1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Dạo phố (ba)

      Làm xong tất cả, Nhan Lâm chỉnh sửa mái tóc dài của mình bị Thiển Thiển giãy giụa làm cho rối chút, sau đó về phía Lục Diệp, oán giận : "Cái con bé này cũng có chút bướng bỉnh quá đó."

      Lục Diệp mỉm cười : "Tính tình cũng phải bướng bỉnh, chính là có vẻ cố chấp quá thôi."

      Nghe giọng dịu dàng cùng cưng chiều như thế, Nhan Lâm có chút ngoài ý muốn quan sát cậu cái, sau khi phát tâm trạng của cậu tệ mới vui mừng : "Con vực dậy cũng tốt, dì đây cũng yên tâm rồi."

      Nhan Lâm thở dài tiếng, liền thao thao bất tuyệt: "Từ khi mẹ con.......Về sau, nghe con chán chường cả khoảng thời gian, dì cũng cho rằng là con cũng đến đây nữa rồi, cũng nghĩ rằng hôm nay gặp con ở đây, còn dẫn theo đứa con đáng như vậy. Mẹ con gương mặt con lúc nào cũng lạnh lùng, sợ sau này tìm được bạn , lần này bà ấy cũng cần phải lo lắng nữa. À đúng rồi, còn có Tướng quân và Tướng quân phu nhân nữa, trước kia mẹ con rất thích chúng nó, hận thể đâu cũng mang theo chúng......"

      Lục Diệp vẫn im lặng lắng nghe, có trả lời, cũng có phản ứng gì, bình tĩnh giống như người Nhan Lâm chuyện phải là cậu vậy.

      Cho đến khi Nhan Lâm nghe thấy thanh mở cửa từ phòng thay đồ, dùng câu "Mẹ con là người rất tốt, dì rất nhớ bà ấy." đê chấm dứt cuộc chuyện này, Lục Diệp mới giọng đáp lại câu.

      "Con cũng vậy, vô cùng.....nhớ bà ấy."

      ***

      Lúc thử cái váy thứ hai có xảy ra việc ngoài ý muốn, lúc Thiển Thiển kéo khóa váy, tóc của bị vướn lại chỗ khóa kéo, mặc kệ kéo như thế nào cũng được mà còn làm đầu bị đau, Thiển Thiển đành phải buông ra, dám xoay đầu chỗ khác, hấp tấp đến mức bàn tay quay vòng vòng điểm dừng trong phòng thử quần áo.

      lúc lâu sau, mới nhớ đến hình như mình có thể nhờ người ở bên ngoài giúp đỡ.... ......

      đứng sát lại cửa phòng thay quần áo, cẩn thận kêu lên: "Dì Nhan, dì Nhan ơi? Dì còn ở bên ngoài ?"

      lúc hưng phấn về cái váy đầu tiên rất hợp với Thiển Thiển nên Nhan Lâm có chú ý đến giọng như mèo kêu của Thiển Thiển, ngược lại người làm khách như Lục Diệp lại nghe thấy.

      Cậu ra hiệu cho Nhan Lâm lên tiếng, sau đó đến trước cửa phòng thay quần áo : "Thiển Thiển, cậu gọi người ở ngoài sao?"

      Hiệu quả cách của phòng thử quần áo cũng tạm được, cách lớp cửa Thiển Thiển nghe lắm: "Lớp trưởng hả? Mình hỏi là dì Nhan còn ở ngoài ?"

      Lục Diệp ngoáy lại nhìn Nhan Lâm đứng cách mình năm bước chân , trợn tròn mắt mà dối: "Dì ấy có ở đây, vừa rồi có người mới gọi dì ấy, dì ấy ra ngoài rồi."

      Nhan Lâm: "... ......."

      xong, Lục Diệp lại hỏi: "Cậu làm sao thế? xảy ra chuyện gì sao?"

      ***

      Trong phòng thử quần áo, Thiển Thiển lại thử kéo lên lần nữa, làm tóc căng lên, kẹp đầu mình đến mềm nhũn, nhưng khóa kéo vẫn nhúc nhích.

      Lúc mở miệng giọng của mang theo uất ức: "Tóc, tóc mắc vào trong khóa kéo rồi, cậu có thể giúp mình gọi dì Nhan lại đây được , hoặc là chị nhân viên cũng được."

      Nghe giọng của giống như mang theo uất ức lớn lắm vậy, Lục Diệp có chút buồn cười, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn lắm chứ, ra chỉ là tóc mắc vào khóa kéo thôi.

      Đầu tiên là Lục Diệp trả lời được, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ nhúc nhích, khoảng phút sau, mới mở miệng : "Mình ra ngoài xem rồi, biết dì Nhan bị ai kêu nữa, tìm được dì ấy, còn về phần chị nhân viên kia.....Vừa rồi có nhân viên chuyển phát có hàng mới về, cần nhân viên đến kho hàng bên kia kiểm tra hàng nhập kho, chuyển phát thể đợi người, mình nhìn cửa hàng giúp chị ấy lát, để chị ấy xử lý chuyện ở kho trước rồi."

      Nghe lời cậu xong, Nhan Lâm vô thức giẫm giày cao gót nhàng, im lặng rời khỏi cửa hàng, chị nhân viên cũng lặng lẽ về phía kho hàng.

      "Vậy, vậy phải làm sao giờ?" Giọng bất lực của Thiển Thiển truyền ra ngoài.

      Lục Diệp cảm thấy cổ họng mình có chút cứng lại, cậu ho khan tiếng, : "Nếu, mình chỉ nếu như cậu tin mình, có thể mở cửa, mình giúp cậu."

      Cửa bên kia im lặng chút.

      ***

      Lúc này Thiển Thiển rất nôn nóng rồi, cũng nghi ngờ lý do của Lục Diệp rằng giúp nhân viên trông tiệm giúp làm cớ để thoái thác nữa, càng nghĩ, càng cảm thấy cũng
      [​IMG]
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Dao phố (bốn)

      Trước thời điểm ngàn quân nguy kịch, cuối cùng Thiển Thiển cũng hồi phục tinh thần lại, hô lớn tiếng: "Tướng quân! Phu nhân! Dừng lại!"

      Răng nanh sắc nhọn của Tướng quân để tại yết hầu của người đàn ông kia, động tác cắn bị Thiển Thiển kêu mà dừng lại, nó dừng lại chút, tình nguyện ngẩng đầu lên, lại nhe răng nanh hù chút, mới cùng Tướng quân phu nhân lui về phía sau, chạy đến bên cạnh Thiển Thiển, lại nhìn người đàn ông kia như hổ rình mồi, căng người lên chờ sức vận động.

      Thiển Thiển còn chưa ý thức được ý đồ của người đàn ông này, đầu tiên là nhìn về phía Tướng quân và Tướng quân phu nhân với vẻ mặt hung dữ, sau đó tay chân luống cuống với người đàn ông kia: "Cái đó, xin lỗi, Tướng quân và Tướng quân phu nhân bình thường rất hiểu chuyện, cháu cũng hiểu tại sao chúng nó đột nhiên lại......."

      Người đàn ông kia bị dọa cũng hề , thở hổn hển mặt đất lúc lâu mới chậm rãi đứng lên, cũng chẳng quan tâm việc mình giả dạng làm cha của Thiển Thiển, hung dữ trách móc Thiển Thiển câu, bóp méo : " xin lỗi mà có tác dụng sao, vậy cần tới cảnh sát làm cái gì nữa? Mày, mày dùng chó đả thương người, tao muốn cáo cảnh sát, báo cảnh sát!"

      Giọng của rất lớn, cả người Tướng quân và Tướng quân phu nhân bỗng co lại, nhe răng nanh ra, trong cổ họng phát ra tiếng "ừng ực" uy hiếp, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào về phía trước.

      Người đàn ông kia sợ chúng chạy lại lần nữa, tự chủ được lùi về sau vài bước, vẻ mặt hung dữ.

      "Báo, báo cảnh sát hả?" Thiển Thiển chưa bao giờ gặp phải tình trạng như vậy bao giờ, bị dọa sợ, lắp bắp: "Nhưng, nhưng mà chú cũng có bị thương cơ mà. Hơn nữa là chú, là chú đến bắt cháu trước, Tướng quân và Tướng quân phu nhân mới.... ....."

      Người đàn ông khách sáo cắt đứt lời của , hét lên: " bị thương sao?! thấy bọn chúng làm tao té ngã mặt đất rồi à?! Răng nanh cũng muốn cắn vào yết hầu rồi! Như thế mà còn gọi là bị thương sao, vậy muốn như thế nào mới gọi là bị thương?"

      "Nhưng, nhưng mà......"

      "Còn nhưng mà à? Nhưng mà cái gì?" Người đàn ông hùng hổ cướp lời của Thiển Thiển, " muốn đến cục cảnh sát đúng ? Nếu muốn đến cục cảnh sát cũng được, bồi thường tiền , bồi thường tiền thuốc cùng với cái gì đấy, à là tổn thất về tinh thần!"

      Lúc này Thiển Thiển hoàn toàn bị dắt mũi rồi, bất lực hỏi: "Bồi thường tiền sao? Bồi thường bao nhiêu?"

      Người đàn ông cũng nhìn ra tính tình của Thiển Thiển có chút dễ chịu nên có chút đắn đo, ta trở nên đắc ý hơn, : "Hai vạn!"

      "Hai vạn?!" Cả người của Thiển Thiển đều choáng váng, muốn rằng bình thường có mang nhiều tiền người như vậy, nhưng hôm nay mang thẻ theo bên mình, nhưng con số cụ thể bao nhiêu cũng , hai vạn chắn là có thể có, nhưng có chút ngây ngô thôi, cũng có nghĩ là là người ngu, "Chú cũng chỉ té chút thôi, cần nhiều tiền như vậy sao chứ?"

      Nhìn chút cũng đủ biết Thiển Thiển chỉ là học sinh thôi, người đàn ông kia cũng nên hiểu là mình nhiều quá rồi, người học sinh có thể xuất ra bao nhiêu tiền chứ? Nhìn thấy cũng có tàn phế gì, nếu làm náo loạn đén người trong nhà của bé này, lỡ như nhà của nhân vật lớn nào đó mà nên trêu chọc sao đây? do dự chút, phất phất tay, mang theo vẻ mặt "lão đây bị thua thiệt" : "Quên quên , nhìn mày còn bé như thế chắc cũng có nhiều tiền như thế, hao phí tinh thần tao tính, chỉ cần bồi thường tiền thuốc men thôi, năm ngàn! thể thiếu được!"

      "Năm ngàn hả.... ...."

      Đây cũng xem như ít ít, nhưng Thiển Thiển cũng tình nguyện lắm, người này có thể rống lên như thế, tại sao lại phải bồi thường ta đống tiền như thế, tiền của cũng phải từ trời rớt xuống nha.

      Ngay tại thời điểm Thiển Thiển lo lắng, giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau.

      "Có chuyện gì thế?"

      Nghe thấy giọng này, Thiển Thiển cảm thấy mình được cứu rồi, Thiển Thiển quay đầu lại nhìn Lục Diệp từ trong đám người kia, đôi mắt có chút đỏ lên: "Lớp trưởng....."

      "Làm sao vậy Thiển Thiển?" Lục Diệp thấy thế, bước lên phía trước sờ sờ đầu của , hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Thiển Thiển liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó xa, giọng kể tóm tắt tình cho Lục Diệp biết.

      "Mình biết rồi, cậu yên tâm, để mình giải quyết." Lục Diệp vỗ vỗ đầu Thiển Thiển, .

      Thiển Thiển đối với lớp trưởng vạn năng Lục Diệp này, chính là tin tưởng trăm phần trăm, cậu yên tâm, ghánh nặng trong lòng của cũng còn nữa.

      ***

      Lục Diệp đẩy Thiển Thiển ra phía sau mình, đè nén bực bội tiến về phía người đàn ông kia hai bước, cười lạnh lùng nhìn : "Tôi hôm nay ông ăn gan hùm mật gấu rồi, người nào cũng dám lừa sao?"

      ra lúc Lục Diệp ra từ trong đám người kia, người đàn ông có dự cảm chẳng lành rồi, đám xã hội đen như , năng lực phân biệt người tốt người xấu rất tốt, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra người nào có thể trêu chọc người nào thể trêu chọc rồi, có thể giảm thiểu bao nhiêu đau khổ cần thiết. Mà trước mắt là người nam sinh này, cho dù là mặc quần áo chỉnh tề, cũng có thể nhìn ra ánh mắt lạnh lẽo và bắp thịt của cậu chắc chắn là từng luyện võ.

      cũng tình nguyện buông tay như vậy,
      [​IMG]
      Nhược Vânmelodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64: Bóng rổ ()

      Sau khi kết thúc kỳ thi giữa học kỳ làm cho người ta sống bằng chết, Nhất Trung chào đón kiện náo nhiệt nhất học kỳ sau - Đại hội thể thao bóng rổ.

      đến bóng rổ, thể nhắc đến Lục Diệp. Ở thành phố A, đúng là cậu nổi danh trong môn bóng rổ này. Lúc học cấp hai, cậu những đánh bại toàn bộ đội bóng rổ ở trường Hoa Trung, còn từng là đại diện cho thành phố A đến tỉnh C tham gia thi đấu, cầm danh hiệu á quân trở lại.

      Bắt đầu vào cấp ba, bởi vì có đam mê với đội bóng của Nhất Trung, ngày thường chỉ biết vây quanh Thiển Thiển, cũng may là chủ nhật cậu còn có thể hẹn với bạn bè lại đánh với nhau vài trận bóng rổ, cũng bỏ phí những kĩ năng của mình.

      Vừa lấy tài liệu về hoạt động lần này về, Lục Diệp liền đặt bút xuống viết tên của mình lên đầu tiên, cũng phải bởi vì là lớp trưởng nên làm gương tốt, mà là......

      Trước đây cậu để ý đến việc Thiển Thiển có chú ý đến tài năng và vẻ ngoài của cậu trong lòng hay .

      Kể từ ngày hôm đó trở , Lục Diệp hạ quyết định trong lòng mình, nhất định phải tìm cơ hội, làm cho tròng mắt của Thiển Thiển phải dính vào mình điêu khắc từng li từng tí từ xuống dưới!

      Trận đấu bóng rổ chính là cơ hội tốt, bằng kĩ thuật của cậu mà , muốn lấy được chú ý của toàn trường phải là chuyện sao? Vào thời điểm đó, cho dù Thiển Thiển có chú ý cũng phải chú ý thôi!

      Suy nghĩ đến hai mắt Thiển Thiển sáng lấp lánh nhìn mình, trong lòng Lục Diệp liền đắc ý vô cùng.

      ***

      Trận đấu bóng rổ cũng có chia thành đội nam và đội nữ, nam sinh trong lớp thích bóng rổ cũng ít, cho nên đội nam cần phải bàn cãi gì nữa, chưa được nửa ngày đầy danh sách, còn dư khoảng bốn, năm người làm dự bị. Còn bên đội nữ có chút khó khăn, tại các bạn nữ đều thích cầu lông, nhảy dây.....Vận động, thích chơi bóng rổ cũng chỉ có số ít thôi, tập họp nửa ngày, Hạ Văn và Giang Đường cũng đồng ý tham gia rồi, mới tạp họp đủ đội bóng.

      Cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Thiển Thiển cảm thấy mình có công lao cũng có khổ lao gì lại nhận cái váy của Lục Diệp tặng, thế nào cũng phải tìm cách trả ơn. Lục Diệp kia thông thạo đạo lý như vậy, nếu như mua bộ quần áo mới đến đưa cho cậu hiển nhiên là được, Thiển Thiển nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng mình cũng chỉ có thể lao động chân tay mà trả nợ thôi. Tuy rằng có vẻ ngốc nghếch, nhưng bưng trà rót nước vẫn có thể làm được. Cho nên trong mấy ngày này, tận lực sắm vai để trở thành tiểu phụ tá, Lục Diệp đến chỗ nào liền theo đến chỗ đó, nhưng mà Lục Diệp quá thần thông rồi, căn bản là cần giúp đỡ của , lúc cẩn thận té ngã làm vướng tay vướng chân của cậu, Lục Diệp vẫn cố gắng chú ý quan tâm đến .......Cái gì gọi là gây trở ngại chứ giúp ích được gì chứ, quá đúng rồi.

      May là đại hội bóng rổ sắp đến rồi, Thiển Thiển cảm thấy thời cơ báo đáp sắp đến rồi!

      ***

      Đại hội bóng rổ được tổ chức sau hai tuần nữa, dùng giờ học thể dục mỗi tuần ngày để huấn luyện đương nhiên đủ, cho nên các thành viên trong đội bóng rổ thương lượng chút, dùng thời gian sau khi tan học buổi chiều đến trước giờ tự học buổi tối để tập luyện. Vấn đề như thế xem như xong rồi, nhưng có điều gần đến lúc diễn ra đại hội bóng rổ rồi, nên sân bóng rổ cũng rất đông, đợi đến khi bọn họ ăn cơm xong quay trở lại trường học sân thể dục cũng bị chiếm rồi, cho nên sau khi tan học bọn họ phải đến sân thể dục để giành trước, như vậy....Cơm chiều phải làm sao đây?

      Người là sắt, cơm là thiết, ăn đói bụng, mỗi ngày còn phải chơi bóng rổ, ăn cơm có được ?

      Trao đổi nhiều phương án rồi cũng có kết quả, rơi vào đường cùng, Triệu Thần cũng còn cách nào là trở về từ phòng chủ nhiệm để việc này cho Lục Diệp biết.

      Lục Diệp trở về, nghe Triệu Thần việc này, cũng nhíu mày. Trước kia cậu cũng chưa từng gặp qua tình huống muốn đánh bóng rổ nhưng lại có sân. là bởi vì cậu là đội trưởng, có sân chuyên dụng riêng, cho dù người khác có chiếm sân trước, khi thấy đội trưởng cầm quả bóng đứng đấy cũng phải tự động trảnh ra. Hai là bởi vì cậu là Lục Diệp, toàn bộ trường Hoa Trung ai biết cậu, chỉ cần cậu cầm bóng đứng bên cạnh sân bóng rổ, hoặc là người khác mời cậu cùng chơi bóng, hoặc là mời cậu bàn luận kĩ thuật đánh bóng.

      cũng khéo, vào thời điểm hai người bọn họ buồn rầu, Thiển Thiển ngang qua.

      Gần đây Thiển Thiển đều dốc sức giúp Lục Diệp giải quyết các vấn đề nan giải, bất quá Lục Diệp quá giỏi , giống như là chưa có chuyện gì mà cậu giải quyết được vậy! vất vả mới thấy được cậu nhíu lông mày lần, đương nhiên muốn dừng lại an ủi.

      Vì thế Thiển Thiển tiện tay đặt cốc nước bàn của Lục Diệp, qua thăm dò hỏi: "Có chuyện gì cần giúp sao?"

      Lục Diệp và Triệu Thần suy tư bỗng bị giọng của Thiển Thiển làm cho giật mình chút, sau khi thấy được khuôn mặt cười của Thiển Thiển, trong lòng hai người bọn họ cũng rất kinh ngạc. Tính tình Thiển Thiển dễ nghe là bình thản, khó nghe là hướng nội, trừ mấy người Giang Đường ra, rất ít khi chủ động trò chuyện cùng mọi người.

      Cũng đúng. Triệu Thần rối rắm thầm nghĩ, bây giờ và Lục Diệp có vẻ rất thân.... ...

      ***

      Thấy người đến là Thiển Thiển, trong nháy mắt còn cười đến đáng như vậy, phản ứng đầu tiên của Lục Diệp là quay đầu , ánh mắt sắc bén nhắm thẳng vào bên Triệu Thần ở bên cạnh.

      Cũng may đầu óc tứ chi của Triệu Thần phát triển tốt, là người đầu tiên trong lớp phát ra người "Lớp trưởng và bạn học Thiển Thiển có chuyện thể ". Trước tiên cậu quan sát xem Lục Diệp coi trọng Thiển Thiển bao nhiêu, cậu cố ý để ý hành động của Lục Diệp.....Phi! Cậu là người đàn ông làm sao có thể chú ý động thái của người đàn ông khác được chứ! Chỉ là ngẫu nhiên có vài lần ở trước lớp có chú ý đến khi sinh hoạt chủ nhiệm mình thông báo cho Thiển Thiển đến lượt cậu ấy trực nhật rồi, sắc mặt của Lục Diệp trở nên lạnh lùng, có người hỏi mượn văn phòng phẩm của Thiển Thiển, sắc mặt của Lục Diệp trở nên lạnh lùng, mà ngay cả Giang Đường khoát cánh tay lên vai Thiển Thiển, sắc mặt của Lục Diệp cũng lạnh .......

      Đợi chút.......Cái này giống như là "coi trọng" nữa rồi phải ? ràng đây là bệnh muốn chiếm được đấy.....

      Sau khi phát bí mật kinh thiên động địa này rồi, Triệu Thần làm việc càng thêm cẩn thận, sợ rằng chính mình nhiều lời với Thiển Thiển thêm chữ trở thành cái gai trong mắt của lớp trưởng đại nhân. Cho nên lúc này cũng như vậy, ánh mắt của cậu chỉ lướt qua mặt của Thiển Thiển liền rời nơi khác.

      Thấy Triệu Thần rất thức thời (......) có nhìn chằm chằm [trọng tâm] Thiển Thiển của cậu, Lục Diệp hài lòng thu hồi ánh mắt lại, nghĩ đến nha đầu Thiển Thiển này bình thường cũng rất nhanh trí, bèn chuyện này cho Thiển Thiển nghe, cũng hỏi xem có cách nào .

      Nhưng ngờ khi Lục Diệp vừa dứt câu, Thiển Thiển liền nở nụ cười, bắt hai tay ra sau lưng, cười : "Mình còn tưởng rằng là có chuyện đại gì chứ, chuyện gì xứng đáng làm cho các cậu mặt ủ mày chau, cái này rất đơn giản nha, các cậu chỉ cần tìm người mang cơm vào giúp các cậu thôi, như thế có thể yên tâm tranh chỗ rồi."

      "Ý tưởng này vừa rồi mình cũng có nghĩ đến, nhưng mà ở cửa trường học tương đối nghiêm khắc, mình nghe có người để cơm trong túi xách mang vào đều bị tra ra hết." Lục Diệp .

      Triệu Thần ở bên cạnh gật gật đầu phụ họa cho lời của Lục Diệp.

      Cửa trường học Nhất Trung kiểm tra lúc lỏng lúc nghiêm, lúc rộng rãi là lúc trực tiếp mang đồ vào có vấn đề gì, lúc nghiêm khắc là khi giấu đồ vật trong túi xách đều có thể bị tra ra.

      Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội báo đáp (... ...) lớp trưởng rồi. Thiển Thiển nghĩ lại cũng có chút kích động, nhếch miệng cười, lộ ra sáu cái răng đều tăm tắp của mình, giảo hoạt : "Ai kêu các cậu giấu trong túi xách chứ? Muốn mang đồ ăn vào trong trường học, chỉ cần duy nhất cái áo khoác đồng phục là đủ rồi."

      Thiển Thiển xong, liền kéo cái áo khoác đồng phục của mình xuống, giũ giũ chút.

      Thời tiết của tháng năm cũng xem như là có chút nóng nực, bạn học trong lớp có người thay đồng phục mùa hạ rồi, nhưng bởi vì nhiệt độ trong ngày có chênh lệch lớn, nên Thiển Thiển vẫn mặc đồng phục mùa thu.

      mặc cái áo sơ mi màu trắng gạo, cắt may vừa vặn dáng người xinh đẹp của , Lục Diệp nhìn thấy khỏi tối mắt chút.

      Thiển Thiển đối với chuyện này hề tự giác, mà còn truyền thụ bí quyết của lại: "Mình với các cậu này, giấu trong túi xách quả đươc. Buổi chiều cậu có tiết, buổi tối lại có tiết, thời gian ăn cơm chiều chỉ có giờ mà cậu còn mang theo túi xách ra vào cổng trường sao, phải ràng cho người khác biết "tôi muốn mang cơm vào trường" sao? Người ta kiểm tra túi xách của cậu mới là lạ ấy. Cậu mặc đồng phục mùa hạ ở bên trong, mặc thêm đồng phục mùa thu ở bên ngoài ra cổng trường.......Hoặc là tạm thời mượn đồng phục mùa thu của người khác cũng được, lúc mình học cấp hai, luôn luôn để bộ đồng phục mùa thu ở trong trường. Cậu dùng đồng phục bao lấy đồ ăn cần mang vào, ôm vào trong ngực, quang minh chính đại mà vào cửa trường, cho dù người ta ràng là biết cậu có mang gì đó vào trong trường, cũng có ai đến bảo cậu giũ đồng phục cho họ xem cả. Chỉ là mình nhắc nhở các cậu chút, đó chính là đồ ăn nhất định phải gói kĩ càng, lúc ôm cũng phải ôm cho cẩn thận chút, nếu làm đổ ra quần áo đấy!"

      Lục Diệp và Triệu Thần nghe xong, đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ra là có thể làm như vậy?

      Sau khi Triệu Thần lĩnh hội xong, dùng sức gõ vào đầu mình cái, ão não : "Ý kiến này quá tuyệt vời, sao mình lại nghĩ đến nhỉ?"

      Lục Diệp thầm nghĩ: loài cá như các người, vợ ta thông minh như vậy cũng có thể đem ra so sánh được hay sao?

      Tự hào rồi lại tự hào, Lục Diệp vẫn là rất bất ngờ, thể lô ra vẻ vui vẻ trong ánh mắt, hỏi Thiển Thiển: "Sao cậu lại nghĩ ra được biện pháp hay như vậy?"

      Chuyện đến lúc này, Thiển Thiển ở trước mặt Lục Diệp sớm còn gò bó nữa rồi. Nghe cậu hỏi như vậy, Thiển Thiển có chút đắc ý lắc lắc ngón trỏ, ra vẻ thâm trầm mà : "Đây phải là biện pháp, mà đây là kinh nghiệm, kinh nghiệm của tiền bối. Lúc học cấp hai, trường của mình cũng vô cùng khép kín, chính là phải ăn cơm trưa và cơm chiều ở trường học, chỉ là ba mẹ lo lắng mình ăn quen, làm cho mình phiếu ra vào trường, có thể về nhà ăn cơm. Đường Đường có chút hâm mộ mình, nhưng ba mẹ cậu ấy cho cậu ấy làm vậy giống mình, những khi cậu ấy thèm nhờ mình mang cơm đến trường cho cậu ấy. Lúc đầu mình cũng dùng cặp xách, kết quả là có lần lại bị phát , bị bác bảo vệ phê bình trận. Sau này khi Đường Đường nhờ mình mang cơm vào, hai chúng mình liền nghĩ ra cách này. Hai chúng mình cũng có thể đỉnh như Gia Các Lượng đó nha! Có lần Đường Đường nhờ mình mang phở vào giúp cậu ấy, do bà chủ quán bận quá, thể đế vào hộp nhựa giúp mình được mà chỉ để vào bọc ni lông, mình cũng gấp học nên cũng có kiểm tra lại, đợi đến khi vào lớp mình mới phát ra đồng phục của mình bị dính dầu, toàn bộ đều là mùi của phở, giặc liên tục hai lần mới ra, mình còn bị mẹ giáo huấn trận."

      Chắc là nhớ đến "quá khứ muốn nhớ lại" của mình, miệng của Thiển Thiển đều trở nên gợn sóng.

      "Nhưng làm như vậy vẫn có khuyết điểm, chỉ mang được số lượng thôi. người chỉ có thể mang nhiều nhất là hai phần cơm, mang nhiều hơn, nhìn kì lạ , đồng phục còn có khả năng che hết. Có nhiều người muốn đánh bóng rổ như vậy, người hỗ trợ mang cơm ít nhất cũng phải hơn nửa."

      "Việc này cũng phải chuyện lớn gì." Lục Diệp gật gật đầu : "Để họ tìm người quen mang hộ là được rồi."

      "Được." Triệu Thần lên tiếng, rồi thông báo cho thành viên đội bóng rổ.

      "Đừng quên dặn bọn họ được chia sẻ "bí quyết mang cơm tuyệt hảo" này cho ai nha." Thiển Thiển lo lắng nhắc nhở.

      Triệu Thần dở khóc dở cười ra ngoài.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Bóng rổ (hai)

      Làm người phụ tá đạt tiêu chuẩn, Thiển Thiển xung phong nhiệm vụ mệt nhọc mà vẻ vang đó chính là mang cơm giúp Lục Diệp, vừa đúng lúc Hạ Văn và Giang Đường cũng bận luyện tập đánh bóng nên có thời gian ăn cơm. Vì vậy hai người Thiển Thiển cùng Lâm Nhược Vân liền phụ trách mang cơm giúp bốn người Giang Đường, Hạ Văn cùng Lục Diệp và Triệu Thần.

      Bạn hỏi vì sao lại dư ra thêm Triệu Thần sao?

      Thiển Thiển tỏ vẻ đây là do Nhược Vân muốn mang, còn trong đó có thâm ý gì biết.

      Nếu chủ động nhận nhiệm vụ này, Thiển Thiển liền quyết tâm làm tốt việc này. Nhưng mà trước tiên, muốn về nhà với mẹ và hai về lí do khoảng thời gian này mình về ăn cơm chiều. Thực ra hai và mẹ đều hi vọng cần phải suốt ngày buồn bã ở trong nhà, cần phải cùng bạn học dạo phố hay xem phim gì đó, miễn là để buồn đến mức sinh bệnh là được. Dĩ nhiên, là nghe ra ngoài cùng bạn đáng tin tưởng, cho nên hai lời liền đồng ý. Chỉ là lúc ra chuyện này Thiển Thiển cũng có để ý, bởi vì biết tại sao, hình như là lúc sắp cuối học kỳ năm trước, đột nhiên hai vô cùng ghét lớp trưởng, còn cấm chuyện nhiều với lớp trưởng, làm hại mỗi lần muốn ra ngoài chơi cùng Tướng quân và Tướng quân phu nhân đều phải nhờ giúp đỡ của mẹ hết, nhưng mỗi lần mẹ nghe được chuyện này lại nhìn với ánh mắt "mẹ chộp được nhược điểm của con"... ....Cho nên lần này Thiển Thiển thông minh hơn, chỉ là cùng với Lâm Nhược Vân giúp Đường Đường và Hạ Văn [trọng tâm] mang cơm, có nhắc đến lớp trưởng.

      Sau khi đạt được chấp thuận, Thiển Thiển mang theo hai bộ đồng phục cấp hai đến trường. Đồng phục cấp hai và cấp ba của Nhất Trung giống nhau, chỉ là đồng phục cấp hai hơi với Thiển Thiển, vừa vặn để tận dụng đồ dùng được nữa.

      Sau đó công việc phụ tá của Thiển Thiển chính thức bắt đầu.

      Ngày đầu tiên làm phụ tá.

      Bọn Lâm Nhược Vân cùng Giang Đường và Hạ Văn ngồi phía trước linh hoạt nhắn địa chỉ nhà hàng mà cả ba người cùng thích cho mua cơm, để bị con rùa Thiển Thiển làm liên lụy đắc tội với mọi người, hai người bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong cơm chiều, sau đó dùng đồng phục gói kỹ càng cơm rang cho bọn Giang Đường rồi mang vào, quang minh chính đại thoát khỏi mí mắt của bảo vệ mà vào trường, thản nhiên trở về trường học.

      đến bãi tập, Thiển Thiển thấy sáu cái sân bóng rổ bốn phía đều đầy người, bọn họ có người mặc đồ thể thao, tay ôm bóng rổ, chỉ đợi người tập trung đầy đủ bắt đầu luyện tập. Có người chỉ đứng xem, bởi vì số người ở đây phấn khích quá nên mới la hét lên kinh ngạc. Điều này làm cho Thiển Thiển nghĩ rằng đến đây chiếm sân tập ngay sau giờ học là lựa chọn sáng suốt, tuy rằng sân vận động cũng có sân bóng, nhưng thời tiết vốn nóng nực, sân vận động thông gió, cái cảm giác kia càng khó chịu.

      Hơn nữa Thiển Thiển cùng Lâm Nhược Vân, ở sân banh bên cạnh cũng có bốn năm bạn học cùng lớp đứng ôm hộp cơm rồi, nhưng họ cũng có ý muốn gọi những bạn kia đến ăn cơm. Thứ nhất là vì những người đứng xung quanh chờ nhiều như vậy, ngộ nhỡ họ vào tranh giành sao? Thứ hai là bọn họ ăn xong chơi bóng rổ ngay tốt cho cơ thể, bằng chờ đánh xong ăn cơm sau, sau đó vòng quanh sân bóng để tiêu hóa, quả hoàn mỹ!

      Cách giờ vào học khoảng 20 phút, bạn học hỗ trợ mang cơm đến toàn bộ, xem lại thời gian chút, bọn Thiển Thiển thương lượng với nhau chút, kêu toàn bộ bạn học đánh bóng rổ trở lại.

      Bọn họ vừa ra, những bạn khác nhìn chằm chằm cũng ùa vào như ong vỡ tổ, bắt đầu cuộc hỗn chiến "tranh đoạt sân bóng".

      Lúc đưa cơm rang thịt băm ớt xanh cho Lục Diệp, Thiển Thiển để ý những bạn khác ở phía sau uống nước, chỉ có mỗi Lục Diệp chỉ tùy tiện dùng tay lau mồ hôi trán thôi. khỏi hỏi: "Lớp trưởng, cậu khát sao? Sao uống nước?"

      Lục Diệp nở nụ cười với chút, nhận lấy hộp cơm, : "Nước uống hết rồi, chưa có thời gian mua."

      Thiển Thiển nghe được câu này rất áy náy, hận thể đánh mình cái, lớp trưởng có nước uống phải trách ai? Đương nhiên là phải trách trợ lý như chăm sóc chu đáo rồi!

      Công việc trợ lý ngày hôm sau.

      Ngã lần thông minh hơn chút, sau khi ăn cơm xong Thiển Thiển ghé cửa hàng tạp hóa mua chai nước suối lạnh, sau đó mới cùng Lâm Nhược Vân trở về trường học.

      Thời tiết ngày hôm nay còn nóng hơn ngày hôm qua, mà người chung quanh sân bóng vẫn đông như vậy, người càng nhiều càng nóng, thành viên đội bóng của cả trường, bất luận là nam hay nữ đầu cũng đầy mồ hôi. Chuyện đầu tiên bọn họ phải làm là phải nhận cơm từ các bạn đưa cơm mà là cầm chai nước suối lạnh mở nắp sẵn rửa mặt của mình khoảng hơn nửa chai nước, kéo vạt áo lau cẩu thả chút, tỉ mỉ dùng khăn giấy hay khăn mặt lau khô mặt.

      Phản ứng đầu tiên của Lục Diệp khi cầm chai nước suối lạnh từ trong tay Thiển Thiển chính là mở nắp chai ra rửa mặt, nhưng cậu lấy khăn giấy hay khăn lông để lau mặt, cũng sử dụng vạt áo thể thao để lau, mà dùng tay mình tùy tiện lau mặt, cúi đầu nhìn Thiển Thiển, quơ quơ chai nước suối còn nửa, cười : "Cảm ơn."

      Mặt cậu sau khi vận động hơi ửng hồng, nước từng giọt từ tóc của cậu xuống, hai tròng mắt đen nhánh trước sau như chuyên chú mà nghiêm túc, quần áo bị mồ hôi làm ướt nửa mà dính sát vào người, phác thảo bờ vai dài rộng, có thể mơ hồ thấy được đường cong cơ bắp cùng giọng khàn khàn cùng hơi thở tỏa ra mãnh liệt.

      Thiển Thiển hiểu sao gương mặt có chút nóng lên, khỏi cúi đầu, ngập ngừng : "Được rồi, chắc là.... ..."

      Sau khi trở về, trong đầu Thiển Thiển thường ra dáng vẻ cực kì nam tính và khuôn mặt đẹp trai kia của Lục Diệp, luôn mang theo nụ cười ba phần khuôn mặt bé của mình, trằn trọc trở mình đến nửa đêm, mới giật mình thấy chính mình giống như, hình như, có lẽ, đại khái, chắc là.......Là bị sắc đẹp của lớp trưởng đại nhân quyến rũ đến.... .......

      Trời ạ! quả ngờ! Lại có thể bị sắc đẹp của lớp trưởng đại nhân quyến rũ!

      Trong lòng của Thiển Thiển có hàng vạn con ngựa chạy điên cuồng, bỗng nhiên nhấc chăn lên trùm kín đầu.

      Công việc trợ lý ngày thứ ba.

      Thiển Thiển tay cầm khăn mặt, tay kia cầm chai nước suối lạnh, trong lòng ôm hộp cơm, ánh mắt khống chế mà nhìn theo Lục Diệp sân bóng rổ, nhìn cậu chuyển bóng thành thạo, nhàng linh hoạt né tránh người khác tranh bóng, lại đẹp trai như vậy, nhìn nhìn lúc tâm lý sáng nắng chiều mưa của bỗng nổi dậy, trong nháy mắt nhớ đến ngày hôm qua cậu làm tim người ta đập thình thịch, tiến đến chút nhớ đến bắp thịt rắn chắc của cậu lúc ở trong hang động, ràng là để trần nửa người .......

      Suy nghĩ chút, suy nghĩ chút, suy nghĩ chút........Nghĩ cái gì vậy chứ!

      Nếu phải bởi vì bận bịu cả hai tay, Thiển Thiển muốn cho mình cái tát, thuận theo, liền muốn nghĩ là được, còn càng nghĩ càng thái quá rồi! giống như con kiến chảo nóng vậy, trong miệng ngừng thầm câu "Sắc tức là tức là sắc", lỗ tai lại hồng lên.

      Thời gian hôm nay trôi qua đặc biệt nhanh, Thiển Thiển còn chưa ổn định tâm trạng rung động của mình xong, bọn Lục Diệp đánh bóng xong rồi.

      Thình lình thấy Lục Diệp chạy về phía mình, Thiển Thiển sợ đến mức vôi vàng cúi đầu, đợi mũi giày của cậu tiến vào tầm mắt của mình, lặng lẽ vươn cái tay cầm nước suối của mình ra, sau khi nghe được tiếng nước do cậu rửa mặt phát ra, lại yên lặng vươn tay cầm khăn mặt ra.

      Lục Diệp nhận lấy khăn mặt, nhưng vội lau mặt, mà là nhìn Thiển Thiển như sắp dúi đầu vào trong ngực, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có phải thoải mái ở chỗ nào hay ?"

      Thiển Thiển lặng chút, Lục Diệp lại càng cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Vậy có phải cậu ăn quen thức ăn bên ngoài hay ? Ăn quen cũng cần phải miễn cưỡng chính mình, vẫn là nên trở về nhà ăn cơm, mình nhờ người khác hỗ trợ mang cơm."

      "A? có, mình ăn được đồ ăn ở ngoài mà." Thiển Thiển vội vàng lắc đầu như trống, để tránh cho Lục Diệp cứ níu lấy cái vấn đề này buông, nhanh trí sang chuyện khác, chỉ vào vật tay của các thành viên đội bóng rổ hỏi: "Đúng rồi, đây là cái gì vậy?"

      Lục Diệp theo hướng chỉ của nhìn sang, đáp: "Đó là bao cổ tay, lúc chơi bóng rổ mang vào có thể tránh để cổ tay bị trật, giảm bớt lực va chạm giữa cổ tay, phòng ngừa mồ hôi ở cổ tay làm ảnh hưởng......Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

      "Chỉ là cảm thấy tò mò, cho nên hỏi câu.......Vậy sao hôm nay cậu có mang vậy? Mình nhớ hôm qua cậu có mang mà."

      ấy có chú ý đến mình?!

      Suy nghĩ này làm cho Lục Diệp có chút kích động, cổ họng của cậu giật giật, cố gắng bình tĩnh mà : "Để ở nhà rồi, lúc quên mang theo."

      "Oh......." Thiển Thiển như có điều gì suy nghĩ gật đầu cái.

      Công việc trợ lý ngày thứ tư.

      Buổi chiều đến trường, Thiển Thiển đưa cái bao cổ tay mới cho Lục Diệp, nghiêm túc : "Thứ này, nên tùy tiện quên là quên được, lỡ như ngày nào đó cẩn thận bị thương phải làm sao đây?"

      Ngón tay của Lục Diệp nhàng vuốt ve túi nhựa để bao cổ tay ở bên trong, nụ cười trong ánh mắt giấu được, cậu giọng đáp: "Được, mình nhớ rồi."

      Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy.... ....

      Đến cuối cùng, Thiển Thiển nghiễm nhiên đủ tư cách để trở thành bảo mẫu cho vận động viên bóng rổ, bên người mang theo nước suối, khăn mặt cùng bao cổ tay, còn có cái quạt sạt điện .

      Ta người trợ lý tốt mà. Thiển Thiển bị chính mình làm cho cảm động phát khóc.

      ***

      Mà trận đấu bóng rổ, cũng chậm rãi đến theo từng ngày luyện tập.

      Trận đấu chính thức trong ngày hôm ấy, các bạn đều dùng quỹ lớp để mua quần áo thể thao để thi đấu. Nam là áo trằng viền xanh, mát mẻ thoải mái đẹp trai, nữ là áo xanh lục viền trắng, tinh thần tuổi trẻ phấn chấn. Cũng biết có phải do tác động của tâm lý hay , Thiển Thiển cảm thấy, cảm thấy nếu so sánh đội của mình với đội khác, kéo người nào ra so sánh cũng đều thấy đẹp hơn họ hết.

      Đương nhiên đẹp nhất vẫn là lớp trưởng. Bất quá chuyện này Thiển Thiển cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng thôi, sau đó ngại ngùng vò đầu bức tóc.

      Cũng giống như đại hội thể dục thể thao, vẫn cần theo chỉ dẫn mà mang ghế ra ngồi thành từng hàng theo quy định. Nghe được thông báo học sinh có thể xuống lầu, Thiển Thiển đứng lên cầm ghế, cũng nghĩ đến có cánh tay khác nhấc ghế lên trước .

      Thiển Thiển ngẩng đầu lên vừa thấy, ngạc nhiên : "Lớp trưởng?"

      tại Lục Diệp xách hai cái ghế ngồi, còn cách nào để sờ đầu , đành phải tiếc nuối thở dài, : " nhanh lên."

      "Ghế của mình.... ...." Thiển Thiển nhìn vào ghế của mình bị Lục Diệp xách .

      "Loại việc nặng này nên để con trai làm." Lục Diệp giương cằm lên với Thiển Thiển, "Nhìn bên kia kìa."

      Thiển Thiển theo ánh mắt của cậu nhìn sang, gặp Triệu Thần đứng trước mặt Lâm Nhược Vân, khom lưng, giống như muốn nhận cái ghế từ trong tay Lâm Nhược Vân.

      "Nếu cậu thấy ngại." Lục Diệp xong, Lục Diệp chìa cái áo khoác đồng phục giắt khuỷu tay của mình ra, : "Hai ngày này phiền cậu chú ý đồng phục của mình chút, xem quần áo đổi với chuyển ghế nhé, thế nào?"

      Nếu bọn học sinh như họ muốn đánh bóng rổ, đều trực tiếp mặc đồ thể thao ở nhà rồi đến trường luôn, lại bởi vì phải mặc đồng phục mới được vào trường nên họ khoác thêm đồng phục ở bên ngoài rồi mới vào trong, cho nên áo khoác đồng phục dù sao đến sân vận động cũng phải cởi ra.

      Thiển Thiển nghĩ chút, hào phóng câu "Đồng ý", liền ôm quần áo của Lục Diệp vào trong lòng.

      Vì thế nên cũng thuận nước đẩy thuyền, hai người cùng nhau xuống lầu.

      ***

      Đối thủ thứ nhất của lớp 10C7 là lớp 10C20, sai, chính là lớp của bạn tốt của Lục Diệp, là Diệp Trạch Phong.

      Trong nháy mắt khi thấy được vẻ mặt nhất định phải đoạt được của Lục Diệp, mặt của Diệp Trạch Phong liền suy sụp, mặc dù là cậu và Lục Diệp chơi với nhau từ khi còn mặc tả đến bây giờ, tình cảm thân thiết như em, hai lời cũng có thể vì đối phương mà giúp bạn mình tiếc cả mạng sống. Nhưng trong quá trình trưởng thành, thỉnh thoảng cậu khỏi cũng sinh ra cảm giác "Ký sinh Du hà sinh Lượng" (Trời sinh Du sao còn sinh Lượng) cam tâm. về Lục Diệp, thành tích tốt hơn cậu, đánh bóng rổ tốt hơn cậu, ngay cả bọn con cũng thích cậu ấy hơn cậu. Diệp Trạch Phong nghĩ ra, Lục Diệp như vậy, suốt ngày đều trưng cái mặt lạnh lùng ra, chuyện với cậu nửa ngày cậu cũng hé răng trả lời, rốt cuộc cậu có chỗ nào để người ta thích đây? Đáng để nhiều bạn người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên tử trận sao?

      Điều thể nhịn được nữa đó là, cậu ta còn đẹp trai hơn mình!

      A đúng, phi! Tên Lục Diệp kia có chỗ nào đẹp trai chứ?!

      Diệp Trạch Phong ngầm phun cái.

      Vốn nghĩ rằng tính tình Lục Diệp khó chịu như vậy, kết cục cả đời này cũng chỉ có thể đơn mình. thể nào ngờ được người ta vừa lên cấp ba lại đột nhiên nghĩ thông suốt, lại vừa thấy với bạn nữ rồi! Người ta thường đến tuổi tự động biết , giống như già quá cháy, có thuốc chữa. Theo cách nhìn của cậu, Lục Diệp rất vất vả để , so với người còn đáng sợ hơn, càng thể cứu chữa được.

      Mà Lục Diệp lại vừa ý bạn rất xinh đẹp, dáng người ưa nhìn, còn có tài năng, có chút ngây ngô, nhưng ngây ngô là chuyện tốt, người ngây ngô dối, thay lòng, cho dù buông lỏng, cũng thấy an toàn, quả là người thích hợp để chọn làm đối tượng kết hôn.

      Cái này , thời gian trước Lục Diệp còn phiền não biết làm thế nào mới có thể tiếp xúc với nhiều chút, hôm nay chỉ cần vẫy vẫy tay, liền chạy đến để đưa khăn ướt.

      tại, tìm bạn khó khăn rồi, tìm bạn thích hợp với mình càng khó hơn. Bạn nữ dáng dấp tốt, tính tình bốc đồng như Thiển Thiển gặp rất ít rồi.

      Con tốt như vậy, làm sao lại rơi vào tay của tên sói Lục Diệp đây? Diệp Trạch Phong chỉ nghĩ thôi cũng thấy vô cùng đau đớn.

      ... ...... .... cách khác, rất có thể, đời này, Diệp Trạch Phong dù cưới vợ, đều bị Lục Diệp qua mặt.... ...

      Chuyện đau buồn trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ có thế này thôi.

      Diệp Trạch Phong than thở tiếng ở trong lòng, chảy xuống hai dòng lệ.

      Ông trời bất công.

      Trời cao đố kị người tài!

      ***

      Diệp Trạch Phong hiểu sai rồi, vừa rồi Lục Diệp phất tay phải để gọi Thiển Thiển đến, là do cậu vung tay từ trong ra ngoài, ý là muốn Thiển Thiển đứng ở ngoài phơi nắng, về vị trí ngồi.

      Cái vì trí kia là do cậu đặc biệt chọn cho Thiển Thiển, ngày phân chỗ ngồi cho tất cả các ban, cậu đến đây xem xét kỹ lưỡng, chọn được vị trí nửa thời gian trong ngày mát mẻ có nắng.

      Lúc ấy Thiển Thiển ngẩng người nhìn Lục Diệp, chỉ thấy cậu phất phất tay với mình, thấy cậu phất tay như thế nào, còn tưởng rằng là cậu kêu mình qua đó, tuy rằng biết trận đấu sắp bắt đầu rồi mà biết cậu kêu mình qua làm gì, nhưng vẫn vui vẻ chạy đến, thấy trán cậu chảy ra chút mồ hôi, rất hiểu ý lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu.

      Lục Diệp thấy chạy đến, cũng lãng phí cơ hội, thuận tay xoa đầu cái, : "Được rồi, cậu mau đến chỗ nào mát mẻ mà nghỉ ngơi chút , có việc gì đừng chạy ra ngoài nắng, nếu mình muốn uống nước hay lau mặt mình chạy qua tìm cậu."

      "Oh." Thiển Thiển gật gật đầu, sờ sờ nơi bị Lục Diệp vừa sờ, chân tướng, chẳng lẽ cậu gọi đến đây chỉ vì muốn sờ đầu như sờ đầu Tướng quân và Tướng quân phu nhân thôi sao?

      Cho nên đây là sờ đầu chó như trong truyền thuyết sao?

      Thiển Thiển hiểu ra sao, còn mang theo vẻ mặt mất hứng trở về.

      Cũng lâu lắm, trọng tài thổi còi, cùng lúc đó, trái bóng rổ được ném ra giữa trung.

      Mặc dù Thiển Thiển thường thức đêm bưng bít trong chăn đọc tiểu thuyết, nhưng thị lực bị ảnh hưởng chút nào, khẽ nâng cằm lên, thấy được bóng dáng nhảy lên kia.

      Cậu mặc áo thể thao nền trắng sọc xanh lam, tóc đen đung đưa theo động tác của cậu, cả người cậu cao hơn Diệp Trạch Phong ở trước mặt nửa cái đầu, sau đó, cậu vươn tay, dễ dàng đập bóng vào cánh của mình.

      Trận đấu chính thức mở màn.

      Nhận được bóng, sau khi Triệu Thần dẫn bóng được đoạn ngắn hướng về phía khu khung thành đối phương, liền truyền bóng cho Lục Diệp.

      Bóng rơi vào tay Lục Diệp giống như nhận được chủ, bất luận người khác có tranh như thế nào, tranh giành, cướp đoạt, đều thể đoạt được từ tay của Lục Diệp, bản thân Lục Diệp gian xảo, thường là đối phương chưa kịp phản ứng, bị cậu vòng qua.

      ***

      Thiển Thiển hiểu bóng rổ cho lắm, nhưng lại có thể nhìn ra thân hình Lục Diệp vô cùng cường tráng, bước chân cơ hồ hề dừng lại, cứ như nước chảy mây trôi mà tránh được tất cả các đối thủ chặn mình lại, sau đó chạy đến phòng tuyến của đối phương, nhảy lấy đà bắt bóng, ném cú bóng ba điểm, giành được điểm đầu tiên của trận đấu.

      Những bạn học trong lớp mới biết rằng, ra bình thường lúc Lục Diệp đánh bóng với bọn họ, quá tay với họ rồi.

      Nhưng mà đối phương Diệp Trạch Phong phải là ngồi , so với những người khác, cậu cũng trải qua như Lục Diệp, cũng biết phòng thủ Lục Diệp như thế nào, cho nên đường chặn đường tranh đoạt, thời gian nghỉ ngơi còn truyền thụ kinh nghiệm cho mọi người, chờ đến hiệp đấu sau, điểm số được kéo lên chút.

      Cuối cùng thời gian chỉ còn lại nửa phút, trận đấu diễn ra vô cùng gay cấn. Lớp 10C20 chỉ thua lớp 10C7 hai điểm. Lớp 10C20 trông cậy vào nửa phút này, san bằng tỉ số để vào hiệp phụ, hoặc là phải thắng. Lớp 10C7 trông cậy vào nửa phút này, làm cho đối phương thua tâm phục khẩu phục.

      Trải qua phen tranh đoạt, bóng rơi vào tay của Lục Diệp, cậu lập tức xoay người chạy về phía trước, lúc chạy đến khung thành của đối phương, kể cả Diệp Trạch Phong ở bên trong, ba người cao nhất lớp 10C20 vây Lục Diệp vào giữa.

      Lục Diệp bị vây lại rồi, nhưng cũng hoảng sợ, cậu thuần thục dùng tay phải tay trái để né tránh người khác muốn đoạt bóng, xem xét thời cơ dùng hai tay bắt bóng ném vào rổ.

      Những người vây xung quanh Lục Diệp giơ tay lên cao để chuẩn bị ngăn bóng, Lục Diệp lại nhân cơ hội phản thủ ném bóng cho Triệu Thần.

      Triệu Thần dẫn bóng chạy đến dưới vòng rổ, khi những người khác chạy như ong vỡ tổ đến định tranh bóng cậu lại ném bóng lại cho Lục Diệp.

      Lúc này Diệp Trạch Phong bị người bên phía lớp 10C7 ngăn cản, che trước mặt Lục Diệp là bạn nam cao lớn.

      Lúc này đây, ngay cả động tác Lục Diệp cũng lười làm, nhàng vòng qua bạn nam này, cậu nhảy mạnh lấy đà, tay phải cầm lấy trái bóng vững vàng, sau đó "loảng xoảng" tiếng ném bóng vào trong khung rổ, tay dùng sức mạnh, làm cho khung bóng rổ hơi rung lắc.

      "Thùng thùng" hai tiếng, trái bóng rơi xuống đất, Lục Diệp cũng theo đó mà đáp xuống.

      Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.

      ***

      Lúc Lục Diệp lấy đà chuẩn bị ném bóng, gần như khán giả phấn khích đến mức hầu như tất cả đều đứng lên, nín thở tập trung đợi kết quả.

      Thiển Thiển cũng ngoại lệ, xem Lục Diệp nhảy lấy đà, hô hấp khẩn trương cũng tự chủ được ngừng lại, đợi bóng mạnh mẽ được đập vào trong rổ, mới thở phào nhõm, thần trí lại đắm chìm vào hình ảnh Lục Diệp mạnh mẽ đập bóng vào rổ.

      Giang Đường ngồi xuống hồi lâu, mới phát Thiển Thiển khác thường. đứng lên, kéo áo của Thiển Thiển, : "Trận đấu kết thúc rồi, còn xem cái gì nữa vậy?"

      Lúc này Thiển Thiển mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn Giang Đường, có chút thẹn thùng : "Đường Đường, đột nhiên mình cảm thấy, lớp trưởng rất đẹp trai nha......"

      Thiển Thiển thấy vẻ mặt hoảng sợ của Giang Đường: chuyện lớp trưởng đẹp trai lúc khai giảng phát ra rồi, cậu phản ứng trì độn mình trách cậu, nhưng cậu lời này cùng với vẻ mặt thẹn thùng là sao đây chứ?
      melodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66 hợp xướng 1.1:

      tuần lễ sau, Lục Diệp thành công đạt được giấy khen của trận bóng rổ, ban 7 có Lục Diệp như là có phần mềm hack vậy, chỉ có lúc đầu gặp ban 12 của Diệp Trạch Phong, lực lượng ngang nhau, còn với các lớp khác như là thế chẻ tre, luôn hơn 15 điểm, hề sợ người khác lấy được giải nhất ; phía bên con có chút khó khăn, tất cả đều đều mới bắt đầu chơi nhưng mà cũng may dạo này luyện tập nhiều, thế mới lâm trận mài gươm sắc cũng có chút ánh sáng, còn là tích lũy thực dần dần, cũng đoạt được giải ba.

      Cả lớp cũng được vinh dự theo , Lục Diệp đem dán hai tấm giấy khen lên phía bảng.
      yên tĩnh được mấy ngày, trường học bên kia lại truyền tới thông tin muốn chọn người tham gia so tài hợp xướng, bởi vì chỉ có năm nhất cấp 3 có môn nhạc. cho nên toàn bộ đều chọn trong khối 10, mỗi lớp phải chọn ít nhất 30 người, mà người chịu trách nhiệm chọn người là thầy giáo dạy nhạc của mối lớp.

      là của mỗi lớp, nhưng trường chỉ có 3 người dạy nhạc, khối 10 có tất cả 21 lớp, vậy mỗi thầy phụ trách 7 lớp, mỗi lớp tuần tiết, hết học kì, có khi thầy giáo còn biết học sinh nào là của mình; mà nơi được gọi phòng học nhạc, phòng 1 sử dụng để đỗ xe đạp cùng xe gắn máy; phòng 2, 3 cơ bản chỉ khi kiểm tra tiêu chuẩn trường học mới có sử dụng đến tí, bày đặt đàn dương cầm để dạy học chỉ có hai phòng học ở lầu 4, lầu năm căn bản là bỏ hoang.

      Cho nên tiết nhạc ... Chính là như vậy trôi qua, đối với Thiển Thiển mà , hoặc là ngủ gật, hoặc là xem tiểu thuyết để qua, còn cần lo lắng có người tới làm phiền, về phần có dạy hát qua bài hát gì ?... Đừng hỏi , biết gì hết. ╮ (╯_╰ )╭

      tiết chỉ có 40', cũng đủ thời gian cho mỗi học sinh thử hát phút , cho nên thầy giáo đều là cầm lấy danh sách, gọi người đứng lên, nếu thấy vẻ ngoài ưa nhìn, liền gật đầu vài câu, nhìn cảm thấy lớn lên có chút xin lỗi, chẳng phải cảnh đẹp ý vui, chỉ lắc đầu xỏ chút.
      Lúc thầy giáo gọi Thiển Thiển, Thiển Thiển chính là nằm sấp ở bàn ngủ biết trời đất trăng sao gì hết, Giang Đường ngồi bên vụng trộm ở eo chọt chọt nhiều lần mới tỉnh dậy.

      Thiển Thiển ngẩng đầu lên, mắt nhắm mắt mở nhìn Giang Đường, lên tiếng chất vấn: Mình ngủ say đâu cậu chọt mình làm chi?

      Giang Đương thấy Thiển Thiển mãi hiểu, vội vàng đem mặt chôn vào trong cánh tay, giọng nhắc nhở: "Thầy giáo gọi cậu."

      Thầy giáo gọi ?

      Thiển Thiển dùng khoảng ba giây để phản ứng kịp Giang Đường gì, ngây người,nghe thầy giáo đứng trước đàn dương cầm lại gọi tiếng: "Bạn học Nhạc Thiển Thiển, vắng tiết à?"

      Giọng có chút ít khó chịu.

      Thiển Thiển trong lòng lập tức xuất hai chữ " xong", "Vọt" đứng lên, ra: " phải phải, em có đến đây , ở chỗ này."

      "Nếu đến đây, vậy làm sao gọi em nhiều nhiều như vậy ngươi cũng trả lời." Thầy giáo bất mãn nhìn sang.

      Thiển Thiển gặm ngón tay dám trả lời, nhưng mà mặtlại có hai dấu đỏ, chứng tỏ vừa mới ngủ gật.

      Cũng may mặt Thiển Thiển rất dễ lừa người khác, khí chất cũng tốt, làm cho thầy giáo cũng truy cứu việc ngủ trong giờ học, mặc dùcó chút ngây ngốc, nhưng thày giáo chỉ cho rằng đó là do chưa tỉnh ngủ, chỉ gật đầu câu "Lần sau được như vậy, coi như là tiết nhạc cũng phải tập trung", cho ngồi xuống.

      Thiển Thiển nào dám chữ ""? Gật đầu liên tục , ngồi xuống mới mờ mịt hỏi thăm Giang Đường: "Thầy giáo điểm danh à?"

      Có cần phải nghiêm như vậy ?Nghe chỉ có giáo sư đại học mới làm như vậy.
      "Mặc dù mình rất muốn trả lời cậu câu 'Vâng', nhưng mà hết sức đáng tiếc, phải, " Giang Đường vẻ mặt đồng tình nhìn Thiển Thiển bị vùi vào hang sói cũng hay biết, “ Thầy giáo đáng chọn người tham gia hợp xướng."

      "Hợp xướng? !" Thiển Thiển thanh khống chế cất cao chút, phát xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, vội vàng bụm miệng, đừng trách phản ứng lớn như vậy, từ sau tiểu học hát làm bạn học sợ đén phát khóc, ca hát trở thành bóng ma tâm lý trong lòng , vừa nhắc tới lại nổi da gà.

      Nhớ lại ánh mắt từ ái của thầy giáo khi nhìn mình, Thiển Thiển dâng lên dự cảm xấu trong lòng, nhưng còn mong chờ may mắn, giọng hỏi: "Cái này, thầy giáo vừa rồi cũng bảo mình thử hát, như vạy khẳng đinh là chọn mình?"

      Giang Đường nhìn về phía đầy thương cảm , rất đành lòng, nhưng lại thể tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng cuối cùng
      [​IMG]
      Last edited: 20/5/17
      melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :