1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26

      Con người sở dĩ sống mệt mỏi là bởi vì bỏ được thói kiêu ngạo, thoát được sĩ diện, giải quyết được tình hình.

      Nhà họ thuộc danh môn vọng tộc, mặt mũi của những gia đình này còn đáng tiền hơn so với bất cứ thứ gì khác. Tôi biết Tam Nhi tham gia hôn lễ của bạn trước là giả hay , nhưng quyết định , người khác cách nào ngăn cản được.

      Bà nội : "Như vậy cũng tồi, cắt đứt hoàn toàn mộng tưởng của nó, sau này chung sống tốt đẹp với con, chừng, vào ngày này năm sau, bà có thể bồng cháu rồi."

      Trán tôi đầy vạch đen, cũng chẳng muốn giải thích làm gì. Cho dù có bất cứ cái gì, bà cụ cũng câu với tôi: "Bà nội hiểu".

      Đêm trước hôn lễ của Nhiễm Du, vừa lúc Xảo Dĩnh trở về nước, thêm vào đó, Nhị Nhi cũng muốn tham gia hôn lễ, nhưng có bạn thích hợp, Xảo Dĩnh thoải mái đảm nhiệm vai trò này. , đó cũng phải là chuyện tốt, tuy Nhị Nhi là người đàn ông rất có khuôn cách thân sĩ, dịu dàng phúc hắc, nhưng dịu dàng là giả, phúc hắc mới là hàng giá . Cũng may, Xảo Dĩnh là trong sáng như Lan như Huệ, là người khéo léo, ứng phó cũng thành thạo.

      Tôi thảm, từ lúc ngồi lên xe, gương mặt của Tam Nhi đều u đáng sợ. Lạnh lùng, bực tức, chồng chéo đan vào nhau, tạo thành tấm màng mà người lạ dám đụng vào, bầu khí nguy hiểm - khủng khiếp.

      Tôi chỉ sợ bùng nổ, Nhị Nhi còn chọc phá , thỉnh thoảng mát hai câu kích thích Tam Nhi, nếu phải vì biết Nhị công tử này cũng dễ trêu, tôi nhất định gắn cho cái khóa kéo ngoài miệng. Chưa tới hội trường hôn lễ, tuyệt cho có quyền phát biểu.

      Tôi ngồi nghiêm chỉnh, lúc lâu sau, cuối cùng lúc Nhị Nhi châm chọc lần thứ năm tôi thể nhịn được nữa vươn tay. Nhị Nhi theo bản năng nhận lấy kẹo que tôi đưa, hơi sững sờ, rồi cười vẻ thấu hiểu, tao nhã bóc giấy gói kẹo ra, đưa vào cái miệng ác độc nhưng cũng rất đẹp kia.

      Tam Nhi cau mày nhìn tôi : " ngồi xa như vậy làm gì?"

      "Sợ nổ tung, tôi thiếu hụt mất tấm gương khích lệ tinh thần cho binh sĩ." Tôi thành .

      tức giận trừng tôi: "Tới đây."

      Tôi bĩu môi, cam tâm tình nguyện xê dịch mông. Nếu như nhìn kỹ, rất khó phát , từ chỗ ngồi cũ, tôi chỉ nhích về khoảng 1 cm.

      Nhị Nhi lấy kẹo que trong miệng ra, cười khanh khách : "Nếu Bách Khả sợ, làm bạn tôi nhé."

      Xảo Dĩnh chợt giữ cánh tay của , lắc đầu nháy mắt, rất ràng, ấy cũng muốn buộc chung chỗ với bom hẹn giờ.

      Nhị Nhi mỉm cười trấn an: "Đừng sợ, ý của tôi là, lão Tam cần bạn ."

      Tam Nhi buồn bực trừng , lông mày nhíu lại thành ngọn núi : ", hoặc câm miệng, hoặc xuống xe, câu nữa, đừng trách tôi khách khí!"

      Vào giờ phút này, tôi có chút oán giận bà nội, nếu biết hai em này giống như sóng ngầm tuôn trào, thu xếp cách xa nhau ra, nhưng lại để chung lâu như vậy chiếc xe sang trọng lại nguy hiểm, đây phải là tạo cơ hội cho hai người tranh đấu sao?

      "Thấy tâm trạng giờ của cậu tốt, tôi so đo với cậu." Nhị Nhi tiếp tục ngậm kẹo que, khóe môi lên nụ cười chói mắt.

      Tam Nhi trừng mắt nhìn , giơ tay kéo bả vai của tôi: "Cách xa ta chút."

      Tôi cười khổ, ngài có biết hay , tôi càng muốn cách ngài xa hơn, tốt nhất là xa ngoài ngàn dặm.

      Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa nhà họ Lạc ở vùng ngoại thành, thử thách lại bắt đầu.

      Giống như tiệc đính hôn, hôn lễ cũng tổ chức theo hình thức tự phục vụ, sau khi Nhị Nhi và Xảo Dĩnh xuống xe liền tới chỗ ghi danh tặng lễ vật. Tôi kéo cánh tay vua bom, luôn chuẩn bị trốn .

      Tam Nhi là thương nhân, mặc dù bình thường cũng non nớt, nhưng khi lẫn vào đám đông quần quần áo áo kia, những lời chúc mừng cũng chỉ là khuôn mẫu, nếu như bình chọn kiểu mặt người dạ thú, nhất định đoạt giải nhất.

      Sau khi bước vào hội trường tiệc cưới, người phát ra cảnh báo người lạ đừng tới gần, tôi chỉ cần khoác lên cánh tay của , cùng những bọn gian thương mang "Mặt nạ" chào hỏi chút là được, miệng chỉ dùng để chào hoặc dùng để mỉm cười.

      "Sao cứng ngắc vậy? Bị người ta điểm huyệt à?" Tam Nhi cau mày nhìn tôi .

      Tôi giọng : "Tôi sợ cướp tân nương của người ta."

      khinh thường liếc mắt nhìn dâu chú rể cách đó xa, chính xác mà dâu mới thướt tha, "Nếu tôi mà có ý nghĩ đó, đến hôn lễ ngày hôm nay."

      Tôi cười, hỏi dò: "Vậy có thể đừng bày ra vẻ mặt như thua năm trăm vạn kia được ? , tôi rất có áp lực."

      nhìn tôi có chút tức giận: "Nhìn có vẻ tiến bộ."

      "Tôi có tiến bộ như vậy, mong rằng Tam Thiếu bao dung." Tôi nửa đùa nửa .

      liếc mắt, kéo miệng, nặn ra thứ khá giống nụ cười: "Như vậy được chưa?"

      Tôi chậm chạp vò đầu: "Vẫn nên cười, quá dọa người."

      trút giận, đột ngột nhéo eo của tôi, kết quả, làm tôi đau tôi, lại khiến tôi buồn cười, phải là nụ cười xinh đẹp lộ răng, mà phì cười thành tiếng. Tất cả tân khách xung quanh đều ngờ vực nhìn lại, dâu chú rể cũng ngoại lệ.

      Khi ánh mắt tôi giao nhau với ánh mắt của Nhiễm Du, tôi ràng nhận thấy ánh mắt u oán và có vẻ cam lòng của ấy, xem ra Hạng Thiên cũng phải là đơn phương, tân nương tử cũng hoàn toàn quên đoạn tình cảm kia, hai người cũng dễ dàng.

      Tôi còn cảm thán, Lạc Quân Dật mang theo khí thế mạnh mẽ tiến tới, “Tôi thắng, tôi làm vua, thua, làm giặc", đương nhiên, cũng quên mang theo "Chiến lợi phẩm" của mình.

      "Cám ơn hai vị tới tham gia hôn lễ của tôi và Nhiễm Du." Lạc Quân Dật lấy thái độ hợp lý, nụ cười ôn hòa kích thích tuyến thần kinh của Tam Nhi.

      Nhưng thái độ của Tam Nhi quả thực rất tuyệt tình — lạnh lùng nhìn hai người cái, rồi quay đầu .

      ~ ~ ~ Hết chương 26 ~ ~ ~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27:



      Tôi bị ôm vai kéo , nên giọng nhắc nhở: "Người ta tới chào hỏi đấy."

      "Tôi muốn để ý đến ta."

      Tôi suýt bị nghẹn chết: "Vậy tới đây làm gì?"

      "Tôi hối hận được sao?"

      Sớm biết như vậy, nên thành ngồi ở nhà xem thế giới động vật, lại còn giả bộ kiên cường đến đây.

      Tôi muốn như vậy, nhưng nghĩ đến tính tình xấu xa của , liền lý trí cùng bực tức nuốt trở lại, chỉ ngoái đầu nhìn lại dâu chú rể : " xin lỗi, dạ dày tôi thoải mái, xin phép về trước, chúc hai người tân hôn vui vẻ."

      Lạc Quân Dật ra vẻ đắc chí vì cuối cùng đạt được thỏa mãn, cười như cười, gật đầu cái, , tôi biết người đàn ông này là quá thông minh nên ngu ngốc, hay ngu ngốc, ánh mắt Nhiễm Du vẫn khóa chặt người Hạng Thiên, dường như có nhiều ủy khuất muốn bày tỏ. Lạc Quân Dật cảm thấy sao?

      Chỉ có điều, ngu ngốc hay giả bộ ngu ngốc cũng liên quan đến tôi, nhưng càng nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia càng thấy khó chịu.

      "Chờ tôi chút." Tôi nhìn Tam Nhi câu, đồng thời rút tay ra khỏi cánh tay , bước thong thả đến đứng trước mặt dâu chú rể, dùng sức đạp gót giày nhọn lên chân của Lạc Quân Dật, sau đó hề xấu hổ mà câu: "Chao ôi, xin lỗi, vốn định xem nhẫn cưới của hai người, lại cẩn thận giẫm lên chân , sao chứ?"

      Lạc Quân Dật nghiến răng nghiến lợi cười: "Nếu như chịu lấy gót giày ra, tôi nghĩ, tôi sao."

      "Thực xin lỗi, mải nên quên mất." Tôi dồn toàn bộ sức lực lên gót giày ở chân trái, nếu như đường đột rút lui, tôi nhất định chuyển qua dâu của , tôi cá là để cho Nhiễm Du bị nện, dưới chân dùng sức, cố gắng giảm sức lực bàn chân của tôi, thấy sắc mặt của thay đổi, lúc này mới từ bi thu chân về.

      Hừ ~ cho đắc ý này, cho hả hê này, có bản lĩnh cứ tiếp tục cười!

      Trở lại bên cạnh Tam Nhi, tôi giả dối : "Chiếc nhẫn của bọn họ rất đẹp."

      Khóe môi căng cứng, giọng trách mắng: "Trẻ con."

      Tôi lơ đễnh: "Thoải mái ?"

      "Thoải mái!" chút nghĩ ngợi.

      " thể tin được!" Tôi khoác vào cánh tay của , "Chúng ta thôi."

      " đâu?"

      "Tìm chỗ ăn cho thỏa thích."

      " mời."

      "Dựa vào đâu?"

      nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi căng cứng rốt cuộc khống chế được giương lên: "Dựa vào tôi là Tam Nhi!"

      Tôi phì cười, hào phóng vung tay lên: "Dẫn đường!"

      Thất tình mà thôi, có gì to tát đâu, cho dù đến chấn động trời đất, Quỷ Thần khiếp sợ, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi, nếu mất , cũng đừng quyến luyến quên. Làm người phải biết dũng cảm tiến tới, nếu biết xoay người lại là đau, đừng quay đầu lại, sải bước về phía trước, có gì là làm được!

      Sau khi rời khỏi tiệc cưới, tôi càng cảm thấy bộ lễ phục xinh đẹp người thoải mái. đường còn phải nhấc váy lên, mặc dù nó rất đẹp, nhưng tôi gấp rút muốn cởi nó ra. Vì vậy, tôi thương lượng với Tam Nhi là phải mua bộ quần áo trước, sau đó mới lấp đầy dạ dày. vui vẻ đồng ý, hề quay đầu lại mà ra khỏi trang viên của nhà họ Lạc.

      Mặc dù, được nhà họ khai trí hơn năm, nhưng thưởng thức của tôi vẫn thô tục như cũ. Mặc bộ lễ phục mười mấy vạn vào cửa hàng bán quần áo ai để mắt tới, chỉ trong thời gian ba phút tìm thấy cái quần jean ống bó, cái áo màu đen có đai lưng, cộng thêm đôi giày Cavans, toàn bộ cũng chưa hết 500 đồng.

      sao! Chỉ cần thoải mái!

      " muốn đổi?" Tôi hỏi Tam Nhi.

      cau mày vẻ chán ghét, định lắc đầu, nhân viên cười nhiệt tình đưa tới bộ quần áo nam.

      Tôi cầm quần áo lên xem xét, cười khan đẩy lại: "Bộ này được."

      "Sao lại được? Tôi lấy bộ này." Dường như Tam Nhi có vẻ được tự nhiên, cầm quần áo vào phòng thay đồ.

      nhân viên cười khanh khách: "Chiêu đãi tình nhân nên chiết khấu 30%, rất có lợi."

      Tôi bất lực vỗ trán: "Đúng là có lợi, nhưng vấn đề là chúng tôi phải tình nhân." Thấy nhân viên lúng túng ngơ ngẩn, tôi cười khổ khoát khoát tay, "Thôi, coi như mua quần áo cho ba mẹ và con mặc thôi."

      Lúc này, Tam Nhi vừa khéo bước ra từ phòng thay đồ, hiển nhiên nghe thấy tôi ..., ngay cả gương cũng soi, lên cốc cho tôi cái: "Con , thôi!"
      ~ ~ ~ Hết chương 27 ~ ~ ~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      Tôi tức giận trừng mắt nhìn , đến quầy thu ngân tính tiền, đừng hiểu lầm, mặc dù thẻ ở trong tay tôi, nhưng tiền bên trong là của .

      Sau khi rời khỏi cửa hàng bán quần áo, tôi có chút đói bụng, tôi nhìn Tam Nhi : "Cất cái thói kiêu căng ra vẻ thiếu gia của , cùng tôi trải nghiệm cuộc sống bình dân chứ?"

      "Từ trước tới giờ tôi chưa từng kiêu căng."

      "Cũng đúng, chỉ dài mặt giễu cợt mà thôi."

      sững sờ: "Có ý gì?"

      Tôi cười khúc khích: "Châm biếm là kỹ năng nhà nghề của Game Online, chiến sĩ nào mà giễu cợt, quái xung quanh dồn vào chỗ chết."

      "Tôi thấy có vẻ muốn ăn đòn!" giơ tay muốn túm tôi, tôi sớm có phòng bị, nghiêng đầu tránh thoát kích, nhanh chân bỏ chạy. Cởi bỏ vẻ nghiêm túc Tam Nhi cải lão hoàn đồng như vậy, mặc dù vẫn rất ngây thơ, nhưng, đây là lần đầu tiên ở đường nhảy cẫng lên nhốn nha nhốn nháo đuổi theo tôi.

      Tôi khỏi cảm thán, trang phục sang trọng nhưng gò bó, mặc dù trang điểm tinh xảo đẹp đẽ nhưng lại giống như mặt nạ. Thời điểm nên bỏ phải bỏ, đây mới là cuộc sống!

      Bởi vì biết buông thả tới khi nào, tiểu Lý chịu trách nhiệm chở chúng tôi bị Tam Nhi đuổi .

      Tôi mang theo bên cạnh vị khách là thiếu gia nhà giàu trong miệng ngậm thìa vàng vào quán bán món cay Tứ Xuyên, ăn no căng cũng hết 500 đồng.

      Mới đầu, vẻ mặt của Tam Nhi tràn đầy chán ghét, nghi ngờ những món ăn ngon quý và lạ này trong mắt tôi làm hư bụng . Tôi hết lần này đến lần khác cam đoan ăn vào làm chết, mới ăn thử miếng, nhấm nháp xem thử mùi vị, rồi mới hướng tôi nhếch miệng cười tiếng: "Cũng tệ lắm."

      "Chắc chắn là tệ! Nơi này chính là nơi tôi và học trưởng tìm thấy khi mới tới thành phố D." Tôi gắp miếng cá, vui vẻ nhai.

      tới Ninh Vũ chính là phạm vào kiêng kỵ của , trẻ con “xuy” tiếng tỏ vẻ khinh thường, sau đó vung đũa gắp con tôm chua cay bỏ vào trong đĩa của tôi, mọi người nhìn lầm, tôi cũng sai, đúng là gắp thức ăn bỏ vào trong đĩa ở trước mặt tôi, nhưng, tôi ngây ngốc như lúc mới quen câu “cám ơn nhiều”.

      "Tự bóc!"

      "Tôi bóc chậm."

      "Vậy ăn từ từ." Có câu rất đúng, có loại người thể nuông chiều. Tôi phát tôi quen việc sai bảo, ngay cả chút chuyện này cũng muốn tự thân động thủ.

      Mày kiếm nhướng lên, cầm đũa lên giành con tôm tôi bóc vỏ, vừa ăn vừa giận tôi: "Ai cho ăn những thứ này? biết mình có bệnh đau dạ dày sao?"

      Tôi biết nên khóc hay cười, hoài nghi tâm lý của còn chưa đủ mười tám tuổi, bằng , làm sao lại ngây thơ tới mức như thế?

      Giá cả vừa phải, hương vị thức ăn ngon mà bình dân chinh phục mười phần cái miệng soi mói bắt bẻ kia, bàn ăn hoàn toàn để ý tới lễ nghi, đũa vung lên rất nhanh gọn, sau khi ăn cơm xong, vẫn chưa muốn về nhà, chúng tôi liền dạo chẳng có mục đích, cho đến khi ánh đèn rực rỡ sáng lên bốn phía chúng tôi tới nhà hàng ở phía đông bắc thành phố để giải quyết bữa ăn tối, trong bữa tiệc, nhận điện thoại, sau khi kết thúc trò chuyện tâm tình ràng xuống thấp tới cực điểm.

      Tôi nghi ngờ nhìn , biết có nên bày tỏ quan tâm, sửng sốt giây lát, cười khổ : "Lão đại gọi tới."

      Lão đại trong miệng chính là cả của , Hạng Dương. Chị của Nhiễm Du gả cho Đại công tử nhà họ , sau khi kết hôn được hơn hai năm, Nhiễm Nghiên bỏ nhà , đến nay vẫn chút tin tức. Nhiễm gia trút toàn bộ tội lỗi lên người nhà họ , vì thế, đồng ý chuyện Nhiễm Du và Hạng Thiên lui tới.

      Trong mắt tôi, cuộc sống vợ chồng hòa hài là chuyện cây làm chẳng nên non, cho dù lão đại nhà họ có lỗi, nhưng phương thức xử lý của Nhiễm Nghiên cũng là loại phủi mông chạy lấy người. khó để đoán, bây giờ lão đại gọi điện thoại, phải là quan tâm em trai. Có thể thấy lão đại là người đàn ông có trách nhiệm, có lẽ, cảm thấy Hạng Thiên và Nhiễm Du bị chia rẽ, mình cũng có phần trách nhiệm.

      Tôi muốn xem đây là ngày vén lên quá khứ, nên cố làm ra vẻ tự nhiên : "Những món ăn này đều do gọi, nếu ăn hết, bỏ vào hộp mang về."

      cười tiếng, tiếp tục hoạt động, khí vừa dịu chút, tiếng điện thoại phiền lòng lại vang lên.

      Tôi cầm điện thoại di động của lên xem, buồn cười : "Cuộc điện thoại này nhất định muốn nhận."

      "Hạng Kình gọi tới?"

      Tôi cười khanh khách, gật đầu.

      Mày rậm nhíu chặt, kiên nhẫn : " cho ta biết, ta có muốn chết cũng chết xa tôi chút."

      Tôi quơ quơ, nhấn điện thoại di động: " nhận."

      "Ha ha ~ ở đâu gặm nhấm vết thương vậy?" Giọng tràn đầy từ tính của Nhị nhi truyền ra từ trong điện thoại, nghe có chút vui mừng xấu xa, nhưng thoáng suy xét chút, khó nhận ra trong đó có quan tâm.

      "Tôi rất tốt!" Tam Nhi hừ lạnh.

      " tiếc, tôi còn muốn bảo cậu dùng thạch tín trừ độc đấy."

      " chết xa chút." Giọng của Tam Nhi vừa dứt, tay tôi nhanh chóng ấn nút ngắt máy.

      Tam Nhi sửng sốt, tôi cười lộ tám cái răng: "Ai biết cái người chỉ sợ hôm nay chưa loạn những câu gì kích động , mắng vài câu thoải mái là được, làm người phải học cách đối nhân xử thế."

      thấy buồn cười, giơ tay lên gọi phục vụ: "Mười chai bia." Suy nghĩ chút, lại thêm câu, " nửa lạnh."

      Tôi yên tâm thở dài, xem ra, người này chỉ có trái tim sói, nhưng phổi của con người, nếu sao quan tâm đến dạ dày yếu ớt của tôi chứ?

      Rượu là công cụ phụ trợ để trốn tránh thực tế tốt nhất, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng có lúc, chúng tôi chỉ cần tạm nghỉ, để có thể tích góp can đảm đối mặt với thực tế. Cho nên, tôi ngại chuyện mượn rượu giải sầu. Chỉ cần mượn rượu đùa bỡn điên khùng, ói vào người tôi, tôi có thể nhẫn nại. Nhưng quan tâm tới nhẫn nại của tôi, mà kêu tôi uống cùng.

      Chẳng bao lâu sau, tôi cũng như , bởi vì cùng cảnh ngộ, cho nên, tôi cũng cảm động lây, cho nên tôi từ chối.

      Nhưng “vũ khí” tránh thực tế tốt nhất này cũng có rất nhiều tác dụng phụ, mặc dù tôi vẫn rất cẩn thận, nhưng cũng tránh được kết quả uống đến đầu óc choáng váng.

      Có câu tục ngữ sai, tửu lượng tốt sao? Uống nhiều quá cũng ói, bộ cũng lên cây. Tôi và Tam Nhi mặc dù lên cây, nhưng lại tới nơi càng kỳ quái và khoa trương hơn.

      ~ ~ ~ Hết chương 28 ~ ~ ~

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29

      Hôn — nóng bỏng!

      Thân thể — nóng bỏng!

      Cảm xúc — thể nào !

      Lý trí — tạm thời vứt bỏ!

      Suy nghĩ — vô cùng hỗn loạn!

      Khi đêm điên cuồng dần dần nhạt , mặt trăng được mặt trời gọi về ngủ, tôi mới tỉnh!

      câu chuyện như như mơ, giống như bầu trời đêm đầy sao chợt lóe lên giày xéo trong đầu tôi.

      "Nằm mơ lung tùng gì thế?" Tôi tự lẩm bẩm, mở cặp mắt còn cay xè ra, gương mặt tuấn gần trong gang tấc, đôi mắt đen bóng đầy vẻ khó tin, bàn tay thon dài xinh đẹp lộ ra, chọc chọc gương mặt của tôi.

      Xúc cảm ấm áp này khiến tôi như tỉnh lại từ trong mộng, bỗng chốc ngồi dậy, và hôm nay, khi rời giường tôi lại làm động tác vô cùng khác biệt với người khác, tôi đau đến mức hít ngụm khí lạnh, thân thể giống như bị xe tải nghiền nát sau đó lắp ráp lại, mặc dù tôi bị xe tải nghiền nát, càng bị gỡ ra rồi lắp ráp lại, nhưng tôi cảm thấy cũng giống y như thế.

      Xúc cảm từ ngón tay Hạng Thiên xác nhận tất cả mọi chuyện phải là mộng, khỏi ôm trán khẽ nguyền rủa tiếng. Tôi lúng túng cúi đầu, hận thể biến mình thành vô hình, tiếc nuối là tôi có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể lúng túng níu lấy chăn, đầu đau muốn nứt ra mà cố gắng chắp vá những mảnh vụn ký ức tối hôm qua. ra , cần phải làm phiền quá nhiều tế bào não cũng có thể suy đoán, chúng tôi phải là say rượu mất lý trí. Chỉ có điều, tôi muốn tiếp nhận thực này.

      Trong phòng yên tĩnh khác thường, tôi vẫn cho rằng yên tĩnh là ngôn ngữ hài hòa nhất, nhưng giờ phút này yên tĩnh lại giống như con dao treo đỉnh đầu, tôi sợ nó rơi xuống, bởi vì tôi nhát gan luôn sợ phiền phức. Nhưng đồng thời cũng hy vọng nó rơi xuống, mau chóng kết thúc khí đè nén cùng bất an này, thể làm gì vào lúc này. Bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là hôm qua điên cuồng, khó khăn tăng thêm vào hôm nay.

      "Được rồi, dù sao cũng như vậy." Tôi phá vỡ khí yên tĩnh cùng đè nén này, bình thương đối với người say rượu mất lý trí mà , tôi lại tương đối tỉnh táo, mặc dù vẻ tỉnh táo này là do đầu óc tôi trống rỗng.

      phiền não cào cào tóc, thở dài ngồi dậy. Nên biết rằng, chúng tôi ở chung cái giường, đắp chung cái chăn, vừa đứng lên, cái chăn bên tôi liền trượt ra, tôi vội vàng kéo về, oán giận trừng tôi, lại kéo chăn lại, cứ lôi kéo như vậy, hai chúng tôi chợt cười khúc khích.

      Tình trạng này rất buồn cười! Giống như người rốt cuộc bỏ những trói buộc của đạo đức, chạy tới quầy rượu mua say, sau đó chọn trúng người đàn ông cả đêm điên cuồng, kết quả khi tỉnh lại phát , ta là chồng trước của mình!

      "Hôm qua là ngày bao nhiêu?" đột nhiên hỏi.

      Tôi cúi đầu suy nghĩ, mồ hôi rớt lách tách lách tách : "15 lịch."

      "Chết tiệt!" giọng mắng.

      Tôi có chút dở khóc dở cười, tình trạng của chúng tôi thuần túy là trăng sáng gây họa sao? A, đúng, còn có rượu cồn quấy phá nữa chứ, thứ đó vốn chính là thần dược ân ái, cộng thêm ngày đặc biệt, ai ~ đừng dổ lỗi cho bất cứ ai, xui xẻo là của mỗi người.

      " muốn nghe cái gì? Câu xin lỗi? Hay là. . . . . ." chưa xong, tôi muốn đoán. Bởi vì, lời là gượng gạo - trống rỗng - vô nghĩa, cho dù miệng có thể nhả ra hoa sen, cũng cứu vãn lại, thể thay đổi. Vì vậy, tôi lắc đầu cho biết cái gì cũng cần .

      Cuối cùng sau khi suy nghĩ, tôi trịnh trọng dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng để cho bà nội biết."

      Mặc dù bà nội vẫn câu "Bà nội hiểu", nhưng bà cụ cũng biết , giữa tôi và Tam Nhi rất thuần khiết và trong sạch. . . . . . Được rồi, trước tối hôm qua mới rất thuần khiết và trong sạch. Nếu như, bà cụ biết hai chúng tôi lên giường, ai ~ tôi dám nghĩ, như vậy quá nặng nề, trái tim của tôi cách nào gánh nổi.

      ~ ~ ~ Chương 29 ~ ~ ~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30:

      Tam nhi gì, chỉ cầm tay tôi, dùng cử chỉ này để diễn tả, ý nghĩ của giống tôi. Rồi sau đó, hai người tự mình rửa mặt, sửa sang lại quần áo, trước sau ra khỏi khách sạn. về phía bên trái đến công ty, tôi hướng phải đến trường học. Cứ như vậy, điên cuồng tối hôm qua bị giết chết.

      Tôi mang sách, ra tôi cũng có giờ học, lựa chọn trường học là bởi vì tôi biết đâu cả. Nhưng, tôi vô cùng đầu heo quên mất mình mặc áo hai dây, cho đến khi sau lưng có người cười trộm, chỉ chỉ chỏ chỏ, tôi mới tỉnh mộng trốn vào phòng vệ sinh, trong gương, dưới ánh đèn, những dấu vết hoan ái lộ ra, nhìn thấy mà ghê, giống như lặng lẽ cho mọi người biết: tối hôm qua tôi rất điên cuồng!

      Mặc dù ông bà xưa có “thực sắc tính dã”! Mặc dù, học sinh thời nay cũng cởi mở, mặc dù từ lâu tôi còn là trẻ con, nhưng tôi cũng cách nào chịu được khi mình bị người chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán: Mau nhìn , chỉ sợ người khác biết phóng đãng như thế nào, che dấu gì mà chạy loạn ra ngoài.

      Nhưng ngoài chuyện buồn rầu này, tôi cũng còn rất may mắn, may là tôi có vô tri vô giác trở về nhà họ , nếu phải chỉ là mất thể diện như vậy rồi.Cùng với may mắn, tôi lại bắt đầu thấy rối rắm, ra khỏi phòng vệ sinh, tôi nên đâu?

      Tôi lúc buồn phiền, lúc may mắn, nên cảm thấy rối rắm nữa, cứ như vậy, hoàn toàn hề nhận ra, tôi xoắn cái đuôi ngựa của mình thành tổ chim.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của người qua lại, tôi giống như bị thức tỉnh, giơ tay lên chỉ người phụ nữ trong kính: ", tỉnh táo lại cho tôi! Nhất thiết phải tỉnh táo!"

      Tôi hít sâu hơi, mang theo tinh thần "Coi thường cái chết" ra khỏi phòng vệ sinh. Trong sân trường vẫn người đến người như cũ, tôi cố sức tránh né, chỉ sợ thấy người quen chạy đằng trời, tôi tới cửa hàng bán quần áo mua áo thun mới, chặn chiếc xe taxi, chạy thẳng tới ngôi nhà của Ninh Vũ.

      Tôi thừa nhận, tôi là người thành công, ở trường học lăn lộn ba năm, người có thể hoàn toàn tin tưởng cũng hoàn toàn tín nhiệm tôi chỉ có học trưởng Ninh Vũ. Nhưng, tới cái ổ của tị nạn là phải trả giá lớn, cho nên, lúc đó tôi mới có thể làm ra quyết định bi tráng như vậy.

      Hai năm qua Ninh Vũ làm ăn cũng tệ, sau khi tốt nghiệp cùng người bạn mở nhà thuốc, chỉ trong vòng hơn năm ngắn ngủi, mua xe, mua ngôi nhà phòng ngủ và phòng khách. Quan trọng là vẫn độc thân, cho nên chứa chấp tôi cũng làm khó .

      Lúc huýt sao lên nhà, tôi ở cửa nhà gặm móng tay năm giờ đồng hồ rồi. khó hiểu, sao tôi lại mang đầu ngón tay của mình ra gặm.

      Ninh Vũ đầu tiên là vui mừng, cười hỏi tôi sao giống như con mèo lang thang có nhà để về tới giữ cửa cho , nhưng thấy tôi trả lời, liền phát "Chứng cứ phạm tội" cổ tôi.

      Bởi vì trước khi đến chuẩn bị tốt tâm lý, tôi cũng sợ mắng tôi. Nhưng khi thấy bộ dáng tôi mặc cho đánh mặc cho mắng lại càng tức hơn, trong lòng buồn bực tức giận, gạt tôi sang bên.

      Tôi sợ càng buồn bực tức giận càng lớn, nên giật ống tay áo của lấy lòng, làm nũng kêu: "Học trưởng!"

      "Đứng đó đợi !" kéo móng vuốt của tôi ra, chăm chú nghiên cứu chỉ tay của mình, cũng có khả năng là chăm chú tắt lửa.

      "Đừng nóng giận." Tôi ấp úng khuyên giải.

      Tròng mắt đen chứa lửa giận bỗng chốc trợn mắt nhìn tới: " tức giận khen cậu hay sao?"

      Tôi còn lời nào để , chỉ đành mím môi, tiếp tục đè nén, phải đè nén bộc phát được tới Niết Bàn sao? Hi vọng tôi có số mệnh chim lửa, trước khi tới Niết Bàn bị đốt thành gà nướng.

      Giống như qua thế kỷ, rốt cuộc cũng cất vẻ mặt hiền hòa thường ngày, giờ phút này mặt lạnh như Tu La: " thế nào?"

      Giọng điệu này coi như là bình tĩnh, chỉ là, nham thạch nóng chảy lúc nào cũng có thể phun ra, tôi muốn trả lời để có thể khiến núi lửa như dừng nóng chảy, nhưng ánh mắt của quá ác quá sắc bén, tôi dám dối, liền trả lời: "Tôi cho ta ."

      "Mẹ nó! Cậu có đầu óc chứ?" Nham thạch nóng chảy tuôn ra khỏi miệng núi lửa, đầu ngón tay dùng sức đâm đâm lên trán tôi, đầu óc tôi sắp bị choáng váng rồi, còn kêu tôi ngẩng mặt. Tôi lắc đầu, cự tuyệt nhìn thẳng vào cặp mắt như muốn giết người của .

      "Đừng ăn vạ với tôi, ngẩng đầu!" cưỡng ép tôi ngẩng đầu lên, tiếp theo, bị hơi nước trong đáy mắt tôi làm sợ hết hồn.

      Nước mắt là vũ khí của phụ nữ, mặc dù thể trong bất kỳ trường hợp nào cũng áp dụng, hơn nữa, tôi cũng có gọi nó, nhưng nó cứ xuất như vậy.

      "Cậu có thể dựa vào tôi." Tức giận của Ninh Vũ giảm xuống, vỗ lưng của tôi, : "Được rồi, đừng khóc, tôi hỏi nữa, cậu muốn ở bao lâu ở bấy lâu."

      Tôi hít mũi cái, ấp úng : "Cậu còn thiếu tôi ít phí ăn uống đấy, tôi ở đây tính là ăn uống chùa, đúng ?"

      ~ ~ ~ Hết chương 30 ~ ~ ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :