1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      C31

      Được Ninh Vũ cho ở lại, buổi chiều tôi liền gọi điện thoại cho bà nội, cho bà biết trường học sắp xếp cho sinh viên ĐH năm ba thực tập bệnh viện trong thời gian ngắn, tôi tạm thời phải về nhà, bà nội hề nghi ngờ gì, chỉ cần tôi quên thứ hai tuần sau tiễn Xảo Dĩnh.


      Sau khi cúp điện thoại tôi mơ hồ nằm trong chăn lớn, thân thể co rúm thành cục, thầm an ủi mình: phải chỉ mất cái màng thôi sao? Chuyện này cũng có gì lớn, có gì lớn. . . . . .


      Ninh Vũ hổ là học trưởng của tôi, tôi tới nhà ta giả vờ làm con mèo lang thang ta còn bày ra vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối chỉ hận rèn sắt thành thép, oán giận nhà có con mới lớn lại bị người ngoài ăn mất, nhưng chỉ trong vài ngày, ta quên ngay, tức giận tan thành mây khói. Tôi biết, đây là phương thức quan tâm rất đặc biệt của ta, muốn đưa tâm trạng của tôi trở về bình thường.


      Tôi cho rằng, tôi bình thường, nhưng đêm khuya yên tĩnh luôn có hai giọng quanh quẩn bên tai tôi


      A : Bách Khả, bị thiệt thòi!


      B : bậy, cũng phải là có hưởng thụ!


      A : Cùng người triền miên là hưởng thụ, nhưng cùng Tam Nhi lên giường là sai lầm, sai lầm rất lớn.


      B : Bất luận là đúng hay sai cũng xảy ra rồi, lải nhải gì chứ?


      A oán giận: cũng nhiều ngày như vậy, ngay cả điện thoại ta cũng gọi lần, đúng là thất đức, có trách nhiệm mà.


      B xì mũi coi thường: là ai kêu tôi cái gì cũng đừng chứ? Là ai tự mình chạy làm đà điểu?


      muốn ta chịu trách nhiệm thế nào? Cưới sao?


      A liều mạng lắc đầu: kiên quyết muốn!


      B : vậy điều chỉnh tâm trạng của cho tốt , đừng giống như kẻ mất hồn nữa!


      A phản bác được, rúc vào trong góc trồng nấm.


      Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của B, cho nên, tôi để mặc cho A buồn bã trồng nấm. Nhưng, A rất lo lắng, nếu cứ ở trong phòng, cho dù có đánh đâu thua đó, nhưng thỉnh thoảng cũng nên xuất ra ngoài. Chứ cứ như thế mãi, tôi sợ nhân cách của mình bị phân liệt.


      chứng minh, con cái nhà nghèo rất kiên cường, có giày thủy tinh, Bác Khả càng mạnh hơn. Tôi bị nhân cách phân liệt, mỗi đêm vẫn quấn lấy học trưởng chơi game, cái gì World of Warcraft, đại chiến xe tăng, chiến tranh giữa các vì sao, trong máy vi tính của học trưởng đều có, mọi trò chơi, tôi gần như đều thử lần, mặc dù thủ pháp rất rối loạn, tồi tệ như phân chó, nhưng tôi bị rối loạn trong thế giới ảo, mà toàn tâm chinh phạt, chiến đấu. Có thể , loại nhảy múa này, làm giảm bớt những suy nghĩ lung tung của tôi.


      Hôm nay, là ngày thứ bảy tôi ra ngoài "Giải sầu", tôi quên khuấy chuyện Xảo Dĩnh phải trở lại Pháp, nhưng bà nội lại quên, vừa vào sáng sớm điện thoại của bà bay tới.


      "Vâng . . . . . tiễn với ai ạ?" Tôi hỏi ô ô a a.


      "Trừ lão đại có ở nhà, tất cả mọi người đều , mười giờ trưa chúng ta có mặt ở phi trường." xong, bà lão trực tiếp ngắt điện thoại, cho tôi thời gian kiếm cớ, cho tôi cơ hội câu từ chối.


      Tôi tức giận, mệt mỏi để điện thoại di động xuống, cam lòng vào phòng tắm, trong gương là người phụ nữ vô hồn nhìn tôi, bởi vì thức thâu đêm chơi game, viền mắt của tôi thâm đen, đôi môi khô nứt, hai mắt vô hồn.


      Tôi rửa mặt qua quýt, rồi bước thong thả đến phòng khách, vỗ ngang vỗ dọc vào học trưởng Ninh Vũ nằm ghế sa lon, “Tôi phải đến phi trường tiễn Xảo Dĩnh lên máy bay, nếu như cậu có thể đưa tôi , tôi gọi xe nữa."


      Ninh Vũ xoa xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, nhìn tôi từ xuống dưới, " xác định là tiễn người chứ phải dọa người?"


      Tôi vò đầu cười cười, "Tôi cố gắng hù chết mọi người."


      Ninh Vũ liếc mắt: "Mấy giờ bay?"


      "Trước mười giờ đến phi trường là được."


      ta thoáng liếc chiếc đồng hồ vách tường cái: "Còn ba giờ nữa, đủ rồi."


      xong, ta đứng dậy vào phòng tắm, sau khi rửa mặt thay đổi quần áo, kéo tôi lúc đó chuẩn bị chiên trứng ra khỏi nhà.

      ~ ~ ~ Hết chương 31 ~ ~ ~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32.




      Cửa hàng quần áo nữ ở bên ngoài trung cư vừa mới mở cửa, Ninh Vũ muốn giúp tôi mua sắm ít trang phục, sau khi vào tiệm, y như nhà tạo mẫu chuyên nghiệp khuấy động kệ quần áo, nghiêm túc chọn lựa.


      Thường người họ Quách chỉ có bề ngoài, nhưng lại chưa bao giờ tỉ mỉ giới thiệu, bề ngoài của ta rốt cuộc như thế nào. như thế, vì người đàn ông này thuộc loại đặc biệt đẹp trai, hay là loại người có đôi mắt sáng ..., nhưng ta lại có sức hấp dẫn đặc biệt khiến người ta muốn gần gũi. ta cao gầy, phong thái hiên ngang, ta . . . . . chọn bộ đồ công sở có áo khoác ngoài cho tôi!


      Tôi vừa khoát tay vừa lui về phía sau, chỉ tiếc là, cự tuyệt có hiệu quả. tới phòng thay quần áo tôi bất mãn oán thán: "Có muốn mua thêm cái mũ có cánh ?"


      Ninh Vũ hài lòng nâng khóe môi lên: "Ở đây có, như vậy cũng tồi, chỉ cần che mặt lại, y như ngôi sao lớn."


      Trán tôi đầy vạch đen, mọi người đều Trách Lương thích những lolita thân thể mềm mại non nớt. Mặc dù ta lần nữa tuyên bố mình thích em Trách Lương, có lẽ hôm nay xảy ra hành động, người này ràng trong ngoài đồng nhất.


      Cuối cùng, Ninh Vũ chọn cho tôi chiếc mũ có chóp nhọn, cũng may là có cánh, bằng tôi thể ngăn cản ta. Giải quyết xong chuyện quần áo, ta mang tôi đến thẩm mỹ viện tính là cao cấp, tay nghề của thợ trang điểm tuy thể so sánh bằng với thợ trang điểm của nhà họ , nhưng rốt cuộc người ta cũng là thợ chuyên nghiệp, sau khi ba bôi hai xóa mặt, có thể đùa chút là tôi khác gì ngôi sao.


      Tôi xoay vòng ở trước gương, sau đó ngoái đầu lại nhìn học trưởng Ninh Vũ, “Biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng giờ tôi mới biết, sở thích của cậu lại khác biệt với những người khác như vậy."


      "Cậu biết cái gì? Tôi muốn cho họ biết, Bách Khả của chúng tôi sinh ra non nớt, từ chối cho bò già gặm."


      Mồ hôi của tôi rơi đầy đất, sau khi đến phi trường, tôi muốn ta chờ tôi trong xe, nhưng ta nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu sợ biết hai ta ở cùng chỗ?"


      Tôi lắc đầu: "Bà nội biết tôi ở nhà cậu, bây giờ cậu xuất , phải giải thích, rất phiền toái."


      " ." ta “hừ” tiếng: "Cậu cho rằng tôi thích con búp bê cỡ lớn sao?"


      "Cậu muốn gây ." Tôi trừng mắt nhìn ta, đẩy cửa, xuống xe.


      Đại sảnh phi trường có người đến người , tôi tìm kiếm lúc, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà họ ở giữa dòng người qua lại đông đúc.


      Xảo Dĩnh cười híp mắt nghe bà nội dặn dò, Nhị Nhi vẫn có phong thái của hoàng tử, Tam Nhi . . . . . . Nhìn qua thôi!


      Nhịp tim tôi đột nhiên đập mạnh, thầm với chính mình, đừng căng thẳng quá, biến thành sói mà ăn mình.


      Điều chỉnh tốt cảm xúc, tôi bước nhanh chân, dùng giọng vui sướng chào hỏi: "Bà nội, Xảo Dĩnh."


      Ánh mắt của tất cả mọi người đều bắn về phía tôi, đáy mắt đều tràn ngập kinh ngạc và nụ cười đủ mọi kiểu dáng khác nhau, rất ràng, bọn họ bị hình dáng và cách trang điểm giả làm nai tơ của tôi làm cho choáng váng.


      "Bách Khả, đáng ." Xảo Dĩnh cười híp mắt kéo tay của tôi, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống quan sát: "Làm sao bây giờ? Tôi muốn dẫn cùng Paris."


      Bà nội lập tức kéo tôi về, bảo vệ tôi như gà mẹ bảo vệ gà con: " được, mình cháu luyến tiếc rồi."


      Xảo Dĩnh cười khanh khách: "Nhìn bà khẩn trương kìa, cháu chỉ tùy tiện giỡn thôi, nếu rất muốn mang Bách Khả , để Tam Thiếu đuổi theo giết cháu à?" Đôi mắt đẹp của đổi hướng, nhìn về phía Tam Nhi.


      Mọi người thường giỡn chơi như vậy, tôi vốn thành thói quen, nếu như thường ngày, tôi để ý, nhưng tình huống bây giờ giống trước đây, ngoại trừ cười ngây ngô, vẫn là choáng váng được câu. Liếc trộm về phía Tam Nhi, vừa vặn chạm vào ánh mắt đen sâu như hố nước kia.


      Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, đồng thời trái tim cũng đập thình thịch, đúng là, có chuyện gì đừng nhảy loạn lên.


      Tiễn đưa, luôn có từ biệt, sau khi ôm tạm biệt Xảo Dĩnh, bóng dáng yểu điệu của ấy càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mọi người mới thu hồi tầm mắt.


      "Bà nội, cháu còn có chuyện, xin phép bà cháu trước." Tôi chuẩn bị rời .


      Bà nội cau mày oán trách: "Cháu chỉ là sinh viên, sao còn bận rộn hơn so với Hạng Kình và lão Tam thế?"


      Tôi cười ha ha: " vất vả mới có cơ hội thực tập, nên rất bận, chờ qua đợt này, cháu lại về với bà." xin lỗi bà nội, vì để tránh cho thiên hạ đại loạn, cháu chỉ có thể lừa gạt bà.


      "Được rồi, vậy cháu mau lên, chú ý thân thể, ăn cơm đúng giờ." Bà nội lưu luyến buông tay tôi ra.


      Tôi khua khua móng vuốt, nhanh chóng chạy .

      ~ ~ ~[​IMG]Hết chương 32[​IMG]

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33.

      Rốt cuộc dây dưa thân thể có ý nghĩa gì?


      Chạy hành lang rộng rãi bằng phẳng của phi trường, trong đầu tôi chợt thoáng qua câu hỏi buồn cười này.


      Nghĩa là, chúng tôi từng thẳng thắn, nhưng đáng tiếc, vì ý thức tỉnh táo, cho nên, thẳng thắn lại rất buồn cười như vậy.


      Còn ý nghĩa khác, tôi từ biến thành phụ nữ, nhưng tôi lại hề giống như những mô tả trong các tác phẩm văn học là trong đêm trở nên trưởng thành, mà tôi vẫn là tôi!


      "Bách Khả." Ninh Vũ tựa vào bên cạnh xe, vẫy vẫy tay.


      Tôi xua hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, thoáng nở nụ cười sáng chói.


      "Bách Khả!" thanh của Tam Nhi từ sau lưng truyền tới.


      Bước chân của tôi dừng lại chút, nụ cười trong nháy mắt biến mất.


      "Tới đây, ngây ngốc làm gì?" Học trưởng thúc giục.


      Tôi bước tới.


      " dám thử bước tới xem?" Tam Nhi dọa.


      Tôi ảo não giậm chân cái, dừng tại chỗ. Bà vẫn được sao?


      Kết quả, hành động "nổi khùng" của tôi, khiến hai người. . . . . . , là ba người tụ tập lại.


      Tôi rất lúng túng, đành phải đem toàn bộ lực chú ý đặt cái người hề biết nội tình: " hai."


      Nhị nhi cười tiếng, kéo kéo cánh tay của tôi, : ", hai dẫn em chơi."


      Tôi ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn ta: " đâu?"


      "Nhà tôi, lão Tam phải muốn thấy tôi mập mờ sao, vậy mập mờ chút cho nó sáng mắt ra." Cứ như vậy, người còn đường sống là tôi đây bị Nhị nhi túm lên xe thể thao của ta.


      Tôi nghĩ rằng, mức độ kinh ngạc của tôi cũng thua gì hai người đó là học trưởng và Tam Nhi, bằng , bọn họ lấy loại ánh mắt của kẻ lỗ mãng nhìn tôi bị bắt .


      " Hạng Kình! gây rối loạn cái gì đó?" Cuối cùng Tam Nhi cũng bị tiếng khởi động xe làm bừng tỉnh lại.


      Nhưng xin lỗi, quá chậm. Tài lái xe của Nhị nhi vô cùng tốt, tiếng nổ xe vang lên thị uy tiếng, rồi mất.


      Tôi đè chặt chiếc mũ thiếu chút nữa bị gió cuốn , mơ hồ nhìn gương mặt rất hoàn mỹ của Nhị nhi: " hai, có ý gì?"


      "Tôi giúp em giải vây, còn cám ơn tôi?"


      ta biết chuyện sao? Sao nhìn có vẻ giống vậy!


      " hai, hiểu lầm sao? Ninh Vũ là học trưởng của tôi." Tôi dè dặt thăm dò.


      "Tôi cảm thấy lão Tam cho là như vậy." ta nghiêng đầu cười tiếng, hai mắt sáng chói như hai ngôi sao, nhưng mà cảm xúc "Xem náo nhiệt sợ lớn chuyện" che dấu được. Thành , tôi bỗng nhiên có cảm giác bước lên phải thuyền giặc, , là lên xe giặc.


      Tôi cười, giả vờ ngây ngốc: " sớm với mọi người rồi, chuyện giữa tôi và Tam nhi phải như vậy mà."


      "Đừng có che đậy nữa, chuyện của em và Tam nhi, tôi biết." ta ra câu giống như thả xuống quả bom vậy, mặc dù, trước khi ta , tôi có cảm giác khác rồi, nhưng khi chính tai nghe được trái tim của tôi vẫn hung hăng bị chấn động phen.


      Tôi 囧囧, cúi đầu thấp, trả lời: "Đó là việc xảy ra ngoài ý muốn."


      ta cười khẽ: "Tai nạn ngoài ý muốn!"


      Tôi lắc đầu: "Là tai nạn kinh khủng!"


      ta buồn cười, cười ra tiếng: "Quả dưa ngốc, em cứ như vậy thể được, rất dễ bị lừa."


      Tôi mờ mịt nhìn ta, thấy ta cười càng rực rỡ, bất tri bất giác : " gạt em!"


      ta cười khanh khách, : "Nếu sao đây? Em cho rằng lão Tam đem chuyện của hai người cho tôi nghe sao?"


      Tôi im lặng ngẩn ngơ, nghiến răng, siết chặt nắm đấm: "Dừng xe!"


      "Tốt nhất em nên nhìn phía sau rồi hãy quyết định." ta thản nhiên nhắc nhở.


      Tôi cau mày ngoái đầu nhìn lại, thấy, xe của Tam Nhi và học trưởng cố gắng đuổi theo ở phía sau, lúc này mà xuống xe, tôi có hai kết quả, , bị Tam Nhi túm , hậu quả biết. Hai, bị học trưởng dẫn về nhà, hung hăng khiển trách phen.


      Thấy thời điểm này, tôi sáng suốt thu hồi tầm mắt, nhìn Nhị nhi : "Trước hết, hãy bỏ rơi bọn họ !"


      Chờ khi thoát khỏi phạm vi tầm mắt của Tam nhi, tôi tìm học trưởng, đến lúc đó, chấp nhận để ta giận thế nào giận, tôi chỉ cần đưa ra vẻ mặt tươi cười để làm lành, biểu cảm nô đùa là có thể hoàn thành.


      "Rất vui lòng cống hiến sức lực." Nhị nhi trả lời rất vương tử, đồng thời, chiếc xe ngang ngược tăng tốc.

      ~ ~ ~[​IMG]Hết chương 33[​IMG]~ ~ ~

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34.



      thể , kỹ thuật lái xe của người nhà họ cũng tệ, đừng thấy Nhị nhi rất vương tử rất lịch mà lầm, khi lên xe lại rất điên cuồng. Tam nhi theo mất dấu , học trưởng lại càng vứt hơn.


      Xe quanh quanh quẩn quẩn sau đó tiến vào khu nhà đặc biệt trang nhã, tôi vội đẩy cửa xe, thò đầu ra nôn ọe. Cho đến lúc này, tôi mới ý thức được, tôi còn chưa ăn sáng.


      Nhị nhi vỗ vỗ sau lưng của tôi, đưa nước qua kêu tôi súc miệng, rồi sau đó đem tôi đây sắc mặt tái nhợt như Quỷ, bước chân loạng choạng vào nhà ta.


      Căn nhà thiết kế rất đơn giản, sạch , phong cách đại. Bộ ghế sa lon màu trắng sữa rất đẹp, chút bụi bẩn. Bà nội , Nhị nhi có tính thích sạch , xem ra, lời ngoa.


      "Yên tâm , lão Tam tìm được tới đây. Cứ tùy tiện ngồi ." ta cởi chiếc áo vest màu trắng cắt may rất vừa vặn ra, ưu nhã ngồi xuống.


      Tôi nhìn ta, thấy ta dùng loại ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn tôi, liền xoay người đến bên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho học trưởng, nhưng ngờ, điện thoại vừa mới lấy ra, sau lưng chợt thò ra cánh tay, giựt phắt điện thoại di động của tôi.


      "Để ý đến bọn họ làm gì?" Nhị nhi cười khanh khách, cầm điện thoại di động của tôi nhét vào túi quần của mình.


      Tôi hít hơi, nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể thành công nặn ra nụ cười: " hai, muốn xem náo nhiệt đúng ?"


      ta nâng khóe môi lên, trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Tôi tạo cho em cảm giác này sao?"


      Tôi thành thực gật đầu.


      ta thấy buồn cười: "Tôi phải , ánh mắt của em tệ, trực giác cũng rất chính xác."


      Tôi ngoài cười nhưng trong cười: "Tôi cũng phải , hứng thú của cũng rất đặc biệt, cũng rất muốn ăn đòn!"


      Vốn tưởng rằng chỉ có Tam nhi rất muốn bị ăn đòn thôi, bây giờ xem ra, so với Nhị nhi, ràng cho thấy gặp được sư phụ. Người đàn ông trước mắt này, bề ngoài thể bắt bẻ, nhưng lại có trái tim méo mó. Thành , rốt cuộc gia đình nhà họ gia như thế nào? Sao lại có thể nuôi ra ba tên đàn ông rất bình thường như thế này đây?


      "Bách Khả, phải em cảm thấy, ra , chúng ta có thể mập mờ chút được chứ?" ta hơi cúi người xuống, cặp mắt mông lung như sương mù kia cũng rất lấp lánh, bờ môi đỏ tươi rất giống cánh hoa túc, đó là màu sắc mê người nhưng lại trí mạng.


      Da đầu tôi chợt cảm thấy tê dại, theo bản năng lui về phía sau: " hai, tôi biết thích kể chuyện cười, tuy nhiên, chuyện này có chút đáng cười nào."


      ta ngồi thẳng lên, mày kiếm dựng đứng nửa tin nửa ngờ: " có chút buồn cười nào sao?"


      Tôi trịnh trọng gật đầu: " những thế mà còn rất đáng sợ, cảm giác giống như truyện kinh dị!"


      ta bật cười, xoa tóc của tôi, : " thú vị, tôi quyết định thu nhận em, coi em như con dâu nuôi từ bé."


      "Chuyện này cũng chẳng có gì buồn cười."


      "Cái này phải truyện cười."


      Nhìn cái khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng quỷ quyệt, tôi sợ hãi, hối hận!


      Tôi thà bị học trưởng mắng, bị Tam nhi giáo huấn, cũng muốn cùng người quái dị này ở chung chỗ!


      Có ai ? Có ai tới cứu tôi ?

      ~ ~ ~[​IMG]Hết chương 34[​IMG]~ ~ ~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35




      Điện thoại di động — tịch thu rồi!


      Điện thoại bàn — gọi thông!


      Ăn cơm — có người đưa!


      Tự do — bàn nữa!


      Tôi phát , đau xót khi mình biến thành cá chậu chim lồng, chỉ có thể xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh nhìn trời nhìn mây.


      Mặc dù, nhà của Nhị nhi rộng rãi sáng sủa, nhưng cũng vô cùng thiếu thốn hơi người. Ở nơi này, tôi cảm nhận được cái gì gọi là sống ngày bằng cả năm, ở nơi này, tôi còn cảm nhận được cái gì gọi là nỗi buồn thê thê thảm thảm.


      Trong 78 giờ ngắn cũng ngắn dài cũng dài, tôi đưa ra N kế hoạch để chạy trốn, nhưng đáng tiếc, mỗi kế hoạch đều chết từ trong trứng nước. Ánh mắt của Nhị nhi rất đáng sợ, tựa như có thể biết trước được tương lai, có thể nhìn thấu được lòng người, tôi hơi có chút gió thổi cỏ lay, ta cười yếu ớt hoặc là nhàng dùng mấy chữ đả kích tôi đây đến góc tường trồng nấm.


      ta làm, ra cửa, cứ làm canh chừng tôi như vậy. Tôi biết mục đích của ta là gì, chỉ biết rằng người đàn ông này làm cho người ta muốn giận, nhưng giận nổi, muốn hận, cũng hận nổi, mặc kệ lại rất tức giận. Mỗi lần bị ánh mắt như sương mù của ta nhìn chăm chú, tôi đều có cảm giác mình giống như con chuột đồng ngu ngốc.


      "Ai. . . . . ." Tiếng thở dài kìm nén tự chủ được tuôn ra khỏi cổ họng.


      Nhị nhi ngồi, bên cầm Laptop xem thị trường chứng khoán cũng ngẩng đầu lên, chỉ giơ tay lên làm động tác như con số “bảy”. thể , người này phải nhàm chán bình thường, thế mà còn nhớ số lần thở dài của tôi.


      Tôi làm như thấy, tiếp tục loay hoay với trò chơi xếp hình mặt thảm, còn thiếu ba khối nữa là đại công cáo thành, nhưng tôi có chút muốn làm nữa, bởi vì sau khi ghép hết tôi lại làm cho lộn xộn, khiến những mảnh ghép làm người ta hoa cả mắt bay tán loạn, sau đó lại tiếp tục ghép, được rồi, tôi thừa nhận, tôi còn nhàm chán hơn so với ta.


      Sau khi tôi ghép xong mảnh ghép cuối cùng, ta làm như chút để ý hỏi câu: "Có muốn ra ngoài dạo chút ?"


      Tôi bỗng ngẩng đầu lên, thấy ta cười khanh khách, tôi ra sức gật đầu giống như gà mổ thóc.


      ta ung dung khép Computer lại, cầm chìa khóa xe: " thôi."


      Tôi nhảy cẫng lên, đeo ba lô của mình lên vai, lấy ngón tay thay thế lược chải tóc, vừa cầm dây buộc tóc, vừa thúc giục: " mau, mau!"


      ta cười khẽ, sau đó nhanh chậm bước ra khỏi nhà, tôi giống như chuột đồng khi vừa sinh xong chín chú chuột con nên rất sung sướng, khí tự do rất ngọt ngào, giống y như vị kem vani.


      " hai, chúng ta đâu?" Tôi khôn khéo cười hỏi, nhưng trong lòng lại tính kế chạy trốn thế nào.


      " mua cho em mấy bộ quần áo cùng chút nhu yếu phẩm thường ngày."


      Trái tim của tôi bật nhảy, nghe ta như thế chắc định giam cầm lâu dài, đúng, là "Chứa chấp" tôi. được, tôi cũng phải là chuột đồng , sao có thể để cho ta bày trò chứ?


      " hai, ba ngày nay đến công ty, ảnh hưởng tới công việc sao?"


      "Tôi năm có nghỉ phép rồi, tối thiểu còn có thể nghỉ ngơi tuần, mỗi ngày đều có thể chơi với em, tệ chứ?"


      tệ cái rắm! Ai muốn chơi cùng chứ?


      Trong lòng tôi thầm oán, nhưng mặt vẫn là nụ cười sáng chói. Cứ đường tán gẫu như vậy đến trung tâm thương mại.


      Tôi đè nén cơn tức giận trong lòng, phải làm như thế để giảm thấp đề phòng của ta, liền khéo tôi muốn phòng vệ sinh.


      ta cười gật đầu, còn giúp tôi cầm túi xách, tôi đương nhiên từ chối, vì tránh cho ta sinh nghi, còn ra vẻ lúng túng với ta, trong túi xách có đồ tôi muốn dùng. ta phản ứng cực nhanh, liền cố chấp "giúp tay" nữa, nhưng ta , ta cũng muốn vệ sinh. Chỉ bằng vào độ cong vạn ác bên môi kia tôi ý thức được, ta biết tôi muốn chạy trốn. Nhưng, tôi vẫn phòng vệ sinh, diễn trò phải diễn tới nơi tới chốn chứ sao.


      Lại dạo lát, tôi mình khát, muốn mượn tiền mua hai chai nước ở siêu thị Khuất Thần, vốn tính toán rằng siêu thị Khuất Tthần có hai cánh cửa, khách hàng lại nhiều, tôi có thể vào cửa trước, nhưng trốn ra cửa sau, nhưng, khi tôi như như con chuột ngu ngốc chạy ra khỏi siêu thị thấy ta đứng đó dùng ánh mắt trêu chọc con chuột nhìn chăm chú vào tôi.


      Tôi giận!


      Rất tức giận cái chủng loại kia...!


      Cho nên, tôi chống lại!


      "Bách Khả, mua nước sao?" ta cười hỏi, trắng ra là trêu chọc tôi.


      Tôi cúi đầu, nổi giận, ngẩng đầu, hầm hầm nhìn ta, : " quá đáng!"


      Thanh của tôi rất bén nhọn, hơn nữa, decibent cũng thấp, ta bị rống nên hơi sửng sốt chút, với tiến rống này, chắc chắn có người nhiều chuyện ném tầm mắt qua, nếu có người đến nơi xem, tôi liền bắt đầu diễn thôi.


      Tay tôi vuốt ngực, làm ra vẻ cực kỳ bi thương: " có bạn trai, sao lại còn tới dây dưa với tôi? Chẳng lẽ tình cảm của tôi phải là tình sao? Có phải cảm thấy chơi đùa với tôi rất vui vẻ ? Rất thú vị phải ?"


      Vừa đọc lời kịch, tôi vừa dùng khóe mắt liếc những người đường xem kịch kia, thấy, có người kinh ngạc, có người tiếc hận, còn có hai nữ sinh giọng thảo luận, Nhị nhi là công hay là thụ, ràng cho thấy đó là những hủ nữ. , tôi vô cùng hả giận! Ai kêu "Chứa chấp" tôi, ai kêu giam cầm tôi như chuột, lần này trắng mắt chứ?


      Nhị nhi hổ là Nhị nhi, ta giận buồn, càng như bức tượng hóa đá, mà dùng vẻ mặt biết nên khóc hay nên cười, hạ giọng để người khác nghe được: " Kỹ thuật diễn xuất tệ, nếu như em muốn phát triển kỹ năng trong ngành giải trí, tôi có thể giới thiệu giúp em người đại diện rất tốt."


      "Cám ơn “chiếu cố”!" Tôi cúi đầu thấp, căm hận lầu bầu câu, sau đó dùng lời chia tay “cẩu huyết” nhất để làm lời kết thúc: "Tôi muốn nhìn thấy !" xong, quay đầu bỏ chạy!


      Chạy được đoạn, cảm thấy ta đuổi theo, tò mò quay đầu lại tìm hiểu xem, thấy Nhị nhi bị số trẻ bao vây thành vòng bởi vì thân hình cao lớn, là có chút cảm giác giống như con hạc đứng giữa bầy gà.


      buồn bực tại sao ta nổi giận, còn cười híp mắt nhìn những nữ sinh kia chuyện, có hai trẻ tuổi tới bên cạnh tôi lải nhải.


      Nữ A : "Tôi còn tưởng rằng cái người trai đẹp là gay, ra là diễn trò. Đúng là, công ty điện ảnh bây giờ càng ngày càng độc đáo, ngay cả chuyện sát hạch diễn viên mà cũng dời đến trung tâm mua sắm."


      Nữ B : "Như vậy mới có thể tìm ra thí sinh có đầy đủ tư chất chuyên nghiệp chứ."


      Nữ A còn : " , người đàn ông kia là đẹp trai."


      Nữ B phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy á, nếu chưa có chồng muốn theo đuổi ta."


      Tôi thiếu chút nữa hộc máu ngã xuống đất, từ đó có thể cho ra kết luận — Nhị nhi quả nhiên là nhân vật tầm thường.


      Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, tôi gọi chiếc xe, chạy thẳng tới nhà Ninh Vũ. Bởi vì vội vàng, cho nên, tôi thấy, lúc tôi rời khỏi Nhị nhi ở phía sau lộ ra nụ cười quỷ dị khiến người ta rét mà run.


      Cho đến khi tôi thở hổn hển chạy tới nhà Ninh Vũ tôi mới ý thức được, tôi bị gài bẫy!


      " thà tới nhà cậu ta chứ chịu về nhà, được, rất tốt!" Vẻ mặt Tam nhi buồn bực, hơi thở lạnh như băng khiến tôi trực tiếp hóa đá thành tượng, sau đó hóa thánh cát, làn gió vừa thổi tới, khiến cát mịn bay đầy đất.


      " chuyện! Câm sao?" tức giận.


      Tôi ôm trái tim lạnh lẽo, khóc ra nước mắt : " Nhị nhi kêu đến sao?"


      " ta chỉ dẫn ra ngoài dạo, nhân cơ hội chạy trốn." lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi cũng nghĩ đến mức này, càng ngờ ở nơi này gặp lại ."


      "Tôi cũng muốn gặp ở đây." Tôi lẩm bẩm, trong lòng hận Nhị nhi thấu xương, tên đàn ông phúc hắc đáng chết, vì muốn xem náo nhiệt mà gài bẫy tôi, chờ đó cho tôi, tôi nhất định trả thù, nhất định!


      " lặp lại lần nữa?" Con ngươi Tam Nhi hơi co lại, giọng lạnh như băng, tôi cảm giác rất tức giận, nhưng sắc mặt của lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm tôi muốn nhanh chóng chạy trối chết, bình tĩnh đến mức làm người ta rét mà run.

      ~ ~ ~[​IMG]Hết chương 35[​IMG]~ ~ ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :