1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Chơi xuân ()

      Thời tiết ấm dần lên, những luống hoa trong trường cũng nở, đám hồng đám trắng, trông rất đẹp mắt. Cũng biết lớp trưởng lớp nào khơi mào, trong giờ học mà ngoại ô du xuân, sau khi trở về, chuyện này truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh truyền khắp toàn trường, các học sinh đều phập phồng yên, đều cầu phải được đối xử ngang nhau.

      Chuyện này cũng rơi vào tai của lãnh đạo, đương nhiên là họ muốn áp chế chuyện này xuống, thế nhưng chuyện kia cũng truyền ra ngoài rồi, đầu tiên là họ thể quay ngược thời gian trở lại được, hai là thể tẩy trí nhớ của toàn bộ học sinh trong trường được. Cho nên sau khi chủ nhiệm lớp nghiêm khắc phê bình xong, ban lãnh đạo càng thêm quan tâm phải giải quyết chuyện này như thế nào.

      cho bọn học sinh toại nguyện, áp chế chuyện này xuống? Bọn học sinh trong giai đoạn trưởng thành phải người nào cũng hiền lành, càng muốn áp chế bọn chúng, bọn chúng càng làm đến cùng, hoàn toàn ngược lại, chỉ biết ngang ngược, cho nên cần phải sử dụng chính sách dụ dỗ, lần lượt gỡ từng sợi lông của bọn chúng.

      Cứ liều mạng như vậy, để mặc cho bọn chúng lấy thời gian học tập lớp để chơi sao? Cái này cũng được, đầu tiên là vấn đề an toàn của bọn học sinh, dưới Nhất Trung có tổng cộng ba ngàn học sinh, cho dù chỉ có học sinh gặp chuyện may, tạm thời đến việc nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là nếu tổn thương đến cánh tay hay chân, phụ huynh của học sinh kia cũng có thể gây phiền toái đến cho trường. Giờ học nên dùng để học, trường học này dạy, lại còn đưa học sinh ra ngoài chơi làm cho học sinh bị thương, tìm trường học tìm ai đây? Hơn nữa cũng nên làm cho những học sinh này đắc ý được, cẩn thận liền dễ dàng bị giẫm hết mặt mũi, sau này còn muốn giữ bọn họ lại, như vậy cũng có chút khó khăn.

      Nghĩ tới nghĩ lui, trường học đưa ra phương án giải quyết cuối cùng là: cho hai lớp chơi ngày, lớp buổi sáng, trở lại vào trước giờ ăn trưa, lớp buổi chiều, trở lại vào trước giờ ăn tối, trước là lớp mười, sau là lớp mười , lớp mười hai xem như xong, yên phận ở lại trường học tập thôi. Địa điểm chơi là ngọn núi phía Nam của thành phố A, phương tiện giao thông là xe của Nhất Trung năm khó khăn lắm mới được sử dụng lần. Cứ như vậy, mới có thể bảo hộ được thân thể của học sinh an toàn.

      Tuy rằng địa điểm chơi ở ngoại thành cùng với tuyến đường bị giới hạn rồi, nhưng nhiệt tình của bọn học sinh cũng giảm bớt dù chỉ chút.

      Dựa theo thứ tự lớp học, lớp 10C7 chơi vào sáng ngày thứ năm, Thiển Thiển đối với hoạt động này tỏ ra vô cùng thích thú, mặc dù tiếc là thể cùng hai chơi cùng, nhưng vẫn hưng phấn đến mức mấy ngày nay học cũng ngủ gật, mà sáng sớm liền lôi kéo Nhạc Kỳ Sâm siêu thị mua đống đồ ăn vặt, kết quả là còn chưa đến thứ năm, đồ ăn bị ăn sạch, hai người thể mua thêm lần nữa.

      Sáng sớm thứ năm, Nhạc Kỳ Sâm gọi Thiển Thiển dậy, mở cửa phòng Thiển Thiển ra, hiếm khi thấy được mặc quần áo xong xuôi ngồi giường rồi, mím môi cười, câu hài lòng, bởi vì trước tiên phải đứng trước cửa trường học xếp hàng để lên xe, để tránh ảnh hưởng đến giờ học bình thường của trường học, nhà trường cầu những học sinh chơi phải tập trung ở cổng trường trước 30 phút, 10 phút xếp hàng lên xe rồi khởi hành, trễ giờ đợi. Thiển Thiển sợ mình ngủ quên bị bỏ lại, quyết định đặt 6 cái đồng hồ báo thức, bắt đầu từ 6h30, cách 5 phút báo lần, còn cố ý nhờ Nhạc Kỳ Sâm nhớ gọi dậy, cho mình hai cái bảo hiểm an toàn.

      tạm biệt với trai trước cửa trường học, Thiển Thiển vác túi đồ ăn vặt căng đầy cả ba lô vào hàng của lớp 10C7, đứng bên cạnh Giang Đường, dùng sức đưa túi xách vang lên hai tiếng "thình thịch", rất đắc ý nhìn qua Giang Đường, Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân : "Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân, hôm nay mình mang theo rất nhiều đồ ăn nha! Cho dù các cậu có mang gì theo, đồ ăn của mình mang theo cũng đủ cho bốn người ăn luôn á!

      Hạ Văn nghe vậy, cũng lập tức túm ba lô của mình lại, mở dây kéo ra cho Thiển Thiển nhìn, vui mừng : "Thiển Thiển, mình cũng mang theo rất nhiều đồ ăn nha! Còn
      [​IMG]
      Nhược VânChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Chơi xuân (hai)

      Cứ như vậy, ngay cả Giang Đường nhìn Lục Diệp thuận mắt cũng cảm thấy may mắn khi mình đuổi cậu ta , các mang nhiều đồ ăn đến như vậy, ăn có thể khát nước sao? Nếu phải còn có Lục Diệp nhớ mà mang nước theo, nhóm các phải uống những giọt sương lá cây rồi sao?

      Thấy Thiển Thiển dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, Lục Diệp buồn cười, cậu cầm hộp sữa chua đưa qua đưa lại, đụng hộp sữa chua vào mặt Thiển Thiển cái, sau đó lại buông ra, dừng lại trước mặt Thiển Thiển.

      Thiển Thiển lặng chút, kinh ngạc : "Cho, cho mình hả?"

      nghĩ là đãi ngộ của hẳn là trong bốn bình nước suối kia mới đúng......

      "Đưa cho cậu." Lục Diệp gật gật đầu, cuối cùng cũng gạt bỏ được chút nghi ngờ kia của Thiển Thiển.

      Thiển Thiển đưa tay nhận, hết sức cảm động mà : "Cảm ơn lớp trưởng vạn năng."

      Ban đầu Lục Diệp dự định là giả vờ lơ đãng lúc Thiển Thiển nhận lấy hộp sữa nhưng chỉ câu này của làm cho đầu ngón tay của cậu cứng lại rồi, lúc này phát ra cử động này của mình cậu mới nhận ra rằng Thiển Thiển vừa mới đặt cho cậu biệt danh, nhất thời giở khóc dở cười.

      Cậu có chút tiếc nuối thu tay về, tùy ý chỉ chỉ hàng nước suối với bọn Giang Đường, ý muốn là: tự mình lấy .

      Biết được là mình có khả năng được ưu đãi "Giao hàng tận nơi" như Thiển Thiển được nên đám người Giang Đường yên lặng chồm qua cầm mỗi người chai nước suối, lại yên lặng trở về.

      Giằng co lâu như vậy, các cũng có chút khát, cho nên khi lấy được nước suối liền mở nắp uống vài ngụm, Thiển Thiển nhìn họ cái, lại cuối đầu nhìn hộp sữa chua đến đáng thương trong tay mình, nuốt ngụm nước bọt, đặt ở bên.

      Chú ý đến động tác của , Lục Diệp chuẩn bị uống nước bỗng dừng lại, kì quái hỏi: "Thiển Thiển, sao uống nước, cậu khát nước sao?"

      "À? A, đúng, mình cũng, khát lắm, cho nên tạm thời muốn uống." Thiển Thiển định nở nụ cười để che giấu, cầm lấy túi bánh bích quy: "Mình ăn cái này trước ......"

      "Hay là uống nước trước ." Lục DIệp khuyên nhủ, "Với tố chất thân thể của cậu, lại leo núi lâu như vậy rồi, có lẽ là nên bổ sung chút nước tốt hơn."

      "À.....à."

      Thiển Thiển lay chuyển được cậu, thể làm gì khác hơn là phải cầm hộp sữa chua lên, cắm ống hút vào, chỉ nhấp ngụm liền để lại chỗ cũ.

      "Chỉ uống chút như vậy là đủ rồi sao?" Lục Diệp càng thêm nghi ngờ, nhưng mà cậu biết là Thiển Thiển sau khi học thể dục xong trực tiếp uống hơi hết sạch hộp sữa chua.

      "Đủ rồi, đủ rồi, cái đó.......Mình khát lắm." Thiển Thiển giỏi dối, đôi mắt to tròn di chuyển qua lại, nhưng mà nhìn Lục Diệp.

      Lục Diệp trầm mặc trong chốc lát, lên tiếng thêm lần nữa giọng tràn ngập loại " nhìn ra được mọi chuyện" tính trước hết mọi việc: "Thiển Thiển, có phải cậu lo rằng sữa chua ít quá đủ uống phải ?"

      "... ...!" Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, mang theo vẻ mặt như được viết sẵn câu hỏi: Làm sao cậu biết?!

      Lục Diệp nhìn chằm chằm Thiển Thiển khoảng nửa phút, mới vô lực cúi đầu xuống, hi vọng tóc rơi xuống có thể che được biểu cảm mặt cậu lúc này, cậu là!! biết là Thiển Thiển ngốc nghếch nên làm cho cậu cười hay khóc đây.... ....

      Chờ đến khi cậu có thể cảm nhận rằng mình có thể khống chế được toàn bộ cơ mặt của mình Lục Diệp ngẩng đầu lên, hai tay nặng đặt tại bờ vai của Thiển Thiển, nghiêm túc : "Thiển Thiển cần tiết kiệm đâu, mình đảm bảo đủ sữa chua cho cậu uống."

      "Đảm bảo đủ?" Thiển Thiển hỏi tới.

      "Đảm bảo đủ." Lục Diệp khẳng định , trong túi của cậu bây giờ còn thừa bảy tám hộp sữa chua đấy.

      "Vậy tốt quá rồi." Thiển Thiển vừa , vừa cầm lấy hộp sữa chua, ngậm ống hút vào miệng ra sức hút ngụm, là khát quá , nếu phải sợ rằng nếu hút ngụm hết sạch như thế này, vừa rồi có thể uống hơi là hết sạch hộp sữa chua rồi.

      "Nếu còn nhiều như vậy, vì sao cho bọn Đường Đường mỗi người hộp vậy?" Thiển Thiển uống sữa chua, mơ hồ hỏi.

      "À, các cậu ấy hả." Lục Diệp chẳng hề để ý , "Các cậu ấy uống nước suối là đủ rồi."

      Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân uống nước suối là đủ rồi: "... ...... ...... ..."

      Lời này ngụ ý chính là "Nếu như các cậu uống nước suối xong, tôi cũng phát sữa chua cho các cậu đâu." phải ?

      Nơi này xứng đáng có bối cảnh nhạc, như thế cậu đặc biệt thích đấy.

      Mặt Giang Đường chút thay đổi thầm nghĩ.

      ***

      Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Văn ngồi yên bèn cầm máy chụp ảnh dẫn đầu chụp ảnh ở chung quanh, sau đó Giang Đường cùng Lâm Nhược Vân bên cạnh cũng bị bạn học kéo chơi trò giết người cùng họ. Vốn là cũng muốn kéo Thiển Thiển qua, nhưng Thiển Thiển nghe qua quy tắc chơi được lần xong, nghe xong hai mắt của bỗng biến thành nhang muỗi, liên tục xua tay trò chơi này phức tạp quá mình chơi được, Thiển Thiển chơi, cũng có khả năng là Lục Diệp chơi.

      Thiển Thiển ngồi chỗ chơi đùa với ngón tay đến chán, chợt nghe có người bên kia có dòng suối , cái gì mà có thể vớt tôm bắt nòng nọc gì đó.

      Thiển Thiển vừa nghe xong, buồn ngủ bỗng chốc tỉnh hẳn, có thể vớt tôm bắt nòng nọc!

      Thấy Thiển Thiển vừa rồi còn suy nghĩ chút bỗng dứt khoát đứng lên, sương mù trong đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng, Lục Diệp cười hỏi: "Muốn đến dòng suối chơi sao?"

      "Ừ!" Thiển Thiển dùng sức gật gật đầu cái, nhìn Lục Diệp với vẻ mặt mong chờ.

      Lục Diệp bị nhìn đến buồn cười, thầm nghĩ: Nha đầu kia đúng là xem mình là người
      [​IMG]
      ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Chơi xuân (ba)

      Làm ầm ĩ hơn 20 phút, Lục Diệp và Thiển Thiển mới đến được bên dòng suối, cũng biết Lục Diệp dẫn đường như thế nào, nơi này đặc biệt yên tĩnh, ở nơi này cây cối hai bên đường còn tươi tốt hơn, bốn phía xung quanh cũng còn thấy bạn học đâu nữa.

      Thấy Thiển Thiển nghi ngờ quan sát bốn phía, Lục Diệp giải thích: "Nơi này ít người, muốn bắt nòng nọc hay tôm cũng dễ dàng hơn, bên kia nhiều người như vậy, cho dù có tôm hay nòng nọc, cũng sớm bị họ bắt hoặc là hù chạy mất hết rồi."

      Thiển Thiển giật mình, thuận miệng hỏi: "Quen thuộc như vậy sao......Lớp trưởng đến nơi này rồi à?"

      " đến lần rồi." Lục Diệp đáp.

      "Chỉ ghé qua lần mà nhớ như vậy, lớp trưởng cậu lợi hại nha." Thiển Thiển sùng bái liếc mắt nhìn Lục Diệp cái, sau đó nhìn về phía dòng suối chảy róc rách, nóng lòng muốn thử: "Mình có thể bắt tôm sao?"

      "Có thể, chỉ là phải chú ý an toàn." Lục Diệp dặn dò .

      Thiển Thiển đáp tiếng, đến bên dòng suối ngồi xổm xuống, vừa quan sát xem nơi nào có nhiều tôm tép để vớt vừa quên dặn dò: "Cậu đừng thừa lúc mình bắt tôm tép mà lén lút bỏ nha. Xem như là chỉ muốn trêu mình cũng được, lá gan của mình rất , nếu mà cậu để lại mình mình ở chỗ này, mình , mình ....."

      Ban đầu muốn là "Mình khóc cho cậu xem.", nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy câu này giống lời kịch trong tiểu thuyết tình cảm quá, với hai cũng tạm được, cho nên "mình " ba bốn lần mới nghẹn lời mà ra câu.

      "Mình liên lạc được, điện thoại di động của mình để trong túi xách rồi!"

      Lần này, giọng trả lời của Lục Diệp mang theo ý cười: "Được."

      ***

      Dòng suối trong suốt có thể thấy những hòn đá dưới lòng sông, những con tôm cùng nòng nọc bơi trong nước, Thiển Thiển dùng ngón tay trỏ khuấy động mặt nước chút, Thiển Thiển tạo gợn sóng làm kinh động đến tôm cùng nòng nọc, bọn chúng liền vẫy đuôi bơi tứ phía, mang theo những gợn sóng tạo thành những vòng tròn mặt nước.

      Nước có chút lạnh, nhưng tê buốt, có thể chấp nhận được.

      Vì thế Thiển Thiển yên tâm mà vén tay áo lên, duỗi tay vào trong nước, hai tay chụm lại, cẩn thận từng li từng tí áp sát vào hướng của những con tôm bơi.

      Phản ứng của Thiển Thiển vổn chậm chạp hơn so với người bình thường chút, lúc này càng thêm nín thở tập trung cao độ, nhưng mặc kệ là cố gắng thế nào, nhưng mặc kệ là cố gắng như thế nào, nhanh nhẹn của cũng theo kịp. Thường là chưa kịp đến gần hoặc là chỉ mới vừa chuẩn bị bị bọn tôm cùng nòng nọc phát giác ra, chỉ mới vừa động đến bơi đến nơi khác rồi.

      Thiển Thiển bắt gần mười phút, cũng bắt được con, nôn nóng đến mức quơ loạn xạ cả lên.

      Lục Diệp ở bên thấy vậy buồn cười, nhưng có ý muốn ra tay giúp đỡ, mang Thiển Thiển ra ngoài chơi là muốn làm cho chơi vui vẻ, nếu như cái gì cậu cũng giúp xử lí hết, hưởng thụ được quá trình vui chơi rồi, cho nên vẫn là đợi bắt được hết kiên nhẫn rồi sau đó giúp có vẻ tốt hơn.

      Mặc dù tính cách của Thiển Thiển yếu đuối như con chi chi, nhưng thiếu dẻo dai, mặc dù nửa giờ trôi qua bắt được con nào nhưng vẫn cầu cứu Lục Diệp.

      Về cơ bản là những con tôm cùng nòng nọc ở gần bờ bị Thiển Thiển hù chạy mất hết, nhưng cũng giận, đứng lên tìm kiếm trong nước chút, những con tôm cùng nòng nọc tập trung thành đàn có tương đối ở nhiều chỗ, thế nhưng những chỗ đó cách bờ suối tương đối xa.

      Thiển Thiển lại tìm chút, phát ở chỗ kia có những con tôm cùng nòng nọc vây quanh khắp mặt nước, vừa vặn có thể đặt chân lên những hòn đá xung quanh.

      Thiển Thiển liếm đôi môi có chút khô của mình, rón ra rón rén bước chân phải ra, mũi chân nhàng đặt lên tảng đá, dừng lại chút, sau khi xác định là làm kinh động đến những con tôm và nòng nọc, mới dám yên tâm đặt toàn bộ bàn chân xuống tảng đá.

      từ từ ngồi chồm hổm xuống, giang hai tay chậm rãi thả vào trong nước, rồi từ từ khép lại, lại chờ chút số con tôm và nòng nọc bơi vào lòng bàn tay của , vội nhấc tay lên!

      nhìn nòng nọc bơi trong lòng bàn tay của mình, vui mừng với Lục Diệp: "Lớp trưởng bắt được rồi, bắt được rồi...!"

      Có câu vui quá hóa buồn, Thiển Thiển chỉ nghĩ là bắt được nòng nọc vui mừng, lại quên mất rằng mình đứng khối đá chắc chắn, quá vui vẻ khống chế được sức lực, còn chưa đứng lên được, hòn đá dưới chân liền buông lỏng, cả người khống chế được mà
      [​IMG]
      Nhược VânChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: Chơi xuân (bốn)

      Chỉ thấy cậu ngồi xổm xuống loay hoay với đống củi trong chốc lát, bó củi bèn bốc khói lên, cũng bắt đầu cháy rừng rực.

      Thiển Thiển mở to hai mắt nhìn kĩ thuật chưa từng được thấy qua, cũng có nhìn thấy lớp trưởng cầm bật lửa mà...Xuất nha, bó củi này sao lại được đốt cháy rồi vậy?

      Lục Diệp chú ý đến ánh mắt nghiên cứu của Thiển Thiển, nhìn lửa cháy lên rồi, Lục Diệp đứng lên cởi quần áo của mình ra, rồi với Thiển Thiển: "Cởi quần áo ra."

      "Cởi, cởi quần áo?!" Thiển Thiển ngạc nhiên đến mức giọng cũng thay đổi, bám vào cổ áo của mình, lắp ba lắp bắp : "Cởi, cởi quần áo làm gì?!"

      Lúc chuyện Lục Diệp cởi áo khoác của cậu ra xong rồi, cậu nhìn khuôn mặt sợ hãi của Thiển Thiển, trầm mặt chút, bước về phía Thiển Thiển.

      làm tinh thần của Thiển Thiển phấn chấn lên "vèo" cái liền bắn ra xa đến hai ba bước, bộ dạng giống như con mèo xù lông, cặp mắt trợn tròn nhìn Lục Diệp chằm chằm, rất có tư thế "Cậu ràng cho tôi biết đừng mong đến gần tôi nửa bước."

      Lục Diệp dở khóc dở cười : "Mình chỉ muốn cho cậu cởi quần áo ra hong cho khô thôi mà."

      ", cần!" Thiển Thiển cần nghĩ ngợi: "Mặc, mặc ở người cũng có thể hong khô mà....."

      "Cậu sợ sau này bị phong thấp sao?" Lục Diệp hỏi, "Cậu mặc quần áo ướt sũng ở người, trong quá trình cậu mặc quần áo ướt như thế, nhiệt độ ẩm dần dần tiến vào trong thân thể của cậu, bị cảm còn nặng phong thấp, thân thể của cậu vốn được tốt....Nếu phải vì như vậy, mình trực tiếp mang cậu về luôn có tốt hơn ."

      Lục Diệp chưa từng dùng giọng nghiêm nghị chuyện giáo huấn với Thiển Thiển như vậy làm Thiển Thiển có chút sững sốt.

      "Nhưng mà, nhưng mà......" Thiển Thiển nắm ống tay áo lúc lúc lỏng, lúc chặc, lộ ra khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hiểu đạo lý này, nhưng mà muốn ở trước mặt bạn nam mà cởi quần áo, .....

      "Được rồi cần mè nheo nữa đâu, nếu mè nheo nữa phí công mình tìm củi rồi." Lục Diệp xong, tiến lên hai bước níu lấy cánh tay của Thiển Thiển, kéo ngồi xuống xong, lại cởi áo khoác ngoài của mình để vào trong ngực , "Cậu cởi quần áo xong mặc cái này vào, mình xoay sang chỗ khác, cậu mặc xong rồi kêu mình. Cậu yên tâm , mình đảm bảo rằng nhìn lén cậu. Như vậy được chưa?"

      "Nhưng mà trời lạnh thế này mà cậu mặc áo khoác......"

      "Yên tâm , tố chất thân thể của mình rất tốt." Sỡ dĩ cậu mặc áo khoác đến đây, là vì sợ ở núi Thiển Thiển bị lạnh, có thể sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

      Lục Diệp xong xoay người qua, dáng dấp cậu cao như vậy, đứng trước Thiển Thiển ngồi, giống như ngọn núi vậy, hơn phân nửa ánh sáng đều bị cậu chắn hết.

      Thiển Thiển do dự chút, nghĩ đến những lúc bị cảm khó chịu, nào là nghẹt mũi cả đêm ngủ ngon giấc, ho khan lâu cổ họng đau như có ai mài dao ở trong vậy,..... còn cắn chặt răng, hai tay khoanh lại kéo vạt áo.

      ***

      Dáng người của Lục Diệp thẳng đứng, mà cái hang động này lại cao lắm, cậu chỉ cần khoát tay là có thể chạm
      [​IMG]
      Nhược Vân, Chrismelodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Chơi xuân (bốn)

      Chỉ thấy cậu ngồi xổm xuống loay hoay với đống củi trong chốc lát, bó củi bèn bốc khói lên, cũng bắt đầu cháy rừng rực.

      Thiển Thiển mở to hai mắt nhìn kĩ thuật chưa từng được thấy qua, cũng có nhìn thấy lớp trưởng cầm bật lửa mà...Xuất nha, bó củi này sao lại được đốt cháy rồi vậy?

      Lục Diệp chú ý đến ánh mắt nghiên cứu của Thiển Thiển, nhìn lửa cháy lên rồi, Lục Diệp đứng lên cởi quần áo của mình ra, rồi với Thiển Thiển: "Cởi quần áo ra."

      "Cởi, cởi quần áo?!" Thiển Thiển ngạc nhiên đến mức giọng cũng thay đổi, bám vào cổ áo của mình, lắp ba lắp bắp : "Cởi, cởi quần áo làm gì?!"

      Lúc chuyện Lục Diệp cởi áo khoác của cậu ra xong rồi, cậu nhìn khuôn mặt sợ hãi của Thiển Thiển, trầm mặt chút, bước về phía Thiển Thiển.

      làm tinh thần của Thiển Thiển phấn chấn lên "vèo" cái liền bắn ra xa đến hai ba bước, bộ dạng giống như con mèo xù lông, cặp mắt trợn tròn nhìn Lục Diệp chằm chằm, rất có tư thế "Cậu ràng cho tôi biết đừng mong đến gần tôi nửa bước."

      Lục Diệp dở khóc dở cười : "Mình chỉ muốn cho cậu cởi quần áo ra hong cho khô thôi mà."

      ", cần!" Thiển Thiển cần nghĩ ngợi: "Mặc, mặc ở người cũng có thể hong khô mà....."

      "Cậu sợ sau này bị phong thấp sao?" Lục Diệp hỏi, "Cậu mặc quần áo ướt sũng ở người, trong quá trình cậu mặc quần áo ướt như thế, nhiệt độ ẩm dần dần tiến vào trong thân thể của cậu, bị cảm còn nặng phong thấp, thân thể của cậu vốn được tốt....Nếu phải vì như vậy, mình trực tiếp mang cậu về luôn có tốt hơn ."

      Lục Diệp chưa từng dùng giọng nghiêm nghị chuyện giáo huấn với Thiển Thiển như vậy làm Thiển Thiển có chút sững sốt.

      "Nhưng mà, nhưng mà......" Thiển Thiển nắm ống tay áo lúc lúc lỏng, lúc chặc, lộ ra khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hiểu đạo lý này, nhưng mà muốn ở trước mặt bạn nam mà cởi quần áo, .....

      "Được rồi cần mè nheo nữa đâu, nếu mè nheo nữa phí công mình tìm củi rồi." Lục Diệp xong, tiến lên hai bước níu lấy cánh tay của Thiển Thiển, kéo ngồi xuống xong, lại cởi áo khoác ngoài của mình để vào trong ngực , "Cậu cởi quần áo xong mặc cái này vào, mình xoay sang chỗ khác, cậu mặc xong rồi kêu mình. Cậu yên tâm , mình đảm bảo rằng nhìn lén cậu. Như vậy được chưa?"

      "Nhưng mà trời lạnh thế này mà cậu mặc áo khoác......"

      "Yên tâm , tố chất thân thể của mình rất tốt." Sỡ dĩ cậu mặc áo khoác đến đây, là vì sợ ở núi Thiển Thiển bị lạnh, có thể sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

      Lục Diệp xong xoay người qua, dáng dấp cậu cao như vậy, đứng trước Thiển Thiển ngồi, giống như ngọn núi vậy, hơn phân nửa ánh sáng đều bị cậu chắn hết.

      Thiển Thiển do dự chút, nghĩ đến những lúc bị cảm khó chịu, nào là nghẹt mũi cả đêm ngủ ngon giấc, ho khan lâu cổ họng đau như có ai mài dao ở trong vậy,..... còn cắn chặt răng, hai tay khoanh lại kéo vạt áo.

      ***

      Dáng người của Lục Diệp thẳng đứng, mà cái hang động này lại cao lắm, cậu chỉ cần khoát tay là có thể chạm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :