1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67: Hợp ca (hai)

      Tiết mục hợp ca là bài hát về trường học, Giang Đường rằng ở học kỳ trước giáo có từng dạy qua rồi, nhưng mà Thiển Thiển có chút ấn tượng nào.

      Bởi vì số lượng người tham gia hợp ca quá nhiều, ngoại trừ hội trường lớn và sân tập thể dục ra có chỗ nào khác có thể chứa nhiều người như vậy, nhưng hội trường lớn chỉ có lúc diễn ra dạ hội mới mở ra, còn sân tập thể dục quá lớn, thanh dễ bị lan truyền, hơn nữa có nhiều người như vậy cũng thuận tiện cho việc quản lý, cho nên các giáo viên bàn bạc chút, dựa theo số lớp học mà chia thành ba tổ, mỗi giáo viên phụ trách mang tổ tập luyện.

      Tổ của bọn Thiển Thiển tương đối may mắn, giáo viên hướng dẫn của tổ bốc thăm được địa điểm tập luyện là phòng học ở cạnh cầu thang, phòng học cạnh cầu thang có gió to, cũng nóng, còn có thể ngồi ca hát, giống như hai tổ kia phải đứng tập luyện.

      Giáo viên hướng dẫn đứng bục giảng dùng micro dạy từng câu từng câu trong bài hát hợp ca cho các học sinh, bọn Thiển Thiển và Giang Đường ngồi cùng hàng, quan sát thấy giáo viên rãnh rỗi để ý đến mình, cũng yên tâm rất nhiều, chỉ cần học thuộc lời bài hát, những người khác dùng để hát, dùng để đọc, dù sao hình dáng phát ra của miệng phù hợp với người khác là được rồi.

      Nhưng việc ngồi luyện ca hát này cũng chỉ diễn ra tốt đẹp có ngày thôi, liền bị giáo viên nhà trường đặc biệt thuê đến chặt đứt.

      Bởi vì Nhất Trung sửa chữa. Sau vài năm tuyển được rất nhiều học sinh ưu tú, trong đó còn có lãnh đạo của các trường cao đẳng ở thành phố A cũng cảm nhận được con đường phía trước của Nhạc Kỳ Sâm và Lục Diệp là thể lường được, dốc sức vượt qua Hoa Trung, trở thành trường cao đẳng hạng nhất, cho nên mọi việc đều muốn đến gần Hoa Trung chút, ngay cả trận đấu hợp ca lần này cũng bỏ qua, đặc biệt mời ca sĩ nổi tiếng của thành phố A đến làm hướng dẫn.

      Giáo viên hướng dẫn vừa đến, nhìn thấy tất cả bọn Thiển Thiển đều ngồi hát, ngay lập tức liền mất hứng, sau khi chào hỏi với giáo viên hướng dẫn của tổ này xong, liền nhận lấy micro : "Toàn bộ các bạn đều đứng lên cho tôi! Thử nhìn dáng vẻ tại của các em xem, ngồi, nằm sấp, nghiêng ngả! Có người nào ca hát mà như vậy chứ! Lúc thi đấu các em phải đứng hát, còn tại là quen ngồi hát rồi, đến lúc đó sửa được phải làm sao đây? Tất cả đứng lên, đứng thẳng lên! Thẳng eo, thân người thả lỏng, ngẩng đầu ưỡn ngực, hóp bụng."

      ta chuyện với tốc độ khá nhanh, mang theo giọng điệu phê bình, Thiển Thiển luống cuống tay chân làm theo cầu của ta đứng thẳng người lên.

      Sau khi thấy bọn học sinh đứng có nề nếp xong, giáo viên hướng dẫn hài lòng gật đầu cái, sau khi cầm micro dạy bọn họ tập luyện thanh nhạc chút, liền cho bọn họ đứng lên hát.

      Thiển Thiển bắt chước nhép miệng hai lần, cảm thấy nghe thanh cũng khá tốt, nhưng hiển nhiên là giáo viên hướng dẫn vẫn cảm thấy đủ, bởi vì ta từ bục giảng xuống, đầu tiên là ta cho toàn bộ học sinh ngồi xuống hết, sau đó để từng hàng đứng dậy hát cho ta nghe, ta lại sửa từng người từng người .

      hàng có 15 người, mà tổ này có tổng cộng 210 người, nếu cứ để cho ta chỉnh từng hàng từng hàng như thế này, phải chỉnh đến khi nào đây chứ? Nghe ta như thế, bọn học sinh kêu rên sống bằng chết.

      ta lại nghiêm mặt : "Ầm ĩ như thế làm gì chứ? Tôi ngại phiền mà các bạn lại ngại phiền sao? Những người khác luyện tập với lượng !"

      ***

      Thấy thầy hướng dẫn là hướng dẫn qua từng hàng từng hàng sắp đến mình rồi, Thiển Thiển nhất thời nóng nảy, đứng ở vị trí thứ năm ở hàng thứ tư, bên tay phải là Lâm Nhược Vân, tay trái là Phương Lam - lớp phó đời sống của lớp, sắp xếp như vậy là bởi vì để tránh cho ngồi ở vị trí gần hành lang giả vờ hát có thể bị giáo viên phát .

      Hơn hai trăm người tham gia đoàn hợp ca, giả vờ hát có thể bị phát , nhưng chỉ có mười lăm người hát thôi, giả vờ hát khả năng bị phát cao hơn rất nhiều.

      Thiển Thiển sốt ruột quan sát trái phải, tổng cộng phòng học có hai cái cửa, cái khóa, còn cái có giáo viên canh chừng rồi....

      Bây giờ trốn vệ sinh vẫn còn kịp phải !?

      Thiển Thiển hạ giọng cách này cho Lâm Nhược Vân biết.

      Lâm Nhược Vân nghe xong, nhíu mày : "Cậu làm như vậy còn nguy hiểm hơn nữa đấy Thiến Thiển, dù sao cậu có khả năng quay lại nữa được hay sao? Vừa rồi thầy giáo cũng rồi, sau khi luyện tập kết thúc điểm danh đấy!" dùng ánh mắt nhìn sang bên cạnh ý bảo Thiển Thiển cũng nhìn sang thầy hướng dẫn sửa phát của bạn học, rồi tiếp tục : "Hơn nữa thầy có rằng, nếu lúc này có ai toilet, chỉ cần thầy nhìn thấy, khi trở về tập luyện riêng cho người đó."

      "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ đây?" Thiển Thiển gấp đến mức muốn khóc.

      ".....Cũng có biện pháp nào khác đâu." Lâm Nhược Vân cố gắng trấn an , : "Thế này , cậu tùy tiện ngâm nga cùng chúng mình , biết đâu thầy nghe ra được sao?"

      Tuy rằng như vậy, nhưng chính Lâm Nhược Vân cũng biết cái khả năng "biết đâu" này là đến mức nào.

      Cho nên "kỳ tích"
      [​IMG]
      melodyevil thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68: Hợp ca (ba)

      tới cửa phòng làm việc của Lương, Nhạc Kỳ Sâm đẩy cửa vào ngay, mà đứng ở bên ngoài nghe, đầu tiên là muốn xác định xem thái độ của người bên trong như thế nào, rồi mới quyết định xem mình vào nên dùng thái độ gì.

      "... ....Thầy Phó là ca sĩ nổi tiếng của thành phố chúng ta, trường học chúng ta dùng số tiền lớn để mời cậu ta đến hướng dẫn các em hát hợp ca, hai người các em làm chuyện quá tốt rồi đó, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy mà công khai khiêu chiến với giáo viên, mới ngày đầu tiên làm giáo viên xuống đài được rồi, các em xem, cứ tiếp tục như vậy, làm sao người ta có thể tiếp tục hướng dẫn các em đây?! Nếu biết hát, cũng có hứng thú học hát, tại sao lúc đầu chịu ra? Đợi đến lúc ở trước mặt nhiều người như vậy bới móc mọi thứ lên chứ! Bộ dạng này của các em, có phải....là học sinh nữa hay ?!"

      "Em cho rằng những chuyện này cùng với việc có phải là học sinh hay có liên quan, nhiệm vụ của học sinh chủ yếu là học tập, chứ phải tham gia cái cuộc thi hợp ca gì gì đó. Bạn Nhạc Thiển Thiển cậu ấy biết hát, là cậu ấy , mà cái người thầy Phó kia, sau khi bạn Nhạc Thiển Thiển cậu ấy biết hát mà còn muốn cậu ấy trước mặt mọi người hát hai câu, là ép buộc làm người khác khó chịu rồi. việc là ăn ngay , cái là ép buộc, rốt cuộc chúng em giống học sinh ở chỗ nào, hay là tại thầy ấy giống giáo viên đây? Hơn nữa em nhớ rất ràng, sau khi Vương chọn người tham gia hợp ca ở lớp chúng em xong, bạn Nhạc Thiển Thiển có tìm rằng cậu ấy biết hát, lúc đó người tin là , bây giờ xảy chuyện rồi, lại muốn chúng em gánh hết trách nhiệm sao?"

      "... .....Em còn dám tranh luận sao?! Lương Huệ Tử, nhìn xem dạy ra học sinh giỏi như thế nào kìa! Công khai làm trái lại lời của giáo viên, đối với giáo viên câu "" thể này "" thế kia......Đây chính là cách mà dạy học sinh của hay sao?!"

      "Đây phải là tranh luận, à. Đây là em dựa vào quyền lợi của pháp luật mà biểu đạt ý kiến của mình."

      "Cái này cũng phải là lỗi của Lương, Vương à, tại sao lại muốn trách Lương chứ? Người biết hát là em, Lương dạy chúng em môn Tiếng mà, là chủ nhiệm của lớp chúng em, lại phụ trách môn nhạc, việc này có liên quan gì với ấy đâu chứ?"

      "Tốt lắm, Lục Diệp, Thiển Thiển, hai người các em bớt tranh cãi ."

      "Thấy , Lương....."

      ***

      Nhạc Kỳ Sâm nghe nổi nữa rồi, đưa tay đẩy cửa bước vào, phát ra tiếng "ken két" cắt đứt lời của Vương còn muốn .

      Trong văn phòng chỉ có bốn người, người là Thiển Thiển, người là Lục Diệp, người là Lương, còn có người là giáo viên dạy nhạc lớp 10 của Vương.

      Lục Diệp và Thiển Thiển đều đứng trước mặt của Vương, hai tay của Thiển Thiển để ở sau lưng, cúi đầu, thoạt nhìn khá mệt mỏi. Mỗi lần bị phát trùm chăn lén xem tiểu thuyết đến nửa đêm, ngày hôm sau đều đến trước mặt , bày ra bộ dạng này, chủ động nhận phê bình. Về phần của Lục Diệp, cũng đứng như Thiển Thiển nhưng nửa bước, dùng thân mình chặn trước người Thiển Thiển nửa.

      Nhìn thấy Thiển Thiển như vậy, Nhạc Kỳ Sâm nỡ. Việc tự mình mắng em với việc nhìn thấy em mình bị người khác mắng là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Hơn nữa, mắng nhưng ra phải là mắng, mặc dù có nhẫn tâm như thế nào cũng muốn cho Thiển Thiển ghi nhớ lâu, nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thiển Thiển, tâm tư lập tức mềm nhũn xuống, là muốn dạy dỗ cho tử tế, nhưng cuối cùng lời ra khỏi miệng cũng chỉ có chút lực uy hiếp "Sau này được như vậy nữa" thôi.

      Ở trong lòng của Nhạc Kỳ Sâm, cho dù Thiển Thiển có ngàn sai vạn sai, vẫn còn người làm đây, cha mẹ trong nhà còn chưa mở miệng, sao lại để những người khác dạy bảo trước đây. Cho nên sắc mặt của trầm xuống, nhanh chóng vào bên trong.

      **

      Thấy được người xuất trong văn phòng là ai, đầu tiên Thiển Thiển có chút sửng sốt, ngay sau đó uất ức trong lòng lập tức dâng trào như nước lũ, mũi cay xè, hốc mắt ươn ướt, uất ức kêu lên tiếng: " hai."

      Nhạc Kỳ Sâm khoảng ba bước là đến bên cạnh Thiển Thiển, kéo lại quan sát dưới đánh giá lượt, xác định có chỗ nào ổn, mới kéo ra sau lưng mình, dùng toàn bộ thân mình che chở cho , sau đó xoay người tức giận nhìn gương mặt trắng bệt của Vương.

      Đối mặt với giáo viên nhạc từng dạy cho mình, lần đầu tiên khuôn mặt Nhạc Kỳ Sâm có nụ cười ôn hòa, tay của để phía sau lưng, cầm tay Thiển Thiển chặt, lạnh nhạt : "Em có chuyện gì để với , em cần đến gặp hiệu trưởng để chuyện."

      Cũng lâu lắm, đoàn người Thiển Thiển đứng trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.

      Lần đầu tiên đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Thiển Thiển có chút lo lắng, nhưng đứng bên trái là Lục Diệp, đứng bên phải là
      [​IMG]
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Đồng phục

      Sau khi đến tháng sáu, nhiệt độ trùng lặp lại, bắt đầu nóng lên, cuối cùng Thiển Thiển cũng thay đồng phục mùa hạ mỏng chút, điều này làm cho Lục Diệp thầm kích động thời gian, cuối cùng cuộc sống tẻ nhạt của cậu cũng có chút niềm vui rồi!

      Đương nhiên những lời này có ý là cậu vụng trộm nhìn Thiển Thiển đến chán, dù sao cậu có nhìn Thiển Thiển cả đời cũng đủ, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy mọi người đều mặc đồng phục mùa hè những vẫn nóng, ngừng quạt, nhưng mà Thiển Thiển vẫn mặc bộ đồng phục mùa thu như cũ, cậu cảm thấy cái áo khoác kia cực kỳ chướng mắt, chỉ hận thể đưa Thiển Thiển đến nơi hẻo lánh mà cởi cái áo khoác kia ra.

      Nhưng mà từ khi Thiển Thiển mặc đồng phục mùa hè, tâm trạng của Lục Diệp tốt lên hẳn, ăn cơm ngon, đường cũng cảm thấy mát mẻ.

      Quả nhiên nhìn thấy màu sắc của nội y cuộc sống hoàn chỉnh mà!

      Lục Diệp ngồi nghiêng ở phía sau Thiển Thiển, tay chống cằm, tầm mắt rơi vào dây áo ngực màu hồng nhạt như như ở trong áo trắng của Thiển Thiển, ở trong lòng thỏa mãn cảm thán.

      tại cuộc sống tạm ổn hơn so với thời gian trước khi Thiển Thiển thay đồng phục mùa hạ, điều này chỉ dễ chịu ở hai điều, khi học, cậu có thể nhìn chằm chằm vào sau lưng của Thiển Thiển, nghiên cứu hoa văn cùng màu sắc áo ngực của Thiển Thiển, tiện thể cũng nghe giảng bài. Lúc tan học, Thiển Thiển đâu cậu theo đến đó, tiếp tục công cuộc vĩ đại "nhìn lén đồ lót" của Thiển Thiển. Đồng thời còn có thể thu hoạch được kết luận là sau khi trời nóng Thiển Thiển thay đồ lót hai ngày lần.

      Đồ lót của Thiển Thiển chủ yếu là màu sáng, đúng là trước kia Lục Diệp có nhìn thấy những thứ đó rồi, đó là màu hồng phấn...., mặc đồng phục vào có thể loáng thoáng nhìn thấy chút. Bởi vì đồng phục hơi mỏng chút, cho nên toàn bộ các bạn nữ mặc đều xuất tượng này, ngay từ đầu còn có người cảm thấy mắc cỡ, ra ngoài vệ sinh cũng che che giấu giấu, nhưng sau khi loại này trở thành loại thời trang thịnh hành, còn có những bạn nữ có gan mặt đồ lót màu đậm đến trường.

      Nhưng Nhạc Kỳ Sâm mỗi ngày đều sợ phiền phức mà làm tư tưởng giáo dục "Là con phải biết tự trọng, phải biết tự mình bảo vệ mình" cho Thiển Thiển, kể từ khi thay đổi đồng phục mùa hè Thiển Thiển có mặc áo ngực màu đen mà Lục Diệp từng thấy, cũng may tại trời nóng, quần áo cũng mau khô, cho dù mỗi ngày đổi cũng kịp.

      ***

      Cả đêm mưa to, mang đến chút cảm giác mát mẻ cho ngày tháng sáu khô nóng, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu được, đợi đến khi mặt trời vừa xuất , cảm giác mát mẻ này nhanh chóng bốc hơi vào khí như chưa từng có.

      Thiển Thiển vẫn như cũ, vào lớp trước khi chuông reo giây, hôm nay xem ra có chút được tự nhiên.

      Mỗi ngày nhìn chằm chằm vào Thiển Thiển làm cho trong lòng Lục Diệp nghiên cứu được cách luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi, phí nhiều thời gian Lục Diệp phát nguyên nhân làm cho Thiển Thiển được tự nhiên rồi, nguyên nhân này cũng làm cho cậu tự chủ được mà ngừng hành động ngáp mới được nửa của mình lại.

      Thiển Thiển, hôm nay lại có thể mặc đồ, đồ lót màu đen đến trường.

      Tuy rằng mặc áo ngực màu đen ở trong, phía ngoài còn mặc thêm áo cánh màu trắng, trời nóng như vậy mà còn mặt ba lớp áo, cũng là làm khó rồi. Nhưng màu đen là màu rất tối, làm sao chỉ hai cái áo màu trắng là có thể che được đây?

      Sau khi thấy Thiển Thiển khỏi, Lục Diệp chỉ biết tự mình suy đoán, bình thường tốc độ của Thiển Thiển rất chậm, chậm như "rùa" vậy, tuy rằng dáng vẻ chưa thể là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhưng ít nhất cũng có thể xem là ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng hôm nay nóng vội hơn rất nhiều, giống như con thỏ cẩn thận xem trước ngó sau trước cửa phòng chút, liền "vèo" cái nhảy đến chỗ ngồi của mình, dáng vẻ đó, che ngực co lưng, sợ đầu sợ đuôi, vẫn còn yên tâm mà dùng ba lô ôm trước ngực che lại.

      Chắc là phải xảy ra chuyện gì đó mới khiến cho thể mặc áo lót màu này rồi.

      Lục Diệp yên lặng thầm nghĩ.

      Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

      Lục Diệp sờ cằm.

      Thiển Thiển có ít nhất là năm cái áo lót, cho dù là vì trời mưa, áo lót hôm trước giặc chưa khô, cũng còn cái khác có thể mặc mà.....

      Chẳng lẽ có người còn trộm hết toàn bộ áo lót của Thiển Thiển trước cả cậu hay sao?

      Cái suy đoán này làm cho Lục Diệp sợ hãi giật nảy mình.

      Là ai?! Là ai còn biến thái hơn cả cậu luôn vậy. đúng! Là hèn. Nhầm rồi! cũng đúng, là bệnh thần kinh! Nhưng mà vẫn còn thấy có chỗ đúng lắm.... ....

      Được rồi, cần để ý cái loại nông cạn như vậy đâu.

      Lục Diệp phiền chán phất phất tay lung tung, đánh tan những suy nghĩ đâu này trong đầu.

      Quan trọng là ai làm như vậy? Cậu chỉ dám suy đoán chứ chưa khẳng định là ! Là cái tên khốn nào có lá gan còn to hơn cả cậu đây chứ?!

      Nhất định cậu phải biết được chân tướng ràng, nhất định!

      Lục Diệp nắm tay thành quyền, hạ quyết tâm.

      Vì vậy sau hai tiết học, Lục Diệp đều dùng để suy nghĩ cách phải làm như thế nào mới điều tra được việc này, vẫn chưa suy nghĩ được cách gì, loa trường vang lên thông báo học sinh toàn trường phải xuống sân tập thể dục giữa giờ.

      Đoạn nhạc mở đầu của bài hát vang lên cao vút cũng là lúc trong đầu Luc Diệp nổ vang tiếng, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh màu đen mơ hồ kia sau lưng của Thiển Thiển, trong nháy mắt trong đầu cậu xuất điều làm cậu muốn bác bỏ.

      Xong rồi xong rồi, Thiển Thiển cũng bị toàn bộ mọi người nhìn thấy hết rồi!!!

      Phải tập thể dục giữa giờ = phải xuống lầu = trong lúc xuống lầu gặp các bạn từ lầu 1 đến lầu 4 = bị tất cả bọn họ nhìn thấy.

      Phải tập thể dục giữa giờ = phải xuống sân thể dục = trong lúc xuống sân thể dục gặp giáo viên từ lầu 1 đến lầu 4 = bị tất cả bọn họ nhìn thấy.

      Phải tập
      [​IMG]
      melodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70: Hoảng sợ ()

      Sáng thứ năm, sau khi họp xong trở về, Lục Diệp đứng trước lớp thông báo nội dung của buổi họp, tác phong lời trước sau như của cậu là lời ít nhưng ý nhiều: "Có hai chuyện, chuyện thứ nhất là xác định được thời gian thi cuối học kỳ, lớp 10 bắt đầu từ ngày 1/7, kết thúc vào ngày 5/7, lịch thi cụ thể được dán ở bảng đen phía bên trái. Chuyện thử hai là trước đó lâu có tổ chức cuộc thi viết thư pháp, Nhất Trung có tổng cộng năm ngươi được vào trận chung kết, trong đó lớp chúng ta có bạn Thiển Thiển và....mình. Thời gian của trận chung kết là vào lúc 2h30 đến 4h30 buổi chiều ngày thứ bảy, địa điểm là lầu 2 nhà văn hóa nghệ thuật của thành phố C."

      Thiển Thiển dán toàn bộ cái trán của mình vào màn hình điện thoại để xem tiểu thuyết chợt nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu mờ mịt nhìn trước nhìn sau, sau khi thấy Lục Diệp xong, quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Giang Đường, hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi hình như lớp trưởng có nhắc đến tên của mình phải .....Là do mình xem tiểu thuyết lớp bị chủ nhiệm bắt được sao?! Cho nên mới gọi mình lên chuyện?!"

      Nghĩ đến điểm này, mắt Thiển Thiển trừng lớn vòng, trán có hai dấu màu hồng, thoạt nhìn hết sức buồn cười.

      "Cậu nghĩ nhiều rồi!" Giang Đường buồn cười đưa tay vuốt vuốt dấu hồng trán của Thiển Thiển, : "Yên tâm , là chuyện tốt! Cậu được vào trận chung kết cuộc thi viết thư pháp rồi, cho nên chiều thứ bảy này cậu nhà văn hóa nghệ thuật ở thành phố C dự thi đấy."

      Nhưng ngờ Thiển Thiển nghe vậy, nhướng lông mày cố gắng nhớ lại chút, càng thêm mờ mịt: "Cái gì mà thi viết thư pháp vậy, sao mình có ấn tượng gì hết....."

      Giang Đường: "... ......."

      Dưới nhắc nhở của Giang Đường, cuối cùng Thiển Thiển cũng nhớ lại lúc trước đúng là Lục Diệp có đưa bút máy và vở cho bảo viết chữ thư pháp vào đó, lúc đó còn lo lắng biết lớp trưởng làm mấy cái này để làm gì, nhưng bởi vì cũng phải việc gì nghiêm trọng, cho nên cậu ấy muốn viết, liền viết cho cậu, đâu biết rằng cậu dùng để tham gia cuộc thi viết thư pháp chứ......

      "Cậu thi ở thành phố C sao?" Thiển Thiển bày ra vẻ mặt nhăn nhó, tình nguyện , " có được vậy, thời tiết nóng như vậy, chỗ nào mình cũng muốn hết, chỉ muốn ở trong phòng điều hòa thôi....."

      "Viêc này tốt lắm đâu?" Giang Đường chần chừ : "Chỉ có 5 người trường chúng ta được tiến vào trận chung kết thôi, người bình thường còn tranh thủ thời gian xem, cậu dễ thương như vậy sao lại chứ, đây phải chứng tỏ là cậu sợ thua hay sao? Thiển Thiển ngoan , cậu viết chữ đẹp như vậy sao thi chứ, đây phải tạo điều kiện cho người khác giành chiến thắng hay sao? Hơn nữa sau khi làm đường cao tốc xong, mình chỉ cần ngồi xe khoảng giờ đồng hồ là có thể đến thành phố C được rồi, nhịn chút là xong thôi."

      Thiển Thiển dán mặt lên bàn, mặt bàn lành lạnh làm có chút thoải mái, từ sau khi trời trở nên nóng nực, mỗi ngày đều dùng khăn ướt lau bàn hai lần. Bởi vì trời nóng nực, đổ mồ hôi nhiều làm mặt bàn bị rích lại, mặc kệ là làm bài tập hay úp mặt ngủ đều cảm thấy được thoải mái cho lắm, Giang Đường trêu ghẹo : "Người khác trời càng nóng càng muốn hoạt động, ngờ bình thường cậu lười, sau khi trời nóng lại siêng năng vậy, mình có cảm giác vui mừng sâu sắc đó nha!"

      Thiển Thiển: Còn phải là vì thể lười mới có thể thoải mái chút hay sao.

      ***

      Thiển Thiển rầu rĩ vui gõ gõ lên mặt bàn, : "Nhưng thứ bảy tuần này có lẽ mẹ của mình phải tăng ca, cho nên thể đưa mình được đâu. Còn có hai của mình nữa, lớp của ấy mỗi học kỳ lại thực hành cái gì chính sách khu vực gì đó, chính là cho người học tốt kèm người học yếu, mỗi tuần hai của mình phải "trơ giúp" bổ túc cho người kia 6 buổi chiều, cũng thể cùng với mình được. Nhưng mà mình nghĩ mãi , lớp bọn họ đều học giỏi như vậy rồi, còn muốn làm những chuyện phiền phức như thế này sao......"

      "Hay là mình với cậu được ? Dù sao thứ bảy mình cũng có việc gì để làm." Giang Đường , "Hơn nữa nếu để mình cậu thành phố C........Mình cũng có yên tâm, cái người này chỉ vòng vòng tiểu khu nhà hàng xóm thôi mà cũng lạc đường giờ đồng hồ."

      "Nhưng mà thi đến tận hai tiếng, vậy chỉ còn lại có mình
      [​IMG]
      melodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Hoảng sợ (hai)

      Lục Diệp gọi Thiển Thiển ra ngoài cũng chuyện gì quan trọng lắm, cũng chỉ là thông báo lại cho hai chuyện lúc nãy. Sau đó bàn bạc vài chuyện và thời gian ngồi xe để đến thành phố C thi viết thư pháp, bởi vì Thiển Thiển có hiểu biết gì về việc thi đấu lần này, cho nên về cơ bản đều là Lục Diệp , Thiển Thiển nghe, đúng lúc cái gì Thiển Thiển cũng biết, giống như là "đột kích trước khi thi". Cuối cùng, hai người hẹn thời gian gặp mặt ngày thứ bảy.

      Thôi, ra chuyện này có quan trọng hay căn bản là có quan hệ, đơn giản là vì người nào đó muốn tìm cơ hội chuyện với Thiển Thiển nhiều hơn mà thôi.

      ***

      Trở về nhà, Thiển Thiển vừa chuyện này ra, quả nhiên là mẹ và hai đều có thời gian đưa thành phố C thi, bởi vì gần đây mẹ có thiết kế mới, làm tăng ca muốn phát bệnh rồi, có thể trở về nhà ăn cơm trưa chuyện rất xa xỉ rồi. Mà bên phía hai cũng gần tới kỳ thi cuối học kỳ, số lượng người mà "bồi dưỡng" có thắc mắc muốn hỏi cũng ngày nhiều, lại đồng ý với người ta rồi, thích đổi ý, cũng thể phân thân mà làm được.

      Nghe họ như vậy, Thiển Thiển có chút tiếc nuối, nhưng vẫn hiểu chuyện mà : "Con biết rồi. có sao đâu, mọi người đều vì công việc, làm xong việc của mình tốt rồi. Dù sao cũng có người chung với con rồi."

      Nhạc Kỳ Sâm vừa gắp khoai tây sợi cho thuận miệng hỏi: "Là ai cùng với em vậy? Giang Đường? Hạ Văn? Hay là Lâm Nhược Vân?"

      " phải.", Thiển Thiển ăn ngụm cơm cùng với khoai tây sợi, mơ hồ : "Là lớp trưởng. Cậu ấy cũng được vào cái kia cái gì.....Cái gì mà trận chung kết của cuộc thi viết thư pháp, đến lúc đó cũng phải thành phố C tham gia đấy!"

      Nghe người sắp đồng hành cùng Thiển Thiển là Lục Diệp, động tác gắp rau của Nhạc Kỳ Sâm dừng lại, xoay đầu nhìn Thiển Thiển, giống như nghe lời mà hỏi lại thêm lần nữa: "Em vừa ........Người cùng với em là ai?"

      Thiển Thiển nhìn , chớp mắt hai cái, : "Vâng.....Là lớp trưởng. Làm sao vậy?"

      Nhạc Kỳ Sâm nghe vậy, lặng lẽ dùng đũa gắp đồ ăn vào trong miệng, nhai hai cái, nuốt xuống, sau đó giống như hạ quyết tâm, nặng nề đặt chiếc đũa lên mặt bàn, : " cùng với em."

      Vốn tưởng rằng có việc gì, Thiển Thiển chợt sửng sốt, vẫn duy trì tư thế chuẩn bị gắp thức ăn, nhìn về phía Nhạc Kỳ Sâm: "Cái gì?"

      " cùng với em." Nhạc Kỳ Sâm lặp lại thêm lần nữa, sau đó mới cầm chén lên, tiếp tục ăn cơm.

      "Nhưng phải đồng ý giảng bài cho bạn học rồi hay sao? Đột nhiên đổi ý có phải tốt hay ?" Thiển Thiển , "Đạo lý "Người mà giữ chữ tín, thể dùng được" cũng cần em phải với chứ."

      "Mẹ cảm thấy Thiển Thiển rất đúng.", mẹ ở bên cạnh gật gật đầu, : "Mẹ này A Sâm, con quản em cũng quá chặt rồi, tuy rằng chúng ta cũng biết là con quan tâm thương em nên mới làm như vậy, nhưng mà cứ như vậy mãi, đối với nó cũng chỉ có hại có lợi, nhiều khi mẹ cũng nghĩ rằng có phải chúng ta bảo vệ con bé quá tốt cho nên nó mới lạc trong khu này cả giờ đồng hồ hay , có câu như thế này......Cái gì mà hoa trong nhà kính chịu được gió táp mưa sa.....Đợi chút, hình như phải như vậy, trời ơi chúng ta cần phải để ý mấy loại tiểu tiết này làm gì, cách đây lâu mạng có rằng, bảo vệ quá kỹ cũng là loại tổn thương đó con thấy đúng ? Đúng vậy, ý của mẹ muốn chính là như vậy. Hơn nữa lớp trưởng của Thiển Thiển.....Chính là Lục Diệp phải ? Lần trước lúc Lục Diệp đưa Thiển Thiển về mẹ thấy rồi, mẹ thấy, là đứa đáng tin cậy, mẹ tin tưởng cậu ấy chăm sóc cho Thiển Thiển tốt, thôi cứ quyết định như vậy ."

      Mẹ xong, thừa dịp Nhạc Kỳ Sâm chú ý liền ném ánh mắt "Thế nào, quả nhiên chỉ có mẹ mới hiểu ý của con có phải ", vẻ mặt "Mau mau khen mẹ nhanh trí chứ" cho Thiển Thiển thấy: "... ........"

      "Mẹ...." Nhạc Kỳ Sâm nhìn người mẹ đáng tin cậy này của mình cái, lại thể trực tiếp câu "Người mà mẹ nhìn đáng tin cậy đó rất muốn có được con bảo bối của mẹ đó" ra, đành phải bất đắc dĩ , "Mẹ, mẹ biết được chuyện bên trong đâu, nên mẹ đừng nhúng tay vào vớ vẩn được hay ?"

      Nghe Nhạc Kỳ Sâm xong, cặp mắt to tròn của Thiển Thiển và mẹ vừa chuyển động, nảy ra ý hay, để đũa xuống, lông mày nhướn lên, giả vờ giận dữ : "Sao lại có thể chuyện như thế với mẹ vậy? Em cho biết, mẹ sống lâu hơn hai mươi mấy năm, mẹ qua cầu còn nhiều hơn đường, mẹ với những điều này, đều là kinh nghiệm quý báu, phải khiêm tốn lắng nghe mới phải, sao có thể mẹ vớ vẩn được chứ?"

      Nhạc Kỳ Sâm bị giáo huấn còn chưa kịp suy nghĩ kĩ cẩn thận lại tiếp tục bị người nào đó bắt bẻ: "... ...... ...."

      Thiển Thiển cẩn thận nhìn Nhạc Kỳ Sâm bị giáo huấn đến mức được lời nào, lại nhìn mình làm điều tốt, phối hợp với mẹ đột nhiên do dự rằng biết nên giả vờ khuyên mẹ hay đứng về phía hai mà vạch trần
      [​IMG]
      melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :