1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Nàng Xinh Đẹp Của Bá Tuớc - Thần Hy (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9

      Buổi chiều, 6 giờ, Đinh Lạc gọi vài cuộc điện thoại về nhà cũng có ai trả lời, ngay cả công việc cũng bỏ nhanh chóng lái xe về nhà

      Vừa mở cửa , liền nhìn thấy trong nhà tối đen như mực, ngay cả đèn cũng bật, đôi mày khẽ chau lại

      " Tâm Diệp?"

      nhớ sáng nay ra ngoài mới phải mà

      lần mò tìm vị trí của công tắc điện sau đó bật nó lên

      " Tâm Diệp?" vừa mới quay người lại , liền phát ngồi phòng khách nhúc nhích

      về phía trước, trong mắt tràn ngập lo lắng

      " Thế nào? Có chuyện gì xảy ra vậy em?"

      Trong mắt tràn ngập lo lắng, tay sờ trán của , sợ là bị ngã bệnh

      " về?" ngẩng đầu lên nhìn , hai mắt vô hồn, sắc mặt có chút tái nhợt

      Từ sáng đến bây giờ, vẫn ngồi ở đây, hề động tay chân, chỉ có ngồi ngẩn người

      " Ừ! gọi vài cuộc điện thoại mà thấy em nhận, còn tưởng em xảy ra chuyện gì"

      hôn lên đôi môi lạnh lẽo của , tay của và thân thể của đều lạnh băng, người chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ

      " Sao em mặc nhiều chút? Để tay lạnh băng như vậy?" dùng lực xoa xoa bàn tay bé của , cởi áo khoác của mình đắp lên người

      Nhìn bộ dạng còn sức sống như vậy khiến cảm thấy vô cùn lo lắng, chút nụ cười tươi tắn như mọi ngày cũng có , sợ xảy ra chuyện gì

      " Ăn chưa?" đứng trước mặt nhìn , trong ánh mắt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.

      Tâm Diệp lắc đầu cái, cúi đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm bàn tay che cho bàn tay của mình

      Giờ phút này ngoài nghi hoặc ở bên ngoài, còn có chút hoài nghi cùng tin tưởng

      " dẫn em ăn ít thứ được ?" bởi vì biết xảy ra chuyện gì, đề nghị, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt

      lắc đầu cái, nhìn người đàn ông trước mắt

      Trong lúc bất chợt, cảm thấy xa lạ

      Hai người sống chung lâu như vậy, hiểu tại sao muốn giấu thân phận của mình cho biết? Tại sao chuyeenjhai người có hôn ước?

      Là do muốn lấy , khiến tức giận, nên muốn trừng phạt , trêu sao?

      " Địch Lac,, có chuyện gì giấu em ?" vẻ mặt thành nhìn , tỉ mỉ chú ý thái độ của

      " Giấu em? Vì sao em lại hỏi như vậy?" giọng hỏi, hiểu vì sao lại như vậy, là ai tổn thương ?

      " nên hỏi em, trả lời em được ?"

      cầm ngược lại tay , nghĩ thêm cho cơ hội để cho biết, ra là vị hôn phu cuả , muốn giải thích lý do tại sao cho biết

      " Lừa gạt em? có gì gạt em cả". lắc đầu cái, cho nu cười kiên định

      " có sao?" lòng thấy đau, nhịn được hỏi lần nữa

      biết vì sao phải dối gạt ?

      " Dĩ nhiên, có chuyện gì gạt em?" thấy lần nữa hỏi, cảm thấy có cái gì đúng, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của

      " Giống như........có vị hôn thê...". cúi đầu, muốn cho thấy khuôn mặt khổ sở của mình

      nghĩ tới vẫn như vậy, muốn cho biết...

      " Vị hôn thê?" trợn tròn mắt

      Chợt nghe lời của khiến giật mình

      làm sao biết chuyện này, có người cho biết sao?

      Có hay biết chuyện là vị hôn phu của ? Nếu nhưu vậy, vì sao lại khổ sở như vậy?

      " EM nghe ai ?" nghiêm túc nâng đầu lên, trong mắt thấy được nỗi khổ sở cùng thất vọng

      Thất vọng? Khổ sở? Tại sao? hiểu vì sao lại có vẻ mặt như thế?

      " Đừng hỏi vì sao em biết, chỉ cần cho em biết đó phải là ". vẫn còn hi vọng, mong cho biết , để cho có thể an tâm

      Khi biết được mình là vị hôn thê của , liền vui mừng, nhưng sau đó, lại bắt đầu sợ, nghi ngờ, vì sao lại giấu giếm ? Nguyên nhân vì sao?

      Nếu như muốn trừng phạt , thành công

      sợ lừa gạt , lừa , vì bỏ trốn

      từng với , muốn gả cho vị hôn phu, ngay lúc đó tỏng lòng ngĩ nhưu thế nào đây? đối đãi với sao đây?

      có vị hôn phu, lại còn ở chung chỗ với người đàn ông khác trong lòng có suy nghĩ gì?

      Ghét ? Coi thường ? Vì người phụ nữ tùy tiện?

      " có, có vị hôn thê". có chút cứng ngắc mà cười cười vuốt tóc

      dễ dàng thừa nhận mình chính là vị hôn phu của với được, lấy tình huống trước mắt, tình cảm của hai người vẫn hết sức mong manh, trong giai đoạn ổn định, nếu như cứ như vậy ra, có lẽ,.... mất mất

      Khi còn chưa có khẳng định hoàn toàn đón nhận , , có biện pháp chân tướng với , quên từng , ghét chuyện hôn nhân này như thế nào, tùy tiện tìm người để lấy, còn hơn phải lấy người xa lạ

      " Chưa? chưa có". trả lời khẳng định khiến tan nát cõi lòng, khẳng định được đáp án trong lòng

      vì trả thù , nên muốn cùng chỗ, chút cũng ....

      qua lại với , chỉ là muốn trừng phạt , vì khiến mất thể diện nên mới trừng phạt , đàu tiên khiến , sau đó hung hăng vất bỏ

      " Là ai cho em biết có vị hôn thê?"

      " LÀ Thiều Lâm cho em biết, có vị hôn thê, hơn nữa còn đến từ phương đông, gần đây Đài Loan để mang ấy về đây". lung tung viện đại lời dối

      Hất mặt, kiềm được chảy nước mắt

      " Nếu kết hôn, người lấy cũng chỉ có em". rốt cuộc lộ ra nụ cười, tiến đến ôm

      Trong lòng thở phào nhõm, ra là vì chuyện này mới khổ sở, còn tưởng biết việc kia rồi

      " Ừ". cắn môi, dùng sức gật đầu, trong lòng rỉ máu

      Tên lừa gạt, tên lừa gạt

      Ngực vô cùng ấm áp, nhưng tỏng lòng lại vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức toàn thân phát run

      " Sao vậy, rất lạnh sao? em mặc nhiều quần áo nghe, cảm lạnh sao?" lôi vào phòng, từ tủ quần áo chọn bộ quần áo của thích mặc nhất

      " Em thay đồ, dẫn em ăn cơm, đoán em cả ngày nay cũng chưa ăn gì ! Ăn xong chúng ta cùng nhau dạo chút". khẽ hôn lên má của , sau đó đóng cửa, đến phòng khách đợi

      Đến khi rời , liền vô lực ngã xuống đất, lệ trong khóe mắt chảy ra, vì tình cảm của mình bỏ ra mà cảm thấy bi ai

      " Tại sao lại gạt em?"

      biết đào hôn là lỗi của , vô ý đả thương . Nhưng vì sao phải tổn thương đây? vô dụng đau lòng ôm chặt bản thân khóc khẽ

      Từ đầu đến cuối đều gải vờ, mà lại ngu ngốc để chiếm lấy trái tim mình

      Ha ha ! là đáng buồn

      Lần đầu tiên người đàn ông, triệt để chút gì giữ lại, thậm chí là người đàn ông duy nhất muốn lấy

      Tưởng rằng cùng với chung sống cả đời, ngờ.... ngờ ngay từ đầu tới cuối giống như kẻ ngu ngốc bị lừa dối

      nên làm gì?

      Nên làm như thế nào?

      Nên làm như thế nào?

      nên làm gì, mới có thể khiến mối quan hệ của hai người tiến lên bước lâu dài, nên làm gì mới có thể khiến chấp nhận là vị hôn phu của

      Lấy tình huống tại, xác định nếu cho , có tiếp nhận hay ?

      Ngồi ghế sa lon, trầm tư

      đặc biệt vì quan tâm đến thân phận và địa vị của

      vô cùng đặc biệt, có vì là người đàn ông giàu có mà xa xỉ

      là hư. chiếm hết tim của , khiến lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thấy

      giống như bất kì người phụ nữ khác, đối với hết sức lấy lòng, nhưng lai dễ dàng có được trái tim

      là đặc biệt, độc nhất vô nhị, nên làm sao để vĩnh viễn bên cạnh ?

      Cầm lấy hành lý từ dưới đất lên tay, nhìn vòng quanh căn phòng lần nữa

      Thời gian ở nơi này, là lúc sung sướng nhất trần gian

      khiến hiểu là như thế nào

      Mặc dù từ đầu đến cuối đều là giả, nhưng .... rất vui vẻ

      Nước mắt lặng lẽ rơi, dọc theo gương mặt chảy xuống

      quên nơi này,nơi mà từng vui vẻ

      quên chủ nhân nơi này, là người đàn ông

      Những điều tốt đẹp mãi mãi ghi nhớ

      Đem lấy chìa khóa trong lòng bàn tay, đặt nhè bàn

      Đây là phòng nơi hai người mỗi ngày vui vẻ, nhớ tớ nhịn được khóc thành tiếng



      , ,......

      *****************************************************

      Kỳ quái, ngồi trước bàn làm việc, thể nào tập trung

      Mấy ngày nay, vấn đề gì đó khiến cảm thấy có cái gì đó

      Đem tài liệu bỏ lại bàn đứng lên

      làm sao vậy?

      Từ chuyện lần trước đến bây giờ, người luôn luôn cười đáng , lại trở nên buồn bực vui, luôn len lén thở dài, khuôn mặt tràn đầy tâm

      " Tổng giám đốc,lão tổng giám đốc tìm ngài". Giọng thư kí truyền đến qua điện thoại

      " Alo" nhận điện thoại đem phiền não gác qua bên

      " LẠc nhi, con có bận ?"

      " có, ba tìm con có chuyện gì sao?" buông lỏng cà vạt, đem thân thể tựa lưng vào ghế

      " Con và con bé kia còn tốt chứ?" bá tước quan tâm hỏi

      Kể từ ngày ông rời , ông càng nghĩ càng đúng

      Con trai cho con bé biết quan hệ của bọn nó, nhưng ông lại ra, làm hại hai đứa gây gổ cũng hay

      Vì thế , ông phiền não chừng mấy ngày mới quyết định gọi điện hỏi con trai, quan tâm hỏi

      " Con cùng Tâm Diệp xảy ra chuyện gì, ba đừng lo" . Nhớ tới hành động của mấy ngày qua, dùng sức lắc đầu, đem suy nghĩ quăng

      " có là tốt rồi! có là tốt rồi. Ba còn lo lắng! Ngày đó ta cho con bé biết con bé là vị hôn thê của con, con bé rất kinh ngạc cái gì cũng , giống như bị kích ". Bá tước cười ha ha

      Xem ra là ông quá lo lắng rồi, con trai đem mọi chuyện giải thích ràng với con bé

      " Ba gì?" kinh ngạc từ ghế đứng dậy

      Nghe được ba như vậy, trong lòng dâng lên dự cảm xấu

      " Ba là , hôm đó ba và mẹ con đến chỗ con tìm Tâm Diệp cùng nhau chuyện phiếm, còn cho con bé nghe vu hôn ước, con bé lúc ấy vô cùng kinh ngạc, sững sờ nhìn chúng ta, cái gì đều . Sau ta lại cảm thấy có cái gì đó đúng, phát con bé hề biết chuyện này, ta cùng mẹ con về. Hôm nay gọi điện hỏi thăm tình hình của con bé xem sao". Nghe con trai có chút bối rối, ông cũng nhanh ra

      " BA mẹ tới khi nào?" sao lại biết

      " Chính là tuần trước, sao vậy? Tâm Diệp cho con biết sao?" ông nhanh chóng hỏi

      " có, ấy chưa ... ấy". Trong đầu lên cuộc chuyện tuần trước của , sau đó mấy tình huống khác thường mấy hôm nay

      " kỳ quái, làm sao cho con biết?"

      Trong lòng bắt đầu cảm thấy tương đối lo lắng

      biết , biết là vị hôn phu của , nên mới hỏi này nọ như vậy

      " Ba, xin lỗi, con cúp điện thoai, con về nhà xem :. cảm thấy lo lắng, giống như có việc gì xảy ra rồi

      muốn nhìn thấy , muốn ngay lập tức

      " Được, được, con mau trở về, nhớ liên lạc với ba". Nghe giọng lo lắng của con trai, ông cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng"

      Chẳng lẽ ông và vợ lại phá hư chuyện tốt của con rồi sao?

      Cúp điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài, quan tâm đến bộ dạng giật mình của thư ký

      biết, mà còn hỏi , vì muốn nghe chính miệng ra sao?

      Vậy lúc ấy lại trả lời cái gì?

      có, trả lời là có vị hôn thê

      Khi chưa muốn chân tướng việc cho sớm biết, nên mới buồn bã

      Bời vì lừa

      " Đáng chết"

      Khó trách khi nghe câu trả lời của cảm thấy khổ sở

      Khó trách mấy ngày nay kỳ quái, khó trách chút trốn tránh đối với

      đợi sụ cho nghe, nhưng mà.... lựa chọn giấu giếm!

      nhất định nghĩ cần , cho nên thất vọng, đau lòng, cùng khổ sở

      Khởi động xe, nóng này nhanh chóng chạy như vay về nhà

      " Tâm Diệp?"

      Mở cửa ra, chạy vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng của

      " Tâm Diệp, em ở đâu?'"

      Trong nhà bất kỳ chỗ nào cũng thấy bóng dáng

      Đáng chết, tại sao tìm được ?

      phải giải thích nguyên nhân với , cho biết, cố ý gạt , chỉ là chờ , mới cho biết

      " phải ra ngoài mua đồ ăn ?" có chút thở gấp ngồi gế sa lo, tay cầm chén nước bàn

      Đột nhiên , thấy có chút ánh sáng phát ra

      " Chìa khóa?"

      Cửa khóa làm sao chiếc chìa khóa lại ở đây?

      chợt đứng đậy, chạy nhanh về phía phòng ngủ, dùng sức mở tủ trang điểm

      Trừ đồ mua cho vẫn còn, những mỹ phẩm thường sử dụng, trong bàn trang điểm và ngăn kéo hoàn toàn biến mất

      kéo tủ treo quần áo, phát bên trong trừ quần áo của , cái gì mua vẫn còn, những quần áo mang đến đều biến mất

      " Đáng chết" rống to

      Cầm chìa khóa xe, nhanh chóng chạy ra ngoài

      Sao lại , đây coi là gì?

      Ngay cả lời giải thích cũng cho sao?

      vô tình như vậy?

      được, thể để cho

      Tại sao lại có thể như vậy?

      phải đem trở về, nếu tha thứ cho cũng sao, ít nhất.................

      phải cho biết, .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      " Lão tổng giám đốc"

      Thấy bá tước đến , thư kí ở ngoài cửa đứng lên, mặt vô cùng cảm kích kém phần khóc nức nở

      Tổng giám đốc biết vì sao, thời gian này tính cách thay đổi

      Ban đầu là tổng giám đốc lịch nho nhã biến mất, tổng giám đốc trở nên lạnh lẽo, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, khiến mọi người theo kịp

      Hơn nữa, tổng giám đốc mỗi ngày đều làm việc trễ, tất cả mọi người đều lo lắng thay giám đốc, sợ giám đốc đem sức khỏe ra làm cho hư mất

      " LẠc nhi đâu?" bá tước nở ra nụ cười nhàn nhạt

      " Tổng giám đốc trong phòng làm việc"

      Thư kí tới muốn giúp mở cửa, nhưng ông lại cự tuyệt

      " Cậu nấu trà, đợi lát nữa mang vào". Nắm tay cửa, ông quay đầu nhắc nhở cậu ta tiếng"

      " Dạ"

      Ông từ từ mở cửa phòng làm việc, vừa nhìn vào, ông phát Địch LẠc đửng ở trước cửa sổ sát đất, bóng dáng có vẻ độc.

      " LẠc nhi"

      chậm rãi xoay người, mặt là mệt mỏi cùng ưu sầu, xem ra mấy ngày ngủ rồi

      " Ba"

      " Thư ký mấy ngày nay con vẫn làm thêm giờ có về nhà, vô cùng lo lắng cho tình trạng của con,sợ con mệt mỏi ngã bệnh". Ông ngồi đối diện , cẩn thận nhìn nhìn

      " Cậu ta nghĩ nhiều rồi, chỉ có ít công việc như vậy sao có thể khiến con ngã được" mặt nở nụ cười bất đắc dĩ

      ở công ty muốn trở về là bởi vì tìm được , mình trử về, đối mặt với căn nhà có sức sống, chỉ làm cho thêm nhớ

      " Ai! Là lỗi của ba, nếu ba lỡ miệng ra, có lẽ con và thành ra như vậy rồi" mặt ông tràn đầy áy náy

      Nhìn con trai tìm được người, gầy ít, ông đau lòng, hơn nữa ông là người từng trải, biết chuyện nãy khổ sở như thế nào

      " , phải là lỗi của ba, là con đúng phát ra ấy có cái gì đúng, khi ấy hỏi con con lại trả lời thành , cho ấy biết nên ấy mới bỏ ". vò đầu, mặt tràn đầy tự trách cùng hối hận

      Là chính có phát ra chuyện này, mới để bỏ

      " Như vậy hiểu lầm con?"

      Nhìn bộ dạng khổ sở của con trai, ông hiểu được vấn đề

      " Con nên sớm chút cho ấy biết tình cảm của mình, có như vậy ấy bỏ ". Nghĩ đến tại biết nơi đâu , trong lòng tràn đầy rối rắm, lo âu và lo lắng cho

      " Con tìm khắp nơi bé có thể đến rồi sao?" ông tò mò hỏi, trong ánh mắt lên tia thần bí

      " có, nơi nào có thể tìm con đều tìm, có thể hỏi con cũng hỏi, ấy chỉ gọi cuộc điện thoại báo cho bạn tốt muốn nghỉ ngơi". Thiều Lâm cũng muốn phát điên lên , tay còn mấy bộ trang phục chờ sửa lại

      " Đài Loan? Con có hỏi qua bác Hạ chưa?" nụ cười mặt ông trở nên vô cùng quỷ dị

      " Có, bác Hạ có trở về cũng liên lạc với bác ấy"

      " A"

      Nếu như giờ phút này, ngẩng đầu lên phát ba mặt thay thế bằng nụ cười hả hê

      Đáng tiếc có, chỉ là ôm đầu ngừng phiền não

      " ấy giống như biến mất, ai biết ở đâu, có lẽ..... ấy muốn con tìm thấy ấy"

      có thói quen ở bên cạnh bầu bạn, khi , cảm giác này vô cùng đau khổ

      " Này, cho con"

      Ông muốn chọc con thêm nữa, nhìn con trai lúc nào cũng trầm ổn, nhưng đụng đến chuyện này lại khác hẳn, ông nhẫn tâm chọc con thêm nữa

      " Đây là....". Nhìn tài liệu ở bàn, vươn aty cầm lên

      " Con ấy! Làm chuyện gì cũng luôn thận trọng, đối mặt với chuyện của mình lại bối rối như vậy. Đây là nơi em của con bé ở Nhật Bản, con bé ở đó, con nhanh đón con bé về ". Ông mỉm cười nhìn chằm chằm con trai, trong mắt con tràn ngập vui sướng, cả người giống nhưu tràn đầy tinh lực

      " Tập đoàn Kurosawa?" nhìn về phía ba mình

      nghĩ, lần trước ở trogn bar, từng , chuyện với chính là em rể chưa cưới của

      ra người đàn ông đó chính là chủ nhân của tập đoàn Kurosawa

      " Con mau mau ! Nghe con bé khóc rất nhiều". Ông cười ha hả đứng lên, có ý định quấy rầy nữa

      ra là

      Con bé ở đó, mỗi ngày nước muốn uống, cơm muốn ăn, em vì vậy mà lo lắng, vẫn luôn ở bên , lạnh nhạt với thiếu gia Kurosawa, khiến ta ghen tức cùng bất mãn, cho nên gọi điện thoại muốn con trai ông nhanh chóng mang con bé về

      " Con ". mặt nở nụ cười lâu thấy

      đứng lên cầm điện thoại mua vé máy bay nhanh nhất Nhật Bản, tính toán trong thời gian ngắn nhất mang trở về

      Trong mắt mang theo nụ cuwoif vui vẻ, khóe miệng nở ra nụ cười mê người, nghĩ đễn có thể được gặp , trong lòng tràn ngập sức sống

      Lần này, tuyệt đối cho chạy nữa

      Nhìn con trai tràn đây vui sướng, ông hài lòng gật đầu

      Xem ra...ông có thể trở về gọi điện thoại tới Đài Loan, để lão Hạ đên Pháp, chuẩn bị tham dự hôn lễ của con

      Nhìn con trai và con bé có kết quả tốt đẹp, ông rốt cuộc cũng có thể nở mày nở mặt

      Chỉ là.............. nghĩ tới ông lại là người cuối cùng có được nang dâu

      Nhớ tới lão Hạ có đến chuyện ba cặp kia kết hôn, ông cảm thấy vô cùng cao hứng, cũng mong đợi chuyện vui của đứa con nhà mình

      Ban đầu lập hôn ước cho on từ bé, xem ra là quyết định sáng suốt

      Về chuyện đào hôn của con dâu.............coi như bỏ qua

      Dù sao chắc chắn con dâu cũng trốn thoát

      Tâm diệp ngồi ở bên hồ sen, tay ở dưới nước khua khua đùa giỡn

      Vốn là khuôn mặt nhắn tràn đầy sức sống lại biến thành u ám, tiều tụy

      Vốn là thân hình lung linh hấp dẫn, cũng gầy ít, cả người trở nên trầm tĩnh, nhiều cũng tức giận

      " Chị cả"

      Phía sau lưng vang lên giọng của người con , trong giọng tràn đầy bất đắc dĩ cùng phiền não

      ngồi bên cạnh Tâm Diệp , đôi mắt to tràn đầy sức sống nháy nháy cái

      " nên đem mình trở thành cái cây khô có được ?" ở trước mặt chị phất phất tay cái, đối với bộ dạng trầm lặng của chị cảm thấy quen cùng lo lắng

      Chị của , sao lại trở nên như vậy hiểu nha

      Sâu kín thở dài, nhìn em , cho em nụ cười cứng nhắc

      Quay đầu, Vân Vi xác định có người đàn ông đáng ghét có ở đây mới dám lớn tiếng

      " phải chỉ là người đàn ông sao? đời này đàn ông nhiều như vậy, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, đá lông nheo, phải là có vô số chạy theo à, làm chi chị phải khổ sở như vậy?"

      "Hả, Sâm Xuyên làm sao?" khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc từ ngày đến nhà em , khó có khi giỡn

      Nhìn Vân Vi , có bầu năm tháng, nhưng vẫ tràn đầy sức sống như trước đây, phong tình vạn chủng, mị lực hề giảm

      " có biện pháp, ai bảo tên đáng ghét kia giở thủ đoạn, len lét hại em mang thai, khiến em thể lấy ta. Chị cũng biết em thể để cho con mình phải gọi người khác là ba chứ, nhìn ấy thương em như vậy, em thể làm gì khác hơn là lấy ta nha". Vân Vi tức giận , nhưng ánh mắt lại tỏa ra ngọt ngào cùng hạnh phúc, chỉ là có chết cũng thừa nhận, vô cùng hài lòng với cuộc sống như thế

      Tâm Diệp mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Vân Vi

      Đầu tiên là Chi Liễn kết hôn, sau đó đến Thiên Cẩn cùng Vân Vi đều lần lượt vào lễ đường, các em ấy dường như rất hạnh phúc

      Còn sao? Tâm Diệp cười khổ

      Bốn chị em đều thuận lợi về mặt tình cảm còn hề trôi chảy

      Mất tâm, mất hồn, chút dũng khí gặp cũng

      " Em phải thương em rể?" nhớ tới người đàn ông mình , trong lòng cảm thấy đau nhói

      như vậy, nhưng lại

      Trong lòng dâng lên nỗi nhớ , nuốt nước mắt để nó chảy ra

      " Thương ấy a! Sao lại thương? Chỉ là em muốn cho ấy biết, tránh ấy làm bộ làm tịch "

      " Nếu như em thương em rể , em phải cho cậu ấy biết, cần chờ đến khi có cơ hội lúc đó quá muộn". , đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa

      " Chị tỉnh lại chút có được hay ? Cái bộ dạng này khiến em vô cùng ghét nha". Vân Vi nhịn được thầm

      "Chị biết chứ, ngay cả chị cũng ghét chị lúc này, chỉ là.....chị thực nhớ ấy". lắc đầu cái, lệ trong mắt rơi ra, trong đầu nghĩ giờ sống có tốt hay ?

      rời , có thở phào nhõm ?

      nhiều tiền, thân phận địa vị cao, người lại đẹp trai, bên cạnh có rất nhiều người đẹp, chắc sớm quên rồi

      nghĩ tới rời xa , trong lòng lại khổ sở như vậy

      Ban đêm nằm giường, nhớ đến nhiệt độ của , ban ngày nhìn khắp nơi, nghĩ có bên cạnh tốt

      Thời gian quá khứ vui vẻ, nhớ lại đều là hình bóng của , làm sao nhớ đây?

      Trái tim đau xót, như có lỗ thủng to, người nào có thể lấp đầy

      " ". Đứng lên, Vân Vi muốn mang

      " đâu?" lắc đầu

      muốn , chỉ muốn ở đây, thương tiếc cho tình của mình

      " Em chịu hết nổi biểu tình khổ sở của chị rồi". Bất kể có đồng ý hay , Vân Vi vẫn là kiên trì đùng sức kéo tay về phía trước

      " Rốt cuộc em muốn đâu?" lo lắng nhìn bụng em , em ấy nhanh như vậy cũng chú ý đến đứa bé trong bụng

      " Câu đàn ông". Vân Vi chuyện đương nhiên

      Người đàn ông tốt đời thiếu

      Nếu là chị , suốt ngày thở dài, cả ngày chỉ biết khổ sở , sớm muộn gì cũng phát điên

      " Nhật Bản có nhiều người đàn ông ưu tú vô cùng, em đãn chị di xem,vui vẻ". Vân Vi nghĩ kể từ ngày ở chung với tòa băng sơn, cũng rất lâu rồi chơi

      Nhân cơ hội này, chơi chút, hưởng thụ cả giác ngày xưa

      " Em.....mang theo bụng bầu, muốn câu đàn ông?" nghe quyết định của em vô cùng đồng ý, hoài nghi mình có nghe lầm hay ?

      Em điên rồi sao? Nếu như bị người đàn ông lạnh lùng kia phát , như vậy rất thảm nha

      Trong lòng nghĩ như vậy, quả nhiên thấy người đàn ông kia từ phương xa họ đến gần, mà Vân Vi lại xoay người hướng về phía nên thấy

      " Mang theo bụng bầu sao? cho chị biết, dù dáng vẻ tại của em, mấy người đàn ông đó vẫn hoan nghênh em nhất". Vân Vi tràn đầy tự tin

      " LẠi , kể từ khi em ở chung với khối băng, em ngay acr thời gian câu đàn ông cũng có, em giống như đóa hoa kiều diễm bị chôn dưới đất ai thưởng thức, aii. Nếu nạp điện lai, lòng tự tin của em cũng nhanh xuống rồi"

      Thói quên có đàn ông vì mê muội, khen ngợi , đó là ham mê cả đời của thể sửa được

      " Hơn nữa, chỉ xem đàn ông chút, khiến những người đàn ông kia chảy nước miếng, sao đâu". Cặp mắt quyến rũ của chớp chớp, phóng điện, khóe miệng có thể ra cửa mà nở nụ cười vui sướng

      " Này". Tâm Diệp có chút khó khăn nuốt nước miếng

      Em rể ở phía sau , nghe em muốn mang bụng bầu ra ngoài tìm đàn ông cặp mắt vốn có chút nhiệt độ lạnh đến cực điểm

      Giờ phút này, em rể híp đôi mắt lạnh nhìn người phụ nữ biết sống chết

      " Cho nên chúng ta thừa dịp người đàn ông kia trở về, nhanh chóng chuồn ra ngoài". phát vẻ mặt chi thay đổi, ra sức ra ám hiệu cho , nên vẫn hào hứng tưng bừng kéo tay

      " A"

      Mới vừa quay đầu, Vân Vi liền đụng trúng bức tường mềm

      " Ghét, là đau". xoa khuôn mặt nhắn, ngẩng đầu lên tính mắng:" Là ai có mắt,......"

      Phát đứng trước mặt , chính là người đàn ông của mình, Vân Vi nhất thời đứng im tại chỗ

      " LÀ ai có mắt?" Sâm Xuyên cắn răng lạnh lùng , đôi mắt hết sức dọa người

      " Ách.... có mắt.....trai đẹp. về rồi". Mặt nhanh chóng thay đổi, nhanh đến mức khiến người khác phải sợ hãi

      Vân Vi nở nụ cười lúm đồng tiền mê người, hai tay ôm cổ , như chú chim nép ngực

      " Em rất nhớ nha! thế nào lại để em ở nhà lâu vậy". bộ dạng đáng thương nhìn

      : NGhĩ đến ?" Sâm Xuyên tuy bộ dạng lạnh lẽo, nhưng trong mắt xuất lên ấm áp nhàng

      " phải em muốn câu đàn ông?" hếch mày lên

      " Ai em muốn câu đàn ông? Ghét, vui khống em". Nét mặt tuyệt đối làm cho người ta thấy mình dối

      Tâm Diệp thấy vậy than thở dứt

      Em có thể làm diễn viên nha, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn trang sách . chừng em ấy đóng phim, có thể đoạt giải diễn viên suất sắc

      " Vậy sao? nghĩ là em có nhiều thời gian, đủ mệt mỏi mới có thể khiến em nghĩ đông ngĩ tây"

      Ôm lấy vợ mình, Sâm Xuyên đối với Tâm Diệp gật đầu cái, xoay người rời

      " Oa muốn! Người ta mệt mỏi, tối qua còn đủ sao? Em chính là phụ nữ có thai! Tâm Diệp! Cứu em...." giọng của từ từ biến mất

      Tâm Diệp nhìn em , vô cùng hâm mộ em mình

      Nghĩ đến đó, nhịn được thở dài, hoàn toàn vô thức quanh ngắm cảnh đẹp

      " Em nhẫn tâm"

      Đột nhiên giọng trầm thấp khàn khàn truyền đến tai

      sững sờ tại chỗ cũng nhúc nhích, chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông nhung nhớ lâu, lại xuất trước mặt mình còn tưởng mình nằm mộng

      " Tại sao cứ như vậy rời ? Liền ngay cả cho cơ hội giải thích cũng có." về phía , giờ phút này chỉ muốn đem ôm chặt vào lòng, hôn , giải trừ nỗi tương tư này

      " ....."

      Cảm thấy mắt nhức nhối, trong giấc mơ cũng nghĩ đến ngờ lại xuất ở đây

      " Tại sao hỏi bỏ , tại sao đem bản thân trở nên như vậy, tại sao lai để mình tiều tụy như vậy?" đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhắn của , trong đôi mắt tràn đầy vẻ muốn cùng đau lòng

      " Địch Lạc....."

      Thấy mới biết mình nhớ như thế nào, lệ rơi xuống khóe mắt, là muốn trốn trong ngực khóc, muốn cho biết nỗi nhớ nhung của mình

      " đến đây làm gì?" nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , lo lắng cho

      Tại sao lại chăm sóc mình?

      Ý thức được mình quan tâm với , hất mặt quay , muốn trốn tránh , chỉ cần liếc mắt nhìn , là bị mê hoặc cách nào kiềm chế

      " đến làm gì ư?" cuối cùng cũng vươn tay ra , đem ôm vào lòng, sau đó thỏa mãn thở dài:" tới đón vợ tương lai của mình về nhà"

      Nghe vậy tay đẩy ra

      " dối! căn bản thừa nhận em là vợ sắp cưới của ". lắc đầu, trong cõi lòng tan nát to

      " Ai thừa nhận em là vợ chưa cưới của ?" lên án mà cảm thấy bất công

      " Vậy tại sao cho em? Tại sao lại muốn giấu em? Tại sao khi em hỏi lại dối?" khổ sở rơi lệ, mặc dù sớm tiếp nhận chuyện lừa gạt , nhưng khi có mặt để hỏi, lại cảm thấy đau lòng

      " Đừng khóc". Nước mắt của là vết thương trí mệnh của , muốn khóc, lên trước , dịu dàng thay lau

      " Bởi vì em thừa nhận em là vị hôn phu. Vì em muốn lấy an, nên mới bỏ trốn, còn muốn tùy tiện tìm người đàn ông khác. dám cho em biết, chỉ là sợ khi em biết, chính là người đàn ông mà em phải kết hôn, em rời xa , đến nơi tìm ra em". nhàng giải thích với , trong mắt có bất đắc dĩ cùng khổ sở

      " giấu giếm em, là bởi vì em từng qua, muốn được , muốn được lấy người mà mình thích. Cho nên hi vọng chờ em sau đó mới cho em biết chuyện anyf"

      Nhìn thấy người trước mắt dường như tin , khẽ hôn lên trán

      Sau đó đem ôm chặt vào ngực

      " em, từ rất lâu, rất lâu, khi biết em là vợ chưa cưới của rất vui, mừng đến nỗi cả đêm cũng ngủ được"

      Thấy nước mắt của ngừng, muốn đem cả lòng mình cho biết

      " Nhưng là em muốn lấy , vẫn còn muốn tìm người đàn ông lhacs giúp tay, khi nghe những lời đó, vô cùng đau lòng nha"

      nghe thấy lời giải thích của vô cùng khiếp sợ, mặt biểu vô cùng đau dớn làm lòng tan nát cõi lòng, nghĩ tới tổn thương

      " Em muốn , có thể để cho em . Cho nên em muốn thương , chờ em , sau đó lấy ". Trong mắt lên nụ cười khổ

      " Chỉ là nghĩ đến ,em hiểu lầm rời khỏi , tìm được em , muốn phát điên lên"

      " Đừng nữa, đừng nữa". ôm chặt , trong lòng tràn đầy áy náy

      " Em , em cũng ". lớn tiếng , nghĩ mình còn cơ hội với lời lòng mình:" EM xin lỗi, rất xin lỗi, xin lỗi, em biết mình làm như vậy khiến tổn thương, em cho là trả thù em, bởi vì em bỏ trốn khiến mất mặt, cho nên muốn trừng phạt em"

      ra tất cả đều là do suy nghĩ lung tung

      trách lầm

      " xin lỗi, Địch Lạc"

      Ngửi thấy người có mùi hương đặc biệt, cảm thấy thả lỏng, vốn là vỡ vụn trong lòng vì xuất của mà trở lại hoàn hảo sứt mẻ

      May mắn đến tìm , may mắn tìm được

      Nếu , bọn họ thể ở chung chỗ với nhau rồi

      nên cảm tạ ông trời, cho thêm cơ hội, cảm tạ chịu tha thứ cho gây vô lý của , còn đuổi theo đến đây, còn .

      " sao, chỉ cần em trở lại là tốt rồi, chỉ cần em làm vợ , như thế là đủ"

      " Ừm, em muốn làm vợ ". Trong mắt tràn ngập tình , nhìn chằm chằm lâu

      ôm chặt cổ , cho nụ hôn sâu

      " Em muốn làm vợ , làm phiền cả đời"

      Coi như muốn ỷ lại vào

      Cả đời này, nhất định ở cùng .

      Kết thúc

      Bên cạnh bờ sông, có đôi vợ chồng trẻ ngồi dưới bóng cây, nhàn nhã uống trà chiều

      Người vợ trẻ tuổi thoải mái dựa vào ngực người chồng, cách đó xa có hai đứa bé khoảng 7 tuổi tranh giành nhau miếng bánh ngọt

      " Nó là của em, là em đến trước lấy tại sao phải đưa cho ?"

      " Bởi vì của em, cho nên em phải đưa cho "

      " Dựa vào , so với em ra đời trước 2 phút, muốn làm của em". Đứa em trai vừa lòng hừ tiếng

      " cho em biết, nhanh chóng đưa cho , nếu tha cho em". Người giơ cao nắm tay uy hiếp

      " Tới đây! Ai sợ ai a!". Người em cũng hề sợ hãi, chuẩn bị cùng trai của mình đánh nhau trận

      Giữa hai đứa bé khí khẩn trương hết sức căng thẳng

      " Con , giúp hai được ?" nằm trong ngực chồng, cổ mnag sợ dây chuyền bảo thạch màu xanh lá, dùng giọng dịu dàng, hướng về phía người ngồi bên cạnh mình, vui vẻ ăn bánh bàn ăn, tiểu bảo bối Mĩ Lệ năm tuổi

      Tiểu bảo bối gương mặt thanh tú đáng , ai thấy bé chỉ muốn chạy lại ôm hôn

      Bộ dạng bé hoàn toàn giống mẹ, ngay cả đôi mắt to tràn đầy sức sống cũng giống nhau như đúc

      Tiểu bảo bối hết sức tao nhã buông sữa cùng bánh ngọt tay xuống, cho mẹ nụ hôn ngọt ngào, sau đó từ từ về phía hai trai của mình

      " Tới đây ! đánh em răng rơi đầy đất". trai giơ giơ tay, chuẩn bị móc ra nắm đấm , hướng về phía em trai của mình la lên

      " Ai sợ ai, tự mình tới đây, em đánh cho ba mẹ nhận ra ". Em trai cũng giơ nắm đấm,hướng trai mình khiêu khích

      " Đến đến, ai sợ ai"

      Chỉ thấy hai đứa bé cùng nhau đấu võ miệng, mà chẳng thấy ai xông lên cả

      " Hai người các có phải rất rảnh rỗi hay ?" lại ở chỗ này cãi nhau?"

      Đột nhiên tiểu thiên sứ đáng , chạy lại quát to

      Vốn là hai em kêu gào, nhất thời phản ứng vô cùng giống nhau, đều dừng lai bất động

      Hai bé đồng thời di chuyển khuôn mặt nhắn tuấn tú, hai cặp mắt nhìn chằm chằm em , toàn thân bắt đầu run rẩy, trán cũng xuất mồ hôi

      " Bánh ngọt........em lấy". dùng đôi mắt hông nhiên nhìn hai

      Rất nhanh người em đem bánh ngọt từ sau lưng dâng lên

      bé cao hứng đem bánh ngọt ăn vào miệng, trong mắt xuất thỏa mãn

      Đợi bé đem bánh ngọt trong tay ăn hết , sau đó liếm liếm tay, lộ ra nụ cười đáng

      " Hiên tại là thời gian em hưởng thụ trà chiều với ba mẹ, nếu như hai còn tranh cãi ồn ào, ảnh hưởng đến em, coi chừng đó, nghe chưa?". bé dùng mắt to trong sáng nhìn hai trai, trong miệng cũng vang đến thanh cảnh cáo làm người ta phát run

      Hai người gật đầu như băm tỏi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, còn đưa ra cái tay dùng động tác khóa kéo, đóng miệng lai

      Coi như hài lòng với đáp án của hai người trai, mặt bé lộ ra nụ cười rực rỡ, sau đó ưu nhã xoay người về phía mẹ

      " nghĩ tới đàn ông nhà chúng ta đều phải nghe lời em và tiểu bảo bối". Người đàn ông cưng chiều vuốt ve mái tóc của vợ bị gió thổi bay tán loạn

      " Hối hận sao?" người vợ trẻ tuổi giọng cười, mở mắt to nhìn chồng

      đợi chồng mình tiếp, lại :" hối hận cũng kịp, em rồi, em làm phiền cả đời, cả đời này thoát khỏi em đâu"

      xong dùng sức hôn lấy môi chồng

      " hoan nghênh em tới làm phiền"

      .....hoàn...

    3. doraemon

      doraemon Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      112
      đọc 1 lèo tới kết thúc hoàn luôn vui quá hihi...thanks bạn edit :):):)

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :