1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72: Hoảng sợ (ba)

      Thiển Thiển thuộc loại người vừa lên xe là mệt rã rời, xe ô tô vừa chạy từ trong trạm xe ra ngoài chưa đến phút, dựa lưng vào ghế ngủ thiếp .

      Xe ô tô thường quẹo cua và thắng lại, thân thể của Thiển Thiển cũng lát nghiêng về bên phải lát nghiêng về bên trái, thỉnh thoảng còn chúi về phía trước chút. Lục Diệp thấy vậy, sợ cũng giống như lần trước lúc ở xe buýt thắng gấp va đầu vào cửa sổ xe, liền đưa tay đỡ đầu của , động tác êm làm cho đầu tựa vào vai của mình.

      Trong lúc ngủ mơ Thiển Thiển có cảm giác bị quấy rầy, rất vui lầu bầu hai tiếng, nhưng vẫn theo lực của cậu mà tựa vào đầu vai của cậu, còn tự nhiên di chuyển thân thể, cho đến khi tìm được tư thế thoải mái, lông mày mới giãn ra.

      Mà nếu như là tư thế thoải mái, chính là tay nắm dây ba lô, tay ôm chặt lấy cánh tay của Lục Diệp, gần như nửa người đều tựa người của Lục Diệp.

      Nơi nào đó tiếp xúc chân mềm mại từ bề mặt da truyền đến trung khu thần kinh, Lục Diệp miễn cưỡng nâng cái tay khác còn có thể hoạt động được bịt mũi lại, làm sao bây giờ, cậu cảm giác mình lại sắp bị chảy máu mũi nữa rồi......Oh! Cứ như vậy nữa cậu tưởng rằng mình mắc bệnh nan y đấy!

      Lúc xe ô tô dừng ở trạm xe phía đông của thành phố C, Lục Diệp nhàng đánh thức Thiển Thiển.

      Thiển Thiển dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ tỉnh lại, đầu tiên là dùng nửa phút để suy nghĩ xem mình ở đâu, vì sao lại ở chỗ này, sau đó mới phát .....Cả người của mình nằm sấp trong lòng của lớp trưởng đại nhân!

      Cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt biến mất thấy tăm hơi, Thiển Thiển từ trong lòng của Lục Diệp nhảy dựng lên như súng bắn, ngừng xin lỗi: " xin lỗi, xin lỗi, lớp trưởng xin lỗi, mình mình mình mình mình phải cố ý đâu, phải cố ý......"

      Nhiều lần " phải cố ý", cũng chưa tìm được lý do thoái thác cho hợp lý. Ngay tại lúc Thiển Thiển nôn nóng đến mức vò đầu bức tai, kỳ lạ là trong đầu ra câu dặn dò của hai trước khi ra khỏi nhà: "Thiển Thiển à, có chuyện gì phải gọi cho hai gấp, quan trọng nhất là, ngàn vạn lần thể, bị tên tiểu tử thối Lục Diệp chiếm tiện nghi nha!"

      Thiển Thiển ngừng gãi tai lại, nhìn Lục Diệp bày ra khuôn mặt bé làm cho người ta có cảm giác rất bị kích động, thốt lên câu tiếp theo: "Mình phải cố ý xâm phạm cậu!"

      Nguy rồi, lần này hay rồi! Chẳng những bị chiếm tiện nghi, mà còn chiếm tiện nghi của người ta rồi, tuy rằng quan tâm.....Nhưng chính là chiếm tiện nghi của người ta nha! Làm sao bây giờ, lớp trưởng có cầu chịu trách nhiệm hay đây?! Thiển Thiển khẩn trương thầm nghĩ.

      Nhưng ngờ Lục Diệp "phốc" cái cười ra tiếng, nhìn thấy sắc mặt chợt xanh chợt trắng của Thiển Thiển, Lục Diệp rất muốn nhịn cười nhanh thêm chút nữa, trấn an trái tim sợ hãi của Thiển Thiển, nhưng mà lại nhịn được, còn cười điên cuồng hơn nữa. Bất đắc dĩ, bả vai cậu vừa run rẩy, vừa với Thiển Thiển: " có, sao, mình.....mình ngại, đó."

      sai, loại chuyện tình mập mờ này, làm sao cậu có thể để ý đây? Cậu còn ước có thêm nhiều lần như vậy nữa đấy chứ!

      Thấy Lục Diệp đúng là ngại , trái tim như treo lơ lửng của Thiển Thiển mới rơi xuống đất an toàn.

      Thiển Thiển và Lục Diệp chuyển sang tàu điện ngầm thêm giờ đồng hồ nữa mới đến được nhà văn hóa nghệ thuật, cũng gần hai giờ chiều. Bởi vì trường cấp hai cấp ba toàn tỉnh đều tham gia cuộc thi thư pháp lần này, dù là trường chỉ có năm người được chọn vào trận chung kết, nhưng mà người dự thi lúc này cũng vô cùng nhiều, chỉ là nhắc tới cũng coi như là vì họa được phúc, bọn Thiển Thiển đến hơi trễ, ngược lại người vây xem ở bảng thông báo nhiều lắm.

      Lục Diệp bảo Thiển Thiển đợi ở bên ngoài, tự mình chen vào bảng thông báo, dáng người Lục Diệp khá cao lớn, chen vào được bên trong rất nhanh.

      Hai phút sau, Lục Diệp trở lại, mang đến hai tin tức về cuộc thi, số báo danh của Thiển Thiển là 2306, thi ở lầu 3 của nhà văn hóa nghệ thuật. Số báo danh của Lục Diệp là 1206, thi ở lầu 2 nhà văn hóa nghệ thuật.

      Cuộc thi này sắp xếp kiểu gì vậy chứ, phải học sinh cùng trường thi chung với nhau hay sao? Tại sao Thiển Thiển lại thi ở lầu ba còn cậu lại thi ở lầu hai chứ? Chênh lệch này quá lớn rồi có phải ?

      Lục Diêp vừa oán thầm vừa dẫn Thiển Thiển
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73: Hoảng sợ (bốn)

      Thấy nét mặt của Thiển Thiển giống như sắp khóc đến nơi, Lục Diệp mua vé nữa, cậu từ trong phòng vé ra ngoài, kéo Thiển Thiển sang bên, : "Cậu đừng có gấp, cũng nhất định là rớt mất đâu, cậu tìm hết tất cả các vị trí người rồi hay sao? Xác định bỏ sót chỗ nào chứ?"

      "Tìm hết rồi, tìm thấy." Thiển Thiển hít hít mũi , để chứng minh tính chân trong lời của mình, còn cố tình mở ba lô đưa cho Lục Diệp xem.

      Sợ Thiển Thiển có tính sơ ý, Lục Diệp vẫn xem lại ba lô chút.

      Đồ trong ba lô của Thiển Thiển rất đơn giản, cái điện thoại di động, bịt khăn giấy, bịt khăn ướt, ngay cả chùm chìa khóa cũng có, bởi vì từ đến lớn Thiển Thiển đánh mất chìa khóa rất nhiều, bởi vì xác định được là chìa khóa bị mất hay bị trộm, cho nên mỗi lần mất chìa khóa là nhà lại thay ổ khóa mới, sau này thấy phiền phức quá, đưa chìa khóa cho Thiển Thiển nữa, dù sao mỗi lần về nhà cùng Nhạc Kỳ Sâm cũng cùng mẹ, luôn có người giúp mở cửa.

      có bút máy.

      Thu lại ba lô, Lục Diệp lại nhìn người của Thiển Thiển, hôm nay mặc áo thun màu xám tro cổ tròn rộng thùng thình, phối hợp với quần cao bồi lưng cao bó sát người, có vẻ eo chân dài...... đúng, sai trọng điểm rồi. Xem lại lần nữa, cách khác toàn thân của cao thấp cũng chỉ có hai cái túi.

      Nhưng mà.... ....

      Lục Diệp đưa mắt nhìn hai túi quần dưới thắt lưng của , như vậy quần bó sát như vậy túi quần cũng sâu lắm, nhiều lắm cũng chỉ có thể để ít tiền lẻ tàu điện ngầm mà thôi, nếu để nhiều hơn nữa rất khó chịu, túi quần nhô ra cũng trông rất khó coi.

      Mặt ngoài của hai túi quần của Thiển Thiển rất bằng phẳng, giống như là để bút máy vào đó.

      như vậy, là bút máy có ở người .

      Lục Diệp nghĩ như vậy, khỏi nhíu mày.

      Kể từ khi kể mọi chuyện cho Lục Diệp nghe, Thiển Thiển vẫn luôn dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu, trong lòng tha thiết cảm nhận "lớp trưởng vạn năng" có thể mang đến kỳ tích cho , dù là tay cậu để tay ra sau lưng, lấy ra thêm cây bút máy của . vẫn tin tưởng cậu biến ra chứ phải cố ý lấy trộm để giễu cợt .

      Nhưng Lục Diệp có biến ra bút máy như tưởng tượng của , hoặc là nêu lên biện pháp tốt. Sắc mặt Thiển Thiển liền suy sụp xuống.

      Chú ý đến sắc mặt biến hóa của Thiển Thiển, Lục Diệp thu hồi suy nghĩ của bản thân, chuyên tâm cho việc trước mắt, lại hỏi: "Vậy cậu suy nghĩ cẩn thận lại xem, hôm nay chúng ta nhiều nơi lắm, cậu mang bút máy ra ở chỗ nào?"

      Giọng của cậu trầm thấp bình tĩnh, có vẻ hết sức trấn định, ràng có nửa câu an ủi , làm cho tâm trạng lo lắng của Thiển Thiển bình tĩnh lại như kỳ tích. nghe lời Lục Diệp bắt đầu nhớ lại: "Trước khi ra khỏi nhà mình có để bút máy vào ba lô theo lời dặn của hai, sau đó mình trực tiếp đến đền thờ tìm cậu, hai chúng ta liền cùng nhau xe ra đến trạm xe, phí thuê xe là cậu trả, mình cũng chưa có mở ba lô ra......"

      "Lúc mình đưa vé xe cho cậu, cậu đưa tiền cho mình, nhưng tiền lấy ra từ trong túi quần mà, cũng có mở ba lô ra.... ...." Lục Diệp cũng giúp nhớ lại.

      "Vừa lên xe mình ngủ rồi, mình ngồi cạnh cửa sổ, vẫn túm lấy dây đeo ba lô, hơn nữa, cho dù ăn trộm cũng thể nào trộm bút máy đâu......." Thiển Thiển tiếp tục .

      "Sau đó lại xuống xe, lên tàu điện ngầm, cậu lại ngủ, căn bản là có thời gian lấy bút máy ra......" Tốc độ của Lục Diệp
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74: Hoảng sợ (năm)

      " về nhà sao?!" Giọng của Nhạc Kỳ Sâm ở đầu kia của điện thoại chợt cất cao thêm vài đề xi ben, nhưng đè lại giọng rất nhanh, "Vì sao lại về nhà? Thiển Thiển, có phải em xảy ra chuyện gì rồi hay ?"

      Thiển Thiển im lặng chút, : "Em có thể cho biết, nhưng mà, nhưng mà tuyệt đối với mẹ và cha nha.... ......"

      Nghe Thiển Thiển như vậy, Nhạc Kỳ Sâm bắt đầu lo lắng: "Vì sao thể cho cha và mẹ? Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải cái tên Lục Diệp kia.... ...."

      "Chuyện này liên quan đến lớp trưởng!" Nhạc Kỳ Sâm có thái độ thù địch với Lục Diệp ràng như thế làm cho Thiển Thiển có chút giận, "Lớp trưởng là người đứng đắn, sao có thể nghĩ cậu ấy là người xấu được chứ?"

      Dự thính Lục Diệp: ... ......Mình giống như người biết tại sao lại được mang danh người tốt?

      Nghe thấy Thiển Thiển tức giận, Nhạc Kỳ Sâm ngừng chút, tình nguyện thêm: " chỉ là lo lắng cậu ta làm gì em thôi mà......Em vẫn còn chưa cho biết vì sao tối nay em ở lại đó đấy?"

      "Vậy trước tiên phải đáp ứng với em là nhất định được cho cha và mẹ biết."

      "Được, được, được đồng ý với em."

      " ra là, em làm mất quà sinh nhật mà cha tặng rồi....." Giọng của Thiển Thiển trở nên chần chừ, kể đầu đuôi câu chuyện cho Nhạc Kỳ Sâm nghe.

      "... ..... còn tưởng chuyện gì to tát lắm, Thiển Thiển ngoan, mất mất rồi, cùng lắm ngày mai hai đưa em mua cái mới, em là con , nên chỉ vì cây bút máy mà ở ngoài qua đêm như vậy." Nhạc Kỳ Sâm .

      giọng khi nghe thấy vừa rồi Thiển Thiển vừa nổi giận, giận tới mức dậm chân: "Cái này chỉ là bút máy thôi đâu! Là quà sinh nhật mà, cha tặng quà sinh nhật cho em! Cho dù có dẫn em mua cây bút mới, mặt viết cũng có chữ cha tự khắc lên!"

      Tính tình Thiển Thiển luôn dễ chịu, khi chuyện rất ít khi chứa cảm xúc kịch liệt như vậy. Thực ra lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Kỳ Sâm chỉ biết mình sai rồi, nhưng lời ra khỏi miệng chính là cốc nước đổ , muốn nhận về cũng được.

      Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên im lặng, điều này làm cho Thiển Thiển rất hoảng sợ, đưa di động đến trước mặt, xác nhận là vẫn chưa cúp máy, mới đưa lại bên tai, nhàng kêu tiếng "này".

      lâu sau, giọng của Nhạc Kỳ Sâm mới truyền đến: " biết rồi. Thiển Thiển, em đưa điện thoại cho Lục Diệp, có hai câu muốn với cậu ta."

      Giọng của bình tĩnh kỳ lạ, Thiển Thiển nghe được ngạc nhiên, khỏi : " hai, vừa rồi em cố ý.... ....."

      "Thiển Thiển ngoan, hai có ý trách em đâu, em đúng, cha tặng quà sinh nhật cho em, hai mua bút máy khác cho em là hai chuyện khác nhau."

      ", như vậy, là, phải.... ...." Thiển Thiển ngạc nhiên đến mức giọng cũng .

      "Ừ, hai đồng ý cho em ở lại thành phố C đêm, nhưng mà đây là nhượng bộ lớn nhất của hai rồi. Thiển Thiển, em cũng phải đồng ý với hai là, nếu ngày mai tìm được bút máy ở nhà văn hóa kia, em phải quay về, thể tiếp tục tìm nữa."

      "Dạ.... ..." Thiển Thiển gật đầu đồng ý, ra, bọn họ vòng vòng nhiều xe như vậy, mà chỉ nhớ rằng nơi mà lấy bút máy ra cũng chỉ có nhà văn hóa nghệ thuật thôi, nếu như tìm thấy ở chỗ đó, cho dù là vẫn còn muốn tìm, cũng biết tìm ở nơi nào nữa.

      "Được rồi, bây giờ em đưa điện thoại cho Lục Diệp ."

      "... .....Tại sao phải đưa điện thoại cho lớp trưởng vậy?"

      "Chỉ là có chuyện muốn nhờ cậu ta thôi, yên tâm , trách móc gì với
      [​IMG]
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75: Hoảng sợ (sáu)

      Tuy rằng Nhạc Kỳ Sâm hi vọng Thiển Thiển và Lục Diệp có thể tìm nhà trọ tốt chút, nhưng cũng chính như lời Nhạc Kỳ Sâm , tất cả khách sạn chính quy đều cần giấy chứng minh mới vào ở được. Dù sao đây cũng là nơi lạ lẫm, Thiển Thiển và Lục Diệp cũng dám quá xa, sợ xa quá đến nơi hẻo lánh, về mặt khác, Lục Diệp cũng muốn timg chỗ ở gần nhà văn hóa nghệ thuật chút, như vậy sáng ngày mai Thiển Thiển có thể ngủ thêm được chút.

      Sau khi Lục Diệp đưa Thiển Thiển vòng xung quanh nhà văn hóa nghệ thuật, hai người họ chọn được khách sạn tốt nhất mà cầu chứng minh thư đăng ký khi vào ở.

      Lúc Lục Diệp và Thiển Thiển đến đây lần đầu tiên, ngồi ở quầy ràng còn thừa hai phòng đơn, nhưng đến lúc bọn họ đến đây hỏi lại lần nữa, ấy kiểm tra lại lần nữa, chọ bọn họ biết là đáng tiếc là phòng đơn hết rồi, chỉ còn lại phòng đôi thôi.

      Thiển Thiển qua lại cả ngày như thế, sớm mệt đến mức chân run rồi, bởi vì người bên cạnh là Lục Diệp, xấu hổ nên dám , nhưng khi vừa đến khách sạn, Lục Diệp hỏi phòng, tìm chỗ ngồi có chỗ dựa vào để cho bản thân mình được nghỉ ngơi chút, làm hoang phí từng giây từng phút. Biểu của ràng như vậy rồi, Lục Diệp nhìn ra mới là chuyện lạ.

      Lục Diệp để ý Thiển Thiển liên tiếp túm tay áo của mình, móc bóp ra chuẩn bị trả tiền, : "Lấy cho tôi hai phòng đôi."

      đứng quầy vui mừng "Ai" tiếng, liền cúi đầu viết vào, hoàn toàn nhìn thấy Thiển Thiển đứng bên liều mạng xua tay.

      Thiển Thiển: "... ......"

      ***

      đường tiếp tân hào hứng dẫn bọn họ lên phòng, cuối cùng Thiển Thiển cũng gọi Lục Diệp lại, cau mày hỏi: "Chúng ta tổng cộng chỉ có hai người, cậu thuê hai phòng đôi làm gì chứ?"

      " thuê hai phòng đôi, lẽ chỉ thuê phòng đôi thôi sao?" Lục Diệp vừa đỡ Thiển Thiển, làm cho lên gắng sức quá, vừa thuận miệng đùa giỡn , "Hay là cậu đồng ý ở cùng phòng với mình?"

      Nghe ra ngụ ý của cậu, mặt của Thiển Thiển "xoạt" cái đỏ lên, tức giận : "Cậu cũng biết là phải mình có ý này mà! Hai người chúng ta, nên thuê hai phòng đơn thôi, thuê hai phòng đôi kia, rất lãng phí mà!"

      "Nhưng nơi này chỉ còn phòng đôi thôi." Vẻ mặt Lục Diệp vô tội .

      "Vậy chúng ta đổi chỗ khác, cũng đâu phải chỉ có chỗ này mới có thể ở được đâu." Thiển Thiển .

      "Nhưng cậu mệt như vậy rồi." Lục Diệp dừng lại, mỉm cười nhìn Thiển Thiển .

      Giọng của cậu trầm thấp dịu dàng, mang theo hai phần trêu đùa, tám phần quan tâm, Thiển Thiển nghe mà kiềm lòng được mà có chút đỏ mặt, được tự nhiên mà tránh ánh nhìn chăm chú của cậu, bất mãn lầu bầu : "Như vậy cũng nên thuê hai phòng đôi được, là lãng phí......"

      "Dĩ nhiên là mình cũng có thể thuê phòng đôi thôi." Lục Diệp bày ra khẩu khí "Tôi chuyện khéo".

      Trong lòng Thiển Thiển dâng lên dự cảm tốt: "... ...... ....."

      Quả nhiên là giây tiếp theo, Lục Diệp liền cười xấu xa : "Điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý ngủ cùng với mình."

      "Cậu!" Mặt của Thiển Thiển càng đỏ hơn, trừng mắt liếc Lục Diệp cái, trong lúc nhất thời dường như cảm thấy được chân còn đau như trước nữa, bước nhanh theo lễ tân dẫn đường ở phía trước.

      Chỉ là cặp mắt ngập nước đo đỏ kia thoạt nhìn có chút lực sát thương nào cả......, ra vẫn có, đối với Lục Diệp mà , ánh mắt đó quả kích giết chết cậu. Cậu đứng tại chỗ, đưa tay gãi gãi mũi hồi lâu mặc dù có ngứa, cuối cùng nhịn được mà bật cười lên.

      đến phía trước, Thiển Thiển nghe thấy tiếng cười kiên nể gì của cậu, bước bỗng nhanh hơn rất nhiều, sững sờ, vượt qua trước mặt dẫn đường, cảm thấy mặt mình nóng đến độ thể gặp ai!

      Cho đến khi phía sau lưng truyền đến tiếng kêu của dẫn đường: "Này bé, phòng ở đây này, qua đây cháu!"

      Thiển Thiển vội vàng xông về phía trước nhanh như đoàn tàu chợt dừng lại, cả người đều cứng lại rồi.

      Tiếng cười của Lục Diệp càng thêm vang dội, nếu như lúc này Lục Diệp xoay người sang chỗ khác, có thể nhìn thấy cảnh tượng Lục Diệp cười đến mức eo cũng thẳng lên được mà phải vịn vào tường để chống đỡ thân thể.

      Nhưng mà Thiển Thiển cũng quay qua, chỉ đứng tại chỗ, ảo não gõ vào sau ót mình cái.

      Lớp trưởng là người đứng đắn đâu
      [​IMG]
      Nhược Vân thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 76: Hoảng sợ (bảy)

      Lần đầu tiên nhìn thấy Thiển Thiển cáu kỉnh, Lục Diệp ngoài cảm giác mới lạ ra còn cảm thấy buồn cười, nhưng cậu càng ngừng cảnh cáo mình được cười nữa, nếu cười nữa chừng Thiển Thiển cả đời này cũng để ý đến cậu.

      Lục Diệp vận dụng đầu óc cao siêu của mình tự hỏi trong chốc lát, cảm thấy lúc này cậu nên biến mất khỏi tầm mắt của Thiển Thiển hơn, mắt thấy tâm phiền thôi. Thiển Thiển vốn bực mình cậu, cậu còn biết thức thời mà ở trước mặt lượn lờ như vậy, đây phải là chọc tức hơn phải sao?

      Vì vậy Lục Diệp quyết định biến khỏi tầm mắt của Thiển Thiển, đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.

      Lục Diệp ở bên người Thiển Thiển thầm thở dài, thở dài xong chuyển sang phiền muộn than oán, trong lúc lơ đãng kích thích tiếng lòng cho người khác nghe.

      Thiển Thiển còn hỡn dỗi ở trong chăn nghe được tiếng than này, cơn tức giận trong đầu biết từ đâu mà giảm phân nữa, thậm chí còn bắt đầu tự kiểm điểm mình có phải chuyện hóa to hay ?

      Phía bên này còn chưa suy nghĩ xong, chợt nghe bên kia Lục Diệp : "Xem ra đêm nay mình được tha thứ rồi.....Aiz, mình về phòng trước đây."

      Hay nhất chính là dừng lại giữa chừng, vừa thể áy náy từ sâu trong lòng, lại vừa biểu đạt được cậu được tha thứ là tiếc nuối lớn.

      Trong lòng Thiển Thiển càng áy náy hơn nữa.

      đợi phản ứng gì, Lục Diệp liền tiếp tục : "Cậu nghỉ ngơi trước , nhưng nhớ rằng nếu muốn đứng dậy đánh răng rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng hay khăn mặt mình đều để tủ rồi, đồ ăn vặt mình mua cũng để ở đó luôn. Đừng dùng đồ dùng của khách sạn, bẩn lắm. Mình kiểm tra cửa sổ và khóa lại giúp cậu rồi, nhưng trước khi ngủ cậu tốt nhất nên kiểm tra lại lần nữa, tránh bỏ sót chỗ nào đó. Trùm chăn cũng lâu rồi, trời lại nóng như vậy, cẩn thận ra mồ hôi lại bị cảm, mình giúp cậu mở điều hòa lên rồi."

      xong, Thiển Thiển cũng cảm thấy được cậu ngồi giường bỗng đứng dậy, sau đó Thiển Thiển càng cảm thấy rối rắm hơn, mặt, buồn bực chuyện đêm nay Lục Diệp liên tiếp trêu đùa . Về mặt khác, lại cảm thấy nếu phải là đêm nay ở lại đây để sáng sớm mai tìm bút máy, Lục Diệp cũng có cơ hội trêu đùa , càng nghĩ, giống như nguyên nhân căn bản là do chính vậy?

      Sau đó, mặc cho Thiển Thiển dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng như thế nào chăng nữa, Lục Diệp đều chuyện nữa, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bước chân của cậu, thanh của việc khóa cửa sổ, còn có tiếng ma sát xột xoạt của quần áo của cậu.

      Thiển Thiển càng nghĩ, càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất có đạo lý, bút máy là do tự mình làm mất, liên quan đến Lục Diệp, cho nên vốn là hôm nay Lục Diệp có thể quay lại thành phố C, nếu như là hôm nay có Lục Diệp, có thể khẳng định rằng mình cũng dám ở lại thành phố xa lạ này đêm, cậu tình nguyện ở lại với , để cho cậu trêu chọc chút, cũng có chuyện gì to tát.....chứ? Dù sao bị trêu chọc hai lần cũng mất miếng thịt nào......

      thanh "lạch cạch" vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiển Thiển, trừng mắt nhìn, nghe ra đó là thanh của tiếng mở cửa.

      Vừa rồi trong đầu của Thiển Thiển vẫn còn mớ suy nghĩ hỗn độn bỗng chốc biến mất còn thứ gì trong đầu, mang theo chút do dự nào, liền lặng lẽ kéo góc chăn xuống, lộ ra khóe mắt nhìn về phía cửa phòng.

      ***

      Cho dù làm chuyện khác nhưng ánh mắt của Lục Diệp luôn chú ý đến hành động lén
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :