1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ - Thần Hy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Bên trong phòng ăn chỗ góc kín đáo nhất có hai người ngồi -- "Rất xin lỗi, dường như cảm thấy rất lo lắng đối với chuyện tôi tìm ." Xích Diễm ung dung nhìn Nhã Văn, trong giọng có bất kỳ áy náy. Nhã Văn nhịn được ở trong lòng mắng người đàn ông ngồi đối diện này . Nào có người dạo phố mới được nửa , bị Môn chủ Tông Nham môn như cho mời tới uống trà sợ?

      Ban đầu nghĩ Cẩn ở đây , nghĩ tới sau khi cùng tới phòng ăn mới phát , chỉ có mình , điều này có thể làm cho người ta khó hiểu lại sợ hãi ? chừng, muốn tìm báo thù chuyện năm đó phản đối Cẩn ở chung với . "Đúng, đúng có chút sợ." Nhã Văn cười cứng ngắc. " ra , tôi có chút chuyện muốn hỏi , là về chuyện của Cẩn ." Xích Diễm chăm chú nhìn Nhã Văn, tin tưởng nhất định biết nguyên nhân chủ yếu ba năm trước đây, Cẩn vì sao rời . "Cẩn? là Cẩn? Cẩn thế nào? chẳng lẽ lại khi dễ ấy ! Tôi cảnh cáo ! Là tự uy hiếp ấy gả cho , cũng đừng khi dễ ấy nữa , làm thương tổn Cẩn lần thứ nhất, cố ấy còn cách nào lại chịu đựng làm thương tổn lần nữa đâu. Mặc dù là Môn chủ Tông Nham môn , mà tôi cũng rất sợ ,nhưng mà . . . . . Nếu như lại khiến ấy đau lòng, tôi , tôi tuyệt đối bỏ qua cho !" Nhã Văn giống như gà mẹ chỉ bảo vệ con gà con , dáng vẻ như muốn tìm tính sổ.

      "Tôi nghĩ sai rồi ." Câu trả lời của khiến Xích Diễm cảm thấy hài lòng, như suy đoán của , quả nhiên hiểu biết chính xác những thứ gì. tiếp: "Thứ nhất, tại Cẩn quả rất tốt, cũng rất hạnh phúc, tôi hoàn toàn có thương tổn ấy, càng khiến ấy đau lòng, hôm nay sở dĩ ấy tới, , là bởi vì tôi có chuyện muốn lén hỏi . Thứ hai, tôi chưa từng tổn thương Cẩn, năm đó là Cẩn làm tôi tổn thương , ít nhất tự tôi cho là như vậy, hơn nữa, đến bây giờ tôi còn biết, tại sao ấy lại rời khỏi tôi." "Ai ! Năm đó ràng là lỗi của , ngày đó tôi cũng có cùng với ấy trở về, kết quả sao ?" Nhã Văn tức giận , tuyệt tin tưởng lời của . "Đây chính là chuyện tôi muốn hỏi ." tìm được điểm mấu chốt. Cố ấy cố ấy cũng theo, rốt cuộc là đâu? "Có ý tứ gì?" Nhã Văn hoàn toàn hiểu lời của . " Nếu như theo ấy trở về , vậy rốt cuộc là nơi nào? Còn có ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" "Đương nhiên là bồi Cẩn trở về chỗ của ." " ấy có trở lại?" Tại sao chút ấn tượng cũng có? còn nhớ buổi tối ngày trước tương đối mệt mỏi, cho nên giấc ngủ rất sâu, chẳng lẽ là nguyên nhân này, mới biết ấy có trở lại? "Ngày đó ấy có chuyện tìm tôi thương lượng, cho nên thừa dịp ngủ ra ngoài tìm tôi ,sau khi tôi với ấy chuyện xong , ấy lại quyết định trở về tìm ." "Sau đó sao?" "Sau đó?"

      Khuôn mặt Nhã Văn tức giận trừng mắt , đưa ngón tay hướng tới lỗ mũi , hoàn toàn quên phải sợ hãi ."Sau đó vị hôn thê của xuất , ta khi dễ Cẩn, đối với Cẩn chỉ là vui đùa chút , mỗi lần đều muốn ta tới giúp kết thúc, ta còn Cẩn cút !" Rất tốt, từ vị hôn thê này rốt cuộc xuất . Nhã Văn mới vừa ngày đó, hẳn là ngày tìm được Cẩn, sau đó. . . . . . người đàn bà đáng chết lại vừa đúng lúc xuất ở chỗ của . . . . . . Phác Vấn Thấm! Rất tốt, đây quá tốt , ra là cái vị hôn thê thần bí kia là ta, quả ta. "Kết quả đâu ?" Xích Diễm nâng mày , hiển nhiên hết sức vui. "Kết quả Cẩn rời ." Nhã Văn hơi do dự , có nên cho biết hay ? "Đây chính là nguyên nhân ấy rời ? Cố ấy cho rằng tôi có vị hôn thê, cho nên rời ?"

      Lần này Xích Diễm là càng thêm vui, nghĩ tới tín nhiệm của với mới chút xíu như vậy , liền hỏi cũng hỏi, hướng xác nhận cũng có, liền xử bị nốc-ao! "Làm ơn, , các ngươi khi đó mới nhận thức bao lâu? Ở chỗ bao lâu? Đột nhiên có người phụ nữ xuất ở chỗ người kia, ấy làm sao có thể tin?" Nhã Văn nhịn được liếc cái. " hãy nghe cho kỹ, tôi căn bản có vị hôn thê, người đàn bà kia là lừa gạt ấy ." " ta phải vị hôn thê của ? Vậy ta là ai ?" Nhã Văn tò mò hỏi.

      Làm sao có thể có loại phụ nữ như vậy , ràng cùng người ta quan hệ , lại biết xấu hổ cố ý như vậy ? " ta ? Người liên quan." Xích Diễm lạnh lùng hừ tiếng, lần này biết nên tìm người nào tính sổ rồi. "Vậy từ đầu tới cuối đều là Cẩn sao?" Nhã Văn sau khi nghe lời của , lại hết sức xác định hỏi. "Dĩ nhiên." Chưa bao giờ thay đổi. "Cho nên. . . . . . tại cũng vậy sao? vẫn còn ấy ?" " Tôi cưới ấy phải là ?" Thời điểm cho là mình hận , nhưng lại tìm hết lý do cưới , để cho trở thành vợ của , đây chính là chứng minh tốt nhất. "Vậy. . . . . ." Nhã Văn dùng sức hít hơi."Tôi nghĩ có chuyện. . . . . . tốt nhất phải biết. Tôi hi vọng. . . . . . Sau khi biết chuyện này , nên trách Cẩn, bởi vì chuyện này cũng làm ấy thương tổn rất sâu." "Là chuyện gì?" "Cẩn. . . . . .Ngày rời , từ lầu té xuống. . . . . . Sẩy thai."

      ********* Vừa cảm giác ngủ tốt . Cẩn thoải mái từ giường ngồi dậy. Bây giờ , bao giờ ở lúc nửa đêm tỉnh lại, rơi lệ đến bình minh nữa. Với lại . . . . . . bây giờ cũng rất hạnh phúc. "Xích Diễm, Diễm?" Mới vừa nghĩ tới , Cẩn liền phát thấy người đàn ông luôn luôn nằm ở giường nhìn , cho đến khi mình tỉnh lại. xuống giường, thay xong quần áo ra bên ngoài. Lúc này vì sao có ở đây? thành thói quen có làm bạn , tại lại đột nhiên thấy được người , trong lòng thực cảm thấy quen, cảm thấy có chút đơn như vậy. Đây cái chuyện rất đáng sợ.

      Thói quen ỷ lại vào người sau đó, phát có ở bên cạnh, loại tâm tình này. . . . . . Làm cho người ta cảm thấy tương đối bất lực bàng hoàng. "Diễm?" chậm rãi tới thư phòng, nghĩ rằng gặp được người muốn gặp , nghĩ tới lại vô ích. "Phu nhân. '" người làm đúng lúc qua. "Chào buổi sáng. biết Môn chủ nơi nào ?" Cẩn hướng mỉm cười hỏi , Cho tới bây giờ vẫn là có thói quen nghe xưng hô này . "Môn chủ có chuyện ra ngoài, trước bữa cơm trở lại , " "Vậy sao? Cám ơn." Cẩn thân mình vào bên trong thư phòng, ngồi ở trước bàn , nhìn đồng hồ tường chỉ đúng mười giờ. "Ai! Còn phải tiếng nữa ." Vậy còn muốn rất lâu. "Phu nhân." Ngoài cửa đột nhiên lại truyền đến tiếng kêu." Vào ." Cẩn vội vàng ngồi dậy. "Có tiểu thư tới, là Môn chủ mời ấy tới." Người làm mở cửa . "Tiểu thư? ấy ở đâu?" Cẩn đứng lên ra khỏi thư phòng. Xích Diễm ràng có ở đây, làm sao mời người tới đây? "Ở trong phòng khách ." "Được rồi! Vậy ta qua tiếp đón chút ." Cũng thể đem khách để ở đó chờ Diễm trở lại, mặc kệ ta sao ? Vì vậy tới phòng khách chính.

      Vừa vào trong phòng khách , Cẩn liền mở miệng : "Xin chào, Xích Diễm có ở đây, tôi --" Sau khi nghe lời của , ngồi ở ghế lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người tới, sắc mặt Cẩn trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Là ta . . . . . .Vị hôn thê của Diễm ? ! " . . . . ." Phác Vấn Thấm hoài nghi nhìn chòng chọc Cẩn, cảm giác giống như gặp qua ở đâu đó. Cẩn lui về phía sau bước, nhớ lại ba năm trước đây ta từng với . "Là !" Phác Vấn Thấm đột nhiên nhớ tới Cẩn. Cẩn cũng nhúc nhích nhìn Phác Vấn Thấm, lập tức cách nào phản ứng kịp. "Tại sao lại ở chỗ này, đây là tổng bộ Tông Nham môn, tại sao xuất ở nơi này?" Phác Vấn Thấm vốn là khuôn mặt xinh đẹp nhất thời trở nên dữ tợn. nghĩ tới tới nơi này, lại gặp phải người phụ nữ này, ta phải là vào ba năm trước bị đuổi sao? "Diễm tìm tới ?" Cẩn nghi ngờ hỏi. "Dĩ nhiên, nếu cho rằng tôi có thể tùy tiện vào cửa chính Tông Nham môn sao?" Phác Vấn Thấm kiêu ngạo , mặt vẻ mặt cũng là đắc ý. thực tế là nhận được thông báo của Tông Nham môn, hi vọng cha của có thể tự mình tới đây chuyến, có số việc muốn tìm ông chuyện chút, nhưng mà cha trước mắt có ở trong nước , thiệp liền do thay mặt nhận.

      Kể từ sau khi cha về hưu , vất vả mới có cơ hội thấy Xích Diễm , cho nên Phác Vấn Thấm cố ý chuyện này cho cha biết , tự mình cầm thiếp chạy tới. " Nhưng mà . . . . . ." Cẩn đột nhiên cảm thấy chuyện có cái gì đúng. nghĩ đến mới vừa rồi người làm tới thông báo là" tiểu thư tìm " , mà phải"Vị hôn thê tìm " , huống chi . . . . . . bây giờ là vợ Diễm, người phụ nữ này nên lại xuất ở nơi này mới đúng. " nghĩ tới đúng là biết xấu hổ, đuổi kịp tới nơi đây rồi. Phác Vấn Thấm hung tợn trừng mắt Cẩn, tương đối cam lòng.

      Đuổi theo là nhiều năm, liền con mắt cũng liếc nhìn , kể từ sau khi cha về hưu, càng thêm có cơ hội đến Tông Nham môn nữa. Mà ta , lại quang minh chánh đại ở tại nơi này, ta như thế nào làm được làm được , vào bằng cách nào? "Ban đầu tôi với , đừng luôn đánh chủ ý lên vị hôn phu của tôi , tại sao cứ biết xấu hổ như vậy!" Phác Vấn Thấm về phía Cẩn, ước gì tát cái. "Diễm là vị hôn phu của ? xác định sao?" Cẩn chậm rãi hỏi. " có ý gì, cho rằng tôi lung tung? sao, vậy chúng ta an vị ở chỗ này chờ, chờ Xích Diễm trở lại hỏi , xem ai mới là ." Phác Vấn Thấm mặt đắc ý , dường như thực nắm chắc. "Được rồi! Vậy chúng ta chờ Diễm trở lại , định trở về ăn cơm." Cẩn quyết định trốn tránh nữa, ngồi ở vị trí chủ nhân tiếp nhận đề nghị của ta , tính toán phải hỏi ràng.

      Ba năm trước đây bởi vì quá yếu đuối mà chạy, lần này. . . . . . muốn cố gắng tranh thủ tình của , hôn nhân, còn có hạnh phúc cả đời . tin tưởng Diễm lừa gạt , nếu như Phác Vấn Thấm là vị hôn thê của , cũng nên cho cái công đạo. " --" Phác Vấn Thấm vốn cho là sau khi nghe được lời của mình , Cẩn lại lần nữa lựa chọn rời , nghĩ tới lần này nhưng lại nhìn sai rồi.

      này. . . . . . Hình như trở nên dũng cảm? Hừ!Người đàn ông có được , người khác cũng đừng nghĩ lấy được. "Làm phiền đổi hai ly trà tới được ?" Cẩn gọi người làm bên cạnh . " Dạ, phu nhân." "Phu nhân?" Phác Vấn Thấm giật mình nhìn Cẩn. Mới vừa rồi người hầu kia gọi ta . . . . . . Phu nhân? " rốt cuộc là ai? Tại sao ta gọi là phu nhân? !" sắc mặt Phác Vấn Thấm tái nhợt, trợn to mắt chỉ Cẩn. "Tôi ? Tôi là vợ Diễm , chúng tôi kết hôn rồi." " bậy ! Xích Diễm căn bản có kết hôn!" Môn chủ Tông Nham môn kết hôn, đây là chuyện lớn cỡ nào , làm sao có thể chút tin tức cũng có truyền tới? "Đây là ." Thời điểm ban đầu hai người kết hôn chỉ có ba người tham gia, hơn nữa tin tức hoàn toàn phong tỏa ở bên ngoài , dĩ nhiên ai biết. " thể nào, thể nào. . . . . ." người đàn bà này làm sao có thể trở thành Môn chủ phu nhân Tông Nham môn? Người đó nên là mới đúng, nếu như ban đầu có người đàn bà này xuất , có lẽ có cơ hội, tại sao người đàn bà mạc danh kì diệu* chạy tới , có thể trở thành là Môn chủ phu nhân! ?

      *Mạc danh kì diệu : giải thích được.

      " . . . . . Có khỏe ?" Cẩn nhìn sắc mặt ta càng lúc càng hỏng bét, giống như bị đả kích, hơi quan tâm hỏi. " cần làm bộ tốt bụng! Hừ! Cái tiện nhân này , nhưng tốt lắm , để cho làm Môn chủ phu nhân, nhất định rất đắc ý sao!" Phác Vấn Thấm đứng lên, trong mắt phóng ra u quang đáng sợ, hận ý đối với như lửa lúc càng cháy mạnh. Nếu như có cơ hội lần này tới đây , có thể cả đời cũng biết, người đàn bà này trở thành vợ của Xích Diễm. " . . . . ." Ánh mắt ta tốt khiến Cẩn phát tình huống đúng rồi, vội vàng đứng lên, lại bị Phác Vấn Thấm dùng sức đè xuống. "Tôi cho biết, tôi nhưng nắm giữ nhược điểm của , chỉ cần tôi đem bí mật này cho Xích Diễm. . . . . . nhất định lập tức cần ." " ở đây gì?" Nụ cười quỷ dị của ta khiến Cẩn trong lòng cảnh linh đại tác, lo lắng cùng sợ hãi từ từ sâu hơn.

      *Cảnh linh đại tác : ý chỉ chuông cảnh giác mãnh liệt.

      " cứ ? Có cái gì bí mật mà sợ phát ?" Phác Vấn Thấm đáp, hỏi ngược lại . "Tôi biết ở đây gì" Cẩn rung động môi , nhịp tim cấp tốc tăng nhanh. "Vậy sao? Vậy tôi cho biết là được rồi ." Phác Vấn Thấm cúi người, nắm lấy cằm của chậm rãi : "Đứa bé." vừa xong, sắc mặt Cẩn ngay sau đó đại biến. " biết chuyện này?" Lời của đau nhói vết thương sâu trong nội tâm của Cẩn. ta. . . . . . ta biết chuyện này. . . . . . Làm sao lại như vậy? "Dĩ nhiên, vốn tôi chỉ là muốn xác định rời , mới cùng theo ra , nghĩ tới lại nghe thấy bạn của đến chuyện đứa , thế nào? Sảy thai phải ? Ha ha ha! là vô dụng, ngay cả con của Xích Diễm cũng giữ được, lại có tư cách gì trở thành vợ của . Trở thành Môn chủ phu nhân Tông Nham môn?" Nhìn thấy bộ dáng Cẩn bi thương , Phác Vấn Thấm hả hê cười to. "Nếu như mà tôi việc này cho Xích Diễm, biết còn muốn hay , chừng, liền nhìn cũng nhìn cái, mà thân phận Môn chủ phu nhân của . . . . . . Cho nên, nhanh ! Rời nơi này !" Như vậy lại có thể thay thế thay người đàn bà này trở thành vợ Xích Diễm , tròn giấc mơ của .

      Phác Vấn Thấm lòng cho là mình chỉ cần như vậy, Cẩn như lần trước dạng, ngoan ngoãn rời . "Cách, rời khỏi nơi này ?" "Đúng, tôi nghĩ cũng muốn để cho Xích Diễm biết chuyện này chứ? Chỉ cần rời khỏi , tôi liền đem bí mật này ra." " thể nào. . . . . . Nếu như mà tôi lại rời lần nữa, Diễm lại lần nữa giận tôi ." Nếu như rời khỏi , có cơ hội cùng ở chung chỗ. "Vậy sao? Đó phải là tốt hơn, như vậy liền cả đời biết hại chết con của rồi." Mà tôi , cũng có thể thuận nước đẩy thuyền thay thế , đợi ở bên cạnh .

      Phác Vấn Thấm đắc ý nghĩ. Chỉ cần người phụ nữ trước mắt , cho Xích Diễm, là người phụ nữ này thỉnh cầu thay thế ta đợi ở bên cạnh , sau đó lấy nhu tình đánh hạ tim của ,muốn cho cũng khó. Cẩn khép chặt mắt, hồi lâu, trong lòng rốt cuộc có quyết định -- ", tôi ." lẳng lặng đứng dậy, cự tuyệt để cho mình biến trở về thành Hạ Thiên Cẩn yếu đuối. " Sau khi rời , tôi cùng với , bao lâu nữa, bao giờ nhớ có nhân vật như tồn tại , suy nghĩ chút, đây phải là giao dịch tốt nhất sao? Tôi giúp bảo vệ bí mật này , mà Xích Diễm cũng trải qua vô cùng hạnh phúc. . . . . . Đợi chút, mới vừa gì? ?" Phác Vấn Thấm kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Cẩn trước mặt , thể tin được ta cự tuyệt . "Đúng, tôi , phải chính là , tại tôi là Môn chủ phu nhân nơi này , mà . . . . . . Chỉ là người ngoại lai*, tôi để cho cho Diễm biết chuyện này." Lúc chuyện khẽ run, chính mình thể tin được như vậy, nhưng mà . . . . . muốn cùng ở chung với người đàn ông , nếu như rời lần nữa , vĩnh viễn có cơ hội lần sau.

      *Ngoại lai : người bên ngoài đến.

      " dựa vào cái gì cho là tôi phải nghe ?" Phác Vấn Thấm lớn tiếng thét chói tai, tuyệt tin tưởng trước mắt, chính là nhát gan quá khứ từng đuổi kia. "Bằng thân phận bây giờ của tôi ." Cẩn lạnh giọng ." chút. . . . . . Nếu như tại tôi. . . . . . Muốn giết . . . . . . Cũng phải là thể nào, nên biết." thân phận Môn chủ phu nhân Tông Nham môn, lại giống với Môn chủ, chỉ cần hạ lệnh cái , người nơi này cũng tuyệt đối nghe lời của .........., biết . " dám? Tôi tin rằng cũng dám! Đúng, tuyệt đối dám . Nếu như muốn giết, vậy liền giết , nếu như mà tôi chết ở đây, có lẽ là phương pháp tốt , như vậy Xích diễm nhất định biết chuyện tôi tới nơi này , sau đó hỏi tới tại sao làm như vậy, sau đó thấy người đàn bà độc ác đáng sợ . Ha ha ha!" Phác Vấn Thấm tuyệt tin tưởng Cẩn làm ra việc gì tổn thương , người phụ nữ này tâm địa quá thiện lương, ngay cả khả năng bắt nạt người cũng có, làm sao có thể lớn mật như vậy? " ra đây chính là phương pháp tốt sao?"

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng trầm thấp, tiếp theo xuất bóng dáng của người đàn ông. Xích Diễm mặt biểu tình tiêu sái vào. "Diễm. . . . . ." Cẩn bất lực nhìn , lo lắng rốt cuộc nghe được bao nhiêu. "Xích, Xích Diễm?" Phác Vấn Thấm hơi kinh hoảng, nghĩ tới lại đột nhiên xuất . "Phác Vấn Thấm, lâu gặp, tôi hình như có tìm , vào bằng cách nào?" Xích Diễm nhìn Cẩn ngồi ở ghế sợ hãi cái, lại xem Phác Vấn Thấm chút . "Tôi , tôi là cầm thiệp của cha, ông ấy , có ở trong nước , tôi , tôi muốn cho biết tiếng." Phác Vấn Thấm trong lòng nhịn được rùng mình cái. "Vậy sao? Khó được có lòng như vậy." Xích Diễm ngồi ở ghế bên cạnh Cẩn, thuận tay cầm chén trà người làm mới vừa đưa cho Cẩn uống . "Ngồi ! đến, chúng ta hàn huyên chút. Vốn là tôi muốn tìm cha đến, chỉ là muốn hỏi chút ông ấy có liên quan đến chuyện của , ông ấy nếu có ở đây, mà nhân vật chính như lại chủ động thân, bằng tôi liền trực tiếp hỏi ." Xích Diễm mặt kéo ra nụ cười nhàn nhạt, buông trà tay , lấy ra cái khăn tay cho Cẩn.

      Động tác như vậy khiến Cẩn hơi giật mình, giương mắt nhìn Xích Diễm. Xích Diễm cấp ánh mắt nhu tình lại an ủi thôi . Cẩn tiếp nhận khăn tay của , khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. "Nghe . . . . . . ba năm trước đây trở thành vị hôn thê của tôi phải ? Tin tức quan trọng như vậy , tại sao tôi lại ràng lắm? có thể giải thích chút ?" Xích Diễm mở miệng hỏi, trong mắt lạnh lùng cùng sắc bén làm cho người ta nhìn thẳng rùng mình . "Tôi, tôi có, này, chuyện này tôi cũng biết, biết là người nào truyền , tôi , tôi cái gì cũng nghe ." Phác Vấn Thấm nghĩ tới muốn hỏi là chuyện này, hung dữ trợn mắt nhìn Cẩn cái, tưởng rằng . " có ? Như vậy đúng là , chuyện vị hôn thê là truyền nhầm !" "Đúng, đúng , tôi. . . . . . Tôi biết chuyện này." chỉ có thể hết sức phủ nhận, biết thể đắc tội với , nếu kết quả. . . . . . nghĩ cũng dám nghĩ. Nghe được lời của Phác Vấn Thấm , Cẩn hơi kinh ngạc. , ta mới vừa cái gì, ta phải là vị hôn thê của Diễm ? Vậy. . . . . . Vậy chuyện này là ta lung tung lừa gạt mình sao ? bị lừa . . . . . . Ba năm? Cũng giải thích được hận Diễm ba năm? " ra là như vậy, chỉ là. . . . . . Tại sao ba năm trước đây cho vợ tôi biết thê, là vị hôn thê của tôi , còn khiến chúng tôi bởi vì hiểu lầm này mà tách ra ba năm? đúng là lợi hại nha ! Nghĩ tay che trời?" Xích Diễm từng chữ từng chữ từ từ , giọng càng lúc càng lạnh. "Tôi , tôi xin lỗi, đây chẳng qua là cái trò đùa , , biết ấy tưởng , tôi, tôi phải cố ý." Bị người phát , chỉ có thể thừa nhận. tin tưởng Xích Diễm, nhìn phân thượng cha mình đối với Tông Nham môn trung thành như vậy mà tha thứ cho .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      " sao, chuyện này. . . . . . Tôi xem cha vô cùng trung thành như vậy nên cùng so đo." Vẻ mặt Xích Diễm đại phát từ bi , từ mặt căn bản nhìn ra rốt cuộc suy nghĩ gì. "Cảm, cảm ơn." Phác Vấn Thấm có chút đắc ý cười. Nhìn ! cũng biết, Xích Diễm trừng phạt . "Chỉ là. . . . . . mới vừa rồi lại uy hiếp vợ của tôi phải ?" Xích Diễm khinh thường cười lạnh .

      Chưa từng có người nào, có ai có thể tổn thương người của , nhất là tổn thương vợ của . Về công, nhìn phần Phác lão hết sức trung thành, chỉ cho ta trừng phạt thích đáng : về phần phương diện ân oán cá nhân, nếu như Cẩn so đo, cũng so đo nữa, cách khác. . . . . . Vợ của quyết định, quyết định số mạng của người phụ nữ này. "Tôi, tôi có." Phác Vấn Thấm biết Xích Diễm rốt cuộc nghe được bao nhiêu, chỉ là lắc đầu, đánh chết thừa nhận. "Cẩn?" Xích Diễm chăm chú nhìn chằm chằm Phác Vấn Thấm, giọng hỏi vợ bên còn sững sờ .

      Cẩn còn chưa có hồi hồn bị tiếng kêu như vậy cũng thanh tỉnh theo."Cái gì?" Ông trời, ngốc quá, lại bị lừa ba năm, người phụ nữ này. . . . . . rất đáng sợ! thế nhưng ngây ngốc nghe theo lời của ta rời , còn đau lòng lâu như vậy, khiến cho hai người hiểu lầm vì những thứ này . . . . . . " ta có uy hiếp em ?" Xích Diễm lại hỏi lần nữa. " có, có, ấy có." ta còn có bí mật của người, thế nào cũng thể thừa nhận. tại chỉ hi vọng Phác Vấn Thấm nhanh chút rời , rời cuộc sống của , vĩnh viễn đem chuyện con giấu giếm. "Ai! Em thành ." Nghe vậy, Xích Diễm chau chau mày, vỗ vỗ gương mặt của Cẩn, lại nhàng vì lau nước mắt còn sót lại ở gò má. "Diễm. . . . . ." Cẩn tuyệt hiểu ý tứ trong lời của , chính là lo lắng trong lòng từ từ gia tăng. "Phác Vấn Thấm, tôi lại cho cơ hội, rốt cuộc có uy hiếp vợ của tôi hay ?" Ánh mắt Cẩn sợ hãi phải là có nhìn thấy, muốn tức dưỡng gian*, nếu vợ dám thừa nhận, vậy còn có nghĩa vụ bảo vệ tốt.

      *Tức dưỡng gian : ta tra là nuông chiều sinh hư, biết có đúng nữa ( ai pít chỉ dùm =.= )

      Nếu như Phác Vấn Thấm dám thừa nhận nữa, bỏ qua cho ta. "Tôi, tôi. . . . . ." Phác Vấn Thấm xác định ngẩng đầu lên, ở trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt của Xích Diễm kia, biết biết hết rồi. Mới vừa rồi ở bên ngoài khẳng định nghe được rất nhiều, có lẽ. . . . . . toàn bộ đều nghe được. "Là, tôi uy hiếp ta, như thế nào?"Được, nếu tốt, cũng bỏ qua cho người phụ nữ ngồi ở bên cạnh , muốn chết, mọi người cùng nhau chết. Phác Vấn Thấm hừ lạnh cười. "Cho dù tôi uy hiếp ta thế nào, nếu như đứa bé kia có chết, ta có nhược điểm ở tay tôi sao? Người phụ nữ kia, vợ của , ta hại chết con , bây giờ dựa vào cái gì lại còn muốn ở chung chỗ với ? Tôi làm nhiều như vậy cố gắng muốn lấy được chú ý của , kết quả đâu ? chẳng thèm ngó tới tôi, còn người phụ nữ kia sao ? Cùng lắm chỉ là cái hèn hạ biết xấu hổ, muốn cùng tôi giành, còn lâu lắm ! Nếu tôi có chuyện, tôi cũng để cho ta sống tốt hơn!" Bất cứ giá nào , nếu phải là liên quan đến người phụ nữ này, hôm nay trở thành như vậy.

      Cẩn dùng sức lắc đầu, thân thể lạnh cứng ngừng rung động. biết rồi. . . . . . biết chuyện hại chết đứa bé rồi. . . . . . Trong đầu nghĩ tất cả đều là chuyện này. ", cần --" Cẩn dùng sức lắc đầu, che mặt xông ra ngoài. "Cẩn --" Xích Diễm nghĩ tới có hành động như vậy, lo lắng đứng lên muốn đuổi theo ra ngoài. "Xích Diễm." Phác Vấn Thấm dùng sức kéo tay lại." , hãy nghe em .Em, em , cho nên. . . . . . Cho nên mới phải uy hiếp ấy rời khỏi , em, em có thể sinh nhiều con cho , muốn mấy, em đều có thể sinh cho , em bảo vệ con của chúng ta tốt, giống như ấy . Em rất , rất !" "? Hừ! hại chết con tôi !" Xích Diễm tay ném ta mặt xuống . "Cái... cái gì?"

      bị đau nhìn . "Nếu như dối, Cẩn khổ sở rời , rơi xuống lầu, đứa bé chết, tôi cùng ấy cũng sớm kết hôn, mà ? tôi ? Tôi căn bản , khó nghe chút, tôi đối với chút hứng thú cũng có, gặp lại , chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm, muốn ói.Tình của ? Tỉnh lại ! Tôi tuyệt muốn. Còn nữa, vợ của tôi nếu là xảy ra chuyện gì hay, tôi tuyệt đối bỏ qua cho ." Vừa xong, Xích Diễm liền nhanh chóng lao ra cửa .

      ********* Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? nên làm cái gì bây giờ ? Cẩn thân mình núp ở trong sau tảng đá lớn trong sân nhà, có cách nào đối mặt với Xích Diễm. Chuyện đứa . . . . . . biết rồi, xử trí như thế nào ? là sợ lại lần nữa đối mặt với tức giận của , muốn vĩnh viễn ở chung chỗ với , cùng qua cả đời. "Ô ô ô. . . . . ." Ông trời vì sao hành hạ như vậy, vì sao đường tình của khó như vậy, vì sao còn muốn khiến chịu đựng đau đớn lần nữa ? Tại sao? Hạnh phúc xa xỉ của vì sao lại ngắn ngủi như vậy ? chỉ muốn ở cùng , chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nho này , cũng khó đạt được như vậy? "Cẩn? Cẩn em ở đâu? Ra ngoài! Cẩn?" Lúc này, Xích Diễm tự mình tới trong sân, lớn tiếng kêu lên, lòng như lửa đốt nhìn bốn phía, nhưng mà tìm khắp nơi đều thấy bóng dáng của .

      chưa từng lo lắng như vậy, tất cả hiểu lầm đều được tháo ra, tại sao còn phải trốn ? Tại sao lại muốn thoát ? ấy luôn luôn có cách nào nhảy ra khỏi chuyện đứa bé mất được, ấy vẫn hết sức hết sức đau lòng. Lời của Nhã Văn đột nhiên lên ở bên tai . nên đau lòng, bởi vì cũng phải làm thương tổn đứa bé, có lẽ đứa bé kia cùng bọn họ có duyên phận. Trời mới biết, khi nghe được chuyện đứa con từ Nhã Văn tim của có bao nhiêu đau, thân thể nho của ấy, lại chiu đựng thương tổn như vậy dài đến ba năm, ba năm này, rốt cuộc là như thế nào sống tiếp? Như thế nào từ trong tự trách, hối hận vượt qua ? Ba năm này ấy cũng có thể ngủ được, ngày cuối cùng đợi ở nước Pháp kia, cả ngày ấy lấy nước mắt rửa mặt, câu nào, linh hồn như bị mang dạng, khi đó tôi rất sợ, ấy vì vậy mà kết thúc tánh mạng của mình, phản bội đối với ấy mà , tựa như trời sập xuống, ấy cũng tìm được người có thể khiến ấy tin cậy dựa vào nữa. nguyện ý cùng bắt đầu lại từ đầu, khiến cho lại lần nữa tin tưởng , lại lần nữa làm nơi cho tránh gió, lại lần nữa vì xây dựng chỗ khiến an tâm .

      cưng chiều , đời kiếp chỉ mình , khiến cho cuốc sống trong tương lai của hạnh phúc vui vẻ, để cho chảy xuống bất kỳ giọt nước mắt khổ sở nào , mỗi ngày mỗi ngày, ở trong vòng vây thương tỉnh lại, sau đó. . . . . . chỉ cần nhớ tới , cảm thấy hạnh phúc. "Cẩn, biết em ở nơi này muốn ra ngoài, sao, em ra ngoài cũng sao, nhưng xin em hãy nghe kỹ lời ." Xích Diễm rống lớn, tin tưởng, ở chỗ này, chỉ là trốn muốn gặp . " Quá khứ có bất kì vị hôn thê nào, chưa từng lừa gạt em, chỉ là . . . . . . từng có người . ấy rất đặc biệt, đặc biệt đến khiến cho lần đầu tiên nhìn thấy ấy, sau đó trái tim chỉ nhảy lên vì mình , mà kia tên là Hạ Thiên Cẩn, là Đài Loan.

      Thời điểm ấy cười rất đẹp, chói mắt giống như ánh mặt trời, làm cho nhịn được bày tỏ, mỗi ngày mỗi ngày, khi mở mắt ra, chỉ muốn đến gặp ấy, chỉ muốn mau chút ôm lấy , cảm nhận ở bên cạnh , cùng chia sẻ mỗi khắc. ấy rất đơn thuần, rất ngây thơ, ở trước mặt của cười to, kêu to, sức sống của ấy cảm hóa , khiến vui vẻ, và đối với chính là hạnh phúc. Sau đó . . . . . . cùng ấy có chút hiểu lầm mà tách ra, có tra chân tướng , tưởng rằng ấy cùng người đàn ông khác ở chung chỗ, cho nên bắt đầu hận , cũng rời khỏi . Chỉ là ba năm này, chưa từng quên , thời điểm làm như liên tục muốn chính mình hận , lại phát mình còn rất ấy. vẫn rất nhớ , ba năm qua chưa từng thay đổi, nhớ nhung nghĩ đến hận thể vọt tới Đài Loan tìm .

      Nhưng ấy rời khỏi khiến trở nên có tự tin, thường nghĩ, có lẽ ấy tuyệt đối , có lẽ chưa bao giờ , có lẽ qua ba năm, ấy sớm quên nhân vật như , sớm quên từng ở nước Pháp, gặp được người đàn ông , nhưng vẫn quan tâm như cũ, như cũ, nhớ nhung ." Đột nhiên, Xích Diễm nghe được từng tiếng nức nở yếu ớt, sắc mặt dịu dàng, khóe miệng mang theo nụ cười, tới phương hướng phát ra thanh . Nhìn thấy Cẩn ở sau tảng đá lớn khóc thút thít, lên trước, ngồi xổm người xuống, nhàng nâng gương mặt của , dịu dàng hôn lấy nước mắt mặt . "Sau đó. . . . . . gặp ấy, thay đổi rất nhiều, còn là nhu nhược như trong ấn tượng của nữa, nhưng vẫn còn , muốn cho cả đời ở chỗ với , nhưng nghĩ ra phương pháp giữ ở lại.

      Cũng may, ông trời cũng giúp ,ông ấy biết biết nên làm như thế nào để giữ , cho nên cho cơ hội điều kiện với , vì cứu chị của ấy, ấy đồng ý cầu của , trở thành vợ của , mà cũng được như ý nguyện giữ ở lại bên cạnh mình. Sau này, mới biết, hiểu lầm , cũng hiểu lầm , chúng ta lãng phí ba năm hận nhau . Bây giờ , rất hạnh phúc, bởi vì ấy ở bên cạnh . Mà ? Có phải cũng bởi vì có làm bạn mà rất hạnh phúc hay ?" chậm rãi lôi đứng dậy ôm lấy . Lại lần nữa ôm , trong lòng hề có cảm giác ngăn cách làm cho thở phào nhõm, nhìn lầm người, lần đầu tiên nhìn thấy , xác định là hạnh phúc của , mà . . . . . Quả như nghĩ, là hạnh phúc của , là tương lai của . "Ừ! ấy rất hạnh phúc, vô cùng, vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến khiến cho ấy sợ hãi đây là giấc mộng, mà mộng. . . . . . Bất cứ lúc nào cũng tỉnh, là sợ khi vừa mở ra mắt, liền thấy hạnh phúc của mình, muốn mất bất kì cái gì nữa, người đàn ông này, rất rất , từ ba năm trước đến bây giờ đều ." Cẩn ngừng vừa khóc vừa kể lể, gắt gao kéo y phục của , rất sợ lại đột nhiên rời . "Đúng vậy ! Nếu hai người đều rất hạnh phúc, ấy tại sao lại khóc đây? Là vô cùng vui mừng mà khóc sao? Tất cả chân tướng ràng, hiểu vì sao ấy lại lần nữa từ trước mặt chạy trốn, hiểu vì sao vẫn đau lòng như cũ, vì sao khóc thút thít?"

      thừa nhận, thừa nhận như cũ thương , ba năm chia lìa cũng có thay đổi hết thảy. Xích Diễm chút do dự dùng sức ôm lấy , như muốn đem nhét vào trong thân thể, khiến hai người hợp làm thể, vui sướng hôn trán , lần lại lần, bừa bãi tuyên bố vui sướng . "Nhưng mà . . . . . . ấy hại chết con của mình cùng người , đứa bé kia. . . . . . Vốn nên có cơ hội sống sót, đều là sơ ý, sơ ý lớn, nên cẩn thận hại đứa bé như vậy, đó là con cũa cùng người . . . . . . rất sợ người của hận , ghét , rời khỏi , rất sợ mình lại lần nữa mất ." Cẩn núp ở trong ngực , kéo y phục của chặt. "Muốn nghe chút người đàn ông kia thế nào ?" giọng Xích Diễm êm ái, chậm rãi đưa tay vỗ thân thể của , mặt lên nụ cười nhàn nhạt. " Người đàn ông kia , có mặc dù đáng tiếc, nhưng mà đứa bé kia cùng bọn họ có duyên phận, tuyệt trách người phụ nữ của , chỉ là rất đau lòng người phụ nữ kia chịu khổ, vào lúc khổ sở nhất, người đàn ông thế nhưng có ở bên cạnh , vừa nghĩ tới là rất đau lòng rồi.

      tại, người đàn ông kia chỉ muốn cho người phụ nữ của vui vẻ, để cho người phụ nữ của nhanh lại lần nữa có đứa bé , đứa bé có duyên với bọn họ lần trước, có lẽ đợi trở thành bảo bảo của bọn họ lần nữa cũng chừng! Chỉ cần hai người bọn họ bao giờ tách ra, nhất định còn có càng nhiều đứa bé hơn, càng nhiều hạnh phúc hơn chờ hai người bọn họ." Xích Diễm kéo ra khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn Cẩn, nụ cười mặt càng lúc càng lớn. "Người đàn ông kia chỉ hy vọng người phụ nữ của mình có thể vui vẻ, trở lại quá khứ cuộc sống ngọt ngào của hai người, em cảm thấy, ấy có thể đồng ý hay ?" Cẩn cảm động lau sạch nước mắt lên ở khóe mắt, dùng sức gật đầu. " , , , ấy nhất định đồng ý, nhất định ." nhào vào trong ngực của , lớn tiếng khóc, nước mắt. lần này . . . . . Là tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc. tin tưởng, từ nay về sau, buồn nữa, khóc nữa. Hồi cuối hạnh phúc sao? Đúng vậy. Cẩn nhàng xoa bụng của mình, mặt lên nhu hòa tràn đầy tình thương của mẹ. cười thỏa mãn, lại nhịn được than . hạnh phúc, nên là quá hạnh phúc. "Tiểu Cẩn." Xa xa, người đàn ông kêu gọi kéo hồi hồn trở về . "Ở chỗ này." Cẩn vẫy tay, cười với người đàn ông tới, nụ cười ngọt ngào này làm cho người ta nhìn nhịn được si mê. "Tại sao trở lại sớm vậy ?" Đợi ngồi vào bên cạnh giọng hỏi. "Nhớ em, cho nên vụng trộm trở lại." Xích Diễm thản nhiên hôn môi ,, tuyệt vì mình bỏ xuống công việc chạy về nhà mà áy náy. "Vậy sao? Ngày đó em mới nhận được điện thoại của Diêm La cùng Hợp Hồn, bọn họ ngừng oán trách em, có người len lén rời khỏi công ty, đem đống công việc ném cho bọn họ." Cẩn hơi chỉ trích vỗ vào lồng ngực của . " sao, thỉnh thoảng cũng nên để cho bọn họ bận rộn, nếu phải quá tiện nghi cho những người đó rồi.

      Hơn nữa. . . . . . còn định hỏi em chút, có muốn trở về Đài Loan chuyến ? ." nhàng ôm , tay thận trọng đặt ở bụng khá to của . "Trở về?" Cẩn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn ."Cùng ?" thể nào? phải làm sao đối mặt với cha mẹ đây? "Đúng rồi, quên cho em biết, lúc trước khi điều tra em, cũng điều tra luôn các chị cùng trốn nhà với em luôn ." Xích Diễm đột nhiên nhớ tới phải cho biết chuyện khác. "Em xem chút." Cẩn nôn nóng lấy qua tài liệu tay . Chỉ chốc lát, cười, trong nụ cười kia vì các chị mình mà tràn đầy cao hứng vui sướng. Chỉ cả trước mắt ờ Pháp, hơn nữa hình như còn quen biết Bá tước nước Pháp, chị hai ở Nhật Bản, giống như cùng người đàn ông Nhật Bản quan hệ tệ, hơn nữa còn tiến vào trong nhà người ta, chỉ là. . . . . . Lấy cá tính thích chỉnh người của chị ấy , xem ra chị ấy đại khái là có mục đích! Về phần chị ba, Cẩn có thể vô cùng xác định chị ấy tại rất hạnh phúc. Chẳng những có người chồng là Giáo phụ, hơn nữa. . . . . . Còn làm tới Giáo mẫu.

      Giáo mẫu a. . . . . . Chị ấy ràng có cá tính nhát gan nhất trong đám chị em, thế nhưng lên làm giáo mẫu Mafia! " Em nghĩ muốn đợi thời gian nữa , chờ em cùng các chị liên lạc với nhau, mà nghĩ phương pháp nên như thế nào để cho cha mẹ ngừng lại cơn tức giận, rồi cùng nhau trở về tốt hơn ."

      Nếu như về trước, người thứ nhất chịu khổ, thực là rất thảm. " biết rồi, nhìn em tại dễ dàng mệt mỏi như vậy, làm sao có thể liền rời ." Xích Diễm lắc đầu, cũng muốn quá mệt mỏi. Mấy tháng nay làm khổ , bởi vì thân thể gầy yếu, tại trong bụng lại mang theo đứa bé, đúng là chuyện rất mệt mỏi .

      Xem bây giờ, ràng ăn rất nhiều, nhưng cả người lại có mấy lạng thịt, chỉ có cái bụng lớn vô cùng. Có lúc còn khó chịu hơn đến có cách nào ngủ được, vì thế càng thêm đau lòng dứt. "Lại quan hệ, dù sao có tư nhân máy bay em cần cùng người khác chen lấn, nếu để giường lớn lên đó để em ngủ đường về Đài Loan,em có lẽ thoải mái hơn ." Nghĩ đến lâu gặp mặt các chị, thấy rất nhớ. " nghĩ bằng chờ qua thời kì này ! Chờ đứa bé được sinh ra, thân thể em dưỡng tốt tồi trở về cũng muộn." " cũng phải, chờ đứa bé được sinh ra, cùng dẫn nó , ba mẹ em nếu như phát mình làm Ông ngoại, bà ngoại rồi, có lẽ nhìn thấy cháu trai, tức giận chuyện em đào hôn nữa . Còn có chuyện gả cho người khác." Bất quá vẫn là trước cùng các chị em nghĩ kỹ đối sách mới được. "Đúng, đúng vậy! Ha ha ha!" Xích Diễm hơi lúng túng cười.

      Này nhưng nguy rồi, quên cho biết, mình chính là người đàn ông phải gả,chuyện này . . . . . . Nên giải thích như thế nào đây? Sau khi kết thúc tất cả hiểu lầm,, cả ngày chỉ nghĩ nên làm thế nào khiến cuộc sống hai người ngọt ngào hơn, vui vẻ hơn, căn bản nghĩ tới chuyện này. Mà tại nhắc tới. . . . . . Xích Diễm tuyệt cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt chuyện này, lấy cá tính thích loạn tưởng của , khẳng định lại cố ý thiết kế .

      Nhớ ngày đó. . . . . . còn đem chị để điều kiện với , chừng. . . . . . mang thù, lại được ngủ thư phòng rồi, muốn. . . . . "Diễm? Làm sao vậy ?" Cẩn tò mò nhìn sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi của chồng, quan tâm đưa tay đặt trán của , tưởng rằng thoải mái. ", , có việc gì." phục hồi tinh thần lại, nhàng hôn môi , Cẩn thận ôm . Ai! Quên . . . . . . vẫn là buổi tối gọi điện thoại cho cha hỏi ông ấy số điện thoại nhà Cẩn, trước cùng cha vợ, mẹ vợ chuyện chút, có thể bao che hay , đem chuyện này cất dấu, đừng để cho Cẩn biết. Bằng nếu để ấy biết . . . . . . phải thảm rồi. . . . . .


      Hết
      ----------oOo----------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :