1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 33. Trở về


      Thời gian trôi qua nhanh, thấm thoát hai năm. Tôi vẫn như trước, ở trong căn phòng thuê nho , trải qua những ngày bình thản, có gì thay đổi. phụ nữ ở cái tuổi trẻ sắp hết 28 – trẻ qua mà già chưa tới như tôi mệt mỏi trong việc tìm bạn trai, lại tuyệt vọng với đàn ông nên cũng chẳng mặn mà với việc kết hôn cứ thế giãy dụa sống qua ngày.

      Mà mẹ từ khi nghe chị họ sinh con trai càng gấp gáp, ngày nào cũng điện thoại hỏi thăm thậm chí bắt tôi tìm người các trang web mai mối.

      Hôm nay thứ Bảy, mẹ sớm gọi điện thoại giục tôi rời giường, tôi rửa mặt, chải đầu, trang điểm nhàng, xách túi lẳng lặng ra cửa. Hôm nay, tôi phải tham gia bữa gặp mặt tập thể, sáu mươi người tham gia… là xem mắt tập thể. Vì năm phút gặp mặt này, mẹ tôi đặc biệt chế tạo cho tôi bảng câu hỏi có thể dấu gọn, đến lúc gặp mặt chỉ cần theo các câu viết đó mà hỏi.

      Lúc tôi đến đó trường được sắp xếp đâu vào đó cả rồi, khoảng mười cái bàn được xếp thành vòng tròn lớn, phụ nữ ngồi bên trong còn đàn ông ngồi bên ngoài vòng tròn. Sau đó theo trình tự, các chàng trai từ từ bước xuống dưới.

      Tôi cuốn tờ danh sách mà mẹ viết lại rồi ngoan ngoãn tìm số ghế của mình mà ngồi xuống, sau đó các chàng gặp mặt cũng tìm ghế mình ngồi xuống và năm phút tra tấn nhau bắt đầu. Nếu thấy hợp nhau, cả hai dắt tay nhau ra ký tên còn nếu ngồi quá năm phút mà chưa có tia lửa ái tình nào xẹt lửa tiếp tục tiến vào vòng địa ngục tiếp theo.

      Tôi có hứng thú với loại hoạt động như thế này nhưng quả thể chối bỏ, mình quá lứa rồi, cứ nhìn đám người đến xem mắt hôm nay biết toàn trong độ tuổi ba mươi, tôi được sắp số 15.

      Ở vòng thứ nhất, ngồi đối diện tôi là chàng vừa hô vừa mập, ta vừa nhe răng cười với tôi lập tức dấu ngắt câu bắn tung tóe mu bàn tay tôi. Tôi hít sâu, cố gắng giữ sắc mặt rồi niệm tờ danh sách mẫu hậu đưa, vừa nghe câu trả lời vừa gạch chéo vào giấy.

      “Tuổi, nghề nghiệp, thu nhập, nhà có mấy người, có xe, có nhà , từng kết hôn…” Mẫu hậu làm tràng, nếu gạch năm dấu chéo nên tốn thời gian làm gì, ba dấu phải xem xét nhân phẩm thế nào còn chỉ có phải nhanh tay đóng gói đem về nhà.

      Người này hiển nhiên thuộc loại nên tiễn bước. Tôi hỏi rất nhanh, ta trả lời chậm thậm chí còn khuyến mãi thêm vài câu vô nghĩa, qua năm phút, tôi thèm ngẩng đầu : “Xin mời bước qua số mười bốn.”

      Kế tiếp là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu. Vừa nhìn cái gì tôi cũng muốn hỏi, chỉ cầm bút viết rồi nhìn ông ta văng nước miếng tùm lum khoe khoang nghiệp trồng trọt của mình.

      Người thứ ba là bác sỹ tâm lý, các mặt đều được nhưng tôi lại có bóng ma tâm lý đối với nghề này nên cũng mời ta lui bước.

      Người thứ tư…Tôi liếc mắt ghi nhớ tên và số của ta dãy số, số 18, Phương Thả.

      “Tuổi?”

      “31.” Tôi yên lặng viết câu.

      “Nghề nghiệp.”

      “Luật sư.”

      “Thu nhập?”

      “Chưa tính qua.”

      Chưa tính qua, rất đa nghĩa? Tôi ngẩng đầu nhìn ta cái, gương mặt cũng tuấn tú nhưng lúc này ta ngồi lệch bên ghế, vẻ mặt thờ ơ, chút khẩn trương. Trong lòng tôi thầm nhủ: lại thêm thanh niên đau khổ bị ép buộc. Tôi hỏi thêm câu để tiếp tục nhiệm vụ của mình.

      “Trong nhà có mấy người?”

      “Ba.”

      “Có nhà có xe?”

      “Có.”

      từng kết hôn?”

      ta bị hỏi bèn nở nụ cười: “Chú ý điểm này sao?”

      “Vậy có từng ly hôn?”

      nghĩ sao?”

      ta hoàn toàn vượt qua sáu ải của mẹ tôi. Theo tiêu chuẩn của mẫu hậu, người đàn ông như thế này nên cướp về nhà nhưng chính bản thân tôi lại còn hai câu hỏi nữa. Tôi lại ngẩng đầu nhìn phát ta cũng quan sát đánh giá mình, tôi bày ra dáng vẻ khó gần hỏi: “Có vấn đề về khuynh hướng tình dục ?”

      Miệng bất giác giật giật: “Tiểu thư, làm nhục tôi sao?”

      Tôi bình tĩnh trả lời: “Bởi vì bản thân có chút vấn đề với chuyện này nên tôi hay để ý. Mặt khác, cường điệu chút, tuy rằng tôi tán thành đồng tính luyến ái nhưng chuyện này cũng phải là chuyện gì đáng bị sỉ nhục. Tiên sinh, cần cải thiện quan điểm của mình.”

      thoáng ngồi thẳng người lên, lật lật mấy tờ thông tin cá nhân của tôi bàn : “ tiếp .” Ngữ khí giống như gặp mặt mà như là phỏng vấn. Nhưng đáng xâu hổ hơn là bộ dáng ba trợn của lại làm tôi nhớ đến tên lưu manh chết tiệt kia.

      Tôi im lặng trong chốc lát, định thần lại hỏi: “ từng có tình sâu sắc khắc1 cốt ghi tâm chưa?”

      “Có.”

      tại sao?”

      quên.” khoát tay áo, đáp tưng. “ cũng từng trải qua loại tình cảm đó sao?” thấy tôi im lặng suy nghĩ liền hỏi lại, trong tay cầm thông tin cá nhân mà tôi giao cho phòng môi giới, “ Hà?”

      “Đương nhiên là có.”

      tại?”

      “Còn nhớ rành mạch.”

      thảy mấy tờ giấy kia lại bàn: ” Nếu như vậy, tại sao còn muốn đến cái chỗ hoang đường như vầy? thấy nực cười sao?”

      Tôi thản nhiên nhìn trong chốc lát, dùng ánh mắt trực tiếp đưa phản pháo : “ thử coi.”

      mím môi, suy nghĩ trong chốc lát: “Được rồi, chúng ta giúp nhau việc, ký tên rồi mạnh ai nấy thôi. Nơi này làm tôi phát nghẹn.”

      Tôi cân nhắc trong chốc lát, nghĩ rằng nếu ngồi trong này thêm nửa tiếng chừng nổi điên mất. Bây giờ có người đồng ý diễn trò với mình, đồng ý cũng đâu có mất mát gì. Vì thế tôi và cùng ký tên, bỏ chạy. Ra đến cửa lớn, tôi với ta ăn ý gật gật đầu, mỗi người ngả .

      Sáu giờ tối, tôi ngồi chờ mì ăn liền chín trước bàn trà Trình Thần gọi tới.

      Bên kia đầu dây chị mơ hồ mà khóc như núi đổ, tôi vất vả mới làm chị tạm ngưng giây lát để chen miệng vào: “Chuyện gì, vuốt thẳng lưỡi cho ràng! Chị bị cái gì, ở đâu?”

      Chị khóc thút thít vài cái: “Sân bay.”

      “Chị đến sân bay làm gì?”

      “Chị muốn bay Mỹ, ô…Chị muốn ly hôn với Thẩm Hi Nhiên, hu hu, chị muốn ly hôn với ta rồi bỏ Mỹ.”

      Tôi đỡ trán, hơi đau đầu. Hai người này kết hôn hai năm mà giống y chang hai đứa mới biết , lúc ngọt ngào ngọt phát ngấy còn khi cãi nhau huyên náo ầm ĩ, hơn nữa ít lần lại liên lụy người vô tội…… Lần trước là em họ Thẩm Hi Nhiên, trước nữa là chị họ Trình Thần,còn lần trước của lần trước nữa là… Cho nên, giết hết thân thích rồi giết tới bạn bè luôn …

      Tôi thở dài, gần như chấp nhận số mệnh : “Được rồi, đừng khóc! cho em biết vị trí cụ thể, em đến chỗ chị liền.” Vừa ngắt cuộc gọi, tôi gọi ngay cho Thẩm Hi Nhiên, nhưng lại có người nghe máy. Gọi ba lần như , tôi chán nản nhìn chằm chằm tô mì ăn liền rồi vội lùa mấy đũa, bất đắc dĩ ra ngoài.

      Đúng 7:40 tôi xuất ở cửa vào sân bay, tôi qua phải qua trái tìm kiếm đến khi ngang qua quầy phục vụ thấy dân tình vây quanh xem cái gì đó, mà trong đám hỗn loạn đó tôi lại nghe được giọng nữ cao quen thuộc gào khóc.

      Trong lòng tôi dự cảm vô cùng xấu. Tôi đẩy đám đông bu đen bu đỏ chen vào thấy Trình hoàn toàn mất hình tượng ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết. Nhân viên phụ trách sân bay giọng khuyên giải an ủi chị nhưng chị cứ lờ lớ lơ coi người ta như khí. nhân viên rơi vào đường cùng đành phải gọi bộ đàm cho bảo vệ.

      Trốn được tôi bèn tiêu sái bước ra, trưng cái bản mặt già nua dưới ánh nhìn kinh dị của quần chúng mà thừa nhận người phụ nữ khóc ầm ỹ này là bạn mình. Ánh mắt của nhân viên sáng lên, dùng ánh mắt “chủ nhân của hàng hóa xuất ” nhìn tôi.

      Tôi ngồi xổm xuống kéo nàng: “Trình Thần! Đứng lên, chị biết chị làm gì !” Tiếng khóc của chị yếu dần, nhìn tôi chằm chằm, ợ cái, hơi rượu theo đó tràn ra. Tanh tưởi!

      Tôi bịt mũi, chán ghét đánh giá: “Rốt cuộc chị uống bao nhiêu?”

      Chị thấy biểu tình của tôi bèn nở nụ cười, “Tịch Tịch, em đến rồi, mau dẫn chị , bọn họ đều… cho chị , , ly hôn, ô ô…” xong lại khóc lên.

      Tôi đau đầu, xấu hổ nhìn nhân viên đứng bên: “Thực ngại quá, nhưng có biết chuyện gì xảy ra ?”

      nàng đau khổ giải thích với tôi: “Ban đầu vị tiểu thư này định mua vé máy bay đến Mỹ, tôi có chỉ ấy là đến quầy vé. lúc sau, ấy chạy lại quầy vé chịu bán cho ấy. Sau khi hỏi thăm tôi mới biết ấy có Visa Mỹ, tôi mới báo với ấy là phải có visa mới đúng thủ tục xuất cảnh, lúc đó ấy cũng hiểu và ra về nhưng…vừa rồi ấy lại chạy đến nằng nặc đòi bay sang Mỹ, tôi giải thích thêm lần…nhưng ấy cứ như vậy .”

      Tôi quay đầu, hung hăng trừng Trình Thần : “Sớm nổi điên, muộn nổi điên mà canh ngay lúc em đến lại nổi điên, chị định làm khó em phải ?”

      Trình Thần chỉ lo khóc. Tôi che mặt thở dài, chị ấy trong này gây chuyện cũng đủ dọa người ta rồi nên tôi vừa la hét vừa dỗ dành, nửa kéo, nửa dìu mang Trình Thần cách xa trường gây họa. Cho đến lúc ngồi trong quán cà phê của sân bay Trình Thần vẫn nằm xụi lơ bàn, lệ chảy thành sông, lảm nhảm ly hôn, xuất ngoại linh tinh gì đó. Tôi tựa lưng vào ghế, thờ ơ, lạnh nhạt quan sát chị chìm trong bi thương. Có lẽ hình ảnh của chúng tôi quá mức quái gở nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò mà tôi cũng rảnh để ý, chờ Trình Thần khóc nổi nữa mới ném cái khăn giấy cho chị, lạnh lùng hỏi: “Khóc đủ chưa?”

      Chị quệt nước mắt, lấy khăn lau nước mũi lại tiếp tục lầu bầu muốn nước Mỹ..vân vân và vân vân.

      “Hừ.” Tôi cười lạnh tiếng, tay kéo túi xách chị lại dốc ngược, đổ tất cả tài sản của chị lên bàn : “Nước Mĩ là cái chỗ chỉ cần 25 tệ là có thể đến hả?”

      Chị tiu nghỉu, thò tay vào đào đào cái đống hỗn độn bàn, móc ra thêm bốn đồng xu : “Thêm sáu hào nữa nè.”

      Tôi giận đến phát điên, định mắng chị trận chuông di động reo inh ỏi, vừa rút ra nhìn tên người gọi, được lắm! Tên khốn đó biết gọi điện thoại lại rồi!

      “Tịch Tịch, chuyện gì vậy? vừa dùng cơm với khách hàng, ồn quá nên nghe em gọi.” Giọng của Thẩm Hi Nhiên rất bình tĩnh. Tôi cười lạnh: “Vợ dấu của đòi sống đòi chết ly hôn với rồi bỏ sang Mỹ đây này. nghe chưa?”

      Bên kia là trận im lặng.

      giờ chúng em ở sân bay, em lại hay mềm lòng, vợ mà năn nỉ hồi chừng em dám cho chị ta mượn tiền mua vé máy bay lắm đó.”

      đợi bên kia trả lời tôi liền ngắt điện thoại, liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của người nào đó, : “Chị lên án em thông báo hành tung của chị cho chồng chị phải ? Nếu chị có thể lấy 25 tệ 6 hào mà mua được vé máy bay Mĩ, em giúp chị tách người đàn ông kia ra cho tuyệt hậu hoạn.”

      Trình Thần vùi đầu khóc lớn.

      Tôi khuyên răn chị: “Giữa hai người còn có chuyện gì thể đàng hoàng với nhau, mà mỗi lần xảy ra chuyện lại phải làm ầm ĩ như vậy. Lần nào cũng thế, nguyện nhân chỉ là những hiểu lầm nho , đáng mà thôi. Vì chị mà cả ngày nay ăn có tô mì cũng được!” câu cuối cùng mới chính là lời tận đáy lòng tôi nha…

      Trình Thần lên án: “Nhưng ấy có bồ nhí! ấy có bồ nhí bên ngoài!

      Mặt tôi chút thay đổi: “Đây là lần thứ năm em nghe chị như vậy .” Tôi mặc kệ Trình Thần, tựa lưng vào ghế, lơ đãng nhìn đại sảnh sân bay qua cửa sổ thủy tinh của quán.

      Khách lữ hành đều mang dáng vẻ vội vàng, hấp tấp, đôi tình nhân hôn kịch liệt trước khi chia tay. Tôi nhấp ngụm cà phê, nghĩ rằng, ra chuyện như thế này trong mắt người ngoài cuộc lại có cảm giác như vầy —— bình thản vô cảm, vì liên đến mình nên bình thản vô cảm.

      Bỗng nhiên, hình ảnh nổi bật của lập tức thu hút ánh mắt của tôi, phải vì ấy xinh đẹp mà dáng vẻ của ấy nhìn rất quen mắt. ấy nhìn quanh quất hình như chờ ai, ánh mắt mong chờ nhìn qua quán cà phê bên này. Người đàn ông ngồi sau Trình Thần đứng lên, tôi nhìn bóng lưng của ta chợt giật mình, người này mang theo hơi thở quen thuộc hiểu sao khiến tôi động lòng. Có dòng chất lỏng nóng bỏng bùng ra trong cơ thể tôi và chậm rãi lưu chuyển khắp thân thể.

      Người đàn ông này…

      ta ra khỏi quán cà phê và tụ họp với kia, họ bắt đầu trò chuyện, ấy hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trời xuyên qua kẻ hở của máy vòm sân bay chiếu sáng rực rỡ xung quanh . Tôi nhìn sườn mặt của , ngây người.

      Trình Thần uống xong mấy ngụm nước cũng bình tĩnh lại vài phần, chị dõi theo ánh mắt của tôi thấy:: “Hả?” Chị tin, dụi dụi mắt, “Người kia sao giống … Tần Mạch? Nhưng phải ta ở Mỹ sao? Nước Mĩ…” Trình Thần rung đùi đắc ý , “Ảo giác sao…hay là chị đến Mỹ rồi? Hà Tịch, em thấy ? Tần Mạch?”

      Tôi rời mắt khỏi , thản nhiên gật đầu: “Ừm, thấy rồi.”

      Sao mà thấy được.

      Tôi nhấp tiếp ngụm cà phê, bình ổn tinh thần, nhìn lại cặp nam nữ xứng đôi kia lần nữa cho đến khi tôi có thể mang cảm xúc của mình quay lại trạng thái bình thường.

      Trong gian lơ đãng, ánh mắt Tần Mạch nhàng chạm vào ánh mắt tôi, xuyên qua ánh mặt trời chói lọi rồi ngừng lại thành hình ảnh đẹp, theo bản năng, tôi mỉm cười, gật đầu chào , lạnh nhạt, xa lạ như khi chào người hàng xóm làm mỗi buổi sáng mà ánh mắt của cũng dao động, gật đầu đáp lễ tôi. Khách khí mà xa lạ.

      Tôi nghĩ, dù sao thời gian hai năm dài mà cũng ngắn. kia, tôi nhớ tên – Dịch Tình, tổng giám đốc xinh đẹp của Tần Mạch mà có lẽ bây giờ còn là tổng giám đốc nữa… Dịch Tình nhìn theo ánh mắt của , nhìn thấy tôi hơi tỏ vẻ sợ hãi. Tôi vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười của mình.

      ấy quay đầu nhìn Tần Mạch, lúc đó Tần Mạch thu hồi ánh mắt, hai người vài câu rồi ra khỏi sân bay.

      Trình Thần ngồi bên bâng quơ: “Em cười cứ như xác ướp khô ngàn năm vậy.”

      Tôi đáp trả: “Xác ướp khô ngàn năm mà có thể cười được, chị thấy em rất giỏi à.”

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 34. ‘Vụ án’ từ bó hành


      Từ sau khi gặp lại Tần Mạch, tôi quay về thành phố bắt đầu chìm trong chuỗi ngày ảo tưởng.

      Mỗi ngày về nhà tôi lại ngóng trông hình bóng chiếc xe hơi lặng lẽ đậu dưới lầu, nếu có xe, lại mong ngóng trước cửa nhà xuất hình ảnh người đàn ông trầm mặc đứng đó, nếu vẫn có nữa, lại lại trước cửa sổ băn khoăn, dưới lầu có ai chờ đợi hay ngóng trông

      Ở mỗi lối rẽ hy vọng bóng hình quen thuộc chờ đợi, nở nụ cười với tôi, ở mỗi góc đường mong mỏi cuộc gặp gỡ lãng… xẹt bất ngờ kiểu Hàn Quốc, nơi mỗi con hẻm qua lại ảo tưởng người kia vẫn luôn theo sau, lặng lẽ chờ tôi quay đầu hàn huyên.

      Nhưng thực là tấm gương biết dối, nó ràng với tôi rằng, Tần Mạch phải là kẻ điên cuồng biến thái chuyên theo dõi, thành phố lớn thế này, phải ai muốn gặp ai cũng được.

      Mà chờ mong của tôi rốt cuộc cũng chỉ là chờ mong mà thôi.

      Hai tuần mang tâm trạng này rồi cũng trôi qua, tôi suy nghĩ thông suốt, cất hết những bộ cánh đẹp đẽ vào lại trong tủ, quay lại bộ dáng trước đây, chấm dứt việc tô tô vẽ vẽ cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để mua gói mì ăn liền, cũng từ bỏ luôn việc suốt ngày thập thò như do thám để tìm kiếm bóng hình ai kia.

      Tôi lại tiếp tục sống cuộc sống ăn, ngủ, làm việc như trước, chỉ duy có việc vô cùng đau đầu là những cú điện thoại thúc giục kết hôn ngày gấp gáp của mẹ già, mỗi lần như vậy tôi đều phải ậm ừ cho.

      Đến ngày, nhân viên của trang mạng xã hội “xem mặt năm phút” kia đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, hỏi xem tiến triển quan hệ giữa tôi và người đàn ông xem mặt thành công kia thế nào rồi, rồi mời tôi tham gia bữa tiệc “Đính ước” vào tối thứ bảy do công ty họ tổ chức, dĩ nhiên là phải cùng người đàn ông kia rồi.

      Nhận được điện thoại xong, tôi suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra tình huống xem mặt thành công ngày hôm đó là thế nào. Nhưng trước thái độ hăng hái nhiệt tình của nhân viên trang mạng đó tôi đành lòng rằng tôi và ta đều ngao ngán quá nên giả vờ mà bỏ trốn.

      Tôi khụt khịt cả nửa ngày rồi quăng cú điện thoại đó qua bên.

      Tối thứ sáu, Trình Thần gọi cho tôi, trân trọng thông báo: “Tần Mạch chính xác là trở về.”

      Lúc đó tôi xem bộ phim Hàn quốc, trong phim nam nữ chính sống chết đòi nhau, tôi : “ sao?”

      Nghe được ngữ khí thờ ơ của tôi, chị giật mình: “Em muốn gặp lại ta sao? Nghe ở Mỹ ta làm ăn ok lắm đấy, lần này về đây thu mua xí nghiệp cỡ vừa, cũng rấ có tiềm năng.”

      Tôi “ừm” tiếng, trong phim nhân vật nữ phụ vuốt mặt, nhìn gương thốt lên đầy ai oán ‘em vẫn nghĩ là em thua ấy, ngờ tôi lại bại bởi chính tình tôi nghe mà da gà da vịt nổi đầy mình, vội quơ tay tắt tivi cái rụp: “Rồi sao nào?”

      “Ừm… Chị muốn là chiều mai công ty Thẩm Hi Nhiên có mở tiệc làm ăn, Tần Mạch cũng được mời…”

      Trong đầu tôi lên hình ảnh Tần Mạch và Dịch Tình sóng vai rời khỏi sân bay hôm ấy, tôi ngắt lời Trình Thần: “Tiệc như thế em thích hợp, hơn nữa tối mai em còn phải tham gia bữa tiệc coi mắt nữa.”

      “Tiệc coi mắt?” Trình Thần than thở , “Chẳng phải em thích mấy thứ đó sao?”

      “Biết làm sao được, quá lứa lỡ rồi.”

      Trình Thần biết tính cứng đầu của tôi nên chỉ đành thở dài tiếng, trước khi gác điện thoại còn nhàng hỏi: “Tịch Tịch, em còn thích Tần Mạch ?”

      Tôi trầm tư lúc: “Chuyện này có quan trọng ?”

      Chúng tôi chia tay hai năm, cuộc sống của mỗi người vào quỹ đạo riêng, tôi muốn phá vỡ cái quỹ đạo đó. Tôi mong chờ Tần Mạch là , ảo tưởng về trùng phùng lãng mạng với cũng là , nhưng nếu đứng trước mặt tôi rằng tái hợp, có lẽ tôi cho tặng bãi nước bọt. (Èo, thô quá!)

      Dù sao chuyện qua hãy cho qua, Hà Tịch tôi phải là loài động vật nhai lại.

      Thứ Bảy, tôi ngủ cho đến khi bị đánh thức bởi cơn đói cồn cào, nhỏm dậy nhìn, vừa đúng mười hai giờ trưa, lò dò xuống giường kiếm đồ ăn mới phát tủ lạnh trống . Tôi cột tóc lại, mặc đồ ngủ, mang dép bông, lệt quệt xuống chợ cóc trước nhà.

      Tôi mua nắm mì ống, lựa nửa ký trứng gà, nhớ ra còn thiếu hành lá nên tiếp tục lòng vòng.

      Sạp bán hành có thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi đứng bán, lúc tôi đến nó đong đưa với bé bán đậu hủ bên cạnh. phải việc mình, tôi chăm chú lựa hành, mới hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      Thằng nhóc bận tặng nàng nụ hôn gió, trả lời tôi.

      Tôi nhịn, hỏi lại: “Chỗ hành này bao nhiêu tiền?”

      Cậu chàng lại tiếp tục đá lông nheo chíu chíu.

      Mép tôi bắt đầu giật giật: “Nè… Có bán hàng đấy?”

      Nó vẫn lơ đẹp tôi, đùa giỡn vui vẻ với bé nọ.

      Tôi hít hơi sâu, gật gật đầu, móc ra hào để lên mâm hành, rồi bốc nắm hành to, xoay người bước .

      Đến lúc này cậu ta cười được nữa, thấy tôi quay vội gọi với theo:: “Ê, ê! đủ tiền!”

      Tôi cóc thèm quan tâm, lết dép tiếp. Thằng từ trong sạp lao ra, định cướp lại mớ hành, tôi nghiêng người né sang bên, ung dung : “Nếu tiền đủ, sao lúc này tôi hỏi cậu trả lời? Cậu đến chợ buôn bán hay bàn chuyện đương? Tôi mua rau mà còn phải chờ cậu vui mới bán sao? Tiền tôi trả rồi, đủ hay là chuyện của cậu.”

      Dĩ nhiên thằng nhóc này muốn mất mặt với người đẹp của mình nên chỉ vào mớ hành : “Bà kia, dám lấy rau của tôi mà còn lảm nhảm lung tung nữa!”

      Bà… Bà

      Tôi choáng váng, thoáng chốc ngây người. ngọn lửa từ từ bốc lên, lan dần khắp tứ chi, rồi quay lại dồn hết vào trong ngực, tôi hít sâu, giận đến run người.

      Thằng nhóc biết sống chết là gì kia, thấy tôi đơ như cây cơ, liền cả gan bước tới giật mớ hành, nó giật mạnh tới mức rớt luôn bịch trứng gà, nửa ký trứng của tôi hạ cánh sót quả.

      Cái bao tử đói khát của tôi muốn gào lên “NO…”

      Kết quả là, tôi gần như mất hết lý trí, ném mạnh gói mì ống còn sót tay vào cậu ta, ngờ thằng nhóc phản ứng mau lẹ, né được, gói mì kia bay thẳng vào đầu bé bán đậu hũ đứng phía sau.

      Tôi chỉ nghe bé kêu “ối!” tiếng, rồi lảo đảo ngã ngửa vào cái đống thùng xô chậu lổn ngổn đằng sau. Sau trận rầm rầm loảng xoảng, tất cả đột nhiên yên ắng, ngay cả tiếng rên rỉ của bé kia cũng nghe thấy…

      “Tiểu Phương!” Nhóc bán hành vội vọt đến đỡ bị ngất.

      Miệng tôi rút gân, ba chữ “rắc rối rồi!” to đùng đẫm máu lướt qua đầu…



      Buổi chiều, tôi với cái bụng rỗng , lùng bùng trong bộ đồ ngủ chạy đến bệnh viện, kết quả là bé kia đầu bị chấn động , biết là do bị tôi ném trúng hay vì ngã đập đầu, thằng nhóc bán hàng làm ầm lên báo cảnh sát.

      Kết quả là tôi vẫn trong bộ đồ ngủ lê lết đến đồn cảnh sát, cảnh sát lấy lời khai hỏi vì sao tôi lại lấy mì ném người ta, tôi che mặt trả lời nguyên nhân là tại bó hành…

      cảnh sát há miệng: “Hành?”

      Tôi cắn răng tiếp: “Với nửa ký trứng.”

      cảnh sát ghi soàn soạt vài câu giấy rồi : “Bây giờ chỉ cần nộp tiền bảo lãnh là có thể về, báo cho người nha đến . Sau này có vấn đề gì báo cho .”

      Tôi ngồi góc, cầm điện thoại suy nghĩ hồi, chuyện này thể để cha mẹ gà biết được. Đúng hơn là tôi chẳng muốn cho ai biết cả… nhưng tình thế trước mắt quan trọng hơn mặt mũi, lúc đồn cảnh sát tan sở, từng người từng người lục tục ra về, tôi chỉ còn cách gọi cho Trình Thần.

      Tôi bóp cái trán đau ỉ: “Trình Thần, em gặp ít rắc rối, ở đồn cảnh sát gần nhà em…” tôi chưa xong, bên kia cúp máy cái rụp. Tôi choáng váng nhìn chăm chăm cái điện thoại, chắc phải bà chị này cho rằng tôi phạm trọng tội nên thèm để ý đến tôi nữa đấy chứ?

      Tôi gọi lại, người bên kia do dự từ chối cuộc gọi. Tôi biết Trình Thần bao giờ nỡ lòng nào bỏ rơi tôi nhưng cứ liên tục ngắt điện thoại tôi là lẽ gì?

      Tôi cứ nắm điện thoại trong tay mà nghĩ ngợi, chưa được bao lâu có tin nhắn của Trình Thần: “Chờ nha, chờ nha, đến cứu em.” Nghe có vẻ như chuyện tôi bị bắt khiến chị vô cùng phấn khích. Tôi bĩu môi mắng, cái đồ lấy chồng rồi càng ngày càng ngày vô lương tâm, nhưng mắng rồi lại thấy an tâm hơn nhiều.

      Có người có thể đến giúp mình luôn làm cho người ta cảm giác an tâm .

      Tôi ngoan ngoãn ngồi ghế, hết giờ làm, đồn cảnh sát rất vắng lặng, ngoài vài người ở lại trực chẳng còn ai khác. Tôi xoa xoa bụng, nguyên ngày chưa có miếng nào vô bụng, bao tử bắt đầu biểu tình, ngoài trời tối dần, tôi ôm bụng co quắp, đợi tới mức thiu thiu ngủ.

      Lát nữa về nhà cũng chỉ có mì ăn liền, tôi nhủ, phải làm ba gói Khang sư phụ mới được…

      mơ mơ màng màng sắp ngủ, cánh cửa kính của đồn cảnh sát bỗng dưng bị đẩy ra, trận gió lạnh ùa vào, tôi túm áo ngủ chặt hơn, sau đó hai má thấy ấm, bỗng nhiên khuôn mặt Tần Mạch ra trước mắt, ngồi xổm nhìn tôi, hơi thở hơi khò khè, vỗ hai má tôi, nhíu mày, khàn giọng hỏi: “Em đau ở đâu?”

      Giọng bình tĩnh nhưng đôi bàn tay ấm áp mặt tôi hơi run run.

      Tôi hé mắt nghĩ, chắc mình đói đến sinh ra ảo giác luôn rồi, bèn lấy tay phẩy phẩy nhu8 đuổi ruồi : “ , đừng làm phiền tôi.”

      Người cứng đờ, mím môi kìm nén cảm xúc. Rồi, quả nhiên đứng dậy bỏ , ấm áp má cũng mất theo. Cửa đồn cảnh sát lại mở ra, cơn gió lạnh ùa vào thổi tỉnh cả cái đầu như bị dính keo của tôi.

      Tôi giật mình, phải là ảo giác. Quay đầu nhìn, người tôi thương nhớ lâu nay đứng gì đó với viên cảnh sát phụ trách vụ của tôi, tôi cúi đầu nhìn lại bản thân, áo ngủ thêm dép lê vải bông, chừng còn cái đầu y như tổ quạ nữa.

      Số mệnh quả biết đùa giỡn, tôi tỉ mỉ chuẩn bị cả hai tuần lễ, cuối cùng lại gặp trong tình huống tồi tệ nhất của hoàn cảnh tồi tệ nhất…

      Miệng viên cảnh sát hình như mấp máy hai từ mì ốnghành làm tôi xấu hổ bực bội muốn chết. Tay tôi cuộn thành nắm đấm, bước thẳng ra khỏi đồn, giữ bộ mặt tỉnh bơ.

      Đứng dưới ngọn đèn đường trong gió đêm, định gọi điện mắng Trình Thần đột nhiên có tiếng di động reo, là số lạ, tôi bực bội nhấn phím nghe, giọng bên kia ngọt ngào: “Hà tiểu thư phải ạ? Xin chào, tôi là nhân viên công ty môi giới kết hôn, buổi tiệc “Đính ước” tối nay sắp bắt đầu, xin hỏi khi nào đến? Phương tiên sinh có mặt rồi.”

      Tôi lại bóp bóp cái trán đau muốn chết: “Tôi… Tôi…”

      ra đến trễ lúc cũng sao, bữa tiệc hôm nay do công ty chúng tôi chiêu đãi miễn phí, hạn chế số lượng.”

      Bụng tôi sôi lên ọc ọc, vội : “Tôi bận chút, lát nữa tới liền.”

      “Dạ được.”

      Ngắt điện thoại, tôi quay đầu nhìn Tần Mạch mặc áo khoác đen dài đứng ở cổng đồn cảnh sát, do ngược sáng nên tôi nhìn nét mặt của , bước xuống cầu thang, nhìn tôi cái, rồi cúi đầu nhếch miệng cười : “Quả đúng là chuyện mà Hà Tịch có thể làm nên.”

      Tiếng cười của , khiến thời gian thoáng chốc trôi qua, hai năm khắc sâu trong tâm khảm tôi dường như chưa từng xảy ra.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 35. Tạm biệt tiễn


      Tôi hơi khẩn trương, nắm chặt tay, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái đầu thỏ đôi dép lê, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

      Tôi làm chuyện gì có lỗi với Tần Mạch cả, ban đầu người ở bên nhau là , người bỏ , , người dứt khoát chia tay cũng là . Giờ đây nhìn lại mới thấy, trong cuộc tình này, tôi luôn đứng ở vị trí bị động.

      Tôi hề gây tổn thương cho , giờ đây khi gặp lại mặt đối mặt thế này việc gì tôi phải nhấp nhổm yên chứ?

      “Tần tiên sinh.” Tôi ngẩng đầu, e dè nhìn thẳng vào mắt , “Hôm nay làm phiền rồi .”

      Dưới ánh đèn đường, mắt hơi lóe lên, trầm mặc hồi lâu, cười nhàn nhạt : “Làm phiền? Lần đầu tiên thấy em thừa nhận đó.” Ngữ khí bình ổn, sợ hãi phảng phất như chúng tôi mới vừa gặp nhau hôm qua, “Nếu muốn cảm ơn mời ăn bữa cơm .”

      Tôi nghe xong mấy câu lấp lấp lửng lửng của , ánh mắt vô cảm nhìn hồi lâu, rồi nhấn mạnh từng chữ: “Tần tiên sinh, chúng ta chia tay … hai năm rồi.” Câu sắc bén đó là dành cho mà cũng dành cho chính mình. “Giữa chúng ta có bất kỳ quan hệ gì, tôi tin là sau này cũng chẳng có liên hệ gì. Hôm nay có giúp đỡ, tôi xin cám ơn, tiền bảo lãnh tôi trả lại cho , nhưng tôi nghĩ chúng ta có cơ duyên gì để cùng ăn cơm với nhau cả.”

      Tần Mạch bình tĩnh nhìn tôi, màu vàng mờ mờ của ánh đèn đường khiến tôi nhìn được sắc mặt của . lát sau, cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi tôi: “Được thôi” mím môi, nghiêm túc : “Nếu như vậy, hãy trả tiền lại cho , ngay bây giờ.”

      người đàn ông hơn ba mươi tuổi sao lại giống đứa trẻ làm ầm ĩ vì được cho ăn kẹo đến vậy. Tôi sửng sốt hồi lâu, lập tức gật đầu: “Được.” Cũng tránh được sau này gặp lại, dây dưa dứt, tôi với : “Nhưng tôi phải về nhà lấy tiền.”

      “Ừ.” cũng làm khó tôi, thoải mái gật đầu: “Lên xe, chở em về.”

      Sở cảnh sát này ngay gần nhà tôi, chạy hai ba phút là tới, tôi xuống xe bỗng nghe ở trong xe thấp giọng : “ ở nước ngoài lăng nhăng với đàn bà, cũng lạng quạng với đàn ông.”

      Hồi ức về hai năm trước như được vén lên lớp sương mù, từ từ ra trong đầu tôi.

      ra lúc đó tôi muốn chờ đợi , muốn cố chấp như trinh nữ thời xưa, giống như lúc trước tôi từng thủ thân vì Dương Tử.

      ngờ rằng thời gian và khoảng cách lại lớn đến vậy.

      “Thực đáng tiếc.” Tôi nhếch miệng: “Tôi có đàn ông khác.”

      quay đầu lại, tôi thẳng lên lầu, thay quần áo dự tiệc. Lúc kéo hộc tủ lấy tiền, tôi ngẩn ra chăm chăm nhìn hình bác Mao màu hồng, mặt cũng gặp, lời cũng , thôi trả hết tiền cho xong, coi như cắt đứt mọi luyến lưu.

      Lúc xuống lầu, Tần Mạch vẫn ngồi trong xe, tư thế thay đổi. Tôi mở cửa xe, để tiền lên ghế.

      Lúc này mới nhìn tôi cái, nhìn ra biểu cảm gì: “Hẹn hò?”

      “Ừm.”

      trầm mặc trong chốc lát: “ đưa em…”

      cần.” Tôi đóng cửa xe, : “Tôi sợ ấy vui.”

      Cửa kính xe mờ đục ngăn lại khuôn mặt người đó, tôi nện gót giày, thẳng lưng bước vòng qua trước xe ấy. Tôi chào , đơn giản vì biết phải mở miệng thế nào.

      “Hẹn gặp lại” câu vô cùng nhiều nghĩa.

      Ngoắc chiếc taxi, tôi báo nơi cần đến. Xe chạy đoạn, tôi nhịn được quay đầu nhìn, chiếc xe việt dã màu đen vẫn đứng yên tại chỗ.

      Phải vậy thôi, tôi hít hơi sâu, bắt buộc mình phải nhìn thẳng về trước, tự với chính mình: đúng vậy, chuyện phải như vậy thôi.

      Lúc tới nơi, nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi đưa tôi vào trong, rằng đối tượng của tôi, Phương tiên sinh đợi tôi rất lâu rồi. Trong lòng tôi cảm thấy vị luật sư này đúng là người kỳ quái, lần trước ràng tỏ thái độ chán ngán cùng cực rồi, sao bây giờ lại còn đến tham gia buổi tiệc này chi nữa. Có điều cũng nhờ phúc của ta, tôi mới danh chính ngôn thuận tới ăn tiệc chùa thế này được.

      Lúc nhân viên dẫn tôi đến chỗ luật sư Phương Thả, tôi đứng ngẩn ra.

      Bàn ăn hình chữ nhật trước mặt có sẵn ba người ngồi, cậu thanh niên và cười vô cùng sáng lạn, còn đối tượng gặp gỡ của tôi ngồi giữa, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn tôi: “ Hà, đến trễ gần tiếng.”

      Khóe miệng tôi giật giật: “Cho nên… trong tiếng đó tranh thủ tìm giúp tôi hai người để coi mặt, tưởng tôi trai gì đều xơi hết ráo hay sao?”

      Phương Thả cười nhạt: “Tôi chẳng qua cũng là đến ăn bữa cơm thôi, nhờ phúc mà chúng tôi bị bỏ đó đến giờ này.” bé ngồi bên trái bỗng nhiên vỗ vai Phương Thả, mắng: “! Sao lại vậy.” bé quay đầu cười với tôi, “Xin chào chị dâu, em là Phương Dĩnh, là em của ấy.”

      Cậu nhóc kia cũng góp lời: “Chào chị dâu, em là Phương Kiệt.” Cậu ta còn tốt bụng giải thích: “ em chuyện hơi khó nghe, chị đừng để ý làm gì.”

      Hai từ chị dâu kia cũng khiến tôi choáng váng bằng cái quan hệ gia đình của ta: “ nhà ba người là chỉ , em trai và em ?”

      Nghe tôi hỏi câu này, Phương Thả thoáng chốc nhíu mày: “ có ý kiến gì sao? Tôi cũng đâu có nhìn trúng đâu? Nhà tôi có mấy người can hệ gì đến ?”

      !” Phương Dĩnh hình như hơi tức giận, Phương Thả liếc xéo tôi cái, gọi nhân viên đến dọn đồ ăn lên. Phương Dĩnh ngại ngùng phân bua: “Chị dâu, ngại quá, ba mẹ tụi em mất sớm, tay hai nuôi hai đứa em, nên khó tránh khỏi đôi lúc bảo bọc quá kỹ…”

      sao” Miệng tôi giật giật: “Dù sao chị cũng định kết hôn với em, hai đứa đừng kêu chị là chị dâu.” Người nhà vẫn là thứ yếu, khiến ta có mẫn cảm đến vậy, ai mà chịu nổi chứ.

      Phương Kiệt là em út, nhìn qua chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi là cùng, nó nghe tôi xong liền nghiêng người hỏi : “Chị cũng đến để ăn miễn phí hả?”

      Cái mặt bà già của tôi hơi đỏ, ho khan tiếng : “Tại vì có mình nên muốn nấu cơm…”

      Phương Thả lạnh lùng : “Trễ cả tiếng đồng hồ cũng dư sức nấu xong bữa cơm rồi.”

      “Phương tiên sinh.” Tôi bắt đầu có chút tủi thân, xui xẻo nguyên ngày, bụng lép kẹp, đến ngồi ăn bữa cơm cũng bị làm khó. Tôi trừng mắt, lạnh giọng: “Đến trễ là lỗi của tôi, nhưng nếu chờ nổi cứ việc về, cũng có ai cản đâu. Mà hôm nay tôi đến đây cũng phải để nghe trách móc. Bữa cơm này mời tôi à? Hai chúng ta có quan hệ gì? lấy quyền gì mà lên mặt chỉ trích tôi?”

      Phương Thả xanh mặt, Phương Kiệt ngồi kế bên lập tức giữ chặt ta, Phương Dĩnh vội cười : “Chị, chị đừng giận, tính em là vậy đó.” Phương Kiệt cũng giọng thầm: “, cũng nhịn , khó khăn lắm mới có được bữa tiệc miễn phí, em muốn về nhà nấu mì đâu.”

      Tôi dần dần cảm thấy có gì hợp lý, dựa vào sáu điều mà mẹ tôi đưa ra gia đình ta phải rất có điều kiện mới đúng, chứ sao lại dẫn theo hai đứa em đến ăn bữa cơm miễn phí, mà còn ngồi đợi mòn mỏi cả tiếng đồng hồ, theo cái tính tình của Phương Thả, ta phải là người có thể làm chuyện như thế này.

      …” Tôi định hỏi thẳng Phương Thả, nhưng nhìn sắc mặt của ta, tôi chỉ đành hừ tiếng quay sang chuyện với em ta, “ trai em phải là luật sư sao? Sao lại…” tôi biết tìm từ nào để tiếp nên ngậm miệng lại.

      Ngược lại, Phương Dĩnh cũng thấy xấu hổ, cười sang sảng, hào phóng : “ ra thu nhập của em cũng tệ đâu, nhưng phải nuôi em học đại học, còn em trai học trung học, học phí hai đứa em tương đối nhiều, vì vậy cuộc sống cũng hơi eo hẹp.”

      Có vẻ thiếu thốn …

      “Hơn nữa tính tình ấy cũng được lòng người khác, cho nên…”

      “Phương Dĩnh!” Cuối cùng Phương Thả cũng lên tiếng, lạnh lùng liếc cái, Phương Dĩnh chu miệng nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng.

      Vừa lúc thức ăn được dọn lên, ánh mắt tôi dán chặt vào đĩa bít tết thơm ngào ngạt, quên sạch luôn hoàn cảnh gia đình nhà họ. Dao nĩa sẵn sàng, bốn người ai câu nào, bàn ăn chìm vào im lặng.

      Cho đến khi tiếng dao nĩa khua nhau bàn ăn từ từ chậm lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy bàn chỉ còn đống hỗn độ. Duy nhất Phương Thả cầm ly rượu vang, sắc mặt ôn hòa nhìn hai đứa em ăn như hổ vồ.

      Cuộc sống phải nuôi hai đứa chắc dễ dàng gì, tôi nghĩ, với tính tình của ta, vì hai đứa em này còn phải nhẫn nhịn nhiều, cho nên mặc dù trông ta tới nỗi nào, nhưng vẫn tìm được bạn . Tự dưng tôi lại cảm thấy thổng cảm với ta.

      Hà.” ta lạnh nhạt quét mắt nhìn tôi, “ hãy thu lại cái vẻ mặt nhìn thấy gà mái đẻ trứng của .”

      Tôi đằng hắng, rất phối hợp nhìn chỗ khác.

      Ăn cơm xong, chúng tôi rời nhà ăn trong ánh mắt thán phục của nhân viên phục vụ. Gật đầu chào nhau xong tôi quay người bước , chưa được vài bước, bỗng nhiên nghe Phương Kiệt kêu: “ ơi, em đau bụng.”

      Tôi thấy lạ quay lại nhìn, thấy Phương Dĩnh cũng cúi gập người: “, em cũng hơi…”

      Phương Thả có chút hoảng hốt, tay chân luống cuống, biết phải đỡ ai, tôi liền quay lại: “ cõng Phương Kiệt, tôi đỡ Phương Dĩnh, bệnh viện liền.”

      , .” Phương Dĩnh lắc đầu quầy quậy, “Vào bệnh viện tiền khám tiền thuốc tốn lắm.”

      “Nhưng mà…” Tôi vừa mở miệng định khuyên Phương Thả đột nhiên bình tĩnh lại, hỏi tôi câu đầy lý trí: “ có đau bụng ?”

      Tôi lắc đầu đau. Phương Thả vỗ trán: “Tôi hiểu rồi… tụi nó ăn nhiều quá…”

      Miệng tôi méo xệch, nhìn hai đứa gập người kia: “Quả là thiếu niên hùng.” Tôi đề nghị kêu taxi, Phương Dĩnh sống chết chịu, cuối cùng vẫn là tôi đỡ nó, còn Phương Thả đỡ Phương Kiệt, từ từ về nhà bọn họ.

      Ba người họ ở trong căn nhà 60m2 vuông cũ kỹ, lúc lên lầu đèn cầu thang khi chớp khi tắt như muốn dọa người ta. Tôi đứng dưới lầu thấy xe của Phương Thả – là loại xe Benben của hãng Changan. Lúc đó tôi chợt nghĩ 6 điều của mẹ già phải nâng cấp lên thôi…

      Xe Benben, Changan:





      Sau khi đem được hai đứa vào nhà, tôi mệt đứng hơi liền đặt mông ngồi lên sô pha, Phương Thả hét to: “Đừng!” Tiếng thét còn chưa tới tai, tôi nghe tiếng sô pha kêu cái ầm, rồi hẫng cái, cả người lọt vào trong cái ghế… mắc kẹt!

      Tôi nghĩ chắc chắn hôm nay thần xui xẻo chỉ mỗi việc lượn đầu tôi thôi.

      Phương Thả cố hết sức mới lôi tôi ra khỏi cái lòng sô pha, tôi đỡ trán, thở dài: “Sô pha nhà hư đến mức như vậy rồi sao còn bày ra giữa nhà như đồ còn nguyên vẹn vậy? Cố tình hãm hãi mấy người chưa được cho phép tự ý ngồi như tôi sao?”

      Phương Thả gặp thấy cái bản mặt khổ sở sắp phát khóc của tôi, liền giải thích câu có vẻ mang tính người nhất: “Là của ba mẹ tôi mua hồi trước, Phương Dĩnh cho vứt” ( này chuyên đề chuyện móc nghéo nên lần này đàng hoàng bạn Tịch mới bảo chuyện có tính người)

      Cổ tôi nghẹn lại, nhất thời biết nên thế nào.

      Cho hai đứa uống thuốc tiêu hóa xong, tôi xách túi định ra về. Phương Dĩnh vội : “Hôm nay cảm ơn chị nhiều lắm! Bây giờ khuya rồi, mình chị về rất nguy hiểm, đưa chị về .”

      Tôi lắc đầu từ chối.

      Phương Thả nhìn tôi rồi cầm lấy áo khoác: “Giờ này hết xe buýt rồi, để tôi đưa về.”

      Ngồi chiếc xe Benben kia, tôi tò mò hỏi: “Nếu khó khăn như vậy sao còn tham gia môi giới kết hôn? Tôi nhớ phí hội viên cũng đâu có thấp.”

      “Phương Dĩnh ghi danh cho tôi.” ta vừa lái xe vừa trả lời, “Nó sang năm nó tốt nghiệp rồi, tôi cứ yên tâm tìm bạn rồi kết hôn.”

      Tôi gật gù: “ có đứa em ngoan.”

      gật đầu, trầm mặc lâu mới : “Chuyện hôm nay, cám ơn .” Xem ra đây cũng phải là những lời ta thường xuyên , hai chữ cám ơn đầy cứng ngắc.

      Tôi lại nở nụ cười: “ giống y như người tôi quen. Nhưng ta ngạo mạn hơn nhiều, vĩnh viễn bao giờ chịu nhún mình.” Từ đến lớn, Tần Mạch phải lo chuyện ăn chuyện mặc, cá tính kiêu ngạo của vừa do trời sinh vừa do hoàn cảnh tạo thành, tố chất kiêu ngạo của , bề ngoài lạnh lùng nhưng lại chứa cuồng vọng bên trong. muốn là phải đạt bằng được, giống như tôi của hai năm trước, hay giống hai năm sau, trả thù người từng chống lại .

      Phương Thả có cái tố chất này, có lẽ cuộc sống khiến người phải cúi đầu nhiều, dù muốn thanh cao cũng bị dẫm đạp bởi thực tế nghiệt ngã.

      lâu sau xe đến trước nhà, tôi xuống xe, vẫy tay tạm biệt. ta do dự chút, nửa thử, nửa chần chờ : “Phương Dĩnh rất thích , nếu…”

      “Phương tiên sinh.” Tôi ngắt lời, “ quên những lời tôi khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

      Tôi vẫn nhớ như in trong đầu, có người đàn ông mà tôi rất muốn hất văng ta ra khỏi bộ não.

      ta trầm tư trong chốc lát, rồi : “Là do tôi quá đường đột. Hẹn gặp lại.”

      Ánh mắt tôi nhìn theo cho tới khi xe ta khuất dạng, thở dài tiếng, về phía nhà mình. Bất ngờ là chiếc xe việt dã màu đen kia vẫn đậu chình ình trước nhà tôi. Người đàn ông mặc áo khoác đen đứng dựa vào cửa xe, nhìn tôi đăm đăm.

      Tôi ngẩn ra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua ánh đèn đường mờ nhạt và trong bầu khí lạnh lẽo.

      “Tần tiên sinh.” Tôi cười , “Tôi còn có gì chưa trả sao?’

      trầm mặc lúc lâu mới : “ có, là hồi nãy quên với em câu.”

      Tôi mỉm cười chờ đợi, : “Hà Tịch, về.” Khóe môi tôi thoáng chốc cứng đờ, giọng nhàn nhạt: “Nhưng có lẽ bây giờ cần phải lời này nữa rồi .”

      mở cửa khởi động xe, khinh khỉnh rời , bỏ lại làn khói xe mờ mịt..

      Tôi vén sợi tóc lòa xòa trán, thầm: “Tạm biệt tiễn.”

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 36. Tuyên chiến


      Hôm sau là Chủ nhật, hôm trước phải trải qua ngày trầy da tróc vảy, nên tôi ngủ mạch đến giờ chiều.

      Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng muốn rời giường, cho đến khi bị tiếng đập cửa ầm ầm của Trình Thần gọi dấy. Tay túm vội mới tóc bù xù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị. Chị có vẻ vô cùng phấn khích, vừa vào cửa kéo tay tôi, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá tôi từ xuống dưới, rồi dùng giọng mờ ám hỏi: “Tối hôm qua cũng tệ đấy chứ”

      Đầu óc tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để phân tích câu của chị nghe chị cười hề hề tiếp: “Thôi cần hỏi cần hỏi, trông bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của em thế này là biết tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến đâu rồi.”

      Tôi liếc mắt nhìn chị cái, rồi bằng tốc độ ánh sáng, tôi xông lên bóp cổ đè chị xuống sô pha: “Chị còn dám nhắc chuyện tối qua! Còn dám nhắc hả! Tại sao Tần Mạch lại đến! Sao ta lại đến!” rồi thèm nghe chị trả lời, tôi lật người chị lại, lấy tay vỗ bộp bộp vào mông chị trút giận: “Lần sau chưa được đồng ý của em mà còn làm như vậy em tuyệt giao với chị.”

      Trình Thần tự dưng bị đánh tới ngơ ngác. Đánh xong hả giận, tôi ngồi sô pha ngửa cổ uống ngụm nước to.

      Chị làm vẻ đáng thương nhìn tôi, rút tờ khăn giấy bàn vờ chấm chấm ‘nước mắt khô’: “Là chị muốn giúp em mà, hôm qua trong buổi tiệc chị mới biết ta vẫn chưa có bạn , chị nghĩ vừa hay em cũng chưa có bạn trai. Mà trước đây hai người chia tay là do ở xa quá, bây giờ ta quay, hai người quay lại với nhau chẳng phải tốt quá sao. Ai dè… ai dè em lại cứng đầu như vậy!”

      “Cứng đầu?” Tôi cười nhạt “Đúng vậy, em thích ta, nên hai năm trước khi ta đề nghị ở bên nhau em đồng ý, ta muốn ra em để ta ra , ở sân bay ta nhàng tặng em chữ ‘thích’ em liền kiên định chờ đợi như con ngốc, rồi sau đó ta mình là người ích kỷ nên muốn chia tay, em cũng chấp thuận. Hai năm sau, vừa quay về, ta liền muốn bắt đầu lại, là mắc cười, ta bắt đầu lại là em phải bắt đầu lại hay sao? Trình Thần, bao giờ chị thấy Hà Tịch em lại làm những chuyện vô vị như vậy chưa?”

      Trình Thần nghiêng đầu suy nghĩ rồi lắc đầu.

      Tôi tiếp tục cười: “Tần Mạch là người có bản lĩnh, quen thói tự cao tự đại, mà em cũng phải là con rối để mặc người ta giật dây. Nếu ta thực muốn quay lại hãy theo đuổi em lần nữa bằng chính bản lĩnh của mình , em nhất định khiến ta chết toàn thây.”

      Trình Thần run , do dự hỏi tôi: “Nhưng… chẳng phải em vẫn còn thích ta sao?’

      Ngón tay tôi hơi cứng lại, gì, Trình Thần lại giọng : “Chị cảm thấy ta cũng còn tình cảm với em…” Trình Thần thở dài hơi: “Tại em nhìn thấy bộ dạng Tần Mạch hôm qua, giây trước còn chuyện trò vui vẻ với người khác, giây sau khi nghe chị em xảy ra chuyện ở tại đồn cảnh sát mặt ấy trắng bệch, đặt ly rượu xuống là vội vã ngay, chạy xe đến nửa đường mới nhớ gọi điện hỏi chị em ở đồn cảnh sát nào.”

      Tôi nhớ lại cảm giác ấm áp khi đầu ngón tay ấy run run chạm vào má tôi, lòng chùng xuống nhưng chùng được phân nửa lại cứng lên ngay lập tức, tôi nhéo tay Trình Thần chất vấn: “Em gọi cho chị để nhờ giúp đỡ, chị thèm hỏi câu liền tắt máy, lỡ em có việc gì khẩn cấp sao? Trình Thần, chị cũng độc ác.”

      Trình Thần cười mát mẻ: “Chuyện chị có thể giúp được Tần Mạch cũng giúp được, năng lực của ta có gì phải nghi ngờ cả. Em xem, mọi chuyện chẳng phải giải quyết êm xuôi rồi đó thôi. Mà chị nghe, rốt cuộc hôm qua em xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tôi còn tâm tình nào mà kể lại chuyện mì sợi và hành lá nữa nên phất phất tay, coi như chấm dứt đề tài này.

      Trình Thần thấy sắc mặt tôi khó coi, liền kéo tôi bát phố, còn mới phát tiệm bánh ngọt rất ngon, lúc tâm trạng tốt ăn đồ ngọt rất có tác dụng.

      Tôi cũng rảnh rỗi liền xách túi theo Trình Thần.

      Tiệm bánh chị nằm ở phía đông thành phố, trang trí đẹp, đồ ăn cũng rất ngon, nhưng lý do chủ yếu hấp dẫn Trình Thần chính là … chủ tiệm đẹp trai ngời ngời.

      Tôi xúc miếng chè sago (*), liếc Trình Thần cái : “Thôi , chị là bà dì hơn ba mươi rồi đấy, còn dùng ánh mắt phóng điện như vậy mà nhìn cậu nhóc nhà người ta, bộ chị biết mắc cỡ hả.”

      (*) Chè sago: chè có hạt trân châu trắng , chè sago có nhiều vị, hình dưới là vị dừa:

      “Nhằm nhò gì.” Trình Thần , “Theo đuổi cái đẹp là bản tính con người, em xem cặp mông tròn trịa mượt mà chưa kìa…”

      Miệng tôi giật giật: “Chị có đôi mắt xuyên táo à? Người ta đứng tít trong quầy mà chị cũng nhìn được mông của người ta! Em phải chụp lại ánh mắt này của chị để gửi cho Thẩm Hi Nhiên mới được ”

      Trình Thần chu mỏ, miễn cưỡng dời ánh mắt ra chỗ khác.

      “Á? Chị!” giọng con ngọt ngào lọt vào tai tôi, đảo mắt nhìn, trong bộ đồ nhân viên phục vụ kia chẳng phải là Phương Dĩnh sao. bé chào tôi: “Sao khéo vậy, lại gặp chị nữa rồi.”

      “Ừ.” Tôi rất thích bé sáng sủa này nên cười hỏi, “Em làm ở đây hả?”

      “Dạ, dù sao cũng chẳng có việc gì làm nên đến đây làm kiếm ít tiền phụ gia đình”

      Tôi gật gật đầu, thấy xót xa, các tuổi này có kiếm ít tiền cũng thường là để mua đồ ăn vặt hay đồ trang điểm gì đó, còn bé này lại phải phụ chi phí trong nhà, cùng người với người mà quả lại khác xa nhau. Trong lòng tôi cảm thán bèn hỏi: “Chị nghe em sắp tốt nghiệp đại học rồi, em học ngành gì vậy?”

      “Em học thiết kế nội thất.”

      Tôi vừa nghe, trong lòng cân nhắc lúc rồi rút danh thiếp ra đưa cho bé: “Trùng hợp chị cũng làm nghề này, sau này có khó khăn gì có thể đến tìm chị.”

      bé vội vàng nhận danh thiếp, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức lấy bút viết thông tin cá nhân lên tờ chọn thực đơn: tên tuổi, điện thoại, ngành học, cuối cùng còn thòng thêm câu làm tôi nhịn được cười: Sở trường —— chăn nuôi các loại động thực vật.

      Trình Thần cũng thấy bé này đáng nên trêu chọc hồi mới để .

      Ăn xong, chào tạm biệt chủ tiệm đẹp trai và Phương Dĩnh, tôi và Trình Thần bắt đầu càn quét khu mua sắm.

      Buổi tối về đến nhà tôi quăng đống túi to túi xong, thả người xuống sô pha, tâm trạng đầy hưng phấn.

      Quả nhiên, phụ nữ phải tiêu tiền mới thấy thoải mái được…

      Hôm sau làm, Tạ Bất Đình gọi tôi vào văn phòng, đưa tập hồ sơ : “Đây là đơn hàng của khách hàng cũ, làm tốt đấy.”

      Tôi lật qua vài tờ, chỉ là trang trí căn hộ bình thường. Tôi : “Sếp Tạ à, tôi còn xử lý dự án thiết kế cho khu mua sắm, còn thời gian trống đâu, hay đơn hàng này giao cho mình Tiểu Lý làm , cậu ấy theo tôi lâu như vậy, tôi rất tin tưởng vào khả năng của cậu ấy.”

      chuyển dự án kia cho người khác .” Tạ Bất Đình ngẩng đầu lên, : “Khách hàng này chỉ đích danh , phong cách thiết kế của rất hợp với sở thích của họ.”

      Trong lòng tôi bỗng nổi lên dự cảm xấu…

      “Khách hàng này cũng từng thiết kế cho căn hộ trước của ta lần rồi, chẳng phải làm rất tốt sao, mà ta cũng thưởng cho rất nhiều mà.”

      Tôi để lại tập hồ sơ lên bàn, đẩy qua chỗ ông ta: “Tôi làm.”

      Cuối cùng Tạ Bất Đình cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ông ta đẩy gọng kính lên hỏi: “Hà Tịch, có phải lại đến kỳ lên cơn rồi phải ?”

      “Dù sao nữa tôi cũng nhận đơn hàng này, việc trang trí khu mua sắm kia vào giai đoạn quan trọng nhất, đột nhiên chuyển qua người khác tôi yên tâm.”

      “Đây phải là vấn đề cần lo…”

      “Nếu cho tôi làm khu mua sắm tôi tình nguyện nhận cái đơn hàng sửa nhà kia, còn được nữa… tôi xin nghỉ phép năm.”

      Tạ Bất Đình bị mấy lời của tôi chọc giận đến mặt mày tái xanh tái mét, ông ta chỉ thẳng vào tôi phun ra ba chữ: “ giỏi lắm!”, vừa lúc tôi muốn mắng người điện thoại Tạ Bất Đình reo lên, ông ta hằm hằm trừng mắt với tôi rồi nghe điện thoại, trong nháy mắt từ thái độ ông nội người ta trở thành con cháu người ta: “Dạ, dạ, tôi với ấy rồi ạ… vâng, bàn bạc, bàn bạc…”

      “Tổng giám đốc Tạ, nếu là điện thoại của khách hàng kia ông cứ đưa cho tôi, tôi để ông phải khó xử.”

      Tạ Bất Đình còn do dự, biết bên kia gì, ông ta mới đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm điện thoại bước ra ngoài, đến khu uống nước ngoài văn phòng mới alo tiếng.

      Bên kia trả lời.

      Tôi : “Tần Mạch, có việc gì thẳng ra .”

      “Rất đơn giản.” Giọng vẫn trầm thấp nhàng như trước, “Chia tay người đàn ông kia, quay về với .”

      Tôi nghĩ hồi mới vỡ lẽ người đàn ông là ai, bèn bĩu môi: “Tần tiên sinh, biết hành vi bây giờ của mình là rất bình thường sao? Gây phiền phức phải là phong cách của .”

      “Bây giờ đúng là như vậy.”

      Nghe thấy giọng điệu lưu manh này của , tôi bóp bóp cái trán nổi đầy gân xanh, kiềm chế cơn giận: “Tần Mạch, hai năm nay cuộc sống của tôi theo quy luật mới, tôi tin rằng cũng vậy, tại sao bây giờ cứ nhất quyết phải phá vỡ nó? Cho tôi cơ hội cũng là cho cơ hội vậy.”

      trầm mặc lâu, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng: “Chỉ có em mới có cuộc sống mới thôi.” Tôi còn sững sờ vì câu này, tiếp: “Hà Tịch, lúc trước có thể phá vỡ quy luật trong suốt hai mươi lăm năm của em bây giờ cũng có thể đánh tan cái quy luật hai năm này.”

      Ngữ khí mãnh liệt mà bá đạo.

      Tôi nổi sung, cười nhạt: “Được, cứ xuất chiêu . dám chết chẳng lẽ tôi dám chôn?” xong cũng đợi trả lời liền tắt máy.

      Lúc trả lại điện thoại cho Tạ Bất Đình, tôi nghiêm túc : “Khách hàng cần tôi phụ trách việc này nữa, ông giao cho ai cũng được.” xong xoay người bước ra.

      Tạ Bất Đình nổi giận đùng đùng gọi tôi lại, quăng tập hồ sơ khác vào tay tôi: “ phải muốn làm việc sao, đơn hàng sửa sang lại căn hộ giao cho đấy, làm !”.

      Tôi tỉnh bơ được, rồi ra cửa.

      Dựa vào tường, tôi săm soi phần việc khổ sai giời ơi đất hỡi rớt xuống đầu, biết nên cười hay khóc.

      Tần Mạch ơi là Tần Mạch, đúng là sao chổi mà!
      B.Cat thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 37: Bỏ… đứa bé (*)?

      (*) Ở đây dùng từ ‘haizi’ (đứa bé) để chỉ con chó chưa sinh



      Hôm sau, tôi đến nhà khách hàng trước.

      Khách hàng trùng tu nhà lần này của tôi là phụ nữ trung niên mới ly hôn, họ Lâm, khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt chị thoạt nhìn trẻ hơn tuổi nhưng trông có vẻ tiều tụy, mệt mỏi. Nhà chị là biệt thự ở vùng ngoại ô, ngôi nhà mua được gần mười năm nhưng trong nhà có những phòng trông như chưa từng sử dụng.

      Căn nhà này chị được chia khi ly hôn. Vợ chồng chị kết hôn gần hai mươi năm, con cái, chị Lâm chồng chị công việc bận rộn, thường xuyên vắng nhà, chị cứ như góa phụ lủi thủi mình trong căn nhà trống trải, cuối cùng chịu nổi bèn đưa đơn ly hôn. Chị muốn trùng tu toàn bộ ngôi nhà vì mỗi đồ vật, mỗi góc nhà đều gợi nhớ đến người chồng, chị sửa nhà vì muốn bỏ hết quá khứ lại đằng sau.

      Vấn đề phiền phức của đơn hàng này chính là ở chỗ toàn bộ các phòng trong nhà đều phải sửa lại hết, thay gạch lát sàn, thay giấy dán tường, so với việc sửa chữa bình thường nhiều hơn công đoạn là đập bỏ, hơn nữa lượng công việc cũng rất lớn…

      Nhưng công việc nhận rồi phải cố gắng hoàn thành cho tốt.

      Lúc dỡ nhà, chị Lâm có vẻ rất xúc động, cuối cùng nhịn được chị bỏ ra ngoài. Có thể thấy, căn biệt thự được trang trí cẩn thận tỉ mỉ, có thể thấy chủ nhân của nó trước khi vào ở từng có bao nhiêu ước vọng, chờ mong, nhưng bây giờ…

      Đến chiều, xe của công ty thu gom đồ gia dụng đến chở đồ , chị Lâm nhìn từng món đồ được gói gọn chất lên xe với tôi: “Mấy món này đều do tôi và chồng tôi đích thân chọn lựa, lúc đó ấy thích cái tủ này đâu, nhưng tôi kiên quyết lựa nó nên ấy cũng chiều ý tôi”

      “Lúc đó chồng chị chắc thương chị lắm.” Tôi mỉm cười lịch .

      Chị Lâm cũng cười: “ ấy tôi, lúc ký tên ly hôn tôi còn thấy ấy lén lau nước mắt mấy lần.” Nghe xong câu này tôi hơi sửng sốt, chị tiếp: “Tôi cũng ấy.”

      vậy…” Vì sao còn ly hôn chứ…

      Tôi cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn dám hỏi câu đó, sợ vô tình khoét sâu vào nỗi đau của chị.



      Buổi tối về nhà, ăn cơm rang trứng Trình Thần lại gọi đến, thông báo rằng chị mới nhặt được con cún con màu trắng xinh ơi là xinh ở bên đường, định mang về nhà nuôi nhưng ngờ Thẩm Hi Nhiên lại dị ứng với lông chó. “ vô dụng!” Trình Thần mắng ta như vậy.

      Tôi nghe thấy tiếng phản bác yếu ớt của Thẩm Hi Nhiên ở đầu dây: “ cũng đâu có muốn vậy.”

      Tôi thở dài: “Rồi sao?”

      “Nè, phải bé ở tiệm bánh ngọt lần trước thích nuôi động vật sao? Em cho chị số điện thoại của bé đó để chị nhờ giúp đỡ, chứ sao có thể ném bạn chó này ra đường được chứ, trời lạnh lắm đấy.”

      Tôi suy nghĩ chút: “Người ta mắc gì phải vô duyên vô cớ nuôi chó dùm chị.”

      chị mới phải tìm bé thương lượng nè, phải bé cũng làm thêm sao, nuôi chó giúp chị cũng là làm thêm, chị trả tiền công, còn nếu đúng là được đành thôi vậy.”

      Tôi cho Trình Thần số điện thoại của Phương Dĩnh kèm theo lời dặn dò được ép buộc con nhà người ta.

      Sau đó tôi biết Phương Dĩnh rất vui sướng nhận công việc này, ngoan ngoãn ôm chó về nhà. Nhưng đây mới chỉ là khởi nguồn của câu chuyện…

      Ba ngày sau, sáng thứ Bảy, khi tôi còn nằm ườn giường Phương Dĩnh gọi điện đến, khóc lóc con chó có thai, ông Phương Thả nhất quyết cho nuôi, nên đem chó đến tìm tôi.

      Tôi ngẩn người ra, chó phải của tôi, làm chó mang thai cũng phải tôi, Phương Thả mang chó đến tìm tôi làm gì chứ, cuối cùng Phương Dĩnh mới lúng búng giải thích, Phương Thả thích chó nên bé định mượn uy tôi để giữ con chó lại, ngờ cái uy của tôi đinh gỉ gì cả, vừa nghe chó có bầu là Phương Thả kiên quyết muốn quăng nó . Nên sau cùng là ôm chó đến chỗ tôi.

      Tôi còn tính toán, dù sao Phương Thả cũng biết tôi ở toà nhà nào, muốn tới cứ tới, tôi hùng núp là được.

      “Hà Tịch!” dưới lầu có tiếng ai đó hét tên tôi, hoảng hồn tôi khoác vội áo chạy đến cửa sổ nhìn xuống thấy Phương Thả đứng dưới lầu trước tòa nhà bên cạnh, tay ôm con chó đáng thương gào to tên tôi, trông điệu bộ ta nếu như tôi mà ló mặt ra chắc chắn ta từng tòa nhà để kêu gào. Tôi ôm trán thở dài, đúng là xem thường độ dày da mặt ta rồi…

      Vội vàng thay đồ, tôi chạy ào xuống lầu gọi ta lại.

      ta lập tức ném con chó vào lòng tôi, lạnh lùng : “Đồ của mình tự ôm về , tôi với quen thân, mắc gì phải nuôi chó dùm .” (Bạn rất phủi)

      Tôi bất đắc dĩ phải vác nợ dùm Trình Thần nên cố gắng khuyên nhủ: “ phải Phương Dĩnh rất thích chó con sao? cứ để nó nuôi con cũng có sao đâu”

      Phương Thả khoanh tay trước ngực: “ con được, nhưng giờ nó mang bầu, mai mốt sinh ra đống chó con phải làm sao? Với tính tình của Phương Dĩnh chắc chắn bán hay vứt bỏ, nhà tôi cũng thấy rồi đấy, thể nuôi nhiều chó như vậy được.”

      Tôi bình tĩnh : “Vậy bỏ con chó con là được.”

      ta xoay người bước : “Đây là chuyện của .”

      Tôi vội vàng kéo lại: “Đợi đợi đợi đợi! Được rồi, tôi vậy, đây là chó của bạn tôi, để tôi gọi cho ấy , nếu ấy đồng ý bỏ con chó chúng ta cùng đến bệnh viện, giải quyết xong mang nó về. Sau này đỡ phải thêm lần nữa.”

      ta nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

      Lúc này tôi mới từ tốn gọi điện thoại cho Trình Thần, ai dè vừa nghe đến bốn chữ ‘bỏ con chó con’ chị nổi sung: “Tại sao chứ! Tại sao chứ! được, gì cũng được bỏ nó! Phải giữ nó lại, nhất định phải giữ lại! Chị đến liền đây, Hà Tịch em dám cùng thằng cha kia đến bệnh viện biết tay chị!”

      xong liền cúp điện thoại cái cụp.

      Tôi cầm điện thoại miễn cưỡng nhìn nhìn hồi, rồi ngẩng đầu nhìn Phương Thả, mặt ta chút thay đổi : “Bạn cũng khí thế bừng bừng nhỉ, tôi nghe thấy hết rồi.” xong lại quay người định . Con chó trắng trong lòng tôi lại rên ư ử đáng thương, tôi đành lòng bèn kéo ta lại: “Việc này, việc này… hay là chúng ta bàn lại xem, đợi nó sinh xong rồi đem bán được ?”

      Quả hổ danh là luật sư, Phương Thả mặc kệ con chó rên rỉ, lạnh lùng buông câu: “Bỏ tay ra”.

      Thái độ của ta khiến tôi có chút bực bội, chỉ muốn phẩy tay nuôi thôi, tôi nuôi là được chứ gì, nhưng rồi nghĩ lại, công việc của tôi sang sớm ra khỏi nhà, tối biết khi nào mới về, nếu vậy con chó mang bầu này chắc hỏi đói chết mất…

      lúc rối rắm, Phương Dĩnh mắt đỏ hoe chạy tới, nhìn con chó tội nghiệp trong tay tôi, rồi lại nhìn bộ mặt lạnh lùng trước sau như của Phương Thả nước mắt cứ thế ào ào rơi xuống, vừa khóc vừa lên án trai lòng dạ sắt đá.

      Phương Thả bị em quý như vậy, trán nổi đầy gân xanh, xông tới, kéo bé quay về. Phương Dĩnh nhất quyết chịu, có chó về.

      Kết quả là, em nhà họ mặt mày đỏ tưng bừng, ồn ồn ào ào dưới lầu nhà tôi hồi lâu.

      Tôi cũng ráng khuyên vài câu nhưng xi nhê, liền bế chó ngồi bên xem hai người câu em câu. Con chó trắng rúc vào lòng tôi run rẩy, đôi mắt đen ầng ậc nước như muốn khóc.

      Tôi vuốt vuốt đầu nó an ủi, bỗng nhiên nghĩ vận mệnh bị giao phó cho người khác, quả là bi thương, vứt bỏ là vứt bỏ, bán là bán, để làm thức ăn liền bị xẻ thịt phanh thây…

      Trong lúc tôi còn suy nghĩ miên man, con chó tự dưng lên cơn, quay đầu ngoạm phát vào tay tôi rồi vùng thoát chạy.

      Đợi tôi hoàn hồn chạy khá xa, máu tay tôi cũng từng giọt, từng giọt xuống.

      Phương Dĩnh thấy chó chạy mất liền đuổi theo. Tôi sợ quá nên cũng vội vàng lo chích ngừa chó dại, còn Phương Thả tức tới mức chỉ biết nhắm mắt xoa xoa thái dương, đến khi mở mắt xung quanh chẳng còn ai, quay lại nhìn theo hướng Phương Dĩnh chối chết chạy theo con chó, hoảng hồn vừa rượt theo vừa la: “ cần chó chứ phải cần em!”

      Tôi vừa chạy ra đến đường chiếc xe việt dã quen thuộc thắng cái “két” trước mặt, tôi còn ngây người, thấy Tần Mạch hầm hầm bước xuống xe, đóng cửa cái rầm, thèm nhìn tôi cái, thẳng đến chỗ Phương Thả.

      Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đầy sát khí của , Tần Mạch tiến tới túm chặt lấy cổ áo Phương Thả, vị luật sư kia còn vội đuổi theo Phương Dĩnh nên xô ra hét to: “ làm gì…” Phương Thả còn chưa hết câu, trước mặt bàn dân thiên hạ, Tần Mạch tung đấm thẳng vào mặt Phương Thả, tôi kinh hãi trợn tròn mắt, dường như nghe thấy tiếng người va chạm bịch bịch lẫn trong tiếng ồn ào của xe cộ…

      Phương Thả choáng váng nằm mặt đất cả lúc lâu, máu văng đỏ cả miệng. ( thấy bạn Tần Mạch bạo lực chưa? Đấy tớ có sai đâu, nồi nào úp vung đó!)

      Tần Mạch nghiêm mặt, lạnh lùng : “Còn đứng lên.”

      Tôi há hốc miệng, định vội vàng chạy qua đỡ Phương Thả dậy, Tần Mạch liền quay người kéo tôi lại, tôi nổi giận: “ bị thần kinh à! Uống nhầm thuốc rồi phải !”

      Tần Mạch quay đầu nhìn, lúc này tôi mới thấy mắt vằn đỏ y như muốn giết tôi đến nơi. Tôi bị dọa, sợ sệt lui từng bước, gần như nghiến răng nghiến lợi : “Hà Tịch, em là của , mỗi tấc da tấc thịt đều là của , ai có quyền lấy bất cứ thứ gì thuộc về .”

      Trong lòng chợt thấy căng thẳng, cảm giác tê dại bỗng từ đâu truyền tới, giống như làn sóng vỗ vào trái tim.

      Tôi ngốc nghếch nhìn sững sờ.

      Bỗng nhiên, Phương Thả nằm kia đứng bật dậy, hoàn toàn để ý tôi và Tần Mạch, cắm đầu tiếp tục đuổi theo Phương Dĩnh. Tôi cũng đột nhiên tỉnh lại, cuống cuồng níu chặt tay áo Tần Mạch, khiến vệt máu dính lên bộ đồ vest mắc tiền của , gấp gáp kéo lên xe, miệng run run : “ bệnh viện, bệnh viện!”

      nghĩ Tần Mạch mất tập trung đến vậy, để ý đến bàn tay chảy máu của tôi, để ý đến việc Phương Thả chạy mất, vòng tay ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở ầm ướt phả vào gáy tôi: “ , Hà Tịch, cho em .” Vòng tay ôm tôi khẽ run rẩy: “ nuôi em, nuôi.”

      Tôi nghe xong câu này tức đến run cả người, đưa tay vỗ bộp lên đầu hét: “Chị bị chó cắn! Bị chó cắn! Mẹ kiếp, sao cho tôi bị bệnh viện chích ngừa hả?”

      Tần Mạch ngơ ngác nhìn, trong mắt hình ảnh cuồng nộ của tôi.

      Tôi giơ cánh tay chảy máu từng giọt lên trước mặt : “Nuôi? Nuôi người bị dại sao? bệnh viện! Khốn nạn! bệnh viện ngay!”


      Mèn ơi, Mạch tưởng chị Tịch có thai nên sống chết chịu bệnh viện mà đòi nuôi con người ta còn chị Tịch sợ để lâu bị bệnh chó dại. Mình thiệt hết biết gì với cp này!!! chung đọc đoạn cuối cười gần chết! Mình đưa luôn Cửu Lộ Phi Hương vào list tác giả ưa thích được rồi. Truyện cổ đại của chị này cứ làm người ta buồn man mác mà ngờ chị viết truyện đại cũng bựa kém gì ai. Mình thích!!!!
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :