1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 48: Trả thù?


      Tối hôm đó, tôi và Tần Mạch lung tung toàn bộ căn hộ. Lúc đầu tôi còn tưởng gạt mình nhưng phũ phàng là tìm thấy. Tôi hối hận, vô cùng hối hận, mặt ỉu xìu, xụi lơ ngồi sô pha nhìn chăm chăm vào tay phải của mình, hận thể chém cho nó dao cho bõ tức.

      So với tôi Tần Mạch thản nhiên hơn, bình tĩnh ngồi xem tin tức vừa , tìm thấy thôi, mua lại cái mới là được chứ gì.

      Nhớ lại lúc tôi hất tay Tần Mạch, biểu tình rất khó coi, chắc chắn trong lòng khó chịu hơn tôi lúc này rất nhiều, tôi hơi đau lòng, chủ động cọ cọ hai chân rồi vòng tay ôm cổ thở dài: “ coi lúc đó em kích động như vậy làm cái gì chứ.”

      Miệng nhưng lòng lại nghĩ nếu trở mặt với Tần Mạch cũng thôi , ngàn lần vạn lần cũng được quay lưng với tiền a, là kim cương, ràng là kim cương nha! Lấy rồi bán cũng được khối tiền…

      Tần Mạch nào biết ý tưởng đen thui trong lòng tôi, thấy tôi lần đầu tiên chủ động bày tỏ thương rất kinh ngạc, hóa đá khoảng hai, ba phút mới hồi phục, vòng tay ôm eo tôi hưởng thụ tôi ngồi trong lòng thỏ thẻ, ve vuốt.

      Sau khi cảm thấy thỏa mãn, Tần Mạch có chút ảo não oán giận : “Nếu biết sớm em làm mất nhẫn kim cương mà trở nên ngoan như vậy mua thêm mấy cái rồi.”

      Mặc dù khi đó tôi hung hăng mắng la đồ phá gia chi tử nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, chiếc nhẫn kim cương đó vẫn thấy tăm tích.

      Thứ Năm, Phương Dĩnh đến tìm tôi còn cùng với bạn học nam, hình như là cùng lớp, nhìn rất đẹp trai, sáng sủa.

      “Chị ” bé hơi ngượng ngùng , “Đây là lớp trưởng của em, Cử Giai Hoa, bạn ấy cũng tìm chỗ thực tập….”

      Tôi hiểu ý bé, nghĩ lại ngày đó Tạ Bất Đình công ty thiếu người, tôi nhận thêm thực tập sinh cũng thành vấn đề nhưng thể quá dễ dàng cho cậu ta vào làm được nên : “Ừm, làm thử hai ngày xem thử.”

      Phương Dĩnh nhoẻn miệng cười: “Cám ơn chị! Lớp trưởng chúng em giỏi lắm đó, trong trường đoạt nhiều giải thưởng lắm.”

      Tôi chỉ cười bình luận thêm, ra các công ty cũng coi trọng mấy giải thưởng của nhà trường lắm. Dù sao giải thưởng chỉ chứng minh những gì sinh viên đó làm còn các công ty chỉ muốn biết tương lai họ có thể làm gì thôi.

      Nam sinh cũng cười vui vẻ: “Cám ơn chị Hà, em nhất định cố gắng làm tốt.”

      Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình nhận thực tập sinh nhưng nếu tôi biết chuyện xảy ra sau này hôm đó dù có gì tôi cũng nhận cậu ấy vào công ty.

      Tối thứ sáu, tôi và Tần Mạch cùng tham dự buổi tiệc có thể khiến Tần Mạch trả thù.

      Chủ nhân buổi tiệc này phải là Tần Mạch, mà là tổng giám đốc công ty có quan hệ khá gần gũi với chính quyền, khi tôi và Tần Mạch tay trong tay đến nơi bữa tiệc tiến hành hơn phân nửa thời gian, tôi cười tươi nhưng thầm ngắt, nhéo cánh tay Tần Mạch: “Đều tại !”

      Tần Mạch rất vui vì so với móng vuốt của tôi thứ đạt được trước khi ra khỏi nhà càng đáng mừng hơn, cho nên hiếm khi ở trước mặt người khác mà cười rất dịu dàng sau đó khẽ với tôi: “Cũng làm phiền Hà tiểu thư hợp tác mới được chứ.”

      Tôi thoáng đỏ mặt rồi cắm cúi vào ly rượu thèm tiếp nữa.

      Loại tiệc xã giao như thế này thường chủ yếu là những câu giao tiếp nhàm chán, đợi mòn mỏi cũng thấy trò hay như Tần Mạch tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng hỏi bỗng dưng Tần Mạch bấm vào tay tôi, theo hướng nhìn của , tôi thấy người đàn ông trung niên hói đầu có vẻ là quan to trước, người khác đầu đầy mồ hôi chạy lúp xúp theo sau, vừa vừa khom lưng gì đó.

      Tôi nhíu nhíu mày: “Người này nhìn hơi quen nha.”

      “Ừ, dĩ nhiên rồi. Chu Cục trưởng Cục thuế, lúc trước em gặp qua bàn tiệc lần rồi, nếu gặp ông ta em cũng say gần chết như vậy. Hai năm trước thò chân vào ngáng đường Tần thị nhiều nhất chính là ông ta, mà mấy tên hành hung chúng ta lúc trước cũng có dính líu với ổng. Tính sòng phẳng người này là kẻ thù lớn của chúng ta.”

      Tôi kỳ lạ hỏi: ” Vậy ông ta làm gì?”

      ” Chuyện tham ô, nhận hối lộ bị bại lộ, thừa dịp còn chưa bung bét ra phải chạy nịnh nọt, lấy lòng sếp tìm ô dù.”

      khi như vậy, liệu ông ta có thể qua truông trót lọt ?”

      Trong thanh Tần Mạch mang theo mấy phần ý cười: “Hà tiểu thư, mời em đến đây là để xem diễn nha.”

      làm cái gì?”

      “Chẳng qua giúp viện kiểm sát thu thập ít bằng chứng nhận hối lộ, tham ô của ông ta thôi.” Tần Mạch , “Làm sai cũng nên chịu trừng phạt của pháp luật rồi.”

      vừa dứt lời, ngoài cửa có mấy người đàn ông trang phục chỉnh tề vào, họ đảo mắt nhìn quanh liền cố định người Chu cục trưởng, mấy người tiến lên, rút thẻ công tác ra rồi áp giải Chu cục trưởng ra ngoài.

      Vị quan to Chu cục trưởng bị dọa mặt mày xanh mét, mặt toàn là mồ hôi rốt cuộc cũng bị giải trước chứng kiến của những nhân vật nổi tiếng trong các giới.

      Trước khi ra cửa, Chu cục trưởng oán hận nhìn về phía chúng tôi, xa xa Tần Mạch nâng ly, sau đó uống hơi cạn sạch ly nước trái cây cầm, mím môi: “Hà Tịch, lẽ ra em phải đưa ly rượu vang mới hợp tình cảnh.”

      Tôi hừ lạnh: “ muốn bệnh viện hả, hay muốn em đấm cái, ngày càng dũng cảm nhỉ?”

      Tần Mạch tâm tình có chút sung sướng, nhưng bày đặt thở dài: “Người đàn bà đanh đá.”

      Tôi bĩu môi, đánh giá màn diễn do Tần Mạch sắp đặt hôm nay: “Tần Mạch, màn này chán muốn chết, có kịch tính gì hết.”

      “Hà tiểu thư, vậy ý muốn thế nào? nghiệp thất bại đủ đề làm người đàn ông sụp đổ, ông ta từng này tuổi, ra tù hoàn toàn còn khả năng Đông Sơn tái khởi, em thấy sao, làm nhân sinh của ông ta đổ vỡ tan tành trong gang tấc.”

      Tôi nhún vai: “So với việc lựa chọn trừng trị của luật pháp, em càng muốn tìm góc kín nào đó mà đâm ổng dao. Có lẽ đây là điểm khác nhau giữa đàn ông và đàn bà.”

      Tôi cứ nghĩ chuyện này đến đây kết thúc, từ đây về sau tôi có thể cùng Tần Mạch an ổn nhau, trải qua cuộc sống bình thản phong ba bão táp. Tôi ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ thiết kế, trang trí cho căn hộ mới của Tần Mạch, công việc làm vẫn còn ngổn ngang lắm. Theo tôi, nếu tương lai có gì đột biến, đây là tổ ấm tương lai của tôi và Tần Mạch, tôi trở thành nữ chủ nhân của căn hộ này và đây là lần đầu tiên tôi tự tay trang trí cho căn hộ của riêng mình nên trong lòng khó tránh khỏi kích động, chờ mong, hy vọng căn hộ hoàn hảo đến từng chi tiết .

      Chỉ khổ cho Phương Dĩnh và Cử Giai Hoa, bọn họ mới bắt đầu thực tập, đối mặt công tác cầu cường độ cao vẫn chưa thích ứng kịp, đặc biệt là Cử Giai Hoa, biết vì sao mỗi ngày đều mang tâm trạng hoảng hốt, may là chúng đều là những đứa kiên định nên những chuyện tôi giao đều làm tròn.

      Sau khi trang trí phòng ốc xong, tôi bỗng nảy ra ý tưởng phải lôi Tần Mạch đến xem, tôi muốn thấy kinh ngạc và tán thưởng, chuyện này so với tăng gấp năm mươi lần tiền thưởng còn làm tôi vui hơn. Trong đầu tôi lặp , lặp lại hai câu : Tôi có chồng, tôi có nhà riêng.

      Tần Mạch kéo dài thời gian xem nhà đến tận chủ nhật. Khi đến chỉ có tôi và Cử Giai Hoa ở đó, nghe thấy kèn xe hơi bên ngoài, tôi vọt ra kéo Tần Mạch vào nhà, dạo vòng rồi dõng dạc ra lệnh: “ thích .”

      “Ừm, cũng tệ lắm.”

      Tôi nhíu mi: “ thích!”

      Tần Mạch bật cười: “Được rồi, thích.”

      Lúc này tôi mới thỏa mãn ôm lấy cánh tay , kéo vòng chỉ trỏ chỗ này tôi muốn đặt cái gì, chỗ kia tôi muốn để thứ nọ. Mặc kệ tôi gì, chỉ trả cho tôi chữ “Được”, tôi định mở miệng mắng có chủ kiến chợt nghĩ nếu có cùng ý kiến tôi tiếp thu mà nếu ý khác ý tôi cũng bỏ qua vậy hỏi cũng như , đơn giản tôi hoàn toàn tự làm chủ trong chuyện này.

      Hai đứa tôi vừa vừa luyên thuyên lên dến lầu hai, Cử Giai Hoa cầm thước đo từ trong phòng ngủ ra, cậu ta nhìn tôi cười cười: “Ông xã chị Hà…” nhưng khi nhìn thấy Tần Mạch bỗng dưng cậu ta im bặt.

      Tôi kỳ quái nhìn Cử Giai Hoa cứng đờ rồi lại quay đầu nhìn biểu tình lãnh đạm của Tần Mạch, sau đó kéo Tần Mạch ra phía sau người để che chắn, đề phòng nhìn Cử Giai Hoa : ” Cậu đừng có cậu có tình cảm đúng với bạn trai tôi nghen!”

      Lời này vừa ra, Tần Mạch hơi đơ đơ, Cử Giai Hoa cũng ráng nhếch môi, cười khổ : ” Chị Hà…em còn có việc, em về trước.”

      xong, cũng chờ tôi gật đầu đồng ý cắm đầu chạy ra ngoài.

      Tôi quay lại nhìn Tần Mạch: “Chẳng lẽ lúc trước làm chuyện nên làm với cậu ta?”

      Tần Mạch câu môi cười : “Có lẽ là vậy.”

      Tôi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Tần Mạch. mặc kệ ánh mắt tôi di chuyển từ xuống dưới rồi từ dưới lên người , đùa nữa, nghiêm túc : “Hà Tịch, em đừng làm với cậu ta nữa.”

      Tôi biến sắc: “ ra làm gì người ta?”

      Tần Mạch chán nản liếc tôi cái rồi : “Cha của cậu ta chính là Chu cục trưởng bị xét xử mấy ngày trước đó.”
      B.Cat thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 49: Thần tích


      Tôi nghĩ lại có quan hệ oái ăm như thế này.

      Tuy Tần Mạch chỉ giúp viện kiểm sát thu thập ít chứng cớ, nhưng cứ nhìn ánh mắt của Cử Giai Hoa với Tần Mạch đủ hiểu người có công lớn nhất trong việc tống Chu cục trưởng vào tù chính là vị Tần Mạch nhà tôi rồi.

      Sau khi biết chuyện này, tôi luôn tìm cớ sa thải Cử Giai Hoa, phải tôi sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột nhưng nếu cứ để Cử Giai Hoa tiếp tục toàn tâm toàn lực trang trí nhà ở của chúng tôi quá sức tàn nhẫn với cậu ấy.

      Nhưng từ ngày đó, thái độ làm việc của Cử Giai Hoa phải là hết chỗ chê. Cậu ấy cố gắng đoán ý của tôi, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ gấp bội. Ngẫm lại cha vào tù vì tham nhũng, bản thân cậu ấy chỉ là sinh viên tay trắng, ngoài việc cố gắng giữ công việc này cậu ấy còn sinh kế gì nữa.

      Mỗi lần muốn đề nghị Cử Giai Hoa đổi công ty, nhưng nhìn thấy thanh ảnh nặng nề của cậu ấy tôi mềm lòng nỡ . Suy cho cùng, cậu ấy cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, tôi đành lòng nào bức ép cậu ấy. Nếu cậu ta muốn làm công việc này cứ để cậu ấy làm cũng được.

      Tôi quyết định này cho Tần Mạch nghe, chỉ thản nhiên : ” Chuyện Hà Tịch quyết định có ai mà thay đổi được.”

      Lúc này ngồi gõ máy tính tại bàn làm việc, buồn nhìn tôi cái. Tôi ngồi xổm sô pha, ôm nệm ngẫm nghĩ: “Hình như là , ừ nhưng mà có đó.”

      “Ủa, vậy đó là kỳ tích rồi.” vừa gõ phím lách cách vừa ngần ngừ : “Cò lẽ là thần tích đúng hơn.”

      Tôi gật đầu tán thành: “Đúng vậy, là thần tích. Tần tiên sinh, khó cho rồi.”

      thanh đánh bàn phím hơi hỗn loạn, cuối cùng cũng để mắt đến tôi: ” Ý của Hà tiểu thư là gì?”

      ” Ý mặt chữ.” nghe được câu trả lời vừa ý, Tần Mạch hờn giận nheo mắt nhìn, tôi che miệng lén cười đời mới nghiêm mặt , “Được rồi, khát khao nghe đến vậy để em miễn cưỡng cho thỏa mãn, Tần Mạch, đời này của Hà Tịch chỉ duy nhất lần thay đổi quyết định của mình, đó là vì .”

      Khóe môi Tần Mạch hơi nhếch lên, thần thái hí hửng như con nít trộm được kẹo lại lộ ra.

      Tôi lắc đầu thở dài, người mà vui mừng lên nét mặt như con nít thế này làm sao lăn lộn trong chốn thương trường đến tận lúc này được chứ…

      “Em , lúc biết đương với Dịch Tình ở Mỹ em hạ quyết tâm sau này dứt khoát cắt đứt với , loại đàn ông khô khan như vậy mà mới rời hai năm có hết nửa năm qua lại cùng phụ nữ khác.”

      Tần Mạch bị mắng, có chút ủy khuất, hừ lạnh tiếng : ” Người kia cũng đâu có chịu thua, phải ở Trung Quốc cũng xem mắt liên miên sao?”

      “Khác nhau ở chỗ này.” Tôi phẫn nộ vỗ sô pha, , “Dựa vào cái gì cần tìm có người đẹp dâng lên tận cửa, tốn công tốn sức lấy lòng . Còn em tìm suốt hai năm chỉ toàn là thứ phẩm! Dựa vào cái gì mà em chưa tìm được nào đẹp trai làm bạn hưởng tề nhân chi phúc!”

      ” ‘Tề nhân chi phúc’ phải dùng như vậy…”

      “Dựa vào cái gì ngây người ở Mĩ hai năm mà vẫn dùng thành ngữ Trung Quốc giỏi hơn em chứ!

      Thấy bộ dáng vô cùng oán giận của tôi, Tần Mạch biết khôn nữa.

      Tôi thở hổn hển, liếc ngoáy hồi mới nguôi giận: ” Nhưng mà nhìn đau khổ quá nên em tha thứ cho . Mấy ngày nay em cứ suy nghĩ, vui em cũng vui, chi bằng chúng ta gom chung chỗ với nhau, có vui cũng đến nỗi.”

      Tần Mạch nhìn tôi đăm đăm, lúc lâu sau mới hỏi: “ giờ em vui?”

      Tôi suy nghĩ chút: ” Cũng tệ lắm.”

      Tần Mạch cười tủm tỉm, gì, tiếp tục vùi đầu gõ bàn phím.

      Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, tôi ôm chặt gối, lăn lộn hồi rồi cũng ra những bất an mấy hôm nay: “Tần Mạch, với em cưới nhau hả?”

      “Chứ sao?” trả lời thản nhiên

      “Nhưng mà…” Tôi hỏi, ” em bao lâu? năm, hai năm, hay là lâu hơn nữa? Tình dẫu sâu đến đâu cũng có lúc cạn kiệt…nếu tình chúng mình cạn hết hai đứa mình phải làm sao đây?”

      “Hà Tịch.” Tần Mạch , ” Em chỉ nên nghĩ những chuyện chúng ta cần làm trong tại để sống vui vẻ cùng nhau là được rồi.”

      Nếu ngay cả tại cũng hạnh phúc tính đến ngày sau làm gì!

      Tôi thở dài: “Được rồi, Tần tiên sinh, tụi mình đến đâu hay đến đó vậy.”

      Tần Mạch gõ bùm bùm hồi hoàn thành xong công việc, ngẩng đầu nhìn tôi, đứng lên, từ từ đến gần : “Hà tiểu thư.” khom người xuống, ấn môi lên môi tôi khẽ khàng hôn, ” Cuộc sống của tụi mình hạnh phúc thế, sao em lại nghe cam chịu vậy…”

      Hôn dần dần biến thành hôn sâu, tôi cảm thấy cơ thể Tần Mạch chầm chậm bắt đầu có phản ứng, tôi chặn tay trước ngực Tần Mạch, : ” còn chưa tắm mà.”

      hẫng nhịp, hít sâu hơi, ráng hãm cảm xúc lại: “Hà Tịch em…chờ .”

      ngoan ngoãn tắm còn tôi ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng, chán quá tôi vào mạng xem tin bát quái, xem mải miết Tần Mạch ba xoa bốn chà vọt ra, vừa lúc tôi đọc mạng được câu mà tôi định cho nghe bèn kéo lại:

      “Tần Mạch, coi nè —— đàn ông thông minh cãi nhau với phụ nữ, bởi vì rất ầm ỹ. Thấy chưa, sau này đừng cãi nhau với em nghe .”

      Tần Mạch đến phía sau tôi nhìn vào màn hình rồi nhíu mày : ” Sao em đọc thêm nửa câu cuối?”

      ” Ủa, còn nửa câu sau nữa hả?” Tôi dòm hồi mới thấy sau đó còn mấy chữ ” cứ hôn sâu, hôn mạnh là tốt nhất.”

      Da mặt tôi kéo kéo. Tần Mạch đứng phía sau khẽ cưởi, tựa đầu vào vai, nỉ non bên tay tôi dụ dỗ: “Hà tiểu thư, em muốn ám chỉ chuyện gì đây hửm?”

      Hai má tôi bắt đầu nóng lên, nhích mông ra xa tí, lớn tiếng: ” Hừ, cứ tưởng bở. Cho xem cái gì cứ xem cái đó là được.”

      : ” Vậy bây giờ chúng ta cãi nhau phải ?”

      “Di…”

      Cho đến khi bờ môi ấm áp của nhàng chạm vào môi mình tôi mới phát mình bị Tần Mạch cho vào tròng.

      Đàn ông ầm ỹ qua đàn bà?

      Được rồi, nhưng Tần Mạch lại thuộc phạm trù này…

      Hôm sau, tôi đỡ đỡ thắt lưng đến nhà mới tiếp tục trang hoàng. Tối, Tần Mạch báo có việc gấp, đến đón tôi được nên tôi ngồi xe buýt về nhà. Đến lúc nhìn lên bản tin phát ti vi di động xe buýt, tôi thoáng sững sờ: Ông Chu – Cựu cục trưởng cục thuế vào tù do nhận hối lộ, vì sợ tội tự sát trong tù…

      Mấy ngày nay, Cử Giai Hoa cũng đến làm việc.

      Tôi chưa gì nhưng Phương Dĩnh lén liên hệ cậu ta vài lần, nhưng đều có kết quả, tuy bé cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng biết chuyện nên chạy đến hỏi tôi.

      Ba ngày sau, vào dịp cuối tuần, tôi hẹn Tần Mạch xem phim nên cho thợ thầy về nghỉ sớm, còn mình ở lại dọn dẹp chúc rồi ngồi ở bậc thang ngoài ban công chờ Tần Mạch lái xe đến đón.

      Có tiếng mở cửa, tôi cứ tưởng Tần Mạch đến, nhưng kỳ lạ là tôi thấy xe , bỗng nhiên mùi xăng nồng đậm xông vào mũi. Tôi hoảng sợ quay đầu lại thấy Cử Giai Hoa khệ nệ bê theo can xăn to tướng vào phòng.

      Tôi sợ đến nỗi người lạnh toát, quát: “Cử Giai Hoa, cậu làm cái gì vậy?”

      ” Chị Hà” cậu ta hoảng loạn , ” Em muốn mọi người đều chết hết, ba em chết rồi, tuy ngày thường ông ấy quan tâm đến em lắm nhưng tốt xấu gì cũng là người thân duy nhất của em … Ông ấy chết rồi mà em vẫn ngóng chờ ngày ông được tha về nhà với em…”

      Cậu ta năng lộn xộn, chắc là suy nghĩ hỗn loạn đến cực điểm rồi. Tôi buộc mình phải tự tỉnh táo lại, sắp xếp ý nghĩ trong đầu để khuyên nhủ cậu ấy bỗng nhiên cậu ta mở nắp can xăng, rồi như phát điên tưới lung tung khắp nơi, trong nhà nồng nặc mùi xăng.

      Mặt mày tôi xanh mét vì sợ, vừa định đứng dậy đến cản cậu ta lại Cử Giai Hoa dường như đoán được ý định của tôi nên tạt luôn đống xăng về phía này: ” Các người hại ba tôi vào tù… ông ấy chết sao các người lại còn sống mà còn sống hạnh phúc như thế nữa chứ!”

      ” Cậu điên rồi hả!” tôi nhịn được quát to, ” Cậu bình tĩnh lại coi thử chuyện câu làm có ý nghĩa gì, ba cậu tham nhũng nên phải chịu trừng trị của pháp luật, tội mình làm mình chịu chứ trách ai …”

      “Là chị!” Cử Giai Hoa , “Là chồng chị! Bây giờ có ai làm quan chức mà sạch chứ ! Dựa vào cái gì lại bắt ba tôi… Đều là lỗi của Tần Mạch hết!”

      Tôi im lặng, phải vì suy nghĩ lời lảm nhảm của cậu ta mà tôi nhận ra lời của người khác vào tai cậu ta được nữa rồi, chỉ biết rúc sâu vào vào sừng trâu của mình, ai gì cũng cóc thèm nghe…

      Tôi thong thả đứng dậy, cố gắng kích thích cậu ta nhưng nào ngờ tôi vừa bước lên bước bỗng nhiên Cử Giai Hoa móc bật lửa trong túi ra.

      Trong lòng tôi đánh thót cái.

      được nhúc nhích.” Cậu ta .

      “Được, tôi đứng yên.” Tôi trả lời ngay tắp lự.

      Tôi luôn tin chân lý: mềm nắn rắn buông mà rắn cấp mấy gặp thằng liều chết cũng phải chạy làng. Cử Giai Hoa cầm cái bật lửa, thấy uy hiếp được tôi liền cười thỏa mãn: ” Chị Hà, em biết chị là người tốt bụng nhưng thằng chồng chị quá đê tiện, nó phải bị trừng phạt.”

      “Cử Giai Hoa, có ai được quyền thay mặt pháp luật trừng phạt người khác, nếu có ngày Tần Mạch làm việc trái pháp luật bị vào tù, nếu ấy cũng sợ tội tự sát, tôi nhất quyết hành động như cậu. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra, tôi tin ba cậu cũng hiểu được đạo lý này.”

      Cử Giai Hoa im lặng nhìn tôi, sao mà cậu ta hiểu đạo lý này cơ chứ nhưng vì nhất thời thương tâm quá độ mà tâm trí rối loạn. Cậu ta đánh mạnh vào đầu mình, suy nghĩ giống như cực kỳ hỗn loạn: “ đúng… đúng…”

      Tôi thấy cậu ta cầm cái bật lửa bắt đầu lỏng lẻo liền biết thời cơ đến nên vơ lấy thùng sơn gần bên ném vào Cử Giai Hoa, chính xác là nện vào ngay đầu làm cậu ta choáng váng, tôi thừa cơ nhào lên, chụp lấy bàn tay giữ bật lửa của cậu ta rồi nhe răng cắn mạnh.

      Cử Giai Hoa kêu á tiếng, tôi vừa cắn vừa cố hết sức vẫy tay cậu ta cho bật lửa văng ra, trong lòng chỉ có ý niệm cho cậu ta bật lửa lên đốt trụi chỗ này. Nhưng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu ta trong tình huống gian nan như vậy vẫn quên bật lửa cái xoẹt.

      Tôi nổi gai ốc, kinh hoàng nhìn ngọn lửa uốn éo bốc lên từ đống xăng dưới đất. Tiếp theo “Oanh” tiếng, quanh người đều là biển lửa.
      B.Cat thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 50. Ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn nhé!

      Lửa nhanh chóng bốc cao, chỗ tạt xăng lúc trước giờ trở thành con đường lửa thể vượt qua. Nhà cửa trang trí nên bên trong ngổn ngang gỗ, sơn đều là các vật liệu dễ cháy nên trong phút cả căn phòng chìm trong ngọn lửa đỏ.

      Hơi nóng làm hai gò má tôi rát bỏng, trong lòng tôi rất sợ, trong đầu chỉ còn ý niệm là phải thoát ra khỏi nơi này. Phía ngoài ban công, giàn dáo cháy bừng bừng, thể ; chỉ còn lại hướng cửa chính.

      người tôi và Cử Giai Hoa cũng dính nhiều xăng nên chỉ cần cẩn thận chút cũng có gì đáng ngại, tôi trùm áo khoác lên đầu bảo vệ tóc, định thừa dịp lửa chưa lớn lao nhanh ra ngoài. Tôi túm Cử Giai Hoa nhưng vẫn ngây ngốc như cũ, ì ra chịu theo tôi.

      Cơn giận trào lên, tôi tát thẳng vào mặt Cử Giai Hoa, cái tát này mạnh đến nỗi đầu cũng trật sang bên rồi quát to: “Còn sống đáng sợ lắm sao! Ngay cả chết mà câu còn sợ có cái gì câu sợ nữa! Cả mạng mà cậu cũng cần còn ai dám động đến cậu!”

      “Tôi !” gào khóc, “Tôi gây ra tội rồi, tôi ! Chết chết, giờ tôi sống mới là thống khổ nhất !”

      Tôi giận đến run người: “Cậu nhất quyết ?”

      Cử Giai Hoa hung hăng đẩy tôi ra: “Chị Hà, chị hiểu em, chị hiểu chuyện em làm…”

      Tôi đương nhiên thể thông hiểu chuyện cậu ta làm, đối với tôi, dưới gầm trời này có gì trân quý hơn sinh mạng, cuộc sống thể có gì khiến người ta suy sụp đến mức kết liễu mạng sống của chính mình.

      Cử Giai Hoa ôm mặt khóc rống, ngồi bệt dưới đất dường như chờ đợi thần hỏa đến nuốt chửng quất. Tôi nhìn quanh quất, thuận tay vớ lấy ống tuýp sắt, nhiều xông lên đập mạnh vào đầu . Cả người Cử Giai Hoa run lên, lập tức choáng váng ngã nhào xuống đất.

      Tôi ném ống tuýp, phun bãi nước bọt: “Đây là cái chỗ đáng sợ như thế nào… Ai, mẹ nó còn ở đó có thời gian mà chuyện đạo lý với cậu.”

      Tôi kéo Cử Giai Hoa, thất tha thất thểu về hướng cửa chính, mùi các vật liệu bị đốt cháy ngày càng nồng nặc, trong lòng tôi vừa hận đứa lỗ mãng này vừa sợ chúng tôi chạy kịp bị nướng chín quéo. Vất vả lắm mới xuyên qua màn khói mù mịt đến chổ huyền quan, nhưng ngờ ngay trước cửa lại có bãi lửa cháy lớn.

      Tôi cắn chặt răng, nhìn Cử Gia Hoa hôn mê, trong lòng oán hận : đúng là thằng chu đáo. Chắc là nó vừa vào nhà tưới xăng ngay cửa, nếu trong nhà bốc cháy cái đường thoát này cũng bị thiêu rụi luôn.

      muốn đồng quy vu tận với tôi sao…

      Tôi cũng do dự lâu, liền khiêng nó lên lầu. Tôi nhớ bên dưới cửa sổ phòng ngủ lầu hai là đống cát, nhảy thẳng xuống đó chắc cũng sao đâu.

      Khói lầu hai nồng đậm hơn phía dưới nhiều, tôi cúi người, che mũi miệng bị ngạt lại, khó khăn lắm mới đến gần cửa số, nhìn khoảng cách từ đây tới đống cát cũng cao lắm, chắc chắn khoảng cách này lấy mạng tôi nhưng đối mặt với chuyện “nhảy lầu” theo bản năng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

      Chết… dễ dàng như vậy sao?

      Cử Giai Hoa dễ dàng buông tha cho sinh mệnh quý giá của mình…

      Đúng lúc này, Cử Giai Hoa nằm vai tôi ưm tiếng, chắc là sắp tỉnh lại. Tôi hoảng hồn, nếu nó tỉnh lại, dám kéo tôi chạy ngược vào đám lửa lắm à. Tức thời do dự mất sạch, tôi dựng Cử Giai Hoa cạnh cửa sổ thò chân đạp xuống sau đó nhắm mắt, cắn răng nhảy từ cửa sổ theo.

      cần biết Cử Giai Hoa bị ném có sao , tôi chỉ thấy chính mình cắm chân vào đống cát và ngã dập mặt xuống đất, mũi tôi nhói đau, máu mũi chảy ồng ộc.

      “Gãy mũi, gãy mũi rồi…” Tôi ôm mũi, luống cuống bò ra từ trong đống cát, vừa giữ vừa lau máu mũi, “Mũi cao rồi, m*** nó lần này tẹt lét luôn rồi!”

      Tôi đau đớn lê bước ra khỏi đống cát, thấy Cử Giai Hoa vẫn nằm đống úp mặt vào cát, tôi nhảy dựng lên sợ nó bị ngạt thở vội vàng kéo nó ra, mặc kệ máu mũi vẫn chảy giọt giọt mặt nó liền lôi nó vào ven đường, cách căn hộ cháy phừng phừng kia càng xa càng tốt.

      Đến khi tôi cảm thấy mình ở vị trí an toàn xe cứu hỏa cũng đến, tôi bó gối ngồi trong bụi cỏ dại ven đường, mặt đầy máu nhìn đám người kia bận rộn dập lửa.

      Khói đặc ngừng cuồn cuộn thoát ra từ trong phòng, lửa cháy đỏ rực dường như thiêu đốt cả khoảng trời.

      Căn hộ xinh đẹp của tôi…Tổ ấm tương lai của tôi…

      Tôi cúi đầu, liếc nhìn Cử Giai Hoa nằm bất tỉnh nhân , mặt đổi sắc cởi giày nó ra, tháo tất nhét vào miệng nó, sau đó dùng giày chà chà lên mấy vết máu mặt nó.

      Nhưng chuyện làm cũng làm rồi, tôi thấy căn hộ bị lửa thiêu rụi đau lòng phát khóc. Tôi tốn nhiều thời gian, công sức để trang trí cho căn nhà của mình thế mà…

      Khi tôi thương tâm, bỗng nhiên chiếc xe việt dã xẹt qua tầm mắt, rồi sau đó đỗ lại cạnh mấy chiếc xe cứu hỏa vây trước cửa. người đàn ông mặc âu phục bước xuống, đứng quay lưng về phía tôi nên tôi nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ thấy đứng thẳng lưng, cả người cứng ngắc.

      rảo bước về phía căn hộ, nhân viên chữa cháy chạy đến ngăn lại. Cách con phố, nên tôi nghe họ gì, chỉ thấy gương mặt Tần Mạch bị ánh lửa nhuộm đỏ rực, đôi mắt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.

      Tôi khỏi thở dài tiếng, về phía .

      “Tiên sinh, muốn tôi thế nào nữa đây, bây giờ căn hộ này thể vào được.” Viên cảnh sát cả giận , “Đừng làm trở ngại công tác của chúng tôi được !”

      “Tôi chỉ muốn vào tìm vợ mình.” Tần Mạch đẩy tay cảnh sát ngăn lại, cố chấp .

      “Nếu còn có người bên trong, đợi lửa chút chúng tôi tìm cách vào cứu người nhưng giờ lửa lớn như thế, vào chính là chịu chết.”

      “Tôi chỉ muốn tìm ấy.”

      Tôi ngẩn ra, ngừng bước ngắm nhìn bóng dáng Tần Mạch.

      ra quan tâm đến tôi như vậy…

      Hạnh phúc trào dâng: “Tần Mạch.” Tôi vọt lên, từ phía sau ôm chặt lấy , lau cái mặt đầy máu vào áo , xúc động , “ cần vào đó, em ở đây, ở đây này.”

      Cả người cứng đờ, cách hồi lâu mới dám hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại tôi.

      “Hà Tịch.”

      “Dạ, em nè.”

      thở dài sâu, xoay người lại ôm lấy tôi, chậm rãi siết chặt tôi vào lòng dường như muốn tôi hoàn toàn nhập vào làm với vậy: “Mới trông chừng em chút, sao lại gây chuyện lớn như thế này hở…”

      thầm oán.

      Tôi cũng oan ức biết giải bày thế nào.

      “Em định hù chết sao?”

      Tôi dựa vào bả vai dày, rộng mà an toàn của , mũi nghèn nghẹt, mắt đỏ lên. Đột nhiên tôi nghĩ đến vấn đề luôn canh cánh trong lòng là Tần Mạch thích mình bao lâu lúc trước…đúng là ngu muốn chết.

      Tôi biết trong tương lai xảy ra chuyện gì, đương nhiên Tần Mạch cũng biết, tình là thứ đến vô ảnh, vô tung, ai mà biết được khi nào nó lặng lẽ bỏ chạy, nhưng mặc kệ Tần Mạch thích tôi trong bao lâu nhưng ít ra tại người đàn ông này là của tôi, toàn tâm toàn ý thương tôi.

      “Tần Mạch.” Tôi , “Ngày mai chúng mình đăng ký kết hôn thôi.”

      “Đăng ký kết hôn?”

      “Ừ, đăng ký kết hôn.”

      Vòng tay Tần Mạch ôm tôi hơi cứng lại: “Được.”

      Nếu tôi chỉ có thể tin tưởng nửa vào tình , vậy, nửa hoài nghi còn lại cứ để hôn nhân lấp đầy . Làm cho hai người trói buộc nhau bởi trách nhiệm, làm cho hai người sống hạnh phúc cùng nhau mới chính là mục đích hôn nhân tồn tại.

      Trong gió đêm bị lửa hun nóng rảy, chúng tôi ôm nhau trong yên lạnh, bỗng nhiên, Tần Mạch hỏi: “Hà Tịch, em chảy nước miếng vai hả?’ (sát phong cảnh – Chị tác giả bao giờ để cảm xúc em hết đường là sao???)

      Lúc này, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, nặng trịch, Tần Mạch nghe tôi trả lời liền khẽ đẩy tôi ra, đến lúc thấy mặt tôi, lập tức sắc mặt đại biến: “Em bị thương sao chịu sớm!”

      “Mũi… Máu mũi.” Tôi chạm vào cái mũi của mình, nhất thời cảm thấy nhức nhối, thần trí tỉnh táo lại chút, ra máu mũi của tôi chảy từ nãy giờ vẫn chưa ngừng…

      Tần Mạch kéo tôi lên xe: “Mũi em sưng hết rồi, chúng ta bệnh viện trước.”

      Lúc này tôi mới ý thức được tình huống nghiêm trọng, nhất thời sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, cả người túa ra mồ hôi lạnh. Tần Mạch túm tôi lôi lên xe, tôi sợ run cả người, mặt còn chút máu: “Vẹo mũi rồi, vẹo rồi!”

      Tần Mạch cũng thêm, mặt mày xanh mét tăng tốc xe.

      “Em như vầy sao mà ngày mai đăng ký kết hôn đây!”

      Thấy tôi lo lắng chuyện này, vừa gấp vừa bất đắc dĩ nở nụ cười. Tôi thấy cười trong lòng càng tủi thân: “Em mà tàn phai nhan sắc cũng phải bám theo cả đời, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!”

      “Nhan sắc em có tàn phai thêm chút nữa cũng sao đâu!”

      Tôi ngẩn ra, trong lòng tản ra mạch nước ngọt ngào, nhưng cái mũi đầy máu vẫn làm tôi sợ hãi thôi, tôi ngồi xe vừa khóc vừa cười: “ là cà chớn, là cà chớn mà!”

      Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi được bao bằng khối trắng toát to tổ bố, cơ hồ che hết tầm mắt.

      đường về nhà, Tần Mạch mới nhớ hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi thở dài kể lại mọi chuyện cho biết. Tần Mạch nghe xong chỉ trầm mặc gì. Sau đó tôi mới biết, tối nay khi tôi và Tần Mạch rời bao lâu Cử Giai Hoa liền tỉnh, sau đó đến công an tự thú…

      Tôi chỉ có thổn thức.

      Sáng sớm hôm sau, tôi và Tần Mạch khăn gói đăng ký kết hôn. Nhân viên công tác thấy vết thương mặt tôi phải hỏi hỏi lại mấy lần có phải tôi bị uy hiếp kết hôn rồi mới chịu làm thủ tục cho chúng tôi. Tôi thấy nét mặt khó chịu của Tần Mạch khi ký tên liền che miệng cười trộm.

      Tần Mạch quay đầu nhìn tôi, chau mày: “Nếu luận về bạo lực, ràng là em đối với mới phải”

      Tôi thả hai tay: “Nếu Tần tiên sinh ghét bỏ tôi bây giờ bỏ của chạy lấy người vẫn còn kịp đó.”

      cao ngạo nhướng mày: “ thích bị ngược đãi đó, sao nào?”

      “Vậy em che chở , để ai bắt nạt hết.” Tôi vỗ ngực cam đoan, chọc mọi người xung quanh cười ồ lên.

      Cầm hai tờ chứng nhận hồng hồng dưới ánh mắt trời, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, cũng ngẩn người nhìn nó chăm chăm.

      “Tần tiên sinh.” Tôi , “Nửa đời sau nhờ chiếu cố nhiều hơn .”

      cầm tay tôi, nghiêm túc: “Hà tiểu thư, hôm nay chúng ta trở về thảo luận tiếp chuyện tạo ra sản phẩm đời sau .”

      Khóe miệng tôi cong lên: “Uy cha… Ban ngày ban mặt nha.”

      mím môi cười, dày dạn dụ dỗ tôi “Chúng ta có thể thảo luận tới buổi tối, rồi sau đó lại tiếp tục thảo luận nữa…”
      B.Cat thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Phiên ngoại: Tần Mạch, có…..


      Đêm dài, tiếng thở dốc ngừng, Tần Mạch khẽ cắn vành tai Hà Tịch, đầu lưỡi trêu đùa trái tai của nàng, bàn tay rảnh rỗi, hoạt động ngừng trước bộ ngực mềm mại của , khi nắn , khi vuốt ve. Còn bàn tay kia đặt lưng , áo được vén ngày càng cao.

      Bỗng nhiên, Hà Tịch thét lên kinh hãi: “Tần Mạch! Đợi chút. . . Đợi chút. . . Ngừng chút!”

      Tần Mạch cười khẽ bên tai : ” Hà à, ngừng được, em kêu chậm rồi.”

      “A! được, được!” Hà Tịch kêu gào thảm thiết, ” Cái eo, tránh cái eo em ra! Lệch xương sống rồi. . .”

      Trong bóng đêm, trán Tần Mạch nổi đầy gân xanh: ” Em, chẳng ra làm sao cả! ”

      ” Em cũng đâu có muốn vậy.” Hà Tịch khóc ra nước mắt, ” Giúp em xoa mấy cái, đau quá. . .”

      Tần Mạch thở dài: ” Chắc đêm nay xong rồi.”

      Sáng sớm hôm sau, Dịch Tình gửi ảnh ôm con đứng dưới tháp Eiffel cười tươi roi rói. Phía sau ảnh còn có câu——Eric, ánh mặt Paris rất ấm áp, dẫn người nhà đến đây .

      Hà Tịch nhìn câu này hơi nhíu mày, vứt tấm ảnh lên bàn, nửa ghen tuông nửa ghen tị : ” Tình cũ rủ đến Paris nối lại duyên xưa kìa. Chỉ tiếc người ta có con rồi.”
      Tần Mạch loay hoay bấm di động, thờ ơ trả lời: “Ừ, lần sau hai vợ chồng mình cũng mang con đến đó.”
      Hà Tịch sửng sốt: “Con?”
      Tần Mạch tựa tiếu phi tiếu liếc cái: ” phải đêm nào tụi mình cũng cố gắng cày cấy hở?”
      Hà Tịch giật giật khóe miệng: ” Tần à, ban ngày ban mặt nghĩ lung tung gì đó!” dọn đĩa điểm tâm bàn, vừa vào bếp vừa , “Tối nay là tiệc đầy tháng con Trình Thần, đừng làm trễ quá. . .hay về chở em nha?”
      .” Tần Mạch nhấp ngụm cà phê: ” Con người ta mà quan tâm làm gì, mấy đứa lông tóc chưa mọc đủ đó nhìn phát chán.”
      ” Đứa nào nhìn cũng chán sau này đừng có sinh con, nếu vậy mỗi tối cũng đâu cần cố gắng nữa. . .”
      Chưa nghe Hà Tịch hết câu, Tần Mạch nhét điện thoại vào túi rồi ra ngoài: ” Tối nay về đón em.”
      Kết hôn gần năm nhưng hai người vẫn bỏ được cái tật thích cãi nhau. Tình cảm ngày càng khắng khít cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất gì nhưng chỉ có điều chuyện vặt của người giờ trở thành chuyện của hai người.

      Hà Tịch thích có người lạ qua lại trong nhà nên thuê người làm.

      giờ lên chức, cần đích thân làm mọi việc nữa nên vì thế mỗi ngày đúng giờ đến sở làm, hết giờ lại về nhà rửa bát, giặt đồ, quét dọn, lâu lâu lên cơn làm biếng lại đùn việc cho Tần Mạch. Tuy trong nhà có hai phòng tắm nhưng sáng sớm nào cũng có cảnh hai người chen chúc trong phòng tắm, người còn ngái ngủ bơ bơ đứng đánh răng, người tóc tai bù xù ngồi thản nhiên làm nhiệm vụ cao cả. . .
      Có lẽ vợ chồng có tình vẫn có thể giống như thế này, cả hai đều nhìn ra người kia thích mình đến cỡ nào nhưng kỳ lạ là họ đều biết nếu có người kia làm bạn cuộc sống trở nên vô vị cực kỳ.
      Tần Mạch vừa lái xe đến công ty nhận được điện thoại của mẹ, bây giờ là chín giờ ở Mỹ, bà ân cần hỏi thăm sức khỏe hai vợ chồng sau đó chưa đến ba câu ngừng nhắc đến cháu nội tương lai của mình.

      Tần Mạch lẳng lặng nghe nguyện vọng thiết thực được ẳm cháu của mẹ hồi liền lấy lý do có cuộc họp quan trọng để ngắt máy.
      Em bé, ai muốn đâu!!

      Nhưng chuyện này phải cần phối hơp giữa các yếu tố thiên thời, địa lợi mà quan trọng hơn cả là nhân hòa. . . Nghiệt ngã là mặc dù sức lực, chiến thuật mà Tần Mạch dùng giường với Hà Tịch mỗi đêm đều có thể sánh với khát vọng bóng đá Trung Quốc vượt qua Brazil nhưng đến giờ cái bụng Hà Tịch vẫn chưa có rục rịch gì hết. Tần Mạch khó mà bóp cổ tay thở dài.
      cũng hiểu được, trong cuộc sống đâu phải chuyện gì cũng như ý mình mong muốn, đối với giờ chỉ cần mỗi ngày mở mắt tỉnh giấc có thể thấy Hà Tịch há miệng, chảy nước miếng khò khò bên cạnh mình là hạnh phúc lớn lao rồi.
      Bỗng nhiên Tần Mạch nhớ đến quãng thời gian trước ở Mỹ, ngày ngày đêm đêm đều là công việc, mỗi ngày đều dựa vào thuốc lá và cà phê để vượt qua, thậm chí nằm giường bệnh vẫn phải xem xét các văn kiện.
      Thời gian đó, luôn ảo tưởng Hà Tịch vẫn còn chờ đợi , mỗi ngày gọi điện đến kể cho nghe hơm nay lại gây chuyện gì, giận hờn ai hoặc ăn cái gì ngon…tuy là kể lể, oán thoán cuộc sống phức tạp nhưng lại cảm thấy rất ấm lòng, vui vẻ. Điều này chứng minh, Hà Tịch vẫn thích , vẫn còn ỷ lại vào . Nhưng lúc đó bọn họ chia tay.
      Hoàn cảnh của khiến thể về nước, mà tính cách kiêu ngạo của lại cho phép nắm mãi buông người mà mình thể đảm bảo tương lai. nghĩ, Hà Tịch là tốt, ấy chắc chắn cuộc sống hạnh phúc.

      Vì thế khi Dịch Tình với rằng Hà Tịch ngừng coi mắt khiến ghen tị và tức giận, thôi cứ tìm đại người kết hôn là được, dù sao cũng đâu có gì khác nhau đâu.

      đương với Dịch Tình nửa năm, hai người cùng dùng cơm, cùng làm việc, thời gian gặp nhau mỗi ngày nhiều hơn thời gian quen biết với Hà Tịch rất nhiều nhưng trong lòng hề có chút rung động. Mỗi lần Dịch Tình chủ động hôn chỉ qua quýt gạt ra.
      “Eric, tuy chúng ta nhau nhưng vẫn là cặp mà đúng ?” Dịch Tình hơn lần oán hận hỏi, ” Ngay cả hôn môi cũng được sao?”
      Ừ, được.
      Sau đó, đến sân bay đưa Dịch Tình và Lee về Trung Quốc, Dịch Tình trêu chọc : “Eric, thủ thân vì ấy cả đời hả?”
      ra thủ thân cũng có gì tốt. Dù sao cũng thể tiếp nhận người khác, thể vì mục đích riêng mình mà đẩy người ta xuống nước được.
      ” Để em về nước tìm hiểu dùm , nếu ấy chưa lấy chồng quay về theo đuổi ấy .” Dịch Tình cười , “Chỉ hy vọng ấy đập trận là được.”
      nghĩ tới nghĩ lui, tính tính lại vô số lần mới quyết định về nước, nhưng ngờ, vừa xuống máy bay gặp ngay Hà Tịch, ấy kéo Trình Thần say khướt, vẻ mặt dở khóc dở cười, biểu tình giống y đúc trong trí nhớ của .
      Tần Mạch định bước đến chào hỏi nhưng chân nhúc nhích được. . .Lần đầu tiên vì tình mà khẩn trương, vô thố đến vậy. . .
      Hà Tịch thấy có phản ứng như thế nào? Có khi nào đánh ? Vô thức, ôm lấy bụng, khẩn trương nuốt nước miếng.
      Dĩ nhiên, Hà Tịch đánh mà chỉ khách khí mà xa cách mỉm cười với , so với bị đánh càng làm khó chịu nhiều hơn. Giống như từng là sinh mệnh của nhau nhưng giờ thành người xa lạ lướt qua nhau. chịu nổi. . .
      Điện thoại rung rung, hai chữ Hà Tịch màn hình kéo suy nghĩ quay lại, Tần Mạch hơi nhíu mày, nhìn thời gian, mười giờ hai mươi phút, bây giờ mà gọi cho . . .chẳng lẽ lại gây họa nữa rồi?
      nhận điện thoại, nghe thấy hình như bên kia có rất nhiều người cãi nhau, rất ồn ào, sau đó lại nghe tiếng thở dài thườn thượt, Tần Mạch khỏi nhíu mi, sau đó nghe Hà Tịch đáng thương : ” Tần à, em bị xe tông rồi. . . mà ra cũng thể coi như bị xe đụng. . .”
      Tần Mạch ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện thấy Hà Tịch ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, đầu quấn vòng băng vải trắng toát gì đó với vị bác sỹ bên cạnh, mặt cười thản nhiên, hề thấy bóng dáng của kinh hoảng, bất an.
      chăm chú nhìn vịbác sỹ đứng cạnh Hà Tịch, nếu nhớ lầm đây chính là người bắt cá hai tay với Hà Tịch và chàng bác sỹ khác, tên là Trần gì đó. thân áo blouse trắng tinh nhìn chướng mắt.
      Hà Tịch tán gẫu rất vui vẻ với Trần Thượng Ngôn quay đầu lại nhìn thấy Tần Mạch sắc mặt đen thui, hầm hầm nhìn mình. Nụ cười mặt đông cứng, cũng nhìn Tần Mạch hồi rồi kỳ quái : ” Em biết là quấy rầy công việc của nhưng tốt xấu gì em cũng là bà xã của , em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến đây là chuyện dĩ nhiên mà, sao lại làm như em thiếu tiền vậy?”

      Trần Thượng Ngôn thấy Tần Mạch, cười hiền lành, thức thời chào , để lại hai người Hà Tịch và Tần Mạch mắt lớn mắt trừng nhau.
      Cuối cùng, Tần Mạch giơ cờ trắng đầu hàng, nhìn Hà Tịch xuống nước ” Em bị xe đụng hả? Em bị cửa toilet kẹp vào đầu chắc, ngốc như vậy.”
      lại giận hờn gì nữa? Đâu phải em muốn mình bị thương đâu. . .” Hà Tịch ủy khuất gãi gãi đầu, “Ai mà biết ra ngoài mua đồ ăn cũng xui như vậy chứ.”
      Tần Mạch thở dài, xoa xoa đầu , đau xót : “Còn đau ? Chuyện thế nào?”
      . . .bước ra khỏi siêu thị, đến góc đường cái xe tải lớn, mà ngay ven đường lại có cái xe , sau đó cái xe lao vào đường bộ đụng đèn đường rồi em cũng đụng đèn đường luôn…”

      Tần Mạch lặng im hồi lâu, đỡ trán than : “ hổ danh là Hà Tịch. . .”
      Hà Tịch cằn nhằn thầm oán dứt: ” Biết sớm xảy ra chuyện như vầy em xin phép nghỉ làm rồi, vừa làm mà bị trừ lương vừa đỡ đau đớn.”
      Tần Mạch chạm vào băng gạc đầu , ánh mắt lóe lóe hỏi: ” Đầu của em, là tay bác sỹ kia băng hả?”
      Lúc này, Hà Tịch mới nghiêm túc đánh giá Tần Mạch vài lần, híp mắt nở nụ cười: “ Tần, đừng với em là ghen nha.”
      Tần Mạch hừ lạnh tiếng: ” dưới bị ăn sạch sành sanh còn gì để ăn dấm chua chứ.” nhìn chỗ khác, im lặng chút rồi từ từ liếc Hà Tịch cái, vươn cổ hỏi: ” Hai người. . . chuyện cũng vui quá hen?”
      ” Ừm, vui lắm.”
      Tần Mạch lập tức nổi giận, chuyển sang mặt lạnh tóm Hà Tịch về: ” Vui vẻ cũng có cơ hội, ta là của người khác, em là của .”
      Hà Tịch sau cười khanh khách, lải nhải “ ghen mà còn bày đặt sỹ diện” ngừng, chịu hết nổi, vừa quay mặt lại đôi môi đỏ mọng, mềm mại dán lên môi mình hôn cái: ” Thấy đáng quá, thưởng nè!” Hà Tịch cao ngạo ngẩng đầu .
      Tần Mạch ngây ngốc sờ sờ khóe miệng, lo lắng trong lòng phút chốc hóa thành hư , đôi mắt cong cong. thu hồi ý cười mặt, cũng bày ra bộ dáng cao ngạo y hệt vậy: “Ừm, được rồi, cho em cơ hội để thưởng thêm lần nữa đó.”
      ” Thưởng tin.”
      Hà Tịch ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hạ người xuống, Tần Mạch nửa tin nửa ngờ đưa tai đến gần miệng .
      Đột nhiên Hà Tịch hét to: ” sắp làm cha rồi!”
      Ngay lập tức ánh mắt dại ra, đầu óc Tần Mạch choáng váng quay đầu nhìn Hà Tịch cười dịu dàng, biết là bị Hà Tịch hét choáng váng hay bị dọa choáng váng.
      “Làm cha?” lặp lại.
      Hà Tịch gật đầu.
      Tần Mạch ngây người trong chốc lát, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì liền móc di động ra, bối rối bấm điện thoại, năng lộn xộn: “Mẹ. . . Phải làm cha, về nước nhanh , dạ, có, con . . dạ, con có. . .”
      có. Cục cưng của riêng mình.

      HOÀN

      P/s: Rốt cuộc cũng xong, hy vọng các bạn thích. Mình vẫn thích có thêm vài phiên ngoại nữa nhưng tác giả chỉ viết đến đây chúng ta đành phải chịu vậy. Tạm biệt Tần Mạch – Hà Tịch nhé! Mong rằng mỗi người trong chúng ta ai cũng có thể tìm đúng cái nắp vung vừa khít để ụp lên cái nồi của mình như chị nhà này vậy.
      B.Cat thích bài này.

    5. victorique

      victorique New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      là truỵên rất hay..nhưng có thể mọi người mình ích kỷ cũng đựơc nhưng đọan cuối,lúc biết n9 trong tgian chia tay từng ng khác và có ý kết hôn với mình,ko chấp nhận đựơc..nếu là mình... là vẫn còn ,nhưng mình chấp nhận đợi mà lại vì lý do vô lý như nam9 ns có cho,mình cũng ko cần người đàn ông ko tự tin như thế nữa...vì điều đó cho thấy người đàn ông đó còn chưa tin tửơng vào t. của mình cũng như vào ng mình ....
      Nhưng dù sao đọan đầu rất hay
      nancy1986 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :