1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 15. Lao tâm khổ tứ


      Nếu Tần Mạch về dĩ nhiên phải dùng chung với nhau bữa cơm chiều.

      Mọi người ngồi quây quần xung quanh cái bàn tròn, đó bày sáu, bảy món ăn gia đình, nhìn qua hề có tí gì xa xỉ mà trái lại gợi lên cảm giác mộc mạc và ấm áp.

      Chỉ có điều chỗ tôi ngồi chếch 120 độ với cái “núi băng” chình ình thế kia khiến tôi cách nào thoải mái được. cùng chung sống hòa bình với Tần Mạch trong khoảng thời gian dài luôn tạo áp lực rất lớn cho tôi, may mà dì Tần ôn hòa, trong bữa ăn còn đùa vài câu, tôi cũng đáp lại vài câu mới làm cho bữa ăn này dễ chịu chút.

      Dĩ nhiên đến vài cầu hảo tâm của dì Tần…

      “Bò hầm này ngon lắm, A Mạch, gắp cho Tịch Tịch nếm thử con”

      Tôi giật mình : “ cần, cần đâu ạ, tự cháu, tự cháu làm là được ạ…”

      “Bụp” đôi đũa gắp miếng thịt dằn mạnh vào trong chén của tôi, nước thịt văng tung tóe lên cả mặt tôi cùng với giọng đàn ông trầm thấp: “Cho em nếm thử miếng .”

      Tôi hận đến cắn răng, nắm chặt chén cơm, dằn cơn giận xuống, sau đó rút tờ giấy ăn lau mặt, cười tủm tỉm với Tần Mạch: “Tại em sợ làm phiền ăn ngon miệng mà.”

      nghĩ đến phản ứng của tôi lại như vậy, ta hơi nhíu mày.

      Dì Tần : “Đúng rồi, A Mạch, bao tử con tốt lắm, ăn ít dầu mỡ thôi.”

      “Đúng vậy!” tôi tiếp lời dì Tần, “Ăn thêm chút rau cải .” Lập tức gắp rau to cũng xuất trong chén của ta. Thấy vẻ mặt chán ghét của Tần Mạch, trong lòng tôi như nở hoa, đừng tưởng tôi thấy trong suốt bữa ăn hề động đũa đến miếng rau nào. Tôi cười ngọt ngào: “Cải thìa này ngon lắm, A Mạch, ăn thử miếng .”

      Tôi cứ tưởng tìm ra cách nào đó để chống đối tôi, ai ngờ chỉ nhìn dĩa cải trong chút, rồi nhìn tôi sau đó thản nhiên ăn.

      Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhìn Tần Mạch ăn rau cứ như là nhìn sói xám nhai cỏ vậy, tôi nhìn dì Tần thấy dì cũng có vẻ kinh ngạc.

      bàn cơm yên lặng lúc dì Tần bỗng nhiên nở nụ cười: “Lời của con dâu quả là có tác dụng, tật xấu chịu ăn rau của con cũng nên sửa là vừa.”

      Hai chữ “con dâu” này làm tôi toát mồ hôi hột, lập tức cắm đầu gặm thịt, dám nhìn Tần Mạch lần nào nữa.

      Do Tần Mạch về trễ, nên cơm nước xong cũng gần tám giờ tối. lúc tôi suy nghĩ lát về tạt ngang siêu thị mua ít bánh gì cho bữa sáng mai dì Tần bỗng nhiên : “Ây da, con xem mùa đông trời tối nhanh, nhìn ra ngoài còn nhìn được cái gì hết.”

      Tôi cũng sốt ruột nên trả lời cho xong “Dạ.” Bà tiếp theo rất nhanh: “Vậy đêm nay cháu ở lại đây .”

      Tôi hết hồn hít vào hơi, vội từ chối: “ được, được đâu ạ, cháu… cháu ngày mai còn có việc. Là chuyện gấp, nếu từ đây chắc chắn kịp ạ.”

      “Ngày mai để A Mạch đưa cháu là được chứ gì.” Dì Tần bỗng nhiên buông ra tiếng thở dài, “Bà già độc như dì ngày nào cũng ở nhà mình, chồng con suốt ngày bôn ba bên ngoài, ngày thường muốn kiếm người vài câu cũng có, Tịch Tịch, hôm nay ở đây chơi với dì được sao?”

      Tôi đưa mắt nhìn Tần Mạch cầu cứu, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt ta trở nên ôn hòa so với bình thường rất nhiều, nếu tôi nhìn lầm, khóe môi ta còn hơi cong lên.

      Là… là cười nhạo tôi…

      Tôi giận dữ định vỗ bàn bỏ ta mấp máy miệng, dùng khẩu hình phun ra chữ “bốn”. (từ này trong convert đúng là số “ba” nhưng trong trường hợp này nghĩa là gấp bốn, vì trong tiếng Hoa bắt đầu bằng gấp (lần), tương đương gấp đôi của mình, nên khi “ba” là gấp bốn )

      Trong tích tắc tôi hiểu được ý của ta.

      Gấp bốn lần tiền thưởng, ở lại đây chơi với mẹ tôi.

      Gấp bốn lần tiền thưởng… Giấc mộng của tôi trở thành .

      Chín giờ tối, tại biệt thự nhà họ Tần. Tần Mạch vào thư phòng tiếp tục làm việc, tôi với dì Tần ngồi sô pha xem ti vi.

      Khung cảnh này cho tôi cảm giác thân thuộc như chúng tôi là người nhà từ lâu rồi vậy.

      Bà xem đến cảnh nào thú vị lại lôi kéo tay tôi bàn tán vui vẻ, nhưng tới lui đề tài của mẹ và “con dâu” lại quay về “con trai” mà thôi.

      “Đứa A Mạch này giống hệt ba nó, đâm đầu vào làm việc cứ như muốn sống nữa, ngày thường ở chung với nó, cháu cố gắng chăm sóc nó được bao nhiêu chăm sóc nhé, nó còn trẻ như vậy bị đau bao tử, sau này…” dì Tần thở dài, “Đứa này từ tính tình được tốt, mấy năm trước dì bị tai nạn, ba nó lại bị bệnh, chuyện công ty đều do nó gánh vác vì vậy tính tình lại càng thêm lãnh đạm.”

      Tôi cười khổ, người kia gọi là lãnh đạm, mà ràng là minh chứng cho câu: chó sủa – nhưng cắn người rất đau!

      “Cháu ở chung với nó, ban đầu chưa có gì nhưng lâu ngày cháu hiểu, nó thương ai đều dấu ở trong lòng hết.” Tuy dì Tần nhiều nhưng khiến cho cái nhìn của tôi về Tần Mạch có chút thay đổi.

      Mười giờ dì Tần buồn ngủ, tôi đẩy bà về phòng xong lập tức tới đập cửa thư phòng.

      Tần Mạch ra mở cửa, tay vẫn cầm điện thoại, ít lời trao đổi công việc với bên kia rồi cúp máy. Tôi hỏi: “Chăn phòng khách nhà mỏng quá, cho tôi thêm cái nữa được ?”

      ta vừa gõ lách cách bàn phím vừa lơ đãng trả lời tôi: “Đêm nay ngủ cùng phòng với tôi.”

      Tôi thối lui mấy bước: “ định làm gì?”

      Lúc này ta mới chịu ngẩng đầu nhìn tôi: “Hà tiểu thư, quên hôm nay đến đây với thân phận gì rồi à?”

      Tôi cứng họng, trong đầu lại lên hình ảnh Bác Mao màu đỏ bay bay trong gió “Được rồi.” tôi tiếp, “ ngủ sô pha.”

      “Trong phòng có sô pha.” ta tiếp tục gõ bàn phím.

      “Vậy ngủ dưới đất”

      “A.” Người kia cười lạnh tiếng, “Hà Tịch, muốn câu dẫn tôi, còn phải lao tâm khổ tứ nhiều. Hôm nay tôi say.”

      Gân xanh trán tôi nổi từng vạch, trong lòng lửa giận thổi bừng bừng nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, ngữ khí lại thêm vài phần khiêu khích: “Được, ngủ chung ngủ chung, tôi thấy may là vì mình chưa phải “lao tâm khổ tứ”, lại làm chướng mắt Tần tiên sinh.”

      Tôi sập cửa, thẳng vào phòng Tần Mạch, tắm rửa thơm tho, lấy áo lót của Tần Mạch làm áo ngủ, nhảy lên giường, trùm chăn định ngủ, trong bụng thầm mắng: “Để tôi xem, đẹp ngủ giường mà làm được gì, đến lúc đó có khó chịu chị đây mặc kệ! Chị đây mông ngực đầy đủ, chị ` tin làm cưng cả đêm bứt rứt ngủ được.”

      Nhưng, nghĩ nghĩ vậy, chứ tôi lăn lộn cả buổi mà mãi ngủ được. Hình như Tần Mạch rất hiếm khi về nhà, lần đầu tiên gặp ta, trông có vẻ như ở tạm trong khách sạn khoảng thời gian dài rồi. Cái chăn trông có vẻ mới, nhưng tôi dường như lại ngửi thấy thoang thoảng hương thơm hơi thở của ta, rất giống cảm giác được ta ôm vào ngực.

      Mặt tôi bỗng ửng hồng, tôi vỗ vào mặt, có tiếng cửa mở, tôi cứng người, trùm chăn giả vờ ngủ.

      Sau đó tiếng nước róc rách trong nhà tắm càng làm suy nghĩ của tôi thêm hỗn loạn, tôi nghĩ đến gương mặt đẹp trai, dáng người lực lưỡng, các cơ bắp rắn chắc cùng các đường cong của thân hình trong làn nước mờ ảo, rồi mùi hương trong suốt mát lành như những hạt mưa quấn quýt da thịt người nọ sau khi tắm…

      Xoang mũi nóng lên, tôi sờ chút…Thôi rồi, bữa tối ăn thịt bò quá nhiều rồi! tôi ngồi bật dậy, ngửa đầu nhưng máu mũi còn chịu khống chế của tôi từng giọt, từng giọt đỏ tươi vào tấm trải giường, tôi hơi run rẩy, thế này… ngày mai tôi phải giải thích với dì Tần như thế nào đây?

      Nhưng máu mũi cứ chảy ào ạt như vậy làm tôi cũng nghĩ được nhiều nữa, tôi chật vật nắm chặt hai cánh mũi, chạy vội xuống lầu đến nhà vệ sinh trong phòng dành cho khách để xử lý hậu quả. Tôi luống cuống tìm cách cầm máu, vất vả hồi máu cũng ngừng chảy, đến khi tôi quay về phòng ngủ thấy Tần Mạch nửa nằm nửa ngồi giường đọc sách. Thấy tôi bước vào, ta buông quyển sách trong tay xuống, trỏ trỏ vào hai điểm máu nệm, hỏi tội: “ đến kỳ ở giường tôi đấy à?”

      “Đến kỳ cái đầu ! Là máu mũi! máu mũi!” Tôi chửi um lên: “Ai kêu gắp cho tôi cục thịt bò lớn như vậy làm chi!”

      Trong lúc tôi thở phì phì, nghỉ lấy hơi để mắng tiếp phát ánh mắt ta dán chặt vào người tôi, hồi lâu thấy lên tiếng, tôi hồ nghi trừng mắt nhìn theo ánh mắt của ta mới giật mình nhớ ra chuyện: người tôi chỉ có duy nhất bộ đồ lót màu trắng của ta, lập tức luống cuống vừa lấy tay che người vừa nhanh chóng nhảy vào chăn.

      Sau khi trùm kín cả người, tôi mới ló đầu ra trừng mắt tiếp.

      Ánh mắt của ta lần nữa lại rơi vào quyển sách, hờ hững : “Cuối cùng cũng “lao tâm khổ tứ” rồi nhỉ”

      Tôi sờ sờ cái mũi, hừ lạnh tiếng: “Hôm nay quả là phải hạ huyết bổn* rồi .” (*ở đây chơi chữ: thường dùng nghĩa bóng để chỉ việc hao tổn công sức, còn nghĩa đen gần giống “đổ máu”)

      ta ném sách sang bên, tắt đèn, xốc chăn chui vào. Tôi giật mình hét toáng: “ làm gì vậy? Làm gì vậy?”

      “Ồn ào quá.” Giọng của ta tức giận. “Ngủ.”

      đừng có kéo chăn của tôi! Xích ra, xích ra”

      ta nhẫn nhịn than tiếng: “Chỉ có cái chăn thôi”

      Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy xích ra chút….xa thêm chút nữa…. chút nữa”

      đắp tới nữa rồi”

      “… Được rồi.”

      Cho đến nửa đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo, lúc này tôi mới đau đớn nhận ra gấp bốn lần tiền thưởng cũng bù được số tế bào não chết của mình. Đáng lẽ lúc đó phải đòi bốn mươi lần mới hợp lẽ!

      Sáng sớm mai, tôi mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là hàng mi rất dày và đen, tôi dụi mắt vài cái mặt người đàn ông đó ra ràng trước mắt.

      Trong lòng tôi rên rỉ, tôi biết mà, tôi biết mà, đàn ông và đàn bà cùng ngủ chung sáng thức dậy làm gì có chuyện người nào nằm y nguyên chỗ người nấy chứ. Tôi cũng phản ứng mạnh, chỉ khẽ đẩy cánh tay ấm áp của quấn quanh hông mình.

      “Hừ…” hừ tiếng, động tác của tôi chựng lại chút, sao đó giương mắt nhìn , vẫn ngủ say nhưng mày cau chặt. Biểu tình của đứa này buồn cười. Bỗng nhiên bàn tay ôm chặt eo tôi, tôi giật mình “ưm” tiếng, thanh ái muội đó cứ thế tràn ra ngoài, tôi muốn che miệng cũng kịp nữa rồi.

      Đôi mày ta càng cau chặt, hơi thở rối loạn vài nhịp, đoán ta sắp tỉnh tôi bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

      Tư thế của hai người như thế này tôi cũng biết phải giải thích như thế nào.

      lúc sau, giường khẽ run, tôi biết tađã hoàn toàn tỉnh táo nên ráng nằm chờ ta buông ra để rửa mặt chải đầu, ngờ chẳng những buông tay mà bàn tay ấm áp kia còn nhàng vuốt ve lưng tôi, hơi thở ẩm nóng của ta phả mặt tôi, cả hai thân mình càng nhích sát vào nhau hơn, bỗng nhiên có cái gì đó chậm rãi dựng đứng lên chọc vào ngay thắt lưng tôi….

      Tôi sâu sắc nhận ra rằng nếu lúc này còn “tỉnh” thực kịp nữa. Tôi mở mắt ra, bình thản nhìn vào đôi mắt giống như đá vỏ chai của ta, rành rọt: “Tần tiên sinh, muốn làm gì?”

      Đối mặt với bình tĩnh của tôi dường như có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thản: “Mới sáng mở mắt thấy phụ nữ giường mình, theo thế nào?”

      say!

      ta nghĩ nghĩ, giọng như nén cười: “Nhưng “lao tâm khổ tứ” rồi.”

      Ánh mắt ta lấp lánh, lấy tay chạm vào khuôn mặt tôi, nhàng như đối với người , sau đó giơ tay ra trước mặt tôi: “ nhìn xem.”

      Bàn tay của đầy máu…máu mũi tôi!!!

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 16. thế này cũng rất tốt


      Chết tiệt….lại chảy máu mũi, Hà Tịch ơi là Hà Tịch, chẳng phải chỉ là người đàn ông thôi sao? Rốt cuộc là mày đơn tịch mịch tới mức nào rồi chứ!

      Sắc mặt tôi cứng đờ, vô cùng khó coi, vội bịt mũi, giãy ra khỏi vòng tay của ta định chạy vào toilet.

      Hơi thở nặng nề, ta chẳng những lơi tay mà càng ôm chặt tôi hơn nữa. Tôi tức giận trừng mắt với ta rồi ra sức giãy dụa, muốn nhìn tôi bẽ mặt cũng đâu cần phải đối mặt nhìn gần vậy chứ.

      Ánh mắt Tần Mạch càng lúc càng trầm xuống, cuối cùng nhịn được phải lên tiếng: “Sáng sớm tinh mơ, nếu muốn người khác nghe những thanh kỳ lạ cứ việc nhúc nhích .”

      Cả người tôi cứng đờ, sững lại cái rồi lại la lối ầm ĩ, nhưng vì vừa bịt mũi vừa la nên thanh toàn là giọng mũi:: “ có bệnh sao? Thấy đàn bà máu me đầy mặt mà còn nổi hứng được! Còn “nếu tôi muốn”, muốn có! Đồ cầm thú!”

      Tuy như vậy, nhưng tôi lại ngoan ngoãn nằm yên, tiếp tục giãy dụa nữa.

      biết thời gian bao lâu, máu mũi của tôi ngừng chảy nhưng ta vẫn ôm tôi như cũ.

      “Vẫn chưa “xuống” sao?” Ai bảo tối qua ăn cho lắm thịt bò vào!

      Tôi vừa dứt lời, ta liền buông lỏng tay, động tác cực kỳ nhanh nhẹn giống như tôi cắt đứt luồng suy nghĩ của ta vậy. Tôi trừng mắt cái rồi nhảy xuống giường nhắm hướng nhà vệ sinh chạy thẳng.

      Sau khi rửa mặt, tôi thay lại quần áo của mình rồi xuống lầu, lúc này Tần Mạch và dì Tần ngồi ăn điểm tâm rồi, tôi chào dì Tần tiếng rồi cầm cái bánh chuẩn bị cắn, bỗng nhiên dì Tần : “Việc này… Tuy tuổi trẻ sức lực dồi dào, nhưng việc gì cũng nên có chừng mực, kiềm chế chút vẫn tốt hơn.”

      Tôi chớp chớp mắt, ngơ ngác hiểu ý dì Tần, mới quay đầu lại tính hỏi Tần Mạch lập tức tôi sợ hết hồn khi thấy nhoẻn miệng cười khẽ: “Dạ biết rồi mẹ”. Tôi nhíu mày thấy là lạ, rồi ánh mắt rơi vào tấm trải giường tay người dọn dẹp, vết máu loang lổ đó rất ràng, là kiệt tác của tôi…

      Khóe miệng tôi rút gân, trong nháy mắt liền hiểu được ý dì Tần lúc nãy.

      Chuyện đó mà làm đến mức thế này… quả cũng nên kiềm chế lại chút.

      Tôi tức giận trừng mắt với Tần Mạch, có miệng mà thể giải thích đành trút hận vào cái bánh tay, ngoạm mạnh miếng.

      Bữa điểm tâm trong khí hơi xấu hổ rồi cũng trôi qua, lúc ngồi xe Tần Mạch, tôi quay ra tươi cười vẫy tay chào dì Tần nhưng quay đầu lại mặt tôi lại lạnh tanh: “Căn hộ của hoàn chỉnh rồi, hôm nay còn dán tường nữa là xong, ngày mai có thể chuyển vật dụng vào được rồi. Khi nào muốn dọn vào ở cũng được, nhưng tôi có lòng tốt khuyên câu lúc dọn vào nên để ít than hoạt tính để thông gió cho bay mùi sơn. Chúng ta hợp tác xong, cũng đừng quên tăng tiền thưởng gấp bốn cho tôi nha.”

      “A.” hừ lạnh tiếng “ ngờ tính tình thoải mái như vậy.”

      Tôi quay đầu ra cửa sổ nhìn quang cảnh trôi vùn vụt qua trước mắt mình, mặc kệ ta, nghĩ thầm trong dạ: nếu tính tình tốt bằng phân nửa dì Tần tôi với cũng trở thành như thế này.

      ta cũng có thời gian để ý đến tôi, từ lúc bật điện thoại đến giờ các cuộc gọi đến liên tu bất tận, trong xe đều là giọng trầm thấp của ta, chững chạc mà dễ nghe.

      Xe bon bon từ ngoại thành vào trong thành phố nhưng vào đến thành phố tốc độ bắt đầu chậm dần, thỉnh thoảng phải ngừng lại vì kẹt xe, tôi cũng có vội vã, dù gì “thượng đế” lớn ngồi kế bên rồi, gấp tôi gấp cái gì.

      thêm lúc tôi bỗng nhận thấy ấy nhận điện thoại nữa, thêm nữa hướng cũng đúng, thấy lạ nên tôi lên tiếng: “Đây là đường đến nhà sao?” Đợi mãi thấy ta trả lời, tôi quay lại nhìn thấy sắc mặt ta rất kém, tôi chau mày hỏi khẽ: “ làm sao vậy?”

      “Đừng làm ồn.” Giọng dường như đè nén đau đớn tột cùng.

      Tôi cũng ngoan ngoãn câm miệng, sợ quấy rầy ta. Cuối cùng ta tấp xe vào lề, dường như còn chống đỡ nổi cả người gục xuống tay lái, tay ấn vào chỗ bao tử.

      Đau bao tử sao? Tôi mặc kệ ta có tức giận hay , kéo các ngăn kéo xe, vừa kéo vừa hỏi: “Thuốc đâu? Ở đâu?”

      Đợi chán chê mới nhè ra ba chữ: “Uống hết rồi.”

      Khóe miệng tôi méo xệch, người này bạc đãi bản thân mình đến vậy sao? Tôi xuống xe, nhìn dòng xe đậu san sát thấy đích đến bỗng nhiên nhớ đến Trần Thượng Ngôn, hình như bệnh viện của Trần Thượng Ngôn ở gần đây nhưng tôi lại biết địa chỉ nên chỉ còn cách gọi điện cho ta, điện thoại reo lâu vẫn có người bắt máy, trong lòng tôi hơi lo lắng. Tôi mở cửa xe hỏi Tần Mạch: “ định chạy đến bệnh viện phải ?”

      đau đến mức chỉ có thể gật đầu thay câu trả lời.

      “Xuống xe, tôi đỡ đến đó.”

      may, bệnh viện còn cách nơi này khá xa, tôi đỡ cánh tay Tần Mạch chân cẳng bủn rủn hết. Đầu tiên ta còn cậy mạnh tự mình nhưng chưa được mấy bước liền bỏ cuộc, rốt cuộc dựa cả thân người vào tôi mà lết đến bệnh viện. Mùa đông rét mướt mà toàn thân tôi đẫm mồ hôi, mãi đến cuối đoạn đường đau khổ cũng thấy được cổng bệnh viện, tôi thở gấp : “Tần Mạch, trước kia chán ghét tôi hung bạo, còn hôm nay dựa vào sức “trâu bò” của tôi cứ ngồi đó mà khóc .”

      Hiếm lắm mới có lúc ta chịu ngồi yên, sẵng giọng với tôi, chắc là đau đến chịu nổi nữa rồi.

      Bảo vệ bệnh viện thấy chúng tôi, vội vàng chạy đến đỡ giúp, thân thể Tần Mạch được đỡ , tôi thở phào nhõm, mới theo được hai, ba bước, chân tôi nhũn ra ngã khuỵu xuống đất.

      Người kế bên hoảng hốt kéo tôi đứng dậy, tôi phủi gối vài cái sao rồi cố theo Tần Mạch vào trong bệnh viện. Trong khi ta vào trong cho bác sỹ kiểm tra tôi chạy vòng vòng đóng viện phí.

      Sau khi Tần Mạch được đưa vào nằm trong phòng bệnh, y tá đứng tuổi khều tôi hỏi: “Ông xã của cháu hả?” rồi cần nghe tôi giải thích bà tiếp luôn: “Phải quan tâm đến ông xã chút, công việc tuy quan trọng nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe nữa. Cháu là vợ phải khuyên chồng nghỉ ngơi nhiều chút, còn trẻ mắc bệnh viêm dạ dày nếu lo mà điều trị, đến khi nặng lên có hối hận cũng kịp.” xong, bà ôm bệnh án bỏ .

      Tôi nhìn Tần Mạch nằm giường bệnh, ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo và thản nhiên nhìn lại tôi.

      biết vì sao, nhìn bản mặt nghiêm túc lại có vẻ yếu đuối của ta khiến tôi cảm thấy rất buồn cười, nhịn được bèn cười “phì” tiếng rồi trêu ghẹo : “Nhớ lại chuyện từ hôm qua đến sáng nay tôi thiệt giống bà xã ghê!”

      Lời vừa thốt ra, liền nghĩ tới buổi sáng tỉnh dậy ôm ôm ấp ấp trong vòng tay ta, thêm phản ứng sinh lý lẫn tâm lý với ta dẫn đến bộ phận nào đó “dựng đứng”, tôi đỏ mặt biết mình chuyện ngu ngốc nữa rồi.

      ta ừ khẽ, lại buông ra câu mờ ám: “Đúng, rất giống”

      Tôi kéo ghế đến ngồi cạnh trong chốc lát, thấy có gì để nữa bèn : “Tôi có chút việc, trước nhé.”

      ta im lặng chút rồi gật đầu, tôi ra đến cửa, nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy ta thân mình nằm viện tội nghiệp bèn hỏi: “ cần tôi báo cho ai đến chăm sóc ?”

      tôi quay đầu nhìn tôi nhưng cũng gì. Có lẽ vì bệnh, thần sắc của ta nhu hòa hơn rất nhiều, còn vẻ lạnh lùng với ánh mắt bất cần, khiến tôi bỗng thấy mềm lòng, ngập ngừng đến bên cạnh giường: “ ra… tôi cũng có việc gì quan trọng. Nếu… nếu cần, tôi ở đây với cũng được.”

      khinh thường hừ tiếng, nhưng vẫn lên tiếng đuổi tôi . Thời gian trầm mặc trôi qua lúc lâu, mới giọng : “Đầu gối…”

      “A?”

      “Bỏ , có việc gì.” ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ vui.

      Tôi mắng thầm trong dạ: Đồ quái, giữa chừng còn tự mình tức giận mới ghê! Ánh mắt của tôi nhìn theo ánh mắt của ta ra phía cửa, tôi hơi nheo mắt… người kia… cái người đứng cùng bác sỹ khác chẳng phải là Trần Thượng Ngôn đó sao? ra đây là lý do cho việc trông thấy ta vào những lúc quan trọng, đợi đến khi tôi thu dọn xong tàn cuộc mới ló mặt ra. Trong lòng thấy khó chịu, tôi định gọi điện cho ta cái màn trước mắt lại dọa tôi trận hết hồn.

      Phòng bệnh của Tần Mạch nằm ngay khúc rẽ giữa khu chữa bệnh và khu nằm viện nên từ vị trí này tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy hành lang nối giữa khu khám bệnh và khu nằm viện. Trần Thượng Ngôn tức giận đoạn hành lang kia, theo sao là bác sỹ ngừng tìm cách nắm tay bắt dừng lại. Trần Thượng Ngôn dường như rất giận dữ, xoay người hung hăng đẩy bác sỹ kia cái, đối phương thừa dịp này này cầm chặt tay ta, lôi vào trong lòng vừa áp vừa hôn…

      Chuyện này nên nhìn tiếp…

      Tôi bước qua nhàng buông rèm cửa xuống.

      Ngoại tình… tôi thua, kẻ thứ ba… tôi cũng thua luôn

      Nhưng tại sao, tại sao… vì cái quái gì mà kẻ thứ ba lại là đàn ông chứ…

      Tôi quay lại ngồi ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm chăn màu trắng.

      “Hà Tịch.” Tôi ngẩng đầu, lúc lâu mới hướng ánh mắt lên mặt Tần Mạch: “…” ta ậm ừ cả nửa ngày mới phun ra được câu giống tiếng người: “Chuyện này, ra cũng bình thường thôi mà.”

      Tôi nghe xong, cười gật gật đầu: “Đúng vậy, thời nay ai thích phụ nữ tìm phụ nữ đích thực, ai thích đàn ông tìm đàn ông đích thực, chứ như tôi phụ nữ chả khác gì đàn ông thế này, mà khuynh hướng giới tình lại bình thường, chắc chắn là chẳng ai thèm rồi”

      Tôi thở dài, trong tâm trạng còn gì để mất mặt nữa, : “Xem ra cũng đen đủi, gặp trúng tôi còn miễn cưỡng phải lấy luôn đêm đầu tiên của tôi nữa, nếu , e là đến lúc trăm tuổi chầu trời tôi vẫn là cái thây xử nữ quá!”

      Trong phòng lại là hồi yên lặng.

      thế này cũng rất tốt mà”

      Giọng nhàng của ta làm mắt tôi cay cay: “Vì sao lại là chạy đến phát cho tôi tấm thẻ người tốt này chứ! Người nên phát thẻ chịu phát. Các người muốn nhau cũng nên báo tôi tiếng, đừng có đột ngột thế này chứ!

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 17. Tôi khắc cho xem


      ta dường như muốn tìm điều gì để an ủi tôi nhưng vốn là người quen đứng cao nhìn xuống nên ta chẳng biết gì vào lúc này.

      Tôi nhìn , nhìn tôi, mắt to mắt trừng nhau hồi tôi trước: “Tôi biết định gì, cám ơn nhưng tôi cần.” Với tôi, Trần Thượng Ngôn cũng chỉ là “miễn cưỡng chấp nhận” chứ chưa phải là “khắc cốt ghi tâm” gì nên bị phản bội quả rất khó chịu nhưng tôi cần an ủi.

      Nhưng khi tôi câu này, trong nháy mắt biểu tình của Tần Mạch có chút kỳ lạ, dường như được vui: “ cần?”

      Tôi nghi hoặc hỏi: “ muốn gì?”

      ta chỉ tay vào túi áo vest để bên cạnh của mình, giọng vẫn trầm thấp, vững vàng như bình thường: “Trong túi áo có khăn giấy, nước mũi sắp chảy xuống rồi đấy.”

      Nghe ta xong, tôi ngây người ngẩn ngơ, bình tĩnh hít hơi, lập tức móc túi khăn giấy trong túi áo ta ra, hung hăng lấy khăn quệt nước mũi xong im im nhét dưới gối . (Èo, bạn Tịch bẩn quá!!!)

      Mặt Tần Mạch đen thui: “Hà Tịch!”

      muốn làm tôi mất mặt, tôi thể trả thù sao? Tần tiên sinh, bây giờ tôi bị thất tình, phải thông cảm với tôi chứ.”

      ta mò miếng khăn giấy dưới gối bằng cái tay cắm kim tiêm rồi ném ra ngoài, trừng mắt nhìn tôi cái nhưng cũng gì.

      Tần Mạch truyền dịch xong nằng nặc đòi xuất viện, y tá có khuyên can thế nào ta vẫn cứ trơ trơ, y tá biết làm sao đành đến chọc chọc vào cái đứa tôi ngồi ngẩn ra.

      “Tình trạng giờ của chồng tốt nhất là nên nằm viện để theo dõi.”

      Lúc này tôi mới sực tỉnh, liếc Tần Mạch tà tà : “Nghe gần đây có hai ba tuổi bị chết vì lao lực đấy.”

      Bàn tay thắt caravat của ta cứng đờ, giọng lạnh lùng còn mang theo ý bất mãn: “Tôi tưởng muốn ngồi ngây ra ở trong này nữa chứ”

      “Tôi muốn nhưng cần phải ngây ra tiếp đó. Tôi mới được treo danh xưng mới, vừa diễn kịch được có ngày, hôm nay xảy ra chuyện. Có khi có người lại tôi khắc chồng, làm sao tôi sống nổi chứ”

      cứ khắc thử cho tôi coi.” xong, ta khoác áo bước thẳng ra ngoài.

      ta nghe lời khuyên của tôi tôi cũng hết cách, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ với mấy y tá rồi tôi cũng nối gót theo sau ta.

      Ra đến đường cái đường xá thông thoáng nhưng biết xe của Tần Mạch bị tha đâu mất. Hai người chúng tôi đứng ngơ ngác, nhìn chằm chằm con đường trống trơn lúc. Tôi buông tay bất lực : “Khắc cho xem rồi đấy”

      lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi cái vì câu kia. Tôi lén cười, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Tôi hung hăng : “Chị đây mà tìm được đàn ông làm cho đàn ông toàn thế giới này tức chết hết, cho mấy tên hifi mấy chỗ chị nhìn thấy mà kiếm đàn ông , cho chị em toàn thế giới này cùng thủ thân với chị đây luôn.”

      “A.” ta cười khinh thường, “Chúc giấc mộng của mau trở thành .”

      Cuối cùng chúng tôi đường ai nấy , chuyện ai nấy làm.

      Buổi tối về nhà, tắm rửa xong, tôi ngồi thừ giường lúc lâu mới rút di động gọi cho Trần Thượng Ngôn

      “Chúng ta chia tay .” Tôi lấy lại phong độ đơn giản, ràng: “Hôm nay em đến bệnh viện của , vừa lúc thấy được.”

      Bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng : “Tịch Tịch, em là tốt, nhưng với…”

      cần gì cả.” mấy trang blog, những câu ba từ kinh điển trong tình như em , em hận , chia tay , xin lỗi em, em tốt lắm đều vứt xó hết rồi. Lúc này đây tôi muốn nghe tiếp câu thứ hai. Tôi im lặng, ráng động não buông ra câu vô cùng nội hàm :

      “Cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi” Tôi cười, “Trần Thượng Ngôn, hiểu mà .”

      Tắt điện thoại, tôi chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.

      Đàn ông, chết hết !

      Hai ngày sau.

      Trong căn hộ của Tần Mạch, các dụng cụ thi công được chuyển hết, nhân viên vệ sinh cũng quét dọn sạch từ trước ra sau của căn hộ. Tôi nhìn quanh vòng, cẩn thận kiểm tra từ lầu xuống dưới đất, tuy là kỳ hạn hoàn thành công trình hơi gấp nhưng toàn bộ căn hộ đều được trang hoàng vô cùng hoàn hảo. Nếu Tần Mạch còn tìm ra được điểm nào để chê bai tôi cũng bó tay.

      Tôi lấy di động định gọi cho Lisa để ấy báo cho Tần Mạch đến nghiệm thu căn hộ, nhưng nghĩ nghĩ lại tôi thấy gọi trực tiếp cho Tần Mạch vẫn ổn hơn.

      “Alo ?”

      “Xin chào, tôi là Hà Tịch.”

      Bên kia im lặng trong chớp mắt, rồi hỏi: “Chuyện gì?”

      “Căn hộ trang trí xong, tôi muốn hẹn xem lúc nào đến xem chút, nếu còn chỗ nào chưa hài lòng chúng ta có thể bàn bạc sửa lại.”

      “Được. Sau năm giờ chiều mai tôi mới rảnh, vậy chúng ta hẹn gặp buổi tối .” lại thòng thêm câu: “Dù gì cũng đâu có hẹn hò với ai.”

      Câu mang theo chút trào phúng và vui sướng khi người khác gặp họa triệu tập thành công đống gân xanh trán tôi, lời của tôi cứ thế trôi tuột ra: “ còn có thể ác mồm ác miệng hơn ?”

      “Tôi chỉ thôi.”

      Tôi cố nén cơn tức, giọng căm hận , “Bảy giờ tối mai, tôi ở căn hộ hân hạnh đón tiếp ngài đến nghiệm thu. Nhất định phải phối hợp! Bởi vì đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này đường , tôi đường tôi, cả đời cũng qua lại với nhau nữa, Ngài có thể đốt pháo nhiệt liệt chúc mừng, còn tôi từ nay về sau cũng khôi phục lại cuộc sống tươi đẹp dưới ánh mặt trời, cho nên ngàn vạn lần xin ngài đừng làm chậm trễ thời gian “chết sớm đầu thai sớm” của chúng ta! Hẹn gặp lại!”

      Tôi hầm hừ treo điện thoại rồi nhìn chằm chằm hai chữ “cầm thú” điện thoại lúc lâu sau đó giật mình, tát vào mặt mình vài cái.

      Mình làm gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi, chẳng lẽ tôi giận dỗi, nũng nịu với Tần Mạch sao? Trời ạ, đây là công việc! Đây là khách hàng! Hà Tịch, mi điên rồi sao? Đến công và tư cũng chẳng phân biệt được ?

      Mang tâm trạng yên ổn, tôi quay về nhà.

      Tối đến, chuẩn bị ăn mì gói Trình Thần gọi đến: “Hà Tịch”, giọng của chị mang theo nghiêm túc mà lâu tôi chưa nghe thấy: “Mấy hôm nay chị cứ trăn trở chuyện này, chị nghĩ vẫn phải với em.”

      Tôi buông đũa, chăm chú nghe chị

      “Tuy em là bạn thân nhất của chị… mà cũng chính vì là bạn thân nhất nên chị thành khuyên em câu, chị thấy em đừng nên làm chuyện vô đạo đức đó nữa.”

      “Hả?” Tôi ngây người, “Em làm chuyện thiếu đạo đức gì chứ ?”

      thiếu đạo đức sao? Chuyện này mà còn thiếu đạo đức sao!” Bỗng nhiên chị lên cơn kích động, bên kia có tiếng trấn an của Thẩm Hi Nhiên “Bình tĩnh, Thần Thần, bình tĩnh.” Chị nén lửa giận : “Hà Tịch, em bị kích thích gì vậy? Tại sao bây giờ em lại trở thành như vậy? Lúc trước em là tốt biết mấy, ai hại em thành như thế này? Có phải Dương Tử ? Có phải tại nó ?”

      Tôi nhăn trán nhíu mày cả buổi vẫn biết rốt cuộc mình làm ra chuyện táng tận thiên lương nào mới có thể khiến Trình Thần nổi điên đến như vậy.

      “Em bắt cá hai tay a!” Trình Thần rống to, “Em chơi trò chân đạp hai thuyền a! Bác sĩ Trần Thượng Ngôn mặc dù có hơi thà chút nhưng cũng thể bắt nạt người ta thế chứ! Còn nữa, em nghĩ Tần Mạch là người hiền lành sao? Nếu ta biết em chơi trò đùa giỡn tình cảm băm em thành thịt vụn rồi bỏ vào lò vi sóng, cuối cùng em chỉ còn là làn khói biến mất khỏi thế gian thôi!”

      So sánh này hình như hơi kỳ cục, nên tôi quyết định hướng chị khỏi quỹ đạo, hỏi : “Thịt vụn bỏ vào lò vi sóng sau hóa thành khói sao?”

      “Nếu là thịt em có thể! ” Trình Thần , “Em có biết với tư cách là bạn thân, lần tham gia vũ hội thấy em cùng Tần Mạch chị đau lòng biết bao nhiêu ? Em quyến rũ người đàn ông trong vũ hội lại bắt người khác chờ ngoài cửa…”

      “Trình Thần.” Tôi cười , “Em và Trần Thượng Ngôn chia tay rồi.”

      “Chia tay?”

      “Đúng vậy, hơn nữa em với Tần Mạch căn bản như mọi người thấy, chỉ là hiểu lầm, nếu chị muốn biết lần sau gặp mặt em giải thích. Chuyện này… dài dòng và phức tạp lắm.”

      ra là vậy.” Bên kia lặng im lát, “ cách khác bây giờ em vẫn độc thân ?”

      Tôi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tô mì mềm rục trước mặt: “Đúng vậy, mình ngồi ăn mì tôm còn phải là minh chứng ràng nhất cho độc thân của em sao?”

      Bên kia, Trình Thần thở dài hơi, vô cùng đau lòng : “ ra so với độc thân, ngẫu nhiên bắt cá hai tay cũng có gì quá đáng lắm!.”

      Khóe miệng tôi lại co giật, mặc kệ lời chị .

      “Đúng rồi.” Giọng của chị lại nghiêm túc, “Hai ngày nay Dương Tử có tìm em hay ?”

      có a.” còn dám sao… Còn có lần nữa, tôi khắc chữ “tiện” mặt .

      “Vậy là tốt rồi, hôm vũ hội đó, nhất định cũng giống như chị tưởng em và Tần Mạch cặp nhau. Lần trước chị có với em đó, công ty của Sầm Dương tranh thầu cùng Tần thị hợp tác với công ty của Hi Nhiên, cuối cùng gói thầu này cũng do Tần thị giành được, ngày mai Hi Nhiên và Tần Mạch ký hợp đồng. Nếu Dương Tử tìm em chắc chắn cũng chẳng có gì tốt lành, em đừng để ý đến nó.”

      Tôi cười cười: “Dạ biết, mì của em sắp thành nước rồi, thôi nha.”

      Trước kia, Trình Thần thích Dương Tử, chị nhìn bộ mặt y như Hán gian. Mặc dù chị hoàn toàn chính xác, nhưng lần này tôi vẫn tin lời chị, dù gì cũng nhau vài năm, ánh mắt chọn bạn trai thời đại học của tôi chắc kém đến mức độ thế đâu.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 18: Quả rất độc đáo!


      Đúng bảy giờ tối tôi xuất ở nhà Tần Mạch, trong nhà đèn đuốc tối thui, hiển nhiên là chủ nhà vẫn chưa đến.

      Tôi mở đèn, thưởng thức đứa con tinh thần của mình lần nữa, thiết kế của mình đẹp quá! Chỉ tiếc sau này chỉ có thể nhìn lại trong ảnh hoặc đồ hình thiết kế mà thôi.

      Tôi nhìn mê mải hồi vẫn thấy Tần Mạch đâu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường nhận ra ta muộn hơn mười phút. Trong lòng tôi thầm than thở: phải người làm ăn, giữ chữ tín là quan trọng nhất sao? Hay bởi vì người chờ là tôi nên cố ý đến muộn?

      Tôi ngồi sô pha nghịch di động.

      Bảy giờ hai mươi, bảy giờ bốn mươi…

      Nổi giận, tôi lập tức gọi điện cho ta, có tiếng chuông vang lên nhưng bị ngắt luôn. Có lẽ… bận việc gì đó.

      Đợi đến tám giờ, tôi thể ngồi yên được nữa, lại gọi tiếp cú điện thoại, chuông vẫn reo nhưng ai bắt máy. Chẳng lẽ việc chưa xong? Trong lòng tôi vô cùng tức giận, chẳng lẽ hôm qua tôi thời gian hẹn sao!

      phút sau, tôi nghiêm mặt, tiếp tục gọi cuộc điện thoại nữa, vẫn ai bắt máy.

      đến thôi, tôi túm lấy giỏ xách, bực bội mở cửa ra.

      Sau khi ra khỏi thang máy, bước ra ngoài đợt gió lạnh thốc tới làm tôi rùng mình, nhìn khung cảnh mùa đông tiêu điều xơ xác dưới ánh đèn đường vàng vọt, bước chân tôi vô thức chậm lại, đột nhiên có mong muốn nho : nếu có ai cùng với tôi đến chờ xe buýt tốt biết bao.

      Đương nhiên, tôi rất nhanh thoát khỏi ảo tưởng này. Muốn ra cửa tiểu khu, tôi phải qua cái đường cái, rẽ trái khoảng hai trăm thước sau đó qua ngõ , rồi lại qua con đường nữa là tới bến xe buýt. Lộ trình mỗi ngày đều như thế nên tôi theo thói quen rất nhàng.

      Khi đến gần ngõ tôi bỗng dưng ngây người.

      Có người… Có người đánh nhau… là ba đánh .

      Tôi há miệng thở dốc, nhìn quanh chốc lát mới phát xung quanh đây trừ xe hơi chạy ào ào qua, có rất ít người bộ. Dù sao người có tiền mua nhà ở đây có ai lại chịu bộ để xe buýt chứ.

      Tôi cân nhắc phen, rốt cuộc phải thừa nhận: năng lực của tôi thể chọi lại ba người đàn ông khỏe mạnh, lực lưỡng như thế kia. Tôi vừa chuẩn bị nhấc gót bỏ chạy vừa quét mắt qua đám hỗn độn kia lần cuối, đột nhiên tôi phát người bị vây đánh kia nhìn rất quen mắt.

      Tần… Tần Mạch!

      Tôi kinh ngạc há miệng khép được: “Bảo vệ!” tôi kiềm được hướng về cổng bảo vệ cách đó khoảng hai trăm mét hô hoán lên: “Bảo vệ đâu! Có người đánh chủ nhà của các kìa!”

      Tôi hô to như vậy để bảo vệ khu nhà nghe, dĩ nhiên thanh lớn hết cỡ này cũng đánh động luôn cả bốn người ở trong ngõ .

      Ba tên lưu manh trong ngõ hiển nhiên phát ra tôi, tôi còn ngây thơ nghĩ bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy lấy người, ngờ cả ba nhìn nhau trao đổi ý tứ rồi tên tách ra tiến từng bước về phía tôi.

      Tôi lại thầm cân nhắc phen, với trình độ của mình đánh với thằng lưu manh đầu gấu như vầy chắc là…cũng được…

      Tôi xoay người bỏ chạy rất nhanh nhưng tên kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt nắm được tóc tôi, hề thương hương tiếc ngọc kéo tôi ngã nhào ra đất, cha mẹ ơi, lưng và mông tôi tiếp đất cái bộp, đau điếng!

      Thằng khốn này … Chị mày lớn tới chừng này còn chưa ai dám ăn hiếp như vậy!

      Tên kia thấy tôi ngã sát đường cái quá bèn định kéo tôi vào ngõ . Trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ độc địa, tay tôi túm chặt áo còn chân tung cước vào “hai quả trứng ” của , hổ là lưu manh, tên này phản ứng cũng rất nhanh, lập tức khép chặt hai đùi kẹp chân tôi lại ngăn đòn công kích của tôi.

      Nhưng quên, tôi mang giày cao gót nha…

      Tôi nhấc gót chân chếch lên , nhấn mạnh vào chút, cái gót giày nhọn hoắt của tôi sém chút nữa là vinh quang hoàn thành nhiệm vụ bạo cúc . Cả người chấn động, trừng mắt chửi: “Mẹ kiếp!” rồi hung hăng giáng cho tôi cái tát.

      Ngay lập tức đầu tôi choáng váng, muốn thoát khỏi cánh tay túm chặt tôi nhưng có giãy dụa, cào cấu thế nào cũng thoát ra được.

      Lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được rằng chênh lệch về thể lực giữa đàn ông và đàn bà lại lớn đến thế.

      Cho nên… đàn bà chỉ còn cách phải nắm lấy yếu điểm của đàn ông.

      Trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ hỗn loạn khi tôi mới tóm được “yếu điểm” của , nghe thấy tiếng thét đau đớn của cùng với tiếng gầm giận dữ: “Cút!”

      Mặt ta bị đấm cái mạnh, đổ vật qua bên, nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ chặt “yếu điểm” của buông, trong lòng chỉ có ý niệm: bóp nát nó, bóp nát nó, bóp nát bứt nó ra luôn cũng được.

      “Buông ra!” Ngay thời điểm tôi còn đắm chìm trong do dự hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, miệng tôi sượt qua khoé môi ta, trong lòng chợt dội lên cảm giác kỳ lạ. Chợt tôi thấy hai tên đồng bọn kia ở trong ngõ đứng bật dậy, dường như vừa rồi bọn chúng cũng bị Tần Mạch đánh cho trận lên bờ xuống ruộng, mặt đầy sát khí chạy về phía này.

      Tần Mạch kéo tôi đứng lên đẩy ra khỏi ngõ : “Gọi người đến đây!”

      Tôi chạy được hai bước quay đầu nhìn lại, tên nằm bẹp dưới đất, còn tên kia đè Tần Mạch xuống đất mà đánh đấm liên tục, còn tên còn lại hằm hằm tiến về phía tôi.

      kịp suy nghĩ, tôi thét lên chói tai:

      “Bảo vệ! Chết đâu hết rồi!”

      Tôi xoay người vọt nhanh ra đường cái, tên kia thấy tôi bỏ chạy bắt đầu đuổi theo, tôi hoảng hốt ngây người đứng giữa đường cái, ngừng hét chói tai, hoàn toàn quên mất xấu hổ, trong lòng chỉ thầm khấn thu hút được chú ý của các xe qua lại và bảo vệ của khu nhà.

      Cuối cùng tiếng hét chói tai của tôi cũng mang lại kết quả: chiếc xe dừng lại ven đường, tài xế thò đầu ra hỏi có chuyện gì, tôi chỉ chỉ vào ngõ tối đen kia, rồi thêm vài chiếc xe dừng lại cùng xuất của hai bảo vệ tòa nhà.

      Cuối cùng ba bóng đen trong ngõ cũng bỏ .

      Nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng tôi vừa được buông xuống bị treo lại lên tức khi thấy bóng dáng chật vật, cố gắng ngồi dậy trong ngõ kia, tôi vội vàng chạy vọt qua.

      “Tần Mạch.” Vừa rồi hét nhiều quá nên cổ họng bị thương chút, giọng có vẻ khàn khàn. Tôi nhàng gọi tên của ta, và bước đến gần, “ sao chứ?”

      “Hà Tịch…”

      Tôi nghe gọi mình bèn ngồi xổm xuống kế bên, vừa nhìn thấy gương mặt bị đánh bầm xanh, bầm tím của ta, mắt tôi bỗng nóng lên, mũi nghèn nghẹt, mặt thê thảm thế kia người biết còn bao nhiêu thương tích nữa đây.

      cũng lặng yên nhìn tôi, tôi nghĩ bộ dáng lúc này của tôi chắc cũng thảm kém gì đâu.

      “Đồ ngốc.” ta mắng tôi.

      “Đồ ngốc!” Tôi mắng ta.

      Rồi cùng im lặng. Lúc lâu sau, nhìn bộ mặt đủ màu của ta, tôi bỗng bật cười dù mắt vẫn hoe hoe đỏ: “Tần Mạch, cũng có ngày hôm nay, bị đánh như con nít vậy.”

      “Hừ, đánh nhau cũng giỏi lắm, y chang đồ điên.”

      Tôi ủ rũ: “Sao lại ngốc vậy chứ! biết bỏ chạy à! biết kêu cứu à! Về gần đến nhà mà còn bị người ta chặn đường đánh.”

      “Di động bị cướp rồi.” ta cũng nổi giận, “Nếu chạy được tôi còn ngốc như nhào vô chỗ này để bị đánh à?”

      phải tại tôi thấy bị người ta đánh mới nhào vô giúp sao? Đúng là làm ơn mắc oán! Đồ vô lương tâm!”

      Lời vừa thốt ra, ta hơi chựng lại, lập tức có chút được tự nhiên quay đầu nhìn lên ngọn đèn đường : “Mặt… Ngoài mặt ra còn có chỗ nào bị đánh nữa ?”

      “Cũng “cá mè lứa” thôi, hỏi tôi làm gì, so với tôi, bị thương còn nặng hơn kìa”

      giống nhau.” ta chau mày nhìn tôi, nhưng trong mắt có nét lo lắng, phảng phất vẻ dịu dàng.

      Trong lòng tôi nảy lên cái, hai gò má biết vì bị đánh hay vì lý do gì mà đột nhiên nóng ran: “Đương… đương nhiên giống.” Tôi cười pha trò, “Thịt của cũng đâu có mọc người tôi nên bị đánh dĩ nhiên tôi chẳng đau gì.” Tôi muốn đưa tay ra đỡ ta, nhưng lại sợ chạm vào chỗ bị thương, nên hỏi: ” Bây giờ phải làm sao? Đến bệnh viện? Gọi 120 trước hay 110 trước? (120: cấp cứu, 110: công an)”

      “Tùy .” ta trả lời, rồi cười lạnh lùng, “Tôi biết kẻ nào gây ra chuyện này. Nợ này tôi nhớ, sớm muộn gì cũng trả lại cả vốn lẫn lời.”

      Tôi lập tức phụ họa: “Lúc đó nhớ kêu tôi đến coi nha…. tiếc quá, suýt chút nữa là bóp nát được tiểu đệ đệ của tên kia rồi…”

      Tần Mạch liếc tôi cái nhưng gì.

      Lát sau xe cứu thương đến, hai người chúng tôi bị người ta đưa lên xe đến bệnh viện kiểm tra và băng bó sơ bộ, sau đó cả hai đều nhập viện theo dõi, tôi phòng, Tần Mạch phòng. ra mà , tôi cảm thấy các vết thương ngoài da này hoàn toàn ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi hết nhưng Tần Mạch lại kiên quyết bắt tôi cùng kiểm tra toàn thân, rồi còn xét nghiệm thương tổn để làm chứng cớ.

      Trong lúc cảnh sát đến lấy lời khai, rằng bị cướp tiền mà chỉ bị hành hung, điều này chứng tỏ có người cố tình gây thương tích cho tôi, họ còn hỏi tôi gần đây có mâu thuẫn với ai rồi còn khuyên tôi sau này ra ngoài nên cẩn thận hơn.

      Trong lòng tôi thầm nghĩ, những lời này phải dành cho Tần Mạch mới đúng chứ, còn tôi chỉ là người qua đường Giáp vô tội bị liên lụy mà thôi.

      Cảnh sát rồi tôi mới có cơ hội nhìn đến Tần Mạch, người ta thương tích ít nên bị băng bó y như cái xác ướp Ai Cập nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường, ta chuyện điện thoại, thấy tôi vào ta chỉ trao đổi thêm vài câu rồi cúp máy.

      “Ách… làm phiền chứ?”

      ta khẽ lắc đầu, lời nào chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi vào phòng, ngồi xuống xong lại biết gì bèn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười : “Dạo này tần suất vào bệnh viện của chúng ta hơi nhiều à nha….. Ha ha…”

      ta cười khẽ tiếng, ánh mắt vẫn như cũ dán mặt tôi, sau đó dùng giọng trầm ổn như mọi ngày : “Hôm nay Hội đồng quản trị họp đột xuất, có việc gấp”

      Tôi ngẩn ngơ, biết tự dưng ta chuyện này với tôi làm gì.

      “Lần trước bị giam xe, tôi vẫn chưa có thời gian lấy về. Lúc tối khi về đường kẹt xe, tôi chỉ nghĩ xe buýt nhanh hơn chút, ngờ đến cái ngõ kia…”

      Tôi hiểu ý ta, thế nên hôm nay đến trễ là vì…Khoan, đợi chút, ta giải thích với tôi sao?

      Tôi ngẩng đầu nhìn ta, dưới ánh sáng trắng của đèn bệnh viện, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn che được nét tuấn ngời ngời kia. ta lại liếc tôi cái, lúc này tôi vẫn thất thần nhìn ta chớp mắt, ho khan vài tiếng rồi lại liếc tôi cái, nóng lạnh gắt : “Nhìn cái gì!”

      Tôi buột miệng: “Hôm nay tôi đột nhiên phát , ra vẫn còn có nhân tính nha …”

      Gương mặt vốn tái nhợt của lại xanh thêm chút.

      Tôi ôm ngực tiếp: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa tôi bị quyến rũ rồi”

      ta ngẩn người, xoay người nhìn ra cửa sổ, màn đêm bên ngoài làm nền cho hình bóng của hai chúng tôi phản chiếu cánh cửa sổ bằng thủy tinh, ta : “Chỉ sợ quyến rũ tôi có”

      “Tần tiên sinh…” Khóe miệng tôi giật giật “Ánh mắt cũng độc đáo, thấy phụ nữ nào dùng cách đánh nhau với người khác để quyến rũ đàn ông chưa?”

      “Quả rất độc đáo!” ta híp mắt đánh giá tôi lượt, “Đúng là đây là lần đầu tiên trong đời có phụ nữ đánh nhau vì tôi.”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 19: Đính… Đính hôn?


      Nghe Tần Mạch xong, tôi cười lạnh: “ vinh hạnh cho tôi quá, đúng đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì đàn ông đó.”

      “Hà Tịch.” ta lờ tịt hàm ý mỉa mai trong câu của tôi, tự mình mình nghe tiếp: “ tạo ra ít lần đầu tiên của tôi.”

      ta vừa dứt lời, biết sao tôi lại nhìn vào đôi môi của ta nhớ lại cảm giác nhàng chạm khẽ vào chúng trong cái lúc hỗn loạn kia, rồi biết ma xui quỷ khiến thế nào lại phun ra câu: “Chà, cũng đâu kém cạnh gì, lần đầu tiên của tôi lẽ ra phải dành cho chồng tương lai cũng bị lấy mất.” Lời vừa tuôn ra khỏi miệng, tôi liền hối hận thể cắn đứt lưỡi của mình.

      Đối với chúng tôi, chuyện tình đêm đó là chủ đề cấm kỵ, từ khi biết nhau đến nay, cả hai đều rất ăn ý mà tránh né chủ đề này. Cho dù quan hệ giờ của chúng tôi là như thế nào, nhưng giữa hai người phát sinh quan hệ ngày càng thêm phức tạp

      Hơn nữa, đêm đó quả là lần đầu tiên của tôi, nhưng trong tình thế giờ, ra lời này có vẻ như tôi bắt ta phải chịu trách nhiệm vậy.

      ta nhíu mày, ánh mắt chợt loé lên rồi đảo mắt nhìn tôi lúc lâu, đột nhiên : “ muốn ám chỉ điều gì?”

      Tôi cứ tưởng ta nổi giận nhưng ngờ ta vẫn bình thản phun ra những lời này. Chết tiệt! Ánh mắt còn chân thành như vậy, trái tim tôi nảy lên nhịp, phảng phất cảm giác nhàng, êm ái. Biểu của ta như muốn : “ dám tôi cũng dám nhận”

      Tôi vội dời mắt chỗ khác, ha ha cười gượng vài tiếng, liếc mắt lên đồng hồ tường: “Ui cha, xem, mười giờ rưỡi rồi, làm phiền nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây.” Sau đó cương quyết bước ra khỏi phòng, khi đặt chân đến ngưỡng cửa, tôi dường như nghe ta thầm: “ ra, như vậy cũng tốt.”

      Cái gì tốt… Tôi có can đảm quay lại hỏi nên đành xám xịt trở về phòng bệnh của mình, trong lòng tính toán ngày mai phải chuồn sớm thôi. Tôi nghĩ, chờ giao nhà xong cắt đứt quan hệ luôn. Người đàn ông này rất nguy hiểm.

      tại tôi lại rất dễ động lòng với ta…

      Hôm sau.

      Tôi suy nghĩ có nên qua chào Tần Mạch tiếng trước khi xuất viện có người gõ cửa, khi tôi mở cửa trông thấy bác Lục và dì Tần ngồi xe lăn.

      Tôi thoáng ngây người, ý nghĩ đầu tiên chạy qua trong đầu là: bọn họ đến làm gì!, ý nghĩ thứ hai vọt theo sau liền: phải nhanh chóng quay lại vai nàng dâu Tần Mạch, ý nghĩa thứ ba lại chen vào: Tiền đồ! Bị Tần Mạch bức hiếp đến ngu người rồi sao! Lần này ta cho mình tiền mắc gì phải giúp ta chứ!

      Trong lúc các suy nghĩ trong đầu của tôi luân phiên xoay vòng mặt của tôi nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào: “Dì Tần, sao dì tới đây vậy?”

      Ánh mắt dì Tần vẫn còn đỏ hoe như mới vừa khóc xong, chưa vào trong phòng, dì kéo tôi ngồi thấp xuống để bà xem xét, càng xem lại càng đau lòng: “Sao mặt sưng như vậy? Con làm sao mang cái mặt này mà ra đường chứ?”

      Thấy bà đau lòng như vậy tôi càng biết tính sao. Ban đầu, tôi định cùng Tần Mạch diễn vở kịch, diễn xong đường ai nấy , quay lưng có thể cãi nhau chan chát nhưng là dường như giữa chúng tôi lại xuất cảm giác thân thiết, gần gũi, quan tâm như những người trong cùng nhà với nhau.

      “Chắc chưa ăn sáng phải , dì có mang cháo, ngon dở gì cũng phải ăn chút.” Bác Lục đẩy dì Tần đến phòng Tần Mạch, bà vừa kéo tôi cùng vừa đau lòng : “Sao lại đánh nhau với ăn cướp làm gì, tụi nó muốn tiền các con cứ đưa . Nhìn coi, bây giờ hai đứa thê thảm như vầy nè.”

      Tôi nghĩ Tần Mạch sợ bà lo lắng nên chưa cho bà biết nên cũng phụ hoạ vài câu “Dạ, chỉ tại tụi con cẩn thận.”

      Lúc đẩy cửa vào phòng Tần Mạch thấy húp cháo cái bàn giường. Dì Tần ra lệnh:: “A Mạch, múc cho Tịch Tịch chén.”

      Tần Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi cái, trong mắt lóe ra tia sáng ràng làm lưng tôi bỗng dưng cứng lại, hiểu sao lại có ý nghĩ bỏ chạy. Tôi nghĩ nếu lúc này dì Tần kéo tay tôi chừng tôi “say good bye” câu rồi tung cửa mà chạy mất.

      nghe lời, múc chén cháo rồi vươn tay đưa cho tôi. Tôi ngập ngừng lúc lâu, đến khi dì Tần thấy lạ nhìn tôi, tôi mới rụt rè nhận chén cháo, dùng ánh mắt gật đầu cám ơn.

      Tôi vừa ăn cháo vừa trăn trở suy nghĩ: mình bị sao vậy ta? Mắc gì lại sợ ta dữ vậy? Hôm qua mình cũng có thể coi như là ân nhân của ta mà. Xảy ra chuyện lớn như vậy, người phải đỏ mặt, hoảng hốt phải là ta chứ đâu phải mình.

      “Cuối cùng cũng vẫn là vì con chịu tính chuyện vợ con gì cả …” Dì Tần gì đó với Tần Mạch, tâm hồn tôi tiếp tục trôi lơ lửng, các hình ảnh từ lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt đến các việc liên tiếp xảy ra như đoạn phim quay chậm lần lượt chiếu qua trong đầu tôi.

      Từ khi nào tôi với ta bắt đầu quen thuộc, khi nào chọc giận nhau, khi nào trở nên thân thiết đến vậy, tôi hầu như thể tìm thấy đáp án trong ký ức mình, chỉ nhớ mồn những lúc chúng tôi “giương đao bạt kiếm” với nhau, đạt được thoả hiệp rồi cùng hợp tác. Hình như đến tận bây giờ, tôi và vẫn luôn nằm trong thế đối địch với nhau nhưng lạ lùng là chúng tôi lại luôn đứng cùng chiến tuyến, thậm chí còn sinh khoái cảm đối kháng lạ lùng như gặp kỳ phùng địch thủ nữa…

      Cho nên khi ta bị thương…tôi lại đau lòng.

      Đau lòng! Tôi cả kinh, lúc nhìn thấy Tần Mạch bị thương đêm qua, tôi đau lòng cùng lo lắng, nhưng với quan hệ giờ của chúng tôi việc này có vẻ hơi bình thường. Nếu người bị đánh tối qua là Tạ Bất Đình, cho dù Tạ Bất Đình chưa từng bắt tôi vô duyên vô cớ ngồi chờ hơn cả tiếng đồng hồ như Tần Mạch, cùng lắm tôi cũng chỉ tìm chỗ núp gọi 110, sau đó len lén kêu bảo vệ khu nhà, chứ nhất định có chuyện gào thét cách mất lý trí như vậy.

      Bởi vì… Bởi vì người bị đánh là Tần Mạch sao… Bởi vì Hà Tịch tôi đối với ta…

      “… Tịch Tịch, cháu có được ?”

      được!” Tôi hét lớn, cơ hồ nhảy dựng lên.

      Người trong phòng đều chấn động, dường như bị tôi dọa sợ . Dì Tần nhìn tôi lúc lâu, hình như có chút tổn thương : “Dì cũng chỉ đưa ra ý kiến thôi, dù sao việc này cũng để bọn trẻ tụi con tính toán là hay nhất, dì cũng có ý gì khác…”

      “Ách…” Tôi tỉnh táo lại, nhìn sắc mặt trầm của Tần Mạch, lại quét mắt đến gương mặt cau mày của bác Lục, cuối cùng ánh mắt dừng ở dì Tần. Tôi gãi gãi đầu, “Này, này…” Nếu lúc này tôi hỏi bọn họ vừa người ta có cho rằng tôi giả điên đây?

      Tôi muốn khóc, nhưng quả tôi mấy người vừa cái gì a!

      “Hai đứa tự chuyện , dì cũng chỉ là lo lắng thôi.” Dì Tần thấy tôi có vẻ lúng túng, miễn cưỡng cười cười , “Hôm nay dì hơi mệt, thôi dì về trước.” xong, đưa mắt ý bảo bác Lục đẩy bà ra cửa.

      Tôi thấy dì Tần vui, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại biết phải gì, chỉ còn cách tự mắng mình vài câu.

      Trong phòng bệnh phút chốc chìm vào yên lặng, tôi quay đầu định chào tạm biệt Tần Mạch nhưng khi nhìn đến vẻ mặt muốn dọa người kia, tim tôi cứ đập bùm bụp, chữ cũng ra khỏi miệng được.

      “Tôi biết, trong lòng Hà tiểu thư lại có ác cảm với tôi như vậy.”

      “Hả?”

      “Nhìn bộ dạng giống như vừa rồi mẹ tôi phải bàn chuyện đính hôn mà là đem tra tấn vậy.” ta cười lạnh, “Tôi làm sợ lắm sao?”

      Những ngôn từ mà tôi có đều bay sạch, trong đầu tối đen, chỉ còn vẻn vẹn hai chữ to như hai ngọn núi…

      “Đính… Đính hôn?”

      Tôi thể tin, nhìn chằm chằm Tần Mạch: “Dì Tần chơi sao?”

      ta lạnh lùng nhìn tôi.

      Tôi trầm ngâm, trong nội tâm giằng xé kịch liệt, cuối cùng thở phào nhõm: “May mà vừa rồi tôi trả lời ‘ được’…” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi có cảm giác xung quanh nhiệt độ giáng bị xuống vài độ, “Ách… ý tôi là, nếu vừa rồi tôi thất thần, … tôi cự tuyệt uyển chuyển hơn chút.”

      Cảm giác áp lực vô hình càng ép sát, miệng tôi giật giật, sau đó nặn ra nụ cười: “Tôi còn có công việc, tạm biệt.”

      Đến lúc ra tận cửa bệnh viện, tim tôi vẫn đập liên hồi cách lạ lùng. Tôi quay đầu nhìn lại các khung cửa sổ của phòng bệnh, tay ngừng ấn vào ngực trái: “Tiền đồ! Hà Tịch mi phải có tiền đồ!”

      Nghe thấy hai chữ “đính hôn”… Phản ứng đầu tiên của tôi lại là… mừng rỡ như điên!

      Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, đau khổ kêu xe, cấp tốc thoát khỏi nơi này.

      Sau khi giam mình suốt ngày ở công ty, tối đến mới quay về nhà, ngờ ngay dưới nhà tôi lại gặp quỷ.

      Lần này tôi làm lơ ta mà khoanh tay, đứng trước mặt , ung dung nhìn : “Dương Tử, cởi quần ra.”

      Vẻ mặt nghiêm túc của ta bị câu này của tôi làm cả kinh, bật thốt lên: “Hà Tịch, ngờ bây giờ em lại thèm khát đàn ông đến thế này…”

      Tôi móc kềm cắt móng tay trong giỏ ra rồi cũng nghiêm mặt : “ hiểu lầm rồi, lần trước chẳng phải chúng ta rồi sao, cắt đứt “ bạn ”. tới tận nơi tìm tôi, sao tôi lại có thể cự tuyệt hết lần này đến lần khác chứ. Cởi quần! bằng là tôi tự mình động thủ đấy.”

      ta giật mình, sửng sốt hồi, cuối cùng hít hơi sâu, dường như vô cùng bất đắc dĩ : “Tính xấu này của em sửa được, con ra những lời này ai dám để ý em.”

      “À.” Tôi gật gù, “ ra thấy cắt “thằng ” chưa đủ nên còn muốn bị bạo cúc?”

      “Hà Tịch!” bắt đầu tức giận, nhướng mày , “ là đến chuyện đàng hoàng với em.”

      Tôi gật đầu: “ .”

      Thấy thái độ hợp tác của tôi, thần sắc của dịu lại, hỏi tôi: “Em qua lại với Tần Mạch?”

      Tôi nhờ ánh sáng của đèn đường bấm móng tay tanh tách: “Liên quan đếch gì đến .”

      hít sâu hơi, lại : “Coi như từng là bạn bè, Hà Tịch, khuyên em nên tránh xa ta ra chút.”

      Tôi nghĩ đến bộ dạng mệt mỏi ngồi ở góc tường sau khi bị đánh hôm qua của Tần Mạch (câu này chị Hoanglan check lại bản raw bị sai nên convert cũng sai theo, chữ “bộ dạng” đọc giống “Dương Tử” bị type thành “Dương Tử”), liền ngẩng đầu nhìn Dương Tử, lẽ nào việc này là do ta hay cách khác là người sau lưng ta gây ra?

      Dương Tử thấy tôi chăm chú nghe ta liền có vẻ cao hứng, khóe miệng hơi nhếch lên cười khẽ nhưng lại biến mất rất nhanh, tiếp tục : “Cách hành xử của Tần thị quá mức cường ngạnh, chừa cho người khác cơ hội thoát thân, có rất nhiều người bất mãn. giờ em theo Tần Mạch nhìn có vẻ rất huy hoàng nhưng sau này chắc chắn gặp nhiều rắc rối.”

      Trong lòng tôi có chút rối loạn, nhưng lập tức trấn định lại, nhìn chằm chằm Dương Tử : “ xong rồi?”

      nhìn tôi lúc lâu: “Hơn nữa, cho dù Tần thị có thể vĩnh viễn đứng đỉnh cao em và Tần Mạch đoán chắc cũng có kết quả .” Tôi mắt lạnh nhìn cười khổ, nụ cười này tôi từng thấy nhiều lần, trước đây mỗi lần bắt nạt ta quá đáng, khi thấy ta tức giận tôi lại tìm cách chọc ta cười, những lúc ấy Dương Tử cũng lộ ra bộ mặt này và “Bà xã Tịch Tịch à, em cứ kiêu ngạo như vậy, cứ suốt ngày chọc tức chết, nhưng sao bỏ em được vậy.”

      Tôi vẫn nhớ rất , tôi cạ cạ người rồi : “Em thấm vào máu thịt của rồi, có muốn bỏ cũng bỏ được, đời này đừng hòng trốn.”

      Còn Dương Tử bây giờ, vẫn mang nụ cười đó, lại cùng tôi về người đàn ông khác.

      “Em và ta đều rất kiêu ngạo.”

      Dương Tử để lại câu này liền bỏ .

      Tôi cũng có bất kỳ lời ác nghiệt hay động tác khinh bỉ nào như lệ thường

      Chỉ lẳng lặng đứng ở hàng hiên nhìn bóng dáng của xa.

      Từ khi chúng tôi chia tay đến nay, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc tự vấn nguyên nhân chúng tôi chia tay. Trước kia tôi luôn né tránh vấn đề này, tự che mắt mình, đem hết sai lầm trút lên người Dương Tử. Hôm nay khi đối mặt với nó cũng đồng nghĩa với việc tự vạch trần vết sẹo của mình, cuối cùng tôi biết: ra chúng tôi chia tay phải chỉ vì khoảng cách, cũng phải chỉ vì giữ được lòng mình, mà còn bởi vì tôi quá kiêu ngạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :