1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô ngốc biết yêu - Cố Tam Tam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Nghỉ đông (hai)

      Vì thế ngày hôm sau nhà Thiển Thiển liền lái xe đến thăm bạn tốt của mẹ Nhạc là nhà của dì Trịnh, đường này thể có chỗ đậu xe, nhưng sau này đường xe càng lúc càng nhiều, thời điểm chính phu khai phá khu phía nam này đặc biệt tìm vùng đất phía sau nhà của các hộ gia đình xây dựng bãi đỗ xe.

      Cho nên buổi sáng bảy giờ Lục Diệp chờ sẵn trước cửa nhà của Thiển Thiển nhưng cũng chỉ theo Thiển Thiển đoạn ngắn từ nhà của Thiển Thiển đến bãi đỗ xe thôi.

      Như vậy Lục Diệp cũng vui vẻ gì, vừa được giải phóng sau khi nghỉ đông, ông nội liền ra lệnh cho Lý Nam Dương đưa cậu huấn luyện dã ngoại sinh tồn ở núi sâu, thấy cũng chuẩn bị đến tết, ông nội mới cho phép cậu về nhà, gần nửa tháng được thấy Thiển Thiển rồi, trong lòng Lục Diệp nóng nảy như mèo, cả đêm xem xem lại ảnh của Thiển Thiển trong điện thoại cũng thể giảm bớt nhớ nhung trong lòng của cậu, vào thời điểm huấn luyện Lý Nam Dương đều rằng quá khứ của cậu qua rồi.

      Cậu về nhà cất đồ đạc xong, cũng nghĩ đến việc nghỉ ngơi chút, liền phong trần mệt mỏi chạy đến nhà Thiển Thiển cắm rễ, cũng chưa từng nghĩ đến việc Thiển Thiển lại ở trong nhà như vậy, có thể cả ngày bước ra khỏi cửa. Ngồi ba ngày, vất vả mới đợi được Thiển Thiển bước ra khỏi nhà, trong lòng cậu còn mừng hơn việc lần đầu tiên nhận được tiền mừng tuổi, chủ yếu là vì kiềm nén quá lâu, ánh mắt nhìn Thiển Thiển thường xuyên khống chế được mà trở nên giống như đói khát, khiến cho mọi người xung quanh liên tục chăm chú nhìn cậu, cậu cũng chú ý. Mỗi khi bị Thiển Thiển phát , cậu cúi đầu xuống kiểm điểm chút, nhưng lúc ngẩng đầu lên lần nữa lại hận bản thân thể dính hai mắt mình lên người của Thiển Thiển.

      Lục Diệp có chút khổ sở, cũng cam chịu chỉ có thể nhìn thấy Thiển Thiển lúc vào buổi sáng như vậy được, lập tức bấm điện thoại gọi cho Lý Nam Dương.

      Lúc được trở về nghỉ ngơi, hàng ngày Lý Nam Dương đều tụ tập với các bạn của mình, Lục Diệp nhờ giúp cha cậu thông suốt trong việc cho Lục Diệp học lái xe, sau đó cùng Lục Diệp tìm vài người hiểu biết cùng nhau thành lập nhóm thám hiểm sinh tồn. trải qua thương trường cả đời, cái gì gọi là bọn đầu trâu mặt ngựa đều gặp qua hết, gần sang năm mới, cũng muốn nghe thêm những chuyện ngổn ngang làm mình bực bội, cho nên cho phép bất kỳ ai đến chúc tết , cho nên công việc của Lý Nam Dương cũng đặc biệt nhàn rỗi. Lý Nam Dương là trẻ mồ côi, muốn về nhà ăn tết cũng có nhà để về, cho nên liền ở lại nhà họ Lục, sau khi cha mẹ qua đời ngoài ý muốn liền nghĩ học mà nhập ngũ, bằng lòng cố gắng chịu cực khổ, ở trong bộ đội cũng được xem như là người nổi bật. Ba Lục trước kia cũng có quan hệ rất tốt với ba mẹ của Lý Nam Dương, sau khi cha mẹ của Lý Nam Dương qua đời cũng đối đãi với như con ruột, quan hệ của vs Lục Diệp cũng rất tốt, còn từng đùa rằng muốn sữa thành họ Lục, kết nghĩa em với Lục Diệp, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy cái tên "Lục Nam Dương" nghe kỳ quái như thế nào ấy lại thôi.

      Sau khi Lý Nam Dương nhận điện thoại của cậu xong, hai lời liền lái xe đến, sau khi đợi Lục Diệp lên xe xong mới ra vẻ lưu manh hỏi: "Tôi cậu lòng như lửa đốt gọi tôi đến đây làm gì vậy? phải là làm sai chuyện gì rồi cần người này đưa cậu trốn đến chân trời góc bể đấy chứ? Cảnh cáo cậu trước, nếu cậu là con , vậy chuyện này tôi cũng có thể miễn cưỡng đồng ý được, nhưng đáng tiếc rằng cậu là nam. Tuy rằng mọi người đều trong bộ đội có nhiều gay, nhưng cũng có nghĩa là tôi cũng muốn làm gay đâu à."

      "Bớt nhiều , lái xe của cho tốt vào." Lục Diệp cũng ngẩng đầu lên, vào lúc cậu gọi điện thoại cho Lý Nam Dương cũng chuẩn bị tâm lí chịu đựng cái lắm mồm này của ta rồi. Nhưng mà hết cách rồi, tuy rằng tám trăm năm trước cậu học lái xe rồi, nhưng theo quy định cậu vẫn chưa đủ tuổi để thi bằng lái, trong thời gian tết lịch kiểm tra nghiêm ngặc như thế này, cậu muốn bị phạt.

      "Được được được, cậu cho tôi nhiều tôi nhiều, nhưng cậu cũng phải cho tôi cái mục tiêu chứ?" Ngoài miệng Lý Nam Dương nhiều, nhưng vừa mở miệng liền khiến người ta xem thường đến mức có suy nghĩ muốn đánh cho ta hai quyền rồi, "Đầu tiên là tôi muốn trước chuyện là tôi đưa đàn ông hóng gió đâu."

      Lục Diệp lười phản ứng lại với ta, mở phần mềm định vị điện thoại lên, sau ba bốn giây giảm xóc, màn hình điện thoại xuất điểm sáng. Sắp đến giờ cơm, đường có rất nhiều xe, tốc độ di chuyển của điểm sáng cũng nhanh. Cậu tự tay đưa di động cố định ở kính chắn gió sau, chỉ cho Lý Nam Dương nhìn: "Đuổi theo chiếc xe này."

      "Yes sir." Lý Nam Dương đánh tay lái, thân xe liền trượt ra ngoài vững vàng, mở ra khoảng cách, lại nháy mắt : " theo dõi ai thế? Vô gian đạo? Sứ đồ hành giả? Hay là cười trộm nào?"

      Sau khi cố định điện thoại lên cửa sổ xong luôn nhìn ra ngoài, lúc này Lục Diệp quay đầu lại, mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm Lý Nam Dương khoảng năm giây, bỗng nhiên nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, : " ai cho biết là chó độc thân nên hỏi đông hỏi tây sao? Gần sang năm mới rồi, tôi cũng muốn đả kích đâu đấy."

      Bị nắm thóp, vẻ mặt Lý Nam Dương liền nhanh chóng xụ xuống, sớm đoán được người mà Lục Diệp muốn theo là ai rồi, lúc nãy là cố ý càn trêu đùa Lục Diệp chút, có nghĩ đến việc Lục Diệp chỉ bị đùa thôi , còn phản quân lại nữa chứ. phẫn nộ : "Cậu cũng phải là chó độc thân sao? bé kia cũng chưa phải là bạn của cậu đâu đấy."

      " thành rất nhanh thôi." Lục Diệp chậm rãi kéo dây an toàn chút, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, lời của cậu làm cho Lý Nam Dương tức đến mức thiếu chút nữa phun máu ra rồi, "Ít nhất là dáng vẻ lúc này của tôi, cũng được xem như là cái gì đó trong ngày để nhìn về phía trước. So với những người sống 19 năm rồi, ngay cả mầm mống để khiến cho ta tốt hơn cũng thấy, thấy tôi đúng ?"

      xong, cậu còn đặc biệt cười với Lý Nam Dương.

      Đúng ? Đúng cái con vịt ngồi.

      Lý Nam Dương oán hận thầm nghĩ.

      ***

      đúng là ở có chính sách ở dưới có đối sách mà, Lục Diệp cảm thấy theo đuôi Thiển Thiển theo cách này so với tự mình theo tốt hơn, cách tầng của kính xe, độ nhạy cảm của Thiển Thiển với ánh mắt của cậu ràng là giảm xuống rất nhiều, cậu có thể thấy thế nào nghĩ thế ấy, chỉ là cái người Lý Nam Dương bên cạnh này là ồn ào, nhưng trong hai ngày này Lý Nam Dương còn có công dụng, cho nên cậu nhịn, đợi sang năm mới trước khi
      [​IMG]
      Nhược Vân, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: Nghỉ đông (3)

      Lục Diệp và Thiển Thiển cứ cậu câu mình câu trò chuyện. ra cũng có gì hay để chuyện. phải là trong khi nghỉ đông cậu có ra nước ngoài du lịch ? Bài tập nhiều như vậy cậu làm xong rồi à? Tướng quân và Tướng quân phu nhân có khoẻ sao cậu lại dẫn chúng nó ra ngoài tìm mình?

      Lúc này Lục Diệp mới nhận thấy so với việc khó khăn tạo ra cái gọi là cuộc gặp gỡ vô tình, dùng lí do Tướng quân và Tướng quân phu nhân để dụ dỗ Thiển Thiển ra ngoài có vẻ dễ dàng hơn… Chỉ là từ sau khi Nhạc Kì Sâm biết mình có ý định với Thiển Thiển, liền quản Thiển Thiển rất chặt, nếu phải hôm nay Nhạc Kì Sâm bị đứa bé trong nhà bám lấy , hôm nay Thiển Thiển có thể nhận được điện thoại của cậu hay còn là vấn đề.

      Từ lúc Lục Diệp rời , nhóm đội ngũ ba người bọn họ bắt đầu hành động, Lục ba và Lý Nam Dương thầm trốn cách mười mét, dùng thị lực tuyệt vời 5.20 quan sát.

      Lục ba có chút hiểu tính cách của Lục Diệp, lúc thấy động tác của Lục Diệp nhàng đỡ vật đụng vào người thằng bé… quả cầu da. Lục ba dám khẳng định , mà hỏi: “Tiểu Lý này, kia có phải là con bé mà Lục Diệp để ý?”

      Lý Nam Dương trợn to hai mắt nhìn lúc lâu, cách xa như vậy, mà ở giữa lại còn có nhiều người lại như vậy làm rối loạn tầm nhìn, quan trọng nhất là người kia bọc kín từ đầu đến chân, ba bộ món lọt, còn thêm cái khẩu trang… Này, hình như khẩu trang bị kéo xuống rồi, nhưng theo góc độ ủa bọn họ chỉ có thể thấy được bên gò má, cho nên Lý Nam Dương cũng dám khẳng định: “Cái này… Đại khái là như vậy?”

      Lại thấy Lục Diệp giúp người kia kéo khẩu trang lên, Lý Nam Dương mới chắc chắn: “ sai, đúng là nhóc kia, dáng người có xinh đẹp ? Mắt to cái mũi , môi đỏ răng trắng, ha ha ha, ánh mắt của Lục tiểu công tử nhà chúng ta là tốt.”

      “Dáng người có xinh đẹp hay ta thấy , chỉ là cái thân hình này…” Lục ba vô cùng lo lắng, : “So với người lúc trước cậu cũng khác nhau quá đấy? Cậu dám chắc là Diệp nhi thích nhóc chứ phải là con mình người đầu gấu chứ?”

      thực tế Lý Nam Dương cũng rất tò mò là tại sao Thiển Thiển lại biến thân hình sợi mỳ của mình thành châu tròn ngọc sáng như vậy, nhưng mà Lục Diệp cũng cấm chỉ cậu bình luận về dáng người của Thiển Thiển với bất kì người nào khác, cho nên cậu dám trả lời, chỉ là thầm nghĩ, bác trai những lời này bác trước mặt cháu sao, nhưng tuyệt đối đừng để Lục tiểu công tử nghe được đấy.

      **

      Huyên thuyên được tầm mười phút, Thiển Thiển đột nhiên phát mình quá lâu rồi, nếu còn trở về Nhạc Kì Sâm ra ngoài tìm , vì vậy xin lỗi với Lục Diệp: “Mình cần phải trở về, nếu trai nổi giận.”

      Trong long Lục Diệp muốn, nhưng cũng biết đây là cực hạn, liền gật đầu, : “Được rồi.”

      Thiển Thiển mím môi cười với cậu rồi quay người rời , lại quên rằng mình đeo khẩu trang dù có cười cậu ấy cũng thấy được.

      Lục Diệp nhìn vụng về mà đáng trong đám người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên loại cảm giác kì quái, cậu kìm lòng được, bước lên bước cầm lấy tay của Thiển Thiển.

      đeo cái găng tay bằng nhung dày, Lục Diệp cầm lấy tay của nhưng cũng biết tay của ở chỗ nào.

      Thiển Thiển bị cậu kéo bất ngờ kịp đề phòng lảo đảo chút. Sau khi ổn định được cơ thể, quay lại nhìn cậu nghi ngờ chút.

      mặt của chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt trừng to, Lục Diệp bị nhìn chăm chú có chút lúng túng, nhưng mà tay vẫn có ý định muốn buông ra.

      Hai gò má trắng nõn của cậu trở nên đỏ ửng mất tự nhiên, cặp mắt đen nhánh như ánh đèn chiếu rọi, trong suốt sáng ngời.

      Cũng biết có phải là do bị ánh mắt này đầu độc hay , mà Thiển Thiển đột nhiên bật thốt lên: “Nếu cậu chơi với mình lúc ? Người trong nhà mình… Đều ở bên kia, có nhiều trẻ con, còn có trai của mình, chúng mình mua rất nhiều gậy tiên nữ…”

      xong lời cuối cùng chính cũng hiểu được, rốt cuộc mình suy nghĩ cái gì? Mời Lục Diệp tới nhà cùng chơi gậy tiên nữ? Đầu óc của bị co rút sao!

      Nhìn ra được bối rối, Lục Diệp cười thân thiện, buông tay ra, : “Được rồi, mình cũng cần phải trở về. Cậu bộ cẩn thận chút đừng để đụng phải người khác, càng đừng để người khác đụng phải, nhớ chưa?”

      Thiển Thiển gật đầu cái rồi lạ tiếp tục động.

      Lục Diệp vừa cười, vừa giơ ngón tay với , : “ nhanh .”

      Lúc này Thiển Thiển mới tiếp tục về phía trước, càng , bước chân càng nhanh.

      xa được khoảng bảy tám mét, Thiển thiển dừng lại quay đầu nhìn… Lục Diệp vẫn còn đứng tại chỗ, còn nhìn về bên này.

      Thiển Thiển vội thu hồi tầm mắt, bước chân có chút gấp gáp hơn.

      Vừa trở lại “đại bản doanh” của Nhạc gia, trong lúc nhất thời Thiển Thiển nghe thấy tiếng Nhạc Kì Sâm gọi , dừng chút, chần chừ kéo khẩu trang xuống, sờ gò má mặt mình chút… Trong mùa đông cho dù khẩu trang còn lại mấy bông tuyết nhưng vào lúc này lại phát ra hơi nóng.

      Bắn xong pháo hoa, đến khi về nhà là hơn mười giờ, Nhạc gia có thói quen đón giao thừa, người lớn cũng chen chúc ở phòng khách, chơi mạt chược chơi mạt chược, tán gẫu tán gẫu, ti vi phát tiết mục cuối năm nhưng lại có ai xem, vài đứa trẻ chơi đến mệt mỏi chịu được ngủ sớm, lớn hơn chút quấy lấy Nhạc Kì Sâm buông, Thiển Thiển cuộc lại mình góc ghế sô pha, hiếm khi lại đõ tiểu thuyết, mà lại chăm chú soạn tin nhắn chúc mừng.

      Xoá cắt, chỉnh sửa lại nội dung tin nhắn, Thiển thiển lại bắt đầu tìm người nhận tin. Trong điện thoại của lưu nhiều số điện thoại lắm, trử bỏ những người thân ngồi bên cạnh cũng chỉ còn lại mười mấy người, cho lần lượt từng người vào trong danh sách người nhận, sau đó lưu lại, vừa xem tiểu thuyết, vừa chờ tới lúc 00:00.

      Tới lúc con số ở góc bên phải của điện thoại nhảy thành 23:59, Thiển Thiển
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Khai giảng

      Vào đầu năm mới, cả nhà Thiển Thiển đồng ý lời mời đến nhà của của bác hai ở Hạ Môn chơi hơn tuần, sau khi trở về, kì nghỉ đông cũng vừa đúng lúc kết thúc.

      Đêm trước ngày khai giảng, Thiển Thiển tiếp thu đầy đủ những lời giảng giải, ngày hôm sau lúc nào con dế kêu tự phải thức dậy, làm như thế kết quả là lúc mặc quần áo cũng ngủ gà ngủ gật, lúc đánh răng cũng ngủ gà ngủ gật, lúc ăn sáng cũng ngủ gà ngủ gật, hoặc là lúc ngoài đường cũng ngủ gà ngủ gật luôn, nếu phải đoạn đường ấy được Nhạc Kỳ Sâm kéo, chừng đâm vào cột điện rồi.

      đến cửa lớp 10C7, cửa phòng học mở rồi, nhưng mà nhìn bên trong vắng vẻ quá. Thiển Thiển dừng lại, nghi ngờ nhìn vào bên trong chút, trong phòng học chỉ có mình Lục Diệp, cậu ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh giữa tổ hai, khom người nghiêng đầu, lén lút nhìn xung quanh hộc bàn.

      Thiển Thiển nghi ngờ trừng mắt nhìn, mới nhớ đến chỗ cậu ấy đứng là chỗ mà mình ngồi vào học kì trước.

      Gần như trong nháy mắt ánh mắt của Thiển Thiển dừng người của Lục Diệp bị Lục Diệp phát ra rồi, cậu cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy người phía sau là ai rồi, thân thể cậu thể có chút cứng nhắc chút, ánh mắt lạnh nhạt chuyển sang dịu dàng, tay trái lặng lẽ nắm thành quyền giấu ra sau lưng, trong tay cậu nắm vật , vừa mới lấy được từ trong góc hộc bàn của Thiển Thiển mảnh giống như là cục tẩy.

      Lúc bọn họ đổi chỗ ngồi đều tự mình chuyển cái bàn theo đến vị trí mới luôn, cho nên có trường hợp còn sót lại mảnh của cục tẩy như vậy được.

      Cậu đứng thẳng người lên, nhìn Thiển Thiển ngó dáo dác ngay cửa ra vào, cười như cười hỏi: " ngờ cậu lại đến trường sớm như vậy? Lần này có ngủ nướng hả?"

      Bị đối phương chút nể mặt mà lôi lịch sử đen tối của mình ra , Thiển Thiển lập tức vứt bỏ nghi vấn "Lớp trưởng đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình làm gì?" lên chín tầng mây, khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng gãy đầu : "Tối hôm qua có nhờ hai gọi mình dậy sớm chút rồi....."

      xong liền ngáp cái to, vẻ mặt cũng uể oải, ấm ức đến bên chỗ ngồi, cũng quan tâm qua kì nghỉ đông bàn ghế có đóng bụi hay mà ngồi xuống cái phịch.

      Lục Diệp vội vàng ngăn lại, thấy nhìn mình với vể mặt hoang mang, cậu dở khóc dở cười : "Thiển Thiển, cậu có thể để tâm chút được ? Gần 30 ngày có người sử dụng cái bàn này rồi, mặt bàn đều có bụi, cậu cũng thèm lau tí nào mà trực tiếp ngồi lên như vậy sao.....Vậy thân quần áo mới của cậu như vậy cậu có cần nữa ?"

      Thiển Thiển ngượng ngùng "Oh" tiếng, lui ra nửa bước, đôi mắt to chìn chằm chằm Lục Diệp, chăm chú hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

      Vậy phải làm sao bây giờ?

      lại có thể hỏi cậu là phải làm sao bây giờ?

      Câu hỏi của Thiển Thiển làm cho Lục Diệp đến núi Thái Sơn sụp đổ mặt cũng biến sắc cũng phải sợ ngây người, tốt xấu gì Thiển Thiển cũng là học sinh cấp ba rồi, sao lại có thể biết qua kì nghỉ phải làm gì đối với bàn ghế lâu có người ngồi đây?

      Mắt thấy vẻ mặt "Mình cùng các bạn của mình đều bị hù chết rồi" của Lục Diệp, Thiển Thiển cũng có chút sửng sốt, suy nghĩ xem vừa rồi mình có làm việc kinh thiên động địa gì .....

      Nửa phút sau, Lục Diệp phục hồi tinh thần lại, cậu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thiển Thiển chút, thấy vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê của Thiển Thiển phải là giả vờ, trong lòng nhanh chóng phân tích ra khả năng: nếu từ lúc học tiểu học đến lúc học cấp ba, sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài hạn xong, đối với bàn ghế lâu có người sử dụng mà sạch như vậy, chỉ có khả năng duy nhất là người ngồi bên cạnh dọn dẹp trước giúp rồi.

      Về phần là người nào, hoặc là Nhạc Kỳ Sâm ngay cả khi Thiển Thiển uống miến nước cũng hận thể bưng đến trước mặt đưa đến trước miệng của , hoặc chính là Giang Đường học chung với Thiển Thiển từ tiểu học đến giờ.

      Lúc cậu suy nghĩ, đồng thời Thiển Thiển cũng kịp suy nghĩ ra vừa rồi mình vừa hỏi vấn đề ngu xuẩn gì, ảo não đưa tay gõ lên ót mình cái, đúng là tết ăn nhiều thịt cá quá nên mới làm mỡ đóng quanh não của mình hết hay sao vậy? Bụi rơi xuống bàn nên làm cái gì? Còn có thể làm cái gì bây giờ? phải là nên lấy khăn lau hay sao?!

      Càng nghĩ càng hiểu ràng, trong lòng Thiển Thiển tràn ngập hối hận, hận thể lùi thời gian về hai phút trước, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

      cảm thấy mình nên trốn khỏi nơi thị phi này , vì thế liền ngắm nhìn trái phải lần, liền nhìn thấy cái khăn lông treo bên cạnh bảng đen, vội vàng câu: "Mình...mình lấy khăn lau bàn ghế chút." liền chạy trối chết.

      "Đợi chút ." Lục Diệp gọi lại.

      Thiển Thiển xoay người nhấc chân lên rồi, tư thế bỗng nhàng lại, cũng dám quay đầu nhìn cậu, lắp bắp hỏi: "Sao, sao vậy?"

      "Nước rất lạnh, cậu sợ lạnh, để mình cho."

      Lục Diệp xong, bước bước chân dài vượt qua Thiển Thiển đến vị trí của cái khăn.

      Thiển Thiển đứng tại chỗ chần chừ chút, vẫn quyết định theo.

      theo sau cũng có việc gì làm, chỉ là ngượng ngùng vì nhờ người khác làm việc giúp mình, còn mình chỉ đứng tại chỗ mà hưởng thụ thành quả, cho nên khi Lục Diệp lấy khăn, cũng theo, Lục Diệp lên ban công nhúng khăn ướt, cũng theo, giống như là cái đuôi của Lục Diệp.

      Lục Diệp khom lưng mở khóa vòi nước, giữa tiếng nước chảy ào ào hỏi : "Thiển Thiển, lúc trước vào lúc mới bắt đầu học kỳ mới đều là trai giúp cậu lau bàn ghế sao?"

      Thiển Thiển nghiêng đầu nhớ lại chút, lắc đầu : " phải vậy đâu, hai học kì của những năm tiêu học là ba mẹ đưa mình báo danh, mình cũng nhớ là họ có giúp mình lau bàn hay nữa.....Sau đó là hai đưa mình báo danh, nhưng cũng chỉ đưa mình đến chỗ ngồi rồi cũng liền rời thôi, trước với mình là trước khi ngồi xuống phải lau bàn ghế.....Mình nhớ mỗi khi bắt đầu học kỳ mới đều là Đường Đường ngồi kế mình, cậu ấy cũng có nhắc mình nha....."

      Vốn là Thiển Thiển trả lời câu hỏi của Lục Diệp, nhưng đến cuối cùng gần như biến thành líu ríu mình vậy.

      Lục Diệp ở bên nghe hết tất cả những câu của Thiển Thiển, thầm nghĩ: người kia chính là Giang Đường rồi.

      Thiển Thiển luôn đến trễ, quang vinh mà lấy được danh hiệu "Kiểm tra chỗ ngồi của dân chúng", nghĩ đến thời điểm lúc trước, nếu có thể đến báo danh, cũng là thời gian sắp đến giờ vào lớp, mà khi đó Giang Đường chắc cũng đến từ sớm rồi, lại ngồi cùng bàn với Thiển Thiển, lại là bạn tốt của Thiển Thiển, thuận tay dọn dẹp bàn của chút cũng hợp tình hợp lí thôi, Nhạc Kỳ Sâm đưa Thiển Thiển đến chỗ ngồi liền rời chắc cũng vì nhìn thấy chỗ ngồi của Thiển Thiển sạch gọn gàng rồi.....

      Nhưng lần này Thiển Thiển đến quá sớm, ước chừng trước giờ vào học khoảng nửa tiếng, vừa hay trong phòng học cũng chỉ có mình Lục Diệp thôi, nếu là người khác, đoán chừng có thể vì Thiển Thiển đến sớm mà làm cho hoa cả mắt mất. Giang Đường cũng chưa đến, cho nên cái bàn vô cùng bẩn.....

      Khụ khụ, cậu vốn nghĩ là giúp Thiển Thiển dọn dẹp cái bàn chút mà, khi kiểm tra trong hộc bàn của Thiển Thiển xem có rác gì để vứt phát mảnh của cục tẩy trong góc bị bỏ quên, liền......

      Lục Diệp vừa vắt khăn vừa suy đoán của mình cho Thiển Thiển biết.

      Mặc dù Lục Diệp có nhấn mạnh rằng đây chỉ là suy đoán của riêng cậu thôi, thế nhưng Thiển Thiển vẫn vô cùng cảm động, nhìn Lục Diệp lau bàn giúp mình, vừa tự nhủ: "Đường Đường đối xử với mình quá tốt rồi! Ngoại trừ ba mẹ và hai ra cậu ấy là người đối xử với mình tốt nhất rồi! Sau này mình muốn gả cho cậu ấy quá !! Tiếc là mình phải là con trai.....Nhưng mà nếu sau này mình muốn kết hôn với cậu ấy! Nhưng mà mình cũng là nữ sao bây giờ....?"

      Nghe lời này của Thiển Thiển xong, Lục
      [​IMG]
      Nhược Vân, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Do chương 50 là ngoại truyện nên mình lùi lại cuối truyện mới đăng nhé.

      Chương 51: Hoa hồng ()

      "Nhạc Thiển Thiển, có người tìm ở bên ngoài đấy." Người bạn học giúp chuyển lời chớp mắt với Thiển Thiển cái, với vẻ mặt nhiều chuyện mà nở nụ cười, "Ôm bó hoa hồng lớn nha, vóc người cũng tệ đâu, xem ra là sắp có chuyện tốt rồi đây."

      Bạn học vừa xong liền mang theo nét mặt "Tôi phải Lôi Phong, xin gọi ta là khăn quàng đỏ" mà rời , để lại Thiển Thiển mờ mịt suy nghĩ xem ý cùng bóng lưng của ấy, lại nhìn ra cửa phòng học chút, sau đó hiểu gì mà ra ngoài.

      Chân trước của vừa đứng lên, Lục Diệp ngồi ở phía sau liền đặt bút xuống theo ra ngoài.

      ***

      Ngày này mỗi năm là lễ tình nhân, khó lắm mới có dịp ông trời cho có dịp phóng túng như vậy, u gần tháng mới lộ ra được nửa bên mặt trời, trong trường khí màu hồng còn đậm hơn so với hai ngày lễ Giáng sinh cùng đêm Giáng sinh, đường bắt gặp nữ sinh còn có phần thẹn thùng hơn so với ngày bình thường hai lần.

      Thiển Thiển mặc kệ là ngày thường hay ngày lễ, chỉ biết thời tiết hôm nay tệ, cảm thấy ngồi trong phòng học chân bị lạnh như lúc trước, cũng làm cho chứng ngủ gật của càng phát huy mãnh liệt.

      Hai tiết đầu tiên của buổi sáng là số học làm cho người mệt mỏi nhất, Thiển Thiển miễn cưỡng giữ vững tinh thần mà nghe giảng, nhưng vẫn bị những thứ công thức cùng với định lý kia làm cho hoa cả mắt, sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của người trẻ ra chống đỡ, đầu óc hỗn loạn của mới có thể vượt qua hai tiết này.

      Sau khi tan học, biết tại sao loa phát thanh của trường lại vang lên bản nhạc thông báo học sinh phải xuống lầu tập thể dục, điều này làm cho bọn học sinh Nhất Trung cảm thấy trường mình có nhận thức mà, thời tiết tốt như vậy mà cho học sinh xuống tập thể dục, ràng là dành thời gian cho người ta thổ lộ phải sao!

      Mà trong lúc phần lớn học sinh ở đây đều cảm kích trường học " lương thiện", trong đầu của Thiển Thiển cũng nghĩ là: mình nên dùng 20 phút này để ngủ giấc, hay là nên rửa mặt chút cho tỉnh ngủ đây?

      Việc đầu tiên ngủ đến lúc tan học là việc mạo hiểm, còn việc sau dùng nước lạnh rửa mặt hiệu quả kéo dài bao lâu. Cho nên Thiển Thiển do dự biết phải làm cái nào.

      chưa kịp ra quyết định, bạn học chuyển đến cho "tin tức tốt" kinh thiên động địa.

      ***

      Thiển Thiển mang vẻ mặt nghi hoặc ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng học, bó hoa hồng tinh xảo đột nhiên xuất trước mặt của , bởi vì dùng sức khá mạnh, những cánh hồng này suýt nữa đâm vào mặt của Thiển Thiển, bị sợ phải lùi về sau nửa bước, mới ngẩng đầu nhìn người cầm bó hoa kia là ai.

      Đó là bạn mặc đồng phục của nam, mái tóc màu đen mềm mại, ngoại hình tồi, lịch tuấn tú, còn mang mắt kính gọng đen, ánh mắt sau tròng kính vui sướng nhìn Thiển Thiển mở to hai mắt ra nhìn mình, thẹn thùng cùng dè dặt thể ràng khuôn mặt ngây ngô.

      Thiển Thiển biết phải làm sao với tình huống này, bèn dời tầm mắt đến bó hoa trước mặt mình, trong đôi mắt trừng to của lộ ra vẻ muốn hỏi thăm.

      Câu hỏi muốn hỏi là, chủ ý ban đầu là muốn hỏi bạn nam cầm hoa kia: Cậu là ai thế?

      Nhưng có thể thấy rằng bạn nam này hiểu sai ý của Thiển Thiển, sắc mặt của cậu ta kìm chế được mà trở nên kích động, gương mặt trắng nõn có thêm vài phần ửng đỏ, cậu ta hắng giọng cái, dường như là muốn kiềm chế cảm xúc ít, nhưng hiệu quả được tốt lắm, bởi vì giọng khi cậu ta chuyện khá run rẩy: "Nhạc, bạn học Nhạc Thiển Thiển, mình.....Cái đó, mình thích cậu, từ lúc, từ lúc học cấp hai mình bắt đầu thích, vẫn rất thích cậu, cho nên......Cho nên hi vọng cậu có thể.....?"

      Trọng yếu nhất, cũng là câu mà khán giả chờ mong nhất còn chưa được ra, cậu ta liền dừng lại, giống như là bị nghẹn, môi khép mở rất nhiều lần, lại ấp úng ra lời, chẳng qua khuôn mặt lúc đầu chỉ có chút phiếm hồng bây giờ dần trở nên đỏ bừng.

      Thấy ánh mắt của Thiển Thiển từ hoảng sợ chuyển thành lo lắng, xem ra tình huống này có chút nguy cấp nha, có phải là nên lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu ? Lỡ như cậu ta thở được mà ngất xỉu phải làm sao?

      Rồi sao đó chuyển thành hoảng sợ ở trong lòng, lúc thổ lộ với mình cũng nên để đầu vậy chứ?

      Quần chúng vây xem nôn nóng đến mức có thể tự mình thay thế người trong cuộc, lúc giúp cậu ta ra câu kia, cuối cùng cậu ta cũng hài lòng công tác chuẩn bị của mình, nhắm hai mắt lại, giống như là dũng hi sinh mà lên câu: "Cho nên hi vọng cậu có thể làm bạn của mình!"

      ***

      Nghe có người ở lớp khác thổ lộ với Thiển Thiển, Giang Đường làm trực nhật bỗng vứt cái khăn lau bảng xuống, cũng thèm lau bảng, Hạ Văn vứt luôn bữa ăn sáng vẫn còn lại cái trứng luộc của mình, cũng thèm ăn trứng luộc, Lâm Nhược Vân chuẩn bị ra phía sau phòng học vứt rác cũng thuận tay buộc lại, cũng thèm vứt rác, cầm toàn bộ đến cửa phòng học xem xem cuối cùng là người nào ăn gan hùm mật gấu, tên bụi đời nào mà dám chưa được đồng ý của các thổ lộ với Thiển Thiển rồi.

      hàng ba người các vừa kêu lên "Nhường cái nhường cái" vừa ra sức gạt vòng vây ra vào trong, vất vả mới chen được vào phía trong, Giang Đường thấy ràng người đến tỏ tình là ai rồi, giật mình giọng kêu lên tiếng: " ra là cậu ta!"

      Nghe được giọng hô của giống như biết được nội tình, chỉ có Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân, các bạn nữ có quen biết với họ ở chung quanh cũng đều bu lại, ồn ào lộn xộn hỏi: "Cái gì thế, Đường Đường biết cậu ta à?"

      "Biết, dĩ nhiên là biết....." Khóe miệng Giang Đường khống chế được mà run rẩy, nâng trán lên : "Cậu ta cùng mình và Thiển Thiển, học chung lớp hồi cấp hai."

      Sau khi tiết lộ bí mật làm người ta hoảng
      [​IMG]
      Nhược Vân, ChrisHoa vô ngữ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: Hoa hồng (hai)

      Tâm trạng của Lục Diệp lúc này thể dùng ba chữ đơn giản là "rất tức giận" để hình dung được, cậu vô cùng, vô cùng, vô cùng túc giận!

      Lúc biết ở đâu bỗng xuất tên vô liêm sỉ đòi Thiển Thiển làm bạn của cậu ta, toàn bộ mạch máu của cậu ta sôi trào quá mức làm cậu ta có loại cảm giác muốn đánh người cực độ. Trước kia chỉ có cảm giác này khi đứng trước mặt tên Lý Nam Dương đáng đánh đòn thôi, ý niệm muốn đem tên này đánh trăm lần so với việc đánh Lý Nam Dương trăm lần còn mãnh liệt gấp vạn lần.

      Cái loại kích động muốn "Xông lên tháo cằm của cậu ta, đánh cậu ta gãy tay, móc hai mắt cậu ta ra, may cái miệng của cậu ta, ném bó hoa hồng rách nát của cậu ta " bị câu "Cậu là ai vậy?" của Thiển Thiển dập tắt rồi.

      Lục Diệp tới phía trước bước liếc mắt vui mừng nhìn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Thiển Thiển cái, rất hả hê mà thầm nghĩ: Tên tiểu tử thối nhà ngươi có nghe thấy chưa, vợ tôi cũng quên mất cậu là ai rồi, cho nên đừng có lấy tình cảm bạn học cấp hai ra nữa, cầm bó hoa hồng rách nát của cậu mà cút nhanh ! Tốt nhất là đến nước Mỹ vĩnh viễn đừng trở lại nữa!

      Nhưng mà ánh mắt của tên nhóc kia cũng có ý định buông tha như vậy, chỉ có, cậu ta còn về chuyện ngày trước với Thiển Thiển, thậm chí còn quỳ gối xuống, lặp lại cầu muốn Thiển Thiển làm bạn cậu ta lần nữa! Điều này làm cho phẫn nộ của Lục Diệp lên thêm bậc nữa. Phải biết rằng lúc này Lục Diệp tiếc nuối rằng tại sao khi mới sinh ra quen biết Thiển Thiển luôn, mình và Thiển Thiển gặp nhau trước, trong cuộc đời của Thiển Thiển xuất những người nên xuất , lỡ như còn xuất người đẹp trai tài giỏi hơn mình nữa phải làm sao đây?! Xem như là mình cao to đẹp trai, xuất sắc, nhưng Thiển Thiển chỉ thích mình mình đúng ?!

      Còn quỳ gối xuống, quả thực đây là tiết tấu trong vở kịch mà, biết rằng cả đời của người đàn ông chỉ có thể quỳ gối xuống lần, đó chính là lúc cầu hôn với vợ của mình sao? Chẳng qua mới chỉ bày tỏ ra ngoài chút liền quỳ gối xuống, đây phải có giá quá rẻ rồi sao?

      Nhìn tứ chi của người kia khác khúc củi là mấy, dáng người khô khan, sắc mặt xanh trắng, đôi mắt đen thâm quần như cá chết, vừa nhìn là biết đây là trạch nam hết thuốc chữa! Nghe thẩm mỹ của trạch nam đều như nhau, các bé tất cả đều phải là da trắng dáng đẹp, ngực lớn, eo , chân dài. Nhìn lại Thiển Thiển chút, dáng người quá đẹp, da trắng, ngực lớn, eo , chân dài, hoàn toàn phù hợp với phi tần được nuôi dưỡng. Trở thành điều kiện làm nhân vật chính trong trò chơi. Cho nên Lục Diệp có lý do hoài nghi tên trạch nam Phương Trình này thích Thiển Thiển, chẳng phải bởi vì Thiển Thiển giống nhân vật nữ chính trong hoạt hình sao.

      Hơn nữa......còn dễ nghe như vậy, cái gì mà "Biết trai cậu thương cậu, muốn chờ tốt nghiệp mới bày tỏ với cậu.", chừng ở nơi u nào đó mà chú ý Thiển Thiển lâu rồi. Vừa nghĩ đến vợ mình bị người đàn ông khác ngấp nghé đến, Lục Diệp liền tỏ vẻ là cậu ấy, , là, nhịn, , được, rồi!

      ***

      ra Phương Trình quỳ gối xuống đúng là có lòng riêng, bộ dạng Thiển Thiển rất xinh đẹp, dáng người lại đẹp, lúc trước chú ý đến thôi , nhưng sau khi chú ý, cậu phát mình thể rời mắt được rồi.

      Đó là vào học kì học thể dục năm cấp hai, ngày đó khi ra ngoài ánh mặt trời, Thiển Thiển mặc áo thể thao tay ngắn cùng váy quần màu trắng đánh cầu lông cùng với Giang Đường. Áo thể thao cắt may vừa vặn phác họa dáng người xinh đẹp của , váy quần dưới chân cũng vừa thẳng vừa dài, hơn nữa ánh mắt gương mặt xinh đẹp của lúc nào cũng ra vẻ vô tội.....Làm cho Phương Trình chỉ mới liếc nhìn, cảm thấy cực kỳ giống như được mình nuôi dưỡng thành nhân vật nữ chính trong trò chơi, từ đó về sau liền nhớ thương .

      Cậu bắt đầu thầm chú ý Thiển Thiển, cậu cảm thấy Thiển Thiển vẫn chưa đủ tốt, mặc dù lúc cười lên rất đẹp, nhưng lúc cười nhìn quá ngây người, chút sức sống. Nhưng khi Thiển Thiển cùng vận động với Giang Đường giống như trở thành con người khác hẳn với việc Thiển Thiển đứng sân khấu chủ trì, tràn đầy sức sống vô cùng, cũng càng tiếp thêm hình tượng hoàn mỹ trong lòng cậu.

      Nán lại chút cũng có việc gì, cậu nghĩ, chỉ cần Thiển Thiển đồng ý với cậu, cậu vẫn còn thời gian để cải tạo mà.

      Cho nên việc cấp bách chính là phải bắt lại, hơn nữa thể để cho bất cứ người nào cướp được. còn cách nào khác, dáng người Thiển Thiển rất đẹp, tính tình cũng đáng , nhìn những bạn nam nghịch ngợm năm cấp hai cũng trêu chọc cũng đủ biết rồi, cho nên nếu cậu tự mình tìm chỗ yên lặng thổ lộ, sau khi đồng ý rồi, người biết bọn họ quen nhau rất ít, trong thời gian cậu có ở đây nhất định có người có chủ ý với Thiển Thiển, lỡ như ý chí của Thiển Thiển đủ kiên định mà bị người ta lừa mất rồi, vậy uổn phí thời gian của cậu mất.

      Vì vậy cậu quỳ xuống, như vậy tạo thành chuyện lớn, nếu như vào lúc này Thiển Thiển mà đồng ý, như vậy có nhiều người biết, đồn mười, mười đồn trăm, rất nhanh toàn trường biết Thiển Thiển lớp 10C7 là bạn của Phương Trình rồi, vậy người có chủ ý với Thiển Thiển giảm xuống rất nhiều rồi.

      ***

      Ngay lúc Lục Diệp bước mạnh bước chân đầu tiên, tâm can của quần chúng xung quanh đều chấn động run lên cái, cuối cùng Thiển Thiển cũng mở miệng.

      Cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận xem mình trải qua chuyện gì, nở nụ cười áy náy với Phương Trình, giọng : " xin lỗi, mình thể đồng ý với cậu được."

      Bước chân của Lục Diệp dừng lại.

      "Vì sao?" Phương Trình vội vàng hỏi, "Cậu có người trong lòng rồi sao? Mình chưa từng thấy cậu thân mật với bạn nam nào cả mà, trừ trai cậu ra.....à?"

      Phương Trình dừng chút, vẻ mặt có chút cổ quái chợt lóe lên.

      "Người trong lòng?" Thiển Thiển nghiêng đầu chút, : "Nếu cậu là loại khác phái.....Mình có."

      "Vậy là cậu lo lắng rằng
      [​IMG]
      Nhược VânChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :