1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 20: Cát địa cầu hòa, tang quyền nhục quốc (*)


      (*) “Cống nạp đất đai cho nước mạnh bị nỗi nhục mất chủ quyền”, ở đây có nghĩa Tịch Tịch vì tiền nên phải chịu nhịn bị áp bức
      Tết lịch đến gần, khí làm việc trong công ty rất háo hức, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba bàn tán xem năm nay về quê nên lì xì con cháu trong nhà bao nhiêu, tặng quà tết gì cho bố mẹ già, ai nấy cũng đều than trời than đất vì tốn kém quá.
      Tôi đột nhiên nhớ ra Tần Mạch còn nợ tôi số tiền thưởng gấp bốn kia. Lần trước định với ta khi xem nhà, ai dè tối đó lại xảy ra chuyện, sau đó cả tôi và ta cùng quên việc này. Tết sắp đến rồi, thể trì hoãn việc lấy tiền được nữa.
      Tôi cầm điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn dám gọi trực tiếp cho Tần Mạch, đành gọi cho Lisa. Nhưng Lisa lại Tần Mạch vẫn còn nằm trong bệnh viện. Tôi thầm mắng: bị thương có chút xíu ngoài da thôi mà cũng nằm viện đến ba ngày! Ngày thường chẳng phải làm việc bạt mạng lắm hay sao, giờ tự dưng lại làm biếng vậy!
      Tôi định nhờ Lisa hẹn dùm Tần Mạch đến nghiệm thu căn hộ Lisa lại đột nhiên : “ tìm Eric có việc sao? Đúng lúc tôi ở bệnh viện nè, chuyện với ấy .”
      “Ách… cần cần…”
      “Alo ?”
      Tiếng cự tuyệt của tôi còn chưa ngừng hẳn bên kia truyền đến giọng trầm thấp. Nghe giọng này, trong lòng tôi trào lên cảm giác tê tê, nhất thời cũng dám mở miệng.
      “Hà Tịch?”
      “Hả… Ừ, là tôi đây.”
      Bên kia cũng trầm mặc lúc, tôi có thể hình dung ra được tư thế trầm tĩnh, đĩnh đạc, ánh mắt chuyên chú nhìn vào nơi nào đó trong phòng của ta.
      “Vết thương đỡ chưa?”
      nghĩ tới, câu đầu tiên ta lại hỏi chuyện này , tôi hơi ngẩn người, hít sâu hơi, lấy lại lý trí: “Chỉ bị thương ngoài da, sao đâu. Hôm nay tôi gọi tính hỏi khi nào có thời gian đến xem căn hộ…”
      “Vừa hay chiều nay tôi có thời gian rảnh, đến bệnh viện đón tôi .” Tần Mạch bỗng nhiên , “Lát nữa làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta cùng .”
      “Hả…”
      “Buổi chiều có việc sao?” ta dùng khẩu khí tất-cả-vì-công-việc : “Có điều nếu chiều nay phải sau tết tôi mới sắp xếp được.”
      “Ừm… có việc gì.”
      “Tốt, hẹn lát gặp.”
      Điện thoại tắt rất dứt khoát mà tôi vẫn đứng ngây ra hồi lâu. Lần chuyện này, tranh cãi, đối đầu, nhưng sao tôi lại có cảm giác như bị áp chế nhỉ ? Tựa như… Tựa như hai bên vẫn án binh bất động rồi đột nhiên bên chủ động tấn công mạnh mẽ, quyết tâm giành chiến thắng…
      cầu của Tần Mạch có phần kỳ cục, xem nhà ta cứ trực tiếp đến đó là được, mắc mớ gì bắt tôi đến bệnh viện rồi cùng nhau? Nhưng rồi lại nghĩ, đằng nào từ công ty đến bệnh viện rồi qua nhà ta cũng thuận đường, cùng ta tôi còn có thể tiết kiệm được chút tiền taxi, cần gì phải so đo cho mệt.
      Hai giờ chiều, tôi có mặt trước cửa phòng bệnh của Tần Mạch, gõ vài tiếng rồi đẩy cửa vào, vừa lúc ta thắt caravat, thấy tôi, ta thản nhiên liếc mắt cái : “Mẹ tôi có nấu ít cháo để bàn, muốn ăn ?” Thần thái ngôn ngữ tự nhiên cứ như ba ngày ta nằm viện tôi luôn túc trực tại bệnh viện chăm sóc vậy.
      Thái độ thân thiện của ta khiến tôi cảm thấy kỳ kỳ, tôi ngạc nhiên lại hoang mang nghĩ biết trong cháo có bị bỏ thuốc vào , ý nghĩ này làm tôi sợ đến mức mực lắc đầu từ chối.
      ta cũng ép buộc, thắt caravat xong, quay đầu nhìn tôi: “Ừ, vậy ăn cơm .”
      ăn cháo ăn cơm… Tôi bất lực nghĩ, đây là thứ logic cường bạo gì vậy. Tôi dõng dạc cự tuyệt: “Tôi ăn rồi .”
      “Nhưng tôi chưa ăn.” ta nghiêm túc , giống như việc cùng ăn cơm là trách nhiệm của tôi vậy, thấy tôi xù lông nhím chuẩn bị phản công, ánh mắt ta lại càng sắc bén, nhưng ngữ khí dịu rất nhiều, giống như dỗ dành trẻ con dở chứng vậy, “Ăn cơm xong rồi xem nhà nhé.”
      Trong nháy mắt, tôi lại trơ mặt nghĩ, câu của có ý là —— ăn cơm, xem nhà, lấy tiền dễ dàng. ăn cơm, xem nhà, lấy tiền có cửa đâu!
      Mớ lông nhím mới xù lên liền bị mấy tờ giấy hình Bác Mao màu hồng nhàng vuốt ve lập tức xẹp xuống, tôi im lặng mỉm cười.
      Bóng Tần Mạch phản chiếu cửa sổ dường như cũng hơi nhếch miệni, nhưng đến khi ta ăn mặc xong xuôi, lúc bước qua tôi khôi phục lại là bộ dáng lạnh nhạt thường thấy.
      Vốn tưởng kiếm đại chỗ nào ăn cho xong bữa nhưng đến khi thấy Tần Mạch đưa tôi đến nhà hàng Châu Âu mặt tôi đen thui: “Tần tiên sinh, chiều nay xem nhà xong tôi còn phải về công ty làm việc.”
      “Ừ.” ta lên tiếng, nhưng thêm gì.
      Tôi thầm tụng câu “Khách hàng là thượng đế” mười lần rồi bình tĩnh ngồi xuống với ta.
      ta gọi phần bít tết, còn tôi chỉ gọi ly nước cam . ta im lặng dùng bữa, tôi cũng tìm được đề tài chuyện. khí có chút gượng gạo, theo thói quen tâm trí của tôi lại bắt đầu chậm rãi trôi tận đẩu tận đâu nên cũng chẳng cảm thấy có cái gì kỳ quái.
      Có lẽ… ta chỉ muốn có người cùng ăn cơm mà thôi.
      “Hà Tịch.”
      “Ừm”
      chia tay với chàng bác sĩ kia rồi hả?”
      Tôi liếc mắt: “Chứ còn thế nào nữa? Chẳng lẽ xài chung người đàn ông với người đàn ông khác?”
      Dường như ta tìm chuyện để hỏi: “ đau lòng sao?”
      biết, dù sao tình cảm đó cũng đủ lớn để ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.” Tôi cắn ống hút, trong lòng đột nhiên xẹt qua ý nghĩ, sức ảnh hưởng còn chưa lớn bằng của Tần tiên sinh đâu. Ý nghĩ này qua , tôi đột nhiên tỉnh hẳn, giật mình đánh thót cái, nhìn lướt qua Tần Mạch khoanh tay ung dung nhìn tôi, vội đè nén cảm giác chột dạ xuống.
      “Hà Tịch, kiên cường hay chỉ là che giấu quá giỏi?” ta hỏi tôi, giọng mang ý khó hiểu “Tôi còn nhớ gào khóc thảm thiết xe của tôi lúc trước phải như thế này.”
      Đương nhiên, bên là bạn trai đương qua lại vài năm với bên là người thay thế giữa đường, tình cảm khi chia tay có gì mà quyến luyến. Dĩ nhiên những điều này cần giải thích cho Tần Mạch, tôi thở ra nhõm, cười cười, cũng biết là với chính mình hay là với Tần Mạch: “Nghĩ thông suốt rồi, cũng chỉ là tình thôi, có gì đặc biệt đâu.”
      Tần Mạch gật gật đầu, giống như đồng tình với câu ngạo mạn này của tôi, lát sau ta mới : “Nhưng giờ có bạn trai, người nhà có ý kiến gì sao?”
      Đương nhiên là có ý kiến! Đây là chuyện làm tôi đau đầu nhất khi về nhà nghỉ Tết!
      Tôi nhịn xuống cảm giác muốn kể lể dông dài, chỉ câu: “ Mấy chuyện này giống nổ máy xe, Có thể gấp gáp được sao?” Tôi cắn loạn cái ống hút sau đó quyết định chĩa mũi dùi về phía khác: “Hơn nữa, người lớn tuổi như thế này còn gấp, tôi gấp cái gì.”
      Mấy chữ “lớn tuổi thế này” hình như kích thích Tần Mạch, ta dằn dao nĩa xuống bàn, ánh mắt sắc bén như nghiền ngẫm, chăm chú nhìn tôi.
      Tôi bị ta nhìn đến hốt hoảng, đảo mắt chỗ khác: “Sao vậy, thích người ta sao?”
      “Quả tôi vội.” ta nhìn tôi lâu, thần sắc từ từ nhu hòa trở lại, “Bắt được thỏ, chuẩn bị bỏ vô nồi”
      Nghe ra lời ám chỉ của , tôi do dự trong chốc lát: “… Có đối tượng rồi à?”
      im lặng trả lời. Vậy là tôi hiểu, ra ngay cả người như Tần Mạch cũng tìm được nửa của mình … Thoáng chốc, trong lòng tôi biết dội lên cảm giác, như là khó chịu vì bị phản bội, lại giống như bi thương khi bị bỏ rơi, xen lẫn vị chua chua của ghen tị, tất cả dồn ứ lại trong ngực.
      Nhưng ràng tôi nào có quyền gì mà khó chịu, bi thương hay ghen tị.
      Bữa cơm được tiếp tục trong khí trầm lặng.
      Đến lúc Tần Mạch đứng trước cửa nhà ba giờ rưỡi chiều.
      Vào nhà, tôi thực đúng chức trách của mình, nghiêm túc giới thiệu bố cục tổng thể của căn hộ cùng với chi tiết các thiết kế trong sinh hoạt, thỉnh thoảng xen vào vài nguồn gốc cảm hứng khi thiết kế. ta nghe rất say sưa, còn tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc phần giới thiệu để bỏ của chạy lấy người.
      làm tốt lắm.” Sau khi dạo vòng từ lầu xuống dưới đất, ta : “Tôi rất hài lòng”
      “Tôi rất vinh hạnh!” Tôi tìm hợp đồng trong túi xách, muốn ta nhanh nhanh ký tên xác nhận là tôi có thể ngoan ngoãn lăn về công ty chờ lấy tiền.
      “Nhưng…” hơi lưỡng lự sờ sớ góc sô pha , “Trong nhà còn chưa có, ga nệm và đồ dùng gia đình thiết yếu.”
      Gân xanh chạy loạn trán tôi: “Tần tiên sinh, những thứ này hoàn toàn có trong hợp đồng, chắc phải tự mua thôi.”
      “Hà tiểu thư, tôi cần căn hộ có thể trực tiếp dọn vào ở”
      “Tôi là kiến trúc sư, những gì thuộc phạm vi chịu trách nhiệm của tôi.”
      “Tôi tin tưởng con mắt của kiến trúc sư.” , “Những gì chọn chắc chắn rất hợp với phong cách của căn nhà này.”
      Tôi nổi giận: “ làm!”
      “Được rồi.” ta nhìn nhìn đồng hồ, tỉnh bơ “May là tối nay tôi cũng có việc gì gấp, chúng ta siêu thị sắm mấy thứ đó .”
      Tôi kinh ngạc trừng mắt: “Dựa vào cái gì chứ! Những gì trong hợp đồng tôi hoàn tất, tôi !”
      ta khoanh tay, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn thể che được ý cười ràng trong mắt, cười vô cùng đắc ý! ta nhíu mày: “Hà tiểu thư, thái độ phục vụ của làm cho tôi hài lòng, tôi nghĩ, bản hợp đồng này có lẽ để ngày khác hãy ký
      Lửa giận trong lòng tôi bốc cao hơn ba trượng, hận thể cầm nguyên tập hợp đồng nện thẳng vào mặt ta, sau đó dùng giày gót giày đục n lỗ cho xịt máu!
      ta nhìn bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống ta của tôi, làm như vô cùng bất đắc dĩ : “Xem ra tôi phải với giám đốc Tạ về thái độ tích cực trong công việc của nhân viên công ty nha.”
      Tôi nắm tay thành đấm, nếu ta gặp Tạ Bất Đình để phàn nàn coi như món tiền thưởng gấp bốn kia bay mất!
      Tôi nghiến răng nghiến lợi : “! …”
      Nhìn nét cười đắc ý trong mắt ta, trong đầu tôi chỉ lên tám chữ to đẫm máu——
      Cát địa cầu hòa, tang quyền nhục quốc…

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 21. Ở bên nhé


      Xung quanh khu nhà Tần Mạch có cái siêu thị lớn nào nên tôi và ta phải kêu taxi mua đồ. Lướt qua dãy kệ để đồ, tôi nhìn bóng người đằng trước hăng hái quăng hết món này đến món kia vào xe đẩy, cách bất lực: “Tần tiên sinh, những thứ này bên dì Tần còn nhiều lắm, cứ về nhà lấy là được rồi.” Nếu ta mua hết cái đống đồ kia cái số kiếp bị nô dịch của tôi chạy đâu cho thoát…

      “Tôi độc lập về kinh tế.” ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút coi thường “Chẳng lẽ vẫn còn xin tiền nhà?”

      “Tôi chỉ lãng phí, đó là hành vi đáng xấu hổ!”

      “Tôi thích vậy.” ta bước được hai bước đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt đánh giá tôi lượt: “Hà tiểu thư, quản chuyện riêng của tôi sao?”

      Quản cái đầu … Tôi ráng nuốt xuống cái ý muốn mắng chửi ai đó, vừa bỏ trước vừa : “Được thôi, nếu cho là như vậy”

      thêm vài bước vẫn chưa thấy ta đẩy xe tới , tôi cau mày quay đầu nhìn, thấy ta lẩm bẩm có vẻ rất sung sướng: “Quản cũng tốt chứ sao.” Thấy tôi quay lại nhìn, ta đến gần thản nhiên : “ vậy chứ sống cùng với tôi cũng cần phải tiết kiệm vậy đâu .”

      Giọng sát bên tai như vậy làm tim tôi lỡ nhịp, thoảng như dòng nước ấm áp chảy qua, mặt cũng bất giác nong nóng. Tôi hừ tiếng, che giấu bối rối của mình, quay mặt nhìn ra hướng khác.

      Tôi vô tình nhìn lướt qua chỗ, phút chốc cả người cứng đờ, rồi ánh mắt từ từ nhìn thẳng chỗ kia —— Thẩm Hi Nhiên đứng cùng xa lạ!

      Tôi nhanh chóng xoay người, giấu mình sau kệ hàng rồi vội vàng kéo Tần Mạch vào : “ đứng đây đợi chút.” Tôi ló đầu ra ngoài dò xét, mặt mũi nghiêm trọng y như cảnh sát theo dấu tội phạm, tỉ mỉ quan sát hai người kia.

      Bọn họ cười cười thoạt nhìn rất là quen thuộc, thậm chí có chút… thân mật. Tôi lục tung mớ trí nhớ trong đầu cũng tìm ra Thẩm Hi Nhiên có họ hàng hay bạn giống này hết.

      làm gì vậy?” Tần Mạch cũng khó hiểu nhìn theo hướng tôi theo dõi, trong nháy mắt ta hiểu liền: “Đứng đây suy nghĩ lung tung bằng bằng đến đó hỏi cho .” ta cũng có mặt trong tiệc đính hôn của Trình Thần, cũng biết quan hệ giữa tôi và Trình Thần, nhìn bộ dạng tôi, chỉ cần động não chút ta cũng biết tôi nghĩ cái gì

      ta đúng, tôi nên đứng đây đoán mò nữa, nếu đây chỉ là hiểu lầm lại khiến Thẩm Hi Nhiên và Trình Thần xích mích hay. Nhưng nếu tôi chạy đến hỏi dù có hay Thẩm Hi Nhiên cũng nhất định phủ nhận…

      Trong lúc tôi còn rối rắm Tần Mạch nhạt: “Họ rồi.”

      Tôi ngẩng đầu, quả nhiên hai người nọ mất dạng, tự dưng thấy bực bội, nhịn được đánh cái vào tay Tần Mạch: “Sao sớm với tôi?”

      ta mặc kệ tôi “phủi bụi” cho mình, quét mắt nhìn tôi cái, hờ hững : “Chuyện của người ta, quan tâm làm gì.”

      Tôi dùng chính câu của ta trả đũa lại: “Tôi quản được chuyện của mắc gì quản được chuyện của người khác?”

      bất mãn trả lời như là phản xạ tự nhiên. “ quan tâm mới quản, tôi và ta giống nhau sao?”

      Lời này vừa ra, tôi liền ngây ra, ta cũng ngẩn người, lập tức ho khan tiếng vội quay mặt nhìn chỗ khác .

      Tôi kìm nén tâm trạng loạn lên như đèn cù, miễn cưỡng bày ra bộ mặt làm như mắc cười, tỉnh bơ : “ Có gì giống nhau?” Mặt biểu cảm tôi bước qua ta, chỉ về khu đồ vệ sinh cá nhân: “Tần tiên sinh, tôi đề nghị nên mua thêm chai dầu gội đầu nữa.” Tôi nghiêm mặt , “ những tóc dơ mà đầu óc cũng sắp bết lại rồi. Hai chai này gội, uống. Uống hết chai chắc là khỏi bệnh.”

      ta tức giận, thậm chí cũng chẳng thèm trừng mắt với tôi, hồi lâu sau mới hỏi cách tự nhiên: “Trong nhà có chén ?”

      Thấy ta chuyển đề tài, tôi cũng thức thời nhắc tới câu mờ ám hồi nãy nữa: “Mua tủ chén được khuyến mãi bộ chén”

      “Có nồi ?”

      có.”

      “Vậy mua nồi trước rồi mua thức ăn về nhà nấu cơm”

      Tôi hoảng lên: “Tôi đâu phải là bảo mẫu của , mua sắm như thế này nằm ngoài công việc rồi mà còn muốn tôi nấu cơm cho ăn! Quên nữa, mới ăn cơm trưa hồi ba giờ mà!”

      ta xem đồng hồ: “Bây giờ là sáu giờ, đừng lo, là tôi nấu, phải động móng tay”

      Tôi càng kinh ngạc : “ biết nấu ăn?”

      liếc xéo tôi: “Lúc trước du học toàn là tự lo chứ ai mà nấu cho.”

      Trong nháy mắt tôi cảm thấy Tần Mạch trở nên bình dân hóa. Nếu ta mở miệng mua đồ về tự mình nấu ăn tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn làm cái đuôi theo sau mà thôi.

      Mua sắm xong xuôi về đến nhà hơn bảy giờ tối, tôi cũng chú ý gì đến hình tượng ngồi đong đưa ghế sopha thầm nghĩ, tiếp sau đây chắc có thể thoát khỏi ta rồi, chờ ký kết thúc hợp đồng xong tôi gặp lại nữa, cũng bao giờ phải chịu uy hiếp mà làm nô dịch cho ta!

      Vừa về nhà, ta vùi mình vào bếp, mặc kệ tôi ở phòng khách tự tung tự tác Ngồi ngoài phòng khách uống nước hồi, thấy ta mảy may động chạm đến tôi liền chủ động lăn vào bếp. Do hôm nay xuất viện nên ta cũng mặc âu phục như mọi hôm, nhìn ta mặc đồ thường đứng trong bếp chẳng khác gì ông chủ gia đình.

      Tôi cười nịnh nọt, hai tay dâng bản hợp đồng mà y như bản tấu chương trình hoàng thượng hạ bút: “Tần tiên sinh.”.

      ta hơi nhíu mày nhưng lần này cũng làm khó tôi gì cả, thoải mái đặt bút ký tên.

      Tôi mừng như điên, nâng niu bản hợp đồng bảo bối, ngắm nghía hồi lâu mới nhàng bỏ vào túi xách.

      “Hợp tác với là vui vẻ!” Tôi chìa tay ra, bụng thầm nghĩ trước khi tạm biệt cũng phải giả mù sa mưa lần .

      tay cầm xẻng, tay khách khí bắt tay tôi, phải là bắt tay xã giao mà cả bàn tay to lớn của bao trọn bàn tay tôi, lôi tôi đến chỗ cái thớt, y hệt lúc trước ba tôi thường nắm tay dắt qua đường, dúi vào tay tôi con dao rất tự nhiên: “Xắt mấy củ cải này cho tôi.”

      Tôi sửng sốt nhìn ta, rồi nhìn lại mình nghiêm chỉnh trong bộ đồ công sở, ngơ ngác cầm con dao : “Nhưng tôi phải về…”

      “Bận bịu cả ngày rồi đói bụng sao?”

      “Ách…”

      Thấy tôi do dự, ta lại ném tiếp câu: “Ăn cơm xong rồi về.” Đây phải là câu hỏi cũng phải lịch mời mọc, mà là mệnh lệnh. Tôi nghĩ, ngày thường ta ra lệnh cho cấp dưới cũng là như vầy, nhưng tôi phải là cấp dưới của ta, tôi là loại người chịu mềm chịu cứng.

      Bèn dứt khoát cắm phập con dao vào cái thớt kiên quyết : “Quan hệ hợp tác của chúng ta kết thúc. rảnh hầu hạ nữa.”

      ta giữ tay tôi lại, bàn tay ấm, ta hơi nhíu mày dường như còn có chút vui: “Sao mà em có thể…”

      Tôi giãy tay muốn thoát khỏi bàn tay ta, nhưng ta kiên quyết buông, hai lòng bàn tay cọ sát vào nhau ấm khiến tim tôi tự chủ mà đập loạn. Y như bị ma ám, đứng yên mặc kệ ta lôi kéo. Hình như cũng ngạc nhiên trước hành động của mình, ta yên lặng lúc rồi lại thản nhiên , ngữ khí nhàng hơn rất nhiều “ Cũng chỉ là ăn bữa cơm rau dưa thôi. Về nhà có mình em định ăn uống thế nào?”

      Tôi bị những lời mềm mại này lay động, lạnh lùng biến mất, ánh mắt cũng dịu nhiều.

      lại : “Hơn nữa cả ngày làm công cho rồi, ngay cả bữa cơm cũng ăn, sợ lỗ à?

      Lỗ…

      Vì thế tôi phất cờ trắng đầu hàng, cặm cụi đứng xắt mớ củ cải kia.

      Đèn nhà bếp được bật lên, ánh sáng cam nhu hòa làm cho gian trong bếp trở nên ấm áp, đây là lần đầu tiên căn phòng này thực đúng chức năng của nó, mà người dùng bữa ăn đầu tiên tại đây ngờ lại là tôi và chủ nhân của ngôi nhà.

      Bốn món ăn, quá nhiều, vừa đủ cho hai người bọn tôi dùng.

      ra mà bữa cơm này tôi có chút tự nhiên, thứ nhất vì vị chủ nhân này rất tự nhiên, thoải mái gắp rau, bới cơm cho tôi giống như chúng tôi thân quen từ rất lâu, thứ hai là… tôi và ta đều im lặng ăn, trong phòng ngẫu nhiên chỉ có tiếng lanh canh của bát đũa chạm nhau.

      “Hà Tịch.”

      ta bất thình lình gọi làm tôi sợ đến mức suýt nữa phun hết canh trong miệng ra.

      “Chuyện gì?”

      gõ tay xuống bàn vài cái giống như sắp đưa ra quyết định trọng đại, còn tôi lại cảm thấy dáng vẻ tư lự này gợi cảm, mê người…Chết tiệt!!!

      “Ở bên nhé”

      Tôi chăm chú nhìn ta hồi lâu chờ bộ não tôi tiêu thụ hết câu đó, trái tim mới kinh hoàng đập bồm bộp như vừa kết thúc môn chạy ba trăm mét, bụng thắt lại, tự dưng có loại cảm giác như bị thắt cái dây an toàn, rồi có người từ sau xô tôi xuống giống như chơi trò nhảy bungee. Tôi nuốt nước miếng cái ực, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nhặt tấm chắn của mình lên, câu gần như đần độn:

      “Để làm gì?”

      Câu trả lời này dường như nằm ngoài dự kiến của ta, biết trong đầu lên những hình ảnh gì mà dưới ánh đèn vàng dịu tôi thấy mặt ta dần dần đỏ ửng.

      “Khụ…” ta ho khan vài tiếng giống như người mới tìm lại được tâm hồn treo lơ lửng đâu đó của mình , ta nghiêm mặt trừng tôi cái ý như oán trách cái tư duy phát triển theo hướng bình thường của tôi, rồi “Có lẽ em thấy hơi đột ngột.”

      Tôi oán thầm: dĩ nhiên là đột ngột rồi.

      “Mấy ngày nay nghĩ rồi, tuy rằng chúng ta đều có ít lựa chọn…”

      Tôi quay đầu nhìn miếng đất mọc cỏ độc phía sau, lòng thầm nghĩ: người có ít lựa chọn, chỉ có thôi.

      “Nhưng tình thế trước mắt, dù là duyên phận hay số mệnh , chúng ta cũng xem như là bên nhau rồi . Ít ra mẹ cũng chấp nhận , nếu bây giờ em bỏ , cũng có khả năng giải thích lý do với bà, càng có thời gian tìm khác. Còn tình hình của em giờ, lần này về quê ăn tết chắc cũng phải chịu áp lực đâu.”

      Những lời này giống như hòn đá bị ném xuống giếng, liên tiếp dội thanh lại.

      Nhưng tình cảm dâng như sóng trào của tôi bị bộ dáng như bàn chuyện làm ăn của làm nguội lạnh ít.

      “Qua thời gian tiếp xúc , thấy em là độc lập, đam mê công việc, dũng cảm kiên cường, dĩ nhiên, em cũng thích cuộc sống phiền phức khi hai người cứ dính lấy nhau, mà lại rất phù hợp với cầu này. tin nếu chúng ta bên nhau gây phức tạp hay làm phiền gì đến cuộc sống của đối phương.

      Tôi hoàn toàn bình tĩnh lại, suy nghĩ theo lý trí lạnh lùng của ta, gật gật đầu: “ đúng.”

      nở nụ cười hài lòng cứ như đàm phán thành công hợp đồng lớn: “Hà Tịch, nếu tìm được người tâm đầu ý hợp mình tìm người phù hợp, ngang hàng với mình cũng tốt phải ?”

      Tôi rời mắt khỏi tô canh củ cải, suy nghĩ lát mới ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt ta hỏi thẳng: “Vậy có thích em ?”

      ta ngẩn ra, hình như rất ngạc nhiên với câu hỏi của tôi , ta có vẻ mất tự nhiên, né tránh ánh mắt của tôi.

      Tôi khoát tay : “ biết hỏi để làm chi nữa.” Đối với Tần Mạch có lẽ tình cũng chẳng được coi là gia vị của cuộc sống nữa chứ gì đến cái khác. Tôi : “Đề nghị của cũng tồi, em suy xét…nè, đừng cho em thời gian để suy nghĩ nha.”

      “Dĩ nhiên là có” ta trả lời “Em cứ từ từ suy nghĩ.” Nhưng bộ dáng kia dường như chắc chắn em-nhất-định--đồng-ý.

      Khi tôi xách giỏ loay hoay để mang giày ra về, chợt nhớ ra việc bèn quay đầu hỏi : “Tần Mạch, chẳng lẽ hôm nay tỏ tình với em sao?

      nhíu mày, bày ra vẻ mặt “Cuối cùng em cũng hiểu.”

      Miệng tôi méo xệch: “Tần Mạch, nếu phải là Hà Tịch em nào được tỏ tình chắc xúc động đến bật khóc mất.”

      ta vui vẻ nhận lời ca ngợi của tôi như điều hiển nhiên.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 22: Bọn họ hiểu lầm nhau


      Mấy ngày nay, chuyện làm tôi phiền lòng có vẻ hơi nhiều.

      Đầu tiên là chuyện của Tần Mạch, từ hôm cho tôi thời gian suy nghĩ lặn mất tăm, để tôi tự do tự tại, có lẽ quá bận rộn nên cũng quá xem trọng chuyện này hay là chắc chắn tôi đồng ý.

      Nhưng nếu đồng ý…

      Tôi cũng thứ rung động của tôi đối với Tần Mạch là loại tình cảm nào, nếu tôi cái thái độ được chăng hay chớ của lại cho tôi linh cảm quan hệ của chúng tôi cũng duy trì được bao lâu. Mà tôi còn là mười tám, mười chín tuổi, thanh xuân của tôi còn nhiều để mà lãng phí nữa rồi.

      Thứ hai là chuyện của Trình Thần. Kể từ khi tôi nhìn thấy Thẩm Hi Nhiên và xa lạ kia ở siêu thị hình ảnh này luôn ám ảnh tôi, tôi cảm thấy nếu cho Trình Thần biết, có thể ngày nào đó chị bị tổn thương, đến lúc đó việc che dấu cửa tôi hôm nay chính là loại phản bội. Nhưng nếu việc này chỉ là hiểu lầm, tôi với chị chẳng khác gì tôi gieo mầm mống nghi ngờ vào trong mối quan hệ giữa chị và Thẩm Hi Nhiên. là khó xử…

      Nhưng tình thế khó xử này cũng duy trì bao lâu, hôm đó tan làm tôi về nhà, vừa lên cầu thang thấy người ngồi thảm hại ngoài cửa, tóc tai rối bù, mặt mày nước mắt nước mũi tèm nhem, thoạt nhìn rất là chật vật.

      “Tịch Tịch…” Chị gọi tôi, “Chị… Chị phải làm sao bây giờ?”

      Trong lòng tôi rơi rụng lộp bộp, chẳng lẽ Thẩm Hi Nhiên làm ra chuyện có lỗi với Trình Thần?

      Chị càng khóc thương tâm: “Thẩm Hi Nhiên… ta có người phụ nữ khác, ấy cần chị nữa”

      Tôi nén tiếng thở dài, bước đến đỡ chị dậy: “Chúng ta vào nhà trước được ? Nín , chừng chỉ là hiểu lầm thôi.”

      Chị vẫn nức nở nhưng ngoan ngoãn để tôi đỡ vào phòng. Tôi biết tinh thần chị nay rối loạn, là chỗ quen biết lâu năm, với tính khí chị nếu còn chút tinh thần dễ dỗ dành như vậy.

      Tôi thả hộp khăn giấy trước mặt chị rồi vỗ vỗ lưng: “Được rồi, em chuẩn bị xong , có chuyện gì chị .”

      Trình Thần chút khách khí rút tờ khăn giấy, lau nước mắt rồi hỉ mũi, mếu máo khóc thút thít cả nửa ngày mới chịu ràng việc.

      Trưa hôm nay, chị nấu cơm định mang đến công ty cho Thẩm Hi Nhiên nhưng ta ở đó. Chị cũng nghĩ ngợi gì nhưng đúng quay ra về lại thấy Thẩm Hi Nhiên ngồi với xinh đẹp trong quán cà phê đối diện công ty, cả hai cười vui vẻ. Trình Thần nổi lên lòng nghi ngờ, gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên hỏi ta ở đâu, ta lại ở công ty.

      Trình Thần chưa bao giờ người tốt tính, lúc ấy chị nàng nổi cơn ghen, nhảy vào quán cà phê lôi Thẩm Hi Nhiên ra tra hỏi về kia, mà Thẩm Hi Nhiên lại do dự trả lời, vừa vặn kia cũng từ trong bước ra, Trình Thần trong cơn tức giận tái người ta cái té ngã xuống đất, Thẩm Hi Nhiên đến khuyên cũng bị Trịnh Thần dùng ưng trảo công cào cho mấy vết tươm máu mặt. Thẩm Hi Nhiên nhất thời cũng phát hỏa, quay sang bảo vệ kia, lại lớn tiếng mắng Trình Thần hai câu…

      ta chị, chị tùy hứng, phân phải trái. chị cho tới bây giờ chỉ biết bản thân… nhưng là, nếu ta thấy chị cùng người đàn ông khác cười giỡn vuii đùa trong quán cà phê… ta có cảm giác gì? Cũng có thể có cảm giác gì hết, ấy hết chị rồi, Tịch Tịch, ấy chị nữa …”

      Tôi đau đầu, tay ấn ấn thái dương, nếu nhìn bên ngoài có vẻ Thẩm Hi Nhiên làm chuyện có lỗi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy bên trong có gì đó hiểu lầm.

      Trình Thần khóc lóc hồi lâu cảm thấy mệt mỏi, tôi đưa chị rửa ráy chút rồi ngủ. chừng chuyện này sáng mai có chuyển biến khác.

      Sắp ngủ Trình Thần còn ghé vào gối, nhìn tôi :

      “Tịch Tịch, em biết , lúc ấy vì che chở người khác mà la hét chị, trong lòng chị chìm vào tuyệt vọng. Bình thường chị hung dữ, sai phái ấy làm này làm nọ, ấy vì thích chị mà bỏ tính công tử của mình, nhẫn nhịn chịu đựng tính điêu ngoa, tùy hứng của chị, nhưng nếu ấy còn thích chị cái gì chị , cái gì chị làm cũng chướng mắt ấy và đối với ấy chị cũng chẳng còn quyền hành gì.”

      “Tịch Tịch, chị… chị rất sợ, nếu ấy cần chị nữa mà chị vẫn còn ấy chị biết làm gì với trái tim của mình đây?”

      Tôi chỉ còn biết vỗ nhè lên lưng chị an ủi: “Nếu xảy ra như vậy, chị cứ ném nó cho Thẩm Hi Nhiên là được, dù sao…” Tôi chỉ vào vị trí trái tim của chị, “ ta còn thuộc về chị nữa.”

      Trình Thần túm chặt góc áo của tôi: “Nhưng chị thể thiếu ấy”

      Tôi cười ngoan độc: “Vậy chị mang trái tim của ta đến đây, em giữ chặt còn chị cho nó vài dao sau đó đào tâm của ta ra ăn sạch, làm cho ta bỏ được.” Trình Thần cũng cười cười, cuối cùng cũng chịu nhắm mắt lại ngủ.

      Tôi nhìn gương mặt Trình Thần ngủ say, trong lòng nén tiếng thở dài, nếu đánh mất tâm phải làm gì? hoặc là kiên cường làm lại từ đầu (dục hỏa trùng sinh), hoặc là tuyệt vọng nhậm nhân xâm lược.

      Tờ mờ sáng hôm sau, cú điện thoại đánh thức tôi dậy, tôi thở phì phì, mò mẫm chạm tới di động, mơ mơ màng màng nghe : “Ai?”

      “Hà Tịch, Thần Thần có ở chỗ em ? Hôm qua ấy có tìm em ?”

      Tôi liếc mắt sang Trình Thần vẫn ngủ say sưa, tức giận : “ có.” Bây giờ mới biết sốt ruột lúc trước gây chuyện làm gì. Tôi vừa dứt câu bên kia cúp máy dường như rất nôn nóng.

      Trình Thần bị tôi đánh thức, ách cổ họng kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy? Sáng tinh mơ gọi điện thoại.”

      “Thẩm Hi Nhiên.”

      Im lặng ba giây,cái chăn ấm áp người tôi bị giở tung, Trình Thần chụp cánh tay tôi, mang theo ba phần chờ mong, ba phần kinh hỉ, ba phần sợ hãi nhìn chằm chằm tôi: “ ấy gọi điện thoại ? Tìm tôi sao? như thế nào ?”

      Tôi kéo chăn đắp lại, than thở : “Hỏi chị có ở đây , em , ta liền cúp máy.”

      Trình Thần có chút mất mát buông giọng: “Chỉ vậy thôi sao. thêm gì nữa? ấy có xin lỗi chị hay ?”


      Tôi buồn ngủ muốn chết nhưng cũng bị chị chọc cho tỉnh bèn xốc chăn nhìn chị : “Trình Thần, chị quên chị sắm vai nào sao? Chị là phụ nữ uất ức ôm hận trốn nhà mà Thẩm Hi Nhiên là thủ phạm, cả đêm nay chắc ấy đỏ mắt tìm chị rồi, ấy lo lắng gọi cho em, nếu em trả lời dĩ nhiên ấy phải nhanh chóng gọi điện hỏi người khác chứ việc gì tốn thời gian mấy lời xin lỗi chị với em làm gì. Những lời này để khi hai người gặp lại rồi mới đúng.”

      Nghe xong cú điện thoại này, trong lòng tôi xác định lần này chắc chắn là hiểu lầm vì tôi chưa từng thấy ai có bồ bên ngoài lại lo lắng cho vợ như vậy cả.

      “Sao em chị ở đây?” Trình Thần hơi tức giận, “Vậy làm sao ấy tìm thấy chị để xin lỗi chứ.”

      Tôi trợn trắng mắt: “Để em gọi điện thoại báo cho ta chị ở đây là được chứ gì.”

      được.” Chị vội vàng kéo tôi lại, “Do muốn ấy tìm được chị nên chị tắt di động, nếu bây giờ gặp ấy, chỉ cần vài ba câu chị xiêu lòng, hôm qua dám hung dữ với chị như vậy chị quyết bỏ qua cho ta.”

      Tôi bó tay: “Đến cùng là chị muốn sao?”

      Chị nàng nhăn nhó cả nửa ngày, mới cẩn thận hỏi tôi: “Em … Em ấy còn thích chị ?”

      “Thích.”

      Trong phút chốc Trình Thần nở nụ cười đắc ý như mèo được mỡ nhưng rất nhanh kiềm nén: “ thể dễ dàng dung thứ cho ta như vậy, khó khăn lắm mới trốn nhà lần, phải cho ta lo đến xoắn ruột mới được. Tịch Tịch, em cứ làm, hôm nay chị làm osin cho em bữa.”

      “Chị làm?”

      “Chị xin phép nghỉ, chắc chắn ấy đến cơ quan tìm chị, chị làm, cho ta tìm được.”

      Trong lòng tôi yên lặng câu Thẩm công tử bảo trọng rồi che đầu tiếp tục ngủ.

      Nguyên ngày làm Thẩm Hi Nhiên gọi thêm hai cuộc điện thoại với cùng nội dung là hỏi tôi có gặp Trình Thần hay chị ấy có liên lạc với tôi . Sau khi tôi lập tức ngắt điện thoại. Trong thanh của ấy, tôi thấy vị Thẩm công tử xưa nay vẫn bình tĩnh, đến lúc này gấp đến phát điên rồi.

      Nhưng nghĩ kỹ lại chuyện này cũng có gì là lạ, căn cứ vào bối cảnh của nhà họ Thẩm, tìm phụ nữ lâu như vậy vẫn thấy tung tích chỉ có hai khả năng hoặc là nàng ta chết hay gặp chuyện may rồi.

      Buổi tối về đến nhà, quả Trình Thần quét tước, dọn dẹp nhà tôi từ trong ra ngoài sạch bóng nhưng chị lại đói đến sắp hôn mê, chị nằm bẹp ghế sô pha, thấy tôi về bèn trỏ tay mắng: “Hà Tịch, đồ độc ác! Nhà gì mà có miếng bánh để lót dạ! Chị mệt chết mệt sống động đậy chân tay cả nửa ngày giúp em mà ngay cả mì ăn liền cũng có mà ăn.”

      Tôi hơi xấu hổ, vì cầu công việc nên tôi rất ít khi nấu cơm vả lại sống mình nên cũng để ý việc ăn uống lắm, gói mì ăn liền cuối cùng trong nhà chui vào bụng tôi hai ngày trước mà tôi cũng sơ ý về cũng mua thức ăn cho Trình Thần.

      “Sao chị xuống nhà mua cái gì ăn đỡ đói?”

      được, nếu Thẩm Hi Nhiên cho người phục sẵn phải làm sao? Chị thể để lộ bất cứ dấu vết nào hết.”

      Tôi thở dài: “Thôi được rồi, chị ăn gì để em mua, nhưng chị chịu khó chờ chút, gần tết nên tiệm tạp hóa dưới nhà nghỉ bán rồi, em phải đến siêu thị hơi xa nhe.”

      .” Chị khoát tay, “ nhanh về nhanh, nếu chuần bị về mà hốt xác chị.”

      Tôi lấy mấy chục đồng lẻ và di động ra cửa: “ Em mang theo chìa khóa, chị chờ cửa em đó.”

      Chị thều thào ừ tiếng.

      Siêu thị hơi xa, về khoảng nửa tiếng, chọn thêm món này món nọ lại mất thêm mười phút. Về đến nhà, mới giơ tay định gõ cửa nghe vài tiếng rên ái muội vọng ra từ phía sau cửa.

      Cổ tay của tôi chựng lại, cứng đờ, nhìn cửa nhà mình rung lắc rất đáng nghi.

      “Thẩm… Thẩm Hi Nhiên…” thanh Trình Thần mê loạn mà quyến rũ, “ được… Tịch Tịch sắp về… , được! Ưm…”

      Cửa nhà lại rung còn lục cục vài tiếng, cổ tay tôi càng run rẩy, chỉ nghe tiếng Thẩm Hi Nhiên trầm giọng : “Thần Thần… nhịn được…”

      Sau đó rung động của cửa nhà tôi bắt đầu có quy luật hẳn hòi.

      Làm …Làm ngay cửa, thiệt hết nổi hai người này!

      Mặt tôi đỏ bừng, tay dám chạm đến cửa nhà kêu vang sung sướng, đành che mặt ngượng ngùng chạy xuống nhà.

      Ngoài trời gió lạnh thổi từng cơn cũng thổi bay cảm giác khô nóng trong lòng tôi. Tôi nhìn túi đồ ăn bên tay phải, lại lục túi móc ra được năm đồng tiền thối hồi nãy rồi thừ người ra: bây giờ tôi nên tiếp tục chịu gió hun chờ bọn họ làm xong chuyện hay tìm chỗ khác đây?

      Mới đứng suy nghĩ có năm phút mà cái lạnh của gió mùa đông quất vào mặt tôi bỏng rát, tôi móc di động, lục tìm trong danh bạ tên “cầm thú”, lại bắt đầu đắn đo suy nghĩ tiếp lúc lâu rồi hạ quyết tâm ấn phím gọi. Bên kia nhận điện rất nhanh, hiểu sao khi nghe được thanh của người này lòng tôi bỗng cảm thấy yên tâm chi lạ!

      Tôi hít hít cái mũi đỏ ửng vì lạnh: “ cho tôi ngủ nhờ đêm được ?”

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 23. Ăn no ấm… dậm dật lung tung



      Lúc tôi gọi điện thoại cho Tần Mạch phía bên kia rất ồn ào, dường như tham dự buổi tiệc xã giao nào đó.

      nghe xong, hỏi nhiều chỉ công ty tổ chức tiệc tất niên, bảo tôi cứ đến khách sạn tìm rồi cùng nhau về nhà.

      Tôi tự nhủ, tiệc tất niên chỉ đơn giản là dùng bữa cơm, uống chút rượu, tôi ở ngoài khách sạn chờ là được rồi. Nghĩ xong cũng nghĩ thêm, nhảy lên xe buýt đường tiến tới khách sạn mà .

      Khi tôi tay trái cầm túi đồ ăn vặt, tay phải cầm di động và đồng tiền thừa sau khi trả tiền xe buýt, chân mang đôi dép vải bông đầu thỏ ngẩn ngơ đứng trước khách sạn, nhận thấy ánh mắt khinh bỉ và kinh ngạc của người gác cửa, tôi liền thức thời thong thả chui vào góc u của bồn hoa ven đường.
      Vừa định gọi điện thoại hối thúc tôi thấy đoàn người từ trong khách sạn nối đuôi nhau bước ra, ai nấy đều mặt mày hồng hào, trò chuyện, đùa giỡn với nhau phong lưu vui vẻ.

      “Ai, đáng tiếc, năm nay giám đốc Dịch vẫn thành công chuốc say Tổng giám đốc Tần. biết, người đàn ông lúc nào cũng nghiêm túc như vậy sau khi uống say trở thành thế nào nhỉ’ mặc áo xanh trong ba tay trong tay ngang qua tôi cảm khái . khác nghe xong, trêu ghẹo, “Đáng tiếc cái gì, cho dù Tổng giám đốc Tần có say, cũng có phần của . tưởng giám đồc Dịch giỡn chơi sao, chị ấy ba mươi rồi, phải nhanh chân tìm cho mình mối chứ.Nếu tổng giám đốc Tần say, chỉ có kết cục…”

      “Kết cục gì?”

      “Nữ nam dưới” nàng buông tay, “Mà nghĩ nếu chuyện đó xảy ra vị trí sếp bà của ta có người ngồi rồi.”

      Các càng lúc càng xa, còn nghe được họ gì nữa, tôi suy nghĩ lại ra Tần Mạch là thủ trưởng rất có giá nha, từ nhân viên quèn đến cấp quản lý đều có ý đồ với . Quả nhiên là người ăn ngay , ít người theo đuổi.

      nghĩ lung tung, số người ra về ngày càng thưa, cuối cùng chỉ còn ba người sóng vai bước ra, Tần Mạch, Lisa, và lạ. Lisa đỡ uống say bất biết, thần sắc có chút quẫn bách vì nàng kiên quyết túm chặt tay áo Tần Mạch : “Eric, năm nay tôi nhất định bắt nằm sấp mà về nhà.”

      Tần Mạch bình tĩnh gỡ tay ta ra, vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng thường ngày: “Lisa, hôm nay lo cho ấy, tôi còn có việc.”

      Lisa bất đắc dĩ dỗ dành nàng say khướt nọ:: “Giám đốc Dịch , Dịch Tình… Bà à, chúng ta về nhà nhé… ở chỗ nào?”

      “Tôi… Nhà tôi ở thành phố B, về thành phố B .”

      mùa tết, mua được vé, hay chúng ta về nhà ở đây nha.”

      “Lái xe tới rồi, mau báo địa chỉ nhà tôi .”

      “Cho nên mới nhà ở đâu?”

      “Ở thành phố B…”

      Tôi cố nén cười, chờ đến khi Lisa phát điên đưa kia xa tôi mới quay đầu tìm Tần Mạch, nhưng trước cửa khách sạn còn ai, tôi tìm quanh quất thấy Tần Mạch vội vàng rẽ vào góc của khách sạn, biết định đâu.

      Tôi nổi cơn hiếu kỳ bền mò theo, chưa thấy người nghe tiếng người nôn đến tâm can liệt phế. Trong lòng tôi hoàng sợ, rảo bước nhanh qua vừa lúc thấy dựa tường, sắc mặt rất khó chịu nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tôi vừa định mở miệng gọi thấy ôm bụng từ từ trợt xuống, ràng đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn rên tiếng, chỉ lặng lặng móc thuốc cho vào miệng rồi ngồi chờ thuốc thấm. Thấy tình trạng của , trong lòng tôi khỏi chua xót, co rút đau đớn.

      “Tần Mạch.”

      ngẩng đầu nhìn tôi, tự mình vịn tường đứng lên. “Ừ, đến đây, chúng ta cùng về” Tuy thanh của vẫn trầm ổn nhưng tôi biết say lắm rồi vì xong câu này người lắc lư muốn ngã sang bên, tôi hoảng hồn vứt mọi thứ tay nhào đến đỡ , bên để choàng vai, bên đỡ thắt lưng để đứng vững. Cảm nhận lạnh lẽo từ thân thể , trong lòng tôi bỗng trào lên cơn giận vô cớ, tìm được đấm thùm thụp mấy cái vào lưng : “ đau bao tử còn dám uống như vậy, chán sống hay muốn chết đây?” (Có gì khác nhau đâu?)

      Tôi ôm buông tay, thân mình cứng đờ của từ từ dịu lại, cằm của đặt đỉnh đầu tôi sau đó quàng tay ôm trọn tôi vào lòng. Tôi thoáng nghe tiếng thở dài dường như cảm khái cũng dường như là than thở thả lỏng.

      Trong vòng tay của , mặt tôi càng ngày càng đỏ, tôi rành mạch: “Tần Mạch, buông ra.”

      Chắc vì rượu nên hành vi của cũng lý trí như thường ngày, cọ cọ đầu tôi rồi ngã đầu dựa hẳng vào vai tôi : “Hà Tịch, em ấm quá!”

      “Ấm cũng thể tranh thủ dê tôi được, buông ra mau!”

      buông.”

      “À … muốn tôi ra tay sao?”

      càng ôm chặt tôi, bảy phần bá đạo, ba phần bất đắc dĩ : “Buông được.”

      Nét mặt già nua của tôi càng đỏ tợn, vừa định tỏ vẻ e ấp, thẹn thùng sao cho giống con chút tôi phát có cái gì đó cưng cứng chọt vào bụng mình, hô hấp của Tần Mạch cũng dồn dập hơn, thầm bên tay tôi: “Hà Tịch, lâu lắm rồi chưa có đàn bà…”

      Nghe sau khi say rượu, đàn ông rất dễ hưng phấn, Tần Mạch cũng là đàn ông bình thường, tự nhiên…

      Nhưng lúc này chúng tôi đứng lộ thiên nha, hơn nữa mùi nôn mửa của ta còn quanh quẩn xung quanh nữa!

      muốn tôi giúp sao?” Tôi hỏi.

      chậm rãi vuốt ve lưng tôi, thanh khàn khàn mà gợi cảm: “Nếu có thể…”

      Vì thế, tôi liền giúp .

      Nghe được tiếng kêu đau đớn của khi tôi nhéo mớ thịt bên hông vặn thành vòng tròn, tôi nghĩ nghĩ, ngày mai khi tỉnh táo chắc chắn phát mảng bầm tím lớn eo.

      Theo phản xạ có điều kiện, xô tôi ra, ôm thắt lưng, đau đến kêu lạnh người, tôi buông tay tỏ vẻ thông cảm: “Đó, phải cũng buông tôi ra sao.” Cơn đau cũng làm tỉnh rượu ít, eo, trừng tôi cả nửa ngày, thèm câu.

      “Tôi kêu xe, đứng đây chờ .”

      Hộ tống chàng hồi dinh hơn mười giờ tối, chàng tự tắm. So với Tần Mạch tôi còn rành cái nhà này hơn, nên trong lúc tắm tôi y như mẹ hiền lụi cụi tìm quần áo sạch cho thay rồi bắt nồi cháo trắng, vừa nấu vừa sỉ vả chính mình: Sao mà mình nhân từ dữ vậy biết!

      Tần Mạch quay về phòng ngủ, tôi bưng cháo đứng bên giường kêu khẽ: “Này , ăn chút cháo rồi ngủ, nếu sáng mai lại đau bao tử nữa.”|

      hơi hé mắt, thấy chén cháo trong tay tôi, ngoan ngoãn ngồi dậy húp hơi cạn sạch. Tôi lấy chén lại định mang tự nhiên người này giống y như bị giật kinh phong, chồm tới bắt tôi lại, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai còn nghe tiếng chén vỡ, Tần Mạch nằm đè lên người tôi, dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá tôi.

      Tôi bình tĩnh hỏi lại: “ muốn làm gì đó sao?”

      “Em đến là vì đồng ý với à?”

      Phản ứng tôi hơi chậm nhịp trước câu hỏi của , ngẫm nghĩ hồi mới hiểu hỏi tôi có đồng ý với lời đề nghị làm bạn mấy hôm trước .

      Nghĩ ra rồi tôi bình thản nhìn lẳng lặng chờ câu trả lời rồi hỏi: “ thích em ?”

      nhíu mày, chần chờ hồi lâu, trả lời có chút mông lung: “ biết.”

      “Nhưng sao bây giờ?” Tôi thở dài bất đắc dĩ “Hình như em thích rồi, mà còn là rất thích nữa.”

      Mắt sáng bừng, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dường như nhảy múa trong mắt làm tim tôi nhảy loạn, bờ môi chậm rãi vờn qua vờn lại bên tai tôi: “ khi như vậy, chúng ta quen nhau .”

      cần.” Tôi bình tĩnh, “Bởi vì em thích nên chúng ta cần ở chung môt chỗ.”

      Người hơi cứng lại: “Tại sao?”

      “Tần Mạch a.” Tôi thở dài , “Em biết giải thích cho như thế nào đây vì em có cảm giác có cũng hiểu.”

      có vẻ vui khi bị tôi coi thường, chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm. Tôi thôi vào ngực : “Quên , chờ mai tỉnh táo rồi mình tiếp.” Tôi vặn vẹo thân mình muốn thoát ra khỏi thân .

      ôm chặt thắt lưng tôi: “Đừng nhúc nhích.”

      nhúc nhích làm sao mà ra, tránh .”

      Hô hấp của dần dần nặng nề, môi chạm môi, tôi ngây người, ngoan ngoãn nằm yên, tay lần mò vào trong quần áo tôi, những ngón tay lạnh lẽo của chạm đến đâu đều khiến tôi rùng mình, nổi da gà từng chập.

      Tôi cố đẩy ngực ra, tóm chặt hai tay tôi đặt đỉnh đầu: “ rồi, nằm yên….””

      “Tần Mạch, được.”

      để ý đến tôi, dường như hạ quyết tâm bá vương thượng cung. Chân tôi giãy đạp lung tung nhưng chỉ trong chốc lát bị trấn áp, môi lại kề môi, lần này đầu lưỡi của cũng tiến vào dò xét trong khoang miệng tôi, vừa giống như khiêu khích vừa giống như làm tôi ngậm miệng lại.

      “Tần Mạch…” Tranh thủ lúc hiếm hoi có thể tách ra chút, mặc kệ đầu lưỡi của còn vờn trong miệng, tôi mơ hồ : “ phải nhớ nha, tôi có phản kháng đó .”

      dường như cười: “Ăn no ấm…”

      … dậm dật lung tung!!!.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 24: Em dựa vào đâu mà thích em

      Mặt tôi vừa đỏ vừa nóng đến mức có thể nhúm lửa được, mắt nhắm tịt, miệng kêu tắt đèn.

      áp miệng cho tôi ồn ào, với tay tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, trong bóng tối tiếng thở dốc của tôi và càng vang lên nghe mồn .

      Đầu ngón tay của nhảy múa da thịt tôi, kích thích từng đợt run rẩy

      “Tần, Tần Mạch mở đèn, mở đèn .”

      “Đừng ầm ỹ.” vừa , vừa cởi bỏ quần áo người tôi, ngón tay thon dài vuốt đường từ xuống dưới lưng tôi, lực đạo mạnh khiến cả người tôi cong lên, dường như thoát lực. Tôi cắn răng, thầm nghĩ, người này sao mà khéo tìm được điểm nhạy cảm vậy…

      dụi đầu vào gáy tôi, làm như ma cà rồng mà mút mạnh vào vùng da động mạch chủ , cần nghĩ cũng biết ngày mai tại nơi đó chắc chắn xuất trái dâu tây lớn.

      Giỡn sao, ngày mai chị đây còn vác xác làm nữa đấy! nếu để người ta nhìn thấy cái mặt của chị biết để đâu.

      Tôi ẩy đầu của xuống, cũng chống cự mà xuôi theo ý tôi nhích xuống chút, đến xương quai xanh tì cắn nhè .

      “Tần Mạch.” Giọng tôi khàn khàn, thở dốc , “Sao … Sao giống với lần trước vậy?”

      gia tăng tốc độ, vừa nhích dần xuống phía dưới vừa hỏi: “Lần trước làm sao?”

      “Làm ngay… Lần trước, làm ngay, làm nhanh, làm tới luôn…”

      Tôi nghe tiếng cười của người mình, cười sung sướng nhưng vẫn gợi cảm: “Hà tiểu thư. Em khuyến khích hả?”

      “Tần tiên sinh… muốn ăn sạch em rồi .”

      “Rất ngon. Em thả lỏng chút.”

      Bàn tay vốn nắm chặt ra giường của tôi dần buông lỏng rồi hoàn toàn đặt lưng , ôm chặt như muốn tìm cảm giác an toàn.

      vào đây.” Mới nửa câu thân dưới của bắt đầu rục rịch.

      “Chờ… Đồ cà chớn….” Tôi bị làm trở tay kịp, móng tay hung hăng bấm vào lưng nhưng hình như đau đớn càng thêm kích thích , động tác của càng điên cuồng hơn hại tôi sắp tắt thở, ngừng gọi tên giống như ngoại trừ hai chữ Tần Mạch ra trong đầu tôi còn gì khác.

      Trong rung động, hòa hợp giữa hai thân thể, tiếng rên của tôi càng mềm mại, do hưng phấn ngón chân duỗi thẳng rồi hét to, cũng ôm tôi chặt và khàn khàn gọi tên tôi. Tất cả thanh đó hòa quyện thành bản nhạc tuyệt vời, quanh quẩn trong đầu rất lâu mới biến mất.

      Nhưng đến khi kiệt sức, gió êm sóng lặng, thanh đó lại biến thành năm chữ đẫm máu: mang bao cao su.

      Sau đêm điên cuồng sáng sớm hôm sau đàn bà lãnh đủ. Tôi tỉnh lại, xoay thắt lưng chút rồi chậm rãi nhắm mắt lại ngủ tiếp. Trong chốc lát, tôi cảm thấy phần giường kế bên mình hơi hẫng chút, tôi hí mắt ra thấy Tần Mạch mặc quần áo xuống lầu. Tôi xoay trở có chút khó khăn, lôi cái chăn trùm mình lại kín.

      Làm cách nào đối mặt với đây? Tuy rằng hôm qua ta có dùng sức để cưỡng ép nhưng tôi cũng đâu có chống trả mà hình như còn nhiệt tình nghênh đón nữa, cho nên chuyện ai ăn ai cũng khó lắm.

      Nhưng mặc dù tôi và làm chuyện ấy cũng đồng nghĩa tôi muốn có quan hệ đương với . Tần Mạch vì muốn hoàn thành nhiệm vụ trong cuộc sống nên cần đến tôi, nếu tôi thích ta tốt rồi, giao dịch này dễ dàng nhưng oái ăm là tôi thích , vậy tôi làm sao mà mang tình cảm của mình ra mà đổi chác, mua bán, vì tình mà có toan tính nhất định người có tình cảm trước như tôi nhất định thể toàn thân an lành mà thoát ra, đến lúc đó người bị tổn thương nhiều nhất chính là tôi thôi.

      Tôi thể chơi trò tình vì tôi thể chịu nổi thi thua cuộc.

      Tôi nằm giường suy nghĩ miên man, Tần Mạch bưng chén cháo đến.

      “Ngồi dậy ăn sáng.” Ngữ khí thản nhiên, nghe ra cảm xúc gì, giống như là chúng tôi là vơ chồng lâu năm và đây là ngày bình thường trong cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vậy.



      Tôi muốn giả bộ ngủ cũng được nữa nên thành mở mắt ra, ló đầu ra khỏi chăn, nhìn : “ đem quần áo lại đây dùm em với.”

      cũng làm khó tôi, nhặt quần áo vất lên giường rồi dọn dẹp cái chén vỡ tối qua. Tôi lò mò mặc áo trong chăn sau đó nâng thắt lưng ngồi dậy. Ngay lúc đó vào, ánh mắt dời khỏi cổ tôi, tôi nhanh tay che cổ lại quát khẽ: “Nhìn cái gì, ra ngoài.”

      cười đắc ý mà trong mắt tôi y như là tiểu nhân được lợi, tôi nổi gân trán sắp sửa mắng người, cũng thức thời lui ra ngoài. Tôi sâu sắc cảm nhận việc bị người đàn ông tìm hiểu tính nết của mình là chuyện khó chịu cỡ nào.

      Thừa dịp ra ngoài, tôi vọt xuống giường mặc lại quần, xin lỗi tôi thể tả tỉ mỉ thắt lưng của tôi bị hành hạ như thế nào, mặc quần xong, tôi xoay người chạy ra ngoài thầm nghĩ thừa lúc vẫn còn kiềm chế sa vào tình cảm với Tần Mạch mau nhanh chân bỏ của chạy lấy người, sau đó về nhà đưa số của vào blacklist, dính dáng gì với nhau nữa.

      Chạy đến đầu thang, tôi dừng lại, tôi ở đầu , ở đầu dưới, tôi run rẩy, lạnh nhạt.

      “Ăn hết cháo chưa?” nhàng hỏi giống như phát bộ dạng muốn bỏ chạy của tôi. Tôi trầm mặc lời nào, định bụng ngồi xuống mọi chuyện cho ràng, bỗng dưng lên tiếng: “Trong bếp còn cháo, để múc chén khác cho em.”

      Cháo trong bếp phải tôi nấu tối qua sao…Bày đặt mượn hoa hiến phật. Tôi bĩu môi gọi lại: “Tần Mạch, chúng ta chuyện .”

      nhíu mày: “Có quan trọng ?”

      “Rất quan trọng.”

      “Được rồi.” quay lại bàn ăn, ngồi xuống, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn đối diện với . Chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát, bất tri bất giác ánh mắt giằng co với nhau, nhận thấy khí đứng đắn dần dần trôi đâu mất, thôi chơi trò đấu mắt với tôi nữa mà nhìn sang chỗ khác “Em định gì?”

      Tôi đằng hắng tiếng rồi : “ , Tần tiên sinh, em cảm thấy quan hệ của chúng ta tiến triển hơi nhanh, thay đổi thái độ với em đột ngột quá khiến em khó tin được, cho nên em tự hỏi…”

      “Em nghi ngờ cũng đúng” trong tư thế sẵn sàng tiếp chuyện “ tin là đúng , Hà Tịch, ngờ em xuất hồ ý liêu cũng có lý trí.”

      Khóe miệng tôi giật giật: “ khen em hả?”

      “Dĩ nhiên thể phủ nhận, có dự liệu nên mới thay đổi thái độ với em.” , “Sau việc xảy ra, mẹ rất nhiều với bao gồm cả việc lập gia đình, ngần tuổi này mặc kệ là trong nghiệp hay trong cuộc sống vẫn cần có gia đình……” dừng chút, dường như trong nhất thời tìm thấy từ thích hợp để hình dung.

      Nhưng tôi hiểu ý , lúc cần vừa lúc tôi ở cạnh bên nên tôi trở thành mục tiêu của . thể tốc độ hành động của Tần Mạch rất nhanh, người đàn ông như , khi quyết định việc chưa đạt được mục đích nhất định bỏ qua, cho nên chỉ cần ngày quay ngoắt thái độ 180 độ, dù sao đối với , vệc quyến rũ phụ nữ cũng tốn nhiều công sức lắm, tuy rằng thủ đoạn của vụng về đến nỗi làm cho người ta nhìn thấy ghê người. Bất quá tôi còn muốn cảm thánh câu: trước khi muốn quyến rũ tôi tôi động lòng với rồi …

      Tôi tiếp lời : “Tần Mạch, hôm nay em cũng thẳng với . Em thích nhưng chưa tới mức chết sống lại. Đề nghị này nếu đưa ra trước khi em thích chừng em thoải mái chấp nhận nhưng giờ em dám bởi vì thích em. Tuy rằng chúng ta bên nhau nhưng em lại có cảm giác an toàn, em là người hẹp hòi, hơi tùy hứng lại dám trèo cao mà em lại ghét nhất việc suy đoán, nghi đông nghi tây nên nêu em với ở cùng nhau em cũng chẳng yên ổn gì cho nên……”

      “Hà Tịch.” Tần Mạch ngắt lời tôi. hơi nghiêng mình về phía tôi mang theo cảm giác áp bách, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Dựa vào đâu em chắc chắn thích em?”

      Tôi ngẩn ngơ: “Vậy… thích em sao?”

      “Đây chính là điểm phức tạp.” Tần Mạch lại tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ mặt bàn, hơi hơi nhíu mi, cứ như phải đưa ra quyết định lựa chọn liên quan đến sinh tử tồn vong của nước vậy.

      “Em , em cảm thấy đối với em như thế nào?”

      Câu này mà cũng dám hỏi… Tôi cắn chặt răng, dằn lòng mắng người nhưng tức nước vỡ bờ cuối cùng cũng nhịn được vỗ bàn quát to: “Làm sao em biết cảm thấy thế nào, tóm lại trong tình cảnh giờ, chúng ta được, rã đám .” Tôi đứng dậy chạy lấy người.

      Tần Mạch chau mày, chồm qua bàn nắm chặt cổ tay tôi, dường như hơi tức giận : “Chưa thử qua sao em biết thể. ” tiếp, “ thử qua nhất định từ bỏ.”

      ” Thử có ý nghĩa mạo hiểm, em thích mạo hiểm.”

      ” Tại sao mình cơ hội.” nhìn thẳng tôi, ánh mắt kiên định như nhìn mục tiêu, “Hà Tịch, vì sao em thử làm cho em.”

      Tôi gỡ từng ngón tay nắm chặt cổ tay mình ra: “Em cho rằng vĩnh viễn .”

      “Đừng xem thường mình.” cũng bỏ tay ra, lùi lại ngồi thoải mái ghế “ lại thấy em hoàn toàn có khả năng đó.”

      Tôi mấp máy định gì để phản bác lại nhưng lại bị dáng vẻ của dụ hoặc nên nghẹn cả nửa ngày cũng phun ra được chữ.

      “Em cứ về suy nghĩ lại .” Cuối cùng cũng tha tôi, tôi như bại binh chạy trối chết ra cửa. Ra đến trước cửa, tôi nghe ở trong phòng thầm như tự , “Tết lịch quả làm cho người ta tự vấn về cuộc sống của mình trôi qua như thế nào …”

      Đúng vậy… Bởi vì tuần nghỉ tết có đủ thứ người hỏi về cuộc sống cá nhân của bạn. Mà cuộc sống cá nhân của tôi lại hoàn toàn tịch mịch có người thứ hai!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :