cũng lầu bầu câu "Mình ghét nhất môn xx." , những ngày kế tiếp môn "xx" này được đổi từ Vật Lý đến Số Học, Hóa Học, Sinh Vật, nhưng, mà.

      Nhưng mà mỗi lần dùng tốc độ nhanh nhất của mình chỉ dùng nửa thời gian cuộc thi làm xong bài thi, nhìn qua Thiển Thiển đặt bài thi môn mình "Ghét nhất" ở góc bàn, mà . . . . . . Lại ngủ hết sức sâu giấc.

      Nhất là sau khi rút ra được kinh nghiệm từ môn Vật Lý và Số Học, Lục Diệp rất để tâm, trong quá trình làm bài thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Thiển Thiển chút, vậy mà……

      Lần nhìn trước, thấy vẫn còn chăm chú làm bài thi, lần nhìn sau, ngủ thiếp . . . . . .

      Ngủ thiếp . . . . . .

      . . . . . .

      có ai có thể cho biết đây rốt cuộc là chuyện gì ?

      Buổi tối, sau khi kết thúc môn Sinh Vật.

      Lục Diệp nhịn đến gan cũng đau nên nhịn được nữa gọi Thiển Thiển cầm điện thoại di động định ra ngoài chơi, uyển chuyển hỏi: "Thiển Thiển, hôm nay cậu có chỗ nào khỏe ?"

      Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Tranh cử

      Editor: TH_Lotus (Keikan)



      Sau khi kỳ thi kết thúc, chương trình bầu ban cán lớp chính thức lên sóng.

      Ngay cả Lương đề nghị Thiển Thiển làm cán môn tiếng , cũng bị từ chối, mới muốn tranh cử làm cám bộ gì gì đó.

      Còn Lục Diệp suy nghĩ rất nghiêm túc. Tuy lười đến mức quỷ thần cũng tức giận như Thiển Thiển, nhưng là người thích phiền toái. Làm lớp trưởng cũng mất bao nhiêu thời gian, cho dù có mấy khi xuất mất chuyện vặt vãnh làm phiền lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm lớp trưởng cũng có chút quyền lợi, dù sao... là người đầu tiên biết những chuyện nhặt của Thiển Thiển như thành tích chẳng hạn, cũng khiến ngầm thoải mái.

      Suy nghĩ lát, Lục Diệp quyết định tranh cử chức lớp trưởng.

      Sau ba ngày chuẩn bị, buổi bầu ban cán lớp được diễn ra vào chiều thứ hai trong lớp tự học.

      biết vì sao, tất cả mọi người đều thích để những chức vụ quan trọng ở phía sau. Ví như ngay từ đầu là bầu chức ủy viên thể dục, uỷ viên vệ sinh, uỷ viên sinh hoạt... Còn uỷ viên học tập, lớp trưởng, lớp phó bị xếp ở phần cuối. Về phần chọn cán môn học, đều do các thầy giáo các môn tự quyết định.

      Phát biểu của mỗi người tranh cử khoảng hai ba phút đồng hồ, nhưng Thiển Thiển nghe đến buồn ngủ. vừa ngáp vừa nhìn khắp phòng học lượt, chừng mười mấy người tay cầm bản thảo nóng lòng phát biểu —— vì để chuẩn bị cho buổi bầu cử này, người ứng cử đều đặc biệt viết ra bản nháp, đến khi lên phải viết xong.

      Sao phải làm vây? Cho nên mới phiền quá mà. Thiển Thiển len lén oán thầm câu, đợi khi nhìn thấy Lục Diệp phía sau mình cũng cầm bản nháp viết giấy A4, Thiển Thiển ngẩn ngơ chút, tò mò hỏi: "Lớp trưởng cũng muốn tranh cử hả?"

      Bởi vì buồn ngủ, mắt của bị dụi đến hồng, thoạt nhìn còn tưởng khóc.

      Lục Diệp bị doạ đến tim đập thình thịch, sau đó thấy ngáp cái to, hai mắt ngân ngấn nước, tuỳ tiện lau bằng mu bàn tay, mắt lại hồng thêm chút.

      Lục Diệp thầm mắng mình chuyện bé xé ra to, nhìn thương tiếc chính mình. Vốn làn da non mềm như đậu hũ, mà thô lỗ dùng mu bàn tay dụi dụi như vậy, lỡ trầy da sao?

      Nghĩ vậy, Lục Diệp cảm thấy yên tâm "Ừ" tiếng rồi : "Nếu mệt cậu ngủ chút , đợi đến lúc bỏ phiếu mình gọi cậu dậy." Vừa vừa tiện tay lấy hai tờ khăn giấy của bạn cùng bàn đưa cho Thiển Thiển diiendaanleequyydoon.

      Thiển Thiển nhận khăn giấy, ngượng ngùng lau sạch giọt lệ vô tình vương nơi khoé mắt, hỏi tiếp: "Lớp trưởng muốn tranh cử chức vụ nào?"

      Lục Diệp mỉm cười nhìn mặt Thiển Thiển, : "Lớp trưởng."

      "Hả?" Trong đầu Thiển Thiển lên dấu chấm hỏi to tướng, nghiêng đầu suy nghĩ lát mới hiểu ra, "À... Mình nhớ rồi, lớp trưởng chỉ là lớp trưởng tạm thời, bây giờ muốn tranh cử chức lớp trưởng chính thức đúng ?"

      Mỗi hành động nhặt của cũng lộ ra nét thơ ngây, đôi mắt đen sâu thẩm của Lục Diệp tràn ý cười, : "Ừm."

      Thiển Thiển thấy nụ cười mặt càng lúc càng sâu, cảm thấy hiểu cười chuyện gì, còn tưởng mình vô tình ra mấy câu ngu xuẩn gì đó, gò má trắng nõn hơi ửng đỏ mê người, vội vội vàng vàng câu, "Vậy, cậu cố lên nha" rồi quay lên.

      Thấy như chú thỏ hoảng sợ quay mặt , Lục Diệp nhịn được cười thành tiếng.

      Nghe thấy tiếng cười này, Thiển Thiển vừa thẹn vừa lúng túng, giả bộ vùi đầu ngủ.

      Vừa nằm xuống bao lâu, Thiển Thiển ngủ . Đợi khi Giang Đường lay tỉnh lại, đến lúc bỏ phiếu.

      Thiển Thiển cầm lấy tờ nháp Giang Đường kín đáo đưa qua, ngây ngốc đúng phút đồng hồ mới hỏi Giang Đường chọn ai.

      Giang Đường mở "Phiếu bầu" điền xong cho Thiển Thiển đọc, rồi giải thích: "Uỷ viên thể dục mình chọn Triệu Thần. Bạn đó dáng người cao lớn, vừa nhìn biết để làm uỷ viên thể dục rồi! Uỷ viên tuyên truyền là Trần Hạo, là người múa cho chúng ta xem trong lúc học quân , tính tình của cậu ta cũng tốt, được hoan nghênh, làm uỷ viên tuyên truyền rất hợp... Uỷ viên học tập chọn Nhược Vân, thành tích của cậu ấy rất tốt, tính cách khá dịu dàng ít , ai làm chức này thích hơn nữa. Còn lớp trưởng, chính là Lục Diệp nhà cậu. Ôi, đến Lục Diệp nhà cậu đúng là quá đẹp trai rồi. lên bục giảng, gì nhiều, chỉ câu 'Mình là Lục Diệp, tranh cử chức lớp trưởng', sau đó cúi đầu xuống, điệu bộ lạnh lùng là tuấn tú. Nếu mình có chút háo sắc, biết chừng si mê cậu ấy." Giang Đường , cười đến xấu xa dùng khuỷu tay mà hích hích eo Thiển Thiển, "Thiển Thiển, cậu mình biết , cậu làm gì vậy? Sao có thể khiến Lục Diệp nhìn chớp mắt cậu như thế? Thép bách luyện* cũng thành ngón tay mềm mại luôn!"

      (Thép bách luyện*: là đem thép đun nóng rèn luyện hơn trăm lần, rèn đến khi vừa cân xứng vừa , mà cân nặng giảm, tức là thành thép bách luyện.)

      "Cái gì mà Lục Diệp nhà cậu?" Thiển Thiển còn ngái ngủ nhìn chằm chằm mặt Giang Đường lúc, sau đó đưa tay sờ trán , khó hiểu , "Đường Đường cậu phát sốt sao? Lục Diệp phải nhà mình, nhà của mình chỉ có ba, mẹ, mình và trai thôi."

      Giang Đường: "......"

      Cái này có tế bào hài hước gì cả, rốt cuộc Lục Diệp thích điểm nào ở cậu ấy? Thích cậu ấy vì ngậy thơ ư?diieendaanleequyydoon

      Tay bị Giang Đường đẩy ra, Thiển Thiển cũng giận, thấy Lục Diệp sắp tới thu "phiếu bầu", vội vàng chép "phiếu bầu" của Giang Đường.

      đường thu "Phiếu bầu", khi ngang qua thùng rác ở cuối phòng học, Lục Diệp lặng lẽ móc tờ bản thảo viết giấy A4 ra ném vào. Vốn cố viết bản thảo vì muốn Thiển Thiển thấy bộ dạng diễn thuyết của mình như chỉ điểm giang sơn*, dáng vẻ khí vũ hiên ngang*, mà ngủ rồi cần biểu diễn nữa. Cái gì rút được rút hết, ưa phiền phức.

      (Chỉ điểm giang sơn*: có tư chất lãnh đạo chuyện quốc gia đại - cụm từ này của Mao Trạch Đông.

      Khí vũ hiên ngang*: Có nguồn gốc từ Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, hình dung khí chất của người phong độ xuất chúng.)

      Mặc dù có chút tiếc, cho dù là chuyện động trời, cũng quan trọng bằng, nghỉ ngơi tốt, điều dưỡng tinh thần, thân thể mạnh khoẻ.

      Sau khi thu đống lớn giấy đủ màu sặc sỡ, Lục Diệp đứng bên cạnh bàn sắp xếp lại. Nhưng do khổ giấy lớn đều rất khó để sữa cho ngay ngắn, bỏ cuộc rất nhanh. Rồi lại nhìn mấy tờ giấy lát, : "Bây giờ bắt đầu công tác thống kê số phiếu, mình cần người giúp."

      Ánh mắt của kiểm tra khắp vòng phòng học, rồi vờ bâng quơ: "Bạn học Thiển Thiển, mời cậu lên đây chút."

      Bất thình lình bị gọi tên khiến Thiển Thiển ngơ ngẩn, chỉ tay vào mặt mình, nhìn Lục Diệp thắc mắc.

      Lục Diệp gật đầu, : " sai, là cậu."

      Giang Đường ngồi bên cạnh cười trộm hai tiếng.

      Thiển Thiển chớp chớp mắt mấy cái, tuy hiểu vì sao, nhưng vẫn lên bằng lối Giang Đường nhườn, băn khoăn hỏi: "Mình có thể giúp gì?"

      "Đừng lo lắng," Lục Diệp cười trấn an , giải thích: "Gọi cậu lên để giúp công tác thống kê phiếu bầu chút. Trước tiên cậu viết tên các bạn ứng tuyển lên bảng đen , gọi đến tên ai cậu ghi cho bạn đó phiếu, dùng nét ngang trong chữ nhất viết thành chữ “chính 正 “ để làm phiếu, cậu có thể ?"

      Lục Diệp cười với bạn học Thiển Thiển kìa. Đây là lần đầu tiên bạn học cùng lớp đều giật mình. Khai giảng lâu như vậy, số lần nhìn thấy Lục Diệp cười đếm đầu ngón tay còn thấy nhiều, chớ đến đặc biệt cười với ai. Hơn nữa, từ trước đến giờ Lục Diệp vốn ít , có thể dùng ba chữ xong chuyện tuyệt đối năm chữ, đây là lần đầu tiên nghe nhiều như vậy.

      Huống chi, cả lớp mấy chục học sinh, vì sao chỉ chọn riêng Thiển Thiển lên kiểm phiếu chứ?

      "Có thể." Thiển Thiển gật đầu, lấy cục phấn trong hộp phấn xoay người tới bảng đen viết tên các học sinh tham gia bầu cử.

      Những nét chữ ngay thẳng đẹp đẽ như in ra từ trong bảng chữ mẫu lần lượt xuất bảng, cũng giải đáp luôn nghi vấn của tất cả bạn học —— thảo nào Lục Diệp chọn Thiển Thiển phụ trách ghi phiếu. Dù cũng có người tự nhận chữ mình viết tệ, lại thể phủ nhận so với Thiển Thiển còn kém chút.

      Thượng đế đóng cánh cửa này, nhất định mở ra cửa sổ khác cho bạn. Nhạc Thiển Thiển tuy là người ngây ngô, trong đầu như thiếu vài dây, học tập cũng giỏi, nhưng chỉ bằng nét chữ viết tay này đủ doạ người rồi.

      "Uỷ viên thể duc: Triệu Thần; uỷ viên tuyên truyền: Trần Hạo; ủy viên học tập: Lâm Nhược Vân; lớp trưởng: Lục Diệp..." Tốc độ đọc phiếu của Lục Diệp vừa phải, quá nhanh khiến Thiển Thiển viết kịp, chẳng quá chậm khiến người thấy lề mề, từng chữ ràng, ngay cả tạm dừng cũng có.

      Thiển Thiển thành thạo viết chữ "chính 正" ở dưới tên mỗi người, đọc đến tên ai viết xuống dấu, vì cứ xong chữ là năm nét, cũng tức là năm phiếu, tiện cho việc thống kê.

      Đột nhiên, Lục Diệp đọc tên ngừng thoáng khựng lại.

      Thiển Thiển nghi hoặc quay đầu nhìn .

      Lục Diệp ho cái che giấu luống cuống của mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đọc phiếu.

      Thiển Thiển cũng bận tâm, cứ như con cua bò ngang từ bên này sang bên kia, thêm nét vào dưới tên Triệu Thần.

      Trong lúc chú ý của mọi người đều bị động tác khôi hài của Thiển Thiển hấp dẫn, Lục Diệp cẩn thận giấu phiếu bầu vừa đọc xong trong tay chút dấu vết. Sau đó làm như cầm lâu mỏi tay mà thõng tay giấu phiếu bầu xuống, nhờ mấy bàn học khác che, nhanh chóng nhét tờ phiếu bầu vào trong túi quần.

      tờ phiếu bầu nét chữ ngay ngắn, tự nhiên phóng khoáng vừa nhìn nhận ra là do ai viết.

      "Vụng trộm" thành công, Lục Diệp nhàng lau mấy giọt mồ hôi lạnh chảy trán, may mà Thiển Thiên lấy giấy lớn, bằng mục tiêu quá nổi bật, độ khó thao tác càng lớn.

      Năm phút sau, danh sách uỷ viên chính thức ra lò. Uỷ viên thể dục là Triệu Thần, uỷ viên tuyên truyển là Trần Hạo, uỷ viên vệ sinh là Phương Lam, uỷ viên sinh hoạt là Vương Thiến... Uỷ viên học tập là Lâm Nhược Vân, lớp trưởng là Lục Diệp.

      Nghe Lục Diệp đọc tên từng người và chức vụ, Thiển Thiển cảm thấy quen quen, nghĩ lát mới nhớ ra là tên của mấy bạn do Giang Đường viết. Xem ra ánh mắt của cũng tệ há, nhìn trúng người nào người đó được chọn.

      Lục Diệp dẫn các cán lớp mới nhậm chức ra ngoài phòng học mở buổi họp ngắn. là họp ngắn, đúng với chữ "ngắn". Noi theo tác phong rút ngắn của Lục Diệp, dăm ba câu cầu, giải tán cuộc họp trước khi chuông tan học reo lên.

      Sau khi chuông reo, Thiển Thiển bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc. Động tác của vốn chậm, lại thích xếp hết sách vở ra ngoài thành chồng, đợi khi tan học gom lại lần nữa. Thông thường khi thu dọn xong, trong vòng học chỉ còn sót vài người. Mà đám bạn Giang Đường bởi vì nhà xa, chỉ có tiếng nên thể chạy về nhà ăn, vừa hết giờ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng học —— Có ít học sinh thích giải quyết chuyện cơm nước ở ngoài trường, chỉ chậm nửa bước cũng có thể gặp cảnh mọi chỗ đều kín người. Dù sao cũng chẳng muốn phải khổ sở mà chen nhau trong quán cơm, nên lúc này nhóm bạn chờ Thiển Thiển.

      Vả lại, bao lâu Nhạc Kỳ Sâm đến đón Thiển Thiển cùng về nhà ăn cơm, cũng cần lo ai có công phu trong giờ chạy đến bắt Thiển Thiển.

      Đợi đến khi Thiển Thiển thu dọn xong hết bàn, trong phòng học chỉ còn hai người là và Lục Diệp.

      Lúc Thiển Thiển đứng dậy vẫn thấy Lục Diệp ngồi ngay thẳng như có ý ăn cơm, khỏi ngừng lại hỏi: "Lớp trưởng, bạn định ăn sao?"

      "Ừ." Lục Diệp đậy nắp bút lại, ngẩng đầu , "Lát nữa bạn mình đem vào đây."

      "Vậy à." Thiển Thiển gật đầu.

      "Cậu nhanh về ăn cơm ." Lục Diệp cười với cái rồi , "Để bụng đói tốt."

      "Ừm." Thiển Thiển ngoan ngoãn lên tiếng, tiếp tục ra ngoài.

      Lục Diệp nhìn được hai bước, bỗng nhíu mày gọi lại: "Thiển Thiển?"

      Thiển Thiển ngừng lại, quay đầu nghi hoặc đáp: "Hửm?"

      "Có phải bạn khoẻ chỗ nào ?" Lục Diệp lên trước, rất tự nhiên đưa tay nắm tay , giây kế tiếp như bị nóng mà buông ra, "Mình thấy dáng của bạn giống bình thường?"

      Thiển Thiển ngẩn người, lát mới cười: "Vậy mà bạn cũng nhìn ra hả?" Trong lúc chuyện đùi phải của rụt về sau nửa bước, tự nhiên di di đầu ngón chân mặt đất.
      ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Tranh cử

      Editor: VinJR

      Lúc này Lục Diệp mới phát hôm nay mang đôi giày mới, đôi giày da màu trắng thấp cổ có dây buộc, phía còn thêu hoa văn cổ, nhìn rất đẹp.

      ràng buổi sáng vẫn thấy mang giày Cavans vẽ tay như thường ngày mà. . . . Lục Diệp thầm .

      Thấy Lục Diệp chú ý tới giày của mình, Thiển Thiển : "Là ba mình mới mua cho mình khi công tác, gửi chuyển phát nhanh về, sáng hôm nay mới đến. Buổi trưa mang thử chút, giày rất vừa chân, chỉ là ngờ lại cọ xát chân nhiều như vậy, chỉ từ nhà tới trường học, giống như cọ xát mất lớp da, bộ có chút đau."

      " ra là như vậy." Lục Diệp gật đầu cái, đứng thẳng người lên nhìn cái, giống như phát vật mình cần, liền kéo Thiển Thiển ngồi lên ghế ở bên cạnh, , "Cậu cởi giầy ra ."

      "Hả? Cởi ra làm gì?" Thiển Thiển nháy mắt mấy cái, "Chẳng lẽ cậu muốn để mình chân về hả?"

      " phải, cậu phải về, làm sao mình có thể để cho cậu chân về được?" Lục Diệp có chút dở khóc dở cười, đừng đường có vật gì bén nhọn hay , liền chỉ cần đường bộ vỉa hè nhấp nhô là chân của Thiển Thiển có thể chịu được rồi, "Cậu cởi giày ra, trước tiên mình giúp cậu làm rộng nó ra chút, có lẽ cậu cảm thấy khá hơn chút."

      "Ôi." Thiển Thiển kinh ngạc trợn to hai mắt, "Ngay cả giày cọ xát chân trưởng lớp cũng biết cách làm rộng ra à? là lợi hại."

      "Khụ, trước kia từng giúp mẹ mình làm." Lục Diệp ho cái, mặt đỏ hồng, thúc giục, "Được rồi, mau cởi ra , còn chậm trễ cậu tới ngay bây giờ."

      "À, được." Thiển Thiển đáp tiếng, liền khom lưng xuống cởi dây giày.

      Thiển Thiển ngồi, Lục Diệp đứng, mà nếu phải tình huống bất đắc dĩ, Lục Diệp luôn dời tầm mắt khỏi người Thiển Thiển, cho nên trong quá trình Thiển Thiển khom lưng, khó tránh khỏi Lục Diệp nhìn thấy thứ nên thấy.

      Trong lúc nhất thời mặt của Lục Diệp càng đỏ hơn, vội vàng giơ tay lên xoa xoa mũi, xoay người lấy cái khăn lông mới mua hai ngày trước treo bên cạnh tấm bảng đen, tới chỗ vòi nước, mở khóa vòi nước nhún ướt khăn lông, vắt khô nửa rồi mới ra.

      Khi đến Thiển Thiển cởi giày ra rồi, hai chân trần trắng nõn nà lơ lửng trong trung, đầu ngón chân đáng tự giác nhích tới nhích lui.

      Lục Diệp chỉ nhìn thoáng qua cũng dám nhìn lại, lại lấy ra con dao găm Thụy Sĩ luôn mang theo người từ trong bìa của mình, mới đến bên cạnh Thiển Thiển, ngồi xổm xuống, che khăn lông ướt lên cổ giày, dùng dao găm Thụy Sĩ tỉ mỉ gõ qua lại hai lần dọc theo cổ giày, lại lau sạch chút bụi giày.

      Trong lúc này, ánh mắt của Lục Diệp luôn liếc về đôi chân trần trắng nõn chỉ cần tay là có thể nắm hết của Thiển Thiển, trắng đến miệng đắng lưỡi khô đồng thời cũng lo lắng chân của vẫn cứ treo lơ lửng như vậy có thể mỏi hay , liền câu: "Cảm thấy chân treo như vậy có mỏi có thể đặt ở người mình."

      Đặt chân vào người cậu ấy?

      Thiển Thiển nghe xong có chút ngây ngốc, cảm thấy có chút mỏi, còn bởi vì mặc quần ngắn, nên dám đặt chân lên ghế, chỉ có thể để chân treo lủng lẳng như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng lúc này của , bởi vì ngồi xổm, quần áo của cũng dính sát vào người, lớp đồng phục học sinh phát thảo đường cong của vai và bắp thịt đùi, vô cùng. . . . . . Đẹp mắt.

      Nhưng muốn Thiển Thiển tìm được chỗ có thể đặt chân ở người của Lục Diệp, vẫn tìm ra, đặt ở đùi cậu ấy sao? Vậy ngại, đặt bên hông của cậu ấy sao? Áo sơ mi trắng sạch như vậy, lại được ủi thẳng như vậy, ngộ nhỡ chân bẩn, đạp lên làm đen áo cậu ấy làm thế nào? Cho nên vẫn là thôi .

      Thấy Thiển Thiển đáp ứng, nhưng đặt chân lên, Lục Diệp cũng biết đề nghị vừa rồi của mình quá liều lĩnh, nên cũng gì thêm, tiếp tục công việc tay.

      Cũng lâu lắm liền làm xong, Lục Diệp bóp cóp cổ giày, cảm thấy mềm mại hơn lúc nãy nhiều, mới đưa cho Thiển Thiển, : "Cậu thử thử xem."

      Thiển Thiển ‘Ừm’ tiếng, nhận lấy giày mang vào.

      Thấy hai bọng nước lớn phía dưới mắt cá chân bên phải của , trước khi kéo gót giày lên Lục Diệp liền cản lại: "Đợi nào..."

      Bị hô to tiếng như vậy, động tác kéo gót giày của Thiển Thiển liền giống như người bị nhấm phím tạm ngừng liền dừng lại, lát sau, mới ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, mờ mịt : "À?"

      Lục Diệp cũng rãnh nghĩ tiếng hô lớn mới vừa rồi có thể hù Thiển Thiển sợ hay , lại chạy về vị trí của mình, tìm kiếm trong bìa hồi, cuối cùng lấy ra hai miếng băng keo cá nhân.

      thở phào nhõm, may trong bìa cũng còn hai miếng băng keo cá nhân, trước kia mặc kệ là đấu trận hay là chơi bóng, bị chút vết thương đều là chuyện thường như cơm bữa, nếu như xử lý, mồ hôi chảy tới chỗ bị rách da cũng cảm thấy đau, dieendaanleequyydoon vì vậy trong bìa liền phòng chút băng keo cá nhân. Chỉ là kể từ sau khi mẹ mất cũng chưa từng đánh bóng, khi đấu võ với huấn luyện viên hay là học viên cũng chỉ giống như phát điên, bị thương cũng chịu bôi thuốc, lâu dùng đến băng keo cá nhân rồi, cho nên vừa bắt đầu bản thân cũng nhớ trong bìa có còn băng cá nhân hay .

      Cầm băng keo cá nhân tới, ngồi xổm xuống trước người Thiển Thiển, vừa lột miếng keo của băng keo cá nhân ra vừa với : "Đưa chân tới đây."

      "Ồ." Thiển Thiển lại ngây ngô, sau đó mới hiểu ý nghĩa đưa chân tới đây của Lục Diệp là muốn dán băng keo cá nhân cho , biết làm sao mặt liền nóng lên, đỏ mặt từ chối : " cần, cậu...Cậu đưa băng keo cá nhân cho mình tự dán là được rồi."

      Lục Diệp ngẩng đầu nhìn , ánh mắt chạm đến gương mặt đầy đỏ ửng, khóe miệng của lộ ra chút ý cười, giọng dịu dàng: "Thiển Thiển ngoan, mau dán băng keo cá nhân rồi về nhà ăn cơm."

      Trong tròng mắt màu đen thâm thúy khó lường kia tràn đầy kiên định cho cự tuyệt, kiên định gần như cố chấp.

      Ý thức của Thiển Thiển giống như cũng bị ánh mắt tràn đầy tính đầu độc của hút , chần chờ chút, vẫn đưa chân tới.

      Lục Diệp giơ tay lên nắm lấy chân Thiển Thiển, khi đầu ngón tay sắp chạm được chân của , bản thân cũng ngại thừa nhận tay của lại khẽ run, thậm chí còn hít vào hơi dài để ổn định tinh thần, mới cầm cái chân kia ở trong tay.

      giây kế tiếp, liền cười.

      Chân này nhìn nhắn xinh xắn, nhưng cảm giác chạm vào vẫn rất đầy đặn nha.

      đặt chân của Thiển Thiển ở đầu gối của mình, sau đó nghiêng người sang,
      [​IMG]
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Bóng chuyền

      Editor: Keikan (TH_Lotus)


      Chiều thứ ba sau khi khai giảng được ba tuần, các bạn trẻ lớp 10C7 mới có cơ hội gặp giáo viên thể dục lần đầu.


      Kể ra cũng gian khổ lắm. Thứ ba tuần đầu tiên, bởi vì vừa khai giảng nên các thầy họp hơi nhiều, giáo viên thể dục cũng ngoại lệ, nên được đổi thành tiết tự học tại lớp. Thứ ba tuần hai, lại vướng kỳ thi kiểm tra năng lực học sinh. Mãi đến tuần thứ ba, cả lớp mới được học tiết thể dục đầu tiên của lớp mười.


      Thầy giáo thể dục rất cao, người hơi gầy, dưới ba mươi tuổi, mặc bộ đồ thể dục rồng thùng thình, làn da màu nâu khoẻ mạnh, khuỷu tay kẹp trái bóng rổ vừa nhìn biết trước khi đến tiết này thầy chơi bóng rổ với các thầy khác.


      Bởi vì tiết đầu tiên, nên thầy sơ qua cầu của nhà trường đối với môn thể dục.


      So với Hoa Trung chuyên môn bồi dưỡng mấy con mọt sách, Nhất Trung rất chú trọng để học sinh phát triển đức trí thể mỹ toàn diện. Hiệu trưởng có câu cửa miệng thích là "Chúng ta phải bồi dưỡng những học sinh chỉ biết mỗi chuyện học, trận gió cũng thổi ngã được học trò. Học sinh Nhất Trung chúng ta, nữ sinh phải có năng lực tự vệ, dĩ nhiên thầy nữ sinh phải đánh thắng hai ba gã đàn ông, ý thầy là cho dù bị bắt cóc, cũng có cơ hội chạy trốn, ít nhất các trò phải đảm bảo đủ thể lực mà chạy chứ? Còn nam sinh, phải có năng lực bảo vệ các bạn nữ, vấn đề này thầy giải thích nhiều, chỉ câu thôi, nếu ngay cả bạn nữ cùng với trò cũng bảo vệ được, ắt phải đàn ông." Cho nên so với các trường khác, môn thể dục của Nhất Trung nhiều hơn.


      Lớp mười chủ yếu giúp mọi người có cơ thể khoẻ mạnh, ngoại trừ các môn thể dục chính cơ bản và chạy cự ly, còn có các hạng mục như bóng chuyền, bóng rổ, bóng đá, cầu lông, chạy bộ, nhảy dây để học sinh lựa chọn. Bởi vì dụng cụ có hạn, mỗi học sinh chỉ được chọn môn, mà mỗi môn có hạn chế số lượng người học, nhưng vẫn cho các học sinh trao đổi.


      Khi lên mười , trường học đổi giáo viên, thay phiên mỗi tuần là giáo hoặc thầy giáo. giáo phụ trách dạy các bạn nữ thuật phòng thân, học sinh nam trở thành đối tượng để luyện tập; còn thầy giáo phụ trách dạy các kỹ xảo cận chiến thực dụng đơn giản cho các bạn nam, dạy nửa tiết, luyện tập nửa tiết. Khi luyện tập dĩ nhiên là nam sinh với nhau, các bạn nữ chỉ ở bên cổ vũ.


      Còn lớp mười hai, tiết thể dục chỉ mở vào giữa học kỳ. Bởi vì các học sinh chịu áp lực học hành rất lớn, trường học cũng thoáng hơn, cầu học sinh phải học thể dục cố định. Thậm chí muốn ở lại phòng học ôn tập thêm cũng cần đến xin phép giáo viên thể dục. Nhà trường chỉ khuyến khích học sinh mỗi tuần lần học thể dục để hít thở khí, chạy bộ quanh sân, vân vân. Đây cũng là phương pháp để giảm áp lực.


      Có thể môn thể dục của Nhất Trung được đề cao nhất trong các trường cao trung.


      Sau khi thầy giáo trình bày xong, cho uỷ viên thể dục Triệu Thần đem danh sách làm công tác thống kê các học sinh chọn môn gì.


      Nhìn Triệu Thần dần tới gần, Thiển Thiển thấy xui xẻo đến rồi. Bình thường chỉ thích đọc tiểu thuyết ngoài trời hoặc ăn uống linh tinh, đối với mấy loại vận động này hề hứng thú. Bóng chuyền, cầu lông, bóng bàn, chẳng cái nào chịu nghe lời ; bóng rổ, bóng đá càng cần , sờ cũng chưa từng sờ.


      Giang Đường ở bên thấy Thiển Thiển cúi đầu , biết lo lắng chuyện gì, lấy tay xoắn xoắn lọn tóc của mình, an ủi: "Cậu đừng có rầu rĩ vậy, chúng ta cùng chọn cầu lông . Vừa hay nhóm mình có bốn người có thể đấu đội 2:2, mình nghe Hạ Văn Nhược Vân chơi cầu lông khá lắm, có thể chỉ cho tụi mình! À, cậu yên tâm, mọi người đều biết cậu có thiên phú vận động, nhất định chú ý cậu mà. Cậu cũng có thể thừa dịp thầy để ý mà chạy đến chỗ mát nghỉ ngơi, nhưng đừng chạy xa quá, phải ở trong tầm mắt bọn mình."


      Thiển Thiển ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn Giang Đường, mới "Ôi" tiếng nhào tới ôm lấy bạn: "Đường Đường cậu đối với mình tốt quá. đó, ngoại trừ ba mẹ và trai cậu là tốt nhất luôn!"


      Giang Đường bị Thiển Thiển bổ nhào đến lảo đảo lui về sau, cảm thấy hai cái bánh bao trước ngực mình sắp bị núi Everest của Thiển Thiển đè chết, vừa định gì đó, đột nhiên nhìn qua Thiển Thiển phát ánh mắt của Lục Diệp. Cặp mắt kia vừa tối vừa trầm, ràng để lộ tâm tình gì, nhưng nháy mắt đó Giang Đường có thể hiểu được lớp trưởng đại nhân này khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.


      Cậu ta nhất định thoải mái vì Thiển Thiển chính là người đối tốt với mình nhất ngoài ba mẹ và trai.


      Phản ứng tiếp theo của Giang Đường là sau ót chảy giọt mồ hôi to tổ tướng.


      bị ăn dấm chua rồi? Trời ơi, chính là bạn cùng lớp từ tiểu học đến giờ của Thiển Thiển đó! Phải biết rằng nếu Nhạc Kỳ Sâm phải mặc kệ gió mưa dẫn Thiển Thiển đến cửa lớp, rồi lại đến đón Thiển Thiển về hết sáu năm tiểu học và ba năm sơ trung, cũng biết có bị bọn buôn người lừa lên núi bán cho người ta nữa!


      Ừm... Tuy rằng lúc đó mẹ Thiển Thiển mỗi ngày đều đến cửa trường học đón cậu ta, nhưng Thiển Thiển ngay cả sân trường giữa hai toà nhà cũng lạc đến quên mất phương hướng, nên mới tồn tại của rất là quan trọng!


      Lục Diệp thấy Giang Đường bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của mình mà chẳng biểu gì, khỏi nheo mắt dời tầm nhìn đến cánh tay ôm vai Thiển Thiển của .


      Ánh mắt lạnh như băng, như mấy cây kim sắt găm đầy tay Giang Đường, khiến giật mình lập tức. Buông lỏng tay như bị điện giật, đẩy Thiển Thiển ra —— ui da má ơi, Lục Diệp nhà cậu đúng là đáng sợ quá Thiển Thiển à. Cái gì mà trừ ba mẹ hai ra cậu là người đối với mình tốt nhất sau này tốt nhất đừng nữa dieendaanleequyydoon, à... Muốn cũng tìm chỗ Lục Diệp nghe được mà .


      Giang Đường *cắn khăn tay*: Đồ đồ đồ có tính khoa học thực tiễn, ràng mình mới là người thân với Thiển Thiển nhất mà.


      Có câu người tính bằng trời tính, tuy Thiển Thiển quyết định tham gia nhóm của Giang Đường để tiếp tục nghiệp lười biếng. Nhưng đợi lúc Triệu Thần cầm danh sách đến hỏi nhóm Thiển Thiển muốn chọn môn nào, sau khi nghe nhóm cả bốn đều chọn cầu lông, cậu ta nhíu mày, lật danh sách những môn có người chọn xong, : "Môn cầu lông chỉ còn trống ba chỗ."


      Tỷ lệ nam nữ của lớp 10C7 đại khái là 1:1, cách khác có hơn ba mươi học sinh nữ, nên bóng rổ, bóng đá, bóng bàn, và bóng chuyền ít người chọn, đa phần các bạn nữ đều thích cầu lông. Theo biên chế của nhà trường, mỗi lớp chỉ có sáu cặp vợt cầu lông, hoàn toàn đủ cho nhiều bạn nữ cùng chọn. Dù nhóm Thiển Thiển đứng hàng thứ hai, nhưng đợi đến khi Triệu Thần đến trước mặt nhóm , câu lông được chọn gần hết.


      Nghe câu tàn khốc "Môn cầu lông chỉ còn trống ba chỗ" kia, nhóm bốn người Thiển Thiển đều im lặng.


      Các dây thần kinh trong đại não Thiển Thiển chưa bao giờ quấn vào nhau thế này, Giang Đường thích cầu lông thế nào biết chứ. Lúc học sơ trung, cho dù là giờ học tập trung, nếu nhà trường quản lý, cậu ấy lấy vợt ten - nít rủ bạn học đến hành lang đánh cầu lông. Thông thường quả cầu đều bị đánh rơi xuống lầu dưới mà có thời gian nhặt.


      Từ trong lời của Giang Đường khó để biết Lâm Nhược Vân và Hạ Văn cũng thích cầu lông.


      Cho nên người thích cầu lông chỉ có - là ...


      "Vậy để Thiển Thiển, Nhược Vân và Giang Đường học cầu lông ," Hạ Văn , "Mình môn gì cũng được, lúc còn ở sơ trung được các bạn nam trong lớp chỉ cách chơi bóng rổ, đúng lúc mình có thể học thêm kỹ thuật."


      Thiển Thiển lắc đầu, : "Hay Văn Văn cứ chọn cầu lông , mình thích cầu lông. Đường Đường dạy ba năm rồi mà mình còn cầm vợt phát bóng được." xong, quay đầu nhìn Triệu Thần hỏi, "Bây giờ còn môn nào chưa đầy người vậy?"


      "Bóng rổ và bóng đá bị các bạn nam chọn hết rồi," Triệu Thần cao lớn bị cặp mắt ngập nước của Thiển Thiển nhìn chòng chọc ngượng ngùng gãi đầu, nhìn Thiển Thiển chỉ cao đến ngực mình, bất giác lại, "Bây giờ chỉ còn lại bóng bàn, chạy bộ, bóng chuyền và nhảy dây. Mình thấy các bạn nữ hợp với nhảy dây và bóng chuyền đó."


      Thích hợp với các bạn nữ, chứ thích hợp với .


      thế giới này, những môn vận động như ăn ngủ đọc tiểu thuyết mới có thể gọi là hợp với Thiển Thiển.


      Thấy Thiển Thiển nhíu nhíu lông mày, Giang Đường đẩy cái, : "Cậu cứ dứt khoát chọn cầu lông ! Mình thấy bóng chuyền cũng thú vị đó, thôi để mình chọn bóng chuyền."


      Thiển Thiển bướng bỉnh cự tuyệt: ", cậu chọn cầu lông , mình chọn."


      Căng thẳng khoảng hai phút, Lục Diệp chờ nổi nữa —— vẫn đợi Thiển Thiển chọn môn để chọn cùng.


      tới, chủ động khoác vai Triệu Thần, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"


      Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với lớp trưởng đại nhân thế này Triệu Thần vừa mừng vừa lo, ấp úng hồi mới : "Là như thế này, bốn người nhóm Nhạc Thiển Thiển và Giang Đường đều muốn chọn cầu lông, nhưng môn này chỉ còn ba chỗ trống dieendaanleequyydoon. Nhạc Thiển Thiển cậu ấy chọn cầu lông, suy nghĩ xem nên chọn môn gì. Đúng rồi lớp trưởng, cậu định chọn môn nào chưa?"


      Lục Diệp trả lời câu hỏi của Triệu Thần, mà hỏi ngược: "Vậy bây giờ còn những môn nào?"


      "Bóng bàn, chạy bộ, bóng chuyền và nhảy dây. Cá nhân mình cho rằng bóng chuyền và nhảy dây thích hợp với các bạn nữ hơn."


      "Còn Thiển Thiển, cậu thấy sao?" Lục Diệp mỉm cười nhìn Thiển Thiển còn suy nghĩ.


      "Hở?" Thình lình bị gọi tên, Thiển Thiển dùng vẻ mặt vô tội nhìn .


      Lục Diệp kiên nhẫn lặp lại lần: "Nhảy dây và bóng chuyền, cậu thích môn nào hơn?"


      "Hình như đều thích..." Thiển Thiển thành thực .


      Giang Đường: "... ..."


      Triệu Thần: "... ..."


      Chỉ mỗi Lục Diệp kinh ngạc, nét cười thay đổi: "Dù sao cũng phải chọn ."


      "Nhảy dây mệt lắm, mình thích môn này." Thiển Thiển bĩu môi, suy nghĩ chút, "Còn bóng chuyền, mình ưm... trước giờ chỉ thấy người ta đánh bóng chuyền trong TV."


      " từng coi, phải thích, có đúng ?" Sau khi nghe câu trả lời khẳng định của Thiển Thiển, Lục Diệp quay đầu hỏi Triệu Thần, "Môn bóng chuyền trong trường ngoài bài nặng còn có bài chứ?"


      "Bài ."


      "Bài là đánh tiết cũng đau tay," Lục Diệp gật đầu, xoay người với Thiển Thiển, "Vậy cậu có muốn thử chơi bóng chuyền ?"


      "Nhưng mà mình ..." Thiển Thiển ngượng ngịu nhắc lại lần nữa —— ngoại trừ ăn uống cái gì cũng .


      " sao, để mình dạy cậu." Lục Diệp tự nhiên .


      " hả?" Ánh mắt Thiển Thiển sáng lên, cảm động , "Oa, Lớp trưởng tiểu Đinh Đương vạn năng đúng là cái gì cũng làm được."
      (Tạ Quân Sam, biệt danh Đinh Đương, tiểu Đinh Đương, sinh ngày 5 tháng 5 năm 1990 tại khu Phong Thai ở Bắc Kinh. Tốt nghiệp hệ biểu diễn, diễn viên, đạo diễn học viện điện ảnh Bắc Kinh năm 2009) – ý chỉ đa tài – theo ý kiến cá nhân editor.
      Nghe biệt danh kỳ quái đặt cho mình, Lục Diệp giận mà còn hỏi: "Quyết định vậy nha?"


      "Ừm!" Thiển Thiển ra sức gật đầu, quay đầu với Giang Đường, Hạ Văn và Lâm Nhược Vân, "Vậy Đường Đường, Văn Văn và Nhược Vân cần khó xử nữa. Các cậu có thể đánh cầu lông thoả thích rồi, lớp trưởng chú ý mình."


      Khi nhìn thấy vẻ mặt quái lạ của ba người, thanh vui vẻ của Thiển Thiển dần, mờ mịt hỏi: "Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân, ba người làm sao vậy? Sao nhìn mình kỳ quái thế... Lẽ nào mình ngủ bị dính nước miếng bên miệng?" , vội vã đưa tay lau lau khoé miệng.


      Giang Đường bất đắc dĩ che mắt, muốn nhiều.


      Hạ Văn buồn bã thở dài, càng nhìn Thiển Thiển càng lo lắng.


      Lâm Nhược Vân cười gượng, trong giọng còn êm tai dễ nghe thường ngày: " có gì."


      Cũng bởi vì lớp trưởng "chú ý" cậu nên bọn này càng thêm lo lắng đó.


      Dù Lục Diệp , chứ ba người đều có dũng khí mà thẳng trước mặt.


      Sau khi lựa quả bóng thích hợp, Lục Diệp gọi Thiển Thiển cùng đến sân bóng chuyền.


      Mắt thấy Lục Diệp cầm bóng chuyền dẫn Nhạc Thiển Thiển theo, Triệu Thần mới hiểu mà phản ứng gọi với theo hỏi môn lớp trưởng chọn: "Lớp trưởng, vậy môn cậu chọn..."


      "Tất nhiên là bóng chuyền giống với Thiển Thiển." Lục Diệp , cong ngón tay búng trán Thiển Thiển vừa vừa nghĩ viễn vông cái.


      Bị đánh bất ngờ khiến Thiển Thiển ngẩn ra, lát sau mới phát mình vừa bị búng, ôm trán rồi nhìn Lục Diệp trừng trừng.


      Lục Diệp bị trừng mà trong lòng và cả người đều sung sướng, vội vàng dỗ hai câu, còn đưa tay giúp Thiển Thiển xoa xoa chỗ vừa bị búng trán.


      Thiển Thiển tiếp tục nhìn chằm chằm nữa, nhưng cái miệng nhắn vẫn còn dẫu lên.


      người trêu người dỗi, người dỗ người mè nheo, vừa nhìn thấy liếc mắt đưa tình.


      Triệu Thần vô ý nhìn hết cảnh tượng chan chứa gian tình này đến giật mình, kinh hãi nhận ra hình như mình vừa biết bí mật rất lớn.
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Bóng chuyền (2)

      Editor: Keikan (TH_Lotus)



      "Cậu nhìn thế tay của mình nhé. Trước tiên phải nắm hai bàn tay phải và trái lại, tay nào ở là tuỳ cậu, sau đó duỗi thẳng tay, lật cổ tay để mặt trong cánh tay hướng về phía trước, cố gắng khép tay lại, kẽ hở giữa hai cánh tay càng càng tốt. Lúc nhận bóng, cậu phải dùng cổ tay để đón, nhớ kỹ, chỉ có thể nhận bóng bằng cổ tay, nếu dùng phần khuỷu tay hay cánh tay để nhận bóng khó đánh. Vả lại khi dùng chỗ tiếp giáp giữa hai cổ tay để nhận bóng mới dễ dàng điều khiển bóng bay đến nơi ngoài dự tính, cậu nhớ kỹ chưa?"


      tới sân bóng chuyền, Lục Diệp đưa quả bóng cho Thiển Thiển, còn mình làm mẫu tư thế đánh bóng hợp quy, tặng kèm bài giảng tỉ mỉ.


      Thấy xong, Thiển Thiển chậm rãi nhớ lại nội dung lượt, do dự gật đầu.


      Nhìn có vẻ chưa chắc chắn, Lục Diệp cười trấn an , khích lệ : " nhớ kỹ toàn bộ cũng sao, trước hết cậu cứ làm theo những gì mình mới , chỗ nào chưa đúng mình sửa giúp cậu."


      Nếu sau này lớp trưởng làm thầy giáo, nhất định thầy giáo ưu tú.


      Thiển Thiển hoàn toàn bị dịu dàng của Lục Diệp chinh phục nên nở nụ cười tươi với , sau đó dựa theo những gì và cách làm mẫu vừa nãy mà duỗi tay, nắm chặt tay lại, nhưng do lần đầu tập thử, cổ tay của lật hết. hơi hấp tấp dieendaanleequyydoon, cầu cứu Lục Diệp bên cạnh.


      Thời điểm quan trọng thế này, Lục Diệp lại ngây người.


      Hai tay Thiển Thiển đưa đến trước ngực đồng thời khép sát lại, khiến cho nơi nào đó bị ép đến mức trước giờ chưa từng có. Dù cúc áo sơ mi của vẫn rất an phận cài đến cúc thứ hai, cũng ngăn được khe ngực mê người xuất dọc theo cổ áo, dụ người phạm tội.


      Lục Diệp vốn quan sát động tác tay của Thiển Thiển có đúng hay , trong lúc vô tình mới nhìn đến ngây ngẩn.


      Khó trách ai cũng cái khe ngực này chỉ cần ép chút thấy được. Thiển Thiển lại trổ mã hơn người thế, chỉ cần hơi ép như vậy, quả ...


      Lục Diệp tự chủ mà liếm đôi môi khô khốc của mình, nheo cặp mắt lại.


      Nhất định chính là khảo nghiệm .


      Thiển Thiển thấy hai mắt Lục Diệp như nhìn vào khoảng , hình như là ngẩn người, cảm thấy có điểm mới lạ —— lớp trưởng cũng có lúc ngẩn người? Đúng là hiếm có.


      Việc ngẩn người với Thiển Thiển mà , là hoạt động có ích cho cơ thể khoẻ mạnh, thấy Lục Diệp ngây ngẩn đến nghiêm túc như vậy đúng ra nên quấy rầy , nhưng... duỗi tay đến mức mỏi nhừ rồi.


      Lại đợi thêm lát, Lục Diệp vẫn có ý khôi phục, Thiển Thiển dứt khoát buông đôi tay tê rần của xuống.


      Tay vừa bỏ xuống, khe rãnh sâu mê người đó cũng theo hành động của mà "vèo" cái trốn dưới lớp vải áo, giống như đương vụng trộm. Tình cảm của thiếu nữ, bị người ta phát nên xấu hổ mà giấu .


      Ánh mắt Lục Diệp nửa muốn nửa khát khao mà quanh quẩn nơi cổ áo, hận thể xé nát lớp áo vướng víu đó, vậy cái ước ao đó còn chỗ nấp.


      Cho đến khi Thiển Thiển kêu hai tiếng lớp trưởng liên tiếp, mới lấy lại tinh thần, đối diện với cặp mắt hiếu kỳ của Thiển Thiển, mặt hơi ửng đỏ. có cảm giác hành vi vừa rồi của mình quá đê tiện, mặt khác lại cảm thấy mình nhìn vợ mình chẳng có gì sai... Được rồi, mặc dù bây giờ chưa phải vợ , nhưng ngày trở thành vợ .


      gãi gãi sống mũi che giấu luống cuống của mình, nghiêm túc hỏi: "Hả, sao vậy? Mình còn chưa nhìn kỹ động tác của cậu có đúng chuẩn chưa, sao cậu bỏ tay xuống rồi?"


      "Lớp trưởng, vừa rồi cậu nghĩ gì mà say mê thế?" Thiển Thiển mơ màng nhìn , "Mình định quấy rầy cậu, nhưng cậu nghĩ lâu quá, tay của mình đều tê hết cả cho nên mới bỏ xuống."


      Lục Diệp á khẩu lát mới : "Ừm, xin lỗi cậu, ban nãy mình suy nghĩ chút chuyện."


      "Chuyện gì thế? Chắc thú vị lắm, bằng cậu nghĩ đến mê mẩn vậy." Thiển Thiển suy đoán.


      Nghe Thiển Thiển , Lục Diệp nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh đẹp vừa nhìn lúc nãy. ho tiếng, thoải mái thừa nhận: "Đúng là rất thú vị."


      "Thú vị thế nào cũng đợi dạy mình xong rồi nghĩ tiếp chứ," Thiển Thiển cụt hứng, "Cổ tay của mình lật thế nào cũng tới được."


      "Sao? Chỗ nào lật tới?" Lục Diệp hỏi.


      Lần thứ hai Thiển Thiển duỗi tay ra, nắm bàn tay lại, ép tay lại với nhau cho Lục Diệp nhìn, : "Đây, chính là chỗ này, cổ tay của mình lật nhiều nhất cũng mới được nửa thôi."


      Cánh tay của lại khép vào nhau, cái khe trốn kia lại len lén xuất . Ánh mắt Lục Diệp tự chủ mà liếc về chỗ đó lát, trong lòng tự nhủ cả trăm lần " được mất hồn làm Thiển Thiển giận", mới miễn cưỡng khống chế mình lại. nhìn thấy Thiển Thiển chỉ lật được nửa cổ tay, nghĩ chút rồi vòng ra phía sau Thiển Thiển, từ sau lưng Thiển Thiển mà vươn tay ra nắm lấy cổ tay , dặn dò: "Nếu đau phải mình dừng lại."


      Tay rất dài, cho dù đứng sau lưng Thiển Thiển cũng nắm tới cổ tay Thiển Thiển.


      ra Lục Diệp vốn có ý tốt vòng ra phía sau Thiển Thiển để giúp mở rộng cổ tay, vì sợ nếu mình cứ đứng phía trước Thiển Thiển để giúp chừng bị phong cảnh đầy ma lực kia hấp dẫn đầu óc. Nhưng khi lồng ngực chạm vào bờ vai thon gầy mỏng manh của Thiển Thiển, Lục Diệp mới phát mình đưa ra quyết định sai lầm.


      Nhiệt độ do tiếp xúc thân thể giữa hai người truyền đến Lục Diệp, xương bướm của vì động tác lật cổ tay tự nhiên mà lúc lên lúc xuống, với chiều cao của cộng thêm góc độ này khiến có thể nhìn thấy phần trong cổ áo còn sâu hơn lúc đứng trước.


      Hết thảy chuyện này khiến đại não của Lục Diệp khó khăn lắm mới tỉnh táo lại sắp ngất . Thậm chí bắt đầu tưởng tượng nếu bây giờ mình buông tay Thiển Thiển ra rồi ôm vào lòng, có thể Thiển Thiển cho tát rồi mắng là đồ lưu manh, cũng có thể ngây ngốc để tuỳ ý ôm. Dù là phản ứng nào, đều thấy rất có tình ý...


      Nghĩ như vậy dieendaanleequyydoon, Lục Diệp cảm thấy rối bời trong đầu, đôi cánh tay vòng quanh tay Thiển Thiển dường như hiểu ý mình, thu hẹp từng chút từng chút .


      Ngay khi cánh tay sắp đến vai Thiển Thiển đột ngột hét to tiếng, đánh thức Lục Diệp trong ảo tưởng của mình.


      Lục Diệp tưởng phát ý đồ quấy rối của mình, buông tay theo phản xạ có điều kiện rồi lui ra, cố gắng làm bộ "Mình rất đứng đắn, cái gì cũng chưa từng làm, cái gì cũng dám làm".


      Thiển Thiển chợt xoay người trăm tám mươi độ, cho Lục Diệp xem cánh tay lật được của mình, mừng rỡ : "Mình làm được rồi! Thực lật được rồi! Lớp trưởng, cậu mau nhìn xem, có phải làm vậy ?"


      Hoá ra phải nhận ra ý đồ bất chính của người khác, là, thiếu chút nữa hù chết người rồi...


      Lục Diệp lẳng lặng lau mồ hôi lạnh trán, cúi đầu nhìn tư thế tay của Thiển Thiển, gật đầu : " sai, chính là như vậy."


      Nhận được lời khẳng định của 'thầy giáo', Thiển Thiển vui mừng nắm hai tay thành quyền rồi cong khuỷu tay xuống làm động tác 'Oh Yeah', vui mừng đến mức khoa trương: " tốt quá, mình học được rồi! Phải biết Đường Đường dạy mình cầm vợt cầu lông và giao cầu ba năm vẫn chưa học được đó! Như vậy phải do mình vụng về mà do cầu lông quá khó!"


      Lục Diệp xoa đầu , nhịn cười : "Đúng, cậu tuyệt đối vụng về."


      Khi hiểu động tác tay chính xác để đánh bóng chuyền rồi, Lục Diệp bắt đầu luyện tập đánh bóng ở cự ly gần với Thiển Thiển.


      Năm phút sau, Lục Diệp thu bóng, hỏi: "Sao rồi, có cảm giác chuyền bóng chưa?"


      Thiển Thiển xoay xoay cổ tay mình, : "Hình như có cảm giác rồi. Mình biết vì sao cậu nhất định phải dùng cổ tay để nhận bóng rồi. Nhưng biết biết chứ lúc khống chế bóng mình vẫn thấy khó."


      " sao đâu, luyện tập nhiều tốt hơn. Bây giờ chúng luyện tập ở cự ly xa hơn để tập cách chuyền bóng, đợi cậu nắm cách nhận bóng bằng cổ tay chính xác rồi, chúng ta tập đánh bóng qua lưới."


      Lục Diệp xong, xoay người chừng mười bước, khiến khoảng cách của hai người tăng gấp năm lần.


      "Chuẩn bị xong chưa?" Lục Diệp hỏi.


      Thiển Thiển nhìn Lục Diệp đứng ở xa, cao giọng đáp: "Chuẩn bị xong rồi!"


      Lục Diệp gật đầu, tay trái nhàng tung bóng tên, khi bóng đà rơi xuống, vung tay phải lên đánh bóng, quả bóng bay theo hình vòng cung về phía Thiển Thiển.


      Vì đây là lần đầu hai người luyện tập ở cự ly xa vậy, khó tránh tình trạng lực tay mạnh yếu khác nhau mà phát bóng bay quá xa hoặc quá gần. Lần này Lục Diệp dùng sức quá mạnh, quả bóng bay xa tít có ý rơi xuống.


      Thiển Thiển hề phàn nàn, cũng trực tiếp bỏ ý định nhận bóng, mà nhìn chăm chú vào quả bóng chuyền bay cao kia, trong lòng thầm tính toán cự ly. ngừng lui về sau, xem chừng chuẩn bị nhận quả bóng này.


      Với chỉ số thông minh của hành động thụt lùi này có độ khó cao, Lục Diệp kìm lòng đặng mà tiến lên vài bước, sợ sơ ý chân trái vấp chân phải mà ngã xuống đất.


      Bỗng nhiên Thiển Thiển dừng lại, nhìn quả bóng tròn bay tới, với vị trí tại và quỹ đạo rơi của quả bóng, phỏng chừng quả bóng bay qua đầu rồi rơi ra phía sau.


      Nhưng lùi được nữa, nếu lui nữa có thể chưa đứng vũng, quả bóng rơi vào ngực nên chỉ có thể đứng đây đợi nhận bóng.


      Nghĩ vậy, nhảy mạnh lên cái, đồng thời giơ cao tay phải, trong nháy mắt khi lòng bàn tay tiếp xúc với quả bóng dùng sức đánh quả bóng qua hướng Lục Diệp.


      Lúc này Lục Diệp ngẩn người.


      sai, chính ngẩn ra.


      Bởi vì buổi chiều có tiết thể dục, hiếm khi mặc váy như hôm nay, mà đổi sang cái quần soóc rộng màu xanh dương năng động, nhưng vẫn có thói quen bỏ áo vào quần như kiểu đồng phục học sinh, tựa như sợ người khác nhìn thấy vòng eo mảnh mai của . Hàng cúc sơ mi chỉnh tề được cái quần màu xanh giữ chặt. Vóc dáng khiêu khích người kia những nhờ màu xanh trắng tôn lên vẻ sạch gọn gàng, trái lại trong lúc vô tình còn lộ ra nét đẹp khiến người ta khó dời ánh mắt chỉ muốn mãi mê đuổi theo dục vọng.


      Lục Diệp bị loại dục vọng này thu hút khi thấy Thiển Thiển lấy đà nhảy lên rồi rơi xuống. Bị dục vọng làm cho trở tay kịp.


      Mọi người đều biết, nguyên nhân khiến các bạn nữ hạn chế vận động hơn các bạn nam chính là gặp phải trở lực ở trước ngực, thế nên mặc kệ các bạn nữ làm gì, đều lo lắng động tác của mình quá mạnh đem tới ít ánh nhìn xấu xa.


      Bởi vì từ Thiển Thiển trỗ mã tốt hơn các bạn cùng lứa, Nhạc Kỳ Sâm đối với loại chuyện này vô cùng quan tâm. Học sinh bây giờ đều trưởng thành quá sớm, ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể đè "tình nhân " lên tường hôn nồng nhiệt. Bởi vậy, ngoài trừ căn dặn Thiển Thiển nhất định phải mặc đồng phục đúng cách, thể làm động tác gì quá mạnh trước mặt nam sinh khác, mỗi khi ra ngoài Nhạc Kỳ Sâm luôn cố gắng che chở Thiển Thiển sau lưng mình. Cho dù thi cuối kỳ của Thiển Thiển là môn chạy bộ, Nhạc Kỳ Sâm cũng chạy theo bên cạnh, bên nào có nam sinh chạy bên đó, cố gắng che khuất tầm mắt của bọn họ —— muốn bóp chết từ trong trứng nước những ý nghĩ tốt trong đầu bọn người kia đối với em mình!


      Thế nên đây là lần đầu tiên Lục Diệp nhìn thấy cảnh kích thích đến vậy —— sau khi Thiển Thiển đáp xuống, thậm chí chỗ đầy đặn kia còn nảy lên chút, giống như giây sau đó nảy ra khỏi lớp quần áo bó chặt kia.


      Kết quả là cứ nhìn đến ngây người.


      vô thức hít mũi cái, đại não bị chấn động bởi xúc cảm mãnh liệt của thị giác căn bản hề tự hỏi xem vì sao mũi mình ngưa ngứa.


      Đến khi nghe được tiếng hô của Thiển Thiển làm tinh thần hồi phục, Lục Diệp muốn tránh cũng tránh kịp.


      Quả bóng tròn vo cứ như thế mà "bụp" tiếng vào gương mặt tuấn tú của Lục Diệp, nán lại đó chút xíu rồi mới rơi xuống, cùng lúc với quả bóng rơi là ba bốn giọt máu đỏ tươi.


      Từ lúc phát mình đánh quả bóng khiến Lục Diệp chạy qua đây bị chảy máu mũi, Thiển Thiển sợ đến ba hồn mất bảy vía, đứng bên này phân vân có nên sang bên đó . Hai mắt ngân ngấn nước, cả giọng cũng hơi nức nở: "Lớp, lớp trưởng, cậu sao chứ? Cậu, cậu chảy máu mũi rồi, xin lỗi, mình, mình nên..."


      Thấy Thiển Thiển bị doạ đến năng lưu loát, Lục Diệp giơ tay bịt mũi ngừng chảy máu, ồm ồm an ủi: "Cậu đừng khóc, phải do cậu, là do mình để ý nên thất thần. Chuyện liên quan đến cậu... Có khăn giấy ?"


      "Giấy? Có có có có!" Thiển Thiển vừa gật đầu như gà mổ thóc, vừa luống cuống tay chân lấy khăn giấy trong túi quần, rút ra, thấp thỏm đưa cho .


      Lục Diệp dùng tay kia lấy khăn giấy, lau sạch vết máu còn sót lại.


      Thiển Thiển thấy thế, vội vàng dâng giấy bằng hai tay.


      Lục Diệp lại lấy giấy, nhét vào cái mũi như vòi nước hư này, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiển Thiển, cười với . Dù cái hình mặt cười khăn giấy thoạt nhìn rất buồn cười, vẫn dịu dàng rằng: " trách cậu, là do mình để ý."


      Lúc này Thiển Thiển mới thả lỏng chút.


      Chỉ có Lục Diệp ràng, khiến chảy máu mũi phải là quả bóng chuyền đánh trúng mặt, mà là...


      Là tâm ma của .


      Tâm niệm thành ma.
      Nhược Vân, lêthanh9009, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :