1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cô nàng hổ báo - Rapat

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5





      Nhiều người đàn ông bước vào tòa nhà nơi đặt văn phòng của trung tâm huấn luyện tự vệ N.J.Gym. trong số đó tiến lại phía nữ nhân viên lễ tân, đồng thời đưa cho ta xem tập tài liệu.


      “Đây là tài liệu từ phía công ty Woradechawat. Tôi là kiến trúc sư, đến để kiểm tra kết cấu công trình trước khi phá dỡ”. Người đàn ông với Pan, lễ tân duy nhất của N.J.Gym.


      “Gì cơ ạ? Các phá ngay hôm nay à?”. Saipan giật mình hỏi.


      phải hôm nay, nhưng chúng tôi cố gắng làm nhanh nhất có thể, chắc chỉ trong , hai ngày nữa thôi”. Người đàn ông , vừa mới nhận lệnh từ ông chủ cầu nhanh chóng hoàn thành công việc phá dỡ, càng nhanh càng tốt.


      “Xin chờ cho chút, đừng đâu và nhất quyết chưa được làm gì nhé”. Saipan với người đàn ông, sau đó chạy vội vào văn phòng ở phía sau.


      Saipan gõ cửa phòng làm việc của chủ nhân nơi này, đồng thời cũng là người coi như chị . đợi cho phép, mở luôn cửa rồi hớt hải bước vào.


      “Chuyện lớn rồi chị Namjiu. Lần này chúng ta chết rồi”.


      “Pan, có chuyện gì, sao mặt mũi tái nhợt thế kia?”. Namjiu hỏi khi nhìn thấy mặt Saipan.


      “Họ đến để phá nhà rồi chị ơi, đến đông lắm, ở ngoài kia kìa”. Saipan gấp, đồng thời chỉ tay ra phía cửa phòng.


      “Cái gì cơ?”. Namjiu đứng vụt dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.


      “Từ từ , mấy kia, dừng lại!”. Namjiu vội hét to khi thấy mấy người đàn ông lạ mặt đo đạc, kiểm tra kết cấu tòa nhà.


      Người kiến trúc sư ban nãy quay ra nhìn Namjiu: “Có chuyện gì thưa ?”.


      “Tôi là chủ nhân trung tâm này. Làm ơn hãy bảo người của dừng tay lại”. Namjiu .


      “Được thôi”. Người kiến trúc sư mắt mí hơi mỉm cười, được cảnh báo từ trước rằng vấp phải phản đối từ người thuê nhà nhưng cứ việc tiến hành tiếp, cần phải quan tâm. “Đây là giấy tờ về việc phá dỡ nhà, thưa ”.


      Namjiu nhận lấy tập tài liệu và đọc. Nội dung tài liệu rằng phải ngay lập tức dỡ nhà, được trì hoãn. Nếu như bên thuê gấp rút chuyển đồ đạc ra khỏi nhà cũng bị phá bỏ cùng ngôi nhà. Tiền bồi thường, bên thuê tự kiện tòa.


      “Quá lắm rồi đấy”. Namjiu cắn chặt răng.


      “Thành xin lỗi nhưng bên công ty Woradechawat có vẻ cần sử dụng mảnh đất này gấp nên bên tôi đành phải thi hành ngay. Tôi nghĩ là ngay ngày mai, chúng tôi có thể bắt đầu phá rồi”. Kiến trúc sư giải thích cho Namjiu nghe.


      được phá dỡ gì hết”. Namjiu tuyên bố ràng.


      “Nhưng mà…”. Vị kiến trúc sư định phản đối.


      nhưng nhị gì cả, có thể trở về nghe mệnh lệnh mới được rồi”. Namjiu nghiêm giọng.


      “Thế nhưng…”. Kiến trúc sư cố .


      có thế này, thế kia gì hết. có về hay đây?!”. Namjiu lên giọng dọa dẫm.


      “Vâng… vâng… tôi về”. Cho dù được báo trước rằng phải chuẩn bị cẩn thận, nhưng khi thấy vẻ mặt bất cần của chủ nhân N.J.Gym, thể chống lại khí thế ngùn ngụt trong nên đành lòng quay về tay .


      Namjiu đứng nhìn đoàn người ra với vẻ mặt nghiêm trọng. Khi bọn họ ra về hết, nét mặt mới dần trở lại bình thường, chỉ còn ánh mắt vẫn nghiêm nghị khiến người khác bủn rủn khi nhìn vào.


      “Pan, hãy với Pa trông coi chỗ này giúp chị. Hôm nay, nếu bọn người đó còn quay lại hãy gọi cho chị ngay”. Namjiu quay ra với Saipan.


      “Thế chị Namjiu định đâu vậy ạ?” Saipan hỏi.


      “Chị phải giải quyết số chuyện với kẻ ra lệnh”. Namjiu cười nham hiểm: “Chắc phải mất khá nhiều thời gian đấy, vì thế em với Pa đóng cửa chỗ này giúp chị. Chắc là trong hôm nay chị quay lại nữa”.


      “Được ạ. Bao giờ chị Pa dạy xong, Pan với chị Pa”. nhận lời.


      “Tốt”. Namjiu trả lời ngắn gọn, sau đó rời khỏi N.J.Gym.


      Về phía kiến trúc sư dẫn đoàn đến phá dỡ nhà, khi yên vị trong xe liền ngay lập tức gọi điện cho người ra lệnh.


      “Này, Wat, tớ chưa phá được cái nhà ấy đâu. thuê nhà nhất quyết cho phá”.


      bảo cậu là đừng có chịu thua mà. Con bé đó bị điên, cả bạn ta nữa. Có gặp con bé hai huy chương Olympic ?”. Rawat hỏi về Parani.


      “Chỉ gặp người chủ của N.J.Gym thôi. Tớ thẳng nhé, lần này tớ dám đập đâu, nhìn bộ dạng ta nghiêm trọng lắm, mắt là dữ tợn. Tớ mà cứ cố tình xuống tay bị tóm cổ ném ra ngoài là cái chắc”. chàng mắt .


      “Trời ạ, có mỗi con bé ấy sợ cái gì, ta chỉ dọa cậu thôi”.


      đâu, các người về mà bàn bạc lại với nhau cho ràng . Tớ chỉ nhận dỡ nhà thuê chứ nhận hòa giải thuê. Tốt nhất là nên để cho Raman ra mặt, mệnh lệnh của ấy khác nào phán quyết cuối cùng”.


      Rawat lầm bầm trong miệng: “Làm vì bạn chút cũng được hay sao?”.


      thế nghĩa là cậu từng gây với ta phải ?”. chàng mắt mí suy đoán.


      “Đại loại thế”. Rawat lấp liếm: “Tớ phải nhanh chóng khiến ta tránh xa Raman ra. Nếu cứ chậm trễ, Raman sập bẫy ta là cái chắc. Lúc này ta rình rập để vồ lấy tớ đấy”.


      “Wat, Raman cho đến giờ vẫn còn độc thân, cậu phải vui khi ấy bị nào đó lừa mới đúng chứ. Hay cậu muốn ấy rơi vào tay gã đàn ông nào đó. cậu đâu có ngu, thông minh như ấy thể để cho phụ nữ lừa dễ dàng đến thế đâu, trừ khi ấy tình nguyện để ta lừa”. chàng kiến trúc sư hiểu rất ràng từng người trong gia đình này vì lớn lên cùng Rawat và thường xuyên ra vào ngôi nhà của gia đình Woradechawat.


      “Cậu biết gì. Con bé đó đến như mây mù, Raman theo kịp ta đâu”. Rawat với bạn.


      “Làm gì có chuyện cậu theo kịp”. bạn lắc đầu. “ cũng phải có lúc sơ suất chứ. Càng xuất theo kiểu khác người như thế, Raman có thể thấy lạ mắt mà vô tình bị quyến rũ sao. Tớ nhất quyết thể để cho con bé đó trở thành dâu nhà tớ được. Chính vì thế, cậu phải giúp tớ”. Rawat ra vẻ kiên quyết.


      “Ờ, ờ, nhưng mà để mai nhé. Hôm nay tớ cho người làm chỗ khác hết rồi”.


      “Được, ngày mai cậu cứ phá , cần quan tâm đến lời xin xỏ của ai hết. Gặp con bé cao cao, vạm vỡ, bộ dạng cứng nhắc, hâm hâm lại càng phải nghe. Mà tớ cảnh báo cậu trước, đừng có dại mà lại gần ta, ta còn đáng sợ hơn cả thú điên đấy”. Rawat cẩn trọng nhắc nhở bạn trước khi cúp máy cách đầy thỏa mãn.


      Namjiu bước nhanh qua cánh của của tòa nhà Woradechawat với tâm trạng bừng bừng tức giận. Khi lên đến tầng thứ bốn mươi chín, bước thẳng về phía căn phòng quen thuộc.


      “Ngài Raman có ở đây , Chan?”. Namjiu hỏi thư kí của Raman.


      “Có ạ. Nhưng mà… “. Thư kí chưa xong, Namjiu cảm ơn rồi thẳng vào trong phòng, vừa vừa lẩm bẩm: “Có à? Tốt. Tốt lắm. Hôm nay phải cho ràng”. Ánh mắt Namjiu nhìn chằm chằm vào cánh cửa như có thể xuyên thấu nó khiến người ngồi bên trong cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ đôi mắt ấy.


      Namjiu… từ từ … đừng…”. Lời của thư kí thể ngăn Namjiu đẩy mạnh cửa bước vào phòng.


      “Ok! Tôi đồng ý! Hai chúng ta là người của nhau! Ơ…”. Namjiu to với người trong phòng, rồi sững lại khi nhận ra trong phòng chỉ có mình Raman.


      “Ờ… là tôi… tôi… tôi đến sau cũng được. Xin… Xin lỗi vì làm phiền”. Namjiu ú ớ, nhìn xuống đất để tránh rất nhiều ánh mắt khác nhìn về phía .


      Raman lắc đầu, gọi Namjiu: “Namjiu, đừng vội, vào phòng ngồi chờ ”.


      “Nhưng… tôi”. Namjiu lưỡng lự.


      “Vào . sao đâu”. Raman nhắc lại lần nữa. Namjiu hít hơi mạnh, về phía chiếc ghế cuối cùng còn sót lại và ngồi xuống.


      “Vậy phía ông Krid hãy đem mẫu về đây cho tôi xem xét trước. Còn về bản kế hoạch thị trường của Nual, tôi cho thời gian tuần. Còn về vốn, như tôi , hãy cắt những khoản cần thiết, tăng thêm phần bảo trợ xã hội”. Raman quay sang tổng kết lại buổi họp hàng tháng với tất cả các trưởng bộ phận có mặt trong phòng.


      “Có ai muốn hỏi hay đề xuất gì nữa ?”. Raman hỏi.


      ạ”. Tất cả mọi người đồng thanh.


      “Vậy được rồi. Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây nhé”. Raman dứt lời, những người còn lại cùng nhau đứng dậy, họ đều quay ra mỉm cười với Namjiu trước khi ra, ai về phòng người nấy.


      Namjiu nhìn trái nhìn phải, khi chắc chắn trong phòng chỉ còn có hai người, định là người mở màn trước Raman lên tiếng hỏi:


      “Trưa rồi, ăn gì bây giờ nhỉ?”.


      “Hôm nay lạ thế, những lần trước đâu có hỏi xem người khác muốn ăn gì đâu, toàn là tự quyết”. Namjiu đáp lại. nhớ từng lời của Raman khi chỉ cần thích là đủ. Còn ăn hay cũng chẳng quan trọng với .


      Raman mỉm cười: “Tình hình của hôm nay và hai hôm trước còn giống nhau nữa rồi. Tóm lại em muốn ăn gì, hay vẫn để tự gọi?”.


      Namjiu hừ giọng: “ cứ tự nhiên. Hôm nay tôi có tâm trạng nào mà ăn với đâu. Vì hôm nay tôi có chuyện lơn muốn với ”. Namjiu nghiêm giọng ở câu cuối.


      “Ăn xong rồi sau, cũng có chuyện muốn với em”.


      thể xong rồi hãy ăn được hay sao. Rồi ông em quý hóa của cũng ló ra làm hỏng việc thôi”. Namjiu ra vẻ khó chịu khi về kẻ thứ ba, kẻ lúc nào cũng thích xen vào chuyện của người khác.


      đảm bảo hôm nay có kẻ thứ ba nào khác đến làm phiền chúng ta hết. Em muốn chuyện với bao lâu cũng được”. Raman tỏ ra vô cùng thoải mái.


      “Này , thế nếu tôi hết cả ba ngày ba đêm sao?”. Namjiu hỏi như muốn trêu tức.


      “Được. Vậy về nhà ngủ rồi tiếp”. Giọng đều đều như thể chẳng có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ có người muốn trêu tức kẻ khác lại tự kiếm chuyện vào người.


      “Dâm đãng!”. Namjiu hét to: “ dám mời tôi về nhà ngủ cách dửng dưng thế à?”.


      “Ai là người bắt đầu trước, nếu em đòi chuyện ba ngày ba đêm, liệu có rủ em về nhà ?”. Raman thở dài, nhắc nhở Namjiu mới là người gây trước.


      Namjiu tối mặt khi thể cãi lại. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Raman, ràng là hài lòng.


      Bữa trưa trôi qua cách thuận lợi khi có kẻ thứ ba nào đến phá hoại. Cơ hội tốt đến, Namjiu nhanh chóng lên tiếng trước khi câu chuyện lại bị lái sang mọt hướng khác.


      “Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta chuyện tử tế rồi”.


      “Được thôi”. Raman trả lời.


      “Sao tâm địa có thể đen tối như thế nhỉ? định thông cảm cho tôi chút nào sao? Sao có thể làm thế với tôi? Đồ nhẫn tâm, có tình người”. Namjiu tràng dài.


      Raman nhướn mày, bình thản : “Nếu em bỏ bớt những từ quá nặng nề ra, nhấn mạnh vào nội dung chính tốt hơn, và có thể dễ hiểu hơn đấy”.


      Namjiu lườm, người đàn ông này ràng chẳng có chút gì… đáng đồng cảm cả.


      “Được rồi. Tại sao lại ra lệnh cho người đến dỡ nhà, cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ cũng được hay sao?”.


      Raman nhíu mày, hỏi lại đầy nghi hoặc: “ ra lệnh ư?”.


      “Đúng thế, người của kéo đến cả đoàn. Người trưởng đoàn còn rằng bắt buộc phải dỡ nhà trong nay mai. Nếu phải còn ai dám ra lệnh nữa? đúng là máu lạnh”.


      “Vì thế nên em vội đến đây để nhận lời làm người à?”. Raman hỏi mà thèm để ý đến lời chỉ trích của .


      “Đúng vậy. Chính nếu tình hình thay đổi tôi có quyền cầu còn gì?”. Namjiu hung hăng.


      Raman nhìn vào mặt Namjiu: “Tóm lại là em đồng ý làm người rồi đúng ?”.


      Namjiu gật đầu vẻ cam chịu: “Thôi, cứ cho như tôi đồng ý với đề nghị của , nhưng cũng phải có điều kiện trao đổi chứ. Những chuyện như thế này tôi chịu thiệt đâu. làm kinh doanh, chắc cũng phải hiểu chuyện phân định ràng giữa mất và được là điều thiết yếu”.


      tin trong vấn đề này, bên là người chịu thiệt, bởi mảnh đất đó trị giá đến hai trăm triệu bath đấy”. Raman cảnh báo Namjiu.


      Namjiu nuốt nước bọt khi nghe giá của mảnh đất mình thuê: “Trời ạ! Này , bao nhiêu tiền tôi cũng mặc kệ, sĩ diện của tôi có giá hơn thế nhiều. Nhưng thôi hai chúng ta đừng đến chuyện tiền bạc nữa, nghe chẳng còn gì gọi là lòng ở đây cả”.


      “Tùy em thôi, thế nào cũng được”. Raman như đọc được suy nghĩ của Namjiu.


      Mắt Namjiu sáng lên khi nghe thấy câu trả lời của Raman: “Vậy tốt. Nếu theo ý tôi, tôi nghĩ hai chúng ta nhất thiết phải làm người của nhau đâu. Tôi chỉ cần phía dời ngày dỡ nhà khoảng năm năm thôi”.


      !”. Raman trả lời ngắn gọn.


      “Ơ, sao bảo tùy tôi cơ mà?”.


      phải chuyện này”.


      “Trời ạ, mừng hụt. Từ nay về sau làm ơn đừng làm cho người khác bẽ mặt như thế, phải biết thông cảm với những người chỉ được vui sướng trong phút chốc chứ”. Namjiu tỏ vẻ đáng thương, hi vọng chàng kia có thể thông cảm với mình.


      Nét mặt Raman vẫn bình thản nhưng trong lòng thầm cười những cố gắng “lớn lao” của Namjiu.


      “Này , tóm lại có biết thương người là gì ? Tôi làm bộ đáng thương thế này mà vẫn chưa nhìn ra hay sao?”. Namjiu sắp hết kiên nhẫn.


      thương hại có trong hợp đồng của và em. Giữa chúng ta chỉ có điều kiện duy nhất, đó là em phải làm người của ”.


      Namjiu cúp mắt xuống cách mệt mỏi: “Tôi lúc nào cũng nghĩ tốt về . là người hoàn thiện, hội tủ đủ mọi thứ tốt, từ mặt mi, địa vị, thông minh. chung là chẳng có điểm nào đáng chê trách. Còn tôi chỉ là bình thường. Nếu phải với nhau, mất mặt là cái chắc”.


      đâu tốt đẹp đến thế, nếu đúng vậy chẳng bị cho là nhân viên trực thang máy”. Raman như băng nhưng lại như cái búa giáng vào tim đối phương.


      “Trời...”. Namjiu kêu lên: “Đó chỉ là sai lầm vô cùng của quê mùa, lâu lâu mới được vào thành phố, nên nhìn cái gì cũng hiểu thôi mà”.


      “Nếu cách dễ hiểu là mắt chột, hoặc mắt có con ngươi đúng ?”. Raman hỏi lại.


      “Ừm…”. Namjiu giọng nịnh bợ: “ thế cũng được”.


      “Thế còn chuyện bị cho là đồ lắm chuyện, kiêu căng?”. Raman ôn lại số thứ mà mình từng được nghe.


      “Vớ vẩn. Đâu có ai dám thế”. Giọng Namjiu bỗng nhiên cao vút.


      Raman nhướn mày: “Thế còn cái gã xúi quẩy, vô lí, thích ra vẻ, thích tưởng bở, mặt như con đà điểu nhúng bùn, đáng ghét, xấu xa?” Từng lời của Raman tuôn ra như nước chảy.


      “Khụ… khụ…”. Tiếng ho của Namjiu vang lên như thể kiềm chế nổi nữa.


      “Quan trọng là nam chính xứng đáng với nữ chính do nữ chính thấy ta vô cùng mờ nhạt, lọt được vào mắt xanh của ta”.


      Namjiu hấp háy mắt. Cái thể loại đàn ông gì mà trí nhớ tốt thế, nhớ từng câu từng chữ . Muốn chết quá!


      “Tóm lại là cùng nhau được rồi đúng ?”. Raman kết thúc vấn đề.


      “Được”. Namjiu trả lời yếu ớt.


      “Tốt”. Raman gật đầu.


      “Nhưng dù sao tôi vẫn phải cho rằng chúng ta chỉ nhau danh nghĩa thôi. Cả tôi và , ai có quyền động chạm quá đáng đến cơ thể người còn lại hết”. Namjiu nhấn mạnh.


      “Thế nào gọi là động chạm quá đáng?”. Raman hỏi.


      Namjiu nhìn mặt Raman: “Tất cả. Nghiêm cấm được chạm vào người kia”.


      Raman lắc đầu phản đối: “Có thể động chạm trong mức độ cho phép và có lí do hợp lí”.


      Namjiu nheo mắt nhìn Raman suy nghĩ chút rồi thẳng: “ tính bắt nạt tôi đấy à?”.


      . Nhưng nếu tình huống bắt buộc, cũng phải chịu khó chút chứ”.


      Namjiu lắc đầu: “ được. là đàn ông, thế nào chẳng được. Nhưng tôi là phụ nữ, nếu phải vuốt ve, sờ mó, tôi chịu đâu”.


      phải kẻ bệnh hoạn mà thích thú với việc sờ soạng người khác. Nhưng em phải hiểu rằng khi là người của nhau, cũng phải có động chạm tay chân chút chứ”.


      “Raman, hãy thẳng ra xem động chạm đến mức độ nào. Chỉ nắm tay, ôm, cấu, nhéo, hay phải quăng quật nhau nữa?”. Namjiu càng giọng càng cao.


      vẫn chưa thể cho em câu trả lời được. Cứ biết là nếu hôm nào đó làm quá, chịu trách nhiệm”. Raman trả lời.


      “À, thế có nghĩa là cuộc sống của tôi cứ phải phụ thuộc vào cảm giác khao khát, thèm muốn của à?”. Namjiu chịu. Đàn ông sao có thể tin tưởng được. “Thế sợ tôi à? Nhỡ đâu tôi giảo hoạt dùng chiêu nào đó lừa sao? Đàn ông giàu có như , nào mà thích chứ?”.


      Raman im lặng nhưng cũng phủ nhận. Namjiu bắt đầu làm vẻ mặt xảo quyệt dọa dẫm đối phương:


      “Sợ chưa? Con người của tôi sao có thể nhìn thấu được. Miệng tôi , cấm động chạm, nhưng lòng tôi lại có dã tâm muốn lôi về làm… hờ… hờ…”.


      sợ, cho dù đó có cáo già đến mức nào, nếu muốn chơi cùng, ta cũng thể tiếp cận được, ngoại trừ…”. Raman ngừng , ánh mắt nhìn Namjiu nồng nàn, nóng bỏng: “… tự để cho mọi thứ quá đà. Mà cứ để cho ta quyến rũ , phải bỏ nhiều sức đầu tư, tốn tiền, phải mất thời gian với những thứ vô bổ”.


      Namjiu bặm môi chặt, thể nào đối đáp lại câu trả lời của Raman.


      “Vậy tổng kết lại cho em nghe nhé, đỡ mất thời gian đàm phán. Còn việc em có chấp nhận hay , nghĩ em hiểu rằng nếu em từ chối, mọi chuyện theo chiều hướng nào”. Raman bình thản , nhưng đối với Namjiu nó chẳng khác nào ép buộc.


      “Tóm lại là chúng ta trong giai đoạn gặp gỡ, tìm hiểu nhau, hoặc có thể gọi là nhau cũng được. Trong lúc này, cuộc sống của chúng ta phải có chút thay đổi. Em và phải có các hoạt động chung ít nhất ba lần tuần, còn là ngày nào, để xem lại lịch làm việc . Và trong trường hợp khẩn cấp, phải liên lạc được với em bất cứ lúc nào”.


      Namjiu kinh ngạc lắng nghe.


      “Về phần mức độ quan hệ, chắc phải có chuyện tiếp xúc cơ thể chút ít. có thể sẠnắm tay em… “. Raman đứng dậy khỏi ghế, về phía Namjiu, đưa tay ra nắm lấy bàn tay , nâng lên như ví dụ.


      Namjiu nhìn vào tay mình, sau đó ngẩng lên nhìn Raman đầy ngạc nhiên.


      “… hoặc có thể chạm vào má em”. Dứt lời, Raman đưa nốt bàn tay còn lại chạm vào má Namjiu.


      Khóe miệng người vừa bị chạm má khẽ động đậy, toàn thân như bị đông cứng.


      “Sao em phải ngại. Đừng căng thẳng. Hãy cứ để mọi thứ tự nhiên. Chúng ta nên làm nó cách thường xuyên, rồi em quen thôi”.


      Namjiu gật đầu mạnh, thở hơi dài như vừa bị đeo gông lên người. Thôi nào. Đâm lao phải theo lao. Cứ cho là có chân con gì đấy vuốt má .


      “Tốt lắm. Thấy ? Đâu có gì là khó”. Raman vừa , tay vừa nhàng vuốt má Namjiu.


      Namjiu bắt đầu toát mồ hôi khi đối phương cứ lặp lặp lại hành động đó.


      Raman nhìn khuôn mặt ở ngay gần mình rồi bỗng nhiên khẽ cười. nữa, làn da trắng có phần hơi xanh xao, dấu vết của phấn son nay cũng quyến rũ ra phết đấy chứ, càng vuốt càng thấy thích.


      cười cái gì?”. Câu hỏi cụt ngủn của Namjiu khiến Raman sực tỉnh.


      nghĩ má em lại mềm đến thế”. Raman trả lời.


      Namjiu hất mạnh bàn tay Raman ra khỏi mặt mình: “ nghĩ gì đó bậy bạ đúng ?.


      Raman nhìn vào mắt Namjiu: “ sao em lại phải nổi giận? Hay muốn da em vừa thô vừa ráp em mới hài lòng?”.


      Namjiu đáp trả: “Đừng gì hết là tốt nhất”.


      “Chính em là người hỏi phải sao? Nếu trả lời, em kiêu căng, lắm chuyện”.


      Đôi mắt Namjiu mở to, đầy tức giận.


      phải là người ra lệnh phá tòa nhà của em hôm nay”. Raman ngay lập tức chuyển đề tài khiến cho Namjiu chuẩn bị đạt đến đỉnh điểm của tức giận nhanh chóng chuyển sang tò mò.


      “Nếu thế là ai, ai dám thay ra lệnh. Bọn người đó muốn phá nhà càng nhanh càng tốt. Nếu tôi quát nạt đuổi bọn họ , giờ này chắc vui vẻ cùng nhau phá dỡ rồi”.


      “Việc này giải quyết”. Raman với Namjiu rồi về phía bàn làm việc, nhấc máy gọi điện cho nhân viên thân cận: “Thost, Chak, vào phòng tôi có chút việc”.


      Chưa đầy phút sau khi Raman cúp máy, Thost và Chak cùng nhau vào phòng.


      “Tôi muốn hai người tìm hiểu giúp tôi xem ai là người ra lệnh phá tòa nhà Namjiu đây thuê”. Raman .


      “Ờ… cậu Raman… tôi nghĩ là tôi biết đấy ạ”. Chak trả lời.


      “Chak, cậu biết sao?”. Raman quay lại hỏi Chak.


      “Vâng. Hôm qua, cậu Rawat bảo tôi chuyển cho cậu ấy hồ sơ về tòa nhà và dặn tôi được với cậu Raman. Tôi cứ tưởng cậu Rawat muốn giúp đỡ cậu Raman, ngờ… Ờ… Tôi xin lỗi vì báo cáo chuyện này cho cậu biết trước”. Chak cúi đầu nhận lỗi.


      “Biết ngay mà, đúng là tiết mục của gã đó ”. Namjiu khẽ lầm bầm.


      sao đâu Chak. Chuyện này tôi tự giải quyết. Hai người ra ngoài , còn việc gì nữa”,


      Cả hai cùng gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.


      Raman quay lại nhấc điện thoại gọi cho thư kí: “Chan, nối máy với Phanop, bạn của Rawat giúp tôi”.


      Trong lúc Raman chờ nối máy, Namjiu hỏi: “ biết em trai mình sai ai phá nhà tôi à?”.


      Raman gật đầu: “Em trai tôi có cậu bạn thân làm kiến trúc sư. Chắc chỉ có người đó mới dám nhận lời thôi”. Raman vừa xong, nút đỏ điện thoại sáng lên, liền đưa tay ra nhấc điện thoại.


      Phanop chờ máy rồi ạ”. thư kí báo cáo.


      “Chuyển máy ”. Raman với thư kí, ngay lập tức điện thoại được nối.


      “Nop, chính cậu là người được Wat sai dỡ nhà sáng nay đúng ?”. Raman hỏi ngay vào chuyện chính.


      “Vâng, chính là em”. Người trả lời cảm thấy có luồng điện chạy dọc sống lưng. Nếu phải là việc khẩn, trai của thằng bạn thân chẳng bao giờ gọi cho cả. Lần này chắc chắn là chuyện lớn rồi.


      “Đừng phá tòa nhà đó nữa vì bên chưa có quyết định chính thức. Và cũng đừng nghe lời thằng Wat. Nếu có vấn đề gì, cứ là người ra lệnh, bảo nó tự đến chuyện với . hiểu chưa, Nop?”. Raman nghiêm giọng.


      “Vâng, . Nếu Wat có phàn nàn gì, em là người ra lệnh”. Nop rồi nuốt nước bọt đánh ực, thừa biết tính khí Raman, khi ấy như vậy tuyệt đối được động vào tòa nhà đó nếu chưa được cho phép. chỉ còn nước… chết.


      “Tốt”. Raman ngắn gọn rồi cúp máy, quay lại phía Namjiu lúc này căng tai ra lắng nghe.


      “Xong rồi”. Raman với Namjiu.


      chắc chứ? Ông em trai của liệu có chịu ? Cậu ta ngang bướng thế cơ mà”. Namjiu hỏi có phần hơi lo lắng.


      đâu. khi , Rawat dám làm gì cả”. Raman đầy chắc chắn.


      Namjiu nhìn Raman. Đúng là độc tài. Đến em trai còn chẳng dám hé răng cãi. Còn sao, lại còn phải giả làm người của nhau chưa biết đến bao giờ nữa. Vì thế, để thoát thân, nhất quyết phải tìm lối ra cho chuyện dỡ nhà này. Nếu , phải chịu chung số phận với Rawat là cái chắc.


      Raman nhìn sắc mặt của Namjiu, đoán ra ngay nghĩ gì bèn :


      “Đừng nghĩ như thế. phải kẻ ưa sử dụng quyền lực”.


      Namjiu giật mình, phủ nhận ngay lập tức: “… Tôi có nghĩ gì đâu”.


      Raman nhìn mặt Namjiu, nhanh chóng nở nụ cười chứng minh mình hoàn toàn trong sáng.


      “Em nghĩ là tốt rồi. Cái trò suy nghĩ lung tung nên để cho mình em trai chơi . Chắc em cũng muốn giống Rawat đúng ?”. Rawat hỏi ngay cả khi biết câu trả lời.


      … Tất nhiên là rồi… Tôi muốn giống Rawat đâu”. Namjiu lắc đầu.


      “Nếu thế bây giờ ngồi chờ làm việc. Chiều đưa em về”.


      ”. Namjiu lớn tiếng từ chối.


      “Tại sao? Ở nhà em có cái gì thể cho người ngoài biết à?”. Raman hỏi.


      … Nhưng mà…”.


      “Nếu thế, đưa em về cũng đâu có vấn đề gì”. Raman nhanh chóng kết thúc câu chuyện.


      Namjiu nín thinh. ràng là bắt nạt người khác mà. Nếu hôm nay Raman đưa về nhà , thế nào cũng thành chuyện lớn. Cả bố, mẹ và trai túm tụm lại tra khảo xem là ai, mà sao dám đó là người hờ được chứ.


      “Tóm lại là có vấn đề gì ?”. Raman hỏi khi thấy mắt Namjiu đảo qua đảo lại, ra chiều nghĩ ngợi ghê lắm.


      “Có. Nhiều là đằng khác”. Namjiu căng thẳng trả lời: “ phải hiểu là bố mẹ tôi chắc shock trợn mắt lên nếu tự nhiên tôi dẫn đàn ông về nhà rồi giới thiệu đó là người của mình”.


      “Tại sao? chưa đủ tốt, hay còn thiếu phẩm chất gì à?”.


      “Nó liên quan đến phẩm chất hay tính cách gì cả, mà là… Ờ ờ… cũng hiểu đâu”. Namjiu cụp mắt xuống, ra vẻ muốn tiếp.


      “Hay là… là người đầu tiên”. Raman đoán.


      “Đúng thế đấy”. Namjiu gắt, tự nhiên thấy ghét kẻ cái gì cũng biết này quá.


      Raman ra vẻ hài lòng: “Chẳng có gì phải xấu hổ. Ai rồi cũng có người đầu tiên. Mà em đừng lo, dẫn em đến nhà , thế là hòa”.


      “Tôi lại phải đến cả nhà nữa à?”. Namjiu giật thót.


      “Đúng thế. Mà phải chỉ nhà đâu, em còn phải cùng đến dự số bữa tiệc nữa. Có thế mọi người mới chịu tin hai chúng ta nhau”.


      “Hả? Dự tiệc nữa à? Tôi làm được đâu”. Namjiu từ chối.


      cần em giỏi, chỉ cần em dám là được. Hay là em dám?”. Raman nhìn Namjiu đầy thách thức.


      Lông mày Namjiu từ từ nhướn lên, hình ảnh mặc bộ váy dạ hội, lại cười dịu dàng dần ra trong đầu khiến Namjiu trả lời dõng dạc


      dám!!!”.


      Raman lắc đầu: “Cố mà chịu . Bao giờ đến ngày đó, tự em dám thôi”,


      định đe dọa tinh thần tôi đến bao giờ hả? Tôi là người , phải con hầu mà cứ chỉ tay ra lệnh như thế”. Namjiu bức xúc, người gì mà được đằng chân lân đằng đầu. Quá lắm rồi.


      “Thế nên mới bảo em phải cố chịu. có thể là người rất khó sống cùng, nhưng nếu em quen rồi cảm thấy thích đấy”. Raman như thể mọi chuyện đều vô cùng đơn giản.


      Namjiu lừ mắt. Cái gì? Đồ tự kiêu. ta dám cách dửng dưng như thế à, chẳng có chút gì là rung động cả. Chắc kiếp trước có thù oán gì với ta nên bây giờ mới phải đau khổ trả giá như thế này.


      “Tin . Em quyết định sai lầm chút nào. chưa từng dẫn nào về nhà giới thiệu cả. Em chính là người đầu tiên”. Raman với Namjiu.


      Namjiu thầm bĩu môi. Đáng sợ ở chỗ chính là đầu tiên vô cùng xúi quẩy ấy. Thảo nào lúc kí hợp đồng thuê nhà, mắt của cứ máy suốt.


      cần phải ‘vui’ ra mặt như thế đâu. Trong đời có mấy khi được là người đầu tiên. Em nên tự hào mới phải”.


      “Vâng. Tôi tự hào lắm đây”. Namjiu quay lại, cứng nhắc nặn ra nụ cười với Raman rồi quay .


      vui vì em là người dễ bảo. Như thế này chắc chúng ta phối hợp với ăn ý đây, có gì đáng lo hết”. Raman tỏ vẻ hài lòng.


      “Vâng”. Namjiu xuôi theo chiều gió.


      “Vậy em ngồi chờ khoảng ba, bốn tiếng nữa nhé. Hôm nay đưa em về”.


      “Để hôm sau được sao? Hôm nay tôi lái xe đến, e tiện”. Namjiu cố gắng ra vẻ nịnh nọt.


      Raman nhìn Namjiu: “Có ai ở nhà em à?”.


      ”. Namjiu phủ nhận.


      “Có điều phải cho em biết, rất coi trọng chân , vì thế trong thời gian hai chúng ta là người của nhau, muốn em hẹn hò với một ai khác ngoài ”. Raman nghiêm nghị .


      “Chuyện này phải lo, bản thân tôi cũng luôn đặt chân lên hết. Chính vì thế, cũng được hẹn hò với khác. Bồ bịch gì cấm hết. Nếu đồng ý, tôi cũng vấn đề”. Namjiu cũng chịu thua.


      Raman nhướn mày, nhìn chằm chằm vào mặt Namjiu bốn, năm giây rồi :


      “Đồng ý”.


      Namjiu khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng. chẳng có vấn đề gì, kẻ độc thân suốt từ quá khứ đến tại như tất nhiên chẳng có vấn đề gì rồi.


      “Em ra như thế cũng tốt, vì cũng có số vấn đề với phụ nữ cần em giải quyết giúp”.


      Namjiu nheo mắt. Biết ngay mà, người như Raman sao lại có các em vây quanh được. “Từ từ. Tôi phải trước, việc mà định nhờ tôi giúp nhất quyết phải là việc trái với đạo đức, gây thù chuốc oán với bất cứ cá nhân nào đâu nhé”.


      đảm bảo tuyệt đối trái với đạo đức. Chỉ cần em giúp ngăn các đến làm phiền là xong. Chỉ thế thôi em làm được ?”.


      “Trời ạ, tưởng phải đầu rơi máu chảy gì cơ. Chuyện bé như con kiến thế tất nhiên tôi làm được rồi”. Namjiu bạo miệng huênh hoang. từng làm bia đỡ đạn cho trai mình nhiều lần rồi. Những chuyện đại loại như thế này, chỉ búng tay cái là xong. “Thế mấy người? Hai à?”.


      Raman nhìn sâu vào mắt Namjiu, im lặng lắc đầu.


      “Sao? Hay là ba người?”.


      Raman lại lắc đầu.


      “Tóm lại là mấy người? Cứ . Tôi giật mình đâu”.


      “Năm”. Raman bình thản.


      “Na… Năm người?”. Namjiu sửng sốt. Ngay cả trai “hot” đến vậy mà cũng chỉ có hai, ba nàng bâu vào. chàng này lại nhiều đến khó tin. Người ta thơm đến thế sao?


      ra là nhiều hơn thế, nhưng kiểu thích đeo bám chỉ có từng đó”. Raman đầy mệt mỏi: “Đó là lí do chính khiến muốn em làm người của ”.


      là thần tượng của nhiều đến thế sao. thể tin được. Bọn con đó nghĩ gì biết, sao lại có thể cạn nghĩ, thiếu chín chắn như thế. là đáng thương”. Namjiu lẩm bẩm.


      “Điều quan trọng là nếu như vẫn chưa có ai đó, mẹ chắc chắn buông tha khỏi việc ghép đôi với nào đó. Vì thế em phải làm cho bà tin rằng hai chúng ta nhau ”. Raman .


      Namjiu thầm liếc sang Raman, liệu ta có phải “bóng” nhỉ, chỉ thích nhăng nhít với đàn ông mà ngó lơ phụ nữa, nên đành lôi ra che mắt thiên hạ.


      “Và nếu em nghĩ thích đàn ông, cảnh báo em nên dừng ngay ý nghĩ đó lại. thích phụ nữ, chỉ có điều chưa vừa ý ai thôi”. Raman chặn họng Namjiu ngay khi đọc được suy nghĩ trong mắt .


      “Tôi có nghĩ như thế đâu”. Namjiu vội phủ nhận.


      “Tốt. Vậy cũng đỡ mất thời gian chứng minh cho em thấy”.


      Namjiu bĩu môi… Bạo miệng . ta chắc là cái nhụy ngọt ngào lắm đây, các chị em mới đua nhau bám vào như vậy.


      “Ok. Hôm nay em về với mọi người trong gia đình chuyện của chúng ta , để mọi người giật mình khi thấy ”.


      xong, Raman cúi xuống cầm tập giấy khoảng hai, ba tờ đưa cho Namjiu. “Đây là lí lịch trích ngang của , những thứ thích và thích. Em về học thuộc lòng để mỗi khi đâu em biết thích hay ghét thứ gì. Thêm nữa, nếu có ai hỏi về , em có thể trả lời đúng. Nếu có gì hiểu, em có thể gọi điện để hỏi . viết số điện thoại của mình ở góc tờ giấy rồi”.


      Namjiu há hốc mồm, nhìn tập giấy với ánh mắt kinh ngạc.


      hi vọng chúng ta có thể phối hợp ăn ý với nhau”. Raman gật đầu với Namjiu.


      Cho dù vẫn chưa hết kinh ngạc nhưng Namjiu vẫn vô thức đưa tay ra nhận lấy tập giấy rồi cáo từ ra về như bé dễ bảo: “Tôi về trước nhé”.


      “Em về . gọi cho em sau”. Raman rồi quay về bận rộn với đống tài liệu, mặc cho Namjiu lầm lũi ra về.


      Namjiu ra khỏi phòng với mấy tờ giấy tay cùng câu hỏi luôn thường trực trong đầu: “Cái quái gì thế này”. dám tin có loại người như Raman tồn tại thế giới này. Ông trời đúng là trêu ngươi mà. sống an nhàn thoải mái, tự nhiên lại phải gặp kẻ ưa cậy quyền thế, thích áp đặt, tưởng bở. Namjiu nhìn ba tờ giấy trong tay mà mặt tối sầm. Trời ạ, cuộc sống của trở nên u tối bởi ba tờ giấy này sao?


      Sau khi Namjiu ra ngoài, Raman ngẩng mặt lên nhìn, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt sáng lên đầy thích thú.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6





      Ngôi nhà quét sơn màurắng ngự diện tích đất hơn ba nghìn mét vuông, xung quanh là rất nhiều cây xanh. Căn nhà lớn lắm nhưng thiên nhiên xanh mát, trong lành xung quanh nó mới chính là điểm thu hút ánh mắt của mọi người qua. Nhưng vẻ đẹp ấy cũng thể khiến cho tâm trạng của gái chầm chậm vào ngôi nhà tốt lên được chút nào.


      “Sao hôm nay về sớm thế con?”. Một giọng nói hiền lành cất lên.


      “Mẹ thì sao ạ? Hôm nay mẹ có giờ dạy à, sao mẹ cũng về sớm?”. Namjiu dừng lại hỏi mẹ khi thấy bà túi bụi với đống rau trước mặt.


      “Chiều nay mẹ có tiết nên muốn về nhà sớm làm cái gì đó cho các con ăn. Mà hôm nay mẹ cũng đã gọi cho bố, Jet, Jok nhanh nhanh về nhà rồi đấy. Chúng ta sẽ có một bữa ăn đầy đủ mọi người”.


      Namjiu ngầm nuốt nước bọt. đã ̣nh sẽ tìm cách nói chuyện với bố mẹ trước nhưng có vẻ hôm nay sẽ bình yên đâu, nhất là khi hai ông trai cũng về góp mặt.


      rửa mặt trước con. Mẹ chuẩn bị cả món chè Krathon[1] mà con thích nữa đấy”.


      [1] Krathon: Tên một loại quả rất phổ biến ở Thái Lan, thường để làm chè hoặc chế biến các món ăn.


      “Con cảm ơn mẹ”, Namjiu tươi cười: “Đúng là mẹ có khác, hiểu ý con thật đấy”.


      Tiến sĩ Jenjira lắc đầu cười. con gái này của bà cho dù bên ngoài cứng nhắc nhưng thật ra là người khéo ăn khéo nói, bố và các đều rất quý mến con bé. Đặc biệt là chồng bà, ông rất con gái này. Bà trìu mến nhìn con chạy lên tầng .


      Kể từ ngày con gái ra đời, gia ̀nh nhỏ của bà lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười.


      Ngày hôm đó, bữa tối của gia ̀nh Hatxabancha diễn ra một cách vui vẻ. Bắt đầu từ lúc cả nhà có mặt đông đủ, Namjiu lúc nào cũng vắt óc nghĩ ngợi. Cho đến khi mọi người đã ăn no, “e hèm” một tiếng để thu hút sự chú ý rồi nói to:


      “Thông báo, thông báo, hôm nay Namjiu có một chuyện muốn tất cả mọi người cùng biết”. Lời kêu gọi của Namjiu khiến những người còn lại cùng quay ra tập trung vào bé nhỏ tuổi nhất nhà.


      “Vừa mới gây sự ở đâu về hả?”. Tiến sĩ Jetana, con trai cả của nhà Hatxabancha lên tiếng trước như mọi khi.


      “Hi vọng phải chuyện đánh ai chứ”. Jirasak, người con trai thứ hai tiếp lời cả.


      “Trời ạ, Jet, Jok, nghĩ tốt về em chút ”. Namjiu hờn dỗi.


      “Jet, Jok, đừng nghĩ xấu về em như thế. Em nó chỉ đấm gã say rượu ̣nh cưỡng hiếp phụ nữ và đá tên cướp giật túi thôi mà, đâu phải ngày nào cũng gây chuyện đâu. như hai đứa, chẳng chịu về nhà gì cả. Lúc nào cũng phải để mẹ gọi điện hỏi”. Tiến sĩ Athikorn bênh con gái.


      “Phải đấy. Bố nói đúng”. Namjiu nhướn mày thách thức hai ông trai.


      “Vâng, bố. Là con sai rồi…”. Jirasak dài giọng như thể đã biết lỗi, đồng thời giơ tay gõ vào đầu kẻ đã làm bị mắng.


      “Ối! Bố xem kìa. Jok lại bắt nạt con rồi”. Namjiu nhăn nhó mách bố.


      “Jok, sao cứ hay bắt nạt em thế?”. Ông Athikorn nghiêm giọng.


      “Ôi bố ơi, có thế thôi nó đau đâu. Con bé Namjiu này cứng đầu chết được”. Jirasak vừa nói vừa cười.


      Jok! nói em cứng đầu như bố à?”.


      “Ớ! Có em cứng đầu thôi. Bố liên quan”. Jirasak phủ nhận.


      “Thôi thôi, tất cả trật tự. Bây giờ mẹ muốn nghe Namjiu thông báo trước”. Lời phán quyết của mẹ, người có quyền lực nhất nhà khiến tất cả mọi người đều phải im lặng, quay ra nhìn Namjiu.


      Namjiu hít một hơi thật mạnh, đồng thời lấy can đảm, nhìn từng người trong gia ̀nh. Khi đã nhìn hết lượt tất cả mọi người, quyết ̣nh phát biểu một cách chắc chắn, tự tin nhất:


      “Namjiu có người rồi!”.


      Keng! Keng! Keng!


      Ba chiếc thìa trong tay ba người đàn ông của gia ̀nh hẹn mà cùng rơi xuống.


      Namjiu chớp chớp mắt nhìn bộ dạng kinh ngạc của bố và hai trai. Chỉ có mẹ là bình tĩnh lắng nghe.


      “Thảo nào, thời tiết Thái Lan năm nay có nhiều biến động thế. Hóa ra là vì em gái mình có người . Ai mà xúi quẩy thế nhỉ”. Giọng Jirasak vang lên sau khi đã lấy lại được bình tĩnh.


      Jetana nhướn mày: “ dọa mọi người ấy à?”.


      đúng phải con?”. Ông Athikorn hỏi.


      “Thật mà. Namjiu có người rồi.” Namjiu khẳng ̣nh lại một lần nữa.


      Ông Athikorn nhíu mày: “Ai? Hẹn hò được bao lâu rồi? Bố có biết người đó ? Là bạn học cũ hay gặp nhau chỗ làm việc?”.


      “Phải đấy. Thằng đó là ai? Ngấm ngầm hẹn hò từ bao giờ? Đã suy nghĩ kĩ chưa mà làm người của nhau? Đã biết rõ tính cách thằng đó chưa?”. Jirasak tiếp lời.


      “Gặp nhau lâu chưa? Có chắc là thật ?”. Jetana nối tiếp tràng câu hỏi.


      “Bố nó và hai đứa đừng hỏi nữa. Mẹ nghĩ nên để cho Namjiu tự kể có hay hơn ?”. Giọng nói của mẹ nhẹ nhàng vang lên: “Namjiu, con có gì thì cứ nói ra, bố và các con sẵn sàng nghe bất cứ chuyện gì đấy”.


      Namjiu toát mồ hôi, nhìn bộ mặt háo hức của tất cả mọi người mà bỗng thấy run run. chậm rãi trả lời từng câu hỏi: “Người này tên là Raman Woradechawat”.


      “Cái họ nghe quen quen, nằm trong danh sách đen của cảnh sát thì phải. Bỏ . Riêng cái họ đã qua rồi”. Jirasak, đội trưởng đội cảnh sát (Police Captain), là người đầu tiên phản đối.


      “Jok, nghe em nói đã, đừng có chặn họng em như vậy”. Người mẹ nhắc nhở đứa con trai thứ.


      “Kìa, mẹ, là con lo cho em mà”. Jirasak nhăn nhó.


      ấy là nhà kinh doanh…”. Namjiu chưa nói xong, Jirasak lại nhảy vào lần nữa.


      “Kinh doanh lĩnh vực gì. Xem xét cho kĩ . Thời buổi này những kẻ giả danh nhà doanh nghiệp nhiều lắm nhưng thực chất lại là lừa đảo có biết hả? Bây giờ còn biết bao vụ lừa đảo chưa thể khép án lại được kia kìa. Những kẻ đó lừa những vố ngất trời, ai cũng tự nhận mình là nhà kinh doanh triệu phú, tỉ phú cả”.


      ấy kinh doanh trái phép đâu. Nhà ấy kinh doanh nhiều thứ, nhiều lĩnh vực mà”. Namjiu nghĩ đến danh sách trong tập giấy mà Raman đưa cho . “Khách sạn, khu nghỉ dưỡng, công ty xây dựng, nhà máy giấy, nhà máy luyện sắt, nhà máy sản xuất ngọc trai…”.


      “Người là công nhân xây dựng à, sao mà làm nhiều thứ thế?”. Jirasak xách mé.


      ấy có vẻ giàu”. Namjiu trả lời mấy tự tin.


      “Thế chắc chắn có gì đó hiểu nhầm rồi. Làm gì có kẻ nào giàu có mà lại để mắt đến một con bé xớn xác. Các nàng xinh đẹp thì đầy đường, thằng đó mà thèm chọn Namjiu à? Cắt đứt thôi”. Jirasak làm một tràng dài.


      “Gì cơ, Jok, có coi thường em gái quá thế? Em muốn đâu nhưng vẫn phải nói, ta mới là người tỏ tình với em trước đấy”. Namjiu vênh mặt.


      Jirasak nhìn chằm chằm vào mặt Namjiu, Namjiu hếch mặt thách thức. nhún vai rồi lại suy đoán tiếp: “Gã đó già lắm rồi đúng ? Nếu thì cũng thuộc loại bệnh tật đầy người, cần người chăm sóc. Hay là gã đó rớt xuống từ sao chổi. Mà biết đâu người ta chỉ cần một người giao phối khỏe mạnh để sinh con đẻ cái. Cẩn thận bị lừa đấy”.


      Jok điên à? ấy chưa già, mặt mũi cũng phải quá tệ”. Namjiu cãi.


      “Thế lại càng phải cẩn thận, có khi gã đó có mục ́ch ính đáng nào khác đằng sau thì sao. Đừng có lóa mắt mà vội quyết ̣nh, chờ điều tra thông tin về gã đó xem có tốt thật hay chỉ lừa lọc”.


      “Jok nói cũng đúng đấy. Từ từ hãy quyết ̣nh thì hơn con ạ”. Ông Athikorn nói với con gái.


      cũng đồng ý với Jok, nên chờ xem ta có tốt thật ”. Jetana nghiêm giọng nói với em trai.


      “Bố, Jet, phải lo đâu. Con sẽ cho người điều tra tiểu sử gã ấy, con sẽ điều tra tận gốc, kể cả việc đã từng vi phạm luật giao thông chưa. Nếu gã đó từng vượt đèn đỏ hoặc lái xe quá tốc độ, con nhất ̣nh sẽ bắt Namjiu bỏ cho bằng được. Con người có trách nhiệm với bản thân và người khác như thế xứng đáng với Namjiu của chúng ta đâu”. Đội trưởng Jirasak kiên quyết.


      Hi vọng gã đó mắc sai lầm, dù chỉ là một lỗi thôi cũng được, để Namjiu của chúng ta sẽ độc thân mãi mãi.


      Tiến sĩ Athikorn và Jetana gật đầu tán thành. Namjiu nhìn bố và hai trai rồi thở dài. biết ngay là sẽ thế này mà. Mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp khi rơi vào tay của đội trưởng Jirasak Hatxabancha.


      “Nhưng mà mẹ thích người đàn ông đó”. Người im lặng đã lâu bỗng dưng lên tiếng.


      “Ơ kìa, mẹ! Sao lại thế, con bé Namjiu có người đấy”.


      “Jok, người đàn ông đó thấy được giá trị của Namjiu, con thích điều đó hay sao?”. Bà Jenjira cười.


      biết thấy được thật hay . Thời buổi này đàn ông đâu dễ tin tưởng. Đầy kẻ chỉ lôi phụ nữ ra làm đồ chơi. Con đời nào tin gã đó cho đến khi gặp được người thật, biết tính tình ra sao”.


      “Trời ạ, Jok. Nếu Raman có ý đồ lừa Namjiu, Namjiu đánh cho tan xác rồi”. Namjiu vô tình tỏ ra khó chịu.


      Jirasak nheo mắt: “Nói lạ nhỉ? Tóm lại có phải nhau thật ? đương kiểu gì mà đánh cho tan xác? giấu giếm cái gì phải ?”. Ông đội trưởng đội cảnh sát, người có quá nhiều kinh nghiệm trong việc tra hỏi tội phạm, bắt thẩm vấn em gái.


      “Kh… có gì. Namjiu chỉ nói cho bố mẹ yên tâm thôi mà”. Namjiu ́ gắng ra vẻ có chuyện gì xảy ra, biết rõ ông thứ của mình bắt lỗi giỏi đến mức nào.


      “Thôi nào. Mẹ muốn mọi người tôn trọng quyết ̣nh của Namjiu và cho phía bên kia có cơ hội chứng tỏ rằng ta thật lòng muốn gặp gỡ Namjiu”. Bà Jenjira quay sang nói với chồng và hai con trai.


      “Con cảm ơn mẹ”. Namjiu cười, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Một khi mẹ đã nói thế, những người còn lại chắc chắn dám ý kiến.


      “Nhưng mà mẹ…”. Jirasak vẫn còn muốn cãi.


      “Jok, chuyện của con mẹ chưa nói đến đâu nhé. Nào là em Fa, em Fon, lại còn bao nhiêu em của con nữa thì sao?”. Giọng nói đều đều khiến Jirasak nhanh chóng ngậm miệng.


      Namjiu nén cười trêu .


      “Cứ cười . Chuyện này còn dài. Đừng vội đắc ý”. Jirasak dọa em gái.


      “Con đồng ý với mẹ. Nếu như người đàn ông đó thật lòng, ta phải đến chứng minh cho chúng ta thấy”. Jetana nói.


      “Thế nào? Có dám dẫn về ra mắt ?”. Jirasak thách thức.


      “Thật ra… hôm nay ấy ̣nh đưa em về, nhưng em cho”. Namjiu nói.


      “Mẹ cảm thấy mẹ bắt đầu thích ta hơn rồi đấy”. Bà Jenjira cười với con gái.


      “Nhưng hai em con và bố thấy bình thường”. Jirasak tiếp lời mẹ rồi quay sang nói với bố: “Bố ̣nh nói gì à?”.


      Ông Athikorn nhìn con gái: “Bố tin Namjiu sẽ lựa chọn được điều tốt nhất cho mình. Nhưng để cho bố và hai yên tâm, bố nghĩ cứ nên từ từ xem xét đã. Namjiu cũng còn ít tuổi, có gì phải vội cả”.


      Jirasak gật đầu đồng ý: “Phải đấy. Bố nói đúng. Phụ nữ thời buổi này nên sống độc thân lâu lâu thì tốt hơn. Nếu có ế thật cũng phải lo vì dù sao và Jet cũng sẽ nuôi em”.


      “Thế bây giờ có khoảng hai trăm triệu cho em ?”.


      “Khụ! Khụ!”. Jirasak sặc nước còn Jetana thì nhướn mày.


      Namjiu nhìn mặt ông vừa rủ rê mình thành bà ế ẩm mà thở dài. Chỉ vì Raman mà phải ở trong tình thế này. ta khiến phải nói dối cả nhà. Giờ thì Jok, người trai mà quý nhất đã vô cùng quan tâm đến chuyện này. Đảm bảo Raman sẽ bị mổ xẻ còn một góc bí mật nào hết. Hãy chuẩn bị tinh thần … Raman Woradechawat.





      Tại dinh thự tráng lệ của gia ̀nh Woradechawat.


      Hôm nay Raman về sớm hơn mọi khi. đến giá sách, lấy xuống bộ album ảnh của em trai rồi mở ra xem. Những bức ảnh em trai tạo dáng đủ mọi tư thế khiến mỉm cười.


      lật mở từng trang của album như thể kiếm tìm một bức ảnh đặc biệt nào đó. Khi đã hết cuốn đầu tiên, liền nhấc cuốn thứ hai lên.


      Raman xem chưa đến mười phút đã dừng lại nhìn vào một bức ảnh. Như dám tin vào mắt mình, khẽ bật cười.


      Đây là bức ảnh ngày em trai mở mắt chào đời, và bố cùng ngắm em trai trong phòng trẻ sơ sinh và chính là người đã chụp lại bức ảnh này. Raman dần hồi tưởng lại ngày hôm đó…


      Trong phòng có hai trẻ sơ sinh mới, một đứa là em trai , còn một đứa nữa là con gái. Điều khiến nhớ mãi thể nào quên là bỗng dưng Rawat gào to mà biết vì lí do gì. Ngay khi em trai khóc, bé trong lồng bên cạnh cũng cất tiếng khóc theo, thậm chỉ còn khóc rất to như thể hai đứa thi nhau xem ai khóc to hơn vậy. Cứ như vậy trong khoảng hai, ba phút. Cuối cùng, em trai đành phải nín trước như đã chịu thua. bé cũng ngay lập tức nín theo. Chính vì vậy, Raman đã chụp cả ảnh bé đó để giữ làm kỉ niệm.


      Raman mỉm cười khi nhìn vào bảng tên dán lồng


      … Namjiu Hatxabancha…


      Thật ngờ bé của ngày hôm đó lại có thể xuất hiện trước mặt lần nữa. Raman lắc đầu, càng nghĩ càng thấy chuyện này thật hài hước. Nếu như ra lệnh cho Namjiu giới thiệu bản thân, chắc thể biết em trai mình và Namjiu sinh cùng ngày cùng tháng. Trái đất thật tròn khi hai bé, cậu bé này còn ra đời tại cùng một bệnh viện, mà từ ngày ấy đã biết thi nhau khóc rồi chứ.


      Raman kéo bức ảnh của Namjiu ra khỏi album rồi mở xem tiếp. lâu sau, một bức ảnh khiến Raman thể nhịn được cười mỗi khi nhìn thấy nó xuất hiện trước mặt .


      Đó là bức ảnh một bé và một cậu bé cùng nhau cầm khay trong ngày lễ của các thầy . Ánh mắt Raman sáng lên đầy thích thú khi nhìn kĩ nó một lần nữa. Đây là bức ảnh duy nhất em trai ngoảnh mặt , chịu nhìn vào máy ảnh, thậm chí còn bĩu môi đầy phật ý nữa. Còn bé kia lại cười thật tươi, ánh mắt rạng rỡ trong sáng. vẫn nhớ, hôm đó Rawat hờn dỗi chịu cầm khay cùng Namjiu đến nỗi bố phải vào dỗ dành sẽ mua cho cậu con rô-bốt tự động đời mới nhất mà cậu đã thích thú từ lâu. Nhưng cả ngày hôm đó, cậu em trai quý hóa chỉ diễn duy nhất màn trợn mắt, xị mặt.


      Raman làm gì trong này thế?”. Rawat vừa mới bước vào phòng liền hỏi .


      Rawat ngẩng mặt lên khỏi đống ảnh: “ xem ảnh”.


      Rawat nhìn vào album ảnh của mình rồi cười thích thú: “ muốn xem lại những khoảnh khắc đáng lúc còn bé của em à? Hồi đó em xinh trai thật đấy, đáng nhất đời, có thấy thế ?”.


      “Đúng. Rất đáng ”. Raman nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bé trong ảnh.


      “Sao lại muốn xem ảnh của em thế?”. Rawat hỏi.


      có gì. Chỉ là nhớ lúc còn bé thôi”. Raman trả lời.


      Rawat cầm một bộ ảnh lên xem: “Thật ngờ hồi nhỏ em lại có thể xinh trai đến mức này. xem bức này , thấy , bọn con gái cứ thích vây lấy em. Hồi đó em biết nên chọn ai làm bạn gái, bọn chúng nó xếp hàng rõ dài”. Rawat vừa nói vừa cười khi nghĩ hồi còn nhỏ cậu đã là một ngôi sao sáng đến mức nào.


      Ngay lúc đó, tiếng chuông di động của Rawat vang lên. Rawat rời mắt khỏi album ảnh, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến liền ấn nút nhận.


      “Có gì vậy Nop? Hay lại ̣nh rủ tớ tối nay chơi?”.


      Rawat nghe đầu kia trả lời, chỉ đến một phút liền tắt máy rồi quay sang hỏi Raman một cách nôn nóng: “ ra lệnh cho Nop được phá dỡ tòa nhà mà con bé đó thuê đúng ?”.


      Raman gật đầu.


      “Thế sao được? phải tòa nhà đó cần được giải tỏa càng nhanh càng tốt hay sao?”. Rawat bắt đầu nóng giận.


      “Wat, vẫn chưa được phá tòa nhà đó”. Raman vẫn nói với em trai bằng giọng bình thản.


      “Em muốn biết lí do?”. Rawat hỏi lại.


      Raman nhìn thẳng vào mặt Rawat: “Bây giờ và Namjiu đã là người của nhau rồi”.


      “Gì cơ ạ?”. Rawat sửng sốt với câu trả lời của : “ đùa em phải ? thể có chuyện và con bé Nampla (nước mắm) đó là người được”.


      “Đó là sự thật. và Namjiu là người . Và chúng ta sẽ hoãn viện giải tỏa tòa nhà đó vô thời hạn”. Raman dõng dạc nói.


      bị điên hay sao mà nhận con bé Namnau (nước thối) đó làm người ”.


      “Wat, làm ơn hãy tôn trọng người của , đừng có gọi cái kiểu đó nữa”. Giọng nói nghiêm nghị của Raman càng khiến Rawat kinh ngạc.


      Raman, thích thú cái duyên thắm gì của con bé Namklong (nước sông)…”. Rawat sững lại khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Raman: “Ờ… con bé đó. cũng biết là con bé đó xứng đáng với . sợ chẳng may làm cho ta giận, ta có thể nổi khùng lên rồi làm lanh tanh bành mọi thứ à. Con bé Namjiu độc ác ấy tâm trạng ổn ̣nh chút nào. Mà em chắc chắn đến lúc đó sẽ vô cùng hối hận vì đã nhận con bé đó làm người ”.


      Rawat ́ gắng làm thay đổi suy nghĩ của Raman.


      “Thì cứ đợi đến lúc đó đã. Bây giờ thấy hạnh phúc khi có Namjiu ở bên, tin có thể giải quyết được vấn đề tâm trạng thất thường của ấy”.


      “Trời ạ, thì làm sao mà biết được bản chất của phụ nữ. Phải là em đây này, người đàn ông có thể biết được mọi mánh khóe của phụ nữ. Em có thể đảm bảo với , con bé đó tính kế tóm , tâm ̣a đen tối, ̣nh mang của lạ ra để lừa . Em biết… lúc đầu có thể do kịp đề phòng với những thứ mới lạ nên thích thú con bé đó. Nhưng bao giờ bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, sẽ hiểu sự mới lạ rồi cũng hết. Khi ngày đó tới cũng là lúc cậy ra vứt vì những thứ như thế bao giờ cũng bám rất chặt”. Rawat cảnh báo trai như thể mình là một người đàn ông có bề dày kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ.


      “Wat, muốn cãi nhau với em nhưng khẳng ̣nh có ý thay đổi quyết ̣nh. Vì thế, chuyện phá nhà, đừng có manh động nữa”. Raman nghiêm khắc nói.


      “Nhưng chuyện gái đó đâu liên quan đến chuyện phá nhà. chắc ̣nh công tư lẫn lộn chứ?”. Rawat vẫn chịu thua.


      “Rất tiếc, Wat, lại là người thích mang chuyện riêng tư ra xen kẽ với công việc. Và nếu Wat còn nhớ, em chính là người nói rằng nếu là người trong gia ̀nh thì có quyền cầu. Hi vọng em vẫn chưa quên phát ngôn của chính mình”.


      Rawat nhăn nhó: “Nhưng con bé Namjiu đó mới chỉ là người chứ đã phải vợ đâu?”.


      Raman nhìn thẳng vào mặt Rawat: “Thôi được rồi. Nếu Wat vẫn còn muốn phá tòa nhà đó, cũng phản đối”.


      “Em biết mà, luôn coi trọng em trai hơn phụ nữa”. Rawat cười thỏa mãn.


      sẽ cầu hôn Namjiu. Ít ra nếu như ấy là vợ , Wat sẽ thấy nể người ta hơn”. Raman bình tĩnh nói cứ như thể kết hôn thật dễ dàng, tổ chức lúc nào cũng được.


      “Cưới?!”. Rawat trợn mắt.


      Raman gật đầu.


      “Ok, ok!”. Rawat chịu thua: “Chuyện tòa nhà đó cứ từ từ cũng được”.


      “Tóm lại là hai chúng ta đã hiểu nhau rồi đúng ?”. Raman hỏi lại cho chắc chắn.


      Rawat gật đầu đầy thất vọng: “Cứ cho là em chiều theo ý . Em chỉ có duy nhất một ông trai, em muốn ngăn cản . Nhưng em chỉ xin một điều, chuyện cưới xin đừng vội, cứ tìm hiểu nhau trước đã. Biết đâu thời gian sẽ giúp sáng mắt hơn”.


      “Cảm ơn vì đã nhắc nhở”. Raman hề cảm thấy dao động vì lời nói của Rawat.


      “Em nói thật đấy. Dẫu sao em cũng là em trai duy nhất của , quý và tin tưởng vào nhất. Thấy cái gì nguy hiểm em nên nhắc nhở chứ. theo kịp với các thủ đoạn, mánh khóe của phụ nữ được đâu. Hàng ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, giống như em đã trải qua nhiều rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết gái đó như thế nào”. Rawat vênh mặt.


      Raman lắc đầu: “Wat, nghĩ nếu em chỉ cần làm việc giỏi bằng một nửa chuyện thành thạo về phụ nữ chắc sẽ thấy vui hơn bây giờ”.


      Rawat ra vẻ mệt mỏi khi nghe Raman nhắc đến công việc. “Em vẫn nghiên cứu. Những việc như thế này cũng phải mất thời gian chút chứ. cũng biết là công việc này cần có kinh nghiệm mới có thể đảm đương được. Nhưng chẳng bao lâu nữa, khi khả năng của em đã chín muồi. Sự giỏi giang trong con người em sẽ tự khắc tỏa sáng cho thấy”.


      sẽ đợi ngày đó”.


      “Chắc chắn đấy. Chỉ cần làm gì khiến em nhụt chí hay chịu thua trước, một ngày nào đó sẽ được thấy”. Rawat liếc sang người có thể khiến cậu nhụt chí bằng việc kết hôn với người phụ nữ mà cậu ưa chút nào”.


      Raman đọc được suy nghĩ của em trai nhưng vì muốn Rawat thấy buồn khi cậu đã thật lòng nói rằng quý và tin tưởng mình nhất, Raman liền khẽ gật đầu đồng ý.


      Rawat như mở cờ trong bụng. Hôm nay nước xiết đừng vội đem thuyền ra, cứ chờ cho mặt nước lặng mà xem, cậu sẽ đem các thể loại tàu từ tàu thủy, tàu lặn, tàu đánh cá, tàu ngầm ra. Nếu đến lúc đó vẫn chưa thể khiến Raman thay lòng đổi dạ mình sẽ cho con bé đó biết mặt. Rawat toan tính nghĩ thầm trong lòng. Nước cờ này cậu phải cho thật cẩn thận, bởi nếu sai, điều đó có thể có nghĩa là cậu buộc phải chia sẻ cái họ của mình cho gái kia. Vì thế từ giờ trở , cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận, chặt chẽ và phải làm mọi cách để sự việc đáng sợ đó xảy ra với dòng họ Woradechawat của cậu.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7





      Sáng nay, khi sắp bước vào trung tâm huấn luyện tự vệ Namjiu bỗng cảm thấy khí xung quanh mình bỗng trở nên u ám đến đáng sợ. thở dài lần thứ mười rồi bước qua cửa.


      “Chị Namjiu sao thế, sắc mặt trông được tốt, hay là buổi đàm phán hôm qua lại thất bại?”. Saipan lo lắng hỏi.


      “Mọi thứ đều ổn thỏa. Tòa nhà của chúng ta sẽ bị phá nữa. N.J.Gym vẫn còn đủ từng milimet”. Namjiu trả lời vẻ mệt mỏi.


      “Thế sao mặt chị lại tái nhợt thế kia?”.


      “Chị thấy khỏe”. Namjiu chỉ trả lời có thế, ai mà biết được tối qua thể nào nhắm mắt nổi vì trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện phải làm người của Raman. “Pan, nếu Pa đến, bảo ấy vào gặp chị trong phòng nhé. Chị có chuyện muốn nói”.


      “Được ạ, em sẽ báo cho”. Saipan nhận lời, Namjiu vào phòng làm việc của mình.


      Namjiu chờ lâu, Parani đã đến. Khi nhìn thấy bạn thân bước vào, Namjiu liền ỉu xìu lên tiếng trước. “Pa, tớ nghĩ, chúng ta xui rồi”.


      Parani ngay lập tức trở nên căng thẳng: “Sao Pan nói chuyện tòa nhà còn vấn đề gì nữa? Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?”.


      “Tòa nhà thì đúng là có chuyện thật. Chuyện là ở chỗ… “, Namjiu ngừng nói như thể chẳng còn tâm trạng nào mà nói tiếp.


      “Có chuyện gì? Nghiêm trọng ?”. Parani lo lắng.


      “Rất nghiêm trọng”. Giọng Namjiu nghe rất đáng sợ.


      “Có ai bị làm sao à?”.


      ai làm sao. Mọi người đều khỏe”. Nói xong Namjiu thở dài.


      “Nếu vậy thì là chuyện gì? Cậu nói ra , có gì còn giúp nhau giải quyết chứ”.


      “Haizz… Nếu giải quyết được đã tốt”. Mặt Namjiu ỉu xìu, nói nhỏ: “Pa, tớ đã quyết ̣nh làm người của Raman rồi”.


      “Hả?! Cái gì cơ?! Người … “. Parani lạc giọng kêu lên.


      “Đúng. Tớ và ta là người của nhau… bắt đầu từ hôm qua”. Namjiu chán nản nói.


      “Chuyện gì xảy ra vậy? Hay là… chuyện tòa nhà…”. Parani đoán mò nhưng đã nhận được cái gật đầu của bạn thay cho câu trả lời.


      “Như thế có nghĩa là nếu cậu làm người của Raman, tòa nhà này sẽ bị phá?”. Parani hỏi thêm.


      “Đúng thế. ta cho tớ hai lựa chọn, nếu tớ đồng ý làm người ta, ta sẽ hoãn việc phá nhà lại. Còn nếu , tòa nhà sẽ bị dỡ bỏ ngay lập tức”.


      “Và cậu đồng ý?”. Parani vẫn chưa muốn tin.


      đồng ý thế nào được. Khu đất này những hai trăm triệu, lấy đâu ra tiền mà mua lại. Hợp đồng mà chúng ta đã kí với người chủ cũ cũng vô dụng, chẳng chống lại được họ. Chỉ còn một cách duy nhất để có thể kéo dài thêm thời gian”. Namjiu nói vẻ bất lực.


      “Nhưng mà liệu có ổn ? Mà ở nhà đã biết chưa?”. Parani hỏi, nét mặt cũng khổ sở kém gì Namjiu.


      “Họ chỉ biết là tớ có người , biết tại sao tớ lại phải có. Cứ thử cho họ biết nguyên nhân xem, vỡ nhà là cái chắc”.


      Parani thở dài đầy thông cảm với bạn.


      “Raman cũng lạ thật đấy, tại sao lại nghĩ ra được cách này nhỉ?”. Parani ra chiều nghĩ ngợi rồi nhìn vào mặt bạn như muốn tìm kiếm sự thật trong đó: “Hay là ta thầm cậu?”.


      Namjiu sặc nước: “Biết nhau chưa đến năm ngày mà thầm cái gì? ta chắc phải là loại đàn ông hành động theo tốc độ tên lửa thì mới được kiểu đó”.


      “Chưa chắc. Biết đâu tình sét đánh thì sao?”. Parani đoán.


      Namjiu bĩu môi: “Sét đánh với người khác còn hơn. Nếu phải làm người của một người như thế, chắc sẽ bị áp đặt đến lúc chết mất. Đàn ông kiểu gì mà ngày ngày chỉ biết bắt người khác làm theo mệnh lệnh của mình, mới chỉ làm người giả mà còn cảm thấy đáng sợ, nếu mà là tình sét đánh thật, chắc sẽ bị hành hạ cả đời mất, thì cũng nhàm chán cho đến lúc chết. Haizz… nhịn thở đến chết còn dễ chịu hơn”.


      Parani bật cười khi nghe xong câu nói của Namjiu.


      “Pa, cười cái gì?”. quắc mắt.


      “Tớ thử tưởng tượng, nếu Namjiu là người của Raman thật thì sẽ thế nào”.


      Namjiu cười ranh ma: “Chắc chắn sẽ là hình ảnh một nàng công chúa tốt bụng và một con quỷ độc ác”.


      Parani nhướn mày: “Thế cậu có biết đoạn kết, con quỷ độc ác đã khôi phục lại hình dáng ban đầu là một chàng hoàng tử khôi ngô, tuấn tú và được sánh đôi cùng nàng công chúa nhân hậu?”.


      “Ôi! Tớ thích cái kết ấy đâu. Đoạn kết phải là con quỷ bị giết còn nàng công chúa thì ngồi cười ha ha đầy thỏa mãn”.


      Parani rướn người đánh vào vai Namjiu rồi nghiêm giọng: “Chúng ta thể thay đổi đoạn kết được, nếu trái đất này đã đầy rẫy các chàng hoàng tử ếch ộp và nàng công chúa nhái bén rồi. Cậu phải chấp nhận ... xong đời là cái chắc”. Dứt lời, Parani cười nham hiểm rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.


      “Pa! Dạo này cậu to gan thật đấy!”. Namjiu gầm lên sau lưng bạn: “Cậu cứ thế . Người như Namjiu nhất ̣nh có chuyện trở thành công chúa nhái bén. Mặt người ta như thế này cơ mà”.


      Chiều hôm đó, Namjiu phải giúp Parani dạy Taekwondo vì người phụ giảng của Parani xin nghỉ gấp. Học trò của Parani khi thấy giáo Namjiu vào liền vui sướng chạy lại vây lấy . Tất nhiên, ngoài Parani ra, Namjiu cũng là một giáo được ưa thích của bọn trẻ tại N.J.Gym.


      Trong khi Parani và Namjiu dạy, người được mời lặng lẽ vào phòng.


      “Raman! Bốp!”. Một đứa trẻ vừa hét vừa tung chân đá túi cát.


      “Được. Hét to lên. được cong gối”. Namjiu nói với nó đồng thời đá mẫu cho nó xem một lần. “Nào. Làm lại ”.


      “Raman! Bốp”. bé kia vừa hét vừa làm theo chỉ dẫn của Namjiu.


      “Được, được. Cứ tiếp tục như thế. Tốt lắm”. Namjiu cười với bé rồi chuyển sang xem đứa trẻ bên cạnh mà hề để ý đến cái nhìn đăm đăm của một ai đó.


      Parani đứng ở dãy đầu tiên vừa ngẩng đầu lên, sững ra một lúc khi nhìn thấy bạn trai hờ độc tài của Namjiu đứng nhìn. Parani ̣nh đến nhắc Namjiu.


      sao đâu. Cứ để cho Namjiu dạy tiếp”. Raman nói với Parani khi thấy dợm bước.


      Parani khẽ gật đầu, cười nhạt với Raman rồi quay sang nhìn Namjiu lúc này vẫn chưa biết… kẻ mới làm người hôm qua đã đến.


      “Nong Xom, đá mạnh vào, nghĩ trong đầu người mà mình ghét nhất rồi đá liên tiếp. Nhìn chị Namjiu này”. Namjiu vào thế và biểu diễn dáng đá cho bé bảy tuổi, học trò nhỏ nhất trong lớp họ xem.


      “Raman! Bốp”.


      “Chị Namjiu ơi, tại sao hôm nay chúng ta phải hét ‘Raman, Bốp’ ạ? Nong Xom muốn biết Raman là con gì, thuộc bên thiện hay bên ác?”. bé tên Nong Xom ngẩng mặt lên thắc mắc hỏi giáo Namjiu.


      “À, Raman là một con quỷ điên khùng, độc ác. Người nó rất to, mặt nghệt, méo xẹo cả ngày. Mỗi lần mở miệng là lại hở ra cái răng nanh dài đến tận đất, lại còn đôi mắt đen rất nham hiểm, lúc nào cũng trợn lên. Các em được lại gần đâu biết , nguy hiểm lắm”. Namjiu nói với các học trò, sung sướng khi nghĩ đến khuôn mặt của Raman lúc nào cũng tỏ ra kênh kiệu.


      “Có giống chú kia ạ?”. bé giật tay áo Namjiu.


      Namjiu lúc này đứng quay lưng lại của ra vào, quay sang bên trái nhìn Parani trước. Parani quay lảng tránh ánh mắt . Namjiu hơi nheo mắt, trong lòng cảm thấy hơi bất an nên vội quay ngoắt lại nhìn ra cửa.


      Namjiu sững người, khi đã lấy lại được tinh thần liền nhếch miệng cười với vị khách kia.


      “Hờ hờ, cứ tưởng ai, hóa ra là người quen”.


      Raman cười đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Namjiu với nét mặt mà Namjiu khó mà đoán được trong tâm trạng nào.


      “Ai thế chị Namjiu, có phải con quỷ điên khùng tên Raman mà em được lại gần ạ?”. bé Nong Xom ngẩng lên hỏi Namjiu.


      Ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào như chờ đợi câu trả lời.


      “Hoàng tử!”. Bọn trẻ thầm thì với nhau đồng thời quay lại tròn mắt nhìn Raman, “Hoàng tử đẹp trai quá, chị Namjiu ơi”.


      “Hờ hờ”. Namjiu gượng cười, muốn làm cho bọn trẻ thất vọng, thấy Raman có đẹp trai cũng là đẹp trai kiểu bệnh hoạn.


      Raman về phía Namjiu: “Tại sao nói với bọn trẻ , Namjiu, rằng hai chúng ta là người ?”.


      Bọn trẻ con cười ồ lên thích thú còn Namjiu thì sững người, nghĩ Raman lại dám nói trước mặt bọn trẻ như thế.


      Parani mím môi nhịn cười, càng thấy bạn mình mặt ngệt ra vì sững sờ, Parani càng phải nhanh chóng quay mặt chỗ khác vì sợ sẽ nín được mà cười phá lên.


      vào đây cản trở công việc dạy dỗ của em thế này chắc sao đâu nhỉ?”. Raman hỏi.


      sao đâu… “. Namjiu cắn răng trả lời khi bị số tiền hai trăm triệu đồng chặn họng.


      “Vậy thì sẽ ngồi chờ trong phòng nhé. cũng muốn xem em dạy”. Raman nói với Namjiu rồi ngồi xuống mà cần đợi câu trả lời của .


      trừng mắt nhìn theo tức giận, quên lầm bầm: “Thích đến là đến, thích ngồi là ngồi, nghĩ mình là thần đất hay sao?”.


      “Làm thế nào bây giờ, Namjiu? Cứ để ta ngồi xem như thế liệu có được ? Có gì tớ dạy một mình cũng được, cậu với Raman ”. Parani nói với .


      cần đâu. Kệ ta. Biết làm sao được, ai bảo đến mà báo trước. Cho ta chờ, để ta biết cảm giác khi chúng ta phải ngồi chờ ta làm việc là như thế nào. Dạy tiếp Pa”. Namjiu thờ ơ.


      Parani gật đầu làm theo ý . Sau đó hai người quay lại tiếp tục dạy bọn trẻ trong ánh mắt quan sát của Raman.


      Trong lúc Namjiu và Parani bận rộn dạy các học sinh khác, có ba bé trong lớp đến ngó nghiêng Raman.


      “Có chuyện gì ?”. Raman hỏi khi thấy bọn trẻ này có vẻ muốn nói gì đó với mình.


      “Cháu muốn biết chú có phải là người chị Namjiu hay ?”. Đứa bé lớn nhất nói.


      Raman nhìn lẽ trẻ rồi trả lời: “Đúng vậy”.


      “Ôi!”. Một đứa thốt lên tiếc nuối.


      “Có chuyện gì ?”. Raman hỏi.


      trai của Ann sẽ phải thất tình chứ sao ạ. Chị Namjiu là người trong mộng của ấy. Nếu ấy biết chị Namjiu đã có người chắc sẽ buồn lắm”.


      “Nhắn lại với trai của cháu là chú rất tiếc nhé, bây giờ chị Namjiu đã hết độc thân rồi”. Raman nói với bé.


      “Chú sẽ thay đổi ý ̣nh đúng ạ?”. bé lại hỏi.


      “Đúng thế. Chắc chắn sẽ thay đổi”. Raman trả lời.


      Ba bé nhìn Raman rồi ra chiều nghĩ ngợi: “Nhưng chị Namjiu từng nói với chúng cháu rằng, người có thể trở thành người của chị Namjiu phải thắng được chị ấy. trai của Ann vì thế mà ngày nào cũng phải tập luyện rất chăm chỉ. Chú đã thắng được chị Namjiu rồi à?”.


      “Chưa”. Raman trả lời đúng sự thật.


      “Thế sao được. Thế chẳng công bằng gì cả”. bé nói to đến mức tất cả những đứa trẻ còn lại trong phòng dều ngừng tập để quay ra nhìn xem có chuyện gì xảy ra.


      Namjiu thấy tình hình có vẻ ổn liền bước lại gần: “Có chuyện gì vậy Ann?”.


      “Chị Namjiu ơi, thế này công bằng, chú này chưa thắng được chị Namjiu mà đã được là người rồi. Thế Kong của Ann thì sao? Chị Namjiu ̣nh để Kong của em ở đâu?”. bé mách với Namjiu đầy hờn dỗi.


      “Ờ… Là…”. Namjiu ngắc ngứ, biết phải giải thích thế nào, quay sang cầu cứu Parani cũng chỉ nhận được ánh mắt chào thua.


      Raman nghiêm mặt về phía Namjiu, hỏi nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Kong là ai?”.


      “Tôi sẽ nói cho biết sau”. Namjiu lảng tránh câu hỏi.


      “Chị Namjiu, Kong luyện tập chăm chỉ thật sự cũng chỉ vì mình chị Namjiu. Chị Namjiu thương Kong chút nào sao?”. bé hỏi.


      “Là chị…” . Namjiu nói nên lời.


      Raman nhìn vào mặt Namjiu: “Ok. Vì sự công bằng, sẽ thử xem”.


      “Hả?! Thế sao được?”. Namjiu chớp chớp mắt, nhìn lại Raman ý nói bây giờ muốn đổi ý vẫn chưa muộn.


      sao. Cho dù thành thạo môn thể thao này cho lắm nhưng dù sao cũng đã từng luyện tập”. Raman nói. Cho dù phải vận động viên Teakwondo chuyên nghiệp nhưng những kĩ năng thể thao cơ bản của cũng phải quá tệ. Hình thể và sức mạnh có phần lợi thế của mình khiến Raman nghĩ rằng có cơ hội chuyện thắng Namjiu, và cũng đủ để làm cho cái gã Kong gì đó dừng ngay trò tán tỉnh Namjiu.


      có chắc là sẽ thi đấu đấy?”. Namjiu hỏi lại lần nữa.


      Raman gật đầu: “ xin phép thay đồ. Em có bộ nào vừa với ?”.


      “Thay áo? Thay làm gì? Bộ này cũng được mà?”.


      Raman nhíu mày, cúi xuống nhìn bộ quần áo của mình: “Mặc quần thế này hơi bất tiện”.


      Namjiu lẩm nhẩm trong miệng: “ rõ là đồ lắm chuyện, chỉ có ném búp bê nhựa vào vạch mà cũng phải thay quần áo”.


      Raman sững người, quay phắt lại hỏi: “Em vừa nói gì?”.


      “Ơ, thì ném búp bê nhựa đấy thôi. Gì vậy? Cứ làm như chưa bao giờ biết trò đó ấy”. Namjiu lắc đầu.


      “Ném búp bê nhựa vào vạch!”. Raman gầm gừ nhắc lại. Khi quay sang bên phải, thấy lũ trẻ gật đầu với mình như thể đã sẵn sàng cho giao đấu với giáo của chúng.


      “Cái gã Kong đó bao nhiêu tuổi?”. Giọng nói rít qua kẽ răng của Raman.


      “Chín”. Namjiu cười vang sau khi trả lời câu hỏi.


      Raman hít vào một hơi thật mạnh rồi chửi thề: “Đúng là điên thật rồi”.


      “Suỵt! Suỵt! Đừng có chửi thề trước mặt trẻ con. Thế tốt”. Namjiu cười.


      Raman quắc mắt nhìn Namjiu.


      “Tôi đã nhắc rồi mà. Chính là người mở miệng đòi chơi thử, lại còn nói đã từng luyện tập rồi nữa chứ. Chính vì thế, làm ơn đừng thất hứa trước mặt bọn trẻ. Thế là tốt đâu”. Namjiu bặm môi để ngăn cho mình bật cười khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của đối phương.


      “Để bọn em tìm dụng cụ đã nhé. Ann sẽ báo cho Kong ở phòng đằng kia tới làm nhân chứng”. bé Ann nói rồi nhanh chóng chạy biến khỏi căn phòng.


      Raman nhìn Namjiu ra hiệu hãy đợi một chút rồi gọi điện triệu tập gấp hai nhân viên thân cận. Khi hai người vào đến nơi, Raman ngay lập tức lên tiếng trước.


      “Thost, Chak, hai người đã từng chơi trò ném búp bê nhựa vào vạch chưa? Trò đó chơi thế nào vậy?”.


      Thost và Chak gật đầu: “Đó là một trò chơi dân gian của trẻ em Thái Lan. Cách chơi là tung con búp bê siêu nhân bằng nhựa vào đúng vạch. Ai tung được gần vạch nhất, người đó thắng”.


      “Chỉ dễ thế thôi à?”.


      “Nó đơn giản thế đâu ạ. Bởi con búp bê siêu nhân này rất nảy. Khi chúng ta tung nó sẽ nảy ra ngoài”. Thost hiểu rõ bởi hồi nhỏ đã từng chơi.


      “Nhưng mà cậu Raman hỏi làm gì ạ?”. Chak lên tiếng.


      “Hai người hãy dạy tôi . Lát nữa tôi sẽ phải thi đấu với Namjiu”. Raman ra lệnh có chút ngượng ngập. Nếu Namjiu nói với ngay từ đầu rằng cái gã Kong kia chỉ là một cậu bé chín tuổi, chắc chắn sẽ có một quyết ̣nh điên rồ là tranh đấu như một đứa trẻ con như lúc này.


      “Cái gì cơ ạ?”. Thost và Chak đồng thanh kêu lên bởi cả hai chưa từng thấy ông chủ của mình chơi trò gì vớ vẩn như vậy.


      Tin tức về Namjiu và Raman sẽ thi đấu với nhau khiến khí tại N.J.Gym bỗng nhiên nhộn nhịp hẳn lên. Nhất là tin đồn Raman và Namjiu là người lan ra càng khiến cho mọi người tò mò kéo nhau đến xem trận thi đấu và cũng là để xem mặt Raman.


      Năm con búp bê đủ màu được mang ra cho Namjiu và Raman lựa chọn. Namjiu hất cằm ra hiệu cho Raman chọn trước. Raman nhấc lên một con, sau đó đến lượt Namjiu chọn, rồi có một bàn tay nhỏ bé thò vào nhấc lên con thứ ba.


      “Chị Namjiu, cho em thi với. Em thể chịu được khi người em bị cướp ngay trước mặt”. Cậu bé dõng dạc tuyên bố.


      Raman cúi xuống nhìn cậu bé vênh mặt lên nhìn đầy thách thức.


      “Chú, cháu quyết chiến với chú. Cháu nhất ̣nh thể để chị Namjiu rơi vào tay chú một cách dễ dàng được”. Cậu bé nói với Raman: “Mà cháu nói trước, những trò như thế này, người to hay người bé quan trọng, quan trọng là ở kĩ năng kìa”.


      “Cảm ơn đã nhắc nhở”. Raman trả lời cậu bé. Cho dù Raman phải là người độc ác nhưng hôm nay thật sự muốn chiến thắng để cho thằng bé này hết vênh váo.


      “Cho mỗi người thêm năm phút chuẩn bị nhé”. Parani, trọng tài tình nguyện của buổi thi đấu hôm nay, thông báo với các vận động viên.


      Raman thử tung con búp bê của mình. Kết quả trong lần đầu tiên, con búp bê nảy rõ xa.


      thể chấp nhận được. Tài năng có thế thôi mà đòi làm người chị Namjiu. Còn xa mới với tới”. Cậu bé lắc đầu rồi tung làm mẫu cho Raman xem.


      Búp bê của cậu bé rơi xuống đất, gần chạm vào vạch.


      “Yo! Phải thế này mới xứng chứ”. Cậu bé hét lên vui sướng.


      “Thost, Chak, nếu tôi ra lệnh cho hai người đá ́t một đứa trẻ, hai người có làm ?”. Raman trầm giọng.


      “Bình tĩnh nào, cậu Raman”. Chak nén cười.


      “Thật rõ vớ vẩn”. Raman bực dọc lẩm bẩm.


      “Để tôi dạy cậu một mánh khóe đặc biệt nhé, đảm bảo thằng bé đó sẽ kinh ngạc”. Thost gợi ý trước giờ thi đấu.


      Raman gật đầu. Thost cầm con búp bê của Raman lên và sửa lại một chút, sau đó đưa cho ông chủ: “Cậu tung lại một lần nữa xem. Cậu nhớ là tung, đừng ném, cho nó bổng lên trời rồi rớt xuống gần vạch”.


      Raman làm theo lời Thost nói. Lần này tung khá hơn trước cho dù còn cách vạch khá xa nhưng cũng đến mức xảy ra như lần đầu.


      “Cháu nghĩ, cách tốt nhất là chú nên về nhà luyện tập lại . Thi đấu bây giờ chỉ tổ xấu hổ với trẻ con thôi”. Cậu bé trêu ngươi Raman và một lần nữa muốn nhấn mạnh cho thấy người luyện tập nhiều hơn sẽ chơi tốt như thế nào.


      “Cậu Raman, tôi nghĩ là tôi muốn đá trẻ con rồi đấy”. Chak nói với ông chủ.


      Cậu bé liếc xéo: “Người lớn gì lại thích bắt nạt trẻ con”. Dứt lời liền quay ngoắt rồi nở nụ cười ngọt ngào tiến về phía Namjiu, lại còn cười cười nói nói với những người xung quanh, khác biệt hoàn toàn so với lúc nói chuyện với Raman.


      “Trẻ con gì mà hỗn thế”. Chak nhìn theo cậu bé lắc đầu.


      “Cậu đừng để tâm đến thằng bé đó nữa. Lúc này chúng ta nên giúp cậu Raman thì hơn”. Thos bảo bạn.


      Raman đã quen với tính tình vênh váo của cậu bé nên cũng thèm chấp. thử ném thêm một lần nữa, lần này khá tốt, búp bê rơi xuống quá xa vạch.


      “Tuyệt vời cậu Raman ạ. Cậu thử hai, ba lần nữa , đảm bảo thằng bé kia sẽ lạnh người”. Chak ̉ vũ ông chủ.


      “Tôi nghĩ là tôi đãắm được rồi”. Raman nói.


      “Mời các vận động viên vào vị trí”. Lời thông báo của Parani vang lên báo hiệu đã đến giờ thi đấu.


      “Luật lệ của trận đấu, mỗi người được tung ba lần, ai chiến thắng nhiều nhất sẽ chiến thắng cả trận”. Parani nói luật thi đấu.


      Cả ba người bước vào vị trí. Namjiu là người tung trước, sau đó là cậu bé và cuối cùng là Raman. Tiếng ̉ vũ vang lên sôi động cả phòng, đặc biệt là cậu bé được em gái ̉ vũ hết mình.


      Kong ́ lên! Kong chiến thắng!”.


      “Đừng lo. Kong hùng này sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, vì tình của mình”. Dứt lời, cậu bé quay sang cười với Namjiu, tình của cậu.


      Raman nhìn cậu bé. Nghĩ nghĩ lại, cậu bé này cũng có phần giống Rawat hồi bé, nói nhiều, ngộ nhận.


      “Thằng bé Kong này bệnh nặng thật rồi. Chỉ buồn cười Raman, trông có vẻ như chưa chơi bao giờ, bị xơi tái là cái chắc Namjiu ạ”. Parani vừa thì thầm với bạn vừa nén được cười.


      “Tốt. Đáng đời”. Namjiu cười đắc thắng. chơi ném búp bê với trai từ bé. Đến hai trai còn phải công nhận tay nghề của , làm gì có chuyện cậu chủ quý tộc như Raman lại có thể sánh ngang với .


      Một nam, một nữ, một trẻ con bước vào vị trí. Trận đấu này có liên quan đến sĩ diện cá nhân. Raman nhìn ra xung quanh, thấy từ trẻ em cho đến người lớn kéo đến xem liền thở dài. Có lẽ tất cả mọi người trong N.J.Gym đều đã tập trung ở đây nên mới có tiếng reo hò lớn đến mức này.


      “Bắt đầu”. Parani ra hiệu.


      Namjiu là người tung đầu tiên. cần ra quá nhiều sức, con búp bê đầu tiên được ném đã hạ cánh đè lên vạch một cách đẹp mắt.


      “A a…! Chị Namjiu giỏi quá”. Tiếng reo hò và tiếng vỗ tay hòa vào nhau vang dội.


      Cậu bé Kong là người thứ hai bước vào vị trí, chuẩn bị tư thế rồi tung đầy tự tin. Con búp bê bay rồi rơi xuống ngang vạch nhưng lại nảy ra xa thêm vài centimet. Cậu bé thốt lên tiếc nuối: “Trời ạ!”.


      Raman ngay lập tức phì cười.


      “Đáng ghét. Trêu ngươi trẻ con”. Namjiu nói: “Cẩn thận thua đấy”.


      Raman nhướn mày nhìn Namjiu.


      “Tiếp theo, Raman”. Parani gọi.


      chàng cao ráo cầm con búp bê bước vào vị trí giữa tiếng ̉ vũ vang dội: “Hoàng tử, ́ lên!”.


      “Hoàng tử cái gì. Chẳng thấy đẹp trai chỗ nào, mặt mũi rõ là bình thường”. Cậu bé nhìn Raman lẩm bẩm.


      Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com


      Khi đã sẵn sàng, Raman tung con búp bê trong tay một cách tự tin. Con búp bê rơi vượt qua vạch, thậm chí còn lăn rõ xa đến nỗi Chak phải chạy theo để nhặt lại.


      “Ôi…”. Tiếng đội ̉ vũ đầy nuối tiếc.


      “Hiệp thứ nhất, giáo Namjiu chiến thắng”. Parani thông báo kết quả.


      “Này ông chú, vạch ở trong phòng này đấy, phải phòng đằng kia đâu”. Tiếng đối thủ vang lên vẻ đầy chân thành.


      Raman lườm cậu bé.


      “Này nhóc, đã từng khóc mà có lí do bao giờ chưa?”. Chak hừ giọng trả lời thay ông chủ.


      “Chưa bao giờ bác ạ. Người như cháu làm gì cũng phải có mục ́ch. Nhưng bác hỏi làm gì ạ? Hay bác ̣nh bắt nạt một đứa học sinh tiểu học cho xấu hổ tổ tiên?”. Cậu bé lễ phép trả lời rồi bước qua mặt Chak như thể có chuyện gì xảy ra.


      Chak sững sờ đến cứng đơ người. Thost bật cười khi thấy ta bị trẻ con bắt nạt.


      “Bọn trẻ con thời buổi này mồm mép ghê gớm thật đấy”. Chak lắc đầu.


      Hiệp đấu thứ hai sắp bắt đầu. Namjiu vẫn là người được ném đầu tiên và mọi thứ diễn ra vô cùng tốt đẹp. Khi con búp bê rơi xuống vạch, tiếng vỗ tay vui mừng lại vang lên.


      Cậu bé là người ném tiếp theo. Lần này cậu vô cùng tập trung và kết quả khá hơn lần đầu, con búp bê hơi chạm vạch.


      “Biết ngay là phải đứng thứ hai mà”. Cậu bé mỉm cười, nhìn thành quả của mình đầy tự hào.


      “Ơ, còn chưa thi đấu xong, sao đã là thứ hai được?”. Chak vội lên tiếng, nếu thằng bé này đứng thứ hai thì ông chủ của chắc chắn phải đứng thứ ba.


      Cậu bé lắc đầu, nhìn Chak như thể một người lớn biết chấp nhận sự thật, “Bác, sự thật là thứ thể chết, mà phép màu phải lúc nào cũng có thể xảy ra đâu ạ”.


      Chak nghiến răng: “Nếu là con cháu mình chắc phải lôi ra đánh cho sưng mông. Trẻ con gì mà ghê gớm quá thể”.


      Raman vào vị trí chuẩn bị tung lần thứ hai. Gương mặt hề có sự dao động cho dù hai người đầu tiên đã thực hiện tốt đến mức nào chăng nữa.


      Con búp bê rời khỏi tay Raman lượn một vòng vô cùng đẹp mắt trung rồi hạ xuống ngay chính giữa vạch. Đội ̉ vũ nín thở nhìn chằm chằm vào con búp bê, cầu mong nó dừng lại, xê dịch đâu cả.


      Khoảnh khắc căng thẳng trôi qua, khi mọi người đã chắc chắn con búp bê nằm nguyên tại chỗ, lũ trẻ ban nãy còn ̉ vũ cho cậu bé giờ đã chuyển sang ̉ vũ cho Raman, tiếng hoan hô vang lên như muốn vỡ phòng.


      “Woaaa!!! Hoàng tử ́ lên. Hoàng tử giỏi thế”.


      “Ăn may!”. Cậu bé bí xị.


      Trọng tài chạy lại so sánh kết quả của Raman và của Namjiu. Sau một lúc thảo luận liền thông báo: “Hiệp thứ hai, Raman thắng”.


      Raman gật đầu cười với lũ trẻ gào thét thích thú.


      Namjiu vừa buồn cười, vừa thấy đáng ghét, cậu chủ quý tộc bình thường vốn nghiêm nghị là thế hôm nay lại cười tươi như vậy.


      “Hiệp tiếp theo, hiệp cuối cùng”. Parani thông báo cho cả ba người chuẩn bị.


      Namjiu vẫn là người tung trước và cũng như hai lần trước, con búp bê vẫn rơi xuống ngang vạch. Cậu bé là người thứ hai nhưng lần này con búp bê lại nảy quá vạch chút ít khiến cho cậu có vẻ hờn dỗi.


      “Có bình thường quá đấy nhóc, sao bảo ngày nào cũng luyện cơ mà?”. Chak trêu cậu bé.


      “Bác ̣nh soi xét gì một cậu bé mới chỉ chín tuổi như cháu? Bao giờ cháu cao tuổi như bác, chúng ta thi đấu nhé”. Cậu bé bình thản đáp.


      “Thằng nhóc đó nói cậu già đấy Chak”. Thost cười.


      “Ừm… Mồm mép thật”. Chak nhìn thằng bé ý nói “cứ đợi đấy”.


      Tiếng ̉ vũ lại vang lên khi Raman vào vị trí. Raman ném con búp bê . Con búp bê vẫn lượn một vòng cung như lần trước và chẳng mấy chốc đã rơi ngang vạch ́ch. Căn phòng lại được dịp vỡ tung lần nữa.


      “Số một! Số một! Số một!”. Tiếng bọn trẻ reo vang.


      “Chỉ được cái ăn may hết lần này đến lần khác”. Cậu bé nói rồi bĩu môi, muốn công nhận thành quả của Raman.


      Con búp bê của Raman rơi xuống giữa vạch khiến cho trọng tài một lần nữa chạy lại đo đạc, so sánh với búp bê của Namjiu xem con nào ở giữa vạch nhiều hơn rồi đội trong tài thảo luận với nhau một lúc. Sau đó, Parani đứng ra thông báo:


      “Người chiến thắng trong hiệp thứ ba chính là…”, Paramo ngừng giữa chừng cho bọn trẻ thi nhau hò hét.


      “Hoàng tử! Hoàng tử! Hoàng tử!”.


      “Chính là hoàng tử Raman”. Parani hét to: “Và sau cả ba lần tung, người chiến thắng trong cả trò chơi cũng chính là… hoàng tử Raman”.


      Lũ trẻ vỗ tay và hò reo một cách thích thú.


      Raman quay ra nở một nụ cười cảm ơn dành cho đội ̉ vũ: “Cảm ơn các em rất nhiều”.


      Namjiu liếc mắt nhìn Parani rồi nói nhỏ vào tai bạn vừa đủ cho hai người nghe thấy:


      “Thiên vị. Nhìn qua cũng biết búp bê của tớ ở ngay chính giữa vạch còn của gã Raman đó chệch một chút”.


      Parani cười: “Thôi mà. Chúng tớ phải ̣ng thêm điểm đẹp trai và điểm gan dạ khi Raman dám quyết ̣nh chơi tiếp”.


      “Nói tóm lại là trọng tài thiên vị, thêm điểm cho kẻ đẹp trai mặt dày đúng ?”. Namjiu hỏi lại.


      Parani bật cười: “Nói thể mất hết cả ý nghĩa, cho đù đó là sự thật”.


      Namjiu hứ một tiếng rồi quay sang liếc nhìn kẻ chiến thắng vô cùng được lòng đội ̉ vũ.


      Cậu bé xếp hạng ba mặt lạnh tanh bước về phía Raman: “Chúc mừng chú đã chiến thắng”.


      Raman nhìn cậu bé: “Cảm ơn”.


      Kong đừng quá buồn nhé”. em gái an ủi trai.


      sao đâu”. Giọng cậu bé khá trịnh trọng: “Đã là thể thao thì phải có thắng có thua. Cho dù lần này thua nhưng dẫu sao đã ́ gắng hết sức rồi. Chỉ tiếc phải đánh mất người thôi”.


      Raman nhướn mày nhìn cậu bé ́ tỏ vẻ hùng trước mặt em gái và Namjiu.


      Namjiu cười với cậu bé: “Phải có tinh thần thể thao như thế mới xứng đáng là vận động viên cao quý”.


      Cậu bé thở dài: “Chị Namjiu có người rồi, em chắc phải ́ kìm nén tình cảm của mình thôi. Em muốn làm người thứ ba cản trở người khác. Nhưng nếu một ngày…”. Cậu bé liếc sang Raman “… chị Namjiu khóc, em sẽ ngay lập tức quay lại đứng bên cạnh chị”.


      “Được, Kong đẹp trai của chị”. Namjiu xoa đầu cậu bé đầy cảm kích.


      “Chú nhất ̣nh được làm chị Namjiu của cháu buồn đâu đấy. Nếu , bao giờ cháu lớn, cháu sẽ tính sổ với chú”. Cậu bé nghiêm giọng với Raman.


      Raman trả lời, chỉ gật đầu.


      Kong, cho dù chị Namjiu có người rồi nhưng chúng ta vẫn còn chị Pa nữa mà. Chị Pa vẫn độc thân, Kong có quan tâm ?”. bé hỏi trai.


      Cậu bé quay sang nhìn Parani với ánh mắt lạ lùng.


      Parani cười bỗng dưng giật thói: “Đừng, đừng. Chị Pa chơi ném búp bê đã giỏi, lại còn có ý ̣nh trở thành một người tốt”.


      “Em hiểu. Nhưng lúc này em đành xin lỗi chị Pa bởi con tim em vẫn chưa sẵn sàng cho ai khác bước vào”. Cậu bé khẽ cười với Parani.


      ̀.. ờ… sao”. Parani nói, thở phào như thoát được gánh nặng.


      Namjiu nén cười khi nhìn thấy bộ dạng của Parani.


      “Nếu còn việc gì nữa, tôi xin phép đưa Namjiu trước nhé, Parani?”. Raman nói.


      Raman cứ tự nhiên, còn một lát nữa thôi là bọn trẻ tan học rồi”. Parani trả lời rồi cười với Namjiu.


      thôi, Namjiu”. Raman nói rồi dẫn ra khỏi phòng.


      Trước khi theo chân ông chủ ra ngoài, hai nhân viên thân cận của Raman còn quay lại cười bảo cậu bé: “Tiếc cho nhóc thật đấy. Tình đầu thường kết thúc buồn và đau thương vậy đấy”.


      Cậu bé nhún vai: “Nhưng cháu tiếc đâu bác ạ, bởi trái tim cháu đủ cứng rắn”.


      “Giỏi thế khi về nhà đừng có úp mặt vào gối mà khóc hu hu đấy nhé”. Chak vẫn ́ trêu cậu bé khiến Thost phải vội ngăn lại:


      “Đủ rồi đấy, Chak. Thằng nhóc khóc bây giờ”.


      “Ôi trời, ông bác ơi, cháu hay nhè đến mức ấy đâu. Bác nên chăm sóc cho bản thân mình thì hơn. Cháu nghĩ với khuôn mặt của bác, chắc phải tốn ít thời gian để tìm người đâu. Vì thế đừng vội thương hại cháu, thời gian của cháu còn nhiều. Bác tự thương hại mình thì hơn, còn mấy năm để tìm kiếm đâu cơ chứ”. Nói xong, cậu bé quay người thẳng, bỏ mặc Chak đứng há hốc mồm.


      “Thế nào, bị nói cho đứng hình, ván này đau đến tận tim chưa?”. Thost lắc đầu.


      “Trẻ con gì mà ác miệng thế biết”. Chak nhìn theo cậu bé, trong lòng khỏi kinh ngạc về tài đối đáp của một thằng bé học tiểu học.


      thôi”. Chak bật cười rồi ra khỏi phòng trước.


      Namjiu dẫn Raman vào phòng làm việc của mình. Raman quét ánh mắt nhìn một lượt xung quanh rồi lắc đầu khi thấy căn phòng nằm trong tình trạng lâu rồi được ai quét dọn.


      “Ờ… là vì… dạo này tôi đến đây mấy… nên có hơi bừa bộn một chút”. Namjiu ngượng nghịu nói.


      “Em đến đây cả tháng rồi cơ à?”.


      Namjiu nhăn mặt: “Thì chỉ thời gian này thôi mà, tôi vừa phải giải quyết công chuyện ba ngày liên tiếp”. Namjiu nhìn người tạo ra “công chuyện ba ngày liên tiếp” cho mình như muốn hỏi tội.


      Raman gật đầu: “Ý em là là nguyên nhân khiến phòng em bừa bộn à?”.


      “Tất nhiên. Namjiu nhếch mép cười: “Tóm lại đến đây tìm tôi có việc gì? Có gì gấp ?”.


      tình cờ có việc ở gần đây. Xong rồi chợt nghĩ ra nên rẽ qua xem trung tâm của em hoạt động như thế nào”. Raman trả lời.


      “Thế xem rồi thấy thế nào?”. Namjiu hỏi.


      “Cũng tạm. Nhưng chưa đến mức tốt lắm”.


      “Cái gì? Trung tâm huấn luyện tự vệ của tôi có giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn hẳn hoi nhé, thậm chí còn nhận được rất nhiều lời khen. Thế mà chỉ đánh giá là tạm được thôi sao?”. Namjiu bật lại.


      “Đấy là vì họ chưa vào xem phòng làm việc của chủ nhân nơi này. Cứ thử cho bọn họ thấy coi, đảm bảo sẽ bị tước giấy chứng nhận với lí do đảm bảo vệ sinh”.


      “Ái chà! Đau thật đấy!”. Namjiu giả vờ tỏ ra đau đớn.


      Raman nhìn mặt Namjiu rồi bất động trong giây lát trước khi nói: “Nhìn kĩ thì đôi khi em cũng khá là đáng đấy chứ”.


      Namjiu hoảng hồn, bất giác lùi lại phía sau một bước, giọng run run hỏi: “ có cảm giác thèm muốn à?”.


      “Nghĩ linh tinh”. Raman lắc đầu, bó tay với lối suy nghĩ của Namjiu.


      “Biết sao được. Tự dưng khen nhau đáng . Nếu phải ma nhập thì cũng là thèm muốn”. Ánh mắt Namjiu vẫn còn rất đề phòng.


      chỉ nói theo những gì mình thấy thôi”.


      Namjiu nheo mắt: “ mà thấy tôi đáng à?”.


      “Lúc nãy thì đúng, bây giờ hết rồi”. Raman trả lời.


      “Hừ! Nhanh đến nhanh thật đấy”. Namjiu có vẻ hơi thất vọng khi sự đáng của mình lại biến mất nhanh đến thế.


      Raman gật đầu: “Đúng. Từ ngày biết em đây là lần đầu được thấy, và nó quả thật đến nhanh nhanh như em nói đấy”.


      Namjiu tròn mắt nhìn Raman: “Này nói cho dễ nghe hơn được sao? Trời ạ, là có số được nhìn thấy thôi. chẳng biết gì cả, có bao nhiêu người khen tôi đáng rồi. Tôi nghe đến nhàm tai”. tự đắc nói.


      “Nếu đoán nhầm thì những lời khen ấy chỉ xuất phát từ bốn người, đó là bố mẹ và hai trai của em”. Raman nói như đã quá hiểu.


      Namjiu cười nhếch miệng: “ nói luôn , hôm nay đến có việc gì?”.


      đến đón em ăn tối rồi sẽ đưa em về nhà”. Raman nói.


      “Hôm nay tôi rỗi. được đâu”. Namjiu từ chối, lúc này vẫn chưa sẵn sàng dẫn Raman về nhà.


      “Em rỗi”. Raman nói nhẹ nhàng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt .


      rồi. Tôi có hẹn rồi, hẹn rất quan trọng là đằng khác”.


      sao, sẽ cùng em, sẽ chờ em cho đến khi xong chuyện”. Raman chịu thua, ra đòn quyết ̣nh bắt Namjiu nhận lời: “Mà cũng có chuyện liên quan đến tòa nhà mới nói với em”.


      Namjiu nheo mắt nhìn Raman: “ ̣nh gián tiếp dọa dẫm tôi đấy phải ?”.


      “Em quả là thông minh”.


      nhìn kẻ vừa khen đểu mình với vẻ mặt dửng dưng rồi gầm gừ: “ sinh ra đúng là để áp đặt người khác”.


      “Thế nên mới bảo em tập làm quen . Thôi nào, thay quần áo nhanh lên, muốn ăn cơm đúng giờ”. Raman giục Namjiu một cách lịch sự nhưng trong giọng nói đầy sự ép buộc khiến Namjiu trợn mắt, nói nên lời, chỉ còn biết quay phắt người ra khỏi phòng trong tâm trạng đầy tức tối.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8






      Sau khi thay đồ xong, Namjiu nói với Raman rằng cuộc hẹn của đã bị hủy. Vì thế, Raman dẫn Namjiu đến nhà hàng nằm trong một khách sạn sang trọng của mình. đường vào nhà hàng, tất cả cách nhân viên của khách sạn đều nhìn về phía Raman và gái cùng đầy tò mò vì cậu chủ lớn của họ chưa từng dẫn gái nào đến đây. Vậy có nghĩa là, gái cạnh cậu chủ của họ lúc này hẳn phải là người bình thường.



      Một đôi mắt to tròn nhìn Namjiu mấy hài lòng.



      “Người phụ nữ đến cùng Raman là ai vậy, có biết ?”. gái đẹp hỏi một nhân viên lễ tân.



      ạ, thưa Nen”. Nhân viên lễ tân khẽ cười, biết thừa người vừa hỏi rất thích Raman.



      gái này là một trong những người đẹp nổi tiếng trong làng giải trí, tức tối rời khỏi bàn lễ tân, theo Raman và Namjiu.



      Raman, thật là tình cờ chúng ta lại được gặp nhau”. Giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau lưng Raman.



      Namjiu sững người lại nhưng Raman làm như quan tâm và bước tiếp khiến Namjiu phải vội nhắc:



      “Raman, có người hỏi kìa”.



      Raman dừng bước, quay lại nhìn Namjiu và liếc sang gái lúc này mỉm cười đến.



      “Thật vui vì được gặp ở đây. đến kiểm tra công việc à?”. gái lên tiếng hỏi tiếp.



      “Tôi đến vì công việc. Tôi dẫn người đến ăn cơm”. Dứt lời, Raman nắm lấy tay Namjiu thay cho lời thông báo về mối quan hệ giữa mình và Namjiu.



      Mặt gái thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng chữa ngượng bằng cách cười với Raman và cả Namjiu lúc này đứng phía sau. “Rất vui được làm quen”.



      “Tôi cũng rất vui được làm quen với ”. Namjiu cười dù biết rằng gái kia chỉ đơn thuần giữ phép lịch sự chứ chẳng hề có nhã ý muốn làm quen với mình.



      gái đưa mắt đánh giá kẻ thù rồi cười thầm trong lòng. Mặt mũi, dáng vẻ này chắc vừa mới vớt vát từ đâu đó về nên mới chẳng có chút thời trang nào. Nếu thế có lẽ chẳng mấy chốc cũng bị vứt bỏ thôi.



      Namjiu nhận thấy ánh mắt gái khinh bỉ nhìn mình liền cảm thấy ta thật đáng ghét. Vì vậy, phải dạy cho ta biết rằng “dù đẹp cũng đừng có khinh bỉ người khác”.



      “Raman ơi! Namjiu đói rồi”. Namjiu giả vờ nũng nịu.



      Đôi lông mày của Raman hơi động đậy khi nghe thấy giọng nói ngọt như mía kia.



      “Tôi xin phép nhé”. Namjiu quay sang nói với gái theo phép lịch sự rồi lại cười ngọt ngào với Raman một lần nữa “Chúng ta thôi, Raman”.



      Raman gật đầu, dẫn Namjiu tiếp mà thèm chú ý đến ai đó há hốc miệng đầy sửng sốt và đau đớn.



      “Con ranh này, nghĩ mình tốt đẹp lắm đấy phải ?”. Nen giận dữ, nét mặt tái khi thấy Raman cùng với một gái hết sức bình thường ngay trước mặt .



      Sau khi đã yên vị trong nhà hàng, Namjiu ngay lập tức hỏi Raman: “ gái đó có phải là một trong năm người mà nói ?”.



      Raman trả lời, chỉ gật đầu.



      “Đẹp thế mà cũng thèm quan tâm sao?”. Namjiu thắc mắc, đẹp như hoa hậu thế mà còn bị thờ ơ có nghĩa là Raman là người vô cùng khó tính trong việc chọn bạn gái.



      “Những người phụ nữ bám lấy , ai cũng đẹp cả. Vì thế em đừng ngạc nhiên, cũng đừng cảm thấy hổ thẹn với khuôn mặt của mình. Cứ nghĩ là em vẫn còn những điểm tốt khiến thích”.



      “Vângggg… Chàng hoàng tử đẹp trai”. Namjiu dài giọng xách mé, ra vẻ tâng bốc Raman.



      Raman nhếch mép: “ sẽ coi đó là một lời khen cho dù trong lòng em nghĩ như thế”.



      “Hừ… cứ nói thế”. Namjiu cười chữa thẹn vì bị đọc trúng tim đen.



      “Thế thằng bé Kong ấy có đẹp trai ?”. Bỗng nhiên Raman hỏi đến đối thủ nhí của mình.



      “Đẹp chứ. Gia ̀nh đó ai cũng đẹp hết. giống như nhà tôi, có đến bốn người xinh đẹp, chỉ có một người duy nhất đẹp bình thường”. Namjiu cười.



      “Thế em biến đâu? Hay em ̣nh nói rằng người đẹp bình thường là em?”. Raman hỏi lại.



      Namjiu cười khó chịu, trả lời ngắn gọn: “Đúng!”.



      “Ừm… giờ mới biết đấy”.



      Raman!”. Namjiu nhìn người đàn ông trước mặt đầy tức tối.



      “Phụ nữ thật là lạ, chịu chấp nhận những sự thật mà mình thích”. Raman nói nhỏ nhưng nhận lại ánh mắt gườm gườm của Namjiu.



      “Hôm nay đãi đúng ?”. Namjiu bất giác đổi đề tài.



      Raman gật đầu: “Em cứ gọi thoải mái”.



      “Hừ!”. Namjiu khẽ hứ một tiếng. Khi nhân viên phục vụ đến ghi thực đơn, Namjiu chậm trễ gọi món ngay lập tức: “Cho tôi… trứng cá Caviar nói nhiều, tôm hùm độc miệng, gan ngỗng ép tái, hàu chín nhừ. Còn đồ uống, cho tôi rượu vang loại mạnh, mạnh nhất nhé, dành cho ai đó uống, ̉ sẽ được thông, ăn nói cho dễ lọt tai”.



      Nhân viên phục vụ há hốc mồm khi ghi thực đơn lạ lùng của Namjiu.



      Khóe miệng Raman nhếch lên.



      “Ơ… thưa …”. Nhân viên phục vụ lúng túng nhìn ông chủ khách sạn khi biết làm thế nào với order khác thường này.



      “Cậu . Cho tôi khoảng ba, bốn món nổi tiếng của nhà hàng chúng ta là được rồi”. Raman nói.



      Nhân viên phục vụ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm vì thoát nạn, vui vẻ cúi đầu chào hai vị thực khách đặc biệt rồi nhanh chóng ra.



      “Món em gọi để cho người làm hôm nay khác nhé. Hôm nay muốn ăn của lạ. Nhưng mà thích cái menu đó đấy, khác thường như chính em vậy”. Raman quay sang nói với Namjiu.



      Namjiu trợn mắt tức tối nhìn Raman nhưng quan tâm, lại còn ra vẻ bình thường như thể lời mình vừa nói là sự thật mà nên chấp nhận.



      “Khác thường mà vẫn còn đảm nhận làm người , cái người đề nghị lại khác thường hơn chắc?”. Namjiu lẩm bẩm, đến khi thức ăn bắt đầu được mang ra, mới bình tĩnh trở lại, chuyển mối quan tâm sang các món ăn.



      “Đây là những món nổi tiếng của khách sạn này. muốn em nếm thử xem có ngon như lời đồn ?”. Raman nói.



      chắc chứ? Tôi phải là chuyên gia về ẩm thực đâu “. Namjiu hỏi.



      cần một chuyên gia về ẩm thực, và tin tưởng em, sau khi được chứng kiến em ăn hai, ba hôm vừa rồi, tin rằng em đánh giá món ăn rất giỏi, đó vừa đúng là thứ cần”.



      Namjiu lừ mắt, nói nghe có vẻ hay, muốn nói ăn nhiều thì cứ nói thẳng ra … Nói cho mà biết, chuyện có thế này chưa thể khiến cho dạ dày của nảy tung lên được đâu. Xì! Cái đồ đẹp trai đáng ghét.



      Bữa ăn đó, Namjiu một lần nữa thể hiện cho Raman thấy ăn giỏi đến mức nào khi mọi thứ đều được vét sạch, thừa chút nào.



      “Ngon quá. Ngon thật đấy!”. Namjiu chỉ nói được hai, ba cậu sau khi bữa ăn thượng hạng kết thúc. “Mà có cần người nếm thử món ăn này nữa ? Tôi có vài người rất chất muốn giới thiệu cho đấy”. Mắt Namjiu sáng lên, hi vọng có thể dẫn gia ̀nh mình và Parani đến đây ăn một bữa.



      Raman nhìn mặt Namjiu, hiểu hết ý tứ trong câu nói đó của : “Em có muốn có thẻ ăn miễn phí ?”.



      “Ái chà…”. Namjiu cao giọng: “ đến mức ấy đâu. Chỉ cần được giảm khoảng năm mươi phần trăm là tốt rồi”.



      “Thế cũng được”. Raman nói.



      Namjiu tròn mắt, vui sướng nói: “Cảm ơn nhiều nhé”.



      “Nhưng khách sạn này có chính sách tặng thẻ giảm giá cho ai cả”.



      Nụ cười ban nãy vụt tắt ngay lập tức, thay vào đó là tiếng lầm bầm chán chường: “Người gì mà chỉ thích làm cho người khác mừng hụt”.



      Raman nhướn mày: “Nhưng sẽ cho em là ngoại lệ”.



      Namjiu nheo mắt, vãn chưa muốn tin ngay.



      “Thông thường chỉ có bố mẹ , và em trai mới có quyền đến ăn mà phải trả tiền. Nhưng bây giờ, khi em đã trở thành một phần của gia ̀nh , sẽ tặng quyền này cho em. Em có thể dẫn gia ̀nh hoặc bạn bè đến nhưng đừng thường xuyên đến mức ngày nào cũng tới, nếu , đảm bảo đến một tháng, em sẽ tăng thêm ít nhất năm cân và sau khoảng một năm, em sẽ bước vào giai đoạn béo phì”.



      Namjiu suýt té ghế khi nghe thấy câu cuối cùng của Raman.



      “Cảm ơn. Đúng là một lời nhắc nhở cảm động”. Giọng điệu của câu cảm ơn thật đáng sợ.



      Raman nói tiếp, quan tâm đến lời xmé của Namjiu: “Còn một điều quên nói với em. Quyền lợi này em có thể dùng được tại tất cả các nhà hàng và resort của tập đoàn Woradechawat, bao gồm cả phòng nghỉ và các dịch vụ khác nữa”.



      tốt bụng thật đấy. đã từng trao tặng quyền quyền lợi đặc biệt này cho bao nhiêu rồi?”. Namjiu hỏi xách mé.



      “Chưa bao giờ. Em là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng”. Raman bình thản trả lời, thể phân biệt được nói dối hay nói thật.



      “Ôi, thật là vinh dự lớn lao nhát trong cuộc đời. May là tôi còn tỉnh, chứ chắc nghĩ mình mơ rồi”.



      Trong khi Raman và Namjiu nói chuyện, Rawat bước vào nhà hàng cùng một gái xinh đẹp. Namjiu là người nhìn thấy trước, nói với Raman.



      “Này , em trai đến kìa”.



      Raman ngoảnh mặt sang nhìn nhưng cũng ngạc nhiên khi thấy Rawat dẫn một gái đến cùng bữa: “Đó là chuyện bình thường của em trai . Khi bố mẹ ở nhà nó thường ra ngoài ăn cơm. Nhưng em phải lo, đã nói chuyện của chúng ta cho nó biết rồi”.



      “Thế ta gào thét gì về tôi à?”. Namjiu hỏi.



      “Cũng có. Nhưng nó là đứa biết chấp nhận dễ dàng”.



      Namjiu nghĩ, chấp nhận dễ dàng hay bị ép chấp nhận biết.



      “Wat là đứa tốt…”.



      “Khụ…”. Tiếng ho của Namjiu cắt ngang câu nói của Raman. “Xin lỗi, tự nhiên tôi thấy ngứa họng quá”. Namjiu xin lỗi sau màn “́ tình mất lịch”.



      Đúng lúc đó, Rawat bước về phía trai.



      “Cứ tưởng ai, hóa ra là Raman dẫn bạn gái đến ăn cơm. Hôm nay có đãi ta những món đắt nhất , mà đừng quên đặt thêm gói về nhà nhé, lại đủ no”.



      Namjiu bật cười, nhìn Raman với hàm ý: “Đây mà là đứa tốt hả”.



      “Wat!”. Raman quát Rawat.



      “Ô! Em xin lỗi, em quên mất lúc này hai người đã trở thành người , phải lừa phỉnh như trước nữa vì đã thành công rồi mà. Ờ… xin lỗi nhé, quý , tôi chẳng may nói sự thật ra mất rồi”. Rawat cười ranh ma với Namjiu.



      sao đâu, tôi để bụng, lúc này tôi rất hạnh phúc có người vô cùng tốt bụng nên rất được cưng chiều, rủ tôi ăn đồ đắt tiền, đã thế sau này tôi còn có thể rủ bạn đến ăn thêm bao nhiêu lần cũng được, lại còn được ăn miễn phí cả đời nữa chứ”. Namjiu tỏ ra vô cùng thỏa mãn.



      Mặt Rawat tối sầm, vội quay sang hỏi Raman:”, cho con bé Namjiu này nhiều quyền thế sao?”.



      Raman gật đầu.



      “Thế sao được, ? Để có được đống quyền lợi ấy em còn phải đạt bao nhiêu tiêu chuẩn, rồi để được thông qua còn mất bao nhiêu thời gian”. Rawat hài lòng.



      “Có thế mà cũng nhìn ra. Vì trai của biết nếu sớm trao quyền ấy cho thì có cơ sạt nghiệp. Người biết giá trị của đồng tiền, ăn uống thừa thãi như tôi, nhận cái gì cũng phải làm cho có ích, nhưng nếu cho một số người thì chỉ có mất và mất”. Namjiu cười cười, mặt vênh vênh tự đắc như muốn khẳng ̣nh với Rawat rằng chúng ta cùng đẳng cấp.



      “Nhưng tôi mang họ Woradechawat từ khi mới sinh ra…”. Rawat sửng ̉ cãi lại.



      “Còn tôi thì sẽ sớm thôi”. Namjiu cũng chịu thua.



      Rawat cắn răng tức giận, càng nghe Namjiu khẳng ̣nh sẽ đổi họ trong nay mai, Rawat càng trợn mắt phẫn uất.



      “Cái con bé Nam…”.



      “Wat, đủ rồi. Về bàn ngồi ”. Raman ngăn Rawat lại trước khi cậu ta tuôn ra một tràng những biệt danh kinh dị đặt cho Namjiu.



      Mặt Rawat biến sắc: “ Raman, em cho rằng lần sau nếu còn ̣nh dẫn gái này đến khách sạn của chúng ta, hãy bảo ta ăn mặc cho phù hợp với ̣a điểm một chút sẽ tốt hơn. Ít ra cũng trở nên quá tệ trong mắt các nhân viên, họ nghĩ vừa rẽ vào đâu đó nên tiện thể dẫn ven đường đến cùng”. Rawat nhìn người cùng mình đầy khinh miệt.



      là vinh dự khi được cậu Rawat tận tình chỉ bảo. Điều này có nghĩa cậu luôn để ý đến tôi, ngay cả tôi mặc gì cậu cũng chịu khó quan sát. là đáng tự hào khi có cậu em chồng đáng thế này”. Namjiu cười vẻ cảm ơn Rawat. “Nhưng chị phải xin lỗi em chồng vì hôm nay để tâm đến em lắm. Tại chị tận hưởng hạnh phúc nên chẳng có ai khác lọt được vào mắt chị cả”.



      Rawat nghiến răng ken két, nhìn trừng trừng vào Namjiu.



      “No rồi. Về hơn. Hai chúng tôi định nghe nhạc. Dạo này tình nở rộ, cũng muốn ở bên nhau lâu lâu chút”. Namjiu cười giả lả trêu tức Rawat.



      Raman, cho em cùng, em cũng muốn nghe nhạc”. Rawat muốn hai người có thời gian riêng tư.



      “Để sau Wat, hôm nay có việc riêng với Namjiu”. Raman .



      Rawat nheo mắt nhìn trai rồi lại nhìn Namjiu xem hai người này có che giấu điều gì . Chuyện riêng của đôi tình nhân sau khi ăn cơm là…



      “Lại nữa rồi!”. Namjiu to đầy tức giận, nhìn chằm chằm Rawat: “Đảm bảo trong đầu có cả núi chuyện bậy bạ”.



      Rawat giật mình, ánh mắt hoang mang như người bị bắt lỗi.



      Namjiu lườm cậu, gật gù: “Bộ dạng thế này, có nghĩ là cái chắc”.



      “Đâu có. Tôi nghĩ gì cả”. Rawat vội vàng phủ nhận, từ giận dữ bỗng trở nên né tránh, nhanh chân trở lại chiếc bàn có trẻ trung, xinh đẹp chờ sẵn.



      Raman nhìn theo Rawat vừa vội vã rời mà bật cười.



      “Thấy em , mỗi khi nghĩ cái gì đó bậy bạ là nheo mắt, con ngươi đảo đảo lại trông rất xảo trá. trai tôi rằng, con người chúng ta khi nghĩ hoặc làm gì đó trong sáng, ánh mắt thể tất cả. Em trai chính là ví dụ điển hình”. Namjiu phân tích cho Raman nghe với tư cách là em của chuyên gia hỏi cung.



      “Thế nếu nghĩ gì đó trong sáng, em có nhìn ra ?”. Ánh mắt sắc bén nhìn vào có gì đó là lạ.



      nheo mắt nhìn Raman cách đầy nghi ngờ.



      “À, biết rồi, khi em nheo mắt nghĩa là em cẩn trọng”.



      “Hừ. Thế sao nghĩ nếu tôi nheo mắt nghĩa là tôi định xuống tay với ai đó?”.



      đâu. Người như em nếu định ra tay là làm ngay, cần suy nghĩ”. Raman bình thản trả lời.



      Namjiu thoáng sững sờ rồi bật hỏi: “ muốn tôi thuộc dạng chỉ biết dùng sức mạnh mà cần trợ giúp của não đúng ?”.



      Mặt Namjiu hầm hầm như muốn giết ai đó: “Hôm qua tôi mơ thấy mình đánh gã nhừ như tương. Đến lúc ngủ dậy thấy thỏa mãn chết được. Giá mà được thế tốt”.



      “Thế mà cứ tưởng hôm qua em ngủ ngon cơ đấy. vui vì nhầm. Thấy em ngủ ngon thế cũng yên lòng. vẫn sợ lời gợi ý của gây áp lực cho em. Giờ thấy thoải mái hơn nhiều”. Raman vẻ lo lắng nhưng ánh mắt lại vô cùng thản nhiên.



      Namjiu thở mạnh, mím chặt môi, tức tối nhìn Raman.



      quên với em. Ngày mai có việc muốn phiền đến em. Tối mai phải dự bữa tiệc. Khoảng sáu giờ chiều qua đón em. Em muốn đón ở nhà hay ở nơi làm việc?”. Raman nhanh chóng thay đổi đề tài, câu chuyện mới ngay lập tức khiến Namjiu trở nên căng thẳng.



      định hỏi tôi trước là tôi sẵn sàng dự tiệc với hay chưa à? Mà tôi xin được cho biết ngay lúc này luôn là tôi chưa sẵn sàng, áo váy cũng chưa có, tôi chuẩn bị kịp đâu”. Namjiu phản đối.



      “Chuyện trang phục thành vấn đề, tìm cho em. Số đo của em bao nhiêu, em chẳng với rồi còn gì. Chính vì thế chuyện này em phải lo. quá trưa ngày mai, mọi thứ sẵn sàng để em sử dụng”.



      Khoé miệng Namjiu hơi run run khi nghe thấy cụm từ “số đo của em”. Khi hết sức chịu đựng, trả lời: “Nhưng tôi muốn ”.



      Raman nhìn : “Em định thất hứa ngay từ lần đầu tiên sao?”.



      Namjiu có chút bối rối, cuối cùng đành khéo với Raman: “Cho tôi thêm chút thời gian để tôi chuẩn bị tinh thần . Nếu lòng chưa ổn, người cũng bứt rứt. cứ thử nghĩ mà xem, nếu như tôi mặt mày bí xị bước vào bữa tiệc, mất mặt”.



      “Em phải lo. chưa từng sợ mất mặt vì mấy chuyện vớ vẩn này. Nếu sợ chẳng chọn em làm người . Cho dù em có ăn vận khác người, mặt như đâm lê, vô cảm đến mức nào cũng hưởng đến tự tin và quyết định của . Vì chọn em rồi”. Raman nghiêm túc .



      Người được lựa chọn liền sưng mặt thách thức đối phương.



      “Dù sao nữa, sáu mươi phần trăm những lần chúng ta gặp nhau, em đều sưng mặt lên như thế rồi. Vì vậy, nếu có tăng thêm thành trăm phần trăm, cũng chẳng thấy có gì lạ”. Raman nhìn mặt Namjiu, lắc lắc đầu ý “cái bản mặt này tôi quá quen rồi”.



      Namjiu cau mặt: “Thế còn bốn mươi phần trăm còn lại, tôi làm mặt vui sướng với lúc nào?”.



      “Bốn mươi phần trăm mặt vui là lúc ăn cơm”.



      Namjiu mím chặt môi, cố nén giận vào lòng nhưng vẫn nhìn Raman chằm chằm.



      “Sao phải tức giận, em làm đúng mà. Khi ăn cơm nên ăn cách vui vẻ. Mà cũng thích em như thế”. Raman an ủi, đồng thời kết thúc chuyện bữa tiệc ngày mai: “Tóm lại là ngày mai đón em ở nhà, lát nữa đưa em về, nhân tiện xin phép bố mẹ luôn”.



      “Nhưng…”. Namjiu định mở miệng từ chối nhưng bị Raman chặn lại.



      nhưng nhị gì hết. cho em thời gian thông báo chuyện của chúng ta rồi. Vì thế nhất định hôm nay đưa em về nhà”.



      ngày mà cũng gọi là cho tôi thời gian à?”.



      Raman gật đầu: “Trong giới kinh doanh, chỉ ngày thôi cũng đủ gây ra biết bao thiệt hại, trong tờ thứ hai của tập giấy hôm trước phải ghi rằng mình là người quyết định mọi thứ đều rất nhanh và dứt khoát, thích chờ đợi rồi sao?”.



      Namjiu nhìn Raman, muốn hét lên to cho hết điên tiết. Đúng là xui xẻo. yên ổn thích, tự dưng nhận làm bạn gã tổng giám đốc kiêu ngất trời ưa chờ đợi này.



      thôi”. Raman đứng dậy vòng ra phía Namjiu, cầm lấy tay .



      “Tôi tự được”. Namjiu gắt.



      “Wat nhìn kia kìa. muốn nó nghi ngờ chúng ta. Và em cũng phải quen dần vì ngày mai em phải khoác tay hoặc nắm tay trong suốt buổi tiệc đấy”. Raman .



      Namjiu hấm hứ nhưng vẫn để cho Raman dắt tay. Khi ngang qua chiếc bàn mà Rawat ngồi cùng xinh đẹp, Namjiu quên quay sang nở nụ cười xảo quyệt dành cho Rawat rồi mới bước ra khỏi nhà hàng.



      Rawat nhìn Namjiu đầy khinh ghét. Cứ chờ đấy, đợi Raman sáng mắt ra xem…



      suốt quãng đường về nhà, Namjiu đứng ngồi yên, luôn nghĩ xem nên làm thế nào để Raman đổi ý.



      “Tôi là người hay ngại làm phiền người khác. muốn phải vất vả đưa về”.



      vất vả”. Raman trả lời ngắn gọn.



      “Nhưng mà tôi vẫn ngại. Từng giây từng pht của có giá trị đến mức nào tôi biết. Tôi muốn phí phạm thời gian. Cho tôi xuống chỗ này . Tôi tự về được”.



      Raman gì, cho tay vào trong túi áo vest, lấy điện thoại của mình đưa cho Namjiu.



      Namjiu nhìn Raman: “Đưa điện thoại cho tôi làm gì?”.



      “Thế nào cũng đưa em về, vì vậy em thôi nghĩ đến chuyện tự về . Điều em cần làm lúc này là gọi điện thoại về nhà, thông báo rằng đến ra mắt bố mẹ em”.



      Namjiu xị mặt, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Raman, ấn mạnh từng số gọi về nhà. Khi đầu bên kia nhấc máy, Namjiu hi vọng nhận được câu trả lời rằng ba người đàn ông của gia đình ở nhà.



      “Mẹ ạ? Bố, Jet và Jok về nhà chưa ạ?”.



      “Về hết rồi con ạ. Mọi người chờ con đây”. Câu trả lời từ đầu dây bên kia khiến tim Namjiu hẫng nhịp.



      “Mẹ nhắn với mọi người là con dẫn người mà con đến ngày hôm qua về nhà. Mọi người hãy chuẩn bị nhé. Có tất cả mười phút để thẩm vấn”. Namjiu rồi tắt máy, thẫn thờ như kẻ buộc phải đối mặt với số phận mong đợi.



      “Sao lại phải quy định thời gian trước như thế? Nhà em hay ngủ sớm à?”. Raman ngạc nhiên.



      Namjiu thở dài: “Nếu tôi quy định thời gian trước, đảm bảo tối nay phải qua đêm ở nhà tôi, mà phải được nghỉ ngơi thoải mái đâu nhé, phải ngồi trả lời đủ các thể loại câu hỏi suốt đêm. biết đâu, trai tôi từng rằng, nếu chúng ta muốn tìm từ đối phương, phải hỏi lúc họ buồn ngủ, kết quả vô cùng chính xác. Khi tỉnh táo, người ta dễ dàng để lộ ”.



      Raman gật đầu vẻ hiểu biết.



      từng lái xe vượt đèn đỏ hoặc vượt quá tốc độ cho phép chưa?”. Namjiu hỏi Raman khi nghĩ ra ông trai thứ của mình có thể hỏi kĩ về điều này.



      “Chưa bao giờ. Phần lớn thời gian Chak và Thost là người lái. Nhưng nếu tự lái, luôn tuân thủ mọi điều lệ giao thông và chưa bao giờ bị cảnh sát bắt lỗi lái xe hay bất cứ lỗi gì. Em hỏi làm gì?”.



      có gì”. Namjiu thở phào như thể vừa thoát nạn.



      Raman nhìn Namjiu nghi ngờ: “ trai em, người làm cảnh sát ấy, điều tra lí lịch của à?”.



      Namjiu nhướn mày nhìn Raman cảnh báo nên chuẩn bị sẵn tinh thần, ván này xong đời là cái chắc: “Đại khái là thế. phải hiểu tôi là đứa con duy nhất trong nhà vì thế người làm bạn trai tôi cũng phải có phẩm chất đủ tốt. Nhất là khi tôi được cả nhà vô cùng quý, mọi người lại càng quan tâm nhiều hơn đến vấn đề này”.



      sao”. Raman trả lời thoải mái: “Rồi mọi người trong gia đình em biết lí lịch của tuyệt vời đến mức nào”.



      có tự tin quá đấy?”. Namjiu liếc mắt nhìn Raman.



      . và luôn tôn trọng ”.



      Namjiu bĩu môi, lắc đầu nhìn Raman mà lên lời.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9






      Namjiu gọi điện về nhà báo rằng dẫn người mà nhắc đến tối hôm qua về nhà. Lúc này, cả ba người đàn ông của gia đình Hatxabancha vội vàng họp nhau lại trong phòng khách.



      “Bố và Jet cần ra mặt, con tự giải quyết việc này”, Jirasak lên tiếng giành quyền: “Con tấn công cho gã đó kịp trở tay. ngờ tên đó lại là play boy thứ thiệt. Khi con hỏi số em về dòng họ Woradechawat, tất cả đều rằng, cứ ban đêm là có thể tìm thấy ta ở khu phố thượng lưu”.



      “Đến mức thế sao, Jok?”. Ông Athikorn hỏi.



      “Vâng ạ. Đấy là còn chưa kể đến những biên bản phạt có liên tục trong suốt bốn, năm năm qua đấy. Năm nào ta cũng bị phạt, nếu phải là lái xe nhanh quá mức cho phép cũng là đỗ xe đúng nơi quy định, hoặc lại quay xe lung tung mà nhìn biển báo. Con cho là gã này bệnh khá nặng đấy”. Jirasak kể ra loạt những sai phạm.



      “Tệ ”. Jetana .



      Jet, thế này phải gọi là quá tệ mới đúng, tệ bình thường thôi chưa đủ để diễn tả đâu”.



      Ông Athikorn và Jetana gật đầu đồng ý.



      “Mà gã đó còn thích tán tỉnh các ngôi sao, người mẫu, người đẹp nữa cơ bố ạ. Thay hết người này đến người khác như thay áo. Con thấy người ta đồn gã này lăng nhăng khét tiếng nhưng được cái đẹp trai và giàu có. Con nghĩ con bé Namjiu nhà mình bị lừa”. Jirasak ràng rất lo lắng cho em .



      Ông Athikorn trở nên căng thẳng ngay khi nghe thấy lời phỏng đoán của con trai.



      Thấy nét mặt của bố và trai, Jirasak liền xoa dịu: “Bố và Jet phải lo. Con đảm bảo để cho gã đó lừa Namjiu cách dễ dàng. Con lật cái mặt nạ play boy của ta cho Namjiu sáng mắt ra, chọn loại đàn ông tệ hại ấy làm bạn trai nữa”.



      Tiếng xe hơi đỗ trước cửa khiến ba người đàn ông tạm thời dừng cuộc chuyện. Jirasak vội đứng dậy chạy ra cửa sổ, nhìn xem có đúng Namjiu về hay .



      “Namjiu về rồi bố!”. Jirasak quay ra với bố.



      “Con bé về rồi sao?”. Bà Jenjira vừa bước ra khỏi bếp nghe thấy liền hỏi.



      “Về rồi mẹ ạ”. Jirasak trả lời mẹ.



      chuyện với của em cho tử tế nhé Jok. Đừng có mất lịch đấy”. Bà Jenjira biết đứa con trai này nóng tính và lo lắng cho em đến mức nào.



      “Vâng thưa mẹ. Mẹ phải lo, con gì hết ngoài ”. rồi, Jirasak quay lại, bắt gặp ánh mắt của bố và trai. Dù cả hai lên tiếng nhưng ánh mắt của họ như ra lệnh “cứ làm mọi thứ cậu muốn”.



      Cùng lúc đó, Namjiu thấp thỏm hồi hộp đứng ngoài cửa nhà.



      sẵn sàng chưa?”. Namjiu hỏi Raman lúc này đứng ngay bên cạnh.



      lúc nào cũng sẵn sàng”. Raman trả lời.



      Namjiu hít vào hơi mạnh để lấy thêm quyết tâm: “Ok. Nếu thế, chúng ta vào nhà nhé”.



      “Namjiu”. Raman bỗng gọi.



      Namjiu quay sang nhìn , đe dọa: “Nếu muốn đổi ý bây giờ muộn rồi, trừ phi… trao tòa nhà đó lại cho tôi”.



      bao giờ có chuyện thay đổi quyết định. Nhưng muốn với em là… em nên bỏ ngay bộ mặt sắp lên giá tử hình ấy . Em nên cười tươi như sung sướng khi lần đầu tiên có bạn trai hơn. Và tốt nhất, mỗi khi nhìn , ánh mắt của em nên thể rằng em vô cùng ”.



      Namjiu nhăn nhó: “Phải vô cùng sao?”.



      “Đúng thế. Em thử nhìn vào mắt .”.



      lắm chuyện”. Namjiu lầm bầm làm theo. miễn cưỡng ngẩng mặt lên nhìn Raman, khi hai ánh mắt gặp nhau, ánh mắt sắc màu nâu sẫm của Raman nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của Namjiu, khiến Namjiu bỗng trở nên bối rối.



      “Thôi đủ rồi. Chỉ cần thế là tôi biết nên nhìn thế nào rồi”.



      Namjiu nhanh chóng rời mắt khỏi Raman rồi vào nhà.



      Raman kẽ cười, có chút hài lòng, bước theo Namjiu.



      “Hử?! Bố, mẹ, Jet xem kìa. Thay vì phải ngay vào nhà, lại còn đứng đó mà nhìn vào mắt nhau nữa”. Người vẫn đứng theo dõi sau tấm màn gió khẽ lẩm bẩm.



      “Con về rồi ạ”. Namjiu hô to ngay khi vừa bước vào trong nhà, đồng thời chắp tay chào bố mẹ và hai trai.



      Raman bước vào sau cũng chắp tay chào bố mẹ Namjiu cách lịch rồi quay sang khẽ cúi đầu chào hai trai .



      “Lại đây ngồi con”. Bà Jenjira hiền từ giục hai.



      Namjiu dẫn Raman ngồi xuống hai chiếc ghế còn trống. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, trịnh trọng giới thiệu: “Bố, mẹ, Jeta, Jok, đây là Raman”.



      Sau khi Namjiu giới thiệu hai bên với nhau xong xuôi, Athikorn nãy giờ vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào Raman lên tiếng mở màn trước: “Tôi được biết gia đình kinh doanh rất nhiều lĩnh vực?”.



      “Vâng”. Raman trả lời ngắn gọn.



      “Nếu thế chắc là bận lắm?”. Athikorn bóng gió.



      “Vâng, Công việc của tôi khá bận nên có nhiều thời gian rảnh cho lắm”.



      “Nhưng cho dù bận đến mức nào, cũng vẫn có thời gian ngoài chơi đêm đúng ?”. Jirasak hỏi tiếp.



      “Cũng thi thoảng. Đôi khi tôi phải đưa các khách hàng quan trọng giải trí”.



      “Có vẻ như ngày nào cũng có khách hàng quan trọng phải”.



      hẳn tất cả các ngày. Chỉ riêng những khách hàng đặc biệt tôi mới ”. Raman lịch phủ nhận.



      Namjiu nhận ra ngay ông thứ của mình muốn gì. Vì thế để mất thời gian, Namjiu liền thúc giục trai mình vào ngay vấn đề.



      Jok, cần vòng vo nữa. Raman thừa biết là điều tra lí lịch của ấy, có cái gì hay, tốt nhất là cứ thẳng ra , để ấy còn biết thân biết phận”.



      Namjiu tin lần này Raman được phen bẽ mặt là cái chắc, trong đời ai chẳng mắc sai lầm hoặc có gì đó bí mật.



      “Đúng thế. Có gì Jok có thể hỏi thẳng tôi”. Raman gật gù.



      “Tốt. Nếu vậy tôi hỏi theo những gì tôi thu thập được”. Jirasak làm điệu bộ nghiêm trọng.



      “Được. cứ tự nhiên”. Raman trả lời đầy tự tin.



      Jirasak nhìn thẳng vào mặt Raman, thầm nghĩ người đàn ông này quả biết che đậy, nhìn qua có gì đáng nghi, thể ngờ ta lại là kẻ chuyên ăn chơi về đêm. Nếu điều tra thông tin từ trước, hẳn cũng bị vẻ ngoài hoàn thiện tì vết này đánh lừa rồi.



      “Theo thông tin tôi có từ những chốn ăn chơi cao cấp về đêm, nhân vật nổi bật mà ai cũng biết đến…”. Jirasak bắt đầu vào bài.



      Raman lặng thinh ngồi nghe, cãi lại dù chỉ tiếng.



      Namjiu cười đắc chí. Thấy chưa, ra vẻ công việc bận rộn, thế mà đêm xuống vẫn còn có thể ăn chơi trác táng. Nhìn qua cứ tưởng là người đàn ông chăm chỉ, thực tế, ai ngờ cũng chỉ là kẻ ăn chơi trác táng.



      “Đêm nào cũng chơi, dẫn theo các nàng xinh đẹp, mỗi đêm đụng hàng, thay như thay thứ đồ chơi. Gần đây nhất là ngôi sao nổi tiếng, tuổi còn khá trẻ”.



      Namjiu bắt đầu thấy có gì đó bất ổn, đôi mắt to tròn chớp chớp. Những thông tin phía sau khiến cảm thấy quen quen như thể từng được nhìn thấy tận mắt.



      Raman vẫn ngồi yên, lắng nghe từng câu từng chữ mà hề có chút phản ứng nào.



      “Và năm nào cũng vi phạm luật giao thông. Tôi hỏi nhé, có biết chút gì về các biển báo ? cảm thấy gì khiăm nào cũng phải nhận giấy phạt à? Nếu lái xe quá tốc độ quy định như kẻ điên cũng đỗ xe sai nơi quy quy định. biết phân biệt hôm nào ngày chẵn, hôm nào ngày lẻ hay sao? Thậm chí còn quay xe như kẻ tâm thần, thích quay ở đâu quay. Người ta có biển báo để làm gì hả. có biết nhìn ?”. Jirasak tuôn ra cả tràng dài, phần cũng vì biết có bố và trai ngấm ngầm ủng hộ mình.



      Khóe miệng Namjiu giật giật khi nghe hết các thông tin trai cung cấp.



      “Vì thế, tôi kết luận luôn, hợp với em tôi đâu. Hi vọng hiểu và chấp nhận điều này”. Jirasak nghiêm giọng kết thúc bài phát biểu.



      Jok…”, Namjiu gọi trai: “Ờ… là… là…”



      “Em cần phải gì hết. Bố và các có cùng nhận xét là người đàn ông này xứng đáng với em. Hơn nữa, em cũng phải là ngôi sao hay người mẫu nổi tiếng gì, mặt mũi cũng bình thường, được liệt vào hàng những người đẹp mà ta từng hẹn hò. Lại còn dáng vẻ thô kệch kia nữa, chẳng biết mềm mại, nữ tính gì cả. Thôi cắt đứt , Namjiu, sau này đỡ phải khóc lóc đau khổ”. Jirasak quay sang với Namjiu.



      Namjiu lừ mắt. Jok ơi là Jok, về em tốt đẹp chút được sao. đúng là ông tốt bụng. Mà đống thông tin thu thập được về cũng … haizz… Namjiu thở dài.



      “Thành xin lỗi mọi người, nhưng tôi và Namjiu tuyệt đối bỏ nhau”. Raman yên lặng nghe nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.



      “Tại sao? Hai nghĩ rằng tôi vu oan cho để chia rẽ hai người?”. Jirasak hỏi.



      . Những thông tin đó hoàn toàn đúng”. Raman .



      Namjiu ngay lập tức quay ngoắt sang phía Raman.



      “Nếu những thông tin đó là đúng, cả hai nhất định phải chia tay”. Jirasak kiên quyết.



      Jok, Jok”. Namjiu đẩy Jirasak.



      “Sao? Hay là em muốn hẹn hò với ta ngay cả khi cả nhà chấp nhận?”.



      ạ. Nhưng… những thông tin ấy, có chắc là về người tên Raman Woradechawat ?”. Namjiu nhanh chóng hỏi trước khi câu chuyện quá xa.



      Jirasak nhướn mày khi nghe em hỏi. “Chắc chắn. hỏi bọn đàn em ở sở, chúng nó bảo quá rành nhà Woradechawat, chúng nó còn rằng đây là người vô cùng nổi tiếng trong khu ăn chơi ban đêm. Chỉ cần nhắc đến tên Woradechawat là ai cũng biết”.



      Namjiu nhìn trai, : “Nhưng nhà Woradechawat có những hai người con trai đấy Jok. Và người mà vừa có lẽ là em trai ấy. Con người đó y hệt những gì . Người ngoài ai cũng biết ta hư đốn đến mức nào”.



      à?”. Jirasak có phần phân vân.



      mà. Nhất là khi chuyện hẹn hò với các ngôi sao, người mẫu, đúng nghìn phần trăm luôn, vì em từng được nhìn thấy tận mắt”. Namjiu gật đầu xác nhận.



      Raman liếc nhìn Namjiu. Namjiu nhếch mép cười nhạt với Raman khi bắt buộc phải về Rawat.



      “Tôi phải xin lỗi mọi người khi bảo ban em trai chưa được tốt, khiến cho mọi người hài lòng”.



      “Từ từ, để tôi kiểm tra lại thông tin ”. Jirasak vẫn chưa tin hoàn toàn, nhấc điện thoại lên gọi cho người cảnh sát cung cấp thông tin, ta thậm chí còn tốt bụng rằng cố gắng tìm thêm nhiều chi tiết khiến Jirasak tin rằng tất cả đều trăm phần trăm. “Này thông tin cậu cung cấp cho tôi về người nhà Woradechawat ấy, ta tên gì, gia đình này có mấy người?”.



      Jirasak gật gật đầu, ậm ừ hai ba lần rồi cúp máy, ngẩng mặt lên nhìn bố và trai với ánh mắt đầy hối lỗi.



      “Thế nào, Jok? Tóm lại là ai?”. Jetana hỏi em trai.



      “Ờ… là…”. Jirasak ngần ngừ, hiểu mình trong tình cảnh bẽ mặt đến cỡ nào. “Là con hiểu nhầm ạ. Những thông tin vừa rồi là của người tên Rawat, em trai của ta ạ”.



      Ông Athikorn và con trai cả gật gù vẻ chấp nhận. Chỉ có bà mẹ là ngồi cười cậu con trai thứ: “Nhớ đấy Jok. Lần sau có định điều tra về ai cũng phải lấy cẩn thận đặt lên hàng đầu. Đừng có nóng vội như ngày hôm nay nữa”.



      “Vâng thưa mẹ”. Jirasak vâng lời cách yếu ớt rồi quay sang hỏi Raman: “Thế tại sao lên tiếng khi những thông tin đó phải là về ?”.



      Raman nhìn vào mắt Jirasak, thẳng thắn: “Tôi biết người đến là em trai tôi. Tôi cũng phủ nhận những điều đó là . có thể điều tra lại về tôi lần nữa cũng sao. Tôi có gì để che giấu cả”.



      Jirasak cảm thấy có chút thán phục người đàn ông ngồi trước mặt .



      “Hôm nay cháu đến đây để thể cho hai bác và các thấy cháu lòng muốn gặp gỡ Namjiu”. Raman tự tin .



      Namjiu thầm liếc mắt sang nhìn Raman, trong lòng có chút cảm phục tấm chân tình của . Dẫu chỉ là người hờ của nhưng cách đó lấy được lòng mọi người.



      “Bác và mọi người trong gia đình cũng có ý định cản trở gì cả, mọi thứ phụ thuộc vào Namjiu”. Bà Jenjira thay các thành viên còn lại nãy giờ vẫn ngồi yên lặng.



      “Đúng ? Chúng ta theo ý con, nếu con ai, chúng ta cũng người đó”. Bà quay sang hỏi chồng, suốt từ đầu buổi đến giờ ông hiếm khi lên tiếng.



      Ông Athikorn nhìn con duy nhất của mình, rồi lại nhìn hai người con trai: “Jet và Jok sao? Hai đứa nghĩ thế nào?”.



      “Con tùy vào Namjiu thôi ạ, nhưng cũng muốn hai đứa quá vội vàng. Cứ xem xét cho kĩ cũng mất gì”. Jetana trả lời trước.



      “Con cũng nghĩ như Jet, nên gặp gỡ nhau trước , chỉ , hai ngày cũng chưa đủ quyết định điều gì. Những chuyện thế này nên mất chút thời gian tìm hiểu lẫn nhau. Với số người đàn ông, để lộ ra bộ mặt cũng phải lâu chút ạ”. Jirasak tiếp lời.



      “Trả lời thế mới đúng là Jok chứ. mang bản thân ra làm tiêu chuẩn à, cái chuyện lộ mặt ấy?”. Namjiu nín cười, nhướn mày trêu đùa trai.



      “Ừ. Đúng. làm sao? Ai bảo sinh ra phải làm em ?”. Jirasak nhún vai như thèm để tâm.



      “Jok, năng với em cho cẩn thận. thấy xấu hổ với cậu Raman à?” Bà Jenjira nhắc nhở con trai rồi quay sang bảo Raman: “Cậu Raman phải giật mình. Hai đứa này thích đấu khẩu với nhau từ bé”.



      “Bác phải gọi cháu là cậu đâu ạ, gọi là Raman cũng được”. Raman cười với bà.



      “Ừ. Được”. Bà Jenjira mỉm cười hài lòng khi Raman hề kênh kiệu.



      “Cháu còn có chuyện muốn được xin phép hai bác. Ngày mai cháu muốn đưa Namjiu dự tiệc vào buổi tối. Cháu hứa đưa ấy về trước nửa đêm ạ”.



      ܃inderella Namjiu”. Jirasak trêu.



      Namjiu lườm : “Ai thèm giống , đưa người ta về được đến nhà trời cũng sáng”.



      cho tự về đấy chứ. Lớn rồi, thân ai người ấy lo”. Jirasak nhướn mày, chẳng có vẻ gì dao động khi bị em phản kích.



      “Mẹ, mẹ xem Jok kìa, chẳng gallant gì cả, lại còn biết làm gương cho em nữa”. Namjiu mách mẹ.



      “Hai đứa đủ rồi đấy”. Bà Jenjira lắc đầu, quay sang hỏi ý kiến chồng: “ nghĩ sao chuyện Raman muốn dẫn Namjiu dự tiệc tối mai?”.



      “Đừng về muộn quá”. Ông Athikorn ngắn gọn.



      “Cháu cám ơn hai bác”. Raman cám ơn rồi xin phép ra về ngay. “Hôm nay cháu làm phiền gia đình thế này thôi ạ. Giờ cháu xin phép về”. rồi chắp tay chào ông Athikorn và bà Jenjira rồi đứng dậy.



      “Nếu rảnh cháu đến chơi và ăn cơm với mọi người nhé. phải ngại. Gia đình này lúc nào cũng chào đón cháu”. Bà Jenjira lên tiếng trước khi Raman dợm bước .



      “Vâng ạ”. Raman cúi đầu cám ơn.



      “Con tiễn ấy ra cổng nhé”. Namjiu đứng dậy theo Raman, nhanh chóng dẫn ra khỏi nhà.



      Vừa bước qua cửa, Namjiu hỏi: “ ổn ? sợ đến mức hồn lìa khỏi xác chứ?”.



      Raman mỉm cười, gì mà chỉ nhìn vào đôi mắt to trong của Namjiu.



      cười cái gì?”. Namjiu chịu thua, cũng trợn mắt nhìn lại.



      thích người nhà em”. Raman cười tươi hơn. Lần đầu tiên Namjiu thấy trong mắt Raman ánh lên những tia sáng vui vẻ. “Ngày mai gặp lại”. Dứt lời, Raman ra xe, còn Namjiu vẫn đứng đó, ngơ ngẩn với đôi mắt cười của cho đến tận khi xe rời .



      “Rắc rối quá đấy. Trước khi vào nhà cũng phải nhìn mắt nhau lúc, lúc về cũng lại nhìn nữa. thể chịu nổi”. Kẻ ban nãy đứng nhìn trộm qua cửa sổ giờ lại tiếp tục nhìn trộm.



      “Jok, nhìn trộm em nó làm gì?”. Bà Jenjira hỏi.



      “Con chỉ nhìn vậy thôi, nhỡ Namjiu bị ức hiếp, chúng ta còn kịp nhảy vào giúp chứ”.



      “Nhìn qua cửa sổ như thế trông như kẻ thần kinh ấy, Jok ạ”. Người lớn cười .



      được đâu . Phải quan sát kĩ, đúng bố?”. Jirasak quay sang hỏi bố.



      “Nhìn trộm từ xa chút, kẻo em nó giật mình”.



      “Con bé Namjiu này nhát gan thế đâu bố, đâu nó cũng như bê tông ấy”.



      Jok ai đầu cứng như bê tông?”. Namjiu cất giọng hỏi khi đứng ngưỡng cửa ra vào, trước khi hất mặt vào ngồi bên cạnh bố.



      “Chắc là tôi tự tôi thôi”. Jirasak cạnh khóe em .



      “Thế cho qua. Cứ tưởng dám động tới bố quý của Namjiu này”. Namjiu cười với bố.



      “Cứ nịnh cho sướng , những đừng tưởng chuyển chủ đề được dễ thế”.



      “Xời, người như Namjiu chưa bao giờ phải chuyển chủ đề vì sợ hãi”. Namjiu thách thức.



      “Hi vọng là thế”. Jirasak lầm bầm rồi lại hỏi tiếp: “Có chắc là người này tốt , thấy cũng bình thường”.



      Namjiu chưa kịp trả lời, bà Jenjira tranh thay: “Nhưng mẹ thích cậu ta. Trông có vẻ lành, lịch . Cho dù có hơi cứng nhắc nhưng kênh kiệu, lại biết điều nữa. Và quan trọng nhất là cậu ấy tôn trọng gia đình mình, làm gì cũng biết xin phép bề , đúng ?”. Bà quay sang hỏi chồng.



      Ông Athikorn gật đầu vì muốn làm phật ý vợ.



      “Con sao, Jet? Con nghĩ thế nào?”.



      “Nếu nhìn vẻ bề ngoài cũng tốt ạ. Nhưng con muốn quan sát ta lâu hơn chút. ta là người giàu có, lại còn đẹp trai, con vẫn thấy lạ là sao ta lại có thể thích Namjiu. Vậy nên con muốn chúng ta quết định ngay. Thời gian giúp cho chúng ta biết thêm được nhiều điều, xem ta lòng với Namjiu nhà mình đến mức nào”. Jetana thẳng thắn , vốn là người hay để ý và suy nghĩ rất logic.



      Jok nghe thấy chưa, khi phát biểu về cái gì cũng phải sâu sắc như Jet ấy”. Namjiu được dịp lên giọng với ông thứ vốn nóng nảy, trái ngược hoàn toàn với cả. “Và đừng có mang thông tin sai lệch ra báo cáo nữa. Thảo nào… hôm nay Namjiu thấy vẻ đẹp trai của Jok có phần nhăn nhúm, lừa đảo thế nào ấy. Hóa ra là bị bẽ mặt. là đáng thương. Hôm nay hết cả đẹp trai”.



      “Được thể to mồm nhỉ, nhóc con”. Jirasak lắc đầu đứng dậy. “Con hơn”.



      “Ơ… đâu thế Jok?”. Bà Jenjira hỏi.



      “Con có hẹn với bạn mẹ ạ. Đêm nay mẹ cứ đóng cổng , con ngủ ở nhà bạn”. rồi, Jirasak nhanh chóng ra xe đỗ ngoài sân.



      “Vẫn còn dám ra ngoài à? Hôm nay đẹp trai đâu Jok ạ, cẩn thận làm con nhà người ta giật mình đấy”.



      Jirasak giơ nắm đấm về phía em rồi ngồi vào xe, lái ra khỏi cổng.



      Ông bà Athikorn và cậu còn trai lớn ngồi cười khi thấy hai em tức nhau. Hai người như thế ngay từ khi còn bé, ai chịu thua ai, lại còn phải tập luyện đấu khẩu trước nhằm “phát triển trí tuệ” để sau này bị bắt nạt. Cả hai vì thế mà dần trở thành cặp đôi đấu khẩu của gia đình Hatxchaban, khiến cả nhà lúc nào cũng nhộn nhịp, vui vẻ và đầy ắp tiếng cười.



      Sau khi Rawat đưa ngôi sao xinh đẹp mới nhất của mình về nhà ta, cậu liền lái xe đến thẳng pub hạng sang nổi tiếng nằm tại trung tâm thành phố. Vừa đến nơi, cậu nhận được chào đón vô cùng nồng nhiệt, từ cậu bé chuyên mở cửa xe đón khách chạy vội ra chào, cúi đầu lễ phép xin chìa khóa xe, cho đến ông quản lý pub đích thân ra đón, ông ta quá quen với vị khách hàng này.



      “Cậu Rawat, xin mời ạ!”. Ông quản lý mỉm cười vồn vã.



      “Hôm nay đông khách đấy. Còn phòng nào ?”. Rawat cũng cười đáp lại.



      “Với cậu Rawat tất nhiên là phải còn rồi, người nhà cả mà”. Ông quản lý nịnh bợ khách hàng lớn: “Để tôi thu xếp ngay đây, phòng cũ luôn”.



      Rawat gật đầu hài lòng. Ông quản lý gọi cậu nhân viên đứng gần đó lại dặn, ba câu. Cậu nhên viên nghe xong liền dẫn Rawat đến căn phòng đặc biệt vốn chỉ chuyên phục vụ cho những khách hàng quan trọng.



      Ở đây, Rawat nhận được chào đón nồng nhiệt chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của mình. Cậu chờ lâu người bạn hẹn từ trước bước vào.



      “Wat, đến lâu rồi à?”. Phanop hỏi bạn.



      “Cũng mới đến thôi”. Rawat ra vẻ mệt mỏi.



      “Sao lại có cái giọng đấy. Tớ vào nhà vệ sinh lát, rồi ra nghe cậu . Đừng có nghĩ quẩn rồi chết trước đấy”. Phanop vừa vừa mỉm cười. Cậu biết nếu thằng bạn thân thiết của mình giọng điệu này, lại còn đến mình mà dẫn theo bất cứ nào có nghĩ là bức xúc chuyện gì đó.



      “Quay lại nhanh lên đấy, còn giúp nhau nghĩ cách nữa”. Rawat .



      “Được rồi. Đợi chút , chịu nổi nữa rồi”. Dứt lời Phanop vừa vừa chạy ra khỏi phòng.



      Khi giải quyết xong vấn đề cá nhân, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Phanop sững người lại khi nhìn thấy người đến.



      Jok! Chào ”.



      “Ơ, Nop, cũng đến đây chơi hả?”. Jirasak nhận ra cậu em trai của bạn mà lâu gặp.



      “Vâng ạ. Jok cũng hay đến đây ạ?”.



      “Chán quá. Thằng bạn nó bùng, hẹn rồi đến. định về đây”. Jirasak tỏ vẻ chán chường.



      “Chán làm gì , ngồi với em cho vui, nhân tiện giúp em. Bạn em nó cũng chán kia”. Phanop nhiệt tình rủ Jirasak.



      “Liệu có được ?”. Jirasak lưỡng lự.



      sao đâu, có hai đứa em thôi mà. Thằng bạn nàyem nhiều chuyện đâu. Nó cũng tốt tính trừ những lúc rắc rối”. Phanop cười. Rawat quả người bạn tốt, bỏ rơi bạn bè những lúc khó khăn, chỉ tệ mỗi khi cậu ta giở chứng thôi.



      “Vậy cũng được”. Jirasak quyết định theo Phanop.



      Phanop trước dẫn Jirasak vào phòng: “Wat, đây là Jok, bạn Sak. Jok, đây là Wat, bạn em”. Phanop giới thiệu hai người với nhau.



      “Chào ”. Rawat chào chàng cao lớn vừa bước vào cùng bạn mình trong khi mặt vẫn vui vẻ hơn chút nào. Phanop và Jirasak cũng ngồi xuống ghế.



      “Tóm lại là cậu bị làm sao, trông cứ như sắp bị cắt cổ vậy?”. Phanop hỏi.



      “Mình chán. Ông mình bị con bé đó bắt mất hồn rồi”. Rawat bực bội: “ ấy tốt, làm cái gì cũng đâu ra đấy, thế mà cuối cùng ngã ngựa để cho con bé kia tóm được. cố độc thân lâu đến thế rồi, cuối cùng cũng thoát nhanh vuốt con quỷ cái”.



      “Wat chán Jok ạ, ông duy nhất của nó có người ”. Phanop thầm vào tai Jirasak.



      ta tốt à?”. Jirasak ngạc nhiên.



      “Trời ạ, Jok, em muốn ra đâu…”. Sau đó, kẻ muốn ra tường thuật lại cho người mới quen nghe hết tất cả những pha giáp mặt với con “quỷ cái” như thể muốn giãi bày hết bức xúc trong lòng.



      “Con bé đó rất điên khùng, tính tình du côn, man rợ. Cứ có gì hài lòng là lại dùng nắm đấm dọa dẫm. Nếu Jok thấy, giật mình. Đàn bà con gì mà vừa dữ dằn, vừa độc mồm độc miệng, chẳng ai có thể cãi nổi ta, vừa nhanh, vừa mạnh, vừa độc, còn hơn cả máy xén cỏ. Em muốn gặp ta, biết những gì em vừa hề sai chút nào”.



      “Đến thế cơà?”. Jirasak có phần kinh ngạc.



      đấy ạ. Em mới chỉ hiểu nhầm có chút xíu thôi, bỗng dưng ta nổi điên lên, đấm vào mặt em. Em muốn đánh trả, lại bị hiểu nhầm là bắt nạt phụ nữ. thấy loại con như thế có đáng sợ ?”.



      Jirasak lắc lắc đầu: “Du côn thế đúng là chịu được rồi. Mà trai cậu làm gì mà lại bị ta cho vào tròng thế?”.



      Rawat thở dài bất lực: “ ấy chắc là mắt mù tạm thời. Em cũng nghĩ xem làm cách nào giúp ấy sáng mắt ra đây”.



      Jirasak nhìn Rawat đầy vẻ thông cảm.



      “Nếu Jok có ý gì hay bảo em nhé. Em muốn có chị dâu là kẻ bệnh hoạn, cũng nào cũng chỉ nghĩ đến đánh đấm. Rồi ngày ông em cũng bị đánh đến chết mất thôi”.



      “Đến mức bệnh hoạn á?”. Phanop dám tin.



      “Bệnh hoạn là còn ít. Biết đâu ta bị tâm thần . Phải nhìn vào mắt ta ấy, đảo qua đảo lại như bi, mặt mũi quá tệ, tệ khó tả. Đấy là còn chưa kể đến thói vênh váo, lúc nào cũng cho mình là đúng, mình là nhất. Chỉ cần tồn tại hai đứa con như thế thôi là đàn ông thế giới này cũng đủ mệt rồi”. Rawat tranh thủ đá đểu sang Parani.



      Jirsask gật gù đồng tình: “Gặp phải loại phụ nữ như thế thà ở mình còn hơn”.



      Mắt Rawat đột nhiên sáng lên, nhìn vào Jirasak như thể gặp được bạn tri kỉ. “ Jok quá đúng. Lại đây, chúng ta cùng uống mừng. Lâu lâu em mới gặp được người tâm đầu ý hợp như . Dẫn sao, em cũng xin được làm người em của nhé”.



      Jirasak cười, cảm thấy vô cùng thích thú và có duyên với chàng mới gặp lần đầu này. “Được thôi, thằng em, lại đây làm em trai của Jirasak, người đàn ông mạnh mẽ và tuyệt vời này.”.



      “Quá được ạ”. Rawat vui vẻ . Sau đó, cả ba người cùng nhau cười vui vẻ vang cả phòng.



      cứ chờ mà xem. Em tìm cách đánh thức trai tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Nếu loại phụ nữ ấy về làm chị dâu của em , em chắc có ngày hạnh phúc mất. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt ta là em thấy kinh sợ rồi”.



      “Mặt mũi ta chắc là xấu xí lắm”. Jirasak cười.



      “Ôi, mặt ta chẳng khác gì trái đất bị thiên thạch đâm trúng hết”. Rawat gằn giọng, đầy vẻ thù hằn.



      Jirasak và Phanop bật cười khi nghe thất câu so sánh của Rawat.



      “Cậu cứ thích quá, đến mức ấy đâu. Tớ thấy ta cũng đáng đấy chứ, dù dữ dằn những mà cũng đẹp”. Phanop đỡ cho người mình từng gặp lần.



      Rawat nhìn Phanop như muốn nhắn nhủ hãy tỉnh táo lại : “Tớ nghĩ cậu chuẩn bị mù rồi. Cậu nên khám bác sĩ trước khi mắt hỏng hoàn toàn hơn”.



      Phanop cười lớn.



      “Hay là cậu bắt đầu để ý đến con bé nước mắm[1] ấy rồi”.Rawat nheo mắt nhìn bạn.



      [1] Tên Namjiu nếu đọc lệch là Namchim, nghĩa là nước mắm.



      , . Cậu đừng có vơ việc sang cho tớ. Tớ muốn bị trai cậu đá đâu”. Phanop vội phủ nhận.



      đâu”. Rawat cười cười như vừa nghĩ ra được điều gì: “Hai người đó vừa mới bắt đầu hẹn hò thôi. Cậu vẫn còn cơ hội. Chơi ? Tớ giúp cậu hết sức”. Rawat thầm lên kế hoạch trong đầu. nếu bạn cậu thích Namjiu , cậu hùa vào cho bằng được, chỉ cần kéo được ta ra khỏi Raman.



      đời nào”. Phanop lắc đầu, cậu vẫn còn muốn sống, cậu thừa biết trai Rawat xuống tay nghiêm và dữ đến mức nào.



      “Haizz…”. Rawat thở dài đầy tiếc nuối rồi quay sang hỏi Jirasak: “ Jok có hứng thú ?”.



      Jirasak cười: “ đâu. thích các đẹp cơ”.



      “Nếu thế phải bỏ qua ta rồi. Mặt như cái nồi đất thời Sukhothai[2]. Nhìn nhìn lại cũng nặn nổi ra được chữ đẹp nào đâu”.



      [2] vương quốc cổ nằm ở nửa phía nam của vùng Bắc Thái Lan ngày nay, tồn tại từ năm 1238 đến năm 1438.



      “Hả? Mặt như thế mà giống nồi đất khai quật từ thời Sukhothai chắc hẳn phải vô cùng quý giá”. Phanop trêu.



      “Ờ, quý lắm, lại còn hiếm có khó tìm nữa, phải giữ lại làm bạn với con bé ghê gớm kia, đứa là đồ cổ, đứa là nồi đất, rồi gửi cả đôi ấy vào bảo tàng luôn ”. Rawat nghĩ tới cảnh hai con người cổ vật bị đưa mà nhún vai ra vẻ vô phương cứu chữa.



      “Thằng này ác miệng !”. Phanop lắc đầu.



      Jirasak thấy buồn cười với cậu em vừa mới quen: “Xấu đến thế, sao trai Wat lại có thể thích được nhỉ?”.



      trai em thích của lạ. Từ trước đến giờ ấy sở hữu toàn những thứ tốt, giờ tự nhiên gặp được thứ lạ lùng, khác người nên mới hoa mắt mà rơi vào bẫy. Mà con bé ấy cũng giăng sẵn thiên la địa võng rồi, em mới rơi vào cái bịch, mất hết cả hình tượng như thế”. Rawat ngán ngẩm.



      “Phụ nữ thời buổi này lạ , cứ thích đổ xô vào đàn ông”. Jirasak .



      “Thế đấy ạ. Em thấy chán . Đáng ra phải để những người đàn ông như chúng ta tán tỉnh họ mới đúng, thế mới chọn được con mồi đúng ý, đẹp, đẫy đà, gợi cảm”. Rawat vừa vừa cố nhịn cười, mắt sáng lên khi nghĩ đến những nàng khác.



      “Chính xác đấy”. Jirasak tươi cười thích thú với câu của Rawat.



      “Rất vui vì được gặp hôm nay. Có vẻ hai chúng ta rất hợp cạ đấy, cứ như thể quen nhau từ lâu lắm rồi vậy”. Rawat cười xởi lởi.



      cũng nghĩ vậy. Có gì cần giúp chú cứ , phải ngại. Chúng ta đều là em thân thiết cả”. Jirasak hào phóng .



      “Wat, cậu có thể gửi gắm Jok được đấy. ấy tốt bụng, lại còn là điều tra viên tuyệt vời của cục cảnh sát nữa”. Phanop tâng bốc Jirasak.



      “Vậy có gì giúp đỡ em nhé”. Rawat cười tươi với Jirasak.



      “Nop cứ quá. chỉ là tay cảnh sát quèn thôi mà”.



      “Trời ạ, Jok, ai chẳng biết Jok giỏi đến mức nào. phải khiêm tốn quá đâu”.



      Bỗng nhiên, mắt Rawat sáng lên như thể vừa nghĩ ra được ý gì hay ho: “ Jok, có thể tìm cho em vệ sĩ giỏi được ?”.



      “Có người định làm hại chú sao, Wat?”. Giọng Jirasak lập tức trở nên nghiêm nghị.



      “Ờ, Wat, cậu gây chuyện với ai sao, người như cậu sao có thể có kẻ thù được?”. Phanop lo lắng hỏi.



      phải giật mình, tớ có kẻ thù nào cả, tớ chỉ cần có vệ sĩ cùng để phòng thân thôi”. Rawat khẽ cười, mắt nhìn chằm chằm về phía trước đầy thách thức: “Chỉ cần nữ vệ sĩ giỏi chút làm vật cản, cho cái con bé ‘canh nhạt’[3] kia có thể đến dọa dẫm nữa”.



      [3] Tên Namjiu đọc lệch thành Namchut có nghĩa là canh nhạt.



      “Này Wat, cậu định gây chiến à?”. Phanop hỏi.



      đến mức đó nhưng tớ cũng nên làm gì đó để phòng ngự chứ. Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, để phụ nữ họ tự giao chiến với nhau, nhìn đỡ đáng ghét. Nếu để người đàn ông lịch thiệp như tớ xông vào kể cũng hơi quá, rồi lại bị mang tiếng là bắt nạt phái yếu. Phải để phụ nữ đấu với phụ nữ mới công bằng”. Rawat cười, trong mắt ánh lên ranh mãnh.



      Phanop lắc đầu với suy nghĩ quá xa xôi của bạn.



      “Liệu Jok có thể tìm được cho em nữ vệ sĩ rắn tay để đối phó với con bé kia ?”.



      “Được, thành vấn đề. có rất nhiều đàn em giỏi giang. Thậm chí có người còn có thể quật ngã nhiều gã to con trâu mộng nữa kia”. Jirasak .



      “Thế càng tốt. Chuyện này em trả thù lao hào phóng, chỉ cần đó là người giỏi nhất thôi”.



      “Được. Chuyện cỏn con ấy mà, liên hệ cho. Đảm bảo Wat phải ngạc nhiên”. Jirasak đầy tự tin.



      Rawat cười, mắt sáng lên đầy thích thú. đến lúc cậu xoay chuyển tình thế từ kẻ bị ức hiếp thành kẻ được quyền dọa dẫm rồi. Lần này, hai con bé kia được phen khinh hồn bạt vía, trốn chui trốn lủi khi gặp vệ sĩ của cậu. Xời, chỉ đá chơi vài cái rồi được huy chương mà cũng vênh váo à? Để xem có chọi được vệ sĩ chuyên nghiệp trong đội của Jok, người mới quen nhưng vô cùng đáng kính của cậu hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :