1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 82: Mưa to (hai)

      "Được, được, được." Ông ngoại đồng ý liên tục, ngồi xuống xích đu, vỗ vỗ tay của Thiển Thiển, : "Ông ngoại biết cháu ngoan đau lòng mà."

      Thiển Thiển ngượng ngùng cười cười, cầm điều khiển lại cho ông.

      Ông ngoại chịu nhận, liên tục : "Cháu thích xem cái gì cứ xem, ông ngoại xem cũng có sao."

      Thiển Thiển kiên trì nhét điều khiển vào tay của ông, : " ra cháu cũng thích xem ti vi cho lắm, cháu ngồi bên kia nghịch di động là được rồi."

      Lúc này ông ngoại mới nhận điều khiển, mở chương trình ông thích nhất.

      Thiển Thiển đặt túi đồ ăn vặt lên ghế sô pha, lại xách túi kem đến trước tủ lạnh, bỏ từng cây kem vào trong tủ lạnh.

      Thiển Thiển cũng rất lười, ở nhà tuyệt đối là làm những việc này, nhưng mà ông bà ngoại đều lớn tuổi cả rồi, nếu mà còn lười, lẽ để ông bà ngoại phải phục vụ mình hay sao? Cho nên chỉ cần là việc gì có thể làm, đều tự mình làm.

      ***

      Từ Thiển Thiển được ông bà ngoại thương rồi, bởi vì mẹ của là con út, cũng là con duy nhất của họ, có câu Hoàng đế con trưởng, bách tính con út, ông bà ngoại có bốn người con, lúc này có con nhiều, cũng có gì ngạc nhiên, ngược lại điều hiếm thấy là con út. Chỉ có đứa con , cho nên cũng chỉ có Nhạc Kỳ Sâm và Nhạc Thiển Thiển là cháu ngoại, cũng bởi vì thân thể của Thiển Thiển luôn được tốt lắm, ông bà ngoại càng cưng chiều hơn chút.

      Những đứa trẻ đều thích ăn đồ ăn vặt, Nhạc Kỳ Sâm và Nhạc Thiển Thiển trước đây cũng ngoại lệ, nhưng người lớn đều cảm thấy những thứ này đều có dinh dưỡng, ăn tốt cho cơ thể, cho nên rất ít khi mua. Chỉ có ông bà ngoại, vừa nghe hai em Nhạc Kỳ Sâm muốn đến, ngừng bận rộn siêu thị mua đống đồ ăn vặt và thức uống để sẵn, là hoa quả khô và thịt khô, dưới là khoai tây chiên, nước trái cây, sữa chua, nước ngọt, mùa đông có trà sữa nóng, mùa hè có kem, còn có cánh ngỗng kho do bà ngoại làm....Đầy đủ mọi thứ, cần cái gì có cái đó, cho nên mỗi khi muốn đến nhà của ông bà ngoại, hai em của Thiển Thiển đặc biệt thích thú.

      Nhà của Thiển Thiển ở Thành Nam, cũng chính là nội thành mới vào lúc này, nhà ông bà ngoại ở Lão Nhai - phía bắc của thành phố. Tuy rằng tính là xa lắm, nhưng mà em của Nhạc Kỳ Sâm học ở Thành Nam, mẹ Nhạc cũng làm việc ở Thành Nam, con cái bận học tập, người lớn bận công việc, thỉnh thoảng Thiển Thiển còn bệnh nặng tạo nên nhiều phiền phức, cho nên quanh năm suốt tháng, em của Thiển Thiển cũng được gặp ông bà ngoại nhiều. Ba Nhạc và mẹ Nhạc nhiều lần muốn đón ông bà ngoại về ở chung, nhưng mà ông bà ngoại ở đây mấy chục năm rồi, những người sống xung quanh cũng thành hàng xóm rồi, đường sá xung quanh cũng quen thuộc, nỡ rời . Thân thể của hai người cũng xem như là khỏe mạnh, ba Nhạc và mẹ Nhạc cũng miễn cưỡng hai người chuyển về đây, chỉ là cách vài ngày, mẹ Nhạc lái xe về thăm ông bà ngoại, đưa chút hoa quả, thịt cá, đồ dùng sinh hoạt.

      là Thiển Thiển bỏ nhà đến nhà ông bà ngoại, ra cũng hẳn là vậy, bởi vì trước kia lúc nghỉ đông và nghỉ hè, Nhạc Kỳ Sâm và Nhạc Thiển Thiển đều đến nhà ông bà ngoại ở thời gian, nhưng sau này lên cấp ba, giờ học thêm ngày càng nhiều, cho nên thời gian đến nhà ông bà ngoại ngày càng ít . Lúc này Nhạc Kỳ Sâm học thêm, mà Thiển Thiển có học thêm, Thiển Thiển đến đây trước, đợi Nhạc Kỳ Sâm học xong, đến ở vài
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83: Mưa to (ba)

      Thiển Thiển tay cầm hộp bánh chạy đến, nhìn thấy bốn con mèo con còn chưa vững bị người ta vứt trong cái hộp giấy ở dưới bụi cây, xem ra người ném bọn chúng cũng hi vọng có người mau chóng nhận nuôi dưỡng bọn chúng, cho nên mới ném bọn chúng ở bùng binh này, chỉ là đoán được là trận mưa to, mọi người trốn mưa còn kịp, làm sao còn có thời gian chú ý đến những chú mèo đáng thương này.

      Bọn chúng cũng chỉ to bằng khoảng bàn tay của Thiển Thiển, móng vuốt cùng lông lá để dọc theo bên cạnh hộp giấy, phát ra tiếng kêu meo meo, bị nước mưa làm ướt, chúng nó ngay cả mắt cũng mở ra được.

      Thiển Thiển thấy vậy sốt ruột, tay của cầm đồ ăn vặt, tay cầm hộp bánh che mưa, còn tay nào để bưng thêm cái hộp chứa những chú mèo này nữa rồi, huống chi cái hộp giấy kia bị mưa làm ướt trở nên mềm nhũn, nếu chỉ dùng tay để cầm, sợ rằng chạy được nữa làm rách hộp, làm ngã những chú mèo kia.

      thể cứ như vậy mà bỏ mặt..... thấy được thôi, nếu thấy được, trái tim của cũng nhẫn tâm như vậy được. Mưa lớn như vậy, mấy con mèo lại bị dính nước, xem chừng cũng sống nổi nữa.

      Thiển Thiển lúc tiến thoái lưỡng nan, cái dù màu đen bỗng nhiên xuất từ phía sau, che đỉnh đầu của Thiển Thiển.

      ***

      Lục Diệp ngồi chồm hổm đợi Thiển Thiển cả lúc lâu, chính xác mà , là trước khi Thiển Thiển "bỏ nhà ra " đến ở nhà ông bà ngoại, Lục Diệp đều ngồi chồm hổm trước nhà Thiển Thiển chờ rồi. Lần nghỉ hè này Lý Nam Dương cùng đồng bọn của ta chơi chưa trở về, Lục Diệp tìm thấy người thích hợp tham gia cuộc dã ngoại cầu sinh cùng, ít khi ở nhà nhàn rỗi. Vừa bắt đầu, cậu còn có thể cùng mấy người Diệp Trạch Phong đánh bóng rổ ở sân bóng rổ của chung cư cho hết thời gian, nhưng cũng thể đánh bóng rổ cả ngày được. Hơn nữa vài ngày liên tiếp được nhìn thấy Thiển Thiển, Lục Diệp u buồn đến mức việc thích nhất là đánh bóng rổ cũng còn tâm trạng đụng vào. Tuy rằng cậu có thể dùng việc dẫn chó dạo để dụ Thiển Thiển ra ngoài, nhưng Nhạc Kỳ Sâm ra tử lệnh, tuần Thiển Thiển chỉ có thể ra ngoài dắt chó dạo được lần, còn phải về nhà trước chín giờ.

      tuần chỉ có lần thôi! Lục Diệp phải trân trọng khoảng thời gian đó, nhất thời cậu chưa tìm được lý do nào hợp lý, mới hẹn Thiển Thiển ra ngoài lần.

      tuần chỉ gặp mặt được hai tiếng đồng hồ, đây đối với người nghiện như Lục Diệp mà , quả so với tính mạng của cậu, còn khó chịu hơn là việc dùm dao găm chậm chạp cắt từng miếng thịt của cậu.

      Nhưng mà Thiển Thiển cũng thể nào cãi lời của hai được, rơi vào đường cùng, Lục Diệp đành phải tới lui bên ngoài nhà của Thiển Thiển mười mấy hai mươi lần, thể hẹn ra mình, vậy ta vô tình gặp mặt có được ?

      Nhưng mà điều làm cho Lục Diệp khó tưởng tượng nhất là Thiển Thiển quá chịu khó ở trong nhà rồi! Lúc đầu là cứ cách ba mươi phút là cậu ngang nhà Thiển Thiển lần, càng về sau cậu cứ ngồi canh giữ trước nhà của Thiển Thiển suốt cả ngày, cứ như vậy qua được bảy tám ngày, ngay cả bóng lưng của Thiển Thiển cũng hề thấy được!

      Cũng may là Lục Diệp biết được lịch sử Thiển Thiển từng ở trong nhà suốt tháng mà ra ngoài, nếu dù là người tỉnh táo như cậu, đoán chừng cũng có thể thổ huyết ba lít máu.

      Cũng biết là đến ngày thứ mấy, cuối cùng Thiển Thiển cũng! ra! khỏi! cửa! rồi.

      Lục Diệp kích động đến mức quên giấu mình lại.

      mặc váy dài hai dây màu tím, chân mang giày xăng-đan màu bạc, vai đeo cái túi , trong tay xách thêm vali hành lí căng phồng, ra dáng như chuẩn bị
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84: Mưa to (bốn)

      Nửa giờ sau, cuối cùng Thiển Thiển cũng mua được bánh trứng, vội vã lấy ra cái đưa đến bên miệng cắn miếng, vẻ mặt thỏa mãn của làm Lục Diệp khỏi bật cười, nhưng lại chú ý đến mưa phùn ở trời.

      Chờ đến lúc cậu phát ra, mưa phùn kéo dài biến thành mưa to rồi, trong nháy mắt quần áo người cậu liền ướt đẫm.

      Tình trạng của Thiển Thiển cũng thua gì cậu, phí công dùng hộp bánh che mưa đỉnh đầu, chạy ra chuẩn bị bắt xe. Nhưng trời mưa như thế này, thể gọi taxi là có thể gọi được.

      ở trong nhìn Thiển Thiển đợi xe trong vòng hai ba phút, Lục Diệp vừa chú ý trạng thái của , vừa chú ý xem xung quanh có chỗ nào bán dù hay , giờ các cửa hàng đều thông minh rồi, cửa hàng bán quần áo cũng vậy, cửa hàng bán thức uống cũng vậy, đều trang bị ở trong cửa hàng vài cái dù, đợi đến lúc mưa mang ra bán.

      tốn nhiều hơi sức, Lục Diệp liền thấy được cửa hàng có vẻ như có bán dù, cậu chần chừ nhìn Thiển Thiển, vẫn còn đứng ở ngã tư nhìn xung quanh. Lợi dụng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa hàng đó, nước mưa rơi mặt cũng quan tâm, liền vội vàng : "Tôi muốn mua cái dù."

      Chủ cửa hàng nhìn về phía hàng dù ngoài trước chép miệng ý bảo Lục Diệp chọn cái.

      Lục Diệp tùy tiện cầm lấy cái dù để thử sức nặng, sau đó lại nhăn mày, quá rồi. tại những nhà phát triển đều chú trọng vào cái đẹp của dù, tính thực dụng lại kém rất nhiều. Vào lúc gió to như thế này, đưa cho cậu cái dù như thế này cậu cũng lười phải giữ vững nó, đến là che được bao nhiêu nước mưa, bị gió thổi bay, cậu cũng xem như chất lượng lắm rồi.

      Lục Diệp nhíu mày hỏi: "Có cái nào lớn chút, chắc chút hay ?"

      "Đều ở đây cả rồi." Chủ cửa hàng quơ tay, tỏ vẻ có.

      Lục Diệp nóng nảy lật tìm đống dù ở đây lần nữa.

      Tìm vài cái mà vẫn được cái nào hợp ý, lại quan tâm xem Thiển Thiển đâu rồi, Lục Diệp chuẩn bị tùy tiện lấy cái rồi chạy lấy người, chủ cửa hàng bỗng nhiên "A" tiếng, hưng phấn : "Tôi nhớ ra rồi, trong kho hàng còn có mấy cái ô kiểu cũ màu đen, bởi vì đẹp nên vẫn bán được, tôi liền nhét chúng trong kho rồi. Tôi tìm giúp cậu."

      "Vậy làm phiền dì nhanh chút." Lục Diệp xong, lại nhìn thoáng qua ngã tư.

      Lại qua mấy phút, chủ cửa hàng mới cầm cái dù màu đen ra, vừa phủi phủi vừa : "Để quá lâu, cũng đóng bụi rồi, vừa rồi tôi mới thử, vẫn còn có thể dùng được, cậu có muốn.... ....."

      Năm chữ "kiểm tra lại chút" còn chưa kịp ra, cây dù bị Lục Diệp lấy rồi, ở lại chỉ có tờ tiền đỏ thẫm có hình Mao gia gia mà thôi.

      Lục Diệp cũng chờ chủ cửa hàng đưa tiền thừa lại liền chạy đến ngã tư, sau đó cậu trở nên choáng vàng, Thiển Thiển đâu rồi? Lúc trả tiền cậu vẫn còn thấy Thiển Thiển ở đây cơ mà, bây giờ chạy đâu rồi?

      còn tung tích của Thiển Thiển đâu cả, Lục Diệp chỉ dựa vào suy đoán của mình để tìm đến vị trí của Thiển Thiển.

      Nơi này miễn cưỡng cũng có thể xem là gần trung tâm thành phố, xuống dưới, là đường phía nam, Thiển Thiển phải về nhà của ông bà ngoại, cho nên
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 85: Mưa to (năm)

      Lục Diệp mở cửa, quay đầu nhìn thấy bộ dạng "Tôi có tò mò, tôi chỉ tùy tiện nhìn xem chút thôi" của Thiển Thiển, khỏi bật cười : "Thiển Thiển, đừng nhìn nữa. Mở cửa rồi, vào nhanh ."

      Nghe thấy giọng cười của Lục Diệp, đột nhiên Thiển Thiển có loại cảm giác làm chuyện xấu bị người khác phát , ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, bước đến cửa phòng.

      Lục Diệp đổi giày vào phòng, đầu tiên là tùy ý lấy từ tủ giày ra đôi đặt ở trước cửa, nhận lấy thùng giấy từ tay của Thiển Thiển đặt nóc của tủ giày, : "Vào ."

      Thiển Thiển lại nhúc nhích, nhìn vào màu nâu đỏ của sàn gỗ , do dự : "Mình vào đâu..... người của mình vẫn còn nước đây này.... ...."

      nhớ lúc sửa nhà của mình, mẹ từng tu sửa sàn gỗ rất phiền phức, tốt nhất là đừng để thấm nước.... ....

      Lục Diệp lặng chút, kịp phản ứng xem Thiển Thiển băn khoăn cái gì, cậu dở khóc dở cười : "Cậu cũng biết người của cậu vẫn còn nước, vào, cậu còn có thể đâu nữa chứ? Hơn nữa, cho cậu vào, mình còn đưa cậu đến đây hay sao? Được rồi, đừng kỳ kèo mè nheo nữa, chỉ là chút nước mà thôi, dùng khăn lau chút là được rồi."

      Mặc dù cậu như vậy, nhưng Thiển Thiển vẫn kéo kéo váy lên phía trước, rồi mới đổi giày vào, phải là kiểu cách, là bởi vì mẹ từng , ra khỏi nhà, vẫn là nên mang phiền toái đến cho người khác tốt rồi.

      Hôm nay Thiển Thiển mặc cái đầm phong cách thủy thủ có tay, bên hông là thắt lưng rộng chừng ngón tay màu xanh biển, bởi vì thắt lưng có hoa văn ngang màu lam trắng, thắt lưng dưới là hoa văn thẳng màu lam trắng, vốn nên tạo cảm giác nhàng khoan khoái thuần túy cho người ta, lại bởi vì sau khi bị dính nước mưa nên quần áo đều dính sát người, làm cho dáng người có lồi có lõm của càng ràng vô cùng mê người. Mái tóc dài màu đen của cũng dính sát vào khuôn mặt, bộ dạng hết sức hỏng bét, lộ ra bộ dạng đặc biệt mỵ hoặc, kết hợp với gương mặt trong veo của mình, cặp mắt ngây thơ, cơ hồ mang đến lực sát thương trí mạng.

      Đôi mắt của Lục Diệp tối sầm lại, yết hầu tự chủ được mà chuyển động lên xuống, buồn bực vò mái tóc ướt sũng của mình, mới cầm tay của , đưa đến phòng tắm.

      Gần như có thể động tác nhét Thiển Thiển vào phòng tắm có chút thô lỗ, cũng may là cậu vẫn còn chút lý trí để khống chế lực của mình làm cho Thiển Thiển đau, cậu kéo cửa phòng tắm, dặn dò ngoài cửa cách : "Thiển Thiển, cậu tắm nước ấm trước , nhớ phải vặn nước nóng chút, tránh để bị lạnh, nhưng mà cũng đừng nóng quá, cẩn thận bị phỏng. Van bên trái có dấu màu đỏ là van nước nóng, sữa tắm và dầu gội ở góc tường ấy, trong ngăn kéo bên phải bồn rửa mặt có khăn lông, tất cả đều là đồ mới, còn chưa mở
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 86: Mưa to (sáu)

      Đúng là Lục Diệp trở về rất nhanh, trước của chung cư có tiệm thuốc, mà nhà cậu cách cửa chính của chung cư cũng xa. Cho nên lúc cậu trở về từ trong mưa lần nữa, Thiển Thiển vẫn còn trong phòng tắm ngoan ngoãn dựa theo lời dặn của cậu dùng nước nóng dội lên đầu gối.

      Lục Diệp vừa mở cửa, liền đối mặt với bốn đôi mắt tròn vo nhìn mình, mới nhớ rằng mình bỏ quên tồn tại của bốn tên này.

      Cậu cảm thấy có lỗi nên nở nụ cười với bốn tên này cái, cẩn thận dùng hai tay ôm chúng nó vào trong lòng, đầu tiên là đến phòng bếp tắt bếp nấu canh gừng nóng, rồi đặt chúng nó lên sô pha phòng khách, cũng quan tam cả người chúng nó đều toàn là nước, cũng vô cùng bẩn, tự cầm cái chén rót nước để thuốc cảm vào cho Thiển Thiển uống.

      Lấy thuốc xong rồi, Lục Diệp đặt cái chén ở phòng khách để thuốc lắng xuống, trở về lấy hai cái khăn ra lau nước giúp mấy con mèo.

      Ngay sau đó Thiển Thiển từ phòng tắm ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng lớp trưởng đại nhân có thập phần thương lau nước giúp những con mèo .

      Thiển Thiển thấy vậy trong lòng thập phần ấm áp, càng khẳng định bọn Giang Đướng đúng là có thành kiến với lớp trưởng, lớp trưởng ràng là người lương thiện, nào có độc ác như bọn họ chứ? Bằng sao lại có thể cẩn thận lau nước giúp những con mèo con cẩn thận như vậy chứ?

      Nghĩ như vậy, Thiển Thiển khỏi cảm thấy vui vẻ.

      ***

      Cho đến khi lau khô nước cho con mèo cuối cùng, Lục Diệp thu khăn lại ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sáng người trong suốt của Thiển Thiển.

      Da mặt Lục Diệp căng thẳng, loại tình dịu dàng lau khô nước giúp những con mèo con này giống như phù hợp với người như cậu phải? Cậu yên lặng cầm khăn mặt giấu vào sau lưng, được tự nhiên mà hỏi: "Thiển Thiển, cậu ra rồi sao......Quần áo có vừa người ?"

      Cậu vừa lên tiếng, Thiển Thiển mới phát vừa rồi mình nhìn lớp trưởng đến thất thần, vội vàng vứt ánh mắt sang bên, gương mặt trắng nõn xuất vệt đỏ ửng, giọng : "Rất vừa người."

      rất vừa người, nhưng mà Lục Diệp nhìn thấy lại cảm thấy có vừa người như vậy, mẹ của cậu cao 1m65, cao hơn Thiển Thiển 5cm, dáng người tệ, so với Thiển Thiển to hơn chút, đặc biệt là khối ngực này. Cho nên Thiển Thiển mặc váy của mẹ lên người, những chỗ khác đều thích hợp, nhưng mà bộ ngực kia, vải dệt yếu ướt kia dường như sắp bị bộ ngực đầy đặn kia của làm rách chỉ rồi.

      Nhưng bởi vì vải dệt có độ co dãn nhất định, mặc người cũng có cảm giác bó chặt, cho nên mới cảm thấy rất vừa người.

      Lục Diệp nhìn chằm chằm vào nơi đầy đặn người của Thiển Thiển lúc, cảm thấy cơn nóng cơ thể của mình rất vất vả mới dập tắt được lại bốc lên, cậu vuốt vuốt trán của mình, hít sâu hơi.

      Sau khi Thiển Thiển vẩy vẩy mái tóc ướt sũng của mình xong, nhìn đến toàn thân cao thấp của Lục Diệp, mới nhớ mình tắm rửa xong hết rồi, cậu ấy vẫn còn chưa có tắm, vội vàng : "Lớp trưởng, cậu,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :