1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5. Chúng ta vẫn là có thể làm bạn



      Lúc Thẩm Hi Nhiên chạy đến bệnh viện là 11 giờ khuya hôm sau. Trình Thần ngủ, mặt còn chút sức sống nhưng sắc mặt Thẩm Hi Nhiên lúc này còn tệ hơn cả Trình Thần. ta ngây ngốc nhìn Trình Thần, đến cả tay còn dám chạm vào chị ấy.

      Tôi yên lặng, liếc cái, trả lại vị trí bên giường cho ta, lấy áo khoác lặng lẽ ra ngoài.

      Trước khi đóng cửa, tôi còn kịp thấy chàng công tử xưa nay vốn cao ngạo gục đầu vào bên giường Trình Thần, khóc thành tiếng.

      Tình là gì? Nếu nước mắt của Thẩm Hi Nhiên lúc này chỉ đều vì đau lòng chứ phải hối hận tôi cảm thấy ấy Trình Thần, bởi vì đau lòng là thực quan tâm, còn hối hận là bởi lỗi lầm mà ra.

      ngày đêm chăm sóc Trình Thần khiến toàn thân tôi rã rời. Sau khi về nhà, tôi tắm rửa qua loa rồi lên giường. Tôi vốn nghĩ đêm nay chắc giấc ngủ ngon, ngờ lăn qua lộn lại giấc ngủ vẫn tới.

      ràng chỉ gặp người đàn ông đó vài lần nhưng bây giờ trong đầu lại tràn đầy hình bóng của ta, những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ nắm vô lăng, giọng trầm thấp, tao nhã như đàn cello, nghĩ đến những ngón tay đó từng lướt qua lưng mình, môi người đó nhàng hôn lên mi tâm, trí nhớ của tôi bất giác lại quay về đêm đó.

      Tôi xoay người xuống giường, rót cho mình ly nước lạnh uống. Sờ tay lên đôi gò má nóng rực của mình, tôi hận thể tát cho mình cái.

      Tiền đồ ơi là tiền đồ! ngờ mình lại thiếu đàn ông đến mức độ này!

      Sau hồi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi rút ra kết luận chắc là do mình mắc nợ ta nên khó tránh trong lòng bất an. Nhưng ngay cả tên người ta mà tôi còn biết làm sao mà tìm để trả tiền đây.

      Tôi buồn bực đặt ly nước lên bàn, thôi mặc xác ta , dù sao món nợ ân tình này cũng là Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên thiếu, chả liên quan gì đến tôi hết, để mai mốt Thẩm Hi Nhiên tự tìm ta trả nợ vậy.

      Nghĩ như thế, tôi miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ nhưng trong mộng luôn có người đàn ông đánh những phím đàn thân thể tôi bằng những ngón tay thon dài của mình và dường như đó là khúc nhạc rất tuyệt vời.

      Ngày hôm sau, tôi mang đôi mắt quầng thâm làm. Đến giờ nghỉ trưa, chị Triệu ở bàn kế bên cười hinh hích, hỏi với qua: “Tịch Tịch, ăn cơm ?”

      Tôi cũng cười: “Dạ, ăn rồi.”

      “Lần trước nghe bạn trai em du học về, mọi người đều nghĩ chẳng mấy chốc em báo tin vui, mà mãi chẳng thấy gì, bây giờ… “

      Trong lòng tôi cũng đoán ra ý chị, những chuyện này lúc trước tôi chỉ cười cười né tránh. Nhưng qua việc tối qua, tôi nhận thức rất ràng rằng mình cũng nên đứng đắn giải quyết chút vấn đề cá nhân, vì thế tôi liền trả lời: “Bọn em chia tay.”

      Chị Triệu càng cười tươi vội vàng tiếp: “Tịch Tịch, để chị em nghe cháu trai lớn nhà chị cũng mới du học về, tuổi tác cũng tương đương với em, diện mạo cũng tốt, làm bác sỹ nhưng tính tình hơi nhút nhát, hay hai đứa xem khi nào…”

      “Dạ được.” Tôi gật đầu đáp ứng.

      Chị Triệu mừng rỡ cười hớn hở, nhanh chóng định thời gian và địa điểm gặp mặt cứ như sợ tôi đổi ý đến nơi.

      Tối thứ sáu, tôi đúng giờ đến quán ăn hẹn trước, ngẩng đầu nhìn lên trùng hợp, đây chính là cái quán hôm trước tôi hắt rượu vào mặt Dương Tử.

      “Xin chào, có đặt bàn trước ?”

      “À, tiên sinh Trần Thượng Ngôn.” Tôi tên người hẹn với mình.

      Nhân viên tiếp tân cười lễ phép : “Mời vào, Trần tiên sinh đến.”

      Lúc nhìn thấy người đàn ông ấy lần đầu tiên, tôi hơi nhíu mày, bộ dạng cũng tồi, chị Triệu lừa tôi. Tôi nhìn ta, mỉm cười giới thiệu: “Trần tiên sinh? Xin chào, tôi là Hà Tịch.”

      ta lập tức đứng lên, khẽ đẩy gọng kính, có chút lúng túng: “Xin chào, tôi là Trần Thượng Ngôn.”

      Sau màn giới thiệu ngắn gọn, chúng tôi đều ngồi xuống. ta là người thẹn thùng nhưng cũng quá nhút nhát, sau khi lễ phép giới thiệu xong, tôi nhận thấy ta còn là người thích chuyện nữa, hành vi cử chỉ đều rất nhã nhặn, hoàn toàn là bộ dạng lý tưởng của bác sỹ.

      Tôi rất vừa lòng. ta cũng có ý kiến gì về tôi, tôi đoán nếu có chuyện gì ngoài ý muốn chuyện chắc thành. Nếu thuận lợi đến cuối cùng cuộc đời tôi cũng xem như định đoạt xong.

      Lúc nhà hàng dọn bít tết lên, tôi hơi chu miệng, biết xuống tay xắt từ chỗ nào ta đột nhiên hỏi: “ thích bít tết sao?”

      Tôi lắc đầu: “Thích ăn, nhưng thích xắt, rất mất sức.”

      Trong nháy mắt tôi chộp được ánh mắt ta chợt lóe lên. ta ngượng ngùng cười : “Để tôi giúp .” xong, ta rút từ trong túi bên phải cái khăn tay được khử trùng, rồi lại móc từ túi bên trái con dao phẫu thuật, ta lấy khăn chùi lau con dao lát, ánh sáng phản xạ từ ngọn đèn chiếu đến con dao làm tôi hơi chói mắt.

      quá hai mươi giây, món bít tết của tôi được cắt thành những khối vuông dài ly, ngang ly, đều tăm tắp.

      Tôi há hốc mồm, nhìn đĩa thịt bò vuông chằn chặn biết gì.

      ta lại tiếp tục ngượng ngùng cười : “Mổ đồ sống cùng mổ đồ chín giống nhau lắm, tuy đều lắm nhưng chịu khó ăn nhé.”

      “Đồ sống… Là cái gì?”

      ta nhíu mày hơi suy nghĩ, phút chốc cười rất tươi : “Gần đây có rất nhiều nhà hảo tâm mang thi thể của thú nuôi tặng cho tôi, tôi đều ngâm Formalin để trong nhà, cảm giác khi giải phẫu rất giống với mổ vật sống, nếu thích có thể thử xem.”

      Tôi lau mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa trán: “Trần… Trần tiên sinh, tôi vệ sinh lát.”

      Tôi vừa nhổm dậy tính ta gọi với lại:”Hà…, Tịch Tịch, ách, tôi gọi như vậy được ?” ta cười cười, hình như có vẻ ngượng ngùng, “Lúc trước tôi cũng xem mặt mấy lần… mà lần nào các xin phép vệ sinh đều quay lại nữa.”

      Bàn tay đụng đến túi xách sau lưng của tôi khựng lại chút, sau đó tôi ngồi xuống, ngoan ngoãn để tay lên đùi.

      ta lại khẽ đẩy gọng kính lên, mặt ửng đỏ: “Cho tôi hỏi chút, tại sao lại định rút lui kèn trống như vậy? Tôi thấy trước đó chúng ta chuyện cũng xem như vui vẻ mà.”

      Đúng là có vẻ vui vẻ, tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của ta trong lòng thầm đồng ý. Bây giờ, bác sỹ mà thành cũng còn nhiều lắm, tôi là người có đạo đức xã hội, có trái tim vì cộng đồng nên dối ta. Tôi thở dài, thành trả lời: “Tôi biết và mấy kia lúc trước xem mặt như thế nào nhưng bản thân tôi nếu bạn trai mình mang theo vật tùy thân là con dao mổ bén ngót, ra tay đúng tiêu chuẩn bác sỹ mà còn ngâm thi thể động vật tại nhà… tôi nhất định có tâm lý sợ hãi.”

      ta sững lại, gục đầu xuống, thần sắc ảm đạm chút: “Thế à…”

      Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mềm lòng : “ ra… chúng ta vẫn có thể là bạn”

      ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười với tôi.

      Bữa cơm hôm nay cũng thống khổ lắm, cuối cùng ta lái xe đưa tôi về nhà, đến khi chia tay lại hỏi xin số điện thoại của tôi: “Tịch Tịch, tôi rất thích cá tính của , sau này… sau này chúng ta có thể từ quan hệ bạn bè mà phát triển tình cảm thêm được ?”

      Tôi gật đầu đáp ứng.

      Nhưng từ đó về sau, ta cũng gọi điện thoại cho tôi, cũng hẹn tôi ra ngoài, vì thế tôi cũng quên bẵng người này.

      Trải qua việc này, quyết tâm muốn lấy chồng cho xong của tôi cũng phai nhạt ít nhiều, cuộc sống của tôi bây giờ chỉ cần đơn giản, yên ổn, mình sống cuộc sống bình thường, tự tại.

      Hết tháng mười , Trình Thần bỗng nhiên gọi điện báo chị ấy và Thẩm Hi Nhiên tháng 12 đính hôn.

      Tôi sửng sốt lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức mắng to trong điện thoại:: “Đính hôn cái đầu chị! tại hai người đều “tình chàng ý thiếp”, bao nhiêu mưa gió cũng trải qua vậy mà còn tiếc chín đồng đến Cục dân chính làm giấy kết hôn sao? Đây là ý của Thẩm Hi Nhiên sao?”

      Bên kia Trình Thần dở khóc dở cười : “Sao mà em so với chị còn sốt ruột hơn vậy? Đính hôn chỉ là hình thức, đây là ý của nhà bên đó. Chị cũng tranh thủ lấy thêm chiếc nhẫn của ấy.” Rồi hai chị em mải mê thảo luận xem chiếc nhẫn to bằng từng nào. Sau đó, Trình Thần cho tôi biết, chị tìm được người tốt bụng trả tiền dùm chị vào cái đêm chị gặp chuyện may.

      Tôi nhanh chóng quên chuyện này, nay đột nhiên nghe Trình Thần nhắc lại, tôi bỗng nhớ đến người đàn ông kia, tức giữa ban ngày mà mặt tôi bỗng dưng ửng đỏ.

      Trình Thần , lần trước nghe đến người đàn ông giúp thanh toán tiền kia xong, Thẩm Hi Nhiên dùng hết biện pháp tìm ấy. lâu sau ta tìm được, người kia tên là Tần Mạch mà càng trùng hợp là công ty hai người lại có quan hệ làm ăn với nhau.

      Trong lúc tôi cảm thán thế giới thực Trình Thần lại hưng phấn : “Chị cũng có mời ấy tham gia lễ đính hôn, người đàn ông kia quá đẹp trai! Tịch Tịch có muốn chị làm mai cho em ?”

      Tôi cười gượng: “ cần.” Chuyện cần làm chúng tôi cũng làm xong xuôi từ lâu rồi…

      Sau khi nghe điện thoại, tôi lại chợt nảy ra ý nghĩ: nếu ấy đến tiệc đính hôn của Trình Thần tôi cũng phải .

      Tôi cũng phải .

      Ý thức được điều này hiểu tại sao đầu đông mà trái tim tôi xao động như lửa thiêu.

      Ngày đính hôn của Trình Thần, tôi đến rất sớm. Hơn phân nửa họ hàng thân thích, bạn bè của Trình Thần tôi đều quen biết bèn đến giúp chị ấy tiếp đón khách. Còn về phần đám bạn bè lưu manh của Thẩm Hi Nhiên…

      “A! Tịch Tịch, nhanh đến đây cười với công tử cái nào!”

      “Chậc, hôm nay người ta đính hôn, làm gì mà gặp tụi sắc mặt em lại khó coi vậy, đến đây, đến đây, cười cái nào!”

      đám công tử nhà giàu ăn chơi…

      Tôi liếc sang Thẩm Hi Nhiên cười ngây ngốc bên cạnh, lạnh lùng : “Sao cho bọn họ biết tay của Vương đại miêu bị gãy như thế nào? ” Thẩm Hi Nhiên cứng người lại chút, lập tức kêu người mang đám người kia vào khách sạn.

      Trình Thần vừa mới dẫn đoàn khách vào, khi ra liền nghe được lời này của tôi, hiếu kỳ hỏi: “Như thế nào gãy ?”

      Tôi cười cười, lộ ra răng nanh lóe sáng: “Bị em cắn .”

      Trình Thần im bặt, cũng dám theo đuổi chủ đề này nữa. Chúng tôi vừa quay đầu thấy chiếc xe việt dã tuyệt đẹp dừng trước cửa khách sạn.

      Thấy chiếc xe quen thuộc này, hô hấp của tôi bị đình chỉ trong giây lát. Thẩm Hi Nhiên từ sau bước tới, lộ vẻ khách sáo cười, lễ phép chào hỏi trước: “Tần tiên sinh.”

      Thấy lại khuôn mặt này, mặt tôi bất tri bất giác cũng ửng hồng. Nghĩ mà xem, người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiền lại nhiều lần giúp đỡ bạn thậm chí giữa bạn và ta từng phát sinh quan hệ ai cũng có phản ứng như tôi lúc này thôi, huống chi tôi lại là loại phụ nữ đến cực điểm nào đó…

      ta thản nhiên gật đầu chào Thẩm Hi Nhiên, lại quay đầu chúc mừng Trình Thần. Khi ánh mắt ta dừng người tôi, trong chớp mắt tôi mơ hồ cảm thấy ta cái nhíu mày mà người ngoài rất khó nhận ra.

      Đại khái tôi cũng hiểu, biểu tình này có tên là chán ghét.

      Tôi lén bĩu môi, tự nhủ với lòng rằng mặc dù tôi có ý nghĩ trong sáng với ta nhưng cũng chưa đến mức muốn phát triển quan hệ với ta. chán ghét gặp tôi dĩ nhiên tôi cũng vui sướng khi gặp .

      Tôi hơi né sang bên, tránh tầm mắt của ta, nhưng ngờ Trình Thần đứng phía sau nhéo mạnh eo tôi, tôi đau đến nhảy dựng, Trình Thần rất nhanh chạy đến đẩy tôi đến trước mặt Tần Mặc : “Để Tịch Tịch đưa lên sảnh khách sạn nha.” Chị xong lén trừng mắt với tôi.

      Tôi miễn cưỡng… Chị cho là em giúp em đây sao…

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 6. Chẳng lẽ đây là khắc tinh trong truyền thuyết sao



      “Tần tiên sinh, mời sang bên này.” Lúc này càng tránh né càng khả nghi, tôi cười ôn hòa, ung dung đưa ta vào trong khách sạn.

      Có lẽ ta cũng e ngại có mặt của Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên nên cũng rất khách khí gật đầu: “Phiền rồi”

      Người trong thang máy rất đông nên tránh khỏi việc tôi và ta phải dựa sát vào nhau. Tôi ngửi được mùi hương biết gọi là gì quần áo của ta, toàn bộ suy nghĩ trong đầu lại quay về những cảnh tượng của đêm đó. Đến lúc thang máy mở ra, tôi dường như như chạy ra ngoài.

      Đến cửa đại sảnh tổ chức tiệc đính hôn, tôi quay đầu nhìn ta, tươi cười : “Tần tiên sinh, mời vào bên trong, tôi còn có việc, xin trước.”

      ta chuyện, chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngầm đánh giá, sau lúc lâu, ánh nhìn trong đôi mắt đen hơi thay đổi, biết suy nghĩ cái gì.

      tại tôi vô cùng tự tin vào biểu chê vào đâu được của mình nhưng khi bị ánh mắt của ta cứ đảo qua người tôi lại có cảm giác mình như là học sinh tiểu học làm sai chuyện đến nỗi tôi còn cố nhịn cảm xúc muốn cúi đầu trước ta để nhận lỗi nữa kìa. Tôi vẫn cười nhưng có chút miễn cưỡng: “Tần tiên sinh?”

      “Đây là lần cuối cùng mà sao?”

      ta đột ngột hỏi, thậm chí còn hơi kỳ quặc, tôi ngây người lúc lâu mới hiểu ra. ra lần trước tôi nài nỉ ta chở bệnh viện từng chỉ lên trời mà thề đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy tôi…

      Trí nhớ người này tốt ! Khóe miệng tôi hơi giật giật, tôi nhịn được muốn mở miệng hỏi chẳng lẽ tôi xấu xa đến nỗi ai gặp cũng ghét sao? nhìn tôi thêm lần chết sao? Chết sao?”

      Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết, đây là tiệc đính hôn của Trình Thần, tuyệt đối thể khóc lóc om sòm trong này.

      Tôi hít sâu hơi, đợi cảm xúc ổn định mới : “Tôi tuân thủ lời hứa với là tôi có lỗi nhưng lần này gặp nhau nằm ngoài khả năng khống chế của tôi. là ân nhân cứu mạng của Trình Thần, Thẩm Hi Nhiên muốn cảm tạ nên mời tới tham gia tiệc đính hôn của bọn họ là lẽ đương nhiên mà tôi là bạn thân của Trình Thần, nên có mặt hôm nay cũng có gì lạ. Nếu thấy tôi làm khó chịu như vậy sau này tôi cố hết sức tránh đụng mặt . Chúc buổi tối vui vẻ.”

      hơi nhíu mi, cười lạnh tiếng: “Tốt.”

      Tôi lễ phép gật đầu cái, rồi xoay người rời , ngờ đụng vào lồng ngực người nào đó. Tôi vội vàng tránh qua, vừa định cất lời xin lỗi, mới ngẩng đầu gặp ngay người trong đám bạn bè lưu manh của Thẩm Hi Nhiên – Vương Đạt Mậu. Tên của ta đọc trại ra giống “Đại miêu” nhưng người tí ti như con chuột, vừa thấy tôi, ánh mắt ta híp lại càng : “Tịch Tịch, em vội vã đâu thế! Vào uống với vài ly ? “

      Tôi phủi bàn tay ta đặt vai mình xuống, tim đập hơi nhanh quay đầu nhìn lại thấy người kia bước vào trong, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng. Tôi quay đầu nhìn Đại Miêu, nhếch miệng để lộ hàm răng trắng lóa : “Vương đại miêu, muốn bị em cắn cái nữa sao?”

      ta nhanh chóng lùi về sau hai bước : “Ai là miêu? Ai là miêu? Em mới giống miêu! Có phụ nữ nào giống em vừa mở miệng là muốn cắn người?”

      Tôi mặc kệ ta, quay đầu bước . Nhưng ta vẫn cố tình lôi kéo, tôi quay đầu trừng mắt liếc ta cái: “Gì nữa đây? Em còn phải xuống dưới đón khách giúp Trình Thần nữa!”

      “Em bị sao vậy? Người ta đính hôn liên quan gì đến em, mau vào đây ngồi , lâu lắm rồi gặp, chúng ta tâm chút.”

      Tôi thầm nghĩ giữa tôi và ta có chuyện gì để tán gẫu? Tôi lại cố gỡ tay ta ra nhưng người này nhất quyết buông tay, kiên trì kéo tôi vào, may lúc này lại có hai têntrong đám lang sói ra bèn giúp tay vừa kéo vừa tha mang tôi vào. Bọn họ ấn tôi ngồi xuống ghế, tám chín người vây xung quanh, người này câu, người kia câu nhưng chỉ xoay quanh chủ đề duy nhất: rốt cuộc tôi có bạn trai chưa.

      Nghe xong nửa ngày, tôi mới hiểu đám tiểu vương bát đản này dám đánh cuộc xem “Hà Tịch khi nào tìm được người đàn ông”. Tiền đặt cược đến bây giờ mới tính sơ sơ bằng tiền lương năm của tôi. Nhưng điều làm tôi cực kỳ tức giận là… thời gian họ đánh cược tôi tìm được bạn trai là từ năm cho đến năm mươi lăm năm sau chứ ai dám cá trong năm nay hay năm sau tôi có người .

      Tôi giận đến nỗi muốn lật bàn, lập tức vỗ bàn tuyên bố: “Tôi cá trong tuần này tôi có bạn trai.”

      Đám bạn bè lưu manh kia cười vang còn tôi hận đến trong lòng máu.

      Vương đại miêu cười : “Tịch Tịch, nếu em có thể nhanh tìm được bạn trai như vậy coi như toàn bộ tiền đặt cược này thuộc về em, thậm chí còn cho em tùy nghi sử dụng trong vòng tuần, nhưng nếu em tìm được…”

      Mọi người đều trầm ngâm, rồi biết ai đột nhiên quát lên: “ mặc bikini chạy mười vòng xung quanh tòa thị chính!”

      Tôi hào khí bừng bừng, uống cạn sạch ly sâm banh trước mặt : “Đến lúc đó ai giữ lời, tự bạo cúc* (* QHTD “cửa sau”) ba ngày ba đêm!”

      Mọi người vui vẻ đáp ứng.

      Bên này tiếng huyên náo vừa tạm ngưng đèn đuốc trong sảnh đều tắt, người chủ trì lên sân khấu, tiệc đính hôn chính thức bắt đầu.

      Tôi ngồi dưới lẳng lặng nhìn Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên sân khấu, gương mặt tươi cười của bọn họ ngập tràn hạnh phúc.

      Khi tôi học năm hai Trình Thần tốt nghiệp, ra trường làm biên tập cho tạp chí, cũng năm đó chị gặp gỡ Thẩm Hi Nhiên, đoạn đường tình của bọn họ cũng thiếu những gập ghềnh nhưng trải qua năm năm, rốt cuộc họ cũng đến đích của con đường tình dài đằng đẳng này.

      Trình Thần là người dù gặp phải chuyện gì cũng đều cười đến vô tâm vô phế, luôn ra vẻ bất cần đời nhưng thời khắc Thẩm Hi Nhiên lồng nhẫn vào ngón tay chị lại khóc. Thẩm Hi Nhiên ôm chị, tinh tế dịu dàng hôn chị, lặp , lặp lại lời thề bên tai Trình Thần.

      Cảnh tượng này làm cho buổi tiệc càng thêm cảm động, ấm áp.

      Tôi nghĩ, mỗi đều là công chúa nấp trong vỏ ốc sên. Dù cái vỏ đó có cứng rắn cỡ nào trái tim bên trong vĩnh viễn là mềm mại, người càng tỏ vẻ có việc gì là chịu được bên trong lại càng yếu ớt, mong manh. Các ấy vừa mong người ngoài nhìn thấu yếu ớt nhưng lại càng trông mong có ai đó thấu hiểu nỗi bất an của họ, sau đó có thể nâng niu họ trong tay, che chở, thương cả đời. Biểu cứng rắn suy cho cùng chỉ là cách thể cảm giác thiếu an toàn mà thôi.

      còn nghi ngờ gì nữa, Trình Thần là may mắn.

      Tôi cũng từng cho rằng mình là người may mắn, khi đó tôi có Dương Tử.

      Tôi thở dài, tìm cách đá văng những tưởng niệm này ra khỏi đầu, thuận tay cầm lấy chén rượu bên cạnh giơ lên, hướng về phía Trình Thần xa xa, sau đó uống hơi cạn sạch.

      Thẩm Hi Nhiên và Trình Thần rời khỏi sân khấu, đến từng bàn kính rượu khách mời. Khi đến bàn tôi, Trình Thần có chút say, khi chị nhìn thấy tôi, hiểu sao chị hơi nhướng mày rồi tìm kiếm chung quanh tôi hồi lâu.

      Tôi kỳ quái hỏi: “Chị tìm gì vậy?”

      Chị hung hăng nhéo tôi cái: “Đàn ông đâu! Người đàn ông chị dụ cho em tán tỉnh đâu rồi? cho em cơ hội như vậy mà em cũng nắm chắc sao?”

      Tôi bị nhéo đau đến nhe răng trợn mắt, nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy đến Thẩm Hi Nhiên : “Thẩm Hi Nhiên, quản lý vợ cho tốt ! Đợi đến khi em tức giận đừng trách em nể mặt chị ấy”

      Theo quy luật, mỗi lần tôi cùng Trình Thần gây ồn ào Thẩm Hi Nhiên chỉ có thể làm vật trang trí. Lần này cũng ngoại lệ ngay cả đây là tiệc đính hôn của mình.

      đợi Thẩm Hi Nhiên lên tiếng, Trình Thần tóm lấy cánh tay của tôi kéo về phía trước: “Thể diện của chị cần em quan tâm”. Chị ấy uống rượu, cần quan tâm để ý đến ai nhưng tôi lại phải như chị ấy, tôi dám làm loạn như chị nhưng giãy dụa cách nào cũng ra liền cười cười để mặc chị kéo .

      Nhìn bóng dáng người kia càng gần tôi càng hoảng hốt, trong lòng bắt đầu hơi tức giận: “Trình Thần! Đừng quậy!”

      Nhưng lúc này làm gì có khả năng chị chịu nghe lời tôi, chỉ thấy chị dùng hết sức đẩy tôi đến trước mặt Tần Mạch. ta rì rầm chuyện với người khác, tôi đành mặt dày mày dạn, cố gắng trấn định tươi cười chào ta: “”Ai nha, khéo a! Tôi chỉ ngang qua, ngang qua, hai người cứ tiếp tục.”

      Bỗng nhiên, Trình Thần xông lên, chặn đường thoát thân của tôi rồi : “Tần tiên sinh.”

      “Xin chúc mừng Trình tiểu thư.”

      Trình Thần cười ha ha : “Cùng vui , cùng vui . Tần tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế này nếu chưa có vợ hiền lành chắc cũng có bạn xinh đẹp nha.”

      Hình như là tôi có ảo giác, người nọ dường như thoáng trầm xuống, tôi hơi lạnh xương sống, lại nghe ta cười đầy ý : “Tôi vẫn người đơn, công việc rất bận rộn, làm sao có thời giờ…”

      tốt!” Trình Thần bỗng nhiên ngửa đầu cười to, trực tiếp cắt ngang lời của Tần Mạch rồi bưng mặt tôi lên : “Vậy Tần tiên sinh cảm thấy Hà Tịch của chúng tôi thế nào?”

      Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Trình Thần, nghĩ chị có thể ra lời trắng trợn như vậy. Tần Mạch trả lời, rốt cuộc Thẩm Hi Nhiên cũng chạy đến đây, giữ chặt Trình Thần : “Xấu hổ quá, ấy say rồi.”

      Trình Thần gỡ tay Thẩm Hi Nhiên ra : “Thực dám giấu diếm, từ lần trước và Tịch Tịch gặp gỡ bất ngờ ngoài ý muốn ở bệnh viện, Tịch Tịch vẫn nhớ quên được, lúc đó như vị hùng ra tay giúp ấy trong lúc khó khăn vì thế hình bóng của luôn khắc sâu trong đầu ấy, xem, trong mắt ấy tràn đầy ái mộ, sùng bái kìa! đừng tưởng bình thường Tịch Tịch tùy tiện, tính cách hơi giống đàn ông, nhưng ra nội tâm ấy rất tinh tế , ấy là kiến trúc sư chuyên trang trí nội thất, từ trước đến giờ chưa có khách hàng nào hài lòng bản thiết kế của ấy còn khen ấy có con mắt thẩm mỹ, rất thích hợp lấy làm vợ. Nếu Tần tiên sinh…”

      Thẩm Hi Nhiên quyết đoán bịt miệng Trình Thần lại rồi kéo mất. Tôi chỉ thấy cả người vô lực, tay che mặt, tôi hy vọng ngay bây giờ mình có thể mua cái quan tài trực tiếp đưa ma chính mình luôn.

      Chung quanh yên tĩnh trong chốc lát, người vừa chuyện với Tần Mạch rất thức thời bỏ mất. Sau lúc lâu sau, ta lên tiếng cười nhạo: “ ra là thế.”

      Bốn chữ này như gió bình thường, xẹt qua khiêu khích trái tim tôi, tôi dám nhìn ta cũng có sức lực để giải thích bèn quăng lại câu: “Thanh giả tự thanh*” (* tốt xấu là tự người nghĩ) rồi hèn nhát chạy trối chết. Hà Tịch tôi sống hai mươi tư năm chưa lần nào bị đánh tơi bời trước mặt người khác như lần này.

      Tần Mạch, chẳng lẽ đây là khắc tinh trong truyền thuyết…

      Tôi định lén rời khói khách sạn Vương đại miêu nhìn thấy, bắt được tôi bất cứ giá gì cũng cho tôi . đám bạn lang sói tiếp tục áp giải tôi đến quán rượu.

      Tâm tình của tôi vốn bị Tần Mạch làm rối loạn, đến quán rượu tôi cũng từ chối gì, ly rồi lại ly.

      Kết quả, kết quả ràng là ——

      Tôi say.

      Nhưng nếu tôi biết sau khi say tôi làm ra chuyện gì dù hôm đó có tâm phiền ý loạn ngàn lần vạn lần, có đánh chết, tôi cũng dám uống nhiều rượu như vậy…

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 7. Có chuyện xảy ra rồi



      Hôm sau tôi tỉnh dậy, đầu đau kinh khủng. Cảm thấy đầu hơi nằng nặng, tôi vươn tay lên sờ, vốn mê man chưa tỉnh hẳn lúc này đầu óc càng thêm đông đặc. Tại sao đầu mình sờ vào lại kỳ quái như vậy? Tôi lê lết thân tàn qua nhìn vào tấm gương của tủ quần áo, chỗ mắt cá chân hơi đau nên bước hơi tập tểnh, cho đến khi nhìn thấy người trong gương tôi hoàn toàn sửng sốt.

      trán tôi quấn lớp băng vải dày, dù như vậy vẫn lộ ra vài chỗ thấm máu, tôi đưa tay chạm , cảm giác đau đớn truyền tới nhắc tôi đây là . Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng mình trong gương, tầm mắt chậm rãi rơi xuống cổ, vết môi hôn đỏ tươi hình “trái dâu tây ” làm tôi lạnh xương sống.



      Có phải tôi… trong cơn say rượu “làm nhục” người đàn ông nào đó rồi chăng? Mà đối phương vì giữ trọn kiên trinh nên “xuống tay” cự tuyệt khiến tôi đầu rơi máu chảy?

      Trong đầu tôi bỗng hé ra gương mặt biểu tình lãnh đạm…

      Tôi khỏi rùng mình cái, gắng gượng nhớ lại chuyện hôm qua nhưng đầu nhâm nhẩm đau, cái gì cũng nghĩ ra.

      Thôi bỏ , tôi thở dài hơi, ánh mắt quét vòng quanh phòng ngủ: vẫn còn sạch , tôi thầm nghĩ, vậy chuyện hôm qua chắc cũng quá đáng lắm. Cổ họng khô rát, tôi mở cửa phòng ra ngoài uống nước nhưng khi nhìn thấy phòng khách, trong nháy mắt tôi hoàn toàn ngây người.

      phòng toàn là đàn ông! Nào là nằm sô pha, nằm mặt đất, tựa vào bàn trà, đếm tới đếm lui khoảng sáu bảy người đàn ông, nằm nghẹt cả căn phòng của tôi.

      Tôi nuốt nước miếng, tay sờ sờ vào vết “dâu tây” nho , đo đỏ cổ, trong phút chốc cảm thấy trận mê muội. Chẳng lẽ, ngày hôm qua, tôi và mấy người đàn ông này cùng nhau… làm?

      Là kiểu “bầy đàn” trong truyền thuyết…

      Tôi vịn vào khung cửa, lúc lâu sau mới lấy lại bình tình, nhìn kỹ đám người kia —— ra tất cả đều là nhóm nhóm bạn lang sói của Thẩm Hi Nhiên.

      Lúc này, trong lòng tôi nhõm ít vì tôi biết dù có say quên trời quên đất tôi cũng nhất định phát sinh quan hệ với đám người này nhưng “trái dâu tây” cổ và vết thương đầu từ đâu mà có?

      Trong lúc tôi đứng ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe được tiếng loảng xoảng, leng keng trong phòng bếp.

      Có người ở nấu cơm?

      Tôi chần chờ chút, chậm rãi đến bếp, vừa đến cửa người ra suýt nữa đụng trúng tôi, người nọ vội vàng lui về sau mấy bước, tránh để cháo sánh ra bên ngoài, thấy hình dáng người này, đây là lần giật mình thứ ba kể từ lúc tôi tỉnh lại.

      “Ách… Trần, trần tiên sinh, tại sao ở đây??”

      Trần Thượng Ngôn tiên sinh, là vị bác sỹ mà tôi xem mặt, đao pháp tinh chuẩn, trong nhà có xác động vật ngâm phooc môn. Lần trước chia tay, ta có hứa liên hệ lại nhưng cho đến hôm qua chúng tôi vẫn chưa liên hệ lần thứ hai. Thế mà hôm nay, tỉnh dậy sau cơn say tôi và ta trực tiếp liên hệ tận nhà luôn.

      Chuyện gì đây!

      Quanh mắt ta có quầng thâm, xem ra ta trải qua buổi tối chẳng yên lành gì. ta che chắn bát cháo cẩn thận, đặt lên bàn, ngượng ngùng cười: “Hôm qua uống say quá nên nhớ gì, là gọi điện kêu tôi đến.”

      “Tôi?”

      Tôi lại ngẩn ngơ, vội vàng sờ soạng túi quần áo đầy mùi rượu của mình, rút điện thoại ra nhìn thấy quả nhiên, cuộc gọi cuối cùng chính là gọi cho Trần Thượng Ngôn. Tôi bóp bóp trán: “Ân, được rồi, ngại quá, hôm qua tôi uống hơi nhiều, nghĩ tới…” lại làm phiền đến .

      Tôi chưa dứt lời ta tiếp: “Tôi cũng nghĩ tới.” ta xấu hổ “Tôi nghĩ em say rượu lại ra lời lòng, càng nghĩ em có tình ý với tôi, ha ha, Tịch Tịch, bây giờ tôi vẫn cảm giác như nằm mơ.”

      Tịch Tịch…

      Tôi cảm thấy so với ta, tôi lại thấy tôi còn giống nằm mơ hơn cả ta.

      ta nhìn thấy tôi bị dọa đến nỗi tâm trí bay mất hết vẫn tiếp tục độc thoại: “Kỳ Tịch Tịch, em biết, từ khi chia tay lần trước vẫn luôn nhớ lời em , em đúng, rất ít phụ nữ có thể chịu đựng được các thói quen của nên buộc mình phải từ bỏ chúng. giờ ra ngoài còn mang theo dao giải phẫu, hôm qua lúc nhận điện thoại của em vừa lúc đem nốt cái xác cuối cùng trong nhà tặng cho người khác. dám liên lạc với em là vì sợ… sợ vẫn chưa đủ tốt với em.”

      ta càng , mặt càng hồng: “Kết quả, kết quả… nghĩ tới Tịch Tịch, em lại có tình ý với .”

      …” Tại tôi uống rượu. Lời này chưa ra phía sau truyền đến thanh hút khí. Tôi quay đầu nhìn lại thấy Vương đại miêu hai mắt sưng vù dựa tường, vẻ mặt kinh ngạc:

      ra đúng là có kẻ muốn sống, dám cùng Hà Tịch đương! Tôi còn tưởng hôm qua nằm mơ!”

      Tôi thầm nắm tay thành quyền.

      “Tiên sinh, tối hôm qua Hà Tịch uống rượu say, đừng xem những lời ấy ! ta hung dữ như vậy, đừng, nam tính như thế, , nhất định phải cẩn thận!”

      Tôi thầm nghiến răng ken két.

      “Người em, nếu còn quý trọng sinh mệnh, xin rời xa Hà Tịch! có biết ấy đe dọa bạn trai trước như thế nào ? Đòi đem “tiểu đệ đệ” của người ta quăng lên vỉ nướng! Lợi hại chưa!”

      Tôi liếc mắt xác định vị trí của Đại miêu, muốn động thủ, chợt nghe Trần tiên sinh nho : “Kỳ , Tịch Tịch tốt lắm.” Tôi cùng với Đại miêu đồng loạt quay đầu nhìn ta, Thượng Ngôn cười cười , “Tuy rằng tôi tiếp xúc với ấy chưa lâu nhưng so với nhiều , tôi thấy ấy vẫn tốt hơn nhiều.”

      “Vì sao?” Đại miêu hỏi.

      “Trực giác!, phải ấy tốt, mà là các phát ra điểm tốt đẹp của ấy mà thôi.” Tôi phát lòng mình vì câu này mà rung rinh đỡ được.

      ta khẽ nâng gọng kính, cười ôn hòa với tôi, : “Hôm nay bệnh viện có việc, trước, cháo múc ra chén, hôm qua em say đến vậy, ăn tốt hơn”

      Nghe giống khẩu khí của bạn trai.

      Đại miêu nhìn Trần Thượng Ngôn như quái vật.

      Đợi đến khi nghe tiếng đóng cửa, tôi mới chợt nhớ việc cần hỏi. đột ngột đuổi theo: “Đợi chút! Đợi chút! Đây là làm sao? Còn đầu của tôi…” tôi chạy đến cửa còn thấy bóng dáng ta đâu.

      Tôi vuốt cái đầu được băng bó rất chuyên nghiệp, đầu óc trống rỗng. Thương tích người của tôi là ta gây ra sao? Nếu hôm qua tôi thổ lộ với Trần Thượng Ngôn vậy hình ảnh lãnh đạm của người đàn ông khác thoáng thoáng trong đầu tôi lại là chuyện gì?

      Tôi quay về nhà bếp, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Đại Miêu húp trộm cháo.

      “Vương đại miêu!”

      cứng người chút, quay đầu nhìn tôi rồi nhanh chóng giấu cái chén sau lưng: “Cháo này ăn qua rồi, đánh chết cũng nhè ra đâu!”

      Tôi lạnh nhạt : “Ai thèm nhè ra. cho tôi biết, hôm qua khi tôi say rượu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Đại miêu vuốt đầu nghĩ nghĩ: “ cũng nhớ , hình như chúng ta đánh cược, em thắng đòi bọn phải trả tiền.” vừa như vậy, trong đầu tôi giống như có những hình ảnh xẹt qua, ít cảnh tượng rời rạc mà hỗn loạn đập vào trong não. Tôi xoa xoa thái dương, định sắp xếp các cảnh tượng này lại ——

      Tôi dũng cảm uống rượu, bọn họ gào thét lớn tiếng tuyên bố trong vòng tuần tôi có khả năng tìm được bạn trai, tôi tức giận, sau đó…trong lúc giận dữ tôi làm gì?

      Mặc kệ làm gì hình như tôi kéo được người đàn ông đến trước mặt bọn họ.

      Người đó là ai?

      Trần Thượng Ngôn? phải. Tôi cố gắng nhớ lại giọng khàn khàn ngái ngủ vang lên: “Thơm quá a, Hà Tịch, em mà còn biết nấu cháo cơ đấy.” Lại thêm tên nữa tỉnh dậy mơ mơ màng màng về phía nồi cháo.

      Tôi nắm áo , kéo lại trước mặt, hỏi: “Lục Tử, hôm qua tôi tỏ tình với ai?”

      Lục Tử ách xì cái, mông lung hỏi: “Tỏ tình gì?”

      Tôi thấy kỳ cục: “ có sao?”

      nhìn trần nhà, suy nghĩ lâu: “Có.”

      Tôi giận đến nghiến răng, hận thể nhấn đầu vào nồi cháo nóng kia cho tỉnh người. đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ tay : “Hà Tịch, em cũng thiệt dũng mãnh nha, cua được cả loại đàn ông như Tần Mạch, giỏi! Lần này thua tâm phục khẩu phục, ngay mai chuyển tiền cho em.”

      Trong lòng tôi phát lạnh: “ ai?”

      “Người nối nghiệp của Tần thị. Ba từng hợp tác với bọn họ. chàng kia tuy kiêu ngạo nhưng có năng lực, Hà Tịch em giỏi lắm!”

      Đầu óc tôi rối tinh rối mù, vừa rồi là Trần Thượng Ngôn lấy thân phận là bạn trai tôi từ trong phòng ra, nhưng Lục Tử lại hôm qua, tôi cưa cẩm Tần Mạch…

      Thế giới này là càng ngày càng khiến người ta thể lý giải nổi.

      Kỳ những chuyện này cũng quan trọng lắm, chuyện đáng là những dấu vết cổ tôi là do ai lưu lại. biết ràng chị đây biết phải chịu trách nhiệm với ai đây!

      “Hôm qua, tôi tán ấy thế nào vậy?”

      “Em nhất định trong tuần có thể tìm được bạn trai, sau đó còn em chọn được người rồi bỏ chạy mất biệt. và bọn Đại Miêu tiếp tục uống rượu em mang Tần Mạch đến đây, là bạn trai của em. Bọn tin, em để em chứng minh, sau đó em khoảng hai ba bước hiểu sao lại ngã xuống, đầu va vào ghế, chảy máu lênh láng. Mọi người đều uống rượu, chỉ còn Tần Mạch là tỉnh táo, nên cuối cùng ta lái xe đưa em về nhà .” Lục Tử liếc nhìn dấu vết cổ tôi, nheo nheo mắt hỏi: “Sức chiến đấu của Tần công tử như thế nào?”

      Tôi cười lạnh trong lòng: rất mạnh! Nhưng bây giờ phải là lúc những chuyện này.

      “Tại sao các lại ở nhà tôi?”

      “Bọn đến quậy động phòng.”

      Người say rượu thể cùng chuyện được, tôi day day hai đầu chân mày lại hỏi: “Tôi đem Tần Mạch qua chỗ các như thế nào? Chẳng lẽ tôi làm như vậy ta hề phản đối sao?”

      “Khi đó rất cao hứng uống rượu, chú ý nhiều nhưng Trình Thần để ý em kỹ lắm, ấy luôn theo em sát, có lẽ ấy biết em dùng cách gì để câu người đàn ông đó”.

      chuyện bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, tôi vừa mở cửa ra thấy Trình Thần. Chị ấy bước vào, trong phòng nồng nặc mùi rượu, nhìn đám nhố nhăng lớp tỉnh, lớp còn nằm la liệt dưới đất, sắc mặt đại biến, nhất thời nổi giận, mắng:

      “Các làm trò gì vậy! Các làm gì với Tịch Tịch nhà tôi? Hôm qua ấy vất vả lắm mới tìm được bạn trai, các định hủy hoại trong sạch của con nhà người ta sao? Cút! Toàn bộ cút hết cho tôi!” Trình Thần giận dữ, túm áo Vương đại miêu cùng Lục Tử đẩy ra cửa, còn vài người ngủ, chị nắm áo trực tiếp lôi ra ngoài, sập cửa mạnh còn tiếp tục mắng: “Bọn xấu xa chuyên làm chuyện xấu như các người coi chừng xuống phủ bị bạo cúc.”

      Lòng dạ tôi lúc này hoàn toàn đặt vào chuyện hôm qua nên cũng cảm khái hùng hổ của chị lắm, tôi lôi kéo chị hỏi: “Hôm qua em làm cách nào mà câu được Tần Mạch vậy?”

      Trình Thần mờ ám liếc tôi cái: “ ngờ em lại có ý trước với người ta nha.”

      Tôi lau mồ hôi lạnh.

      Trình Thần sợ tôi phủ nhận, lớn tiếng : “Chị thấy ràng! Lúc Tần Mạch ngồi mình hút thuốc em chạy tới, túm tay áo “Tôi chấm rồi, chúng ta làm đôi nhé”.”

      Tim của tôi nảy lên cái: “Em… Em như vậy sao? Vậy còn ta?”

      Trình Thần sờ sờ đầu: “ ta cũng trả lời được hay được ngay mà lấy cái gì đó với em “Nghe học thiết kế nội thất, chắc tay nghề cũng tệ lắm. Tôi có thứ này bị vỡ, nếu có thể ghép lại tôi giúp ”, hình như ta biết việc em đánh cược với đám Đại miêu phải nên cũng xem lời em .”

      “Sau đó?”

      “Sau đó em giúp ta ghép mấy thứ kia lại còn ta giúp em.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, trầm mặc.

      Trình Thần lại vỗ lưng tôi : “Nhưng phải em cũng thủ đoạn ghê! Biết giả bộ ngã để Tần Mạch đưa về nhà.” Trình Thần nhìn chằm chằm cổ của tôi, hỏi câu hạ lưu giống y như Lục Tử: “Thế nào? Sức chiến đấu của Tần tiên sinh cũng tệ chứ.”

      Khóe miệng tôi giật giật, cũng thèm để ý chị ấy nữa. Giả bộ ngã sấp xuống? uống say đến mức đó mà tôi còn có thể giả vờ ngã sao? Tôi lặng lẽ sắp xếp những gì nghe được liền khó nghĩ ra được vết thương đầu này là do ai ban cho.

      Nhất định là lúc đó tôi định tính ra việc tôi cùng Tần Mạch lên giường để chứng minh tôi là người của ấy. Tần Mạch muốn tổn hại danh dự bèn giơ chân ngáng tôi phát, cho nên tôi mới đầu rơi máu chảy, hèn gì ngay mắt cá chân cũng đau đớn!

      Tên khốn này, biết dùng bao nhiêu lực để đá tôi vậy!

      Tôi hít sâu, ổn định lại tâm tình mãnh liệt như sóng trào của mình, hỏi tiếp: “Sau đó sao? Sau khi ta đưa em về sao?” Còn Trần Thượng Ngôn từ chỗ nào chui ra!

      Trình Thần ái muội nhìn tôi: “Còn phải hỏi, cứ nhìn cổ em biết, chậc chậc, Tần tiên sinh cũng dùng sức quá nha!”

      Mặt tôi lại đen thêm tầng.

      Xem ra, khoảng thời gian giữa lúc Tần Mạch đưa tôi về nhà đến lúc bọn Vương đại miêu đến “quậy động phòng” rốt cuộc xảy ra cái gì, chỉ có đương — tôi, Trần Thượng Ngôn cùng Tần Mạch biết.

      Đáng tiếc là người nên biết nhất là tôi, lại quên sạch.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 8. Nghiệt duyên!



      Sáng thứ hai tôi làm, ngồi chưa nóng ghế bị sếp gọi vào văn phòng.

      Giám đốc công ty họ Tạ, giang hồ hay gọi là Tạ Bất Đình, nghĩa là khi mắng ai đó mắng ngưng nghỉ (“bất đình”: dừng lại). Hôm nay, đại gia Tạ Bất Đình tâm tình được tốt lắm, thanh mắng người thập phần vang dội.

      “Nhìn kết quả công tác tháng trước của !” mấy tờ giấy được ném trước mặt tôi. Tôi im lặng, sắp xếp đám giấy kia lại gọn ghẽ, tranh thủ sếp vẫn thao thao bất tuyệt, tôi lật từng tờ, từng tờ. Quả , mấy tháng trước do ảnh hưởng của chuyện thất tình nên kết quả làm việc của tôi tốt lắm, tích cực nhận hợp đồng, cộng với vài khách hàng than phiền, khó trách Tạ Bất Đình lại tức giận như vậy .

      giờ, người thất nghiệp ở Trung Quốc rất nhiều. Lấy chất lượng công việc giờ của , bằng tôi tìm người mới…”

      Tôi cúi đầu, đáp, đợi đến khi Tạ Bất Đình ngừng lại để uống nước trong lòng tôi rót cuộc cũng nhõm được chút, uống nước là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ông ta mắng mệt rồi.

      Quả nhiên, ông ta đưa tôi tập hồ sơ bàn, dịu giọng : “Tôi nghe lúc trước chuyện tình cảm của bị trục trặc, tôi có thể thông cảm nhưng còn trẻ, chuyện như thế còn xảy ra vài lần. Vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc thể được. Đây là hợp đồng mới, làm tốt cho tôi.” Tiếp theo, mặt ông ta nghiêm lại “Nếu kết quả lần này giống tháng trước chuẩn bị thu dọn đồ đạc biến ” Tôi tiếp nhận hồ sơ, bày tỏ cám ơn rồi ra ngoài.

      Quay lại cái góc của mình tôi thở dài hơi, cứ tiếp tục suy sụp tinh thần như vậy cũng được, trong công việc ngàn vạn lần để mắc phải sai lầm. Chén cơm này mà mất thể nghi ngờ về chuyện chết đói.

      Tôi mở hồ sơ, nhìn thoáng qua nội dung, ta Tạ Bất Đình xem ra vẫn rất chiếu cố đến cái loại nhân viên lâu năm là tôi. Căn hộ này nằm trong tiểu khu xa hoa, cầu thiết kế của chủ nhà rất ngắn gọn mà thù lao cũng dày. Thời buổi này, những người mà có khả năng mua nhà ở đây thường là tiền nhiều đếm hết. Nếu người thiết kế có quan hệ tốt với chủ hộ đãi ngộ tuyệt đối kém.

      Tôi vui vẻ tiếp nhận hợp đồng này, lưu lại điện thoại của chủ nhà để ngày mai liên hệ xem nhà. Sau giờ làm tôi nhận được điện thoại của Trần Thượng Ngôn, ta muốn đến đón tôi rồi cùng nhau dùng cơm. Tôi hơi suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

      Gần đây, tôi cảm thấy mình cũng nên tìm đường cho mình. Tuy giờ tôi đối với Trần Thượng Ngôn cũng có tình cảm gì đặc biệt nhưng chẳng phải tình cảm cũng có thể nuôi dưỡng mà thành sao. Trần Thượng Ngôn vì tôi có thể bỏ vài thói quen trong cuộc sống, điều đó chứng minh ta đối với tôi cũng có điểm lòng. Thứ hai, tôi còn rất tò mò chuyện xảy ra đêm đó. Ngoài Trần Thượng Ngôn, tôi biết nên hỏi ai.

      Nhưng khi bàn ăn, Trần Thượng Ngôn ngượng ngùng gãi đầu lặp lại những lời tôi với ta rồi những chuyện tôi làm đêm đó, tất cả mọi ảo tưởng của tôi đều vỡ nát. Tôitriệt để nhận ra rằng, có số việc mơ mơ hồ hồ vẫn tốt hơn.

      Sau khi dăm điều bốn chuyện bữa tối cũng kết thúc, tôi uống cạn ly rượu vang của mình rồi cáo biệt Trần Thượng Ngôn.

      Về đến nhà, tôi nằm lỳ ghế sô pha, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ánh sáng ngừng biến hóa trong tivi, rồi trừng mắt.

      “Dâu tây ”? Dâu tây khỉ mẹ gì!

      Tôi ráng nén cảm giác muốn chửi trời mắng đất xuống, nửa ngày mới vỡ lẽ “dâu tây” cổ là do chính mình dùng kẹp tóc kẹp vào!

      Theo lời Trần Thượng Ngôn tiên sinh, tối hôm đó, người đàn ông đưa tôi đến dưới lầu, do Trần Thượng Ngôn từng đưa tôi về nhà nên cũng tự mình chạy đến, kết quả: hai người đàn ông này gặp nhau dưới lầu nhà tôi.

      người lạnh lùng mà khách khí giao tôi cho người đàn ông lễ phép chu toàn kia, hai người đơn giản trao đổi qua lại mấy câu rồi tạm biệt, nhưng lúc Trần Thượng Ngôn muốn đưa tôi lên lầu, tôi lại túm tay áo Tần Mạch “Tôi muốn chơi đánh bài địa chủ” .

      Sống chết tóm lấy, gỡ thế nào cũng ra! Hai người đàn ông bất đắc dĩ nửa đêm nửa hôm ngồi chơi đấu địa chủ với tôi. Kết quả: kẻ say rượu luôn thua, ngây ngô cười rồi khăng khăng dùng cái kẹp tự gắp cổ mình, ai ngăn cũng được. Cho đến khi bọn Đại miêu đến nháo động phòng Tần Mạch mới tung cửa chạy thoát. Rốt cuộc tôi cũng ngủ để mình Trần Thượng Ngôn lấy cái kẹp cổ tôi xuống, băng bó vết thương đầu rồi giúp tôi xoa dịu cơn điên của nhóm ma men kia rồi sáng hôm sao lại phải nấu cháo cho tôi nữa.

      Khó trách hôm đó nhìn ta mệt mỏi như vậy. Bị hành hạ đêm, mệt mới lạ?

      Trong lòng nhất thời rưng rưng cảm động, nhưng nghĩ đến cú điện thoại kia tôi đúng là cười nổi.

      Tôi : “Em nhớ . Hôm nay Trình Thần đính hôn, chị ấy thực hạnh phúc. Vốn là em cho rằng chúng ta cũng giống như chị ấy, em cần hâm mộ người khác… đến đón em , em say rồi, nổi nữa. Em mệt chết , đến đón em về nhà .”

      “Em rất nhớ , có biết mình em sống mệt mỏi như thế nào hay ?”

      Những lời này, tôi tùy tiện với người đàn ông xa lạ. Mặc dù tôi uống rượu, nhưng tôi tin tưởng trong tiềm thức của mình phải có điểm mấu chốt. Tôi mở di động, nhìn trong danh bạ, cái tên nằm trước tên Trần Thượng Ngôn — Sầm Dương, cũng là Dương Tử tiên sinh trước đây của tôi.

      Tôi hung hăng, dùng hết sức lấy tay bụm mặt giống như tát mình cái. Trong lòng lạnh lùng trào phúng chính mình: Hà Tịch ơi là Hà Tịch, đến nước này rồi mày còn nhớ mãi quên cái gì nữa?

      Trầm mặc lâu, trong lòng tôi càng thêm tức giận, liền xóa ngay tên “Sầm Dương” trong điện thoại, rồi vứt điện thoại xuống sàn nhà, sau đó trùm mền, vặn to volume tivi để xua đêm tối tịch mịch. Tôi co người sô pha, phiền muộn vào giấc ngủ. Việc làm tùy hứng đó khiến tôi bị cảm. Nghẹt mũi, đau họng, mắt sưng vù, tuy bệnh nghiêm trọng nhưng làm tôi trông tiều tụy ít, hôm nay phải gặp khách hàng, bộ dạng thế này được rồi.

      Tôi bắt đầu trang điểm, cho đến khi trong gương lên gương mặt chê vào đâu được, nét tiều tụy hoàn toàn biến mất, tôi soi gương và nở nụ cười đậm chất nghề nghiệp để sốc lại tinh thần rồi gặp khách hàng.

      Tôi bước ra khỏi thang máy, ấn chuông, mặc đồ công sở trong rất chuyên nghiệp ra mở cửa cho tôi, tôi giật mình, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, tôi là Hà Tịch, kiến trúc sư công ty RL”

      Đối phương cũng lễ phép nở nụ cười, : “Gọi tôi là Lisa, xin chào Hà tiểu thư, mời vào.”

      Bước vào trong, tôi bắt đầu đánh giá bố cục của căn hộ, căn hộ này có hai tầng, tầng dưới gồm phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, tầng là phòng chủ nhà, phòng khách, phòng làm việc và nhà vệ sinh rộng rãi. Trong lòng tôi thầm cảm thán chênh lệch giữa người với người, nếu tôi ăn uống trong vòng năm mươi năm chắc cũng chỉ mua được cái phòng vệ sinh này là cùng.

      Tôi quay đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lisa.

      Lisa cười cười, lời ít mà ý nhiều giải thích : “Đây là căn hộ do sếp Eric của tôi mua. Tôi chỉ là trợ lý, gần đây công ty có vài dự án ở vùng phụ cận, Eric sợ ở quá xa, mỗi ngày phải lái xe rất phiền phức nên quyết định mua căn hộ gần đây để tiện việc lại. Đáng lẽ hôm nay ấy đến gặp nhưng công việc bận quá nên đến được.”

      Tôi tỏ vẻ thông cảm, gật gật đầu.

      “Do nguyên nhân , cầu của Eric đối với việc thiết kế căn hộ này chỉ cần gọn gàng, thoải mái, và hoàn công để dọn vào càng nhanh càng tốt”

      Tôi hơi buồn cười: “Nếu như vậy, tại sao ta mua luôn căn hộ mẫu cho rồi?”

      Lisa thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi : “Tuy sếp tôi đưa ra cầu như vậy nhưng khi bắt đầu thi công phát sinh các cầu khác. Hôm nay tôi gặp thêm các cầu khác về trang trí cũng như khuynh hướng thẩm mỹ của Eric”

      Tôi lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi lại.

      “Eric ghét nhất là các đồ vật dư thừa, vô nghĩa nên trong nhà, nhất là các góc cần có quá nhiều đồ trang trí. ấy thích màu đen và màu lam, ghét màu đỏ và hồng nhạt, hai màu này tốt nhất là nên xuất trong nhà. Mặt khác, ta bị dị ứng phấn hoa nên rất ghét những gì liên quan đến hoa bao gồm cả bình hoa và chậu hoa, dù làm vật trang trí cũng được. Còn nữa, ta thích những gì có sợi bông bông, cho nên khi trang trí được dùng thảm…”

      Tiểu thư Lisa ước chừng tốn cả bảy, tám phút để về những điều Eric chán ghét, tôi vừa ghi vừa kiềm được run rẩy. Khó trách sao người nay mua căn hộ mẫu, có ai mà trang trí căn hộ đơn giản giống như cái phòng giam mà bán đâu! Tôi hoài nghi chủ nhà này là vị tăng nhân theo chủ nghĩa khổ hạnh.

      Sau khi nghe xong các cầu của khách hàng, tôi phác thảo sơ bộ cách trang trí căn hộ cho Lisa xem, lúc ấy chỉ ra những điểm trong bản phác thảo đúng với cầu của Eric chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi, ấy nhanh chóng nhận điện: “Eric, đúng vậy, tôi ở đây. Vâng, vâng, nhân viên thiết kết có mặt. Được.”

      Kết thúc cuộc gọi, Lisa lập tức nhìn tôi nghiêm mặt : “Eric công việc bên kia xong nên muốn đến đây xem qua chút. Những điều vừa rồi tôi nhớ kỹ chưa? Nếu lát nữa ấy có hỏi đến nhớ tôi trao đổi rành mạch với rồi nhé.”

      Nghe giỏi giang như thế, tôi hơi ngạc nhiên, từ đó có thể nhận ra sếp của ấy bình thường đối với cấp dưới khắc nghiệt đến mức nào!

      Tôi bóp hai cánh mũi vài cái, cười : “Tôi biết rồi .”

      Trong lúc chờ chủ nhà, tôi tranh thủ đo đạc căn hộ trước, Lisa đứng bên ghi lại. Di động rung ngừng, tôi nhìn thấy ba chữ Trần Thượng Ngôn lấp lóe màn hình, tôi để nó reo lúc rồi mới nghe máy

      “Tịch Tịch.”

      “Ừm.”

      làm việc sao?” Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt của ấy. Tôi yên lặng rồi : “Ừ, đo nhà cho khách hàng. Có việc gì?”

      , chỉ muốn hỏi chút. Tối nay em có rảnh ? Vừa may có hai vé xem phim. Chúng ta xem .”

      Tôi đơ mặt ra trong lúc đến khi trong di động truyền đến giọng hoang mang của Trần Thương Ngôn, tôi mới đồng ý và hẹn gặp nhau tại rạp chiếu phim vào lúc bảy giờ tối nay. Lúc cúp máy, Lisa cười cười hỏi tôi có phải bạn trai , theo bản năng tôi trả lời: “…” Nhưng nghĩ lại lát, tôi lại khẽ gật đầu.

      ấy hơi buồn cười hỏi lại tôi: “Vậy là sao?”

      Tôi cười hờ hững: “Tôi và ấy, ngay từ đầu có chút kỳ cục. Chúng tôi có loại cảm giác đó.”

      Lisa hiểu gật đầu, với tôi: “Thời bây giờ, phụ nữ có ngốc mới còn tin vào tình . Tốt với bản thân mình là được rồi”

      Tôi im lặng thu dây thước lại, cố gắng kìm nén thốt ra ba chữ ngu xuẩn “tôi tin tưởng”

      Có tiếng mở khóa cửa, tôi và Lisa đều ngẩn ra, nghĩ ông sếp này lại tới nhanh như vậy. Lisa lặng yên sửa sang lại quần áo, tôi đứng dậy, phủi phủi bụi người, lơ đãng nhìn ra bắt gặp thân ảnh của người đàn ông mới bước vào cửa, cả người tôi cứng đờ, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu tôi là tại sao đây là căn hộ cao tầng, hại tôi thể lao qua cửa sổ mà chạy trốn.

      Tần Mạch a…

      là nghiệt duyên!

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 9: là mất mặt quá !


      ta thấy tôi cũng đơ người, trong chớp mắt tôi có thể thấy được vẻ mặt chấn động của ta. Sau thoáng giật mình, ta nhíu hai đầu mày chặt như muốn nghiền chết tôi trong đó ngay lập tức.

      ta là người thiết kế à?” Tần Mạch nghiêm giọng hỏi Lisa, chán ghét trong giọng nóiso với lần gặp trước còn hơn gấp bội phần

      Tôi quả thực thấy rất tò mò, rốt cuộc tôi gây ra chuyện tồi tệ gì có thể khiến người đàn ông ghét tôi đến vậy.

      Lisa có vẻ khó hiểu trước tình huống tại, liếc tôi cái rồi : “Dạ…” đợi dứt câu, Tần Mạch dứt khoát :

      “Từ chối, tìm người khác.”

      Lisa giật mình, phản xạ tự nhiên muốn đáp “Dạ”. Tôi lập tức phản ứng, nhảy dựng lên, vọt đến bên người Tần Mạch, đẩy ta ra cửa, vừa vừa vỗ ngực , cười to: “Ha ha! Tần đại boss, lâu gặp, vẫn thích đùa với tôi nhỉ! Ha ha!”

      bị tôi vỗ tới ho khan trận.

      Tôi vừa kéo Tần Mạch ra khỏi phòng, vừa quay đầu cười hớ hớ với Lisa lúc này kinh ngạc muốn rớt hai mắt, : “Chúng tôi ra ngoài tâm , ôn lại chuyện cũ, ôn lại chuyện cũ.”

      “Oành” tôi sập mạnh cửa phòng, lôi Tần Mạch đến đầu cầu thang, đứng thẳng nhìn ta. ta giật mạnh ống tay áo bị tôi nắm, lạnh lùng nhìn tôi: “Hà tiểu thư, chúng ta có chuyện cũ gì để thế?”

      Tôi nắm chặt tay, niệm thầm trong lòng: có thể mắng ông trời nhưng được mắng khách hàng, đời này khách hàng là lớn nhất, rồi hơi khom lưng, cười mỉm: “Tần tiên sinh biết đùa, tốt xấu gì cũng gặp nhau vài lần, tuy lúc trước giữa chúng ta có vài hiểu lầm nhưng hiểu lầm nào cũng có thể giải quyết được hết. Tôi cam đoan hoàn thành công việc tốt…”

      lạnh lùng cười: “Cam đoan của , đáng tin.”

      “Tần tiên sinh, tôi biết có nhiều thành kiến với tôi nhưng yên tâm, trong công việc tôi rất chuyên nghiệp. Các dự án trước kia đều qua kiểm chứng, tôi tin là điều đó khiến trợ lý của mới tìm đến công ty chúng tôi, tìm đến tôi. Chuyện của chúng ta từ trước đến giờ đều là trùng hợp ngẫu nhiên, bao gồm cả công việc lần này cũng hoàn toàn là tình cờ. Mong đừng dùng cảm tính mà hãy dùng lý trí để lựa chọn người phù hợp nhất cho việc thiết kế này.”

      “Ngẫu nhiên? Trùng hợp?” Trong lời của ta nghe ra bất kỳ ý tứ hàm xúc gì, ta nhìn chằm chằm tôi, nhếch môi: “Bao gồm đêm tình, buộc tôi chở đến bệnh viện, tham gia tiệc đính hôn sao?”

      Tôi cũng nhìn lại ta, kiên định : “Đúng vậy, đều là trùng hợp.”

      ta gật gật đầu: “Tốt lắm, như vậy, những chuyện làm đêm đó cũng là trùng hợp?”

      Đầu tôi “oanh” tiếng, trong phút chốc trước mắt tôi bỗng trống rỗng.Tôi giật mình chợt nhớ ra những chuyện khó coi đêm tôi say rượu làm loạn chắc nhiều người biết, chỉ duy nhất chuyện xảy ra xe ta, ngoài ta ra ai biết.

      Tôi chỉ nghĩ gọi nhầm điện thoại tỏ tình cho Trần Thượng Ngôn là tệ đến thể tệ hơn rồi, vậy chẳng lẽ… còn có thể có chuyện tệ hại hơn nữa sao…

      Tôi chột dạ, nhưng khi nụ cười trào phúng của Tần Mạch đập thẳng từ võng mạc tôi lên trung khu thần kinh, tôi lập tức phản ứng nhanh: “Những hành vi mất hết lý trí do hôm say rượu đó gây khó xử cho , tôi thành xin lỗi. Nhưng đó hoàn toàn phải là…” là con người của tôi. Lời tôi còn chưa hết, ta cắt ngang.

      “Đúng vậy, rất có lý trí.” ta tiếp, “Hà tiểu thư, còn nhớ hôm đó chụp lấy tay lái của tôi nhất quyết buông, sau đó chân nhấn hết ga ?”

      Miệng tôi há hốc.

      ta cười lạnh: “Thiếu chút nữa tự giết mình, và, tôi.”

      Tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó, tôi sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, cả nửa ngày mới lắp bắp được: “Xin, xin lỗi… tôi cũng biết mình say rượu lại điên tới mức đó.”

      ta lại : “Theo tôi, phải vì say rượu nên phát điên mà điên vì người đàn ông. Phụ nữ như khó có thể đoán được chuyện tiếp theo gây ra là gì. Theo lời , có lẽ tôi vẫn nên theo lý trí thuê kiến trúc sư phù hợp, cho nên…”

      cái gì?” Tôi hiểu câu “điên vì người đàn ông” của ta.

      ta mặc mặc: “Muốn chối sao?” ta lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt tôi, “Mặc dù phải xin lỗi , nhưng những lời đêm đó tôi ghi hết lại rồi”

      Tôi giận dữ: “ dám ghi tôi?”

      ta hừ lạnh : “Ít nhất nếu có xảy ra tai nạn giao thông cũng có thể giúp cảnh sát điều tra ra .”

      Tôi với ta trừng mắt qua lại hồi, đến cùng tôi vẫn nén được tò mò bèn xuống nước: “Hắc hắc, có thể cho tôi nghe ?” nhíu mày, cao ngạo liếc tôi cái, đầu ngón tay bấm nhanh vào phím, thanh ồn ào từ trong di động vọng ra, là tiếng lẩm bẩm của tôi: “ đâu vậy? “

      Nghe xong câu này, tôi liếc Tần Mạch cái, ta : “Đây là lúc giằng tay lái của tôi lần đầu tiên tôi bắt đầu ghi

      Tôi : “Tôi say đến mức đó mà còn dám cho tôi ngồi ghế phụ.”

      ta oán hận, trừng mắt liếc tôi cái: “Đương nhiên tôi dám, nhưng với điều kiện tiên quyết là ghế sau phải bị người nào đó nôn ra kìa”

      Vì thế tôi lại thành thành im re .

      Điện thoại lại vang lên tiếng tôi: “Có phải về nhà hay ? Vì sao đưa tôi về nhà? Tôi có bạn trai, ấy đến đón tôi. Để tôi gọi điện thoại cho ấy.” Tôi gật gù, chắc lúc này tôi gọi cho Trần Thượng Ngôn.

      Trong đoạn ghi đều là giọng của tôi, Tần Mạch thốt ra từ. Tôi cúp máy rồi, trầm mặc lúc lâu, đột nhiên lại : “ du học nước ngoài, có tự chăm sóc mình tốt ? còn trở về, mẹ đem em bán đó, mau trở về .”

      Tôi giật mình khi nghe những lời này, hận thể có thể cho mình cái bạt tay mạnh.

      “Đúng rồi, em quên mất. về rồi. về rồi.” Câu sau tôi tự với mình: “Còn mang theo bạn xinh đẹp về nữa.”

      “Dương Tử, , tình của tụi mình thua bởi khoảng cách hay bại bởi trong lòng chịu an phận.”

      Lại là hồi trầm mặc, khi tôi cho rằng cứ im lặng mãi như thế , đột nhiên có giọng nam trầm thấp vang lên: “Là thua bởi chính mình biết cách nắm chắc.”

      Tôi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, ta chỉ lạnh lùng : “Đừng nhìn tôi như vậy, đây chính là câu ngu ngốc nhất trong cuộc đời của tôi.”

      Như minh chứng cho lời của ta, trong đoạn ghi đột nhiên vang lên giọng tôi gào khóc, tiếp theo là tiếng phanh xe chói tai, còn có tiếng Tần Mạch thấp giọng mắng và tiếng di động rơi xuống cùng với hàng loạt tiếng va chạm liên tục, sau cùng kết thúc bằng câu “Shit!” của Tần Mạch rồi tất cả chìm vào yên lặng.

      Các loại tiếng ồn hỗn loạn kia làm tôi khỏi xấu hổ, quệt mồ hôi, tôi cẩn thận nhìn Tần Mạch hỏi: “ thanh kia là dừng xe an toàn rồi phải ?”

      “Theo sao?”

      Trong lòng tôi thầm oán, yên lành ai kêu kích động phụ nữ say rượu làm gì chứ, nhưng mặt lại cười nịnh nọt: “Là tôi đúng, tôi đúng. Say rượu hại người, đầu óc hỗn loạn, lại làm bậy rồi. xem, giờ chúng ta đều bình an, đoạn ghi này chắc cũng xoá được rồi nhỉ.”

      ta lãnh đạm nhìn tôi, đút điện thoại vào túi, biểu lộ tí ti nào là muốn xoá đoạn băng kia.

      “Tần tiên sinh… Việc này liên quan đến danh dự củamột .”

      “Hà tiểu thư, tôi lại nghĩ cần thứ đó.”

      Tôi thầm cắn răng: “Làm ơn đừng công kích cá nhân.”

      “Tôi chỉ .”

      “Mau xóa nó .”

      “A, có quyền gì ra lệnh cho tôi?”

      bày ra trước mắt là tôi thể khuyên ta được, trong lòng khẩn trương bèn níu tay áo ta muốn cướp điện thoại. ta làm saomà chịu nhường tôi chứ, bèn giơ tay cao lên, tôi nhón chân cỡ nào cũng thể với tới điện thoại. ta đùa giỡn với tôi như đùa con khỉ, lúc sang phải, lúc sang trái, tôi cách nào tóm được, lửa giận trong tôi bốc ngùn ngụt, tôi thét to: “ là đồ ác bá, đồ giai cấp bóc lột độc ác!”

      ta gỡ tay tôi ra: “Cám ơn tặng tôi cách xưng hô mới. Tôi có việc, xin lỗi thể hầu chuyện với được nữa.”

      Trong đầu tôi nảy lên ý nghĩ hung ác, lúc này tôi bất chấp mọi thứ, việc duy nhất phải làm trong lúc này là đoạt lại di động, mang đoạn ghi ghê tởm kia xóa , thiêu huỷ mọi dấu tích. Giống như chỉ cần xóa nó, những hoài niệm ghê tởm về Dương Tử trong lòng tôi cũng cuốn theo cát bụi luôn.

      Tôi lại túm lấy khuỷu tay Tần Mạch, ta mất kiên nhẫn bèn hất tay tôi ra, nhưng tôi liều mình như chẳng có, nhất quyết lao về phía trước với ý nghĩ đánh văng di động trong tay ta xuống.

      Thấy tôi giận đỏ mắt, bộ dáng sợ chết lao tới, ta hình như cũng bị doạ rồi, lúc tôi lao đến ta bèn nghiêng mình né sang bên. Thừa dịp đó, tôi lanh tay lẹ mắt dùng hết sức mình chụp tay ta và chụp được điện thoại.

      Lúc ôm được điện thoại trong ngực, trong lòng tôi yên tâm. Nhưng còn chưa kịp nhìn cho cái thứ cầm trong tay, bỗng nhiên nửa thân hình tôi trở nên bẫng, cảm giác trọng lực xuất .

      Lúc quay đầu lại tôi kinh hoàng nhận ra chỗ tôi đứng là sát mép cầu thang.

      Lúc này phản ứng mau lẹ, động tác nhanh nhẹn, cá tính mạnh mẽ của tôi có phát huy như thế nào cũng ngăn cản được trọng lực vĩ đại.

      “A!” Tôi thét tiếng thất thanh, sau đó thế giới đột nhiên yên ắng .

      Nhưng mà, mặc dù trong cảnh đầu rơi máu chảy sắp hôn mê, tôi vẫn nhớ việc nắm chặt điện thoại, dù sống dù chết cũng phải xóa đoạn ghi chết tiệt kia.

      Xóa nó chính là xóa hết mọi mất mặt xảy ra

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :