1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36



      Người nhà họ đều là sói! Hoặc là sói uy nghiêm, hoặc là sói phúc hắc, hoặc là sói cuồng ngạo, bất luận là ai trong bọn họ cũng có thể đem tôi nghiền thành bột phấn.


      Tam nhi hung bạo rất đáng sợ, tùy lúc đưa móng nhọn của sói ra, lá gan tôi lớn, nhưng, tôi vẫn lùi bước, tiếp tục trốn tránh.


      Tôi đáp lời , : "Có số việc đối với coi vào đâu, nhưng đối với tôi mà lại hết sức quan trọng. Tôi muốn nhăn nhó, muốn hẹp hòi, cho nên, tôi cũng cần thời gian điều chỉnh."


      Tôi trốn tránh là bởi vì tôi biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt, có lẽ, đêm kia đối với cũng chỉ là khúc nhạc đệm , tôi cũng muốn như , nhưng bây giờ tôi vẫn làm được.


      "Bách Khả." bình tĩnh kêu tên của tôi.


      Tôi ngẩng đầu theo bản năng, bị dọa sợ hết hồn, mặt của có con giun.


      Ách, sai rồi, phải là con giun, mà là gân xanh phình to lên.


      "Từ đầu đến cuối đều là ..., ở đây tỏ thái độ, tôi chữ cũng được sao?" gầm ra tiếng.


      Tôi khỏi run lên, theo bản năng lui về phía sau: " tiếng chút được sao? Tất cả mọi người ngủ trưa."


      "Câm miệng!" Vẻ mặt giận dữ của làm cho tôi có cảm giác "Tôi muốn xé cho thoải mái."


      Tôi thừa nhận, tôi sợ. Trong lòng sợ, tôi muốn chạy trốn, nhưng nhìn đoán được ý đồ của tôi, trước khi tôi di chuyển bắt được tôi, sau đó, hung dữ nhét vào trong xe.


      ngồi lên chỗ tài xế, lái ô-tô lên đường, tức giận khó tiêu, quở trách: "Nếu có trí tuệ đừng học thoải mái, mất mặt!"


      "Còn dám rời nhà trốn , nghĩ mình là nguyên liệu kia sao?"


      "Tự cho là thông minh, tự cho là đúng, nghĩ bà nội ngốc sao?"


      "Miệng luôn dối, học từ ai?"


      "Chỉ có đầu có não, Thím Lưu cho ăn thức ăn gia súc sao?"


      Tôi càng nghe càng nổi giận, đập cửa xe quát: "Dừng xe."


      "Câm miệng!"


      "Tôi , rống cái gì? Giọng lớn hơn giỏi à?"


      mắt lạnh liếc nhìn tôi: "Tôi kêu câm miệng, điếc à?"


      "Tôi , điếc à?"


      "Kít" Tiếng thắng xe rít ngừng lại, mải miết tìm cái gì đó, tôi muốn nhân cơ hội xuống xe nhưng lại mở được cửa xe, chỉ có thể cảnh giác nhìn chằm chằm, sau giây lát, giương mắt nhìn về phía tôi, cũng biết dây thần kinh chập rồi hay sao, mà níu lấy quần áo của tôi, tôi trừng lớn mắt, sợ hãi né tránh, nhưng gian xe có hạn, cuối cùng, hai tay nắm lấy áo sơ mi của tôi giật xuống, trói tôi lại, còn chận miệng của tôi.


      "Ô ô ô. . . . . ." Tôi chửi , nhưng tiếc là, nghe hiểu.


      "Tự mình nghe." khinh miệt hừ tiếng, khởi động xe lần nữa, mặc dù gương mặt vạn ác vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng tôi ràng cảm thấy, cơn tức giận của giảm hơn nửa, xem ra, trói tôi lại khiến hả giận.


      Mà bi kịch là tôi đây lại lần nữa hối hận. Tôi sai lầm rồi, tôi căn bản nên chạy đến, dù sao Nhị nhi chỉ xem tôi như chuột đồng mà trêu chọc thôi, nhưng tên khốn kiếp Tam nhi này lại xem tôi là tù binh, chỉ những lời ác độc, mà còn ngược đãi. Tôi bỗng nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác — Chỉnh chết , kẻ thù của tôi.


      Xe vẫn chạy, mới đầu tôi còn dùng sức nhìn chằm chằm tên khốn kiếp bên cạnh, nhưng cứ nhìn chằm chằm như thế, đôi mắt của tôi cũng bắt đầu kháng nghị, nó lấy cảm giác khô khốc cùng đau nhức nhắc nhở tôi, hoặc là nhắm mắt lại, hoặc là cho nó chút thuốc mắt giải khát. Điều kiện có hạn, tôi chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, Tam nhi nghĩ rằng tôi ngủ thiếp , đầu tiên là sờ sờ trán của tôi, rồi sau đó, nắm vành tai của tôi nhàng xoa nắn, đụng chạm dịu dàng này, xúc cảm ấm áp này làm trái tim tôi sụp đổ, nếu phải vì miệng bị lấp kín, tôi rất có thể sợ hãi kêu ra tiếng, hoặc là khiến trái tim bị quấy nhiễu nhảy ra khỏi lồng ngực.


      Tôi cực kỳ hoài nghi, chắc ngón tay của mang theo dòng điện, nếu , tôi có phản ứng lớn thế này.


      "Đừng giả bộ." chợt mở miệng, trong thanh có nụ cười thản nhiên.


      Tôi bị vạch trần, cũng giả bộ nữa, chỉ là, tôi vốn phải giả bộ ngủ nhé!


      "Tôi tháo dây trói cho , đừng nổi cáu tôi, được ?" và tôi thương lượng.


      Tôi chớp chớp hai mắt, bày tỏ đồng ý. cười cười, tháo mảnh vải cổ tay tôi ta, miệng tôi được trả tự do.


      "Vải bị rụng lông." Tôi ho vài cái, cử động này khiến cười, nếu như nụ cười của Nhị nhi là mê người, vậy nụ cười của chính là say lòng người, nhưng mà quá thất đức. Người nào say chứ tôi say nổi.


      "Về sau dán băng dính cho ."


      muốn cùng gây gổ, nhưng tôi nhẫn nhịn được: " tự dán mình , nhân tiện chuẩn bị ít nước tiêu nóng, mỗi lần muốn làm việc ác tự mình uống hớp, chừng, phương thức này có thể làm thức tỉnh lương tri nhiều lắm của ."


      Tính tình nóng giận của tới nhanh, cũng nhanh, vào lúc này khôi phục nhân tính, cùng tôi đấu mấy câu đùa giỡn, tôi kinh ngạc phát , hình thức chung đụng như thế này làm hai người lúng túng.


      "Bà nội cũng biết chuyện của chúng ta." Tôi bình thường trở lại tới hai phút, liền gợi lên đề tài lúng túng đó.


      Tôi lắp bắp ồ tiếng, cúi đầu chơi đùa ngón tay của mình, lại : "Nhưng bây giờ quả thích hợp về nhà. Chuyện thực tập tôi biến thành , Lịch trình học của ĐH năm 3 nhiều lắm, tùy lúc mà nên bệnh viện tránh cho bà nội đâu tìm lại lòi ra."


      Lòng tôi cảm thán: "Cảm giác gia trưởng quá khôn khéo khiến tiểu bối áp lực."


      "Nếu như ông nội còn đời, áp lực của chúng ta lớn hơn."


      Tôi gì, nhún vai cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mới phát ra, đây phải là đường trở về gia.


      " đưa tôi đâu?" Tôi hỏi.


      "Chỗ ở tạm thời của , mặc dù lớn, nhưng cũng đủ cho lăn qua lăn lại."


      " cái gì? Tôi cũng phải là Tôn Ngộ , có thể ở trong phòng đánh bạch cốt tinh sao?"


      buồn cười khơi lên khóe môi, bản tính vốn có cũng đổi: " cùng lắm là Trư Bát Giới bị ngâm nước thôi."


      Tôi trừng mắt nhìn , thuận miệng hỏi: "Tôi có thể gọi mấy bạn học ở cùng ?"


      " được!" chậu nước lạnh tưới xuống, còn cẩn thận dặn dò: "Nếu dám dẫn người về, cả đời tôi cho thông đạo dưới đất."


      " được được, có gì đặc biệt hơn người." Tôi lầu bầu tiếng, quay đầu nhìn , tránh cho khống chế được lại trêu chọc tới .


      *


      Tam nhi sắp xếp chỗ ở tạm thời quả rất tốt, ba phòng ở, phong cách nông thôn ấm áp, trong phòng có ít hoa hoa cỏ cỏ, nhìn mà thấy thư thái.


      Vào nhà lâu, tôi bị chậu hoa Trinh Nữ đáng hấp dẫn chú ý, vừa muốn đụng vào, thế nhưng lại tay mắt lanh lẹ kéo tay tôi ra: " chơi chỗ khác."


      Tôi buông buông tay, ý bảo đừng khẩn trương. ý thức được, đáy mắt thoáng qua tia được tự nhiên.


      Tôi cười khanh khách hỏi: "Những chậu hoa này là do Nhiễm Du trồng?"


      chần chờ, gật đầu cái.


      " vẫn cho người chăm sóc bọn chúng?"


      nhướng mày nhìn tôi, biết là vì bị câu của tôi toạc ra nên vui, hay là nghĩ chuyện khác.


      " đừng giống như con nhím." Tôi giải thích: "Ý của tôi là, tôi muốn ở nhà của , nếu như tin tưởng tôi có thể đem những hoa cỏ này giao cho tôi chăm sóc, coi như trả tiền phòng." đến đây, tôi cười tự giễu, "Mặc dù tôi chiếm tiện nghi, nhưng so với làm gì khiến tôi yên tâm thoải mái hơn chút."


      bình tĩnh nhìn tôi, tựa hồ muốn chút gì, dáng vẻ cũng biết mở miệng từ đâu, sau đó, điện thoại di động của vang lên, liền ra ban công nghe điện thoại. Mà ma trảo của tôi lập tức đưa về phía bồn Trinh Nữ. nên hiểu lầm, tôi cũng phải là cố ý gây mâu thuẫn với , mà là từ đáy lòng thích hoa này. Trước kia điều kiện cho phép, tôi có thời gian cũng có sức lực làm vườn, sau này vào gia, mặc dù hoa hoa cỏ cỏ ít, nhưng có nhân công chuyên làm vườn, tôi muốn cướp chén cơm của họ, cho nên, vẫn là chỉ ngắm hoa, rồi vì bọn họ bỏ ra phần sức lực. ra , chăm sóc hoa là chuyện rất chi li, tưới chút nước, xới đất, bón phân, trong quá trình chăm sóc, nhìn thấy chúng cao hơn, tươi tốt, nở rộ, có cảm giác hạnh phúc.

      ~ ~ ~[​IMG]Hết chương 36[​IMG]~ ~ ~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37


      Trước khi trở thành thành viên nhà họ , tôi chỉ là con ốc sên cõng cái vỏ nặng nề, chậm rãi, từ từ, lại.

      Sau khi trở thành thành viên nhà họ , tôi vẫn chỉ là con ốc sên cõng cái vỏ nặng nề, mặc dù vỏ bọc lần này hoa lệ hơn, nhưng do ân tình xây đắp lên, còn nặng hơn so với trước kia.

      Hôm nay, tôi bước vào căn nhà ân ái trước kia của Tam nhi và Nhiễm Du, nhưng cơ hội chạm mặt Tam nhi lại giảm bớt.

      Tôi phải mỗi sáng sớm bị rống lên, cũng phải vì làm thức ăn khuya cho mà mơ mơ màng màng rời khỏi giường, cuộc sống thay đổi yên tĩnh. Mặc dù bà nội đối với chuyện tôi "Mướn phòng" bên ngoài rất vừa ý, nhưng với những lời ngon tiếng ngọt của tôi, lão nhân gia chỉ mấy câu bực tức, chứ hề trách hoặc ra lệnh cho tôi về nhà ở.

      Sau khi quen thuộc đường xá bên này, tôi lấy số tiền dành dụm cũng nhiều mua chiếc xe máy mini, có nó làm bạn, bất luận là bệnh viện thực tập, trường học, về nhà thăm bà nội, hoặc là tìm học trưởng cũng rất dễ dàng. tóm lại, tôi đối với cuộc sống của mình nay cực kỳ hài lòng.

      Nếu có phiền não, đó chính là Nhị nhi, kể từ sau khi tôi dọn nhà, ta là thượng khách của tôi ở chỗ này, thường xuyên tới ăn chực, đuổi cũng . Tuy nhiên liên quan đến chuyện mập mờ. ta chỉ là rảnh rỗi vô cùng nhàm chán mà thôi, tôi khuyên ta tìm bạn , thế nhưng ta lại mình thích đàn ông.

      Trong lòng Nhị Nhi có chí khí, căn bản dò ra sâu cạn, tôi cứ ngu ngơ tin như vậy, lại còn rất tốt bụng giới thiệu bạn học “người trong ngành" cho ta, kết quả, tôi thấy, Nhị nhi từ trước đến giờ luôn luôn bình tĩnh thong dong bỗng hóa đá, hoàn toàn rơi rụng thành cát. Vì thế, tôi sung sướng trong ba ngày, mỗi khi nhớ tới liền cười. Sau đó, Nhị công tử thẳng thắn giao phó, ta giao thiệp bạn là bởi vì, ta thích cuộc sống độc thân tự do.

      Hôm nay vào lúc sẩm tối, ta lại tới ăn chực, tôi vì bận rộn cả ngày, nên hơi sức động ngón tay cũng mất hết.

      ta phát ra, nên thức tỉnh lương tâm : " hai mời."

      ta lấy hộp Pizza, cốc cola lớn đưa cho tôi. Ngó ngó chiếc bánh Pizza đầy dầu mỡ, rồi lại ngó ngó quý công tử giống như vương tử kia, tôi nảy sinh ý muốn lấy hết ví tiền và chìa khóa xe của ta, lấy hết quần áo của ta, sau đó kích động cước tiễn khách. Nhưng sau khi suy tính, ta là con sói phúc hắc, lý trí của tôi bác bỏ ý niệm này, chỉ kể khổ , " hai, bản lĩnh tính toán tỉ mỉ của ngài làm cho tiểu muội lau mắt mà nhìn."

      ta vuốt vuốt đầu của tôi, hài lòng , "Tôi tiếp nhận sùng bái của em."

      Tôi biết nên khóc hay cười, khóe mắt thoáng nhìn tay của ta, khỏi cả giận : " bôi dầu mỡ lên tóc em rồi."

      ta làm ra vẻ vô tội ngó ngó móng vuốt thon dài của mình, cười : "Lãng phí rất đáng xấu hổ."

      "Ừ, quả đáng xấu hổ." Tôi cắn răng cười lạnh, dùng sức cầm Pizza, rồi đưa ma trảo lên mái tóc đen xõa ra của ta. cười đùa, khóa phòng rắc rắc vang lên, Tam nhi đẩy cửa tiến vào.

      " Hạng Kình, sao ở nhà tôi?" Sắc mặt của như sương mù, giọng tương đối vui.

      Ngôi nhà này có rất nhiều kỷ niệm hạnh phúc, cho nên, Tam nhi thích những người khác trong tình huống chưa cho phép đặt chân vào. Cũng vì thế, giống như vừa ăn phải hai tấn thuốc nổ oanh hai của , Nhị Nhi thấy bộ dáng ngang ngạnh của , cũng còn tinh thần tranh cãi. Cầm chìa khóa xe lên, chào hỏi: "Bách Khả , chúng ta ra bên ngoài ăn ."

      Nhị nhi như thế là nhượng bộ rồi, nhưng Tam nhi lại buông tha, "Mình , ấy còn phải dọn dẹp phòng cho sạch ."

      Từ lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, tôi liền xem mình như người coi nhà, mặc dù cái kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến của khiến tôi rất thoải mái, nhưng bản thân ăn nhờ ở đậu nên tôi muốn cãi cọ, cũng có lập trường để mà cãi cọ.

      " hai, em tiễn ." Tôi cúi mặt dọn dẹp những thức ăn bừa bãi kia, mượn việc này che giấu ánh mắt vui mừng và bất đắc dĩ của mình.

      "Đừng giả bộ giống như trút giận." Tam nhi quả rất có tiềm chất làm con nhím, mặc dù tôi nhẫn nhịn tức giận, thế nhưng cay nghiệt của vẫn giảm.

      "Lão Tam, cậu phải là tên khốn kiếp bình thường." Nhị Nhi lành lạnh chỉ trích, đưa tay kéo tôi: "Trút giận rất nhàm chán vô vị, chúng ta làm chuyện khác."

      Tôi bị lời khôi hài của ta chọc cho bật cười, cùng lúc đó, vấn đề bất tri bất giác xông ra —- nếu, tôi ra khỏi biệt thự nhà họ rồi, sao lại phải ở chỗ này? Tôi hoàn toàn có thể thuê căn phòng. Cho dù Tam nhi có phản đối cũng quan hệ gì, chỉ cần Nhị nhi chịu giúp tôi, có thể khiến tôi hoàn toàn thoát khỏi kiếp sống ăn nhờ ở đậu.

      Vừa có suy nghĩ này, toàn thân tôi tràn đầy sinh lực, tôi nhìn Nhị nhi , "Chờ em chút."

      Nhị nhi gật đầu, Tam nhi trừng tôi, tôi hoàn toàn để ý tới, đem canh thừa canh cặn ném vào thùng rác, lau sạch bàn, cuối cùng còn phun chút thuốc tẩy khí, tất cả đều xong, tới ba phút.

      "Dọn dẹp sạch rồi." Tôi nhìn Tam nhi quơ quơ túi rác trong tay, rồi sau đó nhìn Nhị nhi , "Em biết tiệm ăn rất ngon, dẫn thử chút, em mời."

      Ánh mắt Nhị nhi lóe lên, cười cười , " có việc gì mà ân cần, phải gian trá tức là trộm cắp."

      Chung sống lâu dài với người họ , tôi sớm học xong bản lĩnh giả vờ ngây ngốc, lập tức , "Nào có? Em thuần túy có ý tốt, muốn đưa thưởng thức món ăn bình dân nhưng rất ngon."

      " như vậy, vậy cũng khách khí." Nhị nhi hiển nhiên là tin, nhưng ánh mắt ung dung kia, nụ cười nhạt kia cho tôi biết: ta căn bản sợ tôi tính toán cái gì, bày trò gì.

      Dù sao Tôn Ngộ có lợi hại hơn nữa, cũng bay ra khỏi lòng bàn tay của phật Như Lai được.

      Tôi đem túi rác trong tay nhét vào tay Nhị nhi, tới bên lấy túi xách đeo lên vai vừa cười giỡn , " hai, đừng có cười phơi phới như thế, quá trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Ai ~ ra em cũng muốn , nhưng có ở lầu dưới chặn em lại muốn xin số điện thoại của . Em tính cho ấy, nhưng đứa bé kia mới vừa mười ba tuổi thôi."

      Nụ cười nổi tiếng ưu nhã của Nhị nhi cứng đờ, trán lên ba đường vạch đen. Tôi nhịn được phì cười, trong lúc cười đắc chí, ngang trời đưa ra bàn tay to, kéo dây túi xách của tôi.

      "Tôi cho phép sao?" Sắc mặt Tam nhi rất xấu, giọng lạnh lùng.

      Tôi vui nhắc nhở, "Tôi dọn dẹp phòng rất sạch ."

      "Vậy cũng được." đạo lý.

      "Tôi cứ ." Tôi lười để ý đến , đoạt lại túi xách.

      " rồi đừng quay về nữa!" Tam nhi cả giận , cho dù là đưa lưng về phía , nhưng tôi cảm giác như sau lưng như có gai đâm, cặp mắt sói kia quá sắc bén, bắn ra ánh sáng giống y như tia X.

      Nhị nhi lành lạnh cười tiếng, kéo vai tôi ra cửa, "Lão Tam, cậu phát ra sao, cho tới bây giờ Bách Khả sợ cậu đuổi ấy , mà là, vẫn muốn rời sao?"

      Tôi ngước mắt nhìn Nhị nhi, ta cười nhạt, đáy mắt bình thản như nước. Tôi phát , tôi có chút sùng bái ta, người đàn ông này nhìn thấu mọi vấn đề, chuyện trúng tim đen. Quả nhiên có tư cách làm tư bản nam phúc hắc.

      "Bách Khả!" tiếng đè nén gầm gừ rất thấp từ sau lưng vang lên, tôi khỏi rùng mình cái, lo sùng bái hai, nên quên mất tòa núi lửa hoạt động này.

      Nhị nhi dừng bước ngoái đầu nhìn lại, cười khanh khách , " phải cậu cũng đừng trở lại sao? Nhanh như vậy đổi ý rồi hả?"

      Sắc mặt Tam nhi u ám, gân xanh trán nổi lên, " có người hối hận, nhưng phải là tôi."

      Nhị nhi bất đắc dĩ , "Đừng quá tùy hứng, Bách Khả là em , phải là nơi trút giận cho cậu phát tiết tâm tình."

      Tôi ngó ngó Nhị nhi, lại ngó ngó Tam nhi, buồn cười, " hai, tôi giống như gặp cảnh khốn cùng sao?"

      Nhị nhi quan sát tôi, "Có chút, chỉ là, càng giống như chuột con."

      Xem , xem , tôi biết ngay ta vẫn xem tôi như chuột mà trêu chọc.

      "Bách Khả!" Tam nhi nhịn được chuyện ai để ý tới, lại gào lên.

      " đừng rống rồi lại rống nữa, tốn nhiều sức. Uống nước, xin bớt giận, tôi dọn nhà sớm." Ông trời làm chứng, là tôi tốt bụng, nhưng trán Tam nhi lại lên gân xanh rất giống con giun mập mạp, bộ dáng kia tựa như chuẩn bị bóp chết tôi cho thoải mái.

      Tôi theo bản năng rụt cổ lại, nắm tay áo Nhị nhi : " hai, phải cứ đứng đó nhìn em bị bóp chết chứ?"

      "Dĩ nhiên là , còn chờ em đãi tiệc lớn đấy." Nhị nhi cười ha hả cầm móng vuốt lạnh như băng của tôi, bình tĩnh ung dung ra khỏi nhà Tam Nhi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38
      Thời tiết vào đầu thu rất mát mẻ, tôi muốn ngồi chiếc xe thể thao sang trọng của Nhị Nhi, mà dắt ra chiếc "Tiểu Quy" đáng của tôi. Cứ như vậy, đường xuất màn quỷ dị —- xe thể thao giá trị mấy triệu chạy kịp chiếc mô tô giá mấy ngàn.

      Bữa ăn tối diễn ra vô cùng thoải mái, Nhị Nhi còn bị Tam Nhi bắt bẻ, hơn nữa, còn giúp tôi bóc vỏ tôm. thể , ta rất có khuôn cách bề .

      Bữa ăn tối mới diễn ra được nửa ta nghe điện thoại, rồi sau đó với tôi: "Lão Tam tố cáo với bà nội, phải trở về chút."

      Tôi cau mày khó hiểu, " đùa chứ? ấy có thể tố cáo sao?"

      "Nó cho rằng em là vật sở hữu của nó, chúng ta thân cận, nó cảm thấy đồ đạc của mình bị đoạt." Nhị Nhi thấy tôi ngạc nhiên nhìn ta, cười khanh khách vỗ vỗ bả vai của tôi: " có thể hiểu tâm trạng của em, chỉ có điều, nó sớm bị làm hư rồi, bây giờ nổi nóng, nếu có gì bất ngờ xảy ra, nó nhất định tìm em gây phiền toái. Em về dọn dẹp chút hành lý, dọn tới nhà ở trong mấy ngày."

      Tôi muốn từ nhà người họ này dời đến nhà người họ khác, nhưng Nhị Nhi sai, cá tính bá đạo của Tam Nhi thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ) rồi, cho dù quan điểm của là sai, cũng ai được sửa chữa.

      Lúc ấy tôi hề ý thức được, cái đêm bị đóng cửa ăn sạch đó trở thành sợi dây xích, trói tôi và Tam Nhi lại với nhau, nhưng trước tiên phải tìm nơi tránh bom chút, tránh cho bị oanh tạc thành mảnh vỡ.

      Nhị Nhi đưa chìa khóa nhà cho tôi sau đó liền ô-tô trở về biệt thự, tôi như con ngựa ngừng vó chạy về chỗ ở tạm thời. Bởi vì hành lý cũng nhiều, tôi thuê người phụ giúp, nghĩ phải dọn dẹp chút .

      tính mở cửa, điện thoại di động vang lên, tôi nhìn ra Nhị Nhi gọi tới, vội vàng nhận. ngờ cửa cứ như vậy bị mở ra từ bên trong.

      Tam Nhi lấy tư thái lười biếng tựa vào cạnh cửa, tay trái cắm trong túi quần, tay còn lại vươn tới phía tôi, tôi vừa ngây người lúc, cướp điện thoại , quét mắt nhìn vào điện thoại, khóe môi nâng lên đường cong cười như cười, "Báo động chậm rồi."

      Cũng biết Nhị Nhi với cái gì, sau khi dứt lời, lại đem điện thoại di động kín đáo đưa cho tôi, cười lạnh : "Nhận ."

      Tôi hận thể xé thịt , nhưng tôi có can đảm đó, cũng có khả năng.

      " hai tính sai." Giọng lực bất tòng tâm của Nhị Nhi truyền ra từ trong điện thoại: " nghĩ rằng lão Tam ở nhà, nghĩ tới, nó căn bản về."

      " cũng phải là phượng hoàng, có tính sai cũng thể tránh được." Tôi liếc Tam Nhi cười lạnh, thở dài , " hai, nhớ nhặt xác giúp em."

      Nhị Nhi bật cười, "Yên tâm, tìm giúp em chuyên gia trang điểm tốt nhất, để cho cái chết của em được hoàn mỹ."

      Tôi cười khổ cúp điện thoại, trong lòng hồi thê lương.

      Ông trời, sao ông tàn nhẫn với tôi thế? Tôi chưa từng muốn tìm hoàng tử, nhưng ông cũng thể ném tôi cho ác lang chứ!

      cho tôi tiếp tục cảm thán, Tam Nhi liền kéo tôi vào ổ sói, xắn tay áo lên chuẩn bị trừng phạt tôi. Tôi biết người đàn ông này bề ngoài rất tuấn, nhưng ra là người đàn ông có lòng dạ hiểm độc, lá gan hắc ám, có đạo đức, từng chứng kiến có N thủ đoạn thất đức. Nhưng tôi ngờ, lại thất đức đến như thế, đem nước đá nhét vào quần áo của tôi, vì phòng ngừa tôi dọn ra bên ngoài, còn đem tay chân của tôi trói lại.

      Nước đá vô tình hòa tan dán vào làn da ấm áp của tôi, nước đá tùy ý chảy xuôi. . . . . . Cái loại mùi vị đó, tôi căn bản cách nào dùng lời để hình dung được. Nếu như mọi người tò mò, chính mình có thể nếm thử, bảo đảm ký ức của mọi người bao giờ quên.

      Tôi lạnh đến run rẩy, răng va vào nhau cầm cập, nhưng ngoại trừ việc nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạn ác đứng nhìn tôi thưởng thức kia còn lựa chọn nào khác. Vì sao mắng ? Bởi vì tôi muốn chết chỗ chôn thân.

      Vào lúc này, bớt giận, vừa vuốt vuốt bồn hoa trinh nữ vừa than thở, "Trồng hoa sai."

      Giọng hoan hỉ, bộ dáng đáng đánh đòn. Đầu tôi nóng lên, câu khiến tôi cực kỳ hối hận: "Lúc nhớ mang theo, nếu , nó chết rất thảm!"

      Ánh mắt hơi đổi, vừa đùa bỡn hoa trinh nữ, vừa nhàng , " thích đối kháng với tôi như vậy, tôi chuyển qua đây ở luôn. Tôi muốn xem gai nhiều, hay là tay tôi cứng rắn."

      Sắc mặt tôi đại biến, dám giận dỗi nữa, "Tôi hại nó, bỏ qua cho tôi ."

      ném cho tôi ánh mắt sắc bén, lành lạnh , "Khỏi phải giả bộ đáng thương, bất luận gì hay ho, cũng thể làm theo." giống như bất đắc dĩ lắc đầu, " căn bản là học ngoan."

      Tôi vô cùng tức giận quát, " có tư cách gì phê phán tôi? Tại sao cứ đem ý tưởng của mình áp đặt cho người khác? cho rằng mình là mặt trời sao?"

      lơ đễnh khơi lên khóe môi, mặt nét hổ thẹn mà , "Tôi phải mặt trời, nhưng phải chuyển động xung quanh tôi."

      Có rất ít người có thể những lời trắng trợn vô liêm sỉ như thế mà xem như chuyện đương nhiên, làm được, hơn nữa, còn vô cùng triệt để.

      " phải chỉ là lần lên giường sao? Tôi lại cầu phụ trách! Tại sao lại coi tôi như đồ vật của ?" Tâm trạng tôi giờ khắc này chỉ có thể dùng câu “giận tím mặt” để hình dung, cho nên, lựa lời.

      Ánh mắt hơi thu lại, thanh lạnh xuống, " cẩn thận suy nghĩ chút, kể từ khi chuyển qua đây, tôi có can thiệp vào cuộc sống của ?"

      " can thiệp, nhưng tâm tình khó chịu, nên trói tôi ở đây thôi."

      "Là tự chủ. Tôi qua đừng mang ai tới đây, lại xem những lời đó như gió thoảng bên tai."

      "Hạng Kình là người ngoài sao?"

      "Có phải người ngoài hay , tôi tự quyết định."

      "Khỏi phải quyết, tôi thể!"

      " được!" như đinh chém sắt, "Đừng tưởng rằng Hạng Kình có thể bảo vệ , ta chỉ là sợ thiên hạ loạn, chứ hoàn toàn phải vì giúp !"

      "Vậy sao? Ít nhất ta cũng chịu giúp tôi."

      "Tôi muốn trọng điểm là, ta giúp được ."

      Tôi cảm thấy mình giống như khối sắt bị nung đỏ, mà luôn là chậu nước lạnh tưới vào tôi, tôi nhận thức sâu sắc rằng, người đàn ông này căn bản là tên khốn kiếp thể lý. Thôi, tôi nóng, giận nữa, thích tưới thế nào tưới thôi.

      Tôi trầm mặc hề chống cự, đổi lấy càng chê cười nhiều hơn. Tôi hận thân thể của mình có chức năng che giấu ngôn ngữ, nên cứ như vậy mà nghe, sau N giờ, rốt cuộc cũng mệt mỏi, tính giúp tôi mở trói, chuông cửa vang lên.

      "Tới nhặt xác cho ." dương quái khí .

      Tôi thấy tính mở cửa, liền , "Hoặc là thả tôi ra, hoặc là mở cửa."

      " cần phải dạy tôi làm gì." phất tay chỉ vào phòng ngủ, " vào."

      " muốn tôi nhảy như cương thi sao?"

      lắc mình nhường đường, lấy hành động thực tế đáp lại vấn đề của tôi.

      Tôi quay đầu cái, làm bộ nhìn thấy.

      " muốn tôi ôm vào?"

      Tôi đột ngột đứng lên, nhảy rất nhanh.

      cười nhạo kéo cửa phòng ngủ ra, tôi nhảy vào, vào theo!

      Tôi thở phì phò nhìn chằm chằm, " còn muốn làm gì?"

      trả lời, kéo ngăn kéo cuối cùng của cái tủ, lâu lắm, từ bên trong lấy ra cuộn băng dán. Tôi thiếu chút nữa bộc phát tức giận, ràng trong bụng đầy lời muốn mắng, lại ngây ngẩn rặn ra chữ.

      Tay xé băng dính, lời gì, dán vào miệng của tôi, phải, lúc này hoàn toàn mắng được nữa rồi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39

      Tay chân bị trói, quyền phát biểu bị đoạt, cục nước đá trong người tan chảy hết, vải vóc ướt lạnh dán vào cơ thể. Mà Tam Nhi trừng phạt tôi đến thất điên bát đảo ra ngoài cửa tiếp khách.

      Căn phòng cách rất tốt, tôi cách nào xác định người ngoài phòng khách có phải Nhị Nhi hay , vì thế, dám hành động thiếu suy nghĩ. Dĩ nhiên, tôi cũng cách nào nhúc nhích được.

      Qua khoảng nửa giờ, cửa phòng rốt cuộc bị đẩy ra, Tam Nhi nhanh chậm vào.

      Mà lửa giận chất chứa trong lòng tôi thiêu đốt đến giai đoạn gay cấn.

      Chỗ ngồi của tôi vừa đúng hướng về phía chiếc gương to, người phụ nữ trong gương bị trói tay chân, miệng dán miếng băng dính trong suốt, mặt tràn đầy căm hận.

      Tam Nhi vừa mở trói cho tôi, vừa , "Bộ dáng bây giờ của đúng là rất quyến rũ."

      Tôi thiếu chút bị làm cho tức chết, cái tên biến thái này lại đem vẻ mặt muốn giết người làm thành quyến rũ.

      tựa hồ thấy lửa giận trong đáy mắt của tôi, còn tiếp tục , "Chúng ta bình tĩnh hòa nhã chuyện chút."

      Đôi tay khôi phục tự do, tôi chút do dự cho cái tát, nhưng động tác của rất nhanh, lắc mình liền tránh khỏi.

      "Tôi kêu dùng tay ." có chút dở khóc dở cười.

      Tôi xé băng díng miệng ra, nghiến răng nghiến lợi , " , nghe kỹ cho tôi. Tôi, chấp nhận khống chế của , có quyền can thiệp tôi đâu, nghỉ ngơi ở đâu, bây giờ tôi phải , muốn tìm phiền toái, đứng sang bên cạnh."

      tựa như nghe thấy, cúi người cởi dây thừng cổ chân tôi, còn cảnh cáo , " cho đá."

      chưa dứt lời, câu này ngược lại biến thành nhắc nhở. Tôi làm đạp tới, chỉ tiếc là lại bị chặn lại.

      nắm chân của tôi , " yên tĩnh chút, chúng ta bình tĩnh chuyện."

      "Tôi muốn chuyện với con sói trắng vong ân phụ nghĩa!" Tôi dùng sức đẩy ra, cực kỳ tức giận, "Sớm biết có hôm nay, tôi căn bản ở ven đường đánh thức , càng chứa chấp bị thương, lại càng ở lúc khó chịu nhất mà ở cùng với !" Tôi càng càng uất ức, nước mắt cách nào điều khiển được tự động tuôn ra khóe mắt, tôi quật cường lau nước mắt, nức nở , "Suy nghĩ chút xem tôi đối xử với thế nào, còn đối xử với tôi thế nào! Nếu như cảm thấy mình chút cũng quá đáng cứ tiếp tục định đoạt tôi, nhưng tôi luôn chống đối lại , hai ta ai cũng đừng nghĩ đến sống thoải mái qua ngày!"

      im lặng , mặt hơi cau lại, trong phòng chỉ có tiếng khóc thút thít của tôi, trầm mặc lúc lâu, mới nâng mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, " ra , tôi muốn chịu trách nhiệm với , nhưng lại luôn muốn chạy."

      Tôi đột nhiên im bặt, ngay cả tiếng khóc thút thít cũng còn, chỉ có vẻ ngây ngốc thể tưởng tượng nổi nhìn .

      bất đắc dĩ cười, " sợ?"

      Tôi sững sờ lắc đầu, ánh mắt sáng lên, tựa như có chút mừng rỡ, nhưng ngay sau đó tôi thêm câu, "Tôi kinh hãi."

      Con ngươi sáng trở nên ảm đạm, cười khổ , "Thành , tôi cũng thương ."

      Những chữ gần như thần thánh từ trong miệng phun ra lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị, tôi cách nào kềm chế được tự động dựng hết tóc gáy, dùng đến não mà câu, "Cám ơn."

      che giấu nụ cười, cau mày nhìn tôi chằm chằm, "Chớ vui mừng quá sớm, tôi thương , nhưng cũng có nghĩa là khi quyến rũ Hạng Kình, tôi thờ ơ."

      Ánh mắt tôi vốn trợn tròn lại căng lớn thành hình tròn, " là người ngoài hành tinh tới sao? Nếu phải, mời ngôn ngữ người trái đất."

      để ý tới giễu cợt của tôi, trầm giọng , " có sao?"

      "Dĩ nhiên có!" Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận, tôi xong rồi, sao lại trả lời như vậy, giải thích sao?

      ngây thơ bĩu môi, "Thôi, tin tưởng lần."

      "Tôi cần phải tin." Tôi bật thốt lên, "Tôi có ý thức tự chủ, biết nên làm cái gì và nên làm cái gì, có quyền can thiệp."

      nhướng mày nhìn tôi lúc, rồi tự nhủ, "Tôi nhất định là bị chọc cho thiếu não rồi, bằng ở nơi này đàn gảy tai trâu."

      Tức giận khiến trái tim tôi như sắp vỡ, dâng lên lời vang vang có lực —-"Cút!"

      khó có khi phối hợp cút như thế, nhưng, tới năm giây lại lăn trở về rồi, tôi giống như con nhím, toàn thân bỗng chốc xù lông.

      nhìn tôi trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, khóe miệng giương lên, cười, "Tôi đói bụng."

      Tôi thở phào nhõm, theo bản năng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

      " xem mà chuẩn bị ." xong, liền cút xéo.

      Tôi đứng dậy ra cửa, chợt thấy quần áo ướt át, lúc này mới phản ứng được mình cái gì.

      Lại tính nấu cơm cho con sói trắng khiến tôi thất điên bát? Tôi bị tức giận làm cho não tàn sao? (≥﹏ ≤) Tôi hận thói quen, tôi hận tiềm thức, tôi hận tên sói khốn kiếp này!

      Tôi đây bóp tim gãi phổi hối tiếc, sau cánh cửa truyền đến tiếng nhắc nhở lành lạnh, "Trước tiên thay quần áo , áo lót cũng ra rồi."

      Tôi cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng bị nước làm cho ướt nhẹp, sau đó cắm đầu đâm vào gối nằm.

      Ông trời ơi, ông giáng xuống tia sét đánh chết , ngàn vạn lần đừng để thoát!
      =

      Say rượu mất lý trí kết quả có rất nhiều loại, 90%, điên cuồng cả đêm rồi cứ như vậy từ biệt, phần có thể tạo ra đoạn nhân duyên mỹ mãn, nhưng có phần nhất, tỷ như tôi, rơi vào kết quả thê thê thảm thảm.

      Mặc dù Tam Nhi , bị tức giận làm cho thiếu não mới có thể đàn gảy tai trâu, mà tôi cũng phải là trâu chân chính, khi bình tĩnh lại, tôi cũng như , cũng có thể từ trong đó nhìn thấu được bảy tám phần.

      cho tôi biết rất ràng, cảm tình của đối với tôi tuyệt đối phải là tình , nhưng, điều này có nghĩa là có thể thờ ơ nhìn tôi tiếp xúc với người khác phái. Đây là dạng tình cảm sao? Hoặc là , cái này căn bản phải tình cảm, mà là ham muốn giữ lấy của nổi loạn.

      Tam Nhi tựa như đứa bé được cưng chiều quá thành hư, từ trước đến giờ chỉ có giành đồ của người khác, khi có người muốn giành của , chút do dự giơ móng vuốt sói ra. Mặc dù, tôi thừa nhận mình là vật sở hữu của , nhưng hoàn toàn quan tâm tôi nghĩ như thế nào.

      , muốn chịu trách nhiệm với tôi, cho nên, muốn rời khỏi biệt thự, cùng tôi sớm chiều chung đụng. Tôi hỏi , " muốn làm gì, là muốn bồi dưỡng tình cảm sao?"

      chút để ý , "Đừng ấu trĩ như vậy, tôi nhìn thấy khó chịu."

      chứng minh, những ngày kế tiếp của tôi phải là thoải mái, mà là bi kịch. cho tôi đến quá gần Nhị Nhi, cho tôi quá thân mật với học trưởng, cho tôi lúc ở chạy loạn, cho dù siêu thị, cũng phải căn thời gian chính xác, ăn ở ngoài trễ chút về nhà bị quở trách.

      Lại lần trong lúc tranh chấp, tôi tức giận đỏ tròng mắt, lựa lời , "Nếu còn can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, tôi đem chuyện đêm đó cho bà nội."

      Vốn tức giận dâng cao, người họ lại vẫn cười, : "Tôi nghĩ bà nội rất vui vẻ đem giao cho tôi."

      Ngược lại trở thành lợi thế uy hiếp!

      Được rồi, tôi thừa nhận thắng, lần duy nhất tiếp xúc thân mật trở thành sợi dây xích, cột tôi vào với , tôi từng giận, từng oán, từng phản kháng qua, nhưng những cái này cũng thể thay đổi được gì. muốn ở nơi này, ai cũng ngăn được, tôi muốn dọn ra, có cửa đâu! người nào nguyện ý bị trói buộc, khi lần lại lần phản kháng khiến nguyên khí của tôi tổn thương nặng nề tôi lựa chọn chiến tranh lạnh.

      Thành đúng là chiến tranh lạnh, chúng tôi cùng ở chung mái nhà tựa như người xa lạ, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng có. Chiến tranh lạnh tiến hành được ngày thứ năm tôi thói quen, nhưng kiên nhẫn vốn nhiều lắm của hoàn toàn mất hết.

      Lại tối cơm ăn, tính khí của lại nổi lên. Trước khi , liếc tôi cái câu gì, lửa giận giấu dưới vẻ nhàn nhạt bất đắc dĩ. Ánh mắt như vậy làm trong nội tâm tôi khẽ động, đồng thời bắt đầu suy nghĩ, tôi rốt cuộc làm gì?
      tùy hứng, bá đạo, thích mềm thích cứng, mà tôi lại nhất định cùng cứng đối cứng, đây phải là tìm xích mích sao? Cũng phải là đứa bé, sao tôi lại làm chuyện ấu trĩ đến vậy?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40

      Sau khi Tam Nhi rời , tôi ngây ngốc nhìn màn đêm đến ngẩn người, sắc mặt bình tĩnh, nhưng có hai giọng trong lòng sớm ầm ĩ rồi.

      A : Đừng để ý đến , đừng nuông chiều , tốt nhất vĩnh viễn đừng quay lại.

      B : hiểu cái P gì, tức giận là bởi vì quan tâm, làm sao lại biết điều như vậy?

      A : Ngay cả tự do cũng bị tước đoạt, đây là mà?

      B : cẩn thận suy nghĩ chút, chiếm cứ thời giờ của làm cái gì?

      A hờn dỗi, chịu lên tiếng.

      Mà tôi cũng rất ràng, để cho tôi cùng ăn cơm với Nhị Nhi là bởi vì, tính đưa tôi đâu đó ăn cho đầy bụng, để cho tôi tìm học trưởng cùng dạo phố, là bởi vì, tính mua hai vé xem triển lãm mỹ thuật.

      để cho tôi về nhà là bởi vì, mỗi lần tôi trở về đều bị mẹ kế chê cười. mặc dù cay nghiệt bá đạo, nhưng cũng cho phép người khác khi dễ tôi. Kết luận —- mặc dù tôi nhưng cũng quan tâm tôi.

      Đinh linh linh —-

      Điện thoại vang lên hề báo trước, khiến tôi đắm chìm trong thế giới riêng của mình bừng tỉnh dậy.

      Tôi cầm điện thoại, có chút mong đợi là Tam Nhi gọi, nhưng, đầu bên kia vang lên là giọng nam trầm thấp.

      "Bách Khả, Hạng Kình đón em rồi, em xuống dưới lầu chờ nó." Lão đại xong, đợi tôi có bất kỳ câu trả lời nào liền cắt đứt điện thoại.

      Tôi mắt liếc đồng hồ quả quýt, thấy sắp mười giờ rồi, chẳng lẽ có chuyện quan trọng? Nghĩ như vậy, tôi dám trì hoãn, thay quần áo xong liền vội vã xuống lầu. Lúc xuống dưới lầu Nhị Nhi còn chưa tới, tôi ngồi vào chiếc ghế đu mọc đầy dây leo xanh chờ đợi.

      Bất tri bất giác, đến đầu thu, gió đêm thồi rất sảng khoái, nhưng muỗi quá nhiều. Trong chốc lát, tôi bị đốt nổi lên rất nhiều nốt đỏ lớn. do dự có nên ra ngoài chung cư hay , chiếc xe thể thao màu bạc ưu nhã lái tới.

      Nhị Nhi xuống xe, vòng qua bên kia, lịch mở cửa xe, " đường gặp phải người bạn, chậm trễ lát."

      Tôi vào xe, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi, " hai, chúng ta đâu?"

      Nhị Nhi cười khanh khách : "Đến biết."

      Thấy bộ dạng nhàng của ta, giống như có việc gấp, tôi cũng hỏi nhiều. Khoảng sau nửa giờ, Nhị Nhi dẫn tôi đến quán rượu.

      Khách trong quán rượu nhiều lắm, tôi theo Nhị Nhi vào. Mới vừa quẹo vào hành lang vào phòng bao, chợt đụng phải người đàn ông say khoảng ba phần, lôi tôi ra ngoài quầy rượu, vừa còn vừa quở trách, " ta đón , có đầu óc ?"

      Tôi ngoái đầu nhìn lại Nhị nhi, ta cười híp mắt , "Tôi và lão Tam đánh cuộc, đến, cậu ta tin." Sau khi hóa giải nghi vấn của tôi, Nhị Nhi cất giọng , "Lão Tam, đừng quên thanh toán tiền nước."

      Tam Nhi tiếng nào, chỉ lôi kéo tôi ra ngoài quầy rượu, mặc dù, ánh đèn sáng, nhưng tôi vẫn thấy vẻ mặt nguy hiểm như sắp nổi bão của .

      đường ngừng tới bãi đỗ xe, mới dừng lại, ánh đèn neon trong quán rượu chiếu vào mặt thành màu xanh lá, mặt mày cau lại, khóe môi trề xuống vô cùng giống cậu bé giận dỗi.

      Tôi buồn cười kéo cao khóe môi, kéo kéo ống tay áo của : " Tam nhi."

      tức giận hừ tiếng, ngay cả ánh mắt cũng thèm liếc tới.

      "Là lão đại gọi điện thoại gọi tôi tới, tôi cho nghĩ là có việc gấp, nên tới." Tôi kiềm chế cơn buồn cười, giải thích.

      sững sờ, tiếp theo nghiến răng , "Lão đại càng ngày càng đáng tin cậy!"

      "Nếu như đánh cược với hai, phải có chuyện như vậy sao?"

      "Tôi thích!" bật thốt lên, thấy tôi bỗng chốc xụ mặt xuống, lại , " trừng cái gì mà trừng? Hạng Kình có đức hạnh như thế nào phải biết sao? ta muốn chơi, sao tôi lại thể cùng ta chơi?"

      Suy nghĩ chút cũng đúng, Nhị Nhi ham chơi và náo nhiệt người nào có thể địch lại, mà tính tình Tam Nhi như lửa đốt, ta kích Tam Nhi kích trúng.

      Đứng im lát gì, con muỗi chết tiệt lại vây quanh tôi, biết có phải máu của khác biệt với người bình thường hay mà con muỗi đốt tôi, chứ đốt .

      "Về nhà thôi." Tôi vừa đuổi muỗi vừa .

      cau mày nhìn tôi, khóe môi giương lên rất xấu xí, " náo loạn với tôi nữa?"

      Tôi muốn , tôi dư thừa sức lực, náo với làm gì? Tôi còn muốn , tôi náo loạn là bởi vì đúng trước. Nhưng, thấy buồn cười lại chịu cười, bộ dáng được tự nhiên, tôi đem oán trách nuốt trở lại bụng, cười khanh khách , " náo loạn, có thể trở về nhà sao?"

      Tam Nhi hừ tiếng, mở cửa xe ngồi vào chỗ tài xế, mặc dù, chỉ nhìn được nửa mặt của , nhưng tôi vẫn thấy người đàn ông giận dỗi như đứa bé kia giương lên khóe môi.

      đường về nhà, im lặng khác thường, ai gây gổ, cũng ai tới chuyện bắt tay giảng hòa.

      Tôi hỏi , "Sau này có tính toán gì?"

      , "Tôi lười nghĩ sau này."

      Tôi lại hỏi, "Vậy tôi có thể trở về nhà sao?"

      Ý tôi là biệt thự nhà họ , kể từ khi chúng tôi làm việc sai, tôi chỉ gặp bà nội có lần, , tôi rất nhớ bà lão lòng thương tôi và cưng chiều tôi.

      Tam Nhi biết ý của tôi, nên : "Chúng ta phải đường về nhà sao?"

      Xem ra, muốn cho tôi trở về, vậy sao?

      Tôi hỏi tới, mà quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hưởng thụ hòa bình khó có được.

      Trở về tới cửa nhà với tôi, "Tôi dời , cũng đừng nghĩ ."

      Vẫn là giọng bá đạo, thái độ kiêu căng như cũ, đừng lựa chọn nào khác, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng chịu cho. Tôi tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười, người đàn ông này bị mọi người làm hư rồi.

      thấy tôi chỉ cười , lại , "Dọn hết hành lý của qua đây, trực tiếp cho bà nội biết ở đây là được, dù sao sớm muộn gì bà cũng biết ."

      "Có chuyện gì xảy ra à?"

      "Cũng coi là chuyện gì, là làm cho nó lớn." ngáp cái, khoát tay , "Tôi ngủ, đừng nghĩ lung tung, ngày mai còn phải học đấy."

      "Đợi chút."

      kiên nhẫn nhướng mày, "Làm gì?"

      "Chuyện tôi bệnh viện thực tập, giúp tôi thoái thác . Tôi bây giờ còn chưa tốt nghiệp, ở bệnh viện sợ làm sai."

      "Được, tôi ngủ đây."

      "Ngủ ngon."

      " đừng cứ có chuyện gì mà làm càn, tôi có thể ngủ ngon." dương quái khí hừ tiếng, trở về phòng ngủ.

      Tôi lắc đầu biết nên khóc hay cười, rốt cuộc là ai quấy nhiễu ai đây?

      Sau khi trở về phòng, tôi lại hề buồn ngủ. Mà nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ tại sao mình ở lại?

      Tam Nhi xấu xa ai ràng hơn so với tôi, sống cùng với , phải khiến mình mệt mỏi sao?

      Sau đó, rốt cuộc tôi cũng suy nghĩ rất .

      Tôi thỏa hiệp là bởi vì tôi quan tâm tới người của tôi, chỉ có Hạng Thiên, mà còn có bà nội, tôi cũng rất quan tâm.

      Trước khi gặp được người nhà họ , cuộc sống của tôi thiếu hụt quan tâm. Mẹ kế mặc dù bỏ tiền nuôi tôi, nhưng cũng xem tôi như con . Người chị danh nghĩa càng khỏi phải , vì vậy, tôi khát vọng quan tâm và thương của người nhà, khát vọng đối đãi lòng thành ý, cho nên, tôi quan tâm tới tất cả những người quan tâm tới tôi.

      Tam Nhi mặc dù bá đạo, đối với tôi từ trước đến giờ biết khách khí là gì, nhưng là, xem tôi như người ngoài.

      Chỉ điều này cũng đủ rồi, chỉ cần điểm này, tôi cũng muốn đối cương với nữa. Bởi vì có , tôi mới có bà nội thương, Nhị nhi khôi hài, Xảo Dĩnh thiện lương, cả nghiêm túc nhưng thiếu thương.

      Bởi vì Tam nhi, tôi mới có tất cả mọi thứ, cho nên, mặc dù, chúng tôi thường thường gây gổ cãi nhau, mặc dù, có lúc trêu chọc tôi, nhưng sâu trong nội tâm, tôi cảm kích !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :