1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 43. Ghen

      Tặng quà gì cho Tần Mạch đây? Suy nghĩ lại, tôi quyết định phải là món quà made in Hà Tịch.

      Tôi kết thúc công việc sớm, chạy đến tiệm bánh ngọt Phương Dĩnh làm. Tôi biết Tần Mạch đau dạ dày, chắc nhiều năm rồi ăn bánh sinh nhật, mà tính người này lại thích ăn thịt nên tôi định làm cái bánh kem đường nhân chà bông. (Ẹc, bây giờ mình biết vì sao Tịch Tịch toàn ăn mì tôm rồi)

      Tôi mơ màng tưởng tượng cảnh vui mừng tới mức tay chân luống cuống, tất nhiên, nếu dám chữ thích, tôi ấn nguyên cái bánh vào mặt ai đó liền.

      chủ quán đẹp trai đúng là người tốt, biết tôi muốn tự tay làm bánh tặng sinh nhật tặng bạn, những dành nguyên góc sau quầy cho tôi trổ tài mà lúc vãn khách còn chạy vào chỉ giáo vài câu.

      Suốt thời gian làm bánh, tôi vô cùng vui vẻ, sau khi bánh được cho vào lò nướng, chủ và Phương Dĩnh đều đứng trước lò ngừng vỗ tay cổ vũ tôi, tôi vênh vang chống nạnh cười sảng khoái: “ Lý, hay sau này mướn tôi làm phụ bếp , bảo đảm bánh bán đắt như tôm tươi.”

      Lí đẹp trai cười ôn hòa: “Rất có năng khiếu, có thể đào tạo được, tay trộn bộn trông còn khỏe hơn cả máy trộn bê tông ấy, chắc chắn tiết kiệm được khối điện cho quán đấy.”

      Phương Dĩnh che miệng cười trộm.

      Tôi để ý lời trêu ghẹo của bọn họ, dòm cái lò nướng lom lom, soái ca Lý cười : “Tròng mắt sắp lọt ra ngoài rồi kìa, bánh chín nhanh như vậy đâu, ra ngoài ngồi chút .”

      Khách trong tiệm cũng đông lắm, tôi và Phương Dĩnh ngồi vào bàn cạnh cửa sổ tán gẫu, bé mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Chị tốn công thế này, em nghe , chắc đây phải là bạn bè bình thường đúng ?”

      Tôi chỉ cười trừ.

      Phương Dĩnh tặc lưỡi, cười : “Nhất định là vị tiên sinh có đôi mắt sắc sảo kia, em biết ngay…” bé đột ngột dừng lại, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tôi thấy lạ sao lại dở dang lại nhìn chăm chăm ra cửa sổ, liền theo hướng ánh mắt bé nhìn ra ngoài.

      Nhìn rồi mới biết sao Phương Dĩnh lại ngẩn người ra như thế.

      chiếc xe việt dã đậu bên đường trước trung tâm thương mại đối diện tiệm bánh, vừa khéo đây là chiếc xe tôi rất quen thuộc, càng khéo hơn nữa là hai người, nam nữ, bước xuống xe kia tôi cũng quen luôn, Tần Mạch và Dịch Tình.

      Bọn họ hình như chuyện gì đó, Tần Mạch đứng quay lưng lại, tôi thấy được vẻ mặt , nhưng của Dịch Tình ngược lại, thấy rất ràng, ta cười vô cùng rạng rỡ, rạng rỡ như ánh mặt trời, chói sáng tới mức tôi thấy… tức mắt.

      Dịch Tình níu tay Tần Mạch, chân mày tôi trong bất giác nhướn lên, rồi hai mắt lập tức nheo lại.

      Tần Mạch hề gạt tay ta ra, tiếp đó Dịch Tình kiễng chân, cả khuôn mặt rướn lên, tôi biết ta hôn trúng chỗ nào, nhưng thấy Tần Mạch vội vàng lùi ra sau, tôi nghĩ chắc cũng kinh ngạc đây, hay là vui mừng nhỉ?

      Tôi bình tĩnh quay lại, trước ánh mắt lo lắng của Phương Dĩnh tôi móc điện thoại gọi cho . Tôi thấy cầm điện thoại do dự hồi lâu, mãi đến khi Dịch Tình khoát khoát tay, tự mình bước vào trong, Tần Mạch mới nhận cuộc điện thoại “mất hứng” này.

      “Hà Tịch?” Từ sau khi về nước, tôi chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho , nên hiển nhiên bây giờ giọng có chút chần chừ.

      Tôi bình tĩnh mở miệng: “ ở đâu?”

      “Ở công ty.”

      Tôi cười: “Tần Mạch, phải hôm nay dự sinh nhật cùng sao?”

      “Em tan tầm rồi à?”

      “Em chuẩn bị quà tặng cho , sáu giờ rưỡi đến công ty đón em .”

      Bên kia kinh ngạc lúc, rồi giọng hưng phấn che giấu của truyền tới: “Được.” Sau khi tắt máy, nắm chặt điện thoại, tới lui vài bước, tôi thấy cười ngây ngô, vẻ mặt giống y như đứa vừa được món đồ chơi thích nhất vậy.

      Đương nhiên tôi biết sao vui đến vậy rồi, cái diễm phúc trái ôm phải ôm thế kia, gặp tôi tôi vui đến ngu người rồi.

      Nhìn theo Tần Mạch chạy xe , tôi hỏi Phương Dĩnh: “Gần đây có chỗ nào bán tiêu ?”

      Phương Dĩnh dòm bản mặt tôi, yên tâm hỏi: “Chị à… Chị định làm gì?”

      Tôi cười vô cùng ôn hòa: “Chị muốn mua hạt tiêu cay, cay nhất luôn.”

      Tôi rạch ngang chiếc bánh, khoét lỗ chính giữa, rồi đổ nửa ký hạt tiêu vào đó, xong xuôi đậy lại, trét bơ xung quanh, hoàn toàn nhìn ra dấu vết cái bánh bị phanh thây nhét thêm thứ khác vào trong đó, mặt bánh tôi còn dùng kem hoa quả viết hai chữ Tần Mạch đỏ tươi.

      Phương Dĩnh tiễn tôi về trong lo lắng, tôi chỉ nhìn bé cười: “Chị biết em nghĩ gì, chị cũng biết chuyện này chắc tới năm phần là hiểu lầm, nhưng biết sao được” Tôi nắm chặt tay, các cơ mặt đều run run, “Chị ghen đến phát điên đây.”

      Phương Dĩnh dám can nữa, tôi gọi xe chẳng thẳng đến công ty.

      Tần Mạch chờ ở đó rồi, thấy tôi ôm hộp bánh kem từ xe bước xuống, miệng giật giật, rồi đằng hắng tiếng nhìn ra chỗ khác: “Hà Tịch, chẳng lẽ em biết thích ăn đồ ngọt.”

      Tôi biết chứ, bị đau dạ dày, thể ăn đồ ngọt, nên tôi mới phải ‘hao tâm tổn sức’ tự làm cái bánh đường nhân chà bông cho .

      Tôi im lặng , Tần Mạch liếc tôi cái rồi nhìn ra xa, tự nhiên: “Nhưng dù sao cũng rồi, cố ăn miếng vậy.”

      “Bánh em tự làm” Tôi thích em vứt rồi làm ra vẻ vứt .

      Tần Mạch vội cướp lấy hộp bánh, trừng mắt nhìn tôi, rồi cẩn thận đặt vào ghế sau, tôi thấy vuốt ve hộp bánh, giống như nâng niu đồ vật quý giá. Lúc sau mới quay đầu dịu dàng nhìn tôi: “Về thôi, trễ rồi.”

      Khi đó, dường như tôi thấy hình ảnh mình trong mắt cơ hồ sáng lóa.

      đường về, tôi câu nào, mà Tần Mạch lại vốn là người kiệm lời, dù tâm trạng thế nào cũng bao giờ thể ra, cho nên cho tới khi về đến nhà, chúng tôi vẫn gì với nhau. Cũng may trong xe bật nhạc nhè , thỉnh thoảng tôi cũng hát theo vài câu, khí cũng tới nỗi miễn cưỡng.

      Về đến nhà, Tần Mạch mang bánh vào trước, thấy tôi chần chờ chưa vào mới với ra: “ vào sao?”

      Tôi hít sâu hơi, rặn ra nụ cười, bước theo vào.

      Vừa vào cửa, tôi hơi giật mình, tôi nhớ là sáng nay lúc ra khỏi nhà trong phòng khá bề bộn, còn bây giờ sàn nhà được lau sạch , bàn ghế bình nước sáng bóng.

      Tần Mạch thản nhiên giải thích: “Hôm nay có người đến dọn vệ sinh.”

      Tôi gật đầu, Tần Mạch vào bếp mang rượu vang ra, tôi : “Ăn bánh trước ”. Vừa vừa mở hộp, lấy cái bánh đầy hấp dẫn ra.

      Tần Mạch vừa nhìn cái bánh, chau mày: “Hà Tịch, em lập bia cho hả?”

      nền kem trắng phớ, nổi bật hai chữ Tần Mạch đỏ như máu nằm chính giữa, tôi biện bạch: “Con người thể chỉ nhìn bề ngoài, cái bánh cũng vậy, để em lấy miếng cho nếm thử.”

      rồi, tôi nhanh tay cắt miếng bánh, nhưng ngay lúc này tim tôi mềm xuống nửa rồi, nhát cắt đó chỉ ấn xuống nửa liền rút lại, miếng bánh cắt ra phần lớn là bơ và bánh, chỉ dính ít hạt tiêu. đợi Tần Mạch kịp nhìn thấy trong bánh có gì liền nhét mạnh vào trong miệng .

      Vẻ mặt Tần Mạch từ đầu tới cuối đều mơ mơ hồ hồ, cho tới khi phát bực vì hành động thô lỗ của tôi, sắc mặt mới thay đổi, vội vàng phóng vọt vào bếp uống nước, ho sặc sụa.

      Điều ngờ là tôi lại chẳng hề vui vẻ, thoái mái chút nào khi bị khó chịu, chỉ biết xụ mặt, nguyên tại chỗ chờ trút giận.

      Tiếng ho dần, Tần Mạch uống nước xong ra, gương mặt đỏ bừng vì cay, nhìn tôi: “Hà Tịch, em đúng là đồ ngốc.” , “Còn bỏ nhầm hạt tiêu vào bánh nữa.”

      biết vì sao những lời này của lại khiến tôi cảm động. Tần Mạch tin tôi hại , hề nghĩ rằng tôi cố ý …

      “Em cố tình đó.” Tôi .

      ngẩn người.

      Tôi bước tới, giữ chặt cằm hậm hực tra hỏi: “Hôm nay ta hôn chỗ nào? Cắt miếng thịt đó xuống cho em.”

      Tần Mạch lại nghệt ra, ánh mắt trầm xuống: “Hà Tịch, em ghen hả?”

      “Hay là, em cũng kiếm chàng để hôn cái?”

      Tôi tưởng tức giận , nhưng mà nhìn tôi chăm chăm, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Em ghen.”

      “Đúng, em ghen, rồi sao, Tần tiên sinh thấy tự mãn rồi chứ?” Tôi cười lạnh lùng, “Nhưng có biết em ghen chuyện gì ? thích em, dùng mọi biện pháp theo đuổi em, nhưng cuối cùng lại dây dưa với này khác sau lưng em, ‘lửng lơ con cá vàng’ sao? Tần tiên sinh, sức hấp dẫn của quả vô cùng lớn, Hà Tịch em dám trêu chọc”

      chau mày: “Hà Tịch, … với này khác khi nào chứ”

      “Được, cứ cho là em quá lên, chỉ dây dưa với Dịch Tình thôi, mập mờ dứt!” Lông mày càng nhíu chặt nhưng hề phản đối lời tôi. Thấy sắt mặt ngày càng sầm lại, lòng tôi trống rỗng, im lặng hồi lâu, tôi kìm nén run rẩy, gằn từng tiếng hỏi: “Tần Mạch… và Dịch Tình có phải ‘ từng’ ?”

      trả lời.

      Tôi nghĩ tôi hiểu ý , ngầm thừa nhận.

      Tôi gật gù: “Hai người đến với nhau” Tôi cười, “ từng làm chuyện đó.”

      Chân mày dính chặt với nhau, trầm giọng phủ nhận: “ có.”

      Tôi thấy hụt hẫng, đầu óc hỗn loạn, tùy tiện hỏi: “Khi nào?”

      “Lúc ở Mĩ.”

      Tôi nhìn , kìm được mỉm cười mỉa mai: “Bên nhau bao lâu?”

      im lặng, cuối cùng đáp: “Nửa năm.”

      “Rất lâu.” Tôi , “Còn lâu hơn tất cả thời gian của và em cộng lại.”

      “Hà Tịch, em nghe , đó chỉ là…”

      đơn lạnh lẽo?” Tôi gật đầu cười : “Em hiểu.”
      B.Cat thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 44. dơ bẩn

      phải như em nghĩ đâu.” định giữ tay tôi, nhưng tôi tránh qua bên, né cánh tay .

      “Tay chạm vào người khác đừng nắm tay em, miệng hôn người khác đừng chuyện với em, ánh mắt từng nhìn bóng dáng người khác cũng đừng nhìn em.” Tôi nhàn nhạt, “Điều đáng tiếc là em có thể để ý mọi chuyện nhưng riêng chuyện này, em ngại dơ bẩn.”

      Tay chựng lại, giọng thở dài: “ ấy hoàn toàn có gì…”

      Tôi cười nhạt: “Hai người bên nhau nửa năm mà chỉ đơn thuần nắm tay chuyện tình cảm, loại chuyện cổ tích như vậy nghĩ em tin sao?” ra câu này, ruột gan tôi như muốn đảo lộn. Lúc này tôi mới nhớ đến cảnh lúc Tần Mạch vừa về nước, vẻ mặt giật mình lúc vô tình gặp tôi của Dịch Tình khi đến sân bay đón và biểu lãnh đạm khi gật đầu chào tôi của Tần Mạch… chắc là e ngại có mặt của Dịch Tình.

      bình tĩnh nhìn tôi: “Đây là , em phải tin .”

      “Tần tiên sinh.” Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, “Tình cảm là thứ mà em đùa giỡn được, em thể tiếp tục được nữa.”

      Tôi xoay người định bỏ , quả nhiên cố sống cố chết giữ chặt tôi lại: “ chưa bao giờ đùa giỡn với em.” rất nghiêm túc, ngón tay bấu chặt tôi, giống như chỉ cần lơi tay chút tôi như làn khói bay mất.

      “Vậy là đùa giỡn với vị tổng giám xinh đẹp kia sao?’ tôi cười nhạo, “Tần tiên sinh, em nhớ lúc trước còn dẫn lời của bác Mao rằng đặt mục tiêu hôn nhân lên đầu rặt phường lưu manh, mà quý ông, làm trò lưu manh… ” Lúc trước nghe những lời này của , tuy ngoài mặt ra vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng thấy vô cùng ngọt ngào, còn giờ đây nghe chói tai, từng chữ như cứa vào tim. Tôi cười hỏi, “Tần tiên sinh, phải chăng giở trò lưu manh với vị tổng giám xinh đẹp?”

      trầm mặc lúc lâu mới : “ ấy chia tay rồi.”

      chia tay, từng ở bên nhau, từng ở bên kẻ lấy hôn nhân làm mục tiêu hàng đầu…

      Tần Mạch vẫn kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức ngay cả câu dối cũng chịu với tôi. ràng ngay trước mắt, ra lúc ở cùng Dịch Tình thực từng muốn kết hôn với ta.

      Giờ đây, lời đó lại khiến tôi muốn nghe bằng câu này: Đúng vậy, là do thấy đơn lạnh lẽo, ở bên ta chỉ là muốn chơi đùa thôi.

      kỳ vọng hão huyền.

      Tôi thừa nhận, viêc lòng với người con khác chính là đòn chí mạng với tôi.

      Họng tôi tắc nghẹn, hơi thở lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc, bất giác cả người run rẩy. Tôi thấy mình giống như tên hề khi làm hỏng vở diễn, cảm khái : “Em vốn định phạt ăn hết cái bánh kem này rồi tha thứ cho . Em thực mong muốn rằng em hiểu lầm hai người…”

      Tôi gỡ từng ngón tay nắm chặt cổ tay mình của .

      Tần Mạch nhất quyết buông, ngón tay bấu chặt tới trắng bệch, tay tôi đau nhói. Dù tôi gỡ thế nào, cũng có cách siết lại chặt. Tôi cũng dùng hết sức mình, cào tay đến trầy da, rớm máu.

      cố chấp tới mức cứ trơ ra. Mà điều xấu hổ là tôi lại là người nỡ nhẫn tâm tiếp tục ‘hạ độc thủ’.

      Tôi cười nổi, lạnh lùng : “Buông ra.”

      “Hà Tịch…” trầm giọng gọi tên tôi rồi im luôn, dường như biết tìm lời nào để giải thích. Mà cũng đúng thôi, chuyện này còn có gì mà giải thích nữa.

      Rồi tôi bất ngờ khi đột nhiên đập chai rượu vang bàn xuống đất vỡ choang, tôi trân trối nhìn , tay còn lại vội thủ thế, nghiêm giọng : “Tần Mạch! Bây giờ là có lỗi với em trước nên em mới bỏ , nếu có mưu sát vì tình phải là em giết mới đúng.”

      Tần Mạch thèm để ý đến tôi, tay vẫn nắm chặt tôi, tay kia mò mẫm đống thủy tinh vỡ hòa lẫn với rượu vang sàn. Tôi nhìn chăm chăm bàn tay bị tôi cào rớm máu lại có thêm ít vết thương, đến khi nhìn thấy thứ mà nhặt lên từ sàn nhà tôi chết sững, quên cả động tay động chân.

      Dưới ánh đèn la phông ấm áp, chiếc nhẫn kim cương ướt đẫm rượu vang trong tay sáng lấp lánh đến mê người.

      Tôi trấn tĩnh lại, cười lạnh lùng: “ có ý gì?”

      “Hôm nay… vốn định dùng cách lãng mạn để… cho em”

      Tôi gạt mạnh tay , hề đề phòng nên chiếc nhẫn bay vuột khỏi tay, biết rơi vào xó xỉnh nào.

      Tôi nhìn chằm chằm Tần Mạch, sắc mặt trắng bệch, vô cùng khó.

      “Em rồi, em ngại dơ bẩn.” Tôi tiếp, “Cho dù là tay, môi, ánh mắt hay là trái tim từng lạc lối, em đều sợ bẩn.”

      nhìn tôi rất lâu, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, tận lực đè nén cảm xúc, cuối cùng nhẫn nhịn : “Nếu căn cứ theo tiêu chuẩn của em chỗ này vô cùng sạch mạnh mẽ kéo tay tôi đặt lên ngực mình “Chỉ có điều, Hà Tịch, em chưa từng tin .”

      Tôi nhìn xuống, cười nhạt: “Tần Mạch, đừng bày ra bộ dạng thâm tình như vậy, em sợ đó.” Lần này, tôi dễ dàng rút tay mình khỏi tay .

      với Dịch Tình còn quan hệ gì nữa, đều là quá khứ rồi.” cụp mắt, siết chặt nắm tay “Hà Tịch, bẩn.”

      Vẻ mặt cố hết sức bình tĩnh của giấu được tia nhìn yếu ớt thoáng quá, tôi tưởng chừng muốn mềm lòng, nhưng cuối cùng giữ vững cứng rắn. Có lẽ tôi giống chiếc bánh tôi làm kia, bề ngoài thoạt nhìn thuần khiết vô hại, ăn vào mùi vị, nhưng sâu trong cùng là ruột đầy tiêu cay.

      “Tần tiên sinh.” Tôi , “ quên rồi sao, chúng ta cũng còn quan hệ gì. Những gì nhớ đều là quá khứ.”

      vẫn trấn tĩnh nhưng sắc mặt trắng bệch, yếu ớt như đứa trẻ nơi nương tựa.

      Tôi cầm túi xách, lẳng lặng ra cửa.

      Khi mở cửa, tôi nghe giọng lẫn trong tiếng gió đêm lạnh lẽo bên ngoài: “Hà Tịch, nếu vẫn trở về, em lấy người khác sao?”

      Tôi hiểu hỏi câu đó lúc này là ý gì, nhưng vẫn thành trả lời: “. Cho dù bây giờ trở lại.”

      nữa, tôi dứt khoát đóng cửa bỏ .

      Đêm đó, tôi lang thang đường quốc lộ dài thăm thẳm, từ ngoại ô vào trong thành phố, từ đêm khuya cho tới sáng tinh mơ, sương sớm đường đọng kín mi mắt, tôi về nhà đôi chân bị ngược đãi.

      Công nhân vệ sinh đường sáng sớm đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.

      Chỉ có tôi biết, tôi giống như người điên, đầu tóc rối bời lang thang đường suốt đêm, nhưng lại muốn xem người kia có đuổi theo hay , thấy tôi thế này có áy náy, đau lòng hay , có vừa thành khẩn nhận lỗi vừa tìm cách an ủi tôi .

      Tần Mạch bao giờ biết được rằng, tôi rất dễ mềm lòng với .

      Cho nên, con đường này chỉ có mình tôi đơn độc hết.

      Để cuối cùng dứt khoát hồi phục.



      Về nhà, rửa mặt chải đầu qua loa, bỏ qua trang điểm, tôi vác nguyên bộ mặt mộc đầy hốc hác đến công ty.

      Đồng nghiệp thấy tôi đều vô cùng lo lắng, túm tụm lại hỏi thăm vài câu, tiếp đó tôi đem bộ dạng mắc bệnh nan y đó gặp Tạ Bất Đình. Ông ta cũng mới đến, treo áo khoác lên móc, vừa quay đầu thấy tôi, cái bụng phệ của ông ta nhảy dựng lên, giọng hỏi: “ khỏe chỗ nào? Tuy công việc rất quan trọng nhưng cũng thể coi thường sức khỏe được, thanh niên bây giờ…”

      “Tạ tổng” Tôi , “Thần Venus báo rằng, nếu tôi phép mấy ngày tháng sau bị mất tích vô cùng thần bí.”

      Lần này Tạ Bất Đình mắng tôi, chỉ nhìn tôi đánh giá lượt rồi : “Ừ, hôm nay sắp xếp, bàn giao công việc . Tôi thấy mấy nhân viên thực tập của cũng tệ lắm, cứ an tâm nghỉ dưỡng bệnh, giao công việc lại cho bọn họ xem như rèn luyện thêm.”

      Tôi cảm ơn, quay người bước ra cửa, đột nhiên Tạ Bất Đình gọi tôi lại hỏi: “Tiểu Hà, … lại thất tình nữa hả?”

      Tôi khựng lại: “Người tôi định kết hôn… ta chết.”

      Tạ Bất Đình hoảng hồn, lung búng ồ ờ hồi lâu được tiếng nào, . Cuối cùng tôi đẩy cửa bước ra.

      Bàn giao công việc xong xuôi, về nhà việc đầu tiên là tôi lôi cuốn sổ tiết kiệm ra, nhìn dãy số sổ tôi ngửa đầu cười ha ha. Cuối cùng tôi quyết định, kỳ nghỉ phép năm này tôi du lịch, đó là Tam Á – biển xanh nắng vàng!

      Cứ như thế, tôi chẳng cần chuẩn bị gì, lao mua vé máy bay, bay thẳng đến Tam Á. Tôi nghĩ, đời người phụ nữ phải có vài lần điên cuồng, đặc biệt là khi thất bại trong tình .

      Tối hôm sau, thái hậu gọi điện, thông báo thứ bảy tuần sau có buổi xem mặt, kêu tôi sắp xếp thời gian gặp người ta. Lúc này tôi nằm thảnh thơi trong khách sạn gặm mớ trái cây mới mua ở siêu thị, vừa ăn vừa ậm ừ, mẹ già lại lầu bầu nhắc nhở tôi phải thể cho tốt, còn quên khen người này rất tốt, gì mà khó khăn lắm mới tìm được ta. Mãi mới ngắt được điện thoại lại đến Trình Thần gọi.

      Tôi nghĩ, mấy người này cũng lạ thiệt, người nào cũng nhằm lúc tôi du lịch mà gọi. Tôi miễn cưỡng nghe máy, ra hôm nay Trình Thần khám bệnh mới biết mình có em bé.

      Chị và Thẩm Hi Nhiên cưới nhau hai năm, mong đứa con nhưng đợi hoài mà vẫn chưa thấy tin mừng. Tuy cả hai ngoài miệng gì nhưng trong lòng nôn nóng vô cùng. Bây giờ chị có thai, xem như hoàn thành tâm nguyện lớn.

      Tôi chúc mừng chị rồi tán gẫu vài câu, đến lúc gần cúp máy, đột nhiên chị : “Tịch Tịch, hôm nay chị gặp Tần Mạch ở bệnh viện.”

      Lòng tôi trùng xuống, nhưng ngoài miệng chỉ ừ tiếng.

      “Hình như ta bị bệnh, có vẻ rất nặng.”

      “Ừ, sao?”

      “Hả… có gì, vậy thôi”

      Tắt điện thoại, tôi nhìn đĩa măng cụt ăn dở, hào hứng bay đâu hết.

      Mấy ngày tiếp theo, tôi lê la từ nơi có hai tảng đá dựa vào nhau có tên là Thiên Nhai Hải Giác đến vịnh Á Long nổi tiếng, nằm ườn phơi nắng ngắm nam thanh nữ tú qua lại, leo núi Năm Ngón, xem phong tục tập quán của người dân tộc thiểu số, cuối cùng khi đến Khu văn hóa Nam Sơn (*), đứng trước bức tượng Nam Hải Quan cao 108m tôi thực muốn quay về rồi.




      (*) Khu văn hóa Nam Sơn:







      Chuyến này hoàn toàn là ngẫu hứng nên lúc về hành lý tương đối gọn . Tôi gom những đặc sản mua trong mấy ngày ở đây cho vào túi rồi xuống lễ tân trả phòng. ngờ ở nơi này lại gặp phải người muốn gặp.

      Hà.”

      Tôi quay đầu lại, thoáng chốc cả người cứng đờ. Dịch Tình buông tay người đàn ông nước ngoài bên cạnh, bước phăm phăm về phía tôi.

      Tôi chớp mắt, nhìn Dịch Tình hồi lâu rồi ánh mắt chuyển đến người đàn ông nước ngoài phía sau nhìn cũng lâu kém, Dịch Tình cười chào tôi: “Chào , lâu gặp, tôi là Dịch Tình, đây là vị hôn phu của tôi. có nhớ tôi ?”

      Mới thấy mấy hôm trước đó thôi…

      Tôi cười lịch : “Chào , dĩ nhiên là nhớ chứ.”

      “Tôi vẫn nhớ như in màn chia tay ở sân bay hai năm trước, sau đó ở Mỹ, Eric cũng thường xuyên nhắc đến , ngờ lại gặp được ở đây.”

      Tôi cười cứng ngắc: “Tôi cũng bất ngờ.”

      ta nhìn nhìn sắc mặt tôi rồi : “ Hà à, chúng ta có thể chuyện ?”
      B.Cat thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 45. Nước và cà phê

      ra tôi cũng muốn chuyện với ta lắm.

      Trong đoạn tình cảm này của Tần Mạch, tôi hay ta đều tính là kẻ thứ ba. Chúng tôi chỉ là cùng gắn bó với người đàn ông, nhưng ở những thời điểm khác nhau và có cùng thứ tình gắn bó như nhau ở những thời điểm khác nhau mà thôi.

      Nhưng ta mở miệng như vậy, tôi chắc chắn thể hai chữ “ ” được.

      Vì thế, lúc này đây tôi ngồi với ta trong nhà hàng khách sạn, bên cạnh là đống đồ đặc sản. ta gọi cà phê còn tôi kêu ly nước lọc.

      “Hà tiểu thư.” ta cười , “ có biết tại sao tôi có ấn tượng sâu sắc với ?”

      Tôi thấy câu hỏi này của ta hơi có vấn đề, tôi căn bản là hề biết ta có ấn tượng sâu sắc với tôi làm gì để ý tại sao chứ, nhưng tôi vẫn mỉm cười lịch nhìn ta: “Lúc tôi cho Tần Mạch đấm tại sân bay hai năm trước phải ?”

      ta nhấp ngụm cà phê, lắc đầu : “Đó chỉ là bắt đầu thôi. Sau đó khi qua Mỹ, tôi ít lần nhìn thấy Eric cầm ảnh mỉm cười. Chắc biết, ấy lén chụp tấm ảnh lúc ngủ…” Dịch Tình ngưng lại, nụ cười tươi tắn nhưng trong mắt tôi nụ cười đó vô cùng xấu xa “Rất đáng .”

      Nghe vậy, tôi ngẩn ra mất lúc lâu mới bình thường lại, trong lòng thầm mắng Tần Mạch ba trợn biến thái cả chục lần.

      Tôi vẫn duy trì nụ cười: “Trò vô vị.”

      “Chứ sao, người cầm điện thoại hoài niệm quá khứ, quả thực rất vô vị.” Lời của ta rất nhàng nhưng tôi lại thấy vô cùng chói tai. Đối với chuyện trước đây của tôi và Tần Mạch, tôi có thể mắng, có thể ghét, có thể mỉa mai, nhưng tuyệt đối cho phép ai có quyền được những lời hay về chuyện đó. Khoé môi nhấc lên định phản pháo ta tiếp: “Nhưng hoài niệm có tác dụng gì chứ? Tôi còn nhớ, lúc đó hai người mới chia tay chưa được bao lâu phải, tinh thần Eric rất suy sụp, đúng lúc công ty lại bị bốn phía chèn ép, có nguy cơ phá sản…… Nếu phá sản, Tần thị chắc chắn nợ ngập đầu, thậm chí Eric còn có thể bị tù. ấy căn bản là thể về nước được.”

      Tôi giật mình, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng việc ra nước ngoài của Tần Mạch lúc đó lại gian nan đến vậy. Tôi ngỡ rằng ra nước ngoài sống rất tốt, tôi còn nghĩ cho dù có công ty cuộc sống của vẫn đầy đủ, đàng hoàng, ngờ lại có thể trầm trọng đến mức vào tù…

      Cho nên mỗi lần gọi điện cho tôi giọng luôn khàn khàn mệt mỏi, cho nên thể nào có ngày trở về chắc chắn, cho nên… mới dứt khoát chia tay với tôi sao.

      “Lúc đó, ngay cả tôi cũng định rời bỏ Tần thị.” Dịch Tình , “Tuy quan hệ giữa tôi và Eric rất tốt, nhưng thời này làm gì còn có chuyện cùng vinh cùng nhục chứ.”

      Tôi im lặng siết chặt cốc nước trong tay, nghĩ đến cảnh Tần Mạch mình đơn độc chống chọi, trong lòng vô cùng khó chịu. là người kiêu ngạo, công tử từ luôn có người vây quanh nâng đỡ, nỗi khổ và hụt hẫng trong lòng phải ai cũng hiểu được.

      “Cuối cùng, trời phụ lòng người, ở Mỹ Eric cuối cùng cũng tìm được khoản đầu tư cứu mạng đầy mạo hiểm, khoản đầu tư đó cứu thoát nguy cơ trước mắt của Tần thị.”

      Tôi nhấp ngụm nước, đè nén cảm xúc, nhàng : “Vậy chắc là sau đó Tần Mạch làm ăn rất thuận lợi.”

      “Đúng vậy, Eric rất có năng lực, công ty dần dần khôi phục…” xong, Dịch Tình cười cười, “Đúng lúc đó, mẹ tôi lại hối thúc chuyện lập gia đình, xung quanh lại chẳng thấy ai phù hợp nên tôi liền nhắm vào Eric. Nhưng tôi phát rằng trong lòng ấy vẫn luôn chỉ có người, trước giờ tôi là người mạnh mẽ, thứ tôi muốn tôi muốn cho bằng được, nên tôi nghĩ cách để xoá hình bóng người đó trong lòng ấy.”

      Tôi vẫn tiếp tục ‘im hơi lặng tiếng’ uống nước.

      Dịch Tình nhìn tôi chăm chú, giọng vẫn ôn hòa: “Tôi nghe ngóng được rằng sau khi chia tay Eric, người đó xem mặt khắp nơi, nên tôi ngừng truyền những thông tin này cho ấy, với hy vọng cắt đứt tình cảm dành cho người đó hoặc chí ít cũng nhận ra bản chất giả dối của ta. Tôi cho rằng mình cứu vớt ấy, cứu ra khỏi thứ tình cảm mà cho là tình ấy, nhưng ngờ là…”

      Tôi cười nhạt: “ Dịch, tôi mua vé máy bay rồi, thời gian cũng còn nhiều.”

      “Tôi biết thời gian của Hà rất quý giá, nhưng câu chuyện tôi kể, đối với hoàn toàn thể xem là “chậm trễ” đâu” ta nghiêm túc , “Eric là người sáng suốt, hiển nhiên hiểu ý định của tôi, trước khi tôi chủ động mở lời ấy ràng với tôi.”

      Dịch Tình khẽ thở dài: “ Hà, hẳn cũng biết ấy muốn gì, bất kỳ có ý đồ với ấy đều bị chặn đứng thương tiếc.”

      “Nhưng tôi lại rất tự tin cho rằng, dù Eric có chắc chắn đến mấy nữa nhưng thời gian xóa nhòa mọi tình cảm. Huống chi lúc đó… tôi mà tôi cũng vậy, chỉ là cùng lúc chúng tôi đều cần kết hôn. Và Eric nhận lời, tôi ngỡ rằng cuối cùng mình cứu vớt được ấy nhưng điều tôi ngờ là khi niềm vui sướng, kích động ban đầu dần qua , tôi mới phát rằng mình lao tâm khổ tứ để cướp về cái xác hồn.”

      Tôi còn tiếp tục giữ nụ cười được nữa, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo khuôn mặt thanh thản của ta, chờ nghe kể nốt.

      Nước lọc sạch lại có hại, tôi bỗng phát ra ngay từ đầu tình cảm của mình định hướng ràng vậy rồi.

      “Khi đó, hoạt động của công ty dần dần vào quỹ đạo, nhưng công việc ngày càng thuận lợi cũng thể khiến Eric nhõm, vui vẻ. Lúc này tôi mới nhận ra mình vô tình phá tan kỳ vọng và ảo tưởng về tương lai được ở bên cạnh người ấy của . Tôi giết chết tình của Eric, nên cho dù là người con nào ấy cũng gật đầu chấp thuận. Trong mắt , ai, cũng đều giống nhau cả.”

      Tôi giật mình nhớ lại khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà Tần Mạch hôm đó, hỏi nếu trở lại, liệu tôi có kết hôn với người khác hay .

      Khi ấy lòng đầy phẫn nộ nên tôi lựa chọn lời gây đau đớn nhất để trả lời . nhưng giờ đây khi đủ bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo hơn, câu trả lời của tôi vẫn là ‘có’.

      Đương nhiên là ‘có’, cho dù tôi có Tần Mạch hơn nữa cũng thể cả đời này chỉ sống vì , cuộc sống của tôi trong xã hội còn có cha mẹ, người thân, có bạn bè, đồng nghiệp, tôi cần phải kết hôn, cho nên tôi chấp nhận xem mắt theo ý cha mẹ, tìm người thích hợp cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại cho dù tôi người đó.

      Mà Tần Mạch, cũng giống vậy.

      Thậm chí còn cần cuộc hôn nhân hơn cả tôi, gia đình yên ổn quả cân làm tăng thêm uy tín thương trường cho .

      Điều khác nhau là, tôi chọn chọn lại vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp, còn có thể phó mặc mọi thứ dễ dàng lựa chọn Dịch Tình để đương rồi tiến tới hôn nhân.

      Tôi và trước kia đều sai lầm, trai qua lại để tiến tới kết hôn có thể là lòng nhưng nhất định vì tình , đó đơn giản chỉ là ‘muốn kết hôn’.

      Dịch Tình cười khổ: “Tính tình Eric khiến cho tình cảm của chúng tôi còn khó khăn hơn tôi tưởng tượng cả trăm lần, bên nhau nửa năm mà đến cái nắm tay cũng thấy miễn cưỡng. Sau đó, tôi gặp Lee, là hôn phu bây giờ của tôi, ấy điên cuồng theo đuổi tôi, còn tôi cuối cùng cũng xấu hổ nhận ra rằng mình phải lòng ấy. Tôi nhận lời Lee xong liền đề nghị chia tay Eric, dĩ nhiên ấy hề níu giữ, sau này thấy hai người còn làm chung công ty khó tránh khỏi khó xử nên khi Lee được điều tới Trung Quốc làm việc tôi theo ấy.”

      Tôi cười: “Đúng là xấu hổ .”

      Dịch Tình cũng tức giận, nhàng : “Đúng vậy, nhưng khi theo đuổi Eric tôi hề nghĩ tới tương lai, cũng giống như ấy chia tay nhau vì có tương lai chắc chắn. Tôi biết tương lai ra sao nên mới làm chuyện hồ đồ như vậy, may mà bây giờ vẫn còn kịp bù đắp lại.”

      Dịch, nếu muốn bù đắp chi bằng hãy giúp tôi đoán xem tại sao khi đó ấy lại chấp nhận phải là quay về? Còn bây giờ tại sao lại trở về?” Tôi vuốt ve ly nước trong suốt, nhàng hỏi: “Nếu trong lòng ấy biết việc người mình có thể lấy người khác bây giờ còn về làm gì? Hay ấy định chờ người con đó kết hôn rồi phá vỡ hạnh phúc gia đình ấy?”

      Dịch Tình cười lắc đầu: “ Hà đề cao tôi quá rồi, trong cuộc đời của Dịch Tình tôi điều thể hiểu nổi nhất chính là kiểu tình kỳ dị của Eric.” ta cười cười, “Có điều tôi có thể kể cho nghe chuyện rất buồn cười.”

      Tôi nghiêm túc lắng nghe.

      có nhớ cái ngày Eric về nước rồi gặp ở sân bay ? Tôi còn nhớ hai người còn lịch gật đầu cười chào nhau, cho dù tôi thấy nụ cười của hai người cứng ngắc tới phát sợ. Sau đó tôi có hỏi Eric vì sao trực tiếp chuyện với . Hà có biết ấy ?” Dịch Tình vừa quấy cà phê vừa cười “Lần đầu tiên tôi thấy Eric có bộ dạng mất tinh thần như vậy, ấy sợ Hà Tịch đánh ’.”

      Tôi cũng mím môi cười, sau đó ngửa đầu uống cạn ly nước: “Tôi cảm ơn vì những chuyện này cho tôi biết đâu.”

      “Đương nhiên là rồi, nhưng sau này có người cám ơn tôi.”

      Tôi cười tiếp: “Tần Mạch cũng cảm ơn đâu, tương lai của ta cũng vì những lời ngày hôm nay mà sáng sủa hơn đâu.”

      Dịch Tình tiếp tục quấy cà phê, bình tĩnh : “ Hà, tại sao nghĩ rằng ở bên có lẽ là điều tốt nhất với Tần Mạch nhỉ.”

      Tôi cười cười, im lặng xách túi rời . Tôi thầm nghĩ, hai người ở bên nhau là để cùng mang lại điều tốt đẹp cho nhau, chứ sao có chuyện có ‘điều tốt nhất’ được.

      Hà.” Dịch Tình gọi với theo, “Làm gì có tình nào mà thuần khiết, tinh khôi như chuyện cổ tích, cái ‘tì vết’ nắm tay ấy…”

      “Tôi chưa bao giờ muốn có tình thuần khiết, tinh khôi gì gì đó cả, cái tôi muốn chỉ là toàn tâm toàn ý.”

      Dịch Tình hơi ngẩn người, lập tức cười : “Trước khi đến đây, tôi có đến bệnh viện thăm Eric, mấy hôm trước ấy bị xuất huyết dạ dày, phải phẫu thuật cả đêm đấy.”

      Tôi xách mớ đặc sản của mình quay đầu thẳng.

      Về đến nhà, ngày hôm sau vẫn chưa hết phép, nên mang quà đến cho Trình Thần, vừa lúc Thẩm Hi Nhiên làm, mà Trình Thần phải khám thai nên tôi cùng chị đến bệnh viện. Đợi chị khám xong, tôi làm như vô tình hỏi: “Lần trước chị thấy Tần Mạch ở đâu?”

      Trình Thần thoáng sững lại rồi lập tức nở nụ cười chị-biết-rồi-nhé: “Nằm phía bên kia, lầu 6 phòng bao nhiêu, ái chà, sao mình nhớ vậy ta?”

      Tôi trừng mắt nhìn Trình Thần, chỉ chốc lát sau, chị vò vò tóc : “Hà Tịch, sao em càng ngày càng biết đùa gì hết trơn vậy. Được rồi, được rồi, phòng 634, em tự tìm , chị về cho cục cưng nghe nhạc đây”

      Tôi đứng trước phòng Tần Mạch, tay đặt nắm cửa hồi lâu, có dũng khí đẩy cửa vào.

      Cho đến khi y tá đẩy xe từ trong phòng ra, giật mình khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn tôi kỳ quặc. Cuối cùng chịu nổi ánh mắt nghi ngờ đó tôi đành sầm mặt đẩy cửa vào.

      Cửa đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      Qua được cửa ải cánh cửa, tôi nhìn thấy Tần Mạch sắc mặt tái nhợt nhắm nằm giường, bàn tay cắm ống truyền dịch xuống từng giọt.

      Tôi lên tiếng, cũng thèm mở mắt : “Thuốc lúc nãy đưa tới uống rồi, ra ngoài .”

      Tôi nhúc nhích.

      Đợi hồi lâu mà nghe tiếng bước chân rời , Tần Mạch nhíu mày, mở mắt ra, ngẩn người

      Tôi kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh, ngước mắt nhìn vẻ mặt ngây ra của : “Được rồi, để em ra.”

      “Hà Tịch! Em dám!”

      Vẫn giọng uy hiếp bá đạo, nhưng lại chứa hoảng loạn tôi chưa từng thấy.

      Tôi ngồi ghế thản nhiên nhìn , cũng nhìn tôi chăm chú, rồi biết tôi chỉ dọa, mới dần bình tĩnh lại, chật vật muốn ngồi dậy, môi mấp máy mấy lần như muốn biết gì, sau cùng thấy biểu vui giận của tôi đành nuốt lại những lời muốn .

      “Mấy hôm nay em Tam Á.” Tôi , “Em gặp Dịch Tình, và cả vị hôn phu của ấy nữa.”

      nhìn tôi đánh giá hồi mới từ từ lên tiếng: “Em… biết?”

      “Ừm, em biết, nếu đó là những lời muốn giải thích.” Ánh mắt tôi dừng lại ở mu bàn tay truyền dịch của . “Thứ bảy tuần sau, em xem mắt tiếp. Lần này mẹ tìm cho em chàng rất khá, em nghĩ, nếu được cứ đồng ý cho rồi.”

      Bàn tay kia từ từ nắm chặt lại, kim tiêm mu bàn tay chắc đâm đau lắm.

      Ánh mắt Tần Mạch vốn đầy kỳ vọng của thoáng chốc chuyển thành ảm đạm.

      Bỗng dưng thấy sảng khoái, tôi cười tươi rói: “Cám ơn lặn lội từ nước Mỹ xa xôi trở về chúc phúc cho em, nhân tiện cám ơn hai năm trước buông tay, Tần Mạch, làm rất tốt.”

      “Hà Tịch.” trầm giọng gọi tên tôi, “Đừng mấy lời giận dỗi với nữa.”

      “Sao biết em giận dỗi.” Tôi tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Hai năm trước, chẳng phải quyết định buông tay rồi sao, chẳng phải định kết hôn chung sốn với Dịch Tình hay với bất kỳ nào cũng được sao, dĩ nhiên em cũng phải kiếm chàng tốt tốt để lấy chứ. Đằng nào lúc trước cũng sắp xếp ổn thỏa hướng cho mỗi chúng ta rồi, vậy chúng ta cứ theo hướng đó mà thôi. Tần Mạch, với điều kiện giờ của , có Dịch Tình cũng có rất nhiều ‘tiền hô hậu ủng’ nhào tới thôi. Mà em cũng có thể tìm được người đàn ông thuộc về mình, chẳng phải rất tốt sao?”

      Sắc mặt Tần Mạch tái xanh, ngực thở phập phồng, hỏa bốc tận đầu, nhưng lại tìm ra lời nào để phản bác tôi, chắc nhịn tới nội thương luôn rồi.

      Tôi bày vẻ hiểu chuyện, vỗ vỗ tay : “Cứ an tâm dưỡng bệnh, khi nào đám cưới, em gửi thiệp cho .”

      xong liền đứng dậy ra cửa.
      B.Cat thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 46. Xin lỗi em


      Chương này rất ngọt ngào, Tần Mạch rất cute…cute chịu nổi!!!

      Thứ bảy xem mắt, trời quang mây tạnh, thời tiết ấm áp.

      Tôi chuẩn bị từ rất sớm, rửa mặt chải đầu rồi trang điểm vô cùng kỹ càng, mặc bộ váy và đôi giày cao gót mà tôi cất công chuẩn bị riêng cho lần xem mắt này. Đứng trước gương xoay ngang xoay dọc cả buổi mới yên tâm ra khỏi nhà.

      Lần xem mắt này, mẹ già nhờ hẳn ba của tôi đến giám sát, chỉ cần tôi loạng quạng nghiêm túc, về nhà ‘chém tha’.

      Tôi đảo mắt xem hồ sơ và ảnh của chàng xem mặt cùng tôi, cũng tồi, chỉ tiếc là lần này ta gặp phải tôi, cầm chắc ‘xôi hỏng bỏng ’ rồi.

      Nơi gặp gỡ là do tôi chọn nhưng lúc tôi đến có vẻ ta ngồi được lúc rồi. Người giới thiệu và ba tôi định trách tôi lề mề nhưng nhìn thấy bộ dạng ăn mặc trang điểm cầu kỳ của tôi liền cười rạng rỡ, lại còn giúp tôi thanh minh: “Cậu coi, Tịch Tịch nhà chúng tôi muốn gây ấn tượng tốt với cậu đấy.”

      Tôi chỉ cười mà gì.

      Người đàn ông kia họ Lý, mặc áo vest tề chỉnh, tóc tai gọn gàng sạch , ta lịch đứng dậy chào tôi, xem ra có vẻ rất vừa lòng với việc tôi dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi xem mặt. ba ta xuất thân từ gia đình nho gia, là người hiểu lễ nghĩa lại thư sinh nho nhã.

      Ấn tượng của tôi về ta rất tốt, nếu có Tần Mạch, chừng tôi chấp nhận người này, cùng ta sống nốt nửa đời còn lại …

      Nhưng cái giả thiết ‘ có Tần Mạch’ quả là điều tưởng

      Buổi gặp gỡ được bốn phần năm thời gian, bà mai và tôi bắt đầu rút lui có trật tự, trước khi ra cửa, tôi còn kịp làm động tác cắt cổ cho tôi thấy. Dĩ nhiên tôi hiểu ý này, nếu lần này mà thành công cứ chờ cho mẹ già cho lên thớt…

      Tôi thở dài bất đắc dĩ, lại bị chàng họ Lý kia nhìn thấy, ta liền cười khổ: “Xem ra Hà tiểu thư cũng bị áp lực gia đình .”

      “Tôi phát ra rằng con lớn rồi còn là con ruột nữa, mẹ tôi chỉ hận thể treo tấm bảng trước ngực tôi rồi đẩy ra chợ bán. biết mẹ tôi ghét tôi đến mức nào nữa…”

      ta lại bị tôi làm cho phì cười: “Hà tiểu thư vui tính, nhưng tôi lại nghĩ chính vì bác lo lắng cho quá nên mới gấp gáp tìm bạn đời cho thôi. Người nhà tôi cũng vậy đấy.”

      “Áp lực lớn đấy chứ, dân số thế giới cứ tăng ầm ầm, dễ gì tìm được nửa kia của mình.”

      “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ lại tôi bắt đầu tin vào cái gọi là duyên số. Hà tiểu thư thấy vậy sao?” ánh mắt ta thâm trầm nhìn tôi, còn tôi vẫn tiếp tục ngồi khoe điệu cười vô cùng trong sáng thuần khiết.

      Lý tiên sinh hổ là người xuất thân từ nho gia, câu nào câu nấy khiến người ta rùng cả mình. Thấy tôi cười quá dịu dàng, ta tấn tới: “Hay chúng ta đổi cách xưng hô nhé, tiên sinh với tiểu thư nghe khách khí quá, tôi gọi em là Tịch Tịch nhé?”

      Tôi định khách khí chút cũng tốt, thấy bên cạnh hình bóng xẹt tới.

      nhìn tôi cũng đoán ra được là ai, cái vẻ đằng đằng sát khí thế kia. Trong lòng cười thầm nhưng tôi lại làm như vô cùng kinh ngạc.

      Tần Mạch thản nhiên nhìn tôi cái, rồi trầm mặt xô tôi cái, đặt mông xuống ngồi ngay bên cạnh: “ vẫn nên xưng hô khách khí tốt hơn.” Tôi ngoan ngoãn dịch vào trong góc, yên lặng theo dõi tình hình.

      Lý tiên sinh ngồi đối diện quả nhiên rất kinh ngạc: “… Vị tiên sinh này, … thế này là sao?”

      “Chẳng sao cả, hai người cứ tiếp tục.” khoanh tay, dựa vào lưng ghế, bày ra vẻ quyết tâm theo sát từ đầu chí cuối buổi xem mặt hôm nay.

      Đồ ấu trĩ, tôi thầm phỉ nhổ hành động này .

      Lý tiên sinh có chút bực bội: “ là vô duyên.” ta đứng dậy, vừa vươn tay định kéo tôi, vừa nhàng “Tịch Tịch, chúng ta xem phim nhé.”

      Tần Mạch liền chắn trước tôi, thò tay nắm tay Lý tiên sinh, thản nhiên : “Ý kiến hay đấy, thôi.”

      Lý tiên sinh gạt tay ra, tức giận : “Rốt cuộc là muốn làm gì?”

      Tôi thầm thưởng thức cuộc đấu trí của hai người bọn họ, mơ màng tưởng tượng cảnh bọn họ có gian tình với nhau. cười trộm Tần Mạch lên tiếng, cắt ngang ảo tưởng của tôi: “Tôi chỉ là đến ngồi cùng vị hôn thê của mình thôi, tiên sinh có ý kiến gì sao?”

      Lý tiên sinh trợn tròn mắt nhìn tôi: “Vị hôn thê?”

      Tôi thản nhiên đáp: “Xạo đó, lừa thôi, đừng tin ta.”

      Cuối cùng Tần Mạch cũng nhịn nổi cơn giận, cau mày sẵng giọng : “Hà Tịch, rốt cuộc em muốn làm mình làm mẩy tới khi nào đây?”

      Trước giọng điệu lên lớp người khác của , tôi cũng nhịn được lên giọng: “Nếu cho rằng em làm mình làm mẩy xin lỗi Tần tiên sinh, em làm mình làm mẩy đến hết đời đấy.”

      Bỗng nhiên Lý tiên sinh cắt ngang, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà tiểu thư, tôi nghĩ cần thời gian để giải quyết chuyện cá nhân.”

      Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Vậy tôi xin cáo từ .”

      “Vâng.” Tôi , “Lý tiên sinh, xin lỗi .”

      ta cười khổ: “Xem như tôi làm bà mai lần .”

      Tôi cúi đầu cười , chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân của ta mới thu lại nụ cười. Tần Mạch nhìn tôi chằm chằm rồi cười nhạo: “Cái kiểu tao nhã lịch này… chẳng phải em ghét cay ghét đắng sao?”

      Tôi mặc kệ , xách giỏ lên, quay đầu thẳng ra khỏi quán, Tần Mạch gọi vài tiếng thấy tôi đáp lại bực bội bắt đắc dĩ đuổi theo.

      Con đường bên ngoài nhà hàng dài thăm thẳm, rợp bóng cây.

      Chỗ này khá gần công ty tôi, thỉnh thoảng hết giờ rảnh rỗi tôi thích đến đây lang thang mình, ngó nghiêng mấy shop quần áo, mua đồ ăn vặt bên lề đường vừa ăn vừa thong thả về nhà. Chỉ có điều lần nào cũng mình lẻ bóng.

      Tôi cứ rồi ngừng, rồi ngừng, Tần Mạch đằng sau cũng rồi ngừng theo tôi nhưng hình với bóng.

      Thời tiết ấm áp của mùa xuân tuyệt, gió thổi , những bông hoa xanh nhạt tươi tắn nở rộ những tán cây lớn ven đường, nhàng rơi xuống phủ kín lối .

      Khóe miệng tôi nhịn được vô tình nhếch lên. Trong ngày xuân ấm áp thế này, tôi lại có thể mang theo cái đuôi Tần Mạch lê la con đường mà hai năm qua tôi mòn lối. Mới đầu tôi còn tiếng điện thoại ngừng reo và cả tiếng bước chân gấp gáp của Tần Mạch. Sau hình như có vẻ bực bội, tắt máy, nhịp chân cũng từ tốn hơn, thong thả cùng tôi bước qua con đường đầy ánhh mặt trời rực rỡ.

      Tôi dừng ở quầy bán đồ ăn vặt mua hai ly trà bưởi nóng, lúc quay ra thuận tay đưa ly ra trước mặt Tần Mạch. giật mình sửng sốt, ngơ ngác quay đầu nhìn, thấy phía sau có ai mới hỏi tôi bằng giọng thể tin nổi:

      “Cho ?”

      Tôi hừ tiếng, làm bộ ném ly trà xuống đất, vội vàng giật lấy, lầm bầm: “Ai kêu em ràng”

      Tôi vẫn lờ , ngẩng đầu ưỡn ngực, từ từ bước tiếp. Qua tấm kính của cửa hàng nơi góc đường, thấp thoáng bóng dáng người đàn ông ăn vận tây trang lịch lóng ngóng cầm ly trà bưởi tay với vẻ rất vui sướng.

      Tim tôi bỗng chốc mềm nhũn, tôi cúi đầu cố che giấu nụ cười ngày càng ngoác ra, rẽ vội nơi góc đường.

      Dọc đường tôi tạt vào shop quần áo, lựa được bộ rất ưng ý, mặc thử trong phòng thay đồ mẹ già gọi điện tới vấn tội, tôi hít hơi sâu, chuẩn bị sẵn sang tâm lý, mới nghe điện thoại.

      Đúng như dự đoán, trong điện thoại truyền tới thanh mắng mỏ sa sả ngớt, tôi ngoan ngoãn lắng nghe, cuối cùng, canh lúc mẹ già nghỉ lấy hơi, tôi vội vàng xen vào: “Mẹ yên tâm, lần này con rể của mẹ tuyệt đối chạy thoát.”

      Mẫu hậu đại nhân thở gấp gáp, lấy hơi : “ chạy thoát? Con đừng có tưởng mẹ biết con làm trò gì nhé! Khai cho mẹ, con mướn cái thằng diễn viên quần chúng kia bao nhiêu tiền để nó diễn trò với con? Con sốt ruột gì sao, con xem xem từng này tuổi rồi, gặp được người có điều kiện như vậy bộ con tưởng dễ lắm hả? Vậy mà còn biết quý trọng…”

      “Mẹ à…” Tôi thở dài, “Lần này là , con rể mẹ ‘nạp mạng’ rồi.”

      Mẹ già sững sờ hồi lâu, nhưng nghe giọng tôi có vẻ dối trá liền hỏi vội: “Ai vậy? Bây giờ còn có ai mà chủ động tìm con chứ?”

      “Mẹ cũng biết ảnh đó. ” Tôi cười , “Mai mốt con dẫn về, quay vài vòng cho mẹ ngắm.”

      Mẹ già bán tín bán nghi vặn vẹo hồi mới nghi ngờ cúp máy. Tôi thở phào nhõm, hào hứng thử quần áo tiếp.

      Cái váy này rất vừa ý tôi, phải quyết tâm mua thôi, nhưng nhìn đến bảng giá liền đứng hình. Nếu như trước đây tôi ‘bới lông tìm vết’ cho ra bằng được khuyết điểm của cái váy để thuyết phục mình mua nữa, nhưng hôm nay tôi đâu chỉ có mình.

      Bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn người đàn ông còn do dự biết có nên uống ly trà bưởi hay , tôi tỉnh bơ chìa tay ra.

      cảnh giác nhìn tôi cái, tay che ly trà thối lui bước, cau mày cách nghiêm túc: “Của .”

      Tôi nén ý nghĩ cười nhạo hành động ngây thơ của xuống, mở miệng : “Em mua nước cho , bánh ít bánh quy lại, mua cho em cái váy này .” bé bán hàng đứng bên nghe vậy bật cười.

      Tần Mạch nghe xong, biết là tôi phải muốn lấy ly trà nên có vẻ tự nhiên, ho khan tiếng, rồi cũng móc bóp ra , rút cái thẻ đưa tôi.

      Tôi chút khách khí cà thẻ xong bỏ tọt luôn vào túi mình.

      Nguyên buổi chiều, tôi mua biết bao nhiêu thứ, cà thẻ của , móc túi lớn túi lên tay , hoàn toàn xem như cu li, hành hạ triệt để lần cho bõ tức. câu nào, ngoài việc giữ khư khư ly trà ra, còn để tôi muốn làm gì làm.

      cho tới khi còn sức nữa, nhìn trời cũng sập tối, liền ngó nghiêng tìm chỗ lấp đầy bụng.

      Vào quán ăn, dĩ nhiên Tần Mạch định đến ngồi cùng bàn, nhưng tôi chỉ chỉ ra phía sau : “Chúng ta có quan hệ gì với nhau, đừng có ngồi chung với em, ngồi bàn khác .”

      lập tức cau mày: “Hà Tịch, đừng khiêu khích nhẫn nại của .”

      Tôi ngồi khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn : “Em sai hả? Tần tiên sinh, vậy xem giờ quan hệ của chúng ta là gì, chẳng phải chia tay hai năm trước rồi sao, em còn nhớ là đòi chia tay đó.”

      Sắc mặt Tần Mạch trở nên khó coi, tay siết chặt đống bao túi: “Em bắt theo cả ngày hôm nay, hóa ra em còn để bụng…”

      “Em kêu theo.” Tôi thản nhiên , “Mấy thứ này đều mua bằng thẻ của , dọc đường đồ mua được cũng là do giữ, nếu muốn có thể lấy hết về. Còn bây giờ muốn ăn cơm có thể tùy ý ngồi chỗ nào cũng được, ngoại trừ chỗ của em. Còn muốn ăn, có thể về.”

      Có lẽ chưa bao giờ thấy thái độ chút lịch nào đó của tôi, lại chưa bao giờ bị tôi chọc giận như vậy, Tần Mạch nheo mắt: “Hà Tịch, hôm nay em làm những trò này là có ý gì?”

      Tôi cười : “Em nên hỏi những hành động hôm nay của Tần tiên sinh là có ý gì mới đúng? phải rời bỏ em từ lâu rồi sao, cho em tự do hai năm sao để em tự do nốt cuộc đời này . Giờ quay về, lù lù xuất trước mặt em, là muốn quấy rầy cuộc sống của ai đây?” Những lời này ban đầu chỉ là trêu chọc, nhưng về sau càng càng nghiêm túc.

      Tần Mạch nghe xong mấy lời chất vấn của tôi, lẳng lặng xách mấy cái túi ngồi vào bàn phía sau tôi.

      Chúng tôi ngồi quay lưng lại với nhau, ở giữa chỉ cách hai cái lưng ghế.

      Tôi gọi đồ ăn xong, nghe phía sau nghe Tần Mạch cũng gọi phần giống tôi. Lúc dọn món, người phục vụ bưng lên đĩa toffee chuối(*) trước, tôi nhìn phía trước, thở dài trống : “Có người ấy mà, khi phủi tay ra , chỉ để lại lý do đơn giản, vứt bỏ mọi tình cảm cách vô trách nhiệm, cũng giống như món toffee chuối này cứ dính dính hoài dứt, là khó chịu.”

      (*) Đây là món toffee chuối:



      bé phục vụ nhìn tôi kỳ lạ, nghĩ nghĩ hồi mới bưng lên món mới. Món tiếp theo là canh sườn, tôi lại : “Có người quay về rồi, đến cả lý do đơn giản nhất cũng có, nhưng câu nào câu nấy lại đòi tái hợp. Giống như tô canh này, húp miếng tưởng có gì thay đổi, nhưng ai biết bên trong có thiếu thứ gì nữa.”

      bé phục vụ lo lắng hỏi: “Chị ơi, vậy chị có ý kiến gì với món ăn của quán em ạ?”

      có ý kiến gì cả.” Tôi cười, “Món salad ở đây rất ngon, giống như phụ nữ vậy, khi người ta thích đem ra trêu đùa, còn khi lãng quên biết bị vứt đến xó xỉnh nào.”

      bé cười gượng gạo, bưng hết đồ ăn lên cho tôi xong chạy mất hút.

      Tôi ăn hết bữa ăn với tâm trạng đầy hứng khởi, xong xuôi thẳng tiến về nhà. Tần Mạch vẫn ngoan ngoãn tay xách nách mang đằng sau, có điều giữ khoảng cách xa hơn lúc trước. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến suy nghĩ của , chỉ tập trung suy nghĩ lát nữa có nên nhịn đau dạo vòng nữa , thái độ hòa khí đầy nhẫn nhịn này của Tần Mạch dễ gì có được lần thứ hai.

      Nhưng lại nghĩ, mới xuất viện lâu, chắc chịu nổi trò o ép này của tôi, nên đành mềm lòng ‘dọn đường hồi phủ’.

      Đến dưới nhà, tôi quay đầu nhìn , tay túi lớn túi cũng chăm chú nhìn tôi, dưới ánh đèn đường sắc mặt nét, biết nghĩ gì. Tôi làm bộ hỏi: “Mấy thứ này muốn mang về hay tặng cho em?”

      Im lặng lúc, : “Để mang lên cho em.”

      Tôi tự nhiên thở ra nhõm.

      Nhét chìa khóa mở cửa xong, tôi xoay người lấy mấy thứ tay Tần Mạch, định đóng cửa cho vào nhà.

      chặn cửa lại, tôi nhìn thấy lạ, chần chừ hồi lâu mới khó khăn phun ra ba chữ: “ xin lỗi”

      Tôi ngưng thở, trái tim đập từ từ bất giác muốn tăng tốc.

      thở dài hơi, gượng gạo xin lỗi: “Làm em buồn… là lỗi của . xin lỗi.”

      Tôi nhìn xuống ly trà nguội lạnh mà ôm như báu vật trong tay, ép bản thân bình tĩnh, để lộ vui mừng quá sớm: “Vậy sao? phải chúng ta chia tay rồi sao?”

      hối hận rồi.” thừa nhận, “ hối hận rồi, vô cùng hối hận…”

      Tôi hít sâu hơi, đặt mấy cái túi lên bậu cửa. Tần Mạch chăm chú dõi theo sắc mặt của tôi, đột nhiên rất nghiêm túc: “ được đánh vào mặt.”

      Trông bộ dáng ‘thấy chết sờn’ của , khóe miệng nhịn được vén nụ cười vô cùng sáng lạn.

      Tần Mạch nhất thời ngây người.

      Tôi với tay ôm cổ , ép chặt môi vào môi . Tần Mạch bị dọa sững sờ, miệng vô thức hé ra, đầu lưỡi của tôi dễ dàng xâm nhập vào lãnh địa của , cắn khiêu khích, khi có thể phản ứng được tôi thối lui cách rất có lý trí, chỉ hôn vào khóe môi , cọ cọ vài cái rồi : “ sớm chút có phải tốt biết bao, ràng chỉ cần lời xin lỗi là em tha thứ cho ngay. là đồ to đầu (*) kiêu ngạo sĩ diện hão.”

      (*) Nguyên văn: “đại cẩu”. Mình thích kêu Mạch Mạch là chó nên đổi tí nhé!
      B.Cat thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 47. Mình nhau


      choáng váng trong chốc lát, mắt sáng bừng nhìn tôi hồi rồi lặp lại: “Hà Tịch, xin lỗi.”

      Tô gật đầu: “ừm.”

      xin lỗi.”

      “Em nghe rồi.”

      “Em tha thứ cho lần nữa .”

      Tôi kỳ lạ: “Hồi nãy em em tha thứ cho rồi mà.”

      phải như thế này.” , “Em còn kèm thêm hành động gì nữa kìa.”

      Đôi môi ấm áp của dán vào môi tôi, lần này do chủ động, tay ôm eo tôi chặt, khí thế tấn công mười phần dũng mãnh.

      Hôn đến khi cả hai bắt đầu hơi hơi mang theo màu sắc tình dục Tần Mạch hơi tách ra khỏi vòng ôm siết chặt nãy giờ, nghiêng đầu sang bên tai tôi giọng khàn khàn :: “Sau này ngày nào cũng xin lỗi với em được ?”

      Tôi nghe ra ý tứ xấu xa bên trong, mặt ửng lên : “ hay là chuyện của còn tha thứ hay là quyền của em.”

      nghiêm túc : “Hà Tịch, nghĩ chúng ta cần thảo luận sâu để thấu đáo vấn đề này mới được.”

      Vào nhà, đóng cửa, tiếp theo đó là màn xuân sắc kiều diễm. Hai đứa chúng tôi quả hoàn toàn xâm nhập thảo luận phen, thâm nhập rất sâu…

      Tối hôm đó, đại cẩu vừa kiêu ngạo vừa hay mắc cỡ vừa chiếm được tha thứ bản tính chó sói bắt đầu rục rịch trở lại, bộ dáng thành , uất ức ban ngày mất sạch ôm chặt tôi ăn sạch , gấp gáp….. ngay ghế sô pha nhà tôi.

      Đến khi tôi mờ mịt chìm vào giấc ngủ giọng khàn khàn, nhiễm mùi tình dục khe khẽ gọi tôi trong lúc hai thân thể va chạm vẫn quanh quẩn bên tai, làm người ta mê muội.

      “Hà Tịch, Hà Tịch…”

      Giống như là vĩnh viễn ngừng được.

      Sáng sớm, tôi mở mắt ra, ánh nắng ban mai xuyên qua kẻ hở của rèm cửa sổ chiếu vào ấm áp. Người bên cạnh vẫn còn say ngủ, hơi thở đều đều, mặt còn tìm thấy nét kiêu ngạo, lạnh lùng của ngày xưa, ngược lại có thêm mấy phần bình đạm.

      Tôi giật mình, ý niệm kỳ diệu len vào đầu, tôi có thể được nhìn ngắm gương mặt ngủ này đến hết đời này chăng. Điều này cũng rất hay nhưng ngày đó có sao?

      Ý tưởng này chợt lóe qua, theo bản năng, trong lòng tôi lại có chút sợ hãi về tương lai. Nếu tôi và cùng sống với nhau, bây giờ toàn tâm toàn ý tôi nhưng tương lai sao đây? Có khi nào kết thúc của cuộc hôn nhân này là chúng tôi đối mặt nhau tòa hoặc thể vượt qua những mâu thuẫn linh tinh trong cuộc sống thường nhật hoặc sống với nhau quá lâu tình dần tàn lụi, mất cảm giác với đối phương…

      Nếu có ngày như vậy, vậy đoạn tình cảm của chúng tôi bây giờ nên về đâu?

      Trong khi tôi nghĩ lung tung, cặp mi dày rậm khẽ nhúc nhích như báo hiệu chủ nhân muốn tỉnh lại. Nghe , người trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh dễ dàng suy nghĩ trong lòng mình….tôi thò tay vào chăn, nắm tay Tần Mạch, nghiêm túc hỏi: “Tần Mạch, nếu có ngày chúng ta căm ghét nhau phải làm sao?”

      “Đừng phá mà.” mơ màng , vài giây sau… trợn to mắt, nhíu mày, nghiêm mặt nhìn tôi: “Em chán ghét ?”

      Tôi há miệng chưa kịp giải thích lạnh giọng: “ dưới gì cũng bị ăn sạch hết rồi nên tốt nhất là em quăng hết mấy cái ý nghĩ quái dị trong đầu cho , tối hôm qua xong rồi, đời này em đừng hòng mà ra ngoài lăng nhăng nghe chưa.”

      “Chúng ta cái gì? khi nào?”

      Tần Mạch hơi hơi nheo mắt lại: “Hà tiểu thư, vậy ra là tối qua chúng ta vẫn xâm nhập thảo luận chưa đủ sâu phải?”

      Tôi sở sờ bụng dưới ỉ đau, theo bản năng lẩn : “, đủ rồi…”

      cười tươi, khốn! quyến rũ chết người: “Trong những lúc như thế này sao mà Hà tiểu thư có thể với đàn ông từ “đủ” này được ha…”

      Tối hôm qua là ở sô pha, sáng nay cũng về đúng chỗ nhưng thời gian cách nhau gần quá !

      Khi hơi thở của và tôi hòa quyện vào nhau, tôi ai oán than khổ còn đắc ý cười khẽ, tôi mới đau đớn nhận ra rằng ra vận động buổi sáng có thể làm người tinh thần sảng khoái nhưng cũng có thể làm người khác cạn kiệt sức lực.



      Cuối cùng, tôi duỗi thẳng mũi chân, trong đầu trống rỗng, ôm chặt dường như cả thế giới của mình chỉ là tấm lưng to rộng của . Tần Mạch khàn khàn bên tai tôi: “Hà Tịch, xài bao, em cũng đừng uống thuốc.”

      “Làm vợ .”

      Làm Tần phu nhân…

      Khi ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ của tôi lại lang thang lần nữa. Nghĩ đến hôm đó Tần Mạch bị tôi đá ra cửa là gân xanh trán khỏi nổi lên.

      Có người đàn ông nào lại cầu hôn vào lúc đó chứ? Trừ Tần Mạch còn ai trồng khoai đất này nữa!

      Mợ nó! có chút lãng mạn nào hết!

      có hoa hồng, có rượu vang, cũng có bữa tối dưới ánh nến à cơ bản nhất là nhẫn cưới cũng chịu trao cho người ta! Sau khi thỏa mãn thú tính chít chít cầu hôn, cho đây là thế giới động vật hở? Làm tình xong liền đẻ trứng, sinh em bé sau đó sống với nhau suốt đời sao?

      người đàn ông có chỉ số đương cực thấp. Tôi bực bội quăng con chuột lên bàn, thầm nghĩ, quả nhiên là nên dễ dàng tha thứ cho Tần Mạch mà, lẽ ra phải tra tấn ta thêm tám hay mười năm mới đúng, cho đến khi tôi thoải mái mới để ấy bồi thường chút ngọt ngào…

      Vừa lúc Tạ Bất Đình lướt qua, thấy tôi quăng con chuột liền quay lại hỏi tôi: “Tiểu Hà, lại hài lòng chuyện gì nữa?”

      Tôi cười cầu tài : “Đâu có, chỉ là mấy hôm trước Tiểu Trương nên công việc của tôi dồn ứ, cần phải có người đến giúp đỡ.” Mà cho dù công việc tồn đọng, tôi cũng muốn có trợ lý nếu đào đâu ra thời gian mà chuyện đương với Tần Mạch đây.

      Tạ Bất Đình nghe xong, gật đầu đồng ý: “Gần đây công ty hơi thiếu người, muốn đến phòng nhân chọn hai người thực tập hay tự mình kiếm người?”

      Trong lòng tôi nghi ngờ sao hôm nay Tạ Bất Đình lại dễ chịu với tôi như vậy, chẳng lẽ có cái gì khó nhằn định bắt tôi làm sao. Nhưng nghe đến câu cuối cùng tâm tư tôi lại chuyển hướng, trong đầu lên hình ảnh Phương Dĩnh, hình như tìm nơi thực tập phải.

      Tuy hồi trước tôi có đưa số điện thoại cho Phương Dĩnh nhưng bé có lòng tự trọng cao nên cũng gọi điện nhờ vả gì, mà nay vừa lúc tôi cần người giúp , bé kia chính là người thích hợp nhất.

      “Tôi chọn được người, giám đốc Tạ để tôi hỏi người ta trước cái .”

      Tạ Bất Đình gật đầu định nhớm chân tôi nghẹn chịu hết nổi nên thấp giọng hỏi: “Giám đốc Tạ à… Hôm nay ông có chuyện gì vui hả?”

      Tạ Bất Đình cười : “Gần đây công việc của rất trôi chảy, khách hàng còn gọi điện thoại đến khen ngợi nữa kìa. Tôi thiệt ngờ là người khiêm tốn như vậy, lúc trước kêu nhận trang trí căn hộ kia chết sống cũng làm ngờ lại thần làm mà còn làm rất tốt, cố gắng thêm nhé.”

      Căn hộ nào…

      Tôi nhìn Tạ Bất Đình nhanh vào văn phòng mà trong đầu vẫn mờ mịt.

      Tôi gọi điện thoại cho Phương Dĩnh hẹn thời gian đến công ty gặp mặt sau đó ngoan ngoãn ngồi vẽ bản thiết kế, vẽ hồi suy nghĩ tôi quay lại với căn hộ mà Tạ Bất Đình nhắc tới – chính là căn hộ Tần Mạch mua sau khi về nước, lúc đó tôi cương quyết nhận thiết kế thậm chí còn cãi nhau trận rất to với Tạ Bất Đình rồi sau đó mới xảy ra chuyện của chị Lâm.

      Nhưng căn hộ kia tôi vẫn chưa nhìn qua lần mà…

      nghiền ngẫm ý tứ của Tần Mạch di động vang lên, màn hình lên hai chữ “Cầm thú”, mặc dù tôi hoàn toàn biết gọi điện đến làm gì nhưng khóe miệng vẫn cong lên sung sướng.

      Tôi nhận điện thoại, hắng giọng, uể oải: “Chuyện gì?”

      “Tối thứ sáu em có rảnh ?”

      Tôi nhìn thoáng qua lịch để bàn, tối đó được khoanh bằng mực đen kèm dòng chữ: bảy giờ gặp mặt khách hàng XX. Tôi nghĩ chút rồi lấy bút đỏ gạch hàng chữ kia , sau đó vẻ thêm mấy cái hoa nho kế bên mới hỏi lại: “ có việc, sao vậy?”

      Tần Mạch dường như rất cao hứng, điệu vui vẻ: “Hà Tịch, em còn nhớ từng nợ em hai lần ?”

      “Hình như là có.” lần là phụ tay đánh lộn, lần là uống rượu thay đến nỗi hôm sau cảm mạo trận nặng.

      “Thứ sáu này có buổi tiệc, muốn tính nợ cho em lần, muốn xem diễn ?”

      Hai mắt tôi sáng bừng: “Có trò hay?”

      “Cam đoan chất lượng Tần thị.” vui nên cũng sẵn sàng đùa giỡn với tôi.

      “Được rồi.” Tôi , “Nếu có thành ý mời em như vậy em miễn cưỡng đến xem cái.”

      xong, tôi định cúp máy, Tần Mạch im lặng lúc bèn gọi tôi lại, giọng : “Tối hôm nay dùng bữa với nhau nha.”

      phải mới hẹn tối thứ sáu hả, đêm nay em…”

      “Hà tiểu thư, nhớ em lắm.” Tần Mạch , “Tương tư khó dứt mà.”

      Mấy ngày nay, luôn có lỗi với tôi, thừa nhận hối hận, móc gan móc ruột hết những gì trong lòng với tôi. người đàn ông như Tần Mạch vì tình cảm có thể nguyện ý buông phòng bị và kiêu ngạo của mình tôi nghĩ ra lý do có thể từ chối bất cứ cầu gì của hết.

      “Nếu em có việc, vậy chuyển về nhà .” Tần Mạch , “Hà Tịch, ít ra mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy em.”

      Tôi trầm mặc hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Tần Mạch, đáng xấu hổ, biết là em chống lại được chiến thuật dịu dàng này mà… lại sử dụng chiêu gì trong mấy cuốn sách cấm trẻ con vậy hả?”

      Bên kia cũng im lặng, ai đó ho khan vài tiếng, sau đó thanh sắc Tần Mạch thanh sắc khôi phục lại vẻ đạm mạc trời sinh như thường lệ: “Nghe ràng như vậy hả? Sao mà lần nào em cũng bắt bài được vậy.”

      học y chang sách mà !”

      “Được rồi.” tỏ thái độ sao cả, “Tối nay đón em”

      Tôi thầm cân nhắc chút, hỏi: “ định cầu hôn với em phải ? Nếu vậy em muốn hoa hồng, nhẫn kim cương và bữa tối dưới ánh nến.”

      Tần Mạch lập tức phỉ nhổ : “Hà Tịch, em ham mê vật chất quá!”

      đồng ý? Vậy em đây tìm người khác.”

      “Hà tiểu thư, lần trước tặng em nhưng em chịu mà” Tần Mạch có chút ủy khuất thầm oán , “Còn quăng mất tiêu luôn.”

      Tôi giật mình, “Sau này… vẫn chưa tìm lại được?”

      “Ừ.”

      Tôi nôn nóng: “ có cẩn thận tìm kỹ chưa? Xem có lọt vào trong góc kẹt nào ?”

      Tần Mạch cúi đầu cười: ” Lúc này mới biết sốt ruột hả? Sao lúc gạt tay lại chút do dự nào hết vậy? Bất quá cũng chỉ là chiếc nhẫn, mua chiếc khác là được…”

      Tôi hận thể chặt rụng tay mình xuống, nhẫn kim cương, trời ơi là nhẫn kim cương đó! Lần đầu tiên trong đời có người tặng nhẫn kim cương cho tôi a! Tôi cương quyết: “Đêm nay nhịn cơm. đón em, tụi mình về tìm nhẫn.”
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :