1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77: Hoảng sợ (tám)

      Thiển Thiển vừa dứt lời, tiếng nước chảy lúc trước quấy rầy giấc ngủ của người khác cũng dừng lại. Lúc này Thiển Thiển mới nghe được tiếng nước chảy trước đó phải từ căn phòng cách vách truyền tới, mà là ngay trong căn phòng này.

      Lần này trong lòng Thiển Thiển càng thêm tuyệt vọng, người tới còn chưa đủ hay sao, ngờ là có đến hai người!

      Thiển Thiển sợ đến mức cũng biết phải nên khóc như thế nào, cũng để ý mình có cởi giày hay chưa, cứ như vậy lui ra sau giường, lui đến tận góc giường, ôm chặt cái chăn, tròng mắt vừa để ý hành động của người đàn ông xa lạ kia, vừa chú ý xem người ra từ trong phòng tắm là dạng người gì, trong đầu mớ bòng bong, chỉ có điều duy nhất có thể khẳng định là, chuẩn bị la to.

      Tiếng nước chảy ngừng lại chút, xem chừng người bên trong cũng chuẩn bị ra, Thiển Thiển thấy người đàn ông trước mặt cũng có hành động gì tiếp theo, liền tích tụ sức lực chuẩn bị la to......

      "Cụp" tiếng, cửa phòng tắm được mở ra, thân cởi trần ở , nam sinh mặc quần dài màu đen ra ngoài, vừa dùng khăn mặt lau tóc ướt sũng.

      Là Lục Diệp.

      Nhìn thấy người ra từ trong phòng tắm là Lục Diệp, Thiển Thiển chịu đủ sợ hãi, trong hốc mắt liền chứa đầy lệ, thậm chí ngay cả lý do tại sao Lục Diệp lại bước ra từ trong phòng tắm của mình cũng có suy nghĩ, ngay lập tức vừa lăn vừa bò về phía Lục Diệp, vừa bò vừa khóc kêu lên: "Lớp trưởng, lớp trưởng, lớp trưởng....."

      ***

      Mà cái người đầu sỏ làm cho Thiển Thiển ra cái dạng này, thế nhưng giống như là bị sợ hãi nên lùi ra hai bước, nhưng vẫn có biểu cảm gì mặt tỏ ra vẻ khẩn trương.

      ***

      Lúc mới từ trong phòng tắm ra, Lục Diệp cũng bị cảnh tượng trong phòng trấn áp, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của Thiển Thiển mới hồi phục tinh thần lại, lửa giận từ trong lòng cậu chợt nổi lên, thoáng chốc ngập cả trong ý nghĩ của cậu, lan tràn ra như biển lửa.

      Đầu tiên là cậu tiến lên hai bước về phía Thiển Thiển bò từ giường ra, ôm vào trong lòng, cảm thấy được cả người ngừng phát run, Lục Diệp đau lòng muốn chết, trong lòng càng thêm tức giận. Cậu ôm lấy Thiển Thiển, vỗ vỗ lưng giống như đối với em bé, như dỗ con nít: " sợ nha Thiển Thiển, mình ở đây rồi, đừng sợ, ai làm hại cậu được đâu, đừng sợ đừng sợ....."

      Thiển Thiển cũng ôm Lục Diệp chặt, nước mắt chảy ra liên tục, hù dọa quá rồi, ai biết được vừa rồi sợ hãi nhiều như thế nào, lỡ như người ra từ trong phòng tắm phải là Lục Diệp mà là người đàn ông nào khác, cho dù có la to cũng vô ích.

      Lục Diệp ôm đầu Thiển Thiển run rẩy, trong lòng tự trách mình sao lại tắm lâu như vậy, cậu vỗ vỗ lung tung lưng của , năng lộn xộn an ủi, dưới tình thế cấp bách còn hôn lên tóc của cái, khom người dán mặt mình vào khuôn mặt của ....Nhưng đều vô dụng, bất luận là cậu làm như
      [​IMG]
      Nhược Vânlêthanh9009 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78: Hoảng sợ (chín)

      Nghe thấy tên của mình, Thiển Thiển lo sợ ló đầu ra nhìn, khi thấy bên ngoài có nhiều người vây xem như vậy, sợ đến mức muốn lập tức rút đầu về.

      "Đừng vội quay đầu lại, Thiển Thiển." Lục Diệp gọi lại, hỏi, "Người kia, có làm gì với cậu hay ?"

      Khi chuyện, cậu cố ý hướng về phía người nọ bị cậu kẹp cổ, ý muốn với Thiển Thiển "người kia" là ai.

      Thiển Thiển nuốt ngụm nước bọt, : ", chỉ ngồi ở bên mép giường của mình, chỉ có, chỉ có nhìn chằm chằm vào mình thôi......"

      Lục Diệp có chút bất mãn với đáp án này, nhíu mày hỏi thêm: "Chỉ có như vậy sao? có gì khác hả? Cho dù có chuyện gì khác cũng cần phải sợ, cậu ra , mình giúp cậu đòi lại công bằng. ta có chạm vào cậu ?"

      Thiển Thiển thành lắc đầu, : ", có cái gì khác cả, cũng có chạm vào mình.....Lúc mình phát ra ta chỉ nhìn mình, mình, mình liền lui vào góc tường, cũng chỉ nhìn mình, cũng có chìa tay bắt mình lại, sau đó bao lâu, cậu liền ra đây....Mình, mình mặc quần áo cũng kín đáo! Mình vẫn mặc quần áo này ngủ đấy, còn, còn chưa kịp rửa mặt...."

      Lục Diệp gật đầu, điều cuối cùng cậu biết, bởi vì sau khi vào phòng của Thiển Thiển, trước khi vào phòng tắm cậu còn cố ý liếc nhìn Thiển Thiển thêm lần nữa, đỡ hai chân của lên giường, đắp chăn lại.

      "Được rồi, có thể quay lại." Lục Diệp .

      Thiển Thiển nghe lời rụt đầu lại.

      bên nhàng thở ra hơi.

      ***

      Nghe người này có làm tổn thương Thiển Thiển, cơn tức giận trong lòng của Lục Diệp giảm hơn nửa, sức lực cánh tay cũng giảm xuống chút, nhưng mà đối phương ăn mặc đồi phong bại tục như vậy làm ô nhiễm hai mắt của Thiển Thiển làm cho cậu rất thích, cậu rất ngông cuồng nóng nảy quát bà : " ràng bà biết con trai bà có bệnh, lại còn để ở cái nơi có người đến người nhiều như khách sạn này, lại trông coi cho tốt, bà sợ ta gây ra chuyện gì hay sao?!"

      Nghe thấy Lục Diệp có ý kiên nhẫn, bà nghiêm mặt : "Cậu em này, gạt cậu, từ lúc xảy ra chuyện lần trước, tôi đều để đứa này ở nhà bà ngoại nó, chỉ là gần đây bà ngoại nó có việc, phải về quê, tôi mới đưa nó về chăm sóc vài ngày, nghĩ tới ngày hôm sau liền.......Nhưng mà nó có ý xấu đâu, chỉ là nó thấy bé này xinh xắn nên.... ....."

      này đến việc này tốt rồi, nhắc tới trong lòng Lục Diệp liền nổi giận, tức giận : "Cho dù con người ta có xinh đẹp, có thể lén lút chạy vào phòng người ta nhìn trộm sao? Hơn nữa, đây là của tôi!"

      sai vội cười làm lành : "Đúng, đúng, đúng, là của cậu, chỉ cậu mới được nhìn thôi."

      Thiển Thiển ở trong phòng nghe thấy cũng hiểu chuyện gì: Cái gì mà của cậu của tôi chứ?

      nhăng cuội lúc, Lục Diệp bỗng nhớ đến chuyện quan trọng: "Làm sao mà có thể vào phòng được? Tôi nhớ tôi có khóa cửa lại mà."

      "Nó......" Bà lộ ra vẻ lúng túng, "Có lẽ là thừa dịp
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: Hoảng sợ (mười)

      Thấy Lục Diệp chuẩn bị sẵn cho mình hết rồi, Lục Diệp sững sờ chút, cảm động nhận lấy đồ, cảm động : "Cảm ơn cậu, lớp trưởng."

      Lục Diệp buồn cười xoa đầu , : " cái gì vậy, đều là chuyện mình nên làm. Được rồi, cậu rửa mặt ."

      Lúc này Thiển Thiển mới cầm cái ly và khăn mặt đến phòng tắm, vừa bước vào đến cửa phòng tắm, dừng lại, do dự chút, lộ nửa cái đầu từ vách tường ra ngoài, giương mắt nhìn Lục Diệp, lo lắng hỏi: "Lớp trưởng.......Lúc mình rửa mặt, cậu đừng có đâu nha, được ?"

      lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bị dọa đến mức có bóng ma tâm lý trong lòng rồi.

      Lục Diệp : "Yên tâm , mình đâu đâu, ở đây canh chừng giúp cậu." xong, cậu từ bên giường dịch đến cuối giường, : "Cậu xem, mình ngồi ở đây, nhìn ra phía cửa, ai mà mở cửa, mình đánh , được ? Nếu vẫn cảm thấy lo lắng, cậu vẫn có thể ở từ trong đó kêu mình, xem mình có còn ở đây hay . Được ?"

      "Được." như vậy Thiển Thiển mới an tâm nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều với Lục Diệp, : "Cảm ơn lớp trưởng."

      Trong phòng tắm liền vang lên tiếng nước chảy ào ào rất nhanh, Thiển Thiển đúng là làm theo giống như lời đề nghị của Lục Diệp, trước khi đánh răng cũng kêu tiếng lớp trưởng, trước khi rửa mặt cũng kêu tiếng lớp trưởng, trước khi tắm cũng kêu tiếng lớp trưởng, đế xác nhận có diện của cậu."

      Ngay từ đầu, cuộc đối thoại của hai người là: "Lớp trưởng, cậu ở đâu rồi?", "Mình ở đây.", "À, vậy mình đánh răng đây." và "Lớp trưởng, cậu ở đâu vậy?", "Mình ở đây.", "Ừ, vậy mình rửa mặt.". Lúc đó, Lục Diệp còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi cuộc đối thoại của hai người biến thành "Lớp trưởng, cậu còn ở đó ?", "Mình ở đây.", "Ừ, vậy mình tắm đây." Lục Diệp cảm thấy khó chịu, khó chấp nhận, đầu óc của cậu khống chế được mà vẽ ra nhất cử nhất động của Thiển Thiển, trong thân thể của cậu lại lần nữa tuôn ra loại xao động khó tả, mà ngay cả khi nghe được tiếng chảy, tiếng nước chảy lúc này so với lúc đảnh răng rửa mặt cũng kiều diễm ám muội hơn rất nhiều.

      Quả thực đây là thử thách cậu. Lục Diệp thầm nghĩ.

      Cậu cảm giác tại mình cực kỳ giống như lần đầu tiên "cởi mở" cùng bạn . Phòng căng thẳng, chỉ cần chút động tĩnh đều có thể trêu chọc người đàn ông như cậu nổi lên xúc động nguyên thủy nhất. Nhưng mà đáng tiếc là, cái người trong phòng kia cũng chưa phải là bạn của cậu, ngay cả việc sờ sờ tay của , đều phải được đồng ý mới được chạm vào.

      Khó nhịn được, Lục Diệp thay đổi vài tư thế ngồi, số lần quay đầu lại nhìn con số hiển thị máy điều hòa ngày càng thường xuyên hơn, 16 độ là nhiệt độ thấp nhất. Nhưng vì sao cậu vẫn cảm thấy phòng này rất nóng vậy, nóng đến mức cậu miệng đắng lưỡi khô.

      Cậu uống ly rồi lại ly nước đá vào bụng, tất cả gộp lại, cậu vẫn cảm thấy nóng, giống như nước đá chưa kịp vào trong dạ dày, bị thân thể cực nóng của cậu làm bốc hơi lên hầu như còn.

      biết trải qua bao lâu, tiếng nước chảy giày vò người ta kia cũng ngừng lại, Lục Diệp bỏ cái ly xuống, buông tiếng thở dài.

      Trong phòng tắm rất nhanh vang lên thanh của máy sấy tóc.

      tiếng "lạch cạch" vang lên, Thiển Thiển bước ra với mái tóc khô nửa, vẫn là bộ quần áo lúc ban ngày, áo thun màu xám tro và quần cao bồi, ăn mặc rất chỉnh tề, cẩn thận.

      Mới bước ra từ trong phòng tắm chưa được mấy bước, Thiển Thiển liền bị lạnh đến mức run cả người, sợ hãi : "Tại sao lại lạnh như vậy? Lớp trưởng, cậu hạ điều hòa xuống nhiều lắm hả?"

      Từ khi Thiển Thiển từ trong phòng tắm ra ngoài, ánh mắt của Lục Diệp đều dính lên người của , vẻ mặt của cậu hoảng hốt, cũng biết là suy nghĩ chuyện gì, gương mặt trắng nõn nổi lên vài vệt đỏ ửng, ngay cả Thiển Thiển gì cũng nghe thấy.

      Thiển Thiển nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu môt cái, bị bộ dạng kỳ quái của cậu làm cho kinh ngạc chút, vội vươn tay ra lay cậu tỉnh lại: "Cậu làm sao vậy lớp trưởng, mặt đỏ như vậy......Chẳng lẽ là bị sốt sao?"

      Đầu ngón tay của Thiển Thiển vừa đụng đến bả vai của Lục Diệp, bị phản xạ có điều kiện của cậu cầm lấy. Vừa tắm xong, tay vẫn còn ấm áp, nhưng đối với toàn thân của Lục Diệp phát nóng mà , thể nghi ngờ nữa, đó là ly nước chanh giải nhiệt giữa mùa hè nắng nóng, chỉ làm bình ổn trong tâm, mà còn làm cho thần trí hỗn độn của cậu tia trấn tĩnh.

      Lục Diệp dường như mới vừa ở trong mộng tỉnh lại nhìn Thiển Thiển, cúi đầu nhìn bàn tay của Thiển Thiển bị cậu nắm lấy, tuy rằng vì rất đành lòng, nên cậu vẫn buông lỏng tay ra, ho khan hai tiếng để che giấu thất lễ của mình, hỏi: "Làm sao vậy, Thiển Thiển?"

      Thiển Thiển dễ chịu đưa mu bàn tay bị cậu cầm lấy ra phía sau, sau đó, lại lén lút đưa tay
      [​IMG]
      Nhược VânHiyoko thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 80: Chia ban

      Đối với lớp mười mới vừa được chuyển lên từ cấp hai mà , chuyện đại của tháng sáu chỉ có việc cực kỳ bi thảm là sắp nghênh đón kỳ thi cuối học kỳ, còn có việc đó chính là điền nguyện vọng chọn ban.

      "Xác định là mỗi học sinh đều phải chọn ban sao?"

      lớp tự học, Lục Diệp cầm tờ giấy đăng kí giảng giải cho cả lớp: "Điền tên mình và mã số của các bạn lên đây, đối chiếu với mã số ở phía dưới và dùng bút chì 2B tô đen vào, nhất định phải tô, chính là các bạn phải tô đen nơi mà các bạn viết lên được. Xem các đề mục bằng các con số, cái nào quan trọng nhất tô vào, bạn nào chọn tự nhiên tô A, chọn xã hội tô B, nhớ rồi chứ, tự nhiên là A, xã hội là B, được tô sai nhé. Bạn nào còn chưa suy nghĩ ra chọn ban nào có thể ở tiết này suy nghĩ chút, tan học mình thu lại.

      xong, cậu trở về vị trí của mình.

      Thiển Thiển căn cứ vào cầu của Lục Diệp, viết tên và mã số của mình chính xác vào vị trí giấy, lại nghiêm túc đối chiếu tô đen vào từng con số, sau đó đến phần lựa chọn A,B lại gặp khó khăn, biết là nên tô A hay là tô B. tuần trước Lương thông báo kiện này rồi và cũng còn suy nghĩ, nhưng cũng vô ích, cho đến hôm nay cũng chưa đưa ra được quyết định.

      Người ở thế hệ trước rất thích câu: "Học giỏi toán, lý, hóa, khắp thiên hạ cũng sợ." Thiển Thiển vẫn nghĩ ra việc khắp thiên hạ với việc học giỏi toán lý hóa có quan hệ gì. Đây phải là chuyện có tiền đều làm được hay sao? Tính tình của Thiển Thiển là thường đơn giản hóa mọi chuyện, tình nguyện ngồi lười biếng cũng tình nguyện hao phí thời gian và tinh thần của mình để suy nghĩ đề tài có câu trả lời. như vậy, hình như khoa xã hội càng thích hợp với hơn, có chỗ ngoặc vòng quanh đầu óc của , chỉ cần khi thi chăm chỉ học bài chút, cố gắng nhớ chút, khi thi cứ dốc sức viết ra hết là khỏe rồi, nhưng mà.... ....Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn lên nhìn xuống mà xem, mặc kệ là nhìn thế nào, chăm chỉ, cố gắng, dốc hết sức cũng chỉ làm được có bấy nhiêu thôi.......Nghĩ đến các bạn ở ban xã hội mỗi lần thi đều viết đầy cả bài thi, tay của Thiển Thiển tự chủ được mà nhũn ra, đối với hình ảnh nằm dài bàn học múa bút thành văn có khả năng. Cho nên, so với việc viết văn ngừng nghỉ ở ban xã hội, lại cảm thấy chỉ cần động não là ra câu trả lời mới là đáp án chân thực nhất của .... ....

      Như vậy cuối cùng là chọn ban tự nhiên hay là ban xã hội đây?

      So hard.....

      Thiển Thiển thở dài, buông cây bút chì 2B bị gặm cắn đến tróc ra, tiến đến hỏi Giang Đường ở bên kia: "Đường Đường, Đường Đường, cậu chọn ban tự nhiên hay xã hội vậy?"

      "Đương nhiên là chọn ban tự nhiên rồi.", Giang Đường khó hiểu liếc mắt nhìn cái, : "Cậu xem trí nhớ của mình thử xem, có thể học ban xã hội sao? Vừa đến môn chính trị là mình liền choáng váng, vừa đến môn lịch sử là buồn ngủ, vừa đến môn địa lý là tìm được hướng bắc, mình có thể học được ban xã hội sao?"

      "Còn Văn Văn và Nhược Vân sao?" Thiển Thiển hỏi.

      "Hai người bọn họ cũng chọn ban tự nhiên. Mỗi lần Văn Văn làm bài chính trị đều làm đến nơi đến chốn, cho nên dù có cố gắng cũng được điểm cao bao nhiêu cả, cậu ấy cậu ấy bị môn chính trị kia làm tổn thương tinh thần, quyết định từ nay về sau và môn chính trị cả đời qua lại với nhau. Về phần Nhược Vân.... .....Xem thành tích các môn tự nhiên của cậu ấy, cho dù là chọn ban xã hội, các thầy cũng cho đâu." Giang Đường trả lời.

      "... ......... vui gì hết." Thiển Thiển rầu rĩ , "Các cầu đều có mục tiêu, có lý tưởng cho riêng mình, chỉ còn mình mình, băn khoăn do dự kéo dài, vừa kéo dài vừa buồn chán."

      Giọng của tràn ngập u oán "Các cậu đều bỏ mình", vốn là lời trách móc, lại bởi vì trích dẫn câu thơ lỗi thời, ngược lại biến thành kỳ quái.

      Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Giang Đường càng thêm kỳ lạ, nhìn Thiển Thiển, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cậu còn chưa biết mình muốn chọn ban tự nhiên hay xã hội hay sao?"

      "Đúng vậy." Thiển Thiển phiền muộn , " là buồn chết mà.... ......."

      còn chưa dứt lời, giọng của Giang Đường ở bên kia cất cao hơn rất nhiều, gân xanh trán cũng hỗn loạn : "Rốt cuộc là cậu lo cái gì? Tiểu nha đầu cậu luôn nộp giấy trắng môn văn, tại cậu với mình là rầu rĩ việc chọn ban tự nhiên hay xã hội sao? Bạn học Nhạc Thiển Thiển, cậu cho mình biết, có phải cậu là khỉ từ núi được cử đến để trêu chọc mình ?”

      Thiển Thiển: "... ...... ...."

      Cậu rất có lý, mình khó mà chống đỡ được.

      Chuyện chọn ban cứ như vậy mà quyết định.

      ***

      Nguyện vọng chọn ban được nộp vào ngày thứ tư chính là ngày bắt đầu thi cuối học kỳ, cũng biết có phải là Lục Diệp hối lộ giáo viên sắp xếp danh sách thi hay , hay chỉ là do trùng hợp thôi, lúc này, cậu và Thiển Thiển lại được phân thi chung phòng.

      Thiển Thiển và Lục Diệp cũng được xem như là "bạn gắn bó" cùng nhau hợp tác hai lần, cho nên cần Thiển Thiển nhắc nhở, Lục Diệp cũng nhớ là phải đánh thức trước khi thi.

      Sau khi mở đề thi, Lục Diệp cầm bài thi được phát ra, tên cũng chưa kịp viết liền tự hỏi bản thân.

      Vào lúc chọn ban, Lục Diệp cũng nhìn thấy Thiển Thiển chọn ban tự nhiên, điều này làm cho cậu thoáng thở dài nhõm hơi, tuy rằng thành tích ban xã hội của cậu cũng có thể được xem là nổi trội, nhưng xuất phát bẩm sinh cậu là con trai, đối với ban xã hội cậu thể là thích được, cậu vẫn thích cảm giác thành tựu khi giải được đề khó ở ban tự nhiên.

      Nguyên nhân mà Lục Diệp vẫn hoàn toàn thở phào là, hai chuyện khác nhau, chia ban phải chỉ có ban tự nhiên và xã hội thôi, còn có ngoại ngữ và ban tự nhiên.

      Phân ban cũng tạo ra hỗn loạn gì lớn, khối mười tổng cộng có hai mươi lớp, bởi vì học sinh ban xã hội giảm hơn nhiều so với ban tự nhiên, cho nên mười lăm lớp đầu tiên là ban tự nhiên, năm lớp sau cùng là ban xã hội, lúc này, nhà trường
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: Mưa to ()

      Mặt trời giữa hè phải là làm cho con người ta bức rức, Thiển Thiển thân mặc váy ở nhà ngồi xếp bằng ở sô pha phòng khách xem ti vi, đỉnh đầu là máy điều hòa thổi gió, gió lạnh thổi vù vù làm cho tinh thần vui vẻ thoải mái, ôm nửa trái dưa hấu ướp lạnh trong ngực, tay phải cầm cái muỗng, vừa nghe tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ, vừa múc từng muỗng dưa hấu đưa vào trong miệng, thừa dịp thời gian quảng cáo ti vi mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đất ngoài cửa sổ bị ánh sáng mặt trời rực rỡ của mùa hè chiếu sáng ngời, phản xạ với ánh sáng rực rỡ làm đau mắt, chỉ là nhìn thôi, cũng cảm thấy nóng chết cả người rồi.

      Thiển Thiển lại vội vàng múc muỗng dưa hấu đưa vào miệng, trấn an trái tim bé của mình bị kinh sợ, lặng lẽ cảm tạ người nào đó tố cáo nhà trường thu thêm học phí của học sinh. Tiện thể bày tỏ sâu sắc cảm thông đối với hai phải học bù vào thời tiết nắng nóng như thế này.

      Dựa theo chế độ giáo dục rộng lớn của chúng ta mà , vừa đến kỳ nghỉ dài hạn, trường học sắp xếp học thêm, nếu muốn học thêm, vậy phải biết ý biết tứ mà đóng tiền học phí. Việc học thêm của Nhất Trung khi nghỉ hè đều thông báo xuống hết rồi, ban đầu là kỳ nghỉ định kỳ là hai tuần lễ, trước khai giảng lại có thêm tuần nữa, tổng cộng là ba tuần lễ, hai mươi mốt ngày, mỗi tuần được nghỉ ngày. Cũng thêm về phí học thêm là 400 đồng, chia đều ra là ngày cũng hai mươi mấy đồng, so với các lớp luyện thi ở bên ngoài buổi cũng là vài chục hoặc thậm chí là vài trăm đồng, đây cũng chỉ là củ cải trắng mà thôi. Việc học thêm cấp ba ở thành phố A này hầu như đều là giá này, Hoa Trung đắc chút, ba tuần thu học phí là 1200 đồng, nhưng mà tính vào tiện nghi. Có thể xem là tiện nghi nhưng vẫn có người chịu nể mặt mũi, biết là cha mẹ của học sinh trường nào, nghe học thêm ở trường phải thu học phí, gọi điện thoại đến sở giáo dục tố cáo. Mặc dù học thêm trong thời gian nghỉ hè là bí mật mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng nếu người ta tố cáo, nếu chịu xử lý dễ xảy ra vướng mắc, cho nên tờ công văn được gửi xuống dưới, bất kỳ trường cấp ba nào ở thành phố A năm nay đều được học thêm.

      Miếng dưa hấu trong veo từ thực quản chảy xuống dạ dày, phần mát mẻ này làm cho cảm giác nóng bức ở bên ngoài bị xua tan .

      Thiển Thiển thoải mái nheo mắt lại, duỗi cái lưng mỏi của mình, mùa hè là cái gì chứ? Mùa hè chính là máy điều hòa, dưa hấu ướp lạnh, kem! Mà phải khổ sở ép mình mặt trời đỉnh đầu chói chang như vậy mà học thêm! năm cũng chỉ có hai tháng này là nóng nhất, mẹ và hai mới có thể cho phép ăn những món mà bình thường thể ăn này, sợ bị đau bụng. Còn có thể danh chính ngôn thuận bước ra khỏi nhà, quả thực là thiên đường của trạch nữ mà!

      tiếng "lạch cạch" , cửa phòng lầu hai bên trái được mở ra, Nhạc Kỳ Sâm tay cầm sách giáo khoa ra, đóng cửa phòng nhàng, tiện tay vuốt lại mái tóc có chút rối vì vừa ngủ dậy của mình, xuống dưới lầu.

      Nghe tiếng bước chân xuống lầu, Thiển Thiển nghiêng người qua nhìn nhìn, vừa nhai dưa hấu, vừa mà hỏi: " hai, dậy rồi hả?"

      "Ừ." Nhạc Kỳ Sâm trả lời tiếng, thấy ôm trong lòng nửa trái dưa hấu, nhíu mày: "Trái dưa hấu lớn như vậy, sao mình em có thể ăn vậy? sợ ăn xong bị tiêu chảy hay sao?"

      Thấy chĩa mũi nhọn vào trái dưa hấu của mình, Thiển Thiển vội vàng ôm chặt lấy trái dưa hấu, chỉ sợ chạy đến cướp cho mình ăn, : "Là mẹ cho em, mẹ đồng ý mà!"

      Nhạc Kỳ Sâm day day thái dương, đau đầu : "Em quên rằng mấy ngày trước bởi vì ăn kem nhiều quá mà bị tiêu chảy rồi hay sao? sao em chỉ biết ăn mà biết nhớ vậy chứ?"

      Thiển Thiển lè lưỡi, dám trả lời.

      "Ăn bao nhiêu rồi?" Nhạc Kỳ Sâm hỏi.

      Thiển Thiển cúi đầu nhìn xuống chút, đống vạch đen rơi vào ót của , ăn dưa hấu lúc xem ti vi, cách khác là lúc múc dưa hấu căn bản là có nhìn xuống, mà bây giờ nhìn lại, trái dưa hấu quả thực là bị làm cho thê thảm, có nhiều chỗ múc đến vỏ, mà cũng có nhiều chỗ vẫn còn tầng dưa hấu dày, nhưng tóm lại......còn thừa nhiều cho lắm. tính toán trong lòng chút, ấp a ấp úng : "Ăn, ăn hơn nửa.... ........"

      "Vậy hôm nay được ăn kem nữa." Nhạc Kỳ Sâm cho phép, phản bác .

      Thiển Thiển trong nháy mắt bị tàn khốc vô tình của làm cho sợ ngây người, dưa hấu muỗng cũng rơi vào trong trái dưa hấu, lâu sau, mới có thể tiếp nhận "A" tiếng.

      "A cũng vô dụng thôi." Nhạc Kỳ Sâm đến nơi đổi giày ở trước cửa, cũng ngẩng đầu lên , "Em ăn nhiều dưa hấu như vậy, còn muốn ăn kem nữa hay sao?"

      "Nhưng mà được mẹ đồng ý rồi mà." Thiển
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :