1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41:Giấc mơ
      Bầu trời mảnh xanh lam, cơn gió, chỉ có từng đám từng đám mây trắng bay vần vũ bầu trời

      Tôi mặc áo cưới, trùm khăn voan màu trắng, khoác tay Huyền, chậm rãi vào giáo đường chật ních tân khách, cha xứ đứng ở lễ đài, cầm cuốn Thánh kinh trong tay chờ đợi.

      "Cha nuôi, con có chút khẩn trương." Tôi giọng nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh .

      Ánh mắt Huyền vẫn nhìn về phía trước, bước chân có chút rối loạn, nhưng trong giọng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, " sao, có cha nuôi ở đây, xảy ra chuyện gì may."

      "Ngài đại diện nhà trai, lại còn đại diện nhà , chuyện này tốt lắm đâu." Tôi giọng .

      Huyền cười , "Đây chính là nhà kết hôn, hết con đường này, con thể gọi ta là cha nuôi nữa rồi."

      Tôi giọng đáp tiếng, cưỡng bách mình ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

      Xuyên qua tấm khăn voan trắng, tôi nhìn thấy cha xứ đứng lễ đài, mái tóc chải ngược nhưng có vài cộng rớt lòa xòa trước trán. Mà người đàn ông bên cạnh cha xứ lại quần áo cầu kỳ, lông mày ngọn núi nhíu chặt, giờ phút này ánh mắt nhìn tôi như nhìn kẻ thù.

      Tâm trạng của tôi run lên, bước chân chậm lại chút, "Cha nuôi, con có thể đổi ý ?"

      Huyền cười khẽ, " quá chậm, con chỉ còn con đường duy nhất là làm nàng dâu gia thôi."

      "Nhưng cha xem sắc mặt của Tam Nhi rất khó chịu a." Tôi lo lắng .

      "Cái đó là vui mừng."

      Tôi thiếu điều bị nước miếng làm cho sặc chết, cha nuôi phải mở mắt mò sao? Ai vui mừng mà chau mày trợn mắt chứ?

      Ai vui mừng mà trong tình hình đặc biệt này lại mài răng kẽo kẹt kẽo kẹt?

      Càng đến gần Hạng Thiên, vẻ bất mãn mặt lại càng ràng, càng phóng đại, tôi liều mạng an ủi mình, tự với mình có việc gì, rất nhanh mọi chuyện qua.

      Sau khi đưa tôi tới bên cạnh , Huyền xuống dưới giáo đường, ngồi xuống bên cạnh bà nội cùng mẹ nuôi, cha xứ nhanh chậm làm lễ cưới, vẻ mặt của tất cả mọi người tràn đầy mong đợi, duy chỉ có Lão đại và Nhị Nhi đứng ở xa lễ đài lắm, chuẩn bị nghĩ cách trêu chọc Hạng Thiên.

      "Bách Khả, to gan, ngay cả tôi mà cũng dám tính toán!" Tam Nhi buồn bực , đem ánh mắt nhìn loạn khắp nơi của tôi kéo trở lại. Bốn mắt nhìn nhau, khi tôi thấy đáy mắt cháy lên lửa giận, trái tim khỏi trở nên căng thẳng.

      Tôi lắp ba lắp bắp, "Tôi. . . . . . Tôi có, là bà nội và cha nuôi muốn gả tôi. . . . . ."

      "Câm miệng!" lạnh giọng cắt đứt tôi, cắn răng nghiến lợi , "Bà nội bọn họ là hồ đồ, còn là giả bộ hồ đồ! Tôi với bao nhiêu lần, tôi thương , thương , nghe hiểu tiếng Trung Quốc hay là nghe hiểu tiếng người?"

      " lịch chút !" Tôi thừa nhận, tôi bị kích động rồi, mặc dù, trước khi vào giáo đường, bà nội dặn dặn lại tôi phải nhường nhịn Tam Nhi, đừng chấp nhặt với , nhưng những lời của đả thương người quá mức, người buộc lấy tôi là người thân của , chứ phải là tôi, cam lòng có thể đồng ý, sao lại phát giận với tôi?

      "Lịch ? Đó là vật gì? cần sao?" châm chọc.

      Bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh! Nếu như tại tôi đổi ý, gia rất mất mặt!

      Tôi cảnh cáo mình như thế, nhưng bàn tay lại chịu khống chế, đột ngột kéo tấm khăn voan trắng đầu ra, chỉ chỉ vào ngực Tam Nhi , " hãy nghe cho kỹ, nương ta lấy chồng! thích cưới ai cưới!"

      "Bụp!" Quyển thánh kinh trong tay Cha xứ rơi xuống đất, trong giáo đường mảnh xôn xao.

      Bà nội đứng lên đầu tiên, gấp giọng , "Bách Khả, 18 lạy cũng lạy rồi, lúc này đừng như thế nữa."

      Tôi tháo bao tay bằng ren ra, nắm chặt chiếc khăn voan, quay đầu, kéo đuôi váy rất dài xuống khỏi lễ đài.

      "Bà nội, cha nuôi, mẹ nuôi, rất xin lỗi, con có cách nào gả cho cái tên hồ đồ đó." Tôi hướng về phía ba vị bề nhà gia khom người bái sâu, dưới cái nhìn kinh ngạc và soi mói của mọi người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ra khỏi giáo đường.

      Bầu trời vẫn màu xanh lam như cũ, mà thế giới của tôi lại u mảnh, khi quệt qua gò má lạnh lẽo tôi mới giật mình, tôi khóc!

      "Bách Khả." Cha tôi đứng ở con đường đối diện chờ tôi, "Cùng ba về nhà thôi."

      Tôi kéo váy chạy tới phía cha, chợt, chiếc xe vọt nhanh ra, tôi muốn tránh, nhưng cơ thể lại cứng ngắc đứng giữa đường thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực kêu to, "Cha, cứu con!"

      Cha tôi vẫn nhúc nhích, chỉ liếc tôi cười cười rồi , "Đây là xe đón con về nhà, mẹ con ở nhà chờ con đấy."

      Xe chậm lại, cũng phanh, mà bất chấp tất cả bay tới. Tôi đột nhiên nhớ ra, cha mẹ qua đời rất nhiều năm, cha tôi đến đón tôi, phải ý là tôi sắp chết sao?

      Mặc dù rất nhớ cha mẹ, nhưng tôi muốn chết, trong cơn sợ hãi, tôi kêu lớn, “ Hạng Thiên, cứu tôi!"

      Nhưng, tới, tiếp theo nghe “phịch” tiếng, chiếc xe đụng tôi ngã xuống mặt đất, trong lúc vô tri vô giác, bên tai vang lên giọng , "Bách Khả, tỉnh dậy."

      Tôi mờ mịt mở mắt, đối mặt với vẻ mặt bất đắc dĩ của Tam Nhi, bế tôi té từ ghế salon xuống đất lên, ôm vào trong lòng mình, vỗ phía sau lưng của tôi hỏi, "Gặp ác mộng?"

      Tôi ở nhà, có giáo đường, có cha, càng có chiếc xe nào bay nhanh, tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mộng Nam Kha, nhận thức này khiến tôi thở phào.

      " mơ thấy cái gì?" Tam Nhi hỏi tới.

      "Mơ thấy ba tôi tới đón tôi về nhà." Tôi cố tình bỏ qua đoạn hôn lễ.

      Mi tâm vặn vẹo, " bao lâu chưa bái tế chú ấy rồi hả?"

      Tôi mạn phép cúi đầu nhớ, "Đại khái khoảng hơn bốn tháng rồi."

      giơ tay lau mồ hôi lạnh trán tôi, "Ngày mai đừng học nữa, tôi và bái tế."

      " cần, còn phải làm việc, tự tôi có thể được."

      "Tôi cái gì làm theo cái đó, cho dị nghị." bá đạo , "Trở về phòng ngủ, sáng sớm ngày mai gọi tôi rời giường sớm chút."

      "Được rồi." Tôi cười nhạt, từ trong ngực lui ra ngoài, " cũng ngủ sớm chút."

      lắc đầu cái, giơ xấp tài liệu trong tay giơ lên quơ quơ , "Hạng Kình đáng chết lại chơi mất tiêu, toàn bộ công việc giao hết cho tôi, lão đại sắp bị ta làm cho tức hộc máu rồi."

      Mặc dù Nhị Nhi là hai, nhưng tính tình của ta khiến người ta bất đắc dĩ, bất kể công việc có nặng nhọc hay , chỉ cần cảm thấy phiền, ngán, liền chơi trò mất tích, ai cũng tìm được , đụng phải tay chân làm việc đàng hoàng như vậy, lão đại và Tam Nhi buồn bực mới lạ.

      muốn quấy rầy công việc của , tôi xoa cái mông đau đớn trở về phòng ngủ, giấc mộng vừa rồi quấy nhiễu khiến cơn buồn ngủ của tôi biến mất.

      Trong lúc vô tình, tôi và Tam Nhi "Ở chung" được hơn nửa năm, trong ánh mắt của mọi người, chúng tôi sớm trở thành đôi tình nhân vô cùng khắng khít và thân mật, nhưng thực tế, chúng tôi chỉ ở chung dưới cùng hiên nhà, dùng thái độ bá đạo cường thế quan tâm tôi, cho phép ai ngoại trừ khi dễ tôi, cho phép ai ngoại trừ , nhất là phái nam quá gần gũi tôi, tôi chỉ việc ngày qua ngày chăm sóc cuộc sống sinh hoạt và ăn uống thường ngày của .

      thương tôi, cưng chiều tôi, có lúc còn có thể hôn tôi, nhưng, lại thừa nhận là bạn trai tôi.

      Người đầu tiên tôi nhớ tới , trong cuộc sống của tôi, đóng vai trò là trung tâm, bởi vì chúng tôi chịu ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng lại giống như hai người chuyện đương, nên có người gọi mối quan hệ này là mập mờ.

      Tất cả những chuyện này đều là do trận say rượu kia đưa tới, mặc dù, từ sau khi đó, chúng tôi còn vượt khuôn nữa, nhưng chúng tôi chuỗi kíp nổ ở cùng nơi, cột vào cùng nhau.

      "Răng rắc" khóa cửa phát ra tiếng kêu to, đem tôi đây như vào cõi thần tiên kéo về thực tế.

      Tôi ôm đầu gối ngồi ở bên giường, quay đầu lại, tầm mắt chăm chú nhìn vào vầng trăng sáng treo cao.

      "Sao kéo rèm cửa sổ?" Giọng từ tính hàm chứa nụ cười, chiếc nệm lún xuống, hai cánh tay từ phía sau ôm lấy tôi, lồng ngực ấm áp của Tam Nhi dán lên sau lưng tôi.

      Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ , "Trăng sáng rất đẹp."

      "Nửa đêm canh ba ngủ được, liền ngắm trăng?" khẽ cười hôn lên lỗ tai của tôi, thân mật mờ ám này, mang theo kiều diễm cùng hấp dẫn.

      Tôi gảy gảy lỗ tai ngứa ngáy, , "Tôi có thời gian rảnh rỗi đó."

      "Vậy sao ngủ?"

      "Bởi vì tôi biết lén bước vào." Tôi đẩy tay của ra, ngoái đầu lại liếc nhìn , "Từ sau khi tôi chuyển vào đây, sao còn nhảy nhót vào đêm trăng tròn nữa?"

      Sắc mặt cứng lại, con ngươi xanh đen có chút lóe lên, nghĩ tới người đàn ông này cũng xấu hổ, lần đầu tiên trông thấy, có cảm giác rất mới mẻ.

      Tôi nhàn nhạt cười, "Trở về phòng , giải quyết xong việc đó , ngày mai còn phải dậy sớm đấy."

      Lời của tôi làm con ngươi căng lớn, đáy mắt đen nhánh lên những tia sáng khó có thể tin. cho rằng tôi biết, nhưng tôi cũng phải đứa bé chưa hiểu việc đời, sao lại biết bị dục vọng làm cho đứng ngồi yên?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42:

      Loài sói giữ lại số đặc tính nào đó chút của loài sói, ví dụ như, mỗi khi trăng tròn, Tam Nhi cũng bị dục vọng làm cho nóng nảy yên. So với kinh nguyệt của phụ nữ còn chính xác hơn, nhưng cách nào quên được Nhiễm Du, cho nên, mặc dù bất an, nhưng lại muốn ân ái. Mấy lần đứng bên bờ vực lau súng cướp cò, cũng dùng chỉ câu, "Tôi thương " dập tắt tất cả.

      Bởi vì tình cảm hoàn toàn đầy đủ, cho nên, vui vẻ. Làm như vậy coi như là có trách nhiệm đối với bản thân mình, có tôn trọng đối với tôi. Nhưng là, đối với phụ nữ, nhất là người phụ nữ còn rất mơ hồ, phân biệt được tình , bốn chữ "Tôi thương " lại rất đả thương người. Nhưng nếu như mỗi tháng có thể nghe tới hai ba lần, tổn thương cũng thành thói quen.

      Tam Nhi từng , Xảo Dĩnh phải thiện nam tín nữ, bởi vì, Xảo Dĩnh rất thông minh, hơn nữa còn rất kiên cường.

      Nhưng là, điều này cũng có nghĩa là, gương mặt như búp bê của tôi đây lại chỉ là búp bê pha lê. Cho nên, trong cuộc sống của chúng tôi thường xuất loại cục diện này —-

      Ánh trăng sáng, chiếu vào phòng khách, tôi và Tam Nhi dựa vào nhau uống nước xem ti vi. Mọi người đều là người trưởng thành, nếu như mập mờ, khó tránh khỏi nhận được cái hôn hay cái gì đó, khi thú tính của bộc phát , ách. . . . . . Ý của tôi là, khi giữa hai người phát ra tia lửa, mắt thấy thế cục sắp sửa mất khống chế nhíu chặt chân mày , "Tôi thương !"

      Tôi giống như bị nước lạnh dội vào đầu, sau giây phút sững sờ trì trệ và mờ mịt ngắn ngủi, trả lời câu, "tôi cũng vậy."

      Tam Nhi cũng phải là người chịu được đối đãi nghiêm khắc của người khác, có thể , tôi, nhưng, nếu khi tôi tôi thương , rất mất hứng. Mỗi lúc như thế, dùng lực hôn tôi, vì vậy nụ hôn dịu dàng chút nào, thậm chí còn mang theo mùi vị trừng phạt cùng cảnh cáo.

      Cho đến khi tôi bị hôn tới toàn thân bủn rủn, mới lui ra, dùng ánh mắt dương dương đắc ý nhìn tôi.

      Mặc dù phản ứng sinh lý của tôi khống chế được tốt lắm, nhưng tôi vẫn có thể sử dụng biểu tình tỉnh bơ đùa cợt, cũng tặng kèm câu "Từ thân tôi lăn xuống , nếu , tôi đá gãy Tiểu Hạng Thiên của nhà !"

      Sức hấp dẫn của phái nam có tác dụng, thẹn quá thành giận nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng kiêu căng trừng trở về, nhìn chằm chằm hồi, hai người nhịn được phì cười, sau đó, đứng dậy trở về phòng, còn tôi tiếp tục quan sát bộ phim bộ hoang đường nhàm chán.

      Làn gió đêm bướng bỉnh lay động tấm rèm cửa sổ, tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn về vầng trăng sáng treo bầu trời đêm. Nó cho tôi biết, tôi, nó cho tôi biết, xao động là xuất xứ từ việc đó. Đây chính là cuộc sống của chúng tôi, có chút quái dị, có chút được tự nhiên, còn có chút hoang đường.

      "Bách Khả, có nghe tôi cái gì hay ?" thanh bất mãn của Tam Nhi đem tôi từ trong hồi ức tỉnh táo lại.

      Chống lại cặp mắt có chứa tức giận, tôi chột dạ cười, "Lặp lại lần nữa ?"

      Tam Nhi trầm mặc , cặp mắt kia, giống như viên đá đen mang đến cho người ta vận rủi, tuấn mỹ nhưng nguy hiểm. Bờ môi khẽ mím khiến cho tôi hoài nghi, là vì đề phòng hàm răng của mình ra ngoài làm loạn mới có thể làm ra cái loại động tác đó, hay là động tác của con sói khi lang tức giận!

      "Lặp lại lần nữa , tôi bảo đảm rửa tai lắng nghe, chữ cũng bỏ sót!" Tôi nắm móng vuốt sói. . . . . .Ách, ý của tôi là, tôi kéo tay của tới lui nhàng, rất có ý vị lấy lòng.

      "Tôi công tác." hờn giận gạt tay của tôi ra, buồn bực bỏ . Người đàn ông này luôn như thế, nóng giận tới nhanh, nhưng cũng nhanh , quen thuộc với tính khí khó chịu của nên tôi đây tự nhiên để ở trong lòng.

      Buổi sáng hôm sau, tôi vẫn bảy giờ rời giường như cũ, sau khi rửa mặt, chuẩn bị bữa ăn sáng, bận rộn gần nửa giờ, thức ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt sớm ra lò, tính kêu Tam Nhi rời giường, thấy vào phòng ăn.

      Bởi vì phải bái tế cha mẹ tôi, mặc bộ quần áo màu đậm, quần tây được ủi rất bằng phẳng, áo sơ mi lụa nhuộm sắc thái của bình minh. Khí phách quạ đen rất đẹp trai a. . . . . . , tôi lại bậy, ý của tôi là, mặc như vậy rất đẹp trai .

      Tôi dọn xong bát đũa, cười hỏi, "Sao hôm nay lại tự giác như vậy?"

      ngáp cái, thần sắc có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng ngữ điệu vẫn giống như thường ngày: " bên ngoài nhìn xem, chừng bây giờ mặt trời lặn xuống phía tây rồi."

      Tôi xem qua rồi, mặt trời vẫn ở phía đông, chỉ có điều, máy vi tính của và tài liệu liên quan đến công việc vẫn còn ở phòng khách, xem ra phải vấn đề là mặt trời, mà vấn đề là ở chỗ người nào đó suốt đêm chiến đấu hăng hái ấy. Tôi khuyên cần theo tôi bái tế, nhưng nhưng cảm kích, còn tặng tôi cái liếc mắt xem thường.

      Vì vậy, sau khi ăn qua điểm tâm, chúng tôi liền ra cửa. Mua ít hoa quả tươi cần thiết để cúng bái, cha thích ăn điểm tâm, mẹ thích trái cây, xe bắt đầu lăn bánh đường.

      Nơi an nghỉ của cha mẹ tôi phải công viên tưởng niệm, mà ở ngôi làng thuộc quản lý của thành phố D, nghe cha , tổ tiên của Bách gia có người tốt nghiệp Cử nhân, trong triều đại nhà Thanh lúc bấy giờ đứng hàng Lục Phẩm, vì vậy, mộ phần tổ tiên nhà họ Bách mặc dù xa hoa quý phái nhưng cũng quy cách hơn so với những người bình thường rất nhiều, điều được vừa ý lắm chính là cách thành phố D hơi xa, lộ trình hơn bốn giờ nhưng phải tất cả đều là đường nhựa, cho nên, khi tới được mộ phần tôi bị lắc lư khiến đầu óc choáng váng rồi.

      Hạng Thiên thấy tôi dường như nhuyễn chân tôm (mềm nhũn), vừa chế nhạo tôi, vừa nhổ cỏ dại trước mộ bia. Tôi nghỉ ngơi lát, đợi đầu óc khôngcòn choáng váng, bắt đầu lau Mộ Bia, bày biện đồ cúng tế. Tất cả đều dược sắp xếp rất thỏa đáng, tôi kêu Hạng Thiên lên xe ngồi, nhưng lại chịu . Lại , đây là lần thứ hai theo tôi về quê cúng bái, nếu như cha mẹ dưới suối vàng có biết, cũng được xem là người nhà của tôi.

      Vào mùa xuân nên gió hơi lạnh, mùi vị cỏ tươi thoang thoảng khiến cho lòng người trong phút chốc trở nên bình tĩnh, tôi và cha mẹ hàn huyên cả ngày, rồi sau đó phủi cỏ vụn người, đứng lên , "Về nhà thôi."

      Tam Nhi khoác tay tôi, lẩm bẩm , "Thưa chú, cháu giúp chú chăm sóc Bách Khả, ngài đừng nghe ấy đùa giỡn như thế."

      Trong hơi lạnh của gió xuân trong, tay của vô cùng ấm áp, đứng ở bên cạnh , trong lòng tràn đầy bình yên.

      Tôi quơ quơ tay của , cười nhắc nhở, " phải thích hứa hẹn sao?"

      từng nhiều lần bày tỏ, ghét bị lời hứa trói buộc, cho nên, dễ dàng hứa hẹn. Bây giờ đối mặt với cha tôi những lời kia, thể đó phải là lời hứa.

      Đuôi lông mày của nhướng lên, vô vị , "Nhìn và nhìn con thỏ có khác nhau sao?" Ý , những câu này căn bản tính là lời hứa!

      Những suy nghĩ ngọt ngào trong lòng phai , tôi chau mày nhìn chằm chằm, "Ý của là, ba tôi là lão thỏ già?"

      buồn cười , "Chỉ có tự cha mình như thế nha? Cẩn thận chú tức giận. . . . . ." Mới nửa, phía sau mộ bia, chợt truyền đến tiếng vang quái dị.

      Tôi cả kinh, vội , "Cha, con có ý tứ đó. Ngài đừng nóng giận!"

      Tam Nhi nén cười, giơ tay lên ra hiệu tôi im lặng, sau đó, lặng lẽ ra phía sau mộ bia của cha tôi, thần sắc kia giống y như con sói nhìn chăm chú vào con mồi, chợt, cúi người xuống, ngay sau đó nhấc lên con thỏ lớn hơn bao nhiêu so với bàn tay .

      "Nó chiếm tiện nghi của ." Tam Nhi đùa giỡn .

      Trán tôi đầy vạch đen, cư nhiên giả mạo ba tôi, muốn ăn đòn.

      Nhưng, con vật là đáng , thể xuống tay được, tôi kêu Tam Nhi thả nó , thế nhưng lại lắc đầu , "Đây là thỏ hoang chánh tông, chất lượng thịt khẳng định tệ."

      Tôi quýnh 囧囧, ngó ngó con sói thứ thiệt, lại ngó ngó con thỏ thứ thiệt, quyết định giành lại nhanh, ôm lấy con thỏ còn chưa đủ cho nhét kẻ răng bỏ chạy.

      Tam Nhi cũng đuổi theo, chỉ ung dung , "Nếu như mà thả nó ra, tôi hầm ."

      Bước chân của tôi ngừng lại chút, cúi người buông tay, con thỏ bỗng chốc nhảy tới đất, tôi giọng xua đuổi, "Chạy mau chạy mau, đừng để con sói bắt được."

      Mùa xuân, lúa non cao gần nửa cẳng chân rồi, con thỏ hoang ba chạy hai nhảy bỏ chạy thấy dạng.

      Tôi hài lòng đứng lên, Tam Nhi đứng nơi xa nhún vai, " đáng tiếc, để nó trốn thoát."

      Tròng mắt đen của hơi híp lại, khóe môi giơ lên, bị ánh mặt trời nhuộm, làn da màu mật ong lộ ra vẻ vô cùng tuấn mỹ. Chỉ có điều, lời của khiến cho tôi còn lòng dạ nào mà thưởng thức mỹ nam.

      , "Nếu như đủ thông minh, nên chạy cùng con thỏ kia .”

      Nụ cười xấu xa kia làm tiếng chuông cảnh báo trong lòng tôi chấn động, tôi co cẳng chạy, đạp ngã biết bao nhiêu lúa non.

      Ánh mặt trời giữa trưa, làn gió mang hơi lạnh, sau lưng còn có con sói xấu xa, khiến tôi có loại cảm giác hạnh phúc vây quanh, đáy lòng có tiếc nuối , bị tôi lựa chọn bỏ quên, thế gian có chuyện thập toàn thập mỹ, tôi bắt buộc phải giữ lời hứa, chỉ muốn sống cuộc sống yên lặng, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. . . . .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43:

      Trưa Chủ nhật, tôi bận rộn trong bếp. Nấm hương, sườn xào chua ngọt, thịt bò nướng, mở nồi, lấy ra ba hộp đựng thức ăn, đem thức ăn chia làm ba phần bằng nhau, hộp nào cũng đầy thức ăn.

      Đinh linh linh —-

      Điện thoại vang lên.

      Tôi vội vàng ra phòng khách, cầm ống nghe lên, tiếng cười của Nhị Nhi truyền ra: "Có muốn tôi đón em hay ?"

      " cần, buổi trưa rất dễ kẹt xe, cứ để em “con rùa” qua. Các đợi thêm nửa giờ nữa, bây giờ em liền ra cửa."

      "Vậy em xe cẩn thận chút."

      "OK!" Tôi cúp điện thoại, cởi tạp dề xuống, vội vội vàng vàng rửa mặt, thay quần áo.

      Sau nửa giờ, tôi đứng dưới tòa nhà tập đoàn thị, cách đó xa, người áo mũ chỉnh tề như hoàng tử tiến lên đón.

      " vất vả cho em rồi, vất vả mới được nghỉ phép, còn phải đưa cơm trưa cho chúng tôi." Dưới ánh mặt trời, làn da của Nhị Nhi trắng mịn sáng long lanh khiến thân là phụ nữ như tôi vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

      Tôi đưa cho hộp cơm của lão đại và của , cười khanh khách , "Ai với là vất vả, thân là em tự nhiên cũng muốn cống hiến phần sức lực bé a."

      Bởi vì Tam Nhi có tật xấu là rất kén ăn, thường thường vào ngày nghỉ tôi vẫn đưa cơm cho . Hôm nay cũng như thế. ra Tam Nhi chỉ kêu tôi làm phần cơm trưa đưa tới đây, nhưng, lần nào tôi cũng mang theo thêm phần của lão đại và Nhị Nhi , lão đại kén ăn, Nhị Nhi cũng thế, cho nên, thức ăn của Tam Nhi là thịt vui.

      Thang máy bay lên tới tầng 36, thư ký của lão đại, Đồng Phỉ cười híp mắt tiến lên đón, cười giỡn , "Chị , có phần của tôi à?"

      Người ngoài gọi Xảo Dĩnh là , còn tôi tự nhiên rơi xuống danh xưng chị .

      chờ tôi trả lời, Nhị Nhi đem hộp đựng thức ăn đẩy cho ta, hào phóng "Tam Thiếu giảm cân, phần này cho thôi."

      Cửa phòng làm việc khép hờ bỗng chốc mở ra, Tam Nhi đứng ở bên cửa, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười , "Người giảm cân chính là Hạng Kình, nên ăn phần kia ."

      Lại nữa rồi! hai em cứ gặp mặt nhau liền ngắt nhéo nhau này sao có thể tọa nên úy tín ở công ty được chứ!

      Đồng Phỉ vội khoát tay, " cần, tôi cũng giảm cân, các ngài cứ từ từ dùng."

      "Vậy cũng được, chúc giảm cân thành công." Nhị Nhi đem hộp đựng thức ăn đưa cho Tam Nhi, sau đó quay người lại, vào phòng làm việc của lão đại.

      Tam Nhi tức giận trừng tôi, " phải chỉ kêu mang phần tới thôi sao?"

      "Làm sao có thể ăn ngon chỉ ăn mình hả?" Tôi buồn cười vào phòng làm việc.

      "Tôi thích!"

      "Vậy đợi ." Tôi lườm cái, cất giọng kêu Hạng Dương đắm chìm trong công việc, "Lão đại, ăn cơm trước ."

      "Được." Lão đại ngoài miệng đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tập văn kiện tay.

      Nhị Nhi tới, “bụp” khép lại tập văn kiện, Tam Nhi phối hợp , "Cuồng công việc, ăn cơm."

      thể , tình cảm của ba em nhà này tệ, mặc dù Tam Nhi và Nhị Nhi hễ gặp mặt là ngắt nhéo nhau, nhưng lại là người vì tiền vì quyền thế mà so đo với nhau, trong xã hội đại này, tình cảm như thế là vô cùng đáng quý .

      Lão đại đứng dậy bước thong thả đến ghế sa lon, xoa tóc của tôi , "Lần sau đừng đưa cơm tới nữa. Khó có khi được nghỉ phép, dạo phố chút phố, gặp mặt bạn bè cho vui."

      Tôi cười híp mắt gật đầu, lão đại mặc dù rất nghiêm túc, nhưng cũng là người rất nhân từ, dĩ nhiên, Nhị Nhi cũng kém.

      Lão đại vừa dứt lời, Nhị Nhi liền từ trong túi lấy ra cái hộp đẩy tới trước mặt tôi: "Mua được từ hội đấu giá, xem chút xem có thích ."

      " giữ ." Ngón tay Tam Nhi búng cái, hộp quà trượt đoạn ngắn mặt bàn, trở lại vị trí trước mặt Nhị Nhi .

      Nhị Nhi khẽ nhíu mày, "Cũng phải là đưa cho cậu, tại sao cậu thay người ta quyết định."

      Tam Nhi bĩu môi, "Tôi thích."

      Nhị Nhi nhíu mày, "Tôi thích thế."

      Tôi và lão đại chỉ đứng nhìn chứ gì, cùng lúc thở dài, chút chuyện chỉ bằng hạt mè cũng có thể làm cho hai người bọn họ ầm ĩ, tôi hoài nghi, bọn họ căn bản phải vì chuyện tranh giành, mà vì muốn cãi nhau!

      "Các ừ từ ăn, em trước." Tôi đứng dậy lấy túi xách, chuẩn bị sau khi rời khỏi công ty trở về biệt thự thăm bà nội.

      Lão đại , " đường cẩn thận."

      Nhị Nhi , "Mang chiếc hộp ."

      Tam Nhi , " tới phòng làm việc chờ tôi. . . . . ." Dừng chút, lại bồi thêm câu, " cho lấy đồ của ta."

      Đầu tôi lớn như cái đấu, nhìn lão đại nhờ giúp đỡ, lão đại tâm linh tương thông, tính mở miệng, chợt cửa phòng làm việc vang lên.

      Lão đại ném cho tôi ánh mắt cứ bình tĩnh đừng nóng nảy, cất giọng , "Vào."

      Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Đồng Phỉ vừa đẩy cửa tóc ngắn mặt đầy vẻ tươi cười chạy vào: "Âu Tương Cơ, có nhớ tôi hả?"

      ( Âu cơ tương: ý là chú. )

      Giọng trong trẻo, dung mạo ngọt ngào đáng , mặc chiếc váy rất trẻ trung, sau lưng đeo cái ba lô rất to, mặc dù vẻ mặt non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra ta cũng khoảng hai mươi tuổi rồi.

      Tôi quan sát an hem gia Đệ, nghiêm túc so sánh, người nào là chú của ta?

      Lại thấy, lão đại vỗ trán, Nhị Nhi vùi đầu ăn cơm, Tam Nhi khẽ dựa vào salon, khóe môi nâng lên đường cong nhìn có chút hả hê.

      thất vọng rũ bả vai xuống, " ai nhớ tới tôi sao?"

      "Làm sao biết chứ?" Tam Nhi dương quái khí , "Hạng Kình rất nhớ ."

      Nhị Nhi ho tiếng, tựa như bị thức ăn làm cho nghẹn.

      "Đồ quỷ sứ đáng ghét!" liếc Tam Nhi cái, tới gần Nhị Nhi và lão đại, vừa vỗ sau lưng Nhị Nhi vừa , "Mỹ Nhân, ăn từ từ . Ngộ nhỡ vì tôi tới mà quá vui mừng, quá kích động, cẩn thận nghẹn chết, vậy có biết bao đàn ông và phụ nữ hận tôi hả?"

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." Lời của so với thức ăn còn nghẹn hơn, Nhị Nhi càng ho khan dữ dội hơn.

      Lão đại dường như sợ em trai bị nghẹn chết, vội vàng dời lực chú ý của : "Tô Mạt, ba biết tới đây ?"

      Tô Mạt gật đầu, "Chính ông ấy muốn tôi đến thăm mọi người." Sau khi xong, đôi mắt to như viên bi đánh vòng từ Nhị Nhi qua lão đại, "Tôi muốn ở lại thêm vài ngày, các người ai muốn chứa chấp tôi?"

      Tiếng vừa dứt, Nhị Nhi bỗng chốc đứng lên: "Tôi còn có chuyện, trước đây." ràng là muốn chạy trốn.

      Tròng mắt đen của Tô Mạt híp lại, khóe môi treo nụ cười lạnh: "Mỹ Nhân, tôi nguyền rủa từ công biến thành thụ, mỗi ngày bị mãnh nam giày xéo!"

      "Khụ khụ khụ. . . . . ." Đừng hiểu lầm, lúc này người ho khan phải Nhị Nhi, mà là tôi cẩn thận bị nước trà làm sặc.

      Tam Nhi cười to, Nhị Nhi từ trước đến giờ cái gì cũng ăn chứ chịu thiệt thòi, thế nhưng bây giờ câu cũng thể phản bác, vội vội vàng vàng chạy .

      " là ai?" Tô Mạt cười híp mắt hỏi tôi.

      Lão đại giới thiệu, "Em tôi, Bách Khả ."

      Tô Mạt quan sát tôi, hàng lông mày nhướng lên, " là em của Âu cơ tương, chẳng phải muốn tôi gọi ?"

      "Gọi ấy là bà cũng được." Tam Nhi đùa giỡn .

      "Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Tô Mạt tức giận lườm cái, nhìn tôi rồi đưa ra cái tay . Tôi cho rằng ta muốn bắt tay tôi, liền đứng lên, ngờ ta lại sờ lên mặt của tôi, rồi mừng rỡ , “Da của rất mịn, hôn cái có thể ?"

      Tôi kinh ngạc ngơ ngẩn, bé này là thân thích của thiên lôi sao? Chứ sao lại những lời như sấm truyền chứ phải bình thường a!

      Tam Nhi “bốp” cái gạt bàn tay bé của ta ra, chau mày lại, " tránh xa ra cho tôi!"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44:

      Tô Mạt nhấc chân lên đá cái, "Tránh ra, đồ quỷ sứ đáng ghét, càng ngày càng đáng ghét!"

      Tam Nhi dễ dàng tránh thoát, liền kéo tôi : "Chúng tôi , nha đầu chết tiệt có bệnh!"

      Tô Mạt bước bước dài vọt lên, ngăn cản đường của chúng tôi: " có thể , nhưng phải để lại!"

      "Tránh sang bên." Tam Nhi kiên nhẫn .

      Tô Mạt ngước đầu , kiêu căng trừng , "Người tránh sang bên chính là ."

      Tam Nhi cắn răng nghiến lợi , "Đừng ép tôi đánh !"

      "Ai nha ~" Cơ thể Tô Mạt chợt nghiêng cái, đụng vào người của Tam Nhi, rồi sau đó, lại bắn ngã xuống sàn nhà, động tác kia vô cùng giống bà lão điêu ngoa ven đường, sau khi ngã xuống đất, ta liền níu lấy ống quần của Tam Nhi . " đả thương tôi, thường tiền!"

      Tam Nhi nhăn mày, muốn rút chân về, nhưng vừa mới động, Tô Mạt liền tay kéo quần , tay che bụng, khóc oa oa: “ đá tôi! Ô ô ô. . . . . . Đau chết! Thường tiền thường tiền! bồi thường liền đập nát nhà !"

      Đứa này so với bà lão ven đường ác hơn nhiều! Nếu như phải đứng ở bên cạnh Tam Nhi, chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi nhất định cho là, Tam Nhi đá ta.

      Tam Nhi nhíu mày, tay nhấc Tô Mạt ăn vạ, muốn ném về phía ghế sa lon. Tô Mạt chợt dời mục tiêu, phi cái dán vào trong ngực tôi: " , bụng của tôi đau, đưa tôi đến bệnh viện chứ?"

      Tôi cứng đờ gì, chỉ sợ vừa động đậy, kết quả cũng bị lừaả.

      "Tô Mạt! Buông móng vuốt của ra!" Tam Nhi giận dữ mắng.

      " !" Tô Mạt những buông tay, còn siết chặt cánh tay, Tam Nhi thể làm gì khác hơn là kéo ta ra, thế nhưng ta lại giống như dây mây, quấn chặt vào tôi. Tam Nhi sợ đả thương ta, dám kéo mạnh tay, thể làm gì khác hơn là đổi thành kéo tôi. Kết quả, tôi vừa động, Tô Mạt giống y như sinh đôi với tôi cũng động theo.

      Tam Nhi thể nhịn được nữa , "Lão đại, quản lý lại nha đầu đáng chết này !"

      Lão đại biết nên khóc hay cười: "Cậu cũng còn sợ ấy, cậu quản được, tôi quản thế nào?"

      Tam Nhi nhờ giúp đỡ nữa, thử tách tôi và Tô Mạt ra, kết quả, vẫn thành công. Lôi kéo hồi, Tam Nhi lạnh mặt " Tô Mạt, thả móng vuốt của ra, tôi bồi thường tiền cho ."

      trong lòng tôi nâng khuôn mặt nhắn lên, nhìn chằm chằm, "Hãy bớt thừa lời , bây giờ liền thường."

      Quen biết Tam Nhi thời gian dài như vậy, tôi chưa từng thấy bị như thế, nhưng lần này là ngoại lệ.

      lấy ví tiền trong túi ra, rút hết tiền mặt ra: "Còn buông ty?"

      Đầu của Tô Mạt nghiêng cái, bĩu môi . " bỏ tiền vào trong túi tôi trước ."

      Tam Nhi cầm tiền, mài răng kẽo kẹt: "Tô Mạt, đừng được voi đòi tiên!"

      Sắc mặt của vô cùng tệ, nhưng Tô Mạt lại hoàn toàn thèm ngoảnh lại nhìn, còn khiêu khích , "Tôi được voi đòi tiên, có bản lãnh cắn chết tôi ."

      Vào lúc này, sắc mặt Tam Nhi phải tệ bình thường, mà là, vẻ mặt yên tĩnh trước cơn bão táp, chỉ tiếc là, Tô Mạt vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ. Sau phút giằng co, Tam Nhi thỏa hiệp.

      Nhưng khi xấp tiền vào túi Tô Mạt, Tô Mạt liền kéo tôi chạy , này bước chân nhanh nhẹn giống như con thỏ . Động tác của Tam Nhi so với người thường nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng khi giơ tay lên chỉ còn sờ soạng vào khí.

      Tô Mạt sợ đuổi theo, vừa kéo tôi chạy vừa : "Âu cơ tương, nếu như chú giúp tôi lần, tôi ở nhà chú."

      Sau đó, chúng tôi thuận lợi rời khỏi phòng làm việc, cơn giận dữ của Tam Nhi trở thành vô ích.

      Tôi nhìn bên cạnh cúi đầu rạp xuống đất bội phục, lòng kính trọng giống như nước sông Xuân Giang, chảy liên miên dứt.

      Sau 10' ngắn ngủi, sai khiến lão đại, hù dọa Nhị Nhi chạy trối chết, còn lừa được Tam Nhi. Chuyện này tuyệt đối phải người bình thường có thể làm được. Đứa bé này chính là nhân tài hiếm có, , phải là thiên tài, cũng đúng, thông minh như thế lại nhờ vả ai nên được gọi là tiểu tinh tuyệt thế!

      Sau khi rời khỏi công ty, Tô Mạt kêu tôi đưa mua sắm ít đồ dùng hàng ngày, lúc dạo phố tôi mới hiểu , cha Tô Mạt có cổ phần hợp tác với tập đoàn thị, có giao tình rất mật thiết với lão đại.

      Tô Mạt ít hơn tôi hai tuổi, nay học đại học ở thành phố D, Tô gia ở đây, cha Tô hiểu tính khí bướng bỉnh của con , nên cố tình phó thác cho lão đại thay họ chiếu cố , cho nên, Tô Mạt và em gia rất thân quen, thích nhất là quấn lão đại, trêu chọc Nhị Nhi, thèm nhìn tới Tam Nhi .

      Được rồi, ra , nguyên văn câu của ta là: “ Hạng Thiên là đồ quỷ sứ đáng ghét, bá đạo, khốn kiếp, ai bì nổi, cho nên, tôi lười để ý đến ."

      Cùng Tô Mạt dạo phố Tam Nhi hơn lần gọi điện thoại muốn tôi về nhà sớm chút. Nhưng, tôi vừa phải về, Tô Mạt liền ăn vạ. Cho đến khi sắc trời đen thùi, tôi mới dụ dỗ đưa Tô Mạt về công ty, kêu người đưa ta đến với Âu cơ tương của ta.

      Lúc gần , lão đại hỏi tôi, "Em biết sao?"

      Tôi cười cười gật đầu.

      Lão đại thoải mái khoát tay, "Về sớm chút , đường cẩn thận."

      Tôi phát tay chào lão đại, Tô Mạt hẹn gặp lại, khi về đến nhà hơn sáu giờ, tôi vội vàng vào bếp. Chiên xào hầm luộc rất bận rộn, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nhìn thời gian, vẫn chưa tới tám giờ. Tôi thở phào cái, trở về phòng tắm nước nóng, vừa thay xong quần áo, liền nghe điện thoại di động vang lên.

      Người điện tới là lão đại, bắt máy nghe, lại là thanh của Tô Mạt.

      " , ra ngoài chơi , tôi mời ăn ngon."

      Tôi cười cười , "Hôm khác , hôm nay tôi có chút chuyện bận rộn."

      Đầu bên kia trầm mặc hồi, Tô Mạt ô ô a a , " đừng đợi, Hạng Thiên về nhà đâu."

      Nụ cười của tôi sượng ngắc, sửng sốt giây lát, mới , "Các người ở chung chỗ sao?"

      Tô Mạt trực tiếp trả lời, chỉ , "Điện thoại của tôi hết pin rồi, như vậy , chúng tôi ở quán ăn nhanh MacDonald đường Tân Giang, nhất định phải tới a, tới tôi về." Dứt lời, điện thoại ngắt.

      Tôi giật mình trong giây lát, tìm số điện thoại của Tam Nhi số, gọi tới, lúc lâu, điện thoại mới nhận, nhưng, người nghe điện thoại lại phải là Tam Nhi.

      "Uy ~" giọng nữ ngọt ngào giống như gai nhọn, đâm chằng chịt vào tim tôi.

      Tôi rảnh để ngẫm nghĩ, lập tức nhấn xuống cúp máy. Nhìn mình trong gương, nụ cười còn tồn tại, chỉ có vẻ ảm đạm chán nản trong đáy mắt.

      Tôi ngồi yên lát, đứng lên, cởi chiếc váy dài màu tím mà Tam Nhi thích, thay chiếc quần jean thuộc về Bách Khả, vén mái tóc dài như thác nước, cột thành đuôi ngựa thuộc về Bách Khả.

      Trước khi ra cửa, ngoái đầu nhìn lại nơi gọi là nhà, ánh đèn ấm áp bây giờ lại có vẻ lạnh lùng u tối.

      Giơ tay lên tắt đèn, ánh trăng sau lưng chiếu vào trong phòng càng thêm lành lạnh .

      ====

      Đường Tân Giang, quán ăn nhanh MacDonald—

      Tô Mạt ngồi gần cửa sổ nhìn tôi ngoắc ngoắc, " , tôi ở chỗ này."

      Tôi mỉm cười tiến lên, vừa kéo khăn vừa : "Lão đại đâu?"

      " ở phòng ăn, tôi ném ở đó, len lén chạy ra ngoài ."

      Tôi bật cười, " gọi điện thoại, bằng ta lo lắng ."

      " ." Tô Mạt xem thường liếm bánh quế, giống như con mèo bướng bỉnh, "Âu cơ tương quen với việc tôi tới vô hình, bóng rồi, chú ấy tìm được tôi, tự nhiên về nhà đợi."

      Lời tuy như vậy, nhưng tôi cũng quá an tâm, liền điện thoại di động cho ta, dụ dỗ, "Vẫn nên gọi cho ta tiếng , bằng ta tức giận, nhốt ngoài cửa, có chỗ ở."

      Cái đầu của Tô Mạt giương lên, " dám cho tôi vào cửa, tôi liền đập nát nhà ."

      Có cha làm chỗ dựa là tốt, đối mặt với lão đại nghiêm túc cũng có thể vô pháp vô thiên.

      " , sao hỏi?" Tô Mạt hồ nghi .

      "Hỏi cái gì?"

      "Hỏi tôi tại sao kêu ra ngoài nha."

      Tôi mỉm cười chua chát, cào mặt bàn , "Sống mà biết nhiều như vậy, rất mệt mỏi a."

      Tô Mạt bình tĩnh liếc tôi lát, chán nản thở dài, " gọi điện thoại cho ta rồi hả ?"

      "Tôi cảm thấy mình làm điều thừa."

      "Làm sao biết được? là bạn ta, nên lường trước được hướng của ta."

      "Lão đại cho ?"

      Tô Mạt gật đầu, thấy tôi cười, ta nhíu mi, "Chẳng lẽ phải là bạn ta?"

      Tôi lắc đầu.

      Tô Mạt kinh ngạ trợ tròn mắt"Vậy quan hệ của hai người như thế nào?"

      Tôi hoàn toàn biết nên trả lời như thế nào, Tô Mạt hung hăng , " , chuyện với nha!"

      Trong lòng luống cuống, tôi bỗng nhiên nhớ tới đoạn văn chẳng biết xem qua lúc nào — mập mờ, là trò chơi có thể từ chối trách nhiệm, có cam kết cần phụ trách; mập mờ, là trò chơi của người dũng cảm, người dũng cảm có thể tiến lùi tự nhiên. Nếu như người sắt đá đúc thành mềm mại được, những người như vậy đừng mập mờ trong tình

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45:

      Dĩ nhiên, đoạn văn này chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi, tôi cho Tô Mạt nghe, thấy tôi vẫn im lặng, Tô Mạt tựa hồ hiểu, cho nên, ta cũng hỏi tới nữa. Nhưng Tô Mạt là người thẳng tính, mặc dù cái gì tôi cũng hỏi, nhưng ta vẫn đem những điều mình suy đoán cho tôi biết.

      Chuyện xảy ra là như vậy —-

      Sau khi tôi đưa ta trở về thị, từ lão đại ta mới biết được chuyện tôi và Tam Nhi ở chung.

      Nhưng ta hề vì tốc áo hành động của Tam Nhi với tôi mà hối hận, vẫn còn vì tôi mà bóp cổ tay, muốn tiết lộ những hành động ác độc của Tam Nhi nhiều hơn.

      Lão đại sợ ta sinh , liền bỏ lại công việc làm chưa xong, mang ta ăn cơm tối. Lão đại chọn nhà ăn rất tốt, nhưng sau khi vào, lại nhớ tới nhà hàng Hàn Quốc nấu ăn ngon vô cùng, đồng thời lôi Tô Mạt ra ngoài.

      Tô Mạt là con quỷ tinh linh, vừa thấy thần sắc kỳ quái lão đại, gót chân chuyển cái, liền trốn khỏi lão đại, sau đó, ta gặp người hầu bàn đem chiếc bánh bánh sinh nhật được làm rất tinh xảo đưa đến trước mặt đôi nam nữ mắc quần áo rất đẹp, đôi nam nữ kia chính là Tam Nhi và Nhiễm Du.

      Khóe môi Tô Mạt cong lên, nhìn lão đại vẻ đùa giỡn: "Âu cơ tương, chúng ta tham gia náo nhiệt chứ?"

      " cho gây !" Lão đại ý thức rất có nguy cơ túm Tô Mạt túm ra khỏi nhà ăn.

      Sau đó, Tô Mạt thừa dịp lão đại chú ý gọi điện thoại cho tôi, sau đó nữa, tôi ngồi ở chỗ này nghe ta chuyện.

      " gọi điện thoại cho như thế nào? dối sao?" Tô Mạt hỏi.

      Tôi lắc đầu, "Nhiễm Du nhận điện thoại."

      Tô Mạt tức giận , "Tôi dẫn tìm bọn ?"

      Tôi cười, cảm thấy lời của ta có chút quen tai, trong tiệc đính hôn của Nhiễm Du, thái độ của Sở Nguyệt cũng giống y như Tô Mạt, cách lâu như vậy, tôi vẫn có thể trả lời như cũ là, "Tôi có lập trường để xuất ."

      Tô Mạt cầm tay của tôi khuyên lơn, " , nếu phải vui vẻ ra nha, đừng buồn bực."

      "Tôi sao, bọn họ chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, chuyện này chẳng có nghĩa gì, phải sao?"

      Tô Mạt cong môi, giận dữ , " nên cùng ăn cơm, chứ phải cùng bạn trước của ."

      Tôi bật cười, "Tô Mạt, thường thẳng thắn với mọi người thế này sao?"

      Chúng tôi mới biết nhau chưa tới ngày, ta thành với tôi như thế, còn bất bình thay tôi.

      ta tức giận chun lỗ mũi: " phải, tôi cũng phải là đồ ngốc, làm gì có chuyện mà chọc tên khốn kia?" khó nghe ra, “tên khốn” trong miệng chính là Tam Nhi.

      " yên tâm, tôi khai ra ."

      " cứ tùy tiện khai, tôi quan tâm." Tô Mạt rất nghĩa khí, thấy tôi có ý định tìm Tam Nhi tính sổ, liền gọi đống đồ ăn, cùng tôi ăn ăn uống uống, tán gẫu những chuyện lý thú trong trường học của ta.

      Sau khi ăn xong cơm tối, Tô Mạt chủ trương quán đêm chơi, nghĩ đến chuyện phải về ngôi nhà vắng lạnh tiêu điều kia, nên tôi cũng phản đối.

      Phàm là nơi náo nhiệt có thể đuổi những lạnh lẽo u buồn trong đáy lòng, Tô Mạt học múa đại, sàn nhảy là trời đất của , nhìn nhún nhảy, nhìn say mê đung đưa, cười càn rỡ, tôi bỗng nhiên nhớ tới câu quảng cáo — trẻ tuổi thể. ra , tôi chỉ lớn hơn ta hai tuổi, lý thuyết mà , tôi cũng còn rất trẻ .

      Lúc này, Tô Mạt đong đưa vòng eo mảnh khảnh tới quầy bar, cố gắng khiến cho giọng của mình át tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc: " , đừng cứ ngồi ở đây, khiến ruồi nhặng bu tới, theo tôi khiêu vũ thôi."

      Tôi cho rằng mình giống như "Con ruồi", nhưng tôi bị nhiệt tình của lây sang, theo vào sàn nhảy múa loạn.

      Mồ hôi, đổ!

      Hơi sức, hết!

      Tim, vẫn bị cầm tù!

      Giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc có thể làm thoải mái thân thể, nhưng lại thể làm thoải mái được trái tim nặng nề. Mặc dù mọi người múa quên mình, lắc hăng say, nhưng tôi vẫn quên, điện thoại trong túi quần của mình vẫn yên tĩnh như cũ, tiếng chuông cũng rung lên. Tôi muốn thừa nhận rằng, tôi để ý, nhưng, đáng chết, tôi đúng là để ý!

      Chợt cảm thấy rất mệt mỏi, tôi kéo Tô Mạt lắc hăng say , "Tôi vào phòng rửa tay."

      Tô Mạt ngừng lại, ghé vào bên tai tôi lớn tiếng hỏi, "Có muốn tôi cùng hay ?"

      Tôi khoát khoát tay, ý bảo cứ tiếp tục chơi. "Tốc độ cao" là quán bar nóng nhất của thành phố D, rất lâu trước đây, tôi tới nơi này, cũng phải tới vui đùa, mà là đến ở chỗ này làm với Ninh Vũ. Cho nên, đối với nơi này cũng xa lạ.

      Xuyên qua sàn nhảy, quẹo vào hành lang yên tĩnh, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho lão đại hay , cho ấy biết Tô Mạt và tôi cùng nhau, thình lình hôn vào cánh cửa phòng bao chợt văng ra.

      Tôi cảm giác lỗ mũi xót, sau đó là đau đớn, sau đó nữa, nước mắt nong nóng nước mắt liền trượt xuống.

      "Ơ ~ đụng vào người ta." giọng đùa giỡn vang lên.

      Đôi mắt tôi đẫm lệ sương mù ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đeo đôi bông tai, nụ cười tà tứ nhìn thẳng vào tôi.

      Nghĩ tới là do đầu mình ngẩng mắt mình trợn mới có thể bị đụng, tôi liền khoát tay áo, truy cứu.

      Tránh qua người đàn ông đeo bông tai và cánh cửa đụng tôi, về phía phòng vệ sinh cuối hành lang, cảm giác như có đôi mắt như diều hâu nhìn tôi từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, theo bản năng tôi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh người đàn ông đeo bông tai có thêm người đàn ông gầy teo.

      "Đừng nhìn!" Người đàn ông kia chợt mở miệng.

      Nhìn trộm coi bị bắt, tôi vội vàng thu hồi ánh mắt tò mò, sau đó, chỉ nghe phịch tiếng, tôi đây bi thương lần thứ hai đụng phải cánh cửa.

      ra là là nhắc nhở tôi! Chỉ là, quá chậm, lần này so với lần trước còn mạnh hơn, lỗ mũi của tôi đau muốn chết, hai hàng chất lỏng nóng hổi chảy xuống, phải là rơi lệ, mà là lỗ mũi chảy máu.

      "Ông chủ này thích cái gì? Sao lại làm cửa ngược a?" Tôi che lỗ mũi đau nhức lầu bầu.

      Lúc vừa bị đụng tôi nghĩ tới điểm này, tại mới ý thức được, cửa ở đây đều mở ra bên ngoài, tôi chính là người đầu tiên bị hại vì thấy.

      "Ơ ~ đụng vào người." Lần thứ hai tập kích tôi là trẻ tuổi, giọng giống y như người đàn ông đeo bông tai, xong lời này liền , giống y như có chuyện gì xảy ra.

      Sau lưng vang lên tiếng cười suồng sã, cái khăn tay trắng nõn đưa tới trước mặt tôi, "Xin lỗi, là tôi nhắc nhở chậm."

      Chủ nhân của chiếc khăn tay là người đàn ông gầy teo nhắc nhở tôi đừng quay đầu lại, còn người cười to còn lại là người đàn ông đeo bông tai.

      "Là do tôi cẩn thận." Tôi nhận khăn tay của , mà tay bịt mũi, tay sờ túi lấy khăn giấy.

      "Dơ bẩn được giặt sạch, trước hết cầm máu ." Thanh của lạnh lùng, trong đôi mắt là màu tối đen, khiến người ta có cảm giác rất sắc bén.

      Tôi từ chối nữa, nhận khăn tay, đè vào lỗ mũi chảy máu, đầu khẽ ngẩng cao lên, nhưng mặc dù bốn mắt nhìn nhau, cái cảm giác như bị mắt diều hâu nhìn vẫn tồn tại.

      " là chị của gia." dùng phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

      Tôi cúi đầu, hồ nghi , "Ngài là?"

      "Cổ Viêm." , "Khi công ty con của thị khai trương, chúng ta từng gặp mặt lần."

      "A, ngượng ngùng, nhận ra được." thực tế, tôi căn bản biết , khi công ty con khai mạc tôi bị bà nội dẫn chung quanh khoe khoang, tôi chưa từng có bản lĩnh nhớ dai, nên thể nào nhớ hết được diện mạo và thân phận của mỗi người.

      " cùng Tam Thiếu sao?"

      Tôi lắc đầu, lời của làm tôi có chút buồn cười, chính xác mà , tự mình cười nhạo mình. Ở trong mắt của người ngoài, tôi liền giống như cực phẩm của Tam Nhi, nhưng thực tế, tôi căn bản tìm được vị trí của mình.

      Cổ Viêm hỏi tới, chỉ , " thấy sao? Có cần đưa đến bệnh viện hay ?"

      Tôi khoát tay, che lỗ mũi : " cần, ngài mau lên."

      "Đến phòng làm việc của tôi xử lý chút thôi." Cổ Viêm xong câu này, liền tiến lên trước mặt tôi dẫn đường.

      Tôi sững sờ, nhìn về phía người đàn ông đeo bông tai mỉm cười, " là ông chủ của nơi này."

      Người đàn ông đeo bông tai liếc cánh cửa, "Như thế nào? Ông chủ của tôi có sở thích rất đặc biệt chứ?"

      "Đặc biệt đến có hai rồi."

      "Đúng là có hai, nếu sao chị lại bị đụng hai lần chứ?" Người đàn ông đeo bông tai cười lớn rồi dùng tay làm dấu mời, " thôi, Cổ đợi đây này."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :