1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21


      Để chứng minh rằng tôi căn bản có khả năng sinh tồn ở Paris, Tam Nhi dối dẫn tôi ra ngoài dạo, kết quả, ném tôi ở đường phố đông nghịt người, còn điện thoại di động, ví tiền, chìa khóa đều bị lấy .

      Tôi là người biết nhận biết phương hướng, tiếng Pháp lại rất sứt sẹo, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới tìm được xe taxi, sau khi về nhà trọ tôi và Xảo Dĩnh thuê lại phát trong nhà có ai!

      Tôi có thời gian nguyền rủa Tam Nhi, việc quan trọng trước mắt là đâu lấy tiền trả cho tài xế taxi.

      Tôi muốn sang nhà hàng xóm mượn, nhưng hàng xóm cũng có ai, sau đó, tôi còn cách nào khác, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tìm nhân viên quản lý nhà trọ mượn tiền. Sau đó, an vị bậc thềm bên ngoài nhà trọ ngẩng đầu nhìn trời, nhân tiện hung hăng - ác độc nguyền rủa Tam Nhi.

      thầm oán trách, người họ trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa xuất . Tôi còn chưa kịp tìm tính sổ, bị túm lên xe, lần này tôi kinh nghiệm hơn, sau khi lên xe cầm lấy tư trang của mình.

      Nhưng, còn tinh ranh hơn so với tôi, lần này ném tôi đến vùng ngoại ô vắng vẻ mà ngay cả xe taxi cũng tìm thấy. Tôi muốn xuống xe, nhưng quá mức mạnh mẽ. phản kháng của tôi với , chỉ giống như con kiến đối với con voi vậy, có ý nghĩa gì cả.

      Tôi biết quan tâm đến tôi, cho nên hề đuổi theo xe, mà đem toàn bộ hơi sức dồn đến đan điền, giậm chân mắng to khốn kiếp, nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng chim kêu chiêm chiếp và ánh mặt trời ngả về phía Tây.

      Paris là thành phố đông đúc, nhưng dù có đông đúc cũng thiếu những chỗ vắng vẻ trời thăm thẳm đất mênh mông.

      Mắt nhìn con đường rộng bao la - bát ngát bờ bến, tâm trạng của tôi phải dùng từ "Khóc ra nước mắt" mới có thể hình dung được, tối thiểu phải dùng câu mười người khóc ra nước mắt.

      Mắng lúc lâu, tâm tình của tôi mới bình tĩnh lại chút, lấy điện thoại di động ra gọi Xảo Dĩnh nhờ giúp đỡ.

      Điện thoại vừa thông, tôi còn chưa kịp lên tiếng, Xảo Dĩnh tức giận than thở: "Bách Khả, đừng đấu với Tam Thiếu, đấu lại đâu."

      "Tôi cũng muốn vậy, tôi chỉ là cam tâm." Tôi điềm đạm đáng : "Chị Bạch, chị tới đón tôi có được ? Tôi bảo đảm cho biết là chị tới cứu tôi."

      Xảo Dĩnh khổ sở : " phải là tôi giúp , tôi có thể cứu lần, nhưng có thể làm vậy với mười lần, hơn nữa, lần thứ hai tuyệt tình hơn lần thứ nhất, xác định muốn tiếp tục cái vòng luẩn quẩn này sao?"

      Tôi bất lực ngồi co quắp ở ven đường, lẩm bẩm : "Rốt cuộc tôi tạo nghiệt gì? Sao lại nhìn tôi vừa mắt đến thế?"

      Xảo Dĩnh bật cười: "Nha đầu ngốc, nếu như nhìn vừa mắt, cũng để ý đến sống chết của ."

      "Cứ coi như tốt bụng, nhưng cách làm độc đoán chuyên quyền của quá ghê tởm, tôi là người trưởng thành, tôi có suy nghĩ của mình, muốn bị người khác điều khiển."

      "Tôi hiểu, nhưng tôi cũng còn biện pháp. . . . . . Tôi có cuộc gọi khác, chờ chút." xong, chuyển sang cuộc gọi khác, tôi cầm điện thoại di động chờ đợi, qua mấy phút, Xảo Dĩnh lại trả lời điện thoại của tôi: "Tam Thiếu gọi tới, , nếu tôi mà giúp , liền kéo cả hai chúng ta về nước."

      "Fuck!" Tôi thể nhẫn nhịn được nữa bèn bạo phát tục.

      Xảo Dĩnh bật cười: "Gọi điện thoại cho Tam Thiếu , chỉ cần đồng ý về nước lập tức tới đón ."

      "!" Tính khí bướng bỉnh của tôi cũng nổi lên: "Tôi làm khó dễ , nhưng tôi tuyệt đối thỏa hiệp!"

      Dứt lời, tôi cắt đứt điện thoại, vừa dọc theo con đường về phía trước, vừa cầu nguyện ông trời giúp tôi.

      Nên biết rằng, đoạn quốc lộ này rất ít xe qua lại, cho dù có người ta cũng để ý tới người xa lạ muốn nhờ xe, cứ như vậy vừa vừa chặn xe lại, cho đến khi ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, tôi vẫn vất vả hai chân của mình.

      Bụng kêu ‘ùng ục’ hai tiếng, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn, sắp bảy giờ, tôi chỉ còn biết bực tức bấm điện thoại gọi cho Tam Nhi, đợi mở miệng mắng tới tấp, cũng giận, dường như cảm thấy tôi moi ruột gan nghĩ ra những từ ngữ mắng chửi người rất có ý tứ, nên thỉnh thoảng còn cười vài tiếng.

      Tôi bị kích động giậm chân, đại não nóng lên, lựa lời mà câu: "Khó trách bị bỏ rơi, nếu tôi mà là Nhiễm Du cũng chọn tên khốn kiếp nhất đời như !"

      Dứt lời, đầu bên kia trở nên yên tĩnh, mặc dù thấy được vẻ mặt vô cùng hung ác của , nhưng tôi vẫn rất có tiền đồ mà run rẩy. Có câu rằng mắng chửi người nên vạch khuyết điểm, tôi đúng là điếc sợ súng sao?

      " chờ đó cho tôi !" thanh buồn bực của khiến tôi giật mình, ngay sau đó, trong loa truyền tiếng “tút tút”. Xem ra, giận .

      Sau khi cúp điện thoại lâu, sau lưng có ánh đèn xe mờ mịt. Tôi sợ hãi rúc vào ven đường, cơ thể co rúm thành cục, cố gắng giảm thấp tồn tại của mình. thể phủ nhận, tôi đặc biệt sợ Tam Nhi tới bắt tôi, nếu bây giờ rơi vào tay , tôi nhất định gặp xui xẻo lớn.

      Xe càng chạy càng gần, tôi phát , đó là chiếc xe thể thao.

      phải Tam Nhi!

      Tôi kích động, ra sức vẫy tay, cũng quản chủ xe có nghe được hay , dùng sức giậm chân dùng sức kêu to: "Ngừng chút, ngừng chút."

      Thượng Đế phù hộ, xe chạy chậm lại, chiếc xe thể thao đó dừng ở ven đường, cửa sổ xe kéo xuống, người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi có chút kinh ngạc : "Người Nhật Bản?"

      Tôi cảm kích mỉm cười: "Người Trung Quốc, có thể cho tôi quá giang đoạn ? Khi đến nơi có xe taxi, tôi có thể trả thù lao cho ngài."

      quay đầu bàn bạc với ngồi ghế phụ chút, rồi sau đó đồng ý chở tôi đến thị trấn trước mặt. Thành , nếu như xe chỉ có mình ta tôi phải suy nghĩ chút, nhưng, chủ xe đúng là vợ chồng, bởi vậy, tôi liền chút lo lắng ngồi lên xe.

      Nữ chủ xe rất hay , sau khi tôi lên xe đối xử rất tử tế, ta với tôi: "Chúng tôi ở trấn trước mặt, trong trấn có xe taxi, nhưng vào thời điểm như thế này cũng nên xa, theo tôi thấy, nên ngủ lại đêm, ngày mai về tốt hơn."

      Tôi cảm thấy đề nghị của ta tệ, liền đồng ý, sau khi vào trong trấn, tôi trả hai người đó tiền, nhưng bọn họ nhận, còn hảo tâm cho tôi biết: "Đừng tới khách sạn Bắc Nhai, con trai họ Đường đều là ma rượu, lúc này chắc uống say như chết rồi, chừng gây phiền phức cho ."

      Tôi nhìn hai vợ chồng họ cảm ơn, men theo hướng họ chỉ tìm nhà nghỉ. Trấn này tính là lớn, đèn đường thắp lên bốn phía, biết quán bánh ngọt nào nướng đồ ăn, thơm nửa con phố, cảm giác vô cùng yên bình.

      gần mười phút, rốt cuộc cũng tìm được nhà nghỉ , dùng tiếng Pháp sứt sẹo thuê phòng, bụng của tôi réo ghê gớm. Tiếc rằng, kích thước nhà nghỉ này quá , vì vậy phục vụ ăn uống, tôi chỉ còn cách ra cửa kiếm ăn.

      Cách nhà nghỉ xa có quán ăn nhanh, bác sĩ dặn dò tôi thể ăn thức ăn cay hoặc quá nhiều dầu mỡ , tôi cũng muốn hoàn toàn nghe lời dặn của bác sĩ, nhưng vì bụng quá đói, vào kêu đống thức ăn, ăn như hổ đói.

      chứng minh, đứa bé cứng đầu cứng cổ có trái cây ngon để ăn, đường trở về nhà nghỉ, dạ dày tôi liền bắt đầu kháng nghị. Tôi chọc nổi nó, thể làm gì khác hơn là buông tha ý định trở về nhà nghỉ, tìm kiếm hiệu thuốc. vất vả mới tìm được hiệu thuốc duy nhất trong trấn, mua được loại thuốc cần thiết, nhưng đường trở về nhà nghỉ, lại gặp cố!
      ~ ~ ~ Hết chương 21 ~ ~ ~

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22


      Khi ngang qua con hẻm , tôi gặp phải hai con ma men cao lớn, người trong bọn họ giơ chai rượu lên, miệng đầy mùi rượu, say khướt chuyện cười thô tục phóng đãng.

      Dạ dày càng lúc càng đau, sau lưng và trán tôi thấm đầy mồ hôi lạnh, người trong đó vừa xong, liền vỗ vào mông của tôi, tôi kinh hoảng, theo bản năng nâng đầu gối lên, thúc vào bộ phận yếu ớt của .

      Ma rượu bị tập kích đau quá kêu lên: "Lột quần áo của nó ra, để người trong trấn nhìn thấy dáng vẻ cởi truồng xấu xí của nó."

      Tôi sợ hãi thôi, muốn chạy lại chạy thoát, khi tên còn lại thô lỗ xé rách quần áo của tôi đại não của tôi theo phản xạ kêu lên câu: " Hạng Thiên, cứu tôi!"

      Tôi biết tại sao mình lại nghĩ tới , cũng nghĩ rằng xuất , nhưng trong tiềm thức con người mãnh liệt hơn so với ý thức chủ quan, nhất là trong hoàn cảnh nguy cấp, tiềm thức của con người luôn chiếm ưu thế.

      Tiếc rằng, kỳ tích xuất . Tam Nhi hãm hại tôi vào nguy khốn hề xuất . trong lúc dây dưa với ma rượu, áo sơ mi của tôi bị xé.

      Mắt thấy áo lót sắp giữ được, tôi lại có chút năng lực phản kháng nào, rốt cuộc khóc lên sợ hãi.

      "Đừng." Tôi dán người vào vách tường thô ráp dùng sức lắc đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Ma rượu xé rách áo tôi dường như rất hưởng thụ quá trình này, nắm dây áo lót của tôi, cười bỉ ổi: "Johnny, của tôi cứng."

      "Nên nhớ kỹ giờ phút này, đây là lần cuối cùng!" giọng rét lạnh xen vào, vừa dứt lời, bóng đen với tốc độ người thường thể sánh bằng tập kích tên ma rượu giữ tôi.

      Hai chân tôi mềm nhũn, trượt xuống ngồi bệt mặt đất, tôi biết Hạng Thiên làm sao tìm được tới đây, chỉ thấy hung ác tuyệt tình quật ngã hai tên ma rượu, thể phủ nhận, thể lực và bản lĩnh của người sói vô cùng mạnh mẽ.

      Nếu như tôi bị chật vật như vậy, trong lòng sợ hãi như vậy, tôi , đây là bữa tiệc thị giác tràn ngập sắc thái bạo lực.

      Hạng Thiên động thủ, u - hung ác, dùng từ tuyệt tình để hình dung cũng quá. dùng mười mấy giây để giải quyết trận chiến. Cái tên kéo áo lót của tôi bị quật ngã, tay che bộ phận yếu ớt, cơ thể cuộn thành cục, ngay cả tiếng rên cũng phát ra được. khó để nhận ra, nơi nào đó của cả đời này cũng thể cứng nổi nữa rồi.

      Hạng Thiên giải quyết xong hai tên, quay người lại, cởi áo khoác ra, khoác lên cơ thể run lẩy bẩy của tôi, vẫn chưa hết tức giận, : " nhớ kỹ những lời dạy dỗ hôm nay cho tôi, nếu nghe lời, tôi tuyệt đối quản nữa."

      Tôi từ trong cơn sợ hãi tỉnh lại, nước mắt treo nơi khóe mắt theo động tác đứng dậy của tôi chậm rãi rơi xuống. Cho đến khi cầm bàn tay lạnh như băng của tôi, đem nhiệt độ truyền sang cho tôi, tôi mới tỉnh ngộ ngẩng đầu lên.

      " sao rồi." nhíu chặt mi , trong ngõ hẻm tối mờ, hai mắt của màu xanh nhạt. Thoáng nhìn tựa như con sói ngủ đông trong đêm tối, tuy nhiên, vì có kính sát tròng che khuất, nên màu xanh lá đến nỗi dọa người, ngược lại còn khiến tôi có cảm giác an toàn.

      "Có chuyện." Tôi hít mũi cái, tay ôm dạ dày : "Bao tử của tôi đau."

      Lửa giận của vừa đè xuống lại lần nữa bùng lên, vừa ôm vùng eo đau của tôi đứng lên, vừa quát: "Ngày mai về nước cho tôi! Vĩnh viễn cho tới địa phương quỷ quái này nữa!"

      Đợi đến khi vào trong bệnh viện, sau khi cắm dịch truyền xong, vẫn dùng con ngươi xanh biếc kia trừng tôi, hoàn toàn suy nghĩ chút xem tại sao tôi lại lưu lạc tới tình cảnh như thế này. Tôi còn hơi sức để chỉ trích, dứt khoát nhìn, tránh cho tức giận khiến dạ dày càng thêm đau.

      Y tá đến đưa thuốc, dò hỏi: " ấy như thế nào?"

      Y tá đáp: "Dạ dày ấy bị loét bằng đồng tiền xu , nếu điều dưỡng tốt, rất có thể phát triển thành thủng dạ dày."

      y tá vừa mới xoay người, vỗ ót tôi “bốp” cái: "Đừng giả chết với tôi.”

      Tôi hung hăng trừng : "Tôi sắp bị giày vò chết rồi, căn bản cần giả bộ nữa."

      "Ai bảo chịu trở về nước?" Vẻ mặt chút hổ thẹn, .

      Cơn tức của tôi ứ nghẹn ở cổ, tức giận đùng đùng, rống: " dựa vào cái gì mà điều khiển tôi?"

      " cho rằng tôi thích quản sao?"

      "Vậy đừng quản!"

      Gân xanh của nổi lên, giơ tay lên tát tôi cái: "Tiếp tục giả vờ chết , đừng CMN chọc giận tôi."

      "Đánh tôi, tôi cắn chết !"

      "Bốp" lại cái tát.

      Tôi nhịn được nữa bắt lấy móng vuốt của bỏ vào miệng, trốn tránh, chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn tôi chằm chằm: "Thử cắn tôi xem?"

      Thử thử! Sợ chắc?

      Tôi oán thầm, hàm răng bập vào, hận thể xé rách miếng thịt của .

      Tay run lên, giận đùng đùng ấn chặt tay tôi: "Đừng lộn xộn, lệch kim."

      Tôi sửng sốt, lúc này mới ý thức được, mu bàn tay mình bị đau.

      rút kim tiêm ra, vừa tức giận lại vừa bất lực : " thể nghe lời chút được sao? Tôi cũng hại ! cho rằng có thể gạt được bà nội sao? Nếu phải vì người khỏe, bà nội sớm tới thăm các người rồi."

      Tôi ngẩn ra, vội hỏi: "Bà nội bị bệnh sao?"

      "Tự mình về xem." tức giận “hừ” tiếng, xoay người tìm y tá.

      Tôi vừa nghe bà nội khỏe, hận thể lập tức bay ngay về nước, dưới tình thế cấp bách tôi nghĩ nhiều, đợi y tá động thủ, tự động đâm kim truyền dịch vào mạch máu. Sau khi đâm xong, tôi mới tỉnh ngộ, bây giờ có vội vàng cũng có ý nghĩa, coi như tại truyền nước biển xong, tôi cũng có cách nào lập tức bay về nước. may là thủ pháp của tôi cũng tệ lắm, lần đâm trúng. Kết quả là đợi đến khi Hạng Thiên mang theo y tá chạy tới y tá cho rằng mình bị chơi xỏ.

      "Còn có rất nhiều bệnh nhân cần tôi tới giúp, nếu như có việc gì xin đừng quấy rầy công việc của tôi." y tá quẳng xuống câu liền rời , nhìn dáng dấp rất vui.

      Hạng Thiên biết nên khóc hay cười chọc chọc vào gáy tôi: "Nha đầu chết tiệt kia, xuống tay với chính mình."

      Tôi bĩu môi: " ra tôi càng muốn đâm hơn!"

      tựa như giày vò tôi mệt mỏi, thân mình khẽ nghiêng, ngồi ở bên cạnh. Tôi gọi hai tiếng, muốn hỏi thăm tình trạng của bà nội, nhưng hoàn toàn để ý tới tôi, tự nhiên nhắm mắt dưỡng thần.

      "Tôi về nước còn chưa được sao?" Tôi bắt đầu nhượng bộ.

      nghiêng đầu nhìn tôi: " cho quay lại."

      "Trước tiên hãy cho tôi biết tình trạng của bà nội."

      khép mắt lại, bộ dáng ra vẻ hờ hững.

      "Tôi tự hỏi." Tôi lầu bầu tiếng, sờ điện thoại di động trong túi, nhưng thấy.

      Nghĩ lại, chắc là ném trong ngõ hẻm rồi.

      " Hạng Thiên!" Tôi đẩy đẩy cánh tay của .

      "Đừng gọi tôi, nhìn thấy vui."

      "Vậy móc mắt xuống ."

      Tròng mắt ti hí, nghiến răng : "Đừng ép tôi bóp chết ."

      Tôi bị bộ dáng ngây thơ như đứa trẻ của chọc cho bật cười: "Bà nội như thế nào?"

      "Bị phong thấp, ngày nào cũng nhắc và Xảo Dĩnh." Bà nội có bệnh viêm khớp mãn tính, thời tiết mưa dầm rất dễ đau đầu gối, cũng may phải bệnh nặng.

      Tôi thở phào nhõm, khỏi quở trách: " thể chăm sóc bà tốt hơn được sao?"

      " còn dám trả đũa?" giận dữ , "Bà đưa và Xảo Dĩnh về nhà cũng bởi vì tôi có thời gian chăm sóc bà. Kết quả sao, nuôi hai con sói mắt trắng!"

      Tôi phì cười, lời sỉ nhục sói được ra từ trong miệng của người sói, cảm giác vô cùng buồn cười, giống như Sở Nguyệt mắng Nhiễm Du giả bộ sói đuôi dài vậy.

      Bây giờ ngẫm nghĩ, tôi thoải mái nhớ lại chuyện đạp vào chỗ đau của . Giờ phút này sau khi bình tĩnh lại có chút hối hận, thầm nghĩ muốn lời xin lỗi, lại cảm thấy tình trạng của mình càng thảm hại hơn. tự cân nhắc xem có muốn xin lỗi trước bỗng nhiên : "Sao lại chạy đến cái địa phương quỷ quái đó?"

      Tôi đem quá trình mình nhờ xe đơn giản lần, tức giận “hừ” ; "Khó trách mùi bị đứt đoạn."

      Tôi sững sờ, cười to : "Khứu giác của tốt hơn so với chó?"

      "Câm miệng!" trừng tôi.

      Tôi rất tò mò, sao có thể đóng miệng được, cặn kẽ hỏi mới biết được sau khi cúp điện thoại liền đến quốc lộ đó tìm tôi, nhưng mùi của tôi từ khi lên xe của người tốt bụng liền đứt đoạn, dựa vào định vị điện thoại mới tìm được trấn , sau đó men theo mùi tới quán trọ, tiệm ăn, nhà thuốc, cuối cùng tìm được tôi trong ngõ hẻm.

      Cảm ơn lỗ mũi bén nhạy hơn so với chó của , bằng tôi có cách nào thoát hiểm được!
      ~ ~ ~ Hết chương 22 ~ ~ ~

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23


      Nên biết rằng người già vô cùng sợ độc, tôi vừa nghĩ tới chuyện bà nội phải thường xuyên đối mặt với ngôi nhà im ắng, liền cảm thấy an tâm. Sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, tôi quyết định trở về nước. Trước khi trở về, tôi muốn mua chút quà tặng cho mọi người, Xảo Dĩnh bận học có thời gian với tôi. Thiên Hoa bị cảm, cũng thể theo giúp tôi. Vì vậy, Tam nhi được đề cử. Tôi bày tỏ mình cần người khác theo, cũng cam đoan tuyệt đối lạc, sau bài học kinh nghiệm trong trấn , mọi người hoàn toàn để ý tới ý kiến của tôi như thế nào.

      Cứ như vậy, tôi và Tam Nhi được đẩy ra khỏi nhà, thể , cùng dạo phố là loại hành hạ. Hễ tôi mà nhìn trúng thứ gì đó cũng vào được mắt , nếu như chỉ phê bình quan điểm của tôi tôi có thể nghe sói, nhưng ngừng dùng tài hùng biện, lại còn động tay động chân. Tôi vừa dừng chân, liền túm tôi , gần hết nửa ngày, tôi thấy nhàm chán, đói bụng, vì thế trong nhà hàng xuất đôi nam nữ, thức ăn ngon đặt bàn, nhưng hai người vội ăn, trái lại còn cãi vã ầm ĩ.

      Trước ánh nhìn chăm chú của thực khách, tôi giọng : " thể chiều ý tôi lần sao?"

      nhướng mày, khinh thường : "Sao tôi phải chiều theo ý ?"

      Tôi xem như chuyện đương nhiên mà : "Đàn ông nên chiều ý phụ nữ!"

      chê cười: " là phụ nữ sao?"

      " nhảm, tôi phải phụ nữ là cái gì?"

      “hứ” tiếng, quăng cho tôi hai từ đáng ghét: "Con nhóc!"

      Tôi thể nhẫn nhịn được nữa đạp cước, lập tức đạp lại, tôi lại đạp tiếp, rồi lập tức rút chân về, ấu trĩ còn đắc ý làm mặt quỷ, còn chưa kịp thu hồi đầu lưỡi, móng vuốt của liền dán lên đầu tôi, loại hàng này dù có làm gì cũng chịu thua thiệt mà. Tôi xoa đầu thở dài: loại này vừa có phong độ lại vừa cực kỳ ấu trĩ, là mặt hàng trăm năm khó gặp, phải là nhân gian hiếm gặp, mặt đất cũng khó thấy qua.

      Buổi tối mua sắm trở về, tôi tích bụng khó chịu, Xảo Dĩnh trêu ghẹo, hỏi: "Tam Thiếu, cho Bách Khả ăn cái gì vậy? Sao mặt của ấy lại tái thế?"

      ngoái đầu lại, liếc nhìn tôi, cười nhạo : "Biến dị."

      " mới biến dị!" Tôi cãi lại.

      sờ sờ cằm: "Sắc mặt của tôi tái xanh."

      "Tránh ra!" Tôi tức giận đẩy chướng ngại vật ra, mệt mỏi ngồi phịch ghế sofa, Thiên Hoa cười ha hả tuyên bố: "Vé máy bay đặt xong, bảy giờ tối mai lên máy bay."

      Tôi mệt mỏi và tức giận liếc Tam nhi cái, trong lòng ưu sầu, lẩm bẩm: "Tôi có chút hối hận."

      có thể trở về nhà rồi từ từ hối hận." chẳng thèm ngó tới tôi, chỉ “hừ” tiếng rồi thản nhiên trở về phòng.

      Xảo Dĩnh và Thiên Hoa cười khúc khích, thở dài, đồng thanh : "Bách Khả, tiền đồ của có vẻ rất khốn khổ đó!"

      Tôi vùi mặt vào trong đống gối ôm, hung hăng, ảo não, oán hận. Bọn họ sai, chỉ tiền đồ của tôi khốn khổ, mà tất cả đều khốn khổ!

      Sau khi ăn xong cơm tối, tất cả mọi người đều bận, tôi ngồi ở ban công phiền muộn ngắm trăng, chợt thấy lạnh mặt: "Uống ?" Tam nhi quơ quơ lon bia lạnh.

      "Cám ơn." Tôi đưa tay nhận lấy, thế nhưng lại thu bia về, tôi trợn mắt : "Đem câu cám ơn kia trả lại cho tôi!"

      cười chế giễu: "Bản than tự nguyện , tôi đâu có ép !"

      "Đưa lon bia cho tôi!"

      Ngón tay khẽ bóp, bia bắn tung tóe trán tôi, tôi muốn nổi đóa, mặn nhạt : " sợ thủng dạ dày uống."

      Tôi theo bản năng sờ bộ phận dạ dày của mình, châm chọc : "Tôi còn tưởng rằng lương tâm của mất sạch rồi, ra vẫn còn lưu lại chút, dễ dàng gì."

      bắt chéo chân, lưu tâm, “hừ” tiếng: " có cái đó sống cũng tệ."

      Tôi tức được mà cười cũng xong: "Tôi thấy mới đúng là sói mắt trắng thứ thiệt!"

      " phải là được." thoải mái ngửa người ra, toàn thân đắm chìm dưới ánh trăng, ngoại trừ tính tình xấu xa và bướng bỉnh ra, người đàn ông này có khí phách xen lẫn lãng tử cùng với khí chất vương tử, nếu phải từng lãnh giáo thất đức của như thế nào, tôi tin tưởng mình bị hình thể tuyệt vời này hấp dẫn. Nhưng, ông trời rất công bằng, khi ông cho người có vẻ ngoài đẹp đẽ lại nặn ra tính cách tàn ác, đáng tiếc, đáng tiếc!

      "Chuyện của Lạc Quân Dật là do làm sao?" Tôi tò mò hỏi, mặc dù chuyện này qua lâu rồi, nhưng chưa bao giờ trực tiếp thừa nhận.

      chẳng đúng sai, nhếch khóe môi: "Tôi phải, tin ?"

      " tin."

      " tin còn hỏi làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?"

      Tôi liếc mắt: "Vậy ba lần bị tập kích cũng là do giở trò quỷ?"

      "Phải, nếu tại sao họ Lạc có thể ngậm bồ hòn ngọt như thế?"

      Tôi kinh ngạc nhìn : "Ý của là, biết trước là do Lạc Quân Dật hạ độc thủ nhưng lại biết kẻ bí đứng phía sau là ai?"

      "Nếu như lúc ấy xác định là , tôi trả cho viên đạn bạc vừa bắn ra, sau đó vứt vào vườn thú rồi."

      Trán tôi đầy vạch đen, người này là thất đức tới trình độ nhất định rồi! Chỉ có điều, Lạc Quân Dật cũng điên rồi, biết Tam nhi dễ chọc, còn nhiều lần xuống tay với , có thể thấy được, Lạc công tử rất Nhiễm Du. Nghĩ đến điều này, tôi khỏi u sầu thở dài, : "Nhiễm Du hạnh phúc."

      miễn cưỡng nhướng mí mắt lên, cười nhạo: "Tiếc rằng ấy lại cho là như thế."

      Tôi thấy tâm trạng của có vẻ khá hơn, bát quái : " kể lại chút chuyện xưa của họ ."

      uống ngụm bia, mấy hào hứng: " có gì đáng ."

      "Sao có thế chứ? Có ai chuyện đương mà thiếu chút nữa xảy ra án mạng ?"

      "Bà tám." nhắm mắt lại, tôi cho là để ý đến tôi, liền truy vấn nữa, muốn đứng dậy rời , lại lẩm bẩm như tự với chính mình: "Lạc Quân Dật bị kích thích nên mới vậy."

      Tôi lập tức dừng chân, ngồi lại ghế, như trẻ con hiếu kỳ muốn biết đáp án, đùa cợt lườm tôi cái, rồi cười khẩy : "Nhiễm Du vốn là bạn của , tôi mới là kẻ đến sau, sau khi và Nhiễm Du đính hôn, Nhiễm Du đến tìm tôi mấy lần, tôi đoán chừng, sợ dẫm lên vết xe đổ mới xúc động, nhất thời bị kích động."

      Tôi hơi ngạc nhiên: " cướp bạn của người ta!"

      "Xã hội này vốn là cá lớn nuốt cá bé, tranh tôi đoạt mới có thể tồn tại."

      "Nhưng trong tình hành động chen ngang vào như thế tốt lắm đâu?"

      " ngờ." Câu trả lời khiến người khác im lặng hoàn toàn.

      Tôi khó hiểu lắc đầu cái, bật thốt lên: " thất đức."

      " thất đức, kết quả như thế nào?"

      Tôi á khẩu trả lời được, Đúng vậy, tôi thất đức, kết quả bạn trai biến thành rể.

      A ~ buồn cười, càng đáng buồn hơn! Điểm mấu chốt là đạo đức của loài người giống như bọt biển, chỉ cần gợn sóng là có thể làm nó lay động nhấp nhô, có và có căn bản cũng khác nhau là mấy.

      " buông tha Nhiễm Du sao?" Tôi hỏi dò xét.

      "Sao phải cho biết?"

      Tôi lại á khẩu lần nữa, tên khốn này giỏi nhất chính là khiến người khác bị nghẹn, người ta càng thở nổi, càng vui vẻ, biết sao được nuôi dưỡng thành cá tính biến thái này.

      "Bách Khả, có người tìm." Tôi oán thầm, giọng của Thiên Hoa từ trong phòng khách truyền đến.

      Tôi đứng dậy muốn , nhưng vì thấy dưới chân, cẩn thận dẫm vào lon bia Tam nhi vứt mặt đất, cơ thể mất trọng tâm, mông tôi tiếp đất.

      nghe thấy tiếng vang, theo bản năng lườm tôi cái, cười nhạo: "."

      Tôi vội vàng đứng lên, vừa kéo quần áo, vừa luống cuống trừng .

      đùa cợt bĩu bĩu môi, "Trừng cái gì mà trừng? cho rằng tôi muốn nhìn sao?"

      "Chẳng lẽ lại còn muốn gột rửa con mắt?"

      "È hèm ~ có ý tưởng."

      "Tên khốn, chờ đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng đánh chết để được ăn thịt chó!" Tôi vừa mắng vừa chạy vào phòng khách. Sau lưng vang lên tiếng cười sang sảng.

      "Tam Thiếu cười gì vậy?" Thiên Hoa bát quái hỏi.

      "Cười bản thân là nồi thịt chó." Tôi ngây thơ trả lời.

      Thiên Hoa và Xảo Dĩnh đọc tạp chí cùng lúc nở nụ cười, thể , đám người kia cười có chút bỉ ổi.

      "Ai tìm tôi?" Tôi hỏi Thiên hoa.

      " ai tìm hết." Thiên Hoa giọng , "Tôi chỉ muốn nhắc nhở , hôm nay là ngày 15."

      Tôi sững sờ: "15 sao?"

      "15 trăng tròn, sao?"

      Tôi gật đầu, nhưng thầm : "Thảo nào tôi thấy sao ánh trăng tối nay lại đẹp như vậy."

      Thiên Hoa nhìn lại, “ có trí thông minh chứ?" ánh mắt liếc nhìn tôi cái, sau đó gật gù đắc ý ra ngoài.

      Tôi mờ mịt nháy nháy mắt, dùng ánh mắt hỏi Xảo Dĩnh, ấy nín cười, nhìn tôi khoát khoát tay. Tôi lập tức tới, ấy ghé sát vào bên tai tôi, : "Vào đêm trăng tròn loài sói thường động dục, người sói đến đêm trăng tròn tương đối kích động."

      Tôi chợt hiểu ra, trán xuất vạch đen chằng chịt.

      Xảo Dĩnh vừa thấy bộ dáng túng quẫn và ngơ ngác của tôi cười khanh khách, vuốt đầu mũi của tôi: "Đồ ngốc, sau này cứ tới ngày 15 lịch cố gắng tránh xa ."

      Tôi lúng túng vò đầu: " nghiêm trọng như vậy chứ? phải nửa huyết thống của loài người sao?"

      "Coi như có, tôi cũng đói bụng ăn quàng." thanh đùa cợt truyền đến từ phía sau.

      Tôi giận dữ trợn mắt nhìn Tam nhi, sau đó nhìn Xảo Dĩnh, : "Hôm nào mời ăn thịt chó."

      Xảo Dĩnh cười đến run rẩy cả người, Tam nhi đưa tay lên vỗ đầu tôi, dùng sức xoa xoa: " chừng người bị hầm là ai đó!"

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24

      Sau khi dạo quanh vòng lớn, tôi lại trở về nhà họ .

      Khi bà nội nhìn thấy tôi, vừa vui mừng lại vừa tức giận thầm: " gầy thành ra như vậy rồi mà còn chịu quay về, Paris tốt như vậy sao?"

      Tôi xấu hổ lắc đầu, tôi cố chống đỡ hơn bốn tháng là vì tôi muốn bà thấy tôi lúc vui vẻ mà lại thất vọng lúc về.

      Dù sao, thủ tục ra nước ngoài cũng tốn kém ít tiền, nhưng khí hậu ở Paris chiều chuộng con người, khiến cho tôi còn ốm yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc, nếu còn trở về làm trễ việc học của Xảo Dĩnh.

      Sau khi về nhà, gì Lưu chế biến rất nhiều món ăn, hận thể hơi biến tôi thành người mập mạp.

      Có lẽ là do mọi người chăm sóc chu đáo, hoặc vốn dĩ tôi quen với cuộc sống đơn giản, nên trở về nhà chưa tới hai tháng mà cơ thể tôi tốt hơn, cân nặng cũng từ từ trở lại.

      Mặc dù tôi vẫn thích vẽ tranh, cũng mơ ước trở thành nhà thiết kế nữa, mà lại chọn những cuốn sách về y học. Ninh Vũ cũng vì kèm cặp cho tôi, mà thành khách quen của nhà họ . Bà nội rất vui vẻ, cũng để ý. Nhưng Hạng Thiên lại hào phóng như vậy, và Ninh Vũ đặc biệt hợp nhau, hễ gặp mặt là lại làm tổn hại lẫn nhau.

      Cái miệng của Tam Nhi so với miệng của Cá Mập Trắng còn hung ác hơn, tuy những lời thô tục, nhưng lại có thể gây tổn thương tới tim phổi của Ninh Vũ. Đương nhiên Ninh Vũ cũng phải là cái đèn cạn dầu, sau mỗi lần bị tổn thương, tổng kết lại kinh nghiệm, sau đó lại tiếp tục giao chiến rồi lại tổn thương trở về. Cũng may, có bà nội ở đây, hai người cũng từ giao chiến bằng miệng mà thăng cấp.

      Hôm nay, Ninh Vũ lại tới kèm tôi học thêm, đúng lúc Tam nhi ở nhà, sau đó hai người lại tiếp tục đấu võ miệng, kết quả cuối cùng, Ninh Vũ thắng lần.

      Tam Nhi là người thà cái gì cũng ăn chứ chịu ăn thiệt thòi, cho nên, sau khi Ninh Vũ về, liền giận chó đánh mèo trút lên người tôi. Cằn nhằn quở trách tôi trận, sau đó vì để tránh oan gia đối đầu chạm mặt nhau nên muốn giúp tôi học thêm, tôi vô ý cười ấu trĩ, nhưng rất ấu trĩ.

      "Ánh mắt của như vậy là có ý gì? cho rằng tôi dạy được ?" hiểu sai ý rồi.

      " , quá tin tưởng." Tôi , thế nhưng lại cảm thấy tôi khing thường .

      "Lấy ra." cầm lấy sách giáo khoa của tôi, liếc nhìn qua, tuy tôi có nhiều hứng thú quan sát , chỉ thấy hai hàng lông mày mượt mà nhíu chặt, sau giây lát, khép sách “bộp” cái, tức giận : "Tôi giúp mời gia sư dạy kèm tại nhà, đừng kêu cái tên tiểu tử làm người ta chướng mắt kia đến nữa."

      Tôi nén được cười, có lẽ có thể dạy môn văn hóa, nhưng tôi lại học y, đúng chuyên ngành, có thể dạy được đúng là tiên rồi.

      Sau đó, tôi để cho bỏ tiền mời gia sư dạy kèm tại nhà, bởi vì cơ thể khỏe hơn, nên tôi học.

      Cuộc sống khôi phục lại như thường, Tam Nhi bình thường, cái khổ của tôi lại khó khăn hơn. Sau khi tôi lành bệnh, lại bắt đầu sai bảo tôi làm đông làm tây, gọi rời giường bị rống, nhưng tôi chẳng xem ra gì. Đều mua đồ chọn ngày, sinh tồn phụ thuộc hoàn cảnh, tôi bị đất nước Paris từ chối, nhưng lại sinh tồn mạnh khỏe ở nhà họ , tôi muốn thừa nhận số mệnh hèn mọn của mình cũng được.

      Thấy tôi và Tam Nhi đấu tranh gay gắt, Nhị nhi , tôi và Tam Nhi rất mờ ám, tôi thà bị đánh chết chứ nhất định thừa nhận có mờ ám với người đàn ông này.

      Lần này, Tam Nhi chẳng thèm quan tâm, vặn lại nhị ca: " có thể mờ ám cùng trứng gà sao?"

      Nhị nhi nắm chắc bả vai của tôi : "Từ hôm nay trở ở với tôi, mập mờ cho cậu ta nhìn chút."

      Xem , sang trọng đều là giả dối, như mây trôi.

      Dĩ nhiên, tuy đây chỉ là đùa, tôi chỉ là Bách Khả bình thường đến mức nếu đứng lẫn trong đám đông thể tìm thấy. Cứ như quy củ theo Tam Nhi kiếm tiền, trả nợ cho bà nội mới là vương đạo.

      Tôi giống như con ốc sên lại đường, gấp gáp, nhanh chậm. Mẹ kế chính là cái vỏ lưng tôi, bà nuôi tôi khôn lớn, cho nên, dù có nặng, tôi cũng phải cõng.

      Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy, bất tri bất giác, tôi học ĐH năm 3, còn Ninh Vũ tốt nghiệp. Tuy nhiên, cuộc sống cũng đơn điệu, ví dụ như gần đây cũng còn yên bình, nguyên nhân là —- Nhiễm Du muốn kết hôn.

      ~ ~ ~ Hết chương 24 ~ ~ ~

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25

      ra , Nhiễm Du kết hôn cũng liên quan gì với tôi, nhưng tôi lại chịu nổi người họ si tình kia. Kể từ khi chia tay Nhiễm Du, vẫn mình độc, mặc dù chịu thừa nhận mình tình cũ khó quên, nhưng người sáng suốt ai cũng đều nhìn thấy, chính là tình cũ khó quên.

      Bạn trước sắp kết hôn với người khác, tâm trạng của đương nhiên thể tốt được. Mà người quen biết như tôi đây cũng bị mốc theo. Có câu , người đau khổ nên được chiều chuộng. (cũng biết tên khốn kiếp nào những lời này, khinh thường!) cho nên, cuộc sống của tôi biến thành như vậy ---

      Tam Nhi kén cá chọn canh, tôi nhẫn nhịn!

      Tam Nhi chanh chua, tôi lại nhịn!

      Tam Nhi rảnh rỗi liền kéo tôi cáp treo, tôi tiếp tục nhịn!

      khoa trương, tôi cảm thấy mình rất có tiềm chất làm rùa Ninja.

      Bà nội : "Đừng chú ý đến , cứ xem như trong thời kỳ mãn kinh."

      Thiên Hoa : "Vất vả cho rồi, nếu ở đây, tôi và Thiên Vũ rất khổ sở."

      Thiên Vũ : " sai, ân đức của , chúng tôi quên."

      Dì Lưu : "Nha đầu đáng thương, nếu phải lão phu nhân giữ chặt, tôi dẫn về nhà."

      Chú Lưu : "Nhẫn nhịn chút, nhịn loạn mưu lớn, mọi chuyện qua ."

      Tam Nhi từ lầu hai thò đầu ra, nhìn lướt qua mọi người mở cuộc họp, cuối cùng đưa mắt người tôi: "Bách Khả, đánh chết người bán đường rồi sao? Cái bánh táo này ăn được."

      Tục ngữ có câu, tiền tài và bất hạnh luôn cùng với nhau, nhận tiền lương của , phải phục vụ cho . Vì vậy, tôi hoặc bất đắc dĩ, hoặc là cảm ơn, hoặc nhận lấy ánh mắt thương hại làm lại bánh táo.

      Lấy đồ dự bị trong tủ lạnh xếp thành đống trước mặt, đánh trứng, làm nhân bánh, nướng, bận bịu hơn nửa giờ, chiếc bánh táo thơm nức ra lò.

      qua phòng khách để lại cho bà nội và gì Lưu phần, đường đến thư phòng bị Thiên Vũ và Thiên Hoa đánh cướp chút, thành , đây chính là phương thức bọn họ báo đáp tôi, thể , điểm nổi bật chính là thất đức. Đợi đến khi bánh táo đưa đến trước mặt người họ , chỉ còn lại phần hai.

      "Chỉ có vậy?" Mày rậm Tam Nhi nhíu lại, lại muốn nhân cơ hội gây khó dễ.

      "Vâng, mất quá nhiều, trước khi ăn nhìn xem, nếu hợp khẩu vị tôi lại nướng cái khác." Tôi nhẫn nhịn rống lên với .

      chỉ ăn miếng, còn cắn miếng , sau ăn nữa.

      "Ăn ngon sao?"

      " muốn ăn."

      Tôi thầm nắm quyền, liều mạng tự với mình, sao, cũng phải là lần đầu tiên, tội gì vì câu của mà tức giận.

      bên xử lý công văn, bên câu hai nghĩa: "Tâm trạng của tôi tốt."

      " thấy." Tôi ngu ngốc sao? sớm giày vò tôi hộc máu, ai mà biết tâm trạng của tốt?

      ngước mắt nhìn tôi: "Sao hỏi tại sao?"

      " muốn hỏi sao?"

      "."

      "Vậy những lời vô nghĩa đó với tôi làm gì?"

      "Rảnh rỗi và nhàm chán."

      Tôi luyện mãi thành quen, liếc mắt xem thường: " là thẳng thắn."

      khép Computer lại, chống tay nhìn tôi: " có tham gia hôn lễ bạn trai cũ của ?"

      "Đó là hôn lễ của chị tôi, mặc dù ấy xứng làm chị, nhưng tôi cũng thể tham dự."

      "Rất khó chịu phải ?"

      "Cũng may, tôi cùng học trưởng, học trưởng đoạt mất danh tiếng của chú rể."

      "Chỉ được cái mã ngoài”. Cho dù thấy mặt, cũng muốn làm tổn thương người ta. Có thể thấy được nhân phẩm của người này. . . . . . Ai ~ nghĩ nữa, nghĩ nhiều nhức đầu, nghĩ nhiều đau tim.

      Ánh mắt di động cái: " tìm bà nội , kêu bà giúp tìm trang phục dự lễ đính hôn, tuần sau tham dự hôn lễ cùng tôi."

      Tôi lắc đầu như lắc trống: " đổi người khác , nhìn xem, dáng dấp tôi có gì xuất sắc, khí chất cũng thoát tục, tầm thường giống như bức tường di động, mang theo ra ngoài rất mất mặt."

      Đuôi mày nhướng lên, cười xấu xa: "Tôi chấp nhận."

      "Tôi muốn." Trong trường hợp này, giống như bom hẹn giờ, ngộ nhỡ vì chuyện vui mà bùng nổ, trong số những người tan xương nát thịt, khẳng định tôi chiếm vị trí đầu tiên.

      " cho rằng tôi muốn trưng cầu ý kiến sao?" khoát tay: " tìm bà nội , đừng quấy rầy công việc của tôi."

      Tôi hung hăng, căm hận trừng mắt liếc cái, mang theo oán giận và tố cáo rời khỏi thư phòng.

      ~ ~ ~ Hết chương 25 ~ ~ ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :